Em là ai, giấc mộng của em - Hoa Nhược Lam DROP

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoa Nhược Lam

      Hoa Nhược Lam New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Chương 5
      “chúng ta đều có khoảng cách”
      (bắt đầu từ chương này thay thành Miêu Miêu theo diễn biến truyện nhé mọi người)​


      Ánh mắt Mặc Uyên La quét qua hai người bước vào sảnh. đợi chờ cả buổi chiều cuộc gọi của Hạo Phong để tới buổi tiệc này thế nhưng bây giờ lại tay trong tay với người phụ nữ khác trước mặt .

      Uyên La nuốt nghẹn cơn tức lại nhoẻn miệng cười cách chuyên nghiệp rồi chìa tay tới phía trước họ

      “Chào Phong Tổng.Đây là….”- Uyên La quét đôi mắt sắc lạnh tới Miêu Miêu giọng lại vang lên

      “Ái chà…Xem ai tới rồi đây”- Trần Trung nhanh chân bước tới chỗ ba người

      “Đây là Trần Trung.Đây là Miêu Miêu”- Hạo Phong quay sang nhìn Trần Trung Giới thiệu hai người với nhau.Cố tình bỏ lơ Uyên La. quá hiểu loại phụ nữ như toa rập chuyện gì.

      “Còn em. giới thiệu với em à”- Uyên La khoát tay vào Hạo Phong rồi nũng nịu với

      nên biết thân phận mình” – Hạo Phong đưa mắt sắc lạnh kéo tay ra khỏi tay
      Miêu Miêu nãy giờ vẫn còn choáng ngợp với sa hoa trong buổi tiệc toàn những người sang trọng có địa vị.Tới hôm nay mới nhận ra Hạo Phong có địa vị cao tới vậy nhìn thấy mấy người cứ tới chào càng làm cho thấy mình lạc lõng.

      xuất của Uyên La như cục đá thẩy xuống hồ êm ắng trong long Miêu Miêu. ta là ai?Lại thân mật với Hạo Phong vậy? còn là ai? có quyền gì để hỏi bây giờ.Miêu Miêu trầm mặt đưa mắt nhìn nơi khác như tránh mâu thuẫn trong long mình

      Hạo Phong đưa dĩa bánh xoài tới trước mặt Miêu Miêu trong khi vẫn thẫn thờ

      “Này.!Em làm sao thế?..”- Hạo Phong nghiêng đầu nhìn

      “à… sao.. cứ làm việc của mình cần quan tâm em”- Miêu Miêu mỉm cười đáp

      MC sân khấu tuyên bố nguyên nhân buổi tiệc rồi lần lượt mời các nhân vật quan trọng phát biểu

      “Mày cứ .Tao ở đây với Miêu Miêu” – Trần Trung mỉm cười xoay ly rượu trong tay.Nãy giờ vẫn thầm quan sát này để xem có lại ý đồ gì mà đến bên cạnh thằng bạn của đây

      “Hảo.”- Hạo Phong nhìn Miêu Miêu rồi quay lưng về phía đám đông phía trước
      ----
      Chiếc bàn tròn bây giờ chỉ còn lại Trần Trung và Miêu Miêu cả hai rơi vào im lặng lúc

      “Chào em. là bạn thân của Hạo Phong.Em đây chắc là bạn mới của nhỉ? tò mò biết cả hai làm sao quen biết nhỉ. biết em là tiểu thư nhà nào đây ta” – Trần Trung nhếch mép cười nhìn trước mặt

      Miêu Miêu cũng để ý tới thái độ có chút khinh nhường của Trần Trung. mỉm cười đáp lại –“ Em phải bạn ấy. ấy cứu em.Đây là nguyên nhân em ở bên cạnh ấy”

      “À ra là vậy . giống tác phong của .Dù sao cũng rất vui được gặp em.Nhưng hi vọng em tốt nhất có ý đồ gì khác.Nếu ……” - Trần Trung lại mỉm cười nhìn cách thâm trầm. “sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất” vẫn nên cảnh cáo này trước

      yên tâm.Tới lúc này với em Hạo Phong là gia đình nên chẳng việc gì em phải hại tới gia đình mình cả.Xin lỗi em muốn dạo chút chắc phiền…” – Miêu Miêu sau khi trả lời cách thẳng thừng rồi cũng đứng lên bước khỏi bàn cảm thấy quen nơi đây.Mọi người mệt mỏi như đeo cả nghìn lớp mặt nạ
      ----
      Cửa phòng vừa khép lại.Khó ai có thể nghĩ thiên kim của Mặc gia ngồi õng ẹo người đàn ông cách thô thiển .Vai áo kéo trễ xuống tận khủy tay hai bên ngực lộ ra cách ngạo nghễ đung đưa trong người đàn ông.
      Mà người đàn ông đó ai khác là Hạo Phong tay lắc ly rượu vang trong tay.Tay còn lại miết chặt bên ngực của Uyên La cách thô bạo

      này… đó là ai?”- Uyên La õng éo kéo tay của Hạo Phong vào bên ngực mình khi Hạo Phong muốn buông tay

      “Tốt nhất nên biết thân phận của mình hỏi nhiều lắm đấy.”- Hạo Phong đặt ly rượu xuống chuẩn bị đứng lên bị Uyên la kéo lại

      “em xin lỗi….Tối nay tới chỗ em được …Người ta nhớ mà”- Uyên La khép nép nhìn cách hèn mọn

      theo năm nay.Dù nhưng từ lần đầu leo lên giường mê đắm .Người đàn ông đẹp nhất trong tất cả đàn ông của lại có thế lực che cả bầu trời thành phố này làm sao có thể buông ra được chứ.

      Hạo Phong nhàn nhạt mỉm cười “ đàn bà là vậy.Chỉ quyền lực và tiền của rồi cố cách bò lên .Dù sao cũng có qua có lại chẳng để tâm loại phụ nữ này”

      “Tối nay tôi rãnh.Tốt nhất nên biết giới hạn.Đừng làm phiền tôi.” – Hạo Phong dứt khoát đứng dậy.Từ lúc bị lôi kéo vào đây trong long vẫn nhớ cái con mèo con mít ướt ngoài kia…Thậm chí nụ hôn cũng khác xa nhau.Uyên la cuồng nhiệt nhưng nhạt nhẽo vô cùng…Còn nụ hôn kia ngây ngốc lại khiến như nếm được ngon ngọt dứt ra
      ---
      Thành phố S
      Gia đình Họ Hoa

      “ Ba tháng nay có tin tức gì.làm sao bây giờ” – Hoa Mẹ đau lòng nhìn tấm ảnh cả nhà rồi bật khóc

      có tìm thấy cũng là tin tức tốt.Tôi tin Lam Lam vẫn bình yên.Bà đừng lo rồi đổ bệnh.Tôi ngày mai lại đăng báo tìm”- Hoa Ba rầu rĩ an ủi

      Con của họ cách đây ba tháng tìm duoc.Đứa con ngoan từ tự lập.Tốt nghiệp xong mình tới thành phố khác tìm việc rồi lập nghiệp ở đó.Mỗi tuần đều đặn gọi về cho tới khi cách đây ba tháng họ nhận được tin tức gì.Gọi tới công ty nghe xin nghỉ.Bạn bè tìm được ai biết
      ---
      Buổi tiệc kết thúc.

      đường trở về.Miêu Miêu trầm mặc nhìn ra cửa sổ. nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy khi từ tolet bước ra.Hạo Phong bước ra từ cửa căn phòng phủi vạt áo kéo lại carvat.Khi bước lên xe lại nhìn thấy vai áo có vết son môi

      “Nếu em thích lần sau đưa em tới những buổi tiệc này nữa” – Hạo Phong đưa mắt nhìn mất hứng nhìn ra cửa sổ cố ngồi tránh xa tới mép cửa

      “uh”- Miêu Miêu hững hờ đáp

      Đôi chân mày Hạo Phong nhíu chặt lại.”Con mèo này lại làm sao nhỉ?Vừa nãy phải còn thích thú nhìn dáo dát.Đúng là phụ nữ thất thường”

      Cả hai im lặng cho tới khi về tới cửa biệt thự

      Miêu Miêu mệt mỏi cởi giày rồi lên lầu bỏ lại Hạo Phong khó chịu nhìn theo cách khó hiểu.Còn đấu tranh trong long mình tự bản thân rằng “ mình có là gì của người ta mà khó chịu chứ….”

    2. Hoa Nhược Lam

      Hoa Nhược Lam New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Chương 6
      “ Chầm chậm thích

      Miêu Miêu trùm kín đầu trong chăn xoay tới xoay vẫn chưa chợp mắt.Trong long càng nghĩ càng rối.Nhớ tới nụ hôn lúc tối vẫn cảm thấy say sẩm

      “Có cần dỗ em ngủ ” – Hạo Phong tay vừa đưa khăn lau khô mái tóc ướt vừa nhìn người trong chăn .Khi nãy phát giác ra vai áo mình có vết son mới biết con mèo con này dỗi chuyện gì.Nên vừa tắm xong tính ngủ lại chẳng hiểu sao bước qua phòng ..Giải thích ư? Đây chẳng phải thói quen của .Nhưng chân lại kiềm được mà bước vào phòng này lại thấy đống như cục bong xoay qua xoay lại trong chăn

      ….…..Sao lại ở đây?”- Miêu Miêu hốt hoảng từ trong chăn ló đầu ra.Tay vẫn quên níu chặt lấy góc chăn

      nghe mùi dấm chua nồng nặc nên vào đây xem thử” – Hạo Phong ngồi xuống mép giường nhìn mà giấu nụ cười

      bậy…làm sao lại có mùi dấm chua……về phòng ngủ ”- ngây ngốc lắp bắp , trong khi gương mặt càng lúc càng đỏ
      Hạo Phong bây giờ người chỉ quấn mỗi cái khăn ngang hông.Tấm lưng trần cơ bắp 6 múi khiến người khác ngẩn ngơ.Thậm chí vai vẫn còn vươn những giọt nước.Ánh trăng từ cửa kiếng to trong phòng chiếu ngang gương mặt đường nét thu hút.Đôi mắt hút hồn, song mũi cao.Đôi môi mỏng nhếch lên nhìn

      Nhìn gương mặt si ngốc của Hạo Phong nín nổi bật cười. tay kéo từ trong chăn ra rồi đặt lên đùi

      thích phụ nữ ghen tuông.Ngoan ngoãn ngủ ”- Hạo Phong đưa tay vuốt mái tóc định kéo vào long

      Miêu Miêu tức giận đẩy ra rồi ngồi lui vào thành giường – “ buông ra . coi em là gì chứ. là gì của em mà Cứ ôm qua ôm lại.Rồi hôn em… ra ngoài ,Em muốn ngủ”

      Lần đầu tiên trong đời Hạo Phong bị từ chối.Lại còn bị phụ nữ hét vào mặt cách thẳng thừng như vậy. phát ra tia sắc lạnh nhìn

      “Tốt….Để cho em xem là gì của em”- Hạo Phong tức giận bắt lấy tay kéo nằm dưới than mình mặc cho giãy giụa. tay bắt lấy đôi tay siết chặt giữ đầu.Tay còn lại nghênh ngay lần mò vào áo ngủ của tìm kiếm

      “Buông ra..aaa..ưm…Buông……aaa um” Miêu Miêu làm sao chống lại được sức người đàn ông này. càng ra sức giẫy còn siết chặt khiến thở nổi

      “aaaaa”- Hạo Phong bị cắn tới chảy máu môi nhưng vẫn ngừng càng quét đôi môi cách thương tiếc.Cắn .. này dám cắn đến chảy máu ..
      Nụ hôn đầy máu me vết máu chảy ra giữa khoang miệng cả hai.Mùi vị mằn mặn Càng khiến người đau điên cuồng hơn

      Miêu Miêu bật khóc. nín nghẹn nước mắt kiềm cho nó chảy ra nhưng từ lúc môi mình chảy máu. ta lại càng quá đáng ăn hiếp thương tiếc khiến những giọt nước mắt cứ như vỡ bờ khỏi mắt

      lúc sau

      “Haizzz…”- Hạo Phong ngồi dậy kéo người con bướng bỉnh này vào long. tay vuốt song lưng .Tay lại lau đôi mắt ngừng chảy nước kia

      “Cậy mạnh rồi còn khóc hả?”- đưa mắt nhìn Miêu Miêu.Lần đầu tiên trong đời lại thõa hiệp thế này.Tư vị tức giận từ từ lại thay bằng cảm giác nóng bỏng khó kiềm chế nhưng những giọt nước mắt kia lại khiến vừa thương vừa xót dừng lại nhìn

      …hic..…làm đau em..hic. hung dữ…” Miêu Miêu ủy khuất nấc nghẹn nhìn .Cả miệng bị trầy máu khiến hơi hoảng. biểu làm khó trước

      “Ai cắn quát ?...Ai đuổi về phòng hử?”- đưa ôm lấy eo siết

      …. đừng như vậy em sợ lắm.. ghét em.Em chỗ khác. Hic..hic..”- Miêu Miêu nhớ lại ánh mắt sắc lạnh của khi bắt lấy lúc nãy khiến vừa sợ vừa tủi thân

      “Em có thích ?”- Hạo Phong nhìn miêu miêu đôi mắt đỏ hoe sưng húp khóc nấc trong long mình mà nhịn được hỏi

      “em…em…em..emm.....” Miêu Miêu hốt hoảng nhìn .Câu hỏi này có đường đột quá ? biết làm sao trả lời bây giờ. thích cảm giác bên cạnh ,nhìn ,trong long ấm áp lạ kì nhưng đây có phải là thích hay khẳng định được

      “Nghe đây. thích em,Thích cảm giác bên cạnh em cho nên từ đây về sau em ở bên cạnh .Còn bây giờ,nằm xuống ngủ , khóc nữa”- Hạo Phong bá đạo rồi kéo nằm trong long
      ---

    3. Hoa Nhược Lam

      Hoa Nhược Lam New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Chương 7
      “Có những thứ có thể tạm quên”


      Trần Trung bức bối quăng tập tài liệu bàn than thở.Cả tuần phải chật vật giải quyết hết mấy cái dự án quỷ quái này.Trong khi tên bạn than nào đó lại nhàn hạ ở nhà

      “Em à..Hôm nay rất rất bận…..ừ…..ừ… đền bù cho em sau nhé…~~~~~” – Trần Trung nuối tiếc ngắt điện thoại của người đẹp mà phải tốn cả tháng mới đeo đuổi được để giải quyết tiếp mớ công việc quỷ quái này
      ---

      Miêu Miêu cảm thấy mơ hồ.Từ tối hôm đó,Họ chính thức trở thành người của nhau. ngày của họ trôi qua rất bình yên tỉ như giống như bây giờ ngồi xích đu ngoài vườn tay cầm quyển sách tay còn lại xoa xoa mái tóc lưng chừng của cách nhàn hạ.

      Còn Miêu Miêu ngược lại cảm thấy cuộc sống của trở nên giống “sủng vật” con sủng vật trong chuồng .Mọi sinh hoạt đều rất nề nếp,mấy giờ thức dậy,mấy giờ ăn,mấy giờ nghỉ ngơi….Chỉ có điều có giờ vui chơi ngoại trừ việc có thể lên mạng hoặc coi tivi hoàn toàn hề được bước chân ra khỏi biệt thự…..

      “Em thay đồ .Chúng ta ra ngoài chút.Hôm nay có việc phải gặp A Trung” – Hạo Phong buông quyển sách trong tay nhìn .

      “Em ngay. chờ em chút nha”- Miêu Miêu bật dậy.Chạy vào trong nhà nhanh tới mức như sợ đổi ý.Hôm nay quả là ngày đẹp trời..Ông trời nghe tiếng than vãn của …Hôm nay có thể ra ngoài dạo
      ----
      Quán Bar Zone thể phủ nhận tại sao nơi đây được bầu làm trong 10 quán bar hàng đầu của thành phố A.Thiết kế của nó quả là rất tuyệt vời
      .
      Ngoài ra tầng cùng của quán được thiết kế bọc lại nhuQuán Bar Zone thể phủ nhận tại sao nơi đây được bầu làm trong 10 quán bar hàng đầu của thành phố A.Thiết kế của nó quả là rất tuyệt vời.

      Ngoài ra tầng cùng của quán được thiết kế bọc lại những tấm kiếng trong suốt có thể nhìn ra quang cảnh phân nửa thành phố A.Ban ngày nơi đây lại trở thành nhà hang kiểu Pháp sang trọng

      Miêu Miêu đưa mắt nhìn giá tiền trong menu khiến cảm thấy choáng váng.Món ăn rẻ nhất cũng gần 1000 tệ làm sao có thể mắc tới vậy.Thịt ướp vàng à?

      “Lấy salad tôm hùm, spaghetti bolognese, chai rượu vang đỏ…Lấy thêm tráng miệng Kem Golden Opulence Sundae” – Hạo Phong khép menu lại rồi nhìn ngồi kế bên mình say sưa nghiền ngẫm nhìn bên ngoài qua tấm kiếng

      10 Phút sau Trần Trung cùng Bảo Trâm cũng nối gót vào.Bàn ăn bây giờ đầy món ăn nhưng hai người đàn ông đắm chìm trong việc bàn luận công việc.Hai người nhàn nhạt cầm ly rượu lắc . người miệt mài chiến đấu với mấy món ăn đầy hấp dẫn.

      Bây giờ Miêu Miêu mới biết tại sao đồ ăn lại mắc tới như vậy.Vì nó quá ngon,ngon tới mức dừng lại được.
      .aaaaaa….”- tay đưa chiếc nĩa gấp đầy mì ý tới miệng Hạo Phong.Tay còn lại hứng sợ đổ.động tác như đút đứa trẻ.Hành động khiến hai người trước mặt có cảm giác như đông cứng bốn mắt nhìn …Rồi nhìn Hạo Phong như xem màn thú vị

      Hạo Phong cứ như thấy gì mở miệng ăn món ăn Miêu Miêu đút cho cách tự nhiên khiến cho Trần Trung khóe miệng mém co quắp.Còn Bảo Trâm thích thú như phát điều hay ho

      [ phải thằng bạn này nó bị mắc chứng bệnh sạch à? Sao lại có thể ăn đồ ăn chung với ta.Lại còn là ăn dư nữa chứ]- hoàn loạt suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Trần Trung

      “Em muốn rửa tay”- Miêu Miêu ngại ngùng phá vỡ bầu khí lạ lung này

      đưa em ”- Hạo Phong chuẩn bị đứng lên

      “Để em với ấy.Em cũng muốn rửa tay”- Bảo Trâm mỉm cười đứng lên

      “Ừ.Vậy ở đây đợi em”
      ---
      Chỉ còn lại hai người đàn ông ngồi lại với nhau
      “Mày nghiêm túc à?”- Trần Trung đưa tay rót them rượu vào ly
      ……
      Trần Trung nhận ra ánh mắt của Hạo Phong thay đổi.Khi nhìn Miêu Miêu cũng dịu dàng hơn dường như những chuyện cũ trong long cũng dần phai dấu.Nếu vậy vô cùng tốt. tuyệt đối để Hạo Phong nghe được tin tức từ người đàn ông kia tránh dấy lên rắc rối

      tại tao cảm thấy tốt.Dường như có những thói quen có thể thay đổi.Có những chuyện có thể quên”- Hạo Phong nhàn nhạt đáp. nhận ra từ khi bắt đầu với Miêu Miêu khoảng thời gian nhớ lại 4 năm trước dần phai từ từ trong suy nghĩ

      “Tốt.Tao cũng hy vọng mày mất trí quên sạch…” – Trần Trung quen biết Hạo Phong gần 28 năm làm sao có thể hiểu người bạn này.Chính việc năm đó biến tên bạn than của từ ác ma lạnh lung trở thành Satan máu lạnh hơn

      Bảo Trâm nhìn vào gương chỉnh lại mái tóc rồi than thiết –“Chị là Bảo Trâm bạn của Hạo Phong và Trần Trung.”

      “Chào chị”- Miêu Miêu lịch mỉm cười đáp.

      “Chị có thể hỏi em câu hỏi được ?” – Bảo Trâm dịu dàng nhìn trước mặt mình. hề trang điểm nhưng gương mặt luôn toát ra khí chất sinh động. nét đẹp trẻ con.Chẳng hiểu Hạo Phong lại thích gì ở ta.Nhưng nhận ra bé này chiếm được tình cảm của ít.Liệu có phải lại là người phụ nữ hám tiền như bọn thiêu than kia ? tò mò

      đợi Miêu Miêu đồng ý tiếp tục “ Nếu chị lầm hai người quen nhau.Vậy em thích gì ở Hạo Phong?”

      Miêu Miêu hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi nhưng nhận ra này có ác ý nên cũng mỉm cười ấy là gia đình của em”

      Cả hai cùng cười.dường như đó là nụ cười bắt đầu cho tình bạn mới giữa họ.
      ---
      “Tháng sau khánh thành khu nghỉ dưỡng mày có tới ?”- Trần Trung quay lại với công việc chính

      “Em có muốn ?” – Hạo Phong quay qua nhìn Miêu Miêu nghịch điện thoại của

      à.Nơi đó có biển ?”- Miêu Miêu rất muốn ngắm biển khi nhìn thấy trong tivi hôm qua vừa xem nên lập tức mong chờ

      “Có chứ.Em có thể lặn ngắm san hô và bơi lội.Nước trong thấy được cả cá,cát trắng mịn..Tuyệt vời vô cùng” – Trần Trung xen ngang trả lời. phải bất chấp kéo cái tên tổng giám đốc này mới được sau đó hoàn toàn thoải mái trốn việc

      “wow…Em ..Em với nha”- Miêu Miêu quay qua nhìn Hạo Phong mong chờ

      “Ừ”- Hạo Phong sủng nịch nhìn .Cũng đúng lâu rồi cũng nghỉ ngơi sẵn đây nghỉ ngơi chuyến
      Còn Trần Trung hoàn toàn đắm chìm trong kế hoạch làm sao đẩy hết công việc cho Hạo Phong cười cách gian trá

      “Em cũng luôn ”- Hạo Phong quay qua nhìn Bảo Trâm.

      “ừ cũng luôn ”- TRần Trung cũng nhàn nhạt .
      Hai năm nay bọn họ giống như chơi trò mèo vờn chuột. mãi mê theo đuổi những bong hồng ngoài kia.Còn cũng mãi mê phát triển nghiệp của mình.Quán Bar này cũng chính mở. dường như cảm thấy giữa hai người khoảng cách càng lúc càng lạnh nhạt

      “Ok.Nhưng 9 giờ tối nay tới chỗ em mừng khai trương của em trước nhé.Như vậy mới công bằng.Bây giờ em phải giải quyết công việc.Hẹn gặp tối nay.Miêu Miêu cũng tới nhé” – Bảo Trâm cầm túi xách đứng lên rồi tạm biệt mọi người
      ---
      Hàng loạt ánh đèn Flash nhấp nháy choáng cả sảnh.Hôm nay tiểu thư An Bảo Trâm người phụ nữ có mối quan hệ rộng nhất trong Thành phố A lôi cuốn rất nhiều doanh nhân và nghệ sĩ tham dự buổi khai trương cửa hang thiết kế của .

      “Xin hỏi lần này tiến vào ngành thời trang với bộ sưu tập được giới thời trang đánh giá khá cao nhưng lại có thong tin đây là hàng nhái tiểu thư có gì để ạ”

      “Xin hỏi cuộc tình của tiểu thư với Trần Tổng có chấm dứt…”

      “Xin hỏi…Nghe Trần Tổng cùng diễn viên nữ chính của Hoa Hoa quen nhau liệu đây có phải
      – phóng viên liên tục đặt câu hỏi tiếng bấm máy đèn Flash ngừng
      Bảo Trâm dưới bảo vệ của dàn vệ sĩ nhanh chóng tiến vào trong.

      Miêu Miêu hoàn toàn choáng ngợp trước phô trương của cửa hang cùng dàn kí giả bu quanh phía trước cửa.

      Hôm nay dường như giới nghệ sĩ nổi tiếng điều xuất ở đây.Mỗi người từng tụm đứng trò chuyện với nhau

      “Tới rồi à.tự nhiên nhé.Xin lỗi em phải tiếp số khách.Miêu Miêu Thích gì cứ chọn nhé.Coi như là quà chị tặng em” – Bảo Trâm thích bạn mới này của Hạo Phong.Đơn thuần và chân

      “Ái chà.Sao chị Bảo Trâm có thể thiên vị như vậy chứ phải A trung ~~~” – Lâm Giang diễn viên nữ được giới trẻ mến nay khoát tay Trần TRung đứng kế bên õng ẹo

      “Nếu em thích chị nghĩ chưa tới phiên chị tặng Trần Tổng mua cho em rồi.Thôi mọi người cứ tự nhiên.Xin phép”- Bảo Trâm nhàn nhạt đáp rồi bước tới bắt tay với dàn khách tiến vào

      Mọi người tới tham dự náo nhiệt phô trương nổi tiếng chứ ra ít ai để ý tới thiết kế của Bảo Trâm ngoài trừ Miêu Miêu.
      xem từng cái từng cái rồi xuýt xoa

      “Hừ..đúng là nhà quê” – Lâm Giang bên cạnh chép miệng khinh bỉ nhìn .Ánh mắt sắc lạnh khác hẳn nhiệt tình khi đứng bên cạnh lúc có Hạo Phong và Trần Trung ở đây

      Hạo Phong từ xa bước lại tay cầm chiếc váy đen được thiết kế tinh xảo đưa cho Miêu Miêu

      “Em vào thử cái này ” – đẩy vào phòng thử bỏ lại Lâm Giang tức tối ghen tị

      15 phút sau vẫn chưa thấy Miêu Miêu bước ra. đứng dậy gõ vào phòng thay đồ -“Em xong chưa? Sao chưa ra?”

      “Em…….cái này” – tiếng Miêu Miêu ngại ngùng vọng ra

      “aa … sao lại vào đây?”- Miêu Miêu hốt hoảng khi thấy tấm màn thay đồ kéo lên Hạo Phong bước vào.Cả hai đứng trong phòng thay đồ chỉ chứa được người

      Cả gương mặt càng lúc càng đỏ…nhìn Hạo Phong đưa tay kéo dây kéo phía sau cho rồi thắt chiếc nơ phía sau cổ cách dịu dàng.Chiếc đầm ôm sát than hình cách hoàn hảo.phần cổ áo được khoét sâu tới giữa ngực khiến cho khuôn ngực phập phồng trêu ngươi Hạo Phong

      đưa tay từ chiếc nơ sau lưng nhàng vuốt khoảng lưng trần của từ phía sau..hơi thở nóng hổi bên tay .

      “Cuối cùng cũng hiểu tại sao Bảo Trâm đưa cho chiếc váy này.. làm người khác muốn xé nát nó ra”- Hạo Phong vuốt chiếc cổ cao trắng ngần của .Từng ngón tay thon dài của bắt đầu di chuyển vẽ vời lên đôi đào hấp dẫn phập phồng kia,khiến cho Miêu Miêu càng lúc càng khó chịu.Hơi thở của càng lúc càng nhanh

      “Ngoan quay lại đây” – tay Hạo Phong kéo gương mặt quay lại nhìn .Hai người trước sau dường như dính sát vào nhau có khoảng cách

      “ưm ưm.Đừng như vậy mà…Bên ngoài rất đông người” – Cả người càng lúc càng ửng hồng vì xấu hổ.Bên ngoài tiếng cười đùa.cụng ly náo nhiệt.Còn trong này Hạo Phong ngừng trêu ghẹo từ phía sau.Chiếc lưỡi tham lam quấn lấy miệng mà mút cách cuồng nhiệt.Đôi tay ngừng vuốt ve ngực

      “ á.” – Miêu Miêu chưa kịp vùng vẫy bị quay người lại mặt đối diện .Ánh mắt càng lúc càng sâu.Cái nhìn khiến càng lúc càng khó vùng vẫy.Đôi tay từ thắt lưng vuốt ve dời xuốn mông rồi ở đó bóp khiến càng xấu hổ hơn.Làm sao…làm sao họ có ở …ở trong này làm cái chuyện này chứ

      “Đừng ….”- Miêu Miêu chụp lấy tay bóp mông mình đẩy ra.Giọng thút thít như van xin lọt vào tay HẠo Phong lại trở thành lời mời quyến rũ

      “Ngoan..Đừng giẫy nữa.Nếu em còn giẫy chắc chắn ngoài kia biết và em trong này làm gì đó..” – Hạo Phong nhìn đôi mắt ngập nước cái miệng mấp máy xin dừng lại mà nhịn được trêu chọc

      “Em sợ.. đừng như vậy mà..Em muốn”- giọng càng lúc càng thút thít ủy khuất nhìn như van xin

      “Ừ.Ngoan đứng yên.Cho ôm lát.Em mà còn động chắc ngừng được đâu đấy” – Hạo Phong đưa tay kéo mông sát lại .Nơi nào đó vùng vẫy trong quần thô cứng nhô lên
      Cả hai bước ra ngoài mọi người cũng ai chú ý.Nhân viên ở đây vô cùng chuyên nghiệp dù họ có phát cái gì cũng dám nhiều chuyện

      Hạo Phong tay ôm Miêu Miêu ra khỏi phòng thay đồ. úp mặt trong long như con đà điểu trốn đông trốn tay.Đôi mắt đỏ hoe,đôi môi sưng đỏ làm sao dám nhìn ai

      Bảo Trâm đứng cách đó xa nhịn cười- “hóa ra ta hóa sói còn manh động hơn tưởng”- đưa cho ta chiếc váy chỉ tò mò coi ta thế nào.So với 4 năm trước có lẽ ta bây giờ giống người thường hơn.Nếu là ta của trước kia chắc chắn bao giờ thiếu kiềm chế như bây giờ

      “Tôi về trước” – Hạo Phong ôm Miêu Miêu trong long ra bằng cửa sau để tránh kí giả phía trước sảnh bỏ lại Trần Trung ngơ ngác chẳng biết chuyện gì còn Bảo TRâm cười tủm tỉm

    4. Hoa Nhược Lam

      Hoa Nhược Lam New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Chương 8
      "Bị bắt cóc"

      Thím Trương lo lắng tới lui trước cổng biệt thự vừa nhìn xa xăm phía trước mong chờ vừa lẩm bẩm " Tiểu thư ơi.Tiểu tổ tông của tôi ơi!. mau mau về .Còn nửa tiếng nửa là cậu chủ về rồi sao chưa về?"

      "Sao rồi? Sao rồi? "- Lão Trương chạy từ trong nhà ra lo lắng hỏi lão bà của mình.Ông lại rồi sao bà còn dám giới thiệu việc làm thêm cho tiểu thư . vậy giờ này còn chưa về.Cậu chủ giờ này chắc đường về.Cậu chủ mà phát là tiêu

      ----
      Mặc Uyên La Ngồi chiếc BMW sang trọng cuối góc đường nhìn thấy hết quá trình giẫy giụa bị lôi lên xe.
      Giành đàn ông với à?..Đừng mơ mộng hảo huyền.Suốt tuần nay thể tìm được Thượng Quan Hạo Phong cho người điều tra ra ta cả tuần nay đều ở Biệt Thự riêng cùng với này.khiến gần như phát điên. tuần ư! còn có thể cắn răng cho qua nhưng ai biết Hạo Phong thích đàn bà lạ vào biệt thự riêng của vậy mà lại cho lạ này ở gần 4 tháng nay. nhất định phải giải quyết con đàn bà này trước khi có cơ hội cướp Hạo Phong của

      "em .Em phân tâm đấy"- Ngụy An đưa tay bóp chặt cặp ngực đung đưa khiêu khích trước mặt cách thèm khát

      "ưmm..Ngụy Tổng.Ngài nhớ đừng quên giao kèo của chúng ta đó nha~~~~"- Uyên La ngọt ngào nâng đôi chân quấn ngang hông người đàn ông này.
      tuần trước ông ta cùng bàn kế hoạch.Ông ta giúp giải quyết con đàn bà đáng ghét kia cùng bản dự án công ty cần tài trợ của ông.Nhưng đâu ngờ chính dâng mồi vào miệng con sói già này mà biết toan tính gì

      "Đó là chuyện tất nhiên.Cái gì của Phong Tổng Ngụy An này cướp hết" - Ngụy An thầm nghĩ nhưng miệng vẫn đáp ứng giả vờ mê muội sắc đẹp của người đàn bà này
      ---
      Miêu Miêu cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại trông khi cố giẫy giụa khỏi hai người đàn ông lạ mặt lôi lên xe

      "Hừ..Con khốn này coi vậy mà cũng mạnh ghê.May là tao chuẩn bị thuốc mê" - Gã bặm rợn
      Sau khi quăng vào căn phòng tối bọn chúng lại quay ra nhận điện thoại.Cẩn thận ngó quanh sau đó nhanh chóng lên xe rời

      ----
      Trần Trung nhíu mày căng thẳng vừa bước vào phòng khách.Lần đầu tiên thấy Hạo Phong nổi điên như vậy sau khi nghe vẫn chưa tìm được Miêu Miêu

      Bao nhiêu cái ly quầy bar mini ở phòng cách bể tan tành.Còn vợ chồng quản gia run cầm cập đứng bên

      "Tao cho người Ảnh Dạ tìm rồi.Mày bình tĩnh .Theo mày nghĩ là ai làm?" - Trần Trung ngồi xuống sofa nhìn Hạo Phong cách nghiêm túc

      "Người của tao mà cũng dám đụng."- Hạo Phong đăm chiêu suy nghĩ.Ngoại trừ Bang Hồng Ưng ở Thành phố A này quả nghĩ ra nhưng thể nào.Dạo này giữa họ hợp tác làm sao lại có chuyện bắt người của

      Tiếng chuông điện thoại vang lên

      "Xin chào! Phong Tổng dấu.Nếu tôi nhìn lầm con thỏ của bị bắt trong kho hàng ở cảng phía tây."- Hồng Báo mỉm cười xoay ly rượu trong tay.Lần này tên kiêu ngạo kia nợ lần coi về sau còn dám vênh váo . nực cười.Quỷ tha ma bắt làm sao mà lần này giao hàng đàn em của lại phát trong kho của có tay chân làm bậy.Lại trùng hợp kia lại là người gặp tại buổi tiệc lần trước

      "Được lần này cám ơn "- Hạo Phong cúp máy ngang

      "Haizzz..Cái tên vênh váo này chưa kịp nghe xong cúp máy.hahah lần này có trò hay để xem rồi"- Hồng Báo xoay người ra lệnh.Coi chừng bọn nó đàng hoàng nếu bọn nó ra tay quá đáng xử luôn
      ----

      Miêu Miêu đau đớn nhìn người đàn ông nắm tóc mình kéo lên sát mặt ta

      "Ái Chà.. xinh xắn như vậy chơi là uổng"- cầm cây dao từ từ vuốt gương mặt .Đôi gò má sưng đỏ vì bị đánh.khiến người ta thương tiếc

      "Các người là ai..Tại sao lại đối với tôi như vậy? "- Miêu Miêu cứng người khi cây dao từ từ lướt mặt .Chỉ cần sơ sẩy chút có thể khứa mặt

      "Đừng Đừng.Ngoan Ngoãn im lặng hầu hạ đây vui vẻ có khi tha cho mạng" - Bàn tay vuốt đôi chân trần từ từ kéo váy lên

      "Làm ơn..Làm ơn ....Đừng Chạm vào tôi"- Miêu Miêu cố giẫy giụa nhưng đôi tay bị trói ngược còn chân bị tên hèn hạ kia nắm chặt khiến nhanh chóng kiệt sức

      nhìn bằng con mắt thèm thuồng,nước dãi có khi còn chảy khóe miếng.

      "Ha hahah... đây [dịu dàng] với em mà" - quăng cây dao thay xé nát áo còn miệng ngừng hôn lên gương mặt Miêu Miêu

      "Tránh ra..Tránh Ra..Buông tôi ra...Có ai ? Cứu tôi với....Làm ơn Làm ơn.."- Miêu Miêu gào thét cố gắng giãy giụa nhưng vẫn bị túm chặt lấy
      [/size]

    5. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :