1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8 (tiếp):

      Nụ cười mặt ràng như vậy, khóe mắt cong cong, mắt to trong suốt sạch lộ ra ánh sáng rạng ngời, dễ dàng lây động người khác. ra dáng người của Quý Nghiên cũng rất xinh đẹp, làn da cũng rất tốt, dung nhan thanh lệ son phấn, mái tóc đen nhánh xõa đến eo, nhìn qua là loại người hồn nhiên vô hại. Nhất là nụ cười của , luôn làm cho người ta có loại cảm giác rất tốt đẹp, tự chủ liền bị cuốn hút.

      Bạch Thắng mỉm cười, lái xe.

      Hình như rất dễ dàng thỏa mãn, bạn chỉ cần đối với ấy tốt chút, ấy cẩn thận trân trọng giữ ở trong lòng, cực kì cảm kích bạn.

      Mộc Tây : "Bạch thiếu gia, có biết chỗ nào nhận người chụp ảnh ?"

      "Có chuyện gì sao?"

      "Nghiên Nghiên gần đây tìm công việc, cậu ấy học chụp ảnh chuyên nghiệp, nếu như có quan hệ gì đó được nhận vào dễ dàng đúng chứ." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Mộc Tây trước sau như cực kì thẳng thắn, chút ngượng ngùng.

      Khi Mộc Tây vừa mở miệng, tim Quý Nghiên liền đập nhanh nhịp, có loại dự cảm xấu, kết quả còn chưa kịp ngăn cản Mộc Tây thốt ra rồi.

      Quý Nghiên là muốn khóc, tay cầm túi chườm nước đá dừng lại, túi chườm nước đá còn dừng lại ở mặt, quay đầu nhìn Bạch Thắng, có chút gấp gáp : " cần, quá làm phiền rồi, tự em nghĩ biện pháp."

      Bạch Thắng mỉm cười: " phiền, rất thích."

      Ách, thích cái gì? Giúp người khác tìm việc làm sao?

      Sở thích của Bạch thiếu gia đặc biệt.

      Bạch Thắng lại đưa điện thoại di động của mình cho ."Bấm ."

      Lời của quá đơn giản, Quý Nghiên lại mất hồn cho nên nhất thời kịp phản ứng.

      Bạch Thắng bổ sung."Số của em."

      Quý Nghiên: "A." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn

      ngoan ngoãn nhận lấy điện thoại di động của , bắt đầu bấm số của mình vào điện thoại.

      Cứ như vậy chạy mạch đến nhà, Bạch Thắng tạm biệt với các , sau đó mới lên xe rời .

      Quý Nghiên vừa vào cửa, đôi mắt liền oán hận nhìn Mộc Tây, sâu xa : "Mộc nương, quá thất đức."

      Mộc Tây kinh ngạc."Cái này mà cũng gọi là thất đức sao, MD chị đây còn phải là vì cậu, cái người ngu ngốc thiếu não này sao, là làm cho tim chị đây quá mức đau đớn."

      dĩ nhiên biết ấy là vì , nhưng mà. . . . . .

      "Chúng ta mới biết Bạch Thắng chưa được bao lâu, còn chưa thể xem là quen thuộc, cậu lại nhờ người ta giúp như vậy, cảm giác tốt lắm." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn

      Quý Nghiên ăn ngay , ngồi tựa vào ghế sa lon, cầm gối dựa ở bên lên ôm.

      Mộc Tây ngồi ở bên cạnh , lơ đễnh : "Đối với cậu mà dù có mệt sống mệt chết cũng chưa hẳn là có kết quả, còn ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay cái là có thể tìm được việc làm cho cậu. có đường tắt để , tại sao cậu biết nắm bắt cơ hội chứ? Nghiên Nghiên, có lúc làm người nên cố kỵ quá nhiều, như vậy cậu sống dễ dàng hơn chút."

      Quý Nghiên suy nghĩ chút, cũng có lý. Nhưng mà vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

      Ở trong mắt Quý Nghiên, và Bạch Thắng dù sao cũng chỉ mới quen biết ngày đầu tiên, ở trong thành giải trí giúp giải vây rất cảm kích rồi. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Nay lại là chuyện công việc của mình, Bạch Thắng cũng phải là người nào của , cứ nhờ vả như vậy, cảm thấy thất lễ cũng là chuyện đương nhiên.

      Quý Nghiên hỏi: "Bạch Thắng rất lợi hại có phải ?"

      Mới lần đầu gặp Bạch Thắng, chỉ là cảm thấy người đàn ông này có dung mạo xuất chúng, khí độ bất phàm, nhất định là xuất thân từ gia đình cao quý. Nhưng cũng biết thân phận của ta, hôm nay lại nghe Mộc Tây như vậy, càng cảm giác có cái gì đó bình thường.

      Quả nhiên, Mộc Tây lạnh nhạt : " Cháu ngoại quý báu của nữ hoàng quốc, hậu duệ của vương thất. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Cháu ruột của cục trưởng Cục Quốc An nhiệm kì trước - Bạch Nguyên Niên, con trai của cục trưởng Cục Quốc An giờ- Bạch Trì, đội trưởng đội đặc nhiệm chống khủng bố của Cục Quốc An, hơn nữa nghe bay giờ cha của ta chỉ là mang cái mác cục trưởng thôi, còn tất cả thủ hạ, quyền lực và bao gồm các loại vụ lớn gì của Cục Quốc An căn bản cũng đều giao cho Bạch Thắng xử lý, cho nên, ra bây giờ Bạch Thắng tương đương với người chân chính nắm quyền Cục Quốc An. Cậu xem có lợi hại hay ?"
      Last edited: 30/9/14
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: tyvybutchi.

      Beta: sherylha19_bupi.

      Chương 9: Lời phúc hắc của Bạch thiếu gia.

      Mộc Tây chuyện luôn thẳng thắn như vậy, mặt của Mạnh Thiếu Tuyền và Quý Nhu đều tái xanh, nhưng lần này ai gì nữa.

      Mọi người đều hiểu, có bạn trai Bạch Thắng dịu dàng hoàn mỹ như vậy, trừ phi mắt Quý Nghiên là bị mù, còn làm sao có thể để ý đến Mạnh Thiếu Tuyền? Kẻ ngu cũng biết nên chọn như thế nào, lời lên án của Dương Đình Đình cũng lập tức mất sức thuyết phục.

      Thậm chí có người còn cảm thấy, Dương Đình Đình là bởi vì ghen tỵ Quý Nghiên mới cố ý xấu , trong nháy mắt mọi người liền tràn đầy khinh thường Dương Đình Đình.

      Chỉ là thể , trình độ thêu dệt của ta quả tệ, cứ như là thể cãi vậy.

      Ngón tay Bạch Thắng khẽ vuốt ve gò má Quý Nghiên, khóe mắt nhàn nhạt liếc nhìn Dương Đình Đình vẫn còn ở trạng thái hóa đá, Dương Đình Đình bị ta nhìn mà run lẩy bẩy, hồi hồn, vừa lúc đụng phải ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Bạch Thắng, trong ánh mắt tĩnh mịch đó, lộ ra lực uy hiếp khỏi làm người ta hoảng sợ, Dương Đình Đình chỉ cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.

      Bạch Thắng chút để ý : "Quấn lấy người có chút nhan sắc nào sao? Theo tôi thấy d ây dưa là do mắt của cậu ta có vấn đề, Nghiên Nghiên bị người ghen tỵ, đó cũng chỉ có thể là điều kiện và nhân phẩm của người kia quá thiếu sót. Nhưng chẳng qua tôi tin tưởng, Nghiên Nghiên của tôi, mắt thẩm mĩ kém như vậy."

      Cái gì gọi là mắng chửi người mà chữ thô tục?

      Cái gì gọi là chuyện nghệ thuật?

      Hôm nay Mộc Tây coi như thấy được, tuy rằng lời này của Bạch Thắng rất ngắn gọn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, là vừa cao minh lại sắc bén. chỉ có dễ dàng giải thích cho Quý Nghiên, đồng thời còn đặt vị trí cực cao, hung hăng mỉa mai đám người rác rưởi kia.

      ta lại còn vô cùng tự nhiên gọi Quý Nghiên là "Nghiên Nghiên của tôi", ngây người mấy giây, vừa định hỏi câu: "Trai đẹp, có phải là nhận lầm người rồi hay ?", Bạch Thắng lại giống như biết nghĩ gì, tay đặt mặt rơi xuống bả vai, nhàng nhấn cái, Quý Nghiên lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

      Thế giới này là kì diệu!

      Mặt Dương Đình Đình trắng xanh lẫn lộn, bởi vì xuất của Bạch Thắng mà nháy mắt trở nên xấu hổ dứt, cùng dạng với Quý Nhu, chút cũng nhìn nổi Quý Nghiên, ở trong mắt bọn họ Quý Nghiên làm sao có thể xứng với Bạch Thắng, nên trơ mắt nhìn bọn họ hạnh phúc sau đó mình thê thảm khổ sở sống cả đời mới đúng.

      Với cái loại suy nghĩ ác độc này ở trong lòng, mặt Dương Đình Đình cũng từ từ trở nên vặn vẹo, cắn cắn môi, đột nhiên đánh bạo : "Tôi cũng dối, Quý Nghiên chỉ có ý định thâm trầm ác độc, ta [hoàn triều Tần mộ sở câu tam đáp tứ]. Vị trai đẹp này, biết chứ, lúc đầu ta là chung với tôi, sau đó lại coi trọng Thiếu Tuyền, liền vứt bỏ ấy , làm hại ấy đau lòng ra nước ngoài, Thiếu Tuyền thấy cách làm người của ta mới quyết định chia tay, tôi nghĩ ta cùng khẳng định cũng là có chỗ gì đó thèm muốn ở , phẩm chất của ta rất xấu xa, nên để mình bị ta lừa."

      Quý Nghiên thể tin được ngước mắt, tầm mắt thẳng tắp nhìn Dương Đình Đình, thường ngày tùy hứng khoe khoang nay khuôn mặt lại lộ ra

      loại khí chất gần như hung ác, ngờ, Dương Đình Đình hận đến như vậy, tới mức tiếc lời mà chửi rủa . ta biết rât , quan hệ của và Dương Hàm Mặc phải như vậy, tại sao còn phải như thế? Mạnh Thiếu Tuyền cũng là vì như vậy, mà mới vứt bỏ lựa chọn Quý Nhu sao?

      Cứ tổn thương lần lại lần như vậy, giống như có giới hạn cuối cùng, bọn họ coi là sắt thép sao?

      Quý Nghiên muốn đính chính, lại bị Bạch Thắng ngăn lại, Quý Nghiên nghi ngờ nhìn , lại thấy đôi lông mày của người đàn ông tuấn nhã này hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút đơn, môi mỏng khẽ mở, vừa thâm tình chân thành lại kiên định : “Chỉ cần ấy nguyện ý ở bên cạnh tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện bị lừa.”

      Sau đó, đại sảnh lại lần nữa tĩnh lặng tiếng động.

      Quý Nghiên sửng sốt, mọi người ngây người, tiếng nhạc cũng dừng lại. Trong lòng hô to, hổ là Bạch thiếu gia, kỹ năng diễn xuất này, chậc chậc, quá tài năng rồi! Vừa nhìn thấy vẻ mặt Dương Đình Đình y hệt như nuốt phải ruồi, liền nhịn được muốn vỗ bàn cười to, Bạch thiếu gia à, tôi bái phục .

      Bạch Thắng quan tâm các loại ánh mắt chung quanh, dắt tay Quý Nghiên xuyên qua đám người, tới cửa sảnh.

      Sau mảnh yên lặng, khí chợt bùng nổ.

      Có mấy nữ sinh rối rít liên tục vỗ ngực, a a a vì sao mình lại người bạn trai tuấn dật, xuất trần lại thâm tình, dứt khoát như vậy chứ?

      Ánh mắt Mạnh Thiếu Tuyền nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ, bên tai truyền tới thanh hâm mộ đố kỵ của mọi người, vẻ mặt càng thêm khó coi. Đương nhiên, bên cạnh xuất người đàn ông ưu tú hơn mình, giành lấy danh tiếng của mình cho dù là ai cũng cảm thấy khó chịu, huống chi còn là người cực kỳ trọng thể diện.

      Mộc Tây hài lòng thưởng thức sắc mặt ngừng biến đổi của bọn họ, trong lòng sảng khoái vô cùng. Thấy Quý Nghiên cùng Bạch Thắng, mình cũng thưởng thức đủ rồi, nên ngay sau đó liền theo.

      Cửa thành giải trí Thánh Y.

      Thành phố phồn hoa, ban đêm Hồng Kông được muôn vàn ánh đèn chiếu sáng lung linh đẹp mắt, Quý Nghiên hơi cúi đầu, rút tay từ trong tay Bạch Thắng ra, cả khuôn mặt từ gò má đến lỗ tai đều đỏ, mắt nhìn mũi chân của mình, thỉnh thoảng hơi ngước lên len lén ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, nhưng đập vào mắt lại chính là mảnh áo trắng noãn, ngượng ngùng hướng lên nhìn mặt của , trong lòng cực kỳ xấu hổ.

      “Ưm… Cám ơn .”

      Do dự chốc lát, Quý Nghiên đột nhiên khẽ mở miệng, thanh lại cực , nếu phải lỗ tai Bạch Thắng xưa nay rất thính, chưa chắc có thể nghe được.

      Bạch Thắng nhíu mày, cười nhạt .

      Quý Nghiên há miệng, trong lòng rất là rối rắm. Aiz, chẳng lẽ nghe thấy sao? Làm thế nào bây giờ? Có nên lại lần nữa hay ? Dù sao người ta quả cũng mới vừa giúp mình, nhưng nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy mình quen biết . Đầu óc Quý Nghiên như lơ lửng mây, nhất là sau khi Bạch Thắng xuất , trước sau như mỗi khi đụng phải người xa lạ luôn có chút phản ứng kịp, nay đầu óc lại càng thêm có vẻ đủ dùng rồi.

      Chỉ cần Bạch Thắng lên tiếng, vẫn cùng dây dưa mất thời gian như vậy. hồi lâu, chỉ nghe cười khẽ tiếng, giọng nam mát lạnh mang theo tia hài hước từ từ truyền đến: “Bộ dạng này của tôi khó coi lắm sao?”

      Quý Nghiên sững sờ, theo phản xạ “A?” lên tiếng.

      Bạch Thắng : “Nét mặt của em làm cho tôi nghĩ đến bốn chữ, mau mau .”

      Quý Nghiên mím môi, im lặng. Ánh mắt của ràng như vậy sao? ra cũng phải là muốn rời , mà là muốn kết thúc loại tình cảnh lúng túng này nhanh lên chút mà thôi, rất là quen giao tiếp với người lạ. Khóc!

      Vừa đúng lúc Mộc Tây từ cửa sau ra ngoài, thấy vẻ mặt Quý Nghiên khóc ra nước mắt, liền ký quái hỏi: “Nghiên Nghiên, cậu làm sao vậy?”

      xong, tầm mắt di chuyển người Bạch Thắng và Quý Nghiên, trong lúc bất chợt hiểu ra cái gì, nhéch mày, chỉ vào Bạch Thắng xinh đẹp cười : “Chắc cậu quên rồi, đây là Bạch Thắng, lần trước vào ngày sinh nhật của tên đàn ông rác rưởi kia đưa cậu về nhà đó.”

      Quý Nghiên lại lần nữa phản xả có điều kiện, tiệc sinh nhật? Bị phản bội uống say ở quầy rượu, lên nhầm xe đến bờ biển, sau khi ngủ say hay biết gì được người tài xế tốt bụng đưa về nhà. Tài xế tốt bụng? Lên nhầm xe? Trong đầu Quý Nghiên xoay chuyển giữa hai từ này, lại nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Bạch Thắng chút, cố gắng tiêu hóa mọi chuyện
      Last edited: 3/10/14
      Phong Vũ Yênhonglak thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 10: Nhiếp ảnh gia tạp chí du lịch.

      "Alo, Quý tiểu thư, vẫn còn ở đó chứ?"

      Quý Nghiên sững sờ, hồi hồn trở về, nhất thời có chút ngượng ngùng, chuyện điện thoại với người ta mà lại thất thần lễ phép cho lắm.

      lập tức trả lời: "Tôi vẫn nghe đây."

      "Xin hỏi bây giờ có thời gian đến đây ?" Giọng người nọ chút thay đổi .

      "Có."

      Lúc những lời này nghe thấy người ở đầu dây bên kia ràng thở phào nhõm tiếng "Tốt lắm, vậy làm phiền trực tiếp đến Thánh Y, tòa Cao ốc số 35, phòng làm việc của chủ nhiệm bộ phận quản lí nhân ."

      Sau khi cúp điện thoại, ngay cả máy vi tính Quý Nghiên cũng chưa kịp tắt nhanh chóng thay quần áo vội ra cửa, gọi xe taxi.

      Thánh Y nằm ở khu vực phồn hoa nhất ở Hongkong, mà truyền thông chính là ngành nghề chính ở đó, bên cạnh đó còn kinh doanh đồ trang sức, đá quý, khách sạn và thành giải trí.v.v... Cả tòa cao ốc cao vút trong mây, uy nghiêm mà khí phái cho thấy địa vị tôn quý của nó.

      đường thang máy đến thẳng lầu 35, sớm có người ở đó chờ , vô cùng cung kính dẫn đến phòng làm việc của chủ nhiệm quản lí nhân .

      ra Quý Nghiên có chút quen khi được đối xử như vậy, mặc dù biết rằng xã hội này luôn thực tế, nhưng trong lòng vẫn cho rằng mỗi người đều bình đẳng như nhau. Lần này, có thể đến Thánh Y, biết hoàn toàn là nhờ phúc của Bạch Thắng, còn tưởng rằng người bận rộn như nhất định để chuyện của ở trong lòng, cho là việc đồng ý với Mộc Tây chỉ xuất phát từ lễ nghĩa mà thôi. ngờ lại. . . . . . Người đàn ông này dù sao cũng chỉ mới gặp lần thế nhưng lại giúp đỡ như thế làm cho trong lòng khỏi cảm thấy ấm áp.

      Quý Nghiên nghĩ, sau khi kết thúc việc này nhất định phải cảm ơn cho tốt.

      cũng phải là loại người ‘bụng đói có người mời ăn kêu no’ mà từ chối ý tốt của người khác, nếu như có ý giúp đỡ thản nhiên mà tiếp nhận. Giống như Mộc Tây , đối với Bạch Thắng mà chuyện này cũng chỉ là cái ngoắc tay thôi, nếu có thể đường tắt cũng để tâm đến những chuyện vụn vặt. Chỉ là, để phần tâm ý này của ở trong lòng, càng thêm cố gắng làm việc, sau đó mang theo phần cảm kích này, tìm cơ hội báo đáp .

      "Chị Mai, người tới rồi."

      Bên trong phòng làm việc đơn giản rộng rãi là người phụ nữ ngồi xem văn kiện ở bàn làm việc, ấy khẽ cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hề chú ý tới có người đến đây.

      Người dẫn Quý Nghiên đến khẽ nhắc nhở tiếng, lúc này chị Mai mới ngẩng đầu, nhìn hai người trước mặt, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Quý Nghiên.

      "Em ra ngoài trước ."

      "Vâng". Người dẫn Quý Nghiên đến trả lời tiếng, sau đó ra cửa, thuận tiện đóng cửa lại.

      Chị Mai đứng dậy vừa về phía ghế salon, vừa với Quý Nghiên. "Mời ngồi."

      " chắc hẳn từng nghe qua tên tạp chí kì tiếp theo của công ty chúng tôi- “du lịch thế giới” rồi chứ? Chị Mai mỉm cười hỏi.

      Xem ra chị Mai cũng rất dễ thân cận nên Quý Nghiên cũng thoáng bớt khẩn trương chút, nhưng là vẫn có chút câu nệ :
      " từng nghe qua, đó là hãng tạp chí du lịch rất được hoan nghênh, bên trong đặc biệt giới thiệu phong cảnh của các nơi thế giới, thức ăn ngon, cùng với số nơi vui chơi tốt. Rất đặc sắc, in ấn và sáng tác cũng rất được, nhất là chụp ảnh, vô cùng tuyệt mỹ."
      Bản thân Quý Nghiên cũng là người rất ưa thích du lịch, có thể tạp chí "du lịch thế giới" là độc quyền vùng, tự nhiên Quý Nghiên cũng xem qua, hơn nữa mỗi kỳ đều mua quyển. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Lời vừa hoàn toàn đều là lời trong lòng của mình, khi Quý Nghiên đến thứ mình thích giọng cũng kích động hơn so với bình thường, từ đầu đến cuối đều treo nụ cười mặt, thái độ rất khiêm tốn, đôi mắt to xinh đẹp trong suốt lại sáng ngời, chị Mai khỏi cũng bị lây theo, cười híp cả mắt.
      Suy nghĩ của này so với tưởng tượng rất đơn giản, mới đầu khi nhận được chỉ thị của tổng giám đốc, còn hết sức kinh ngạc, Mẫn Y Thần gần nữ sắc ai cũng biết, đột nhiên tuyển dụng vào công ty, hơn nữa còn cho ấy cửa sau, cho dù là ai cũng đều cảm thấy thể tin được.
      Mọi người đều đoán là , đều hiếu kì rằng kiểu con như thế nào mới có thể bỏ tổng giám đốc lạnh lùng kia vào trong túi, đồng thời cũng rất ghen tỵ và khinh thường, tư duy của người đại theo quán tính chính là như vậy, họ cảm thấy nếu có thể quyến rũ được người đàn ông ưu tú đều dựa vào diện mạo và tâm cơ… mọi người sớm nghị luận ầm ĩ về Quý Nghiên, chị Mai cũng rất là hoài nghi, nhưng bây giờ khi gặp được Quý Nghiên, liền bỏ cái suy nghĩ này.
      Chị Mai : "Quý tiểu thư, có nguyện ý làm nhiếp ảnh gia cho "du lịch thế giới" hay ?"
      Hả? tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn
      Quý Nghiên choáng váng rồi, cho rằng nhiều lắm mình chỉ được làm nhân viên sai vặt mà thôi, tại sao lại giống với tưởng tượng vậy.
      " học nhiếp ảnh cho nên "du lịch thế giới" là thích hợp nhất, mặc dù tiền lương cao lắm, tháng chỉ có hai vạn, nhưng có thể thường xuyên ra nước ngoài, ăn ở đều do công ty chi trả, nơi đến cũng là những danh lam thắng cảnh, di tích cổ, phong cảnh rất tuyệt, rất có sắc thái dân tộc địa phương. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn thấy sao? Nếu có chỗ nào bất mãn có thể ra." Chị Mai nhìn do dự, rất sợ Quý Nghiên đổi ý, vì thế ra điều kiện đối đãi, mang theo ý dụ dỗ ràng.
      Chỉ là Quý Nghiên cũng bị mê hoặc, là nhiếp ảnh gia của "du lịch thế giới" nha! Tức là có thể ba ngày hai bữa du lịch nước ngoài miễn phí, nếm được những món ăn ngon thế giới, lại còn có thể nhìn thấy đủ loại vật ly kỳ cổ quái, ưm, rất muốn .
      "Vậy. . . . . . Được rồi."
      Quý Nghiên rất muốn cho nên thuận theo mong muốn của mình, cảm thấy công việc này thể tốt hơn nữa.
      Lại nghĩ đến Bạch Thắng, biết thế nào, trong lòng liền đột nhiên sinh ra loại cảm giác gần gũi.
      Chảy mồ hôi, Quý Nghiên vội vàng quăng cái ý nghĩ này ra khỏi đầu, chị Mai vừa thấy gật đầu mặt mày lập tức hớn hở.
      Ký hợp đồng xong, chị Mai tự mình mang đến phòng làm việc của "du lịch thế giới", phòng làm việc ở lầu 24, diện tích rất lớn, người cũng nhiều, ấy dẫn gặp chủ biên của tạp chí, hai người họ lại dẫn dạo vòng ở văn phòng, thuận tiện giới thiệu đồng nghiệp cho , chờ tất cả mọi chuyện kết thúc là giờ ăn cơm tối rồi.
      Mộc Tây về nhà thấy Quý Nghiên, bụng lại đói, quả quyết gọi điện thoại hỏi người ở đâu?
      Quý Nghiên mới vừa rời khỏi Thánh Y, sơ chuyện ngày hôm nay với ấy, Mộc Tây lập tức hô to Bạch thiếu gia oai phong, Quý Nghiên còn muốn đến siêu thị chút, đồ trong tủ lạnh còn nhiều lắm, cần mua thêm. Hơn nữa, hôm nay tìm được việc làm cho nên tâm tình rất tốt, muốn ăn mừng bữa. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Mộc Tây cười hắc hắc, nghe đến ăn liền sáng hai mắt, trực tiếp ra thực đơn, tất cả đều là những món ấy thích ăn, Quý Nghiên im lặng, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn đồng ý.
      ra Quý Nghiên rất muốn gặp mặt Bạch Thắng để tiếng cám ơn, ít nhất nên mời ăn bữa, nhưng có cách nào để liên lạc với , cũng biết ở đâu .
      Trừ phi Bạch Thắng gọi điện thoại cho , nhưng lại cảm thấy khả năng này quá thấp, aizzz, là phiền não.
      Gần Thánh Y có siêu thị rất lớn, Quý Nghiên vừa đẩy xe đẩy vừa suy nghĩ về Bạch Thắng, đột nhiên nghe được có người gọi lại. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn
      Quý Nghiên vừa nhìn liền cảm thấy thế giới này quả bé vô cùng.
      Người tới chính là Dương Đình Đình và mẹ của ta - Tạ Tử Kỳ.
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: may là còn có Mộc Tây.

      "Nghiên Nghiên, là con à, vừa rồi khoảng cách khá xa, mẹ còn tưởng mình hoa mắt chứ."

      Tạ Tử Kỳ nhiệt tình tới, vẻ mặt tươi cười. Bà là người phụ nữ rất hay , chỉ số IQ cũng cao, bình thường bà ấy thích nhất chính là đánh mạt chược và ‘buôn dưa lê’ với mấy bà thím khác, là điển hình cho loại phụ nữ quý tộc lắm mồm.

      Quý Nghiên lễ phép chào hỏi: "Con chào mẹ nuôi."

      Khóe mắt vừa đúng lúc nhìn về phía Dương Đình Đình, Dương Đình Đình cũng bất đắc dĩ nhìn Quý Nghiên, ánh mắt vẫn y như trước đây, lần nào cũng tràn đầy khinh thường.

      Quý Nghiên sớm thành thói quen, đối với Dương Đình Đình, vẫn coi ấy như người em được người chiều chuộng đến hư, vẫn luôn dung túng ấy, dù là ấy đối với mình được tốt, Quý Nghiên cũng chưa từng để ý.

      Thế nhưng chuyện lần trước, quả Dương Đình Đình chọc giận đến . tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Chuyện của Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền, cũng tin Dương Đình Đình có dính vào, thậm chí ta còn giúp tay thúc đẩy, Quý Nghiên nghĩ ra, họ từ cùng nhau lớn lên, còn là chị em nuôi, rốt cuộc tại sao Dương Đình Đình lại hận đến như vậy? có thể tha thứ chuyện ta giấu giếm , nhưng có cách nào tha thứ khi ta sớm biết mọi chuyện, còn coi như có gì xảy ra, kéo dự tiệc sinh nhật của Mạnh Thiếu Tuyền, cố ý nhìn diễn trò cười.

      Từ đến lớn, Quý Nghiên ghét nhất là cười đau khổ của người khác, đó là lần đầu tiên Dương Đình Đình thân thiện với như vậy, Quý Nghiên mặc dù thích ta, nhưng tóm lại trong lòng vẫn rất vui vẻ, rất muốn chung sống tốt với Dương Đình Đình, vậy mà hành động của Dương Đình Đình hoàn toàn làm cho trái tim của trở nên băng giá.

      Bây giờ đối với người mà mình thích, Quý Nghiên cũng lười phải giả bộ, cho dù là khuôn mặt tươi cười cũng thể làm được, nhiều lắm là chào hỏi mất lễ phép thôi chứcũng muốn lời thừa thải nào. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Trước đây, còn có thể nhu hòa với Dương Đình Đình, giống như bây giờ, ánh mắt của khi nhìn về phía Dương Đình Đình chỉ có thể dùng từ lạnh lùng để diễn tả.

      Tạ Tử Kỳ hề nhận thấy được giữa hai người có cái gì ổn, bà chỉ biết Dương Đình Đình thích Quý Nghiên, mỗi lần gặp mặt đều có sắc mặt tốt, bà rất nhiều lần nhưng Dương Đình Đình nhất định nghe nên bà cũng mặc kệ, vì thế lúc này bà mới có cảm giác gì tốt. Bà với Quý Nghiên: "Cái con bé này, tại sao lâu như vậy đến thăm mẹ và cha nuôi? Mấy ngày trước cha nuôi còn nhắc đến con, kêu mẹ tìm thời gian gọi con về nhà chơi chuyến."

      "Mẹ, mẹ những thứ này làm gì? Con cần ta về nhà mình, vừa nhìn liền thấy ghét." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Dương Đình Đình vẫn quản được cái miệng của mình, vừa nghe Tạ Tử Kỳ muốn Quý Nghiên trở về Dương gia nhất thời lộ ra bất mãn.

      Tạ Tử Kỳ quát khẽ: "Con câm miệng cho mẹ."

      Bà chỉ có chút lớn tiếng chứ đối với ý kiến của Dương Đình Đình bà cũng có tức giận lắm, người làm mẹ luôn luôn nghiêng về phía con mình. Bà vẫn luôn xem Dương Đình Đình là đứa con bảo bối, giờ phút này chỉ là làm ra vẻ chút thôi. Trong lòng Quý Nghiên biết nên cũng gì.

      Dương Đình Đình hừ lạnh tiếng, cam lòng quay đầu chỗ khác.

      Quý Nghiên : "Mẹ nuôi, xin lỗi, gần đây con luôn bận tìm việc làm nên có thời gian thăm mẹ và cha nuôi. Chờ thêm mấy ngày nữa con nhất định về nhà thăm hai người."

      Tạ Tử Kỳ hài lòng gật đầu: "Được! Được!"

      Chân mày khóe mắt Dương Đình Đình tất cả đều là khinh bỉ, bĩu môi : "Dối trá."

      Tạ Tử Kỳ rất là nhức đầu với

      đứa con của mình, cũng muốn quản nữa, đột nhiên nhớ ra cái gì, bà quay lại hỏi Quý Nghiên: “Đúng rồi, Nghiên Nghiên, con có biết em con có bạn trai chưa? Là Mạnh thiếu của tập đoàn Mạnh Phi, là người có tài, dáng dấp tốt, nhìn qua tồi. Nếu phải lần trước em con dẫn cậu ấy tới nhà thăm hỏi mẹ cũng biết Tiểu Nhu tới Hồng Kông rồi. Nó cũng thiệt là, tới đây cũng tiếng, mình bên ngoài rất nguy hiểm, mẹ của con cũng lo lắng gần chết.”

      Quý Nghiên sững sờ, cố nên xúc động trong lòng, lạnh nhạt : “Dạ, con biết rồi.”

      Chuyện và Mạnh Thiếu Tuyền quen nhau, người của nhà họ Dương hề biết, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc hai người vẫn luôn rất yên lặng. Giờ phút này, Quý Nghiên cảm thấy vô cùng may mắn, nếu cũng biết nên đối mặt với người nhà thế nào nữa. Ở nhà rất lúng túng rồi, nếu thêm chuyện như vậy nữa, càng bối rối.

      Điều này Quý Nghiên cực kỳ muốn thấy.

      Đồng thời cũng hiểu, về sau khó mà tránh được việc gặp được hai người bọn họ ở nhà họ Dương và nhà họ Quý, Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền ở chung chỗ, lúc bắt đầu chính là vì muốn đả kích Quý Nghiên mà hôm nay hai người họ gặp người lớn trong nhà rồi, chắc chắn cũng đến Hồ Nam thăm hỏi Quý Bình. Quý Nhu chính là hận thể lúc nào cũng ân ân ái ái với Mạnh Thiếu Tuyền ở trước mặt , chứng minh ta thắng .

      Trong lòng Quý Nghiên rất khó chịu, tình cảm của người sao có thể thay đổi nhanh như vậy, rất muốn quên Mạnh Thiếu Tuyền nhưng đến cuối cùng vẫn là ‘có tâm mà vô lực’.

      Cũng chỉ có quên mới có thể bảo vệ chính mình bị tổn thương.

      Dương Đình Đình thấy tâm trạng Quý Nghiên ổn chút cam lòng trước đó cũng tan thành mây khói, như con khổng tước xòe đuôi, cả người hả hê.

      Tạ Tử Kỳ cho rằng Quý Nghiên hâm mộ Quý Nhu tìm được người đàn ông tốt nên thở dài : “Con cũng đừng quá quan tâm tới công việc, là phụ nữ, cho cùng vẫn phải tìm cho mình người chồng tốt, có người đàn ông lúc nào cũng thương cưng chiều mới là tốt nhất. Con xem, ví dụ tốt nhất chính là em của con đó, bây giờ nó vô cùng hạnh phúc, cái gì cũng cần nghĩ nữa. Con nha, chính là hiểu được như thế nào mới là tốt cho minh, con đừng có ở bên ngoài chịu cực khổ nữa, trở về nhà để cha con an bài cho con chức vụ , sau đó xem mắt, gả cho nhà chồng tốt! Nếu như con muốn trở về vào công ty cha nuôi con làm cũng được, mẹ trở về với cha nuôi con tiếng.”

      “Mẹ nuôi, cần đâu ạ.” Quý Nghiên vội vàng từ chối.

      chính là muốn ở trong ngôi nhà đó nữa nên mới ra ngoài sống, làm sao có thể trở về được, ở trong mắt của , công ty của nhà họ Dương và Thụy Hưng đều giống nhau, đều làm cảm thấy khó thở.

      Huống chi, còn có Dương Hàm Mặc, nghiệp của cha nuôi sớm muộn gì cũng là của ấy, để cho làm việc dưới trước Dương Hàm Mặc…có còn muốn để cho sống hay đây? Hơn nữa, Quý Nghiên thích nhất là chụp ảnh, muốn từ bỏ việc mình thích.

      Tạ Tử Kỳ lại khuyên mấy câu, Quý Nghiên cũng gì, mấy câu khách sáo, rồi từ biệt với họ. Mộc Tây ở nhà đợi , nếu còn tiếp tục tán gẫu nữa, sợ Mộc đại tiểu thư trực tiếp đến siêu thị lôi người về mất.

      Nhưng rốt cuộc tâm trạng của vẫn bị ảnh hương chút, lời lần trước của Quý Bình nhanh chóng ra ở trong đầu, ông ta là người cực kỳ có tính nhẫn nai, Quý Nghiên sợ ông ấy tìm đến đây vào ngày nào đó. Lấy sức lực của bây giờ căn bản có cách nào chống lại Quý Bình.

      là phiền phức.

      Trong lúc Quý Nghiên yên lòng lựa chọn rau tươi điện thoại di động đột nhiên vang lên, mở ra xem, là tin nhắn.

      --tiểu thư Quý Nghiên à, sao cậu còn chưa trở về nữa, chị đây đói nhăng răng rồi nè! A a a xin cậu quay về gấp, xin cho mình bữa cơm!—

      Biết ngay là Mộc Tây mà, khóe miệng Quý Nghiên tự chủ được cong lên, bỏ di động vào túi, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

      may, may là còn có Mộc Tây.

      Mặc kệ người khác như thế nào, ít nhất vẫn còn có người luôn ở bên cạnh và lòng quan tâm đến .

      Như vậy là đủ rồi, bất kể người đó là Quý Bình, Mạnh Thiếu Tuyền, Quý Nhu hay Dương Đình Đình… Toàn bộ đều biến hết !
      Last edited by a moderator: 4/10/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi

      Chương 12: Đến Washington


      Mấyngàykếtiếp, QuýNghiênvẫnkhôngcó tin tứccủaBạchThắng.

      Dườngnhưanhđãbiếnmấtkhỏithếgiớinày,khôngđểlạimộtchútdấuvếtnàocả.Cho dùQuýNghiênmuốnđitìm, côcũngkhôngcómanhmối.

      TínhchấtcôngviệccủaBạchThắngvốnlànhưthế,tớivôảnhđivôtung. QuýNghiênđãtừngcânnhắccónênđitìmchị Mai đểhỏimộtít tin tứccủaanh haykhông? Bởi vì công việc của ở Thánh Y là do Bạch Thắng sắp xếp, chắc chắn có quan hệ với người ở đây, chừng chị Mai cũng quen biết . Nhưng lần nào đến lầu 35 cũng e sợ, vẫn luôn nghĩ, nếu cứ như vậy mà hỏi thăm tin tức về Bạch Thắng liệu có quá đường đột hay ? Lỡ như chị Mai hỏi tới biết làm thế nào? thể cũng thể dối. Nếu , nhất định mọi người suy đoán và Bạch Thắng có quan hệ gì, đến lúc đó đồn mười, mười đồn trăm, sức mạnh của tin đồn, Quý Nghiên là người ràng nhất. Bạch Thắng chỉ là tốt bụng giúp đỡ , cảm kích còn kịp chi là làm hỏng danh dự của .

      Quý Nghiên thử tìm kiếm ở mạng những thông tin liên quan đến Cục Quốc An, nhưng tin tức chỉ có ít. Ưhm, thể chịu được khi nợ ân tình của người khác, trong lòng luôn nhớ kỹ, mấy ngày nay có cách nào tập trung tinh thần, trong đầu luôn là Bạch Thắng, Bạch Thắng, Bạch Thắng... nếu ngày mà xuất Quý Nghiên nhịn được mà nghĩ đến .

      Luôn thấp thỏm nhớ mong.

      là đáng ghét!

      Hôm nay, khi Quý Nghiên ăn xong cơm trưa trở lại, mới vừa bước chân vào cửa phòng làm việc, liền bị chủ biên gọi đến văn phòng.

      Chủ biên của “du lịch thế giới” là người phụ nữ gần ba mươi tuổi, vóc dáng xinh đẹp, con người của chị toát lên khôn khéo mà lão luyện, chỉ cần nổi giận bình thường tính tình của chị vẫn rất là ôn hòa.

      Chị : “Quý Nghiên, chủ đề tạp chí tháng sau là Washington, công ty muốn phái em chọn cảnh, em chuẩn bị chút .”

      “Em hả?”

      Quý Nghiên chỉ chỉ vào mình, muốn có bao nhiêu kinh ngạc có bấy nhiêu, mới đến công ty chưa được bao lâu mà! Chị Nhạc, phải là chị đùa chứ?

      Mặt chị Nhạc vẫn thay đổi, gật đầu: “ sai, chính là em.”

      “Nhưng em chỉ mới đến “du lịch thế giới” được ba ngày thôi.” Cảm giác đầu tiên của Quý Nghiên là hưng phấn, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ đến chuyện, cắn cắn môi, có chút băn khoăn .

      Chị Nhạc: “Đây là quyết định của công ty, em chỉ cần tuân theo là được rồi. Đến lúc đó Giản Ninh cùng em, em theo ấy, ấy chỉ dạy cho em, nếu có cái gì hiểu liền hỏi. Còn nữa, thời gian làm việc dài hay ngắn em cần phải để ý, chỉ cần em có thực lực là tốt rồi, mặc kệ làm nghề nào nữa đầu tiên em phải có lòng tin với bản thân mình.”

      Giọng của chị vẫn khô khan nhạt nhẽo như cũ, nhưng đối với Quý Nghiên mà vô cùng dễ chịu.

      gật đầu cái, mỉm cười: “Em biết rồi.”

      “Tốt lắm, ra ngoài .”

      Chị Nhạc phất tay, vốn Quý Nghiên còn định hỏi chút chuyện, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của chị ấy liền thôi, ngoan ngoãn gật đầu ra ngoài.

      Đợi sau khi cửa đóng lại, chị Nhạc trở lại bàn làm việc, cầm điện thoại bàn lên, bấm số.

      “Tổng giám đốc, sắp xếp xong xuôi.”

      Người ở đầu dây bên kia dường như có bất kì cảm xúc phập phồng nào, chỉ lạnh lùng “Ừ” tiếng, liền cúp điện thoại.

      Cả người chị Nhạc tựa vào bàn làm việc, nhíu hàng lông mày lại, đối với cách làm của Mẫn Y Thần, chị vẫn có chút hiểu. Tổng giám đốc phải là người xử theo cảm tính, lần này phái Quý Nghiênđi Washington, theo lý thuyết phù hợp với quy định của công ty. Dù sao cũng chỉ là người mới, phá lệ tuyển dụng ấy vào công ty đủ đưa đến phê bình kín đáo của mọi người rồi, huống chi là việc phái ấy ra ngoài làm việc nhanh như thế. Có rất nhiều người sớm tiếp cận với “du lịch thế giới”. Cần cù chăm chỉ làm việc trong 2 năm, cũng chỉ có thể ở phòng công tác làm chân sai vặt như đánh máy, mua cà phê... cho người khác mà thôi.

      Đối xử khác nhau quá nhiều làm cho các nhân viên khác rất dễ dàng sinh ra bất mãn, đến lúc đó Quý Nghiên càng dễ dàng làm việc ở đây.
      Last edited by a moderator: 6/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :