1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cấm Kị Chi Luyến - Phó Tráng Tráng

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Điệp Nhi: *tung bông tung hoa* Điệp Nhi trở lại và ăn hại hơn xưa ạ! Ngàn lần xin lỗi các tình iu vì vắng mặt mấy ngày qua! Lịch học ổn và  Điệp nhi quay lại post đều đặn ạ! Mong các tình iu típ tục ủng hộ ta nhé *ôm hun tới tấp*!

      Cuốn 1: Tưởng nhớ thời niên thiếu.

      Chương 5: Dì (2).

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi.


      Tháng ngày cứ như vậy chầm chậm qua , tất cả dường như an bình, nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, nó cố che dấu những cố bên trong rục rịch phát sinh mà ai lường trước được.



      Từ sau khi có dì đến ở, cha ngược lại thường hay về nhà hơn, hơn nữa tâm tình giống như tốt hơn ngày xưa rất nhiều,mỗi ngày hề mang gương mặt quá lạnh lùng nghiêm túc nữa, cũng thường xuyên nhìn thấy nụ cười mặt cha nhiều hơn, Lâm mẹ nụ cười đó gọi là hạnh phúc.

      Là hạnh phúc hay hạnh phúc? cũng ràng lắm, nhưng là kể từ sau khi gả cho cha , thời gian dì ở cùng với càng ngày càng ít , suốt ngày đều ở trong phòng cùng với cha , biết làm cái gì trong đó. Cũng bởi vì thế mà cơ hội để được ở cùng hai ngày càng nhiều. Quan hệ của hai em phát triển đến mức cứ mỗi chiều sau khi tắm xong là lại chạy đến phòng hai nằm giường chờ . (*xoa cằm nheo mắt* có cái gì đó rất mờ ám hắc hắc)

      Đối với việc này, biểu của hai hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của , những chê phiền mà còn triệt để dung túng , mỗi ngày đều xem giống như là cái gối ôm, ôm chặt ở trong ngực, cả người đều nằm gọn trong lòng . ( ăn đậu hũ trắng trợn kìa)

      Giờ khắc này, mỗi ngày trong  nhà đều có loại khí giống như hơi thở ấm áp tràn vào, mỗi nơi trong ngôi nhà đều cho cảm giác yên bình, chỉ có điều thỉnh thoảng lại vô tình nhìn thấy dì lặng lẽ nhìn lau nước mắt.

      "Dì , người làm sao vậy ạ?" di tới sau lưng dì , kéo kéo gấu áo.

      mặc dù gả cho phụ thân, đáng ra nên gọi là mẹ, nhưng vẫn giữ thói quen gọi người là dì .

      lau nước mắt, ngồi xổm xuống, ôm , " có sao, dì sao, chẳng qua là vì có hạt bụi bay vào mắt dì nên mới bị chảy nước mắt."

      Miên Miên xòe bàn tay bé mũm mĩm, tiến tới đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của dì, "Dì khóc, Miên Miên giúp người thổi chút. . . . . ."

      cẩn thận hà hơi, nhàng thổi về hướng hàng lông mi dày rung rung.

      Rốt cuộc, dì bị động tác của làm cho ngứa ngứa nên cười lớn, ôm ngừng nỉ non, "Miên Miên, Miên Miên ngoan của dì. . . . . .dì luôn luôn thương bảo về con, để cho bất kì ai làm tổn thương con"

      Từ lúc đó cuộc sống của lại trôi qua cách yên bình, tại vô cùng háo hức đón  năm mới cùng gia đình.

      Bị ông ngoại hiền từ kéo vào trong lòng, tay cầm cái hộp to màu hồng mà ông cho, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, "Ông ngoại, đây là cái gì?"

      Ông ngoại nhìn về phía Hiên Viên đứng ở đối diện, rồi quay ra đặt mặt đất, vỗ đầu của , "Miên Miên ngoan, tự mình lên lầu mở quà mừng tuổi của cháu ".

      ôm hộp quà, kéo lấy tay hai, " hai, cũng cùng với em ."

      Ông ngoại đột nhiên ở bên cạnh chen vào , "Miên Miên nghe lời, tự mình , ông cùng hai con cần chuyện."

      mắt liếc ông ngoại, rồi nhìn đến hai vẫn như cũ bộ dáng lạnh lùng đứng bất động, có chút bất đắc dĩ gật đầu cái, ôm lấy cái hộp lên lầu.

      Hừ, hai người chơi cùng , tìm dì .

      tới trước cửa phòng cha , chuẩn bị đẩy cửa vào, lại nghe được hồi tiếng cãi vả.

      "Nguyễn Diệp Thành, cần phải mang cha ra ép tôi, cho biết, phải là bởi vì cha Miên Miên còn , cơ khổ chỗ nương tựa, sợ Hiên Viên lại lần nữa tổn thương nó, tôi căn bản gả cho ." Là thanh của dì .

      Nguyễn Diệp Thành, phải là tên của cha đó sao, như thế nào dì lại là vì nên mới lấy cha? Còn có, Hiên Viên phải tên của hai sao, hai thương tổn đến sao?

      Lại nghe thanh nhàn nhạt của cha vang lên, "Bất kể là vì nguyên nhân gì hay lí do gì đều quan tâm, em gả cho , đây là , chẳng lẽ em còn muốn trốn tránh sao?"

      Mơ hồ, cha thở dài, tiếp, "Xu Bối, em là vợ của rồi, bất kể như thế nào, em cả đời đều là vợ của Nguyễn Diệp Thành ."

      "Hừ, đừng mơ tưởng, tôi xác định Hiên Viên làm thương tổn Miên Miên nữa rồi, chỉ cần đợi Miên Miên lớn thêm chút nữa, tôi ngay lập tức ly hôn với ".

      Cha giống như có chút tức giận, rống to: "Tần Xu Bối, em cũng quá vọng tưởng rồi, cả đời này em sống là người của , chết cũng là ma bên ".

      Lời này vừa dứt, còn nghe thấy tiếng ai nữa, chỉ là mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nho cùng dãy dụa của dì .

      "Ba"- thanh vang  lên, lại còn có thanh thở hổn hển của dì , "Nguyễn Diệp Thành, hại chết chị tôi chưa đủ, lại còn hủy hoại hạnh phúc cuộc đời tôi sao?"

      Chị của dì , đó phải là mẹ sao? Tại sao dì lại là cha hại chết mẹ? có chút tò mò, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?

      "Nếu phải là ở bên ngoài ham mê rượu chè cùng đàn bà, chị ấy ngày ngày mình sống trong ngôi nhà lạnh lẽo này, cũng làm thân thể vốn yếu ớt trở thành tồi tệ hơn, nếu phải là ở bên ngoài liên tiếp hơn mấy tháng trở về nhà, chị ấy cũng phải vì sinh non nên xuất huyết mà chết, nếu phải là , Miên Miên cũng từ có mẹ, cũng đến tận ba tuổi mà vẫn hề chuyện, đều là bởi vì . . . . . . Bởi vì . . . . . ." xong lời cuối cùng, thanh của dì khẽ mang theo tiếng khóc nức nở.

      Trong lòng Miên Miên vô cùng nghi hoặc, Lâm mẹ phải cha rất thương mẹ sao? Còn hai người sau khi cưới tình cảm rất sâu đậm cơ mà? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      áp tai lên cửa, cố gắng lắng nghe.

      lâu sau, tại thời điểm chuẩn bị dời , thanh thoáng mệt mỏi của cha vang lên, "Xu Bối, chuyện của Yên Nhiên cảm thấy rất có lỗi với ấy, là quan tâm đến cảm thụ của ấy. Nhưng là Xu Bối, chuyện của  với Yên Nhiên  cùng chúng ta tại liên quan! Quá khứ nên để cho nó qua , bù đắp tốt cho em cùng Miên Miên!"

      "Bù đắp? Thế nào bù đắp? Là giả dối  ôm Miên Miên, dụ dỗ nó, tiếp cận nó, rồi còn với tôi cái gì mà tôi, thế nhưng đằng sau lại thầm thu mua cổ phần của Tần thị sao?" thanh bén nhọn của dì vang lên.

      "Hừ! biết rồi? Là do Tần Ngôn Minh sao?" Cha giống như có bất ngờ gì, thanh châm chọc " cho rằng lão già Tần Ngôn Minh kia sống rất quang minh lỗi lạc sao, năm đó Tần thị gặp khó khăn,  là lão tự mình đem chị yếu ớt nhiều bệnh của trói làm quà tặng mang lên giường tôi . tại thấy tôi thu mua cổ phần của Tần thị, lão lại đứng ngồi yên, còn phải là cũng phương thức đó mang đến bên tôi? Lại cái gì mà Miên Miên còn , cơ khổ chỗ nương tựa, lão có tư cách gì?! Hôm nay chuyện tới nước này, tất cả đều là bởi vì lão tự tạo  nghiệt, tất cả đều là lão tay tạo thành đấy!"

      biết vì sao lúc nghe thấy cha nhắc đến ông ngoại, có cảm giác trong giọng của cha mang nồng đậm hận ý cùng chết chóc.

      giống như cũng bị lời đầy cáu gắt của cha hù sợ, lâu mới , ". . . . . . láo, nhất định là láo, cha làm như vậy , ông là bởi vì chị tôi đối với là vừa thấy nên mới đem chị ấy gả cho , ông là bởi vì Miên Miên từ có mẹ nên mới có thể tới nhờ tôichăm sóc Miên Miên!  Ông tuyệt đối phải là như ! Tuyệt đối !"

      "Yên Nhiên vừa thấy ? Miên Miên cơ khổ chỗ nương tựa?" Cha cười lạnh, " có biết hay , Tần Yên Nhiên trước khi lấy tôi cũng có người , Miên Miên cơ khổ chỗ nương tựa, hừ, chớ dại dột, nếu như phải là lão bán con cầu vinh, Tần Yên Nhiên   buồn bực vui? Bỏ lại con ruột thịt của mình để rời khỏi trần gian? Kì thực. . . . . . Bấy nhiêu là gì?. . . . . . Lão đời này còn làm nhiều chuyện bẩn thỉu lắm đâu chỉ riêng việc này. . . . . ."

      ". . . . . ."  Dì điên cuồng hét lên, " ! cần nữa! Tôi tin! Vĩnh viễn cũng tin!"

      Nghe thấy dì trong phòng điên cuồng chịu nghe lời cha ,   đứng ngây ngốc tại chỗ, ngay cả khi hai mang trở về phòng cũng có phát ra.

      " hai, dì sao? Cha hại chết mẹ, sau đó Miên Miên lại làm hại dì gả cho cha!" kéo kéo áo , khẩn cấp  muốn biết, cũng muốn nghe được lời an ủi của .

      Tâm trạng lúc ấy là  lo sợ cùng bất an, mơ hồ đau đớn, Miên Miên muốn bởi vì mình mà giam giữ hạnh phúc của dì , Miên Miên cũng muốn bởi vì chính mình mà làm cho ông ngoại cùng cha mâu thuẫn.

      Bọn họ đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời , làm thế nào có thể chịu đựng được khi biết mình làm tổn thương họ?

      hai nhìn cái, trong mắt thoáng qua tia hận ý, nhưng rất nhanh  lại khôi phục lại vẻ bình thản giống như tất cả chỉ là ảo giác của , ngay sau đó nhàn nhạt mở miệng, "Trẻ con   nên suy nghĩ nhiều, ngoan, nghe lời ta bây giờ ngủ , quên hết những chuyện hôm nay!"

      xong, đợi thêm câu nào, hai tới cởi xuống áo ngoài của , nhét vào chăn, ngay sau đó cũng nằm vào chăn ôm , cách lâu, lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai lại mơ mơ hồ hồ  truyền đến thanh của , "Miên Miên, quên tất cả chuyện hôm nay, chỉ cần nhớ là tốt rồi. . . . . . Đem tất cả quên hết ,  lúc đó mới phải là Miên Miên của ."

      Trong tiềm thức, giống như bị đầu độc, nỗ lực nghĩ quên hết tất cả. Ngày hôm sau, cũng còn nghĩ đến những chuyện phức tạp kia nữa, cùng dì công viên chơi ngày vui vẻ. ( *té ghế* đúng là trẻ con mà)

      Khi đó vừa đơn thuần lại vừa cố chấp, đơn thuần cho là  chỉ cần quên hết tất cả là có thể tiếp tục sống hạnh phúc, và  cũng cố chấp tin tưởng đêm kia chỉ là   giấc mộng, cơn ác mộng mà thôi!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Cuốn 1: Tưởng nhớ thời niên thiếu.

      Chương 6: Rời nhà.

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi.


      Cuộc sống cứ như vậy chậm chạp yên bình trôi qua , lâu sau lại xảy ra chuyện khác. hai bởi vì thi đậu vào đại học, thế nên với cha là muốn dọn vào kí túc xá của trường  ở.



      "Hiên Viên, nhất định phải dọn sao?" Cha nhìn hai, nhàn nhạt mở miệng, "Cho dù  đại học phải ở cùng thành phố, cha cũng có thể phái lái xe mỗi ngày đưa đón con mà."

      hai nhìn thẳng vào mắt cha, cười ra tiếng: "Đó là suy nghĩ của ông, bất quá tôi muốn thế".

      Cha hít hơi sâu, trầm mặc chốc lát, nhìn đến biểu tình kiên quyết của , cuối cùng chỉ có đành chịu  thỏa hiệp, "Vậy cũng tốt, có gì cần cứ việc , còn có thường về thăm nhà chút, con cũng biết Miên Miên rất thích quấn lấy con mà!"

      hai nhìn ông cái sâu, gì, chẳng qua là lôi kéo ra khỏi thư phòng.

      " hai, phải sao?" ngồi ở giường đung đưa hai cái chân ngắn mập mạp, mắt nhìn đến hai thu dọn sách vở.

      có dừng lại động tác, đem bộ sách bàn bỏ vào trong thùng giấy trong miệng nhàng "Ừ"  tiếng, coi như là trả lời.

      nhìn đến hai trước mặt, thân thể càng lớn lên càng cao, còn có ngũ quan càng ngày càng tuấn, trong lòng dâng trào nỗi bi thương cùng vô lực, " hai, cũng cần Miên Miên nữa sao?" Hốc mắt nóng lên, từng giọt từng giọt nước mắt cứ như vậy cuồn cuộn chảy xuống.

      Kể từ khi dì dọn vào ở trong nhà, cũng còn có gần gũi với như trước nữa , hầu hết thời gian của dì đều bị cha chiếm mất, coi như thỉnh thoảng dì có rãnh rỗi cùng chơi đùa, ánh mắt cũng còn thanh khiết đơn thuần như trước nữa , có lúc còn có thể loáng thoáng thấy biểu tình trong mắt của dì lúc nhìn rất giống lúc hai nhìn , có thương tiếc, có sủng nịnh, nhưng trong đó còn có  hận ý. Điều đó làm cho cảm thấy dì đáng sợ và xa lạ , cũng bởi vì như vậy hề làm nũng với dì nữa, trực giác của mách bảo rằng ngày nào đó dì đối với làm ra chuyện còn khiếp sợ hơn so với chuyện hai làm với năm ấy. (Còn nàng nào nhớ chuyện năm đó k nhỉ?)

      Cho nên, làm theo trực giác , càng thêm thích quấn lấy hai, cảm giác hai mặc dù lạnh lùng, nhưng là cũng đến nỗi làm ra chuyện tổn thương đến .

      Nhưng là, hai lần này rời có phải hay muốn bản thân biến mất khỏi cuộc đời , biến mất khỏi sinh mệnh của ?

      Nghĩ tới khả năng này, cảm thấy lòng mình ê ẩm , nước mắt cũng  khống chế được ngừng tuôn rơi.

      dừng lại việc dọn dẹp, dùng lực nhấc lên, ném đến cái ghế dựa mềm mại bên cạnh, có chút ác ý , "Chớ làm dơ giường của ta!"

      Nghe vậy, khóc càng lợi hại hơn, ghét hai, khóc đến thương tâm như vậy, hai còn băn khoăn đến cái giường có bị làm dơ hay .

      khóc, lại khóc.

      Rốt cuộc, hai gãi gãi đầu, phiền não đem nhấc tới đùi , bàn tay chút nào thương tiếc  lau nước mắt mặt , cực độ mất tự nhiên  thấp giọng , "Được rồi, được rồi, Viên cầu , đừng khóc, ta quay trở về thăm nhóc mà."

      vừa nghe lời này của , lập tức nín khóc mỉm cười, bởi vì biết hai hứa là làm, cho dù thế nào cũng nuốt lời, tối thiểu là đối với hết sức thủ tín đấy!

      "Dạ, hai, nhất định phải trở về thăm Miên Miên a!" Ôm cổ của , nỗ lực chầm chậm cọ mặt lên người  , thành công chọc cho hồi gầm thét, "Viên cầu , tiểu quỷ cả gương mặt đều tèm nhem nước mắt nước mũi, lại dám đem mặt cọ lên người ta!"

      Ha ha, càng mắng càng muốn, càng làm.

      Sau này khi nhớ lại chuyện này, nó trở thành khoảnh khắc ấm áp vui vẻ nhất trong suốt thời thơ ấu của ! Chẳng qua là càng lớn lên, lại càng đơn, có những chuyện cho dù có cố gắng nỗ lực đến đâu cũng làm nó trở về như lúc ban đầu được.

      Giống như chiếc gương đập bể , cho dù có cố gắng hàn gắn sửa chữa nó nhưng nó vẫn mang vết nứt thể nào mất được.

      Ngày hai , cả nhà đều tiễn. Cha còn hủy cả những hội nghị lớn ở công ty, đích thân lái xe chở hai đến trường học.

      nhìn cái cổng trường đại học có gắn biển "Trường đại học CX" màu vàng ánh lấp lánh dưới ánh mặt trời,bên trong lá cây rụng thành từng đống lớn. Dưới đại thụ có rất nhiều ghế đá cùng bàn gỗ , rất nhiều chị mặc quần áo trẻ trung đứng thành từng tốp lớn , chuyện trò vui vẻ, chỉ là, đối với nơi này thấy quen quen.

      Đảo mắt nhìn thấy dì mặt cười híp mắt nhìn , "Miên Miên, còn nhớ nơi này ?"

      có cảm giác quen thuộc, nhưng là  thế nào cũng nhớ nổi , đàng hoàng lắc đầu cái.

      cười hì hì ôm đến bên cạnh, "Nha đầu ngốc,dì năm đó cũng là sinh viên của trường này a, còn thường dẫn con tới chơi , bây giờ nhìn lại, rời khỏi nơi này còn chưa đến năm nhưng đối với cảnh vật còn cảm giác thân thuộc nữa!" Bất tri bất giác, dì ngữ điệu từ từ ảm đạm xuống.

      lôi kéo bàn tay trắng muốt như ngọc của dì , " sao, dì , về sau dì cũng có thể mang Miên Miên tới chơi nữa a, hai phải cũng học trường này sao?" Đảo mắt nhìn về hai ở phía trước, ngọt ngào , " hai, đúng ?"

      Hiên Viên ngờ câu này, nên có  nán lại chốc lát, mới cúi đầu nhàng tiếng "Ừ" .

      biết vì sao, sau khi ra câu này, trong xe ai cũng lâm vào trầm mặc, còn muốn hai hứa với , muốn mở miệng, cha cáu gắt: "Miên Miên, con nên ở nhà! Chạy loạn cái gì?"

      Ta bị  thanh nghiêm nghị của cha dọa cho sợ tới mức hướng  trong ngực của dì co rụt lại, rốt cuộc dám gì , chẳng qua là cảm giác được dì cánh tay ôm sát , nắm chặt.

      Cũng may, qua được bao lâu, cha mở miệng, "Đến rồi, xuống xe!"

      nhóm người lục tục  xuống xe, hai cùng cha về phía sau khoang xe mang hành lý, lôi kéo tay dì , nhìn về phía dãy nhà kí túc tường màu đỏ trước mặt, thở ra giọng điệu, "Oa, là đẹp nha!"

      gật đầu cái, "Nha đầu ngốc, biết cái gì gọi đẹp ?  Ngôi biệt thự nhà con biết so cái này tráng lệ gấp bao nhiêu lần."

      gãi gãi đầu, chớp chớp mắt ngây ngô , "Con biết a! hai là xinh đẹp! Dì cũng rất xinh đẹp."

      Nghe lời , dì cười lớn, còn hai gì, chẳng qua là quay qua trừng mắt với cái.

      Cha sắc mặt có vẻ vui, nhìn hai, lên tiếng, "Hiên Viên, bây giờ cả nhà về trước, có việc gì con nhớ gọi điện về nhà nhé!".

      thấy ông lên xe, còn muốn thêm cái gì, tuy nhiên cái gì cũng ra, chỉ quay lại với hai câu: "Cậu bảo trọng." , liền lôi kéo tới xe.

      giùng giằng, còn chưa có tạm biệt hai, chưa muốn trở về: "Con muốn về... muốn".

      kéo chặt tay , thanh dị thường bén nhọn: " nhiều lời! Liền trở về thôi!"

      vươn tay hướng về phía , " hai, em cần trở về! cần trở về!!"

      hai đứng tại chỗ hề cử động, chẳng qua là ánh mắt như mực đậm nhìn   bị từng bước từng bước lôi , cuối cùng, xách theo hành lý quay người lên lầu, còn có liếc lấy cái.

      Hơn nhiều năm sau nhớ lại mới đột nhiên hiểu trong ánh mắt kia tuyệt đối là tuyệt tình, còn có  hận ý.

      đường trở về, trong xe rất yên tĩnh.

      Cha mặt lạnh lời, ngay cả dì luôn luôn dịu dàng lông mày cũng cau lại, lời.

      ôm con thỏ bông lớn, cảm giác được bên trong xe khí rất căng thẳng nhưng rốt cuộc chịu nổi cơn  buồn ngủ kéo đến, dần dần chìm vào giấc ngủ

      Trước khi ngủ còn nghe được thanh mơ mơ hồ hồ  truyền tới.

      "Nguyễn Diệp Thành. . . . . . làm. . . . . . cái gì?"

      "Rốt cuộc...vẫn là... bỏ được...tình nhân cũ. . . . . ."

      ". . . . . . Cả đời. . . cũng . . . thương. . . . . ."

      ". . . . . . Cuồng dại. . . . . . Vọng tưởng. . . . . . Nhi tử. . . . . . Buông tay. . . . . ."

      Thanh càng ngày càng huyên náo, nhưng là quá ngủ nên dần dần chìm vào mộng đẹp.

      P/S: càng ngày Điệp nhi càng hiểu nổi cái gia đình này cùng suy nghĩ của Viên. *suy tư*

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Cuốn 1: Tưởng nhớ thời niên thiếu.

      Chương 7: Điên cuồng.

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi.


      Trong mắt của , trong nhà cũng có vì hai rời mà quay về yên bình như trước kia, ngược lại dì cùng cha cãi nhau càng ngày càng căng thẳng,về sau, bọn họ cũng còn kiêng kỵ cãi nhau khi có đứa trẻ chín tuổi bên cạnh là nữa.

      Bình thường vào lúc này, Lâm mẹ mượn cớ đem dời xuống nhà bếp, hoặc là bảo che lỗ tai  lẫn mắt lại. hai sau khi rời nhà , cũng có thấy trở về, biết dì và cha cãi nhau đến bao nhiêu lần, rốt cuộc khoảng nửa năm sau hai cũng lần đầu trở về thăm .

      Có lẽ, đối với trở về chỉ là thực lời hứa với mà thôi, chứ thực có trở về hay   cuộc sống của cũng ảnh hưởng gì cả.

      Lại lần nữa , dì cùng cha lại cãi vả, bịt lấy lỗ tai trốn vào trong tủ đồ.

      Thanh nóng nảy như sấm của cha vang lên ngoài hành lang, "Tần Xu Bối, đứng lại đó cho tôi!"

      Tiếp đó có tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo,dì thanh có chút hổn hển vang lên " buông tay, Nguyễn Diệp Thành, buông tay. . . . . ."

      Cha rống to, " thả, ta đây đời cũng buông tay, Tần Xù Bối, nên chấp nhận thực !"

      lâu, dì cũng chuyện, chẳng qua là có tiếng khóc thút thít vang lên, thanh kia tựa như lo tựa như buồn, mang theo vô lực tuyệt vọng cùng còn chút sức lực nào giãy giụa, cứ như vậy xuyên qua tầng tầng lớp lớp  vách tường bền bỉ đâm thấu đến tận sâu trong nội tâm của .

      Tiếng bước chân của cha xa dần, dì cũng có động tĩnh như cũ sâu kín khóc thút thít. kéo cửa tủ ra, chạy đến trước mặt dì .

      "Dì ?"

      ngẩng đầu nhìn cái, đôi mắt to tròn xinh đẹp nay sưng đỏ ngập nước, bờ môi xinh đẹp cũng có vết máu, mái tóc xoăn dài cũng trở nên tán loạn chịu nổi, rũ xuống hỗn độn tại cái cổ tinh khiết, cả người bởi vì bộ mặt đầy nước mắt mà trở nên điềm đạm đáng .

      ngồi yên nền nhà lạnh lẽo nhìn , gì, cũng có động đậy, trong đôi mắt to đẹp tràn đầy mờ mịt luống cuống.

      kéo kéo tay dì , thử câu, "Dì , con là Miên Miên a!"

      Giống như nghe được từ ngữ kích thích, dì đột nhiên nhào tới, bóp lấy cái cổ nhắn của , tàn nhẫn kêu gào, "Đều là bởi vì ngươi, là ngươi, tất cả đều là bởi vì ngươi, chỉ nhìn mặt thôi cũng làm cho người ta căm hận rồi, ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi. . . . . ."

      nhìn trước mắt, người mà vẫn luôn tôn kính, trong mắt phát ra muôn ngàn tia hận ý mãnh liệt, đó chính là dì của sao? Đó là người luôn ôm kể chuyện cổ tích. cười dịu dàng với , là dì ôn nhu nho nhã luôn mang cho những con búp bê xinh đẹp bằng vải sao?

      , khẳng định phải, dì biết cười dữ tợn như vậy, dì cũng tổn thương đến Miên Miên mà dì quý nhất.

      , đây chỉ là cơn ác mộng! , đây nhất định là ảo giác của ! A, , chắc chắn đó phải là dì ! biết a!

      Nhưng là bàn tay bóp cổ càng ngày càng dùng sức kia là gì a? Hô hấp của càng ngày càng gấp, còn có khung cảnh trước mắt càng ngày càng mờ, xoay mòng mòng trước mắt .

      Tối quá.....

      là buồn ngủ. . . . . .

      là khổ sở. . . . . .

      A. . . . . .

      "Miên Miên, cháu tỉnh a, cảm thấy trong người thế nào?"

      mở mắt, cổ họng có chút đau, "Lâm mẹ, cháu làm sao rồi?"

      Lâm mẹ lau nước mắt , vuốt đầu của , " có sao, chỉ là bởi vì thời tiết quá nóng, cháu bị cảm nắng nên té xỉu."

      Vậy sao? là như vậy sao? sờ sờ cái cổ còn đau, chẳng lẽ đây tất cả chỉ là giấc mộng của ,nhưng là tại sao giấc mộng này lại thống khổ đến chân thực như vậy.

      Cái cảm giác vô lực cố thoát khỏi kìm kẹp của bàn tay, cái cảm giác hít thở thông, càng ngày càng mỏng manh  khí. . . . . . Tất cả tất cả đều dị thường chân .

      Uống hớp nước chè nóng do Lâm mẹ mang tới, hỏi Lâm mẹ, "Lâm mẹ, dì đâu?"

      Bàn tay nhận lấy cái ly bỗng khựng lại, nhưng là trong nháy mắt lại mang cái ly bỏ lên khay: "Phu nhân ra ngoài họp mặt với bạn học rồi, còn chưa có về."

      Nếu như là bây giờ, vừa nghe đến lời này liền khẳng định ngay đó là lời dối, dì thương như vậy, làm sao có thể biết té xỉu lại có chạy về, chẳng qua là  lúc đó còn quá , cũng quá tin tưởng dì vĩnh viễn tổn thương , cho nên chỉ  yên lặng gật đầu cái, sau đó chìm vào mộng đẹp.

      Đến tối, tỉnh.

      ngồi ở cạnh giường , mắt đỏ, thấy tỉnh lại, trong đôi mắt to tròn có khắc  hốt hoảng, ngay sau đó nghiêng thân tới  ôm lấy , " xin lỗi, Miên Miên, xin lỗi, Miên Miên. . . . . ."

      ôm lấy dì , cảm giác bả vai luồng nhiệt lưu chậm rãi mà chảy xuống.

      "Dì , Miên Miên sao. . . . . ."

      buông ra, sờ sờ gương mặt tròn trĩnh của , lại sờ sờ đến cái cổ đau của , nghẹn ngào, "Miên Miên, còn đau sao?"

      đưa bàn tay bé lên, nhàng lau nước mắt mặt dì ,"Dì , Miên Miên đau, dì khóc, Miên Miên đau!"

      nghe vậy, ôm lấy ngồi khóc lâu lâu...

      Đêm đó, dì có trở lại phòng cha ngủ, mà nằm ôm , kể cho nghe rất nhiều truyện cổ tích, cuối cùng, dì khép sách lại, với , "Miên Miên là nàng công chúa ở lâu đài cao ngàn mét, rốt cuộc ngày,hoàng tử cưỡi bạch mã, cầm bảo đao, mang Miên Miên và có   cuộc sống hạnh phúc!"

      vui mừng, giương mắt nhìn  dì , "Dì , Miên Miên có phải hay phải  để tóc dài, sau đó hoàng tử mới nắm lấy nó và leo lên được ạ?"

      ôm , nhàng cười , "Đúng vậy a, Miên Miên nhanh nhanh lớn lên chút , trưởng thành mới có thể gặp chân mệnh thiên tử của mình!"

      "Hoàng tử trông như thế nào vậy dì?"

      cốc trán , lại còn nhéo nhéo cái má phúng phính của , "Hoàng tử rất là đẹp trai a~"

      "Vậy hai cũng là hoàng tử ạ ?" Trong đầu chợt ra hình ảnh hai, cặp lông mày đen dày, đôi mắt to đen láy, sống mũi thẳng tắp, còn có đôi môi hồng hồng quyến rũ, là người con trai tuấn nhất mà từng gặp.

      thân thể cứng đờ, lâu, trong miệng mới dằng dặc , " hai con có lẽ là hoàng tử . . . . . . Có lẽ là. . . . . . Ác ma!"

      Khi đó rất là nghi ngờ, tại sao dì lại hai vô cùng tuấn của có lẽ là hoàng tử nhưng có lẽ là ác ma, nhưng là sau này khi lớn lên, lần nhìn thấy trong cuốn sách hình của  ác ma Lucifer vai mang đôi cánh màu đen, đột nhiên hiểu ra, ra là chỉ có hoàng  tử rất đẹp, ác ma cũng rất là tuấn!

      .........................................

      Chương 8:  Số mạng.

      Lúc được nghỉ hè, quyết định đến trường Đại học của hai.

      Nguyên nhân là hai lâu rồi chưa có về thăm .

      lưng đeo cái ba lô xinh xắn, trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt.

      Sau khi chuẩn bị đồ xong, đột nhiên nhớ ra vấn đề nghiêm trọng, chính là biết đường.

      Gọi điện thoại cho hai?

      , hai có lưu điện thoại.

      hỏi Lâm mẹ?

      , đây chẳng phải là bại lộ mục đích của hay sao.

      Có,phòng ngủ nhất định là có địa chỉ, nhớ quyển sách bìa màu vàng có ghi địa chỉ và số điện thoại của trường.

      chứng minh,  Nguyễn Miên Miên ra  là rất thông minh.

      chạy vào phòng ngủ, quả nhiên trong ngăn kéo tìm được quyển sách bìa vàng.

      Đại học CX  —— số 11 đường Mộ Nhất.

      lấy chiếc bút, ghi lại lòng bàn tay. hay thấy dì ghi số điện thoại trong lòng bàn tay, vừa tiện vừa dễ nhớ nên cũng bắt chước theo.

      Đeo ba lô lên, thừa dịp Lâm mẹ phơi đồ, len lén chạy ra cửa lớn.

      Chỉ là, lập tức lại gặp phải phiền toái lớn.

      Nhìn con đường lớn vắng vẻ trước mặt, vỗ trán, sao lại có thể quên vấn đề lớn vậy chứ, chính là biết làm cách nào để đến chỗ hai cả.

      Trước kia khi ra ngoài, đều có dì lái xe, hoặc là bác Lâm tài xế lái xe .

      ảo não, chiếc ô tô  màu đen dừng lại trước mặt , còn mang theo cả bụi bặm đằng sau.

      Bụi bặm rơi xuống đất.

      Cửa sổ xe mở ra, chị rất xinh đẹp nở nụ cười hỏi , "Em , mình em ở nơi này làm gì?"

      Mọi người đều biết, đứa trẻ như đối với những thứ xinh đẹp thường thường có sức chống cự, vì vậy cũng  ngọt ngào đáp lại, "Em muốn thăm hai."

      " hai em?" Chị xinh đẹp nhướn lông mày lên, ra vẻ nghi ngờ.

      , " hai em tên là Hiệp Hiên Viên, học ở Đại học CX."

      Chị xinh đẹp vừa nghe thấy tên của hai hơi khựng lại chút, sau đó kinh ngạc nhìn cái, "Em là  em của Hiệp Hiên Viên?"

      gật đầu thừa nhận, "Em tên là Nguyễn Miên Miên."

      Chị xinh đẹp vừa nghe, cười ngất, " là người cũng như tên a."

      có chút tức giận,chị xinh đẹp này tuyệt tốt bụng, mặc dù là có tròn tròn mập mập, nhưng là cũng cần trước mặt mọi người cười đến lớn tiếng như vậy.

      Chị xinh đẹp thấy có chút tức giận, mở cửa xe, "Kẹo đường đáng a, chị đưa em đoạn đường, thế nào?"

        say mê cuồng nhiệt leo lên ghế lái phụ, đối với chị xinh đẹp liên tục cám ơn, "Cám ơn chị, chị xinh đẹp."

      "Khụ khụ. . . . . ." Chị xinh đẹp giống như sốc đến độ bị sặc, ho khan hồi lâu, mới từ từ xoay đầu lại hướng nghiêm túc , "Ta là trai tuấn tú, phải chị xinh đẹp !"

      quay đầu lại, nhìn lên nhìn xuống đánh giá  phen, rồi đưa ánh mắt như mang theo hàm ý "Chị dối".

      ràng dáng dấp so với dì còn xinh đẹp hơn, làm sao phải là chị , nhiều nhất là ngực có vẻ hơi bằng phẳng.

      Tới trường học, mới biết   trai xinh đẹp, hơn nữa còn là bạn cùng lớp với hai, lại còn ngủ cùng phòng nữa.

      gọi là  Lăng Thịnh, còn là người phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, diện mạo bất phàm. . . . . . Dù sao đống nhảm.

      lôi kéo Lăng Thịnh bên cạnh còn thao thao bất tuyệt về độ hot của bản thân: " hai ở đâu a?"

      ...

      ...

      ...

      Lăng Thịnh cước đá văng cửa ra: "Hiệp cọc gỗ, em đáng đến thăm cậu này."

      Cách lâu, hai mới từ trong gian phòng ra, trợn mắt nhìn Lăng Thịnh cười như hồ ly cái, quay đầu nhìn thấy , thần sắc lập tức trở nên lãnh đạm, "Sao nhóc lại tới đây?"

      muốn mở miệng, Lăng Thịnh cười vỗ vỗ  vai hai, trêu ghẹo hỏi, "Ngàn dặm tìm chồng. . . . . ."

      Quay đầu thấy sắc mặt hai bất thiện, lại sờ sờ sóng mũi, ảo não bổ sung câu, "A, nhầm rồi, là ngàn dặm tìm trai a~!"

      hai hất bàn tay để vai mình, trong mắt tia vui mừng, chẳng qua là lạnh lùng như vậy nhìn  , cuối cùng, rốt cuộc phun câu, "Nhóc trở về , về sau cũng cần đến nữa!"

      bị giọng nghiêm khắc lạnh lùng của dọa sợ hãi đến lui vài bước, trong miệng còn khiếp sợ hô , " hai . . . . ."

      hai vẫn động lòng, ngược lại mạnh mẽ đem hướng ngoài cửa đẩy ra, "Lời của ta nhóc nghe thấy sao? Trở về cho ta! Về sau cho phép lại  xuất trước mặt của ta nữa!"

      nhìn trước mặt hai vẫn tuấn tú như cũ nhưng lạnh lùng hơn xưa mấy phần, đây là hai sao? Là hai từng ôm chặt vào ngực đấy sao? Là người từng chơi cùng , gấp châu chấu bằng cỏ cho sao? Tại sao những người chung quanh bỗng nhiên trở nên xa lạ với đến thế? Dì cũng vậy, hai cũng vậy.

      ngồi ở trước cửa, chưa bỏ cuộc hỏi "Tại sao? hai cũng cần Miên Miên nữa sao ?"

      Hiên Viên giương mắt, ràng là nở nụ cười, "Bởi vì nhóc là người yếu đuối, ngốc nghếch nhu nhược, cái bao gạo đáng ghét, mà  Hiệp Hiên Viên ta ghét nhất người nhu nhược cùng béo mập!"

      Trong nháy mắt đó, thấy được nụ cười của hai, bên tai lại vang lên lời của dì , hai có lẽ là hoàng  tử, có lẽ là ác ma. Đúng vậy a, ác độc như vậy vả lại mang theo nụ cười đầy hận ý,đó là hai tuấn tú như hoàng tử của sao?

      hiểu, vẫn hiểu.

      Nhưng là vẫn hiểu được thực: ra là mọi người sai, thực đứa bé đáng chán ghét.

      những nhu nhược yếu đuối mà còn phiền phức nữa. Bởi vì , dì mới có thể quên mình vui gả cho cha , cũng là bởi vì hai mới dọn ra ngoài ở mình.

      Bởi vì , tất cả đều là bởi vì ! Tất cả đều là bởi vì !

      Lâm mẹ, người sai  rồi, Miên Miên phải đứa bé ngoan, mà là đứa trẻ hư bị người ta chán ghét.

      ai thương , có ai , nỗ lực giả bộ ngoan ngoãn nghe lời, đến cuối cùng vẫn là bị người vứt bỏ, cũng khó trách mẹ vừa sinh hạ liền quan tâm rồi, đứa trẻ khiến người ta ghét có ai quan tâm đây?

      Kỳ tích , cũng   có khóc,chẳng qua là nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nhàng câu xin lỗi, sau đó lấy ra đồ ăn vặt trong ba lô, yên lặng rời .

      xin lỗi, hai,  em gây thêm phiền toái cho rồi.

      Bên trong nhà.

      Lăng Thịnh nhìn Hiệp Hiên Viên mặt đau khổ tay nắm chặt, khỏi an ủi, "Nếu đành lòng, cần gì ra những lời tổn thương như vậy? Em ấy vẫn còn là con nít!"

      "Trẻ con?" Hiệp Hiên Viên cười to, "Trẻ con thế nào, chỉ trách đó là tâm can bảo bối của người! Mà tớ phải người nọ, tớ để nhược điểm ở lại bên cạnh mình".

      Lăng Thịnh lắc đầu cái, chuyện. Chẳng qua là nội tâm dâng lên hồi bi thương, Hiệp Hiên Viên a  Hiệp Hiên Viên, khi cậu ra lời này cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận đứa bé kia là nhược điểm cả đời ràng buộc với  cậu  , cậu cho rằng lòng người là dễ dàng  khống chế  như vậy sao?

      Lăng Thịnh nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, trong lòng chán nản.

      Hơn nhiều năm sau, Lăng Thịnh vẫn còn nhớ như in cái ngày đó, tay là đứa trẻ tên Miên Miên cả người đầy máu cùng hơi thở thoi thóp lạnh giá, cũng như nhớ , Hiệp Hiên Viên sau khi nhận được  điện thoại của bệnh viện hộc tốc chạy đến, vừa lúc nghe được bác sĩ mặt chút thay đổi  tuyên bố đứa bé kia bị  người ta đá vào bụng gây tổn thương đến tử cung, về sau thể có con được nữa. Sau khi nghe xong, ngửa mặt lên trời hét lớn mang theo hối hận, ảo não cùng đau thương.

      ra tất cả đều là do ông trời sớm định đoạt, đều là số mạng trêu đùa lòng người!




      Hoàn quyển 1.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Cuốn 2: là cấm kỵ.

      Chương 1: Cơn ác mộng.

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi.


      (7 năm sau, Miên Miên 16 tuổi, cả cha lẫn dì của Miên Miên đều mất .) 

      "A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ."  liên tiếp thét chói tai, từ giường bật dậy .

      Mẹ Lâm vội vàng tới phòng , chạy vội tới đầu giường, nhìn gương mặt khiếp sợ của , mồ hôi làm ướt cả mái tóc dài, đau lòng xoa xoa mặt , "Tiểu thư, cháu sao rồi? Gọi bác sĩ Lữ đến xem sao nhé?".

      Từ bên giường rút mấy tờ khăn giấy, lau cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh,   nhàng lắc lắc đầu , " cần, mẹ Lâm, cháu chỉ mơ thấy ác mộng thôi ạ !"

      Mẹ Lâm nghiêm túc nhìn kỹ lát, xác định có gì đáng ngại , mới , "Miên Miên, dùng bữa sáng nhé?! Có cảm thấy mệt ? Hay là bác bảo thiếu gia xin cho cháu nghỉ học hôm nay nhé..."

      " có sao, cháu lập tức xuống nhà liền ." vén chăn lên, xuống giường tới phòng tắm.

      Mẹ Lâm nhìn vào phòng tắm, cũng gì nữa, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng.

      Nhìn khuôn mặt trong gương thần sắc nhợt nhạt, có chút buồn cười, tự mắng mình đứa con mập mạp béo tròn rồi mà gương mặt cũng tái nhợt đến mức dọa người.

      Nhiều năm nay, đều nằm mơ thấy những giấc mơ giống nhau, hơn nữa mỗi lần tỉnh dậy, thần sắc cũng nhợt nhạt giống cương thi như lúc này.

      Bác sĩ Lữ , sinh ra vốn yếu ớt, lại còn bị bệnh thiếu máu.

      muốn than thở, càng ngày càng tin tưởng vào khoa học nữa rồi, người mập thế nhưng thân thể lại yếu ớt lại còn bị bệnh thiếu máu! chuyện lạ lùng!

      Nhưng là thể phủ nhận, con ác mộng này đeo đuổi ám ảnh bảy năm, mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy đều trong trạng thái thần kinh ổn định.

      Cơn ác mộng của rất loạn, có lúc là đường phố u sâu hút, đèn đường mờ vàng lạnh lẽo rọi xuống mặt đường trông như những bóng ma, trong ánh trăng mờ, có đứa trẻ đeo cái ba lô mình đường, hốt hoảng luống cuống, sợ hãi đơn u tịch. . . . . Sau đó có rất nhiều người xuất mang đứa trẻ đó vào trong con ngõ cụt, cười gằn những tiếng rất dữ tợn, đưa tay ra hướng về phía đứa trẻ trong góc. . . . . . Tiếp sau đó, giật mình tỉnh giấc hét lên, đổ mồ hôi đầm đìa.

      Có đôi khi cơn ác mộng đó lại là vùng đất tuyết trắng xóa  ,có tóc dài rất xinh đẹp đứng đó, đưa tay đón lấy những bông tuyết bay ngừng. . . . . . Đột nhiên đem bàn tay trắng noãn trong suốt hướng tới , trong miệng lầm bầm câu gì. . . . . . Sau đó mảng bông tuyết bay lượn đầy trời, nhìn thấy  bóng dáng của đó nữa. . . . . . Sau khi những bông tuyết đó rơi xuống đất, nền tuyết trắng thấy từng mảng màu đỏ tươi. Những đóa hoa hồng màu trắng tinh khiết diễm lệ kia sao trông lại  có vẻ quỷ dị đến như vậy.

      Bảy năm, hai giấc mơ này cứ lần lượt xuất trong giấc ngủ của , có lúc còn kéo đến liên tiếp nhau,mỗi lần đều làm cho  ngủ  ngon giấc.

      Sau này, hai tìm cho bác sĩ gia đình, tên là Lữ Yên, là người vô cùng xinh đẹp cùng trình độ học vấn đáng nể.

      Lữ Yên khám nghiệm lâm sàng cho Miên Miên biết bao nhiêu lần, cũng cho uống qua rất nhiều loại thuốc. Tuy quá trình này có chút gian khổ, nhưng là tối thiểu lâu có bị cái giấc mộng này làm cho khó thở nữa.

      hai đối với việc này rất vui mừng, nên liền giữ Lữ Yên ở lại trong biệt thự luôn.

      ra Miên Miên cũng thích vị nữ bác sĩ này ở lại cho lắm, dù sao, căn biệt thự này cũng là nhà , chỉ có người thân thích trong gia đình mới được đến ở, đối với người ngoài vẫn cảm thấy có chút khó khăn.

      Nhưng nhìn đôi mắt lạnh như băng của hai, nuốt ngụm nước bọt, ra cũng có gì, dù sao cha cùng dì còn ở đây nữa rồi, trong nhà chỉ còn lại hai, và mẹ Lâm ở, thêm người nữa có lẽ náo nhiệt chút.

      Cứ như vậy, Lữ Yên ở lại nhà ròng rã bốn năm.

      "Em ăn món chân giò hun khói này sao? Cho !" hai nghiêng thân qua, gắp lấy miếng thịt màu đỏ ngon lành trong đĩa của .

      Đúng, bá đạo như thế , hoàn toàn có hỏi ý kiến của người khác, liền tự tiện làm chủ , ở trong ngôi nhà rộng lớn này, cũng chỉ có người, chính là hai của .

      Xoay người đẩy ra cái đĩa ra trước mặt, cảm thấy muốn ăn nữa, quay đầu hướng hai người bàn ăn   nhàng   , " hai, bác sĩ Lữ, em ăn no rồi, xin phép trước ạ."

      hai thấy bữa sáng của vẫn còn nguyên, lông mày hơi nhíu lại , chỉ vào ly sữa nóng bốc khói bên cạnh: "Uống nó ".

      đoán chừng nếu như còn tiếp tục nghe lời ,e rằng cả ngày hôm nay phải đứng ở đây uống ly sữa này, cho nên chấp nhận  bưng nó lên hơi uống hết.

      Lau chùi miệng, hướng về phía hai , "Vậy em học trước ạ."

      thả dao nĩa trong tay ra, lấy áo vest ở bên, lên phía trước, "Thuận đường, đưa em ."

      từ chối, " cần, em có thể ra cửa bắt xe buýt."

      quay đầu lại nhìn cái, trong mắt là tia kiên quyết thể cự tuyệt, " muốn nhắc lại lần thứ hai đâu."

      bất đắc dĩ, đeo ba lô lưng, theo sau lưng hai cao lớn nổi trội.

      xe.

      nhìn cảnh vật lùi dần về phía sau bên cửa sổ, gì.

      lâu, hai mở miệng, "Tối hôm qua ngủ ngon sao?" Vừa xong, đưa bàn tay đến định áp vào má .

      cả kinh, theo phản xạ có điều kiện cơ thể nhất thời lùi về phía sau, bàn tay lơ lửng ở trung.

      nhìn sắc mặt vui của , cẩn thận cười  trừ , "Em. . . . . . Chẳng qua là quen như thế. . . . . . có thói quen. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."

      Hiên Viên có miễn cưỡng, chỉ thu hồi lại bàn tay, biết có phải hay là ảo giác của , có cảm giác mình nhìn thấy mặt   thoáng   vẻ chán nản.

      "Miên Miên, chuyện của Triệu Minh, em vẫn còn ở trách sao?"

      cuống quít lắc đầu, " có, có!" Lời thể loạn, có số việc cũng còn cần thiết làm cho ràng như vậy.

      "? năm rồi, em đối với vẫn là bộ dáng tức giận lạnh nhạt như vậy." vững vàng cầm tay lái, giọng lãnh đạm.

      ôm chặt ba lô của mình, cúi đầu, " có, em   có, là do ấy tự mình làm sai, trách ai được hết!"

      bỗng thắng xe gấp, xe dừng lại bên gốc cây đại thụ.

      Bây giờ vẫn là  sáng sớm, núi bao phủ tầng sương mỏng, khung cảnh bốn phía lên cũng ràng.

      khoác tay  lên tay lái, "Em nhất định phải dùng bộ dáng này chuyện với sao?"

      hai biểu tình lạnh lẽo, có chút dọa người, toàn thân chấn động, thân thể mất tự nhiên  lui về phía sau. giương tay ra , tưởng là muốn đánh lên má mình, nhưng là chỉ nắm lấy cằm của .

      Thở dài, thanh có chút mệt mỏi của vang lên, "Miên Miên, phải sợ , đời nào đánh em."

      Tuy rằng bảo đảm như vậy, nhưng mà toàn thân vẫn nhịn được run rẩy.

      dường như cũng nhận ra run, cầm chặt  cằm của , lạnh lùng , "Thế nào, tại mới đụng chạm như vậy nhịn nổi sao? Chớ quên, em trước kia luôn là biết xấu hổ bám lấy ."

      Sắc mặt tái , run càng thêm lợi hại.

      Lại nghe tiếp tục , "có Triệu Minh liền cần hai sao? có thể đụng, liền thể đụng sao? cho em biết, Nguyễn Miên Miên, em đừng nghĩ ngợi lung tung, em là của , cả đời đều là của , muốn chạy trốn cùng người khác, trừ khi chết ."

      Xem bộ dạng thút tha thút thít, vươn tay ra, ôm tới trước ngực, dịu dàng , "Miên Miên, em cũng muốn Triệu minh ngay cả công việc tại cũng mất chứ?"

      Dịu dàng giọng cũng là cực độ hàn khí, vẫn chuyện, chẳng qua là nhàng hướng vào trong lồng ngực , mặc dù vòng ôm của vẫn ấm áp cùng hương thơm thoảng thoảng như xưa, nhưng mà  rốt cuộc vẫn tìm được cái loại cảm giác ấm áp như ngày bé , xuyên thấu qua da thịt truyền tới chỉ có cảm giác lạnh lẽo cự độ cùng đau khổ ngập trời.

      Vì sao chuyện lại phát sinh đến bước này?   hai, em rất muốn với , em chưa từng muốn cùng người khác rời , rời xa khỏi , ở trong lòng em, bất kể cái gì làm cái gì, đều là hai của em, là người mà cả đời này em luôn tôn kính cùng mến, là người thân duy nhất mà em dựa dẫm vào cả đời này.

      rất chán ghét người nhu nhược yếu đuối cùng phiền phức, em phải đối với thế nào đây, khi mà em rất sợ hãi rằng có ngày tức giận chán ghét em mà rời xa em.

      Em biết điều này với thế nào đây, hai?

      (Ay za ra là vết thương lòng từ 7 năm trước)

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 2: là cấm kỵ.

      Chương 2: Triệu Minh 1: nhớ lại lần đầu gặp Triệu Minh

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi.

      Trong trí nhớ mười bảy năm ngắn ngủi của , có khoảng trống .

      Ước chừng là khoảng thời điểm chín hay mười tuổi gì đó, mảnh kí ức kia lúc lúc , giống như là đài truyền hình bị nhiễu sóng vậy, mờ mờ ảo ảo, duy chỉ có hình ảnh những bông tuyết bay đầy trời là lên ràng.



      hai , lúc chín tuổi, bị ốm nặng, sau cơn sốt đó, mất phần kí ức của cả chín năm trước đó.

      May nhờ có bác sĩ Lữ tỉ mỉ trị liệu, tìm được kí ức của tám năm trước đó, duy chỉ có khoảng thời gian nguyên năm lúc chín tuổi là cách nào nhớ ra nổi.

      thừa nhận, người rất lạc quan, phần kí ức mất kia, dù cố cũng tìm về được, cứ thuận theo tự nhiên. ép bản thân phải nhớ bằng được.

      Mà đối với kí ức trống rỗng này, cũng chưa bao giờ muốn tìm nó về. Giống như từ sâu trong tiềm thức, có thanh vang vọng cho biết rằng, nếu như kí ức kia quay về, suốt cả cuộc đời vĩnh viễn bao giờ thoát khỏi con ác mộng đeo duổi bấy lâu nay.

      cũng thừa nhận, người rất hèn nhát. tự gạt bản thân quan tâm đến những chuyện xảy ra, cứ thế sống cuộc sống vui vẻ, nhưng biết, ngày nào đó, nó chạm đến giới hạn và bùng nổ. Lúc đó phải thừa nhận mà đối mặt với nó.

      Lúc mười ba tuổi, nhớ lại chuyện dì cùng cha vì bị tai nạn máy bay mà qua đời.

      Quên , lúc mười tuổi, cha cùng dì đến biển Ca-ri-bê hưởng tuần trang mật, lúc trở về phi cơ gặp trục trặc bị rơi xuống biển Thái Bình Xương, thể tìm được thi thể. Ông ngoại sau khi nghe được tin đó, bị đột quỵ, tay chân thể cử động, cũng thể chuyện được nữa.

      Dĩ nhiên đây cũng là hai kể lại cho nghe, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian năm đó đều là nghe mọi người kể lại.

      Nhìn nụ cười của hai người bia mộ, đặt bó hoa xuống.

      Mặc dù hai người khi sống hay cãi nhau những ít ra khi chết cũng được chôn cùng huyệt.

      , người dì ôn nhu xinh đẹp của , hi vọng dì có thể sống hạnh phúc ở thế giới bên kia.

      "Em là Miên Miên phải ?" chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bên cạnh giọng nam có vẻ vui mừng vang lên.

      quay đầu lại, nhìn thấy thanh niên đẹp trai tuấn lãng, tay cầm bó hoa hồng trắng, gương mặt lộ vẻ vui mừng nhìn .

      có chút nghi hoặc nhìn người thanh niên bước tới, trong đầu gắng tìm tòi hình ảnh này, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ được đó là ai.

      Thanh niên kia vui vẻ nhếch môi, thấy nhìn chằm chằm mình, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, "A, đúng rồi quên tự giới thiệu mình, tên là Triệu Minh, là nhân viên dưới quyền của cha em." xong, còn cười rất tươi.

      ra phải là người dễ dàng làm quen với người lạ, nhưng nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của Triệu Minh, lại đầu độc thành công. gật đầu, cười nhàng, ngọt ngào : " Triệu Minh, em là Miên Miên".

      Triệu Minh dường như bị tiếng " Triệu Minh" vô cùng ngọt ngào của mê hoặc, lời có chút ấp úng, "Miên Miên tiểu thư,em gọi Triệu Minh... Triệu Minh?"

      gật đầu mỉm cười, lần nữa gọi tiếng " Triệu Minh."

      Triệu Minh vừa nghe, càng thêm kích động, thân thể nghiêng về phía trước, tay phải kéo lấy tay .

      biết tại sao, đột nhiên tỉnh lại, rất ghét đụng chạm với người khác phái, ngay cả hai, bây giờ cũng thấy thoải mái.

      tự nhận mình phải là người nhanh nhẹn, nhưng là trong ba năm qua, ngày ngày phải né tránh cái ôm mị của "sói" Lăng Thịnh, sớm luyện thành Lăng Ba Vi Bộ.

      Nghiêng thân mình , dễ dàng né tránh bàn tay của Triệu Minh, hiển nhiên cũng ngờ rằng tránh bàn tay của mình, có chút xấu hổ, khuôn mặt dễ nhìn trở nên đỏ bừng.

      Có chút nhẫn tâm nhìn nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời kia vụt tắt, vội mở miệng giải thích, " xin lỗi, Triệu Minh, em có chút thoải mái khi chạm vào người khác phái, bao gồm cả hai em cũng vậy".

      Triệu Minh vừa nghe, mặt thoáng qua vẻ chán nản, nhưng là lập tức lại trở nên cao hứng trở lại, mặt nụ cười tràn đầy.

      " Triệu Minh, đến viếng mộ cha em sao?" chỉ vào bó hoa trong tay .

      "Đúng vậy a, " Triệu Minh để bó hoa xuống, tinh thần có chút chán nản, "Chính xác mà , là tới viếng Nguyễn tổng tài cùng Xu Bối , Miên Miên tiểu thư, khẳng định là em nhớ , lúc em còn , từng ôm qua em. là bạn học cùng lớp của dì em. Khi đó, Xu Bối hay mang em đến trường học chơi."

      cố gắng nhớ lại, chuyện dì mang đến trường chơi, hình như có chút ấn tượng, nhưng những người bạn của dì chỉ là những hình ảnh mơ mơ hồ hồ trong kí ức của .

      có chút áy náy giương mắt nhìn Triệu Minh,cười khan "Ha ha. . . . . . Em nhớ lắm. . . . . . Ha ha. . . . . ."

      Triệu Minh nhìn , bình thản : "Miên Miên tiểu thư, khi đó em còn , nhớ cũng là điều bình thường thôi".

      Chàng trai này quả thực hết sức đáng , nháy mắt mấy cái, " Triệu Minh, chỉ cần gọi em là Miên Miên là được rồi! Gọi tiểu thư nghe có vẻ tự nhiên cho lắm!"

      Lời này vừa ra, vừa chọc cho Triệu Minh gương mặt biểu lộ vui vẻ vô cùng.

      Cả buổi chiều, hai người ngồi ở bậc thang ngay khu nghĩa địa, chia sẻ cho nhau những kí ức xa xưa.

      Những hồi ức kia, phần lớn mang theo mơ ước tươi đẹp về tương lai,còn có người bạn nối khố tin cậy nhất, cũng chưa từng nghĩ rằng dì lại có những kỉ niệm và mơ ước đẹp như vậy.

      "Xu Bối, thích ăn nhất rau chân vịt . ấy ấy muốn làm thủy thủ Popeye, được ăn rau chân vịt."

      "Ách. . . . . . là kinh ngạc!"

      "Vậy em biết Xu Bối sợ nhất cái gì ?"

      "Dạ? Con gián? Hay là con rắn? . . . . . ."

      " phải, đoán tiếp !"

      "Con kiến?"

      "Cũng phải luôn!"

      "Ách. . . . . . Đoán được rồi, Triệu Minh, là con gì vậy?"

      "Con gà con!"

      "Ách. . . . . . Thế nào lại là con gà con?"

      "Xu Bối đúng là sợ nhất con gà con,nhất là con gà mới vừa ra đời có bộ lông màu vàng nhạt. Trước kia có lần bọn thăm nông trường, Xu Bối nhìn thấy đám gà con mới ra đời, sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu,dù mang đôi giày cao những 8cm những vẫn hướng cái cây đại thụ bên cạnh trèo lên, cuối cùng con gà con bị đuổi chạy, mà ấy vẫn còn sợ hãi, ở cành cây đúng đêm. Chỉ là từ nay về sau, lớp gọi ấy là Tri Chu nữ !"

      "Tại sao ạ?"

      "Em phải cảm thấy ấy mang giày cao gót còn có thể trèo lên cây, phải Tri Chu thế là cái gì?"

      ". . . . . ."

      . . . . . .

      Bây giờ nhớ lại , Triệu Minh mang đến cho ba năm vui vẻ hiếm thấy trong cuộc đời, có lúc nghĩ, lòng thích , hay chỉ là thông qua bóng dáng tìm về ảo ảnh vui vẻ trong qua khứ?

      Có điều, tất cả còn quan trọng, sau khi xảy ra kiện kia, Triệu Minh liền từ từ từng chút biến mất khỏi cuộc sống của , giống như là chưa từng xuất vậy.



      Chương ba: Triệu Minh 2: chết lặng bạt tai.

      Trước khi xảy ra kiện kia, đối với việc cùng Triệu Minh hay lui tới, Hiên Viên là biết nhưng mắt nhắm mắt mở làm ngơ, bây giờ ngẫm lại thực ra lúc đó là cố đè nén tức giận.

      ra chỉ xem Triệu Minh như là người bạn cũ của dì mà đối xử tốt như đối với trai mình mà thôi.

      Nếu về mức độ thân thiết, vẫn còn kém xa so với tình cảm của đối với người hai mà vẫn sùng bái từ , còn có người hay thích cười duyên cùng trêu chọc -Lăng Thịnh.

      cùng Triệu Minh vẫn là bảo trì khoảng cách với nhau, dù cho là có chơi đùa với nhau những cũng là có tiếp xúc chân tay. Ở chung chỗ cũng chỉ là chia sẻ cho nhau thức ăn ngon cùng kí ức ngày xưa, hơn. Nhưng vào ngày, Hiên Viên lại làm ra chuyện kéo khoảng cách giữa cùng Triệu Minh lại gần nhau hơn, tối thiểu đối với , đó là lần đầu tiên chủ động tiếp xúc đến thân thể người khác phái trừ hai.

      Đó là vào ngày cuối tuần, Triệu Minh tới tìm rủ công viên chơi, ngẫu nhiên lúc đó hai lại ở nhà.

      thay quần áo xong, ngang qua thư phòng nghe thấy tiếng từ trong phòng truyền đến.

      " rốt cuộc muốn cái gì đây?" Thanh của Hiên Viên mang theo tức giận cùng mơ hồ đè nén, trong thoáng chốc, giống như nhớ ra hình như cha cũng từng ở nơi này dùng thanh tức giận như vậy mắng ai đó.

      Chỉ là trong nháy mắt, Triệu Minh lên tiếng, thanh nghe hơi uất ức, "Diệp tổng quá lo lắng rồi, tôi chỉ là muốn chơi cùng Miên Miên tiểu thư thôi, Miên Miên tiểu thư như vậy mất cha và dì , tôi. . . . . . Chỉ là đơn thuần muốn làm cho Miên Miên tiểu thư vui vẻ mà thôi!"

      Hiên Viên đứng đưa lưng về phía , nên thể biết được vẻ mặt lúc này của , nhưng nhìn sống lưng ưỡn thẳng tắp, còn có chút khẽ phát ra rung động, cũng biết rằng rất tức giận, hiển nhiên cũng có đem lời của Triệu Minh để ở trong lòng.

      Quả nhiên, mặc dù giận dữ ngược lại cười khe khẽ , " cho rằng tôi dám động tới ? cho rằng tìm được Miên Miên làm núi dựa mà có thể kiềm chế tôi? có phải hay quá ngây thơ rồi!"

      Triệu Minh nhìn về phía cửa phòng, có vẻ thất kinh, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, lâu mới lắp bắp , "Tôi. . . . . . Tôi có nghĩ như vậy. . . . . ."

      Hiên Viên gì, chẳng qua là cười hắc hắc hai tiếng, sau đó chân dài rất nhanh quét đường rất đẹp đánh về phía bắp đùi của Triệu Minh, Triệu Minh lảo đảo cái rồi té xuống, tay che vết thương, thần sắc thống khổ.

      Hiên Viên hiển nhiên còn chưa hết giận, chân dài lại bắt đầu đá ra.

      " cần, hai!" đẩy cửa ra, chạy vào đỡ Triệu Minh dậy . Da thịt tiếp xúc trong nháy mắt, lại nhớ đến hình ảnh rất nhiều cánh tay màu trắng vây lấy làm cảm giác buồn nôn.

      Nhưng là, có nôn tại đây, nỗ lực đè nén đôi tay run rẩy của mình , làm nó vững vàng đỡ Triệu Minh đứng dậy.

      " Triệu Minh, sao chứ?" nhìn gương mặt đỏ như tôm luộc của Triệu Minh, nụ cười trong sáng từng luôn hữu khuôn mặt giờ trông rất khó coi, lông mày khẽ cau lại, thân thể cũng khẽ cong lên, còn hơi run run nữa. có chút đau lòng, ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn đổi của hai, có chút tức giận quát, " hai, làm gì vậy?"

      Hiên Viên nghĩ là chuyện với bằng giọng điệu tức giận như vậy nên có chút kinh ngạc. Ngay sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, cặp lông mày đen nhánh hung hăng nhíu lại, đôi môi mỏng quyến rũ mím chặt, đôi mắt to đen thâm thúy sâu thẳm cuồng phong chuẩn bị nổi dậy.

      có chút sợ, thoáng lui về sau bước, ngơ ngác nhìn hai, phải cố ý, tuyệt muốn thương tổn , rất muốn lời xin lỗi, nhưng miệng lại cách nào mở ra được.

      Hiên Viên nhìn lâu, trong mắt kia có thể tin, có ngập trời tức giận và còn có nồng đậm bi thương.

      bất giác cảm thấy đau lòng, hai là người thân duy nhất của , cũng là người mà luôn tôn kính thương từ , tại sao có thể vì người ngoài mà tổn thương .

      Hiên Viên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, ngay sau đó từ từ bình tĩnh lại, cúi đầu, thanh mang theo tang thương mà lãnh đạm xa cách, "Em vì ta mà đối với ngươi thân duy nhất, cũng là người duy nhất mà la mắng trách cứ. . . . . . Em vì tên mặt trắng này. . . . . . Ha ha. . . . . ." Sau đó bật ra tiếng cười khẽ, tựa như tự giễu bản thân lại còn có cả bi thương.

      "Em. . . . . . Em. . . . . ." nhìn đứng trước mặt mình, cho dù lời của có mang vẻ lạnh lùng bình thản nhưng vẫn cảm nhận được là cố giữ thái độ bình tĩnh lãnh đạm, như vậy, chưa từng thấy qua.

      như vậy, làm nhớ đến hình ảnh lúc năm tuổi, mình độc đứng dưới gốc cây mai, trông xa cách tựa như thể nào chạm tới được, như thế mờ ảo, như thế thực. có chút sợ hãi, tiến lên nhào vào trong ngực , " xin lỗi, xin lỗi, hai, Miên Miên phải cố ý!"

      Thân thể cứng đờ, lâu mới nhàng đẩy ra, bàn tay cầm lấy khuôn mặt tròn tròn của , quan sát lâu, mới mở miệng dịu dàng , "Như vậy đáp ứng , về sau cần gặp lại người đàn ông này, nên cùng người đàn ông này có dính líu."

      quay đầu lại nhìn Triệu Minh khuôn mặt trắng bệch nằm mặt đất, có chút đành lòng. Mấy năm qua, rất vui khi có làm bạn, sao có thể cứ thế tuyệt tình với người bạn có nụ cười xinh đẹp như vậy.

      kéo kéo cánh tay của Hiên Viên, trải qua mấy năm này cố gắng, còn cảm thấy khó chịu khi tiếp xúc thể xác với nữa.

      " hai, ấy là bằng hữu của em, em. . . . . ."

      còn chưa dứt lời, mạnh mẽ hất ra, hướng Triệu Minh còn ngồi đất bước tới.

      cuống quít ôm lấy eo , liên tiếp cầu xin, " hai, cần, hai. . . . . ."

      Hiên Viên dừng lại, từ trong kẽ răng khẽ rít ra thanh , "Trở về phòng cho , nếu ngay cả em cũng ra tay đó!"

      nhìn hai khí thế chẻ tre hướng về phía Triệu Minh tung ra liên tiếp những cú đấm, so với chiều cao 1m86 của hai, Triệu Minh chỉ cao 1m77 ràng là chỉ có thể ôm đầu chạy trốn.

      khẩn trương chạy đến, dang hai tay đứng chắn trước Triệu Minh, hai mắt đẫm lệ, " hai, cần, muốn đánh ấy hãy đánh em trước!"

      Hiên Viên quả nhiên dừng động tác lại, nắm chặt quyền, lâu lại cười lớn, nhàng : "Em cho rằng dám đánh em? Em cho rằng thương em cưng chiều em em có thể coi thường lời của ?"

      "Ba!" Bàn tay giương lên, bạt tai nằng nề dán thẳng lên mặt .

      bị lực đánh của làm cho lùi lại mấy bước mới dừng lại, lau vết máu rỉ ra bên khóe môi, đáy mắt sững sờ cùng hoảng loạn, đây là người luôn dùng lời lẽ lạnh lùng với , nhưng nửa đêm lại vô cùng quan tâm đắp chăn lại cho sao? hai cư nhiên lại động thủ tổn thương sao?

      Đây là lần đầu tiên bị hai đánh, nhưng trong trí nhớ, đây là lần thứ hai tổn thương . Trước kia còn có dì cùng cha bảo vệ , tại thế nào, ha ha, nguyên lai bản thân cái gì cũng có, có ai bên cạnh, những tưởng còn có người cưng chiều thương vô điều kiện, ra chuyện thường diễn ra như người ta mong muốn, ai lại nguyện ý thương mập mạp vô dụng như cả.

      Trong thoáng chốc, nghe đến những thanh đứt quãng từ trong đầu óc truyền đến.

      ". . . . . . Nhóc là đứa phiền phức. . . . . . nhu nhược. . . . . . Ta chán ghét nhóc. . . . . . phiền phức. . . . . . làm cái gì cũng được. . . . . ."

      "Em phải. . . . . . Miên Miên phải đứa phiền phức. . . . . . Cũng phải là nhu nhược. . . . . ."

      ". . . . . . Em . . . . . . Cùng bọn vui đùa chút chứ . . . . . ."

      " cần. . . . . . cần. . . . . . Các ngươi đừng lại gần đây, cần, hai... cứu Miên Miên, cứu cứu Miên Miên. . . . . ."

      " hai em nhớ em rồi. . . . . . thèm để ý đến em rồi. . . . . ."

      Đầu rất đau, trong đầu mảnh vẩn đục, nụ cười lạnh lùng của hai, gương mặt bi thương của dì , còn có hình ảnh giận dữ đùng đùng của cha, tất cả đan vào thành vòng xoáy lớn, từ từ đem bao phủ. . . . . .

      Máu tay càng ngày càng nhiều, lau thế nào cũng sạch . . . . . .

      cần. . . . . . cần. . . . . .

      Diệp Hiên Viên nhìn lên trước mặt trong miệng ngừng tràn ra máu, hai bàn tay ôm lấy đầu, cáu kỉnh thét chói tai, " cần. . . . . . cần. . . . . ."

      Trong lòng đau nhói, ôm lấy ngừng giãy giụa vào lòng, hướng về phía ngoài cửa rống to, "Lữ Yên, đến đây nhanh cho tôi !"

      Trong chớp nhoáng này,hình ảnh giãy giụa trong ngực lúc này cùng thân ảnh của người đầy máu thân thể lạnh như băng nằm tay Lăng Thịnh vào bảy năm trước lần lượt quấn lấy tâm can , Diệp Hiên Viên trong lòng ngừng dâng lên cỗ mãnh liệt tự trách cùng hối hận.

      Mình chỉ là muốn dọa ấy chút, mình chẳng qua chỉ là muốn ấy bảo vệ người đàn ông khác trước mặt mình , thừa nhận , Diệp Hiên Viên, ngươi chẳng qua là ghen tỵ, chẳng qua là ghen tỵ tại sao người ấy bảo vệ là là ngươi mà thôi.

      Ôm khóe miệng ngừng tràn ra máu tươi, Diệp Hiên Viên cười khổ, ràng chỉ là muốn bảo vệ , tại sao cuối cùng lại toàn tổn thương .

      Quay đầu nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của người đàn ông ngồi sàn nhà, Diệp Hiên Viên cười lạnh ra tiếng, "Triệu Minh, tôi muốn cả đời này sống cũng bằng chết!"
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :