1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Chương 122 (NT3)] Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Hận a!!!



      Có đôi khi, hành động so với lời càng khiến người ta dễ hiểu hơn.


      Chất nữ trong lòng cũng có nàng… Tống Mạch có thể giải thích bởi vì là nhị thúc của nàng nên đương nhiên phải đặt chất nữ duy nhất của mình ở trong lòng rồi.


      Chất nữ nàng thích từ lâu rồi… Tống Mạch cũng có thể lý giải đó là tình cảm thích của tình thân.


      Nhưng khi môi nàng chạm vào má , như vậy, mềm như thế, lại khiến bất ngờ kịp đề phòng.


      Chất nữ hôn !


      Nàng còn là bé con 3 tuổi năm đó, ai bảo hôn hôn. Nàng 16, 28, nàng là nữ nhân, là nam nhân!


      “Cẩm Chi!”


      tiếng, cách nào thừa nhận thân thiết tựa như “tra tấn” của nàng, chợt đẩy nàng ra rồi đứng lên, “Cẩm Chi, con, con đừng như vậy. Ta là nhị thúc của con, ta chăm sóc con, quan tâm con đều là vì quan hệ thúc cháu của chúng ta. Bởi vì con là tiểu chất nữ ta nhìn từ tới lớn, hề có ý gì khác, con trăm ngàn lần đừng hiểu lầm. Đại ca rồi, tên súc sinh kia lại phụ bạc con, nhị thúc, nhị thúc biết trong lòng con khổ sở, mà lúc này bên cạnh con chỉ có mình nhị thúc cho nên con mới thấy nhị thúc tốt. Nhưng tình cảm của con đối với nhị thúc chẳng qua chỉ là ỷ lại vào trưởng bối mà thôi, phải tình nam nữ, đừng nghĩ linh tinh nữa, biết ?”


      ai trả lời .


      Tống Mạch nhấc chân cái, vẫn có can đảm dứt khoát nên nhìn lên giường.



      Chất nữ ngả vào trong chăn, giữ nguyên tư thế sau khi bị đẩy ra. Mặt nàng chôn trong chăn, nhìn thấy nhưng bờ vai nàng run run, ràng khóc.


      Tống Mạch tự trách mình, nên thô lỗ đẩy nàng ra như vậy.


      “Cẩm Chi, con đừng như vậy, nhị thúc cố ý…”


      “Nhị thúc, thúc thực thích con chút nào sao?”


      Tư thế này được tự nhiên lắm nên Đường Hoan chậm rãi ngồi dậy, xoay người đưa lưng về phía Tống Mạch, “Nhị thúc, tối hôm qua con muốn gả cho , trong lòng thúc có cảm thấy hoảng hốt, có thấy nửa đêm ngủ yên ? Nhị thúc, vừa rồi lúc con thích thúc, thúc vui chút nào sao? Còn khi con hôn thúc, thúc cảm thấy thoải mái, muốn hôn lại con sao?”


      Tống Mạch khép mi, chém đinh chặt sắt , “ có.”


      Nam nhân quả nhiên đều thích dối.


      Đường Hoan cười lạnh, đứng dậy đến bên cạnh giường, sau đó nàng ngồi xuống, ngửa đầu nhìn , “Nhị thúc, con nhớ năm 8 tuổi, nãi nãi mua đồ mới cho thúc, con liền lấy trộm 10 văn tiền trong phòng nãi nãi đưa cho thúc. Thúc hỏi con lấy tiền ở đâu ra, con là nhặt được, sau đó thúc bảo con dối, thúc thúc thích Cẩm Chi dối, thúc dặn con phải hứa về sau được dối nữa.”


      Tống Mạch nhắm mắt lại, “Cẩm Chi…”


      “Nhị thúc!” Đường Hoan ngắt lời , cầm tay , giằng ra, nàng lại kéo về đặt tay lên ngực, “Nhị thúc, thúc thích Cẩm Chi dối, Cẩm Chi dối. Cho nên con thích thúc, con liền cho thúc. Vậy còn nhị thúc sao, thúc có dám đặt tay lên ngực con lặp lại lần nữa thúc thích con?”


      Vậy mà nàng lại nhớ câu chuyện kia!


      Tống Mạch đau lòng, bất đắc dĩ trừng mắt với nàng, “Cẩm Chi, ta là nhị thúc của con…”


      Đường Hoan lớn mật nhìn lại : “Tống Mạch, chàng là do ông nội ta nhặt về, phải là nhị thúc ruột của ta! Nếu chàng là nhị thúc ruột của ta, Cẩm Chi nào dám thích chàng?”


      Tống Mạch nhíu mày, trách cứ nàng: “ được gọi thẳng tên ta! Nhặt được cũng vẫn là nhị thúc con. Cha và đại ca đối đãi với ta như người nhà, ở trong mắt ta con chính là chất nữ ruột thịt của ta. Cẩm Chi, đừng nghĩ linh tinh nữa, nhị thúc hề có tâm tư nào khác với con. Hôm nay nhị thúc coi như do con quá khổ sở, đầu óc có chút hồ đồ, ngày mai chúng ta quên chuyện đêm nay , vui vẻ sống. Ba năm sau, nhị thúc tìm cho con nhà chồng tốt. Được rồi, con nằm xuống lát , nhị thúc nấu cơm.”


      “Con ăn!”


      Đường Hoan giận dữ hất tay ra, “Nhị thúc ngay cả cũng dám , con ăn!”


      Tâm trạng vốn nặng nề của Tống Mạch liền bị dáng vẻ ăn vạ của nàng làm cho tan thành mây khói trong chớp mắt, mỉm cười dỗ nàng: “ ăn cơm làm sao được? đói bụng cả ngày rồi, bây giờ ăn cơm tối đói ngủ được, đến lúc đó nhị thúc lại phải hầu hạ con. Thôi, đừng tức giận nữa, ngoan ngoãn chờ nhị thúc nấu cơm cho con ăn.” Tính tình của chất nữ gần đây càng ngày càng giống bé con.


      Nghe ra ý cười trong lời của , Đường Hoan ngỡ ngàng nhìn nam nhân trước mắt. Lão nương bị chọc tức đến mức nổ phổi, vẫn còn cười được?


      Hai mắt nàng mở rất to, phẫn nộ trong đáy mắt càng khiến cho hai mắt nàng thêm mênh mang linh động.


      Tống Mạch nhìn đến ngẩn ngơ.


      Chính vì ánh mắt này khiến cho chất nữ khác hẳn với trước kia. Trước đây, ánh mắt của chất nữ luôn trong suốt vô ngần, đến khi nàng trưởng thành, biết nam nữ khác biệt, từ khi Đổng Minh Hoa, nàng rất ít khi đối diện với nhị thúc . Thỉnh thoảng chạm mặt nhau, chỉ nhìn thấy trong mắt nàng là tình cảm thân thiết kính trọng trưởng bối. Nhưng mấy ngày nay, trong mắt nàng ngày càng nhiều thêm tình ý triền miên khiến dám nhìn thẳng. Sợ mình nhìn lầm ngại ngùng của chất nữ thành nhiệt tình, phân biệt được nên đành nghĩ mình nhìn lầm rồi. Bây giờ nàng ra, mới biết hề nhìn lầm, nàng thích .


      Vì sao chất nữ lại đột nhiên thích ?


      Còn nữa, vì sao cũng thích chất nữ?


      Đầu chợt thoáng đau, Tống Mạch muốn mình có loại tình cảm kết quả này. Điều duy nhất làm được, chính là cắt đứt nó, quên nó , chăm sóc chất nữ tốt trong ba năm này, sau đó giao nàng cho nam nhân tốt.


      ngơ ngác hồi lâu, Đường Hoan cũng dõi theo hồi lâu, nhìn nghi hoặc do dự trong mắt dần biến thành kiên định quyết đoán, nhìn thấy rất ràng.


      Đồ nam nhân cứng ngắc!


      Đêm nay hẳn thể nào thu phục được rồi. Đường Hoan đành nghĩ biện pháp vãn hồi lại. tiến triển nàng còn có thể chịu được, nhưng lùi bước nàng bao giờ!


      “Nhị thúc, thúc im lặng lâu như vậy, có phải thúc tức giận ?” Nàng mềm mại , ánh mắt bất an.


      Tống Mạch lấy lại tinh thần, thấy chất nữ vừa rồi còn giương cung bạt kiếm tựa như chuẩn bị nhào lên liều mạng với nay lại lộ vẻ sợ hãi, khỏi dịu dàng : “ có, chỉ cần Cẩm Chi có thể nghĩ thông suốt, đừng mấy lời ngốc nghếch nữa vẫn là chất nữ ngoan của nhị thúc, nhị thúc vẫn giống như trước kia quý Cẩm Chi.” Lời cuối còn cố ý nhấn mạnh.


      Đường Hoan thầm mắng . Giả vờ cái gì mà giả vờ, sớm muộn gì nàng cũng cưỡi lên người , sau đó hỏi xem khi “xâm nhập” vào người “chất nữ ngoan” của mình có cảm giác gì!

      Cúi đầu che giấu lửa giận trong mắt, Đường Hoan nắm góc áo bất an, “Nhị thúc, con, con biết con sai
      rồi, về sau bao giờ linh tinh nữa. Vậy đêm nay nhị thúc, đêm nay vẫn thực lời hứa ôm Cẩm Chi ngủ phải ? Con, con biết con như vậy là ổn nhưng con thực sợ lắm… Nhị thúc, thúc chờ con vài ngày, muộn nhất là đến cuối tháng này, Cẩm Chi về phòng phía tây ngủ được ?”


      Tống Mạch thực khó xử.


      Tuy chất nữ đồng ý nghĩ linh tinh nữa, nhưng mọi việc đều ngả bài, bọn họ có thể cố gắng giả vờ như có việc này, nhưng, ngủ với nhau, nhất định được tư nhiên nữa?


      “Cẩm Chi, hay là thúc bảo Nữu Nữu tới đây ở với con vài ngày?”



      Nữu Nữu là tiểu chất nữ của Trương thẩm, năm nay mới 8 tuổi, tính cách vui vẻ hoạt bát. Để con bé tới đây với chất nữ, Tống Mạch càng nghĩ càng cảm thấy có lý.


      Nàng biết ngay mà!


      Đường Hoan khóc, che mặt chôn vào trong chăn khóc to, “ cần, dù sao trong lòng nhị thúc cũng có khúc mắc với con rồi, ghét bỏ con rồi, cần gì làm phiền người khác đến giúp con ngủ ngon. Nhị thúc yên tâm, đêm nay cho dù Cẩm Chi có sợ chết cũng đến tìm người nữa, tuyệt gây thêm phiền phức cho người nữa…Phụ thân, Cẩm Chi sợ người, đêm nay người đến đón nữ nhi thôi, Minh Hoa cần con, nhị thúc cũng cần con, con sống còn có ý nghĩa gì…”


      Gân xanh trán Tống Mạch nổi hết lên, vất vả lắm mới kìm nén xúc động mắng nàng, “Lúc nào nhị thúc ghét bỏ con? Cẩm Chi, con, vì sao con lại hiểu chuyện như vậy?”


      Dù có kìm nén, tức giận vẫn bộc lộ ra.


      Đường Hoa run rẩy, dường như sợ tức giận. Nàng , chỉ khóc nỉ non.


      Tống Mạch vừa tức vừa đau lòng, thấy nàng khóc ngừng, đành phải thỏa hiệp, “Thôi được, cứ theo ý con, nhị thúc lại ngủ với con thêm mấy ngày, đến cuối tháng, cuối tháng con phải tự ngủ mình.”


      Đường Hoan lập tức nín khóc, bậy dậy như gió đến bên cạnh giường, lao thẳng vào .


      Tống Mạch hoảng hốt, vội vàng giơ tay đỡ nàng, vì nàng bốc đồng mà phải lùi về sau ba bước liền.
      Vừa đứng vững lại, nàng giống như cây mây quấn chặt lấy người , chân dài vòng qua thắt lưng , hai tay ôm cổ , kéo chúi xuống, hại bất đắc dĩ đành nâng mông nàng lên.


      Đường Hoan mềm mại làm nũng, “Nhị thúc tốt! Nhị thúc yên tâm, chỉ cần nhị thúc đừng cần con, con bao giờ hươu vượn nữa!”


      Nàng nữa, bởi vì nàng phải “làm”, “làm” so với “” còn được hơn nhiều a!


      Trải qua ngày hôm nay, nàng phát ra, Tống Mạch chính là người dùng đống đạo đức lớn lao trói buộc ngoài miệng, có thể thích nàng, có thể ôm nàng, có thể sinh ra dục vọng với nàng nhưng nhất định thừa nhận những điều này. thầm nghĩ chỉ mình biết, ngay cả nàng cũng dám , sợ mình chịu nổi. Nếu nàng kiên quyết làm ra, nhất định đẩy càng xa hơn.


      Dù sao cũng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, nàng cần thừa nhận, nàng chỉ cần làm cho kìm lòng được, làm cho thể nhịn được, sau đó làm cho biến mớ đạo đức chỉ có thể áp dụng được với thê tử của , áp dụng lên người nàng, vào trong cơ thể chất nữ ngoan của .


      Nàng cười khanh khách nhìn . Nhị thúc, thúc thích thể loại miệng quân tử - người cầm thú, vậy chất nữ cũng rất bằng lòng chơi đùa với thúc.


      Cho dù trong lòng nghĩ cái gì, Đường Hoan vẫn có thể mỉm cười vô cùng “trong sáng”.


      Tống Mạch tin.


      thả nàng lên giường, vừa gỡ tay nàng ra, vừa dở khóc dở cười : “Ai bảo cần con? Aizzz, thôi, nhị thúc nấu cơm, nếu ăn cơm, ngày mai làm gì còn sức gặt lúa nữa.”


      Đường Hoan ôm cổ buông tay, cười hỏi : “Vậy bây giờ nhị thúc còn sức bế con ?”


      Tống Mạch kinh ngạc hiểu ý nàng.


      Đường Hoan vung vung chân, nhìn nhìn xung quanh, sau lại chui vào lòng , “Nếu nhị thúc còn sức, vậu bây giờ thúc bế con đến phòng phía đông , con muốn nằm trong chăn thúc ngủ lát, nếu nằm trong đó con ngủ được.” Đáng thương như vậy, giống y như đứa trẻ.


      Đường Hoan cố ý làm vậy.


      Mỗi Tống Mạch đều phù hợp với thân phận của . Nàng có lãm nũng với Tống canh rừng cũng vô dụng nhưng đối với nhị thúc tốt này, nàng càng ra vẻ giống như đứa bé, lại càng có biện pháp với nàng, hơn nữa, vì cái chết của cha Tống, nàng đột nhiên trở nên ỷ lại , cũng cảm thấy quá kì lạ. Mà, cho dù có thấy kì lạ, nhị thúc tốt của nàng cũng tự lấy cớ chăm sóc nàng… chính là gã nam nhân khẩu thị tâm phi mà!


      Bị giọng mềm mại ngọt ngào cùng cái ôm chặt của nàng chọc ngứa, Tống Mạch mềm lòng đến rối rắm, trực tiếp ôm nàng đến phòng phía đông.


      Buổi tối, khi ngủ, Đường Hoan dám chọc nữa, nàng chỉ đành ôm đàng hoàng.
      Tống Mạch thở phào nhõm.


      Sáng hôm sau, dậy đầu tiên, xốc chăn lên, chợt phát trung khố của mình có mảng đo đỏ chói mắt.


      Ở vị trí thắt lưng, đó chính là nơi mông nàng chạm vào.


      Là ai bị thương?


      Tống Mạch hề đau chỗ nào, thấy nàng xoay lưng về phía mình ngủ rất ngon, vẫn nhịn được xoay người kiểm tra bên trong mình.


      phải máu của


      Chất nữ bị thương?


      Tống Mạch sợ hãi cực độ, kéo chăn lên, chỉ thấy trung khố của chất nữ cũng có, chăn còn có hai ba mảng.


      khắc đó, cảm thấy như trời sập xuống.


      Đến khi Đường Hoan bừng tỉnh phát ra chuyện gì xảy ra người mình, chỉ cảm thấy miệng nàng cũng muốn phun máu.


      Nàng chuẩn bị vươn tay hoàn thành nhiệm vụ đó nha!!!!


      “Kẻ thù” mà hái hoa tặc ghét nhất, vậy mà lại đến đây!!!


      ~


      Tác giả có lời muốn : haha, đây chính là thực tế, đây chính là cuộc sống!!!

    2. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Bà mụ hỏi thăm nên chắc kế hoạch phải thay đổi ha
      phuthuykembong17 thích bài này.

    3. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Vào check thư có chương mới chưa, truyện hay quá
      phuthuykembong17 thích bài này.

    4. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Ôi ôi!!!!
      Truyện này vui quá !!!
      Tung bông tung bông
      @wjuliet43 cố lên 
      phuthuykembong17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Thúc tới ~


      Được sư phụ chăm sóc cẩn thận, nguyệt của Đường Hoan rất có quy luật, mỗi tháng 7 ngày.


      7 ngày!


      Sư phụ trong kì nguyệt thể hái hoa, vậy chẳng phải nàng lãng phí đến 7…


      Ôm tia cầu may cố nhớ lại kì nguyệt của Cẩm Chi, Đường Hoan khóc ra nước mắt. Vì sao trong mộng mà cũng phải ngần ấy ngày nàng mới hết chứ, 7 ngày đó, đủ để nàng ăn mấy lần rồi!


      Tống Mạch vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm chất nữ, thấy nàng vừa phát ra vệt máu là ảo não phẫn nộ rồi dáng vẻ như chực khóc, càng thêm sốt ruột, “Cẩm Chi, con, con sao lại bị thương, có đau ?”


      Bị thương?


      Đường Hoan từ trong buồn bực hoàn hồn, kinh ngạc nhìn nam nhân bên cạnh.


      Ánh mắt Tống Mạch ngập tràn lo lắng, cứ y như thể nàng sắp chết rồi ấy.


      Đường Hoan bỗng muốn cười phá lên. Nam nhân ngốc này, chẳng lẽ chưa bao giờ nghe tới nguyệt của nữ nhân sao?


      Nàng chăm chú nhìn trong chốc lát, lời nào, chỉ kéo chăn nằm xuống lần nữa, đầu cũng chùm kín lại.


      Làm gì vậy?


      Tống Mạch càng thêm lo lắng: “Cẩm Chi, rốt cuộc vì sao con lại bị thương? Mau cho nhị thúc, đừng làm nhị thúc sốt ruột.”


      Đường Hoan nằm trong chăn buồn buồn đáp: “Con cũng biết vì sao lại bị thương, tưởng đau nhưng ra lại đau, miệng vết thương ở bên dưới người, nhị thúc ở trong này, con làm sao mà xem được?”


      Tống Mạch lập tức nhảy xuống giường, “Vậy nhị thúc ra ngoài, con mau mau nhìn xem, nhị thúc tìm lang trung!” Dứt lời, người xông ra ngoài, khẩn trương đứng ở sau rèm cửa.


      Đường Hoan cố ý đợi lát mới khóc gọi : “Nhị thúc, thúc vào .”


      Nghe thấy nàng khóc, lòng Tống Mạch trầm xuống, “Làm sao vậy? Nhị thúc mời lang trung!”


      Đường Hoan lộ ra nửa khuôn mặt, hai mắt đẫm lệ nhìn : “Nhị thúc đợi , người con hề đau, nhưng nơi ở dưới đó biết làm sao lại bị thương. Nhị thúc, thúc nhìn giúp con , nơi đó, nơi đó rất… Con làm sao có thể để lang trung nhìn được, nhị thúc xem giúp con , nếu miệng vết thương lớn, thúc cứ với lang trung đó chỉ là vết thương do vấp ngã bình thường thôi…”


      Tống Mạch ngơ ngác, “Ta, ta xem giúp con?” Nhìn vị trí vệt đỏ quần nàng, miệng vết thương, có vẻ …


      Mặt Tống Mạch đỏ bừng, “Cẩm Chi, nhị thúc, nhị thúc mời Trương thẩm tới giúp con…”


      cần…nhị thúc, con muốn để cho người ngoài biết, chỗ đó, chỗ đó có bệnh, vạn nhất đó lại là bệnh gì ám muội con biết làm sao đây? Dù Trương thẩm có ý gì nhưng cũng đảm bảo rằng thẩm ấy cho người ngoài biết. Tới lúc đó, thanh danh của con mất rồi, vậy còn lập gia đình thế nào được?”


      Tống Mạch càng thêm do dự.


      Đường Hoan vén chăn lên lau nước mắt, giọng càng ngày càng yếu ớt: “Nhị thúc, thúc sợ cái gì? Có chỗ nào người chất nữ mà thúc chưa nhìn thấy? Tuy lúc đó con còn , bây giờ con trưởng thành nhưng đối với thúc, con mãi mãi như thế. Huống hồ, nhị thúc là người thân nhất của con, xem miệng vết thương hộ chất nữ của mình thế nào? Thúc với con thẹn với lương tâm là được. Nhị thúc muốn giúp con, chẳng lẽ, chẳng lẽ tất cả những gì nhị thúc tối hôm qua đều là giả, thực ra trong lòng nhị thúc có…”


      phải, con đừng nghĩ nhiều, những gì nhị thúc hôm qua đều là .” Tống Mạch vội vàng giải thích, khó khăn lắm mới khuyên được chất nữ sửa lại tâm ý, muốn lại tiếp tục khiến nàng hiểu lầm.


      Đường Hoan cắn môi nhìn , “Vậy vì sao nhị thúc dám xem giúp con?”


      “Ta…”


      “Thôi bỏ , nhị thúc giúp tay coi như xong, dù sao cũng là chỗ xấu hổ như vậy, con để nhị thúc nhờ người ngoài vào xem đâu. Chảy máu cứ chảy , nếu đau, chứng tỏ cũng có việc gì, con cứ chờ thôi, chắc chưa đến hai ngày nó khép lại. Nếu thể lành, con, con cứ thế xuống bồi phụ thân…”


      Nàng chui vào trong chăn, khóc nức nở.


      Suy nghĩ trong đầu Tống Mạch ngừng đánh nhau.


      Nhìn, nhưng vị trí kia…


      nhìn, chất nữ bướng bỉnh như vậy, vạn nhất quá muộn biết làm sao đây?


      “Cẩm Chi, thúc, thúc lấy gương cho con nhé?” cái khó ló cái khôn.


      Tiếng khóc của Đường Hoan vẫn dứt, “Gương đồng chỉ có thể chiếu ra mấy hình ảnh mờ mờ, có thể nhìn cái gì cơ chứ? Bỏ nhị thúc, cần miễn cưỡng đau, chắc tại chất nữ, đáng lẽ lúc trước nên động lòng với nhị thúc, bây giờ ông trời chắc muốn phạt con rồi…Nhị thúc, thúc cần quan tâm tới con, cứ để con tự sinh tự diệt…”


      bậy bạ gì đó!”


      Tống Mạch vừa tức lại vừa đau lòng, nắm tay thành quyền, hạ quyết tâm: “Đừng khóc, nhị thúc, nhị thúc giúp con.”


      là nhị thúc của nàng, nhị thúc xem vết thương cho chất nữ, thẹn với lương tâm.
      Đường Hoan vụng trộm nở nụ cười.


      “Vậy, nhị thúc đợi con lát, con cởi quần ra trước.”


      Nàng chui vào trong chăn, cởi hết cả trung khố và tiết khố ra, cuối cùng còn lấy tiết khố xoa xoa chỗ đó. Thực ra, cũng chảy nhiều lắm, nhưng cũng nên để nơi đó sạch . Nếu trông thảm quá, nàng cũng dám để nhìn đâu, vạn nhất bị ám ảnh, nàng mất nhiều hơn được.


      Chuẩn bị xong xuôi, nửa người của nàng vẫn nằm trong chăn, chỉ đá phần chăn từ eo trở
      xuống, hai chân trắng thon dài tách ra, chờ .


      “Nhị thúc, thúc mau mau chút , cứ để thế này, bụng con có chút khó chịu.” Lo nơi đó tiếp tục chảy ra, nàng cũng dám cho thời gian do dự.


      Nàng vừa xong, lo lắng trong lòng Tống Mạch càng thêm sâu, cũng dám chậm trễ thêm nữa, nhấc chân bước lên, đối diện với chất nữ. nhìn về phía mặt nàng, thấy nàng vẫn tránh trong chăn chịu ló ra, xấu hổ trong lòng cũng hơi xẹp xuống, hít sâu hơi, khuỵu chân xuống, cúi đầu nhìn.


      Ngực nóng lên, toàn thân căng cứng.


      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hạ thể của nữ nhân.


      dám nghĩ nhiều, buộc mình tìm kiếm miệng vết thương.


      “Nhị thúc, tìm được chưa?” Đường Hoan run run hỏi.


      “Chưa…” Tất cả xáo trộn trong lòng đều biến thành sợ hãi, bên ngoài có, chẳng lẽ là chảy từ trong ra, nội thương?


      “Nhị thúc, con, con vừa rồi cũng chưa dám chạm vào, hay, hay nhị thúc giúp con vạch ra xem, xem bên trong?” Sư phụ , nam nhân dùng tay hay dùng miệng đều rất sung sướng. Lần trước Tống canh rừng xông thẳng vào, chút dịu dàng cũng có. Tuy bây giờ nàng cũng rất xấu xa lừa Tống nhị thúc đặt tay vào nhưng chỉ chạm vào bên ngoài, hẳn có việc gì?


      có cảm giác thế nào đây?


      Tống Mạch còn cân nhắc hai chữ “vạch ra” của nàng, vạch ra, giống như có chỗ có thể bị tách ra?


      Nhưng, nhưng…


      “Nhị thúc, thúc mau lên, bụng con đau quá!”


      “Được, được, nhị thúc xem giúp con ngay.”


      Tống Mạch cắn răng, lại cúi người tiến đến trước người nàng, khuỷu tay tì vào giường, hai ngón trỏ chạm vào hai bên, run run tách ra.


      “Ưm…”


      Nam nhân khẩn trương đụng chạm, cùng với đụng chạm khi mình tắm rửa hoàn toàn giống
      nhau.


      Đường Hoan khẽ rên tiếng, đột nhiên chỉ muốn nhấc chân kẹp cổ thôi. Đột nhiên chỉ muốn cho , hoan lạc chút, nàng biết làm sao bây giờ? Nghĩ đến gã nam nhân lạnh lùng kia lại ngoan ngoãn quỳ xuống sát người nàng, Đường Hoan có loại cảm xúc sung sướng khó nên lời. phải là thân thể, mà là ở trong lòng.


      Tống Mạch, cho dù trong mộng phải là thực, nhưng ngươi có bao giờ ngờ tới mình cũng có ngày này ? Ngươi ngốc nghếch quỳ gối trước nữ nhân bị người cứa cổ, trước mặt người mà ngươi coi bé tới mức dù có chết ngươi cũng ngoảnh lại lấy lần?


      hiểu sao, Đường Hoan lại hy vọng sau khi Tống Mạch tỉnh lại có thể nhớ lại 9 giấc mộng này. Sư phụ từng , sau khi tỉnh lại hôn mê ngày, ngày cũng đủ để nàng trói lại. Ừm, đến lúc đó nàng dùng xích sắt khóa tay chân lại, cởi đồ ra, cưỡi lên , rồi kể cho về 9 giấc mộng này, cho biết, ở trong mắt nàng ngốc nghếch thế nào đần độn ra sao. Còn nữa, khi cùng nàng hoàn lạc trong mộng, nàng thoải mái đến thế nào! Võ công cao hơn sư phụ sao, nhìn khuôn mặt như tảng băng của , có thể biết có bao nhiêu tự phụ. Vậy mà kẻ tự phụ như lại chín lần gặp hạn trong tay nàng, nhất định hận đến nghiến răng nghiến lợi! Nhưng mà ai bảo chọc nàng trước? càng hận càng sống bằng chết, nàng lại càng vui vẻ, chờ nàng chơi rồi, giết luôn!


      Haha, nghĩ tới là tuyệt!


      A, xong, sắp chảy rồi!


      Đường Hoan nhanh nhẹn đẩy nam nhân đầu đầy mồ hôi vẫn sờ nàng ra, hai chân khép lại chui vào trong chăn, thẹn thùng xấu hổ nức nở: “Nhị thúc thực vẫn tìm được sao? Sao, sao lại sờ lâu như vậy?”


      Tống Mạch khẩn trương, mồ hôi trán rơi xuống ngừng, “Cẩm Chi, nhị thúc thực giúp con mà, con đừng hiểu lầm, nhưng mà, nhị thúc vẫn tìm thấy…” dám thề với trời, có tâm tư nào khác, cho dù, cho dù nơi đó của nàng rất mê người, cho dù dưới thân cứng rắn như sắt.


      Đường Hoan trầm mặc lát, “Nhị thúc, thúc đừng tức giận, con, con rất xấu hổ. Thôi bỏ , vừa rồi chất nữ còn tưởng đơn giản, nhưng nơi này… con, con vẫn nên nhờ Trương thẩm giúp đỡ thôi.”


      Tống Mạch thở dài nhõm hơi, cả người dường như quá mệt mỏi, “Con cứ nằm yên , để nhị thúc mời Trương thẩm tới.”


      cần đâu, loại chuyện này để nhị thúc mở miệng tốt. Nhị thúc vẫn cứ giả vờ
      biết , con tìm Trương thẩm.”


      “Vậy con có thể được ?”


      “Có thể. Nhị thúc tới phòng phía tây lấy cho con bộ y phục sạch , con thay y phục xong rồi .”


      Tống Mạch lập tức lấy.


      Nửa khắc sau, Đường Hoan rửa mặt xong, ôm bụng xuất môn, để cho Tống Mạch theo.


      Nàng đứng ở sau tường nhà họ Trương lát rồi trở về.


      Tống Mạch vẫn chờ trong sân, tới lui, trong lòng bất an, sợ nàng bị bệnh gì nặng. Loại sợ hãi này, có lo lắng cho chất nữ mà cũng bao hàm cả loại sợ hãi kinh khủng. Nếu, nếu nàng gặp chuyện may…chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên thôi, thống khổ đòi mạng, khó có thể hô hấp.


      “Nhị thúc, con về rồi.”


      Ngoài cửa truyền tới tiếng chất nữ mệt mỏi gọi, Tống Mạch vội vàng xoay người, vừa nhìn thấy, lòng đau xót thôi.


      Nàng ôm bụng tựa vào cánh cửa, đầu cũng ngả vào đó, hai mắt nhắm nghiền, yếu ớt vô cùng.


      “Làm sao vậy?” nhanh tới, vững vàng đỡ lấy nàng.


      Cửa bị Tống Mạch đẩy ra, cho nên nàng càng kiêng nể gì mà dựa vào ngực , “Nhị thúc, thúc đừng lo lắng, vừa rồi Trương thẩm , phải chất nữ bị bệnh, mà là, là quỳ thủy, nữ nhân nào cũng có, hàng tháng, nơi đó đều chảy máu mấy ngày. Nhưng mà, nương nhà bình thương 12, 13 tuổi có, chất nữ giờ mới đến, lại là lần đầu tiên, bụng đau…nhị thúc, con khó chịu quá, thúc ôm con vào với…”


      phải bị thương, cũng phải sinh bệnh, Tống Mạch sợ nữa. Nhưng nhìn thấy nàng khó chịu như vậy, lại đau lòng, đỡ lấy thắt lưng nàng, cẩn thận ôm nàng bước vào trong, “Cẩm Chi có việc gì là tốt rồi, vậy Trương thẩm có bảo là cần phải bốc thuốc gì ? Nhị thúc mua cho con.”


      Đường Hoan cọ cọ ngực , “Trương thẩm cần thuốc, chỉ cần làm việc quá sức, đừng để bị lạnh là được rồi. Nhị thúc, trong nhà nhiều việc như vậy, con còn muốn giúp thúc mà, nhưng nào ngờ được…nhị thúc, có phải chất nữ vô dụng lắm phải , chẳng giúp được thúc chút nào, chỉ biết gây thêm phiền phức cho thúc.”


      Tống Mạch gì, vào trong nhà, trực tiếp bế nàng vào trong chăn, dém chăn cẩn thận cho nàng rồi mới sờ trán nàng, “Lại linh tinh, con là chất nữ ngoan của nhị thúc, nhị thúc chăm sóc con là đúng rồi. Chỉ cần con tĩnh dưỡng khỏe mạnh, nhị thúc vui vẻ rồi.”


      “Nhị thúc, thúc đối với con tốt.” Đường Hoan mỉm cười yếu ớt với .


      Ánh mắt Tống Mạch dịu dàng, giọng hỏi nàng: “Khổ sở từ sáng sớm, đói bụng chưa? Muốn ăn cái gì, thúc làm cho con.”


      “Con muốn ăn mỳ trứng gà cho ấm bụng.” Đường Hoan nghĩ lát rồi .


      Tống Mạch đứng dậy, “Được, vậy buổi sáng chúng ta ăn mỳ.”


      Đường Hoan gọi : “Nhị thúc phải làm hai quả trứng đấy! Nếu người chỉ làm quả, con ăn!”


      Đối mặt với bộ dáng tức giận của nàng, Tống Mạch có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại dâng lên ngọt ngào thể cho ai biết…chất nữ rất quan tâm tới


      Mỳ nhanh chóng làm xong, Tống Mạch bê bàn thấp đến cạnh giường, hỏi nàng muốn ngồi xuống bàn ăn hay là nằm trong chăn ăn.


      Đường Hoan chớp mắt với , “Con muốn nhị thúc bón cho con ăn.”


      Sống với sư phụ nhiều năm rồi, từ Đường Hoan phát ra chân lý.


      Làm nũng lúc bị bệnh, mọi việc đều thông qua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :