1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Mẹ, cha tìm tới cửa rồi!
      [​IMG]

      Tác giả: Tô Cẩn Nhi

      Convert: Quỳnh SV

      Edit: Lavender89
      Type Pic: Do, và nhóm type Cung Quảng Hằng

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Tóm tắt:


      Tiếu Thâm cảm thấy, phụ nữ như quần áo, phải luôn là đồ mới, vì vậy Tiếu Thâm nổi tiếng là đại thiếu gia ăn chơi, hôm nay minh tinh ngày mai mỹ nữ.

      Ngày hôm sau lại là minh tinh điện ảnh, người người hâm mộ Tiếu Thâm hào hoa cùng với hàng tỉ tài sản, đây là hai điều căn bản mà phụ nữ có xu thế theo đuổi. Nhưng mà có ai biết, có ngày có người phụ nữ có thể khiến cậu ấm họ Tiếu...bất lực!Bất lực? Chỉ có thể bất lực nhìn người ở người? Đồng Nhan sững sờ la to. Tiếu Thâm cắn răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ tay đút túi quần đứng trước mặt, “Đây đều là do ai hại chứ? Nếu như phải năm đó bá vương ngạnh thượng cung, tạo thành bóng tối tâm lý của tôi sao?” Chỉ lúc sau: người người trong bữa tiệc đều chú ý vào góc của đại sảnh, Tiếu Thâm ôm mỹ nữ, ánh đèn flash chợt lóe, vừa đúng lúc chụp được bí mật mà muốn ai biết. Đồng Nhan sững sờ trước ánh đèn flash. Lúc nhìn thấy bộ mặt giận thể kiềm chế được của Tiếu Thâm lập tức chạy trốn. Tiêu đề trang đầu của tờ báo ngày hôm sau là: “Đại thiếu gia phong lưu họ Tiếu có bệnh kín thể ra”​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 29/10/15
      hpdt, hoadaoanh, xixon2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương : Mẹ con xinh đẹp.


      Hôm nay là ngày kỳ quái, mọi người sống ở thành phố A đều biết hôm nay là ngày giống như ngày bình thường, nếu tại sao hơn trăm chiếc xe thể thao hàng đầu đậu con đường chính dẫn đến nhà họ Tiếu, mà biển số xe của bọn họ cũng ngoại lệ có thể khiến người bình thường giật mình.

      Khi chiếc xe cũ giá mấy vạn của Đồng Nhan xuất trước cổng nhà họ Tiếu bị hai người lính ôm súng ngăn lại, nhìn hai họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mặt mình, Đồng Nhan chỉ cảm thấy trái tim bé của như muốn nhảy ra ngoài, theo bản năng ngồi trong xe giơ hai tay tạo dáng đầu hàng, chỉ mong chọc phải tổ ong vò vẽ.

      “Đồng Nhan ngu ngốc, chỗ này cho phép vào, mẹ tạo dáng đầu hàng làm gì!” Tiếng nho từ chỗ cạnh tài xế vang lên, giọng non nớt dễ nghe, chút nào che giấu xem thường .

      Đồng Nhan giận dữ liếc mắt nhìn đứa bé trai ngồi hút sữa chua bên cạnh, đôi mắt đen láy to tròn của cậu bé cũng nhìn môt cái, ngược lại nhìn hai binh lính ôm súng ngoài cửa xe, miệng ngọt ngào kêu: “Oa, lính là đẹp trai!” xong để ý tay chân bé của mình, tháo dây an toàn đẩy cửa xe ra ngoài.

      Đồng Nhan trợn trắng mắt để ý đến cậu bé.

      Bé trai đạp đôi chân chạy đến trước mặt binh lính, chảy nước miếng, đôi mắt lóe lên vô số hoa đào, vô cùng hâm mộ : “ trai, em có thể sờ người ?”, giọng nhút nhát lộ vẻ ngây thơ.

      Binh lính bị bộ dáng Đồng Đồng nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, cười cười : “Cậu bé, mau vào , thể tùy tiện để em đụng vào, đây là nguyên tắc!”

      Gương mặt sáng lạn của cậu bé trong nháy mắt ỉu xỉu, ràng sắp đau lòng muốn khóc nhưng vẫn rất nghe lời: “ ra là như vậy! trai, em thể khiến phạm lỗi!” Mím môi bộ dáng uất ức khiến những khách nữ dự tiệc đều sinh lòng thương, nỡ bỏ , vội vã tới an ủi.

      Mỗi người lời, lúc sau có rất nhiều người tụ tập trước cửa nhà họ Tiếu, Đồng Nhan đậu xe xong nhìn kiệt tác của bảo bối, im lặng ngước nhìn trời.

      Vội chạy lên trước, đem cậu bé thút tha thút thít, bộ dáng đáng thương lại có phần xinh đẹp ôm vào trong ngực, phối hợp an ủi: “Được rồi được rồi, bảo bối, đừng khóc, mẹ dẫn con tìm ba, ba đưa con đến doanh trại nhìn các lính có được ?”

      Đôi mắt cậu bé tỏa sáng, hưng phấn khác thường, lại cẩn thận níu cổ áo mẹ: “Có ? Nhưng phải ba cho phép trẻ con vào doanh trại phải sao?”

      Đồng Nhan vừa ôm cậu bé vào cổng chính vừa giọng an ủi: “Tất nhiên, ba thương con như vậy, nếu nghe thấy con ba đương nhiên nghe.”

      Mọi người nhìn hai mẹ con, lắng nghe cuộc chuyện, giờ mới hiểu ra, ra đứa bé này là người trong đại viện, trách được sau này lớn lên muốn làm người quân nhân giống ba mình!

      Nhìn hai mẹ con càng ngày càng xa, mọi người mỉm cười, cậu bé này khiến cho người khác thương.

      Nhưng mà hai binh lính đứng ở cửa nhìn bóng dáng hai mẹ con càng lúc càng xa, càng mờ ảo, mơ hồ cảm thấy hình như quên mất gì đó, đến lúc nhớ ra kịp nữa.

      Đồng Nhan sau khi ôm con trai rẽ vào góc mới quay đầu nhìn động tĩnh phía sau, cho đến khi xác định an toàn, lúc này mới thở phào nhõm, vừa rồi dọa sợ chết khiếp.

      Cậu bé ném hộp sữa chua trong tay, nhìn mẹ mình vẻ xem thường: “ là vô dụng, nhát gan như vậy sao còn muốn vào chứ, ràng có thiệp mời, biết trong đầu mẹ nghĩ gì!”

      Đồng Nhan cam lòng bị con trai xem thường, đứng thẳng người, cãi lại: “Haiz, mẹ là vì công việc, nếu làm việc lấy tiền đâu nươi con! làm việc lấy tiền đâu mua sữa chua cho con!”

      Cậu bé càng thêm xem thường: “Thôi , cũng biết lấy con làm cớ, mẹ nghĩ con ngu ngốc giống mẹ sao?”

      Bị chính con trai bảo bối xem thường, Đồng Nhan trừng mắt, đôi tay chống nạnh, từ nhìn xuống cậu nhóc miệng còn hôi mùi sữa, vậy mà ánh mắt cậu nhóc lại quét lượt quanh căn nhà, vừa nhìn vừa : “ rất lớn.” Sau này cậu nhất định phải kiếm nhiều tiền mua căn nhà lớn như vậy cho mẹ! Cậu thầm định ra mục tiêu trong lòng mình như vậy, đôi mắt đen láy lấp lánh.

      Lúc này Đồng Nhan mới chú ý đến tòa nhà, tòa nhà rộng như cái sân banh, với phong cách mộc mạc của những năm bảy mươi tám mươi, có chút cũ kỹ, khắp nơi lộ ra loại cảm giác dày cộm nặng nề, trước tòa nhà là đường mòn rộng khoảng hai trăm mét nối thẳng đến cổng chính.

      Hai bên đường lớn đủ các loại hoa cỏ, trong sân rất nhiều cây cối, ở đây vào mùa hè nóng bức nếu có gió thổi qua cảm giác rất thoải mái.

      thể , có tiền là có tất cả, biết hưởng thụ.

      Đồng Nhan bĩu môi.

      Cậu bé nhìn thấy liền la to: “Đồng Nhan, mẹ tiêu rồi, mẹ thù hằn người giàu có! Chậc chậc, thực là thói quen của người nghèo, ganh tị với những người có tiền!”

      Đồng Nhan trợn mắt nhìn cậu bé lắc lư cơ thể của mình vào đại sảnh.

      Nhà họ Tiếu là gia tộc huyền thoại, từ ông cha đến giờ vẫn bị phá vỡ, ngoài ra nhà họ Tiếu nổi tiếng còn vì nguyên nhân khác chính là quyền thế cùng với tài sản cùng thế hệ con cháu của họ, đây chính là gia đình quân nhân nổi tiếng cả thế giới.
      Họ nhà Tiếu, nhiều con trai, nhiều cháu trai, nhiều tướng quân.

      Đây chính là quyền thế cộng với tài sản thế chấp tạo thành công đoàn, ông Tiếu có rất nhiều thuộc hạ, rộng như biển cả. Theo như tin đồn sáu mươi phần trăm người trong ủy ban quân trung ương đều là người của ông. Muốn nhà họ Tiếu như cả Trung Nam Hải, ngoài ra dám thêm gì.

      Nhưng trong thế hệ tướng quân đó lại xuất người quái thai nhất chính là Tiếu Thâm, nổi tiếng là người trục lợi trong kinh doanh ở thành phố A. Nơi nào có thể kiếm tiền nơi đó có đại thiếu gia họ Tiếu, đây là lời mọi người trong giới kinh doanh về đại thiếu gia họ Tiếu.

      Nếu như vị thiếu gia này bên ngoài nổi tiếng gian xảo còn có nguyên nhân khác, đại thiếu gia họ Tiếu rất đẹp trai, nổi tiếng phong lưu đa tình, ai là biết đại thiếu gia rất thích mỹ nữ.

      Hôm nay là đại thọ mừng chín mươi tuổi của ông Tiếu, tất cả già trẻ lớn bé lớn trong gia đình đều xuất , chuẩn bị cho ông Tiếu bữa tiệc đại thọ hoành tráng , trong bữa tiệc cái gì nhiều nhất?

      Tiếu Thâm đứng ở cầu thang tầng hai, đôi mắt nhìn về phía các mỹ nhân lại dưới sảnh, khóe miệng liền nở nụ cười của tay thợ săn.

      Mà ở dưới sảnh, ít mỹ nữ ăn mặc cao quý sang trọng như vô tình qua chỗ Tiếu Thâm có thể nhìn thấy, ánh mắt như có như liếc nhìn, thấy ánh mắt câu hồn của Tiếu Thâm liền nhanh chóng qua, trong lòng ngừng than thở đại thiếu gia họ Tiếu đẹp trai.

      Đồng Nhan liên tục đong đưa chiếc nhẫn bàn tay trái của mình, thấy hai chính trị gia nổi tiếng thường được đăng báo, liền khẽ nâng lên làm bộ như dáng vẻ lơ đãng, chiếc nhẫn khẽ chấn động, sau đó chính là tiêu đề.

      Cũng biết hôm nay đến đây đều là người nổi tiếng, thân là nhà báo , có thể kiếm đượcthông tin người nổi tiếng liền có thể kiếm tiền, làm nhà báo dễ, muốn dựa vào tiền lương nuôi con càng dễ dàng.

      Quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu con trai ăn uống ở khu thức ăn, Đồng Nhan bất đắc dĩ lắc đầu.

      Ah? Đợi chút.......

      Đồng Nhan nghi ngờ lần nữa phóng tầm mắt về phía Đồng Đồng ăn, chỉ là lần này tiêu điểm của bữa tiệc ngồi trong góc, nơi đó.....

      Đồng Nhan híp mắt nhìn lúc, trong đôi mắt dần dần bắt đầu hưng phấn, hôm nay có thể có được tin nóng sao? Xem chút là ai, phải là người đàn ông trong truyền thuyết nổi tiếng đẹp hơn cả phụ nữ sao?

      Tiếu Thâm ôm người phụ nữ trong ngực, bàn tay an phận đặt trước ngực, người phụ nữ say đắm trong nụ hôn của người đàn ông nhưng tại sao hôn lúc lâu rồi mà thấy gì khác tiến triển?

      Người phụ nữ quýnh lên, to gan đưa tay tìm kiếm người Tiếu Thâm, lúc tiếp tục xuống Tiếu Thâm mở mắt, ánh mắt ôn hòa thường ngày trở nên vô cùng lạnh nhạt, giống như việc người phụ nữ này làm khiến vô cùng tức giận.

      Đứng chỗ này lúc lâu, Đồng Nhan giơ tay trái hướng về phía người kia vỗ cái, hưng phấn suy nghĩ về tiêu đề trang báo ngày mai.

      Tiếu Thâm vừa mở mắt liền đẩy người phụ nữ trong lòng ra, người phụ nữ hiểu tại sao Tiếu Thâm đột nhiên bỏ rơi mình, ánh mắt mờ mịt nhìn Tiếu Thâm: “Sao vậy?”

      Tiếu Thâm nửa cười nhìn người phụ nữ, ánh mắt nháy lên: “Chỉ là có người phụ nữ thức thời quấy rầy chúng ta mà thôi.” xong quay người nhìn người phụ nữ đứng bên kia nhìn bàn tay cười, Đồng Nhan cười hả hê, rốt cuộc cũng kiếm được tin nóng cho ngày mai rồi, trong đầu lên cảnh tiền thưởng tháng này bay tới.

      Nhưng tại sao cảm giác như khí chung quanh càng ngày càng lạnh? Đồng Nhan để tay xuống nhìn về phía Tiếu Thâm, đúng lúc nhìn thấy diễn viên nam chính vừa diễn cảnh kích tình híp mắt nhìn .

      Đồng Nhan sững sờ, sau đó khóe miệng nhếch lên, ưu nhã cười cười như con nhà danh giá, sau đó chậm rãi xoay người, xoay người cái sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, khốn khiếp, lúc Tiếu Thâm tán cũng nhạy cảm như vậy sao? Vì giữ mạng hai mẹ con, giữ tiền thưởng, Đồng Nhan từ từ bước ra ngoài.

      Tiếu Thâm nhìn bóng dáng chút hoang mang đu về phía cửa, khẽ bội phục, mặc kệ người phụ nữ bên cạnh tức giận, bước nhanh về phía trước kéo Đồng Nhan, cười híp mắt nhìn : “Người đẹp, là con nhà ai vậy? Sao trước kia chưa từng thấy , là hận sớm gặp chút.”
      hpdt, xixonDiệp Diệp thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương hai: Ba, dì này bắt nạt con.


      Đồng Nhan thầm thở dài trong lòng, danh tiếng đại thiếu gia phong lưu hào hoa này thể thay đổi, mặt nở nụ cười ưu nhã mà phóng khoáng nhìn Tiếu Thâm: “ Tiếu thấy người phụ nữ nào cũng như vậy sao?”

      Ngụ ý, đại thiếu gia họ Tiếu có gì hơn ngoài điều này.

      Tiếu Thâm nhíu mày, đột nhiên bật cười: “Dĩ nhiên phải, tôi chỉ những lời này đối với những người mà tôi ghét thôi.”

      Nụ cười mặt Đồng Nhan lập tức cứng đờ, đôi mắt trong veo to tròn chớp chớp, xác định hỏi: “Cái gì?” Nụ cười lại ưu nhã phóng khoáng như cũ nhưng trái tim đập càng nhanh hơn, bởi vì sợ, tay trái theo bản năng nắm chặt chỉ sợ người ta đột nhiên cướp nhẫn của .

      Tiếu Thâm nheo mắt, nhịn được cười, nhìn lại nét mặt của người phụ nữ trước mặt, là biết cách diễn, Tiếu Thâm liên tục cười kèm với đôi mắt câu hồn, có thể khiến người khác hồn siêu phách lạc, tuy nhiên, Đồng Nhan lại là mỹ nữ có thể cách điện, đời này ghét nhất loại đàn ông có dáng người còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.

      Đồng Nhan lạnh lùng nhìn Tiếu Thâm: “ xin lỗi, tôi còn có chuyện.” xong xách vay muốn .

      Tiếu Thâm nhanh chóng nắm tay trái , đôi mắt híp nhìn chiếc nhẫn bàn tay trái, là chiếc nhẫn , nhìn thu hút, Tiếu Thâm kề sát tai gần như là dính vào người nhàng : “ nghĩ đến, bây giờ phóng viên đều bắt đầu sử dụng thiết bị chụp ảnh kỹ thuật tự động này!”

      Cơ thể Đồng Nhan lập tức cứng lại, phải vì hành động mập mờ của đại thiếu gia họ Tiếu này mà là vì...Đồng Nhan chớp chớp đôi mắt, sau đó cơ thể dần thả lỏng, vịt chết còn cứng mỏ : “ Tiếu có ý gì?”

      Tiếu Thâm hứng thú nhìn Đồng Nhan, cuối cùng nhịn được cười : “ đúng là mạnh miệng, bị tôi bắt được rồi còn chịu .”

      Hai người đứng đó về vấn đề chụp ảnh nhưng đối với khác lại như vậy, ai mà biết đại thiếu gia Tiếu thích phụ nữ đẹp chứ, người phụ nữ này nhìn tương đối xinh đẹp, nhất là đôi mắt, rất có linh khí, chẳng lẽ tối nay đại thiếu gia lại để ý đến người phụ nữ này?

      Đồng Chân khó tin nhìn Đồng Nhan, khuôn mặt xinh đẹp gần như méo mó “Dì ơi, bộ dạng của dì lúc này là xấu.”, giọng ngọt ngào hấp dẫn chết người của bánh bao vang lên, Đồng Chân nghe thấy càng thêm tức giận, quay đầu nhìn lại “Đây là con cái nhà ai, có lễ phép, tùy tiện mắng chửi người khác như vậy?”

      Đồng Đồng mím môi, đôi mắt đen láy chuyển động: “Thôi , giữ tốt người đàn ông của mình còn trút giận lên đầu đứa trẻ.” xong đôi chân lại tiếp tục về khu đồ ăn.

      Đồng Chân bị cậu nhóc trúng tim đen, nhưng trong trường hợp này thể nóng giận, ta tự với mình, đừng nóng giận đừng nóng giận, tối nay Tiếu Thâm là của ta chạy được.

      Đồng Nhan mở to mắt nhìn Tiếu Thâm, hai người nhin thẳng đối phương ba giây, ba giây sau Đồng Nhan liền hiểu: “ Tiếu vậy tôi nhìn cũng có chút quen mắt.” Dứt lời đảo mắt suy nghĩ chút giống như nghĩ chuyện gì đó, vừa muốn chuyện lại nghe được giọng nữ đầy châm chọc.

      “Ôi, nhìn xem đây là ai, ra là con bị đuổi ra khỏi cửa của nhà họ Đồng.”

      Đồng Chân lên khoác tay Tiếu Thâm, nhìn Đồng Nhan cười: “Đồng Nhan, lâu gặp, năm đó cuộc sống cá nhân của hỗn loạn bị ba đuổi khỏi nhà, lâu rồi gặp, gần đây thế nào?”

      Tiếu Thâm nhíu mày, cuộc sống cá nhân hỗn loạn, đôi mắt lại quan sát Đồng Nhan lần nữa, sau đó lắc đầu, trừ mặt có thể nhìn còn lại chỗ khác .....

      Đồng Nhan phát ánh mắt phóng đãng của Tiếu Thâm, trợn mắt nhìn, sau đó quay về phía Đồng Chân nở nụ cười rực rỡ: “Tôi rất tốt, ba đứa bé đối vói tôi rất tốt, dịu dàng đáng lại mê người, mấu chốt là rất đẹp trau, trừ tiền hơi nhiều khiến tôi hài lòng, còn lại những cái khác đều hoàn mỹ, nếu tại sao hôm nay tôi phải đến tham gia bữa tiệc này? Còn phải vì ấy sao?”

      Đồng Chân vẫn nở nụ cười, ánh mắt nhìn chiếc váy người Đồng Nhan, khinh thường : “ có rất nhiều tiền sao, chỉ là chiếc váy này mua ở đâu vậy, hai trăm tệ đủ phải ?”

      Đồng Nhan thầm cắn răng nhìn người phụ nữ kia, nghĩ tới lại có thể gặp người nhà họ Đồng ở đây, quần áo của như thế nào chính là người hiểu nhất, đây là chiếc váy mua ở ven đường chỉ có giá trăm năm mươi tám tệ, người bình thường thấy cũng gì nhưng ngờ người nhìn thấy lại là người đối đầu với từ đến lớn.

      Tiếu Thâm nhìn bộ dáng Đồng Nhan, nhịn được nhếch môi cười, người phụ này rất cừ, ràng tức muốn chết, lại bày ra bộ dáng cười như có gì.

      Tiếu Thâm là người am hiểu phụ nữ, dưới tình huống này, hai người phụ nữ đối đầu ai cũng nên động tới, thân là đàn ông, tốt nhất là xem cuộc vui, đôi mắt câu hồn nhìn xem ai trong số hai người phụ này là người bại trận.

      Nhưng mà, sau lưng có người lôi kéo vạt áo , sức lực rất , Tiếu Thâm cau mày, quay đầu nhìn lại, đứa bé năm tuổi đứng sau , đôi mắt long lanh như muốn khóc, đứa bé mím môi, há miệng: “Ba, dì này vừa bắt nạt Đồng Đồng.”

      Trầm mặc, ba người lớn cùng với đứa trẻ gần như sắp khóc trầm mặc khoảng ba giây.

      Đồng Nhan chớp chớp mắt, bắt đầu phản ứng kịp, trở tay kéo tay Tiếu Thâm, cười : “ , Đồng đây hỏi chiếc váy của em giá bao nhiêu, đây là mua cho em, em nghĩ phải tùy tiên mua đường gạt em chứ?”

      Tiếu Thâm vẫn còn khiếp sợ sau khi nhìn thấy Đồng Đồng, hai người có đối mắt sáng giống y như nhau, Đồng Đồng nhìn Tiếu Thâm, đoái hoài tới việc khóc nữa, chú này đẹp trai.

      Đồng Chân cũng khiếp sợ, chỉ cần mắt mù đều có thể nhìn ra hai người này có dáng dấp tám phần là giống nhau, nhất là đôi mắt sáng kia.

      “Chuyện này.....Điều này sao có thể?” Người người ai cũng biết đại thiếu gia Tiếu là người độc thân, từ khi nào có con trai lớn như vậy? Mấu chốt là tại sao mẹ đứa bé lại là Đồng Nhan.

      Tiếu Thâm vẫn còn nhìn đứa trẻ khuôn mặt chưa hoàn hồn, Đồng Chân thấy Tiếu Thâm im lặng, chẳng lẽ là ?

      Đồng Nhan rèn sắt khi còn nóng, mặt biến sắc đứng cạnh Tiếu Thâm, đẩy Đồng Chân ra, sau đó cười với Đồng Chân: “Ha ha, ấy còn có thể là ai? xem hai người bọn họ giống nhau như đúc!”

      Sau khi xong chân mày cũng nhíu lại, nhìn lại là giống, chuyện gì xảy ra?
      bachnhaty, hpdt, xixon 1 thành viên khác thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương ba: Chuồn mất.


      Bàn tay bé của Đồng Đồng nắm chặt góc áo Tiếu Thâm, thấy Tiếu Thâm ngẩn người nhìn mình, mím miệng khóc: “Hu hu, dì kia bắt nạt Đồng Đồng, ba hư, ba xấu, giúp Đồng Đồng đánh dì, hu hu hu.......”

      Tiếu Thâm quả đau đầu, có thể hô mưa gọi gió thương trường nhưng đối với đứa trẻ lại cách nào đối phó, tiếng khóc của Đồng Đồng khiến phát điên, lập tức nắm tay Đồng Nhan thúc giục: “Thằng bé khóc, nhanh nhanh dỗ nó .”

      câu rất bình thường nhưng rơi vào tai người khác lại như vậy, tình cảnh này giống như hai vợ chồng dỗ con, chẳng lẽ đứa bé là con của Tiếu Thâm?

      Đồng Nhan nhanh chóng lên dỗ Đồng Đồng: “Được rồi, được rồi, bảo bối khóc , ba giúp con bắt nạt lại dì kia, đừng khóc đừng khóc.”

      “Hu hu, ba hư giúp Đồng Đồng, để ý đến ba nữa.” Thằng bé tiếp tục la to.

      Đồng Nhan nhịn được quay về phía Tiếu Thâm la: “ thấy thằng bé khóc sao, nhanh đuổi người bắt nạt thằng bé , nếu thằng bé lại khóc nữa, đến lúc đó em cũng thể dỗ.” Giọng giống như người vợ trách chồng.

      Mọi người thấy vậy càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, Tiếu Thâm có con riêng.

      Thành phố A lại có vô số mỹ nữ đau lòng.

      Tiếu Thâm nhíu mày nhìn thằng bé khóc, có trời mới biết lúc này chỉ muốn ném thằng bé ra ngoài, khóc khóc khóc cái gì, nghe tiếng khóc của Đồng Đồng, Tiếu Thâm đành nén giận, nhìn Đồng Chân sững sỡ đứng bên la to: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn mau cút , thấy thằng bé khóc sao?” Mặc dù rất chán ghét nhưng bộ dáng khóc của thằng bé phải giả, tình cảnh này trong mắt người khác là hình tượng người cha tốt.

      Đồng Chân sững sờ nhìn dáng vẻ nóng nảy của Tiếu Thâm lại nhìn thằng bé khóc trong lòng Đồng Nhan, tức giận thể làm gì khác là rời .

      Hai mẹ con nhìn thấy bộ dáng kia của Đồng Chân, trong đôi mắt đều xẹt qua tia chiến thắng, Đồng Nhan vỗ lưng Đồng Đồng: “Ngoan, dì hư rồi, đừng khóc nữa, ngoan.”

      Tiếu Thâm thấy thằng bé còn khóc vẫn chịu nổi, cau mày khẽ quát: “Nhanh đưa nó ra ngoài, là ồn.”

      Đồng Nhan lườm : “ hung dữ gì chứ, vậy phải làm sao, con nít chính là như vậy, khóc liền khóc, đây là chuyện bình thường. Hừ!” Cuối cùng hừ tiếng, ôm Đồng Đồng vẫn còn khóc ra ngoài.

      Tiếu Thâm bóp trán, rốt cuộc yên tĩnh, đưa tay ngoáy lỗ tai, đến bây giờ vẫn cảm thấy tiếng khóc của thằng bé làm tai ong ong, đầu óc choáng váng.

      Bên ngoài phía sau rừng cây , Đồng Nhan ôm thằng bé núp sau cây, len lén nhìn về phía đại sảnh, may mắn có ai nghi ngờ.

      Đồng Đồng ở trong ngực bĩu môi: “Mỗi lần con giúp mẹ thoát thân, gióng bị tổn thương thêm lần, con muốn về nhà, con muốn uống sữa chua, con sắp ra tiếng rồi.”

      Đồng Nhan vội lấy lòng thằng bé: “Hì hì, được được được, con muốn uống bao nhiêu cũng được, hôm nay con lập công lớn, mẹ đưa con siêu thị mua sữa chua.”

      Trong nháy mắt hai mẹ con hả hê, ai ngờ.....

      Xoay người cái lại gặp người sáu năm gặp, Đồng Nhan thấp thỏm trong lòng, mắt cũng dám nhìn thẳng người kia, chột dạ dời tầm mắt sang chỗ khác.

      Đồng Đồng ở trong lòng nhìn thấy đột nhiên xuất người đàn ông, chân mày liền nhíu lại, nhìn dáng vẻ sợ hãi của mẹ, nhịn được mở miệng: “Ông ơi, ông chặn đường rồi.”

      Đồng Thiên Bác nhìn đứa bé trong lòng Đồng Nhan, nhíu mày, trầm mặc ba giây, sau đó với Đồng Nhan: “Vẫn là sinhvật này ra sao?”

      Giọng che giấu vui của bản thân.

      Vật này? Đồng Đồng nhíu mày: “Ông này, ông cảm thấy mình chuyện lịch sao, cái gì gọi là vật này, cháu chính là cháu, cháu căn bản vẫn tiếng người phải sao.” Miệng lưởi Đồng Đồng rất độc, ngàn vạn lần đừng chọc đến cậu, nếu khiến người khác chết yên thân.

      Đồng Thiên Bác lộ vẻ vui, ánh mắt sắc bén nhìn khuôn mặt Đồng Đồng, càng nhìn càng giống Tiếu Thâm, nhìn Đồng Nhan hỏi: “Ba đứa bé là Tiếu Thâm sao?” Nếu như là Tiếu Thâm vậy tốt quá rồi.

      Đồng Nhan dám nhìn ba mình nhưng hiểu ý ba mình nên phải”. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Đồng Thiên Bác “Ba, con biết ba có ý gì nhưng đừng nghĩ lợi dụng con nữa, sáu năm trước con bỏ , hôm nay cũng như vậy, con cũng có con, đừng nghĩ lợi dụng con cũng đừng nghĩ lợi dụng con trai con, con còn có việc, con trước.”

      Đồng Thiên Bác cả đời ra lệnh cho người khác, từ lúc nào có người dám chuyện với ông như vậy, cho dù là con mình, lúc này vui nắm vai Đồng Nhan quát: “Ra ngoài lêu lổng sáu năm, biết cao thấp, tính khí ngược lại càng khó bảo, ba dạy con như vậy sao? Phải chuyện với ba như thế nào cũng quên rồi sao!”

      Đồng Đồng chớp chớp mắt nhìn mẹ lại nhìn Đồng Thiên Bác, bây giờ biết quan hẹ của hai người nhưng nhìn cuộc chuyện có vẻ hòa hợp liền ngoan ngoãn ôm cổ Đồng Nhan gì.

      Đồng Nhan dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn ba mình, lạnh lùng : “Con quên mất, căn bản nên chư vậy với ba, như vậy khiến con mệt mỏi, còn nữa, sáu năm trước ba đuổi con ra khỏi nhà, bây giờ con phải là con nhà họ Đồng nữa, ba muốn tìm con tìm Đồng Chân , mặc dù ta lớn tuổi rồi nhưng dáng người vẫn tốt, mới có thể bán được giá hơn.” xong lùi về sau thoát khỏi cánh tay Đồng Thiên Bác, chút do dự xoay người rời .

      Đồng Thiên Bác tức giận nghiến răng, đứa con này..... tốt!

      Nhìn Đồng Đồng nằm vai Đồng Nhan nhìn mình, Đồng Thiên Bác nhíu mày, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, lẽ nào, Tiếu Thâm.....

      Nhớ tới đứa con khác của mình, vừa rồi trong bữa tiệc ông ta cũng nhìn thấy, mặc dù Chân Chân xinh đẹp nhưng rất dễ nhận thấy làm cho Tiếu Thâm động lòng, muốn nắm được con cờ Tiếu Thâm này còn cần lợi thế khá, vốn dĩ ông ta còn phiền não chuyện này, bây giờ nhìn lại cần thiết nữa, chỉ cần lợi dụng đứa bé này là được rồi.
      Last edited by a moderator: 4/10/14
      hpdt, honglakxixon thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương bốn: Phụ nữ lại dám đùa bỡn .


      Đồng Nhan ôm Đồng Đồng quay , bởi vì nhìn thấy Đồng Thiên Bác trong lòng cảm thấy sợ hãi, cách nào che dấu, hai chân bắt đầu tăng tốc gần như là chạy.

      Đồng Đồng ngoan ngoãn, gì nhìn mẹ cho đến khi hai người ngồi trong xe lúc này Đồng Nhan mới thở phào nhõm, khởi động xe, đạp chân ga xe liền lập tức chạy ra ngoài con đường quen thuộc, lúc này Đồng Đồng mới cảm giác mẹ dần thoải mái.

      “Mẹ, mẹ sợ cái gì?” Cậu bé trúng.....

      Đồng Nhan sững sờ, bàn tay nắm chặt tay lái, mắt nhìn về sang bên cạnh thấy đôi mắt trong veo của Đồng Đồng nhìn mình.

      Đồng Nhan gượng cười: “Uh.....Người đó là.....”

      “Bệnh thần kinh sao?” Đồng Đồng cười cười trực tiếp cắt đứt lời của mẹ, có thể nhận thấy Đồng Nhan muốn nên nên lời, phải gì với đứa trẻ chứ?

      Đồng Nhan lúng túng, vẫn còn gượng cười, Đồng Đồng thành nhìn : “Mẹ, người vừa rồi có phải là nguyên nhân khiến mẹ trốn đống trốn tây suốt sáu năm qua?” Sáu năm qua, cậu hiểu tại sao, Đồng Nhan luôn luôn đem theo cậu nay ở chỗ này mai lại chuyển chỗ khác, ở thành phố A là lâu nhất, hơn năm rồi, cậu cũng có rất nhiều bạn...

      “Bây giờ bị phát chúng ta lại phải chuyển nhà sao?”

      Đồng Nhan nghe thấy trong lòng là có cảm giác gì, giọng của Đồng Đồng non nớt ngây thơ nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia lại có thể nhìn thấy chút mất mát, chuyển chuyển lại suốt, thằng bé muốn tiếp tục trốn nữa.

      Đối với vấn đề của Đồng Đồng, Đồng Nhan có cách nào trả lời, muốn thế nào, bây giờ chưa thể xác định, chỉ có thể im lặng.

      Hai mẹ con đều im lặng.

      Đồng Thiên Bác chỉnh lại quần áo rồi quay lại đại sảnh, Đồng Chân thấy ông vội chạy lên ôm tay ông, bộ mặt uất ức : “Ba, kế hoạch bị con tiện nhân Đồng Nhan phá hỏng phải làm sao đây?”

      Đồng Thiên Bác nhíu mày “Đó là em con, đừng chút lại con tiện nhân,, người ngoài nghe thấy lại tưởng rằng nhà chúng ta có giáo dục.”

      Đồng Chân nghe thấy vậy sững sờ, phản ứng kịp, sao ba lại như thế, lúc trước ta vẫn gọi như vậy ba chưa bao giờ ta câu, hôm nay sao lại như thế?

      Đồng Chân nhíu mày quan sát ba mình, Đồng Thiên Bác lại nhìn ta, đôi mắt lạnh lùng nhìn khắp đại sảnh, sau khi thấy Tiếu Thâm liền nở nụ cười.

      “Ha ha, tổng giám đốc Tiếu.” Đồng Thiên Bác giơ bàn tay phải của mình ra cười với Tiếu Thâm.

      Tiếu Thâm chuyện với bạn thân nghe thấy vậy liền xoay người, sau đó lông mày khẽ nhíu lại, nhếch miệng nở cụ cười: “Tổng giám đốc Đồng.” Hai người bắt tay nhau.

      Đồng Chân an phận theo bên cạnh Đồng Thiên Bác, thấy Tiếu Thâm, thể tránh khỏi nhớ lại nụ hôn của hai người trong góc, tốt đẹp như thế, nếu như phải do con tiện nhân Đồng Nhan kia quấy rầy.....

      Đồng Thiên Bác áy náy với Tiếu Thâm: “Vừa rồi con tôi có phép tắc, hy vọng làm tổng giám Tiếu phiền lòng.”

      Đồng Chân nghe ba mình chuyện, trái tim vui mừng, trong nháy mắt liền quên Đồng Nhan, đôi mắt như con thẹn thùng.

      Ngược lại Tiếu Thâm nhíu mày, trong đầu lại nghĩ đến Đồng Nhan “Ha ha, có gì, ngược lại ngờ ra ngài Đồng đây chỉ có con , vị Đồng Nhan kia, lúc trước sao tôi chưa gặp qua.”

      Hai cha con họ Đồng nhíu mày, chẳng lẽ Đồng Chân lại ta mới là Đồng Nhan sao? tới Đồng Nhan mới nhớ tới thằng bé có khuôn mặt giống y Tiếu Thâm kia, Đồng Chân bối rối, phải là chứ?

      Đồng Thiên Bác lại chú ý đến điểm khác, từ trước đến nay chưa từng gặp qua? Chẳng lẽ đứa bé kia phải con của Tiếu Thâm sao?

      Tiếu Thâm nở nụ cười tà mị, nhìn hai cha con trước mặt, trong đầu lại nhớ đến khuôn mặt thằng bé, trong nháy mắt chân mày nhíu lại, tại sao lại có cảm giác kỳ quái?

      Kỳ quái chỗ nào chứ?

      Điểm này Tiếu Thâm vẫn chưa nghĩ ra, cho đến khi bữa tiệc kết thúc, trong giấc mộng lại thấy khuôn mặt thằng bé, mơ thấy thằng bé cười híp mắt gọi “Ba”

      Sau đó giật mình tỉnh dậy, rời giường uống nước, vốn dĩ còn buồn ngủ đôi mắt bỗng dưng rực sáng, bừng tỉnh hiểu ra vỗ đầu mình, trách được, hóa ra là như vậy, lúc này mới nghĩ ra, căn bản là bị người phụ nữ kia đùa bỡn, người phụ nữ kia là phóng viên, lúc chụp hình bị bắt được lại dùng thằng bé để thu hút chú ý của mọi người, sau đó mượn cớ dỗ thằng bé mà có thể đường đường chính chính rời .

      Tiếu Thâm tức giận nghiến răng, nắm chặt chiếc ly thủy tinh trong tay!

      Rạng sáng ngày hôm sau, trong buổi sáng toàn bộ báo chí của thành phố A đều bán hết, nội dung báo chí về bữa tiệc đại thọ nhà họ Tiếu, tờ báo miêu tả chi tiết, có hình ảnh ràng, độc giả rất kích thích, có thể nhìn thấy hình ảnh toàn bộ tướng quân nhà họ Tiếu cùng với khách mời, phải là hình ảnh mặc quân phục như bình thường.

      Đồng Nhan ngồi ở chỗ làm của mình, trong đầu vang lên lời của con trai bảo bối, trong nháy mắt Đồng Nhan thẫn thờ, có chuyển hay đây?

      Tổ trưởng kiêm bạn tố Lưu Thuần tới chỗ Đồng Nhan “phịch” tiếng, ném xuống phong thư dày, Đồng Nhan bị dọa sợ, vỗ ngực hỏi: “Đây là cái gì?”

      xong cầm phong thư lên mở ra xem, xấp dày tiền mặt, Đồng Nhan kinh ngạc, lập tức đừng dậy nhìn Lưu Thuần, kích động hỏi: “Đây là.....Đây là.....”

      Lưu Thuần im lặng, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của Đồng Nhan, cười híp mắt : “Phần thưởng tổng biên đưa cho em, tổng biên tòa soạn chúng ta cần những người ưu tú như cậu, làm rất tốt”

      Đồng Nhan kích động, ôm tiền thưởng mặt tràn nước mắt nhìn Lưu Thuần điên cuồng gật đầu: “Tôi tiếp tục cố gắng.”

      Lưu Thuần bất đắc dĩ “ chẳng có tiền đồ, có thể đừng thấy tiền là mờ mắt như thế được ? như vậy rất dễ bị người xấu bắt cóc.” Lưu Thuần lo lắng điểm này lâu, Đồng Nhan rất xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, hoàn toàn thể nhìn ra sinh con, tóc buộc đuôi ngựa, quần jean áo T-shirt, nhìn thế nào cũng giống như sinh viên, khuôn mặt nhắn.

      Đồng Nhan cười khúc khích: “Sao có thể có người muốn bắt tôi chứ, nếu như có người muốn tôi cũng tự nguyện. Hì hì.” xong ôm tiền chạy .
      hpdt, honglak, xixon 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :