Quyển 3. Chương 19: Vương Phủ Tốt Hơn So Với Hoàng Cung
“Vương phi, chúng nô tì phụng mệnh hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu, xin ngài nên. . .” Lời của tiểu nha đầu miệng lưỡi bén nhọn kia còn chưa xong, bị nhãn thần của Bách Lý Cát Tường dọa cho hoảng sợ.
đáng sợ, khủng khiếp, ràng có dung mạo dù cho là nữ nhân nhìn cũng nhịn được ngây người, vậy mà lại có ánh mắt sắc bén như thế, nữ tỳ lập tức cảm thấy cả người sởn gai ốc, tất cả lí do thoái thác chuẩn bị sẵn đều bị nghẹn lại trong họng ra được.
chỉ là nàng, mà ngay cả đám cung nhân theo sau trợ trận cũng cảm giác được khí lạnh bao trùm cả người, tay chân như bị ngâm trong nước đá, có tri giác.
“Ra ngoài.” Môi đào hé mở bật ra hai chữ, Cát Tường có kiên nhẫn quá nhiều với nô tài trong vương phủ.
Muốn khống chế giám thị, tốt nhất nên núp vào nơi nàng nhìn thấy, bằng cũng đừng trách nàng hạ thủ quá nặng.
Tiếng bước chân sột soạt sột soạt lần lượt rời xa, ra ngoài vẫn quên tiện tay đóng cửa lại, cả phòng yên tĩnh.
Sau khi Cát Tường xác định xung quanh ai, mới bực bội lấy mũ phượng xuống rồi vứt đại lên bàn, cũng chẳng lo lắng đè hư món bảo bối vô giá kia.
Trong mắt nàng, phàm là những món trang sức chút thực dụng, vào được mắt nàng.
“Phải nghĩ cách bố trí chút lá chắn phòng thủ mới được, nếu buổi tối lúc ngủ là có chút cảm giác an toàn nào.” Lẩm bẩm xong, đôi mắt to tròn của Cát Tường đảo qua trần nhà, mặt đất, bệ cửa sổ và cửa chính, và ánh mắt lưu luyến lâu chiếc giường thoạt nhìn rất thoải mái kia, cánh môi vẽ ra nụ cười thanh đạm.
Cảm giác ở trong Vương phủ, quả nhiên tốt hơn so với hoàng cung.
Nếu như Hiên Viên Dao cũng thức thời, ít tới quấy rầy, nàng đúng là cam tâm tình nguyện nán lại thêm vài tháng.
Cả buổi chiều, Cát Tường nhốt mình ở trong phòng ngừng bận rộn.