1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã của tôi ai dám theo đuổi - Thất Quý (10/10) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bà xã của tôi ai dám theo đuổi
      [​IMG]

      Tác giả : Thất Quý
      Convert: ngocquynh520
      Edit: Hana96
      Số chương: 10 chương


      Giới thiệu


      Đàn ông khi giường đều gian dối, sau khi xuống giường lại thành nghiện.

      Phụ nữ giường rất hàm súc, sau khi xuống giường liền buông ra.

      Lý Ý Di trời sinh chỉ số EQ cao, là người phụ nữ vô vị, lại ghét trang điểm.

      Trong tình của có chuyện lãng mạn, cho nên trong mắt đàn ông người hiểu tình thú, mất phong tình phụ nữ.

      Nhưng sao, vốn thèm để ý những chuyện tình qua loa như vậy, chỉ muốn tìm người đàn ông bình thường kết hôn, tôn trọng nhau đến hết đời.

      Đáng tiếc, lại là con đà điểu.

      Sau khi gặp Tào Thiệu Trạch hoàn toàn bị đả kích. ra phải là người phụ nữ vô vị, mà là do những người đàn ông kia khơi dậy nổi nhiệt tình của

      ra, phải có phong tình mà là đàn ông theo đuổi đều có ai là người tốt.

      Cho nên khi bắt đầu chú ý ăn mặc, đàn ông theo đuổi còn nhiều hơn ruồi.

      Cho nên khi Tào Thiệu Trạch dụ dỗ lên giường liền ngoan ngoãn leo lên.

      Nhưng, ràng là chỉ dạy làm người phụ nữ thôi.

      Tại sao lúc vui mừng muốn kết hôn với người đàn ông khác, người đàn ông Tào Thiệu Trạch này lại có ý định để , chỉ giở trò lưu manh mà còn đập nhà , cuối cùng còn rất vô lại ra rất .

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 30/3/15
      honglak, Diệp Nhu, Nữ Lâm4 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1

      Lý Ý Di mặc chiếc áo đầm trắng tinh, cổ lật màu lam, in hoa dài đến đầu gối, dây nịt cũng màu lam giống với cổ áo. thích nhất là mặc áo đầm, bởi nó rất dễ cởi ra, hơn nữa lại cần lo phải chọn trang phục phối hợp, cho dù mặc lên đẹp nhưng tối thiểu cũng làm trở nên buồn cười.

      Lý Ý Di mặc cái áo đầm mà mình thích nhất, ở giữa hè nhiệt độ 45oC, ngồi trong công viên được 45 phút, nhưng người chờ vẫn chưa thấy đến.

      lần nữa nhìn xa xăm, ánh mắt thể là tâm tình gì, sau khi xác nhận đối phương tới, nhìn về phía đám mây trời.

      “ Nóng quá…” Qua hồi lâu, than thở hơi.

      và đối phương hẹn nhau ở đài phun nước trong công viên, mà cách suối phun đó xa có hàng ghế ngồi được đặt dưới gốc cây. Ở trong công viên chờ 45 phút, có ít người dạo công viên ngồi ở ghế hóng mát , hơn nữa còn nhìn với ánh mắt kì quái, giống như tại sao chỗ có bóng cây ngồi, lại ngồi ở bên cạnh đài phun nước chịu nắng.

      làm sao có thể giải thích với những người đó rằng bởi vì có hẹn người ta gặp mặt ở bên cạnh đài phun nước, sợ mình rời , khi đối phương tới nhìn thấy . Dù khoảng cách tới trăm bước, nhưng cũng muốn vì trăm bước này mà bỏ qua cuộc gặp với đối phương, đây chính là cuộc hẹn hò, nếu như bỏ qua phải mình là người có lỗi sao.

      muốn làm người giữ lời hứa, giống như kẻ ngu ngồi ở chỗ này hứng ánh mặt trời, ai biết lại chỉ có ôm loại suy nghĩ này thôi.

      Lý Ý Di lại lần nữa nhận được tin nhắn, là bạn trai gửi tới.

      ‘ Xin lỗi Ý Di, hôm nay thực là quá nóng, muốn ra khỏi cửa, giữa chúng ta đến đây chấm dứt .’

      Cất điện thoại di động, Lý Ý Di cảm thấy mình ngu ngốc, chỉ đần mà còn rất ngu xuẩn.

      Ba ngày trước ở trong điện thoại bị bạn trai đá, hiểu ra sao, chẳng lẽ chỉ có mình vẫn luôn cho rằng ở chung chỗ rất tốt sao? Vì vậy hẹn đối phương ra ngoài để chuyện, đặc biệt mặt bộ trang phục mà mình thích nhất, lần đầu tiên chú trọng ăn mặc trước khi ra khỏi nhà như vậy.

      tại sao, toàn thân bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, còn đối phương lấy lí do là quá nóng nêm biến tất cả cố gắng của biết thành trò cười.

      Sớm biết như vậy hẹn ta ở công viên, trực tiếp hẹn gặp mặt ở nhà là tốt nhất, nhưng nếu như vậy, ta căn bản muốn gặp .

      Lý Ý Di đứng lên, nhất thời cảm thấy đầu choáng váng, hoa mắt, nhưng phải là người hay để lộ tâm tình ra bên ngoài, cho dù có bị hong thành thịt khô người khác nhìn vào cũng chỉ tưởng rằng đứng ngẩn người mà thôi.

      Trước mắt đài phun nước nho ở trong khu công viên hoàn toàn có tác dụng làm mát, Lý Ý Di cởi đôi giày xăng-đan dưới chân ra bọc lại đặt ở bên thành đài phun nước, cái chân bỏ vào trong hồ, ngâm vào trong nước.

      Nước bị ánh mặt trời phơi nóng lên, nhưng nước từ dưới lòng bàn chân truyền lên vẫn có thể giảm nhiệt hiệu quả, nêm thả chân còn lại vào trong nước.

      Đài phun nước hình tròn rất cạn, chỉ có ở trung tâm đài phun, cột nước phun cao hơn nửa người, những nơi khác nước chỉ vừa đến bắp chân. Lý Ý Di kéo cao làn váy, chân trần đứng ở bên trong đài phun nước, từ bắp chân truyền đến cảm giác mát lạnh làm cho thấy khá hơn nhiều.

      Lý Ý Di giống như đứa trẻ ở trong hồ vọt nước, đá nước, ở trong đài phun nước tới lui.

      Ào ào… thanh của tiếng nước bị đá làm cho tâm tình của chuyển biến tốt hơn.

      “ Tiểu thư?” Lưng Lý Ý Di cứng đờ, quay đầu lại xem là ai gọi , từ lúc nghịch nước cho đến bây giờ có nhiều hơn người đàn ông, người đàn ông kia đứng đối diện mỉm cười với .

      Lý Ý Di khổng phải là người am hiểu việc nhìn sắc mặt chuyện. Trực giác của cho là người đàn ông xa lạ này là nhân viên quản lí công viên, trong lúc nhất thời có chút bối rối.

      “ A, xin lỗi, tôi ra ngoài!” xong liền nâng váy nhanh chóng bước ra ngoài.

      Người đàn ông kia thấy dáng vẻ vội vàng của , liền khoát tay : “ , , chỉ là tôi có vài lời muốn với , …”

      Lời của còn chưa hết, Lý Ý Di bởi vì quá nhanh, cộng thêm phía dưới đài phun nước gạch men sứ rất trơn, dưới chân mất thăng bằng, cả người liền ngã về phía sau….

      Người đàn ông kia theo phản xạ co bả vai lại, chỉ thấy trước mắt bọt nước khổng lồ và tiếng “ Bùm”, nước bắn lên tung tóe, nhìn thấy Lý Ý Di đâu nữa.

      “ Tiểu thư!” khẩn trương nhảy vào trong đài phun nước, chạy đến chỗ Lý Ý Di ngã, giống như sợ chết đuối ở trong hồ nước chỉ cao đến bắp chân này, khẩn trương đỡ hai vai của , kéo lên từ trong đài phun nước.

      Lý Ý Di ngừng lấy tay lau nước chảy từ tóc xuống mặt mình, bởi vì sức nâng của nước nên khi té cũng cảm thấy người mình có chỗ nào té bị đau, chỉ cảm thấy vận khí hôm nay của mình tốt.

      Đợi lau sạch nước mặt mình, đâu còn thời gian suy nghĩ những chuyện khác, mới ý thức tới người đàn ông vừa rồi vẫn mực chống lưng mình, yên lặng đứng ở bên người , sợ lại ngã vào trong nước, nhớ lại chuyện vừa rồi, cũng là chạy tới giúp đầu tiên.

      Lý Ý Di nhìn quần áo của người nọ chút, quần áo của mình bị ướt là đương nhiên, nhưng đối phương bởi vì chạy tới giúp mà làm cho người cũng bị ướt, ngay cả giày cũng bị ngâm trong nước.

      có làm sao ? Có nơi nào thoải mái hay ?” Dáng vẻ của thực khẩn trương.

      lăc đầu cái, đối phương giúp đứng lên, hai người trước sau bước ỏi đài phun nước, nước vương vài ra đầy mặt đất

      Lý Ý Di ngồi vào chỗ mình vừa ngồi ban nãy, bên cạnh là chiếc túi của , chỉ có điều người bị ướt sũng

      “ Đều tại tôi lớn tiếng quá, hù dọa .” vẫn ở bên cạnh lo lắng nhìn .

      “ A?” sửng sốt chút, ngẩng đầu, lúc này mới chân chính quan sát người đàn ông bên cạnh.

      Toàn thân gần như ướt đẫm, nhất là quần dài, bị ướt nhẹp, nơi bị ướt nhẹp màu sắc cũng sẫm hơn chút, phía dưới ngừng nước, nhìn qua có chút buồn cười. Nhưng có để ý đến nước người mình, đôi mắt lo lắng nhìn , giường như muốn , bị ngã là do dọa sợ, sợ bị trách cứ.

      Mặc dù bên trong quả có mấy phần nguyên nhân, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt như vậy, Lý Ý Di làm sao còn hung hăng được, lấy khăn tay từ trong túi ra, lau lên mặt, tiếp đến trừ nước ra còn có cả mascara…. Trời ạ, ngay lúc này có dũng khí nhìn bộ dạng mình.

      Chỉ là trong hoàn cảnh như vậy lại làm cho cảm thấy có chút buồn cười, : “ Là tự tôi cẩn thận thôi, làm hại cũng bị ướt, mới vừa rồi là cảm ơn .”

      Vừa nghe tức giận, mặt người đàn ông là nụ cười rất tươi, lo lắng trước đó còn, “ Tôi sao, bây giờ trời nóng như vậy, quần áo lập tức khôn thôi, ngược lại là , có muốn tôi giúp kêu taxi hay ?”

      cần, tôi cũng muốn ngồi thêm lúc.” Lý Ý Di nhìn về phía mặt trời cười, : “ Như vậy cũng tốt, mát hơn nhiều.”

      phát , người đàn ông kia sững sờ nhìn , bộ dạng của nhất định là rất kì quái ? ho khan tiếng, nguyên nhân ở trong mắt nười khác là gì, liền cười : “ Tôi thực rất tốt…. Ừ, có chút nhếch nhác.”

      Sau khi ngã suống đài phun nước, cả người hề khó chịu, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn, cái nóng vừa rồi cũng bị xua tan .

      cũng phải, trời nóng bức thế này, có chút nước cũng thoải mái hơn.” Người đàn ông kia vừa lục lọi túi ở người mình, nhưng móc tới nửa ngày cũng có móc được cái gì.

      Người này ít nhất cao 180m, làn da lúa mạch, cánh tay trái có hình xăm mà Lý Ý Di xem hiểu, nhưng bộ dạng nóng nảy móc tới móc lui giống như cậu bé bảy tám tuổi, mới vừa rồi ánh mắt lo lắng của cũng trở nên dịu dàng hơn.

      Mặc dù bề ngoài Lý Ý Di chưa từng thấy qua loại hình xăm này, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác áp bức, Lý Ý Di hết sức kiên nhẫn chờ móc hết mỗi túi, cuối cùng mất mát với : “ Xin lỗi, tôi hôm nay có mang danh thiếp, vốn muốn sau này có chỗ nào thoải mái có thể đến tìm tôi.”

      đừng khách khí, tôi thực có chuyện gì, cứ coi như có chỗ thoải mái cũng phải lỗi của .” Lý Ý Di .
      “ Ách, ra … cũng hoàn toàn là vì chuyện này, tôi còn có chút chuyện khác muốn nhờ .”

      Chuyện khác? Lý Ý Di nghĩ đến chuyện mới vừa rồi gọi , chẵng lẽ phải muốn ra khỏi đài phun nước sao? nghiêm túc quan sát cũng cảm thấy người đàn ông này qua giống nhân viên quản lí công viên.

      Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của , : “ Là như vậy, tôi muốn hỏi có thể làm người mẫu cho tôi hay ?”

      Lý Ý Di nhíu lông mày, người đàn ông kia lại giống như trước bộ dạng hốt hoảng : “ Tôi phải lừa đảo! Tôi tên Tào Thiệu Trạch, là nhà tạo mẫu, chỉ là quên mang danh thiếp…. Tôi làm việc ở cửa tiệm tên “ Tình” ở đường số 5, biết nghe qua chưa?”

      Lý Ý Di lắc đầu, Tào Thiệu trạch rất bị đả kích, lại muốn chút gì đó để chứng minh phải người chuyên lừa đảo các , Lý Ý Di liền trước bước: “ Tào tiên sinh, mới vừa rồi cái gì người mẫu, tôi nghĩ tôi thực thích hợp.”

      Mặc dù Lý Ý Di nghe hiểu lời của , nhưng cũng muốn hoài nghi , ngược lại trong nháy mắt hiểu được lời giải thích cảu , mặc dù có chút tưởng tượng được, nhưng vẫn chấp nhận, nhưng tìm làm người mẫu, nhất định rất thảm?

      Người mẫu, phải vẫn hay thấy ti vi, là người vóc dáng cao gầy, cân xứng, bước rất có khí chất, mà , cái khác, được người ta khen xinh đẹp là chuyện hồi chỉ có thể nhớ lại, tại cao 163cm xuất chúng, vừa mới bị bạn trai đá, lại còn ngã xuống nước….

      Thế nhưng lại được nhìn chúng làm người mẫu, như vậy người đàn ông Tào Thiệu Trạch này nhất định bị bệnh rồi.

      Tào Thiệu Trạch phản bác: “ Tin tưởng tôi, ai thích hợp hơn ! Từ lúc mới ngồi ở chỗ này tôi liền mực nhìn , mà khi nhảy vào trong đài phun nước trong lòng tôi xác định, ai thích hợp làm ứng cử viên người mẫu hơn . người có vẻ đẹp cổ điển, cùng vui vẻ người giống người khác, đó là loại vui vẻ từ trong xương tủy chỉ có ở người phụ nữ phương Đông tài năng, có vẻ đẹp tiềm , là bẩm sinh, như bảo thạch chưa điêu khắc, chỉ nhìn thôi cũng đủ cho tôi rục rịch ngóc đầu dậy!”

      càng càng kích động, Lý Ý Di thể xê dịch qua bên cạnh, chút động tác đề phòng nho của khiến Tào Thiệu Trạch im miệng.

      “ Dĩ nhiên, ‘ rục rịch ngóc đầu dậy’ phải ý đó.” cuối cùng giọng giải thích cho bản thân(mình).

      Lời của ở trong đầu Lý Ý Di vòng vòng lại mấy vòng, Lý Ý Di cho ra kết luận là, “ Cho nên, tôi là tảng đá?”

      Mặt tào Thiệu trạch nhất thời cứng đờ, mà Lý Ý Di nhìn mặt của mà nở nụ cười.

      “Tôi chỉ giỡn thôi.” : “ Mạc dù tôi biết là có ý gì, nhưng cảm ơn coi trọng tôi, vào lúc này quả cho tôi khích lệ lớn.”

      “ Ý của là?” Hai mắt Tào Thiệu trạch tỏa sáng.

      “ Nhưng tôi sợ rằng có thời gian làm công việc người mẫu, đối với những thứ kia cũng hoàn toàn biết….”

      Ánh mắt Tào Thiệu Trạch trở nên ảm đạm, làm người nhìn vào có phần đành lòng.

      Nhưng Lý Ý Di biết, nếu cần người mẫu, như vậy người thích hợp hơn còn rất nhiều, ra vẻ thất vọng cũng chỉ là loại lịch với thôi.

      cần đến nhiều thời gian, có lẽ chúng ta nên làm chút.” Tào Thiệu Trạch , còn sợ coi là tên lừa gạt.

      Lời của chân chính chọc cười Lý Ý Di, . “ Xin lỗi.”

      Người gọi Tào Thiệu Trạch cuối cùng cho biết, đợi 2 tuần lễ, trong thời giang đó có thể từ từ suy tính, hoặc là đến tiệm của nhìn chút, nếu như thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm .

      tràn đầy thành ý, chỉ là công việc người mẫu đến tột cùng là như thế nào, đối với cuộc sống của Lý Ý Di mà , đó là thứ quá xa xôi, vốn muốn suy nghĩ.

      Từ có rất nhiều người cùng đại đa số các khác giống nhau, dĩ nhiên đó cũng phải là ý tốt gì. Thí dụ như biết giả bộ đáng để giành lấy thích của mọi người, cũng cí hứng thú với trẻ con, hợp với các với nữ sinh trong lớp, hay khóc, hay cười, có thiên phú trong việc chuyện đương.

      Năm 21 tuổi mới lần đầu, nửa năm sau liền tuyên bố thất bại, đối với những khác mà , diều này cũng chỉ xem như là tình cảm qua đường, nhưng với Lý Ý Di có thiên phú trong chuyện đương, vừa mới có chút lòng tin liền bị đả kích như vậy, quả là tai họa ngập đầu.

      Bê bết nhất chính là, nghĩ thế nào cũng thông, mình làm sai cái gì rồi, cái này giống với đề toán học, có kết quả nhưng lại cách nào đếm ngược dòng để tìm ra nguyên nhân.

      Ngay cả cuộc sống của mình mà cũng lo xong, còn dư sức lực đâu mà vùi đầu vào việc làm người mẫu đây? Cho nên, mặc dù cảm thấy có lỗi với Tào Thiệu Trạch, vẫn xem lần gặp gỡ này như khúc nhạc đệm đem ném ra sau đầu.

      vốn cho là cuộc sống của khôi phục giống như trước đây, Lý Ý Di thể ngờ rằng, 2 tuần sau, bước vào tiệm cắt tóc tên là “ Tình” ở đường số 5.

      đến nguyên nhân, đó là bởi vì câu của mẹ .

      Bởi vì thấy hai tuần này, ngoại trừ làm có ra ngoài, mẹ liền hỏi tại sao hẹn hò, hỏi xong mới biết con bà thất tình.

      “ Thất tình? phải con , con và đối phương phát triển rất thuận lợi sao? phải rất thích đối phương sao? Sao lại chia tay?

      “ Đúng vậy a, con cũng cho là rất tốt, nhưng là đối phương bở rơi con.”

      giỡn! Tiểu tử kia tại sao lại bở rơi con của ta?”

      “ Con cũng biết.”

      “ Vậy lúc chia tay nó cái gì hả?”

      ta ở chung chỗ với con rất mất thể diện, trước mặt bạn bè ngóc đầu lên được, nhưng cá nhân con nghĩ ra đây là ý gì.”

      Mẹ Lý đạp ra khỏi nhà, hơn nữa còn ra lệnh : “ Người ta có ý chê con quê mùa! Con mua vài bộ quần áo mới cho mẹ, tạo hình mới, cho tức chết tên tiểu tử kia! Nếu , cho trở về!”

      Cuối tuần nghỉ lễ lại bị người nhà đuổi , Lý Ý Di nghĩ ra mình có chỗ nào để . thể làm gì khác hơn là ở đường dạo.

      rất quê mùa sao? vẫn cảm thấy mình ăn mặc rất đúng quy củ, có phải là mẹ hiểu lầm cái gì hay ? Hình như, có người cũng từng giống như đá.

      Cứ như vậy, trong đầu Lý Ý Di lên cuộc gặp với người đàn ông trong công viên cách đây 2 tuần, nhớ làm việc ở đường số 5, nghề nghiệp là nhà tạo mẫu, “Nhà tạo mẫu” là làm cái gì?”

      Khái niệm có quá ràng, nhưng mình cũng có chỗ nào để , vì vậy, buổi chiều chủ nhật hôm đó Lý Ý Di bước vào tiệm cắt tóc tên “ Tình”

      nghi ngờ Tào Thiệu Trạch là tên lừa đảo, nhưng coi thường , nhìn đường tùy tiện tìm người làm người mẫu, cho rằng là người mới ra nghề, khổng mời nổi người mẫu chân chính, nhưng nhìn đến cửa hàng làm việc, phải thế nào đây… lợi hại a.

      Mới tính đến tháng trước thôi, mỗi lần cắt tóc đều cắt ở dưới lầu nhà mình, chỗ Vương A kinh doanh hiệu cắt tóc, tưởng tượng nổi, nơi cắt tóc thôi, có cần phải làm rực rỡ như vậy ?

      Cái cửa tiệm tên “Tình” này bao gồm ba tầng lầu, trong đó lầu , lầu hai là tiệm cắt tóc, lầu ba là hội quán SPA, vừa vào đối diện cửa có ba vị tiểu thư ở chỗ quầy, quầy bên trái là thông giữa tiệm làm tóc và cửa kính, bên phải là hai thang máy.

      Từ ngoài cửa kính nhìn vào, bên trong tiệm cắt tóc lấy màu trắng làm chủ đạo, các nhà tạo mẫu tóc đều bận rộn, nhưng có cảm giác ồn ào. Sang bên khu ngồi chờ còn có đồ uống cùng tạp chí, nhìn kĩ còn tưởng rằng đó là quán cà phê.

      Hỏi mục đích đến của , nhân viên lễ tân hỏi có hẹn trước hay .

      có.” , trong lòng có chút hối hận khi tới nơi này.

      “ Vậy xin hỏi, tiểu thư có phải là hội viên của chúng tôi ?” Lễ tân cười ngọt ngào.

      phải.”

      “ Nhưng chúng tôi chỉ phục vụ hội viên, tiếp đãi khách phải là hội viên, tiểu thư có muốn gia nhập hội viên nơi đây ?” Lễ tân xong đưa cho bảng đăng kí hội viên.

      Cho nên, chỉ là hội viên mới có thể hẹn trước, mà cũng chỉ có hội viên mới có thể ở bên trong uống cà phê chờ người sao? Suy nghĩ chút cảm thấy rất phiền toái, Lý Ý Di liếc nhìn giá tiền ở viền ngoài, cách nào tưởng tượng nổi, có người chỉ làm cái đầu mà chịu bỏ ra khoản tiền lớn như vậy.

      Vẫn là nhờ Vương A cắt tốt hơn… Lý Ý Di suy nghĩ muốn rút lui, nhưng lúc này khuôn mặt của Tào Thiệu Trạch lại lên, có chút đáng thương lại tràn đầy chân thành.

      Được rồi, mặc dù cách nào trở thành người mẫu, nhưng mà giúp ta tăng thêm chút thành tích cũng tốt…

      Lý Ý Di điền vào tờ hội viên, giao cho quầy lễ tân, còn quên hỏi câu: “ Vậy tôi trở thành hội viên là có thể hẹn người cắt tóc rồi phải ?”

      “ Dĩ nhiên, nhưng còn phải xem thời gian của nhà tạo mẫu tóc mà quyết định, xin hỏi ngài muốn hẹn nhà tạo mẫu nào? Tôi giúp ngài tra bảng thời gian làm việc.” Tiểu thư lễ tân mỉm cười, di di con chuột, mắt nhìn chằm chằm vào máy tính.

      “ Cái đó, xin hỏi ở chỗ này có phải có người tên Tào Thiệu Trạch hay ? Tôi muốn hẹn ta.”

      Tiểu thư lễ tân khuôn mặt tươi cười cứng lại, Lý Ý Di còn tưởng rằng mình sai tên, nơi này vốn có người này, nhưng tiểu thư lễ tân cầm lấy bảng vừa điền liếc mắt nhìn, mặt tiểu thư lễ tân từ cứng ngắc chuyển thành kinh ngạc.

      “ Xin hỏi, ngài là Lý Ý Di tiểu thư sao?”

      gật đầu, chỉ thấy hai tiểu thư lễ tân khác cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn , người trong đó cầm điện thoại lên bấm số, bên với : “ Xin ngài đến phòng VIP nghỉ ngơi, ông chủ lập tức tới ngay.”

      “ Ông… Ông chủ?”

      tiểu thư lễ tân khác đẫn đường cho Lý Ý Di, làm cho Lý Ý Di hiểu được, “ Có phải là nhầm lẫn gì ? Tôi chỉ muốn cắt tóc…..”

      Kết quả, bị người ta mang vào thang máy lên lầu hai, ra lầu hai à tầng VIP chuyên dụng, mà thậm chí đến thẻ hội viên còn chưa có, được đến nơi mà hội viên bình thường thể vào này.

      Lý Ý Di cảm thấy nhất định là nhầm lẫn, mặc dù và Tào Thiệu Trạch thể là quen biết, nhưng muốn tin là ông chủ nơi này quả tương đối khó khăn.

      thừa nhận mình có mắt nhìn người, nhưng trong ấn tượng của , dáng vẻ Tào Thiệu Trạch chắc cũng chỉ lớn hơn hai ba tuổi thôi? làm người ta có cảm giác như là đứa trẻ to xác mà thôi, chẳng lẽ là trùng tên họ?

      Lý Ý Di phỏng đoán lung tung, nhân viên phục vụ đưa tới cuốn tạp chí, bìa tạp chí in hình nữ minh tinh quốc tế nào đó, đột nhiên in tên tuổi Tào Thiệu Trạch.

      cầm lên, theo mục lục tìm được chuyên mục giới thiệu Tào Thiệu Trạch, vừa nhìn thấy sao cả, ra ông chủ của cửa tiệm “ Tình” đúng là người đàn ông ngày đó gặp ở công viên, hình được in rất ràng, mặc dù trong hình người đàn ông có vẻ thong dong chững chạc, nghiễm nhiên là thanh niên thành đạt, thế nhưng gương mặt thể nghi ngờ, chính là người cực kì hoảng loạn khi ngã vào đài phun nước.

      là người thể nhìn bề ngoài, Lý Ý Di xem tạp chí giới thiệu về , cha mẹ sống ở Pháp, từ sống ở Paris được nghệ thuật hun đúc, lại có cơ duyên làm quen nhà tạo mẫu nổi tiếng, được chỉ điểm.

      sinh ra ở Paris, ở đó nhất định nổi tiếng, sau lại quyết định về nước gây dựng nghiệp, chỉ trong vòng nửa năm đem ý niệm của mình biến thành của tiệm “ Tình” như ngày hôm nay.

      Tuy nhiên, bên trong tạp chí sưu tầm đều được khuếch đại lên, nhưng Lý Ý Di vẫn bị từng việc của Tào Thiệu Trạch hù dọa, mệt còn muốn giúp đối phương nâng cao thành tích.

      Cửa có báo động trước bị người đẩy ra, cái người đàn ông ở tạp chí có vẻ hăng hái giờ đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển, ăn mặc bình thường, áo T cổ tròn, quần jean cùng giày thể thao.

      nhìn cái liền thấy ngồi ghế sa lon, “Ý Di! cuối cùng cũng đến rồi!”

      “ Ách….” Ánh mắt hưng phấn giống như nhìn thấy con mồi, khiến Lý Ý Di khỏi nghĩ đến bộ dạng của ngày đó ở trong công viên, lại len lén liếc mắt nhìn tờ tạp chí, người đàn ông vói bộ quần áo thời trang hướng về phía ống kính mỉm cười.

      Tạp chí này quả nhiên thể tin được.

      “ Tôi còn nghĩ nếu tới phải làm sao bây giờ, rốt cuộc đáp ứng làm người mẫu rồi!” Tào Thiệu Trạch rất khách khí đặt mông xuống ngồi cạnh , cầm lấy đồ uống trước mặt Lý Ý Di lên uống ừng ực ừng ực đến thấy đáy, lại đem ly thủy tinh đặt lên bàn, trong quá trình này ánh mắt thủy chung vẫn rời khỏi .

      Lý Ý Di liếc nhìn ly nước mình uống được nửa, tại đến cặn cũng còn trong ly, “ rất nóng à? Có muốn nghỉ ngơi chút ?” cảm thấy toàn thân giống như ở trong nước, nhìn qua có vẻ rất nguy hiểm.

      cần, hôm nay là ngày cuối cùng ước định hai tuần, tôi còn suy nghĩ, nếu thay đổi chủ ý, tôi nên làm cái gì bây giờ, nghe tới đây, tôi liền vội vàng chạy tới.”

      “ Thế nào, còn chưa tìm được người mẫu sao?” Lý Ý Di bất ngờ, thế nhưng đợi hai tuần.

      “ Người khác? Ý Di, tôi tìm được nha!” Tào Thiệu Trạch kinh ngạc phải là giả.

      Lý Ý Di rung động lớn, cảm thấy thế nào cũng thể rằng chỉ đến đây để cắt tóc mà thôi.

      “ Ách…. Nhưng tôi rất lùn.” .

      Tào Thiệu Trạch rất hào phóng mà cười lên, “ Cũng phải bảo lên đài chữ T, chỉ là tạo hình thôi, thậm chí cần động.”

      cần động? Nghe có vẻ rất dễ dàng.

      “ Cái gọi “tạo hình” rốt cuộc là gì?”

      “ Chính là làm chút tóc, hóa trang chút, thay vài bộ trang phục, có chút giống cuộc “đại cải tạo” của các . Thế nào, tôi chưa có qua với sao?”

      Tào Thiệu Trạch thấy lắc đầu, ngượng ngùng cười to hai tiếng, “ Đó nhất định là do lúc tôi gặp được quá hưng phấn, quên với , nhưng bây giờ cũng muộn á!”

      Cải tạo? Lý Ý Di thể tưởng tượng nổi mình còn có thể thay đổi thành hình dáng gì, nhưng cái này thể nghi ngờ là rất có sức hấp dẫn, giọng hỏi Tào Thiệu Trạch: “Chính là làm cho người ta trở nên xinh đẹp đó sao?”

      “ Ý Di, vốn rất đẹp!” Tào Thiệu Trạch suy nghĩ chút, : “ phải là đem vẻ đẹp của tỏa ra ngoài.”

      “ Cho nên, có thể làm cho bạn trai cũ của tôi giật mình là ý này sao?” Lý Ý Di hỏi.

      “ Bạn trai cũ của ?”

      “ Đơn giản mà ta chê tôi quê mùa, đem tôi đá .” Theo như lời mẹ phân tích đúng là như vậy.

      là người đàn ông có mắt, tôi nghĩ ta mà thấy bộ dạng của TV nhất định kinh ngạc được lời nào.” Tào thiệu Trạch oán hận , giống như bất bình giùm .

      Lý Ý Di có tâm tư cảm kích , mới vừa hạ quyết định giúp lại nảy sinh dao động lớn, “ cái gì, TV? Cái gì TV?”

      “ Chính là tiết mục TV bình thường thôi! Chỉ là sao, ý tứ của chính là đáp ứng tôi rồi đúng , bất kể là bạn trai cũ hay cái gì, tôi nhất định biết thành người con đẹp nhất thế giới, cứ yên tâm giao mình cho tôi !”

      , tôi an tâm, phải giải thích ràng, cái gì TV…”

      Tào Thiệu Trạch kéo , để ý đến câu hỏi của , kéo về phía phong tạo hình, “ thôi, thôi, chúng ta bây giờ phải tạo hình thử.”

      được, cái gì TV, chẳng lẽ là muốn lên TV sao? với tôi nha! Lý Ý Di liều chết chống cự.

      “ Tôi chưa sao? Vậy nhất định là do nhìn thấy quá hưng phấn nên quên mất, chuyện này bây giờ cũng muộn, sao cả!”

      “ Ai sao cả! Này………. Này!”

      Lý Ý Di có cảm giác như mình bị người ta lập bẫy.


    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2

      Theo lời Tào Thiệu Trạch chỉ là tiết mục của đài truyền hình, đặc biệt giới thiệu các lĩnh vực chuyên môn của các doanh nhân, gần đây muốn giới thiệu Tào Thiệu Trạch. Cái tiết mục này có tỉ lệ người xem TV rất cao, đối với “ Tình” có thể tạo được tiếng tăm lớn, Tào thiệu Trạch cũng rất coi trọng chuyện này.

      Trong đó có mốc quan trọng, chính là Tào Thiệu Trạch tự giới thiệu phương thức kinh doanh cùng cách quản lý của mình, vì thế cần người mẫu phối hợp cho phần thuyết minh của , cho nên người mẫu này có ý nghĩa rất quan trọng.

      Khi Lý Ý Di biết mình trong lúc vô tình đáp ứng với người ta chuyện quan trọng như vậy, muốn đổi ý cũng còn kịp, bowit vì tiết mục đó diễn ra vào chính ngày hôm sau.

      thể tưởng tượng nổi, Tào Thiệu Trạch cho hai tuần suy nghĩ, thế nhưng lại chừa cho mình đường lui, nếu như, cuối cùng đồng ý, hôm sau phỏng vấn dự định làm sao bay giờ? Đối với hành động diên cuồng chừa lại đường lui của , Lý Ý Di nên lời từ chối .

      Hôm đó chụp hình, Lý Ý Di tựa như di vào đường hầm kì diệu đến với thế giới của những con rối gỗ, tất cả đều làm cảm thấy xa lạ, mà chỉ việc làm theo chỉ thị của người khác, nhiếp ảnh gia bảo đứng ở chỗ nào, dùng bộ dạng gì về phía Tào Thiệu Trạch liến làm như thế.

      Tào Thiệu Trạch rất nhường nhịn , dám nhìn xuống phí dưới, làm cho mỉm cười, dám có biểu đau khổ, ngày kế tiếp hoàn toàn biết mình trải qua những gì.

      mình mà từ đầu tới cuối thay tới bốn năm bộ quần áo, người đeo đồ trang sức còn nhiều hơn đeo cả đời, kiểu tóc cũng thay đổi liên tục, Tào Thiệu Trạch đặt nội dung chủ đề là “đa dạng”, ra tất cả đều là ……

      Đợi đếnlúc nhân viên chụp hình rời , Lý Ý Di vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, bên trong cửa tiệm nhân viên quét dọn làm cho đứng cũng được mà ngòi cũng xong.

      Tào Thiệu Trạch vừa trở về từ tổ chụp ảnh, để ý đến người chung quanh, lặng lẽ đến sau lưng Lý Ý Di, vươn hai ngón tay nhang búng vào vành tay .

      “A!” Lý Ý Di bị giật mình, ở sau lưng, Tào Thiệu Trạch cười trộm, cảm giác thành tựu khi gian kế được thực .

      “Kết thúc rồi sao?” hỏi, cả ngày cứ ngây dại, cái gì cũng biết.

      “Kết thúc rồi, Ý Di, hôm nay cảm ơn !”

      “ Vậy tôi trước đây.” Lý Ý Di nghĩ mình ơt lại cũng có việc gì làm, muốn lại bị Tào Thiệu Trạch giữ lại.

      mặc đẹp như vậy là muốn đâu à?” cười hỏi.

      “A, đúng rồi, tôi thay lại quần áo.” Lý Ý Di quên mình còn mặc quần áo người khác, về hướng phòng thay quần áo nhưng vẫn bị Tào Thiệu Trạch kéo lại.

      hiểu lầm rồi! Ý tôi là nếu ăn mặc xinh đẹp như vậy mà ăn tối có phải rất lãng phí ?”


      Tào Thiệu Trạch đoán tính tình của cũng giống , hoặc là tác phong của rất phổ biến, lôi kéo Lý Ý Di về hướng thang máy, bởi vì chung quanh có rất nhiều người nhìn nên Lý Ý Di cũng muốn cùng giằng , vì vậy để lôi kéo ra ngoài.

      Ngồi trong xe Tào Thiệu Trạch, Lý Ý Di có cảm giác như bản thân bị người ta lừa.

      Lúc này qua thời gian cơm tối, đường phố cũng vắng hơn, Tào Thiệu trạch vừa lái xe vừa trò chuyện cùng , nhìn qua tâm tình rất tốt.

      “ Tính Di, muốn ăn gì?” hỏi.

      cần.” Lý Ý Di từ chối, : “ Tôi về nhà là được rồi, mới vừa rồi nghe nhân viên muốn mở bữa tiệc chúc mừng, chạy ra đây như vậy sao được.”

      “Lễ chúc mừng? Tôi biết.”

      “ Lúc có ở đó bọn họ lén lút thảo luận, là muốn cho bất ngờ, hình như địa điểm cũng chọn xông rồi.”

      “Ai kêu bọn họ cho tôi, để bọn họ tự chúc mừng cũng tốt, có tôi ở đó bọn họ càng tự tại. Ý Di, chúng ta ăn cơm ở đâu đây? mệt mỏi cả ngày nhất định rất đói bụng?”

      Lý Ý Di ở trong lòng than thở, mặc dù rất tán thưởng Tào Thiệu Trạch cố chấp, nhưng mà có nhiều lúc lại cố chấp như đứa bé.

      “Nếu , tôi liền thay quyết định vậy.”

      “Vậy ăn phở xào tốt lắm!” Lý Ý Di vội ra từ vừa nảy ra trong lòng.

      “Phở?” Tào Thiệu Trạch nhìn cái, “Phở là cái gì?”

      chưa từng ăn phở xào?” Lý Ý Di đột nhiên nhớ ra lớn lên ở Châu Âu, cũng chỉ mới về nước được hơn nửa năm mà thôi.

      Tào Thiệu Trạch lắc đầu cái, vẫn như cũ nông nổi : “ cần gấp gáp, chỉ cần cho tôi biết nhà hang nào bán là được.”

      “Nhà hàng?” Cái này là làm khó Lya Ý Di rồi, chưa từng đến nhà hàng ăn phở xào.

      Kết quả, Lý Ý Di dẫn Tào Thiệu Trạch tới chợ đem cách chỗ nhà hai con đường, ở ngoài đường tìm vị trí ngồi xuống.

      Tào Thiệu Trạch hết nhìn bên phải lại quay sang nhìn bên trái, có vẻ rất hứng thú đối với chợ đêm, nhưng Lý Ý Di lại cảm thấy hối hận khi dẫn tới nơi này, sau khi bọn họ ngồi xuống cách nào yên tâm ăn phở được, biết có phải là do bị ảo giác hay cảm giác mọi người qua đường đều nhìn bọn họ.

      Tào Thiệu Trạch đối với món phở xào này cảm thấy rất có hứng thú, thuần thục cầm lên chiếc đũa, ngừng đưa vào trong miệng, còn ngừng khen ngon, lão bản bị dụ dỗ lại tạng hai người ly nước uống.

      ăn hào hứng, điện thoại của Tào Thiệu Trạch bỗng vang lên, bên lẩm bẩm tối khuya là ai gọi, bên nhận điện thoại, vẻ mặt từ kiên nhẫn chuyển thành xin lỗi, “A! xin lỗi, tôi quên mất! Tôi hôm nay được rồi, làm phiền mọi người giúp tôi hủy bỏ.”

      muốn đâu sao? Lý Ý Di có thói quen nghe lén điện thoại của người khác, nhưng lại ngừng được suy nghĩ muốn nghe nội dung cuộc điện thoại.

      Lại nghe Tào Thiệu Trạch : “Đúng vậy, đúng vậy, giúp tôi tiếng xin lỗi với các quản lý.”

      Lý Ý Di uống ngụm nước, thiếu chút nữa là phun hết cả ra, Tào Thiệu Trạch cúp điện thoại, thấy bộ dáng nhếch nhác, hướng cười tiếng, giải thích: " Bạn của tôi có giúp tôi đặt phòng ăn, nhưng tôi quên cho họ biết tôi có việc được."

      " có hẹn với nguời ta ăn cơm sao?" Nhìn dáng vẻ bàng quang như vậy, Lý Ý Di thấy khẩn trương thay .

      " Đúng vậy, tôi có hẹn ấy ăn cơm." Tào Thiệu Trạch cười hì hì, lại tiếp tục gắp phở xào lên say sưa ân ngon lành.

      Lý Ý Di mất nửa ngày mới hiểu được ý tứ của , biết phải gì để diễn tả tâm tình của mình lúc này.

      " đặt sẵn phòng ăn rồi hả? Đặt phòng ăn rồi còn tới ăn phở xào?" thử dò xét hỏi.

      "Bởi vì em muốn ăn cái này." Tào Thiệu Trạch giống như là đương nhiên : "Nếu muốn mời em ăn cơm đương nhiên là phải ăn món em thích rồi, tôi là sợ ngộ nhỡ em nghĩ ra được muốn ăn cái gì, có nơi để cho nên mới chuẩn bị trước, chỉ la nhưng cai kia quan trọng, quan trọng nhất là em cảm thấy vui vẻ."

      Đối với việc coi "trọng mình" Lý Ý Di rất cảm động nhưng cũng Thấy ngại, "tôi ăn cái gì cũng được, làm như thế tôi rất ngại."

      "Đây là để cảm ơn em mà, hôm nay nếu nhờ có em giúp tay tiết mục lần này của tôi thất bại rồi."

      Có cần khoa trương như vậy , Lý Ý Di hỏi : "Tôi biểu có được ?"

      "Di nhiên, em biết mọi người đều nhìn em rời mắt nổi sao? Tại sao lại nghi ngờ mình như vậy?"

      Tào Thiệu Trạch mặt mày hớn hở khiến Lý Ý Di xác định phải là bản thân suy nghĩ nhiều, tất cả mọi người nhìn bên này.

      "Bọn họ chẳng qua la cảm thấy kì quái thôi?" bị biến thành tượng người loay hoay ngay, thời gian soi gương cũng có, nhưng suy nghĩ chút, Tào Thiệu Trạch ở người làm phen "công trình" đến cả mẹ ruột cũng muốn nhận ra .

      Tao Thiệu Trạch đột nhiên trừng , dọa giật minh, nghiêm mặt : "Ý Di em thể có lòng tin đối với mình như vậy!"

      Chương 2 (tiếp)

      “Cũng phải là tin…..”Lý Ý Di cúi đầu nhìn mình mặc chiếc áo sơ mi cổ rộng in hoa văn bằng sắt nung ( chỗ này ta cũng hiểu aaaaaaaaa…), còn kẹp chút dây chuyền làm trang sức, phía dưới là cái quần ngắn màu trắng, tưởng tượng ra được mình mặc y phục như vậy thành bộ dáng gì.

      Trong lời được tự nhiên, luôn cảm giác mình giống tinh tu luyện thành người, nhưng laowif này mà ra chắc chắn Tào Thiệu Trạch trở mặt.

      “Được rồi! Cơm nước xong tôi mang em chỗ, chứng kinh điều này.” Tào Thiệu Trạch biết lại nghĩ tới cái gì.

      Tính cách Tào Thiệu Trạch vốn là nhiệt tình như vậy, còn chịu văn hóa nước Pháp hun đúc, người như vậy rất dẽ thân cận, cùng người như vậy ở chung Lý Ý Di cũng ghét, nhưng thường xuyên nhiệt tình cùng cố chấp làm có chút chịu nổi.

      Bọn họ còn chưa biết nhau được mấy ngày nhưng có thể khẳng định nếu như trai hoặc em trai như vậy chắc chắn phát điên mất.

      Ăn cơm xong, ràng nơi này chỉ cánh nhà mình hai con đường nhưng Tào Thiệu Trạch lại kiên trì bắt ngồi vào trong xe của , hơn nửa giờ tới quảng trường.

      Bọn họ dừng xe ở dưới lầu cao ốc, Tào Thiệu Trạch dẫn vào thang máy nhấn tầng thứ 23.

      “Đây là nơi nào?” Lý Ý Di hỏi.

      Tào Thiệu Trạch thực tự hào cười : “Nơi này là phòng làm việc tôi chọn trúng, nó vốn là phòng học vũ điệu, sau lại cho thuê, tôi liền mướn, bây giờ còn lắp đặt thiết bị, cho nên có chút hỗn loạn.”

      có gì á…, nhưng chúng ta tới nơi này làm gì?”

      “Em có biết tôi vì sao lại mướn nơi này làm phòng làm việc ? Địa điểm vắng vẻ, giao thông cũng thuận lợi.” tào Thiệu Trạch thần bí : “Bởi vig nơi này có mặt gương thần kì!”

      “Gương?”

      “Cinderella xuyên y kính, em chưa từng nghe qua sao?”

      Lý Ý Di nhìn xong nhưng chỉ có thể nhìn mất hứng mà lắc đầu, bày tỏ là biết.

      Tào Thiệu Trạch giống như là ngờ tới, rất kiên nhẫn giả thích cho , “ Người mướn phòng học vũ điệu trước kia cho tôi biết, bởi vì những người nhìn vào chiếc gương này cuộc sống sau này rất thuận lợi, còn có thể thành ngôi sao, cho nên bọn họ liền đặt tên cho chiếc gương này là ‘Cinderella xuyên y kính’. Truyền thuyết như vậy phải rất đẹp sao? Em luôn tự tin như vậy, tôi cảm thấy em rất cần thiết nhìn chiếc gương này.”
      Lý Ý Di thiếu chút nữa muốn ngất , lái xe mang xa như vậy chỉ là để nhìn chiếc gương?

      "Nếu là soi gương ở đâu cũng có thể soi được mà, thí dụ như bây giờ ở trong thang máy cũng có thể soi." chỉ vào hình ảnh của hai người ở trong thang máy.

      Cũng phải là tự ti, chỉ là có khái niệm đẹ xấu, vân luôn cảm thấy cách ăn mặc của mình rất thỏa đáng, nhưng dường như người khác cho là vậy, nếu như thay đổi bề ngoài có thể làm cho đường tình duyên của bản thân thuận lợi hơn cũng có gì là tốt.

      Trong thang máy là hình ảnh với mái tóc dài uốn quăn xõa xuống vai, khuôn mặt trang điểm , toàn thân mặc bộ̣ y phục cân xứng phối hợp với đôi giày màu xanh đế bằng, đừng là mẹ mà ngay cả chính cũng nhận ra mình nữa rồi.

      Như thế thế nào? Cũng chỉ là chút thay đổi theo ý của người kia là cho dù có thay đổi thành thế nào vẫn chỉ là mà thôi, nghĩ ra, chỉ cần như vậy là có thể thay đổ cái nhìn của người khác đối với sao? Bởi vì nghì ra cho nên cảm thấy có gì đặc biệt.

      "Vậy làm sao em chút cũng hưng phấn, cảm thấy mình đẹp sao?" Tào Thiệu Trạch gấp đến độ đem đầu của xoay lại đối diêṇ với cửa kính trong thang máy, đối với việc biết thưởng thức mình là thể chấp nhận, "Ý Di, em cần ám hiệu, cần tạo ra lòng tin với mình, vì vây em cần chiếc gương thân ki."

      ̀ là, cũng phải là người khiếm khuyết cái gì ma cần á́m hiệu.

      ###

      Hai người quq lại chẳng mấy chốc thang máy đẵ lên đến tâng 23, Tào Thiệu Trạch móc ra cái chìa khóa, đến trước cánh cửa bình thường, mở cửa ra, Lý Ý Di theo Tào Thiệu Trạch vào trong, Tào Thiệu Trạch mở đèn lên, Lý Ý Di nhìn quanh căn phòng nhất thời choáng váng.

      Bên trong căn phòng rất rộng lớn, còn có vai cong cụ lắp đặt thiết bị của công nhân lưu lại, dưới đất còn có..... chiếc gương bị vỡ̃.

      Ban đầu tất cả các mặt tường đều là kính, nhất định là ban ngày xảy ra tai nạn, kính bể đầy đất, trong đó phần lớn. được quét lại thành từng đống chỉ còn sót lại ít có thê là công nhân vộ kết thúc công việc vân tùy tiện để mặt đất, nếu chú ý đạp phải tất dễ bị thương.

      Lý Ý Di rất muốn an ủi Tào Thiệu Trạch mấy câu nhưng lại nhớ đến bản thân chưa từng an ủi người khác, có kinh nghiêm nên lại thôi.

      "Trời ạ...." Tào Thiệu Trạch che miệng, "Tôi ràng nhắc bọn họ phải bảo quản nó tốt .“

      "Có lẽ là trong quá trình lắp đặt xảy ra cổ, cũng có thể là bọn họ nghe lầm chỉ thị của ...." Lý Ý Di cũng chỉ có thể : " đừng quá khổ sở."

      "Tại sao có thể như vậy! Xảy ra chuyện lớn như vậy mà họ cũng báo với tôi tiếng, quan trọng nhất là Cinderela xuyên y kính bị hủy, nếu em mà thấy chiếc gương khổng lồ ấy nhất định rất vui vẻ!"

      đối với mặ tường giống như gương chỉ làm cảm thấy xấu hổ thôi... Lý Ý Di suy tư liên tục còn với , mặc,dù tôi khô biết cái này có tamc dụng an ủi gì hay , nhưng nếu nó thần kì như lời phòng học vũ diệu này cung̃ có đóng cửa để cho thuê rồi, như vậy tôi nghĩ đây cũng chỉ là lời đồn đại mà thôi."

      "Nhưng em cảm thấy truyền thuyết này là chuyên tình rất đẹp sao?" Tào Thiệu Trạch chán nản dựa vào tường ngồi đất, "Coi như là mộ chiếc gương bình thường, cũng phải là mặ kia, cinderela của tôi còn nữa....."

      Tâmbtình của thực xuống dốc nhưng suy nghĩ vừa rồi lại rất thuần tuý, khiến Lý Ý Di thể nào mặc kệ, lương tâm của quá lạnh lùng.

      "Ách, Tào tiên sinh...."

      "Gọi tôi Thiệu Trạch."

      "Thiệu Trạch, tôi chưa từng cho biết tôi làm việc gì?" xác định mình chưa từng với cho nên tiếp. "Tôi làm việc ở cục nghiên cứu khoa học quốc gia."

      "À?" Tào Thiệu Trạch chợt ngẩ đầu lên, "Ý Di em là nhà khoa học sao?"

      "Chỉ là công việc nhìn chút cố liệu cũ kĩ thôi." Lý Ý di mặt hơi nóng, rất ít khi cùng ngườ khác chủ động về công việc của mình. "Nếu như là chỉ muốn để cho tôi tin tưởng mình rất đẹp, truyền thuyết bé lọ lem gì đó tôi cũng muốn, phải là tôi cũng có tốt đẹp như vậy."

      "Khi còn bé, những người bạn xung quanh luôn đàm luận về Doremon, mọi người hỏi rôi muốn cái gì từ nó tôi cũng chỉ muốn cái túi Bách Bảo để xem nguyên lý gian bốn chiều có thậ hay .... Tóm lại, tôi vốn là người như vậy đấy. Tôi cũng phải là thích làm đẹp, ngược lại tôi rất là thích, bản chất của tôi hề thay đổi, bản thân tôi cũng có tiến bộ gì, phải thế nào đây, đột phá?́"

      "Ý Di, mặc dù tôi hiểu ý của em, nhưng cả thấy em rất giỏi." Tào Thiệu Trạch vẻ mặt sùng bái, "Tôi vốn tưởng rằng em đối với việc tôi tạo hình cho em hài lòng, như vậy là em muốn lột xác về nội tâm chứ phải là bề ngoài hả? hổ là nhà khoa học, tôi nhìn lầm người, em quả nhiên giống người khác."

      "Tôi phải là nhà khoa học gì cả." Lý Ý Di ngượng ngùng quay mặt chỗ khác, "Hơn nữa tôi cũng có giỏi như vậy. Dĩ nhiên trở nên xinh đẹp là chuyện tốt,thành ra còn bằng tôi có mắt, biết thưởng thức." Thay vì thay đổi ngoại hình của mình còn bằng vô muốn thay đổi tính tình để hòa hợp với mọi người chung quanh, chính vì biết mình như vây cho nên mới cảm thấy có gì vui mừng.

      "Thẩm mĩ của bản thân chính là do đại đa số mọi người áp đặt ra ngoài. Mỗi người á́nh mămt bất đồng cũng là chuyện rất bình thường, cách ăn mặc trước kia của em tôi rất thích, bây giờ cũng thích, quan trọng là em cũng thích ánh mắt của tôi. Làm tiết mục rất quan trọng nhưng là tiết mục khách mà em lại là khách của tôi, nếu như tôi tạo hình mà khiến em hài lòng cho dù ngườ khác có thế nào cũng vô dụng, đây cũng là điều làm thợ trang điêm cảm thấy tự ái."

      ́"Hả? như vậy là trong lúc vô tình tôi làm tổn thương lòng tư ái của ?" Lý Ý Di cả thấy buồn cười, khó trách cinderella cũng mời ra được.

      "Cũng có chút á." Tào thiệ Tracḥ gãi gãi đầu, "Quay đầu lại lại là em cho tôi niềm tin. Tôi là thất bại."

      Hai người rơi vào trầm mặc, cũng cảm thấy mình đủ nhàm chán, bận dộn ngày, nghỉ ngơi tốt lại chạy tới đây đàm luận cái này, giống như đây là chuyệ rất quan trọng vậy.

      " xin lỗi, con người tôi khi kích động lên bất chấp hậu quả, em nhất định là mệt chết được, tôi còn lôi em chạy tới chạy lui." Tào Thiệu Trạch tuy là xin lỗi nhưng lại nhịn được mà bật cười.

      Lý Ý Di càng thêm xác định mình nên làm người, câu lễ phép ca ngợi cũng , hơn nữa còn là con . cũng phải Venus, xấu xí có quan hệ gì đâu, cùng thảo luận cái vấn đề này đúng là làm khó ng̣ười nghiêm túc như Tào Thiệu Trạch rồi.

      "Tôi rât tốt nhưng gương của làm sao đây, phải nó rât quý sao?" rất tiếc hâṇn cho nha, phả là vì nó nên mới thuê căn phòng này sao?̀

      Tào Thiệu Trạch lấy lại tinh thần đứng lên, lại khôi phục giống như lúc trước, "Em đúng, đẹp hay là do bẩm sinh, phải do mình áp đặt, cứ xem như chiếc gương đó thực có ma lực, nhưng đời này có bao nhiêu cinderella? Có khi lại soi ra ác ma cũng chừng ấy chứ, cho nên thể quá mê tín.

      "Á, hình như xem rất nhiều truyện cổ tích nha."

      "Hơn nữa còn đều là những truyện mà các nữ sinh thích xem, tôi còn từng vì tiểu mỹ nhân ngư mà rơi lệ, còn em?" Tào Thiệu Trạch có cảm giác tự hào giải thích được.

      "Cá biến thành người là điều thể rồi, biến thành bọt lại càng có tính khoa học , loại chuyện đó căn bản là thể xảy ra, đừng khổ sở." Lý Ý Di an ủi.

      "Ý di, em giống với mẹ của , như vậy hay...."

      Lý Ý Di liếc cái, "Nếu như nước ấm có thể
      vượt qua cenlsius 3000 độ như vậy sinh vật này biến thành khí, có người bị sét đánh biến thành tro cũng là vì nguyên nhân này. Trong cơ thể con người, thanh kinh hóa chất gạp nhiệt độ trong nháy mắt khô, như vậy so với trạng thái khí vẫn còn rất khác biệt chứ đừng là biến thành bọt, hơn nữa nước biển cũng có cenlsius 3000 độ, vậy làm sao người có thể biến thành bọt đây?”

      Tào Thiệu Trạch nghe mà ngốc đến phát lăng, nửa ngày sau mới chậm rãi : “Ý Di, đó là truyện cổ tích mà.”

      “Nhưng cũng lừa gạt người, hơn nữa, mới vừa rồi nếu soi chiếc gương kia hạnh phúc, cho dù có chiếc gương đó cũng chỉ là vấn đề tỉ lệ, quả có rất nhiều chuyện trùng hợp, nhiều trùng hợp cũng thành truyền thuyết, cho cùng cũng chỉ là vấn đề tỉ lệ, giống như có người mua phim màu trong tốp đứng đầu, thí dụ như Kennedy gia đình huyền thoại, ngẫm nghĩ kĩ nguyên nhân trong đó cũng có thể tìm ra được nguyên lý.”

      A, Tào Thiệu Trạch tin tưởng cái gì Doremon… Căn bản đánh động được . Tào Thiệu Trạch hết sức khổ não, vỗ vỗ trán, tay đẩy ra cửa, vừa vừa khuyên can, “Ý Di, coi như là vấn đề tỉ lệ, nhưng cũng tạo ra cho người ta hy vọng, phải sao?”

      “Nhưng muốn bước về phía trước thể trầm mê trong những thứ kia.” Lý Ý Di nghiêm trang .

      thí dụ như mỹ nữ và dã thú, em khẳng định chưa biết. Nếu như người, có thể thiện lương cho dù bề ngoài có xấu xí cũng biết thưởng thức bản thân, đây phải là chuyện rất tốt sao?”

      “Vậy sao?” Lý Ý Di dưới dẫn đường của vào thang máy, hai người chỉ lo ngươi lời ta câu, “Thưởng thức nội tâm của nhau ngược lại là chuyện rất tốt, thế nhưng phải Quasimono còn có người con sao? Mà cái dã thú đó, trước đến việc biến thành dã thú là có hay , căn bản là người chuyên cưỡng bức dân nữ, làm chuyện phạm pháp, chẳng lẽ đứa bé cũng phải học theo , thích người nào liền đem người ta giam lại? Như vậy phải xã hội loạn sao?

      Tào Thiệu Trạch bị cho á khẩu trả lời được, nhưng làm sao có thể nhận thua, “ , em tại sao có thể suy nghĩ đơn thuần tốt đẹp như vậy? Công chúa Bạch Tuyết, Thụy mỹ nhân, họ khóc đấy.”

      là những người kia ngủ bị nam nhân cưỡng hôn xong còn phải đối phương sao?”

      Tào Thiệu Trạch sâu cảm nhận được tuổi thơ của mình bị ô uế rồi. Hai người ban đầu là về chuyện Lý Ý Di đẹp hay xấu, bây giờ lại đàm luận chuyện cổ tích.

      Thời gian trôi qua, Lý Ý Di biết bản thân trở về nhà dưới tình huống nào, mà hai người tranh luận cũng có kết quả, ai cũng thuyết phục được ai, hai người ai cũng thèm nhiều nửa câu nhưng là nhất định muốn phân ra thắng bại. Tào Thiệu Trạch muốn bảo vệ tuổi thơ của hàng tỉ bạn thế giới, mà Lý Ý Di lại hoàn toàn nghiêng về phía khoa học, để cho Lý Ý Di kinh sợ đó là nghị lực của Tào Thiệu Trạch vượt qua tưởng tượng của .

      Từ sau lần chia tay đó, Tào Thiệu Trạch những có cắt đứt liên lạc với , còn trong lúc cấp bách bớt chút thời gian gọi điện cho tìm ra luận điểm mới để chứng minh truyện cổ tích thế giới này là rất tốt đẹp.

      Mà Lý Ý Di ở nhà đọc sách hay làm báo cáo, bất kể là làm gì, chỉ cần là dưới tình huống cho phép, cũng bớt chút thời gian ra cùng đàm luận, bác bỏ luận điểm mới của .

      đoạn thời gian các đồng nghiệp của đều cho rằng gia nhập tổ chức tà giáo gì nên lấy tên các nhân vật trong truyện cổ tích. làm sao có thể giải thích với mọi người đây, nhất định bị cười chết, nhưng chính cũng cảm thấy vui vẻ, biết có cảm giác như vậy .

      Tào Thiệu Trạch là người theo chủ nghĩa lãn mạn, còn lại theo chủ nghĩa thực, nhưng bọn họ cũng rất hợp nhau, đề tài người khác cảm thấy nhàm chán nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ.

      Bọn họ đều là người bận rộn, nhưng trong tháng này, bọn họ lại thỉnh thoảng gọi điện thoại trò chuyện từ cổ tích tới các món ăn, thức ăn ngon lại hàn huyên tới chuyện phong cảnh, có khi là các sinh vật, kỹ thuật, thực vật, chưa từng có phương diện nào thống nhất, cũng chưa thuyết phục được bên kia, chẳng qua là cảm thấy đề tài này sao cũng rất tự nhiên chuyển sang đề tài khác.

      Tào Thiệu Trạch trở thành vị bằng hữu thần kỳ của , để quên mất bọn họ quen biết chưa tới tháng, mà gặp mặt mới chỉ có hai lần. Quan trọng nhất là Lý Ý Di quên mất tình huống quen biết , cho đến tháng sau tivi truyền ra bộ sưu tập của Tào Thiệu Trạch.

      Lập tức Lý Ý Di trở thành tâm điểm cho người ta bàn tán.
      Last edited: 5/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3

      Trương trình sưu tập của Tào Thiệu Trạch hết sức thành công, điều duy nhất nghĩ đến chính là gọi điện cho Ý Di, hẹn ra ngoài ăn mừng phen, bọn họ lâu gặp, ra ngoài ăn mừng bữa cũng rất bình thường.

      Nhưng các đồng nghiệp của thấy cao hứng bừng bừng muốn ra ngoài cùng Lý Ý Di ăn mừng hiểu hỏi, người mẫu mà thôi, có quan trọng vậy ?

      Những lời này thể nghi ngờ là dập tắt hăng hái của Tào Thiệu Trạch, đồng thời cũng làm thanh tĩnh lại. Đúng vậy, tiết mục có thể thành công cũng phải chỉ có mình công loa của Lý Ý Di, các đồng nghiệp cũng rất vất vả, thế nhưng lại chỉ muốn tìm người mẫu ăn mừng, chắc các đồng nghiệp rất bất mãn.

      Nhưng là Ý Di rất bận nha, hôm đó là đặc biệt xin nghỉ để đến giúp tay, sau đó qua điện thoại biết được gàn đây các kế hoạch, mặc dù biết đó là kế hoạch gì, nhưng cố ý cho biết bởi ì kế hoạch này cho nên lúc làm điện thoại của mất sóng cho nên gần đây cách nào thường xuyên liên lạc.

      Đương nhiên rất cao hứng khi chủ động cho biết điểm này, đồng thời cũng rất thất vọng vì thường xuyên nghe được giọng của . rất bận, làm so biết xấu hổ mà quấy nhiễu , mà trước mắt khó có được cơ hội hẹn ra ngoài gặp mặt như vậy.

      Tào Thiệu Trạch từ chối lâu, cuối cùng vẫn là cùng mọi người ra ngoài ăn mừng, cảm thấy nên bởi vì mình mà làm hỏng tâm trạng của mọi người, làm loạn cuộc sống của Lý Ý Di, dù sao cũng phải là gì của , lấy lí do gì để gặp , cũng có bạn trai của mình nha.

      Ai, Ý Di cho biết, bởi vì tiết mục truyền hình truyền ra, cho nên ấy và bạn trai hợp lại rồi.

      Cái này đương nhiên là chuyện tốt, nghe giọng có vẻ cao hứng, bận rộn như vậy lại cùng bạn trai hợp lại, như vậy phải kà ngay cả chút thời gian dành cho , 'người bạn bình thường' này rồi. Tào Thiệu Trạch cảm thấy rất khí chịu.

      rát thích cùng chuyện phiếm, nguyên nhân là gù cũng biết, cũng phải là người thích tìm kiếm nguyên nhân, chỉ biết, cùng chuyện tâm tình của cảm thấy vui vẻ, thấy , có thể thanh tỉnh lại.

      thích bộ mặt phớt tỉnh giọng , thích bộ dáng nhíu lông mày khi gặp vấn đề khó giải quyết của , coi như vấn đề kia chỉ như là tại sao khuy áo nam bên phải, nữ bên trái.

      chỉ là người mẫu, chính là viên Đậm Tinh Hoàn của , lúc phiền não về chuyện người mẫu cho tiết mục ở đường đu dạo lung tung, bị ánh mặt trời làm cho sống chết lại xuất trong tầm mắt của .

      chân trần ở trong đài phun nước nghịch nước, mặt của chút kệch kỡm, mặt có vẻ gì. làm hành động này phải là để cho ban thân giống tình tiết trong phim thần tượng, chìm đắm trong loại tình cảm lãng mạn, mà giống như trả thù đài phun nước, hơi thở được tự nhiên, dáng vẻ tức giận, liền bật cười.

      Chính là ! Dưới ánh mặt trời chói chang mang cho cảm giác đó là trong sáng. thậm trí biết tên họ của , số tuổi, nhưng biết, nhưng tin tưởng cảm giác của mình, nếu nhìn trúng cự tuyệt lời mời của .

      Ỷ vào tự tin có căn cứ, lần đầu tiên trong đời ở đường phố giống như ngưu lang kiếm khách chạy tới chỗ .

      Dĩ nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của , thể vì lí do này mà quấy nhiễu cuộc sống của . Vì vậy, Tào Thiệu Trạch giơ ly rượu, vừa lớn tiếng ăn mừng tiết mục thành công, vừa lặng lẽ tiếc nuối Lý Ý Di có ở đây.

      đám đồng nghiệp vây quanh chỗ cũng giơ ly rượu lên, mọi người nhốn nháo uống xong lại tìm chỗ ca hát, còn có người lên mạng tìm xem nơi nào có phòng bao trống.

      Nghe bọn họ uống rượu xong còn muốn hát Tào Thiệu Trạch có muốn lên tinh thần cũng được.

      "Sắc mặt lão bản tốt nha, chắc phải đau lòng vì tiền chứ!" người giỡn, những người khác cũng ồ ồ cười vang.

      "Làm sao như vậy được, hôm nay tôi mời khách mà, mọi người cứ việc chơi vui vẻ !" Lời của Tào Thiệu Trạch giống như là thánh chỉ, mọi người đều tận tình hoạt động.

      Xem ra hôm nay là phải chơi cả đem rồi,.... Tào Thiệu Trạch mượn cớ phòng rửa tay tìm chút gian yên tĩnh.

      Từ phòng rửa tay ra, qua quầy rượu, Tào Thiệu Trạch như bị điện giật, toàn thân rét run, dừng bước chân, quay đầu nhìn lại nơi mình vừa qua, vừa nhìn, có cảm giác như mình mây.

      có Siêu Năng Lực hay sao? Nếu tại sao vừa nghĩ đến cái gì liền thấy cái đó, hay là nghĩ tới Lý Ý Di quá nhiều cho nên nhìn ai cũng thấy giống , nếu sao ang có thể nhìn thấy ngồi ở quầy rượu cùng nam nhân uống rượu.

      Tào Thiệu Trạch tự với mình phải tỉnh táo lại nhưng nhạc hỗn loạn cùng với đám người chật trội làm thể tỉnh táo, nhìn thấy Lý Ý Di cầm ly rượu ngồi ở quầy rượu bên kia, bị ba người đàn ông vây quanh, còn cùng bọn họ cạn chén!

      thể nào cạn chén, tóc của là do làm, quần áo của cũng là chọn, làm sao có thể là người khác! Mà ba người đàn ông vây quanh sao trong đó lại có bạn trai của , mấy người kia] vừa nhìn cũng biết là cao thủ tán .

      Tào Thiệu Trạch làm so có thể xem như có gì, trực tiếp xuyên qua đám người đến chỗ Lý Ý Di.

      "Ý Di" cố làm ra vẻ nhõm, vạch ra mấy người vây quanh .

      Lý Ý Di thấy cũng bày ra bộ biểu tình gặp quỷ, điểm này hết sức hiểu.

      "Thiệu Trạch! đúng lúc a." sau khi kinh ngạc, lại trở về trạng thái trước sau như , chút cảm giác phiền toái, hay làm việc sai bị bắt gặp.

      " là khéo." Tào Thiệu Trạch vỗ vỗ bả vai người đàn ông trong đấy, "Làm phiền nhường chỗ chút."

      Người nọ làm bộ liếc cái, thấy cao lớn lại có khí chất, nhìn qua giống người dễ bị bắt nạt, lại hỏi Ký Ý Di: " là bạn của em?"

      Lý Ý Du gật đầu cái, bọn họ lẩm bẩm mấy tiếng, " tí sức lực nào" lại tản tìm mục tiêu khác.

      Bọn họ rồi, Lý Ý Di còn rất bình tĩnh hỏi : " cùng bằng hữu tới chơi à?"

      Lời của làm Tào Thiệu Trạch thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, ngồi vào bên cạnh , giọng hỏi : "Em tới đây với ai?"

      " mình tôi." .

      " mình? Em mình tới đây làm gì?" Tào Thiệu Trạch khẩn trương hơn, "Em có biết mấy người vừa rồi là ai ,còn dám cùng họ uống rượu, biết suy nghĩ!"

      "Tại sao? Rượu là của tôi, bọn họ có đụng vào, chỉ là uống chén thôi, đây phải là chuyện rất bình thường sao?"

      "Bình thường cái rắm!" Tào Thiệu Trạch nhìn được chửi câu, nhìn bộ biểu tình biết sảy ra chuyện gì, thể tiếp tục để ở đây, "Nơi này chuyện tiện, chúng ta ra ngoài."

      cũng đợi đồng ý kéo . Hai người đứng ở đường khí mát lạnh thổi vào phổi tốt hơn nhiều.

      "Em biết con thân mình ở bên ngoài rất nguy hiểm hả?" Tào Thiệu Trạch Hít sâu vài cái bắt đầu giáo dục , có thể xác định thích đến những nơi này, "em mau ngoan ngoãn về nhà , giúp em gọi xe."

      "Em trở về, em chú ý an toàn." Lý Ý Di nhàng hai câu lại làm Tào Thiệu Trạch cảm thấy thiếu dưỡng khí, dáng vẻ kiên định giống như muốn hoàn thành sứ mạng vĩ đại gì vậy, bộ dáng giống như cáu kỉnh với người nào đó, làm Tào Thiệu Trạch hết sức vô lực.

      cố gắng lại , chỉ có thể trước tỉnh táo lại, sau đó tận lực bình tâm tĩnh khí hỏi : "Em gần đây phải bận rộn chuyện kế hoạch gì đó sao? Ngày mai còn phải dậy sớm, hay là về nhà trước, sau này nếu em muốn tới những nơi này mà có ai bồi em, có thể tìm , nhất định bồi em."

      Lý Ý Di hoàn toàn nghe lọt, kiên trì : "em có thể tự mình , còn phải bồi những người khác, cần lo cho em." xong lại muốn vào bên trong.

      "Ý Di." thất bại gọi , "Em uống rượu khiêu vũ có thể tìm chỗ khác mà!"

      Lý Ý Di dừng lại nhìn , câu khiến Tào Thiệu Trạch thể tưởng tượng nổi, : "Tôi muốn bồi dưỡng khí chất phụ nữ."

      "Cáu gì, cái gì khí chất?" Tào thiệu trạch ý thức được trong này nhất định có nguyên nhân khác, như vậy càng thể để ở đây rồi.

      lần nữa kéo , hơn nữa lần này hỏi ý kiến của chặn chiếc xe taxi, nhét vào trong sau đó bản thân cũng ngồi vài trong xe, quyết định tự mình coi chừng .

      Lý Ý Di cũng có phản kháng gì nhiều, dáng vẻ của giống như là muốn 'dù sao chân ở người , hôm nay được còn có ngày mai, chính là thái độ này càng làm Tào Thiệu Trạch lo lắng hơn, nhất định phải quán triệt tốt hơn.

      Lái xe được đoạn, tài xế thúc giục ra địa điểm. Tào Thiệu Trạch thuận miệng ra địa chỉ, sau đó gọi điện thoại cho nhóm đồng nghiệp chỉ để ý chơi kia phí dụng báo sau, sau đó đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Lý Ý Di.

      "Em sao lại tức giận?" Tào Thiệu Trạch hỏi .

      " có gì." Nhìn bộ dạng tuyệt đối giống như có gì.

      Dọc theo đường , lời nào, cũng lời nào, cứ như vậy trầm mặc cho đến khi xe dừng lại.

      Lý Ý Di cho là đưa về nhà, kết quả lúc xuống xe mới phát đây phải nhà của mà là phòng làm việc được trang bị sửa sang ở chỗ tòa cao ốc mà lần trước đưa đến.

      Lý Ý Di nửa ngày được gì, Tào Thiệu Trạch đương nhiên biết nghĩ gì, : "Em cho là đưa em về nhà sao? Ý Di nếu hôm nay em sảy ra chuyện gì đừng mơ tưởng về nhà."

      Lý Ý Di thế nào quên, Tào Thiệu Trạch quyết định chuyện gì rất cố chấp, khó trách xe gì, ra là sơm chuẩn bị, chỉ tại lúc lòng ở nơi khác, có nghiêm túc nghe.

      "Xem ra lại chúng ta lại muốn giằng co xem ai thắng." đại khái dự tính được loại kết quả kết quả kia rồi.

      "Lần này đánh đòn phủ đầu, chủ trương ưu thế." Tào Thiệu Trạch cười tiếng.

      ###

      Lần nưa tới gian phòng làm việc này, so với tháng trước rực rỡ hơn nhiều, tường cả cái gương cũng thấy, gian được ngăn cách thành hai phòng,bên ngoài phòng chính dán màu sáng wallpaper, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống làm gian có vẻ lớn hơn so với thực tế, cả mặt gương đều biến thành tủ sách, tủ sách còn chưa có quyển sách nào, còn có rất nhiều cây xanh, nhìn qua rất chỉnh tề, sáng ngời.

      "Bàn làm việc còn chưa được lắp đặt, bởi chưa mời được người." Tào Thiệu Trạch xong tới cạnh cửa của phòng trong, "Ý định của là bàn giao cho công việc môi giới, thích cái gì liền mua cái đó, khi nào em nghỉ việc có thể đến đây làm a,công việc ở đây so với công việc bây giờ của em chắc chắn nhàng thôi.

      đẩy cánh cửa kia, Lý Ý Di cảm thấy rất mới mẻ, cánh cửa kia lại xoay tròn.

      "Thế nào, có phải cảm giác rất giống mật thất ?" Tào Thiệu Trạch rất đắc ý.

      "Đây là chủ ý của , cũng rất hợp với phong cách của " Lý Ý Di chạy tới xoay quanh cánh nhìn, nhàn chán, điều này làm Tào Thiệu Tạch cảm giác thành tựu.

      ở đèn lên, bên trong cùng bên ngoài giống nhau,
      linhdiep17Diệp Nhu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3 (tiếp)

      mở đèn trong phòng, bên trong cùng bên ngoài giống nhau, diện tích phòng trong chỉ bằng nửa phòng ngoài, giống như mật thất vậy, wallpapre dùng ám hoa rất cổ điển, ghế sa lon màu đậm trông rất thoải mái, ghế sa lon cùng bàn trà chiếm nửa diện tích trong phòng, đối diện với ghế sa lon là phông màn vải lớn, vừa nhìn là biết dùng để tiếp khách và họp hội nghị.

      Có thể ngồi ghế sa lon này nhàn nhã họp, Lý Ý Di quả đúng là động lòng.

      "Phía ngoài còn chưa bố trí đầy đủ hết, trước ngồi ở đây lát, lấy đồ uống cho em." Tào Thiệu Trạch .

      "Có đồ uống?" Lý Ý Di hỏi.

      "Dĩ nhiên, có đôi lúc anb đến đây ngồi, những thứ khác nhưng nước uống, đồ ăn vặt đương nhiên thể thiếu." Thanh Tào Thiệu Trạch từ bên ngoài vọng vào.

      Lý Ý Di ở trong phòng thăm vòng, sau đó tìm cái ghế sa lon ngồi xuống, đợi hồi, cứ nghĩ là cầm đồ uống lon vào kết quả lại bưng khay cụ trà vào.

      đem khay trà đặt trước mặt , chuẩn bị đầy đủ trình tự để pha trà, nhìn qua giống như là học qua.

      Lý Ý Di trừng lớn mắt, cho tới khi đặt khay trà trước mặt .

      "Có phải quá phiền toái ?" nhấp ngậm, am hiểu về trà, chỉ cảm thấy trà rất thơm.

      "Sao lại phiền toái? Say rượ uống trà rất tốt, phải sao?" Tào Thiệu Trạch ngồi bên cạnh , cũng tự rót cho mình ly.

      Lý Ý Di hiểu hốt hoảng, tựa hồ có loại ma lực làm cho người khác phòng bị đối với , trong lúc vô tình liền thổ lộ tất cả với .

      Loại cảm giác này đôi lúc làm cảm thấy sợ hãi, nhưng thường thường vừa nghĩ tới còn có ở đây liền cảm thấy rất an tâm.

      "Em lại thất tình." Lý Ý Di đặt ly trà xuống, nhàn nhạt : "Phải là rất nhanh thất tình."

      "A? Sao lại như vậy?" Tào Thiệu Trạch trăm nghĩ, vạn nghĩ cũng nghĩ tới là vấn đề tình cảm.

      Nếu như là người khác còn dễ , nhưng Lý Ý Di... Nhìn bộ dạng như vậy trong lòng Tào Thiệu Trạch được tự nhiên, giống như chuyện tình cảm là cỡ nào ly kì.

      "Em cũng biết sảy ra chuyện gì." đến chuyện này, Lý Ý Di cũng là bộ dạng mờ mịt. "Là ta chở lại tìm em, nhưng được mấy ngày lại em khônb có khí chất phái nữ (ý là chị giống con ý), còn em biết lãng mạn, trừ bề ngoài ra chút gì giống con ....Đúng, chính là ý này."

      "Có lầm hay , nào có ai lại như vậy với bạn mình? Thua thiệt em còn vì ta mà thay đổi.", Tào Thiệu Trạch tức giận .

      "Xem ra ý nghĩ của em sai, mặc dù bề ngoài làm ấy hài lòng, nhưng bản chất ̀ có gì thay đổi, chính là muốn dừng đoạn tình cảm này." Lý Ý Di tự nhủ: "Như vậy được."

      "Cái gì? Làm sao được?" Tào Thiệu Trạch thích nghị luận chuyện tìng cảm của người khác, nhưng như vậy làm trong lòng dâng lên ngọn lửa vô danh, xem trọng chuyện tình cảm nhưng lại nhìn thấu lòng người, làm cho tình cảm của mình trở nên hèn mọn.

      "Ý Di, đàn ông trong thiên hạ còn rất nhiều, cần gì nhân nhượng người đàn ông như vậy. hiểu tại sao lại có người kêu bạn mình đến quầy rượu để bồi dưỡng cái khí chất phái nữ gì đó coi như đó phải chủ ý củ ta mà là cá nhân em tự hiểu, nhưng có thể ra những lời như vậy cho là ta đáng giá để em bỏ ra nhiều như vậy!"̃
      linhdiep17Diệp Nhu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :