Thần Hi – Cố Tây Tước

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      THẦN HI
      [​IMG]

      Tác giả: Cố Tây Tước

      Độ dài: 3 chương

      Dịch: Rainyalice

      Nguồn: rainyalice.wordpress.com


      [​IMG]

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      CHƯƠNG 1: THẦN HI
      Đồng chí Thường Manh là tiến sĩ hơn kém, nhưng điều an ủi duy nhất là năm ấy Thường Manh Manh rất xuất chúng, nhảy cấp liên tục, vì thế đến giờ học tiến sĩ, cũng mới 24 tuổi, như hoa độ rực rỡ nhất.

      Đáng tiếc, thời kỳ này tiến sĩ cũng coi như diệt vong.

      biết tên quỷ thất đức nào ra? Thường Manh mắng chửi tên đó vạn lần, vì từ lúc học lên tiến sĩ, đường tình duyên của bụi gai đầy lối! Ngay cả mẹ cũng bắt đầu xem thường , “Con xem con học nhiều như thế để làm gì? Con nhà người ta kết hôn mới đúng là có tiền đồ đúng tiêu chuẩn!”

      Này này này, trái tim đồng chí Thường Manh Manh héo úa.

      Thường Manh chưa có người mà.

      Thường Manh lớn lên xấu ư? , may mà ngược lại, nhưng tại sao đến giờ ngay cả mối tình đầu cũng chưa có?

      Chủ đề này kể ra cũng dài, Thường Manh lúc rất đáng rất khả ái, các cậu bé thích khá nhiều, thậm chí hồi tiểu học có 2 cậu nhóc đánh nhau vì , cậu còn là học sinh cấp 3, chuyện đánh nhau thực ra mang lại thương tổn là bao trong lòng A Manh, vấn đề là đến cuối cùng khi thầy giáo phê bình chuyện bạo lực học đường, nghiêm trọng là lôi ra ngòi nổ, cũng chính là đồng chí Thường Manh, bèn nghiêm khắc giáo dục. Lúc đó Thường Manh cảm thấy tình à, hại người.

      Vậy là đồng chí Thường Manh tiến thẳng con đường Kim Chung Trạo – Thiết Bố Sam [1] học lên trung học, đại học, thạc sĩ, tiến sĩ.

      Dùng lời bạn thân để , chính là: còn là phụ nữ bình thường nữa rồi.

      Hey, A manh bằng lòng, chẳng qua chỉ cảm thấy trò chơi tình tốt nhất là chờ đôi bên đều trưởng thành hẵng tính. Hợp phách kết hôn, hợp phách bạn bè bái bai, càng hòa hợp càng tốt.

      Tiểu thư bạn thân nghe xong, trở mình khinh bỉ, “Đồng chí Thường Manh, mày còn có thể bớt thô tục hơn ! Mày có tế bào tình , có tế bào lãng ? Hả!”

      Thường Manh : “Tế bào lãng mạn cũng thể ăn được. Mày muốn ăn hoa hồng hay là ăn bánh bao hả?”

      Bạn thân rơi lệ, trong đầu niệm vạn lần “ nghe thấy bánh bao nghe thấy bánh bao…” Sau đó dứt khoát cùng bạn thân số 2 bên cạnh mơ màng về soái ca, hẹn mà gặp, có hôn nhân hoàn mỹ và H rúng động lòng người.

      Thường Manh “xì” tiếng, : “H có thể làm cơm ăn, ấu trĩ.”

      Nhưng Thường Manh Manh, nhân vật thế này, lại kết hôn vào quốc khánh năm sau.

      Thường Manh và Thịnh Thần Hi.

      Khi biết được tin Thường Manh kết hôn, mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhưng khi biết được đối tượng A Manh kết hôn là Thịnh Thần Hi, tất cả hỗn loạn bạo động!

      Thịnh Trần Hi, vốn là ông tổng của công ty cổ phần trong thành phố, tuổi trẻ xuất chúng, mẹ lại giàu có!

      Tại sao ai cũng biết Thịnh Thần Hi là thần thánh phương nào? Thành phố bọn họ tuy cũng là thành phố phát triển, nhưng thiên về cảnh quan du lịch, chứ phải công thương nghiệp, vì thế công ty cổ phần trong thành phố cũng có nhiều, nhưng họ Thịnh lại dẫn đầu trong số đó, nào là báo chí nào là nhân vật tuần san nào là lãnh tụ kinh tế xuất sắc của thành phố, cái tên của Thịnh Thần Hi cùng ảnh chụp chỉ cần xuất , bất ngờ tất chiếm trang đầu.

      Được, tại Thịnh Thần Hi kết hôn, đối tượng kết hôn còn là Thường Manh!

      Đám bạn thân bình tĩnh được nữa.

      Vào lúc đó, thời khắc đó đều gọi tới bức cung.

      Câu trả lời của Thường Manh là: “ phải rồi còn gì, hợp sống cùng nhau thôi.”

      Hợp cái rắm ấy!

      Đám bạn thân dở khóc dở cười, : “Rốt cuộc là chuyện gì hả? Mày sao lại trói được Thịnh Thần Hi thế? Đừng keo kiệt chứ, ra để bọn tao cũng theo mà học hỏi kinh nghiệm chút nào!”

      Thường Manh bên kia gì, bởi có người gọi , “Manh Manh, giúp cầm áo khoác.” Giọng trầm thấp mang từ tính đánh vỡ từng mảnh từng mảnh.

      Đám bạn thân hỏi được, nhưng chính là, như đồng chí Thường Manh , hợp sống cùng nhau.

      Bầu trời duyên phận cụ thể bắt đầu từ, lần mẹ Thịnh Thần Hi cùng mấy bà lớn giàu có shopping, tiểu thư được nuông chiều biết phải trái tranh cái áo choàng với bà, tức đến mức bà phát bệnh tim, vừa may lúc ấy đồng chí Thường Manh đương tạt qua phố hàng hiệu muốn đến quảng trường đầy thức ăn ngon trước mắt, ăn no nê bữa, sống qua cuối tuần buồn thiu có bạn trai, xưa như trái đất lại bắt gặp, sau đó kịp thời xử lý tình huống cấp bách.

      Với vị bác sĩ khoa ngoại tiếng tăm lừng lẫy, chuyện cấp cứu nhặt này đương nhiên chỉ là chút lòng thành, vì thế Thịnh phu nhân khi ấy liền suôn sẻ tỉnh lại.

      Về sau lúc Thịnh lão phu nhân nằm viện, lại vừa vặn chọn trúng bệnh viện Thường Manh công tác, cũng chính là bệnh viện hàng đầu trong thành phố.

      Khi đó lão phu nhân vừa trông thấy Thường Manh ngay lập tức nhận ra, kêu lên: “Trời ơi, cháu chẳng phải là lần trước cứu ta sao! Hóa ra lại còn là bác sĩ nữa.” Lão phu nhân xong, đoạn quay sang viện trưởng cung kính nhắc nhở những chuyện cần chú ý với bà, hắng giọng: “Lão Hồ à, về sau hãy để này điều trị cho ta.”

      Thường Manh ù ù cạc cạc trở thành bác sĩ phó chủ quản của Thịnh lão phu nhân.

      Trong lúc ấy, người đàn ông tuấn đóng bộ âu phục giày da ngồi sô pha trong phòng bệnh cao cấp cũng nhiều lần liếc nhìn người tiếp lời, “Nhưng phu nhân… tôi thuộc khoa giải phẫu thần kinh.”

      Thịnh lão phu nhân: “…”

      Nhưng tuy vậy, Thịnh lão phu nhân vẫn chỉ định , mà đồng chí Thường Manh phàm là người ăn cơm nhà nước nghe theo cấp phục vụ thể có ý kiến, cũng chỉ có thể phụng mệnh đảm đương y tá cao cấp.

      Thường Manh đây những cái khác dám , nhưng chung sống cùng người già lại đặc biệt hòa hợp. Chủ yếu cũng từ chỗ bà mẹ khó trị của tôi luyện thành. Vì thế chỗ Thường Manh ở cùng với lão phu nhân còn được gọi là “phòng bệnh tiếng cười”.

      Lão phu nhân có lần nghe bác sĩ Thường Manh Manh vẫn còn độc thân, ngay lập tức bùi ngùi : “Ôi, đứa con bất hiếu của ta cũng thế! Mấy cậu trẻ tuổi các người, biết nghĩ kiểu gì, đứa nào cũng chẳng vội kết hôn, là muốn bức chết những người làm trưởng bối như chúng ta.”

      Sau đó đồng chí Thường Manh Manh : “ sao, nếu cháu với ta kết thành đôi là được rồi!”

      Thịnh phu nhân rất thích Thường Manh, tất nhiên ngoài việc rất hài lòng về tướng mạo và tính cách của , cũng loại trừ việc lão phu nhân đối với gia đình dòng dõi thư hương và bằng cấp cao như rất vừa ý.

      Nhưng đúng lúc Thịnh phu nhân muốn vỗ tay được, ngoài cửa phòng bệnh cao cấp vang lên 3 tiếng gõ rất nhịp nhàng, rất phong độ. Đẩy cửa bước vào chính là Thịnh tổng – “đứa con bất hiếu” theo lời Thịnh phu nhân.

      thân trang phục phẳng phiu, khí chất cao quý, tuấn vô song.

      Quả nhiên là tinh của gia đình quý tộc hơn 3 đời bồi dưỡng nên.

      Ấn tượng đầu tiên của Thường Manh đối với quý ông nọ chính là, đẹp trai. ( quên mất cái hôm mình bị Thành lão phu nhân nhìn trúng, người nọ ngồi ghế sô pha, còn nhìn chằm chằm.)

      Mà ấn tượng thứ hai của đồng chí Thường Manh về Thịnh Thần Hi đó là, người có tiền đây. Con mẹ nó cứ vào mãi cái nhà hàng cao cấp đến cũng biết dùng bộ đồ ăn thế nào! Tiền boa mỗi lần đều khiến xót chết được!

      Ấn tượng thứ ba của đồng chí Thường Manh về Thịnh Thần Hi đó là, thưởng thức cao như thế… tại sao lại nhìn trúng mình nhỉ?

      Đương nhiên A Manh lập tức cũng ngộ nhận, mình cũng rất xuất sắc đấy chứ. Thường Manh lập tức soi gương, nhìn trái nhìn phải, mi xem, khuôn mặt này, chính là khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, trắng trẻo ửng hồng đầy mịn màng, còn vóc dáng này, chỗ nào nên lồi lồi, nên lõm lõm, đầy thướt tha.

      Vì thế sau này Thường Manh rất tự nhiên rất hài hòa bắt đầu cùng Thịnh Thần Hi đương.

      Mà Thịnh Thần Hi tại sao ngày đó khi tiễn bác sĩ phó chủ quản của mẹ ra cửa lại câu, “Về đề nghị của em, tôi có ý kiến gì.” thể nào biết được.

      Thực ra khi ấy Thường Manh cớ sao thể biết, vốn nghe ta gì? Nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại.

      Nguyên là bác sĩ Thường muốn : “Ngài hiểu lầm rồi.” Kết quả ra lại thành, “… Ơ.”

      Khí thế người nọ quá mạnh mẽ.

      Vì vậy tóm lại, “tình ” của hai người bắt đầu với màn mỹ nữ cứu hùng… Mẹ nó, thôi cũng coi như câu chuyện đẹp!

      Nhưng Thường Manh và Thịnh Thần Hi chính thức qua lại vào tháng sau. Trước đó phát rằng, người đàn ông được xã hội tâng bốc lên tận đỉnh này ra rất… “cặn bã”.

      Cặn bã thế nào?

      Thứ nhất, bên ngoài đưa tin Thịnh Thần Hi tao nhã lễ độ, khiêm tốn có tiếng. thực tế, chẳng qua lười nhiều lời với bọn họ. Dùng nguyên lời của bản tôn mà chính là: “Tôi đời nào lại tán gẫu mấy thứ vô dụng cùng những người này, bảo bọn họ cút .” Ngắt điện thoại của thư ký riêng, ngẩng đầu nhìn Thường Manh : “Sao thế? Đồ ăn ngon sao?”

      A Manh được quan tâm vừa mừng vừa lo, hơn nữa —- người này cẩn thận vẫn hơn!

      Thứ hai, Thịnh Thần Hi rất khôi ngô, ai ai cũng biết. Cho dù là Thường Manh – người trước giờ chẳng có trình độ cảm nhận đàn ông, cũng cảm thấy dù về sau quý ông nọ có phá sản, chỉ dựa vào khuôn mặt đó, vóc dáng đó, đôi chân dài đó, khí chất đó, cứ thế mà phát đại tài no problem!

      Mà Thịnh Thần Hi cũng ý thức được điểm mạnh của mình, tuy rất khiêm tốn, rất trầm tĩnh, rất tao nhã, chẳng thèm so bì độ tuấn với người khác, nhưng lúc thấy bạn đáng của mình cảm thán về thằng cha nào đó tivi: “Ngôi sao này đẹp trai quá mất”, kêu: “Hừ.”

      Thứ ba, Thịnh Thần Hi rất trẻ, báo chí bên ngoài đưa tin khoảng 30 tuổi, CMND là 26 tuổi. Thực tế lại là 28 tuổi. Tại sao lại phức tạp như thế hở?

      Căn nguyên là, có lần Thường Manh giở báo xem, lật đến đoạn viết người gánh vác nhà họ Thịnh tại – Thịnh Thần Hi gần 30 tuổi, bản lĩnh cùng năng lực khiến nhiều lão cổ hủ khiếp đảm, phát triển của nhà họ Thịnh sau 10 năm cực thịnh thế nào cần cũng biết, blah blah…

      Khi ấy Thường Manh yếu ớt hỏi câu, “E hèm, Thịnh Thần Hi này, 30 rồi à?”

      Bởi Thịnh Thần Hi rất bận, vì thế rất nhiều cuộc “hẹn hò” đều ở phòng làm việc của .

      Thịnh Thần Hi rời mắt khỏi cặp tài liệu liếc cái, hơi nhếch mi : “Sao thế? Chê tôi già sao?”

      …” Thường Manh thầm trong lòng: Hơn mình 6 tuổi, theo truyền thuyết có lục xung [2], được, phải xem tướng số thôi. Chung quy mà xung khắc với ta, mình nhất định chơi lại !

      Mà Thịnh Thần Hi hơi híp mắt, hôm sau ném cho người nào đó thẻ CMND.

      Thịnh Thần Hi, sinh năm nào… 26 tuổi??

      thể nào? Ngẩng đầu nhìn soái ca trước mặt.

      Đối phương đáp: “Hơn em hai tuổi. Có ý kiến gì cứ .”

      Ai mà dám!

      Còn sau này Thường Manh được biết, thực tế trước đây thẻ CMND của Thịnh Thần Hi là 28 tuổi, cũng chính là tuổi thực, xong câu “ 30 tuổi rồi à?” mới sửa tuổi thẻ thành “26 tuổi”.

      Thế nên mới , thằng cha này… phải dè chừng! Ngay cả “quy định pháp luật” cũng coi thường, nếu về sau muốn cho game over, giống kiểu cắt rau ấy, hoàn toàn có khả năng phải gánh “trách nhiệm hình ”.

      Chẳng qua Thường Manh phòng bị đến cuối cùng lại chính là phòng bị tiến đến hôn nhân.

      Mà đám cưới này, cũng là đưa ra.

      Vào lúc ấy, trong khung cảnh ấy, Thịnh Thần Hi : “Manh Manh, chúng ta hẹn hò đến giờ, gần nửa năm, cơm ăn, phim cũng xem, tay cũng nắm, hôn cũng hôn, tiếp đến em nên làm gì?”

      Thường Manh khi đó cắn miếng khoai, giở đống tài liệu y học, trả lời: “Kết hôn thôi.”

      Đối phương thỏa mãn, gật đầu, “Nếu em tha thiết muốn kết hôn với tôi đến thế, vậy cưới thôi.”

      “Két két” Tiếng miếng khoai vỡ vụn.

      “Em …”

      “Ừm?”

      “…”

      Quay trở về với tại. tuần sau lễ cưới của Thường Manh và Thịnh Thần Hi, A Manh lần thứ N ngắt điện thoại của bạn thân nào đó.

      “Hợp” dẫu sao vẫn có thể diện hơn “bị lừa dễ dàng”! Lại quả thực cũng hợp mà, hòa hợp “nam tôn nữ ti”. [3]

      Thường Manh “tâm ngổn ngang” quay đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc tân gia. Quần áo cũng treo lên. Giờ là đống lớn các thứ đồ có giá trị của Thịnh Thần Hi… sách vở, đồ sưu tầm, tác phẩm nghệ thuật.

      Nhưng lúc Thường Manh giở cuốn album, thích chí vô cùng, bèn ngồi thảm lật xem.

      Vừa giở đến đoạn Thịnh Thần Hi hồi tiểu học, đương bước vào.

      Đối phương hơi cau mày, “Sao lại ngồi dưới đất?”

      A Manh: “Thịnh, Thịnh Thần Hi, hồi tiểu học học cùng trường với em hả??”

      Thành Thần Hi nhìn cuốn album tay , liền hiểu ra, “Ừm”.

      Đồng chí A Manh đột nhiên nghĩ đến khả năng vô cùng kinh hãi, “ phải là… hồi tiểu học, lúc đó, chính là trong mấy cậu nhóc đánh nhau vì em đấy chứ?!” Nếu sao lại vô duyên vô cớ nhìn trúng , sau đó còn kết hôn nữa?

      Thịnh Thần Hi ngẩn người, cực kì khinh thường “chậc” tiếng, “Ai có thời gian đánh nhau vì em. chỉ đứng bên cạnh xem trò vui mà thôi.”

      “…”

      Cưới xong H.

      “Thịnh, Thịnh đại ca, tiểu nữ mới đến, ngài nhất định phải hạ thủ lưu tình.”

      “Ừm.”

      “…”

      “…”

      “Vào chưa?”

      “… Chưa!”

      “Ưm… vậy tiếp tục .”

      “…”

      “Thịnh tổng, em sai rồi! Ngài , chút.”

      “Chậc, nãy vừa chậm quá, giờ lại muốn chút. Sao nhiều chuyện thế. Rốt cuộc em muốn nhanh hơn hay nặng hơn?”

      “…”

      Hôm sau A Manh xuống giường. Thầy phụ trách của gọi điện đến, Thịnh tổng nghe.

      Thầy phụ trách: “Thường Manh à, sao hôm nay đến trường?”

      Thịnh tổng: “ ấy bị thương.”

      Thầy phụ trách: “Sao lại bị thương??”

      Thịnh tổng: “Tai nạn lao động” [4] (Phiên dịch viên: Bị thương vì chồng = =!)

      Thầy phụ trách: “Bị thương kêu ấy nghỉ ngơi hai ngày vậy! Nhưng nếu là tai nạn lao động, phải kiểm tra để thanh toán với cơ quan nhé.”

      Thịnh tổng lật trang tài liệu công việc, “Kiểm tra rồi. có việc gì cúp đây.”

      Tút —–

      Thầy phụ trách: “…”

      Thầy phụ trách: “Ai vậy nhỉ? Sao ngạo mạn thế?”

      —–***—–​

      [1] Kim Chung Trạo – Thiết Bố Sam: Tuyệt kỹ kungfu, ý chỉ Thường Manh lòng học hành, để ý đương.

      [2] lục xung: cái này là về tướng số, phong thủy. Các bạn có thể tìm hiểu thêm ~^^

      [3] nam tôn nữ ti: quan niệm phong kiến lạc hậu, trọng nam khinh nữ.

      [4] Nguyên là 公伤 (giải thích như trong ngoặc) đồng với 工伤 (tai nạn lao động)

      Thần Hi: có nghĩa là tia nắng ban mai
      Aliren thích bài này.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      CHƯƠNG 2: CƯNG VỢ
      [​IMG]
      Thịnh Thần Hi rất ngạo mạn, thực có tư chất tư kim tư bản ngạo mạn, nhưng lại ngạo mạn theo kiểu rất phong cách.

      Ví dụ như trăm ngày sau khi cưới, Thịnh tổng cùng bà xã mua sắm. Thường Manh khi ấy chẳng muốn ra ngoài, dạo này mệt chết được, ban ngày bận công , ban đêm bận… “công” [1] , tóm lại hàng ngày hàng tối đều rất bận bịu.

      có lần yếu ớt nghĩ, phải chăng Thịnh Thần Hi sống đến tuổi này vẫn chưa từng có người phụ nữ nào, nên mới đói khát như thế?

      Chẳng qua A Manh lập tức thoải mái hẳn, vậy chứng tỏ mình có sức hấp dẫn đó! Tuy mỗi ngày nghiệm chứng năng lực này có chút mệt mỏi.

      Mà Thịnh Thần Hi – con người khôn khéo là thế, lập tức nhìn thấu từng chút chuyển biến trong lòng vợ .

      Thế nên rất độ lượng nghỉ hẳn ngày, đưa bà xã dạo phố.

      Thực ra dạo phố, phố bước cũng . Xe đến giờ, đưa thẳng đến khu mua sắm xa hoa nhất trong thành phố.

      Nghĩ năm đó à, Thường Manh nghĩ, nơi này từng đến rồi! cùng với bạn thân, hai người bình tĩnh bước vào, bĩnh tĩnh ra. Bình tĩnh trước là hai người biết giá cả nơi này, vì vậy rất mờ mịt rất bình tĩnh. Bình tĩnh sau là, lúc biết được hoa cài áo ngực bộ trang phục mùa xuân cũng lên đến 4 con số, méo mó bình tĩnh ra.

      Về sau nơi này, Manh Manh cho tới giờ vẫn chưa đến nữa.

      Lần này, đồng chí A Manh bị người bên cạnh ôm eo kéo trở lại!

      Lúc đó con ngươi lóe lên, chìa tay hướng Thịnh tổng bên cạnh : “Trả tiền.”

      Thịnh Thần Hi rất hài lòng, đưa cái thẻ màu vàng.

      Thường Manh cầm chiếc thẻ đến phía trước, ngó đông ngó tây. Thịnh tổng theo sau, rất nhàn hạ thoải mái.

      Chẳng qua nhóc Thường Manh đây, cho dù có tiền cũng tốn 5 con số để mua quần áo, chỉ muốn thử cái cảm giác đó chút thôi —- phóng khoáng vòng!

      Lúc qua cửa hàng trước mặt, nhìn thấy cái khăn tay nam giới bày quầy, cảm thấy cũng tệ, thế là bước vào cầm lên xem xem.

      Hai nhân viên trông quầy sắc mặt lạnh lùng đến, người : “Chiếc khăn tay này là hàng làm thủ công toàn bộ của Ý, khoảng 1280 tệ.” Khẩu khí có mùi “ , mua nổi sao?”

      Manh Manh khẽ “À” tiếng, thầm : thứ nhất, người Ý lười như thế, làm tay toàn bộ dễ gì, thứ hai, khăn tay làm thủ công toàn bộ? Lẽ nào dùng tay dệt khung cửi?

      Đương lúc Thường Manh cảm khái như vậy, hai bán hàng xác định người này “ có tiền”, lắc mông định trở về.

      Lúc họ muốn xoay người, lại thấy người đàn ông toàn thân dưới đều tỏa ra hơi thở quý tộc bước vào. Lập tức mỉm cười dịu dàng tiến lên hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, ngài cần mua gì ạ?”

      Thịnh tổng tao nhã nhìn quanh vòng, sau đó nhìn về phía chiếc khăn tay nam giới tay Thường Manh: “Cái này, lấy cho tôi 20 chiếc.”

      Tiểu thư bán hàng tưởng mình nghe nhầm, “20 chiếc? Ngài cần nhiều vậy?”

      Người kia tốt bụng đáp lời: “Ngài muốn 20 chiếc đều giống nhau sao? Có cần xem các kiểu dáng khăn tay, khăn quàng khác ạ, chỗ chúng tôi có rất nhiều mẫu mã.”

      Thịnh tổng nhã nhặn : “ cần. Mua cho vợ tôi lau bàn thôi, kiểu dáng cần quá sặc sỡ.”

      “…”

      Sau đó Thịnh tổng ngoảnh đầu với Thường Manh: “Manh Manh, còn cần gì nữa ?”

      Thường Manh khóe mắt giật giật, cái người này!

      Dạo xong vòng, Thường Manh mua được rất nhiều đồ, chỉ cần liếc mắt nhiều, Thịnh tổng đặt hàng, sau đó kêu người gửi về nhà. Trong lòng Thường Manh rất rối rắm, chỉ là ngắm hơi nhiều thôi, cần mua mà! Nhưng ở ngoài cũng quen “tranh luận” cùng chồng, phải giữ thể diện cho ông chồng liếc cái biết cao hơn người khác bậc chứ.

      Thường Manh trở về nhà, lúc thấy mấy cái nhãn hiệu, ngồi thảm lông nhận nhiệm vụ cắt chúng ra, từng nhát đau như cắt! Cuối cùng rưng rưng nhìn về phía Thịnh Thần Hi ngồi cuối giường, tay chống lên mặt giường phía sau, tay mất hứng ấn ấn cái điều khiển xem tivi, chân còn gác lên đùi , “Mấy cái này cộng lại còn có thể ngang với tiền lương năm của em.”

      “Ừm.” Thịnh tổng gật đầu, rất vừa lòng, ấy chỉ cũng tự hiểu ra.

      Sau đó rất tự nhiên buông điều khiển trong tay, đưa chân kéo vào : “Vậy, đêm khuya rồi, chúng ta báo đáp tri ân chút chứ nhỉ.”

      Báo cái đầu ý! Trái tim yếu đuối của Thường Manh kêu gào: Đây đúng là thiệt hại về tinh thần lẫn thể xác.

      Hôm sau, Thành Thần Hi ở trong văn phòng nhận được cuộc điện thoại của người phụ trách khu thương mại cao cấp, “Thịnh tổng, hôm qua ngài quá bộ đến mua sắm ở khu thương mại của tôi ạ? Lần tới ngài cần gì, cứ kêu thằng em này sai người đưa đến nhà ngài phải ổn sao? Thời gian của ngài quý báu, chẳng lẽ còn phải để ngài đích thân đến mua ạ.”

      Thịnh Thần Hi điềm đạm lên tiếng: “ sao, phụ nữ thường thích dạo phố. Thỉnh thoảng tôi cùng cũng tệ.” Nhớ đến từng chút từng chút tối hôm qua, Thịnh tổng thầm xúc động trong lòng: Phải là rất tệ.

      Đối phương cảm thán: “Thịnh tổng quả thực là người chồng tốt!”

      Khi đó đồng chí Thường Manh cả tối qua ngủ được đương ở trong phòng thí nghiệm của bệnh viện, bỗng hắt hơi hai cái.

      Lại về ngạo mạn của Thịnh Thần Hi.

      Lần này, là đồng chí Thường Manh được hẹn, địa điểm trong văn phòng của tổng giám đốc họ Thịnh. Khi Thường Manh bị gọi đúng lúc gửi email luận văn, vì thế rảnh rỗi cũng rảnh rỗi bèn đến chỗ chồng giết thời gian.

      Thịnh Thần Hi sắp xếp cho cái bàn làm việc ngay trong văn phòng của mình, đồ đạc bàn rất đầy đủ, máy tính, cốc nước, lót tay dựa mềm mại v.v… cái gì cần có đều có, Thường Manh mỗi lần đến đây vốn chỉ chơi vi tính, sau đợi người nào đó bận xong việc tan làm đến vận động.

      Lần này cũng ngoại lệ.

      Có điều lúc này Thịnh tổng lại bận suốt ở ngoài văn phòng. Thường Manh trong lòng rất vui vẻ. có người quấy rầy, lập tức mở máy tính chơi trò chơi.

      Thịnh tổng họp hội nghị xong, lúc cùng trợ lý và thư ký thứ hai bước vào, đồng chí Thường Manh Manh chơi đến hồi gay cấn. Bị tiếng đẩy cửa dọa giật bắn người, lập tức quay đầu lườm cái.

      Thịnh Thần Hi bỗng nhíu mày, quay sang với hai trợ thủ bên cạnh: “Chúng ta đến phòng họp bàn vậy.” Rất hào phóng rất săn sóc dành gian cho vợ .

      đường đến phòng họp, thư ký thứ hai của Thịnh Thần Hi lên tiếng: “Thịnh tổng, phu nhân của ngài chơi trò chơi sao?”

      Thịnh Thần Hi liếc ta cái, “Ừ” tiếng : “Là tôi dạy ấy.”

      “…”

      Thư ký thứ hai cắn răng, lại : “Nhưng, Thịnh tổng, đó là văn phòng của ngài.” nhất thiết phải nhường lại, cho dù có là phu nhân, để ta đến chỗ khác giết thời gian được sao.

      ( ra A Manh khi nãy phải “lườm”, chẳng qua chơi đến mụ cả đầu óc, lúc đó nước mắt lem nhem, muốn nhìn là ai, đôi mắt lại vô thức mở to hơn, theo lời Thịnh tổng chính là, hóa quái vật rồi)

      Thịnh Thần Hi khẩu khí điềm đạm đổi, chậm rãi lên tiếng: “Vợ của tôi, cả họ Thịnh này đều là của ấy cũng hề gì.”

      Lão Mặc – trợ lý bên cạnh Thịnh Thần Hi 5 năm liên tục lắc đầu trong lòng, cảm thấy thương tiếc cho thư ký mới lên chưa được nửa năm.

      Hôm sau, thư ký ngoài ý muốn bị bộ phận nhân sa thải.

      Lão Mặc từ hôm đó trở lúc phân phó công việc, tán gẫu với đồng nghiệp ở bộ phận nhân , “Cậu xem ta có phải ngốc , ý kiến với ai , lại ý kiến với Thịnh tổng về phu nhân của ngài ấy, là tìm đến cái chết rồi! Cả công ty này ai chẳng biết Thịnh tổng đối với vợ mình “Thiên y bách thuận”, [2] blah blah…”

      Lúc này, văn phòng tổng giám đốc chỉ có hai người.

      Thịnh Thần Hi gối đầu lên gối nằm sô pha, lật tài liệu tay, chân gác lên đùi người nào đó, : “Đấm vậy, chẳng có cảm giác gì hết.”

      Thường Manh thầm: “ cầu cao như thế, sao biết gọi chuyên gia đến đấm cho à?”

      thích người khác chạm vào mình.” Thành Thần Hi tao nhã lên tiếng: “Đợi lát nữa dắt em làm nhiệm vụ.”

      “Thịnh tổng, đúng là người tốt.”

      Thịnh Thần Hi ho tiếng: “Ừ.”

      ra theo ý nghĩa khác, ngạo mạn của Thịnh tổng cũng là cưng chiều vợ. Thậm chí Thịnh Thần Hi còn có kế hoạch biến thái: Muốn cưng người nào đó đến mức coi ai ra gì, coi trời bằng vung, ngoài ra có ai chịu được ấy nữa.

      Lại , ngoài hồi tiểu học Thịnh Thần Hi khi đó thấy có tên ngốc đánh nhau vì con , bắt đầu ghi nhớ câu của đương về sau: “Chuyện này vì em mà dấy lên, mình em gây ra mình em chịu!”, thực ra sau này gặp lại , phải trong bệnh viện, mà còn sớm hơn.

      lần nhận lời mời đến trường đại học nọ diễn thuyết.

      Tiến vào khuôn viên trường, xe công ty vì phải tránh sinh viên đường, nên lái rất chậm, dứt khoát xuống xe bộ. phía sau 3 nữ sinh, tiếng thanh minh líu ríu truyền đến tai.

      “Khó khăn lắm tao mới lặn lội đến trường tụi mày, tụi mày dẫn tao ăn đại tiệc thôi, còn nghe tọa đàm cái gì hả.”

      “Ơ kìa Manh Manh, nghe người đó chính là tổng giám đốc công ty gì gì đó ấy, lắm tiền, còn đẹp trai kinh khủng, mày cứ coi như đơn giản là ngắm soái ca thôi mà!”

      “Xì, soái ca tao thấy đầy rồi. Bình thường đàn ông càng đẹp trai càng bất lực.”

      “Bất lực cái gì, người đó bất lực á?” Tiếng cười khanh khách nén xuống.

      Người nào đó trịnh trọng, “Cái đó phải thử mới biết.”

      “Manh Manh, mày học y quả nhiên hư hỏng mất rồi.”

      Thường Manh Manh ôm bụng , “Tao đói lắm rồi, chúng mình ăn ? Mấy cái khác chỉ là mây trôi thôi.”

      Thịnh Thần Hi tắm xong, lên giường, nửa dựa lên đầu giường, sau đó vươn tay ôm lấy người ngủ bên đó ngồi lên người mình. hôn lên mặt . Người nọ giả vờ ngủ liền bật cười, : “ ràng em giả rất giống cơ mà.”

      “Lúc em ngủ , tư thế chẳng đẹp thế này.” Thành tổng với người dấu trước giờ chẳng “kín đáo” lắm.

      “… Xì, ngủ lại chẳng phải nằm đơ à.”

      Thịnh Thần Hi cười cười hôn lên môi , vươn tay tắt đèn bàn, chỉ để lại ngọn đèn tường đầy tình cảm. Manh Manh “ưm” tiếng, cảm thấy dễ chịu bèn để mặc .

      Thịnh Thần Hi vén đồ ngủ lên cao rồi cởi ra, đầu ngón tay lần đến bên eo, chậm rãi kéo mảnh đồ lót cotton hồng nhạt xuống. Ngón tay mang theo chút lưỡng lự chạm đến nơi cấm kỵ của , Thường Manh “Ưm” tiếng, “Nóng.”

      Thịnh tổng khẽ cắn cổ , “Có chút xíu nóng à?”

      Thịnh Thần Hi cùng chậm rãi ma sát đôi bên, cuối cùng rút ngón tay, thay vào đó là dục vọng sớm dâng cao của chính mình, xâm nhập từng chút từng chút. Thường Manh ôm cổ thở hổn hển, nhưng khi toàn bộ tiến vào cơ thể mình, cả người thấm mồ hôi.

      Thường Manh ngồi yên dám động đậy, Thịnh Thần Hi dường như cũng hưởng thụ tĩnh lặng trong run rẩy ấy. Hồi lâu sau, mới chậm rãi chuyển động. Manh Manh cắn răng muốn kêu lên, nhưng thanh rên rỉ rải rác vẫn khống chế nổi thốt ra.

      Thịnh Thần Hi thích trêu chọc đến khi gần như quên hết mọi thứ xung quanh, thích ôm lấy mình cầu hoan.

      Thịnh Thần Hi Thường Manh vô cùng, cũng biết bắt đầu từ khi nào?

      —–***—–​

      [1] “công” này nguyên là “公”事 (công nghĩa là chồng). Ý là Manh Manh bị chồng hành về đêm…

      [2] Thiên y bách thuận: ý chỉ Thịnh Thần Hi rất chiều vợ, nghe theo vợ.
      Aliren thích bài này.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      CHƯƠNG 3: HẠNH PHÚC
      [​IMG]
      Đôi vợ chồng nhà họ Thịnh bởi cuộc sống sau khi cưới rất hòa hợp, vì vậy kết hôn chưa đầy ba tháng, Thịnh thiếu phu nhân kiểm tra phát mình mang thai, hơn nữa thai nhi được hơn hai tháng. Điều này khiến mọi người khắp trong ngoài Thịnh gia cùng hai ông bà Thường gia rất xúc động.

      Thường Manh cũng xúc động, sao lại mang thai nhỉ?? ràng đều có biện pháp sau vận động mà! Về sau nhớ lại —- Sau khi lo biện pháp mỗi lần vận động, có mấy lần Thịnh Thần Hi còn dây dưa thêm lần, sau lần ấy, Thường Manh thường mệt muốn chết, chút sức lực cũng chả có, chẳng bao lâu sau ngủ luôn. Thịnh Thần Hi cũng nỡ lại quấy rầy thêm nữa. Thế nên cứ thế cứ thế, liền trúng luôn.

      A Manh cảm thán, mình lại còn là bác sĩ, vậy mà chẳng cảm giác được gì cả, thậm chí khi có cục cưng rồi, còn nhiều lần…, hơn nữa mấy lần còn làm rất mạnh, đồng chí Thường Manh Manh thẹn mướt mồ hôi.

      Giận cá chém thớt nhìn sang tên đầu sỏ, cách rất nghiêm túc: “Thịnh tổng, từ giờ đến bảy tháng sau xin ngài —- khụ —- hãy ngừng công kích thời gian.”

      uống sữa bò trước khi ngủ, Thịnh Thần Hi suýt nữa phun ra, thản nhiên liếc nhìn cái, sau đó cầm cái cốc khác đưa cho , : “Xem tình hình .”

      Cái này còn xem tình hình á?!

      Thường Manh dở khóc dở cười, nhớ ra cái gì đó, hắng giọng: “Đúng rồi, Thịnh Thần Hi, mai mẹ kêu chúng mình qua bên đó, có ?”

      “Sao lại ?”

      Thường Manh đáp: “Người ta gặp nhiều họ hàng thế mắc cỡ mà.”

      Thịnh Thần Hi nhếch miệng cười, rất nghiêm túc : “Em yên tâm, tại địa vị của em còn cao hơn cả , ngoài mẹ và bà nội ra, ai có lá gan quấy rầy em.”

      Câu này, Manh Manh càng thấy yên tâm hơn.

      Quả nhiên hôm sau, đến chỗ chủ nhân nhà họ Thịnh, thái độ cả gia tộc đối với Thường Manh, săn sóc chu toàn đến nỗi khiến đương cảm thấy mình hoài thai long chủng vậy! Ặc, kể ra cũng khác nhau mấy.

      Cùng lúc lão tổ nhà họ Thịnh cùng Thịnh phu nhân hỏi han ân cần, cũng nhao nhao tặng mấy món quà , Thường Manh nhận rất là happy, rất thích thu thập mấy món đồ , như hai chiếc móc khóa và tấm card tinh xảo vừa nhận được trong tay đó…

      Trong lúc đó Thịnh Thần Hi ngồi bên cạnh nhìn cái, cười cười, năng gì.

      xe trở về nhà, Thịnh tổng ngắm Thường Manh chơi với mấy món đồ , hỏi: “Thích ?”

      Thường Manh gật đầu, “Rất thích! Nhưng sao lại phải đưa em cái khóa treo móc khóa này nhỉ? Chìa khóa của em có thể tự móc mà.”

      Thịnh tổng thản nhiên : “Móc… khóa bà nội tặng em, là khu biệt thự nhìn ra biến ở ven hồ, còn mẹ tặng em chắc là chìa khóa chiếc du thuyền mới mua, về mấy tấm card em vẫn chưa mở, là chứng từ của hãng trang sức, em có thể tự chọn kiểu dáng.”

      “…” Manh nào đó lần đầu tiên có cảm giác bước chân vào nhà quyền thế!

      Thịnh Thần Hi lại nhìn , có chút lo lắng người bên cạnh phải chăng lại để ý “mẫu bằng tử quý”. [1]

      vừa muốn gì đó, đồng chí Thường Manh dựa vào, ôm lấy cánh tay của công tử danh gia vọng tộc, đôi mắt tỏa sáng, “Chồng , sang năm chúng mình lại sinh thêm đứa nữa nhé!”

      “…”

      Lúc bụng Thường Manh được hơn 5 tháng, bạn thân hẹn dạo phố. Thịnh Thần Hi lúc đầu đồng ý, nguyên nhân là an toàn. Thường Manh : “Em cũng chẳng phải ưỡn bụng cướp ngân hàng, có gì mà an toàn chứ.”

      Thịnh tổng lãnh đạm : “Cướp ngân hàng cũng được, chí ít ngân hàng ở đây đều là khách hàng lớn, em muốn lấy bao nhiêu cũng thành vấn đề. lo có những việc nắm chắc trong tay.”

      A Manh: “… Thịnh thượng đế, em chỉ tiện tay mua mấy đồ nho , sau đó đường ăn mấy món quà vặt thôi mà.”

      Cuối cùng Thịnh tổng đáp: “Được thôi.” Sau đó : “ kêu lái xe đưa các em .”

      “…”

      Lúc ấy, Thường Manh Manh cùng bạn thân mua kẹo đường ba đồng chiếc con phố quà bình dân, theo sau là chiếc xe sang trọng. bạn thân vừa vui vừa buồn: “Manh Manh à, chồng mày cũng là khí phách.”

      Thường Manh liếc cái, “Mày vẫn chưa chứng kiến ta thể đâu.”

      bạn thân kinh động, lập tức kéo tay Thường Manh : “ ? Mau kể ra cho tớ xem nào!”

      Thường Manh làm bộ nhào vào bạn thân, “Cởi quần áo ra, sau đó thế này thế này, thế kia thế kia.”

      bạn thân cười như điên, dựa lên người Thường Manh, “Tao chịu rồi, Manh Manh, hình tượng tao nhã của chồng mày đều bị mày phá hỏng hết rồi.”

      Thường Manh vỗ bụng : “ mà tao nhã, trong bụng tao có giống rồi!”

      Lúc này, tài xế trong chiếc xe sang trọng bước đến, nhìn Thường Manh : “Thiếu phu nhân, Thịnh tổng được nô đùa nơi công cộng, ngoài ra, khụ khụ, được phỉ báng người vô tội.”

      “…”

      Sau đó, tiếp tục bình tĩnh dạo phố, đồng chí bạn thân bỗng nhiên xúc động: “Manh Manh, mày xem có chiếc xe hàng hiệu theo sau chúng mình, liệu phải chăng đẹp trai nào đến bắt chuyện với tao nhỉ?”

      Thường Manh gặm ngô nướng vừa mua tay, quay đầu liếc chiếc xe, : “Cái ta ngắm trúng có khi cũng là… Thịnh Thần Hi đấy.”

      bạn thân phun cả hạt ngô ra, qua câu này, lại ngẫm ra chút, “Manh Manh, chồng mày… đẹp trai như thế, loại từ ngữ đơn điệu này đủ để hình dung, ừm, … ưu tú như thế, bên cạnh hẳn có rất nhiều người theo đuổi, hoặc có người thầm trộm ngó nhỉ?”

      “Chưa thấy.” Manh Manh “À” tiếng, “Đúng rồi, lởn vởn bên người thể có hoa cỏ được?” xong đoạn cảm kích vỗ vỗ vai con bạn thân, “Tiểu , cám ơn mày nhắc nhở, lúc về tao kiểm tra lượt kỹ càng!”

      Tiểu khoát tay, “Khách sáo cái gì! Đối với phụ nữ chưa kết hôn mà , phá hoại hạnh phúc người có gia đình là loại quan niệm về cuộc sống.”

      “…”

      Ngày hôm ấy, Thường Manh trở về nhà, ăn cơm tối xong, lên giường, nhớ lại lời của tiểu , thế là tựa có tựa loanh quanh hỏi vòng vo Thịnh tổng bên cạnh xem tạp chí kinh tế tài chính, “Thịnh Thần Hi, lúc đẹp trai thế này rồi sao?”

      Thịnh tổng liếc cái, “Em muốn gì?”

      Khụ, chiến thuật vòng vo thành, đành đơn thương đâm thẳng thôi, “Thịnh tổng, từ đến lớn, có người nào theo đuổi chưa? Hoặc là theo đuổi người ta ấy…” Thường Manh càng càng , vì ánh mắt của đối phương càng lúc càng sắc bén.

      Thịnh tổng thong dong đặt tờ tạp chí trong tay xuống, “ chưa từng theo đuổi ai. Nhưng, có người từng theo đuổi .” rồi nhìn về phía người nào đó, “Có cần nhắc lại lần nữa ?”

      Đồng chí Thường Manh Manh bỗng nhiên run lên, nhớ lại hôm hai người kết hôn, khi người chủ trì hỏi về “câu chuyện tình ” của bọn họ, Thịnh tổng tao nhã lịch : “Hẹn hò là ấy đề nghị, kết hôn cũng là ấy đề nghị. Tôi ý kiến.”

      Khách khứa sôi nổi bày tỏ: Thịnh thiếu phu nhân chủ động quá! Tích cực quá! Chắc chắn rất Thịnh tổng đây!

      Con người từ lúc bắt đầu định trước trong cuộc tình, trong cuộc hôn nhân này bị đẩy vào vị thế yếu hơn, vĩnh viễn thể cựa mình, có câu thế này: “Ai tiến bước đầu tiên trước, người đó thua.”

      Kẻ thua cuộc Thường Manh cười tủm tỉm ôm cánh tay Thịnh Thần Hi lay lay, “Thịnh tổng, em biết giống em mà, đều rất thuần khiết, thuần khiết đó!”

      Thành tổng điềm đạm : “ thuần khiết nữa, chúng mình có con rồi mà.”

      “…”

      Lúc kim tôn nhà họ Thịnh ra đời, quả thực là khắp chốn ăn mừng.

      Tên là do Thịnh gia lão tổ đặt, “Thịnh Thế Nguyên”, Thường Manh cầm giấy đỏ lão phu nhân tặng, yếu ớt nghĩ: Thế này cũng hơi… tầm thường rồi phải? Thực có cảm giác xuyên đến thời dân quốc quá. Thường Manh nhìn sang ông bố trẻ con bên cạnh, ba trẻ con điềm đạm : “Đợi họ chơi xong, sửa.”

      “Thịnh tổng!” Thường Manh sùng bái ngắm nhìn.

      Thịnh Thần Hi ho tiếng, “Chuyện riêng để về nhà .”

      Thường Manh bật cười.

      Trước khi kết hôn, Thường Manh chỉ cảm thấy gả cho cũng tồi. Chí ít người ta đẹp hơn mình, giàu hơn mình, còn có chiều sâu hơn mình. Cũng phải thừa nhận bản thân có chút rung động, tuy cũng có thể là lần đầu tiên rung động trong cuộc đời , nhưng loại rung động này cũng mãnh liệt đến nỗi được.

      Giờ đây, Thường Manh thầm , có chuyện gì khiến trái tim thỏa mãn hơn là gả cho Thịnh Thần Hi.

      nhà ba người trở về ngôi nhà của mình, Thường Manh cho bé cưng bú sữa, rất mau bé liền chìm vào giấc ngủ, Thịnh Thần Hi tắm xong bước ra thấy Manh Manh nằm bên con, chơi đùa với bàn tay bé xíu của bé cưng.

      Thịnh tổng đến, ôm con lên đặt vào trong nôi bên cạnh. Thường Manh ngồi dậy : “Để con ngủ giữa chúng mình , dù sao giường cũng to thế này cơ mà.”

      được.” Thành tổng từ chối.

      “Tại sao?”

      đè lên.”

      phải tướng ngủ của em được hơn rồi sao? Hơn nữa nếu có xu hướng “nguy hiểm”, nằm cạnh cũng chú ý được mà.”

      “Lúc làm tình chú ý được.”

      “… Hả?”

      “Làm tình, bây giờ.”

      “… Thịnh tổng, thể kín đáo hơn à?” Phụ nữ kết hôn, đứa con cũng đỏ mặt – ing.

      Thịnh Thần Hi tao nhã lên tiếng: “Dù sao cũng chẳng có người ngoài.”

      Thế là, hai vợ chồng H sau non nửa năm xa cách.

      “… Thịnh tổng, em có thể kêu lưu manh ?”

      “Em có thể thử xem.”

      “… Vậy có lẽ cần đâu.”

      giờ sau.

      Thanh ngắt quãng.

      “Thịnh Thần Hi… nửa năm của cần phải giải quyết hết trong 1 ngày đâu.”

      “…”

      “… Thịnh, Thịnh tổng… đỏ mặt à??”

      “Thường Manh, em trật tự.”

      Cả đời này, tìm được người em muốn lưu manh với mình, chỉ với riêng mình em thôi, đùa giỡn lưu manh, đó chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời.

      Happy end.

      —–***—–​

      [1] Mẫu bằng tử quý: Mẹ dựa vào con mà hiển vinh, có địa vị.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :