1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 47

      Edit Vulinh

      Tống Tử Khâm nhìn phản ứng của Đồng Nhan, khuôn mặt xinh đẹp của ta nhuộm vẻ tức giận, ta hít hơi

      "Đồng Nhan, bây giờ có phải rất đắc ý, đúng ?"

      Đồng Nhan ngẩng đầu bật cười, thành trả lời

      "Hơi thôi"

      Tống Tử Khâm ngờ Đồng Nhan thừa nhận thẳng thắn như vậy, ta hơi cứng họng, dừng lại chút, rồi ta cúi đầu

      "Cũng đúng, từ tới lớn, luôn có được những thứ tốt hơn so với tôi, sao có thể đắc ý được chứ? Đồng Nhan, có biết , nhiều khi tôi hâm mộ "

      Nụ cười mặt Đồng Nhan ngưng lại, khóe miệng trùng xuống, nhìn Tống Tử Khâm, thản nhiên

      "Tống Tử Khâm, có phải bị mắc bệnh công chúa ?"

      Tống Tử Khâm mở to mắt nhìn , ràng hiểu khái niệm 'bệnh công chúa' này là gì.

      " trẻ, đẹp lại có cha mẹ thương , còn có người chồng chưa cưới giàu có... hâm mộ tôi cái gì?"

      Đồng Nhan lại ngẩng đầu nhìn Tống Tử Khâm, mắt ta thâm quầng, hơi sưng, có lẽ mấy ngày hôm nay ta ngủ yên giấc.

      "Ha ha..."

      Tống Tử Khâm cười khẩy

      "Vì giật dây, bây giờ ba tôi bị viện kiểm sát thẩm tra, hơn nữa, đột nhiên trở về, còn dắt theo đứa trẻ, nghĩ ta còn muốn lấy tôi sao? Đồng Nhan, có Trác Chính Dương rồi còn chưa đủ ư, tại sao buông tha tôi? Tôi vất vả lắm mới có được những thứ này, vì sao sau khi trở về, tất cả đều bị phá hủy?"

      cảm thấy mình theo kịp logic của Tống Tử Khâm, nhất thời đáp lại lời chất vấn của ta. Nhấp ngụm cafe, tiếp tục nghe câu hỏi của Tống Tử Khâm.

      "Tại sao phải quay về?"

      Tống Tử Khâm hỏi, giọng điệu cam lòng

      "Năm ấy, nếu lựa chọn ly hôn, vì sao bây giờ phải quay lại?"

      Vấn đề này của Tống Tử Khâm ra cũng khiến Đồng Nhan phải suy nghĩ chút, tại sao muốn quay về? Bởi vì đêm ấy, Cách Lạp ôm nó muốn về thăm nhà ông ngoại bà ngoại? Hay bởi vì ở đất nước đó, và con trai chịu kỳ thị cho nên muốn về nước, dù cho nơi đó chỉ toàn hồi ức tồi tệ nhưng vì còn có người thân nên còn tốt hơn ở lại chịu phân biệt đối xử vì màu da? Hay là, dù cho nhiều năm trôi qua, thấy người nào đó sống tốt, thể can tâm?

      "Tôi quay về vì tôi cảm thấy còn số việc chưa hoàn thành..."

      còn chưa dứt lời, Tống Tử Khâm

      "Chuyện chưa hoàn thành.....nhất định là việc lật đổ ba tôi và phá hoại tôi với Tần Nhiên đúng ?"

      Đồng Nhan cười giễu cơt

      "Lật đổ ba ? Ba bị viện kiểm sát thẩm tra, đó là do ba làm quan bất chính, nếu ông ấy sao có thể bị người khác nắm đằng chuôi được? Bây giờ, đem chuyện này tính đầu tôi, đúng là khó hiểu. Hơn nữa, chuyện liên quan tới Tần Nhiên..."

      Đồng Nhan nực cười nhìn Tống Tử Khâm

      "Chuyện của ta, sao có thể tính đầu tôi và con trai tôi được, ta là người thế nào? Làm sao chỉ vì đột nhiên có thêm đứa con trai mà ta thay đổi quyết định của mình?"

      Tống Tử Khâm im lặng, sau đó yếu ớt,

      "Đồng Nhan, còn hiểu ấy sao, hiểu ấy coi trọng hai mẹ con thế nào ư..."

      Đồng Nhan cười thoải mái

      "Hiểu sao? sao? ta phải lại lợi dụng tình cảm của tôi, sau khi dùng xong...."

      khoanh tay, nhìn Tống Tử Khâm

      "Dùng xong rồi, cước đá văng"

      Tống Tử Khâm bênh Tần Nhiên

      "Năm ấy, do muốn bỏ , đúng ?"

      Đồng Nhan bĩu môi

      "Đúng, là tự tôi muốn , chẳng lẽ dưới tình huống đó, tôi lại mặt dầy nương nhờ Tần gia nữa sao?"

      Tống Tử Khâm trầm mặc, lời. ta thực người phụ nữ rất xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, mái tóc mượt mà, nhìn xa, tựa như con búp bê đẹp đẽ vậy.

      "Thời gian còn sớm, tôi phải về đây"

      Đồng Nhan đứng lên

      "Chuyện vừa cầu xin tôi, thứ lỗi, tôi có khả năng đáp ứng, thanh giả tự thanh, nếu tin tưởng Tống Hà Kiến trong sạch, vậy nên tới tìm tôi. Luật pháp nước chúng ta tuy phải tuyệt đối công bằng, nhưng vẫn tương đối ngay thẳng, nếu thực lãnh đạo tốt, tôi tin pháp luật trả lại hình tượng ông ấy như cũ"

      *Thanh giả tự thanh: nghĩa là người ngay thẳng cho dù cần phải giải thích hay biện hộ gì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Cụ thể hơn ví dụ bị vu vạ hay ị nghi oan hay bị xấu gì ng ta ko cần thanh minh thanh nga gì hết dần dà cũng được phơi bày.

      Còn người xấu xa cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng bị lộ ra mà thôi.

      Tống Tử Khâm ngẩng đầu nhìn

      "Xin lỗi, làm phiền lâu như vậy, tôi tìm nhầm người rồi"

      Đồng Nhan:

      " quả thực tìm nhầm người rồi"

      Tống Tử Khâm cúi đầu

      "Đồng Nhan, tôi cứ tưởng rằng là người hiểu tâm tình bây giờ của tôi nhất..."

      Đồng Nhan hơi sững sờ

      " dựa vào cái gì mà nghĩ tôi hiểu , dựa vào cái gì muốn tôi buông tha cho gia đình , đánh gia cao bản thân rồi, cũng đừng nghĩ tôi là Thánh Mẫu. Đặt mình trong hoàn cảnh của Đồng Nhan tôi nợ các người, nhưng thực ra các người nợ tôi nhiều hơn"

      "Hôm nay lãng phí ít thời gian của tôi rồi đấy, vì vậy trả tiền cafe , các người....tự giải quyết mọi chuyện ổn thỏa "

      xong, Đồng Nhan vội vàng rời .

      -

      Về nhà, bắt tay làm cơm tất niên, bị Tống Tử Khâm làm phiền, vì vậy thời gian làm cơm tất niên còn nhiều. Đồng Nhan chuẩn bị đủ nguyên liêu, gọi Cách Lạp vào phòng bếp trợ giúp. nhìn Cách Lạp ngồi xổm ở góc nhà nhặt rau, khen ngợi

      "Đúng rồi, nhặt sạch nhé"

      Cách Lạp bĩu môi, thèm để ý tới .

      Chợt, điện thoại để bên reo, theo bản năng, nghĩ là Trác Chính Dương gọi. tay bắt máy, tay vội vàng làm tiếp công việc.

      "Lúc nào về?"

      đảo đều măng xào thịt, cười hì hì

      "Em chuẩn bị sắp xong cơm tất niên rồi, chỉ chờ về dán câu đối nữa thôi"

      Đầu bên kia trầm mặc

      Đồng Nhan trong chốc lát thấy có phản ứng, tưởng Trác Chính Dương vội làm việc gì khác, có thời gian chuyện với , vì vậy lại

      "Đúng rồi, em định làm cá bơn, thích món nào, hấp? Hay sốt, nướng ?

      *Cá bơn
      [​IMG]

      Đầu bên kia vẫn im lặng

      "Trác Chính Dương, ..."

      "Đồng Nhan, là tôi..."

      Người trả lời là Tần Nhiên

      Tay cầm điện thoại của Đồng Nhan hơi cứng đờ,

      "Có chuyện gì?"

      "...Năm mới vui vẻ"



      Đồng Nhan gì, hồi lâu, mới đáp lại

      "Cảm ơn"

      ....


      cúp điện thoại, ném qua bên

      Cách Lạp ngẩng đầu nhìn , gì, tiếp tục ngồi chồm hỗm ở góc nhà nhặt rau. Haiz, nó đúng là đứa trẻ đáng thương.

      Lúc Trác Chính Dương về, Đồng Nhan nấu nốt món cuối cùng. Trong mắt Trác Chính Dương thoáng áy náy, Đồng Nhan làm như nhìn thấy, nhận lấy áo khoác trong tay

      "Rửa tay rồi ăn thôi"

      Trác Chính Dương thoải mái trở lại, cười với , rồi ôm lấy Cách Lạp đứng bên, cùng nhau vào phòng tắm rửa tay.

      Bữa cơm tất niên này ăn rất vui vẻ, giống như những gia đình bình thường, hạnh phúc đơn sơ nhưng vô cùng lãng mạn. Ăn xong, Trác chính Dương lì xì cho và Cách Lạp mỗi người phong bao, hai mẹ con cười hì hì rồi nhận lấy, Cách Lạp mở phong bao ra, đếm con số tờ chi phiếu, sau khi đếm xong, khuôn mặt nhắn nhìn rất hưng phấn, giống hệt Trình Mai Mai, ngây ngô hồi lâu, Cách Lạp dần dần phát triển thành bộ dạng đứa bé mê tiền. Đồng Nhan lấy phong bao lì xì trong tay Cách Lạp, lo lắng

      "Trước tiên, mẹ bảo quản hộ con, sau này làm vốn lấy vợ cho con"

      Cách Lạp đầu rủ xuống, thở dài. Nó cần gì vốn lấy vợ ?

      Lì xì xong, Trác Chính Dương phát huy hình tượng người đàn ông tốt.... rửa bát với . Quá trình rửa bát vô cùng chậm, rốt cục, Đồng Nhan hất bàn tay vòng quanh eo ra

      "Trác Chính Dương, đừng ở đây làm phiền em nữa"

      Trác Chính Dương hề nghe theo, dựa đầu vào vai , khẽ thở dài

      "Nhan Nhan, tất niên năm nay vui vẻ"

      Đồng Nhan rửa sạch bát, quay đầu nhìn

      "Em cũng rất vui..."

      Ánh mắt Trác Chính Dương dịu dạng, cúi đầu, hôn lên chóp mũi

      "Tý nữa cả nhà chúng ta đốt pháo bông "

      "Hình như chưa mua pháo bông"

      " mua rồi"

      chớp mắt với

      "Chút nữa chúng ta ra ngoài đốt pháo"

      Đêm nay, thành phố A vô cùng náo nhiêt, biển người đông nghịt, chật ních, giống như chỗ nào cũng tràn ngập khí vui vẻ của năm mới vậy. Trác Chính Dương mở radio, đó phát ' Lời chúc mừng năm mới', Đồng Nhan mở cửa kính xe xuống, mơ hồ nghe thấy tiếng pháo bông truyền tới. bỗng nhiên có phần mong đợi, phấn khởi, hồi bé mỗi lần đến tết, ba đều đưa đốt pháo bông. Ba mỉm cười tìm diêm, với

      "Nhan Nhan, bắt đầu nổ đấy"

      Sau đó, ông dùng hai tay bịt chặt lỗ tai , hưng phấn nhìn pháo bông đầy màu sắc nở rộ bầu trời đêm.

      -

      Trác Chính Dương dừng xe tại công viên ở ngoại ô thành phố, xuống xe, rồi bế Cách Lạp xuống, sau đó hai người khiêng rương pháo hoa xuống xe. Trác Chính Dương cầm pháo bông to, Cách Lạp cầm cái , nhìn cảnh tượng hai người vô cùng hòa thuận. Đồng Nhan chẳng muốn lên hỗ trợ, đứng bên chỉ huy hai người bọn họ vị trí đặt pháo bông.

      "Được rồi, đốt đây"

      Trác Chính Dương quay đầu, toét miệng cười với .

      Đồng Nhan chạy tới kéo Cách Lạp về phía mình, ngồi xổm, giúp nó che hai tai lại. sau khi châm pháo bông, Trác Chính Dương cũng chạy lại, giúp che lỗ tai

      "Nhan Nhan, em nhìn kìa"

      Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn, cả bầu trời trong nháy mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ của pháo bông

      " chị làm gì đấy?"

      người mặc đồng phục bảo vệ, lớn tiếng khiển trách

      Trác Chính Dương đứng lên, tươi cười

      "Chào , năm mới mà vẫn phải trực đêm sao?"

      Chú bảo vệ phớt lờ khuôn mặt tươi cười của Trác Chính Dương

      "Biết ngay đám người chị an phận mà, chị có biết nơi này được đốt pháo bông ?"

      Trác Chính Dương cười

      "Chúng tôi vừa mới từ thành phố tới, hiểu nội quy nơi này, mong có thể bỏ qua cho chúng tôi lần này, tôi bảo đảm, đây là lần đầu chúng tôi phạm lỗi"

      Chú bảo vệ nhìn về phía Đồng Nhan.

      Đồng Nhan lập tưc

      "Đúng vậy, đây tuyệt đối là lần đầu chúng tôi vi phạm"

      "Lần đầu phạm lỗi cũng được..."

      Chú bảo vệ nhìn chiếc xe của Trác Chính Dương, liếc nhìn biển số, trong lòng liền hiểu người đàn ông trước mắt phải người bình thường. Haiz, loại người này khinh thường trật tự an ninh, thú vui của những người giàu có, ông trêu chọc nổi.

      "Cân nhắc đây là lần đầu chị phạm lỗi, chuyện hôm nay tính toán nữa, lần sau được tái phạm"

      Trác Chính Dương cười tươi

      "Đại ca, sáng suốt, thông cảm cho những người dân bé chúng tôi"

      Chú bảo vệ gật đầu, rời .

      Đồng Nhan cười tới nỗi cong cả người

      "Trác Chính Dương, cũng có lúc phải cúi đầu nịnh nọt thế à?"

      Trác Chính Dương xem thường

      "Cũng phải chưa từng như vậy, trước mặt em, phải luôn nịnh nọt hay sao?"

      Đồng Nhan cắt lời

      " bậy"
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang8 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      đồng nhân này cool tính ko hề thánh mẫu dứt khoát ko như mấy bà nữ 9 khác khóc lóc sướt mướt đọc bực:yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      lazybeevulinh thích bài này.

    3. Tubu

      Tubu New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      8
      ❤️❤️❤️
      lazybee thích bài này.

    4. Tubu

      Tubu New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      8
      Aaaa ... Thích Trác Chính Dương quá mất thui ❤️❤️❤️
      Cảm ơn bạn @vulinh nhé
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 48


      Edit Vulinh


      Ngày thứ sáu của năm mới, Đồng Nhan nhận được cuộc gọi từ Vĩ Đạt. Hạng mục trước kia phụ trách xảy ra chút vấn đề, hôm qua lúc bên ủy thác kiểm tra hàng phát các thông số kỹ thuật của sắt thép phù hợp với quy định.


      Vấn đề chất lượng này liên quan tới hình ảnh của công ty, các công ty tư nhân luôn hy vọng có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình. Lý Vĩ Đạt, giám đốc công ty, mong tới giải thích việc, nhân tiện hòa giải với bên ủy thác luôn.


      Buổi tối, Vĩ Đạt mở tiệc chiêu đãi bên ủy thác, công ty muốn có thể tới dự. Giám đốc Lý Vĩ Đạt đích thân gọi điện cho . Hạng mục này về sau do Lý Ngôn phụ trách, vấn đề sai sót về thông số kỹ thuật sắt thép lại xảy ra vào giai đoạn cuối của hạng mục, giờ từ chức, vì vậy vốn có thể từ chối lời thỉnh cầu của ông ta. Nhưng khi còn là người mẹ đơn thân, tìm được việc làm nhanh chóng như vậy, ân huệ Vĩ Đạt đối với rất lớn.


      Đồng Nhan suy nghĩ chút, quyết định ra ngoài. Lúc ra tới cửa, Trác Chính Dương vùi trong đống tài liệu, ngẩng đầu lên

      "Có cần ra mặt ?"


      Đồng Nhan lắc đầu

      "Vấn đề lớn, Vĩ Đạt hy vọng bồi thường tiền nên tình giải quyết tương đối đơn giản"


      Trác Chính Dương cười

      "Công ty bé như hạt vừng vậy mà cũng xảy ra ít chuyện"


      Đồng Nhan đứng ở huyền quan thay giày

      "Lãnh đạo Vĩ Đạt phải người xấu, ông ta là người thoải mái, nhưng em họ của ông ta tình tình lại chẳng ra sao, chuyên môn làm những chuyện đầu cơ trục lợi, có lẽ chuyện lần này cũng liên quan tới ta, hạng mục này trước đây do em phụ trách, về sau lại do ta tiếp nhận"


      *Huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.


      "Lý Ngôn? gặp người này rồi, trông bộ dạng rất bỉ ổi"

      Trác Chính Dương tới đây, ánh mắt sắc bén

      "Trước đây lúc ở công ty, ta có làm gì với em ?"

      Từ 'làm gì' này có ý gì cần cũng biết.


      Đồng Nhan cầm túi xách đặt bàn lên

      " thấy nhàm chán à?"

      xong, ra cửa.


      -


      Lúc Đồng Nhan tới nhà hàng Hoàng Thành, Giám đốc công ty Lý Vĩ Đạt và phó tổng Lý Ngôn tới, giám đốc nhìn rất phúc hậu, khi ông thấy tới, rất có thành ý

      " Đồng, ngại quá, hôm nay lại phiền tới đây chuyến"

      xong, ông trừng mắt nhìn Lý Ngôn đứng bên.


      Lý Ngôn cười khan với

      " Đồng tân hôn vui vẻ nhé"


      Thấy màn như vậy, cũng hiểu lần này công ty gặp chuyện, nhất định do Lý Ngôn gây họa, tỉnh bơ cười với Lý Ngôn

      "Cảm ơn"


      Chờ lúc người phụ trách bên ủy thác tới.


      mặt mọi người đều lộ ra vui vẻ, ai đề cập tới ý đồ chính của bữa tiệc này, sau khi đợi người phục vụ đưa đồ ăn lên, giống như nguyên tắc cơ bản của những bữa tiệc thông thường, mọi người bắt đầu mời rượu nhau. Lần này Vĩ Đạt đuối lý, vì vậy trong bữa tiệc đương nhiên bị phạt rất nhiều chén.


      Tính tình của Lý Vỹ Đạt luôn sảng khoái, sơ suất lần này vốn do công ty của ông, vì thế lúc bắt đầu, ông tự phạt mình ba chén rượu Mao Đài.


      Rượu Mao Đài :là nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu.Rượu Mao Đài là rượu chưng cất từ cao lương lên men. Rượu này có đặc trưng là trong vắt, màu, có mùi thơm đặc trưng và có độ cồn cao (truyền thống là 65%, song gần đây có nhiều loại Mao Đài chỉ từ 35 đến 47%).Rượu Mao Đài có lịch sử 300 năm, bắt đầu từ đầu đời Thanh. Danh tiếng của nó bắt đầu vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc khi Chu Ân Lai dùng nó để chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia khác của thế giới.

      [​IMG]

      " Đồng, dù sao cũng nên tỏ chút thành ý chứ nhỉ"

      chàng thanh niên mặt búng ra sữa phía đối tác

      " thế nào , hạng mục hợp tác của hai công ty lần này rốt cục cũng do Đồng tiếp nhận, xuất chuyện vui lần này, Đồng nên thể hiển chút "


      Đồng Nhan cười, cầm chén rượu bàn lên, uống cạn

      "Lần này công ty xảy ra vấn đề, do tôi làm việc còn thiếu sót, mong các vị tính toán, dù sao mọi người cũng hợp tác lâu"


      " Đồng đúng là người phụ nữ hề thua kém đấng mày râu, thảo nào Tần tổng và Trác thiếu đều nhìn trúng"

      chàng thanh niên mặt búng ra sữa câu hời hợt khiên khí bữa tiệc trầm lắng lại.


      Đồng Nhan hé miệng bật cười, muốn tiêu điểm bữa tiệc tập trung vào mình, đúng lúc này, điện thoại trong túi xách của rung lên, lấy ra nhìn, tuy hề lưu số điện thoại này, nhưng biết, đây là số Tần Nhiên.


      dập điện thoại.


      Nhưng điện thoại lại rung lên lần nữa.


      Đồng Nhan cười xin lỗi mọi người, ra ngoài nghe điện


      "Ra ngoài lúc "




      Đồng Nhan gì, lúc ra ngoài, thấy Tần Nhiên đứng ở chỗ rẽ, đầu thuốc lá trong tay chập chờn, khuôn mặt dưới ánh đèn mập mờ khiến cũng phân biệt .


      Đồng Nhan biết tại sao Tần Nhiên lại xuất ở đây, càng biết ta gọi ra ngoài có mục đích gì.


      Thấy ra, cơ thể ở trong ánh sáng ảm đạm cứng đờ, sau đó nghiêng người, dập tắt tàn thuốc, vứt vào thùng rác.


      Im lặng.


      Yên tĩnh hơn chục giây.


      " tìm tôi có chuyện gì?"

      hỏi, như thói quen


      Khuôn mặt lên vẻ mệt mỏi, nhìn , đôi môi động đậy, nhưng lên tiếng.


      Từ bao giờ, dù chỉ là lời , cũng trở thành chuyện khó khăn.


      Đông Nhan cảm thấy bất lực

      "Nếu có chuyện gì, tôi vào trước"

      Lúc định rời , Tần Nhiên chợt tiến lên, bóp tay , trong chớp mắt, bị khóa chặt trước người .


      "Em biết đám người bên trong là ai ?"

      Dừng lại, hít sâu hơi

      "Bọn họ gọi em tới tiếp rượu với mục đích gì, cần tôi chỉ cho em ?"


      Đồng Nhan ngước măt, thản nhiên

      "Buông tay"


      Tần Nhiên cười giễu cợt

      "Có vẻ Trác Chính Dương hề chăm sóc chu đáo cho em, ta sao lại để em tới đây tiếp rượu..."


      "Bốp!!"

      Đồng Nhan nhịn được, văng cái tát lên mặt .


      " có tư cách những lời này"


      Tần Nhiên im lặng đứng ở đó, ánh đèn hành lang hắt lên đầu , vẽ ra cái bóng. thân âu phục được cắt may tinh xảo tỏa ra mùi rượu hòa quyện với mùi thuốc lá.


      Khóe miệng khẽ động đậy, lạnh nhạt, châm biếm

      "Chẳng lẽ chăm sóc tôi rất chu đáo sao?"


      Sắt mặt Tần Nhiên trắng bệch, mặt hơi nghiêng vì cái tát của , gò má xuất màu hồng nhạt.


      Mãi lâu sau, khẽ mím đôi môi mỏng, chứa đựng lạnh nhạt mang theo chút vui vẻ

      "Xem ra, em vẫn còn oán hận tôi, tốt..."

      dừng lại, nhìn

      "Ít nhất còn hơn làm người xa lạ"


      Đồng Nhan gì, nhưng hơi nghiêng đầu qua bên, tóc mai dắt bên tai rơi xuống. Chợt, Tần Nhiên cúi người, thầm bên tai

      "Đêm hôm 30, Trác Chính Dương hề tóm được chứng cớ Tống Hà Kiến dùng để hãm hại ba em năm ấy..."


      Đồng Nhan ngẩng đầu, mãnh liệt nhìn Tần Nhiên.


      nhếch môi, tiếp, vươn tay dắt lại tóc mai tán loạn của ra phía sau tai, động tác vô cùng dịu dàng, hồi lâu sau, mới lên tiếng

      "Tài liệu kia, ở trong tay "


      Đồng Nhan khẽ ngẩn người, sau đó cười giễu cợt

      "Tôi hiểu có ý gì?"


      Tần Nhiên nhìn , khí sắc của gần đây tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên gặp lại mấy tháng trước, ta chăm sóc tệ nhỉ. Nghĩ vậy, hơi thở trong lồng ngực rối loạn, lồng ngực như muốn nổ tung, lộ ra vẻ buồn bực, hóa ra, cảm giác ghen tị đáng sợ, mỗi lần nghĩ như vậy, ngay cả hô hấp cũng gân cốt tổn thương, đau buốt và khó chịu.


      "Tôi hiểu em muốn gì"

      Khóe miệng nửa cười, nửa , hời hợt

      " phải em muốn mượn trợ giúp của Trác Chính Dương lật đổ Tống gia sao? Em lấy Trác Chính Dương phải muốn giúp cha em được trong sạch sao? Được, bây giờ tôi cho em biết, chứng cứ Trác Chính Dương tìm kiếm rất lâu, thứ cực kỳ quan trọng có thể hạ bệ Tống Hà Kiến , bây giờ trong tay tôi. Trác Chính Dương thể giúp em, nhưng tôi, Tần Nhiên lại có thể..."


      Đồng Nhan cảm giác toàn thân mình lạnh lẽo, nắm bàn tay chặt, móng tay trắng bệch ghim vào thịt non nơi lòng bàn tay, đau hóa ra cũng chỉ như vậy.


      "Tần Nhiên, hèn"

      Giọng lạnh lẽo chẳng khác gì cảm giác trong lòng lúc này.


      Nét mặt Tần Nhiên cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng.


      "5 năm trước, lợi dụng tôi, 5 năm sau, lại muốn lợi dụng vợ chưa cưới của sao?"

      Đồng Nhan bật cười

      " thú vị, tình của người phụ nữ trước mặt chẳng có chút giá trị nào sao?"


      Tần Nhiên im lặng, sau đó rời tầm mắt, nhìn chiếc nhẫn cưới ngón tay , nở nụ cười tự giễu

      "Đúng, tôi hèn hạ, chẳng lẽ em vẫn nghĩ tôi là người tốt sao? Năm ấy, vì em là con Đồng Kiến Quốc nên tôi mới qua lại với em, lúc em tốt nghiệp, dù biết chúng ta cũng chẳng thể ở bên nhau lâu, nhưng chỉ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, tôi lựa chọn kết hôn với em, lúc ly hôn, vì muốn em hận tôi đến cùng, tôi em bỏ đứa trẻ ....Đứa bé ấy...dù cho sau này, sau khi em rời , tôi mới biết bản thân tôi đau đớn thế nào, tôi lựa chọn kết hôn cùng người phụ nữ khác vì muốn ép em quay trở lại, sau khi em quay về, dù biết em hận tôi, tôi cũng muốn để em ngây ngô ở bên cạnh tôi, dù biết tôi và Tống Tử Khâm có hôn ước vẫn muốn dây dưa với em, dù biết em gả cho Trác Chính Dương, tôi vẫn nghĩ mọi cách để em quay trở về bên tôi..."

      càng , càng kích động, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại càng trắng, cảm thấy bàn tay đặt bả vai mình run rẩy.


      "Ha ha..."

      Đồng Nhan cười, cười tới nỗi nước mắt tràn ra từ khóe mi, lấy tay lau

      "Tần Nhiên, tôi nhiều năm như vậy, trước đây tôi ngây thơ, cho rằng tôi khiến rung động, tôi ngừng van xin tình của , chỉ hy vọng có thể để tôi ở bên cạnh , có thể nể tình tôi nhiều năm mà lựa chọn ở lại bên cạnh tôi. Nhưng sau này, tôi ngờ lại lựa chọn vứt bỏ tôi....Khi ấy, tôi nghĩ, có phải dù cho tôi có làm tốt hơn nữa, cũng hề thay đổi ? Mục tiêu của quá lớn, là loại người để đạt được mục tiêu mà từ thủ đoạn nào..."


      Đôi môi Tần Nhiên khẽ động đậy, nhưng thốt lên dù là nửa chữ.


      Đồng Nhan hít sâu hơi, tiếp

      "Bây giờ, tôi, thậm chí sử dụng mọi thủ đoạn khiến tôi quay về bên , nhưng tại sao chịu suy nghĩ, người phải như vậy....nếu thực tôi, năm ấy cũng bỏ rơi tôi; nếu thực tôi, quý trọng đứa con của chúng ta, để cho tôi bỏ đứa bé; nếu thực tôi, lấy lý do kết hôn với người phụ nữ khác để ép tôi quay về; nếu thực tôi, sau khi kết hôn, dồn tôi tới đường cùng như vậy..."


      "Tần Nhiên, thứ lỗi cho tôi đần độn, tôi hiểu nổi tình của dành cho tôi. ép tôi trở về bên , vì bản thân chứ phải vì tôi. Nguyên nhân làm những chuyện này, chẳng qua thấy tôi sống tốt, can tâm mà thôi, tôi ư, chẳng qua muốn chịu trách nhiệm cho việc làm tổn thương người mà thôi"


      Chẳng qua, thấy sống tốt nên can tâm. câu ngắn ngủi nhưng cũng đủ bác bỏ tất cả tình cảm nhiều năm qua của .


      chậm rãi buông tay đặt vai ra, vô lực rũ xuống, sau đó thản nhiên

      "Có lẽ em tin, nhưng tôi thực em..."

      Khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ. dừng lại rồi

      "Tuần sau tôi muốn đưa Cách Lạp ra ngoài chơi, em có thể đồng ý ?"
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :