1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Xin lỗi mọi người, thời gian vừa qua Nguyệt lại lặn mất tăm. Tuy có việc bận nhưng hôm nay vẫn phải “nổi lên” để mấy bạn yên tâm vì Nguyệt drop bộ này. Mong thông cảm cho tốc độ sên bò này. Thân!

      Chương 34: Thu nhận đồ đệ

      Sắp tới buổi trưa, “Độc tường” cũng hoàn thành phần ba. Nhạc Sở Nhân có thể mồ hôi ướt đẫm, tay cầm dụng cụ đào đất, tư thế này làm cho đám hán tử đều xấu hổ.

      Mặt sau Diêm Tô cùng Thích Kiến phối hợp khá tốt, người phụ trách trồng ma thảo, người phụ trách trồng bách mao thanh, tuy cũng đầy người đầy bùn đất, nhưng thoạt nhìn tựa hồ rất thích thú.

      Phụ trách đưa nước là Thích Phong cùng hộ vệ trẻ tuổi tươi cười, những người vây xem đứng xa xa nhìn lại, tựa hồ đối hai người bọn họ có vài phần hâm mộ. Dù sao nam nữ chủ nhân của Vương phủ đều ở đàng kia, người có thể tiếp cận chỗ đó phải là người rất được tín nhiệm.

      Nhưng giống những người khác, Nhạc Sở Nhân thực kiên nhẫn, bởi vì kẻ nào đó quả thực rất vướng bận.

      Phong Duyên Thương đứng ở bên, cách nàng đến thước, tuy bùn đất ẩm ướt làm dơ cẩm giày màu trắng của nhưng tựa hồ quan. Tuy nhiên lại phi thường dụng tâm giúp Nhạc Sở Nhân che nắng.

      Nhạc Sở Nhân giận khí chính là điều này, nhìn hưng trí dâng trào nhìn nàng đào hố, còn quan tâm cầm ô, nàng lại tức chỗ nào phát. Nếu hứng thú như vậy, sao đến giúp nàng đào ?! (Nguyệt: *liếc mắt* tỷ có phúc ko biết hưởng >__<)

      "Vương phi, mặt trời nắng gắt, chi bằng nghỉ tạm trong chốc lát?"

      Nhìn Nhạc Sở Nhân thỉnh thoảng liếc xem thường, ý cười ở khóe môi Phong Duyên Thương càng sâu. Lại thập phần quan tâm nhắc nhở, miễn cho mặt trời đem vị vương phi cường hãn này phơi nắng hỏng rồi.

      " cần, ngươi nếu nóng liền nhanh tránh ra, thực vướng bận biết ?"

      Phong Duyên Thương lắc đầu:

      "Bổn vương vẫn nên cùng vương phi ."

      xong, di chuyển sang bên cạnh hai bước, ô trong tay thực chuẩn xác che ở đỉnh đầu Nhạc Sở Nhân, quả làm cho nàng bị mặt trời chiếu đến.

      Nhạc Sở Nhân phiền chán nhíu mày, hề quan tâm , Diêm Tô ở phía sau hai ba thước lại cười khẽ:

      "Phương thức quan tâm thê tử của lão thất cũng đặc biệt, cũng trách được ngũ ca ngươi ngươi là cái quái nhân."

      đợi Phong Duyên Thương chuyện, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh:

      " đây cũng phải là quan tâm ta mà muốn cho mọi người biết phải kẻ lười biếng."

      Phong Duyên Thương cười khẽ lắc đầu cũng phản bác, Diêm Tô liếc mắt nhìn cái, tiếng cười lớn hơn:

      "Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lão thất là bị Sở Nhân hàng phục a."

      Nhạc Sở Nhân bĩu môi, hừ hừ:

      "Ai hàng ? Là đem ta hang có, ta đời này vẫn chưa gặp qua người nào như vậy."

      Khiến cho nàng muốn phát hỏa đều phát được.

      Phong Duyên Thương con ngươi nhiễm thượng ý cười, lời này thích nghe.

      Diêm Tô buồn cười:

      "Sở Nhân tính tình đặc biệt, là lão thất có hảo phúc khí mới cưới được ngươi. Bất quá lão thất nên cảm tạ ngũ ca ngươi, nếu phải nhiều lần cầu hoàng thượng, Sở Nhân khối bảo này cũng lạc đến trong lòng ngươi."

      Nhạc Sở Nhân quay đầu, hai má đỏ rực, cái trán đầy mồ hôi, lông mày cơ hồ dựng ngược:

      "Lời này của ngươi ái muội, , ngươi cùng ngũ ca có phải hay làm vài chuyện nên làm?"

      Từ trước đến nay chỉ có nàng chèn ép người khác, sao có thể thành thành để cho người khác chèn ép nàng?

      Diêm Tô mặt đổi sắc:

      "Chúng ta cũng là sớm muộn gì cũng vậy có gì phải vội, ngược lại là các ngươi, khi nào có thể có tin tức tốt a?"

      xong ánh mắt di chuyển giữa nhìn hai người bọn họ, ánh mắt này so với lời càng thêm ái muội.

      Nhạc Sở Nhân có chút ngạc nhiên, niên đại này lại có hòng hoa khuê nữ cởi mở như nàng?

      "Vậy cũng phải do Tiểu Thương Tử cố gắng a, cái kia được, chẳng lẽ liền vì hai ngươi muốn tin tức tốt, muốn ta cho đội nón xanh sao?"

      Đứng lên, Nhạc Sở Nhân hào khí nghiêm nghị, mặt đỏ tim nhanh .

      Phong Duyên Thương nhíu mi, gì vậy? được?

      Diêm Tô quả nhiên lời nào để , đây là chuyện phòng the của phu thê họ nàng quả thể , hơn nữa bốn phía còn nhiều người như vậy. Đặc biệt lúc này bọn họ tầm mắt đều tập trung ở trong này, vậy đều nghe được lời kia của Nhạc Sở Nhân.

      Nhìn Diêm Tô lời nào để , Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi lông mày có vài phần đắc ý. Khóe mắt liếc qua Phong Duyên Thương ngừng thay đổi sắc mặt lại nhịn được cười, xem tên này còn có thể tiếp tục ở chỗ này bung dù cho nàng hay .

      Quả nhiên, Phong Duyên Thương thu hồi ô:

      "Vương phi tiếp tục, bổn vương xem đồ ăn buổi chiều chuẩn bị như thế nào ."

      xong lý do sứt sẹo, xoay người bước , giống như có vài phần gấp cịu nổi.

      Nhạc Sở Nhân khóe miệng run rẩy, đôi mắt lấp lánh đầy ý cười. Nhìn bóng dáng Phong Duyên Thương biến mất, nàng chậm rì rì chuyển tầm mắt nhìn về phía nơi khác. Phàm là nàng xem qua địa phương mỗi người giai lập tức làm bộ như bận rộn, Nhạc Sở Nhân vừa lòng lại nguy hiểm hừ hừ, tiếp tục ngồi mặt đất bào hố.

      "Sở Nhân, nghe Thích Kiến hộ vệ tại là đồ đệ ngươi?"

      Tiếp tục trồng, Diêm Tô ngồi mặt đất, làn váy cũng dính đầy bùn đất, nhưng khuôn mặt tươi cười thoạt nhìn tâm tình tốt lắm.

      Nhạc Sở Nhân đào đất ở phía trước quay đầu liếc nhìn nàng cái, nhìn thấy của nàng tươi cười trong lòng hảo cảm lại nhiều vài phần. Biến thành đầy người bùn đất còn có thể cười được, mặc kệ nàng có phải hay cười, nhưng ít nhất xem nàng như vậy có thể làm cho Nhạc Sở Nhân thuận mắt.

      "Đúng vậy, Thích Kiến còn ham học, làm của ta đồ đệ cũng cho ta mất mặt."

      Nàng đối Thích Kiến ra thực vừa lòng.

      Thích Kiến vẫn vùi đầu làm việc nghe vậy lắc đầu:

      "Thuộc hạ thiên phú đủ, cũng chỉ có thể khắc khổ mới có thể làm cho vương phi thất vọng."

      Hai bàn tay to của tràn đầy bùn, nhưng thoạt nhìn lại có hương vị khác. Nhạc Sở Nhân càng vừa lòng , có như vậy suất đồ đệ ( ý chỉ đẹp mắt, ặc, tỷ này khá háo sác @__@) , chậc chậc.

      Diêm Tô nhìn thoáng qua Thích Kiến, trong lời là phát ra từ nội tâm . Trước kia Diêm Tô thực hiểu biết Thích Kiến, có chính mình kiêu ngạo, tuy có thân phận cao cao tại thượng, nhưng làm cho người ta dám xem thường.

      Mà nay, tựa hồ trở nên càng thành thục , Phong Duyên Thiệu thực vui mừng .

      "Ta nghe vương gia qua Sở Nhân có các loại độc thuật y thuật thần kỳ, khỏi trong long ngưỡng mộ. Sở Nhân, biết ngươi còn thu nhận đồ đệ ?"

      Diêm Tô thoạt nhìn thực nghiêm túc.

      Động tác của Nhạc Sở Nhân dừng lại chút rồi xoay người nhìn về phía Diêm Tô, trong ánh mắt mang theo sâu tìm tòi nghiên cứu:

      " ?"

      Nữ tử này tệ, Nhạc Sở Nhân chưa từng coi nàng.

      Diêm Tô ngẩng đầu nhìn nàng cười, gật đầu:

      " trăm hai mươi phần tâm."

      Nhạc Sở Nhân nghiêm túc suy nghĩ, Diêm Tô là nữ tử thong minh như vậy, làm đồ đệ của nàng tuyệt đối là chuyện tốt. Càng huống hồ, ngày sau nàng có thể làm hoàng hậu, ca ca nàng lại là đại nguyên soái uy danh tứ phương.

      Tuy nhiên, nàng giúp Phong Duyên Thương làm xong “Thành lũy” này, khả năng phải trở về, cũng thể truyền thụ nàng cái gì.

      Diêm Tô nhìn Nhạc Sở Nhân lời nào, tươi cười mặt nhạt dần:

      "Sở Nhân là cảm thấy thiên phú của ta cao? Ngươi yên tâm , ta tuyệt đối so với Thích Kiến hộ vệ lười biếng."

      Nhạc Sở Nhân lắc đầu:

      "Ta cho tới bây giờ chưa làm qua sư phụ, cũng làm. Thích Kiến sở học đều là chính tự nghiên cứu ra , kỳ ta cũng chính là nhận cái danh xưng sư phụ mà thôi. Khắc khổ trong đó ngươi , bằng ngươi trước hướng Thích Kiến lãnh giáo. Nếu là đến lúc đó ngươi còn cảm thấy ngươi có thể tiếp tục, ta đây hãy thu ngươi làm đồ đệ."

      Nhiều lần cân nhắc, Nhạc Sở Nhân cũng đưa ra quyết định.

      Diêm Tô cao hứng, đứng lên giũ bùn đất váy, cung kính hướng Nhạc Sở Nhân cúi đầu, lại xoay người cấp Thích Kiến cúi đầu, Thích Kiến có vài phần thích ứng, dù sao trước kia đều là cấp Diêm Tô hành lễ.

      Khóe môi Nhạc Sở Nhân giơ lên, đối với tình huống trước mắt vẫn là thực vừa lòng . Hai cái đồ đệ, coi như là căn cứ chính xác việc nàng từng tồn tại ở thế giới này ?!.
      vu ngoc lan, Nhiên Nhiên, Fuu2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35

      Vất vả cả ngày, “Độc tường” vương phủ rốt cuộc cũng hoàn thành, tuy còn rất đơn giản chỉ dùng hai loại thực vật đặt cạnh nhau sinh ra độc khí trồng xen lẫn nhau bao quanh toàn bộ vương phủ. Trừ phi theo đại môn quang minh chính đại tiến vào, bằng nhất định trúng độc.

      Hai cổ tay Nhạc Sở Nhân gần như muốn tê liệt, nhưng toàn thân thể vẫn còn thoải mái. Thích Kiến cũng còn chịu nổi bởi thể lực nam nữ có khác biệt.

      nhàng nhất là Diêm Tô, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, cả ngày vận động như vậy cũng khiến toàn than nàng tê liệt.

      "Mệt mỏi? Mệt mỏi là được rồi, ngày sau ăn đau khổ còn nhiều hơn thế này nhiều."

      Khi mấy người dung, Nhạc Sở Nhân nhìn mặt Diêm Tô ngừng vẻ mệt mỏi từ từ .

      Phong Duyên Thương ngồi bên cạnh giúp nàng lấy đĩa rau đem đến trước mặt, nghe vậy khẽ cười:

      "Nhìn thần thái vương phi, dù liên tục mấy ngày mấy đêm cũng kêu mệt."

      Quả thực là cái người bằng sắt a.

      Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn bất mãn hừ :

      "Ta làm này đó cũng biết là vì ai, tại ngẫm lại ta mới biết được hoá ra là vì a miêu a cẩu gì đó trong phủ a."

      Từ trong cặp mắt xinh đẹp của bắt được tia đắc ý, Nhạc Sở Nhân lại tức giận rất muốn đá cước, giống như nàng làm này đó đều là dĩ nhiên.

      "Vương phi vất vả , bổn vương lấy canh thay rượu kính vương phi, còn thỉnh vương phi đại nhân đại lượng cần so đo."

      Phong Duyên Thương cười khẽ đem bát canh đưa đến bên miệng Nhạc Sở Nhân, mắt phượng nhộn nhạo ý cười, thoạt nhìn có chút vui vẻ.

      Diêm Tô ngồi đối diện mím môi nhìn hai người, Thích Kiến cúi mắt, tự phong kín lỗ tai, tựa như có cảm giác nuốt trôi.

      "Hừ, ta ăn no ."

      Nhạc Sở Nhân liếc mắt xem, buông đũa đứng lên nhìn về phía hai đồ đệ ngồi ở đối diện nhưng khoảng cách lai rất xa:

      "Các ngươi ăn xong rồi qua Lạc Sương Các chuyến, ta có thứ này cho các ngươi."

      Dứt lời, nàng phất tay áo rời , bộ dạng tức giận.

      Cho đến khi bóng dáng Nhạc Sở Nhân biến mất hồi lâu, Diêm Tô mới cười ra tiếng, nhìn Phong Duyên Thương mặt mày tràn đầy sung sướng khỏi lắc đầu:

      "Cố tình làm nàng tức giận đến ăn ngon lão thất ngươi mới khoái trá? Ngũ ca ngươi ngươi là quái nhân sai."

      Đây là làm sao a?

      Ý cười trong con ngươi Phong Duyên Thương dần phai, khóe môi độ cong lại vẫn như cũ:

      "Ngươi tính khi nào sửa lại xưng hô đối bổn vương?"

      Mặt mày ôn hòa, quanh thân lại vờn quanh tầng đạm mạc thể bỏ qua.

      Diêm Tô khẽ quát:

      "Nếu là ngươi có thể nhận được từ ngũ ca ngươi tiếng tôn xưng, ta liền quang minh chính đại sửa lại xưng hô đối lão thất ngươi."

      Nàng gọi Nhạc Sở Nhân là sư phụ, Phong Duyên Thương đây là muốn chiếm tiện nghi nha.

      Khóe môi Phong Duyên Thương giơ lên, mặt mày lạnh nhạt đột nhiên ra vài phần mị hoặc, động tác tao nhã đứng lên, cười đến hết sức phong nhã:

      "Bổn vương nhận được."

      Thản nhiên ném lại vài chữ, thản nhiên rời .

      Diêm Tô nhìn bóng dáng thở dài lắc đầu, lại thầm than Phong Duyên Thiệu đem tính tình Phong Duyên Thương đoán chuẩn như vậy. Thích Kiến ngồi bên sớm như đứng đống lửa, như ngồi đống than khẽ nhả ra khí, bữa cơm này khó nuốt trôi a.

      Lạc Sương Các, Nhạc Sở Nhân khoanh chân ngồi giường thần sắc thản nhiên, ngẫm lại những chuyện phát sinh hôm nay nàng ra rất vui vẻ. Nhớ tới Phong Duyên Thương, nàng khỏi bĩu môi, sau lại nhịn được cười, kẻ này tại lá gan càng lúc càng lớn cư nhiên dám chọc giận nàng. Tuy nhiên nhìn sinh long hoạt hổ như vậy, nàng cũng có thể an tâm chút , vậy ngày sau cũng có người có thể khi dễ .

      "Sư phụ?" Bỗng dưng, bên ngoài truyền đến thanh của Diêm Tô, tiếng sư phụ này khiến Nhạc Sở Nhân có chút đắc ý, nàng cũng làm sư phụ người ta.

      "Vào ."

      Bày ra tư thế sư phụ, nàng kéo dài thanh rất có phong phạm sư phụ.

      Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Diêm Tô cùng Thích Kiến trước sau vào.

      "Vương phi." Thích Kiến vẫn thực kính cẩn chắp tay hành lễ gọi vương phi, giống Diêm Tô tùy ý như vậy.

      Nhạc Sở Nhân vẫy tay muốn hai người bọn họ lại đây, đối với việc xứng hô nàng cũng phải thực để ý.

      Diêm Tô đến bên giường ngồi xuống, ý cười trong suốt nhìn chân Nhạc Sở Nhân:

      "Vừa mới ở nhà ăn muốn cho chúng ta này nọ, sư phụ, là cái gì?"

      Thích Kiến tuy có sốt ruột mở miệng hỏi, nhưng đứng ở bên nhìn Nhạc Sở Nhân chăm chú.

      Nhạc Sở Nhân tươi cười đầy mặt, sau đó nâng tay lên, hồng xà nằm trong tay nàng, nửa người nâng lên, diện mạo hiên ngang.

      Diêm Tô hề có chuẩn bị, hơi giật mình hoảng sợ. Ngay sau đó nhìn bộ dáng hồng xà kiêu lại mang theo vài phần đáng , lại tiến về phía trước:

      "Sư phụ, đây là muốn tặng cho ta?"

      Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, tay khác đem chiếc vòng tay bằng mây tre đưa cho Diêm Tô:

      "Mang theo vật này bên mình, hồng xà nghe lời ngươi."

      Sờ sờ đầu nỏ của hồng xà, đây là vật nàng đến nơi đây bồi dưỡng , nàng nếu rồi, nó cũng chỗ an thân .

      Diêm Tô đeo vòng tay kia, ánh mắt lóe lên hưng phấn vươn tay hướng hồng xà.

      Hồng xà giống như ngửi được hương vị, xoay thân mình hướng Diêm Tô qua.

      Nhạc Sở Nhân quay đầu từ góc giường lấy đến thiềm thừ vương vẫn nằm im góc. Nó tại rất lớn, cái đầu dài gấp đôi, là cái mười phần phàm ăn.

      "Thích Kiến, thứ này cho ngươi. Nó đầy người đều là kịch độc, nuôi dương tốt, nếu biết dưỡng có thể hướng Đinh Đương học. Ngươi người mang theo tị cổ hoàn trước kia ta đưa cho ngươi, là có thể tránh được độc dược người nó. Tuy nhiên vẫn nên thỉnh thoảng ăn ít thảo dược thanh độc, nếu thời gian lâu tai hại đối với thân thể."

      Hai thứ này đều là bảo bối Nhạc Sở Nhân, đây xem như chuẩn bị hậu , lập tức đều an bài ổn thỏa.

      Diêm Tô cao hứng, Thích Kiến cũng ngoại lệ, sớm kiến thức qua năng lực của hai cái bảo bối này, đến nay so chiêu vẫn như cũ chẳng phân biệt được cao thấp đâu.

      "Đây coi như lễ vật nhập môn , ngày sau các ngươi dốc lòng nghiên cứu, chỗ nào hiểu có thể cùng nhau nghiên cứu, có thể dùng nhiều phương thức hướng đối phương lãnh giáo. Môn phái chúng ta tuyệt đối tự do, có câu thúc gì. Tuy nhiên, ta muốn lập ra quy củ thể thay đổi đó là thể gây thương tổn Phong Duyên Thương."

      Có lẽ mục đích nàng tới nơi này vì cứu Phong Duyên Thương mạng , nếu là Phong Duyên Thương lại gặp nạn, chắc nàng còn có thể mạc danh kỳ diệu xuất ở trong này, nàng cũng nên ở hai cái thời lại lại.

      Lời này của nàng khiến Diêm Tô cùng Thích Kiến thể lý giải được, thương tổn Phong Duyên Thương? Có nàng ở bên người Phong Duyên Thương ai lại ngu ngốc thương tổn ? Nhưng nàng lời này đối bọn họ có lẽ ý tứ là muốn bọn họ cũng bảo hộ Phong Duyên Thương?

      Hai người đều thầm cân nhắc, các đáp án đồng nhất, nhưng người nào có đáp án có thể lien quan tới suy nghĩ trong lòng Nhạc Sở Nhân.

      Trong bóng đêm, tại góc đèn đuốc chiếu tới địa phương có bóng trắng mơ hồ cùng bóng đêm hòa làm thể. Lời trong phòng lọt vào tai thiếu chữ, trong mông lung, tựa như cười.

      Phong Duyên Thương cảm thấy sinh mệnh kéo dài tựa hồ là chuyện tốt, cứ như vậy đoán đoán, đùa giỡn lại đến bảo hộ lẫn nhau hẳn là chuyện hoàn mỹ nhất thế gian này.
      vu ngoc lan, Nhiên Nhiên, Fuu2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: Động tâm

      Mặt trời vừa lên, đại môn Thất vương phủ chậm rãi mở ra, chiếc xe ngựa khắc hoa xa hoa theo của hông ra rồi dừng lại trước đại môn.

      Ngày hôm nay đối Nhạc Sở Nhân mà ngày phi thường có ý nghĩa, bởi vì hôm nay nàng muốn Nhạc thượng thư phủ, cũng chính là “Nhà mẹ đẻ” của nàng. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc có hay cơ hội trở về.

      Từ Lạc Sương Các ra, Nhạc Sở Nhân khẽ thở sâu, nàng có dự cảm lúc này nàng nhất định có thể trở về.

      Chưa từng để ý ăn mặc của mình, Nhạc Sở Nhân căn bản biết nàng hôm nay có bao nhiêu xinh đẹp quyến rũ, càng bộc lộ khí chất đặc biệt của nàng, mặt mày lộ vẻ phong. Ngay cả Đinh Đương bên cạnh cũng nhịn được thở dài, vương phi quả nhiên khác xưa nhiều. Đặc biệt hôm nay hồi thượng thư phủ, Đinh Đương càng cố ý đem nàng trang điểm càng xinh đẹp bức người khiến những người ở thượng thưu phủ nhìn, nhất định phải làm cho bọn họ phải mở to mắt xem, hừ.

      " thôi, Tiểu Thương Tử khẳng định chờ ở đại sảnh."

      Chính nàng cũng chú ý tới trong giọng của chính mình có tia thở dài, nghĩ đến sắp rời , cảm thấy có chút tiếc nuối.

      Tới sảnh trước, Phong Duyên Thương quả nhiên chờ ở đó. thân cẩm y nguyệt sắc trơn bóng khiến cho cả người như phủ thêm vầng sáng hoa mỹ. Tóc búi cao phong thần tuấn lãng, khắc kia phảng giống như trong thiên địa chỉ có mọt mình , con ngươi Nhạc Sở Nhân cũng khỏi thoáng sương mù, rất đẹp.

      "Tiểu Thương Tử."

      Gọi tiếng, Nhạc Sở Nhân bước bậc thang đến phía , Phong Duyên Thương cũng đem ánh mắt dừng ở người nàng. Môi mỏng giơ lên, tươi cười ấm áp như gió, Nhạc Sở Nhân nheo lại con ngươi, đột nhiên cảm thấy cùng người kia vĩnh biệt rất đáng tiếc.

      đến bên cạnh , ngửa đầu nhìn cười, Nhạc Sở Nhân ý nghĩ vừa động, tiến lên mở ra hai tay nhàng ôm lấy chút. Ở trong lòng yên lặng tái kiến, mặt lại cười đến mặt mày sinh hoa:

      "Tiểu Thương Tử, ngươi đẹp mắt."
      ( Tỷ luôn khen ca như vậy khiến ta edit mà muốn nội thương luôn >____< )

      Bởi vì hành động của Nhạc Sở Nhân rất đột, chỉ Phong Duyên Thương, hộ vệ nha hoàn gã sai vặt bốn phía đều sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lập tức cúi đầu trang câm điếc.

      Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt nàng sang như sao phản chiếu than ảnh của giống như chỉ nhìn thấy . Hơn nữa cái ôm nhàng trong chớp mắt kia lại khiến cảm giác ràng trái tim đập nhanh khống chế được.

      Thấy Phong Duyên Thương chỉ nhìn mình lời nào Nhạc Sở Nhân buồn cười, tên cổ nhân rất “gà giò” (ô.. ô… nguyên văn nhé, Nguyệt ko biết đổi thế nào >”<) , thế nhưng bị cái ôm sắp chia tay của nàng dọa sợ?

      "Ta hôm nay tốt xem như vậy? Muốn xem cũng vụng trộm xem, ngươi nhìn chằm chằm ta lâu như vậy, ta ngượng ngùng ."

      Quả nàng rất ngượng ngùng nha, nhưng lời này của nàng lại như tùy ý đùa cợt, bốn phía mọi người có chút buồn cười.

      Phong Duyên Thương gật gật đầu, giọng :

      "Tao nhã bắn ra bốn phía."

      Mấy chữ của khiến Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi, cao thấp đánh giá chính mình phen:

      "Chậc chậc, Tiểu Thương Tử tinh mắt."

      Phong Duyên Thương cười khẽ, rồi sau đó cầm tay nàng, cảm giác ấm áp mềm mại khiến lòng run lên:

      " thôi, xe ngựa sớm chuẩn bị tốt."

      Nhạc Sở Nhân có tránh tay , cảm giác này nàng muốn nhớ kỹ, chỉ sợ về sau còn có mý nam như vậy nắm tay nàng, đối nàng ôn nhu nở nụ cười, đúng là tiếc nuối nha!

      Hai người dắt tay sóng vai bước ra đại môn, ở trong mắt mọi người, bọn họ chính là trời sinh tuyệt phối

      Vừa lên xe ngựa, xe lập tức rời , trước sau theo tám hộ vệ cưỡi ngựa, xa giá hướng Thượng thư phủ khởi hành.

      Trong xe ngựa, Nhạc Sở Nhân ánh mắt nháy nhìn chằm chằm Phong Duyên Thương, tính đem bộ dáng mỹ nam này nhớ kỹ ràng. Đây là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi vào thế giới, chính mình khả năng vì cứu mà đến, là nguyên nhân của hết thảy kiện, là nguyên nhân xinh đẹp.

      Phong Duyên Thương mặc nàng hề cố kỵ nhìn, thần sắc thay đổi, môi mỏng cong lên tuwaaj tiếu phi tiếu, mỗi góc độ đều tựa nghiệt.

      Trong lòng muôn vàn tính toán, nhưng vô luận tính toán như thế nào, đều cảm thấy hôm nay nhất định thực vui vẻ. Tưởng tượng thấy biểu tình Nhạc Sở Nhân hoặc sầu mi khổ kiểm hoặc lửa giận công tâm hoặc mờ mịt vô thố, vô luận thế nào đều muốn xem, rất rất muốn xem.

      Nhạc Sở Nhân tất nhiên là biết suy nghĩ trong lòng Phong Duyên Thương, khi xe ngựa chậm rãi dừng lại nàng còn miên man suy nghĩ, thậm chí suy nghĩ xem có thể đem mỹ nam cổ nhân này mang về hay .

      "Vương phi, đến."

      Xe ngựa dừng lại lúc, Nhạc Sở Nhân vẫn nhúc nhích chỉ nhìn chằm chằm Phong Duyên Thương ngẩn người, Phong Duyên Thương cũng nhìn chăm chú vào nàng nhìn chính mình ngẩn người, tâm tình rất tốt. Bởi vì nghe được thanh Nhạc Chí Châu bên ngoài, mới thể lên tiếng đem Nhạc Sở Nhân thất thần đánh thức.

      "Đến? nhanh."

      Nàng liên hệ với trong tiết trong phim ảnh trước đây xem đem Phong Duyên Thương mang về có thể hay đột nhiên trở nên già . nghĩ tới trong nháy mắt, nàng phải .

      "Uh, xuống . Nhạc thượng thư đợi hồi lâu ."

      dẫn đầu đứng dậy ra khỏi xe ngựa, Nhạc Sở Nhân theo sau ra ngoài.

      Ra khỏi xe ngựa nhìn đến đó là đám người đứng trước cửa phủ đệ rộng lớn, cả trai lẫn già trẻ lớn bé khoảng năm sáu mươi người

      Đều là ai Nhạc Sở Nhân cũng biết, càng có hứng thú nhận thức, cho nên cũng gần là nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, khẽ nhếch cằm bộ dáng cao ngạo nắm tay Phong Duyên Thương từ xe ngựa xuống.

      "Hạ quan gặp qua Thất vương, Thất vương phi."

      Nhạc Chí Châu tiến lên khom người, tư thái cung kính. Kỳ với chức quan của hoàn toàn cần làm đại lễ này, nhưng cảm thấy sợ hãi, nhớ tới Chiêm hộ vệ của Thất vương phủ lạnh lùng phiết cho gì đó chân lại muốn nhũn ra. Cho tới bây giờ nghĩ tới, Thất vương bệnh nặng quấn than tùy thời chết này nắm 'Nhược điểm' của , hơn nữa là 'Nhược điểm' có thể lấy mạng già này của .

      "Nhạc thượng thư cần đa lễ, vương phi chính là nhớ nhà muốn đến xem thôi, cần long trọng như vậy."

      Thần sắc Phong Duyên Thương tự nhiên, tươi cười phong nhã, mặt mày tỏa ra quý khí tự nhiên.

      Nhạc Sở Nhân nhíu mày, tuy rằng thích lời Phong Duyên Thương cho lắm, nhưng lý do này cũng là hợp lý nhất.

      Ngẩng đầu, nhìn về phía vị Nhạc Thượng thư trong truyền thuyết này, Nhạc Sở Nhân mặt chút thay đổi gật đầu xem như quan tâm , rồi dời tầm mắt nhìn về phía nơi khác. Nhưng mà tầm mắt qua đều là hé ra những gương nàng thích, cuối cùng nhìn Phong Duyên Thương bên người, trong phạm vi mười dặm, cũng chỉ có Phong Duyên Thương nhìn thuận mắt.

      Nhạc Chí Châu cùng Phong Duyên Thương khách sáo vài câu, rồi thỉnh bọn họ vào phủ. Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân nắm tay tuốt đàng trước, Nhạc Chí Châu theo bên. Tuy Nhạc Sở Nhân đối có hảo cảm, nhưng thể phủ nhận, người này xác thực có chút bản lĩnh bằng cũng ngồi đến vị trí này.

      Mặt sau theo đám người của Nhạc, vài tuổi cùng Nhạc Sở Nhân xấp xỉ vụng trộm liếc than ảnh tao nhã phía trước, nhưng khi nhìn đến vẫn gắt gao nắm tay Nhạc Sở Nhân, cảm thấy khỏi sinh ra vài phần ghen tị. Ai ngờ đến tiểu ngũ nghe được tiếng gió sợ chết khiếp kia lại có mệnh tốt gả cho người như, quả nhiên là bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Nếu là lúc trước biết bệnh của Thất vương tốt lên, chỉ sợ các nàng còn tranh giành gả đâu.

      Coi như mừng Quốc Khánh , chương thứ 2 trong ngày hôm nay =D

      Chương 37: Về nhà

      Đại sảnh Thượng thư phủ tràn đầy người. Phong Duyên Thương cùng Nhạc Chí Châu ngồi ở chủ tọa, Nhạc Sở Nhân ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, hộ vệ của Thất vương phủ đứng phía sau.

      Đối diện đều là người Nhạc gia, ba vị phu nhân thoạt nhìn có chút tuổi, còn có thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cùng với bốn năm thoạt nhìn tuổi cùng Nhạc Sở Nhân sai biệt lắm. Họ đều trang điểm xinh đẹp, mặc váy thấp ngực, trước ngực lộ ra mảnh xuân quang tựa như bánh bao tùy thời có thể lộ ra. (Ặc thứ lỗi cho kẻ hèn này nhưng NSN tỷ dùng từ… khó có thể edit quá >__<)

      Nhạc Sở Nhân mặt chút thay đổi, , nàng có điểm nhịn nổi nữa. Đối diện loạt người kia, người nào nàng xem đều vừa mắt. Vài cái phu nhân cúi đầu giả bộ hiền thục nưng theo ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía nàng mang theo chút khinh bỉ kia liền nhìn ra được vô luận trước kia hay tại, các nàng cũng muốn thấy nàng.

      Vài kia, có thể là 'Tỷ muội tốt' của nàng, tuy nhiên tại các nàng cảm thấy hứng thú với Phong Duyên Thương. Xấu hổ thẹn thùng liếc trộm , hoàn toàn đem vị Thất vương phi danh nghĩa như nàng để vào mắt.

      Thở sâu, Nhạc Sở Nhân ngồi nổi nữa, quay đầu, tầm mắt nhìnvề phía Phong Duyên Thương. Phong Duyên Thương dường như cũng cảm nhận được nàng kiên nhẫn, khi nàng nhìn qua đồng thời cũng nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, ở trong mắt đối phương đều thấy được kiên nhẫn.

      Nhạc Sở Nhân nhịn được cong khóe môi, bỗng dưng cười xinh đẹp vô song, Nhạc Chí Châu theo Phong Duyên Thương tầm mắt nhìn qua cũng khỏi sửng sốt.

      "Nhàm chán ? lâu trở lại, bằng ra ngoài dạo chút?"

      Lời của Phong Duyên Thương vừa đúng lên tâm tư Nhạc Sở Nhân khiến nàng càng nhìn càng thấy cổ nhân này thuận mắt. Nếu là chính mình vĩnh viễn ở chỗ này, cùng cổ nhân này trải qua cuộc sống cũng là chuyện tốt nha.

      "Tốt, nhìn xem qua mấy tháng, trong phủ có thay đổi gì ."

      Nhạc Sở Nhân đứng lên cũng thèm để ý người khác, xoay người ra khỏi đại sảnh.

      Phong Duyên Thương đứng lên, tầm mắt tựa như vô ý đảo qua Nhạc Chí Châu, Nhạc Chí Châu chần chừ gật gật đầu, tỏ vẻ hết thảy đều làm tốt.

      Phong Duyên Thương khóe môi giơ lên, hai tay chắp sau lưng thong thả rời . Nhạc Chí Châu nhìn ra khỏi đại sảnh khẻ thở phào, vẫy vẫy tay ý bảo quản gia nhanh đuổi kịp.

      Đinh Đương cũng theo trở lại Thượng thư phủ, luôn luôn chờ ngoài đại sảnh. Nhạc Sở Nhân ra bảo Đinh Đương dẫn đường ao sen nàng rơi xuống ngày đó, Đinh Đương nhanh nhẹn dẫn đường.

      Phong Duyên Thương vài bước đuổi theo nàng, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn cái, tầm mắt cũng đảo qua quản gia phía sau. Bất quá nàng đối quản gia cũng có ý kiến gì, nguyện ý theo liền theo.

      "Đây là muốn chỗ nào?"

      Phong Duyên Thương biết còn hỏi, kỳ cũng thực nóng vội, nôn nóng muốn nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân thất vọng tuyệt vọng. ( ca BT >___< )

      "Ngươi biết ? Ngày cùng ngươi kết hôn, “Ta” nhảy qua liên trì nha."

      Nhạc Sở Nhân đoán rằng Phong Duyên Thương hẳn là biết đến, chỉ sợ cũng thực muốn biết vì sao tại nàng cùng Nhạc Sở Nhân trước kia tình nguyện nhảy liên trì cũng muốn gả cho giống nhau.

      Phong Duyên Thương cười cười, mặt mày lộ vẻ sung sướng:

      "Cho nên đâu? Vương phi muốn cái gì? phải muốn , nàng còn muốn nhảy thêm lần ."

      Giống như vô tình hỏi, lại chuẩn xác ra chuyện Nhạc Sở Nhân muốn làm lúc này.

      Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn :

      "Nếu ta phải sao?"

      Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng cười đến ôn hòa, rồi tầm mắt lướt qua nàng nhìn hướng xa xa, khóe môi ý cười mở rộng, lắc đầu:

      "Vương phi chỉ sợ nhảy được ."

      "Ân?"

      Nhạc Sở Nhân nhíu mi, ngay sau đó mạnh mẽ quay đầu, tốc độ quá mức nhanh khiến nàng thiếu chút nữa trẹo cổ.

      Tuy nhiên cai đó với nàng trọng yếu bởi vì cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc Nhạc Sở Nhân trận nổ vang.

      Liên trì rộng gần hai mẫu liên trì bị những khối đá lớn lấp bằng thừa kẽ hở, từ nơi này nhìn lại mảnh trắng bóng, mặt trời lên cao phản xạ lại có chút chói mắt.

      Nhạc Sở Nhân chết lặng chỗ gần như phút, sau khi hoàn hồn liền bước nhanh chạy tới, Phong Duyên Thương nhìn chăm chú vào bóng dáng vội vã của nàng cười đến xinh đẹp, liền ngay ánh mắt cũng nhộn nhạo ý cười, tựa như hòa tan hết thảy.

      “ Cái gì chứ?!!"

      Chạy vội tới gần, Nhạc Sở Nhân cũng xem ràng . Liên trì này quả nhiên bị lấp bằng, hơn nữa cùng bao trùm tầng đá kia tựa như khối hoàn chỉnh quả thừa khe hở.

      Vô số từ ngữ thô tực nghẹn trong, có nước nàng làm thế nào chết đuối? Chẳng lẽ muốn đập đầu chết tại đống đá này a?

      Phong Duyên Thương đến bên người nàng, nhìn nhìn liên bị san bằng, đuôi lông mày nhướn lênkhinh động, đối với Nhạc Chí Châu hoàn thành hoàn mỹ mệnh lệnh của cảm thấy vừa lòng.

      "Đây là có chuyện gì? Như thế nào đem nó lấp ?"

      Nhạc Sở Nhân nhíu lông mi, mắt lộ ra hung quang.

      Phong Duyên Thương lắc đầu, gương mặt uấn mỹ vẻ vô tội:

      "Cái này làm sao bổn vương biết được?"

      xong, tầm mắt quét về phía sau ý bảo Nhạc Sở Nhân có thể hỏi hỏi quản gia vẫn theo ở phía sau.

      Lông mày Nhạc Sở Nhân cơ hồ dựng thẳng lên, hai bước trở lại đến trước mặt quản gia, phen hung ác nắm vạt áo :

      ", liên trì này là ai lấp ?"

      Quản gia bị hành động đột ngột của Nhạc Sở Nhân làm kinh sợ, đặc biệt nhìn nàng cơ hồ muôn săn thịt mình, đầu lưỡi thắt lại, ngũ tiểu thư khi nào hung dữ như vậy?

      "."

      Thấy , Nhạc Sở Nhân tức giận dùng cỗ lực đạo lớn đem đá đổ, nếu phải Phong Duyên Thương động tác nanh chóng bắt lấy nàng, nàng khẳng định muốn cưỡi lên người quản gia thưởng vài quyền đâu.( tỷ là du côn sao? >”<)

      Ôm Nhạc Sở Nhân giương nanh múa vuốt, Phong Duyên Thương thản nhiên nhìn lướt qua quản gia té ngã đất:

      "Vương phi hỏi ngươi, ."

      Phải như thế nào hẳn Nhạc Chí Châu dạy .

      Quản gia bị Phong Duyên Thương thản nhiên liếc mắt cái chân run run, đứng lên quỳ mặt đất đứt quãng :

      "Bẩm Thất vương Thất vương phi, tháng trước tất cả ao hồ trong phủ cùng giếng nước đều vô cớ nổi lên màu đỏ giống như máu. Lão gia vội vàng mời quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân đây là dấu hiệu xấu, muốn lão gia đem toàn bộ ao giếng trong phủ đều lấp. Dưới cùng là vôi, mặt là đá vụn, cùng là đá tảng dày hai thước đều từ núi sâu vận chuyển đến, cứng rắn vô cùng."

      Cúi đầu đều nghe được thanh Nhạc Sở Nhân rít gào, quản gia vội vàng đem những lời nên xong.

      Nhạc Sở Nhân gần như tìm thấy thanh chính mình , bị Phong Duyên Thương ôm nàng giãy ra, bằng nàng nhất định phải đem Nhạc Chí Châu cùng tên quốc sư đại nhân gì đó xả làm tám khối.

      Giằng co lúc lâu, thân thể Nhạc Sở Nhân rốt cuộc mếm xuống, nhìn mảnh đá tảng trắng xóa, trong đầu vang lên câu cuối cùng của quản gia: dày hai thước, cứng rắn vô cùng.

      Nhìn Nhạc Sở Nhân hề giãy dụa, Phong Duyên Thương thả lỏng lực đạo, giương mắt ý bảo Đinh Đương bị dọa ngây ngốc cùng quản gia rời , sau đó nhìn về phía người trong lòng hai mắt mê man.

      Đinh đương cùng quản gia rời , nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ, Phong Duyên Thương điều chỉnh lại biểu tình, làm cho chính mình biểu tình tự nhiên chút.

      "Rốt cuộc làm sao vậy? Liên trì này rốt cuộc có cái gì? Vẫn là nàng muốn nhảy xuống?"

      Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại, theo thả lỏng lực đạo, thân thể nàng dần dần trôi xuống vô lực ngồi dưới đất.

      Phong Duyên Thương ngồi xổm xuống nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu.

      Lặng im hồi lâu, mặt trời cũng ngả về tây, Nhạc Sở Nhân rốt cuộc lên tiếng:

      "Ta phải về gia."
      vu ngoc lan, Nhiên Nhiên, Fuu2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38 Thẳng thắn

      "Xem ra, ta trở về được."

      Thở dài tiếng, Nhạc Sở Nhân lần này hoàn toàn tuyệt vọng. Tình tiết trong phim ảnh có lẽ căn đúng, thông qua địa phương nàng đến căn bản thể quay về, hoặc có lẽ, nàng đến nơi này hoàn toàn có đường trở về, vẫn đều là nàng ép buộc vớ vẫn thôi.

      Phong Duyên Thương nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm, nhìn ra cảm xúc gì.

      "Nhà nàng ở đâu?"

      Khi đó đoán, có lẽ đại bộ phận đều là .

      Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn cái, con ngươi vốn lấp lánh nay phủ tầng sương mù:

      "Rất xa rất xa, xa đến nỗi ta chỉ có thể tưởng tượng lại thể quay về."

      Phong Duyên Thương nhìn nàng, của nàng tầm mắt thực hư vô, vẻ mặt này của nàng từng gặp qua, giống như xuyên thấu thiên nhìn mấy trọng thiên ngoại.(câu này cho phép Nguyệt ko edit vì mất ý mà Nguyệt cũng ko biết edit thế nào luôn >”<)

      "Cho nên nàng cảm thấy nhảy liên trì này là cách để về nhà?"

      Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, rồi lại lắc đầu:

      "Ai biết. Aiz, ta ngươi nhưng ngươi đừng coi ta là quái nha."

      Nay tới đây , vậy xong luôn .

      Phong Duyên Thương bật cười:

      " , có lẽ nàng bổn vương còn có thể giúp nàng phân tích chút."

      Nhạc Sở Nhân bĩu môi, khoanh chân ngồi dưới đất nhìn về phía xa xa:

      "Ta phải là người nơi này, như thế nào bây giờ nhỉ, ta hẳn là người của mấy ngàn năm sau . biết là do thời biến động hoặc là nguyên nhân đặc biệt nào khác, ta vừa tỉnh lại thấy mình xuất ở nơi này của các ngươi. Hơn nữa ta vừa mở mắt nhìn đến ngươi, ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy khi đến nơi đây."

      Nàng lẳng lặng xong, chợt cảm giác hết thảy trước kia cách nàng càng ngày càng xa.

      Phong Duyên Thương môi mỏng giơ lên, nhớ tới khi đó nàng từng qua nàng biết người của Thượng thư phủ, hóa ra là như vậy.

      "Ta vẫn cảm thấy thông qua địa điểm khi ta đến có lẽ ta có thể trở về. Khi đó ta hỏi ngươi chuyện ta hôn mê ngày chúng ta thành thân. Ngươi ta hôn mê lúc kiệu hoa nâng đến, lúc ấy ta nghĩ địa điểm kia hẳn là ở trong kiệu hoa, nhưng sau đó chứng minh suy đoán của ta sai rồi. Vốn ta ôm hy vọng , nhưng hôm nọ Đinh Đương đột nhiên ngày chúng ta thành than, Nhạc Sở nhân kia nhảy hồ tự sát, ta mới giật mình, có lẽ địa điểm ta đến nơi là liên trì này. Ta muốn thông qua nơi này trở về, nhưng là ai biết nơi này cư nhiên bị lấp. Aiz, ta trở về được."

      Lại thở dài, Nhạc Sở Nhân cảm thấy chính mình thực chán nản.

      Phong Duyên Thương mi phong nhíu lại, nhìn vẻ mặt thất bại của Nhạc Sở Nhân, giọng :

      "Nếu là nàng căn bản thể quay về sao? Cho dù nơi này có bị lấp , nàng nhảy vào, nhưng thể quay về, vậy là tìm chết a."

      Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nghĩ nghĩ:

      "Nhưng ta muốn trở về!"

      Nàng cũng phải người nơi này, sao có thể ở lại chỗ này đây?

      "Nơi này tốt sao?"

      Ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương thực muốn biết đáp án.

      "Có chỗ nào tốt? Mọi thứ đều lạc hậu như vậy, giường ngủ thoải mái, có bồn tắm tự động lớn, có điện, có máy tính, có tivi. Đến buổi tối trừ bỏ ngủ cũng có thứ gì khác tiêu khiển, còn có đám cổ nhân cả ngày tại lúc lúc bên người chẳng khác gì xác ướp có ý thức. Còn có ngươi, tên cổ nhân này, ta cứu cái mạng của ngươi, ngươi tại lá gan lớn chọc ta tức giận."

      Bởi vì câu của Phong Duyên Thương hoàn toàn chọc giận Nhạc Sở Nhân, nàng đem hết thảy bất mãn trong lòng ra, những lời này nàng sớm muốn rồi.

      Phong Duyên Thương bị phun á khẩu trả lời được, nàng có vài thứ hiểu, nhưng lại biết Nhạc Sở Nhân đối nơi này thực bất mãn. Hơn nữa, cái thế giới kia của nàng hết sức tiên tiến, chỉ vì những thứ vật chất này khiến cho nàng khẩn cấp muốn trở về.

      Nhìn bộ dáng mờ mịt của Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân thở dài:

      "Quên , cùng ngươi mấy thứ này làm gì, cổ nhân như ngươi lại hiểu. Ta trở về được, hơn nữa lại chiếm thân thể lão bà ngươi, ngươi muốn ta đem lão bà ngươi đổi trở về ta làm được. Cho nên, chúng ta ly hôn ?"

      Phong Duyên Thương nhíu mi nhìn nàng, đợi nàng đem lời hết, mở miệng :

      "Như thế nào ly hôn?"

      Nghe qua hẳn phải là cái gì tốt.

      Nhạc Sở Nhân ngẩn người, lúc này mới nhớ đến nàng cùng cổ nhân này cái gì ly hôn.

      "Ly hôn chính là ta đem ngươi hưu ."

      Khóe miệng Nhạc Sở Nhân run rẩy, trong lòng thầm bỏ thêm câu, ngu ngốc!

      "Ở nơi đó của các nàng, đều là thê tử hưu trượng phu?"

      Phong Duyên Thương cảm thấy Nhạc Sở Nhân dối.

      Nhạc Sở Nhân hừ hừ:

      "Ai hưu ai đều giống nhau, dù sao ly hôn xong đều riêng biệt thể ở chung. , chúng ta ly hôn ?"

      Kỳ Phong Duyên Thương lá gan ra so với nàng tưởng tượng lớn, nếu bên người nàng đột nhiên xuất người như vậy, nàng cách xa xa .

      Phong Duyên Thương giơ lên khóe môi, con ngươi lên chút ý cười:

      "Nàng tới khi đó là ở liên trì này, cách khác,ngồi kiệu hoa là nàng, bị đưa vào Thất vương phủ cũng là nàng, cùng bổn vương cùng nằm giường cũng là nàng. Ở Đại Yến, chỉ có trượng phu có quyền lợi hưu thê hai từ này. Bổn vương hưu nàng, nàng như trước vẫn là Thất vương phi."

      Nhạc Sở Nhân ninh mi, ánh mắt tốt:

      "Ý tứ của ngươi là người cùng ngươi kết hôn là ta? Ngươi ra muốn chiếm tiện nghi, áo cưới của ta đâu? Nhẫn kim cương của ta đâu? Kết hôn chứng (giấy đk kết hôn) của chúng ta đâu? Cái gì cũng có còn ta là lão bà ngươi, tên cổ nhân ngươi nghĩ tốt đẹp a."

      xong nhảy dựng lên, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh. phân tiền hoa cũng muốn thú nàng? Nằm mơ!

      "Ở nơi đó của các nàng, thành thân cần những thứ này sao? Hảo, bổn vương có thể chuẩn bị."

      Phong Duyên Thương đứng lên, ánh mắt nhìn bộ dáng kiêu ngạo của nàng, vân đạm phong khinh .

      Nhạc Sở Nhân gì, ngạnh ngạnh, cuối cùng thở dài:

      "Cùng cổ nhân như ngươi thông, chỗ chúng ta phải muốn kết hôn liền kết hôn . Ngươi cũng ta, ta cũng ngươi, chúng ta làm sao muốn kết hôn đây?"

      Tuy nàng chưa từng ai, nhưng muốn nàng cùng người mà mình có cảm giác kết hôn, căn bản là chuyện có khả năng.

      "?"

      Phong Duyên Thương cuối cùng cũng hiểu được trọng điểm trong lời của nàng: !

      Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, rồi vỗ vỗ bả vai Phong Duyên Thương:

      "Ta có thời gian cho ngươi hiểu tình nam nữ, hơn nữa ta cũng biết là gì, ta đều là từ phim ảnh xe được. chết sống lại, trải qua các loại suy sụp, sau đó mới có thể cùng chỗ." ( Nguyệt: giải thích của tỷ rất…kỳ cục a >”<)

      Nàng xem qua rất nhiều phim ảnh, tình của những nam nữ nhân vật chính đều gặp nhiều trắc trở. Cho nên, nàng cũng cho rằng, tình nam nữ hẳn đều là như vậy.

      Phong Duyên Thương nhìn khuôn mặt ra vẻ ta đều biết của nàng, có chút buồn cười.

      "Những thứ đó về sau bàn lại, hôm nay thấy được này đó, nàng cũng nên chết tâm . Về sau vẫn giống như trước đây, nàng làm chuyện nàng thích, có bất luận kẻ nào gây trở ngại. Nhớ nàng còn từng đáp ứng bổn vương cùng ta tương trợ ngũ ca, vậy cũng nên giữ lời . Nàng muốn thừa nhận mình là Thất vương phi, bổn vương cũng ép bách, chúng ta ở chung giống như trước, như thế nào?"

      Về tình có cách giải thích của chính mình, đối với lời khi nãy của Nhạc Sở Nhân, hoàn toàn để ý tới.

      Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi lông mày nhìn , nhìn khuôn mặt đầy chân thành giống láo, khỏi cười rộ lên để lộ núm đồng tiền nghịch ngợm.

      "Vốn hôm nay thời điểm đến đây, ta còn cảm thấy rất tiếc nuối , cùng với ngươi tái kiến . Bất quá xem ra ta đá ngươi xong , hơn nữa ngươi lại là người đầu tiên ta nhìn thấy khi đến thế giới này, ngươi tuy rằng là cổ nhân nhưng cùng những cổ nhân khác bất đồng, ta xem rất thuận mắt. Tuy nhiên phải rang, về sau ngươi được chọc giận ta, bằng ta cũng khách khí."

      Cuối cùng, mắt lộ ra hung quang đe dọa chút, Nhạc Sở Nhân thở dài. Lúc này đây giống lần đó ở trong kiệu hoa thất bại mờ mịt hiểu nguyên nhân, có thể trải qua lần thất vọng, năng lực thừa nhận cũng tăng ? Cũng có lẽ là vì Phong Duyên Thương luôn luôn ở bên cạnh phiền nàng, nàng tại có gì ngoài chút tiếc nuối trong long nhưng cũng rất bình tĩnh. Ngẫm lại ngày sau phải giúp Phong Duyên Thương tương trợ Phong Duyên Thiệu đăng lâm đế vị, nàng có chút kích động. Có lẽ ở mấy trăm năm sau, tên của nàng được ghi lại trong sử sách, đó là cái kỳ nữ tử tuyệt đỉnh thông minh, dũng cảm thiện mưu, thủ đoạn kiên cường a. ( Nguyệt: Trình độ tự sướng của tỷ có vẻ lại tăng level rùi >”<__Nhạc Sở Nhân* lườm*__Nguyệt chạy mất dép)

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39: VUI ĐÙA ẦM Ĩ

      Ngày ấy từ Thượng Thư phủ trở về, Nhạc Sở Nhân liền bắt đầu cải biến Vương phủ. Mọi người biết vì sao, Phong Duyên Thương lại chỉ cười gì cho nên liên tục hơn mười ngày toàn bộ hộ vệ Vương phủ có lúc nào yên tĩnh cả.

      Thích Kiến mang theo bốn năm hộ vệ của Thất vương phủ cùng hơn mười hộ vệ của ngũ Vương phủ vào Kỳ Vân Sơn từ bảy tám ngày trước lấy thảo Nhạc Sở Nhân muốn. Kỳ , hộ vê ngũ vương phủ dưới trợ giúp của Thích Kiến lấy ma thảo cùng bách mao thanh để trồng “độc tường” cho ngũ Vương phủ, bởi vì liên tục tháng qua, ngũ Vương phủ nghênh đón dưới mười lần quấy rầy ám sát.

      Nhạc Sở Nhân chuyển ra khỏi Lạc Sương các, vào ở Nguyệt Viên Lâu đối diên. Tầng hai là chỗ ở của nàng. Nàng đem giường ngủ thoải mái thay đổi thành chiếc siêu lớn. Bốn góc có màn che tạo thành thành thế giới riêng.

      Dưới nêm có gần trăm cái lò xo đơn giản chống đỡ cho nên rất đàn hồi. Nhạc Sở Nhân nhất loại giường này, mỗi lần nhảy lên có thể bắn lên cao.

      nửa thiên thính lầu đổi thành phòng tắm, cái ao được lót đá cẩm thạch khiến nước càng trong suốt. Con đường ở giữa phân hai phần nóng lạnh, còn có con đường dưới đất dùng dẫn xả nước ra ngoài. Phòng tắm như vậy ở Đại Yến tuyệt đối là đọc nhất vô nhị. cần nhân công vận chuyển nước xa xôi, nước lạnh dẫn từ giếng nước, nước ấm dẫn luôn từ lô phòng (phòng đun nước hay sao á) ở hậu viện Nguyệt Viên lâu.

      Ngay cả Phong Duyên Thương đến xem cũng phải tán thưởng phòng tắm này xay dựng tốt. Nhạc Sở Nhân đắc ý dào dạt khoanh tay ở bên người cùng xem Nguyệt Viên Lâu được cải biến hoàn toàn.

      Khi đến lầu hai nhìn đến chiếc giường siêu cấp lớn kia, đuôi lông mày Phong Duyên Thương giơ giơ lên tán thưởng:

      "Giường tệ."

      "Dĩ nhiên, còn có cái càng hảo ngoạn nha."

      Nhạc Sở Nhân híp mắt cười cười, đợi đến khi Phong Duyên Thương đến gần bên giường, Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ ra tay đẩy Phong Duyên Thương đổ lên giường.

      Nhưng mà, Nhạc Sở Nhân nghĩ hay, tay Phong Duyên Thương lại nhanh hơn, ngay khi dưới chân lảo đảo chuẩn xác cầm lấy cổ tay Nhạc Sở Nhân mang theo nàng cùng ngã xuống giường.

      "Ân!"

      Ngay sau đó chính là tiếng rên của Phong Duyên Thương, cả người đều rơi vào trong giường mà người đè nặng Nhạc Sở Nhân bị túm đổ.

      "Ngươi kéo ta làm gì? Vốn định cho ngươi thử xem lực đàn hồi của nó, ngươi khẳng định ngủ qua loại giường này."

      Ghé vào người Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân lải nhải. Nâng nửa người lên lại khỏi sửng sốt.

      Phía dưới, Phong Duyên Thương bị nàng đè lại gắt gao, khuôn mặt tuấn mỹ hơi ửng hồng. Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi Phong Duyên Thương lóe lóe, cảm giác được người mềm mại, trong lòng có chút nhộn nhạo khống chế được.

      Sau lúc lâu, hai người vẫn nhìn như vậy, Nhạc Sở Nhân cũng có chút được tự nhiên, thoáng nâng lên thân mình:

      "Giường này thế nào?"

      Vừa , vừa chậm rãi thối lui.

      Phong Duyên Thương nhìn nàng, có trả lời câu hỏi :

      "Vương phi, nàng có vẻ thêm ít thịt."

      Đè vào giường thực nghiêm kín a.

      Lời này vùa xong, cảm giác xấu hổ nháy mắt biến mất vô tung, Nhạc Sở Nhân nhíu mày, xoay người cái từ người xuống dưới, mạnh tạp ở bên cạnh thành công đem bên người Phong Duyên Thương bắn lên.

      "Quả sai."

      Nảy lên hai cái, Phong Duyên Thương đột nhiên cười rộ lên, tán thưởng chiếc giường này rất thú vị.

      Nhạc Sở Nhân tà tà nhìn :

      "Những thứ qua tay ta, thứ gì phải tinh phẩm?"

      Phong Duyên Thương phụ họa gật gật đầu:

      "Vương phi lời này sai, ngay cả người vương phi nhiều ra chút thịt cũng đều là tinh phẩm."

      Cười cười thấy nàng biến sắc mặt, tiếng cười càng lớn hơn.

      Nhạc Sở Nhân còn gì để , tên cổ nhân này lại bắt đầu chọc tức nàng.

      "Phong Duyên Thương, ngươi muốn chết."

      Nhìn cười đến kiêu ngạo, Nhạc Sở Nhân nghiến răng. Mạnh mẽ lao lên đem đặt tại giường véo niết.

      Phong Duyên Thương trốn thoát, nhưng tay nàng dùng lực , tuy đau nhịn được nhíu mày, nhưng càng nhịn được cười.

      "Ân khụ, chúng ta đến đúng thời điểm a!"

      Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên đạo thanh vừa xấu hổ lại có chút trêu đùa. Nhạc Sở Nhân giường “chiến đấu” dừng lại động tác, xoay người lại thấy Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô đứng đó nhìn hai người bọn họ cười cười.

      "Tiến vào cũng biết gõ cửa, nếu thấy cái gì nên xem , ta cũng phụ trách giúp các ngươi trị ánh mắt."

      Xoay người từ người Phong Duyên Thương xuống dưới, Nhạc Sở Nhân cũng chẳng hề để ý. Nàng cùng Phong Duyên Thương lại làm gì ám muội , tự nhiên cũng sợ người khác .

      Phong Duyên Thiệu lắc đầu, đối Nhạc Sở Nhân siêu cấp 'Da mặt dày' này cũng thể nề hà. Nhìn nhìn bào đệ ràng bị “cahf đạp” vô tình từ giường ngồi xuống, khẽ thở dài, phu cương ở đâu?

      "Người ta là vợ chồng, muốn làm cái gì làm cái đó, bất luận kẻ nào cũng có quyền can thiệp. Sở Nhân, hôm nay ta là đặc biệt tới tìm ngươi , có số việc ta muốn hướng ngươi thỉnh giáo."

      Kỳ nàng rất sớm trước đó muốn cầu Nhạc Sở Nhân a.

      Nhạc Sở Nhân vuốt vuốt mái tóc bị rối loạn, nghe Diêm Tô vậy, quay đầu nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương còn ngồi ở giường, dựng thẳng lên lông mày tiếng động đối đe dọa, sau đó xoay người cùng Diêm Tô rời .

      Phong Duyên Thương lơ đễnh, cười nhìn Nhạc Sở Nhân rời , mới vươn tay nhu nhu bên sườn bị nàng véo, đúng là rất đau.

      Phong Duyên Thiệu tới, vừa nhìn Phong Duyên Thương vừa lắc đầu:

      "Uổng công Tô nhi còn đệ đem nàng hàng phục, hóa ra đệ chính là hàng như vậy ."

      Phong Duyên Thương mặt mày sung sướng:

      "Hôm nay huynh đích thân lại đây chắc là vì chuyện ở nam cương ? thư phòng , sáng nay mật vệ đưa tới tin tức mới huynh khẳng định cảm thấy hứng thú."

      Đứng lên giũ lại quần áo bị lộn xộn, cử chỉ phong nhã, nào có nửa phần bộ dáng vừa mới bị Nhạc Sở Nhân đặt ở dưới thân khi dễ.

      Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô ra khỏi Nguyệt Viên lâu, trong viện im ắng, hai người đến trong đình ngồi đối diện nhau. Nhạc Sở Nhân thẳng vào vấn đề:

      " , muốn hỏi ta cái gì?"

      Diêm Tô gật gật đầu, mặt mày dịu dàng bao phủ tầng lo lắng:

      "Là ca ca ta. sai biệt lắm ba tháng nay, huynh ấy viết thư cho ta càng ngày càng ít. Trước kia sai biệt lắm nửa tháng phong, nhưng gần tháng rồi lại phong thư. Ta đến chỗ vương gia hỏi thăm, lúc đầu cho ta biết. Sau đó, ta cầu lâu, rốt cục cho ta biết Bắc Vương phái người ám sát ca ca, huynh ấy mệnh đại chết nhưng lại giống như trúng độc. Tin này là mật vệ truyền về, cho nên đến nay hoàng thượng cùng triều đình cũng biết."

      Cũng bởi vì Phong Duyên Thiệu phái mật vệ bảo hộ , nếu tin tức sớm truyền về hoàng thành .

      Nhạc Sở Nhân nghe nàng , mi tâm nhíu lại:

      "Cái gì giống như trúng độc?"

      Diêm Tô nghĩ nghĩ :

      "Thân thể huynh ấy hết thảy bình thường, quân y cũng kiểm tra ra cái gì, nhưng là toàn thân vô lực. Nửa tháng trước, huynh ấy rút kiếm đều đề thể làm nổi."

      Nàng trong mắt đầy lo lắng cùng nóng nảy. Từ chỗ Phong Duyên Thiệu nghe đến bản của Nhạc Sở Nhân sau, nàng liền vẫn muốn mở miệng chuyện này.

      Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật gật đầu:

      "Nếu ngũ ca cùng Tiểu Thương Tử đều biết chuyện này, sao cho ta biết?"

      Diêm Tô đều có thể dự đoán được tìm nàng, hai người bọn họ làm sao có thể thể tưởng được.

      "Vương gia nhìn ngươi chữa trị Thích Kiến sau cùng lão thất qua chuyện này, nhưng là lão thất đồng ý. Bắc Vương trời sanh tính tàn bạo tính cách hiểm, chỉ là tam vương, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng cố kỵ ba phần. Lão thất lo lắng ngươi xuất đầu chọc Bắc Vương chú ý, vậy ngươi liền nguy hiểm ."

      Cho nên từ khi Diêm Cận phụng mệnh trấn thủ Bắc Cương, lòng của nàng luôn cảm thấy lo lắng sợ hãi.

      "Tiểu Thương Tử nghĩ vậy phải có lý, tuy nhiên, là ca ca ngươi, ta có thể cứu tự nhiên ngồi mặc kệ. Như vậy , ngươi mau chóng nghĩ biện pháp muốn hoặc là người bên cạnh đem tình huống của kể lại đưa tới cho ta, ta xem rốt cuộc trúng loại độc gì."

      Diêm Cận là Đại Yến trấn sơn thạch nếu ngã xuống, Đại Yến tất loạn. Phong Duyên Thiệu còn có ngồi ngôi vị hoàng đế, Đại Yến này sao có thể rối loạn đây?
      Nhiên Nhiên, Fuulinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :