1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hì hì. có chương ms nek =D :

      Chương 28 GIÁO HUẤN

      Thân pháp cực nhanh trèo lên cành lá rậm, đạp lên hai căn nhánh cây tiếp tục hướng về phía trước, thân mình giấu vào trong tán cây, người đứng ở dưới mặt rất khó nhìn được bóng dáng nàng.

      chỉ Phong Duyên Thương, nhóm hộ vệ ở chung quanh tìm kiếm ma thảo cùng bách mao thanh cũng đều kinh ngạc vạn phần. nghĩ tới Nhạc Sở Nhân mặt… thô lỗ như vậy. Nhìn động tác vừa rồi của nàng giống như người quanh năm sống tại rừng núi a.

      Nhạc Sở Nhân tán cây cũng quản được nhiều như vậy, nàng cũng chú ý những người khác, toàn thân lực chú ý đều ở mấy khỏa trái cây đen bóng bằng ngón tay cái ngọn cây.
      Trọng lượng toàn thâm phân tán đều ở hai trạc cây, tay Nhạc Sở Nhân vươn đến mấy khỏa trái cây đỉnh đầu.

      Ngay tại lúc tay nàng chuẩn bị tiếp xúc đến viên trái cây, bòng dáng dài màu lục hướng tới tay nàng bắn lại, Nhạc Sở Nhân rất nhanh thu tay lại, đồng thời đối diện đạo bóng dáng dài màu đỏ bắn lại đây, tinh chuẩn ngụm cắn bóng dáng màu lục. Hai cái này nọ ở trong lá cây rậm rạp quay cuồng vài vòng, chỉ thấy hồng xà gắt gao cắn cổ con rắn màu lục. Lục xà kia dài chừng thước, đầu hình tam giác, khi mở miệng lộ ra hai chiếc răng chứa đầy kịch độc.

      Nhạc Sở Nhân vô tâm quản chúng nó, cho đến khi đem mấy quả hái xuống, sau đó tay chân cùng sử dụng theo thân cây đại thụ nhảy xuống.

      Phong Duyên Thương đứng dưới tàng cây, nhìn Nhạc Sở Nhân xuống dưới, tay giúp đỡ của nàng thắt lưng giúp nàng phen, rồi tầm mắt bị mấy khỏa trái cây trong tay nàng hấp dẫn.

      "Đây là cái gì?"

      Tựa như mỗi lần nàng tìm được loại này nạo đều hỏi chút.

      Nhạc Sở Nhân tâm tình tốt lắm, ánh mắt cong lên mặt mày sinh hoa:

      "Đương nhiên là thứ tốt, đợi đến trở về ta gia công chút cho ngươi ăn."

      Đừng nhìn trái cây này , công hiệu nhưng là phi phàm. Trước kia nàng ở trong rừng tìm hơn tháng mới tìm được hai khỏa, hơn nữa bị mặc xích xà ăn còn thừa có mấy .

      Khóe môi Phong Duyên Thương giơ lên, nhìn chăm chú vào mặt Nhạc Sở Nhân, con ngươi thâm thúy nhộn nhạo gợn sóng.

      đạo bóng dáng màu đỏ từ cây bắn xuống dưới chuẩn xác dừng ở cánh tay Nhạc Sở Nhân, hồng xà lắc lắc thân mình hướng tay Nhạc Sở Nhân, bộ nuốt nước miếng nhìn chằm chằm trái cây trong tay nàng.

      "Ăn mặc xích xà còn chưa đủ? Thứ này cũng thể cho ngươi ăn. Tiểu súc sinh, nhanh tìm xem này ngọn núi còn có bảo bối gì."

      Mang theo hồng xà ném nó văng ra ( A, tỷ cũng quá bất công a, bóc lột sức lao động của em ấy @__@), sau đó hướng Thích Kiến lấy ngảo thảo cách đó xa tới. mang theo vài cái bình sứ , thứ này đặt ở chỗ vậy.

      Hai người sóng vai vè phía trước, hồng xà dừng lại lên có thứ tốt, Nhạc Sở Nhân cũng lười cúi đầu xem.

      "Vương phi trước kia cũng thường xuyên ra vào thâm sơn sao?"

      Xem động tác trèo cây thuần thục vừa rồi của nàng, phải người từng luyện tập vài năm e rằng làm được.

      Nhạc Sở Nhân vừa muốn trả lời, lại mạnh mẽ im miệng. Quay đầu nhướn đuôi lông mày nhìn , ánh mắt có chút tốt:

      "Lại muốn nghe được bí mật của ta?"

      Phong Duyên Thương có chút oan uổng, có hơi bất đắc dĩ lắc đầu:

      "Coi như bổn vương hỏi qua."

      Nhạc Sở Nhân cao thấp đánh giá , thoạt nhìn cũng chỉ là thuận miệng hỏi chút:

      "Kỳ số việc ta có cách nào ra. Ta sợ làm sợ ngươi, hơn nữa mỗi người đều có điểm cố kị của riệng mình phải sao? tình lại quá mức phức tạp, ta bây giờ còn thể cho ngươi nghe."

      Nàng đột nhiên tốt bụng giải thích chút, Phong Duyên Thương cong khóe môi mỉm cười nghe, cũng chút vui.

      " hiểu. Đợi đến vương phi ngươi cảm thấy đến thời điểm có thể hãy , bổn vương chờ."

      Chờ đợi đối với , tính là chuyện gì.

      "Uh, vậy là được rồi."

      Nhạc Sở Nhân vừa lòng vỗ vỗ cánh tay , trong lòng có chút mờ mịt. Nàng có lẽ là trở về được phải ở thời đại này vượt qua cả đời, nàng có chút dám tưởng tượng tới tương lai.

      "Vương gia, hộ vệ lưu lại dưới dùng bồ câu truyền tin nhi đến, thập bát gia tới tìm chúng ta ."

      Mới vừa xuống ngọn núi này cái hộ vệ chạy tới báo.

      Vừa nghe Phong Duyên Tinh, Nhạc Sở Nhân phiên ánh mắt hừ hừ, tính thức thời, bằng với vài ngày hắt xì ngừng, màng tai bảo đảm.

      Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân còn tức giận, gật gật đầu tỏ vẻ biết. Hộ vệ thối lui, đến bên người Nhạc Sở Nhân:

      "Nếu là cảm thấy phiền, bổn vương đem đuổi ?"

      Cũng nhắc tới chuyện muốn nàng giúp Phong Duyên Tinh giải độc.

      Nhạc Sở Nhân nhìn lướt qua biểu tình chân thành của Phong Duyên Thương, hừ lạnh hai tiếng:

      "Quên , để lại đây . nếu tàn phế , ngươi cũng tốt ăn ."

      Phong Duyên Thương cười khẽ, đối với lời của Nhạc Sở Nhân thực vừa lòng.

      Hai người ở nguyên tại chỗ chờ đợi quá khắc chung (15’), chợt nghe đến thanh hắt xì liên tục cùng tiếng hừ hừ thống khổ của bạn Phong Duyên Tinh.

      Nhạc Sở Nhân cong cong khóe môi, trêu cợt người ta đối nàng mà quả thực là hưởng thụ, đặc biệt loại người ánh mắt cao quá đầu như Phong Duyên Tinh.

      Thân ảnh Phong Duyên Tinh nhanh chóng xuất , cước bộ hỗn độn lảo đảo, bàn tay ôm miệng mũi, nhưng ngăn được hắt xì. Nước mắt chịu khống chế trào ra bên ngoài, nước mũi cũng càng lau càng nhiều, chật vật vô cùng, chỗ nào còn có bộ dáng quý công tử cao ngạo.

      Thấy được Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương, dừng lại cước bộ, cước bộ ngừng nhưng hắt xì ngừng, nhìn Nhạc Sở Nhân mặt mày đắc ý, cũng chẳng còn khí lực tức giận.

      Phong Duyên Thương nghiêm mặt, nhìn Phong Duyên Tinh bộ pháp ổn định tới, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt :

      "Lát nữa bổn vương lại tính sổ với ngươi, hướng thất tẩu ngươi xin lỗi."

      Nhạc Sở Nhân nhướn mày cười nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương, thầm cảm thán giả bộ cũng quá giống ?!

      "Thất tẩu… hắt xì! Ta… hắt xì!"

      Tổng cộng ba chữ, bị hắt xì đánh gãy hai lần, chúng hộ vệ xung quanh nhìn tới bên này đối Phong Duyên Tinh dâng lên vô hạn đồng tình.

      "Được rồi ít nhảm, tâm nghĩ vậy cũng đừng , chẳng có ý tứ. Chỉ cần ngày sau nhìn đến ta liền vòng qua, ta cũng mặc kệ ngươi."

      Khoanh tay trước ngực qua , Nhạc Sở Nhân nhìn thập phần chướng mắt. Cặp mắt vốn xinh đẹp nhưng luôn chứa miệt thị hết thảy, đặc biệt thời điểm nhìn đến nàng, giống như nàng vô cùng thấp kém xách giày cho còn xứng. Hừ, trời biết ở nàng trong mắt ngay cả chó hoang lưu lạc bên đường đều bằng.

      Từ kẽ hở trong đai lưng lấy ra chiếc hộp . Mở ra, bên trong xếp chỉnh tề hơn mười ngân châm, Nhạc Sở Nhân cầm lên chiếc chuẩn xác cắm ở ót Phong Duyên Tinh.

      Mấy ngày liền hắt xì im bặt đình chỉ, Phong Duyên Tinh có chút cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, Nhạc Sở Nhân đem hộp sắt lần nữa cất , ngẩng đầu liếc trắng mắt xoay người tránh ra.

      Phong Duyên Thương thản nhiên nhìn thoáng qua Phong Duyên Tinh, rồi hướng Nhạc Sở Nhân:

      "Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ dừng lại nghỉ tạm , còn có ngày mai, cần sốt ruột."

      Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, vòng qua Phong Duyên Thương lên núi.

      Bên kia, Phong Duyên Tinh lau nước mũi, khóe mắt dư quang chú ý tới Phong Duyên Thương tới, động tác của dừng chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương:

      "Thất ca, huynh tức giận?"

      Phong Duyên Thương mặt chút thay đổi, nhưng sắc mặt tối đen gần như sắc trời, thoạt nhìn cả người lạnh như băng.

      "Đừng tưởng rằng chuyện ngươi làm ta biết, giật dây Thương Sóc khuyên Thương thái úy đem trưởng nữ Trương gia gả cho bổn vương làm chính phi? Từ giờ trở ngươi tốt nhất an phận, bằng , lần sau ngươi rất khó thấy được đến mặt trời ngày mai."

      Phong Duyên Thương thản nhiên nhìn , lời cũng là khinh đạm , chút sức nặng, nhưng lại làm cho sau lưng phát lạnh.

      "Thất ca, ta… "

      Phong Duyên Tinh muốn giải thích, nhưng lại cái gì cũng được, bởi vì quả là giật dây Thương Sóc làm vậy a . Nhạc Sở Nhân là thứ nữ của Nhạc thượng thư, đối lại vô lễ như vậy, quả muốn đả kích nàng. Tỷ tỷ Thương Sóc nếu có thể gả cho Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân liền vô điều kiện mà làm sườn phi.

      Phong Duyên Thương cái gì nữa, xoay người rời , thân mình đầy tao nhã thong dong. Hình dáng kia như bao phủ tầng sương mù lạnh lẽo khiến người ta chỉ vô ý chạm vào cũng cảm thấy lạnh lẽo tận xương a.
      vu ngoc lan, Nhiên Nhiên, Fuu2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ô ô, Nguyệt trốn việc lâu quá mong mọi người thông cảm nhé :hixhix:
      chương ms nek:

      Chương 29: VUI VẺ

      Màn đêm buông xuống, ngọn đồi sâu trong rừng núi rập rạp có mấy cây lớn bị chặt. Chỉ cần ngửa đầu lên là có thể thấy đầy trời tinh tú lấp lánh cùng với mảnh trăng lưỡi liềm cong cong.

      Nhóm hộ vệ trẻ tuổi vội vàng làm cơm chiều, đồ ăn, bát đũa, cùng nước nấu ăn đều đem theo từ Vương phủ, hết thảy chuẩn bị đều thực đấy đủ.

      Phong Duyên Thương ngồi ở xa xa, rời xa lửa trại, bóng dáng có chút mông lung càng có vài phần phiêu diêu như đến từ thiên ngoại.

      Phong Duyên Tinh vòng quanh , cuối cùng đến vị trí cách Phong Duyên Thương xa ngồi xuống, tựa hồ là muốn cùng Phong Duyên Thương chuyện, nhưng thấy ánh mắt Phong Duyên Thương nhìn chăm chú vào nơi khác, lại có chút khiếp đảm.

      Bên đống lửa trại, Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến ở sửa sang lại thành quả hôm nay.

      Đại bộ phận đều là ma thảo, bách mao thanh cùng với ngão thảo, những thứ đó dùng để làm đôch tường trong Vương phủ , nếu nhóm thích khách còn quay lại, Nhạc Sở Nhân muốn đem tặng bọn chút lễ mọn a.

      Còn có chút dược liệu bình thường có thể trị bệnh dưỡng thân, Nhạc Sở Nhân tùy tay ném tới bên, những thứ tiwf tay nàng ra đều mang độc , mang độc nàng cũng chẳng để vào mắt.

      "Trước thần có thấy hoàng thượng ban cho ngũ vương đan dược do quốc sư dâng lên, nghe có thể cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ. biết vương phi có khả năng luyện chế?"

      Nhìn những thảo dược chứa độc bị Nhạc Sở Nhân ném tới bên, Thích Kiến cảm thấy có chút đáng tiếc.

      Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn Thích Kiến, con ngươi lấp lánh ý cười:

      "Ta chưa bao giờ luyện chế thứ này, ngươi nếu có hứng thú có thể luyện a. Tuy nhiên luyện chế phải thuần thảo dược, nếu ăn vào có thể chết người."

      Cổ nhân luyện đan tăng thêm nhiều nhất ngoạn ý chính là chu sa. Thứ này ở lò luyện đan luyện đến luyện , sinh ra nhiều loại chất hóa học đối thân thể độc hại còn bằng các loại độc tinh diệu của.

      Động tác tay Thích Kiến dừng lại, ánh mắt nhìn Nhạc Sở Nhân có chút mong chờ:

      "Thuộc hạ thỉnh vương phi chỉ giáo."

      Nhạc Sở Nhân đơn giản ngồi dưới đất rồi :

      "Quốc sư luyện chế đan dược có phải hay cần ít đất, nước nghe thực thần kỳ, đan dược luyện ra còn đủ mọi màu sắc ?"

      Thích Kiến gật gật đầu:

      "Đúng vậy."

      Hoàng thượng ban cho ngũ vương mấy khỏa kia ở dưới ánh mặt trời có thể phản xạ ra vài loại màu sắc.

      "Vậy là được rồi, đều là kim loại nặng, đối thân thể con người có tác dụng gì, dùng lâu dài những thể kéo dài tuổi thọ, rất nhanh dát băng ~"

      Quay đầu phun ra đầu lưỡi làm ra biểu tình mặt quỷ treo cổ, Nhạc Sở Nhân thoải mái nhưng sắc mặt Thích Kiến nhanh chóng biến sắc.

      " biết ngũ vương có hay ăn, thuộc hạ phải nhanh chút báo cho ngũ vương biết mới được."

      " cần sốt ruột, ăn mấy viên cũng chết được."

      Nhạc Sở Nhân quan tâm, cúi đầu đem vài cọng thảo dược cuối cùng bỏ vào giỏ trúc, sau đó phủ thêm tầng lá cây.

      Cách đó xa, Phong Duyên Tinh nghe Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến chuyện, trong lòng có chút khiếp sợ. Nhưng đối với lời của Nhạc Sở Nhân cũng quá tin tưởng, đan dược truyền thừa từ ngàn năm, vài triều đại đế vương hàng năm đều ăn đan dược, truyền thuyết còn có mấy đế vương hóa thành tiên đâu.

      Đảo mắt nhìn về phía Phong Duyên Thương ngồi bên, Phong Duyên Tinh trát trát nhãn tình:

      "Thất ca, nàng… thất tẩu sao?"

      Nếu thực là như thế, vậy phụ hoàng chẳng phải là…

      Phong Duyên Thương rũ mắt xuống liêm, gương mặt tuấn mỹ có quá nhiều biểu tình biến hóa:

      " thể ra ngoài."

      Phong Duyên Tinh kinh ngạc, thoạt nhìn Phong Duyên Thương rất tin tưởng lời Nhạc Sở Nhân, nhưng vì sao lại cho ra? Chẳng lẽ thất ca muốn nhìn phụ hoàng chết?

      Trong lòng Phong Duyên Tinh bỗng rét lạnh lại có chút bi thương. Tại hoàng cung kia, phụ phụ tử tử huynh huynh đệ đệ, aiz!

      Ngay tại khi mọi người đều chăm chú lo việc của mình, trong yên tĩnh bỗng vang lên tiếng kêu nức nở thống khổ. Mọi người lập tức đem tầm mắt chuyển hướng phát ra thanh kì dị chỉ thấy Thích Kiến vặn vẹo thân thể nằm mặt đất, Nhạc Sở Nhân khoanh chân ngồi bên cạnh mặt mày tươi cười thoạt nhìn bộ dáng cao hứng.

      Mọi người biết sao lại thế này, Thích Phong cùng với vài hộ vệ khác lập tức chạy tới muốn xem Thích Kiến bị làm sao.

      "Đừng tới đây."

      Thích Kiến thống khổ lên tiếng ngăn cản, mồ hôi lớn như hạt đậu theo trán chảy xuống ngừng, tay đem cuộn ngân châm bên hông lấy ra. Ngón tay run rẩy rút ra cây ngân châm đâm vào chính ngực mình.

      Ngay sau đó, thân thể vốn căng cứng thả lỏng xuống, năm mặt đất thở hổn hển, tay lau mồ hôi lạnh nhìn về phía Nhạc Sở Nhân:

      "Vương phi, độc này so với các loại trước đó dược tính mạnh hơn nhiều."

      Nhạc Sở Nhân vừa vung lên tay, đau đớn muốn hồn lìa khỏi xác.

      Nhạc Sở Nhân cười cười:

      "Có tiến bộ."

      Nàng đối Thích Kiến thực vừa lòng, cũng nhìn ra vẫn thực khắc khổ nghiên cứu.

      Thích Kiến ngồi dậy, đem ngân châm ngực rút ra, châm còn vương chút huyết:

      "Cùng vương phi so sánh với còn kém xa lắm."

      Nhạc Sở Nhân thích nghe lời này, chuyển ánh mắt nhìn mọi người vây quanh mấy thước, giơ lên khóe môi hướng về phía Thích Phong ngoắc ngoắc tay, Thích Phong thầm cân nhắc khả năng có chuyện gì tốt, nhưng vẫn qua.

      Nhạc Sở Nhân đứng lên, bàn tay mềm mại vỗ vỗ bả vai Thích Phong:

      "Ca ca ngươi thực khắc khổ a."

      Khi bàn tay Nhạc Sở Nhân đưa lại đây Thích Phong nghĩ lui về phía sau, nhưng nề hà làm cấp dưới lại thể lui đành buộc chặt cơ bắp chờ thống khổ kế tiếp. Có lẽ giống Thích Kiến vừa nãy đau kềm chế được, có lẽ giống Phong Duyên Tinh như vậy hắt xì mấy ngày liền, hoặc là đầy người hồng chẩn ngứa đau khó nhịn.(Tỷ thành công đe dọa tinh thần non nớt của huynh ấy _ __” )

      Suy nghĩ vài loại khả năng phát sinh chuyện, nhưng tới khi Nhạc Sở Nhân qua người , vẫn có cảm giác gì khỏi nhàng thở ra. Tuy nhiên vừa muốn chuyện, chuỗi tiếng cười thể ức chế từ trong cổ họng tràn ra.

      Thích Phong giống như bị trúng tà lập tức nằm mặt đất cười ha ha, thanh trầm thấp rất êm tai, nếu nhìn khẳng định làm người ta tưởng tượng chút đây là đại nam tử vui vẻ cười to.

      Mọi người phần phật tản ra, Nhạc Sở Nhân cười thể ức chế nhìn về phía Thích Kiến:

      "Mau nghiên cứu cái này nên giải như thế nào."

      Thích Kiến sắc mặt nghiêm cẩn, ngồi xổm xuống bên cạnh Thích Phong cười đến thân thể co thành con tôm từ bờ vai của xuống tìm kiếm huyệt vị.

      Phong Duyên Tinh nhíu lại hàng mi dày nhìn Nhạc Sở Nhân kiêu ngạo như vậy, giận mà dám gì. Những hộ vệ đó đều thành đồ chơi của nàng? Rất kỳ cục, nàng ta còn là nữ nhân ?

      Bên người, Phong Duyên Thương đứng lên tao nhã hướng Nhạc Sở Nhân tới, nhìn thoáng qua Thích Phong cười đến nước mắt đều chảy bất đắc dĩ thở:

      "Đói bụng ? ngày này nàng chỉ uống mấy ngụm nước, ăn cơm chiều rồi nghỉ tạm ."

      Nhạc Sở Nhân vui vẻ đến cực điểm:

      "Ngươi xem Thích Phong vui vẻ, về sau ai luôn phụng phịu cười nổi, ta liền giúp hỗ trợ. Ha ha, rất thú vị ."

      Đứng ở xa xa, mọi người trận khóe môi run rẩy, Thích Phong đó là vui vẻ sao? Sao? Sao?

      Phong Duyên Thương gì, lại giơ lên khóe môi biểu thị cười, ngầmbáo cho Nhạc Sở Nhân biết có cười, cần nàng hỗ trợ a. ( tức cưới quá :)) )
      vu ngoc lan, Nhiên Nhiên, Fuu3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương ms nha mọi người :)

      Chương 30 KHÍCH LỆ

      đêm qua , khi mặt trời ra, cánh rừng an bình chợt vang lên đạo tiếng thét chói tai, chim chóc cả kinh bay toán loạn, đám hộ vệ cũng bừng tỉnh dậy.

      Mọi người cả kinh ngồi đậy khi về phía người kêu sợ hãi đều thầm lắc đầu, gương mặt khẩn trương nháy mắt trở nên thoải mái, cảnh giác giải trừ.

      Nhạc Sở Nhân có chút phiền chán nhíu mi, giật giật thân mình muốn xoay người, tay lại đụng phải vật thể mềm mại ấm áp. Chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là cành lá thưa thớt cùng với mảnh thiên trong vắt.

      "Ai giả tiếng quỷ kêu vậy? Sáng sớm tìm chết a!"

      Thanh vừa mới tỉnh còn khàn khàn, lại ngăn được trong đó chứa tức giận, tính khí của nàng lúc rời giường rất nóng nảy nha.

      "Hồng xà bò đến người thập bát, vừa mở mắt dọa nhảy dựng."

      Thanh ôn hòa vang lên đỉnh đầu, Nhạc Sở Nhân quay đầu, đập vào mắt là Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng.

      Sáng sớm nhìn đến mỹ nam, tựa hồ tức giận bỗng tiêu tán chút. Chậm rãi hạ ánh mắt, Nhạc Sở Nhân lúc này mới chú ý nàng tại giống như nằm ở đùi ? Mà thứ ấm áp co dãn nàng vừa đụng tới là bụng a.

      Bật ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn , Phong Duyên Thương khóe môi mỉm cười mặc nàng xem, cũng bởi vì biểu tình của nàng mà tức giận.

      "Nửa đêm ta bò tới đùi ngươi?"

      Sờ sờ sau gáy, đợi Phong Duyên Thương trả lời, nàng có chút ghét bỏ bĩu môi:

      "Đùi đúng là cứng rắn, cổ của ta a!"

      Phong Duyên Thương có vài phần gì, chân đều tê rần, nàng cư nhiên còn có thể ra lời này a.

      để ý tới Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân chuyển khai tầm mắt nhìn về phía nơi khác, lửa trại đêm qua giờ chỉ còn đống tro tàn, Phong Duyên Tinh cùng hồng xà mắt to trừng mắt .

      ngồi dưới đất, hồng xà ngay tại đối diện , nửa người ngẩng cao, chậm rì rì phun đầu lưỡi giống như ở cười nhạo Phong Duyên Tinh nhát gan. Phong Duyên Tinh ánh mắt trừng lớn, trong lòng hung hăng mắng súc sinh này cùng chủ nhân nó kiêu ngạo giống nhau.

      "Chậc chậc, tiểu súc sinh, ngươi sáng sớm náo loạn cái gì? Còn giở trò như vậy cẩn thận cái thân ngươi."

      Nhạc Sở Nhân ràng mắng tiểu xà nhưng vào tai Phong Duyên Tinh chính là mắng . khỏi cắn răng, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

      Mọi người sắc mặt khác nhau, ai có lỗ tai đều nghe ra được Nhạc Sở Nhân chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhưng ai cũng dám nhiều lời , bằng nhất định thực thảm a.

      "Lại đay cho lão nương, leo nhanh lên núi tìm bảo bối , nếu ngươi vận khí tốt chúng ta hôm nay có thể trở về."

      Đứng lên lắc lắc cổ, xoay xoay thắt lưng, thần thanh khí sảng.
      Hồng xà vặn vẹo thân mình xinh đẹp rời , bả vai Phong Duyên Tinh vốn buộc chặt lập tức thả lỏng, rất sợ hồng xà cắn a.

      "Hôm nay có thể trở về?"

      Phong Duyên Thương đứng lên, động tác tao nhã vuốt lại trường bào màu xanh, vải dệt tương đối tốt, vốt qua vài cái vị trí bị Nhạc Sở Nhân áp qua cũng san bằng, dưới ánh mặt trời phiếm ánh sáng.

      "Có lẽ vậy, những thứ hôm qua lấy được sai biệt lắm đủ vây quanh vương phủ vòng. Hôm nay tìm chút thứ khác, từ nay về sau đảm bảo Thất vương phủ bọn họ có có về ."

      Ngửa đầu nhìn mặt Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân có chút híp mắt. Trong rừng rậm này cũng có cảnh đẹp ý vui gì để ngắm, duy nhất có thể thưởng thức chỉ có khuôn mặt này của Phong Duyên Thương. ( :)) )

      Phong Duyên Thương cười khẽ, đồng tử Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt ngưng trệ, trong đầu lập tức xuất hai chữ: nghiệt!

      "Tiểu Thương Tử, bộ dạng ngươi đẹp mắt!"

      Hoàn toàn từ góc độ tán thưởng thốt ra, mọi người xung quanh thần sắc khác nhau, ngay sau đó hẹn mà cùng xoay mặt nhìn về phía nơi khác rồi đều tự tránh ra chuẩn bị xuất phát.

      Phong Duyên Tinh phủi tro bụi áo choàng bĩu môi, tiếng động mắng câu biết xấu hổ.

      Phong Duyên Thương cười ra tiếng, con ngươi xinh đẹp lấp lánh thâm thúy khiến người ta thể dời mắt.

      Nhạc Sở Nhân híp mắt, lui về sau hai bước lắc đầu thở dài:

      "Về sau ngươi nhưng đừng như vậy , tốt cho mắt ta a "

      Thậm chí đầu óc đều có điểm choáng váng! Quả nhiên a, sắc đẹp hại người!

      Đối với ý tứ của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương có chút khó hiểu:

      "Vì sao?"

      Nhạc Sở Nhân gì:

      " ngươi rất chói mắt !"

      xong vòng qua rời , thằng nhãi này sao lại đẹp như vậy chứ?! làm nữ nhân đáng tiếc.

      Phong Duyên Thương cười khẽ lắc đầu, mặc dù biết là khuôn mặt này của như thế nào ( Nguyệt *@_@*: sao? Huynh chưa từng soi gương hử? hử?), nhưng nghĩ đến Nhạc Sở Nhân vừa mới thần sắc có chút sững sờ có thể xác định có lẽ thực tuấn a.

      Hai người đối thoại tuy ái muội kiều diễm gì nhưng ở trong mắt người khác lại là thân mật như vậy, thậm chí có mấy người tuổi trẻ hoài xuân đều cảm giác ghen tị nha. Đồng thời cũng sinh vài phần hâm, khắp Đại Yến này chỉ sợ có nữ tử thứ hai như Nhạc Sở Nhân a, công khai khen phu quân bộ dạng tuấn, hơn nữa là dùng từ ngữ lưu loát thẳng thắn khiến người ta thể vui như vậy. Ai nhất định phải ôn nhu như nước có lễ có đức mới là hảo nữ tử? Nếu như bên người có nữ tử như Nhạc Sở Nhân vậy cả đời cũng cảm thấy nhàm chán a.

      Đội ngũ xuất phát tiến vào rừng sâu, dọc theo đường cũng có ít thu hoạch, đều là những thứ Nhạc Sở Nhân thích . Thích Kiến muốn luyện dược, cho nên cũng thu hoạch ít thảo dược. Xà, con rết, con nhện, bò cạp, thậm chí còn có mật gấu, cái buổi sáng trôi qua, có thể thu hoạch khá phong phú.

      Phong Duyên Tinh vẫn theo, Nhạc Sở Nhân cũng để ý tới . Có thể là cảnh cáo ngày hôm qua có tác dụng, luốn cách Nhạc Sở Nhân xa xa, tuy nhân thời điểm nàng chú ý mà hướng nàng trừng mắt, nhưng cũng may Nhạc Sở Nhân phát , có người thấy cũng cho rằng nhìn thấy.

      Lướt qua đỉnh núi, núi non trùng điệp tiến vào tầm. Phương xa còn có vách núi hiểm trở rất là hùng vĩ.

      "Nông phu hái thuốc nếu tiến sâu vào núi, thường xuyên mười ngày nửa tháng mới có thể rời núi. Chúng ta muốn vào sao?"

      Phong Duyên Thương nhìn xa xa xa, hai tay chắp sau lưng thực bộ dáng thanh thản.

      Nhạc Sở Nhân hai tay đều là bùn đất, nam trang màu trắng cũng đen khối bụi khối, khuôn mặt trắng nõn đỏ rực, có thể thấy được từ nãy đến giờ nàng cũng chưa nhàn rỗi chút nào.

      "Ta ra thập phần muốn xem, nơi đó bảo bối khẳng định ít. Tuy nhiên chúng ta mang đến mười mấy giỏ trúc sai biệt lắm đầy cả rồi, đồ ăn cũng đủ chống đỡ nhiều ngày, trở về !"

      Mấu chốt là quá nhiều người giống như đại càn quét a. Hơn nữa trong đoàn người có hai cái đuôi vô dụng, trong đó cái thời thời khắc khắc sau mông nàng hỏi cái này hỏi kia, nàng tính có cơ hội chính mình đến.

      "Cũng tốt, nếu là khi nào lại muốn đến, hết thảy đều chuẩn bị sung túc, bổn vương lại cùng nàng ."

      Phong Duyên Thương thầm thở phào, tuy nhiên mặt vẫn duy trì thần sắc ôn hòa như gió.

      Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nhìn lướt qua Phong Duyên Thương toàn thân sạch giống như vừa tắm xong, lần sau cũng dẫn vướng bận a.
      vu ngoc lan, Nhiên Nhiên, Fuu2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31:

      Từ thâm sơn trở ra, mặt trời sắp xuống núi. Thủ vệ ở lại chạy tới hỗ trợ sửa sang lại hơn mười giỏ trúc tràn đầy thảo dược.

      Mọi người đều là bộ dáng bẩn hề hề ngoại trừ Phong Duyên Thương thân nhàng khoan khoái tựa như chỉ vào trong núi tản bộ.

      Nhạc Sở Nhân nhìn qua có lẽ là người chật vật nhất, áo choàng màu trắng nhìn ra màu sắc ban đầu, tóc búi sau đầu có cgút rối loạn. Tuy nhiên ánh mắt lại lấp lánh cười đến má lúm đồng tiền , ai cũng có thể nhìn ra nàng cao hứng.

      Có giỏ trúc còn chứa vật sống khiến hai hộ vệ lưu lại cả kinh sau đó lại tò mò xem xét.

      "Lần này thu hoạch phải là ít, lần tới ta muốn vào sâu sơn, đến lúc đó nhất định mang càng nhiều giỏ trúc mới được."

      Gần ba ngọn núi cũng đầy hơn mười cái giỏ trúc, nàng tính nếu ở trong rừng sâu mười ngày nửa tháng hẳn mười giỏ trúc là đủ.

      Nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân cực kì hưng phấn, Phong Duyên Thương cười khẽ:

      "Núi non sơn dã này là địa phương nàng thích nhất ?"

      Tuy là câu hỏi nhưng cũng biết đáp án. Người trong thiên hạ hướng tới cung các điện ngọc nàng ngược lại khinh thường nhất là chúng.

      Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, cũng thực thừa nhận:

      "Đây là bảo địa, chứa đựng những thứ thần kì nhất trong thiên."

      hướng con ngựa, ngữ điệu nàng chợt nâng cao che lấp được thích thú.

      Phong Duyên Thương ở sau, nhìn áo choàng nàng bẩn hề hề thầm lắc đầu, suy nghĩ quần áo trong chốc lát gặp tai ương a ( Nguyệt thấy ca ca hình như có khiết phích nặng?)

      "Đại Yến núi non chiếm phần đông, nhưng cũng so được với Nam Cương của Nam Vương. chỉ dãy núi nùng mậu, còn có chứa nhiều động thực vật Đại Yến có."

      Phong Duyên Thương xong, bộ dáng nghe qua thực cảm thán.

      Nghe vậy, Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn cái, rồi sau đó quay đầu lôi kéo cương ngựa rồi nhảy lên:

      "Nam vương? Ta nghe qua chỉ lần. Vậy có phải còn có Bắc Vương, Tây vương, Đông?"

      Phong Duyên Thương chưa từng có quá nhiều thắc mắc với câu hỏi của nàng, ngược lại còn thành trả lời Nhạc Sở Nhân:

      "Tất nhiên. Tuy nhiên là Đại Yến gọi bọn họ như vậy, bọn họ ko thừa nhận loại danh hiệu này."

      "Vì sao?"

      Ngồi ổn định lưng ngựa, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn Phong Duyên Thương muốn lên ngựa hỏi.

      Con ngươi thâm thúy của Phong Duyên Thương nhìn Nhạc Sở Nhân chăm chú vài giây rồi tao nhã xoay người lên ngựa, thanh vang lên sau đầu Nhạc Sở Nhân :

      "Bởi vì trước kia bọn họ đều là vương hầu của Đại Yến, đông tây nam bắc là đất phong của bọn họ. Hơn trăm năm trước, bọn họ phản loạn, đều tự xưng vương cho tới hôm nay."

      Nhạc Sở Nhân hiểu :

      "Ta nhớ rằng thái tử phải đàm phán cùng nam vương?"

      Lần đó vào cung hình như là có như vậy.

      "Đúng vậy."

      Vừa quay đầu ngựa lại, Phong Duyên Thương vừa trả lời Nhạc Sở Nhân.

      " ra có thể lòng nhiều dạ, bên cùng nam vương đàm phán, còn muốn phái người ám sát ngươi."

      Nhạc Sở Nhân hừ hừ, từ xưa đến nay con cháu hoàng gia đệ người nào là đèn cạn dầu?

      "Kỳ cũng tất là , cùng so sánh với, có người tâm ngoan thủ lạt hơn ."

      Đè thấp thanh , thanh Phong Duyên Thương tựa hồ chỉ truyền vào lỗ tai Nhạc Sở Nhân.

      Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm thiên , gằn từng tiếng thấp giọng :

      "Hoàng hậu!"

      "Ha ha, đúng vậy."

      Phong Duyên Thương cười khẽ, hơi thở quanh quẩn bao lấy toàn Nhạc Sở Nhân.

      "Quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm. Ngươi là hại ngươi trúng thai độc cngf phái người giết ngươi đều là hoàng hậu, kỳ đối phó nàng dễ dàng, chính là nàng có thể làm hoàng hậu, thế lực sau lưng khẳng định thể khinh thường."

      Xem qua nhiều phim ảnh cung đấu, Nhạc Sở Nhân cũng có thể dự đoán được trong đó vài thứ.

      Ánh mắt Phong Duyên Thương trầm xuống, lạnh vài phần:

      "Quốc trượng Trữ Dự năm năm trước mới từ chức Thái úy đương triều, tại triều bốn mươi năm, môn sinh vô số. Đương triều có nửa trọng thần đều là môn sinh của , bao gồm đương kim Thương thái úy."

      cần thêm gì nữa Nhạc Sở Nhân cũng đoán được phần sau. Trữ Dự là ngoại công Phong Duyên Nghị, dĩ nhiên ủng hộ Phong Duyên Nghị . Môn sinh của dĩ nhiên cũng ủng hộ Phong Duyên Nghị, hơn nữa đa số đều là trọng thần triều đình, con đường tương lai Phong Duyên Nghị có vẻ rất thuận buồm xuôi gió a.

      Hoàng hậu hao tổn tâm cơ như thế đối phó Phong Duyên Thương, có lẽ phải Phong Duyên Thương có bao nhiêu uy hiếp, có thể là vì từng bước đả kích Phong Duyên Thiệu hoặc là gia tộc mẫu thân hai huynh đệ bọn họ. Phong Duyên Thương trúng thai độc, thân thể năm bằng năm, đột nhiên gian chết cũng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, tự nhiên là đối tượng dễ dàng xuống tay.

      Nghĩ vậy, Nhạc Sở Nhân lãnh trào hừ , nhiều năm như vậy muốn dốc lòng giết Phong Duyên Thương, người nửa chết nửa sống này cũng thành công, đúng là phải ngu ngốc bình thường. ( Nguyệt nghe cứ như tỷ muốn ca ca chết sơm ý >___<)

      "Vậy biết phụ hoàng ngươi nghĩ như thế nào, từ xưa quân chủ phải tối kiêng kị triều thần kéo bè kéo cánh công cao át chủ sao?"

      Con ngựa đạp đá về phía trước, Nhạc Sở Nhân nhìn chăm chú vào tiền phương từ từ .

      Đáy mắt Phong Duyên Thương càng trầm xuống, sau lúc lâu đều có trả lời, khi Nhạc Sở Nhân nghĩ trả lời thanh từ sau đầu truyền đến:

      "Hữu tâm vô lực. Tứ vương quanh năm khiêu khích, biên giới chiến loạn ngừng. Nếu như phải Trung vực nguyên soái ở biên quan trấn áp, Đại Yến sớm tiến vào thời chiến loạn."

      Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, nàng nghĩ tới bối cảnh thời đại này còn rất phức tạp. Trong đầu nhớ lại vị hoàng đế sống trong hoàng cung kia, Nhạc Sở Nhân thoáng có cảm thán, có thể ở trong ánh mắt nhìn đến năm tháng tang thương.

      "Ngoại ưu nội loạn, nếu là người xuất quản lý đại cục, rất nguy hiểm a."

      Đặc biệt có hoàng hậu, loại người tâm ngoan thủ lạt tranh quyền đoạt lợi tồn tại, quốc gia này lại càng nguy hiểm.

      Phong Duyên Thương đột nhiên cười khẽ, hơi thở ấm áp phun ở bên tai Nhạc Sở Nhân, khiến nàng khỏi rụt lại bả vai.

      "Lời của Vương phi cũng là ý nghĩ lòng ta, biết vương phi nghĩ ngũ ca như thế nào?"

      Tiếng cười đầy khoái trá, nghe qua phát ra từ nội tâm.

      Nhạc Sở Nhân thần sắc nghiêm chỉnh, suy nghĩ trong chốc lát mở miệng :

      "Ngũ ca khiêm tốn nho nhã, thoạt nhìn vô tâm với quyền thế, nhưng quanh thân có loại khí tràng thể bỏ qua. Trong lời đều giấu vài tầng hàm nghĩa, cho dù là khí thế bức nhân ở người biểu ra ngoài cũng lương thiện như vậy, quả lãnh tốt."

      Đây là Nhạc Sở Nhân lấy góc độ thực khách quan đánh giá như vậy.

      "Vương phi đối ngũ ca đánh giá rất cao."

      Phong Duyên Thương thở dài, Nhạc Sở Nhân còn chưa bao giờ khen ngợi ai.
      Nhạc Sở Nhân nhíu mày, quay đầu liếc mắt nhìn cái, ý tứ ko vui :

      "Ta là ăn ngay , hơn nữa đánh giá của ta cũng cao, mà ta cũng thích người như vậy, cùng người như vậy ở chung mệt chết ."

      Lời này của tuyệt đối phát ra từ nội tâm, bởi vì ở thời điểm chèn ép Phong Duyên Thiệu đầu óc đều mệt chết . ( Tỷ này rất thích ăn hiếp người, người nào tỷ ko chiếm đk lợi thế đều bị liệt vào danh sách đen ha ha :)) )

      "Ha ha, tin tưởng ngũ ca thực nguyện ý nghe vương phi như vậy."

      Phong Duyên Thương cười , trong tiếng cười đủ sung sướng.

      "Bị nghe được ta cũng sợ”

      Nhạc Sở Nhân hừ , cằm tăng lên.

      "Ta biết nàng sợ, hơn nữa đầu lưỡi bổn vương cũng dài."

      Phong Duyên Thương , Nhạc Sở Nhân thu hồi ngạo mạn hừ lạnh.

      Bóng đêm buông xuống, bóng dáng hoàng thành đứng sừng sững ở phía trước. Hơi thở cổ xưa bao trùm, đó là hơi thở của lịch sử. Nhạc Sở Nhân nhìn xa , bên trong đáy lòng có chút rung động cùng thở dài, nếu như nàng trở về được, như vậy ở trong lịch sử thời đại này lưu lại chút tiếng tăm cũng ko phải ko thể.
      vu ngoc lan, Nhiên Nhiên, Fuu2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32: HOA TRÌ ( Hồ hoa, kiểu như hồ sen ý, nhưng để vậy nghe có vẻ hay hơn nhỉ ^___~ )

      Hôm đó tới gần nửa đêm mới hồi phủ, Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay với Phong Duyên Thương liền trở về Lạc Sương Các, cũng vô tâm chú ý ánh mắt khó hiểu cùng kinh ngạc của đám hộ vệ. Bọn họ vì sao hai người bọn họ thoạt nhìn vợ chồng tình thâm nhưng lại phân phòng ngủ.

      Nhạc Sở Nhân trở lại Lạc Sương các tắm rửa sạc lại ăn đồ ăn Đinh Đương tự mình xuống bếp rồi lăn ra ngủ.

      Hôm sau tỉnh lại mặt trời lên cao, tóc tai bù xù từ trong phòng ra, Đinh Đương chuẩn bị tốt đồ ăn nóng hổi.

      "Thích Kiến hộ vệ đến đây hai lần, hộ vệ trước cửa phủ tới lần đưa tới bái thiếp của Diêm Tô tiểu thư, ngày mai Diêm tiểu thư đến bái phỏng vương phi."

      Đinh Đương vừa giúp Nhạc Sở Nhân búi tóc vừa .

      "Diêm Tô? Là vương phi tương lai của ngũ ca? Nàng đến bái phỏng ta làm gì?"

      Nhớ tới Diêm Tô là ai, Nhạc Sở Nhân khó hiểu. Tuy Phong Duyên Thương cùng Phong Duyên Thiệu là huynh đệ, nhưng nàng cùng nàng ấy hình như có giao tình tốt như vậy ?!

      "Bái phỏng như vậy thực bình thường a, các tiểu thư chưa lấy chồng vẫn thường xuyên bái phỏng lẫn nhau."

      Đinh đương nhớ tới Nhạc Sở Nhân nhớ chuyện trước kia, mở to hai mắt giải thích .

      "Nga! Vậy xem ra trước kia ta khẳng định có bằng hữu gì."

      Lâu như vậy cũng chưa có người đến bái phỏng nàng, Nhạc Sở Nhân trước kia chỉ có bằng hữu, ở thượng thư phủ cũng có người thân cận, thậm chí ngay cả thân tỷ muội cũng giao tiếp tới.

      Đinh đương trừng mắt nhìn biết nên như thế nào, hình như gì cũng đều là thương tổn tiểu thư a.

      Đem tóc dài đơn giản búi lên, Nhạc Sở Nhân xoay xoay thắt lưng đá đá chân, gần đây thân thể này cao lên ít, nàng tại đại khái cao1m65, ngày sau hảo hảo chăm sóc lại có thể cao thêm chút, nhưng điều kiện tiên quyết là thể sinh đứa .

      Đột nhiên ý thức được suy nghĩ của chính mình có vẻ rất lạ lẫm khỏi mỉm cười, nếu chính mình thực trở về được, xem ra phải ở chỗ này sinh đứa sống . Nhưng cùng Phong Duyên Thương sao?

      Nhạc Sở Nhân vô ý thức nhíu mi, tuy Phong Duyên Thương tệ, nhưng cũng thể bởi vì tốt mà nàng phải cùng sinh đứa ! Nhưng là nàng tại quả là vương phi , sinh đứa là thiết yếu a.

      Lắc lắc đầu, vẫn là nên nghĩ này đó , trong đầu mảnh hỗn loạn.

      "Vương phi ngươi lại đau đầu ? Đau đầu vậy ngủ lát ."

      Nhìn Nhạc Sở Nhân lắc đầu, Đinh Đương thầm đoán rằng có lẽ là di chứng khi nàng rơi xuống nước.

      Nhạc Sở Nhân cười cười:

      " sao, ta tự xem bệnh được, đau cũng có việc gì đâu."

      " ra rát kỳ quái, lúc trước vương phi rơi xuống nước thiếu chút nữa tỉnh lại, tại cư nhiên lại có thân bản thần kỳ. Nô tỳ đoán rằng kiếp trước vương phi nhất định là ngọc nữ bên cạnh bồ tát đầu thai chuyển thế, chịu khổ nhiều như vậy coi như thử thách, sau đó bồ tát liền truyền cho vương phi y thuật cùng độc thuật. Từ nay về sau, ai cũng thể khi dễ vương phi , nô tỳ cũng được nhờ."

      xong, mắt to của Đinh Đường cong thành trăng lưỡi liềm, nghĩ đến sau này theo Nhạc Sở Nhân vinh dự biết bao nhiêu, trong lòng vui muốn nở hoa.

      Nhạc Sở Nhân vừa nghe lời Đinh Đương, lông mày chậm rãi nhăn lại, quay đầu nhìn về phía Đinh Đương còn híp mắt ánh mắt tưởng tượng tương lai tươi đẹp, trầm giọng hỏi:

      "Ta khi nào rơi xuống nước?"

      Rơi xuống nước? Thiếu chút nữa tỉnh lại? Giống như có cái gì xẹt qua ở trong đầu nàng.

      Đinh Đương bừng tỉnh, đảo đảo ánh mắt kinh hoảng nhận ra mình sai, nhìn ánh mắt sắc bén của Nhạc Sở Nhân nàng lại có can đảm dối, khúm núm quanh co vài tiếng, có biện pháp chỉ đành :

      "Nô tỳ biết vương phi nhớ , nô tỳ cũng sắp quên mất. tại vương phi cùng vương gia ở chung tốt như vậy, nô tỳ mà nếu bị vương gia biết, khẳng định hội nghĩ nô tỳ châm ngòi cảm tình giữa vương gia cùng vương phi. Aiz, chính là ngày vương gia cùng vương phi đại hôn, vương phi ngài muốn gả cho vương gia, sáng sớm thừa dịp nô tỳ chú ý liền nhảy vào trong hoa trì của Thượng thư phủ. Ngài ở trong hoa trì lý gần nửa canh giờ mới được vớt lên, lúc lên khi cũng cong thở làm nô tỳ vô cùng sợ hãi."

      Nhớ lại chuyện ngày ấy lòng Đinh Đương vẫn còn sợ hãi. Khi đó Nhạc Sở Nhân quả có hơi thở, chỉ hô hấp có, tim cũng còn đập, hoàn toàn giống như chết.

      Nhạc Sở Nhân rảnh bận tâm sắc mặt Đinh Đương, trong đầu đột nhiên ong ong trận tiếng vang, hóa ra là nàng nghĩ sai rồi. phải kiệu hoa mà là hoa trì thượng thư phủ, chẳng lẽ nàng phải nhảy vào đến hít thở thông mới có thể trở về? Nếu như vậy, bản thân Nhạc Sở Nhân trở về sao? Nếu là trở về, vậy vương phi của Phong Duyên Thương có phải chết?

      Hồi lâu sau, Nhạc Sở Nhân vẫn nhúc nhích, con ngươi cũng vẫn động đậy, Đinh Đương đứng bên nhìn nàng, tâm thần khỏi lo lắng Nhạc Sở Nhân bởi vậy mà cùng Phong Duyên Thương xa cách, vậy về sau xong đời.

      Hai chủ tớ đều đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình hoàn toàn chú ý tới Thích Kiến đứng ở ngoài cửa Lạc Sương các rất lâu. hai người nghĩ nhưng nhìn bộ dáng thất thần của Nhạc Sở Nhân, thực ngoài ý muốn. Trong ấn tượng, Nhạc Sở Nhân chưa bao giờ như vậy.

      Đứng ở nơi đó cân nhắc hồi lâu, Thích Kiến làm quyết định mà sau này chính cũng phải cảm tạ, xoay người hướng tới thư phòng của Vương phủ đến.

      Thư phòng, Phong Duyên Thương thân trường bào nguyệt nha ngồi ở sau án thư nghe Thích Kiến đơn giản thuật lại chuyện ở Lạc Sương các, sắc mặt phong nhã ôn hòa thoáng trầm xuống.

      "Kêu Chiêm Trữ tiến vào."

      Đợi Thích Kiến xong, Phong Duyên Thương trầm giọng . Con ngươi mảnh trong trẻo lạnh, nhìn ra cảm xúc.

      Thích Kiến lui ra ngoài, chỉ trong chốc lát Chiêm Trữ thân hắc y đứng trong phòng:

      "Vương gia."

      " Thượng thư phủ, kêu Nhạc Chí Châu mau chóng đem hoa trì vương phi rơi xuống lấp đầy."

      Mắt Phong Duyên Thương nhìn phía trước nhưng tiêu cự cũng đặt người Chiêm Trữ trước thư án.

      "Vâng."

      Chiêm trữ cúi đầu chắp tay, sắp sửa xoay người lại bị Phong Duyên Thương gọi lại.

      "Chờ chút."

      Ánh mắt chợt lóe, đứng dậy đem hộp gỗ khóa kín đặt ở bên án thư mở ra, từ bên trong lấy ra quyển sổ màu đỏ ném cho Chiêm Trữ:

      "Đem thứ này cho để trao đổi, bảo trước ngày mai đem tất cả hoa trì thượng thư phủ đều san bằng, được lưu khe hở."

      Chiêm Trữ khó hiểu, có chuyện trọng yếu gì mà Phong Duyên Thương cần dùng “nhược điểm” của Nhạc Chí Châu ra trao đổi, nhưng cái gì cũng nhiều lời, cầm tốt quyển sổ, cúi người:

      "Thuộc hạ tuân mệnh."

      Tạm dừng vài giây thấy Phong Duyên Thương có gì phân phó nữa, nhanh chóng biến mất tại chỗ.

      Ngồi trở lại ghế thái sư rộng thùng thình, Phong Duyên Thương híp mắt, con ngươi mảnh sâu thẳm tựa như động sâu đáy.

      "Hoa trì? Chết mà sống lại?"

      Lẩm nhẩm vài câu, có lẽ biết chút gì đó. Nếu là như vậy, vương phi có hành vi cùng trước kia khác nhau trời vực đều có thể giải. thần kỳ như vậy sao? Hay là ông trời phái nàng tới cứu mạng đây? Nhân tiện giải cứu cuộc sống vô vị của !
      Chương 33: HỨA HẸN

      Mải nghiên cứu hoa trì Thượng thư phủ, Nhạc Sở Nhân vẫn đứng im nhúc nhích cho đến mặt trời sắp xuống núi. Đinh Đương đứng bên cạnh nhìn chăm chú sắc mặt nàng nôn nóng muốn biết nàng rốt cuộc nghĩ cái gì. Nếu quả thực tại lời nàng lúc trưa mà Nhạc Sở Nhân lại cùng Phong Duyên Thương xa lạ, vậy tính mạng tiểu nô tỳ như nàng khó giữ a.

      Bỗng dưng, trước cửa Lạc Sương các chút bóng người nguyệt. Đinh đương quay đầu nhìn lại cảm thấy có chút sợ hãi, lại nhìn nhìn Nhạc Sở Nhân vẫn thất thần, nàng thối lui hai bước quỳ gối thỉnh an:

      "Nô tỳ thỉnh an vương gia."

      Phong Duyên Thương tao nhã thong dong lại. Mắt phượng híp lại nhìn sắc Nhạc Sở Nhân còn sững sờ rồi nhìn về phía Đinh Đương:

      "Ngươi xuống ."

      "Vâng."

      Nhìn thấy ánh mắt Phong Duyên Thương, tâm Đinh Đương lộp bộp chút. Vương gia biết nàng lắm miệng rồi sao? Có thể hay đem nàng giải quyết?

      đến trước người Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương cúi mắt từ cao nhìn xuống trơn bóng trắng nõn cái trán của nàng. Hình như để ý thấy trước mắt có vật, ánh mắt Nhạc Sở Nhân mới giật giật.

      Nhìn đến trường bào nguyệt sắc thượng, Nhạc Sở Nhân người trước mặt là ai. Chậm rãi hạ mi xuống, nàng khẽ thở dài:

      "Tiểu Thương Tử, ngươi cảm thấy ta muốn trở về nhà mẹ đẻ được?"

      Dù sao trước kia nàng vô số lần tuyên bố nàng biết người Nhạc gia. Hơn nữa đại ca của thân thể này đến Vương phủ, nàng cũng cho sắc mặt hòa nhã.

      Phong Duyên Thương mặt đổi sắc, môi mỏng giơ lên, tươi cười ấm áp:

      "Vì sao được? chừng Nhạc thượng thư thực hoan nghênh vương phi trở về."

      Ngẩng đầu, đôi mắt Nhạc Sở Nhân lấp lánh mở to, môi đỏ mọng khẽ nhếch, cả khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng khả ái:

      "Vì sao?"

      Phong Duyên Thương hơi cúi người, tay gõ trán Nhạc Sở Nhân

      "Bởi vì nàng là Thất vương phi a."

      Nhạc Sở Nhân lập tức có chút khinh thường bĩu môi:

      " vậy vẫn là nhìn của ngươi mặt mũi ? Cần ta tạ chủ long ân ?"

      Phong Duyên Thương cười khẽ, thân thể đứng thẳng, cười đến xinh đẹp:

      "Vương phi cấp bổn vương quỳ xuống, bổn vương giảm thọ."

      "Thiết, dối trá. Ngươi ta có thể trở về, vậy ngày mai hoặc ngày kia ta trở về xem sao."

      Đứng lên thở dài, nàng phải trở về mới được. Tuy trong lòng cảm thấy có vài phần đáng tiếc, nhưng đây phải thế giới của nàng.

      "Được, bổn vương an bài, đến lúc đó cùng nàng trở về."

      Phong Duyên Thương xem mặt Nhạc Sở Nhân chút tiếc nuối chợt lóe rồi biến mất, ý tưởng của có chút càng xác định.

      "Ngươi theo cùng ta? Cũng tốt."

      Mặc dù muốn Phong Duyên Thương tận mắt đến 'Nàng' chết , nhưng sớm muộn gì đều phải chấp nhận.

      Phong Duyên Thương tươi cười thay đổi:

      "Nghe Diêm tiểu thư đưa đến bái thiếp, ngày mai muốn tới bái phỏng vương phi."

      "Đúng vậy, rất kỳ quái , ta cùng nàng cũng quen thân gì."

      Tuy nàng cùng Phong Duyên Thiệu thân cận, nhưng nàng ấy cùng hai cái sườn phi của Phong Duyên Thiệu kia càng “thân thiết” hơn nàng chứ?! Tại nàng xem ra Diêm Tô, ngũ vương phi này có mục đích khả nghi.

      " kỳ quái, những chuyện của nàng ngũ ca biết nàng ấy cũng."

      Ngược lại Phong Duyên Thương bộ thong dong .

      "Nhìn ra đầu lưỡi ngũ ca dài như vậy."

      Nhạc Sở Nhân bĩu môi cảm thán. Phong Duyên Thương lắc đầu:

      "Diêm Cận chưởng quản mười vạn thiết kỵ của Đại Yến , trấn thủ biên quan, uy danh tứ phương. Diêm Tô là muội muội duy nhất của , chỉ dựa vào điểm này, ngũ ca tuyệt đối thể bạc đãi nàng. Cho tới nay, sườn phi thiếp thất ngũ ca còn có con, Diêm Tô dĩ nhiên càng tin tưởng chân thành của ngũ ca. Vương phi, hôm qua khi chúng ta trở về, nàng ngũ ca là người có thể làm đại , nàng có thể cùng bổn vương tương trợ ngũ ca ?"

      Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, con ngươi nghiêm túc chút ý tứ vui.

      Nhìn ánh mắt , yết hầu Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt ngạnh trụ, nàng phải muốn , chính là nàng phải ! Hơn nữa nàng thập phần tin tưởng, lần này nàng nhất định có thể thành công.

      Nhạc Sở Nhân trả lời, Phong Duyên Thương cứ như vậy cúi đầu nhìn nàng, sau lúc lâu, Nhạc Sở Nhân thanh thanh yết hầu, gật gật đầu:

      "Nếu có gì ngoài ý muốn, ta ."

      Phong Duyên Thương ngoài ý muốn trong lời nàng là ý gì, chính là trong mắt xẹt qua ý cười, sau đó nâng tay vỗ vỗ bả vai Nhạc Sở Nhân:

      "Có lời này của vương phi, bổn vương liền biết con đường này đơn ."

      Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi nhợt nhạt cười cười, trong lòng thầm có lỗi. Nếu ông trời cho nàng trở về, nàng cùng tương trợ Phong Duyên Thiệu làm nên nghiệp lớn, tin tưởng nhất định thành công. Nhưng nếu nàng trở về, vậy chỉ có thể để mình phấn đấu .

      Hôm sau, Nhạc Sở Nhân rời giường sớm mang theo Thích Kiến Thích Phong cùng bốn năm hộ vệ bắt đầu ở trong Vương phủ bố trí 'Độc tường' .

      Cách Nội tường ngoài ba thước trước kia là rặng liễu thưa thớt, đoạn dài hậu viện tràn đầy cỏ dại, cùng bộ dáng tráng lệ của tiền viện chênh lệch vô cùng.

      Bốn năm hộ vệ kia động tác nhanh chóng đem những gốc liễu loại bỏ tận gốc rồi đem bùn đất suốt đêm vận chuyển đến đổ mặt cát. Sau đó, Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến sắn cao tay áo, tự mình trồng ma thảo cùng bách mao thanh.

      Những người qua lại nơi này đều mang theo bên mình vài cọng ngão thảo chưa héo rũ. Biết nơi này thể tơi sgần, mọi người chỉ đứng xa xa nhìn, nhìn nữ chủ nhân trong phủ tự tay đào đất, thầm thổn thức.

      Phong Duyên Thương biết khi nào đứng ở bên người mọi người vây, nhìn Nhạc Sở Nhân đầy người bùn ngồi mặt đất, khóe môi giơ lên, vẻ mặt có chút sung sướng.

      "Vương gia, Diêm tiểu thư đến đây."

      Nghiêm Thanh từ xa xa tới, nhìn thoáng qua cả người Nhạc Sở Nhân cùng màu bùn đất sai biệt lắm, cảm thấy nàng hẳn là tắm rửa chút, đổi thân quần áo. Nữ chủ nhân Thất vương phủ sao có thể gặp khách như vậy.

      "Mời theo ."

      Phong Duyên Thương thần sắc đổi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chẳng động chút.

      Nghiêm thanh hầu kết giật giật, muốn gì đó lại cố gắng nuốt xuống, lúc xoay người rời thầm lắc đầu, lại lời nào để .

      Sau lúc lâu, bóng dáng màu lam đến gần, Diêm Tô mặc váy áo màu lam, nhàng khoan khoái, so với ở hoàng cung ngày đó thoạt nhìn hơn vài phần linh động hoạt bát.

      "Lão thất."

      Đến gần, Diêm Tô gọi Phong Duyên Thương tiếng rồi tiếp vòng qua những người hướng nàng hành lễ về phía Nhạc Sở Nhân mặt hướng đất lưng hướng trời.

      "Chờ chút, mang theo thứ này."

      Phong Duyên Thương quen bộ dáng hề khách sáo của, gọi nàng lại bảo hộ vệ bên cạnh lấy gốc ngão thảo đưa cho Diêm Tô.

      Diêm Tô nhận ngão thảo hộ vệ đưa cho có chút khó hiểu, nhưng vẫn hỏi nhiều, cầm ngão thảo bước nhanh tới cạnh Nhạc Sở Nhân.

      "Sở Nhân, ta có thể hỗ trợ cái gì ?"

      Nhạc Sở Nhân tính toán khỏang đào xong cái hố, sau lưng đột nhiên truyền đến thanh của Diêm Tô, đem nàng dọa nhảy dựng.

      Quay đầu, liếc mắt nhìn đến Diêm Tô trước mặt cùng trong ấn tượng quá giống nhau, Nhạc Sở Nhân có chút kinh ngạc. Nhìn mặt nàng tươi cười dào dạt, còn có nhiệt tình khiến hảo cảm của Nhạc Sở Nhân cảm thấy đối nàng tự nhiên cũng tăng lên nhiều.

      "Nếu muốn hỗ trợ cũng có thể, tuy nhiên thân quần áo này của ngươi cũng thể lại hoàn hảo."

      Nhạc Sở Nhân cũng khách sáo, bên vừa vừa tiếp tục đào hố, Thích Kiến ở phía sau phụ trách trồng.

      "Tốt. Nhìn ngươi đào hố nhanh như vậy, ta đây cũng học tốt lắm."

      Nhìn Nhạc Sở Nhân tiếp tục cúi đầu đất, Diêm Tô cười rộ lên. Nàng đối Phong Duyên Thiệu rất là cảm thán, hiểu biết bất luận kẻ nào, báo cho nàng biết nếu muốn cùng Nhạc Sở Nhân làm bằng hữu nhất định phải chân thành đừng quá để ý tư thái. Quả nhiên, lời chưa từng sai.
      vu ngoc lan, Nhiên Nhiên, Fuu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :