1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cấm Kị Chi Luyến - Phó Tráng Tráng

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cấm Kị Chi Luyến

      Tác giả: Phó Tráng Tráng

      Edit: Quảng Hằng & Cổ Điệp Hoa Nhi

      Thể Loại: Ngôn tình, sủng, incest, 1vs1.

      Rating: 18+

      Số chương: 106 chương, 3 PN, HE.


      Điệp nhi rất vui khi được hợp tác vs ss Quảng Hằng bộ này ạ!

      Truyện này có văn án a *khóc* thế nên Điệp nhi xin giới thiệu qua chút ạ!

      Hiệp Hiên Viên- trai của Nguyễn Miên Miên- là người đàn ông vô cùng lạnh lùng, tàn nhẫn. Lúc đầu đối với Miên Miên rất lạnh nhạt, nhưng khi rồi lại rất sâu sắc. Đây là chuyện tình rất cảm động ạ.

      Warning:

      + Truyện này H nhá! Ai nuốt nổi thể loại incest và NP(ở pn) xin mời bấm back ạ. Đặc biệt có nhiều cảnh máu me bạo lực ạ.

      + Nam chính là người rất lạnh lùng, tàn nhẫn, vượt qua level phúc hắc mà nâng đến tầm cao mới gọi là ác quỷ rồi ạ. Nhưng được cái là cực kì sủng nữ chính.
      + Nữ chính thuộc mô típ ngây thơ, thỏ bạch. (thế nên mới khổ với nam chính)

      + Tình địch của nam chính cũng vô cùng cường hãn và nghiệt kém gì nam chính.

      Nam chính: Hiệp Hiên Viên

      Nữ chính: Nguyễn Miên Miên

      Các nhân vật phụ khác: Triệu Minh, Tần Thiên Sơ, Lăng Thịnh, Nựu Nựu,...
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 1: Tưởng nhớ thời niên thiếu

      Chương 1: hai (1)

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi

      tên gọi là Nguyễn Miên Miên, năm nay mười bảy tuổi. Người cũng như tên, thanh ôn nhu kéo dài, khuôn mặt tròn tròn, ngay cả dáng người cũng mềm mềm giống như gối ôm. Ở cổ có đeo viên minh châu rất to. Từ đến lớn mọi người đều khinh bỉ là thân hình như cái bị thịt, cho dù có cố gắng sờ tới sờ lui cũng tìm thấy cục xương.

      Trước năm mười tuổi, cũng có gia đình đầy đủ, người cha mặc dù mặt ngoài cực kì sẵng giọng, hay gắt gỏng nhưng lại rất mực thương , người vốn là em của mẹ , nhưng cuối cùng cũng được gả cho cha - dì . Còn có người chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời - hai .

      hai, tại là người giám hộ của , cũng là người thân duy nhất của , chúa tể của .

      hai khi mười tuổi tên là Hiệp Hiên Viên, tại là tổng tài của tập đoàn Nguyễn Thị.

      Về phần vì cái gì cùng hai cùng họ, Lâm mẹ đó là bởi vì hai là con của người vợ trước của cha, vì để tưởng nhớ mẹ nên hai mới để theo họ mẹ. (họ Hiệp)

      Bất quá điều này đối với cũng quan trọng lắm, chỉ biết người tôn kính nhất, mộ luyến (hâm mộ luyến ái) nhất chính là hai của .

      Mặc dù nhiều năm trôi qua nhưng trong kí ức của , côvẫn còn nhớ ngày đầu tiên khi gặp được hai.

      Ngày hôm đó, tuyết bay đầy trời, ràng là nơi mà thành thị mấy thanh lương ở phương nam, thế nhưng năm ấy lại nổi lên trận bão tuyết hiếm thấy.

      cho biết, việc này nhất định là dấu hiệu của ông trời, muốn báo cho biết Người đem đến cho người mà khó quên nhất trong đời- tựa như việc nhìn thấy tuyết bay đầy trời cách bất bình thường vậy- trọn đời khó quên.

      Và quả đúng, vĩnh viễn nhớ ngày đó.

      Ngày đó, cha đạp tuyết đến, bên tay phải dắt theo thiếu niên tuấn nhưng lại cực kì lạnh lùng tiến vào.

      "Miên Miên, đây là hai của con, Hiệp Hiên Viên."

      ngẩng đầu nhìn người hai quá đỗi tuấn của , ngoan ngoãn ngọt ngào kêu " hai, nhĩ hão, em là Miên Miên."

      Nếu như là bình thường, đổi lại đó là mấy chú mấy của họ đến ôm , hôn cười kêu "Miên Miên".

      Nhưng Hiệp Hiên Viên chính là lạnh lùng nhìn liếc mắt cái, tiếp theo đem ánh mắt dời về phía cây mai phía sau , tuyệt nhiên hề tiếng.

      Cha cũng có giống như bình thường nổi giận mà chỉ dùng ánh mắt hơi áy náy nhìn bóng dáng của thiếu niên kia, hơi hơi xuất thần.

      Chính ngay lúc đó cũng có ngờ được rằng người thiếu niên cao ngạo, lạnh lùng, tự cao tự đại ấy lại trở thành sinh mệnh duy nhất của , chúa tể của .

      Năm ấy, năm tuổi. Hiệp Hiên Viên mười lăm tuổi, dì Tần Xu Bối mười tám tuổi.

      Liền mấy ngày sau đó, hai cũng vẫn chuyện, cho dù là ăn cơm cũng nguyện ý cùng ngồi cũng bàn. Những lúc như thế đều là Lâm mẹ vẻ mặt từ ái bưng đồ ăn đến trước cửa phòng của hai.

      , hai chính là con báo độc, xinh đẹp lại càng xinh đẹp, nhưng là lòng phòng bị cũng rất mạnh, luôn dựng thẳng lên những cái vuốt sắc nhọn lợi hại, bài xích tiếp cận của bất kì ai.

      Đối với lời của dì , lúc năm tuổi năng lực lí giải dĩ nhiên hữu hạn. cho rằng hai như vậy làm sao có thể là con báo được đâu?

      Con báo, từng gặp qua trong sách, có đầy răng nanh cùng móng vuốt sắc nhọn, chạy trốn rất nhanh, luôn thích lăn lăn ở trong vũng bùn, có khi còn kêu ngao ngao giống như con mèo .

      Nhưng mà hai đẹp trai như vậy, chút cũng giống con báo xấu xí dã man kia.

      Bất quá, vấn đề gì, những lời dì hề ảnh hưởng đến quan tâm tràn trề của đối với hai của mình.

      Bắt đầu từ ngày đó, lúc nào cũng dùng phương thức đối thoại là tự lầm bầm lầu bầu độc thoại bên hai mình. Căn bản bởi vì hai vẫn chịu chuyện với .

      Ở hoa viên, cầm đống tuyết nhìn hai dưới tàn mai, ngọt ngào kêu lên " hai, chúng ta cùng nhau chơi người tuyết có được ?"

      hai hề động, cũng chuyện, chỉ ngồi đó nhìn thân cây nâu trơ ra gốc đến phát ngốc.

      Xuyên qua màn tuyết trắng nhìn thấy tấm lưng của hai, trông tịch, đơn, cả người giống như được bao phủ bởi mảnh tuyết trắng xóa, cho ta cảm giác như đó chỉ là hư ảo, .

      Ngay tại khoảnh khắc đó, bỗng nhiên vô cùng sợ hãi, sợ hãi rằng người thiếu niên xinh đẹp cứ như vậy hóa thành gió bay , biến mất ngay trước mặt , thế là từ khoảnh khắc định mệnh đó, quyết định từ thủ đoạn cố gắng lưu lại người hai ít này. (Đấy, bi kịch bắt đầu từ lúc chị quyết định chuyện này đấy!)

      chạy vào trong nhà, đưa ra những món đồ chơi mà thích nhất, cục cưng bọt biển, con rối ếch lớn,....Dù sao hết thảy những thứ thích đều ôm ra.

      nghĩ nếu đem những thứ mình thích đưa cho hai, hai chắc thích Miên Miên, sau đó ở lại cùng Miên Miên.

      Tuyết rơi sân luôn mang theo hơi nước cùng độ ẩm. ôm tay cả đống lớn đồ chơi, chạy lớp tuyết mềm đọng, may trượt chân thẳng tắp ngã sấp ngay trước mặt của hai.

      hai nhìn nằm tuyết, hơi hơi nhíu mày, ngay tại thời điểm nghĩ ấy cúi người bế lên, nhưng là chỉ đứng dậy lướt qua thân hình đô đô phì khởi của rồi quay trở về phòng.

      Hoàn toàn có để ý đến nằm sấp đến phát ngốc tuyết.

      May mắn, đứa trẻ chưa có suy nghĩ, may mắn, là rất sợ lạnh, nhất là khi mùa đông tuyết rơi, ăn mặc giống như viên cầu , đương nhiên càng may mắn lúc đó tuyết chưa tan, ngã tuyết vì thế mà có bị thương chỗ nào hết.

      Vì thế, ngày hôm sau, lại nhảy chân sáo theo sau lưng hai, khuôn miệng vẫn luôn ngừng kêu hai.

      Suốt năm đó, mọi người cơ hồ đều nhìn đến bé mập mạp mũm mĩm giống như viên cầu chân ngắn lũn cũn theo sau lưng thiếu niên cao gầy, lạnh lùng. Mọi người cũng thường xuyên nghe thấy dạng đối thoại người kì lạ.

      " hai, Miên Miên mệt quá, chậm chút."

      "............"

      " hai, Miên Miên thấy rất đói, nghĩ muốn ăn bánh hoa mai cao."

      "............."

      " hai, Miên Miên đau đau."

      Vẫn là tuyệt nhiên lần nghe thấy tiếng thiếu niên hồi đáp, sau đó khi thấy thân ảnh của hai dần dần biến mất trong phạm vi tầm mắt, "viên cầu " lại rươm rướm nước mắt, đứng lên, từng bước đuổi theo bóng dáng trước mặt.

      " hai,......đợi... đợi Miên Miên với"

      "............."

      Lúc đó, vẫn nghĩ rằng, chỉ cần cho hai thấy kiên trì như vậy, mềm lòng mà chuyện với .

      ...

      ...

      Ở bên cạnh nhà -cách con sông , có khu rừng nguyên sinh rất rậm rạp, kỳ từ đối với mảnh rừng kia cực kỳ hứng thú cùng tò mò.

      Trong sách có , công chúa Bạch Tuyết chính là ở trong rừng cây gặp được bạn tốt của nàng-bảy chú lùn- chừng cũng có thể gặp được đám bạn tốt của mình ở trong rừng giống như vậy.

      Nhưng là Lâm mẹ đối với ý tưởng của thực kiên quyết phản đối, bởi vì trong rừng cây có chú lùn, cũng có bạn tốt, chỉ có sói lớn chuyên ăn thịt trẻ .

      Sói, biết.

      qua, sói cũng giống như con báo, đều có đầy răng nanh, còn có móng vuốt bén nhọn cùng với sở thích đều thích ăn thịt trẻ con mềm mại.

      Sợ hãi điều đó, đối với khu rừng vẫn đều là kiên trì đứng từ xa để xem, nửa tin nửa ngờ vực về lời của dì .

      Cho đến ngày....
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 1: Tưởng nhớ thời niên thiếu

      Chương 2: hai (2)

      Vào ngày, cha vẫn như mọi ngày đến công ty từ sớm, còn chưa có trở về, dì họp lớp nên có ở nhà, còn Lâm mẹ cũng xin phép vắng nhà thăm con ốm. Cuối cùng, trong căn biệt tự rộng lớn cũng chỉ còn lại mỗi mình hai.

      Nguyên cả buổi chiều, thực buồn chán, có ai chơi cùng đành ngồi xếp những khối gỗ đủ màu sắc, xếp rồi lại đổ, đổ rồi lại xếp lại.

      Đột nhiên, Miên Miên nghe có tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh, a. hai về.

      nhanh nhảu đứng lên, lao thẳng ra cửa, quả nhiên thấy hai tay cầm cái túi đứng ở trước cửa.

      " hai"- nhảy lên hôn lên má .

      hiển nhiên cảm thấy hơi sửng sốt, giống như ngờ tới Miên Miên lại xuất và thân thiết với như vậy. Nhưng ngay sau đó liền khôi phục bộ dáng lãnh đạm thản nhiên như có việc gì, bước vào trong phòng.

      Miên Miên đứng ở ngoài cửa phòng, lẳng lặng nhìn bỏ túi xuống, cởi áo khoác, dám bước vào trong. Bởi vì hai là người rất ưa sạch , bình thường đều thích ai tiến vào phòng của mình.

      làm xong hết thảy, cũng có đóng cửa, chỉ đứng lặng yên nhìn ra khung cửa sổ, lát sau. lúc quay đầu lại nhìn thấy vẫn còn đứng đó, thân thể có hơi chút khựng lại, sau đó ra khỏi phòng.

      dẫn theo tiểu Thất (con cún cỡ lớn đấy ạ) làm ngựa cưỡi, theo .

      Kì quái, có cảm giác lần này rất chậm. giống như là đợi . Loại cảm giác này làm cho cảm thấy hưng phấn, chân thúc vào tiểu Thất càng mạnh, sát ngay sau .

      Hiên Viên xuyên qua phòng khách, lướt qua hoa viên, mở khóa cửa sắt, lập tức hướng phía rừng cây đến.

      thấy chuẩn bị cước bộ đến chỗ lối vào rừng cây, tâm đột nhiên hoảng hốt, cũng bất chấp việc chán ghét người khác chạm vào mình, gấp gáp chạy nhanh đến níu lấy áo : " hai, đừng vào trong đó, bên trong có sói dữ ăn thịt người a~"

      hai thấy bàn tay lôi kéo góc áo , trong đáy mắt lập tức lên tia chán ghét, bàn tay to của ngay lập tức gạt tay ra, bước nhanh vào sâu trong rừng cây.

      " hai..."

      quay đầu lại nhìn căn biệt thự cách đó xa, rồi lại nhìn đến bóng dáng sắp mất hút của , cắn cắn môi làm liều chạy vào trong rừng.

      Bây giờ là ban ngày, hẳn là sói dữ có xuất đâu.

      " hai...đợi...đợi Miên Miên với"

      Rừng cây rất lớn, có rất nhiều loại cây biết tên vươn thân cao lớn, cành lá chi chít che mất ánh sáng ban ngày, chỉ có vài tia nắng lọt qua kẽ lá rọi xuống mặt đất tạo thành những bóng sáng lốm đốm rất đẹp.

      Trong rừng cây yên tĩnh, giống như là tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài kia, khí tràn ngập hơi thở thần bí.(chắc là hơi thở của thần rừng *cười*). trong rừng cây, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân vững vàng của vang lên êm hoặc tiếng gãy của những cành cây khô.

      Tiếng bước chân của tuy rằng rất , nhưng lại lọt vào trong tai rất ràng. Cái loại cảm giác này giống như là lạc vào tầng sương mù, đột nhiên có bàn tay vươn ra, mang ra khỏi khốn cảnh. Cũng giống như loại thuốc an thần cho tâm trạng của lúc này.

      vừa vừa miên man suy nghĩ như thế, khóe môi bất giác cong lên lúc nào hay.

      khoảng được độ mười phút, rừng cây càng ngày càng tĩnh lặng, ánh nắng mặt trời chiếu qua tầng lá cây cũng càng ngày càng nhạt .

      Hiệp Hiên Viên biết từ đâu bỗng nhiên dừng lại ngay phía sau .

      Nhìn khung cảnh lạnh lẽo xung quanh, Miên Miên dâng lên nỗi sợ hãi, cánh tay cũng nổi cả da gà, hướng về phía chậm rãi nép vào: " hai, Miên Miên sợ quá...chúng ta về nhà có được ?"

      Giống như bị những lời của kích thích, cúi đầu hung hăng trừng mắt với : "Đó là nhà của nhóc, phải của ta"

      bị bộ dáng giống như hung thần muốn giết người đến nơi của dọa cho sợ tới mức thân thể nhanh chóng rụt về, trong lòng dâng lên cảm giác ủy khuất, mắt nóng lên, nước mắt vòng quanh chực trào.

      dường như cũng cảm giác được ủy khuất cùng sợ hãi của , thanh trở nên ôn nhu hơn: " Nhóc phải vẫn thích theo ta sao? Hảo, ta cho nhóc cùng. Có điều bây giờ nhóc phải ở đây chờ ta, được chạy loạn lung tung, sau này ta đâu liền cho nhóc theo cùng"

      " ?" mở to đôi mắt tròn " hai về sau đều chú ý đến Miên Miên?"

      "Ân"

      vươn ngón tay út ra. giống như ngày thường vẫn hay hứa hẹn với dì , ngoắc ngoắc ngón tay: "Ngoéo tay, hứa trăm năm sau cũng được thay đổi"

      có chút kiên nhẫn vươn tay ngoéo cái: "Nhớ kĩ, khi ta còn chưa đến tìm nhóc, nhất định được chạy loạn"

      Ngay tại thời điểm đó, vì mải chìm sâu trong lời ôn nhu của , hoàn toàn quên mất mình đứng ở đâu.

      Đến hồi lâu sau, khi sớm rời khỏi đó, thần trí của mới bị thanh kì quái làm cho thức tỉnh.

      Lúc đó, mặt trời xuống núi, sắc trời dần tối. Nhìn về phía trước thấy bóng dáng đâu.

      Vuốt đôi tay rét run, bắt đầu sợ hãi, khóc to thành tiếng, lớn tiếng gọi hai ngừng.

      " hai...Miên Miên sợ..."

      " hai..."

      ...

      ...

      nghe được tiếng đáp trả của , chỉ nghe thấy tiếng của chính mình vang vọng lại.

      Trời tối đen như mực. lại nhớ đến chuyện sói dữ ăn thịt mà Lâm mẹ .

      che miệng lại, dám khóc thành tiếng, dì , sói dữ chính là nghe được tiếng khóc của con nít mới mò đến ăn thịt trẻ con.

      Cứ như vậy, dám khóc to nữa, cũng dám chạy loạn, đành phải cắn môi khóc thầm dò dẫm về hướng lúc nãy .

      hai. Miên Miên sợ hãi, chừng nào mới quay về.

      Ban đêm, rừng cây nhiệt độ rất thấp, vừa lạnh lại vừa đói,bên tai ngừng truyền đến những thanh quái dị. Là sói hoang sao? Sói dữ tới ăn thịt Miên Miên sao?

      cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, thân thể trở nên rất nặng nề, sau đó mí mắt dần dần sụp xuống, bên tai nghe thấy thanh mơ hồ vang lên của : "Viên cầu ...Viên cầu ...nhóc ở đâu?"

      Chính là thanh của hai. Nhưng chưa kịp lên tiếng rơi vào hôn mê sâu.
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 1: Tưởng nhớ thời niên thiếu

      Chương 3: hai (3)

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi

      Theo như lời của Lâm mẹ kể lại, lúc ấy là mười giờ tối, khi bà từ bệnh viện thăm con trở về, nhìn thấy , nên cuống quít tìm khắp nơi trong biệt thự. Vừa lúc đó Hiên Viên trở về trong bộ dáng kinh hách, vào đến cổng nghe Lâm mẹ nhìn thấy ở đâu, gấp gáp lời lao ngay ra cửa.

      Qua lúc lâu, mới thấy quay trở về, tay ôm hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, thân thể lại lạnh như băng.

      Lâm mẹ , cả đời bà, cũng chưa từng có thấy qua bộ dáng của Hiên Viên như lúc đó. Có ảo não, có áy náy, có đau lòng, và nhiều nhất vẫn là lo lắng cùng sốt ruột...

      hai là có lo lắng cho sao? Lúc đó vừa vui mừng vừa nghi hoặc về điều này.

      Sau khi được mang về từ rừng rậm, đêm đó sốt rất cao, cha liền bỏ cả chuyến công tác quan trọng vội vàng trở về nhà, dì cũng từ nhà của bạn học chạy xe suốt đêm trở về, ngay cả ông ngoại cũng bị kinh động ngay trong đêm đến thăm .

      Đêm đó đêm hỗn loạn, lo lắng cùng mất ngủ.

      mê man đúng ba ngày ba đêm, lúc tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của mọi người, khoa trương nhất có lẽ là dì , dì nhào đến ôm khóc trận rất to.

      nhìn chung quanh vòng, thấy gương mặt mệt mỏi vì mất ngủ của cha, cũng thấy gương mặt đầy nước mắt nước mũi của dì , còn có gương mặt bi thương lặng lẽ lau nước mắt của Lâm mẹ...Chỉ có duy nhất người là thấy đâu.

      Gắng cử động thân thể còn bủn rủn vô lực, mở miệng , thanh khàn khàn rất khó nghe: " hai đâu?"

      Cha vừa nghe thấy, lập tức chửi ầm lên: "Con còn dám hỏi đến nó? Nó thừa nhận, chính nó cố tình mang con để mình ở rừng cây".

      sao? có chút ảm đạm khép hờ đôi mắt, ra hai vẫn là chán ghét như trước, chán ghét đến nỗi muốn mang vứt .

      Nhưng cho dù là có như thế, vẫn như cũ thích hai nhất. cho rằng có lẽ chính mình đủ đáng , thể làm cho người khác thích, nên hai mới chán ghét .

      Vì thế tròn mắt : " liên quan đến hai a! Là do Miên Miên ngoan, nghe lời hai, muốn vào rừng cây nên mới bị lạc."

      Cha ràng là tin lời , đây chẳng qua chỉ là lí do vụng về mà bịa ra để bao che cho , ai cũng có thể nhìn ra được, nhưng cha chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cái, rồi mới thở dài : "Cha biết. Miên Miên. Con nghỉ ngơi cho tốt ." xong liền lắc lắc đầu ra ngoài.

      Lần sinh bệnh này, phải nằm ở giường đúng nửa tháng, Lâm mẹ thể chất của là di truyền từ mẹ nên rất yếu, lần này bị nhiễm lạnh, thân thể còn tròn tròn như trước nữa. Cho dù là có khỏi bệnh hẳn, vẫn thường bị ho, ngực có chút đau.

      bị bệnh non nửa tháng, vẫn hề thấy bóng dáng Hiên Viên đâu. giống như là cùng với thế giới bên ngoài kia biến mất khỏi tầm mắt .

      Trong lòng có chút thất vọng. nghĩ có lẽ mình quả thực là đứa bé béo tròn xấu xí làm cho người ta thích, giống như những đứa trẻ xinh đẹp đáng khác.

      Nhưng là, cứ mỗi đêm khuya, khi mê man trong giấc ngủ, cảm giác được có bàn tay to lớn rất ấm áp dịu dàng sờ sờ trán , vuốt ve hai má của ... lần lại lần... Có điều ngủ quá sâu, lại cộng thêm thân thể sinh bệnh nên cách nào tỉnh lại để xem người đó là ai được.

      Nửa tháng sau, bệnh của khỏi hẳn.

      , trở lại là bé hoạt bát hiếu động như trước kia, còn hai đối với vẫn lạnh lùng, hờ hững như cũ.

      lại càng bướng bỉnh, mặt dày hằng ngày luôn theo hai chịu rời.

      Tuy là như vậy, nhưng vẫn thấy hai có chút thay đổi, ví dụ như lúc theo kịp , chuẩn bị vấp ngã đến nơi, ngoài miệng rằng đợi nhưng thực chất bước chân của vẫn là chậm lại vài phần. Hay như có những lúc tâm trạng tốt, cũng cho vào phòng chơi, chỉ cần lên giường của phá là được. Những lúc cảm thấy buồn chán, còn làm cho những con châu chấu bằng cỏ, tuy chỉ cho con châu chấu cỏ nhất và xấu nhất trong số những con làm, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho vui vẻ suốt cả ngày. ( Viên keo thế)

      Cứ như vậy, những tháng ngày có hai sống cùng nhà trôi qua yên bình, mà cũng ném cái ý nghĩ giảm cân lên tận mây xanh, bởi vì Lâm mẹ luôn nấu những món ngon dụ hoặc ăn nên thân thể vẫn hoàn mập mạp tròn ủm.

      Đối với cuộc sống tại, rất vừa lòng, trông mong gì hơn.

      người cha luôn luôn bận rộn, nhưng từ sau chuyện bị ốm nặng, cho dù bận thế nào ông cũng gắng về sớm để còn hôn lên trán chúc ngủ ngon.

      còn có càng ngày càng xinh đẹp.

      Điều quan trọng nhất là người tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhưng cũng chịu chơi cùng .

      Cuối cùng vẫn là Lâm mẹ, người coi như cháu , hằng ngày luôn nấu những món ăn ngon cho , làm cho muốn ngừng ăn mà được.

      Tất cả những điều đó tạo nên gia đình hoàn mĩ. Cuộc sống của vẫn yên bình vui vẻ như thế cho đến năm tám tuổi.

      Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại, vẫn luôn nghĩ nếu như năm đó có phát sinh chuyện bất ngờ, có phải hay tất cả mọi chuyện về sau cũng có xảy ra?

      Thế nhưng thực vẫn là thực, mọi chuyện cũng xảy ra rồi, muốn vãn hồi cũng được.
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 1: Tưởng nhớ thời niên thiếu.

      Chương 4: Dì (1).

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi.


      còn nhớ , vào ngày kia, dì nửa đêm vào phòng của , ôm chặt, lời nào.

      lúc lâu, dì mới mở miệng chậm rãi : "Miên Miên, con thích dì ?" Thanh kia nghe sâu thẳm giống như từ ngọn núi vọng lại.

      Từ khi Miên Miên bắt đầu biết nhận thức, trong lòng vốn luôn coi dì vừa là người dì xinh đẹp, vừa là người mẹ mà thích dựa dẫm vào.

      Hơn nữa, trong trí nhớ của , vốn là còn nhớ nổi hình ảnh của mẹ.

      Nghe Lâm mẹ , mẹ tên là Tần Yên, là người phụ nữ xinh đẹp thanh nhã, trước năm mười tám tuổi vẫn chỉ ở trong khuê phòng, chưa có ai từng thấy qua bà. Đến năm mười tám tuổi, lần đầu tiên lộ diện trước mọi người trong bữa dạ tiệc, gặp được cha phong lưu tuấn tú hơn người, hai người vừa nhìn thấy , kết hôn làm vợ chồng, sau khi cưới càng như chim liền cánh, tình cảm đậm sâu. Hai người ở chung chỗ chính là trai tài sắc, được ông trời tác hợp cho, làm cho biết bao nhiêu người ghen tị lẫn hâm mộ.

      Thở dài, Lâm mẹ lau nước mắt , chẳng qua là ông trời đối đãi công bằng với hồng nhan, mẹ từ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, năm hai mươi tuổi sau khi sinh hạ cách khó khăn, bà bị xuất huyết mà qua đời. Cha đối với việc này luôn đau lòng dứt, đều cho rằng vì bản thân quá ham công việc mà bỏ qua sức khỏe của mẹ, cho nên mới dẫn đến cái chết của bà, vì thế ông đối với là mọi cách thương, ngàn lần cưng chiều.

      Mỗi lần nhắc đến việc này, Lâm mẹ luôn dùng vẻ mặt từ ái vuốt đầu , trong mắt đầy đau đớn cùng thương tiếc.

      Tuy rằng có bất kì ấn tượng nào về mẹ, nhưng lại từ dì cảm nhận được tình thương của người mẹ.

      Lâm mẹ từng rằng dì cùng mẹ tuy phải là chị em song sinh nhưng lớn lên hai người lại hệt như từ khuôn mẫu đúc ra.

      biết có phải vì lí do này hay mà dì từ khi mười ba tuổi luôn ở bên cạnh chăm sóc thương giống như là muốn bù đắp việc lớn lên thiếu tình thương của mẹ.

      , từ lâu, luôn là phần sinh mệnh thể thiếu trong cuộc sống của .

      Cho nên ngẩng đầu lên nhìn dì , ngọt ngào : "Miên Miên thích dì nhất, rất rất thích dì ."

      mù quáng, giọng mềm mại vang lên trầm thấp: "Thế Miên Miên có thích dì trở thành mẹ của con ?"

      "Mẹ?" có chút mờ mịt hỏi, "Mẹ cũng giống như dì đều dạng thương con sao?"

      sờ sờ đầu của , "Đúng thế, còn có thể cùng Miên Miên đáng ở chung nhà nữa."

      cái hiểu cái gật đầu cái, trong lòng có chút cao hứng, như vậy là ngày ngày có thể cùng dì ở cùng chỗ rồi. Nhớ tới trong lớp, mẹ của Nựu Nựu luôn là dắt Nựu Nựu chủ nhật công viên, ngày nghỉ lái xe bờ biển, buổi tối còn có thể ôm mẹ nghe rất nhiều rất nhiều chuyện xưa, nếu như, mẹ đều là giống như vậy, Miên Miên cao hứng, cao hứng.

      Đối với kiền này, rất cao hứng chạy cho hai nghe, trải qua ba năm sống chung nhà, hai mặc dù vẫn còn đối với lạnh lùng, nhưng là thỉnh thoảng cao hứng cũng để ý mấy cái.

      " hai, dì muốn làm mẹ của Miên Miên, Miên Miên cũng có mẹ." Lôi kéo vạt áo hai, đối với cuộc sống tương lai rất là mong chờ.

      Nựu Nựu rồi, gia đình cũng nên có ba, mẹ, còn có đứa trẻ đáng , như vậy mới là gia đình hạnh phúc.

      lâu, hai mới quay đầu lại, nhàng cười thanh.

      Trong trí nhớ của , đó là lần đầu tiên thấy cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh như băng, phảng phất nỗi đơn, còn có cả hận ý sâu trong ấy.

      Sau lại, hai nụ cười mặt càng ngày càng nhiều, càng cười càng dịu dàng.

      ...

      ...

      ...

      sau khi kết hôn, vào ở hẳn trong nhà của .

      Vốn tưởng rằng có thể giống như Nựu Nựu dạng luôn được quấn lấy mẹ nằm giường nghe kể chuyện cổ tích, nhưng mọi chuyện đều như nghĩ.

      cũng có ngủ cùng , mà ngay đêm đầu tiên ngủ ở trong phòng của cha .

      Nửa đêm, giật mình tỉnh giấc, theo trí nhớ tới trước cửa phòng của cha , lại nghe được tương tự thống khổ lại dường như xen lẫn vui thích thanh của dì truyền đến.

      "Diệp thành. . . . . . Cho em. . . . . . cần hành hạ em nữa. . . . . . Diệp thành. . . . . . A. . . . . . ân. . . . . ."

      có chút ngạc nhiên, thanh kiều mị đó là do dì phát ra sao?

      Rốt cuộc là bởi vì sao, dì lại phát ra thanh cuồng dã cùng kiều mị như thế?

      vươn tay, đẩy cánh cửa trước mặt. (ay za chị nhìn lén nhá....hắc hắc)

      Lúc này, hai đột nhiên xuất ở bên cạnh , liếc nhìn cảnh tượng bên trong phòng, gì, chẳng qua là nhấc lên, hướng phòng của tới.

      " hai, hai, Miên Miên khó chịu. . . . . ." thử quẩy người cái, bắp chân ở trung ngừng đá động lên.

      hai ngoảnh mặt làm ngơ,dùng lực cánh tay cái giơ lên, giống như chỉ dùng ít sức lực nâng con mèo vậy.

      Trở về phòng, ném giường, ngay sau đó nghiêng thân đè lại.

      nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hai, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo chỉ có thể thấy được con ngươi đen láy của , trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

      hai như vậy làm cho cảm thấy có chút sợ, rụt người cái, mở miệng, " hai, Miên Miên bị đè đau quá, Miên Miên, thoải mái."

      nhìn cái sâu, mới từ từ lật người ở bên cạnh nằm xuống, dùng lực cái, đem vững vàng ôm vào trong ngực.

      " hai, Miên Miên. . . . . ."

      "Nếu ngủ, ta ném nhóc ra ngoài cho sói dữ đó."

      nhớ lại, năm ấy trải qua trận nguy hiểm trong khu rừng rậm đáng sợ đó làm cho sợ hãi khó phai mờ, cho nên mỗi lần nghe lời, Lâm mẹ cũng mặt lạnh dọa ném cho sói dữ, chẳng qua, nghĩ rằng cũng sử dụng chiêu này với .Loáng thoáng giống như nghe đến có thanh kỳ quái từ ngoài cửa sổ truyền đến, rụt người cái, nhịn được hướng trong ngực hai dựa sát vào.

      Trong ngực loại mùi hương thơm ngát, nằm trong ngực của cũng cảm thấy ấm áp giống như nằm trong ngực con thỏ bông Bảo Bảo to lớn của , mặc dù có điểm thô sáp nhưng là gối lên rất thoải mái.

      ở trong lòng hưởng thụ mùi hương thơm ngát của , rồi cũng từ từ vào giấc ngủ.

      Trước khi ngủ khắc kia, trong lòng ý niệm mơ hồ dâng lên: có hai bên cạnh, tốt.

      (Các tềnh iu đoán xem vì sao Viên lại có biểu tình cùng hành động như vậy? *nheo mắt gãi gãi cằm*)
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :