1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo (Hoàn + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      @eloite Bộ này bn chương hả nàng?
      rittiemeow thích bài này.

    2. zzzmissyou

      zzzmissyou New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      6
      ui hóng hóng nha lâu rồi mới được đọc tiếp:yoyo38::yoyo38::yoyo38::yoyo38:
      rittiemeow thích bài này.

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 101 Chân tướng

      Beta: Ái Nhân

      Chu Ngao ra tay, Lãnh Thần những vượt qua nguy hiểm, mà còn tỉnh lại

      Diệp Thanh Linh dù thân thể suy yếu,nhưng vì muốn xem tình hình của Lãnh Thần, nên kiên quyết tự mình thăm. Thượng Quan Sở muốn ôm đến phòng bệnh của lãnh Thần nhưng bị cười cười từ chối

      Diệp Thanh Linh được vài bước Thượng Quan Sở nhíu mày đau lòng : “ đừng ỷ mạnh” Chưa dứt câu cúi người ôm vào lòng.

      Ban đầu Diệp Thanh Linh còn thấy xấu hổ, nhưng nghĩ lại, bản thân mình cũng coi như là người bệnh, đành để mặc ôm mình gặp Lãnh Thần.

      Lúc họ đến phòng bệnh Lãnh Thần sớm tỉnh lại, thấy Diệp Thanh Linh, trong lòng rất vui vẻ. Nhưng khi thấy vợ chồng bọn họ ân ái như thế, trong lòng khỏi có chút mất mát, cố gắng tươi cười : “ Thanh Linh khỏe chưa,cục cưng sao rồi”

      “Tôi khỏe rồi, cũng nhanh chóng khỏe lại nhé” Diệp Thanh Linh cười trả lời, nhìn thấy Lãnh Thần có thể tỉnh lại, cũng an tâm

      Diệp Thanh Linh rất vui, ngồi chuyện lát mệt mỏi,tính quay trở về phòng của mình.

      Lanh thần thấy mọi người muốn rời khỏi, “ tôi muốn ra suy nghĩ của mình”

      Mọi người đều dừng chân lại, nhìn vẻ mặt ngiêm túc của Lãnh Thần. Thượng Quan Sở thản nhiên : “

      Lãnh Thần nhìn Diệp Thanh Linh hồi lâu, vẻ mặt khó , cuối cùng hạ quyết tâm gắng giọng : “ tôi biết là kẻ nào muốn giết Thượng Quan Sở cùng Thanh Linh”

      đương nhiên Diệp Thanh Linh biết Lãnh Thân biết kẻ muốn hại bọn họ là ai,nhưng nghĩ ra, lắc lắc đầu : “ , cần ,chúng tôi tự mình tìm ra”

      , tôi muốn ” Lãnh Thần vẫn cương quyết, biết Diệp Thanh Linh muốn mình khó xử, vẫn có hỏi qua .

      Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng , cười : “Đừng làm khó bản thân,chúng tôi tự mình điều tra ra kết quả”

      Lãnh Thần rất cảm kích Thượng quan Sở cùng Diệp Thanh Linh,cười khổ :”tôi vốn nghĩ rằng ấy là ân nhân của tôi, tôi nên báo đáp ấy. Nhưng tôi thể vì thế mà tổn thương Thanh Linh, tôi làm được”.Lúc biết Diệp Thanh Linh gặp Nguy Hiểm, lúc đó trong đầu nghĩ được cái gì,chỉ muốn bảo vệ ,nên xông lên đỡ đạn cho , sợ mình bị viên đạn kia bắn chết. Vì chuyện này, trong lòng hiểu mình coi trọng cái gì.

      Vì thế, muốn ra kẻ chủ mưu muốn giết Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh là muốn giúp họ giải quyết vấn đề.

      Mọi người nhìn Lãnh Thần, lại nhìn về phía Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh. Chỉ thấy Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh hai người đều vẻ mặt thản nhiên, mọi người khỏi thông cảm nhìn Lãnh Thần.
      Lãnh Thần biết mọi người đều thông cảm cho mình, khỏi cười : "Chuyện ấy mọi người yên tâm, tuy rằng tôi thích Thanh Linh, nhưng tuyệt đối làm ra chuyện tổn thương ấy ."

      “ Cái này được” Nhạc Nhạc cười .

      Lãnh Thần nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhạc Nhạc, lại : "Tôi thích ấy, tôi cũng quang minh chính đại cạnh tranh." Nhưng tuyệt làm ra nhưng chuyện như thế này, chỉ cần Thanh Linh vui vẻ hạnh phúc, cũng thấy thỏa mãn.
      Nhạc Nhạc nghe xong, cười hì hì : " nghiệt, cái này cần phải cẩn thận nha?"
      "Cẩn thận cái gì? mắt Thanh Linh luôn tốt lắm." Thượng Quan Sở tự tin .
      Nhạc Nhạc nghe xong cười : "theo như , Thanh Linh nếu có gả cho chính là có mắt."
      "Đương nhiên." Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Thanh Linh, : "Thanh Linh,đúng ?"
      " biết." Diệp Thanh Linh cười trả lời.
      Thượng Quan Sở nhíu mày, : "Thanh Đừng Thanh Linh coi trọng tên nhóc này chứ!"
      Diệp Thanh Linh lời nào chính là cười ha ha .
      Thượng Quan Sở thấy lời nào, liền trở mặt,chưng khuôn mặt lạnh lùng ra : "Tô Phi."
      Chu Ngao Hòa Nhạc Nhạc, vừa nghe gọi Tô Phi liền biết tình tốt, bắt đầu trở nên đồng tình với Lãnh Thần.
      "Thừa dịp vết thương tên này còn chưa lành, giải quết ." Thượng Quan Sở vẻ mặt tà ác cười, giọng điệu chuyện rất nhàng, Nhưng Nhạc Nhạc với Chu Ngao nghe càng chói tai.

      "Vâng." Tô Phi lạnh lùng đáp.
      tính cách Lãnh Thần giống Thượng Quan Sở, có lời khó nghe Thượng Quan Sở mà thay đổi sắc mặt, vẫn tươi cười : "Thanh Linh, có người muốn giết cha nuôi của con trai em, làm sao bây giờ?"
      Diệp Thanh Linh mỉm cười, nhìn Thượng Quan Sở, "là ai ?"
      Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh cười, tâm tình cũng tốt lên, cười : "Nếu Thanh Linh muốn chết cho sống thêm vài năm !" đúng là, bộ dáng của kẻ tự cao tự đại.

      Lãnh Thần nhìn Thượng Quan Sở cảm xúc thay đổi thất thường, khỏi cảm thấy lành lạnh trong lòng, thầm , người này đáng sợ?
      "Vậy , là ai muốn giết chúng tôi?" Cuối cùng vẫn là Diệp Thanh Linh mở miệng ra câu trọng tâm.
      "Mẹ con Đường Lị” Lãnh Thần .
      "Đường Lị cùng Đường Tử?" Diệp Thanh Linh thản nhiên .
      “Ừ." Lãnh Thần gật đầu.
      Thượng Quan Sở nghe xong cũng sắc mặt cũng rất bình tĩnh, : "Đường Lị chính là Dịch Mĩ Liên."
      "Chuyện này tôi lắm." Lãnh Thần tò mò hỏi: "Dịch Mĩ Liên là ai?"
      " người phụ nữ mất tích nhiều năm." Nhạc Nhạc giải thích như thế , cũng bằng , như vậy Lãnh Thần càng thêm hồ đồ
      Lãnh Thần nhớ lại, "Lúc tôi 7 tuổi, vì quá đói té xỉu ở cửa nhà các , là mẹ con Đường Lị cứu tôi."
      Mọi người đều biết nhiều về Lãnh Thần, cảm thấy muốn biết thêm về chuyện của , đều tò mò nhìn , Mễ Lam Nhi cười hỏi: "Chẳng lẽ nhi?"" phải." Lãnh Thần cười trả lời.
      , mọi người cũng tiếp tục hỏi ? Có chuyện nhất định phải biết ràng, chỉ cần biết rằng phải là người của kẻ địch là được rồi.

      " có biết 'Nam' là ai ?" Cho đến bây giờ Diệp Thanh Linh cũng hỏi nhiều về chuyện của Lãnh Thần, nhưng mà đối với người tên “Nam” này , rất ngạc nhiên.
      "em muốn tiểu nam sao? Đây là tên gọi ở nhà của Đường Tử." Lãnh Thần có hứng thú với ân oán của bọn , rất nhiều chuyện cũng biết nhiều. Lần này là Đường Lị muốn ra tay giết Diệp Thanh Linh.


      Nếu mọi chuyện ràng, người gây hại cho Thượng Quan Sở chính là mẹ con Đường Lị . Đối với Đường Lị, Thượng Quan Sở cần tiếp tục điều tra, cũng biết, đó chính là Dịch Mĩ Liên.
      Tô Phi cùng Ngô Vân ở bên cạnh nghe xong, hai người nhìn nhau cười, : "Thiếu gia Sở, muốn xử lý Đường Lị như thế nào?"
      "Bắt được người rồi sau!" Thượng Quan Sở thản nhiên . Chắc là, mẹ con Đường Lị sớm chạy trốn! Nhưng còn có rất nhiều vấn đề . nhất định phải gặp mặt để biết ràng.
      Đúng lúc này, điêhn thoại của Thượng Quan Sở reo lên, "alo!"
      "Thượng Quan, tốt rồi, bà nội bị bắt rồi." bên kia điện thoại, Dịch Thiếu Kiệt vội vàng .
      "Là ai ?" Thượng Quan Sở cười lạnh hỏi.
      "Người đàn bà tự xưng là Đường Lị." Dịch Thiếu Kiệt trả lời ngập ngừng.
      "Đối phương cầu gì?" Thượng Quan Sở biết tới lúc gặp mặt đối thủ "Muốn sở hữu tài sản của Dịch Thị. Bằng giết bà nội." tiếng Dịch Thiếu Kiệt càng thêm
      "Cậu đồng ý rồi." Nghe được giọng Dịch Thiếu Kiệt thay đổi, Thượng Quan Sở có thể xác định xảy ra chuyện gì."Tôi tập hợp hết vốn lưu động dùng tài chính đến địa chỉ đối phương cầu rồi." thanh của Dịch Thiếu Kiệt như tiếng muỗi kêu,càng lúc càng .
      Thượng Quan Sở nghe xong, chau mày, : " sao cả, chỉ cần bà nội có việc gì là tốt rồi."
      "Nhưng là bọn họ vẫn là có thả bà nội, còn muốn tập đoàn kim vũ." tới đây Dịch Thiếu Kiệt kích động lên, cần thông qua điện thoại, cũng có thể cảm thấy lúc này rất tức giận.sắc mặt Thượng Quan Sở càng lúc càng lạnh, ánh mắt tản ra nồng đậm sát khí. qua điện thoại an ủi Dịch Thiếu Kiệt: " có việc gì, việc này giao cho tôi xử lý." Thượng Quan Sở xong liền tắt điện thoại.
      Lúc này điện thoại Tô Phi cũng reo lên, tự động ra ngoài của nghe điện thoại.

      Chỉ chốc lát sau Tô Phi vào, đến trước mặt Thượng Quan Sở : "Sở thiếu, Giai Tình mất tích 2 giờ trước ."
      "Được rồi." Thượng Quan Sở thản nhiên .
      Tiếp theo mọi người ra khỏi phòng bệnh của Lãnh Thần, vào Phòng của Diệp Thanh Linh

      Tô Phi tin tức nhận được cho mọi người nghe, Nhạc Nhạc nghe xong, cười với Thượng Quan Sở : " nghiệt có cách gì chưa?"
      "Tôi cho người ta thăm dò mẹ con nhà họ Đường." Tô Phi .
      "Như vậy có ích sao? Lần trước các ngươi cũng điều tra qua, chẳng phải điều tra ra được cái gì sao?" Nhạc Nhạc cười ."V ậy phải làm sao bây giờ?" Mễ Lam Nhi nhìn Nhạc Nhạc .
      Mọi người hai mặt nhìn nhau, biết nên làm cái gì bây giờ? bà nội Dịch có bao nhiêu quan trọng trong lòng Dịch Thiếu Kiệt cùng Thượng Quan Sở, mọi người đều biết, muốn mang bà nội lông tóc thương trở về phải là chuyện dễ dàng.
      " ra bây giờ chúng ta nên làm cái gì cả." đột nhiên Diệp Thanh Linh thản nhiên .
      " làm? phải muốn chờ bà Dịchchết sao?" Ngô Vân thể tin được .“Đường Lị là Dịch Mĩ Liên, hổ dữ ăn thịt con. Huồn gì là tình thân chứ?” Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở .
      " cũng đúng." Mọi người nghe xong đều rất đồng ý.
      "Như vậy Giai Tình làm sao bây giờ?" Ngô Vân nghĩ nghĩ .
      "Tự sinh tự diệt." Thượng Quan Sở bỏ lại câu rồi ra cửa.
      Ngô Vân nhìn bóng dáng của Thượng Quan Sở rời , kêu lên: "Sở thiếu, Giai Tình là em sao có thể để cho ấy tự sinh tự diệt chứ?"
      Nhạc Nhạc khinh thường liếc mắtnhìn Ngô Vân cái, : " em Cái gì, nếu là tôi, sớm nhận đứa em họ như thế này, hại chết bác mình, hơn nữa còn hùa với người khác hại chị dâu của mình”
      " có chuyện đó, các người nhất định là nghĩ sai rồi, Giai Tình phải là người như thế." Ngô Vân thể tin được kêu lên. Ở trong lòng , cho dù Giai Tình là phạm sai lầm, cũng là bởi vì tuổi còn hiểu chuyện, bây giờ muốn thay đổi, vẫn là tốt.
      "Cái gì đúng, tôi thấy là bị tình cảm làm mờ mắt." Nhạc Nhạc lưu tình chút nào Ngô Vân.
      Ngô Vân định tiếp điều gì , nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người chỉ biết nhìn lầm Giai Tình rồi. Suy nghĩ lại lần trước Giai Tình có liên quan đến Nam lại là bạn của Triệu Tử Khiên, như vậy xem ra lần mất tích này, căn bản là có đơn giản như vậy.

      Ngô Vân nghĩ chút, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, nhìn Tô Phi : "Tô Phi, có phải tôi quá ngốc hay ?""Tàm tạm!" Tô Phi trả lời ra khỏi phòng, rời theo hướng Thượng Quan Sở.
      Ngô Vân lăng lặng nhìn Tô Phi, cuối cùng vẻ mặt mất mát rời .
      Mễ Lam Nhi nhìn dáng vẻ mất mát của Ngô Vân, : " tiểu thư Diệp, ấy có việc gì chứ!"" có việc gì đâu." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời. Ngô Vân là trợ thủ đắc lực bên canh Thượng Quan Sở, đến quản lý cộng việc kinh doanh của hắc thị còn tài giỏi như thế, chút việc này, với chẳng qua là chuyện hai ngày có thể tỉnh ngộ.
      Mizuki thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Thủ lĩnh bá đạo 102: chân tướng (hai)

      Edit: Ái Nhân


      Mấy ngày tiếp theo, Thượng Quan Sở làm gì cả. Mỗi ngày Dịch Thiếu Kiệt đều rất sốt ruột gọi điện thoại, đối phương lại gọi điện đến, nếu lấy được tiền giết con tin là bà nội.

      Vài ngày sau Thượng Quan Sở quyết định, quay về thành phố A. tiếp tục ở lại thành phố B, sợ Dịch Thiếu Kiệt kích động làm ra chuyện nên làm.

      Trước khi Diệp Thanh Linh ghé thăm Lãnh Thần lời từ biệt.

      “Tôi cùng mọi người, được ?” Lãnh Thần vẻ mặt mong chờ nhìn Diệp Thanh Linh.

      " được." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.

      “Vì sao?” Lãnh Thần cảm thấy cực kỳ tủi thân.

      “Diệp Thanh Linh xoay người từ từ rời khỏi, :”Sau khi lạnh lặn, lúc nào cũng hoan nghênh .”

      Lãnh Thần vui đến cong mày, cười : “Được, dưỡng thương tốt.”

      Thượng Quan Sở bảo ba người Bách Thông ở lại chăm sóc Lãnh Thần, ba người vừa nghe sắc mặt nhất thời tái nhợt, nhìn Thượng Quan Sở kêu lên: “Thiếu gia Sở, vì sao lại là chúng tôi, vì sao bảo Ngô Vân hoặc Tô Phi ở lại?”

      “Sao? muốn?” Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười nhìn 3 người, bộ mặt ông ba phải.

      Ba người liên tục lắc đầu, : " dám." Họ cực kỳ, cực kỳ muốn, nhưng cũng dám .

      Lãnh Thần nhìn ba người muốn chăm sóc , cười : "Tôi làm khó các cậu, yên tâm."

      Ba người Bách Thông khinh thường liếc nhìn ta: " là khó được sao!"

      Lãnh Thần nghĩ đến 3 người thoạt nhìn đẹp trai đến mức khiến người khác hồ đồ, lại ra những lời tự cao như vậy, khỏi sửng sốt vài giây, : “Thử xem biết.” Mấy tên tự cao này, còn nghĩ rằng Lãnh Thần dễ bắt nạt, vốn cần người của Thượng Quan Sở đến chăm sóc , biết gặp chuyện may, người của đều thầm bảo vệ .

      Lúc 3 người khinh thường nhìn Lãnh Thần, giọng quen thuộc vang lên, “ hai, em biết ở đây mà. Cuối cùng em cũng tìm được .”

      Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn về phía người đến, thấy Chu Du vẻ mặt ngây thơ tươi cười đến bên cạnh Chu Ngao, bộ dáng rất nhiệt tình ôm cánh tay Chu Ngao. Chu Ngao vẻ mặt chút thay đổi nhìn Chu Du, : “Sao em lại ở đây?”

      “Mấy ngày nay trường học được nghỉ, em liền đến đây.” Chu Du cười hì hì , cũng để ý sắc mặt của Chu Ngao có bao nhiêu lạnh. Xoay người sang nhìn thấy Thượng Quan Sở cùng Tiền Nguyên cười :”Thiếu gia Sở cũng ở đây sao, Nguyên cũng ở đây nữa? Chuyện gì xảy ra vậy?”

      Thưởng Quan Sở và Tiền Nguyên cười với Chu Du, Chu Ngao nghe xong chuyện của Chu Du, nháy mắt đổi sang khuôn mặt tươi cười với Chu Du: “Vài ngày nữa em rất rảnh đúng !”

      có việc gì cả!” Chu Du thành trả lời.

      “Vậy em ở lại chăm sóc ta !” Chu Ngao xong nhìn về phía Lãnh Thần còn nằm giường bệnh.

      ta là ai?” Lời trai đương nhiên Chu Du luôn nghe, nhưng cũng muốn biết người mình phải chăm sóc là ai a!

      “Bạn bè.” Chu Ngao cười , nhưng nụ cười này chạm đến đáy mắt, trong mắt mang theo vài phần tính toán.

      Chu Du hoàn toàn có để ý đến vẻ mặt Chu Ngao, miệng liên tục đáp ứng, “ là bạn bè của trai, vậy để em chăm sóc !”

      ta vừa xong, liền nhận được tán dương của 3 người Bách Thông, ba người lên phía trước vỗ vai Chu Du : “cậu là người tốt, việc này giao cho cậu.”

      Thượng Quan Sở ở bên cạnh cười nham hiểm, : “Lãnh Thần cần các cậu chăm sóc, vậy 3 người các cậu cùng 4 người Xuân Hạ Thu Đông lập tức nhích người quay lại thành phố A điều tra vị trí của bà Dịch.”

      Ba người nhất thời vặn vẹo: “Vâng, thiếu gia Sở.” Sao thiếu gia Sở để cho bọn họ rãnh rỗi chứ? Biết tìm bà Dịch ở đâu đây? Hơn nữa còn được để bà Dịch của chút thương tổn, đây căn bản là khó hơn lên trời! Sớm biết vậy bọn họ liền ở lại đây chăm sóc họ Lãnh bị thương. Ba người suy nghĩ khỏi nhìn trần nhà thở dài rồi mới rời .

      Chu Du nhìn mọi người rời , gấp đến mức oa oa kêu to, “ trai, đâu vậy!”
      Chu Ngao để ý tới , vẻ mặt tươi cười rời .

      Chu Du lại kêu: “Thiếu gia Sở, Nguyên, mọi người muốn đâu?”

      Lần này dĩ nhiên là Tiền Nguyên lạnh lùng nhất trả lời, “ Quay về thành phố A.”

      Chu Du khóc ra nước mắt, nhìn mọi người xa, : “Em nhất định đến thành phố A tìm moi người, trai.”

      Sau khi bọn người Thượng Quan Sở rời , Lãnh Thần bắt đầu kế hoạch dưỡng thương, chỉ cực kỳ phối hợp với bác sĩ, mà còn nhúc nhích nằm ở giường dưỡng thương, đến ăn cũng động tay, làm Chu Du mệt chết khiếp.

      Vài ngày sau, cuối cùng Chu Du nổi giận, gào thét với Lãnh Thần: “Tôi về nhà, tự tìm người khác chăm sóc ! phiền!” xong ta đeo balo rời khỏi thành phố B.

      Lãnh Thần nhìn cậu bé luôn tươi cười đầy mặt tức giận, tâm tình rất tốt, cười : “ tiễn.”

      Lúc Chu Du rời , vết thương của Lãnh Thần cũng tốt hơn, bởi vậy, sai người đặt vé máy bay cho , hôm sau liền xuất phát đến nhà họ Diệp ở thành phố A.

      Dịch Thiếu Kiệt ở nhà gấp đến mức tới lui, ngừng : “làm sao bây giờ, vài ngày rồi. biết bà nội sao nữa?”

      Sở quá đáng, sao có thể mặc kệ sống chết của bà nội? Nếu… Nếu may bà nội xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ?” Dịch Hiểu Huyên xong che mặt khóc.

      Dịch Thiếu Kiệt nhìn em khóc, khỏi đau lòng, kích động : “, tuyệt đối để bà nội gặp chuyện may, tuyệt đối thể.”

      “Nhưng mà chúng ta có cách nào a, Sở cũng giúp chúng ta. Người ta muối tập đoàn Kim Vũ, chúng ta lại làm chủ nó, phải làm sao bây giờ?” Dịch Hiểu Huyên càng khóc càng hung. Nghe được tiếng khóc của Dịch Hiểu Huyên, Dịch Thiếu Kiệt càng phiền lòng, nắm tay hung hăng đấm lên mặt bàn, rống lớn :”Cuối cùng tôi nên làm gì bây giờ.”

      Dịch Hiểu Huyên nôn nóng kéo tay Dịch Thiếu Kiệt qua, khóc đau lòng : “ trai, làm gì vậy?” vừa vừa nhàng thổi giúp ta, nước mắt từng giọt từng giọt xuống tay , còn ngừng hỏi: “ hai có đau ?”

      Lúc này Dịch Thiếu Kiệt đâu còn để ý đau đớn tay, mà đau lòng cho em lại lo lắng bà nội gặp chuyện may.

      Dịch Hiểu Huyên vừa khóc vừa : “ trai, Sở mặc kệ sống chết của bà nội, chúng ta… Chúng ta tự mình nghĩ cách.”

      “Cách gì, thể báo cảnh sát, đến Thượng Quan Sở tìm khắp nơi cũng thấy bà nội, chúng ta có thể nghĩ cách gì?” Dịch Thiếu Kiệt cực kỳ tuyệt vọng.

      , em có cách, chúng ta nhất định có thể nghĩ ra cách.” Dịch Hiểu Huyên vừa lau nước mắt vừa : “Chúng ta có thể nghĩ cách thỏa mãn cầu của bọn bắt cóc a!”

      “Đúng, nhờ Thành Vũ, nhờ ta.” Dịch Thiếu Kiệt chân tay luống cuống lau nước mắt ngừng chảy xuống của Dịch Hiểu Huyên.

      , chúng ta thể nhờ Kim, cái gì Kim cũng đều nghe Sở, vô dụng, chúng ta thể nhờ Kim, chúng ta… Chúng ta nghĩ cách khác.” Dịch Hiểu Huyện .

      “Đúng, chúng ta nghĩ cách khác.” Dịch Thiếu Kiệt hoàn toàn mất lý trí, bây giờ chỉ suy nghĩ là sao để cứu bà nội.

      “Chúng ta… Chúng ta có thể…” Dịch Hiểu Huyên ấp a ấp úng .

      Dịch Thiếu Kiệt giống như thấy được hy vọng, : “Hiểu Huyên có cách gì? Chỉ cần có thể cứu bà nội, cách gì chúng ta cũng có thể thử.”

      Đáy mắt Dịch Hiểu Huyên xuất 1 tia vui mừng dễ phát , vẻ mặt cầu xin : “Chúng ta có thể tìm bà Kim giúp đỡ.”

      “Bà Kim?” Dịch Thiếu Kiệt do dự lắc đầu, “, chúng ta thể tổn thương bà Kim.”

      trai, chúng ta phải muốn đả thương bà Kim, chúng ta chỉ cần mang bà Kim đến chỗ người khác tìm thấy, Kiam nguyện ý phối hợp với chúng ta dùng tài chính của Kim Vũ để cứu bà nội, phải sao?” Dịch Hiểu Huyên cực lực thuyết phục Dịch Thiếu Kiệt.

      Hai tay Dịch Thiếu Kiệt nắm chặt, lâu sau mới buông ra, cuối cùng giống như đưa ra quyết định rất lớn, : “Được, chúng ta quyết định như vậy .”

      Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở vừa xuống máy bay, Tô Phi theo bọn họ nhận được 1 cú điện thoại.

      “Thiếu gia Sở, hay rồi.” Tô Phi vẻ mặt lo lắng .

      “Ừm!” Thượng Quan Sở gần như dùng tư thế ôm Diệp Thanh Linh, nhàng hừ tiếng xem như nghe được lời cảu Tô Phi.

      “Bà Kim mất tích, người cuối cùng gặp bà cụ là Dịch Thiếu Kiệt.” Tô Phi lạnh lùng báo cáo.

      “Thiếu Kiệt lấy bà cụ ra uy hiếp Thành Vũ hả!” Thượng Quan Sở vừa vừa chậm rãi .

      Tô Phi kinh ngạc 2 giây, : “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Thành Vũ rất lo lắng.”

      “Dịch Hiểu Huyên đâu?” Diệp Thanh Linh bình thản hỏi.

      “Hả!” Tô Phi sửng sốt chút, : “Dịch Hiểu Huyên có ở nhà họ Dịch, có thể thông đông với Dịch Thiếu Kiệt bắt cóc bà Kim.”

      Thượng Quan Sở vội chậm, : “về nhà tiếp.”

      Diệp Thanh Linh lướt nhìn biểu tình của Tô Phi, thản nhiên : “Mời Kim Thành Vũ đến nhà họ Diệp.”

      “Gì?” Lúc này còn mời Kim Thành Vũ đến nhà họ Diệp, chẳng lẽ phải nên nghĩ cách cứu người sao? ngay cả người của bang Sở cũng điều động hết rồi, vẫn chưa có cách tìm được bà Dịch. Chẳng lẽ thiếu gia Sở lo lắng?

      Thượng Quan Sở thản nhiên cười : "Làm !"

      “Vâng!” Tô Phi đáp rồi gọi điện cho Kim Thành Vũ.

      Tuy Kim Thành Vũ biết vì sao Thượng Quan Sở muốn đến nhà họ Diệp, nhưng tuyệt đối tin tưởng Thượng Quan sở có cách, mặc kệ bà nội.

      Đến nhà họ Diệp, Kim Thành Vũ đến phòng khách nhà họ Diệp chờ. Vừa nhìn thấy Thượng Quan Sở vào cửa, nhanh chậm tiêu xái đến trước mặt má Thương, : “Ai! Bộ dáng tiểu Thượng Quan là mũm mỉm, khó trách Thượng Quan cậu vội trở về.”

      “Cậu lo lắng?” Thượng Quan Sở cười nham hiểm .

      Kim Thành Vũ thuận tay sở vào mặt cậu bé trong lòng má Trương, : “Lo lắng chứ! Đó là bà nội tôi, ai tôi lo lắng, nhưng lo lắng cũng phải nên chờ cậu trở về giải quyết sao?” Kim Thành Vũ bộ dáng nhanh chậm, hình như Thượng Quan Sở trở lại, bà nội mình nhất định bình yên có việc gì.

      Má Trương chụp lấy tay Kim Thành Vũ, : “Đừng phá rối, mặt nó rất mềm? Nhìn đì nhéo đến đỏ rồi nè.”

      Kim Thành Vũ thu tay, vẻ mặt ung dung bình thản, : “Thượng Quan, chuyện này tôi mặc kệ, dù sao cậu phải giải quyết chuyện này, hơn nữa phải mang bà tôi an toàn trở về là được.”

      “Được.” Thượng Quan Sở nhàng đáp, chuyện này vì mà ra, đương nhiên phụ trách.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :