1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Tham mưu trưởng trêu ghẹo vợ - Luật Nhi (Update c73) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67 Vị khách thần bí.


      Đàm Dật Trạch giống như nước chảy mây trôi ra câu kia, lại làm cho khuôn mặt Hoắc Tư Vũ càng them tái nhợt.

      Lập tức, hai bạn tay đặt ở dưới bàn ăn, sớm bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch.

      Chết tiệt, Đàm Dật Trạch làm sao lại vào lúc này nhắc tới những thứ này? Chẳng lẽ, Cố Niệm Hề đem tất cả cho ta biết?

      Còn có, Hoắc phó thị trưởng tới nơi này ?

      Ba vấn đề đồng thời quấn quanh trong đầu óc, ta cảm giác mình khẩn trương sắp thở được, biết nên đáp lại như thế nào.

      Mà Thư Lạc Tâm bên khi nghe được cái tin tức này, giống như nhặt được rất nhiều tiện nghi. Lúc này buông bát đũa xuống, vẻ mặt hưng phấn nhìn qua Đàm Dật Trạch, hỏi: "Tiểu Trạch, việc này là sao?"

      Bộ dạng Thư Lạc Tâm nhướng mày vui mừng, lại làm cho Hoắc Tư Vũ bên người, lần nữa vui nhíu mày.

      Này nên làm cái gì bây giờ?

      Bà ấy nhìn trúng chỉ là than phận con thị trưởng của mình. Nếu lúc này để cho bà biết mình phải là con thị trưởng, hôn của mình cùng Dật chẳng phải tan vỡ sao? Mà giấc mơ gả vào nhà giàu có của mình, cũng như công dã tràng?

      được, tại chưa đến lúc để Thư Lạc Tâm biết tất cả!

      Nhưng rốt mình nên cái gì, để ngăn cản Đàm Dật Trạch đây?

      Ngước mắt, Hoắc Tư Vũ liền thấy nụ cười mập mờ của . Nhưng đáng sợ nhất, vẫn là lạnh lẽo trong mắt . Lạnh lẽo như vậy, phảng phất đưa Hoắc Tư Vũ vào chỗ chết, từ bỏ ý đồ!

      Mình, rốt cuộc nên làm như thế nào đây?

      Nhưng mà, khi Hoắc Tư Vũ còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, mắt lạnh như băng nhìn Đàm Dật Nam, lại lần nữa mở miệng: "Làm sao có thể giả? Hoắc phó thị trưởng vốn tới đây là để phát triển hoạt động hữu, sáng sớm hôm nay con còn gặp ông ấy! Nhưng mà, vì sao Hoắc phó thị trưởng của chúng ta đến bên này, thân là con , Hoắc tiểu thư lại hình như là chút cũng biết?"

      Thời điểm lời này, vẫn như cũ tựa lưng vào ghế. Khóe môi vừa đúng độ cong, vừa vặn đem tác phong nhanh nhẹn khí độ bất phàm của hiển lộ ràng.

      Mà những lời này, quả nhiên như dự liệu của , tiếng vừa dứt, tất cả mọi người bàn ăn nhìn trộm mặt nhau. Ngay cả Thư Lạc Tâm vừa rồi vẫn luôn nhướng mày vui mừng, cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Tư Vũ.

      Bộ dạng muốn lại thôi kia, nhìn qua cực kỳ kìm nén.

      Nghĩ đến, mấy năm này, Thư Lạc Tâm đem Đàm Dật Trạch đưa , mang theo Đàm Dật Nam ở nơi này, tại Đàm gia muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Cuộc sống, còn chưa từng kìm nén như tại.

      Về phần Cố Niệm Hề, tự nhiên cũng nghe ra lạnh lẽo trong lời của .

      , cũng vì Hoắc Tư Vũ mà toát mồ hôi dầm dề.


      Nhưng cũng phải là vì lo lắng Hoắc Tư Vũ bị vạch trần, mà là bởi vì sợ thân phận Hoắc Tư Vũ cứ như vậy, bại lộ vô cùng đơn giản, vậy sau này phải là việc vui gì có thể chơi?

      Còn có, Đàm Dật Trạch tại sao đột nhiên hỏi những thứ này?

      Chẳng lẽ , kỳ cũng biết Hoắc Tư Vũ là đồ giả mạo?

      Nhưng mà , làm sao mà biết được? Còn có, nếu biết thân phận Hoắc Tư Vũ, vậy than phận mình chẳng phải cũng bại lộ hay sao?

      Nghĩ tới đây, Cố Niệm Hề cuống quít nhìn về phía Đàm Dật Trạch, hi vọng từ trong ánh mắt của tìm được chút manh mối.

      Nhưng hai đôi mắt màu đen kia, chỉ nhàng quét qua khuôn mặt nhắn xinh đẹp của . giây sau, đem tay bé của kéo vào lòng bàn tay của mình. có dùng lực nhiều, chỉ là nhàng xoa.

      Kỳ , cử động như thế chẳng qua là, tiêu khiển lúc nhàm chán. Nhưng Cố Niệm Hề chẳng biết tại sao, lại nghĩ rằng bảo an tâm chút chớ nóng vội.

      "Này..." Rốt cục, Thư Lạc Tâm kiềm chế được.

      Hoắc phó thị trưởng tới thành phố này, tại sao thân là con lại biết?

      Này, khỏi làm trò cười cho thiên hạ sao?

      Chẳng lẽ, Hoắc Tư Vũ cũng phải là...

      Vừa nghĩ tới khả năng nào đó, Thư Lạc Tâm nỗ lực đè lại trái tim mình, nhìn Hoắc Tư Vũ : "Tư Vũ, cha con tới thành phố này, chẳng lẽ con biết sao?"

      Hoắc Tư Vũ đối mặt với chất vẫn của Thư Lạc Tâm, lập tức có chút luống cuống.

      Nhưng ta, hổ là nữ diễn viên tốt nhất.

      Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, miệng của lại khẽ cười yếu ớt, :

      "Mẹ, ngài đây là chi vậy. Cha con tới nơi này, con đương nhiên là biết."

      "Vậy con, sao lại cho chúng ta biết? Vì sao, cũng đem cha của con mang tới nhà chúng ta ngồi chút? Chẳng lẽ, conkhoong muốn lien quan tới Đàm gia chúng ta?"

      Thư Lạc Tâm vẫn như cũ hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Tư Vũ.

      Ngữ điệu kia, cũng có chút hùng hổ doạ người.

      Bà chính là muốn bày ra bộ dáng trưởng giả, làm cho Hoắc Tư Vũ nhìn chút, Thư Lạc Tâm bà cũng phải là người dễ bắt nạt như vậy!

      "Điều này... Con kỳ cũng là sáng sớm hôm nay mới nhận được điện thoại của cha! Lúc ấy, con cũng biết làm như thế nào cùng mọi người . Cho nên, vẫn trì hoãn."

      Lúc chuyện, vẻ mặt Hoắc Tư Vũ còn tười cười để sát vào Thư Lạc Tâm. Bộ dạng tươi cười kia, giống như, con làm nũng đối với mẹ.

      " là như vậy?" Hiển nhiên, mặc dù Hoắc Tư Vũ giải thích rất nhiều, nhưng Thư Lạc Tâm bị Đàm Dật Trạch khơi mào phòng bị, lại có chút nào giảm.

      " là như vậy, mẹ ta làm sao dám nắm chắc những chuyện này giỡn đây? Hơn nữa, cha mẹ con lúc nào cũng dạy bảo con thể lấy thân phận nhìn người. Chúng ta làm sao có thể xem thường Đàm gia đây? Chỉ là cha con lần này tới có chút vội vàng, mỗi ngày đều tham gia rất nhiều hoạt động, rất khó rút ra thời gian thôi!"

      Nhìn Hoắc Tư Vũ lien tiếp dối, Cố Niệm Hề chỉ cong khóe miệng.

      phải thừa nhận, Hoắc Tư Vũ nữ diễn viên tốt nhất. Dưới cái nháy mắt, bán rẻ tiếng cười của ta, mặt Thư Lạc Tâm vốn có chút cứng đờ, lúc này hòa hoãn rất nhiều.

      "Nếu như như vậy, chẳng ta cùng tiểu Nam thể gặp ông ấy, thuận tiện cũng đem hôn của các con bạn luận!" Thư Lạc Tâm thấy Hoắc Tư Vũ giải thích đạo lý ràng, liền cũng yên tâm.

      Tựa như Hoắc Tư Vũ như vậy, Thư Lạc Tâm cũng thấy phải, thế giới này làm gì có người nào dói chuyện to lớn như vậy.

      "Mẹ, lại gì vậy! Nào có đạo lý để cho người cùng cha con thăm hỏi! Vài ngày tới con cùng với cha tiếng, để ông rút ra chút thời gian tới đây chuyến là được!"

      Lời của Thư Lạc Tâm, lại để cho Hoắc Tư Vũ toát mồ hôi lạnh.

      Nếu lão bà này mang theo Đàm Dật Nam qua thăm hỏi Hoắc phó thị trưởng, tất cả nhất định bị vạch trần. Đến lúc đó, mình tạo ra vở hài kịch này, nhất định khiến Đàm gia mất hết mặt mũi. như vậy, Đàm gia làm sao còn có thể có thể để cho mình tiến cửa chính Đàm gia?

      Trước quản, bây giờ có thể giấu diếm được bao lâu cứ giấu diếm . Đợi đến khi Hoắc phó thị trưởng rời khỉ, đến lúc đó cũng dễ xử lý hơn!

      Lúc này Hoắc Tư Vũ, là nghĩ như vậy.

      "Nhưng này..." Thư Lạc Tâm hiển nhiên vẫn yên lòng.

      Mặc dù nét mặt của bà hòa hoãn rất nhiều, nhưng lòng nghi ngờ bị Đàm Dật Trạch khơi mào, lại luôn dằn xuống được.

      "Mẹ, ngài còn tin Tư Vũ sao?" Hoắc Tư Vũ lại là hồi trách móc!

      Nhưng mà, Thư Lạc Tâm mặt lại như thế nào cũng cười được.

      Thấy Thư Lạc Tâm liên tục chịu mở miệng, Hoắc Tư Vũ lại là hồi hoảng loạn.

      Cũng may, Đàm Kiến Thiên mở miệng :

      "Lạc Tâm, vẫn nên đợi . Chờ Tư Vũ cùng ông ấy chuyện xong, sau đó quyết định chuyện gì cũng muộn. Nếu chúng ta tùy tiện quá, chỉ sợ có chút thất lễ!"

      "Kia... Được rồi! Tư Vũ, con cũng với cha chuyện trước , mấy ngày nay nếu ông ấy rảnh rỗi, liền mời ông ấy đến Đàm gia chơi!" Cuối cùng, bởi vì Đàm Kiến Thiên , Thư Lạc Tâm thể thỏa hiệp.

      "Vâng, Tư Vũ biết rồi. Mẹ đây là cá chần nước sôi ngài thích ăn nhất." Thấy tất cả lại lần nữa khôi phục như cũ, Hoắc Tư Vũ vui mừng nhướng mày.

      Lại nghĩ, có người đàn ông quẹt ra cái đường cong quỷ dị...

      "Ông xã!" Buổi tối, giường lớn trong phòng ngủ, Cố Niệm Hề tắm rửa xong liền trực tiếp nhảy lên giường, đem bàn tay bé có chút lạnh như băng của mình thả vào trong cổ để sưởi ấm.

      "Vật !" cổ bị tập kích trận, vẫn là vẻ mặt tươi cười. Trong mắt sủng ái, lại ràng như vậy. chẳng những có tức giận kéo tay ra, ngược lại còn ôm ngồi dậy, cầm lấy khăn lông giường, bắt đầu giúp lau tóc.

      Sợi tóc Cố Niệm Hề vừa đen vừa mềm, lúc thả xuống, tựa như thác nước vậy. Hôm nay dính nước, lại là cái cảnh tượng mê người khác.

      người mặc bộ đồ ngủ in hình con thỏ, mặc dù hình thức rất là bảo thủ, nhưng bởi vì vừa rồi lăn lộn nghịch ngợm phen ở người , nút áo cũng bị mở ra hai cái.

      Giờ phút này, đôi với tuyệt đối là phong cảnh mê người nhất.

      Làm cho đôi mắt , trong nháy mắt xông lên hai ngọn lửa.

      Bất quá, chuyện trọng yếu nhất vẫn là giúp lau khô tóc, nếu rất dễ dàng cảm lạnh.

      dùng khăn lông bao vây lấy mái tóc dài của , nhàng xoa. Lực đạo tính , nhưng cũng đánh mất ôn nhu.

      Sau khi lau có chút khô, lại thuần thục cầm lên máy sấy, bắt đầu ôm xấy khô đầu tóc.

      Nếu là trước kia, có người cho Đàm Dật Trạch, chính mình ôn nhu giúp sấy tóc mà , tuyệt đối, đánh chết cũng tin. là nam nhi nhiệt huyết, tất cả tinh lực đều phải dùng ở chiến trường.

      Nhưng gặp được Cố Niệm Hề, có quá nhiều ngoài ý muốn. Cái vật mềm nhũn trong ngực này, luôn làm cho tự giác muốn vì mà làm cái gì đó.

      Kể từ sau khi kết hôn, mỗi lần tắm rửa xong, cũng bởi vì khí trời lãnh mà lại ôm lấy cổ , tổng hội giống như là vừa bất đắc dĩ vừa cam tâm tình nguyện giúp lau khô tóc.

      Giúp Cố Niệm Hề xấy khô tóc xong, Đàm Dật Trạch buông máy sấy xuống, liền đè giường lớn.

      Giúp phục vụ hơn nửa ngày, cũng nên đến lúc đền bù cho .

      nhàng giật ra nút áo của ra, sau đó chuẩn bị bắt đầu tìm kiếm khu vực mê người kia. thấy Cố Niệm Hề bản lĩnh né tránh, mà khuôn mặt nhắn đỏ lên nằm ở giường, bày ra bộ dạng ủy khuất.

      "Vật , có lời gì muốn ?" Đàm Dật Trạch cũng nhận ra, vật con thỏ tùy ý người khác khi dễ. Cho nên, khi bày ra bộ dạng này, liền nổi lên nghi ngờ trong lòng.

      "Ông xã!" lại là tiếng chuyện gì khẽ gọi.

      "Có chuyện gì, thẳng!"

      "Kia... có gì. Chỉ là muốn gọi !" Kỳ , là biết nên như thế nào.

      Cố Niệm Hề muốn hỏi , có phải hay biết thân phận Hoắc Tư Vũ rồi, còn có của mình. Nhưng lời đến cổ họng, cũng biết làm sao để mở miệng. Còn có, chính mình lỗ mãng, biết có bởi vì mình liên tục giấu giếm mà tức giận hay ?

      "Vật , khua môi múa mép rồi! Nhìn đêm nay thu thập em như thế nào..." xong, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng muốn lại của . Đem những lời của , toàn bộ tiêu diệt tại giữa cổ họng.

      Kỳ , thích nhất chính là nhìn qua vẻ mặt sợ hãi của vật như vậy. Bởi vì nhận định, là người phụ nữ của Đàm Dật Trạch .

      Là người phụ nữ của , cũng nên bị người khác ức hiếp sống qua ngày. Đương nhiên, trừ ra!

      Xem ra, cần phải hảo hảo dạy dỗ phen!

      giường, là địa điểm thể tốt hơn...

      Đêm này, Đàm Dật Trạch lại hóa thân thành hung hãn lỗ mãng, đem con thỏ trong ngực lần lượt gặm nhấm.

      Về phần thanh này có thể truyền tới trong tai người đàn ông liên tục canh giữ ngoài cửa phòng của bọn họ hay , có thể lại lần nữa làm thương tổn tấm lòng mềm mại mà yếu ớt kia hay , đây cũng phải là vấn đề Đàm Dật Trạch nên băn khoăn. [ Tội Đ D N ghê ].

      Mãi cho đến khi vật bởi vì chịu nổi nhiều lần quá độ mà ngủ say, mới buông tha .

      Bất quá, có mấy lời cần thiết vẫn phải với .

      "Vật , tin tưởng ! Có chuyện muốn làm, cứ việc to gan buông tay làm, vì em chống đỡ cả bầu trời!"

      Có lẽ là ngủ say, bị thanh ong ong này ầm ĩ làm phiền, cho là muỗi liền đưa tay vỗ, vừa vặn cái tát rơi khuân mặt tuấn của .

      Mặc dù lực đạo lớn, nhưng cũng làm cho người ta căm tức.

      Đàm Dật Trạch quyền cao chức trọng, chưa từng có người nào dám ở trước mặt lỗ mãng.

      Hôm nay vật , lá gan có phải hay lại to ra chút?

      Nhưng đây là vật của , đánh , làm được.

      có cách nào, người đàn ông căm tức chỉ có thể nỗ lực hít sâu vài cái, bình phục lồng ngực buồn bực của mình, sau đó cũng vùi vào ổ chăn ngủ. Về phần tát tai này, ngày mai có rất nhiều cơ hội, "Trừng phạt" tốt!

      _________________________

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hoắc Tư Vũ an vị ngồi trong xe Đàm Dật Nam.

      Vốn hôm nay ta dự định ra cửa, làm tiếp phen kế hoạch.

      Nhưng Thư Lạc Tâm cũng biết gặp cái gì, muốn Đàm Dật Nam cùng ta làm khám thai.

      Mấy lần trước thoái thác, lúc này ta cũng biết cự tuyệt như thế nào mới tốt.

      Hơn nữa, nếu cự tuyệt Đàm Dật Nam, Thư Lạc Tâm xung phong nhận việc mà , chẳng phải càng phiền toái hơn?

      Cho nên, ta cũng chỉ biết lên xe Đàm Dật Nam.

      Nhưng mà, trước khi vào "Khám thai", mình nhất định phải làm chút chuyện gì, đem Dật Nam rời mới được. Nếu , chuyện tình "Mang thai" phải bộc lộ.

      Hơn nữa, lại lần nữa cầu Tô Du Du, là hành vi vô cùng thực tế.

      Mặc dù Cố Niệm Hề cùng Tô Du Du gặp mặt, tuy có nhắc đến chuyện của mình, nhưng đây cũng là chuyện sớm hay muộn, dù sao đối xử với Cố Niệm Hề tốt nhất, vẫn là Tô Du Du.

      Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ nắm lấy Đàm Dật Nam mở miệng : "Nam, đến bệnh viện để cho em xuống xe là được."

      "Chuyện Này, được tốt ! Mẹ , hôm nay để cùng em , theo dõi quá trình phát triển của thai nhi!" Đàm Dật Nam vẫn chỉ chuyên chú lái xe, mắt nhìn chằm chằm xe phía trước.

      "Kỳ cũng có gì là tốt. Em chẳng qua là làm khám thai, cũng phải sinh con! Hơn nữa, mấy tháng này kiểm tra đứa bé rất bình thường. Cũng có gì đáng lo."

      Nghe lời Đàm Dật Nam , Hoắc Tư Vũ lạnh lùng trừng người đàn ông này cái.

      Người đàn ông này, đem lời của mẹ trở thành thánh chỉ! Chỉ cần chuyện mẹ phân phó, liền thuận theo!

      biết, lúc trước mình rốt cuộc là nhìn trúng ta điểm nào!

      Nhưng bây giờ mình có thể làm sao, tới bước này, tại, nếu quay đầu, còn kịp rồi!

      "Là thế này phải ?" ta lại minh bạch hỏi câu này.

      Vừa vặn gặp đèn đỏ, ta dừng xe lại.

      Nhưng dù nhàn rỗi ta cũng quay sang nhìn ta.

      Tầm mắt của ta, liên tục rơi vào đèn xanh đèn đỏ phía trước. Nhưng ánh mắt, lại mông lung, phảng phất xuyên qua tầng tầng lớp lớp, đến nơi khác...

      Nghĩ cũng cần nghĩ, Hoắc Tư Vũ kỳ biết , ta tại suy nghĩ, chính là Cố Niệm Hề!

      Đừng tưởng mình biết, mấy ngày nay, buổi tối Đàm Dật Nam mặc dù chui vào phòng ngủ sớm chút, nhưng vừa đến nửa đêm liền canh giữ ở cửa phòng Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch.

      Trong lòng ta khẩn trương những thứ gì, Hoắc Tư Vũ mình lại phải người ngu, nhìn ra!

      Nhưng mà, lúc trước để cho mình leo lên giường, đúng là Đàm Dật Nam! Nếu ta phóng túng chính mình, mình căn bản cũng có khả năng tiến vào Đàm gia!

      Mà Đàm Dật Nam cái người khởi xướng này, cả ngày hồn bay phách lạc, rốt cuộc lại là diễn cho ai xem?

      cần Đàm Dật Nam , Hoắc Tư Vũ cũng biết, kỳ ta chút cũng muốn quan tâm mình.

      Huống chi, "Đứa bé" trong bụng của mình?

      Sở dĩ cùng mình cùng nhau, đến bệnh viện làm khám thai, chừng là vì thánh chỉ của mẹ ta?

      " , cần phiền phức như vậy, chuyện của công ty cũng nhiều, hay là mau lên. Chờ lát em làm khám thai xong, gặp là được!"

      Hoắc Tư Vũ sớm nhìn ra bộ dạng yên lòng của ta, cho nên làm cho Đàm Dật Nam đáp ứng cũng là chuyện sớm hay muộn.

      Kỳ , lúc này Đàm Dật Nam dù chỉ là quay đầu lại nhìn Hoắc Tư Vũ cái, cũng có thể chứng kiến sơ hở mặt ta.

      Nhưng bởi vì lúc này, trong đầu ta đều là bóng dáng Cố Niệm Hề, cho nên cái quay đầu lại cũng có. Dĩ nhiên, cũng bỏ lỡ cơ hội thấy vẻ mặt quỷ dị của Hoắc Tư Vũ!

      "Vậy cũng tốt. đến công ty trước, gần đây dự án hợp tác tương đối nhiều, cho nên cũng bận rộn. Em khám thai xong, gọi điện cho , an đón em cùng nhau về nhà!"

      "Vâng." Mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng Hoắc Tư Vũ lại ở sau lưng đem Đàm Dật Nam hung hăng thóa mạ lần.

      Cái gì nhiều hợp đồng, đều là con mẹ nó lấy cớ.

      Bây giờ là đầu năm, rất nhiều công ty lớn còn chưa chính thức khai trương buôn bán. Làm sao có thể có nhiều hợp đồng như vậy?

      Theo lời Đàm Dật Nam, đều là lấy cớ, muốn đối mặt Hoắc Tư Vũ mình!

      Nếu phải tại mình chưa gả vào Đàm gia, lại bận tâm đến thân phận của mình bị vạch trần, dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, mình rất muốn hung hăng cho người đàn ông chần chừ này vài tát tai!

      Vì đạt thành giấc mơ giàu có của mình mơ, Hoắc Tư Vũ cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống cục tức giận này.

      Thời điểm đến bệnh viện, Hoắc Tư Vũ liền xuống xe.

      Bởi vì còn áy náy với "Đứa bé" trong bụng của ta, Đàm Dật Nam cũng xuống xe.

      "Tư Vũ, cần theo em vào sao?"

      " cần. Em tự mình cũng được, hơn nữa tại bụng còn ràng, đứng cũng chưa đến nỗi mệt nhọc. Mai mốt thân thể nặng, khi đó trốn thoát đâu!" Hoắc Tư Vũ hổ là phái hành động, xạo cũng là tự nhiên như vậy.

      Cho nên, Đàm Dật Nam tin.

      "Vậy em vào . Đợi lát nữa kiểm tra xong rồi, gọi điện thoại cho là được! trước!" xong, ta xoay người liền rời .

      Đối mặt Hoắc Tư Vũ, còn có đứa bé kia, Đàm Dật Nam kỳ ngoại trừ tự trách ra, cũng có gì khác.

      Cho nên quay đầu rời , cũng là nhàng tự tại như vậy.

      Nhưng biết, bóng lưng tiêu sái như vậy, lại giống như dao , hung hăng cứa vào lòng Hoắc Tư Vũ.

      ta đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng ta xa, hung hăng túm chặt quả đấm!

      Đàm Dật Nam, ngày nào đó em cho biết, Hoắc Tư Vũ em mới phải dễ khi dễ như vậy!

      "Tư Vũ, sao lại ở đây vật?" khi Hoắc Tư Vũ đối với bóng lưng phẫn hận thôi, phía sau truyền đến giọng quen thuộc.

      Lúc xoay người, Hoắc Tư Vũ thấy Tô Du Du mặc sap blu đứng ở phía sau của mình.

      "Du Du, lâu gặp! Mình... Mình chuẩn bị đến phụ cận làm ít chuyện!"

      Hoắc Tư Vũ lúng túng nhếch khóe miệng. Cũng thể cho nàng Tô Du Du biết, mình lại là đến bên này "Khám thai" a? tại Tô Du Du cùng Cố Niệm Hề gặp mặt, rất dễ bị vạch trần.

      "Mình vừa tiễn bệnh nhân cũ, nghĩ tới ở chỗ này gặp được cậu.

      Đúng rồi, vừa rồi là ông xã của bạn phải ?"

      xong, Tô Du Du chỉ chỉ bóng lưng xa.

      Kỳ , lúc này Tô Du Du cũng nghĩ những thứ khác. Nhưng mà, có cảm giác, người đàn ông vừa rời kia, hình như từ thấy ở đâu đó.

      Rốt cuộc là thấy ở đâu đây?

      Trong lúc nhất thời, Tô Du Du đúng là nghĩ ra.

      "Ừ, chúng ta đính hôn, rất nhanh tổ chức hôn lễ!" Thấy Tô Du Du liên tục tìm kiếm bong dáng Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ sợ bị phát , vội vàng mở miệng : "Du Du, mình còn có việc phải làm, gặp lại sau nha!"

      "Tốt lắm, gần đây Niệm Hề cũng đến đây, lần sau có rảnh rỗi, chúng ta hẹn Niệm Hề gặp mặt ."

      "Ừ, tốt!" Bởi vì Tô Du Du nhắc tới tên Cố Niệm Hề, sợ Tô Du Du nghĩ đến cái gì, Hoắc Tư Vũ vội vàng sải bước ly khai.

      Mà bước chân quá vội vàng này, cũng làm cho Tô Du Du có chút khó hiểu.

      Mình cũng phải là mãnh thú, Tư Vũ thấy mình sao lại bối rối như vậy?

      Cuối tuần, thời khắc để phóng túng.

      Thành phố mới lên đèn, Tô Du Du liền đến quán bar bình thường cùng Lục Tử Thông tới uống rượu chuyện phiếm.

      Khi Lục Tử Thông đến, Tô Du Du chuẩn bị sẵn ly rượu thích uống nhất.

      "Du Du, em dự định khi nào kết hôn?" Nhìn ngọn đèn mê ly, Lục Tử Thông đột nhiên hỏi câu như vậy.

      "Khi nào kết hôn cũng phải là chuyện em có thể quyết định, phải xem đối tượng của em khi nào xuất ." Kỳ , Tô Du Du cũng phải là có người theo đuổi. Chỉ là, những năm gần đây trong lòng của chỉ có người.

      Mà người này, giờ phút này ngồi bên cạnh . Tô Du Du kỳ rất muốn trực tiếp thổ lộ, nhưng lo lắng, Lục Tử Thông tiếp nhận mình.

      vừa hào phóng, lại nhát gan cá tính, chỉ có Cố Niệm Hề mới có thể lý giải được !

      Nghĩ đến Cố Niệm Hề, trong đầu Tô Du Du đột nhiên "Oanh động".

      Bởi vì, đột nhiên nghĩ tới, vì sao khi thấy ông xã Hoắc Tư Vũ, luôn có cảm giác quen thuộc.

      Cũng bởi vì, người đàn ông đó chính là người Cố Niệm Hề dẫn đến cho co gặp mặt!

      cách khác, ông xã tương lai của Hoắc Tư Vũ, cũng chính là bạn trai cũ Cố Niệm Hề!

      Tô Du Du còn nhớ , thời điểm người đàn ông đó Niệm Hề và đương cuồng nhiệt, chuyện khiến người ta nổi da gà cũng đều làm ra được. Tình ta dành cho Niệm Hề, ai nấy đều thấy .

      Nhưng lần trước gặp mặt Niệm Hề, ấy lại với mình, ấy bị đá!

      Này, rốt cuộc là tại sao vậy?

      Tô Du Du cũng nhận ra, người đàn ông rất Niệm Hề kia, lại dễ dàng bị dụ dỗ. Trong lúc bối rối, Tô Du Du đột nhiên nhớ tới thời gian trước, Hoắc Tư Vũ cầu xin mình giúp đỡ, ở trước mặt ta dối chuyện mang thai!

      phải, là bởi vì chuyện đó, cho nên ta mới bất đắc dĩ bỏ Niệm Hề?

      Nếu đúng như mình nghĩ, vậy...

      Trời ạ...

      Tô Du Du - mình chẳng phải là đầu sỏ giúp Trụ làm ác sao?

      Trong nhất thời, sắc mặt Tô Du Du cực kỳ tái nhợt!

      "Du Du, em làm sao vậy, sắc mặt sao đột nhiên trở nên khó coi như vậy?" Lục Tử Thông quay đầu lại, liền thấy được Tô Du Du khác thường.

      "Em sao, chỉ là phát , em làm sai chuyện." xong, Tô Du Du liền hơi uống hết ly rượu của mình.

      Whiskey là rượu mạnh.

      Sau khi uống xong, Tô Du Du phát đầu óc của mình có chút choáng váng.

      "Du Du, đừng uống, uống như vậy say!".

      " có việc gì, say mới tốt!" Bởi vì nếu thanh tỉnh, biết nên đối mặt Cố Niệm Hề như thế nào.

      Cũng là bởi vì rắt sợ, cho nên Cố Niệm Hề bị đá. Cùng đường tại cái thành phố này, lại dám về nhà , mới có thể bất đắc dĩ gả cho người đàn ông ràng khác!

      Mặc dù lần trước Cố Niệm Hề , sống rất tốt.

      Nhưng khi phát , tất cả đều do mình tạo thành, Tô Du Du dù thế nào cũng tiếp nhận được chuyện này!

      "Đồ ngốc, đừng uống như vậy, làm hại thân thể ." Lục Tử Thông rất muốn khuyên Tô Du Du.

      Nhưng cả đêm này, dù khuyên thế nào cũng nghe. Mãi đến khi, uống say như chết.

      Lục Tử Thông chỉ có thể bất đắc dĩ ôm , rời khỏi quán bar.

      Ngược lại khi ra cửa quán bar, thấy được bóng dáng quen thuộc.

      Người nọ, chính là người lần trước tại phòng cấp cứu giả trang thiên kim thị trưởng uy hiếp mình - Hoắc Tư Vũ!

      ta mặc váy xanh bó sát người, tối nay càng lộ vẻ diêm dúa.

      Tóc ngắn xinh đẹp, thời gian gặp có thể buộc lại. khuôn mặt trang điểm diêm dúa, giờ phút này, ta nhìn sót thứ gì.

      Bởi vì Tô Du Du say rượu, liên tục cúi đầu, Hoắc Tư Vũ cũng có nhận ra bọn họ.

      ta đôi giày cao gót đen bóng, sau khi tránh bọn họ liền trực tiếp vào quán bar.

      Bộ dạng uốn éo dẽ chọc giận kia, rất dẽ khiến người ta liên tưởng đến số chuyện...

      Tối nay ở chỗ này gặp được , biết có phải là duyên phận hay ?

      Nhìn tư thái chọc giận kia biến mất tại cửa quán bar, khóe miệng Lục Tử Thông đột nhiên quyến rũ ra độ cong quỷ mị.

      ta dẫn Tô Du Du rời , sau khi đưa Tô Du Du về nhà, liền lại lần nữa xuất ở trong quán rượu này.

      Giờ phút này, bên trong quầy rượu bị dàn nhạc làm hâm nóng khí. Cả trai lẫn ra sàn nhảy, tùy ý lắc lư.

      Chỉ có rất ít người, vẫn ngồi ở tại chỗ uống rượu.

      Mà Hoắc Tư Vũ, đúng là thành viên trong đó...

      Bất quá, tối nay, tâm tình ta hình như tốt. Trước mặt ta xếp vài ly rượu, mà tay ta còn cầm ly rượu khác.

      những thứ khác, trang phục gây họa của Hoắc Tư Vũ, còn có tướng mạo trang điểm tinh xảo, chính là người được hoan nghênh nhất trong quán rượu.

      Này , khi Lục Tử Thồn còn đứng ở chỗ xa quan sát, ít người trong quán bar, đến gần Hoắc Tư Vũ.

      Bất quá Hoắc Tư Vũ lại tựa hồ cũng nghĩ làm quen.

      Rất nhiều người đến làm quen, bị từ chối, liền rời .

      Nhưng, cũng có người chưa từ bỏ ý định.

      Này , làm quen chính diện được, dùng thủ đoạn sau lưng.

      Đứng ở góc độ Lục Tử Thông, vừa vặn có thể thấy người đàn ông dáng dấp bỉ ổi, đem thứ màu trắng gì đó bỏ vào ly rượu Hoắc Tư Vũ còn chưa có uống...

      Kia là vật gì, Lục Tử Thông đại khái cũng đoán được.

      "Ngươi làm gì đấy?"

      Thời điểm Lục Tử Thông tiến lên, người đàn ông bỉ ổi ràng có chút bối rối.

      " Lục, ra là . Em chẳng qua gần đây thiếu chút việc vui, muốn..." Người đàn ông kia, thấy tầm mắt Lục Tử Thông rơi tay mình, đại khái cũng đoán được toàn bộ hành động vừa rồi của mình bị nhìn thấy. Cho nên lúc này, bộ dạng muốn lại thôi.

      "Em biết người này là bạn của , hắc hắc!" Sau khi áy náy cười, người nọ liền rời . Kỳ cái này là chuyện thường xuyên phát sinh trong quán bar, chỉ là có rất ít người hi vọng vì thế chọc cho thân tinh.

      "Cút ngay! có biết tôi là ai , dám chọc tôi!" Lục Tử Thông vốn có ý tốt muốn lấy ly rượu tay Hoắc Tư Vũ, lại nghĩ tới, ta đột nhiên đẩy ra . Rồi sau đó, ta hơi ngửa đầu liền đem chén rươu kia uống hết.

      Nhìn trước mặt, sắc mặt bởi vì uống xong ly rượu mà biến hóa, kỳ trong lòng Lục Tử Thông có có bất kỳ cảm giác gì.

      như vậy, kỳ nên bị những người đàn ông kia kia "Dạy dỗ" chút! Lục Tử Thông ôm định cái ý nghĩ này muốn rời khỏi, eo thon lại đột nhiên bị quấn chặt.

      Xoay người nhìn lại, ta mới phát , ra là dược liệu bắt đầu phát huy tác dụng. ta vừa rồi giống như con trâu, giờ phút này giống như mèo cái động dục, quấn ở ngang hông mình.

      Nhìn bộ dạng ta động tình liếm mình eo thon của mình, khóe miệng ta đột nhiên nên nụ cười tàn nhẫn.

      Đây là do chọc tôi! (Ghét tên này rồi, phải Trạch đá bày HTV)

      Vậy đừng trách tôi khách khí!


      Vì vậy, ở cửa quán bar xuất hiên màn - - gợi cảm quấn quít ôm lấy eo người đàn ông, sau đó được ta chút ôn nhu kéo lên xe taxi!

      Đêm, như cũ, vẫn mê người như vậy.

      Ban đêm, càng làm cho mọi chuyện trở nên đặc sắc...

      Khi Hoắc Tư Vũ lại lần nữa trở về Đàm gia, là buổi trưa ngày hôm sau. Mặc người ta, sớm phải là bộ váy gợi cảm hôm qua. Mà là, thân phi thường bảo thủ, áo lông cao cổ, sít sao ôm lấy khuôn mặt ta. Ngoại trừ sắc mặt có chút tốt, những thứ khác nhìn ra bất kỳ dị thường.

      "Tư Vũ, tối qua quay lại nhà trọ, sao cùng ta trước tiếng. Ngày hôm qua, Mẹ còn chuẩn bị nồi canh gà, chờ con trở lại hâm nóng cho con ăn." Thấy Hoắc Tư Vũ vào, Thư Lạc Tâm nhịn được bắt đầu oán trách.

      "Mẹ, thực xin lỗi. ngày hôm qua cũng muốn quay về, nhưng ở trong nhà trọ sửa sang lại đồ đạc, liền mệt rã rời. Vốn muốn ở giường nghỉ lát thôi, nghĩ tới đầu dính đến gối liền ngủ mất. Tỉnh lại, qua mười hai giờ. Vốn định cho gọi điện thoại cho mẹ và Nam, lại sợ đánh thức hai người!"

      Hoắc Tư Vũ bị Thư Lạc Tâm vừa hỏi, sắc mặt có chút đờ ra. Bất quá ta là ai chứ, rất nhanh liền viện cớ, che dấu cho qua.

      Chỉ là, khi nhắc đến ngày hôm qua, hai tay ta, tự giác nắm chặt thành quyền.

      Kỳ , ngày hôm qua ta chỉ ở trong nhà trọ thay đổi bộ y phục, xóa trang điểm. Cả buổi tối, ta đều chưa từng trở lại chỗ đó. Bởi vì, ta ở trong quán bar uống rượu say, biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì.

      Khi tỉnh lại, ta mình nằm trong khách sạn gần quán bar. Đập vào mắt, chính là vệt nước đọng giường, dấu đỏ hồng người, còn có chiếc váy bị xé nát, cùng với nội y nhìn ra hình dáng.

      Trong khí tràn ngập mùi xa hoa lãng phí, cùng với toàn thân chua xót...

      Đây hết thảy, đại biểu cho cái gì.

      Hoắc Tư Vũ phải là co chưa biết mùi đời, tự nhiên biết đêm qua xảy ra chuyện gì!

      Nhưng mà, rốt cuộc là cái tên hỗn đản nào làm ra chuyện tình khốn kiếp đối với ta như thế, ta cũng biết , cũng thể cho những người khác, càng thể báo án.

      Bởi vì, điều này chỉ làm Đàm Dật Nam ghét bỏ mình, Thư Lạc Tâm quở trách mình, càng làm người Đàm gia cảm thấy chán ghét ta, đồng ý để ta qua cửa.

      Nghĩ đến những thứ này, Hoắc Tư Vũ chỉ có thể đem khuất nhục đêm qua, nuốt xuống toàn bộ.

      "Thôi, lần tới chú ý chút là được. Mau tới đây , tất cả mọi người chuẩn bị ăn cơm!" Thấy vẻ mặt Hoắc Tư Vũ tái nhợt, Thư Lạc Tâm còn tưởng rằng lời mình có chút nặng, liền chuyển đề tài.

      "Vâng. Con tới đây!" Hoắc Tư Vũ chậm rãi bước về hướng bàn ăn, dù bước chậm rãi, Hoắc Tư Vũ vẫn cảm thấy hạ thân vô cùng đau đớn.

      Tối qua cái người kia, nhất định cùng dã thú có gì khác nhau.

      Làm cho mình đau sắp chết!

      Mỗi bước , đều giống như bị dao xẹt qua.

      vất vả tới trước bàn ăn, Hoắc Tư Vũ trán lấm tấm mồ hôi.

      Thấy những người khác cũng gì thêm, Hoắc Tư Vũ liền ngồi ở bên người Đàm Dật Nam.

      Vốn định nhìn người đàn ông của mình chút, tìm kiếm chút an ủi. Xoay người lại thấy Đàm Dật Nam, trước sau như nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề.

      Mà lại, bởi vì Đàm Dật Trạch còn chưa có xuất , tầm mắt Đàm Dật Nam rơi vào người Cố Niệm Hề, càng lớn mật cùng nóng bỏng.

      Ánh mắt như vậy, giống như là hận thể đem Cố Niệm Hề nuốt sống.

      Hận...

      Hoắc Tư Vũ - mình có thể nào hận?

      Hận chết Cố Niệm Hề, phải bởi vì ta, Đàm Dật Nam cũng hờ hững mình. Nhưng mình càng hận Đàm Dật Nam. ràng ta trêu chọc Hoắc Tư Vũ - mình, bây giờ, ngược lại giống như toàn bộ thế giới nợ ta!

      "Này, Tiểu Trạch sao vẫn chưa về ăn cơm, có phải buổi trưa trở lại ăn hay ?" ông nội Đàm thấy bên cạnh Cố Niệm Hề trống trơn, liền hỏi.

      " ấy có gọi điện thoại về, hẳn là về nhà ăn cơm. Khả năng, là có chuyện gì trì hoãn!" Cố Niệm Hề .

      Gần đây, Đàm Dật Trạch bình thường có chuyện gì cũng với mình. Điều này cũng làm cho Cố Niệm Hề cảm giác được, đoạn hôn nhân này là chân .

      Hơn nữa, giống như có gì đó kỳ quái, ngừng lan tỏa giữa hai người.

      thấy được Đàm Dật Trạch, lòng của thấy buồn, giống như tại. Hơn nữa nghĩ tới , trong lòng thấy ấm áp.

      Sau đó, mỗi ngày, sắp đến giờ Đàm Dật Trạch về nhà, lại nhịn được mà mong đợi, mong đợi nhìn thấy . vì cái gì khác, liền vì khi nhìn thấy , câu "Vật ", cũng có thể là độ cong sủng ái...

      Cảm giác này, rất kỳ diệu.

      Là thứ Cố Niệm Hề - , chưa bao giờ có.

      lúc Cố Niệm Hề vướng mắc, ngoài cửa chính truyền đến tiếng vang.

      nghe được, bước chân sang sảng hữu lực như thế, ngoại trừ Đàm Dật Trạch còn ai vào đây?

      "Ông xã, về!" Cố Niệm Hề buông bát đũa xuống, liền tới tới cửa. Thấy được liền cười tươi.

      "Vật , còn biết ra nghênh tiếp !" tự tay, xoa mái tóc . khóe miệng sủng ái, cho dù ai nhìn cũng động dung.

      "Tất cả mọi người dùng cơm, sao giờ mới vừa về! Mau tới, chúng ta ăn cơm !" chủ động dắt tay , chuẩn bị dẫn đến bàn ăn.

      Lại nghĩ, kéo trở lại.

      " vội, hôm nay dẫn theo người về nhà ăn cơm." Bàn tay của ấm áp nắm lấy bàn tay bé của . Đây, là thứ Cố Niệm Hề tham luyến nhất.

      "Người nào?" Sau khi cười nhàng với , Cố Niệm Hề tò mò nhìn quanh, thấy được người khác xuất .

      Nhưng mà, khi thấy người đó xuất , đôi con người xinh đẹp của , bởi vì khiếp sợ mà trợn lớn.

      "Hoắc thúc thúc!" Cố Niệm Hề lên tiếng kinh hô.

      "Nhóc con, Niệm Hề?" Người này, hiển nhiên cũng có chút giật mình.
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68: Ông xã, thể đánh em.



      "Chú Hoắc, sao người..." Thấy người vừa vào, thân tây trang, còn có khuân mặt hòa ái dẽ gần như cha mình, trong lúc thời nhất, Cố Niệm Hề hoàn toàn thẫn thờ.

      Mà hiển nhiên, người kia cũng ngờ gặp Cố Niệm Hề ở đây, cũng có chút sững sờ.

      "Phó thị trưởng Hoắc là người muốn mời về nhà làm khách." Người đàn ông đứng cạnh bọn họ lại mở miệng trước.

      Đàm Dật Trạch xong lời này, liền an tĩnh đứng chỗ đó. tay xỏ túi quần, tay vòng qua eo Cố Niệm Hề. Quan phục xanh biếc dưới tư thế oai hùng, có chút nào giảm bớt.

      "Chú vừa rồi được tham mưu trưởng Đàm mời, Nhưng Niệm Hề này, làm sao cháu cũng ở đây?" Hoắc Khải Đông vất vả hồi phục tinh thần, cũng mở miệng.

      Lúc lời này, tầm mắt của ông rơi vào vòng eo Cố Niệm Hề. Trong nháy mắt, ông giống như bừng tỉnh.

      "Chẳng lẽ, Người cháu gả chính là tham mưu trưởng Đàm?" Khi hỏi câu này, Hoắc Khải Đông hơi nhíu lông mày. Giống như, chuẩn bị tìm kiếm điều gì. Hoặc như là, nỗ lực suy nghĩ gì đó.
      Trải qua mấy ngày nay chung đụng, Hoắc Khải Đông phát tham mưu trưởng Đàm kỳ là người tốt, làm người thẳng thắn vô tư, đúng là người đáng giá phó thác chung thân, cũng là con rể tiêu chuẩn trong suy nghĩ của tất cả cha vợ.

      Mà Hoắc Khải Đông chính là nghĩ ra, nếu người Cố Niệm Hề phải gả là Đàm Dật Trạch, vậy tại sao thị trưởng Cố Ấn Mẫn lại đồng ý? Lấy hiểu biết của Hoắc Khải Đông đối với Cố Ấn Mẫn, ông ấy cũng phải là người càn quấy.

      Chẳng lẽ trong này, còn có tình khác?

      "Đúng vậy, Phó thị trưởng Hoắc. Đây là vợ tôi, Cố Niệm Hề. Bất quá, tôi cũng rất kinh ngạc, ngài thế nhưng cũng biết Niệm Hề!" Đàm Dật Trạch mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng mặt nhưng lại chút khiếp sợ cũng có.

      Đặc biệt là trong con ngươi màu đen kia, rất bình tĩnh làm cho người ta khỏi hoài nghi, kỳ sớm dự liệu được chuyện này. Ngay cả lần gặp mặt này, cũng vô cùng có khả năng là tận lực an bài tốt!

      " ra tham mưu trưởng Đàm là ông xã của nhóc con này, khó trách lần đầu tiên gặp mặt lại cảm thấy có duyên." Hoắc Khải Đông nhìn Đàm Dật Trạch cái, sau khi khiếp sợ qua liền khôi phục nụ cười." nhóc này, tôi xem nó lớn lên, so với chú ruột nó còn thân hơn!"

      "Đó cũng là muốn cảm ơn Phó thị trưởng Hoắc qua tâm chiếu cố!" Đàm Dật Trạch cười như tắm gió xuân, đó là nụ cười đặc biệt dành cho Cố Niệm Hề. Lại làm cho, Hoắc Khải Đông đứng trước mặt bọn họ có chút sững sờ. Bởi vì thông qua mấy ngày nay tiếp xúc, ông đương nhiên biết, bề ngoài Đàm Dật Trạch cũng phải dễ gần như thế. Đặc biệt là đối mặt với công tác, người bình thường khó mà tiếp cận được.
      Vốn tưởng rằng, người đàn ông như vậy, về mặt sinh hoạt cũng rất nghiêm túc. nghĩ tới, vào lúc đối mặt với Cố Niệm Hề, lại toát ra vẻ mặt như thế. Xem ra, tình cảm của bọn họ là tốt.

      Nếu Cố thị trưởng nhìn thấy, chừng cũng yên tâm giao Cố Niệm Hề cho Đàm Dật Trạch.

      "Niệm Hề, Tiểu Trạch về chưa? Sao tớiăn dùng cơm?" Vừa lúc đó, tiếng gọi của ông nội Đàm từ nơi xa truyền đến.

      Chỉ chốc lát sau, còn có tiếng bước chân nương theo trong đó.

      "Ông, con dẫn theo vị khách về nhà ăn cơm!" Đàm Dật Trạch xoay người, vừa hay nhìn thấy ông nội Đàm tới.

      "Khách nhân nào?"

      "Là phó thị trưởng Hoắc thành phố D." Lúc lời này, khóe miệng chợt lóe xảo trá. Bất quá, chỉ hơi thoáng , bị che dấu. Cho nên cũng có bất kỳ người nào nhìn thấy, tất nhiên trong đầu có kế hoạch gì, cũng có ai phát giác được.

      " ra là phó thị trưởng Hoắc. Hân hạnh, hân hạnh!" Ông nội Đàm cũng là người thường xuyên gặp nhân vật lớn, sau khi đơn giản chào hỏi, rất nhanh liền mời Hoắc Khải Đông, cùng nhau đến bàn ăn.

      Mà lúc này, Hoắc Tư Vũ ngồi ở bàn cơm nghĩ kế hoạch tiếp theo hoàn toanmf phát giác được, mưa to gió lớn cờ đợi mình.

      Mà Thư Lạc Tâm ngồi bên người, còn bắt mãn ông nội Đàm đích thân ra đón Đàm Dật Trạch, còn vì mời khách về nhà mà buồn bực, trách móc : "Người nào tới, còn ầm ĩ như vậy!"

      Nhưng những lời trách móc như thế, sau khi ộng nội Đàm dãn người tới liền im bặt.

      Người, mặc dù chỉ mặc âu phục đơn giản, mặt là nụ cười yếu ớt, nhưng khí phách tự nhiên toát ra, Thư Lạc Tâm liền biết người này cũng phải nhân vật bình thường.

      Mà Hoắc Tư Vũ sau khi thấy Hoắc Khải Đông, giật mình đứng bặt dậy. Nhìn chằm ông ấy, trong nhất thời được lời nào!

      "Vị này là..." Ngược lại Đàm Kiến Thiên sau khi nhìn thấy, chào hỏi trước tiên.

      "Đây là Phó thị trưởng Hoắc của thành phố D! Mấy ngày nay đến thành phố chúng ta công tác, hôm nay, con liền mời ông ấy về nhà dùng cơm !" Lúc lời này, thanh của vẫn nhàng như cũ. Nghe thế nào cũng thấy thoải mái, giống như cơn gió mát lướt qua ruộng lúa, thấm vào ruột gan!

      Nhưng Hoắc Tư Vũ biết , Đàm Dật Trạch đối phó với mình!

      Nếu , vì lý do gì mà lông mày ta, lại nhướng cao khiêu khích về phía mình?

      "Phó thị trưởng Hoắc? Này..." Thư Lạc Tâm cũng nghĩ tới, người mà mình tâm tâm niệm niệm hy vọng, lại chợt xuất ở nhà.

      Lập tức, bà ta liền gấp rút đứng lên, dự định bắt đầu nhiệt tình nghênh đón.

      Chỉ là, ngay khi Thư Lạc Tâm đứng dậy mới phát , tình huống tựa hồ có chút quái dị!

      rất quái dị!

      Tư Vũ phải nó là con phó thị trưởng Hoắc sao?

      Làm sao con cùng cha gặp mặt, ngay cả chào hỏi cũng tiếng?


      Còn nữa, Tại sao phó thị trưởng Hoắc khi nhìn Hoắc Tư Vũ, lại lạnh nhạt như vậy? Nhạt đến mức, giống như người xa lạ!

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Có người ai , đến cho tôi biết?

      Càng muốn xuống, Thư Lạc Tâm càng khó hiểu.

      Chẳng lẽ, Hoắc Tư Vũ kỳ cùng phó thị trưởng Hoắc, có nửa xu quan hệ?

      Ai cho Hoắc Tư Vũ lá gan lớn như vậy? Nếu như tất cả đều giả doiis, kia Hoắc Tư Vũ dựa vào cái gì ở trước mặt người khác vung tay quá trán ? Còn nữa, Thư Lạc Tâm – mình luân mong chờ nhà mẹ đẻ Hoắc Tư Vũ, giúp đỡ Đàm Dật Nam nắm giữ tài sản, chẳng phải là...

      Càng nghĩ, Thư Lạc Tâm càng ngày càng phát có nhiều nghi vấn, bắt đầu vọt lên trong lòng. Mà thân thể của bà, cũng bởi vì chút ít nghi vấn này mà lạnh toát.

      Bởi vì, trong lòng kỳ có đáp án, bắt đầu lên.

      Nhưng mà, bà ta vẫn cam lòng tiếp nhận này! Bà nhấc khóe miệng trở nên cứng đờ, nhìn về phía Hoắc Tư Vũ hỏi:

      "Tư Vũ, này..."

      Nếu như Thư Lạc Tâm có cái gương để soi, bà ta phát nụ cười của mình so với khóc còn khó coi hơn.

      "Dì Thư, con sớm với ngài, có nhiều thứ tai nghe được chưa hẳn là ! Hôm nay trong nhà có khách nhân, có lời gì ngài hay là chờ khi khác !" Ngay khi Thư Lạc Tâm sắp hỏi ra miệng, Đàm Dật Trạch mở miệng, cắt đứt lời bà muốn .

      Những lời rất bình thường, lại làm cho vài người bàn ăn lập tức lĩnh ngộ được thứ gì đó.

      Đặc biệt là Đàm Dật Nam, thời điểm xoay người nhìn về phía Hoắc Tư Vũ, đôi mắt bắt đầu nhuốm màu ‘tinh phong huyết vũ’ (gió tanh mưa máu).

      Về phần Thư Lạc Tâm, mặc dù phục Đàm Dật Trạch lắm, nhưng thể thừa nhận, lời này làm cho bà tạm thời lấy lại lý trí, cũng đúng lúc nhắc nhở bà, cần phải bởi vì như vậy, mà làm mất thể diện gia đình.

      Chậm rãi xoay người, Thư Lạc Tâm hướng phía lầu lên.

      Bước chân, có chút lảo đảo. Bị trận đả kích như thế, Thư Lạc Tâm cảm giác sức lực toàn thân bị rút toàn bộ.

      Bà hao hết trăm cay nghìn đắng tính toán hết thảy, vốn cho rằng mình thay Đàm Dật Nam tìm được nàng dâu tốt, vốn tưởng rằng có thể dựa vào Hoắc Tư Vũ giúp Tiểu Nam đoạt lấy tài sản Đàm gia. Nhưng bây giờ lại đột nhiên cho bà biết, tất cả đều uổng phí!

      Cái này, làm sao bà có thể thừa nhận?

      Xoa trán, làm cho đầu óc của mình bớt choáng váng, Thư Lạc Tâm khi tới đầu bậc thang, lạnh lùng : "Hoắc Tư Vũ, bây giờ theo tôi lên lầu!"

      Cơn tức này, bà nuối trôi!

      tại nếu là ra được, bà sợ mình bị tức mà bỏ mạng!

      xong lời này, Thư Lạc Tâm sải bước lên lầu.


      "Tư Vũ, mẹ gọi con qua!" Thấy thái độ kiên quyết của Thư Lạc Tâm, còn có thể diện của phó thị trưởng Hoắc, Đàm Kiến Thiên cũng biết cái gì nên cái gì nên ! Điều duy nhất ông có thể làm, chính là trước cho Hoắc Tư Vũ cái bậc thang.

      "Vâng, con liền lên lầu tìm mẹ!" Hoắc Tư Vũ ngoài miệng mặc dù như vậy, nhưng bước chân chần chờ lại tiết lộ tất cả, kỳ ta vô cùng sợ hãi đối diện với Thư Lạc Tâm!

      Kỳ Hoắc Tư Vũ vẫn luôn biết , điều duy nhất khiến Thư Lạc Tâm vừa ý, chính là thân phận "Con Phó Thị trưởng " này.

      Hôm nay, được toàn bộ bị vạch trần, hôn này chỉ sợ cũng...

      Nhưng mình cam lòng!

      Mình hao hết tâm tư, tính toán ròng rã hai năm, chẳng lẽ kết thúc như thế?

      Nhưng dưới nhiều con mắt như vậy, ta cho dù tình nguyện, cũng phải lên lầu.

      Mà Đàm Kiến Thiên khi thấy bóng dáng Hoắc Tư Vũ biến mất, lại nhớ ra cái gì đó, xoay người đối với khiếp sợ, lại giống như là thở phào nhõm Đàm Kiến Thiên : "Tiểu Nam, con lên lầu thăm mẹ, khuyên nhủ mẹ chút!"

      Đàm Kiến Thiên hiểu tính tình Thư Lạc Tâm, mặc dù cũng rất tức giận Hoắc Tư Vũ gieo rắc dối trá, nhưng dù sao ta mang thai, ông vẫn còn có chút lo lắng Thư Lạc Tâm trong cơn tức giận làm ra chút chuyện mất kiềm chế.

      "Vâng, con lên lâu trước!" Đàm Dật Nam đứng dậy, đối với phó thị trưởng Hoắc khom người gật đầu cái, cũng rời . Chỉ là, sau khi biết tất cả, mặt ta, trừ bỏ khiếp sợ đầu ban, còn cái khác. Tựa hồ, ta vì Hoắc Tư Vũ lừa gạt mà tức giận.

      Về phần Đàm Kiến Thiên và ông nội Đàm, tại lầu dưới bắt chuyện với phó thị trưởng Hoắc.

      bàn ăn, phó thị trưởng Hoắc đối với Cố Niệm Hề thỉnh thoảng toát ra cưng chiều giữa cha và con , còn có thỉnh thoảng tán thưởng, cũng làm cho Đàm Kiến Thiên và ông nội Đàm đối với Cố Niệm Hề lau mắt mà nhìn.

      Nhưng Thư Lạc Tâm lúc này lầu, dĩ nhiên mọi chuyện phát sinh ở dưới lầu hoàn toàn biết.

      Mãi đến khi phó thị trưởng Hoắc dùng xong bữa ăn trở về, Thư Lạc Tâm còn có Hoắc Tư Vũ, cùng với Đàm Dật Nam ba người cũng có xuống lầu.

      Đàn Kiến Thiên tiễn chân phó thị trưởng Hoắc xong, khỏi có chút lo lắng. Lập tức, bước lên lầu. Ông nội Đàm ngồi ở trong đại sảnh, cúi đầu trầm tư. Về phần Đàm Dật Trạch, nét mặt của từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, giống như mọi chuyện chưa từng phát sinh. Mà Cố Niệm Hề trừ bỏ bất an ban đầu, tại tất cả đều bình thường. Dù sao, đều là Hoắc Tư Vũ gieo gió gặt bão, oán được người khác!

      Chỉ là, rất nhanh ba người ở lầu dưới, cũng nghe đến thanh đổ vỡ lầu truyền đến.

      Tiếng vang răng rắc, quanh quẩn ở trong căn phòng lớn.

      Sau đó, thanh Đàm Kiến Thiên từ lầu truyền đến: "Tiểu Trạch, con cùng Niềm Hề lên chuyến, giúp cha khuyên dì Thư chút!"

      Nghe được lời Đàm Kiến Thiên, Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề đối mặt trong chốc lát, liền đưa tay lôi kéo Cố Niệm Hề tới.

      Đến phòng Hoắc Tư Vũ cùng Đàm Đật Nam, bên trong trình diễn màn, ngay cả Đàm Dật Trạch cũng lên chút kinh ngạc.

      Bởi vì, giờ phút này trước mặt bọn họ trình diễn, chính là màn như vậy - -

      Vốn cân phòng được chị Lưu dọn dẹp sạch mỗi ngày, giờ phút này trải đầy mảnh sứ. Những thứ kia, Thư Lạc Tâm từng tốn rất nhiều tiền mới mua được..

      Chỉ tiếc, hôm nay quan hệ của bọn họ, giống như những mảnh vỡ thỷ tinh này, thể trử lại như cũ được.

      Mà sợi tóc Hoắc Tư Vũ, giờ phút này cũng bị Thư Lạc Tâm kéo trong lòng bàn tay, hung hăng lôi kéo ! Bởi vì đau đớn, bộ mặt ta trở nên dữ tợn.

      ta ngừng hô: "Mẹ, con sai rồi, tha thứ cho con được ?" ( TLT quá tàn nhẫn).

      "Mẹ, nên như vậy, con biết sai rồi!"

      "Mẹ, van cầu người tha cho con ..."

      thanh van xin liên tiếp, có vẻ trống rỗng như vậy, lại vô lực như vậy. Cộng thêm tiếng khóc, hết thảy có vẻ thê lương bất lực.

      Chỉ tiếc, Thư Lạc Tâm giường như nghe thấy. Mặc dù Đàm Kiến Thiên nỗ lực khuyên giải, tay của bà ta vẫn nắm tóc Hoắc Tư Vũ chặt, vẻ mặt dữ tợn kia giống như, hôm nay nếu giật sạch tóc Hoắc Tư Vũ, tuyệt đối bỏ qua.

      "Thứ đàn bà biết xấu hổ, được gọi ta là mẹ! căn bản xứng, rốt cuộc từ đâu tới cũng biết, còn dám là con phó thị trưởng Hoắc?"

      "Nếu phải hôm nay phó thị trưởng Hoắc đến nhà chúng ta, còn biết bị giấu giếm bao lâu! Đáng ghét, trách được trước kia chỉ cần nhắc tới muốn gặp cha mẹ , luôn dùng các loại cớ từ chối! Vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng ngươi có nỗi khổ tâm gì đó, ra là chơi đùa chúng ta!"

      "Con đàn bà đáng chết, hôm nay nếu giáo huấn tốt, ta phải họ Thư!"

      Bộ mặt dữ tợn, thanh ác độc mắng nhiếc, làm cho người ta khó có thể liên tưởng đến, đây là người luôn ra dáng vẻ Đàm phu nhân thanh cao!

      "Lạc Tâm, có lời gì, buông lỏng tay sau, đừng quên trong bụng của nó còn có cốt nhục Tiểu Nam!" Đàm Kiến Thiên mặc dù phẫn nộ, nhưng lý trí còn có.

      "Buông tha ta? Miệng đầy lời dối, ông muốn cho ta gả vào nhà chúng ta hay sao? Tôi đống ý, kiên quyết đồng ý. Thừa dịp hôm nay, tôi đem tiểu tạp chủng trong bụng ta giải quyết tốt, đỡ phải tương lai gieo hại vạn năm, khiến cho tôi và Tiểu Nam được sống yên ổn!" ( TLT này...)

      Bất kể là ai khuyên can, Thư Lạc Tâm vẫn níu lấy tóc Hoắc Tư Vũ, chịu buông tay. Còn ngừng quật lên mặt Hoắc Tư Vũ.

      Rất nhanh, khuôn mặt nhắn xem như tinh xảo, cũng bị sưng phồng. Có nhiều chỗ, thậm chí còn bị móng tay Thư Lạc Tâm cào rách. Nếu phải nghe được ra thanh của ta, Cố Niệm Hề đúng nhận ra, cái người khổ sở cầu khẩn, vẫn bị bức tóc đánh, lại là người tâm cao khí ngạo ở trước mặt mình trước kia.

      "Mẹ, nên như vậy được ? Đứa này tối thiểu cũng là cháu trai của ngài, ngài được làm như vậy?" Hoắc Tư Vũ may mắn chính là, ta còn chưa giải quyêta "Phiền toái" trong bụng. Lúc này, chừng chính là cây cỏ cứu mạng.

      "Nam, giúp em xin mẹ được ? Đứa này như thế nào cũng là cốt nhục của , mà em làm đây hết thảy, cũng là vì !" Hoắc Tư Vũ cầu khẩn Thư Lạc Tâm dưới trăm lần, đương nhiên biết bà ta hôm nay ôm quyết tâm đánh chết mình. có cách nào khác, ta chỉ có thể nhịn đau nhức kịch liệt đầu, cầm lấy ống quần Đàm Dật Nam cầu khẩn.

      Kỳ , ta đối với Đàm Dật Nam cũng ôm nhiều hi vọng.

      Dù sao vừa rồi Thư Lạc Tâm đối với mình ra tay độc ác, ta vẫn luôn đứng ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mình bị đánh, nhìn mình khóc kêu. Ngay cả câu cầu tình, cũng có vì mình mà !

      Mặt của mình, cũng bị hư Lạc Tâm đánh đau rát, lỗ tai cũng bị kích động có chút nghe .

      Nhưng người đàn ông này, vẫn bất vi sở động.

      Điều này làm cho Hoắc Tư Vũ khỏi hoài nghi, ta căn bản chính là dung túng mẹ của mình đối với mình ra tay độc ác! Càng hy vọng, "Hài tử" trong bụng mình vì vậy mà bỏ mạng. Sau đó, ta liền giải thoát!

      Có lẽ, thực là như vậy !

      Nếu , vì sao mình lại nhìn thấy ánh mắt ta có vẻ như "Như trút được gánh nặng"?

      "Mẹ, trước thu tay lại !" Nhưng mà, ngay khi định buông tha mong đợi, lại nghe thấy ta mở miệng. Mà câu kia, cũng làm cho vốn hoàn toàn thất vọng, đôi mắt lại lần nữa thoáng chút mong đợi.

      ta, vì mình xin tha!

      Điều này, có phải hay lên rằng, ấy cũng chán ghét mình như vậy, cũng phải giống như bề ngoài, quan tâm đến sống chết của mình và “Đứa bé”?

      "Tiểu Nam, chẳng lẽ con còn muốn vì ta cầu tình hay sao? Chẳng lẽ ta lừa gạt con, con định bỏ qua như vậy? Còn có, con có biết hay ta dối, nghiêm trọng cỡ nào hay ? Lần trước đính hôn yến, ta cũng cùng tất cả người thân, bạn bè , người con muốn kết hôn là con phó thị trưởng. Nhưng bây giờ, thế nhưng phát đây hết thảy cũng chỉ là dối trá, con bảo ta ăn với họ thế nào? Con bảo ta dấu mặt vào đâu?"

      Thư Lạc Tâm thấy Đàm Dật Nam vẫn còn ở vì Hoắc Tư Vũ cầu tình, lại là hồi điên cuồng. Sau đó, vừa mạnh mẽ quất Hoắc Tư Vũ hai tát tai.

      "Mẹ, để con cùng ta hai câu là được, Người trước buông tay !" Đối với Hoắc Tư Vũ lại lần nữa bị tát tai, ta chỉ lạnh lùng quét qua ta cái.

      "Trời ạ, ta đây tạo ra cái nghiệt gì! Tại sao gặp phải như vậy, là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh..." Bởi vì Đàm Dật Nam kiên trì, Thư Lạc Tâm cuối cùng chỉ có thể buông lỏng tay. Nhưng, bởi vì quá độ kích động, bà ta có chút ít mệt lả, được Đàm Kiến Thiêndiuf ra ngoài.

      Lập tức, trong căn phòng này chỉ còn lại Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề, cùng với Hoắc Tư Vũ bị đánh mặt mũi nỏ đẩy hoa, còn có Đàm Dật Nam mắt lạnh trừng ta.

      Cố Niệm Hề vốn muốn rời , nhưng bị Đàm Dật Trạch kéo trở lại.

      Đôi mắt trong trẻo, tựa hồ tại cho biết, nơi này còn có trò hay để xem!

      "Nam, em muốn dối! Em chỉ vì rất , rất muốn muốn gả cho , mới có thể ý thức dối. Nam, tha thứ cho em lần, được ?"

      Rốt cục Thư Lạc Tâm cũng thu tay, nhưng Hoắc Tư Vũ phát tóc của mình cũng bị lão bà giật đứt vài nhúm. Da đầu của vẫn đau đến tê dại.

      Nhưng trước mặt Đàm Dật Nam, ta liền lăn vòng tới bên cạnh ta, ôm lấy bắp đùi ta.

      Kỳ , Hoắc Tư Vũ biết Đàm Dật Nam cũng thương gì mình, đàn ông như vậy cho dù gả cho ta, sau này cũng thể có hạnh phúc .

      Nhưng còn có thể làm sao?

      Mình đùa giỡn đến trình độ này, Hoắc Tư Vũ - mình cũng đem tất cả để đánh cược. Chẳng lẽ, còn muốn mình thu tay lại hay sao?

      ...

      Mình thể nào buông tay !

      "Nam, em phải là con phó thị trưởng, quan trọng như vậy sao? Trong bụng của em còn cục cưng của , hôn lễ của chúng ta tháng này phải cử hành. Tiếp qua mấy tháng, làm cha..."

      Hoắc Tư Vũ ôm chặt bắp đùi ta, ý đồ dùng những lời này, khuyên động người đàn ông này.

      Nhưng, mặc kệ Hoắc Tư Vũ thế nào, vẻ mặt ta lạnh lùng trước sau như .

      Thất vọng, sắp bao phủ toàn thân ta. Mà cái người đứng ở bên kia, lại lạnh lùng đứng nhìn, chịu xuất thủ cứu giúp.

      Mà để cho Hoắc Tư Vũ tuyệt vọng là, giữa tiếng cầu khẩn của mình, ta từngt chút kéo chân ta ra, cách xa ta. Vẻ mặt ghét bỏ kia, hung hăng đau nhói trong lòng.

      "Nam?" takhiếp sợ nhìn Đàm Dật Nam.

      Cái người này, làm cho mình đánh đổi thanh xuân, đánh cược tất cả!

      "Hoắc Tư Vũ, dối, tôi có thể bỏ qua. Nhưng phải đáp ứng tôi điều kiện!" ta lui xa bước, lạnh lùng nhìn xem Hoăc Tư Vũ bàng hoàng, bất lực.



      Kỳ , ta Hoắc Tư Vũ. Chỉ bởi vì Cố Niệm Hề dè dặt, làm cho tinh lực tràn đầy của ta tìm được phát tiết ra ngoài. Cho nên, ta mới có thể bước sai từng bước sai!

      Nếu phải mẹ vì thân phận thiên kim của ta, chèn ép mình, bức bách mình cưới Hoăc Tư Vũ. Đàm Dật Nam - mình đoạt lại tình của mình.

      Cũng cần giống bây giờ, mỗi ngày nhìn thấy mình e ấp trong ngực nười đàn ông khác.

      Nghĩ tới những thứ này, Đàm Dật Nam cảm thấy đây hết thảy sai lầm nên kết thúc. Hoắc Tư Vũ nên trở về cuộc sống vốn có của ta, mà Đàm Dật Nam - mình, cũng nên trở lại cuộc sống vốn có...

      Nghĩ tới điều này, tầm mắt ta rơi vào người Cố Niệm Hề giờ phút này được Đàm Dật Trạch ôm vào trong ngực.

      "Nam, điều kiện gì cứ !" Chỉ cần phải vấn đề nghiêm trọng, Hoắc Tư Vũ – mình cũng có thể đáp ứng, chỉ cần ấy đồng ý cho mình tiếp tục ở lại Đàm gia, đồng ý cho mình làm thiếu phu nhân Đàm gia.

      "Phá thai, hủy bỏ ta đính hôn của chúng! đường , tôi đường tôi, từ nay liên quan đến nhau!"

      Hoắc Tư Vũ nghĩ đến, Đàm Dật Nam hung ác tuyệt tình như thế! Thế nhưng, lại đề xuất cầu như thế, ngay cả "Đứa bé", đều tính kế ở trong đó.

      "... Em phá bỏ con của chúng ta. Nó hơn ba tháng, có tim đập! Chẳng lẽ, thực cam lòng phá bỏ?"

      Hoăc Tư Vũ dùng ánh mắt xa lạ nhìn Đàm Dật Nam.

      "Em tuyệt đối đồng ý! đổi điều kiện khác, có lẽ em đáp ứng ."

      Chỉ có giữ lại "Đứa bé" này, mình mới có thể tiếp tục ở lại đây.

      "Ngoại trừ cái điều kiện này, tôi có những thứ khác. Nếu như đồng ý, tôi cũng có cách khiến đồng ý . Cho nên, hãy đồng ý Hoắc Tư Vũ, thừa dịp tôi còn có tâm tình, tại với tôi chuyến bệnh viện! Nếu đợi đến lúc chút tâm tình cũng có, vậy đừng trách tôi vô tình."

      Nhìn mình mến cách đó xa tựa vào trong lòng người khác, Đàm Dật Nam mất hết toàn bộ tính nhẫn nại.

      "Đàm Dật Nam, còn là người hay ? Hổ dữ ăn thịt con, thậm chí ngay cả con của mình đều muốn phá?" Lúc này đây, Hoắc Tư Vũ mới phát mình chân chính thấy con người Đàm Dật Nam. Máu lạnh như vậy, vô tình như vậy!

      Mà mình, lúc trước biết con mắt nào bị mù, mới có thể vừa ý ta, mới có thể vì ta đánh cược tất cả!

      Nhưng có cách nào, ai bảo mình bây giờ bị yếu thế? Nếu Đàm Dật Nam làm như vậy, ước mơ giàu có của mình chẳng phải tan vỡ sao?

      Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ lại lần nữa khổ sở cầu khẩn:

      "Nam, đừng đối với em như vậy được ? Mọi người đều , ngày vợ chồng trăm ngày ân. Mặc dù chúng ta còn chưa hoàn thành hôn lễ, nhưng chúng ta chỉ có có phu thê tới thực, ngay cả con cũng có. Cầu xin , đừng đối xử với em như vậy, đừng đối với con như vậy, được ?"

      "Hoắc Tư Vũ, đừng chấp như vậy. Con dâu như vậy, tôi muốn nổi. Cho nên, quyết định của Tiểu Nam tôi tán thành! tại, thu thập hành lý, đợi ngày mai tôi cùng tới bệnh viện, phá bỏ cái thai xong, có thể ! Về phần đính hôn, nếu im miệng, ăn lung tung, tôi còn có thể cho khoản tiền, để có thể làm ăn gì đó!"

      Khi Hoắc Tư Vũ khổ sở cầu khẩn Đàm Dật Nam, ý đồ đả động ta, Thư Lạc Tâm vốn được Đàm Kiến Thiên dìu ra ngoài, chẳng biết lúc nào trở về gian phòng này.

      Lúc này, bà ta đứng ở cửa đối với quyết định của Đàm Dật Nam liên tục tán thưởng.

      Con dâu của Thư Lạc Tâm - mình, nhất định phải có bối cảnh tốt. Con dâu như vậy, mới có thể xứng đôi với Tiểu Nam, mới có thể giúp nó ổn định gia sản Đàm gia.

      Trước kia sở dĩ tại mình hạ thấp tư thái trước mặt Hoắc Tư Vũ, chẳng qua là vì thân phận của ta? Hôm nay, biết thân phận ta, mình mới thèm liếc nhìn ta cái.

      Về phần cháu nội, cái thế giới này có thể mang thai, cũng phải chỉ có mình ta!

      "Tốt lắm Tiểu Nam, chuyện bây giờ cũng xử lý ổn thỏa, chúng ta về nghỉ trước. Đợi ngày mai, đem người phụ nữ dối trá này rời !" xong, Thư Lạc Tâm lôi kéo Đàm Dật Nam rời .

      Trước khi , Đàm Dật Nam còn thâm ý nhìn Cố Niệm Hề cái.

      Về phần Hoắc Tư Vũ, sau khi biết phải con phó thị trưởng, ta ngay cả liếc mặt cái cũng muốn.

      Mà Đàm Dật Trạch cũng cảm thấy xem xong rồi, liền lôi kéo Cố Niệm Hề, ý bảo cũng nên rời .

      "Cố Niệm Hề, xem tôi bi thảm như vậy, rất vừa ý đúng ?" Khi Đàm Dật Trạch bước chân ra gian phòng này, mà Cố Niệm Hề còn chưa kịp trước , thanh lãnh của Hoắc Tư Vũ, từ sau lưng truyền đến.

      Kỳ , trước đây, Cố Niệm Hề vẫn có chút đồng tình với hoàn cảnh của Hoắc Tư Vũ. Đồng tình với ta, gặp phải mẹ con Thư Lạc Tâm , tâm địa ác độc, thậm chí ngay cả cháu trai ruột cũng có thể cần. Nhưng khi Hoắc Tư Vũ ở phía sau khiêu khích, Cố Niệm Hề lại cảm thấy, đồng tình của mình kỳ dùng đúng chỗ!

      "Kỳ , vẫn như bình thường !" Cố Niệm Hề giống như nai con, sau khi lòng vòng, trả lời ta câu như vậy.

      Như bình thường, đắc ý!

      Lời này, lại làm cho Hoắc Tư Vũ tức hộc máu.

      "Chúng ta đều đến từ thành phố, có cần thiết phải bức tôi đến đường cùng ?"

      "Cùng đến từ nơi, ra là lời này, Hoắc tiểu thư cũng hiểu? Nhưng vì cái gì lúc trước đem tôi bức đến tuyệt cảnh, lại nhiều lần hãm hại tôi vu oan tôi, sao lại nghĩ như vậy?"

      Cố Niệm Hề - mình cũng phải là thánh mẫu!

      Nhiều lần bị Hoắc Tư Vũ vo tròn bóp méo, còn có thể tha thứ được ?

      thể nào!

      Mình tối đa khi ta bị đánh, tiếp cận bồi thêm. Hoặc là, thêm dầu thêm mỡ, đẻ nhân từ !


      "Về phần sống hay chết, Hoắc tiểu thư nên biết, nếu như trung thực, làm sao phải chịu thế này!" Hừ lạnh hết tiếng, Cố Niệm Hề theo Đàm Dật Trạch rời .

      Mà Hoắc Tư Vũ cũng tức hung hăng đem những thứ bàn hất xuống đất!

      Tại lúc mình bi thảm như vậy còn có tâm tình chế ngạo.!

      Cố Niệm Hề đáng chết!

      "Ông xã, sao lại mời chú Hoắc về nhà?" Sau khi rời căn phòng kia, hai vợ chồng Cố Niệm Hề trở về phòng ngủ của bọn họ.

      Thấy cởi áo khoác, trèo lên giường. Cố Niệm Hề cũng vội vàng bò lên.

      Đương nhiên, bàn tay bé của tất nhiên lại ôm lấy cỏ .

      Bởi vì chỗ đó, là nơi ấm áp mà thích nhất.

      " thấy chú ấy có chỗ nào , nên mời về!" thuận thế ôm nằm ngã giường. Để tựa lên vai mình, sau đó bắt đầu nghịch ngợm mái tóc mềm mại của .

      "Em tin!" phó thị trưởng Hoắc lại có chỗ để ?

      Cố Niệm Hề suy đoán, người đàn ông này tuyệt đối là cố ý. Hơn nữa, nhất định sớm biết , Hoắc Tư Vũ giả thân phận thiên kim!

      " tin cũng phải tin!" Đàm Dật Trạch để ý tới lời của , cọ trán hôn cái.

      "Vậy ... kỳ sớm biết, chuyện của ta?" Có phải hay , cũng biết chuyện của em?

      Kỳ , rất muốn hỏi ra lời.

      Nhưng bắt gặp đôi mắt quá thâm thúy của , nên thanh đành tiêu tan.

      Bởi vì, rất sợ hậu quả khi giấu giếm .

      Mặc dù hai người chung sống với nhau, chỉ ngắn ngủi mấy tháng. Nhưng mà phát , bản thân bắt đầu ỷ lại . Hơn nữa, mỗi lần vùi ở trong ngực , cảm thấy vô cùng an tâm.

      Nhưng nếu như, bởi vì ra , thu hồi tất cả ôn nhu của mình dành cho , Cố Niệm Hề sợ hãi chính mình chịu nổi...

      "Vật , chớ suy nghĩ quá nhiều. An phận ngây ngốc ở bên cạnh , đừng trêu hoa ghẹo nguyệt là được!" tựa hồ xem thấu tâm tư của , trong lúc còn cau mày, lại nụ hôn ôn nhu phủ xuống.

      "Em nào có trêu hoa ghẹo nguyệt?" Bởi vì Đàm Dật Trạch hôn rất ôn nhu, ôn nhu làm cho Cố Niệm Hề trầm luân trong đó, quên mất vừa rồi cũng muốn hỏi gì đó.

      "Còn ? Đừng quên, hôm nay lúc ăn cơm có người, nhìn em ngẩn người nửa tiếng đồng hồ!" bắt đầu híp lại hai tròng mắt, lấy tay bóp eo thon của , nhắc nhở chút .

      Bị nhắc nhở như vậy, Cố Niệm Hề cũng nhớ , hôm nay, lúc ăn sáng Đàm Dật Nam cứ nhìn mình lom lom, lúc ăn cơm trưa cũng như vậy. Nếu phải phó thị trưởng Hoắc đến cắt đứt, chừng chuyện này chỉ có ba mươi phút là dừng lại! Nhưng nghĩ tới, lại để ý như thế!

      "Nhưng mà phải tại em!" Đây là , thể nghi ngờ.

      "Trêu hoa ghẹo nguyệt, trả lại cho ta để ý tới đúng ? Ba ngày đánh, nhảy lên đầu ngói!" Kỳ Đàm Dật Trạch cũng biết, Đàm Dật Nam nghĩ gì Cố Niệm Hề thể quản được. Nhưng chính là thích, ánh mắt Đàm Dật Nam mỗi lần nhìn !

      "Ông xã, thể đánh em!" Thấy mắt biến đổi ngừng, Cố Niệm Hề luống cuống.

      "Vật , đánh em! Bất quá dùng loại phương thức khác, để em nhớ kỹ!" tà ác hướng phía cười, rồi sau đó môi của cũng dính vào, hôn lên môi . Mãi cho đến khi lòng bàn tay của thăm dò vào trong quần áo, tà ác vuốt vuốt thứ gì đó, Cố Niệm Hề mới biết được, " loại phương thức khác" trong miệng , chỉ là cái gì!

      Cái lão lưu manh này, cũng biết ăn hiếp mình! Bất quá, mình giống như cũng thích, cảm giác xấu xa này.

      Vì vậy, buổi chiều này, gấp rút ở giường vô cùng vui vẻ...

      _________________________________

      Vốn cho rằng, chuyện của Hoắc Tư Vũ đến đây coi như kết thúc. Hai mẹ con Thư Lạc Tâm, cũng thể làm cái truyện tuyệt tình kia. Dù sao, đứa bé trong bụng Hoắc Tư Vũ cũng là cốt nhục của cọn họ.

      Nhưng ai cũng nghĩ tới, ngày hôm sau bàn ăn, vừa thấy Hoắc Tư Vũ xuống lầu, Thư Lạc Tâm liền buông bát đũa, phân phó : "Ăn nhanh lên, ăn xong rồi chúng ta có thể xuất phát!"

      Thư Lạc Tâm trực tiếp , chỉ mơ hồ ám chỉ Hoắc Tư Vũ, chuyện kế tiếp cần phải làm.

      Bởi vì, bà ta biết , Đàm Kiến Thiên và ông nội Đàm đồng ý quyết định này!

      "Mẹ, ngài đừng có như vậy được ? Con biết sai rồi, tha cho con lần, được sao?"

      Hoắc Tư Vũ kỳ cũng cho rằng, chuyện tối ngày hôm qua, qua vô cùng bình tĩnh, ngay cả Đàm Dật Nam cũng còn trở về phòng ngủ. Ngoại trừ chuyện vơi ta,

      thần sắc so với bình thường cũng có gì khác nhau. ta cho rằng, những lời kia chẳng qua vì tức giận mà .

      thế giới này, có ai phá bỏ con của mình.

      Nhưng nghĩ tới, sáng nay thức dậy, Thư Lạc Tâm vẫn còn nhắc tới.

      Xem ra, lời của bọn họ cũng chỉ là tức giận mà . Mà là, bọn họ muốn phá bỏ đứa con trong bụng ta, sau đó đưa ta !

      "Chúng ta buông tha , ai có thể đến buông tha chúng ta? những lừa gạt tình cảm của Tiểu Nam, mà còn làm cho chúng ta biết giấu mặt vào đâu! Chẳng lẽ, còn có cơ hội để sửa lại hay sao?"

      Thư Lạc Tâm trừng Hoắc Tư Vũ cái, tiếp tục hừ lạnh.

      Mà Hoắc Tư Vũ nghe xong những lời này, trong lòng cười lạnh thôi.

      Lừa gạt tình cảm Đàm Dật Nam?!

      Lão bà này, đứng chuyện đau thắt lưng!

      Nếu như phải là Đàm Dật Nam ngầm đồng ý Hoắc Tư Vũ - mình bò lên giường của ta, mình có thể thực được sao?

      Còn nữa, nếu phải Đàm Dật Nam cũng thích chơi trò nam nữ mập mờ, mình có thể cùng ta đính hôn sao?

      Còn nữa, Đàm Dật Nam cũng cùng mình đính hôn, bây giờ còn luôn nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề, dây dưa Cố Niệm Hề. ăn trong bát, còn xem trong nồi, rốt cuộc ai lừa gạt tình cảm của ai, còn nhất định đây!


      "Đúng vậy, con thừa nhận lừa gạt mọi người chuyện này là con đúng. Tư Vũ ở chỗ này, xin lỗi mọi người, hướng mọi người chịu tội. Con cũng xin lỗi, mẹ tạm tha cho con, cùng đứa bé !" Mặc dù trong lòng có trăm ngàn câu oán hận, nhưng Hoắc Tư Vũ biết tại mình ở thế hạ phong. được phản bác lời Thư Lạc Tâm, nếu tất cả thể vãn hồi.

      " cần phải lại bảo ta mẹ nó, ta chịu nổi! Như ngươi như vậy cái có 'Thân phận' nàng dâu, thực tại thích hợp chúng ta Đàm nhà!" Thư Lạc Tâm lại là hồi châm chọc khiêu khích, hiển nhiên căn bản cũng dự định thỏa hiệp."Cơm nước xong, hãy cùng ta ! Nếu , đừng trách ta khách khí!"

      "Mẹ, ngài tại sao có thể ác như vậy? Đây chính là ngài cháu trai ruột, còn có đến đến đời này, ngài tại sao có thể cam lòng cho đối với như vậy?"

      "Cái này hung ác rồi? Còn có ác hơn, có muốn nhìn chút ?" xong, Thư Lạc Tâm đứng lên. Lôi kéo Hoắc Tư Vũ còn chưa có đụng đến bát đũa, chuẩn bị rời ."Được, định ăn cơm cũng được. Chúng ta luân, thuận tiện đem hành lý của theo! Hôm nay nếu đem loại người biết xấu hổ như , tôi phải là Thư Lạc Tâm!"

      ", được..."

      Hoắc Tư Vũ che lấy bụng của mình, than thở khóc lóc.

      Phảng phất, ta nguxoif mẹ tốt che chở, lo lắng cho đứa con của mình.

      Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Dựa vào là thực lực, liều mạng chính là hành động.

      May mắn chính là, diễn trò kỹ xảo, Hoắc Tư Vũ cho tới bây vẫn thiếu .


      Hôm nay, xem thấu Thư Lạc Tâm cùng Đàm Dật Nam, ta biết căn nhà này thích hợp với mình. Nhưng lần này ta đánh cược tất cả, vô luận thế nào cũng buông tha được.

      Bỏ mặc Đàm Dật Nam lần nữa truy hồi Cố Niệm Hề, để cho Thư Lạc Tâm như nguyện cưới về thiên kim chân chính?

      , Hoắc Tư Vũ - mình để cho bọn họ được như nguyện !

      " được? Lúc lừa gạt chúng ta, tại sao nghĩ tới hậu quả?" Thư Lạc Tâm điển hình phải để ý buông tha người, tay dắt lấy Hoắc Tư Vũ liền chuẩn bị lôi ta ra cửa chính.

      Cũng chính vào lúc này, phía sau của bọn họ truyền đến giọng ông nội Đàm: "Con dâu, con nháo đủ chưa?"

      ------ lời ngoài mặt ------

      Kỳ , ta cảm thấy được tiểu tam phải là ghê tởm nhất .

      Ghê tởm nhất , là ăn trong chén nhìn trong nồi!

      Tán đồng, bắt tay ~! →_ →


      ________________________Hết________________________
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      hutmauHuyền Thiên Tịch Ngữ thích bài này.

    4. hutmau

      hutmau New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      12
      truyện này bao nhiêu chương vậy bạn

    5. Quỳnh An

      Quỳnh An New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Bạn k làm nữa à?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :