1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xin Chào, Kiểm Sát Viên - Tô Thích (59 chương + vĩ thanh)(Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Xin chào, kiểm sát viên!

      [​IMG]
      [​IMG]
      Tác giả: Tô Thích ( 苏释)
      Tên gốc : Nhĩ hảo, kiểm sát trưởng ( 你好,检 查管)
      Số chương:59+1 vỹ thanh
      Dịch & Edit : Hai chị em nhà }v{it
      Nguồn bản edit : http://m2sisters.wordpress.com/
      [​IMG]
      Văn án
      Trước mặt tội phạm, kiểm sát thiết diện vô tư.
      Trước mặt sinh viên, giáo sư hướng dẫn tận tình.
      Thế nhưng, trước mặt lại gỡ xuống lớp mặt nạ của tên đàn ông nham hiểm.
      Mặc dù có trí tuệ và bản lĩnh hơn người vậy mà cứ như cũ bị ăn sạch , mơ mơ hồ hồ trở thành bà Tô.
      Chỉ là tình địch có rất nhiều: người thân trong gia đình, bạn cũ với học vị tiến sĩ, làm cho cuộc sống của rất ồn ào, náo loạn.
      Vậy mà tên đàn ông kia lại làm như liên quan tới mình, chỉ biết cười cười: “em phí sức gây chuyện như vậy làm gì, chi bằng cùng sinh em bé !”
      Nữ chính mưu gian, quỷ quyệt PK cùng nam chính gian xảo, biến thái. Cuộc chiến tình lâu dài được bắt đầu, cuối cùng ai là người chiến thắng?
      [Trích đọan]
      Tô Dịch Văn cười gian xảo, tròng kính lấp lóa:
      “Mà sao tôi nhớ em từng thích đàn ông nhỉ”
      Đào Nhạc im lặng vài giây, đột nhiên nắm lấy cổ áo :
      “Vậy là biết, dạo này bà đây đặc biệt thích đọc đạo đức kinh, biết bác ái là gì rồi đó!”
      Trọng điểm truyện: Phúc hắc(~biến thái), tài giỏi, quá chính trực, ngụy cán bộ cao cấp, ngụy chủng điền, vân vân…

      Thể loại: Đô thị tình duyên, oan gia thích nhau, giọng văn ngọt ngào, ấm áp nhưng cũng thiếu sấm chớp, máu chó, xin các bạn nữ nhớ quan sát kĩ thời tiết mà mang theo cột thu lôi để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      tart_trung, Bi Hý, piipp2 others thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 1

      Thời gian: Bảy giờ ba mươi sáng thứ hai, ngày hai tháng bảy.
      Địa điểm: Viện kiểm sát nhân dân phía bắc thành phố B.
      Nhân vật?
      Được rồi, nhân vật được xác định, chính là người đứng ngay cửa viện kiểm sát.
      Lão Ngô phòng thường trực nhìn đứng gần mười phút, vẫn làm gì nữa. Kỳ lạ , ta đến đây để làm gì vậy, đến giải oan hay là báo án, nếu còn chuyện gì nữa đâu.
      Lão Ngô khó chịu lấp ló đầu hỏi, “Đồng chí, có việc gì à?”
      cái mũ che nắng to che kín nửa gương mặt , cụ thể cũng thấy được gì, liếm liếm môi khô nẻ, phản ứng lại, “Chuyện là, chú ơi, tôi muốn hỏi phòng tố giác ở lầu mấy ạ?”
      Đúng là đến báo án mà, chẳng trách che kín như vậy. Lão Ngô chỉ chỉ phía tòa nhà lớn đằng sau, “Lầu hai quẹo trái, có biển hướng dẫn đó”
      “Cảm ơn chú ạ” đứng nhìn chút, thở dài hơi, thôi , sớm muộn gì cũng phải đến thôi.
      Lão Ngô nhìn bóng lưng này, nghĩ thầm, lẽ nào có vụ án gì lớn nữa à, viện kiểm sát này ít nhiều gì cũng là nơi thị phi, náo loạn thua gì đồn công an.
      vào lầu chính xong, cuối cùng cũng tháo lớp hóa trang xuống, vài sợi tóc bết trán, lau mặt lượt, rít rít, tòan là mồ hôi. lẩm bẩm vài câu, định tìm cầu thang lên điện thoại trong túi vang lên.
      Vừa nhìn dãy số màn hình, ngũ quan của liền nhăn nhúm, mạnh tay ấn phím nghe, liền xuất ngay giọng nữ ầm ĩ, lập tức đem điện thoại cách xa tai chút.
      “Alo! Alo! Đào Nhạc, tại sao lâu như vậy con mới nghe điện thoại, tới chưa?”
      “Haiz, con với mẹ rồi, mẹ có cần cứ phải ba phút gọi lần , sợ con bị người ta lừa à.” thực chịu nổi bộ dạng này của mẹ, người biết còn tưởng làm chuyện gì phạm pháp, đâu cũng có người theo dõi, chẳng khác gì giam lỏng cả.
      “Con đừng có lắm lời với mẹ, tới viện kiểm sát chưa?”
      “Đến rồi đến rồi, con phải lên đây.” Chẳng phải bị cuộc điện thoại này của mẹ làm cho trễ giờ à, thầm nghĩ.
      “Đừng quên tìm dượng con, để dượng dẫn con , chạy theo người khác, còn nữa, phải chuyện đàng hòang với cấp , lúc mềm mỏng phải mềm mỏng, cần hạ mình phải hạ mình—— “
      “Được rồi mà mẹ!” trước khi màng nhĩ của bị thủng, lập tức cắt đứt lời “con chỉ là nhân viên thực tập, cấp rảnh đâu mà để ý tới con.”
      “Con nít như con biết cái gì! Bề ngoài là cho con thực tập, nhưng có khác gì cho con làm chính thức đâu. Dượng con , trong phòng có người về hưu, vị trí này chắc thuộc về con, ông ấy thông qua cấp rồi. Bên ngoài có bao nhiêu người tranh bát cơm với con có biết hả, sinh ra trong phúc mà biết phúc!”
      Ý mẹ hiểu. cũng thừa nhận là mình có chút tập trung, nhưng như vậy cũng có nghĩa là phân được nặng . Bây giờ tìm việc khó khăn, cho dù người thân thích quen biết có ở nơi chân trời góc bể nào cũng phải lợi dụng. Người nhà sắp xếp đến viện kiểm sát làm việc, cũng là nhìn thấy được chắc chắn của công việc này, làm nhân viên công vụ, con đường này luôn sai.
      “Mẹ, chuyện này chờ con thi đậu nhân viên công vụ mới , bây giờ con biết phải làm sao rồi, tắt máy đây.” đợi người bên kia lên tiếng, trực tiếp tắt điện thoại.
      hiểu rồi, bản thân tối xấu gì cũng hai mươi mấy tuổi rồi, để cho người nhà phải lo lắng. Mẹ phải bắn con chim đầu đàn, trong mọi việc. Được, vậy , sáng sớm bước ra ngoài làm cho mình kín mít, áo tay dài nón che nắng món cũng thiếu, so sánh với bệnh nhân tâm thần cũng là bình thường. Mùa hè nóng như vậy, dễ dàng cho sao! Nhưng vừa đến cửa viện kiểm sát, liền hoảng hốt, đột nhiên hiểu bản thân mình là người cửa sau, sức mạnh chút cũng có.
      Ôi…vẫn là cuộc sống trong trường là thích hợp với nhất!
      Suy nghĩ như vậy, cả người lại đổ mồ hôi. Phòng khách của viện kiểm sát cũng là, ngay cả máy điều hòa cũng mở, tiết kiệm điện cũng đến mức này chứ. lấy khăn tay trong túi lau lau chùi chùi, biểu vẫn còn rất nghiêm trọng, mất mặt là chuyện , nhưng thể để cho dượng mất mặt được. Người nhà dù sao cũng là kiểm sát viên, người thân bé như đến được nơi đây thực là được thơm lây rồi.
      Lên đến tầng hai, theo đúng chỉ dẫn của ông chú ở phòng thường trực tìm được phòng tố giác. Cửa lớn đóng chặt, chẳng lẽ mới thứ hai mà được nghỉ? thận trọng suy nghĩ, chờ như vậy cũng phải là cách, trước tiên phải gọi điện thoại cho dượng rồi mới .
      “Alo, dượng à, con là Đào Nhạc.”
      “Tiểu Nhạc à, đến rồi sao, ở đâu vậy?”
      “Con vừa đến cửa nhưng hình như là có ai, cửa cũng đóng luôn ạ.” gõ gõ cánh cửa, vẫn có ai trả lời.
      “Như vậy , trước tiên con lên lầu bốn, dượng ở phòng công tố.”
      “Dạ, được ạ”
      biết ngày hôm nay được thuận lợi, sáng sớm bước ra cửa là mí mắt giật giật, điều này tốt, xuất sư bất lợi, vẫn phải dựa vào sắp xếp của dượng thôi.

      Đào Nhạc vừa bò hết hai tầng lầu, cuối cùng cũng thấy được phòng công tố ở cuối hành lang. Trong ấn tượng, vẫn nghĩ viện kiểm sát là nơi u, nhất là phòng công tố này, đáy lòng sợ hãi, phàm là làm chuyện phạm pháp gì cũng đều xử lý tại đây, những người làm việc trong phòng này bình thường chúng ta vẫn gọi là công tố viên.
      Đối với nghề này, Đào Nhạc cũng chào đón gì. Người ta trong lúc thẩm lí và xét xử, quan tòa và luật sư phải là người tàn nhẫn nhất, mà kiểm sát viên mới là người ghê gớm nhất. chán ghét thái độ lạnh lùng vô tình của họ, cho dù người phạm tội còn có chút đạo đức có thể xét khoan hồng, nhưng đến tay họ đều xét xử đúng tội.
      Cũng may, trong thời gian chờ đợi, về lâu về dài vẫn chưa , nhưng với nghề công tố này tránh càng xa càng tốt.
      Cửa mở, trong phòng có vài người, Đào Nhạc nhìn quanh tìm dượng , người đàn ông từ phía sau đứng dậy về phía .
      “Tiểu Nhạc, qua đây.”
      Vẫn là dượng tốt nhất, mặt mũi hiền lành. Lại nhìn những người này, u ám chết được. Vẻ mặt nghiêm túc, mùa hè nóng nực cần mở máy lạnh, chỉ cần giữ bầu khí đóng băng này cũng có thể giải nhiệt rồi.
      Hiếm khi mới thấy được cảnh Đào Nhạc mặc đồng phục sinh viên vào, trong phòng có mấy người liếc mắt nhìn vài lần, phần lớn chẳng qua là hiếu kì.
      “Ôi, tôi kiểm sát Hứa này, bé đây là ai vậy?” Bà chị bàn kế bên tám câu.
      “Cháu của tôi” Dượng giới thiệu rất tự nhiên, “Vừa tới hè là cho cháu đến đây thực tập ngay.”
      Đào Nhạc cúi đầu, trong tình huống như vậy, phải hiền lành an phận, mẹ đúng, nên hạ mình phải hạ mình.
      “Đến phòng nào?” Bà chị hình như định tám tới cùng mà.
      “Trước tiên tới phòng khiếu kiện , nơi đó tương đối nhàn hạ, con cháu trong nhà mà để chạy qua chạy lại cũng thích hợp lắm.”
      “Theo lời tôi chi bằng đến chỗ chúng tôi , qua phòng khiếu kiện làm gì, đúng lúc phòng chúng tôi thiếu người.” Bà chị chủ động lôi kéo người, dường như quyết tâm muốn Đào Nhạc phải tới phòng công tố.
      Dượng quay đầu lại, “Tiểu Nhạc, con thấy sao, nếu muốn có nhiều điểm king nghiệm hãy tới phòng công tố.”
      Từ lúc nào mà cán cân quyết định lại nghiêng về phía vậy?
      “Dượng à, hè này con còn chuẩn bị thi làm nhân viên công vụ, con sợ có thời gian ôn tập.” dối, chỉ cảm thấy có mỗi lý do này để từ chối.
      “Con vậy cũng vấn đề, cuộc thi quan trong hơn, như vậy , vẫn là đến phòng khiếu kiện, ở đó yên tĩnh, bình thường con cũng có thể ôn tập được.”
      “Vẫn là dượng thấu tình đạt lý, trong lòng Đào Nhạc vui như nở hoa, gật đầu trả lời.
      “Đúng rồi, Tiểu Nhạc, lúc nào con khai giảng?”
      “Trung tuần tháng chín ạ, vẫn còn sớm mà”, miệng như vậy nhưng trong lòng liền thấy đau khổ, đáng lẽ là ở nhà hưởng thụ kì nghỉ hè, vậy mà phải đến đây chịu khổ cực.
      Bà chị bước tới gần, “Kiểm sát Hứa, cháu học ở trường nào vậy?”
      Trong phòng rất thích những chuyện so sánh như thế này, con trai nhà ai học ở trường đại học danh tiếng nào, con nhà ai lấy được chồng giàu, muốn biết đến chết được. Dượng hắng giọng cái, ra vẻ bình tĩnh, “Cháu nó vừa tốt nghiệp đại học năm thứ tư, vừa thi làm nghiên cứu sinh ở đại học B, lại là hình pháp chuyên nghiệp.”
      Nguy rồi, có muốn hạ mình cũng thể hạ mình được rồi. Dượng lấy lý lịch của ra hết, khoe khoang ai mà tin chứ!”
      “Ái chà, nhìn ra nha!” Bà chị đánh giá Đào Nhạc lượt từ xuống dưới rồi , “Tôi bé này nhìn qua làm sao lại thông minh như vậy chứ, nhìn ra.”
      Nghe xem, đây đều là những lời gì vậy, chẳng lẽ lúc trước giống như cái đầu gỗ chỉ biết gật à.
      “Ôi chao, em là đại học B, vậy chẳng phải người nào đó cũng ở trường đó sao” Bà chị đột nhiên mở miệng, cụ thể là ý gì Đào Nhạc cũng hiểu.
      Dượng cười cười, “ đúng là, quay lại hỏi cậu ta xem.”
      cần phải quay đầu mà hỏi, chẳng phải đến rồi sao.”Bà chị nhìn ra cửa, “Tiểu Tô, đúng lúc nhắc đến cậu đây.”
      Người tên là “Tiểu Tô” đến bên cạnh họ, “ tôi cái gì vậy?”
      Í, giọng này nghe rất quen tai, Đào Nhạc hoài nghi mình có bị ảo giác hay . Vừa quay đầu nhìn, ặc, tại sao lại là ta! Đào Nhạc ra sức chớp mắt, phải là ảo giác, ta!
      “Tiểu Tô à, đây là cháu của kiểm sát Hứa, bé vừa thi đậu hệ nghiên cứu sinh của Đại học B, còn là hình pháp chuyên nghiệp nữa!”
      Bà chị à, xin chị nên tiếp tục nữa, tôi sợ khống chế được mình gây ra loại thương tổn nào đối với chị đâu, Đào Nhạc nghĩ ngợi, tự giác mà nắm chặt tay lại, lửa giận của sắp nhịn được rồi.
      “À, phải ?” Người đó cười cười, cố ý kéo dài giọng.
      Dượng vỗ vỗ vào vai Đào Nhạc, “Tiểu Nhạc, giới thiệu với con chút, vị này là kiểm sát viên Tô Dịch Văn, cậu ấy còn là giáo sư của đại học B tụi con đó.”
      Tô Dịch Văn, làm sao mà biết người này chứ.
      Đại học năm thứ tư quả là cơn ác mộng đối với Đào Nhạc, tên ngụy quân tử này, hận thể lột da mà treo lên.
      “Kiểm sát Hứa cần giới thiệu, chúng tôi quen biết nhau.” Tô Dịch Văn đến trước mặt , hơi nghiêng người, giống như đôi tình nhân thầm, “Có đúng hay , Đào Nhạc?”
      Nắm tay rốt cuộc cũng buông ra, ngẩng đầu, nhướng mắt lên, “Thầy Tô, lâu gặp!”
      tart_trung thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 2

      Bốn tháng trước
      Khi Đào Nhạc mang theo hành lý đến ký túc xá, nghênh đón lại là cuốn sách to như cục gạch của Cố Lệ Văn, thực tế mà đó là toàn bộ những quyển giáo trình dày nhất của môn hình pháp.
      Đào Nhạc xoa xoa cái trán vừa bị ném trúng, vẻ mặt bất bình, “Chị cả à, chị ở thời kỳ tiền mãn kinh hay là kinh nguyệt đều vậy, phụ tùng mặt em vừa mới ráp xong, đập hư rồi em phải đâu mà ráp lại đây!”
      Lưu Hạo Nguyệt ở bên cạnh bật người túm lấy Đào Nhạc, thấp giọng , “Đào tử, chị cả trong cơn tức giận, chị ấy cũng cố ý ném mỗi cậu, mấy đứa bọn mình đều bị ném qua rồi.”
      Nhìn thấy mấy người xung quanh mình trán đều bị sưng đỏ giống mình, Đào Nhạc càng có cảm giác như bão tố sắp đến.
      “Chị ấy làm sao vậy?”
      “Haiz, còn phải buồn phiền vì chuyện luận văn sao, danh sách đều đưa xuống rồi, cậu tự mình xem .”
      Vừa đến luận văn, Đào Nhạc giật mình, từ lúc kết thúc năm học đến bây giờ mới đến trường báo danh, quên mất chuyện này rồi.
      Dè dặt nhìn mọi người, nhìn thấy tờ danh sách bị Cố Lệ Văn chà đạp, Đào Nhạc run rẩy mà đưa tay ra, “Chị cả à, theo em thấy, trước tiên chị nên bớt giận .”
      Cố Lệ Văn đập bàn, Đào Nhạc sợ đến nỗi thở mạnh cũng dám, nếu như ở triều đại nhà Thanh, Cố Lệ Văn chính là lão phật gia của .
      Đào Nhạc thừa dịp phát huy tình cảm chân chó của mình, vén tay áo lên, các khớp ngón tay kêu lên rắc rắc, “Chị cả, rốt cuộc là tên vô sỉ điên rồ nào chọc giận chị, bọn em thay chị trúc giận!”
      Cố Lệ Văn như nghiến răng nghiến lợi mà : “Là bà ngực lớn kia!”
      Gì mà bà ngực lớn, Đào Nhạc nghi hoặc nhìn Lưu Hạo Nguyệt, ý bảo giải thích.
      “Haiz…Là như thế này, chị cả ban đầu phải là chọn ông sao, cũng biết vì sao, bị phân vào tay bà nhân viên tư pháp đó, cậu có ấn tượng hay , chính là người phụ nữ có đôi mắt mê hoặc nam sinh, giảng bài sắc sảo!”
      Nếu như vậy, Đào Nhạc nhớ ra rồi, phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặt mũi giống nhau, lại có vóc dáng đẹp. Mỗi khi lên lớp, trước mắt luôn diễn ra cảnh nam sinh trang giành, chen lấn chỗ ngồi với nhau, những kiện đổ máu vẫn thường xuyên xảy ra, cho dù vậy chỉ làm địa vị của bà ấy tăng thêm giá trị trong lòng các nam sinh, trở thành nữ thần duy nhất của họ.
      Đưong nhiên có chính phải có phụ. Trong lòng các nữ sinh sớm đem bà ngực lớn liệt vào đối tượng công kích số , là đố kị cũng được, tức giận cũng được, các nhìn quen với tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà ngực lớn, đám nam sinh trốn học thi trượt đó chỉ cần với bà ta vài ba lời ngụy biện mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng với nữ sinh như vậy, có chút sai sót liền bị nắm lấy điểm yếu tha, thường đánh giá chèn ép các bài kiểm tra và thành tích của đám nữ sinh vô cùng thảm khốc.
      câu rất hay, phụ nữ cần gì phải làm khó nhau. Nhưng trong thực tế điều đó tuyệt đối chỉ là tưởng tượng, đối tượng tranh chấp của phụ nữ mãi mãi vẫn là đàn ông, đúng lúc trong khoa pháp luật vừa phát sinh tình huống mới, tuy rằng chiến tranh giữa các và bà ngực lớn là vì bọn nam sinh mà khai hỏa, nhưng mục tiêu sau cùng lại là vị trí chính trong lớp, bọn nam sinh chắng qua chỉ là ngang qua sân khấu phát hỏa mà thôi.
      Đào Nhạc khỏi cảm thán, Cố Lệ Văn than vãn vì chuyện này cũng là số trời định, dễ dàng mới tốt nghiệp được, vậy mà cuối cùng lại khéo bị như vậy. Nhưng mà, đồng tình là chuyện, vừa nãy muốn thay Cố Lệ Văn trúc giận, Đào Nhạc lập tức bỏ ý niệm trong đầu, cũng muốn trở thành đối tượng chiến đấu của bọn nam sinh.
      Mắt nhìn thấy trong mắt Cố Lệ Văn hừng hực lửa giận, Đào Nhạc cười cười, “Chị cả à, thôi bỏ , chúng ta chỉ cần phạm sai lầm, bà ấy muốn tóm lấy chị cũng được, đến cùng vẫn là được bình an mà tốt nghiệp. cũng có thể, bà ấy đối với học sinh tốt nghiệp nhân từ hơn.”
      Đào Nhạc bản tính lương thiện mạch những lời thẳng thắn chí lý, nhưng mà vào thời điểm này mà những lời ấy có chút giống như thêm dầu vào lửa.
      Cố Lệ Văn ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng, “Em Đào à, cần vòng vo, chi bằng chúng ta đổi , em cứ xem như vì cứu mạng bá tánh .”
      Bá tánh, tôi cần! người như chị, tôi ăn no rỗi việc mà cứu chị sao?
      Đào Nhạc nghĩ như vậy, ngoài miệng lại , “Chị cả, chị xem chị kìa, em chuyện này phải là giỡn đâu, chị cũng biết em học môn tố tụng là yếu nhất rồi, dám chọc vào nòng súng.”
      Đào Nhạc có dự tính trước, chọn người phụ đạo là người của tổ hình pháp, là tốt nghiệp tiến sĩ ở đại học F, nữ giáo sư, nổi tiếng ân cần, hết sức có trách nhiệm với học sinh. Chính vì có giáo sư phụ đạo như vậy, Đào Nhạc trong lúc khảo nghiệm chút do dự mà chọn hình pháp chuyên nghiệp.

      Chỉ là, thành tích lần thi đầu tiên tốt lắm, ngày hôm đó, trong lòng Đào Nhạc lo sợ, lo sợ công cực khổ trong năm qua đổ sông đổ biển.
      , Lưu Hạo Nguyệt chỉ vào tờ danh sách , “Đúng rồi, Đào tử, tổ hình pháp của các cậu cũng đổi rồi cậu biết chưa?”
      “Sao?” Đào Nhạc thể tin được mà trừng mắt.
      “Thực ra sắp xếp người hướng dẫn lần này phải do sinh viên năm vừa rồi tự chọn, là phía nhà trường sắp xếp, ban đầu phải là cậu chọn giáo sư Phùng sao, bây giờ đổi rồi.”
      Đổi rồi? Đổi sang tên khốn nào rồi?
      Đào Nhạc rảnh mà quan tâm đến cơn giận của chị cả, liền tóm lấy tờ danh sách, tờ giấy chi chít toàn là chữ, rốt cuộc cũng tìm được tổ hình pháp C trong danh sách rồi, còn có mũi tên kí hiệu hướng đến tên thầy hướng dẫn.
      phải, Hạo Nguyệt, cậu xác định là tờ danh sách này chứ?”
      Lưu Hạo Nguyệt gật đầu, “Cực kì chính xác, thầy hướng dẫn của cậu chính là ta.”
      Tô Dịch Văn, Đào Nhạc lặp lặp lại nghiền ngẫm cái tên này, bộ CPU trong đầu hoạt động thần tốc, kết quả vẫn tra ra người này.
      Lúc này Đào Nhạc tuyệt đối quan tâm Cố Lệ Văn tâm tình tốt, giọng nóng nảy, “ ta từ đâu chui ra vậy, mình biết !”
      “Cậu cần phải biết , biết cậu là đủ rồi.”
      Bát nước lạnh này của Lưu Hạo Nguyệt rất tuyệt, hắt cái có thể ngăn Đào Nhạc chữ cũng ra được. Cố Lệ Văn tốt xấu gì cũng biết lai lịch đối phương, mà bà ngực lớn kia trắng ra là thích nghe lời khen. Nhưng Đào Nhạc lại giống như vậy, học hết bốn năm đại học, thầy nào dạy đều biết tường tận, chỉ có Tô cái gì Văn là chưa từng nghe qua.
      Lưu Hạo Nguyệt câu trấn an, “Nhìn như vậy chắc là giáo sư mới rồi, mình cũng nghe giáo sư mới này tốt nghiệp với vị trí thứ nhất đấy. Bọn họ chắc cũng phải làm điều gì cho cấp thấy ?”
      Nghe ngược lại cũng thấy có chút đạo lý, trong lòng Đào Nhạc chẳng biết sao lại có lo lắng, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ngay cả đối phương là thần thánh nơi nào cũng biết, con đường tốt nghiệp lần này gập ghềnh, khó khăn quá.
      “Còn nữa, còn nữa…” Thấy Lưu Hạo Nguyệt mở tờ giấy ra, “Tổ hình pháp của các cậu chiều nay họp, mình hỏi qua lớp trưởng về địa điểm, cậu đừng quên nha.”
      Đào Nhạc liếc mắt cái, à, phòng làm việc lại ở lầu của nghiên cứu sinh, sống ở đâu yên ở đấy, tin vận may của mình lại thua Cố Lệ Văn!
      Đương nhiên, nếu những lời này Đào Nhạc vào bốn tháng sau, vậy tuyệt đối khinh bỉ bản thân tại. Chỉ là ngay sau đó ngốc nghếch, khờ dại tin tưởng lời bàn luận về giáo sư mới kia của Lưu Hạo Nguyệt, ai ngờ bản thân bước con đường lối về.
      Đường lối về——trong đầu Đào Nhạc quả thực ra những từ này, nhìn xung quanh …, bỗng nhiên có loại linh cảm tốt, lại vừa lấy tờ giấy Lưu Hạo Nguyệt đưa xem lại kĩ càng, là tập trung ở hành lang lầu sáu, nhưng mà tại sao lại toàn sinh viên nam vậy.
      Chẳng lẽ tổ hình pháp C ngoài là nữ ra còn ai nữa sao?
      “Đào Nhạc, cậu tới rồi.”
      vừa nghe giọng ẻo lả vang lên, toàn thân lập tức nổi da gà, thảo nào vừa ra khỏi thang máy thấy bất an, hóa ra là do chung tổ với tên ẻo lả này.
      Đào Nhạc xoay người, vẻ mặt tươi cười, “Ơ, ra là Phàn Kiến cậu cũng chọn hình pháp à.” ngay cả bản thân cũng tin có thể ra những lời buồn nôn như vậy. giống như hai tú bà kĩ viện tán gẫu.
      Phàn Kiến, tôi thấy chính là bị coi thường, ba mẹ có tính cách như vậy, thảo nào con trai biến thành thế này, so với các bà chị còn được! đúng, nếu như ta có vài phần sắc đẹp hoặc là làm chàng gay đáng , nhưng điều then chốt là lớn lên cũng quá có lỗi với quần chúng nhân dân, tất cả đều là sai lầm!
      “Đúng vậy, mình biết cậu chọn hình pháp nên mình mới đến tổ này.”
      Phàn Kiến cười cười, hù dọa toàn trường.
      Đào Nhạc cảm thấy câu châm ngôn này quả kiệt tác kinh điển của thế kỷ 21, chịu nổi cái bộ dạng thẹn thùng lại buồn nôn giọng cười thô tục của cậu ta.
      Đợi , cậu ta vừa cái gì, vì theo mới đến tổ này sao?
      “Ặc, làm sao mà cậu biết tôi chọn hình pháp?” Đào Nhạc hỏi thăm dò câu.
      “Đương nhiên là mình biết, chỉ cần là chuyện của cậu tôi đều biết như lòng bàn tay.”
      Tên đê tiện, vậy mà lại điều tra !
      Đào Nhạc biết Phàn Kiến đối với là động cơ khó đoán, tự nhận thấy mình có trêu chọc cậu ta, ít nhất trong bốn năm học cũng được mấy câu, càng có biểu gì là có thiện cảm, càng có vòng to, nhưng người này giống như uống nhầm thuốc, điên cuồng bắt đầu từ lúc khai giảng theo đuổi , bọn Cố Lệ Văn cười nhạo suốt bốn năm, là được Phàn Kiến để ý cũng giống như trúng thưởng năm triệu tệ(~ 10 tỉ VND).
      Bây giờ tốt rồi, ý tứ ràng, xem điệu bộ chắc chuẩn bị chiến đấu trường kì, sau khi tìm hiểu cậu ta vẫn tiếp tục làm phiền, cho tới khi nào đồng ý thỏa hiệp thôi.
      Đào Nhạc thậm chí bắt đầu dao động về quyết định trong bài khảo nghiệm của mình, chưa bao giờ nguyền rủa người nào, nhưng lúc này cực kì muốn Phàn Kiến có thể biến mất trước mặt .
      “Đào Nhạc, đợi chút, cậu có rảnh , mình muốn—— “
      “Haiz, mọi người hướng nào rồi vậy.” Đào Nhạc cố ý ngăn trọng tâm câu chuyện, đếm xỉa tới ánh mắt giả vờ thâm tình của Phàn Kiến, nhìn thấy các bạn khác chuẩn bị dời lập tức đuổi theo. biết Phàn Kiến có mưu, đến đâu cũng bỏ qua cơ hội hẹn hò với . Đáng tiếc, tránh như tránh ôn thần.
      Kỳ thực cũng thể Đào Nhạc tuyệt tình, chỉ là trước mắt có hứng thú với đàn ông, huống chi loại người này độ PH còn được bằng 7 (chê này giống đàn ông). Cuộc đời của thể bị đàn ông ràng buộc được!
      vất vả mới thoát khỏi việc làm phiền của tên đê tiện, Đào Nhạc mới biết bọn họ tập hợp chỉ để xác định số nhân viên, tổ này tổng cộng mười hai người, đúng như dự đoán, chính xác chỉ có sinh viên nữ, chính là !
      Được thôi, hóa ra là người nổi bật.
      Oán niệm của Đào Nhạc càng ngày càng sâu đậm, tốt nhất đừng để biết danh sách này do ai sắp xếp, nếu nhất định tới nhà tìm tính sổ.
      suy nghĩ vậy, người phía trước đứng lại, Đào Nhạc buồn bực như thế, lại có người hỏi câu ai gõ cửa, nhìn lại, ra là đến phòng làm việc rồi.
      Lại biết người nào ngàn đao mà mở miệng, “Đào Nhạc, hay là cậu tới gõ cửa .”
      Đột nhiên bị chỉ đích danh, Đào Nhạc có phản ứng, vừa ngẩng đầu, tất cả ánh mắt đều tập trung người , khiến cho mọi người chờ đợi như vậy, giống Đức Mẹ Maria.
      “Đào Nhạc, cậu là nữ, đương nhiên phải là cậu gõ cửa rồi.”
      Đều là ngụy biện! Đào Nhạc trừng mắt, bình thường cái bọn bại hoại này thấy bà ngực lớn là hăng hái tích cực, sao bây giờ tiếp tục khoe khoang ? liền biết làm người nổi bật có kết quả tốt, chỉ là bây giờ phải lúc để tính toán.
      “Được, được, các cậu có cần phải như vậy , gõ cửa chứ đâu phải việc lớn gì đâu.”
      Đào Nhạc cau mày, nhanh về phía trước, bọn con trai xem như nữ hoàng nhanh chóng xếp thành hai hàng nhường đường cho .
      ba lần, nghe bên trong có người lên tiếng mời vào.
      Đương nhiên, Đào Nhạc là người đầu tiên bước vào phòng, nhưng mà bố trí bên trong làm có chút ngạc nhiên. Đây là phòng làm việc à, trong tù còn thoải mái hơn chỗ này, xíu chỉ có vài mét vuông, bức tường đáng thương còn có cái cửa sổ bé tí, để thông gió hay lấy ánh sáng chung cũng khác nhau, cũng may bây giờ là ban ngày, nếu đợi lâu ở nơi này nhất định chết ngạt, làm thầy hướng dẫn năm nay dễ dàng gì.
      Trong chốc lát, mười hai người đứng chật cứng trong “phòng giam bé
      “Chào thầy.”
      Bọn con trai đều cúi chào lễ phép, vì luận văn dù sao cũng nên để lại ấn tượng tốt cho thầy.
      Đào Nhạc vinh dự được thưởng thức cảnh đẹp, quên mất đến đây để làm gì rồi. nhanh chóng thu lại hiếu kì của mình, cũng thà câu chào thầy. Hơi nhướng mắt, chăm chú nhìn đến bàn làm vịêc kế bên, cảnh tuợng bề bộn bàn, cả đời cũng quên được, hình ảnh sách chất cao như núi, cái laptop đáng thương có chỗ để.
      Thầy giáo này có cá tính, có thể bày ra thế này cũng hợp với lắm.
      “Xin lỗi, chỗ tôi hơi lộn xộn.”
      Í, thầy lên tiếng rồi. Vừa nghe, giọng rất hay, dịu dàng như nước, miễn cưỡng cho 1 điểm A.
      Nhưng mà, ý của Đào Nhạc phải là về mặt đó, cười trộm, người này vẫn còn cứu chữa được, biết bản thân bôi xấu trước mặt sinh viên.
      “Trước tiên để tôi giới thiệu, tôi là Tô Dịch Văn, là thầy hướng dẫn của tổ hình pháp C.”
      Rốt cuộc cũng vào đề chính. Đào Nhạc ngẩng đầu, nghĩ tới lại vừa đối mặt với người đàn ông kia
      tart_trung thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 3

      Đào Nhạc lầm to rồi.
      thế nào cũng đoán trước được, thoạt nhìn khí chất trước mắt xuất sắc, người đàn ông ăn mặc gọn gàng, sạch vậy mà lại ngồi ở cái bàn làm làm việc lộn xộn. càng thể nghĩ được rằng, ta nhìn , tròng kính sáng lóa, cặp mắt hoa đào dường như khẽ mỉm cười.
      Sao lại có thể như vậy, nhất định là bị hoa mắt rồi.
      nghĩ ngợi, liền nghe giọng nữ the thé quanh quẩn bên tai.
      “Bán đứng tình của em,buộc em phải rời xa, cuối cùng cũng biết được chân tướng nước mắt em. Bán đứng tình của em, lương tâm của phải trả giá, cho dù có cố gắng thực cũng thể mua lại…”
      Hết rồi, hết mẹ nó rồi, người như vậy mà lại cài nhạc chuông thế này sao, hơn nữa thanh hơi bị lớn, còn to hơn cả thanh xe cộ bên ngoài.
      Nhưng mà, ngay lúc Đào Nhạc mở to mắt nhìn Tô Dịch Văn lấy di động từ trong đống sách ra, hồn vía xém bị lên mây, phải cố gắng nén lại dám cười thành tiếng.
      Câu con người nên chỉ nhìn vào bề ngoài, hôm nay xem như Đào Nhạc được mở mang hoàn toàn rồi.
      Tô Dịch Văn chỉ vài câu liền cúp máy, ánh mắt thản nhiên nhì qua mọi người, sau đó dừng lại người Đào Nhạc hai giây. Về chi tiết này, thần kinh nhạy cảm của Đào Nhạc cũng cảm nhận được, hai giây này hình như có chút bình thường.
      “Xin lỗi mọi người.”Tô Dịch Văn cười cười, tiện tay cầm lấy tờ danh sách bên cạnh, “Người đều đến đủ rồi chứ. Trước tiên qua với mọi người chút, bởi vì tôi là giáo viên vừa được điều đến, cho nên đối với luận văn tốt nghiệp của các em năm tư còn chưa hiểu lắm. nếu như có thể, trong mười hai người các em tốt nhất nên chọn ra tổ trưởng, như vậy tôi có việc gì trực tiếp thông qua người đó biểu đạt với mọi người, dù sao bây giờ các em cũng nên họp lại cho tiện.
      Lời vừa ra, đám nam sinh phía dưới bắt đầu rục rịch rồi, loại công việc khó nhằn như vậy ai mà đồng ý chứ.
      Cho nên vào thời điểm mà ánh mắt của cả đám người tập trung vào Đào Nhạc, người tổ trưởng được chọn cũng sinh ra rồi. Trừ lúc đám người bại hoại được bà ngực lớn bồi dưỡng, đây là thời điểm bọn họ ăn ý nhất.
      Đào Nhạc phải đầu gỗ, tự nhiên cũng biết được tính toán trong lòng bọn họ, làm sao có thể lần thứ hai trở thành bia đỡ đạn, giờ phút này phải ra đòn phủ đầu trước.
      “Vậy bạn nữ này làm tổ trưởng .”
      câu của Tô Dịch Văn làm cho ý tưởng ‘ra đòn phủ đầu’ đẹp đẽ của Đào Nhạc bị bóp chết từ trong trứng nước.
      càng vân đạm phong khinh (khí chất nhàng, nhàn nhã)mà hỏi , “Đúng rồi, tên của em là…”
      “Thầy à, tên ấy là Đào Nhạc.” Có người lập tức báo tên của , lo sợ việc chọn tổ trưởng có thay đổi.
      Tô Dịch Văn mỉm cười, “Đào Nhạc…đúng ?”
      Giây phút đó, Đào Nhạc dường như cho rằng mình vừa bị ảo giác, tại sao Tô Dịch Văn vừa gọi tên liền cảm thấy cả người được tự nhiên. Vội vàng xem xét lại, ta cũng có điểm nào đúng, nụ cười tao nhã, âu phục cà vạt thiếu, chung vẫn là con người.
      Đào Nhạc à Đào Nhạc, bây giờ là lúc bối rối sao, ngay cả cơ hội mở miệng mày cũng có, việc chọn tổ trưởng định như thế sao? Càng nghĩ càng bất công, làm gì cũng thể thoát khỏi chuyện tồi tệ này.
      Thấy thái độ của thay đổi với tần suất quá nhanh, Tô Dịch Văn liền hỏi câu, “Em có vấn đề gì muốn hỏi có phải ?”
      “Thầy Tô à, em…” Đào Nhạc dừng lại, phải là nên lời, mà là nụ cười của Tô Dịch Văn càng lúc càng chói mắt, càng giống như là uy hiếp, làm cho người ta vô cùng khiếp sợ.
      “Em làm sao?” ta hỏi lại, chờ câu trả lời của .
      ra Đào Nhạc có cả bụng các vấn đề, dựa vào cái gì bắt làm tổ trưởng, dựa vào cái gì mà thân mình lại ở cái tổ này, dựa vào cái gì là con mà!
      Ý cười trong mắt Tô Dịch Văn biến mất, “Nếu có vấn đề gì, tôi tiếp tục đây.”
      Đào Nhạc thực nhịn được nữa rồi, chết chết vậy, cho dù là thầm chịu đựng cũng muốn!
      “Thầy Tô, em muốn hỏi….”
      “Được rồi, tôi biết em muốn hỏi cái gì rồi.”Tô Dịch Văn ngắt lời, đếm xỉa đến gương mặt dần biến sắc của Đào Nhạc, “Cách thức liên lạc đợi lát nữa tôi cho em. Còn có, tuần tôi chỉ có thể lên lớp hai ngày, cho nên thời gian đến phòng làm việc ở đây rất ít. Nếu như có vấn đề gì lớn, tốt nhất chúng ta nên tiết kiệm thời gian của mọi người, em thấy thế nào?”
      hồi ra vừa trấn áp được Đào Nhạc, tự hỏi phản ứng bình thường rất nhanh, lúc này lại như uống phải keo dính, miệng cũng mở ra được. Tô Dịch Văn vẽ ra bày ra đường như vậy, vô hình chung như với cái chức tổ trưởng này là định cho rồi, nếu dám là có lỗi với đông đảo quần chúng, còn có thời gian quý báu của ta. Có điểm then chốt là, quyền sinh sát của luận văn lần này nằm trong tay Tô Dịch Văn, Đào Nhạc có lý do sao!
      Đào Nhạc vẻ mặt nịnh nọt, “Thầy Tô, em có vấn đề gì. ra em chỉ muốn chức tổ trưởng này em làm, thầy cứ tiếp tục.”Trình độ trở mặt của đúng là hạng nhất, suy tính chút, cùng lắm là cực khổ ba tháng, chờ tốt nghiệp rồi xem ai quản được ai nha.
      Tô Dịch Văn cười cười, xem như tương đối hài lòng với thái độ của .
      “Vế luận văn tôi đơn giản chút, luận đề tự do, nhưng giữa các em thể có trùng lắp, sau khi chọn được đề, để Đào Nhạc tập hợp lại đến cuối tuần giao cho tôi.”
      À, đây chính là phân nhiệm vụ cho rồi. Trong lòng Đào Nhạc mặc dù có cả vạn điều vừa ý, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.
      Có người đưa ra câu hỏi, “Thầy Tô à, vậy viết theo hướng giống nhau sao chứ?”
      “Chuyện này sao, chỉ cần luận điểm trùng lặp là được.”Tô Dịch Văn dừng chút, giọng nghiêm túc, “Hễ là luận văn đều chuyển đến kho tư liệu, cho nên tôi hi vọng mọi người làm việc cho thành , nên có chuyện copy tài liệu, nếu bị nhà trường phát tôi cũng bảo vệ nổi các em đâu.”
      Mấy tên nam sinh bên cạnh nghe xong, lập tức cúi đầu, đóan chừng trong lòng bọn họ đều cảm thấy may mắn, ai mà ngờ có tình huống này, nhưng mà Đào Nhạc lại cho là như vậy, chỉ là viện cớ, thầy giáo mới, có thể bảo vệ được chúng tôi mới là lạ đó, muốn theo giáo sư Phùng, chắc chắn là mạo hiểm, thôi rồi, may, lại rơi vào tay tên chủ nhân quyền thế.

      Tô Dịch Văn lại bổ sung thêm câu, “xác định luận đề sau khi mọi người có dàn ý, lúc đó tôi giúp mọi người sửa lỗi.”
      Cũng khác biệt lắm, Đào Nhạc phải thừa nhận rằng, tuy Tô Dịch Văn có bài bản gì nhưng ngược lại xem ra cũng rất có trách nhiệm.
      “Mọi người còn vấn đề gì muốn hỏi nữa ?”
      Tô Dịch Văn lên tiếng, bọn nam sinh cùng lúc lắc đầu, cả đám đều mong có thể lập tức chạy .
      “Vậy hôm nay đến đây thôi, mọi người cứ về trước, có việc gì tôi thông báo sau.”
      Vậy là được giải phóng rồi sao? Cái đầu của Đào Nhạc cũng bắt đầu thả lỏng, cuối cùng cũng có thể lời “bye bye” với tên cai ngục này rồi.
      xoay người muốn , liền nghe giọng Tô Dịch Văn vang lên, “Đào Nhạc ở lại chút.”
      Chết tiệt, quên mất chuyện mình là tổ trưởng, haiz vậy là bắt đầu bóc lột sức lao động của rồi. Lúc quay đầu lại, thấy được cặp mắt nhìn có chút hả hê của mấy tên nam sinh kia, Đào Nhạc nén giận, cho dù cục tức có to lớn đến cỡ nào cũng phải nuốt vào bụng thôi.
      Vì tốt nghiệp, nhịn xuống, nhịn xuống!
      Cửa đóng lại, trong căn phòng hẹp chỉ còn lại hai người. biết vì sao mà Đào Nhạc có chút bất an, vừa nãy có nhiều người vậy, giờ lại trống làm có chút thích ứng kịp. Chợt câu “Trai đơn chiếc” lóe lên trong đầu , thực là làm Đào Nhạc phải nheo mắt lại, tính toán lại hôm nay tính sai N lần rồi.
      Nhổ nhổ nhổ vào nè, hừ! chỉ là ông chú, mày sợ ông ta làm được gì chứ!
      Mặc dù nghĩ vậy, Đào Nhạc vẫn đứng cách bàn làm việc hai bước chân, tốt nhất là nên đề phòng chút.
      Tô Dịch Văn đương nhiên chú ý tới, chỉ là muốn vạch trần thôi, chẳng lẽ mặt viết chữ muốn ăn thịt người à, tiếng chuông kinh điển lại vang lên.
      Kinh thiên phích lịch (sấm chớp rền trời), hai lần rồi, hơn nữa đều báo trước, Đào Nhịn nhịn giỏi đến mấy cũng chịu nổi, phì ra tiếng cười. lúng túng qúa, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường, chỉ là trong lòng lo lắng, tưởng tượng thảm kịch sắp xảy ra.
      Tô Dịch Văn vừa nghe điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đào Nhạc, tia sáng phản chiếu từ cặp kính nhìn xem ra là có ý muốn giết người, u kinh khủng. Còn về đôi mắt, vì bị che khuất, thực cách nào nhìn được.
      Đào Nhạc thực rất muốn , cười hoàn toàn là do Tô Dịch Văn. có thể lý giải rằng thế hệ trước của bọn họ có những sở thích và cách thưởng thức mọi thứ rất riêng, nhưng cũng cần dùng cái thanh lớn đến như vậy chứ, dù sao cũng nên để lượng chút dùng chế độ im lặng có phải , vừa mới cười như vậy, chừng đợi lát nữa ta phê bình thế nào nha.
      Tóm lại câu, khác biệt giữa hai thế hệ là vấn đề cách nào giải quyết được của xã hội phát triển, cũng là trong những nhân tố dẫn đến việc con người bạo động.
      Thuận tiện nghe được Tô Dịch Văn câu ‘tôi biết rồi’, cúp điện thoại, tim Đào Nhạc liền ép lại, mồ hôi sau lưng tuôn ra ào ào.
      Phòng làm việc thoáng cái tĩnh lặng, Đào Nhạc thậm chí dám đưa mắt nhìn lên, muốn đối diện với , có gan. Đào Nhạc nghĩ ngay tới cách xin lỗi trước, đợi khi mở miệng dạy bảo tính chất khác nhau rồi.
      “Đào Nhạc, đây là số điện thoại của tôi, em cố mà nhớ.”
      “Dạ, được.”
      Đào Nhạc chuẩn bị cầm lấy bút, đợi , Tô Dịch Văn bảo nhớ số điện thoại, chứ phải phê bình sao, tôn trọng thầy giáo, ngược lại cứ xem như có việc gì xảy ra, quả là bình thường rồi.
      “Sao vậy?” Tô Dịch Văn thấy cử động, liền cười hỏi câu.
      Đào Nhạc phản ứng lại, “ có gì, ra em còn muốn hỏi thời khóa biểu của thầy, như vậy nếu có việc cũng có thể trực tiếp đến phòng học tìm thầy rồi.” đúng là phải lanh lợi tầm thường, chừng lại tự tán dương mình rồi.
      Tô Dịch Văn gật đầu, cầm tờ giấy viết lên vài chữ đưa cho Đào Nhạc, “Em xem , đó còn có địa chỉ Email của tôi, hồi nãy tôi quên với bọn họ rồi, em về cho mọi người, sau này luận văn có thể gửi qua email cho tôi.”
      “Dạ, em biết rồi thầy.” trước mắt nên xem trọng chuyện luận văn, quyết định quan tâm đến việc chen ngang vừa nãy, ta dù sao cũng là thầy giáo, làm sao có thể chấp nhất sinh viên tầm thường như chứ.
      Suy nghĩ như vậy, Đào Nhạc tự nhiên lại thấy vui vẻ hơn nhiều, đặt lại tờ giấy, cười sáng lạn, “Thầy Tô à, nếu còn việc gì, em xin trước, cuối tuần em lại đến.”
      “Ừ, .” Tô Dịch văn trả lời dễ chịu.
      Lúc này Đào Nhạc hoàn toàn tin tưởng Tô Dịch Văn là thầy giáo tốt, tuy rằng còn đôi chỗ thua kém giáo sư Phùng, nhưng có thái độ như vậy đối với học trò thích, dù sao càng nhìn càng thấy thuận mắt, cái chức tổ trưởng này cũng đau khổ như trong tưởng tượng.
      Bước chân nhanh nhẹn, Đào Nhạc đến bên cửa, trong lòng nghĩ khi trở về nên cảm ơn Lưu Hạo Nguyệt, vì ấy bảo nên có lòng tin với thầy giáo mới mà.
      “Đúng rồi, Đào Nhạc…”
      Tô Dịch Văn đột nhiên gọi , cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của .
      “Sao ạ?” Đào Nhạc cho rằng còn lời chưa nhắn nhủ, cười ha ha quay đầu lại.
      Tô Dịch Văn đẩy đẩy mắt kính, nụ cười quỷ dị, “Sau này nếu muốn cười, cần phải nhịn, đối với sức khỏe tốt.”
      tart_trung thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 4

      Đào Nhạc suýt nữa phải kéo bộ mặt của mình trở về kí túc xá. làm sao cũng nghĩ đến Tô Dịch Văn cuối cùng lại ra tay như thế, cái gì gọi là muốn cười nên nhịn, đối với sức khỏe tốt. cười, còn phải là vì ta sao!
      đúng, Đào Nhạc thầm nghĩ, cũng thể hoàn toàn trách Tô Dịch Văn, chỉ có thể bản thân mình đạo hạnh quá thấp, bị bề ngoài của lừa gạt. Bây giờ mới biết con người này cực kỳ nham hiểm, biểu trước tiên làm thấy như quả táo ngọt ngào, chờ mất cảnh giác, lại dùng nước muối roi da bắt đầu đánh , chiêu này đúng là quá độc ác mà.
      Đào Nhạc nắm tay thành quyền, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên, Tô Dịch Văn, bà này nếu phải nhìn thấy điều mấu chốt là sắp tốt nghiệp, sáng nay đem ngươi ra mà đánh rồi, để xem cặp mắt kính của ngươi còn phát sáng được !
      Vừa nghĩ,Đào Nhạc vừa đẩy cửa kí túc xá, tuyệt đối dự liệu được cái laptop cũ kĩ của Cố Lệ Văn vang lên lời ca của bài hát thảm thiết.
      “Bán đứng tình của em, buộc em phải ra , cuối cùng cũng biết được chân tướng nước mắt em. Bán đứng tình của em, lương tâm của phải trả giá, cho dù có thực cố gắng cũng thể mua lại…”
      Đào Nhạc thực chịu nổi, giọng gắt lên, “chị cả. tắt bài hát này !” đều tại bài hát này mà rước lấy họa, nếu đâu có xui xẻo thế này.
      Mọi người thấy vậy, nhận ra vẻ mặt Đào Nhạc khó chịu. Cố Lệ Văn vội vàng tắt nhạc, quay đầu lại thấy ngay vẻ mặt cực kì khó chịu của Đào Nhạc, liền hỏi, “Quả Đào à, xảy ra chuyện gì vậy, ai chọc em giận?”
      Lời này hình như là vừa hỏi Cố Lệ Văn vào lúc sáng, tại lại đảo ngược, hoàn toàn trả lại cho rồi. Lúc này Đào Nhạc thể tin tưởng chuyện có báo ứng.
      Lưu Hạo Nguyệt tiến lên giúp vuốt giận, “Cậu xem, họp có chút mà thành ra bộ dạng tức giận như thế, có phải luận văn có vấn đề gì ?”
      Đào Nhạc đột nhiên nhìn thẳng Lưu Hạo Nguyệt, giọng lạnh lùng, “thiên toán vạn toán ( suy nghĩ kĩ càng), chính là mình tin lầm cậu!”
      Lời thoại này rất giống trong phim võ hiệp nha, vẻ mặt Lưu Hạo Nguyệt vô tội, “Ôi, mình cái gì sao?”
      Đào Nhạc vừa nghe, càng tức giận hơn, “ là cậu thầy mới đối xử rất tốt với sinh viên, tại sao tới phiên mình lại thành như vậy, cậu chỉ biết lừa mình thôi!”
      “Ặc, chuyện này…lúc đó mình chỉ thuận miệng vậy thôi, nghĩ rằng cậu an tâm tin tưởng mà.” Lưu Hạo Nguyệt hận bản thân nhiều chuyện, rảnh rỗi làm mọi chuyện thêm ồn ào, ngó thấy lửa giận trong mắt Đào Nhạc, vội vàng sang chuyện khác, “Thầy hướng dẫn của các cậu ác lắm hả, phải cậu cãi nhau với ông ấy chứ?”
      Ai cũng biết tính của Đào Nhạc, tuy bình thường cả ngày cười hì hì, nhưng nếu có hiềm khích với ai, lập tức lộ ra tính cách thực .
      Đào Nhạc lười đến nỗi muốn tiếp tới chuyện nguyên nhân hay hậu quả nữa, thở dài nặng nề, “Bây giờ mình lại muốn đổi với chị cả đây, với bà ngực lớn cũng thấy hài lòng.”
      Cố Lệ Văn hiểu, “ ngờ thầy hướng dẫn của bọn em còn lợi hại hơn bà kia nữa.”
      “Lợi hại hay , tại em biết . Tóm lại, chính là tên sói đội lốt cừu!” Thứ lỗi cho tình hình lộn xộn tại của Đào Nhạc, thực biết mình còn có thể hình dung Tô Dịch Văn như thế nào, hơn nữa, trực giác con rất chính xác, phải là người đàn ông đơn giản.
      “Quả Đào(*), có phải ông ta động tay động chân với cậu rồi ?” Lưu Hạo Nguyệt chỉ nghĩ ra được điều này, nếu Đào Nhạc kích động như vậy.
      dám!” Đào Nhạc lớn tiếng, “chỉ là ông chú mà muốn làm mưa làm gió như vậy, phản rồi! công phu Tán Đả (Shanda trong các môn võ của TQ) của bà đây phí phạm vậy sao!”
      đến chuyện Đào Nhạc học Tán Đả, hoàn toàn là vì Phàn Kiến. Vì là người bản địa, mỗi cuối tuần Đào Nhạc về nhà, biết làm thế nào mà Phàn Kiến biết được, có mấy lần theo vào buổi tối, báo hại Đào Nhạc sợ tới nỗi mấy tuần dám về nhà. Địa chỉ nhà bị phơi bày là chuyện , an toàn bản thân là chuyện lớn, nhưng dù sao cũng là quan hệ bạn bè muốn làm cậu ta mất mặt, muốn báo cảnh sát, dứt khoát học Tán Đả, mặc dù bản thân phải là có thân hình cường tráng, chỉ cần đánh đúng quyền, dư sức đối phó với tên ẻo lả này.
      Chỉ là, mạng của Phàn Kiến dẻo dai như Tiểu Cường (con gián), mặc dù bị đánh đến nỗi thể đuổi theo, nhưng hình thức theo đuổi càng ghê gớm hơn trước, người Đào Nhạc tỏa ra điểm gì đó nổi bật, nên lòng ngưỡng mộ của cậu ta đối với thể nên lời. Hôm nay nhớ lại lời ngày trước của cậu ta, xem ra ngang ngửa với nhân viên FBI rồi.
      Đào Nhạc lại nghĩ đến Tô Dịch Văn, tuy có bộ dạng quái dị như Phàn Kiến, nhưng nhìn ngang nhìn dọc cũng là loại đàn ông thư sinh, trói gà chặt mà muốn động đến cọng lông của , nằm mơ !
      “Đúng rồi Quả Đào, dọn dẹp giấy tờ này .” Rốt cuộc Cố Lệ Văn vẫn là chị cả, mọi chuyện lớn trong kí túc xá đều do quản lý.
      Đào Nhạc nhận lấy đống giấy trắng, mắt nhìn, “Đây lại là cái gì vậy?”
      “Là mấy bảng chấm điểm, còn có vài ý kiến nhận xét gì đó, tóm lại phải có chữ kí của thầy hướng dẫn.”
      Tại sao lại liên quan tới thầy hướng dẫn, chỉ là tốt nghiệp thôi mà, cần gì phải có lọai bệnh hình thức thế này! Đột nhiên Đào Nhạc cảm thấy tiền đồ của mình trở nên u ám, nghĩ tới cuối tuần phải gặp Tô Dịch Văn, lại giữ cái chức tổ trưởng chết tiệt, cái đám nam sinh bại hoại kia hình như chỉ biết trông cậy vào , nghĩ lại thấy có chút mệt mỏi.
      Cho dù mệt mỏi, thời gian vẫn cứ trôi qua như thường.
      Tuần tiếp theo, Đào Nhạc cực kì bận rộn, bản thân vừa lo cho luận văn của mình, chọn đề mục đại cương, cái đầu bọn nam sinh còn cần phải được thúc giục. Nhắc tới mấy tên này hình như có vẻ vội vàng gì cả, cũng chỉ có vài người là chịu giao đề cương, giống như bảo mẫu lúc nào cũng phải theo nhắc nhở. Có lúc chẳng muốn quan tâm, bọn họ có tốt nghiệp hay cũng chẳng liên quan gì tới ! Nhưng suy nghĩ lại, nếu đến lúc đó, Tô Dịch Văn lại phê bình vô trách nhiệm phải làm sao bây giờ?Mà chừng thấy làm được, lôi ra, vậy tiêu rồi.
      Nghĩ vậy, tốt nhất vẫn là nhẫn nhịn, tốt nghiệp rồi, cũng thể cầm tấm bằng tốt nghiệp như vậy mà được.
      Hao tổn nhiều công sức, đem tất cả những công việc rề rà tiến hành xong, qua thêm tuần cuối cùng cũng hòan thành. Đào Nhạc muốn ngày mai dứt khoát tìm Tô Dịch Văn, đem giao hết tất cả đề cương để tránh gặp phiền phức.
      Ngược lại lần trước khi Tô Dịch Văn đưa cho tờ giấy , thực ra lần đó cũng nhìn kĩ lắm, chỉ nhìn sơ qua, nhưng phải thừa nhận nét chữ của hài hòa, đẹp đẽ, giống như chính con người của .
      lập tức lắc đầu xua suy nghĩ ấu trĩ này, sao lại giống nhau được chứ, nội tâm người này vô cùng tối tăm nha.
      Đào Nhạc suy nghĩ chút, dùng điện thoại là được rồi, dù gì bây giờ cũng là buổi trưa, trước tiên nhắn tin cho biết, còn tốt hơn là ngày mai đột nhiên chạy tới.
      Lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn ngay câu, đột nhiên cửa phòng kí túc xá bị đá bung ra, dọa Đào Nhạc sợ đến nỗi hai từ “cảm ơn” chưa kịp viết nhấn phím gửi mất.
      Lưu Hạo Nguyệt vội vàng chạy vào, “Đào…Đào… nhanh lên chút…”
      “Cậu sao vậy, từ từ xem nào.” Đào Nhạc lo sợ biết lại xảy ra chuyện gì nữa.
      Lưu Họa Nguyệt từ từ hít thở bình thường, “Điểm vòng sơ khảo có rồi, nhanh lên mạng xem .”
      (*): Vì họ của Đào Nhạc là 陶, đồng với chữ đào 桃 trong quả đào (桃子).
      Đào Nhạc vừa nghe, lập tức kích động, nhào ngay tới trước máy vi tính, ngón tay gõ bàn phím run lẩy bẩy, ngoài lúc thi đại học ra, muốn lấy hết sức lực và trí tuệ của cả đời chắc chỉ có lần này.
      Hệ thống kiểm tra hình như rất bận rộn, tim đánh nhịp “thình thịch”, mỗi dây thần kinh người đều căng ra, tất cả đều vì kết quả kia.
      Thế mà, ngay lúc thấy được điểm, Đào Nhạc bị mấy con số hiển thị làm cho mắt rưng rưng.
      “Quả Đào à, cậu thi đậu rồi!” Lưu Hạo Nguyệt ôm lấy cổ , càng hăng hái khen thêm, “Đào Nhạc giỏi, có tài đấy!”
      Đào Nhạc kiềm chế được phấn khích mà rơi nước mắt, “Hạo Nguyệt, mình…thi đậu rồi sao?”
      “Đứa này, còn thừa nhận, hơn hai mươi điểm đó.”Lưu Hạo Nguyệt cười .
      Đào Nhạc vuốt mặt, hồi phục tâm tình, “Còn phải thi đợt hai nữa, bây giờ là thi đậu cũng có gì chắc chắn.”
      “Giống nhau thôi, thi đợt hai cũng là hình thức, sao đâu. Hơn nữa chúng ta là sinh viên của trừơng, thầy hướng dẫn nương tay hơn, quá nghiêm khắc đâu.”
      vậy, Đào nhưng vẫn thấy nên sơ suất, bình thường thi vòng hai cũng loại ít người, nghĩ nghĩ lại thấy vẫn nên hỏi xem giám khảo vòng hai có những ai.
      Nhắc tới thầy hướng dẫn, Đào Nhạc liền nhớ tới Tô Dịch Văn, vì điểm thi vừa rồi mà phấn khởi quá, quên mất tin nhắn vừa được gửi . Cầm lấy di động, kiểm tra kĩ phần báo cáo tin nhắn gửi, cuối cùng cũng muốn hòan thành công việc quan trọng này.
      Lưu Hạo Nguyệt liếc mắt cái, “Xem bộ dạng cậu kìa, gửi tin nhắn cho ai vậy?”
      “Còn phải là thầy hướng dẫn của bọn mình à, cái gì tổ trưởng, mình thấy giống y như làm bảo mẫu.” Đào Nhạc nhớ tới chuyện này liền tức giận.
      “Cậu như vậy được, tất cả thầy giáo ghét nhất chính là tin nhắn, thế hệ bọn họ giống chúng ta, bọn họ thường gọi điện thoại hơn, cậu đó cứ trực tiếp gọi là tốt nhất.”
      Lưu Hạo Nguyệt vừa như vậy, Đào Nhạc ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhớ tới tiếng nhạc chuông kia, đúng là nên hy vọng quá nhiều vào Tô Dịch Văn.
      Vừa định gọi điện thoại, tiếng điện thoại liền vang lên.
      Số điện thoại có lưu trong danh bạ, thuộc làu từ lâu rồi, ngoài Phàn Kiến ẻo lả ra còn ai nữa. Bởi thế mà phải đổi số điện thoại dưới mười lần rồi, cuối cùng chọn cách mặc kệ, vì cái tên đê tiện ấy thế nào mà chẳng tìm cách dò la tin tức cũng như số điện thoại của chứ.
      Tuy trong lòng Đào Nhạc ngàn vạn lần cũng muốn. nhưng tâm trạng hôm nay tốt như vậy, tạm thời cũng muốn tính toán nhiều với cậu ta như vậy.
      “Alo, Phàn Kiến, tôi với cậu nhiều lần rồi mà, đừng gọi cho tôi nữa!”
      “Đợi , cậu khoan cúp máy! Phàn Kiến gọi lại, giọng có vẻ nghiêm túc, “Thực ra mình gọi để với cậu là có điểm vòng sơ khảo rồi.”
      “Tôi biết.” cần cậu ta nhắc tự cũng biết kiểm tra rồi.
      “À, mình muốn hỏi, cậu có thi đậu vậy?”
      “Để làm gì?”
      Phàn Kiến do dự mở miệng, “Bởi vì…mình thi đậu rồi.”
      Lời vừa ra, phấn khởi Đào Nhạc vừa có bay vèo thấy tăm hơi, chỉ muốn thi làm nghiên cứu sinh, thế mà cậu ta cũng theo rồi.
      “Alo, Đào Nhạc, cậu thi đậu vậy?” Lòng cậu ta chết vẫn tiếp tục hỏi.
      “Tôi vẫn chưa kiểm tra điểm, trước tiên như vậy , tôi còn có việc, cúp máy đây!”
      Đào Nhạc thuận miệng xạo câu, lập tức tắt luôn điện thoại, việc này lớn cũng nha, nếu và cậu ta cùng thi đậu vòng hai, thế nào cũng dây dưa thêm ba năm nữa.
      Đào Nhạc càng nghĩ càng thấy lo lắng, mí mắt giật giật.
      Lúc này, điện thoại lại vang lên, Đào Nhạc khó chịu, cái tên Phàn Kiến ẻo lả này muốn để yên mà.
      “Này, tôi cậu có thôi hả, đừng tưởng thấy có chút ánh sáng mặt trời cảnh xuân trong lòng cậu rực rỡ(*)! Tôi cho cậu biết, cái bộ dạng ẻo lả của cậu, ngay cả hoa cũng còn đẹp hơn cậu gấp trăm lần, cậu sống chỉ làm phí khí, chết phung phí đất đai, nửa sống nửa chết càng lãng phí tiền bạc, cuộc đời của cậu tổng kết trong tám chữ ——sống hoang đường, chết uất ức!
      Đào Nhạc nắm chặt điện thoại, thở phì phì, thực nhịn được mà, thể bùng phát, cậu ta thực là khinh người quá đáng!
      Trong điện thoại có tiếng trả lời, Đào Nhạc cho rằng Phàn Kiến bị mắng chắc hôn mê luôn rồi, “Sao gì thế?”
      Trong điện thoại truyền đến tràng cười , rất , nhưng làm cả người Đào Nhạc nổi hết da gà.
      “Mắng xong chưa?”
      Giọng người đàn ông, rất quen tai, hình như nghe ở đâu rồi.
      “Đào Nhạc…”
      chỉ cảm thấy có tiếng sấm chớp đì đùng đầu, đời này duy nhất người dùng giọng kì lạ này gọi , thanh tuy êm tai nhưng lại giống như lăng trì ( hình thức trừng phạt dã man thời phong kiến) tinh thần .
      “Thầy, thầy Tô.”Đào Nhạc lấp bấp gọi tiếng, kiềm chế được mà run rẩy.
      Giọng Tô Dịch Văn thay đổi, “Hình như tôi gọi em đúng lúc.”
      có, có đâu thầy Tô, sao thầy lại gọi em vậy, em có gửi tin nhắn, ngày mai tập hợp hết các luận đề giao cho thầy ạ.” Đào Nhạc biết tại mỗi câu đều phải cẩn thận từng li từng tí, khi nãy cách gì cứu lại được rồi, như vậy chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.
      như vậy tin nhắn vừa rồi là em gửi à?” Tô Dịch Văn hỏi.
      Đào Nhạc hơi thừa nhận, “Là em gửi ạ, em muốn hỏi ngày mai mấy giờ có thể đến gặp thầy ạ?”
      Tô Dịch Văn lên tiếng, Đào Nhạc nghĩ thế là tiêu rồi, đắc tội với ai đây, hết lần này đến lần khác đều là người này, có thể tốt nghiệp hay vẫn còn chưa biết được mà.
      “Ngày mai bốn giờ đến phòng làm việc gặp tôi.”
      Vừa nghe mệnh lệnh, Đào Nhạc thiếu chút nữa muốn đứng nghỉ, nghiêm, trả lời giống như với cấp : “Thầy yên tâm, ngày mai nhất định em đến đúng giờ ạ.”
      Tô Dịch Văn trả lời, Đào Nhạc cho rằng có thể tạm biệt rồi, ngờ lại câu kì lạ.
      “Còn nữa…Đào Nhạc, lần sau có gì cứ gọi cho tôi, dù sao tôi cũng là thầy của em.”
      hiểu lắm, vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngay cả nhắn tin cũng biết?
      Lúc này Đào Nhạc muốn cười nữa, trong lòng buồn bực. Cúp máy rồi, liền tìm tin nhắn vừa rồi, giây, hai giây, Đào Nhạc nhìn hai hàng chữ sửng sốt năm phút.
      “Ông xã(**), em là Đào Nhạc, ngày mai mấy giờ hết giờ dạy, em đến tìm .”
      (*): Tương đương câu “Được nước làm tới”.
      (**): Hai từ “thầy” (老师 – lão sư) và “ông xã” (老公 – lão công) đều bắt đầu bằng chữ “老” nên Đào Nhạc vô ý nhắn tin nhầm, ^ ^! Xưng hô theo người Hoa như các bạn biết đều là “tôi” và “bạn” nên tớ dựa theo tin nhắn sửa ngôi xưng cho phù hợp
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :