1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bố Y Thiên Kim - Úy Không (Chương mới)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      chị ghen đáng quá............tiểu 3 quả nhiên có tố chất.của tiểu 3:059::059::059::059:....may mà a ĐS nhà ta có tính bao che..............
      thank nàng:038::038::038:
      lavendervs thích bài này.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 9: nương phá sản


      Tần Châu Ngọc và Thẩm Xuân Hoa đều thích đối phương .


      Từ sau lần gặp đó hai nữ nhân bắt đầu ngầm chiến tranh với nhau, sau khi Thẩm Xuân Hoa về nhà, Tần Châu Ngọc biết con của tam thẩm tên là Thẩm Xuân Hoa.


      Trở lại với buổi sáng hôm nay, Đông Sinh đến học đường, Tần Châu Ngọc sau khi ăn uống no đủ, có việc làm nên ra khỏi nhà tản bộ.


      Vừa ra được vài bước, lại gặp vài người láng giềng ngồi tụ tập với nhau buôn chuyện.


      Tuy rằng hoàn toàn có trí nhớ, nhưng cảm giác sống trong an nhàn sung sướng vẫn còn tồn tại trong tâm tưởng của Tần Châu Ngọc. Nên tại, đối với loại tám chuyện ở giữa nơi đường phố đông đúc của các bà này làm cho nàng cảm thấy chướng mắt , khó chịu.


      Nhưng bỗng nhiên nghe thấy vài người trong nhóm đến hai từ "Xuân Hoa" làm cho Tần Châu Ngọc dừng bước . Nàng có chút nghi hoặc nhìn về phía đó thấy có người đứng ở giữa đám đông , nhìn kỹ nhận ra người đó là con của tam thẩm. biết là đám người kia đến gì mà nàng ấy cười đến run cả người .


      Điều mà làm cho Tần Châu Ngọc cảm thấy như sấm nổ bên tai là : Hôm qua nghe thư sinh mặt trắng gọi nàng ấy là Thẩm nương, vậy con của tam thẩm có tên là Thẩm Xuân Hoa rồi. Thẩm Xuân Hoa, đó phải là cái tên mà Đông Sinh với nàng là nương xinh đẹp nhất ở đây sao!


      Tần Châu Ngọc cảm thấy phát này làm cho trong lòng nàng khó chịu. Sau khi đến kết luận ấy , chưa kịp nghĩ gì theo bản năng nhanh đến chổ tám chuyện kia.


      Đám người tam lục bà kia quay lại nhìn thấy Tần Châu Ngọc có chút kinh ngạc, tiếp theo là bày ra bộ dạng chán ghét, xem nàng là người vô hình, sau đó lại tiếp tục chuyện say sưa với Thẩm Xuân Hoa.


      "Xuân Hoa à, nhìn lại mình , mới tỉnh thành có tháng mà mắt mũi trở nên xinh đẹp như thế này, tỉnh thành đúng nơi dùng để cho người ta dưỡng nhan mà."


      "Xuân Hoa à, Quần áo cháu mặc người thực là quý phái, cháu xem này nhìn cháu còn đẹp hơn nhiều so với mấy vị tiểu thư ở kinh thành kia."


      "Đúng vậy đúng vậy! Tóc cũng đẹp nữa này, là kiểu tóc mới cháu học được ở tỉnh thành phải ?."


      " Cái trâm cài đầu kia là bạc phải ?"


      ...


      Thẩm Xuân Hoa nghe được nhiều lời khen ngợi, làm cho nụ cười mặt càng thêm sáng lạn. Đứng ở bên ngoài Tần Châu Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào nàng ta, sắc mặt còn đen hơn so với than. Qua lúc lâu rốt cục bất thình lình quát lên : "Có gì mà đặc biệt hơn người chứ !"


      xong hừ mũi tiếng, rồi quay đầu xoay người tránh ra.


      Mọi người bao gồm cả Thẩm Xuân Hoa đều bị phản ứng ấy của Tần Châu Ngọc làm cho sửng sốt, nhìn xem bóng dáng nàng rời , im lặng hồi lâu rồi mới mới có người vẫy tay cái xem như có chuyện gì mà tiếp tục tán gẫu.


      Tần Châu Ngọc hầm hừ chạy về nhà , bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm trước thư sinh mặt trắng vừa mới lấy tiền tiêu vặt hàng tháng ra xem , hình như là sau đó tiện tay đặt ở bên dưới ngăn kéo của cái bàn kia.


      Chân chừ lúc rồi lại ba bước bước dừng, Tần Châu Ngọc tiến đến nơi để tiền, mở ra ngăn kéo liền thấy được quả nhiên là có hơn năm lượng bạc đặt ở bên trong.


      Tần Châu Ngọc cầm lấy số bạc này, khóe miệng nhếch lên, vui vẻ chạy ra ngoài.


      phải chỉ là quần áo đẹp, trâm cài đầu đẹp mắt thôi sao? Đều là do thư sinh mặt trắng kia hết, tự mình chọn mua cho nàng quần áo vừa thô lại vừa xấu, nàng muốn được mặc quần áo do chính mình tuyển chọn , khẳng định là so với Thẩm Xuân Hoa gì đấy đẹp hơn gấp mười lần, , phải là trăm lần mới đúng.


      Nghĩ như vậy, Tần Châu Ngọc liền bắt đầu tiêu xài số tiền mồ hôi nước mắt mà Đông Sinh vất vã kiếm được trong tháng. Khi phố thấy cửa hàng quần áo, tiệm bán trang sức, tiệm bán son phấn nào thấy vừa mắt nàng ấy cũng đều ghé vào mua. Năm lượng bạc trong tay cũng vì thế mà bị tiêu hết trong vòng canh giờ.


      ra ở tại đia phương xa xôi hẻo lánh này, làm sao mà có nhiều loại hàng hoá tốt cho Tần Châu Ngọc chọn lựa. Quần áo, trâm cài tóc nơi đây cũng chỉ có những loại bình thường, nên lí ra thể nào mà dùng đến nhiều bạc như thế. Chỉ trách là do nhân duyên của Tần Châu Ngọc ở tại nơi này hơn tháng qua quá kém, mấy chủ cửa hàng khi biết người mua là nàng cố tình giá đắc hơn vài lần. Tuy rằng Tần Châu Ngọc bị mất trí nhớ, nhưng bản tính đại tiểu thư và thói quen mua sắm phung phí muốn ăn sâu vào trong xương tuỷ của nàng ta. tại lại hề lo lắng đến chuyện cơm áo gạo tiền nên hề biết gì về giá cả của mọi thứ định mua. Người ta với nàng giá bao nhiêu, nàng cũng đều gật đầu đồng ý rồi lấy tiền ra trả sau đó hiên ngang tiêu sái nhanh ra ngoài.


      Ôm đống đồ này nọ về nhà, Đông Sinh vẫn còn chưa dạy học xong. Tần Châu Ngọc liền chạy nhanh thay quần áo, búi lại tóc, rồi còn nhìn vào gương vẽ chút son. Tuỳ hứng đùa nghịch phen, nàng cảm thấy cực kỳ vừa lòng.


      Đợi đến giữa trưa khi Đông Sinh mang theo đồ ăn trở về, từ xa nhìn thấy Tần Châu Ngọc đứng tựa vào cạnh cửa, cười cười nhìn là có ý tứ gì. liếc mắt nhìn nàng cái, biết là vì sao, chút dự cảm lành, ngay cả da đầu cũng có chút run lên, Nghĩ lúc cũng tìm ra nguyên nhân, nên cũng chỉ có thể tiếp tục thẳng bước mà .


      Tần Châu Ngọc nhìn thấy Đông Sinh qua cửa vào nhà mà có ý định dừng lại, nàng liền lập tức chạy nhanh vào trong, vội vàng đuổi kịp để giữ đứng lại: "Này , thư ngốc, tôi có lời muốn hỏi ."


      Đông Sinh dừng lại cước bộ, ngước mắt nhìn nàng: " !"


      Tần Châu Ngọc hé miệng, có chút ngượng ngùng, ấp úng hỏi: " , nương xinh đẹp nhất ở đây là ... Thẩm Xuân Hoa đúng ?"


      Đông Sinh biết tại sao nàng ấy lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhưng vẫn thành gật đầu trả lời: "Láng giềng ở đây đều là như vậy hết , nên đương nhiên đúng là như thế."


      Tần Châu Ngọc hừ tiếng, sau lát lại hỏi: "Vậy còn ? cảm thấy như thế nào?"


      Đông Sinh ngẫm nghĩ : "Khắp thôn nơi này đúng là có vài nương trẻ tuổi, Con của bác đồ tể hình như là nặng khoảng hai trăm cân ( 1 cân = ½ kg ), Trương nương bán son mắt có chút bị lệch, tỷ muội Lý gia ở đầu đường kia người mặt tàn nhang, người kia mặt rỗ, ngoài ra còn vài nương khác nữa nhưng tất cả họ đều còn tuổi nên tôi cũng thể hình dung được các nương ấy như thế nào khi lớn lên . Chiếu theo như vậy đúng là con của Tam thẩm là nương dễ nhìn nhất ở nơi này rồi."


      Tần Châu Ngọc nghe với giọng điệu nghiêm túc như vậy làm cho nàng có chút cao hứng nhưng lại có vài phần ấm ức , cao hứng là vì Thẩm Xuân Hoa kia trong mắt của Đông Sinh cũng chỉ là người bình thường như bao người khác ,có cái gì mà nàng ấy lên mặt với nàng chứ.Còn ấm ức là vì, tại nàng đứng sờ sờ ở trước mặt như thế này, vậy mà lại còn Thẩm Xuân Hoa là nương đẹp nhất. Chẳng lẽ mắt của bị mù rồi sao?


      Nghĩ rồi lại nghĩ, nàng thực khó chịu khẽ cắn môi, ở Đông Sinh đối diện mặt đứng định, lại tả hữu hoảng đầu : " nghĩ rằng Thẩm Xuân Hoa là đẹp nhất ở đây ?"


      Đông Sinh nàng vì sao muốn thu cái như vậy nhàm chán vấn đề hỏi , bất quá vẫn là phối hợp suy nghĩ nghĩ, sau đó dường như là nhớ điều gì , hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào mặt nàng, tựa hồ là có chút rối rắm, sau đó gương mặt bỗng dưng thay đổi nhanh chống trở nên đỏ bừng.


      Tần Châu Ngọc nghĩ đến xem ra bản thân biến hóa, muốn ra tiếng lòng bản thân, trong lòng đắc ý thản nhiên dâng lên. ngờ Đông Sinh lại bỗng nhiên đỏ mặt ấp úng mở miệng: "Kỳ tôi cảm thấy con dâu nhà Lý thúc của tiệm quan tài nhìn rất là rất là tốt, khi vừa tới nơi đây tôi còn tưởng rằng nàng là tiểu nương chưa lấy chồng, sau này mới biết được, nương ấy là mẹ của hai đứa con ."


      Đông Sinh dối, khi vừa tới nơi này, khi lần đầu tiên gặp mẹ của đứa kia, có chút cảm giác xuất thuỷ phù sung * (hoa sen mới nở), nhưng cũng chưa đến mức biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm nương nhà người ta, sợ rằng mọi người nghĩa người thầy dạy học như là kẻ vô lại. Sau khi biết được nàng ấy là mẹ của hai đứa , mới thở phào nhõm.


      Tần Châu Ngọc có nghe được câu trả lời mà nàng muốn nghe, lại thấy chuyển đề tài đến chuyện nhà của tiệm bán quan tài, tức giận đến mức giậm chân bứt tóc. Nàng nhe răng trợn mắt đem mặt mình đến gần trước mặt Đông Sinh, nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi từng chữ : " Thư sinh mặt trắng, hãy mở to mắt mà nhìn cho , xem hôm nay nhìn tôi có cái gì khác so với thường ngày hay ?"


      Đông Sinh nghe thế mới đem chú ý đặt ở người nàng, đưa mắt đánh giá nàng từ xuống dưới lượt, rồi bỗng nhiên mở to hai mắt, trực giác cho biết có chuyện tốt xảy ra, sau đó liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến trước bàn, mở ra ngăn kéo.


      Quả nhiên, bên trong trống rỗng, bạc của để cánh mà bay.


      Trong đầu Đông Sinh oanh lên tiếng, thiếu chút nữa ngất xỉu. vất vả mới áp chế lửa giận trong lòng, thở ra hít vào hơi, chậm rãi đến trước mặt Tần Châu Ngọc, đưa tay ra : "Số bạc còn lại đâu?"


      Tần Châu Ngọc cho nên hỏi lại: "Cái gì?"


      Đông Sinh hít thở hỏi lại lần nữa : "Sau khi mua xong mớ quần áo, trang sức này nọ lung tung ,vậy số bạc còn lại đâu ?"


      Tần Châu Ngọc chỉ nghe được nửa câu đầu, liền cả giận : "Cái gì mà quần áo, trang sức này nọ lung tung ? Tôi đây là dụng tâm chọn lựa mà mua đấy ."


      Đông Sinh muốn nhiều cùng nàng, chỉ tiếp tục hỏi: "Đem số bạc còn lại đưa cho tôi, muốn dùng tiền, tôi cho chút tiêu vặt là được chứ gì ."


      Tần Châu Ngọc ngẩn người, : " còn dư , đều xài hết rồi."


      Đông Sinh trầm mặc nhìn xem biểu tình của nàng, xác định nàng sai, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa thở được. đưa tay chỉ vào mặt nàng, vừa thở gấp vừa : " đó nha, tháng tiền tiêu vặt của cái nhà này đều bị xài hết rồi, tháng này cứ chờ mỗi ngày đều phải ở nhà ăn cháo ."


      Đông Sinh vốn dự định mắng Tân Châu Ngọc thêm chút nữa, nhưng khi nghĩ đến nàng bị láng giềng lừa như thế mà cũng biết, nên những lời định đều thể thốt ra. Nếu cho nàng ấy biết , nàng bị người ta lừa, sợ là nàng làm náo động khắp phố làm cho gà chó đều yên.


      Láng giềng ở nơi thôn quê vẫn là nên sống hòa thuận với nhau mới tốt.


      May mắn... là số tiền mà mẹ cho vẫn còn , bằng chỉ sợ là phải ăn cháo, mà là uống gió Tây Bắc mà sống .


      Tần Châu Ngọc nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đông Sinh, lại thấy được bộ dáng tức giận doạ người kia của , rốt cục nàng ta cũng biết là chính mình gây ra tai họa . Lúc này, cũng bất chấp ý muốn được nghe lời khen tặng rằng “nàng rất xinh đẹp” từ miệng của Đông Sinh, Tần Châu Ngọc rất thức thời, mặt mày xám xịt , lui trở về phòng.
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu13 others thích bài này.

    3. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Lâu lắm mới có chap mới, đôi này là dễ thương nhất. Iu quá
      lavendervs thích bài này.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 10: Ngày ngày ăn chay


      Đông Sinh được làm được, ngày ba bữa đều vo gạo nấu cháo hoa để cho và Tần Châu Ngọc ăn.


      Tần Châu Ngọc bởi vì biết chính mình làm sai chuyện, lần đầu tiên biết đến cảm giác lo lắng, bồn chồn mà chính nàng cũng biết vì sao lại phát sinh ra cảm giác ấy .


      Ăn liền hai ngày đều toàn là cháo, hai mắt của nàng trở nên mơ màng có sinh khí, mỗi lần cùng ăn cơm với Đông Sinh, nàng ấy luôn dùng ánh mắt u oán phóng thích nhìn về phía . Nhưng ngờ, Đông Sinh lúc này hoàn toàn phát huy triệt để tư thế thong dong, bình tĩnh của người đọc sách, rồi làm ra dáng vẻ cho chuyện gì xảy ra, chậm rãi dùng cơm, giống như là việc ăn cháo mỗi ngày cũng ảnh hưởng gì nhiều đến .


      Tần Châu Ngọc quả thực hoài nghi có phải là hòa thượng đầu thai hay , hoà thượng người ta cũng chưa chắc có thể chịu đựng sống sót qua ngày bằng hai bữa cháo hoa như .


      Bất quá, mỗi khi Đông Sinh bắt gặp cái nhìn trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống của Tần Châu Ngọc, đều làm ra bộ dáng lặng lẽ thở dài, sau đó lại rầu rĩ, lầm bầm : "Năm lượng bạc của tôi, từng ấy tiền có thể mua được biết bao nhiêu là thịt , còn hai mươi mấy ngày nữa mới có tiền lương của tháng sau. Lúc này, trong nhà gạo cũng sắp hết rồi, chỉ sợ qua thêm vài ngày nữa tôi phải sang nhà Tam thẩm mượn chút ít gạo."


      Kỳ Đông Sinh cũng chịu nỗi mỗi ngày uống cháo loãng cầm hơi, tuy rằng mỗi ngày có thịt ăn cũng sao, nhưng dù sao vẫn phải có vài món rau xào thay đổi khẩu vị , cũng đâu phải là người tu hành. Bất quá vì muốn cảnh cáo Tần Châu Ngọc, phải cố gắng kiên trì vài ngày.


      Cứ như vậy liên tục đến ngày thứ ba, sau khi hết giờ dạy giữa trưa, bụng Đông Sinh đói đến nỗi kêu lên ùng ục. ra khỏi học đường, vụng trộm xem xét phương hướng nhìn về phía trong nhà, thấy bóng dáng Tần Châu Ngọc, vội chạy nhanh đến tiệm bán bánh bao đường mua liền hai cái bánh bao thịt, vội vã nhét qua loa vào miệng, nhai bánh cách vội vàng rồi nuốt xuống bụng . Sau khi ăn xong, lại nhanh chóng lau nhanh vài cái xung quanh miệng rồi mới trở về nhà.


      Đông Sinh biết rằng trong hai ngày vừa qua, Tần Châu Ngọc đều lặng lẽ lục lọi tìm tòi trong ngăn tủ đựng tiền của , nàng ấy muốn tìm xem còn giấu bạc ở nơi nào hay . Bất quá trải qua lần kinh nghiệm xương máu, cũng thể để cho cái người đàn bà phá sản kia đem tất cả gia sản của mà tiêu xài hết, nên đương nhiên toàn bộ bạc đều lúc nào cũng được dấu ở người. Nha đầu chết tiệt kia phỏng chừng thực nghĩ rằng đến nửa phân tiền đều có, cho nên mới dám cầu ăn cái này ăn cái kia.


      Về giữa nhà, quả nhiên, Tần Châu Ngọc giống như quỷ chết đói ngồi phịch ở ghế, chờ đồ ăn của nàng. Theo Đông Sinh biết, bởi vì phải ăn cháo trong hai ngày qua nên làm cho toàn thân dưới khắp người nàng ấy đều có khí lực. cũng thấy nàng ấy rời khỏi nhà, hai mắt có chút sinh khi mà ngồi giữa nhà nhìn qua ngó lại.


      Vùa thấy Đông Sinh trở về, Tần Châu Ngọc vất vả mới lấy lại sức lực mà chạy đến trước mặt níu lấy để : "Tôi sắp chết đói rồi, mau nhanh nhóm lửa để nấu cơm cho tôi ăn !"


      Chính là vừa mới xong bỗng nhiên cảm thấy có điểm thích hợp, nàng ấy chau mày, dựa sát vào Đông Sinh, đưa mũi ra hít hơi vài cái rồi bỗng nhiên : " vừa mới ăn bánh bao thịt?"


      Đông Sinh ngẩn ra, thầm nghĩ mũi của nàng ấy thính hơn cả mũi của cẩu tử, tuy nhiên cũng thực bình tĩnh phủ nhận: " thèm ăn thịt đến loạn trí rồi à ? Tiền công tháng làm việc của tôi đều bị xài hết rồi, tôi làm gì còn có tiền mà mua bánh bao để ăn."


      Tần Châu Ngọc nhíu mi hé miệng, chậm rãi thối lui, rồi lại nhìn với dáng vẻ hoài nghi.


      Đông Sinh nghĩ rằng nàng tin tưởng lí do thoái thác của thở phào nhõm. ngờ, Tần Châu Ngọc đem mặt của nàng đến gần mặt , còn chỉnh lại vị trí để mặt của nàng dán sát vào mặt , sau đó dùng cái mũi khuôn mặt ấy đến gần miệng để đánh hơi.


      Đông Sinh bất ngờ kịp phòng bị, nên vẫn đứng yên nhúc nhích mà nhìn khuôn mặt kề gần trước mặt , đôi mắt kia khẽ chớp nhìn vào mặt , hai hàng long mi cong vút cũng lên ràng, dưới hàng lông mi là đôi mắt sáng long lanh. Nhìn xuống chút nữa là đôi môi hồng nhạt, nhàng hé mở.


      Trong phút chốc Đông Sinh cảm thấy khắp người cỗ nhiệt khí từ từ xông lên. dám nhìn thẳng vào mặt của Tần Châu Ngọc, nên đành đem tầm mắt dời xuống phía dưới. ngờ, nhìn xuống chút nữa liền nhìn thấy khối phập phòng phía dưới cổ của nàng ta.


      Trừ bỏ lần trước khi cho Tần Châu Ngọc uống thuốc mà nảy sinh chút tạp niệm, Đông Sinh chưa từng bao giờ cùng nữ nhân khác có tiếp xúc thân mật như thế này. dù sao cũng là nam nhân chân chính, nên trong hoàn cảnh như thế này khó tránh khỏi này sinh chút phản ứng tự nhiên của cơ thể , cả người bỗng nhiên có cảm giác khô nóng khó tả .Lời dạy của thánh nhân mà thuộc trong đầu lúc này bỗng nhiên bay mất còn chữ.


      Tần Châu Ngọc ngửi lát, rốt cục mới phát tình trạng khác thường của Đông Sinh, nàng thoáng lui về phía sau, cao thấp đánh giá phen, rồi lại lấy tay sờ lên gương mặt đỏ ửng của và hỏi: " bị làm sao vậy? Bị tôi phát lén lút ăn bánh bao thịt, cũng cần dùng bộ dạng khẩn trương như vậy chứ ?"


      Đông Sinh giật mình cái, từ trong cõi u mê trở về với thực, bị phản ứng vừa rồi của chính mình làm cho thẹn quá giận, nên biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của nàng.


      Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên thanh ngọt ngào của nữ tử : "Tống tiên sinh!"


      Điều này làm cho Đông Sinh nhàng thở ra, phá lệ nhiệt tình đáp trả lại Thẩm Xuân Hoa khi nàng ấy tự ý vào: "Thẩm nương, có chuyện gì sao?"


      Thẩm Xuân Hoa nhàng, uyển chuyển vào nhà, trong tay bưng cái mâm , cười : "Mẹ ta hôm nay có làm nem rán, nên bảo ta đem qua đây ít cho Tống tiên sinh."


      " là quý hoá quá, hôm trước vừa mới tặng bánh trôi, hôm nay lại đưa tới nem rán. Tôi cũng biết phải cám ơn như thế nào với Tam thẩm nữa ."


      "Tiên sinh khách sao quá, những thứ này cũng có đáng gì. Mẹ ta kể Tống tiên sinh là người đọc sách lại sống mình bên ngoài, đều là hàng xóm láng giềng nên đương nhiên phải thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau ." Thẩm Xuân Hoa cười tự nhiên, hoàn toàn đem Tần Châu Ngọc đứng trước mặt làm người vô hình.


      Tần Châu Ngọc nghe nàng ta như vậy, tự nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu, chút che giấu mà hừ lên tiếng. thực tế, nàng đối với vị con của Tam thẩm này nhìn từ xuống dưới cũng có chổ nào vừa mắt. Thư sinh mặt trắng ngốc nghếch ấy cái gì cũng biết, nhưng nàng lại nhìn thấy rành rành trước mắt. Vị đại muội tử kia mỗi lần nhìn thấy thư ngốc liền giống như sói đói nhìn thấy cừu, nàng ta còn hận thể lập tức đem thư ngốc kia nuốt vào trong bụng nữa kìa.


      Bất quá ngẫm nghĩ lại, Tần Châu Ngọc bỗng nhiên đem tầm mắt chuyển qua mặt Đông Sinh, nụ cười như gió xuân kia, mắt nhu tình kia . Nàng bỗng nhiên run lên, chẳng lẽ là ... thư sinh mặt trắng cũng có tình ý đối với Thẩm Xuân Hoa.


      Ý tưởng ấy vừa mới phát sinh bị Tần Châu Ngọc mạnh mẽ áp chế bác bỏ. Thư sinh mặt trắng cùng con Tam thẩm nhìn như thế nào cũng đều hợp với nhau. Ít nhất ở trong mắt nàng chính là như thế , còn về phần lí do vì sao nàng nhìn thấy thuận mắt chính nàng cũng thể giải thích được cảm giác ấy.


      Dù sao nàng cũng thích Thẩm Xuân Hoa, nên đương nhiên cũng cho phép thư sinh mặt trắng thích nàng ta.


      Thẩm Xuân Hoa cùng Đông Sinh chuyện hàn huyên vài câu, biết có phải là vì thể chịu được ánh mắt ngoan cố liên tục đảo qua đảo lại của Tần Châu Ngọc mà vì ngại có mặt Đông Sinh nên nàng ấy tiện đáp trả nên chỉ có thể đành phải tạm thời cáo lui ra về.


      Tần Châu Ngọc vừa nhìn thấy Thẩm Xuân Hoa rời , sắc mặt lên tia đắc ý. Đông Sinh ra cũng chú ý tới biểu tình của nàng, cũng phát giác hai nữ nhân vừa mới có cuộc chiến ngầm với nhau. bưng nem rán đến trước mặt Tần Châu Ngọc, rồi lấy cái bỏ vào miệng để ăn: " phải là chịu nổi cháo hoa sao? Vừa vặn dùng này cải thiện bữa ăn."


      Mùi thơm của nem rán từ từ toả đến hướng chóp mũi của Tần Châu Ngọc, nhưng rồi bỗng nhiên nhớ đến đó là do Thẩm Xuân Hoa đưa tới nên nàng liền xem thường bĩu môi, rất có khí phách : "Quân tử ăn đồ bố thí."


      Đông Sinh nhăn mặt, vừa tiếp tục ăn vừa : "Đây là của Tam thẩm đưa , là tình nghĩa láng giềng có qua có lại. mỗi ngày đều ăn của tôi, đó mới gọi của bồ thí."


      "..." Tần Châu Ngọc tức giận dậm chân, hừ tiếng rồi : " yên tâm, chờ tôi có tiền rồi, nhất định trả lại cho gấp bội."


      Đông Sinh trong lòng cười tiếng, rồi lại cố ý cầm cái nem rán lên bỏ vào trong miệng, sau đó lại cầm mâm nem rán đưa về phía Tần Châu Ngọc: " thực ăn? ăn tôi ăn hết đó , cứ đợi ở đó mà ăn cháo hoa ."


      Đúng lúc này, bụng Tần Châu Ngọc bỗng kêu lên hai tiếng, nàng quả rất đói, mắt thấy nem rán mâm chỉ còn hai ba cái, nên vọt chạy nhanh tới đoạt lấy cái mâm, ôm vào người để bảo vệ mấy miếng nem rán cuối cùng, rồi ngẫng đâu ngang ngược: "Ai tôi ăn, chỉ có kẻ ngốc mới ăn."


      Đông Sinh thầm nghĩ, cái gì cũng nhớ , phải là kẻ ngốc là kẻ gì. Bất quá cũng rất thức thời nên ra ý nghĩ ấy.


      Tần Châu Ngọc bên hùng hổ cắn nem rán, bên tự lẩm nhẩm với bản thân nem rán này là do Tam thẩm làm chứ phải là của Thẩm Xuân Hoa cho nên nàng có ăn nó cũng sao hết.
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu11 others thích bài này.

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      C ấy thẳng thắn đáng quá còn j, bjo a ý ms nhận ra đc chứ :05(1):
      lavendervs thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :