1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Dám bất lực sao?

      Ngô Tú Hoa nhìn thấy Lục Mặc Hiên mặc quân trang, hai mắt thoáng chốc sáng bừng lên, trong giọng mang theo kích động."Tốt quá, người trong quân đội đến, ruộng đất của chúng ta được cứu rồi!"

      Ngô Tú Hoa vừa dứt lời, An Nhược liền nhìn thấy từng đoàn người mang vai cuốc xẻng vẻ mặt phẫn hận vội vã chạy về hướng này.

      An Nhược thần sắc căng thẳng, những người nông dân này định đánh nhau với người của chính quyền thành phố sao?

      Hồng Hiểu Mai cùng Ngô Tú Hoa cả người cứng đờ, sau đó hồng Hiểu Mai xoay người vào trong vài câu với Triệu Hồng Lượng, sau đó bà cũng cầm trong tay cái lưỡi liềm ra ngoài.

      An Nhược thấy Hồng Hiểu Mai muốn theo đám người liền giang tay ngăn cản bà."Bác , mọi người bình tĩnh chút có được , mọi người làm như vậy những giải quyết được chuyện gì mà còn có thể dẫn đến xung đột!"

      Lục Mặc Hiên lên phía trước tóm lấy tay của An Nhược đè xuống."Để cho các bác ấy ."

      Lời này của Lục Mặc Hiên khác nào là cổ vũ cho Hồng Hiểu Mai, hồng Hiểu Mai và Ngô Tú Hoa liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó lo lắng vội vã bước .

      An Nhược nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Mặc Hiên, vươn tay đấm mạnh vào ngực Lục Mặc Hiên cái."Lục Mặc Hiên, nhỡ đâu chính quyền thành phố cho bọn côn đồ về đây sao, những người nông dân này chắc chắn chịu nổi."

      Sau khi An Nhược xong, nhấc chân về phía trước.

      Mới được vài bước, hai cánh tay của bị An Nhược giữ chặt.

      An Nhược quay đầu lại, còn chưa được câu nào, đột nhiên bàn tay bị sức mạnh lớn tác động lên, Ngay sau đó, An Nhược bị Lục Mặc Hiên lôi kéo ra khỏi sân, trực tiếp chạy về phía đồng ruộng.

      Từng đợt tiếng ồn ào ngừng truyền đến từ phía cánh đồng, An Nhược nhìn ra phía đằng xa, chỉ thấy đám người đứng bờ ruộng, kịch liệt tranh luận cái gì đó, An Nhược theo Lục Mặc Hiên cước bộ càng chạy càng nhanh, tình hình ở đằng trước càng ngày càng rối loạn, ai cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

      Lúc An Nhược và Lục Mặc Hiên sắp đến gần chỗ bọn họ, người trong thôn và người của chính quyền thành phố bắt đầu đánh nhau, người nông dân vung lưỡi liềm chém về phía trước, lúc sau người bị chém máu chảy đầy đất.

      Người của chính quyền thành phố thấy đồng nghiệp bị thương, hành động càng trở nên ngoan độc, tay đấm chân đá về phía những người nông dân.

      Lục Mặc Hiên nhướng mày, sau đó buông tay An Nhược ra, động thân cái nhanh như chớp chạy về phía đám người gây lộn kia.

      An Nhược chỉ nghe thấy tiếng gào khóc hu hu vài tiếng kêu to, bao lâu, đám người liền yên tĩnh trở lại.

      Có rất nhiều nông dân và người của chính quyền thành phố nằm ngã mặt đất, trừ bỏ vài người bị thương nghiêm trọng hầu hết đều bị thương .

      Nhìn Lục Mặc Hiên đứng trong đám người toàn thân toát ra khí thế bức người, trái tin An Nhược khe khẽ rung động, Ánh tà dương chiếu rọi vào thân hình cường tráng của , nhìn trông vô cùng cương nghị.

      Tất cả người trong thôn và người của chính quyền thành phố phái xuống đều nhìn chằm chằm vào người mặc quân trang đột nhiên


      xuất này, trong lòng bắt đầu run rẩy. Những người nông dân này vừa nãy ra tay đánh người trong lòng khỏi bất an, là bọn họ động thủ trước.

      Mà trong lòng những người của chính quyền thành phố này cũng hề thoải mái, thu hồi đất ruộng vốn là việc rất , bọn họ có khả năng được chút lợi lộc từ việc này, nhưng việc này khi được lôi ra ngoài ánh sáng, bọn họ bị mất chức, nặng ngồi tù.

      Ánh mắt của Lục Mặc Hiên giống như lưỡi đao lạnh lùng quét mắt nhìn vòng, sau đó hướng mắt về phía những người của chính quyền thành phố , “Thu hồi đất của nông dân, cầu các đưa ra văn kiện của Tòa Thị Chính, chính quyền thành phố có cái quyền này. Các có văn kiện ?”

      An Nhược nhìn thấy mấy người nằm bờ ruộng máu me be bét, lập tức lấy điện thoại di động gọi 120.

      Nếu chính quyền thành phố theo trình tự mà muốn thu hồi đất của nhân dân, khẳng định có quả ngon mà ăn. Muốn giải quyết việc này biện pháp tốt nhất là thông qua con đường pháp luật, dùng vũ lực để giải quyết chung quy cũng phải là cách.

      Sau khi An Nhược nhét di động vào túi, nhấc chân về phía đám người, đứng cạnh Lục Mặc Hiên.

      mặt những người của chính quyền thành phố lộ ra vẻ kinh sợ, mà những người nông dân ở đây cũng mím chặt môi, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.

      An Nhược ngẩng đầu hỏi Lục Mặc Hiên, “ gì với bọn họ vậy?”

      tại bộ dáng của những người ở đây giống như bị dọa đến mức u mê đầu óc, An Nhược quét mắt nhìn đám người vòng, phát ra vẻ mặt của Hồng Hiểu Mai và Ngô Tú Hoa cũng được tốt lắm.

      Lục Mặc Hiên liếc mắt nhìn An Nhược cái, giọng trầm thấp, “ vừa gọi điện cho cục quản lý đất đai, nhân tiện gọi điện cho quân khu.”

      Lục Mặc Hiên chậm rãi ra, nhưng ý tứ bên trong lại khiến người ta sợ mất mật. Cục quản lý đất đai và quân khu, quân đội và chính phủ cùng đến điều tra vụ này!

      Tròng mắt An Nhược híp lại, đoán chừng chính quyền thành phố sắp phải thay đổi nhân rồi. số lượng lớn cán bộ bị cách chức, giải quyết khéo có khi còn liên lụy tới cả người trong Toà Thị Chính cũng nên.

      Hồng Hiểu Mai mang theo kinh hoảng, khẩu khí ấp úng , “Bà con chúng tôi vừa rồi do quá kích động nên mới làm vậy, mong cậu thương xót, đừng bắt họ vào tù, đất ruộng là sinh mệnh của chúng tôi, nếu như chính quyền thành phố bức người quá đáng bà con chúng tôi cũng động thủ.”

      đám hương thân nhao nhao phụ họa, có mấy người cúi xuống xem vết thương những người nông dân kia.

      Lục Mặc Hiên lời nào, động tác rất lưu loát, ngồi xổm xuống, bàn tay kéo vạt áo của người nông dân bị thương lên, roẹt tiếng, chiếc áo bị xé rách.

      Lục Mặc Hiên dùng vải quấn hai vòng lên vết thương của người đó sau đó cố định lại.

      Cứ như vậy chỉ chốc lát sau miệng vết thương của những người nông dân bị thương đều được băng bó tốt.

      Băng bó tạm thời chỉ có thể làm giảm tốc độ chảy của máu, Lục Mặc Hiên đứng lên, cầm điện thoại muốn gọi 120.

      An Nhược lên phía trước đè lại cánh tay của , “Em gọi rồi, dựa vào tốc độ làm việc của 120 chắc họ đường tới đây.”

      Lục Mặc Hiên mặt mày nhíu lại, cầm điện thoại gõ lên đầu An Nhược cái, “Vợ à, em đúng là con giun trong bụng .”

      Khóe miệng An Nhược giật giật, Lục Mặc Hiên lại thách thức giới hạn chịu đựng cuối cùng của .

      An Nhược giơ tay giữ chặt hai bên má của Lục Mặc Hiên, cường bạo san bằng ý cười miệng , “Lục Mặc Hiên, da mặt so với trường thành còn dày hơn!”

      Lục Mặc Hiên đưa tay giữ chặt lấy bàn tay nhéo má của , “Độ dày của tường thành so với là gì cả.”

      “Ngài thượng tá, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh của cấp mà thôi. Người ra quyết định này phải là chúng tôi, nếu điều tra việc này tới cùng, hề liên quan gì đến chúng tôi cả.” Mấy người của chính quyền thành phố vội vã xong, hai má bên trắng bên hồng trông chẳng khác nào thằng hề.

      An Nhược giành trả lời với Lục Mặc Hiên, “Các biết tự ý thu hồi đất là vi phạm pháp luật, những báo cáo mà còn giúp cấp làm việc. Bây giờ lại muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Còn nữa…”

      An Nhược liếc mắt nhìn những người nông dân kia, tiếp tục , “Về sau gặp phải lại chuyện này, thể dựa vào kích động nhất thời, phải dùng đúng cách. Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt. Pháp luật chắc chắn trả lại công bằng cho mọi người.”

      đám nông dân bị An Nhược thuyết giáo liên tục gật đầu.

      Lục Mặc Hiên khoanh hai tay trước ngực, sau chuyện này, phải tính sổ ràng với này mới được. tinh lực sinh con, chẳng phải là cố ý bất lực hay sao?!
      Last edited: 2/10/14
      knv123honglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30: Biết tôi ở đây!

      Tất cả những người được chính quyền thành phố phái xuống đều mang theo vẻ mặt ngượng ngùng, hai mắt vụng trộm liếc nhìn Lục Mặc Hiên, toàn thân Lục Mặc Hiên toát ra hơi thở sắc bén khiến bọn họ sợ tới mức dám thở mạnh. Nhưng điều khiến bọn họ thực kinh sợ còn ở đằng sau.

      Xe cứu thương, xe quân dụng, xe của Cục quản lý đấy đai đều đến, tất cả những người bị thương nặng đều được đặt lên cáng biến mất theo tiếng gào rít của xe cứu thương.

      Những người bị thương đứng bên trơ mắt nhìn xe cứu thương mất, bọn họ hận người bị thương nặng phải là mình. Thà bị thương nặng còn hơn phải hứng chịu trận phong ba bão táp này, cả quân đội và cục quản lý đất đai đều có mặt ở đây!

      Bọn họ chỉ là viên chức nhoi, sao có thể chống đỡ nổi trận phong ba này!

      Cục trưởng Lưu của Cục quản lý đất đai nhìn bộ quân phục người Lục Mặc Hiên, mặt lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Lục Mặc Hiên, thân thể mập mạp rung lắc theo từng bước chạy của ông ta.

      Cục trưởng Lưu vươn tay ra trước mặt Lục Mặc Hiên trong đôi mắt toát lên vẻ cung kính, "Thượng tá Hiên đến thành phố A mà bây giờ tôi mới biết, tôi đúng là ông già hồ đồ, Thượng tá Hiên ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Tối nay tôi làm chủ, mọi thứ đều được chuẩn bị xong hết cả rồi."

      Cục trưởng Lưu xong nhưng vẫn chưa thấy Lục Mặc Hiên có ý muốn bắt tay với ông ta, trong phút chốc, Cục trưởng Lưu xấu hổ thôi, chung quanh nhiều người nhìn như vậy quả thực ông ta xuống đài được.

      Cục trưởng Lưu hổ danh làm cán bộ cấp cao nhiều năm, mí mắt của ông ta mang theo vẻ bực tức đảo vòng, sau đó ngay lập tức dừng lại người con đứng cạnh Lục Mặc Hiên, nhìn thấy An Nhược từ đầu đến chân mặc toàn hàng hiệu như vậy, hai con mắt của cục trưởng Lưu lập tức nheo lại, "Bạn của thượng tá Hiên quả nhiên vô cùng xinh đẹp, năm trước thành phố A bầu chọn mỹ nhân ngành du lịch cũng đẹp được đến vậy!"

      Lục Mặc Hiên hơi liếc mắt nhìn cục trưởng Lưu cái, bờ mội mỏng của khẽ mở."Tôi thấy cục trưởng Lưu hồ đồ rồi." Lục Mặc Hiên sau khi xong thèm liếc mắt nhìn cục trưởng Lưu cái mà quay mặt nhìn về phía người của quân khu phái xuống.

      An Nhược vẫn đứng yên chỗ quan sát sắc mặt của những người xung quanh, sắc mặt cục trưởng Lưu trở nên tối sầm, u như bầu trời tháng sáu.

      Cục trưởng Lưu nghe thấy vậy vội vã vuốt mông ngựa, rốt cuộc chuyện chính quyền thành phố thu hồi đất của nông dân cục trưởng Lưu có biết hay ? mặt An Nhược lộ ra ý cười, quan liêu thực chẳng khác nào trang sức là mấy, nhấc lên đầu, dùng lực kéo, dính dấp đến rất nhiều người tai to mặt lớn.

      Người mà quân đội phái xuống là Thiếu úy Trương, Trương Vĩ Lầm. Trương Vĩ Lâm rất ngưỡng mộ đại danh của Lục Mặc Hiên, lại cực kỳ sùng bái , hôm nay cuối cùng ta cũng nhìn thấy người rồi.

      Nhưng khi nhìn thấy Trương Vĩ Lâm ngạc nhiên đến nỗi thốt thành lời, Lục Mặc Hiên quả còn rất trẻ. Tuổi còn trẻ mà làm Thượng tá, lập được ít công lao, quả hổ danh là con cháu nhà họ Lục!

      Trương Vĩ Lâm kích động đến mức cả người đứng thẳng, chào Lục Mặc Hiên theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.

      Lục Mặc Hiên khẽ gật đầu cái, lập tức chỉ về phía đồng ruộng ở phía trước."Chính quyền thành phố tự ý thu hồi ruộng đất của nhân dân, chuyện này cậu hãy xử lý cho tốt, về

      phía chính trị, sạch , nên quân đội tất yếu phải tham gia điều tra."

      Trương Vĩ Lâm cả người thẳng tắp hô to tiếng 'Vâng', sau đó tiếp tục ."Thủ trưởng phê duyệt để Thượng Úy Diệp cùng tham gia điều tra rồi ạ."

      Cục trưởng Lưu vừa nghe thấy vậy, sắc mặt thiếu chút nữa biến thành màu gan lợn.

      An Nhược vừa thấy thế, cười lạnh tiếng, Cục trưởng cục quản lý đất đai của thành phố A sạch , chẳng trách người của chính quyền thành phố lại hung hãn như vậy, hóa ra là có ô dù to như vậy che chở.

      Đối mặt với tiếng cười lạnh nể tình của An Nhược, cục trưởng Lưu chỉ có thể nín nhịn.

      Cẩn thận suy nghĩ lại tình cảnh của chính mình lúc này, việc thu hồi đất này, đầu tiên phải đến nhà họ Sở. Thôn Tiền Đường địa thế nhấp nhô, nguồn nước lại dồi dào, nhà họ Sở muốn phát triển thành khu du lịch sinh thái.

      Chuyện này thị trưởng Phan cũng đồng ý rồi, về sau Thị trưởng Phan đều giao hết cho thư ký Mã làm. Ông ta, thư ký Mã và Trần Trấn Trường bàn bạc quyết định xin Thị trưởng cấp văn bản liên quan, trắng ra là muốn đuổi bọn nông dân này .

      Vốn nghĩ đây là kế hoạch béo bở, ai ngờ bây giờ. . . . . . lại rước họa vào thân!

      Chỉ chốc lát sau, điện thoại trong túi quần Lục Mặc Hiên vang lên.

      Diệp Hạo ở đầu bên kia hét to."Thư kí Mã, cục trưởng Lưu của Cục quản lý đất đai, còn cả Trần Trấn Dương nữa, tất cả đều sạch . văn bản cách chức và lệnh bắt giữ rất nhanh được phê duyệt, cậu lệnh cho thiếu úy Trương lập tức bắt ba người này lại, trực tiếp đưa đến nhà giam. Còn nữa. . . . . ."

      Diệp Hạo còn chưa xong, Lục Mặc Hiên liền cúp điện thoại, làm cho Diệp Hạo tức chết.

      Lục Mặc Hiên ừ tiếng, quay người với Thiếu úy Trương vài câu.

      An Nhược nhìn Cục trưởng Lưu kêu như lợn bị chọc tiết, đầu khỏi lắc lắc, đáng đời! Lại nhìn mấy người của chính quyền thành phố đứng gần đó, công việc đoán chừng giữ được rồi.

      Lúc An Nhược liên tục cảm thán, tay bị Lục Mặc Hiên giật mạnh.

      Lục Mặc Hiên kéo An Nhược thẳng về phía trước, cánh tay khác của An Nhược ngừng đáng vào người Lục Mặc Hiên."Mọi chuyện đều được giải quyết cả rồi, nhanh như vậy làm gì?"

      Bước chân của Lục Mặc Hiên hề dừng lại, cuối cùng cảm thấy An Nhược rất chậm, trực tiếp xoay người lại, hai bàn tay to lớn ôm lấy eo An Nhược bế lên.

      Thiếu úy Trương nhìn thấy màn này, hai mắt lập tức trợn tròn. Trong đầu nhất thời lên đoạn tin nhắn, Thượng úy Diệp truyền ra ngoài chuyện của Thượng tá Hiên 'cưỡi' .

      Bất quá, xem ra, đơn thuần chỉ là 'cưỡi', mà theo như tình hình này có khi Thượng tá Hiên muốn cưới vợ luôn rồi!

      Lục Mặc Hiên cúi đầu cười với An Nhược , "Đương nhiên nóng vội rồi, chúng ta phải mau chóng quay về sinh cục cưng, nếu em lại trách có thời gian đủ tinh lực để sinh con."

      Hô hấp của An Nhược ngay lập tức bị đình chỉ, song thủ nắm chặt thành quyền liên tục đánh vào vai của Lục Mặc Hiên." đúng là cái đồ thù dai! Quả thực là giúp đỡ em rất nhiều nhưng em hề có ý định muốn lấy thân báo đáp, em còn chưa hiểu gì về cả!"

      Lục Mặc Hiên cất giọng A... lên tiếng, sau đó cúi đầu kề sát vào tai An Nhược."Về sau còn nhiều thời gian để em tìm hiểu , hiểu sở thích của , của . . . ."

      Lục mực hiên tới đây, hai tay cố ý buông lỏng eo An Nhược ra, đùi phải hơi duỗi về phía trước chút.

      Lưng An Nhược trực tiếp tiếp xúc với nam căn của Lục Mặc Hiên, nhiệt độ đó cơ hồ có thể truyền khắp người An Nhược.

      1000 con ngựa điên cuồng gào thét chạy qua trái tim của An Nhược, đối với 'thứ đó' của Lục Mặc Hiên, có hứng thú a! Bộ dạng này của Lục Mặc Hiên, là muốn cưỡng gian sao!

      An Nhược cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình, nếu còn cách nào thay đổi được, đành cam chịu trở thành con vịt chết xinh đẹp thôi.

      "Mặc Hiên, phải rồi sao? Khó khăn lắm mới có người chịu ngồi chuyện với ông già như ta." Triệu Hồng Lượng cực kỳ nỡ để Lục Mặc Hiên , đôi mắt liều mạng liếc An Nhược ngồi ở ghế phụ lái.

      An Nhược vì chính mình cầu nguyện, trực tiếp xem ánh mắt của Triệu Hồng Lượng.

      Lục Mặc Hiên cầm tay ông cụ, "Tiểu đoàn trưởng Triệu, về sau chúng cháu lại tới thăm người. Vừa nãy bàn cơm, Tiểu Nhược vẫn còn oán giận cháu, cháu dành thời gian chăm sóc ấy, cho nên mới sinh được con. Bây giờ vội vàng trở về sinh con."

      Cánh tay thắt dây an toàn của An Nhược dừng lại, hai mắt hung hăng trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên.

      Còn ở đây mà gióng trống khua chiêng sinh con, còn gọi là Tiểu Nhược? Cách xưng hô buồn nôn này, chỉ có mẹ mới được gọi bằng cái tên ấy.



      Chương 31: Em là của .

      An Nhược ngồi ở ghế phụ lái, nhìn mười mấy quân nhân được quân khu phái xuống đứng xếp thành hàng, cầu vai người quân nhân đứng đầu mang quân hàm 1 gạch 1 sao.

      Uh`m, cấp bậc Thiếu úy. Lúc xe chạy qua người bọn họ An Nhược để thể thiện ý nở nụ cười rất tươi với bọn họ.

      Nụ cười môi An Nhược còn chưa kịp biến mất, chiếc xe đột ngột tăng tốc, cây cối bên ngoài cửa sổ ngừng trôi về phía sau, cơn gió vốn rất nhàng nay bởi vì xe đột nhiên tăng tốc mà trở nên mạnh mẽ hơn.

      An Nhược ngừng chỉnh lại những sợ tóc bị gió thổi tung, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên, bị phát bệnh thần kinh à!

      Lúc này Trương Vĩ Lâm chút vui vẻ cũng có, trong lòng ngừng run rẩy liên hồi. Ánh mắt vừa nãy của Thượng tá Hiên tràn ngập sát khí, Trương Vĩ Lâm đưa tay vuốt mồ hôi lạnh trán, thực muốn chị dâu cười với a.

      An Nhược tựa người vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn mui xe, nhìn hồi mắt có cảm giác hơi cay cay. Nhìn cây cối bên đường ngừng lướt qua, An Nhược dơ tay che miệng ngáp cái. Sau đó trực tiếp nhắm mắt lại nghĩ muốn nghỉ ngơi chút.

      Vốn chỉ định chợp mắt chút thôi, nhưng lúc tình lại, phát xảy ra chuyện lớn rồi.

      An Nhược trơ mắt nhìn xe lái vào Hào Đình Hoa Uyển, đối với Hào Đình Hoa Uyển, An Nhược mới chỉ nghe qua thôi chưa trước giờ chưa bao giờ tới đây .

      Hào Đình Hoa Uyển rất lớn, người sống ở đây cũng niều lắm. Khoảng cách giữa các ngôi nhà cách nhau rất xa, Hào Đình Hoa Uyển chỉ tượng trưng cho giàu sang, mà còn là biểu tượng của quyền lợi. phải cứ có tiền là có thể sống ở đây, tổ tiên nhất định phải có công lao gì đó.

      Giàu sang, quyền lợi, trong mắt An Nhược mà cũng chỉ như . Con người, sống với lòng mình vẫn là tốt nhất, vui vẻ là điều quan trọng nhất. Những người sống trong Hào Đình Hoa Uyển này vui có thực vui vẻ ?

      Bảo an của Hào Đình Hoa Uyển sau khi nhìn thấy xe của Lục Mặc Hiên, lập tức ấn cái nút, sau đó nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng bảo an, nghiêm túc chào Lục Mặc Hiên theo nghi thức quân đội.

      Lục Mặc Hiên gật đầu với họ cái, sau đó xe chậm rãi vào.

      Lục Mặc Hiên trực tiếp bỏ qua vẻ mặt bất mãn của An Nhược, nhàn nhạt ."Người bảo an này trước kia là lính dưới quyền ba , trong lần diễn tập quân , mắt trái của chú ấy bị thương nên thể nhìn thấy gì nữa. Về sau liền xuất ngũ, giờ tuổi cũng lớn, nên được điều đến Hào Đình Hoa Uyển làm bảo an."

      ra bảo an của Hào Đình Hoa Uyển cũng từng lính, An Nhược khỏi quay đầu nhìn người bảo an kia cái, tuy nhiên xe lái , nhưng tư thế của ông ấy vẫn hề thay đổi, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, sống lưng thẳng tắp, cả người toát lên khí thế của người quân nhân.

      Xe đỗ lại trước cửa ngôi biệt màu đỏ trắng, Lục Mặc Hiên lau ngón tay sau đó ấn lên cái nút trước cửa ngôi biệt thự.

      Ngón tay cái vừa mới chạm cái, kếu bíp tiếng, cánh cửa to lớn màu vàng liền mở ra 2 bên, trái tim An Nhược hung hăng đập mạnh cái. Hào Đình Hoa Uyển quả nhiên rất cao cấp, cự nhiên trang bị khóa vân tay.

      Đuôi xe của Lục Mặc Hiên vừa tiến vào trong, cửa lập tức đóng lại.

      Xe lượn hình vòng cung đẹp mắt rồi dừng lại ở chỗ để xe trong sân trước của ngôi biệt thự.

      Lục Mặc Hiên vừa mở khóa xe, An Nhược ngay lập tức nhảy ra khỏi xe.

      Đảo hai mắt quan sát xung quanh, lại nhìn nhìn ngôi biệt thự hai tầng trước mặt, trong lòng khỏi chậc chậc hai tiếng. Tổng bộ điều Lục Mặc Hiên tới thành phố A, mà chắc ở lại thành phố A lâu. như vậy, căn biệt thự này chỉ để ở tạm thôi sao.

      Nhà ở tạm mà cũng tốt đến vậy à!

      An Nhược quay đầu trực tiếp với Lục Mặc Hiên câu :"Xem ra quân khu ở thành phố A rất coi trọng nha, vừa mới tới đây lâu cấp cho chỗ ở như vầy rồi. Nhưng cũng phải có qua có lại chứ, nhất định phải làm việc tốt đó nếu họ cấp cho ngôi nhà này chẳng phải quá lãng phi tài nguyên rồi sao!"

      Lục Mặc Hiên sau khi nghe thấy vậy chỉ cười cười. Tay trái cầm mũ về phía An Nhược, sau đó cúi người ghé sát vào lỗ tai , từ tốn ."Cho nên, vì để tận dụng hết toàn bọ tài nguyên nên mới dẫn em tới đây. Về sau, em sống ở đây, em phụ trách ăn uống hàng ngày của ."

      Ánh mắt An Nhược trầm xuống, lui về phía sau vài bước, hất cằm lớn tiếng :" có tiền có quyền, thuê giúp việc phải tốt hơn sao. Ngay đến bản thân em em còn nấu cơm, giờ lại bắt em phụ trách cơm nước cho á, nằm mơ !

      Lục Mặc Hiên thu hồi ý cười, về phía cánh cửa lớn màu trắng được trảm trộ theo phông cách Châu Âu, ấn ngón cái xuống bảng kiểm tra dấu vân tay.

      bao lâu, cửa lớn mở ra.

      Lục Mặc Hiên cất bước vào trong, sau đó đứng ở bên cạnh cánh cửa, từ từ :" với em từ trước rồi, chưa bao giờ giúp ai công. Em phải từ từ trả, còn nữa, ngày mai có thể tới Mậu Hưng. . . . . ."

      An Nhược lập tức giơ tay lên, cười cách gượng gạo, cắn chặt hai hàm răng :"Lục Mặc Hiên, phải chỉ là hầu hạ ăn cơm thôi sao? Được, chỉ cần có thể nuốt được."

      Lục Mặc Hiên quay lưng về phía An Nhược khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười xảo quyệt, sau đó rất nhanh thu lại ý cười, xoay người đối mặt với An Nhược, "Uh`m, vậy đêm nay em ngủ ở đây. Ngày mai sau khi tham quan Mậu Hưng xong đưa em trở lại nhà trọ để em thu dọn đồ đạc. Còn về kỳ hạn em sống ở đây còn tùy vào biểu của em."

      Lục Mặc Hiên ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng cũng hẳn là nghĩ như vậy . Về sau, An Nhược trực tiếp trở thành vợ của , cả đời nấu cơm cho . Nhưng mà, cho đến lúc này, cũng nỡ để vào bếp.

      An Nhược cao giọn uhm tiếng, còn phải xem biểu của sao?

      Cuối cùng, An Nhược lắc đầu mấy cái :"Em đến đây ở Phan Mộng Lệ phải làm sao?"

      Lục Mặc Hiên hiểu sáng tỏ gật gật đầu, "Diệp hạo lúc nãy có gửi tin nhắn cho , Phan Mộng Lệ trở về quê, ấy từ chức ở Mậu Hưng rồi."

      Cả người An Nhược cứng đờ, Phan Mộng Lệ từ chức là từ chức sao? Nhưng nghĩ lại cũng phải, thành phố A này khiến ấy đau khổ như vậy, nếu còn ở lại đây, Phan Mộng Lệ cũng khó có thể xóa bỏ bóng ma Lý Thành minh trong lòng ấy.

      "Trong tủ lạnh có ít nguyên liệu, em xem thế nào rồi nấu vài món ăn, lên gác xử lý ít chuyện." Lục mực hiên sau khi xong, xoay người về phía trước được vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại.

      Lục Mặc Hiên đến trước mặt An Nhược kéo tay về phía cửa. Mở ra cái bảng điều khiển, ấn vào mục thêm dấu vân tay.

      Ngón cái của Lục Mặc Hiên cọ cọ vào ngón cái của An Nhược vài cái "Thêm dấu vân tay của em vào, em liền là người của ." Lục Mặc Hiên vừa xong, vô cùng thần tốc kéo ngón cái của An Nhược ấn lên màn hình.

      Thêm vân tay thành công, hàng chữ to đập vào mắt An Nhược.

      Em liền là người của ? . . . . . . An Nhược càng ngày càng cảm thấy mình mắc vào cái lưới lớn, giống như từng bước từng bước tiến vào cái mồm to như cái bồn máu.

      Mà chủ nhân của cái bồn máu đó, giờ phút này tươi cười nhìn .

      mà là quân nhân sao, Lục Mặc Hiên đích thực là tiểu nhân.

      ***
      Last edited: 3/10/14
      Friendangel2727, knv123honglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32: An Nhược là món ăn.

      An Nhược nhìn Lục Mặc Hiên thản nhiên bước lên chiếc cầu thang hình xoắn ốc lên lầu, mãi cho đến khi bóng dáng của Lục Mặc Hiên khuất khỏi tầm mắt của An Nhược mới buồn bực gãi tóc.

      Mọi chuyện sao lại biến thành như thế này, cẩn thận hồi tưởng lại phen, nghiệt duyên của và Lục Mặc Hiên bắt đầu từ lúc kêu tiếng " trai quân nhân" .

      An Nhược mệt mỏi thở dài tiếng, sau đó cởi đôi giày cao gót sáu phân. Kéo tủ giày ở góc tường ra, đập vào mắt hàng giày độc màu đen của quân nhân nằm ở tầng dưới cùng, tầng giữa để loạt giày thể thao, cùng là hàng dép bông trong nhà màu xanh lam.

      Vừa rồi lúc lên gác Lục Mặc Hiên hề đổi lại dép trong nhà, An Nhược khom lưng cầm lấy đôi dép bông so lên chân mình.

      Mấy đôi dép bông này kích cỡ đều rất lớn, nhưng nhìn trông có vẻ rất sạch , sạch đến nỗi có thể phán chiếu ánh sáng phát ra từ sàn nhà. An Nhược thở dài tiếng, sau đó quẳng đôi dép bông xuống sàn nhà rồi xỏ chân vào.

      Dép bông tuy lớn nhưng vào chân rất mềm mại êm ái, cảm thấy vô cùng thoải mái. chênh lệch nhiệt độ giữ ngày và đêm bây giờ rất lớn. Đến buổi chiều, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, đây là thời điểm thích hợp để dép bông.

      An Nhược tính xem có nên đến siêu thị mua đôi dép bông hay . Đôi dép mua năm ngoái năm nay dùng được nữa rồi, tấm lót ở trong đều hỏng hết cả.

      An Nhược đôi dép bông lớn của Lục Mặc Hiên, vào bên trong. Sau đó ồ lên tiếng, chiếc cửa lớn màu trắng kia sao tự động đóng vào nhỉ?

      An Nhược xoay người trở lại vài bước, sau đó đưa tay ấn vào cái nút bảng điều khiển

      Bắt đầu đóng cửa, xin chờ lát. hàng chữ lớn xuất màn hình, sau đó cửa lớn chậm rãi đóng lại.

      An Nhược khoanh hai tay trước ngực, khóa cửa bằng dấu vân tay có thể phòng trộm lại còn giảm được ít phiền phức.

      cần phải mang chùm chìa khóa to đùng, tiện.

      An Nhược nhớ khi còn học đại học, chìa khóa của ký túc xá làm mất đến 4 lần, cuối cùng vào buổi tối trước khi ngủ bị các bạn cùng phòng phê bình cho chập.

      Về sau, dưới nhắc nhở ngừng của các bạn cùng phòng, cái tật vứt chìa khóa lung tung của An Nhược mới chậm rãi thay đổi.

      Đứng ở bên lan can tầng hai, Lục Mặc Hiên nhìn cánh cửa lớn màu trắng bên cạnh An Nhược, khóe môi chậm rãi cong lên. Tay phải nhàng gõ nhịp lan can, khi thấy An Nhược dép bông của mình, nhu tình trong mắt lục Mặc Hiên càng nồng đậm hơn.

      Trong phòng khách có bộ sofa màu xám rất dài, mặt đặt thảm lông màu đen. Đối diện sofa là chiếc TV LCD 42inch.

      Bên trái phòng khách là quầy bar, bên trong quầy bar có chiếc tủ kính bày đủ các loại rượu nho, mỗi chai rượu đều có tiếng của rất nhiều nước.

      Phòng bếp nằm ở phía trong cùng, chiếc tủ lạnh hai cửa màu trắng rất lớn nằm ở góc nhà bếp.

      Phòng bếp rất sạch , ánh mặt trời chiếu vào khiến cho tất cả đồ dùng trong nhà bếp như phát sáng lấp lánh.

      An Nhược mở tủ lạnh ra, bên trong có trứng chim, cà chua, ớt xanh, thịt băm, ít rau và hai ba bó cải bẹ. Tầng cuối cùng của tủ lạnh đựng rất nhiều thịt bò.

      Những nguyên liệu này đều do đích thân Lục Mặc Hiên chợ mua sao? Nhìn Lục Mặc Hiên giống loại người như vậy. . . . . .

      An Nhược nhìn mấy tảng thịt bò trước mặt, cuối cùng vẫn quyết định buông tha nó. Thịt bò bít tết biết làm, muốn ăn đến nhà hàng Tây.

      Cuối cùng An Nhược cầm lên 2 quả trứng, quả cà chua, chút ớt xanh cùng thịt băm. muốn đóng cửa tủ lại, An Nhược lại với tay lấy thêm ít rau và bó cải bẹ.

      Liền làm ba món ăn , trứng xào cà chua, ớt xanh xào thịt băm, canh rau cải bẹ. Sau khi quyết định, An Nhược bắt đầu động tay.

      Ớt xanh sau khi được xử lý sạch , đặt trong đĩa cùng thịt băm. Ngâm rau ở trong nước, hai quả trứng được đánh đều ở trong bát, cà chua được thái miếng để bên cạnh.

      Lục Mặc Hiên nghe thấy tiếng lạch cạch truyền ra từ phòng bếp, khóe mắt khẽ cong lên. Lục Mặc Hiên thỏa mãn xoay người vào thư phòng. Lưu loát mở máy tính, mở ra phần mềm chat video chuyên dụng của quân đội.

      Khuôn mặt của Diệp Hạo được phóng đại màn hình, Lục Mặc Hiên nhìn thấy Diệp Hạo nhăn mày, biết xảy ra chuyện, nhưng lời ra lại vô cùng bình tĩnh :"Chuyện gì?"

      Diệp hạo nhìn bộ dáng khí định thần nhàn của Lục Mặc Hiên, trong lòng lại càng buồn bực hơn. Lục Mặc Hiên được tổng bộ điều đến đây, theo lý thuyết, được thoải mái hơn chút bởi vì Lục Mặc Hiên chia bớt việc với .

      Nhưng Diệp Hạo nào ngờ được rằng, Lục Mặc Hiên vừa tới, so với trước kia còn bận rộn hơn!

      Bên kia Diệp Hạo tức giận vỗ bàn cái, "Lúc nào cậu mới tới quân khu chuyến, thành phố A có thế lực ngầm đầu cơ súng ống đạn dược để trục lợi."

      Lục Mặc Hiên trực tiếp xua tay cắt ngang lời của Diệp Hạo, ngữ điệu vững vàng bình ổn truyền vào tai Diệp Hạo."Cho Phan Mộng Lệ khoản tiền, từ tư liệu thấy hoàn cảnh gia đình của ấy được tốt lắm."

      Hai mắt Diệp Hạo lập tức chừng lớn,qua hồi lâu mới lắp bắp ."Lục Mặc Hiên, tên tiểu tử nhà cậu rơi vào lưới tình rồi hả. ai cả đường a, ngay đến cả bạn thân của An Nhược mà cũng cậu muốn quản."

      Diệp Hạo đột nhiên dừng lại, sau đó hô lớn."Mình chuyện súng ống đạn dược với cậu a, cậu kéo phụ nữ vào đây làm gì!"

      Mày Lục Mặc Hiên khẽ nhấc lên, tuy Diệp Hạo mặt đối mặt với Lục Mặc Hiên, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ lạnh lùng của cậu ta.

      Trái tim Diệp Hạo khẽ nảy lên, từ khi còn bé lúc cậu ta đến trụ sở quân đội, quanh thân Lục Mặc Hiên tỏa ra khí thế khiến người khác rét mà run. Bây giờ khí thế đó càng ngày càng lớn.

      Cho nên, Lục Mặc Hiên còn chưa tiếng nào, Diệp Hạo liên tục gật đầu, vỗ ngực , chuyện súng ống đạn dược cậu cần lo, mình xử lý tốt, mặc dù thế lực ngầm đó núp ở thành phố A, nhưng mình nhất định điều tra cho ra, cỗ thế lực này còn , chưa có vụ nào lớn, theo dõi và điều tra nhất định có thể nhổ bỏ tận gốc.

      Lục Mặc Hiên gật gật đầu, gì nữa, trực tiếp tắt khung chat.

      Diệp Hạo nhìn màn hình máy tính đột nhiên tối sầm, bối rối, sau đó giơ tay đánh lên đầu mình mấy cái, con bà nó, cái miệng thối của vừa cái gì vậy! Tự dưng lại mua dây buộc mình!

      Lục Mặc Hiên mở trang thị trường chứng khoán của thành phố A, điều chỉnh giá của vài loại cổ phiếu hạ xuống.

      nhàng ấn chuột vài cái, ngay lập tức sàn chứng khoán bên Âu Mĩ xảy ra biến động, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính dám tin, nhưng cổ phiếu vốn được coi trọng giờ lại đồng loạt tăng giá.

      Sau khi phản ứng kịp, mọi người liền nhao nhao đổi chỗ mua cổ phiếu.

      Lục Mặc Hiên nhìn giá cổ phiếu trong vòng phút tăng gấp hai lần, giữa hai hàng lông mày thoáng qua đạo bén nhọn. Đóng màn hình máy tính lại, Lục Mặc Hiên tựa người vào lưng ghế, nhớ lại An Nhược trong bếp làm đồ ăn cho .

      A, tiếng hết chói tai của phụ nữ đột nhiên van lên truyền vào tai , lưng Lục Mặc Hiên lập tức thẳng đờ, sau đó nhanh chóng đứng dậy, bước chân rất nhanh, thân hình chớp lóe.

      Người đàn ông giống như con báo mạnh mẽ chạy xuống lầu trong vòng vài phút đồng hồ, chạy vào phòng bếp.

      An Nhược nhìn thấy Lục Mặc Hiên đột nhiên xuất ở cửa bếp, hai mắt nheo lại, sau đó sờ sờ cổ tay phải." có việc gì, chỉ là lâu rồi nấu ăn, bị đụng phải dầu nóng chút mà thôi."

      Lúc này Lục Mặc Hiên xuất làm gì, còn chưa rắc muối nha, tính rắc muối gấp N lần vào món ớt xanh xào thịt băm, mặn chết !

      Lục Mặc Hiên đến bên cạnh An Nhược, trực tiếp tắt bếp. Sau đó giữ chặt tay An Nhược, dẫn đến bồn rửa bên cạnh. Mở vòi nước sối lên chỗ bị bỏng của .

      Lục Mặc Hiên nhìn cổ tay trắng nõn đột nhiên lên vết hằn hồng hồng của , trong lòng nhất thời cảm thấy đành lòng.

      còn chưa bắt đầu ăn , An Nhược sao có thể bị thương được!
      Last edited: 3/10/14
      knv123Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Ăn đậu hũ!

      Dòng nước mát lạnh giội rửa lên vết bỏng hồng hồng cổ tay An Nhược, lúc sau, vết đỏ dần biến mất.

      Tay trái An Nhược tắt vòi nước, tay phải vội vàng muốt thoát khỏi kìm kẹp của Lục Mặc Hiên , " ra ngoài khi nào nấu xong em gọi."

      Lục Mặc Hiên đảo mắt nhìn vào cái nồi ớt xanh xào thịt dang dở trước mặt, sau đó liền buông cổ tay An Nhược ra, đến cạnh bếp, bật bếp rồi bắt đầu lưu loát nấu ăn.

      An Nhược đứng bên nhìn động tác thành thạo của An Nhược, Lục Mặc Hiên biết nấu ăn!

      Thời nay đàn ông biết nấu ăn nhiều lắm, ánh mắt An Nhược nhìn chằm chằm Lục Mặc Hiên, cẩn thận suy nghĩ, Lục Mặc Hiên trừ bỏ da mặt dày ra tất cả các phương diện khác đều là nhân tài kiệt xuất.

      An Nhược bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, chẳng lẽ có khuynh hướng thích bị ngược đãi sao? Chẳng lẽ trong lòng thực thích người đàn ông bề ngoài chính trực nhưng bên trong vô lại này sao?

      Lục Mặc Hiên bỏ nửa thìa cà phê muối vào nồi, vừa xào rau vừa với An Nhược."Trong tủ lạnh có cơm chín nhanh, em lấy 2 phần cho vào lò vi sóng ."

      An Nhược dạ... tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người mở ra tủ lạnh, lấy ra hai xuất cơm. đổ cơm vào cái bát lớn rồi bỏ vào lò vi sóng.

      Đặt thời gian 10 phút, sau khi làm xong, cả người An Nhược dựa vào thành bếp, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Lục Mặc Hiên.

      Vài sợi tóc xõa trán theo động tác của ngừng lay động, bộ quân phục được đổi thành chiếc áo sơ mi màu xanh lục thoải mái, hai cúc áo cùng mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế mê người của người đàn ông trưởng thành,

      Chẳng bao lâu sau, mùi thức ăn thơm lừng bay vào mũi An Nhược, vốn dự định bỏ thặt nhiều muối để mặn chết Lục Mặc Hiên, bây giờ xem ra, kế hoạch thất bại rồi.

      Lục Mặc Hiên bày ớt xanh xào thịt ra đĩa rồi để sang bên. Sau đó nhanh chóng rửa sạch cái nồi, rau xanh được An Nhược chuẩn bị đầy đủ, Lục mặc Hiên đổ nước vào trong nồi, chờ nước sôi rồi bỏ rau vào .

      Đậy nắp nồi, Lục Mặc Hiên quay đầu nhìn An Nhược, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt ngại ngùng của An Nhược.

      "Biểu hôm nay của em tốt, vốn muốn để em nấu nướng cho ăn, bây giờ ngược lại, cho nên, kỳ hạn em ở cạnh dài hơn, cho đến khi biểu của em khiến hài lòng mới thôi." Môi mỏng của Lục Mặc Hiên khẽ động, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc.

      An Nhược hất cằm, nếu muốn ở lạ số việc phải ràng trước tốt hơn."Em cố gắng để hài lòng, nhưng có số điều kiện."

      Lục Mặc Hiên khẽ mở cánh môi, " ."

      An Nhược chậm rãi mà có lực ra từng chữ.

      An Nhược giơ ngón trỏ lên, "Thứ nhất, được động tay động chân với em, cũng được tùy tiện lại gần."

      Lục Mặc Hiên chút nghĩ ngợi
      liền gật gật đầu, trước hết cứ đồng ý với , nếu về sau có động tay động chân với cũng chẳng có cách nào khác.

      An Nhược sao biết được trong lòng Lục Mặc Hiên suy nghĩ như vậy, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nên liền giơ lên thêm ngón giữa.

      “Thứ hai, được tùy tiện lạm dụng chức quyền để tùy tiện tham gia vào công việc của em, nếu như bị các đồng nghiệp khác biết, chắc chắn em là người đàn bà ham hư vinh.”An Nhược vừa mới xong thấy Lục Mặc Hiên gật đầu cách rất dứt khoát, đồng ý cách nhanh chóng mà cần nghĩ ngợi gì.

      An Nhược có phần hoài nghi.

      Lục Mặc Hiên phất tay ý bảo An Nhược tiếp tục, An Nhược suy nghĩ chút, sau đó lắc lắc đầu. “Điều thứ 3 chưa nghĩ ra, về sau nghĩ ra rồi bổ sung sau.”

      Nước trong nồi sôi, kêu ục ục liên hồi, Lục Mặc Hiên nhanh chóng mở nắp nồi, bỏ tất cả rau mà An Nhước chuẩn bị sẵn vào nồi, thêm 3 giọt dầu ô liu cùng 3 thìa cà phê muối.

      An Nhược chưa nghĩ ra điều thứ 3, trong lòng Lục Mặc Hiên sớm bổ sung cho , điều thứ 3 là An Nhược trở thành vợ của Lục Mặc Hiên, cho nên hai điều tất cả đều trở nên vô hiệu.

      Huống hồ, trước khi đưa ra cầu thứ hai sớm tham gia vào công việc của công ty rồi.

      Lục Mặc Hiên suy nghĩ chút, quyết định thay đổi chiến lược.Bây giờ An Nhược cùng đàm phán, trước hết giả bộ đồng ý với .Sau đó dùng chiêu dương đông kích tây, cuối cùng đánh phá Hoàng thành.

      Mục tiêu chỉ có , nhưng để đạt được mục tiêu đó phải sử dụng rất nhiều thủ đoạn.

      Lúc này, lò vi sóng kêu ‘tinh’ tiếng, An Nhược sau khi nghe thấy lập tức mở lò vi sóng, đeo bao tay lấy bát cơm bê ra ngoài phòng ăn.

      Phòng ăn ở đằng sau quầy bar của phòng khách.

      Trứng xào cà chua và ớt xanh xào sợi băm tất cả đều được bưng đến phòng ăn, cuối cùng là món canh rau do đích thân Lục Mặc Hiên nấu, tự mình bê đến phòng ăn.

      ngang qua quầy bar Lục Mặc Hiên nhìn thấy mấy chai rượu nho trong tủ kính, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị.

      Sau khi đặt bát canh lên bàn thủy tinh, Lục Mặc Hiên xoay người, đến bên tủ kính lấy ra chai rượu nho 90 năm được sản xuất ở Australia. Khom người lấy hai chiếc ly thủy tinh ở phía dưới.

      Ly thủy tinh óng ánh trong suốt, ở dưới ánh đèn lóe ra những tia sáng đẹp mắt. Giá của hai ly thủy tinh này phải hạng tầm thường, chúng được làm thủ công từ bậc thầy chế tác thủy tinh của Thụy Sĩ.

      “Uống ly nhé, hương vị của loại rượu này rất đặc biệt.”Lục Mặc Hiên vừa vừa mở chai rượu nho, rót ly đưa cho An Nhược.

      An Nhược than thở, “Em uống rượu.” uống rượu gạo thôi đầu óc chếch choáng rồi, đừng rượu nho, nồng độ của rượu nho còn cao hơn cả rượu gạo.

      “Nồng độ cao, uống ly sao đâu.”Sau khi Lục Mặc Hiên xong cũng tự rót cho mình ly, ly thủy tinh trong tay nhàng xoay tròn.

      Màu đỏ của rượu trong ly thủy tinh vô cùng mê người, An Nhược mấp máy cánh môi uống thử ngụm, nếu là rượu mạnh uống.

      Nhưng An Nhược nào biết đâu rằng, rượu này tuy nồng độ cao, lúc đầu uống cảm thấy ngọt ngào, uống đến cuối mới bắt đầu say.

      Lục Mặc Hiên nhàng cười, sau khi nhấp ngụm rượu, bắt đầu ăn cơm.

      An Nhược uống ngụm, cảm thấy đáng sợ như trong tưởng tượng của , lại thêm hơi khát, cho nên, An Nhược uống hết nửa ly mới bắt đầuăn cơm.

      “Lục Mặc Hiên, tay nghề của cũng tệ nha. Ớt xanh xào thịt lượng dầu nhiều ít, ở trong quân đội từng học qua nấu ăn sao?” An Nhược vừa ăn miếng liền ngẩng đầu lên hỏi Lục Mặc Hiên.

      Lông mi Lục Mặc Hiên khẽ chớp chớp, “Nếu nhất định sư phụ, chính là sư phụ, mỹ thực 100 chiêu.”

      Tay An Nhược dừng lại chút, mỹ thực 100 chiêu, quyển sách dạy nấu ăn, Lục Mặc Hiên nhìn vào đó làm theo, thế này chẳng phải là tự học sao.

      Bình thường An Nhược ăn nhiều cơm, nhưng do hôm nay phải bôn ba cả ngày trời mệt lử người nên rất nhanh ăn hết bát cơm.

      Đáy mắt Lục Mặc Hiên nổi lên gợn sóng, lời của Triệu Hồng Lượng lên trong đầu Lục Mặc Hiên, con trắng trẻo mập mạp sinh con mới tốt.

      Nhưng mà, khi nào rượu mới có tác dụng vậy?Lục Mặc Hiên biết, lợi dụng lúc người ta khó khăn phải là quân tử, nhưng đối với An Nhược, muốn làm quân tử.

      Đương nhiên, hôm nay động thủ với , nhưng đậu hũ người dù sao cũng phải ăn chút. Khó khăn lắm mới đưa được An Nhược về sống ở đây, làm gì có chuyện cho thoát thân dễ dàng?
      Last edited by a moderator: 4/10/14
      Jin292, knv123, dunggg2 others thích bài này.

    5. gà hầm nấm

      gà hầm nấm New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      1
      ss ơi cho em xin bản convert của bộ này đocj cho nghiền đc. please!:cute:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :