1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 10: Thiên hậu ra tay

      [​IMG]

      Thế Tông và Thái Hậu lại càng ban thưởng hậu hĩnh, cho dù là Nguyên phi là người có địa vị cao nhất trong chốn hậu cung cũng chưa từng thấy qua ngự thưởng nhiều như vậy, hơn nữa mọi vật còn đều là trân phẩm.


      Thái giám đọc danh mục vật phẩm ngự thưởng, ước chừng đọc cũng phải mất nửa canh giờ, khiến cho đám người Nguyên phi ngứa mắt thôi, trong lòng thầm nghĩ: Giang Ánh Nguyệt này là gặp vận may , nàng ta chẳng những vừa vặn tìm được 《 Sa Môn kinh 》, lại còn cố tình am hiểu ngôn ngữ La Sát, hoàn toàn bù đắp được những mất mát và tiếc nuối của Thái Hậu, cho nên mới ngoại lệ được ban thưởng nhiều như vậy. Nếu , bằng vào thân phận đê tiện nàng ta, làm sao xứng?

      Ngay cả Nguyên phi có địa vị cao trong số những người có địa vị ở nơi đây cũng bị những ban thưởng này làm cho mê mệt, Giang Ánh Nguyệt lại chút phản ứng nào, chỉ là lặng im , mặc cho thái giám đọc lên ngừng, nàng ta chỉ cúi đầu, lẳng lặng quỳ rạp mặt đất, thấy thần sắc mặt.

      Đây phải là bình tĩnh và ung dung mà cung nữ có xuất thân đê tiện có thể có được. Trong lòng Giang Ánh Nguyệt còn khắc sâu việc nàng là công chúa Đại Chu kiêu hãnh, tục vật này kia, làm sao so được xương máu cao quý của nàng?

      Tuy nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt quỳ tầm thường, nhưng lại lộ ra khí chất kiêu ngạo, Âu Dương Tuệ Như híp mắt, ngón trỏ tay phải hơi vuốt ve khóe môi hồng nhạt chính mình, lau nụ cười trào phúng lơ đãng lộ ra bên môi.

      Giang Ánh Nguyệt thỉnh thoảng toát ra vẻ đặc biệt, chẳng những khiến cho Thế Tông hoài nghi đây. Mà ngược lại còn bị nét đặc biệt của nàng ta hấp dẫn, nên mới lâm vào bể tình, thiếu chút nữa chôn vùi giang sơn của mình. Nhưng Thế Tông này cũng phải là hạng người ngồi ! đúng là diễn viên chính do ‘bàn tay vàng’ tạo nên từ cácloại tình tiết nhằm tăng kịch tính từ những nhân vật xung quanh, đến đâu vật hi sinh theo đến đó!

      Thân là vật hi sinh số Âu Dương Tuệ Như căm giận nghĩ thầm trong bụng, nhìn trừng trừng vào cái gáy Giang Ánh Nguyệt quỳ mặt đất, trong lòng oán niệm thôi.

      Giang Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy lạnh gáy cả người, thoải mái nhíu mày. Lúc này, thái giám vừa vặn đọc xong danh sách ban thưởng, đem danh sách ban thưởng dài cuộn lại, đặt vào khay, cất giọng the thé với Giang Ánh Nguyệt: “Giang nữ quan, còn mau tạ ơn lĩnh thưởng .”

      Giang Ánh Nguyệt tạm bỏ qua cảm giác khỏe, cung cung kính kính dập đầu, mở lời mang theo cảm kích: “Nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn hoàng thái hậu ban thưởng.”

      Thái Hậu mỉm cười gật đầu, hướng nàng vẫy tay : “ cần đa lễ, đứng lên .”

      Giang Ánh Nguyệt cũng vội nghe theo lời đứng dậy ngay, hơn nữa còn thận trọng dập đầu ba cái, rồi mới đứng thẳng mang theo biểu tình kiên định nhìn về phía Thái Hậu, cao giọng : “Được Hoàng Thượng cùng Thái Hậu coi trọng, nô tỳ thụ sủng nhược kinh, nhưng mà, những đồ vậy ban thưởng này, nô tỳ dám nhận. Nô tỳ có thỉnh cầu, mong Hoàng Thượng và Thái Hậu toàn thành.”

      “À? Vì sao dám nhận? Ngươi có thỉnh cầu gì, nghe chút.” Trong đôi mắt sâu thẳm Thế Tông nổi lên vài tia hứng thú, trước khi Thái Hậu mở miệng hỏi trước.

      Giang Ánh Nguyệt này, chẳng những dung mạo hơn người, tài hoa hơn người, ngay cả phẩm chất cũng vô cùng cao thượng, tính nết lại đặc biệt độc lập, hoàn toàn giống dáng vẻ kệch cỡm nữ nhân bình thường, thực hợp vị khẩu của , hoàn toàn khiến chú ý.

      Giang Ánh Nguyệt nhíu mày, mím môi, nhìn Thế Tông sâu, biểu tình đau khổ kịch liệt rồi mở miệng, “Nô tỳ nhìn thấy tiền tài này liền nhớ đến những nạn dân phải chịu cực chịu khổ, sống cảnh đầu đường xó chợ (lang bạc kỳ hồ). Nô tỳ là người Miên Dương, quê nhà chính là nơi tai ương nặng nề. Nô tỳ ở trong cung được cơm ngon áo đẹp (cẩm y ngọc thực), mà người thân nô tỳ ngay cả cháo loãng để uống còn có, ăn bữa nay phải lo bữa mai. Mấy thứ này, nô tỳ nào có thể yên tâm thoải mái mà nhận? Nô tỳ thể xuất cung tìm kiếm bọn họ, chỉ hy vọng đem những tiền tài này quyên góp, cứu tế nạn dân, sớm ngày cứu bọn họ ra khỏi bể khổ. Tiền tài tuy ít, nhưng dù sao cũng có thể cứu được hai mạng người, coi như là nô tỳ tích phúc thay cho mọi người trong nhà, mong mọi người có thể bình an. Mong mỏi nho , cầu xin Hoàng Thượng, Thái Hậu đáp ứng, nô tỳ vô cùng cảm kích.”

      Giang Ánh Nguyệt xong mấy lời này trong mắt rưng rưng, đôi con ngươi trong trẻo phủ thêm tầng hơi nước, lộ ra cỗ mỹ cảm mông mông lung lung, làm cho tim người ta đập nhanh, hai hàng lông mi dính nước mắt càng có vẻ dày hơn cong lên, trong chớp mắt thẳng vào lòng người.

      Lê hoa mang vũ trong truyền thuyết, khiến người ta vừa thương lại , cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.

      Nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt làm vẻ ta đây như vậy, Âu Dương Tuệ Như lặng lẽ giơ ngón tay cái ở trong lòng, thầm khen: Cao! là cao! Hành động này, biểu tình này, sao có thể chỉ dùng chữ ‘Hoàn mỹ’ để hình dung? Bởi vì người thân phải chịu khổ mà dày vò tâm hồn, hình ảnh Hiếu Nữ biểu vô cùng nhuần nhuyễn, trực tiếp đâm thẳng vào trong tim đại hiếu tử hoàng đế Thế Tông, có thể làm cho Thế Tông và Thái Hậu cảm động được sao? Nếu để cho Âu Dương Tuệ Như nàng diễn, nàng cũng thể làm tốt hơn thế.

      Người khác biết, nàng còn ràng sao? Cái gì mà con dân Miên Dương? Cái gì người thân chịu khổ? Đều là phét! Giang Ánh Nguyệt ngươi chính là Đại Chu công chúa vong quốc! Thượng kinh mới là nhà của ngươi, người thân của ngươi toàn bộ chết sạch! Trừ ngươi cùng với tên em trai xấu xa mưu mô đầy mình như ngươi lấy đâu ra người thân!

      Trong lòng Âu Dương Tuệ Như rít gào, nhưng mặt vẫn biểu ra chút nào, vẫn cười đến vô cùng thỏa đáng như trước. Những lời này, Âu Dương Tuệ Như cũng chỉ có thể kêu gào trong lòng, chửi thầm trong bụng mà thôi. có chứng cớ, ra ai tin? Nếu thể gậy đánh chết cả hai chị em nhà này, Âu Dương Tuệ Như cũng muốn bứt mây động rừng (đả thảo kinh xà), để mà ngược lại còn tự mình hại mình. Bởi lẽ hai chị em nhà này cũng phải là người thường, tâm tư rất ngoan độc.

      Mọi người có mặt tại đây, cũng chỉ mỗi Âu Dương Tuệ Như đối với Giang Ánh Nguyệt là xem thường, còn tất cả mọi người bị nàng ta làm cho cảm động, khóe mắt ấm ướt, ngay cả Thế Tông hoàng đế bình thường vẫn lạnh lùng nay mặt cũng nhu hòa, lộ ra vài phần ôn nhu.

      “Hiếm thấy ngươi có phần hiếu tâm này, thỉnh cầu của ngươi trẫm chuẩn, ngoài ra còn có thể phái người Miên Dương, giúp ngươi tìm người thân. Ngươi đứng lên .” Thế Tông ôn hòa mở miệng.

      “Hóa ra ngươi chính là người Tây Nam! làm ngươi đau lòng khi phải nhớ đến người thân gặp tai họa, còn phải thay ai gia dịch sách, mà dịch sách tốt đến như vậy! Đáng thương, khổ ngươi rồi. Nữ tử có trái tim gắn liền với quốc gia, còn có tài hoa hơn người, có thể nữ trung cân quắc*, ai gia cũng chuẩn thỉnh cầu của ngươi. Bất quá, cho cùng ngươi càng vất vả công lao càng lớn, ban thưởng càng thể thiếu. Ngươi tài đức vẹn toàn, là người có năng lực, ai gia tức khắc hạ chỉ, thăng chức ngươi làm nữ quan tam phẩm, ngươi thấy được ?”

      đến nước này, Giang Ánh Nguyệt cảm kích dập đầu liên tục, dám chối từ.

      Thế Tông và Thái Hậu đối với việc vẹn cả trung lẫn hiếu của Giang Ánh Nguyệt, tiến thối có chừng cảm thấy thực vừa lòng, trong mắt đều lộ ra tán thưởng.

      Nguyên phi thấy Giang Ánh Nguyệt chỉ bằng hành động, được Thế Tông với Thái Hậu khen ngợi như vậy, trong lòng chợt xúc động, cúi mâu tinh tế cân nhắc lát, ôn nhu mở miệng, “Giang nữ quan chỉ là nữ quan mà còn có thể vì đại kim giúp phần lực , nô tì ở chủ vị lâu nhất trong cung, liền càng thể quan tâm đến, nô tì sẵn lòng quyên góp ba năm bổng lộc, lại thêm lương thực trăm thạch (thạch: đơn vị cân đo đong đếm ngày xưa) để cứu tế nạn dân, mong rằng Hoàng Thượng nhận tâm ý nho nô tì.”

      Nguyên phi dứt lời, Thế Tông gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng, Thái Hậu cũng lộ ra thần sắc vui mừng, mặt tươi cười càng thêm hòa ái .

      Có Nguyên phi dẫn đầu, đám người Nhu phi cũng phải kẻ ngốc, lập tức theo sau quyên tiền quyên vật, khiến cho Thế Tông cùng Thái Hậu gật đầu liên tục.

      Hôm nay, ngay lúc các nàng rời khỏi cửa điện này, lập tức trong cung liền dấy lên ‘phong trào’ quyên góp mạnh mẽ như nước triều dâng, sau đó còn lan nhanh đến các mệnh phụ, lại tràn đến toàn bộ triều đình, ngay thời điểm quốc khố của Thế Tông trống rỗng cách nào cứu trợ thiên tai, vấn đề này nhanh chóng được giải quyết.

      Lần này Giang Ánh Nguyệt được tiếng, được miếng, được sủng ái, coi như là buôn bán có lời, mà Thế Tông và Thái Hậu cũng lợi dụng việc Giang Ánh Nguyệt dẫn đầu, được tiền tài, được dân tâm, giải quyết khó khăn, kết quả là đôi bên cùng có lợi.

      Nhìn thấu bản chất màn diễn này, lại nhìn đám người Nhu phi người trước người sau quyên góp tiền, đôi mắt Âu Dương Tuệ Như thâm trầm, dường như có chút châm chọc.

      Mặc cho các ngươi tới tới lui lui, ngoài trừ tốn chút ít tài vật, chiếm được cái hư danh là người‘từ thiện’, căn bản chẳng chiếm được lợi ích thực chất gì, mà cái lợi lớn nhất sớm bị Giang Ánh Nguyệt chiếm mất. Nếu muốn vượt trội hơn nàng ta, trừ phi nghĩ ra biện pháp rất tốt, giải quyết nhanh các vấn đề còn chưa thỏa trong việc cứu trợ thiên tai này.

      Âu Dương Tuệ Như hãy còn chìm trong suy nghĩ, Thành vương phi bên cạnh bỗng nhiên ra vẻ quan tâm hỏi: “Muội muội, chúng ta đều giúp tài vật, sao ngươi vẫn chưa nhúc nhích? Có chuyện gì khó xử sao?”

      Thành vương phi vừa mở miệng, mọi người lúc này mới phát Thái tử phi trầm mặc khác hẳn với bình thường, đều hướng nàng nhìn lại. mặt Thái Hậu cũng lộ vẻ nghi ngờ, Thế Tông nhíu mày vui.

      Giang Ánh Nguyệt, chị muốn lên chỗ cao, ngại quá, phải lấy mi làm bàn đạp để dẫm lên! Âu Dương Tuệ Như thầm nghĩ trong lòng, đưa mắt nhìn Giang Ánh Nguyệt sâu, quay đầu, e ngại đón nhận ánh mắt Thế Tông, cẩn thận mở miệng, “Sở dĩ nhi tức (con dâu) hề làm gì là vì lo lắng, chỉ bằng chúng ta lạc quyên chừng này, có phải quá ít hay ? Với nạn thiên tai ở Tây Nam mà chẳng khác nào như muối bỏ biển. Nhi tức (con dâu) ý tưởng, biết có thể được hay .”

      Sắc mặt Thế Tông hơi nguôi giận, nâng tay : “Ngươi có ý tưởng gì, thử xem.”

      Thái Hậu cũng mỉm cười gật đầu. Dù sao, cho dù Âu Dương Tuệ Như muốn làm cái gì, nàng cũng trách tội.

      mặt những người khác mang theo lo âu, biết lúc này Âu Dương Tuệ Như lại muốn làm ra cái gì. Bây giờ với trí tuệ Âu Dương Tuệ Như, các nàng dám tiếp tục khinh thường nàng ấy.

      Giang Ánh Nguyệt vừa bị cái liếc mắt với ý vị thâm trường kia của Âu Dương Tuệ Như có chút hiểu ra sao cả, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm tốt. Đối với Thái Tử Phi sau đại biến này, Giang Ánh Nguyệt nàng càng ngày càng nhìn thấu.

      Âu Dương Tuệ Như rũ mắt, cân nhắc việc dùng từ chút, chậm rãi mở miệng : “Kỳ , tại chúng ta cũng cần vội vã quyên tiền. Nhi tức (con dâu) cả gan, muốn mời Hoàng tổ mẫu cử hành nghi thức cầu mưa long trọng của Tát Mãn tại thánh đàn núi Thiên Hoa, mời mệnh phụ cả triều và dân chúng trong kinh cùng cầu phúc, sau khi nghi thức hoàn thành do Hoàng tổ mẫu dẫn đầu quyên tiền, chúng ta cùng hưởng ứng. Có hoàng thất làm gương, dân chúng trong kinh tạm thời đề cập tới, khẳng định những mệnh phụ triều đình dám chậm trễ, đến lúc đó, chẳng những có thể thu được càng nhiều tiền tài của cải, còn có thể khuếch đại ảnh hưởng của Tát Mãn ở dân gian, cũng làm cho các con dân Đại Kim nhận thấy, hoàng thất Đại Kim ta quan tâm dân chúng thế nào, góp người góp sức vì dân.”

      Âu Dương Tuệ Như dứt lời, mong đợi nhìn về phía Thế Tông, tự giác xiết chặt khăn thêu trong tay.

      Thế Tông cũng lập tức cho ý kiến, chính là nhíu mày, cúi đầu trầm tư, con ngươi tối đen sâu thấy đáy, nhìn ra suy nghĩ gì.

      Thái Hậu lại hơi hơi tưởng tượng mặt lộ vẻ vui sướng, hướng Âu Dương Tuệ Như gật đầu, biểu khẳng định cùng ủng hộ.

      Thế Tông mở miệng, ai dám chuyện, tất cả đều lẳng lặng cùng đợi quyết định.

      Trong lòng Giang Ánh Nguyệt khuẩn trương, cúi đầu, che giấu gợn sóng tàn khốc trong mắt.

      Lần trước lời bàn luận Âu Dương Tuệ Như đối với tôn giáo kia khiến cho Giang Ánh Nguyệt kinh ngạc thôi, nay nàng ấy đưa ra đề nghị này, càng làm cho nàng kinh hãi thêm. Khả năng xem xét thấu đáo như vậy, năng lực phân tích tỉ mỉ và tầm nhìn xa trông rộng, người thường khó có thể có được. Cho dù Giang Ánh Nguyệt nàng được ám bộ của phụ hoàng lấy tiêu chuẩn hoàng tử mà đào tạo tỉ mỉ mười bảy năm, năng lực dù kém hơn nam tử, mà muốn thừa nhận cũng được, nàng kém hơn so với Âu Dương Tuệ Như.

      Đồng thời cũng cam lòng, Giang Ánh Nguyệt càng kiên quyết ý định muốn hủy diệt Âu Dương Tuệ Như.

      Sau lúc lâu trầm mặc, Thế Tông rốt cục nâng mắt, nhìn hướng Âu Dương Tuệ Như, vỗ tay : “Tốt! Thái tử phi kiến thức rộng rãi!” Dứt lời, dừng chút, ngược lại mở miệng với Thái Hậu, ” Tôn tức phụ nhi (cháu dâu) này mẫu hậu chọn sai! Nghi thức cầu mưa cần có lão nhân gia ngài lo liệu. Trẫm chiêu cáo triều đình, đến lúc đó, chẳng những mệnh phụ triều đình phải , văn võ bá quan trong kinh cũng phải , mà trẫm cũng đích thân đến. Cầu phúc, đương nhiên là càng nhiều người, thành ý càng đầy đủ.”

      Thế Tông hoàn toàn đem biểu của Giang Ánh Nguyệt quẳng ra sau đầu. Vốn Thế Tông còn cảm thấy Giang Ánh Nguyệt là nữ tử đặc biệt, nhưng nay so sánh với Thái tử phi đại khí nổi bật, kiến thức sâu xa, Giang Ánh Nguyệt kém hơn chỉ nửa điểm điểm, mà dường như có vẻ cũng phải xuất sắc đến như vậy.

      Thái Hậu mỉm cười, gật đầu : “Hoàng Thượng yên tâm, nghi thức cầu mưa, ai gia cho người gọi cữu cữu Gia Tát đại vu sư tự mình chủ trì, phụ giao phó của Hoàng Thượng.”

      Thế Tông thấy Thái Hậu cam đoan, căng thẳng mấy ngày liên tục vì nạn hạn hán Tây Nam thể giảm bớt, cuối cùng cũng thả lỏng, nhìn Âu Dương Tuệ Như sâu, ngữ khí vô cùng ôn hòa mở miệng, “Nghi thức cầu mưa lần này, do Thái tử phi hỗ trợ Thái Hậu chuẩn bị, sau đó trẫm tất có trọng thưởng. Được rồi, trẫm còn có việc, trước bước.”

      Thế Tông phất tay áo, vội vã rời , hiển nhiên là tìm triều thần thương nghị việc cầu mưa mộ khoản, lưu lại Âu Dương Tuệ Như đón nhận ánh mắt soi mói của mọi người trong điện.

      Nhìn , nhìn , chị rồi, cướp vai là phải cướp ‘ cơ’, chị đây vừa ra tay, phải chẳng còn ngôi sao Giang Ánh Nguyệt nữa sao? ! Đón nhận ánh mắt sắc như dao của đám người Nguyên phi, Âu Dương Tuệ Như xoa xoa búi tóc vốn chẳng hề rối loạn, đôi mắt đẹp nhíu lại, thầm đắc ý.

      Khiến cho bá quan phải bỏ tiền quyên góp, vốn là do Giang Ánh Nguyệt hiến dâng ban thưởng mào đầu sau đó mới dẫn đến kết quả này, nhưng có Âu Dương Tuệ Như ‘dàn xếp’ đợt này, liền hoàn toàn đem công lao ấy ‘vơ’ hết cho mình.

      ‘màn’ Âu Dương Tuệ Như biểu xuất sắc, Giang Ánh Nguyệt cũng tỏ vẻ bình thản như chẳng có gì đứng lên, tuy rằng được Thái Hậu hạ chỉ khen ngợi, nhưng cũng rất nhanh chóng bị Thái Hậu quên , hề được coi trọng giống như nguyên tác kịch bản nữa.

      Hết chương 10. Hitsuji

      *Ầy, có số từ trong đấu ‘…’ và in nghiêng do tớ tự biên tự diễn chứ đúng hẳn theo nguyên tác. Nếu các nàng thấy có vấn đề, xin vui lòng nhắn tớ, tớ nhất định xem xét việc điều chỉnh, hay ít nhất cũng hồi đáp lại. Nhất là nàng nào đọc convert ấy, tại mấy chỗ đấy tớ cũng chẳng biết để thành từ nào nữa. Cám ơn

      *Nữ trung cân quắc: Cân quắc là khăn trùm đầu của phụ nữ, chỉ người phụ nữ;

      Phu cổ trợ chiến Lương Hồng Ngọc
      Mộc Lan tòng quân Hoàng Hà Khúc

      Thùy ngôn cân quắc bất như nhân ?
      Dĩ cổ phương kim tam đinh túc.
      Nghĩa là:
      chẳng khác Lương Hồng Ngọc đánh trống trợ chiến cho ba quân.
      Và nàng Mộc Lan xông trận nơi sông Hoàng Hà

      Ai bảo khăn yếm bằng người ?
      Từ xưa đến nay vững vàng thế ba chân vạc.
      trong bài thơ dài Bùi phu nhân ca của danh sĩ Nguyễn Trọng Trì
      linhdiep17, minhminhle, midnight7 others thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      c suy nghĩ sâu xa quá , cơ mà hoàng thượng này để ý công chúa kia mất rồi, ko chịu đâu.....
      thanks nàng nhé.

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 11: Thế Tông cảnh cáo

      [​IMG]

      Thế Tông ra khỏi Từ Ninh Cung, lập tức triệu tập thái tử và các vị các đại thần đến thư phòng ở Càn Thanh điện, thương nghị chuyện cầu mưa phối hợp việc lạc quyên với bọn họ, muốn tiếp thu ý kiến quần thần.


      Âu Dương Tĩnh Vũ sau khi nghe Thế Tông trình bày xong, trong mắt lên đạo tinh quang, chắp tay với Thế Tông: “Phương pháp này kỳ diệu! Vừa tạo được hình ảnh hoàng thất dân như con, vừa thể được việc cứu dân như cứu lửa, củng cố hoàng quyền, lại giải quyết quốc khố trống , lúc muốn chẩn tai lại thể, mũi tên trúng hai con chim! Hoàng Thượng minh!”

      Những triều thần khác cũng phụ họa theo, tỏ vẻ kính nể Thế Tông minh quyết đoán.

      Thế Tông mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Âu Dương Tĩnh Vũ, trêu chọc: “Lời khen thế này, Thừa tướng nên thu hồi , bằng tự khen chính Thừa tướng có cách dạy con rất tốt. Vì đó vốn phải chủ ý của trẫm, là lúc nãy Thái tử phi hiến kế sách này với trẫm trong Từ Ninh Cung. Trẫm cảm thấy rất tốt, quyết định dùng nó.”

      Chủ ý này là do Thái tử phi nghĩ ra? Trong chớp mắt các thần giật mình đến ngây người, rồi nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Tĩnh Vũ, đều chúc mừng nuôi dạy được con tốt, trò giỏi hơn thầy.

      Ngoài mặt Âu Dương Tĩnh Vũ mỉm cười nhận lời khen của mọi người, nhưng trong bụng lại kinh ngạc thôi, nghĩ tới chủ ý tốt như vậy lại do con của nghĩ ra, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.

      Tính tình Âu Dương Tuệ như thế nào Âu Dương Tĩnh Vũ là người ràng nhất. Vì già đến thế này chỉ còn lại mỗi đứa con hầu hạ dưới gối như vậy, từ liền kiêu căng chút, cưng chiều chút, tuy rằng thông minh, nhưng lại thành ngây thơ, cũng hay suy nghĩ gì nhiều. nghĩ tới việc mới tiến cung ba tháng, có thể ở trước mặt Thế Tông đưa ra kế sách tốt như vậy, trưởng thành quá nhanh ! Cái gọi là té lần lớn nhanh, xem ra, nữ nhi ở trong cung chịu khổ cũng phải ít. Thái tử dung túng Ngô sườn phi, cũng nghe thấy .

      Nghĩ đến đây, Âu Dương Tĩnh Vũ hề có chút vui sướng việc ‘Nhà có con lớn‘, ngược lại nội tâm rất chua xót, khi nhìn về phía thái tử, thấy mày mặt ta nhanh chóng nhăn lại, mặt hơi lộ ra bất ngờ. Nếu phải gả cho thái tử, lại được thái tử sủng ái, con cũng cần vất vả trù tính như vậy?

      Thái tử khiếp sợ hề ít hơn so với Âu Dương Tĩnh Vũ, ý tưởng tuyệt diệu như vậy là Âu Dương Tuệ Như nghĩ ra ? thể tin được.

      Đem biểu tình hai người đó thu vào trong mắt, Thế Tông cũng vì Thừa tướng lộ ra bất kính đối với thái tử mà sinh giận, có thể lý giải tâm tình thương con của Thừa tướng.

      thực tế, sau những lần tiếp xúc với Thái tử phi, Thế Tông đối với Thái tử phi cũng có hiểu biết nhất định, thích tăng thêm năm bảy phần. Đó là đứa tính tình thẳng thắn, lại mang theo vài phần ngây thơ, tính cách vẫn chưa có hoàn toàn ổn định. Đứa có phạm sai lầm, đó là điều khó tránh khỏi, cần được thông cảm và bao dung. Thái tử phi thiếu khuyết linh tâm tuệ chất, chỉ cần trân trọng cẩn thận hướng dẫn, nhất định có thể trưởng thành và đủ tư cách làm quốc mẫu trong tương lai.

      Như thế xem ra, sách lược Thái Hậu đối xử với Thái tử phi là đúng, tại Thái tử phi dưới dạy dỗ của Thái Hậu ngày càng thành thục, người dần tỏa sáng lấp lánh, ngày lại qua ngày ánh sáng đó càng trở nên loá mắt, làm cho vui mừng.

      Nghĩ đến việc Thái Hậu dốc lòng dạy bảo Thái tử phi, mà mặt khác thái tử lại vắng vẻ với chèn ép Thái tử phi, trong lòng Thế Tông bỗng sinh ra bất mãn.

      Lấy việc chính làm đầu, áp chế bất mãn trong lòng, Thế Tông mở miệng : “Tốt lắm, trẫm triệu các ngươi đến đó là muốn nghe ý kiến của các ngươi, xem thử kế hoạch này còn có chỗ nào cần bổ sung để hoàn thiện. Các ngươi có suy nghĩ gì cứ việc thẳng, tiếp nhận tất cả ý kiến mọi người, rồi đem việc này làm cho cẩn thận.”

      Mọi người đồng ý, lần lượt trầm tư suy nghĩ lát sau rồi phát biểu ý kiến, Thế Tông còn lắng nghe, người ghi chép đứng bên múa bút thành văn, nhanh chóng ghi lại.

      Hai canh giờ sau, báo cáo của việc thảo luận thành bài dài, việc hiến tế cầu mưa phối hợp với lạc quyên, mỗi chỗ đều phải có xác nhận, cuối cùng Thế Tông định ra kế hoạch cuối cùng, định ra chiếu thư, chuẩn bị ngày thứ hai triều đình chiêu cáo.

      việc kết thúc, quần thần nối đuôi nhau rời khỏi thư phòng, Thế Tông ngoắc thái tử : “Thái tử lưu lại, trẫm có chuyện muốn với Thái tử.”

      Thái tử hiểu ý, bước chân dừng lại, khoanh tay cung kính đứng chờ bên.

      Thế Tông liếc nhìn cái, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Trẫm nghe , ngươi cố ý đem cung vụ giao cho sườn phi ngươi quản lý?”

      Thái tử cảm nhận được ý trách cứ đậm đặc trong giọng Thế Tông, trong lòng cả kinh, vội vàng khom người phủ nhận: “Nhi thần cũng phải có ý này, gần đây cung vụ vẫn do Thái tử phi quản, Thái tử phi rất có khả năng, thay nhi thần phân ưu, nhi thần ngưỡng mộ nàng còn kịp, làm sao có suy nghĩ vớ vẩn kia? có chính phi, ở đâua chuyện thiếp thất xuất đầu? Xin phụ hoàng minh giám.”

      Thế Tông gật đầu, ngữ khí thận trọng cảnh cáo: “Ngươi biết là tốt rồi, Thái tử phi trí tuệ tuyệt luân, ngày sau tất là người vợ hiền, chỉ là tuổi còn , có khi khó tránh khỏi phạm sai lầm, ngươi nên có lòng bao dung. Cái gọi là vợ chồng đồng tâm này, ngươi nên có thời gian ở chung với Thái tử phi nhiều chút, bồi dưỡng tình cảm, càng thể sủng thiếp diệt thê, làm tổn thương tình cảm vợ chồng, cũng làm lạnh tâm Thừa tướng.”

      Thái tử vội vàng trả lời: “Phụ hoàng giáo huấn phải, nhi thần biết.”

      “Ừ, trẫm còn gì để , ngươi lui xuống .” Thế Tông thấy có thái độ thành khẩn, vừa lòng gật đầu, cho trở về.

      Biểu tình Thái tử buộc chặt đến lúc rời khỏi thư phòng, mãi đến khi xa, mới lau mồ hôi trán, trong lòng thầm kinh hãi: phụ hoàng ngay cả việc hậu cung của mình cũng lười hỏi đến, đối với tần phi hậu cung cho tới bây giờ vẫn giữ thái độ thờ ơ, nhưng hôm nay lại duy hộ Thái tử phi như vậy, nhất định là vì vô cùng thích Thái tử phi mới có thể như thế! Thái tử phi có bản lĩnh! Có phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu che chở, cũng khó động nàng , còn phải cùng nàng tương kính như tân nữa.

      Nghĩ đến việc sau khi trở về còn phải dỗ dành Thái tử Phi, nhằm lung lạc mấy người Thế Tông, Thái Hậu, Thừa tướng, thái tử bước về cung nhanh hơn.

      ﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

      Trong Dục Khánh cung, Âu Dương Tuệ Như cầm trong tay phần sổ sách, kiểm kê tài vật ở khố phòng, nhìn thấy vật phẩm thích hợp để quyên tặng liền dùng Đan Chu buộc lại, bảo Tần ma ma và Tiểu Vũ đặt sang bên, đợi nàng kiểm tra xác nhận. Đây chính là những món đồ quyên góp, nhất định phải kiểm tra ràng, miễn cho sau xảy ra vấn đề, giống Thiên hậu nào đó ở kiếp trước vậy, mấy lần bị gây chuyện xấu mặt.

      Tần ma ma và Tiểu Vũ sai khiến nhóm nô dịch chuyển từng món từng món ra khố phòng, đánh ký hiệu, sắp xếp ngay ngắn ở chỗ trống trước khố phòng, chỉ lát sau xếp đầy khoảng sân.

      Hoàn Nhan Cảnh này làm thái tử quá thoải mái rồi! Nhiều tiền như vậy!

      Âu Dương Tuệ Như cảm thán trong lòng, rồi lại tiếp tục xem xét tài vật bảo bối trong các rương, đến khi tìm ra vật thích hợp quyên tặng, mới vừa lòng dừng tay, còn đối với đồ cưới của mình ở trong khố phòng bên cạnh, lại mảy may chưa hề động đến.

      Tức cười, tiền của Hoàn Nhan Cảnh, sao lại xài, huống hồ là dùng làm việc thiện? Xem như nàng giúp Hoàn Nhan Cảnh tích đức, hy vọng nhân vật của cần hi sinh quá thảm thiết. Về phần tiền tài của bản thân, nàng còn phải trông cậy vào nó để sống về sau khi ly hôn với Hoàn Nhan Cảnh, thể động vào dù chỉ chút!

      Cuối cùng, sửa sang lại ra phần sổ sách dài, lại kiểm tra xem xét vật phẩm thấy có vấn đề, Âu Dương Tuệ Như mới nhàng thở ra, chuẩn bị ngày mai mang theo sổ sách này, Từ Ninh Cung bảo Thái Hậu giúp nàng góp ý, xem thử có cần tăng giảm hay .

      Ở trong cung, mọi việc đều coi trọng tôn ti trật tự, bối phận nàng nhất, nhưng thân phận lại thấp, quyên nhiều được, quyên ít cũng được, là làm khó nhau, chỉ có thể xin Thái Hậu giúp đỡ. Để Thái Hậu xem rồi quyết định, nhất định mắc sai lầm.

      Đợi đến khi chuẩn bị xong xuôi hết tất cả là nửa canh giờ sau, Âu Dương Tuệ Như dưới thúc giục của Tần ma ma mới ‘lần mò’ đến tẩm điện dùng bữa, được nửa đường, vừa vặn gặp phải nội thị do thái tử sai đến mời nàng.


      “Nô tài tham kiến Thái tử phi.” Nội thị quỳ xuống hành lễ, sau đó mới đứng dậy tiếp, “Khởi bẩm Thái tử phi, Thái tử mời người đến chính điện dùng bữa.”

      “Ồ?” Âu Dương Tuệ Như kinh ngạc nhíu mày, đây là lần đầu tiên Thái tử này chủ động triệu kiến nàng.

      “Đợi bản cung rửa mặt chải đầu trước, ngươi bẩm báo lại với Thái tử, bảo Thái tử chờ lát.” Âu Dương Tuệ Như xua tay, vừa vừa về hướng tẩm điện.

      Nội thị kia vội vàng vâng lời cáo lui, trở về phục mệnh .

      Âu Dương Tuệ Như nhanh chậm tắm rửa sạch , thay quần áo bị bụi bặm bám vào lúc kiểm kê rương khố trong khố phòng, lúc này mới mang tinh thần sảng khoái ra chính điện.

      Trong chính điện, Hoàn Nhan Cảnh đối với bàn thức ăn nguội lạnh từ lâu, sắc mặt xanh mét. là thái tử cao quý, chỗ nào mà chẳng có người xu nịnh lấy lòng, chưa từng bị ghẻ lạnh thế này? nay Âu Dương Tuệ Như đối với làm sao lại ghẻ lạnh như vậy? Quả thực là đem để vào mắt!

      Nhưng ngược lại nghĩ đến Thế Tông và Thái Hậu hết sức che chở bảo vệ nàng, lại còn có Âu Dương thừa tướng quyền cao chức trọng, thái tử cố nén lại tức giận trong lòng ngùn ngụt bốc lên, tiếp tục chờ đợi.

      Ngô thị ngồi bên cạnh thái tử cẩn thận đánh giá sắc mặt thái tử, thấy tức giận bừng bừng, trong lòng mừng thầm, ý chí cung đấu lại hừng hực cháy lên sau thời gian nghỉ tạm, càng thêm chờ mong Âu Dương Tuệ Như cứ chầm chậm đến.

      Dưới tha thiết chờ đợi của Ngô thị, cuối cùng Âu Dương Tuệ Như cũng khoan thai thong thả đến, vừa rảo bước đến chính điện, cúi đầu chào thái tử cái, giọng uyển chuyển, “Nô tì tham kiến thái tử.”

      “Làm sao lại tới trễ như vậy? Để cho phải chờ!” Thái tử áp chế xúc động muốn mắng chửi đối phương, đổi thành chất vấn.

      “Nô tì mãi mê lựa chọn tài vật thích hợp để quyên tặng, lập thành danh sách, cho nên tới chậm chút, mong thái tử thứ tội.” Âu Dương Tuệ Như giải thích xong, tự mình đến bên cạnh thái tử ngồi xuống, nhìn thấy Ngô thị vẫn ngồi an an ổn ổn bên cạnh thái tử, khuôn mặt trầm xuống.

      Chính phi kế bên, kẻ thiếp thất còn ngồi bình thản, hành lễ, cũng vấn an, thái tử đối với việc này còn làm như thấy, thế này phải ở đánh thẳng vào mặt nàng sao? Chính mình ‘nhất mẫu ba phần’ địa* còn chẳng đáng kể, nàng ta lại muốn cùng Giang Ánh Nguyệt đấu cái gì? Chỉ cần nội đấu ở Dục Khánh cung là đủ để giày vò nàng ta đến chết!

      * Nguyên 一亩三分地 Nhất mẫu tam phân địa: Ngày nay, mẫu bằng 100 mét vuông. Ngày xưa, mẫu bằng 6000 thước (hay xích ~ 0.33m) vuông. Hiểu 1 cách nôm na là 3 phân (3 cm -centimet) so với cả 1 trăm met => chẳng đáng là bao.


      Nghĩ như vậy, biểu tình mặt Âu Dương Tuệ Như càng thêm trầm, ánh mắt nhìn về phía Ngô thị sắc bén như đao.

      Thấy Thái tử phi tức giận, Ngô thị vui vẻ. Thấy chưa, rốt cục cũng nhịn được, muốn nổi bão rồi. Giận , trước mặt thái tử mặt ngươi bộc phát , xem ai có thể tốt hơn! Ta chỉ chỉ cần giả vờ yếu ớt mỏng manh có thể đem đánh ngươi xuống vũng bùn, thể thoát thân!

      Ngô thị còn thầm đắc ý, lại hoàn toàn ngờ tới, sau khi Thái tử bị Thế Tông cảnh cáo xong, Thái tử còn che chở nàng giống như lúc đầu vậy, sở dĩ kêu nàng đến dùng bữa, cũng chính là muốn tập cho quen phép tắc. Huống hồ, thích của thái tử đối với nàng, vốn chỉ là hư tình giả ý, nàng chẳng qua là cái dùng để an ủi nỗi tương tư, vật thay thế có cũng được mà có cũng sao, so sánh với Thái tử phi có thể giúp củng cố địa vị, mang lại lợi ích cho rất lớn , nàng tính là cái gì?

      Thế nên, hôm nay nhất định là ngày bi kịch nhất của Ngô thị.

      Âu Dương Tuệ Như đối với người xúc phạm mình cũng thể dễ dàng tha thứ, nếu thế ở kiếp trước cũng bị nhiều lần truyền ra tin tức phản đối châm chích.

      Thấy Ngô thị vẫn vững vàng ngồi yên như cũ, chịu đứng dậy hành lễ, bỗng nhiên Âu Dương Tuệ Như cười dịu dàng đáng , chỉ vào Ngô thị hỏi, “Ngô sườn phi, bản cung đến, ngươi chẳng những hành lễ, còn ngồi an ổn như thế, đây là ý gì? Khiêu khích quyền uy bản cung hay là muốn chứng tỏ ngươi được sủng ái phải ?”

      Lời này Âu Dương Tuệ Như hỏi cũng quá ư trực tiếp, chút quanh co cũng có.

      Vốn Thái tử được nghe Âu Dương Tuệ Như giải thích, tâm tình cũng có hòa hoãn đôi chút chút lập tức lại u ám ngay, quay đầu nhìn về phía Ngô thị, trong mắt bốc lên hai ngọn lửa.

      Quả nhiên Ngô thị được sủng quá sinh lớn gan, trước mặt mặt cũng dám chẳng phân biệt tôn ti như vậy, ra khỏi tầm mắt , còn biết trở thành cái dạng gì nữa. Đây là trong hoàng thành, bao nhiêu ánh mắt ngó chừng Dục Khánh cung, nàng tta đây chẳng phải bôi nhọ sao? Động tác lại lớn như vậy, cũng cho Thái tử phi chút mặt mũi nào, khó trách ngay cả phụ hoàng cũng nhịn được phải mở miệng cảnh cáo!

      Thái tử càng nghĩ càng tức giận, lớn tiếng quát Ngô thị: “Tiện tỳ! Còn quỳ xuống!”

      Ngô thị thấy Thái tử phi có rống to kêu to muốn trách phạt nàng, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh chất vấn nàng câu, trong lòng vốn bối rối, lại bị thái tử trừng, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, mềm mại quỳ xuống, khóc đến lê hoa mang vũ, liên tục dập đầu cầu xin: “Tỳ thiếp mắt mũi vụng về, nhất thời nhìn thấy Thái tử phi, động tác có chậm chút, Thái tử phi ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho tỳ thiếp lần này .”

      “Câu giải thích này thực có ý tứ nha. Cả người bản cung lớn như vậy, ngươi làm như thấy thôi, ngay cả khi bản cung thỉnh an thái tử, chẳng lẽ ngươi cũng nghe thấy sao? Con mắt lỗ tai ngươi dùng trang trí à? Nếu quả chỉ để trang trí, bằng cắt sạch .”

      Nghĩ đến vận mệnh bản thân cực kỳ bi thảm, Âu Dương Tuệ Như cũng biết tại sao, dường như là ma xui quỷ khiến liền mở miệng ra câu như vậy, chắc là oán niệm quá sâu trong nội tâm, muốn phát tiết ra ngoài.

      Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Âu Dương Tuệ Như liền thoải mái, mặt lại lộ ra tươi cười xinh đẹp khiếp người! Thấy người khác bi thảm, nàng là cao hứng, nàng bị biến thái sao! ?

      Thái tử và Ngô thị nghe thấy Âu Dương Tuệ Như câu ngoan độc, cả hai đều sửng sốt, lại nhìn thấy nàng tự dưng lộ ra nụ cười lãnh sát khí, lại kinh hãi, biết nên có phản ứng gì. Thái tử phi tràn ngập thao thiên khí như vậy, bọn họ chưa bao giờ gặp qua.

      Bị Ngô thị với Hoàn Nhan Cảnh làm trò quấy rối, bỗng nhiên Âu Dương Tuệ Như chẳng còn thiết ăn uống nữa, đứng dậy, hướng thái tử vén áo thi lễ, cười như cười : “Thái tử mời nô tì đến đây, chính là để cho nô tì nhìn xem Ngô sườn phi đùa giỡn uy phong như thế nào sao? Ngày xưa nô tì xem đủ, sau này, nếu nàng ta lại ở trước mặt nô tì làm càn, nô tì tuyệt tha thứ cho nàng! Bữa Hồng Môn Yến này, ăn cũng thế!”

      Lại mỉm cười xinh đẹp với Ngô thị, Âu Dương Tuệ Như phất tay áo, bỏ .

      lúc lâu sau, thái tử mới giật mình phục hồi tinh thần lại, lúc này mới nhớ tới, lần này cố ý mời Thái tử phi đến, là vì muốn làm dịu bớt quan hệ và bàn bạc việc quyên tặng. Bị Ngô thị nháo loạn, hai người chẳng những có tương kính như tân, ngược lại càng thêm tướng kính như băng .

      Nếu Thái tử phi tố khổ với Hoàng tổ mẫu hay phụ hoàng, nhất định bị liên lụy. Phụ hoàng vốn bất mãn với , lần này, chẳng phải là ấn tượng với càng thêm tệ?

      Thái tử nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm khó coi, thoáng nhìn Ngô thị còn quỳ rạp mặt đất, trong lòng bực bội như lửa đốt, bỗng nhiên nâng tay hất tất cả đồ ăn bàn xuống, toàn bộ thức ăn tuy nguội rơi hết vào người Ngô thị, lạnh giọng cảnh cáo, “Ngô thị được sủng nên kiêu, từ hôm nay cấm cung nửa năm, mỗi ngày sao chép ‘nữ giới’ trăm bản, cho đến hết ngày cấm cung.”

      Nếu phải phế phi hay phong sườn phi đều cần phải bẩm báo lên , để nội vụ ghi chép lại, hận thể ngay lập tức phế bỏ Ngô thị. Thế thân có bộ dạng tương tự phải khó tìm, cũng phải chỉ mỗi mỗi người.

      Thái tử dùng Ngô thị phát tiết cơn tức, cũng thèm nhìn tới nàng thêm cái liền khoanh tay rời , chỉ lưu lại Ngô thị thân chật vật, hối hận hiểu gì ngã đất. Bắt đầu từ giờ khắc này, Ngô thị ‘biến mất’ để lại dấu vết ở Dục Khánh cung.

      Hết chương 11 – Hitsuji
      linhdiep17, minhminhle, ktrang48935 others thích bài này.

    4. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Coi 2 lần òi mà vẫn thấy truyện hay. ́ gắng edit tiếp nha Hitsuji :th_8:

    5. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ầy. chị ra oai rồi kìa.. haha. nữ hoàng chị còn đấu đk, huống chi đây chỉ là thiếp.
      thanks nàng nhé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :