1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ tâm kế - Cố Nam Yên (c19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: trở về sáu năm trước
      Trong Trấn Viễn Hầu phủ

      Núi đá giả nhấp nhô, cây cối được chăm chút tỉ mỉ, đình đài, lầu gác tinh xảo, mặt hồ tĩnh lặng, những cột trụ dọc hành lang đều được điêu khắc rất tinh mỹ. Dường như ánh mặt trời cũng phá lệ ưu ái, chỉ cho những tia nắng đáp mình cây cối, xuyên thấu qua cành cây, giống như phô bày ra những mảnh lục ngọc quý giá, ánh sáng chiếu những kỳ hoa dị thảo mang theo sương mai, lại khúc xạ ra những tia sáng chói mắt nhưng cũng kém phần xinh đẹp, chim chóc dừng chân các cành cây cũng lười biếng cất tiếng hót. Gió từng cơn nhàng thổi qua, giống như đôi tay mềm mà của thiếu nữ --
      Đúng vậy, mùa hè lười biếng, hết thảy đều lười biếng. Trong đình bát giác ven hồ, xuyên thấu qua những tấm màn mông lung, dường như mơ hồ thấy được vị nữ tử mặc thân lam sắc, nữ tử nằm nghiêng mình ngủ say nhuyễn tháp, đôi tay như bạch ngọc trong tay áo lam khẽ lộ ra ngoài, gáy ngọc thon dài như như , bàn tay trắng nõn mềm mịn, nhu nhược như có xương khoát lên tay vịn nhuyễn tháp, tay vịn làm bằng ngọc ở trong tay nữ tử tựa hồ cũng trở nên bướng bỉnh đáng , trong suốt trong sáng , gió thổi qua làm tấm sa màn mỏng manh tung bay, lộ ra dung nhan của nữ tử, khiến cho người khác nhịn được mà trầm luân. Sắc mặt nữ tử tái nhợt tựa như bệnh, mơ hồ có thể thấy màu xanh nhạt nhạt của mạch máu càng làm cho khuôn mặt nhắn nổi bật như tác phẩm nghệ thuật bằng gốm sứ , lông mày dày đậm, bên trong tinh tế lại chứa lực đạo vô tận, lông mi dài lại dày như hai cánh quạt, mặt là hai phiến má trắng trẻo tì vết, cái mũi khéo léo linh lung càng thêm chọc người thương tiếc, cái miệng đào nhắn tô chút son gương mặt hề có tí huyết sắc lại dị thường bắt mắt, phá lệ đỏ tươi, làm cho khuôn mặt này được che kín tầng quỷ dị nhè , kinh người nhưng hài hòa. Giống như tinh rơi vào nhân gian , bạc tình nhưng đủ để khiến cho thế nhân trầm luân, tràn ngập dụ hoặc trí mạng, mãnh liệt đánh sâu vào trái tim người ---
      Lông mi khẽ động, nữ tử mở cặp mắt phượng hẹp dài, dường như tất cả trân bảo của cả thế gian đều hội tụ trong đôi mắt ấy, chứa thất thải lưu quang (khúc này mình biết edit thế nào nên mạn phép để nguyên.), lại trong trẻo tĩnh lặng, nếu người nào cẩn thận phát đôi mắt kia vô cùng lạnh nhạt, sâu trong đáy mắt cũng chỉ chứa tàn nhẫn, vô tình... đứng gác ở hai bên đình bát giác là hai nha hoàn dung mạo thượng thừa, người vận y phục hồng sắc của hoa đào, chất vải đều thuộc loại tơ lụa sa y thượng đẳng, nguời còn lại vận y phục màu xanh nhạt như lá sen, y phục cũng được may từ sa y, thấy chủ tử của các nàng tỉnh, nha hoàn vận sa y hồng sắc nhàng tiêu sái tiến đến, cử chỉ đoan trang, làm việc ổn trọng, hỏi:
      “Tiểu thư, nguời tỉnh -- muốn hay dùng chút trà và trái cây để thanh nhiệt?”
      cần hoài nghi, nữ tử được gọi tiểu thư là Diệp Mộ Linh. Hai ngày trước, nàng cùng mẫu thân giận dỗi tỉnh lại (hơi tối nghĩa ha, khúc này có thể là do Linh tỷ giận mom của mình rồi làm mình làm mẩy, chịu gặp mom, ngủ giấc trọng sinh), lại giật mình phát chính mình trở về sáu năm trước, thời điểm cái tràng mưu kinh thiên động địa kia vừa mới hình thành, khi đó, nàng lần đầu gặp gỡ thế tử Quan Cốc của Khang Bình Hầu phủ , khi đó, hảo thứ muội của nàng vừa mới bắt đầu xuất trong tầm mắt nàng , khi đó, tình cảm thơ ngây của thiếu nữ vừa nảy mầm trong nàng, khiến nàng chung tình với nam nhân nhẫn tâm , khi đó, hết thảy mọi chuyện vừa mới bắt đầu.
      Nếu phải khắc đó bộ dáng ngượng ngùng hạnh phúc của khi vận thân giá y đỏ thẫm gả nhập Khang Bình Hầu phủ quá mức ràng, nếu phải lời 'đời này nếu phải nàng ta thú ai khác' của Quan Cốc còn văng vẳng bên tai, nếu phải nỗi đau tê tâm phế liệt khi tận mắt chứng kiến phụ thân cùng đệ đệ chết thảm khắc sâu vào xương tủy, chỉ sợ là nàng cũng nghĩ hết thảy đều là giấc mộng hoang đường.
      Nếu vận mệnh cho nàng cơ hội, nàng nhất định bỏ qua những kẻ thương tổn nàng, nàng nhất định phải trở nên cường đại, nếu trở thành cá nằm thớt, mặc người mổ xẻ. Diệp Mộ Linh nhìn về phía nha hoàn hồng y, thản nhiên phân phó :
      "Giữ lại phần, phụ thân làm lụng vất vả, dễ nổi giận, nương tính tình hỏa bạo (nóng nảy), dễ thương thân, đưa hết qua cho hai người.”
      Nha hoàn hồng y hỏi ngược:
      "Tiểu thư giữ lại ít đưa qua cho đại thiếu gia sao?"
      "Tối rảnh rỗi nhất định ghé chỗ ta, lúc ấy đem phần của ta đưa cho tốt rồi.”
      Nha hoàn lĩnh mệnh mà , nha hoàn y phục hồng sắc đúng là Hồng Thường, diện mạo đoan trang, làm việc ổn thỏa, tuy là còn tuổi, nhưng loại khí thế giận tự uy, làm việc lại khéo léo biết đưa đẩy, làm cho Diệp Mộ Linh rất vừa lòng.
      Mà Hồng Thường lúc rời trong lòng thầm phỏng đoán, hai ngày trước tiểu thư tỉnh lại tựa hồ có chút khác lạ, mặc dù tính tình vẫn ôn hòa như cũ nhưng lại ngầm có lãnh ý rất mãnh liệt, cặp mắt hẹp dài kia mỗi khi quét về phía nàng, đều khiến nàng khỏi kinh hoảng mà ra thân mồ hôi lạnh. Bất quá ngẫm lại chính mình đối với tiểu thư trung thành và tận tâm, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với tiểu thư, tiểu thư luôn sáng suốt, tất nhiên là giận chó đánh mèo lên nàng. Mà nha hoàn vận xiêm y xanh nhạt đứng bên người Diệp Mộ Linh đúng là Lục Thường, giống Hồng Thường đều ổn trọng nhưng khác biệt là Lục Thường rất thông minh, khuôn mặt tròn tròn nhắn là đôi mắt to tràn ngập linh tính, ngẫu nhiên lóe ra tinh quang chứng minh trí tuệ của nàng. Lục Thường bước chân nhàng, đến bên người Diệp Mộ Linh :
      “Tiểu thư, phu nhân sai ma ma đến thông tri tiểu thư, gấm vóc có hoa văn thịnh hành dành cho mùa hạ năm nay, còn có lụa mỏng tơ tằm đều được đưa tới, ngày mai tiểu thư hãy đến viện của phu nhân chọn lựa.”
      Diệp Mộ Linh nghe xong giống như tùy ý hỏi câu:
      thông tri cho các tiểu thư, di nương khác sao?”
      Lục Thường thông minh đáp:
      “Còn chưa có, hay tại để nô tỳ sai người thông tri tiếng.”
      Lục Thường nghĩ, phu nhân tất nhiên muốn tiểu thư chọn trước, giờ tiểu thư lại muốn thông tri các tiểu thư, di nương khác, tiểu thư luôn luôn trí tuệ, sợ là có dụng ý khác. Diệp Mộ Linh như trước dùng thanh cao thấp phân phó:
      thôi”
      Lục Thường liền về phía cách lương đình bát giác xa, gọi hai nha hoàn tam đẳng phân phó, Diệp Mộ Linh lẳng lặng nhìn, Lục Thường làm vậy là do lo lắng cho nàng ở chỗ này mình, nghĩ đến đây, trái tim băng giá của nàng khỏi ấm áp ít, đồng thời, nàng cũng nhớ tới Quất Cầm, tính toán ngày, qua chút thời gian nữa nàng tình cờ cứu được Quất Cầm, lúc này, nàng khỏi nheo hai mắt lại, biết đây là an bài của vị hảo di nương nào của nàng đâu...
      Mặt khác, ngẫm lại hai đại nha hoàn còn lại của chính mình, Kim Châu cùng Ngân Châu là đôi tỷ muội tính cách dị thường khác biệt, Kim Châu tính cách nhu nhược, làm người hiền hoà, lại có tâm kế, khả có thể trọng dụng, Ngân Châu tính cách cường thế, tính tình cực kỳ giống mẫu thân, kiêu ngạo mà ương ngạnh, khí thế mạnh mẽ, mặc dù tâm kế so ra kém Kim Châu, nhưng lại đủ để hoành hành ngang dọc trong Hầu phủ, vô luận là nha hoàn của phòng nào cũng đều phải cấp nàng mặt mũi (ý là phải nể mặt bạn Ngân Châu), đây tuyệt đối là thực lực của nàng. Diệp Mộ Linh nhắm mắt lại trầm tư, nhàng vuốt ve tay vịn nhuyễn tháp , bốn nha hoàn này nếu được huấn luyện tốt, tương lai nhất định có thể độc chắn mặt ---- Nhưng là, cái Diệp gia bảo tàng làm cho Hầu phủ diệt môn lại là cái gì đâu --

      (Lời tác giả)
      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Viết văn rất dễ dàng == cầu cổ vũ ~
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng4 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Tái kiến Diệp Mộng Dao

      Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, tia nắng thứ nhất của mặt trời còn chưa cắt qua phía chân trời, nha hoàn ma ma trong Lưu Sa viện liền bắt đầu công việc lu bù, ai rảnh rỗi thưởng thức cảnh sắc trong viện, vài người lúc nhàn hạ ngẫu nhiên thích pha trò nhưng lúc này cũng dám náo động, cái sân to lớn có người chăm sóc nhưng có tiếng người cũng có vẻ tịch liêu, cứ xem việc nha hoàn tới tới lui lui mà trong viện vẫn im ắng như cũ người quen thuộc chắc chắn biết, tuy đại tiểu thư tính tình thực ôn hòa, nhưng nếu ai dám phiền nhiễu đến mộng đẹp của nàng vào sáng sớm, thiếu được việc phải ăn chút đau khổ.
      bao lâu sau, tia sáng đầu tiên của mặt trời cũng chiếu rọi đến bên trong viện của tòa tiểu lâu (lầu, gác ) tinh xảo -- Lưu Ly các, đỉnh tiểu các biết giấu diếm huyền cơ gì, góc cạnh thẳng tắp như thể muốn đem ánh sáng mặt trời như lửa hòa tan, tản bốn phương, khiến cho cả Lưu Sa viện được bao bọc trong tầng kim quang lóng lánh.
      Đứng trước cửa Lưu Ly các là hai tiểu nha hoàn, cả hai đều vận thân xiêm y vàng nhạt, quần lụa mỏng xinh, chính là người có bộ dạng cúi đầu phục tùng, ôn nhu nhược nhược, làm cho người ta sinh ra cảm giác thương tiếc, người còn lại cúi đầu, ánh mắt luôn bắn về phía đám nha hoàn bà tử vội vàng, làm cho người ta cảm thấy đây là đứa kiêu ngạo ương ngạnh --
      Chờ thời gian qua nửa chén trà , cửa bị Lục Thường mặt tròn tròn đẩy ra, hai tiểu nha hoàn chờ ngoài cửa bưng nước cùng khăn lau giọng vào trong phòng, Hồng Thường nhấc tấm màn mỏng che trước giường lên, phân biệt cột lại hai bên, theo sau là nữ tử tuyệt sắc vận lý y bằng tơ tằm trắng thượng đẳng từ giường bước xuống, có thể nhất cử nhất động của nữ tử đều vô cùng tao nhã, cao quý, cái nhíu mày nụ cười cũng khó có ai bì được, chỉ tiếc, thần sắc của nữ tử cũng tốt, nhạt nhẽo lạnh nhạt, đôi mắt phượng ngầm sắc bén, Kim Châu, Ngân Châu bước lên phía trước hầu hạ nữ tử rửa mặt, Kim Châu vẫn nhu thuận như cũ, chính là Ngân Châu cũng khó có được cúi đầu thần phục, đúng vậy, trong ánh mắt kia đều là thần phục.
      Toàn bộ quá trình vẫn im ắng, mỗi người đều ăn ý mà cung kính, nữ tử lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm do mẫu thân thỉnh người tỉ mỉ điêu khắc, nhìn gương mặt hoa đào của mình trong gương, trong lòng lại dâng lên trận bi thương, ràng đây chính là thời điểm như hoa như ngọc của nữ hài tử, nhưng nháy mắt tâm lại già cỗi, ngẫm lại hết thảy mọi chuyện sắp xảy ra như kiếp trước, trong phượng mâu (mắt phượng) hẹp dài của nữ tử lóe ra tinh quang làm cho người ta sợ hãi.
      Chung quy là người có định lực kém cỏi nhất trong bốn nha hoàn, Lục Thường thấy ánh mắt tiểu thư nhà mình trong kính liền sững sờ, nhịn được mở miệng dò hỏi,
      “Tiểu thư, hôm nay vận trang phục gì ?”
      Diệp Mộ Linh phục hồi tinh thần, nghĩ nghĩ liền :
      “Liền vận bộ thủy lam sắc có hoa văn bạch mai kia . Vấn cái lưu vân kế (kiểu tóc búi lệch bên đỉnh đầu) nữa là được.”
      Vài cái nha hoàn lập tức hành động, tới nửa canh giờ, thoạt nhìn Diệp Mộ Linh chuẩn bị tốt hết thảy. Ngân Châu nhìn thấy, nhịn được sợ hãi than thở:
      “Tiểu thư định là đệ nhất mỹ nhân ở kinh đô !”
      Nhìn lại Diệp Mộ Linh, thân váy áo tơ lụa thủy lam sắc, sắc lam tự nhiên làm nổi bật lên da thịt tuyết trắng, vòng eo mảnh khảnh, đôi tay nõn nà, mặt như bạch ngọc, mặt mang theo tia tươi cười ôn hòa, bắt mắt nhất vẫn như cũ là cái miệng nhắn, no đủ ướt át, điểm chút son. Búi tóc lưu vân kế chỉ dùng sợi dây lụa trang trí, xinh đẹp nhưng xa hoa, chính là, đường đường là đại tiểu thư, nữ nhi của chính thất Trấn Viễn Hầu phủ mà , trang phục như vậy khỏi rất giản dị, trắng trong thuần khiết.
      Chuẩn bị xong, Diệp Mộ Linh đứng dậy ra cửa, thân váy áo màu lam giống như khảm thêm tầng ngân bạch sáng bóng lưu động, nhưng lại xứng với khí chất trong trẻo lạnh lùng kia. Vài nha hoàn lập tức đuổi theo sau, Hồng Thường đóng cửa Lưu Ly các lại, trong nháy mắt khỏi có chút ngốc lăng, Lưu Ly các, ý nghĩa như tên gọi, chứa rất nhiều bảo bối quý hiếm, lấy trình độ sủng ái của lão gia và phu nhân đối với tiểu thư, cấu tạo Lưu Ly các này quả có thể so sánh với kiến trúc nơi ở của hoàng thân quốc thích bình thường ,chính là mỗi khi tiểu thư ở đây, đều làm cho ánh mắt của người khác nhịn được phải cảm thán, mấy bảo bối hiếm lạ kia cũng trở nên ảm đạm thất sắc, Hồng Thường thản nhiên lắc lắc đầu, Liền chạy vội theo.
      Xuyên qua tiểu kiều (cây cầu ) liền có thể thưởng thức hình ảnh bách hoa khai (trăm hoa đua nơ)̉, Diệp Mộ Linh bước nhanh tới viện của mẫu thân, vừa vặn đúng thời gian mẫu thân dùng bữa, cũng cần người thông báo liền lặng lẽ tiêu sái vào, mà nha hoàn bà tử trong viện phu nhân tất nhiên biết phu nhân có bao nhiêu sủng ái tiểu thư, vì vậy cũng ai lên tiếng.
      Diệp Mộ Linh đến sau lưng chủ mẫu Hầu phủ, nhàng vòng tay qua cổ mẫu thân , đem mặt hướng về hai má mẫu thân mà cọ, thanh nhàng :
      “Nương, Linh nhi rất nhớ người”
      Mà chủ mẫu Diệp phủ vừa nghe thấy tiếng bảo bối nữ nhi của mình liền vội vàng lôi kéo tay Diệp Mộ Linh để cho nàng ngồi xuống bên người mình, đồng thời :
      “Ngươi là tiểu nhãi con nghịch ngợm, chút bộ dáng tiểu thư khuê các cũng có.”
      Trong thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Mộ Linh toát ra ý cười:
      “Nương ta là tiểu nhãi con nghịch ngợm, kia nương thành ra cái gì? Nữ nhi cũng chịu.”
      Khi chủ mẫu Đường thị nhìn về phía bảo bối nữ nhi của mình, trong nháy mắt thần sắc liền suy sụp, đau lòng :
      “Nữ nhi của ta a, sắc mặt ngươi như thế nào lại kém thành cái dạng này, ngươi là muốn nương thể sống a -- bọn nha hoàn đâu, các ngươi hầu hạ tiểu thư như vậy sao !”
      câu này, thanh lớn dần, ngữ điệu nâng cao, ràng là áp chế cỗ lửa giận. Diệp Mộ Linh biết nương nàng xưa nay có bao nhiêu kiêu ngạo ương ngạnh, vội vàng tiến lên khuyên nhủ,
      “Nương, chuyện này liên quan các nàng, chính là mấy ngày gần đây thời tiết nóng bức, ăn cái gì cũng vô, hôm nay thấy thức ăn ở viện nương sai, cũng làm nữ nhi có chút thèm ăn.”
      Đường thị vừa nghe vội vàng múc bát cháo thược dược mẫu đơn cho nữ nhi,
      “Mau nếm thử, cháo này có công hiệu trừ hoả.”
      Diệp phu nhân phải ngốc tử, nàng có thể ngồi ổn ở vị trí chủ mẫu Hầu phủ, còn thuận lợi sinh hạ hai hài tử, tự nhiên phải có chút năng lực, nếu nữ nhi sang chuyện khác, muốn nàng truy cứu sai lầm của nha hoàn, nàng tự nhiên làm trái với ý tứ nữ nhi. Hai mẫu tử đắm chìm trong ôn nhu, trái tim Diệp Mộ Linh cũng trở nên vô cùng ấm áp, đều là giận dỗi nhưng kiếp trước Diệp Mộ Linh cảm nhận được tình thương của mẫu thân dành cho mình như kiếp này, nhớ tới kiếp trước, mẫu thân bị di nương hạ độc hại hôn mê bất tỉnh, mà nàng ngay cả cơ hội nhìn mặt mẫu thân lần cuối cũng có, cho nên nàng khỏi phá lệ quý trọng hạnh phúc có được này --
      Bữa sáng vừa được dọn xuống, nàng liền nghe thấy đại nha hoàn Thúy Trúc bên người mẫu thân báo lại, vài vị di nương cùng tiểu thư đến chọn lựa vải dệt, Đường thị nhíu mày rất vui, Diệp Mộ Linh nghe được hảo di nương cùng hảo muội muội của nàng đến đây, khỏi cười châm chọc, sau đó quay đầu hướng mẫu thân bẩm báo tiếng, là chính mình cho người thông tri các nàng đến, Đường thị nghe vậy gật gật đầu, cũng cái gì, hiển nhiên vẫn đem các nàng đặt vào trong mắt. Sau khi phân phó người đưa các nàng đến thiên thính --
      Thời điểm Đường thị lôi kéo nữ nhi của mình tới thiên thính, vài vị di nương cùng tiểu thư muốn đợi lúc. Diệp Mộ Linh liếc mắt cái liền thấy được tiểu nương vận quần lụa mỏng hồng nhạt, đầu cắm đồ trang sức phức tạp đứng trong đám người, ra vẻ nhu thuận đáng thương kết hợp cùng đôi mắt to thoạt nhìn rất đơn thuần . Diệp Mộ Linh ám hối ( thầm hối hận), kiếp trước mình như thế nào lại bị loại mặt hàng này làm mờ mắt, nhưng chính nàng biết, khi đó nàng chỉ mới có mười tuổi, tâm tư còn chưa đủ tinh tế để nhìn thế --
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng4 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: tâm tư

      Khi ánh bình minh chiếu vào tiền viện chủ mẫu cũng là lúc Đường thị ngồi ngay ngắn ở chủ vị, váy áo mang sắc tím phù dung của hoa mẫu đơn làm thân hình của Đường thị thêm linh lung, bàn tay nõn nà đeo chiếc vòng bằng bạch ngọc thượng đẳng, mặt trang điểm tương đối dày, nét, càng hiển thị ra uy nghiêm, nàng cùng Diệp Mộ Linh đều có đôi mắt phượng hẹp dài , nhưng chứa đàng hoàng cùng chắc chắc như Diệp Mộ Linh, đầu vấn phượng tấn tinh xảo (mình cũng biết loại búi tóc này, ai biết nhớ cho mình với), cài trâm vàng tinh tế, khí thế cường đại làm cho người khác thể cúi đầu xưng thần.
      Ngồi bên dưới là ba vị di nương, dáng người đầy đặn là Triệu thị, sinh được nhi tử, cũng là kẻ mưu toan muốn trở thành Trấn Viễn Hầu, Diệp Triển Bằng. Tiếp đó là Lưu thị, giỏi nhất giả vờ yếu ớt, còn có bảo bối nữ nhi Diệp Mộng Dao giỏi nhất giả trang đơn thuần của nàng. Vị cuối cùng vận thân quần áo thanh lịch, tướng mạo thường thường đó là Khâu thị, sinh nữ nhi cùng tuổi với Diệp Mộng Dao. Thấy mọi người đến đông đủ, Đường thị xuất ra uy nghiêm chủ mẫu.
      “Hôm nay gọi các ngươi đến là vì thời tiết sang hạ, vật liệu may mặc bằng sa tanh trong phủ đều được trình lên đây, theo quy cũ phân phát cho các vị tiểu thư cùng các di nương, Lưu ma ma, cho bọn nha hoàn trình lên đây .”
      Mười nha hoàn quần áo chỉnh tề nối đuôi nhau mà vào, tay mỗi người đều cầm cái khay tinh xảo, bên đều đặt chỉnh tề ba bốn loại vải. Diệp Mộng Dao thấy mấy xấp vải ở hai khay đầu, trong mắt khỏi toát ra tham lam. Mà màn này vừa vặn dừng lại trong mắt Diệp Mộ Linh thầm quan sát, Diệp Mộ Linh khỏi cúi đầu cười châm chọc: Muốn sao? Ha ha, bất cứ thứ gì ngươi muốn cũng đừng hòng có được, kiếp trước ngươi lợi dụng ta để nhận hết vinh sủng trong phủ, tại nếu ta giúp ngươi, nhìn xem ngươi như thế nào.
      Diệp Mộ Linh thản nhiên tiêu sái tiến lên, làm ra vẻ như rất thích mấy loại vải ở khay thứ nhất, khóe mắt cũng thoáng nhìn qua Diệp Mộng Dao lo lắng cắn chặt môi mình, hai bàn tay ngừng giày vò chiếc khăn trong tay, sợ Diệp Mộ Linh mở miệng muốn lấy loại vải nàng nhìn trúng. Diệp Mộ Linh nhìn hai lần liền mở miệng :
      “Các vị di nương sao lại câu thúc như thế, làm cho hai vị muội muội cũng dám tiến lên, đều là người trong nhà, cần gì phải chú trọng nhiều quy củ như vậy.”
      Sau khi xong còn nghịch ngợm quay đầu nhìn Đường thị :
      “Nguời phải , nương.”
      Trong tâm, Lưu thị thầm phỉ nhổ: Ngươi là đại tiểu thư con chính thất, ngươi tất nhiên cần giữ quy củ, còn chúng ta mà để cho nương ngươi bắt được chút nhược điểm phải tự rước lấy trách phạt sao -- Đường thị từ ái nhìn nữ nhi, gật gật đầu,
      “Đều xem , đừng có đứng bên cạnh nhìn như vậy , ta xem cũng thấy thoải mái.”
      Triệu di nương vui mừng tiến lên xem xét vải, Khâu di nương mang theo nữ nhi bình tĩnh tiêu sái đến xem loại vải bình thường, mà Lưu thị cùng Diệp Mộng Dao lại tiến lên vây quanh Diệp Mộ Linh, Lưu thị thân thiết xoa tay Diệp Mộ Linh :
      “Ai nha, đại tiểu thư đều trổ mã, càng lớn càng xinh đẹp ra, đúng là hài tử do phu nhân sinh, giống Mộng Dao, so sánh như thế nào cũng kém xa.”
      Đường thị tức giận nhíu nhíu mày, vừa định phát tác nữ nhi lại hướng nàng nháy mắt ra dấu, nàng đành phải thôi, nhưng lại đem việc này nhớ kỹ, ả Lưu thị hạ lưu bại hoại kia cư nhiên dám sờ tay Linh nhi, còn dám đem cái thứ nữ nho so sánh với đại tiểu thư đường đường là con của chính thất, xem ra gần đây rất dung túng nàng.
      Diệp Mộ Linh dùng bàn tay bị Lưu thị xoa lật xem mấy xấp vải dệt khác, Diệp Mộng Dao đột nhiên lôi kéo tay áo Diệp Mộ Linh, chớp chớp đôi mắt to thiên chân vô tà, đối nàng :
      “Tỷ tỷ xinh đẹp, giống tiên nữ trời vậy, nha, xiêm y của tỷ tỷ mát mẻ, thoải mái a, nếu Mộng Dao có thể có bộ xiêm y như vậy liền cảm thấy mỹ mãn.”
      xong còn để lộ ra ngoài hâm mộ cùng khát vọng đơn thuần. Diệp Mộ Linh cố nén ghê tởm trong lòng, giữ lấy tay bé của nàng ta, làm cho nàng ta sờ sờ lên mấy xấp vải hai cái khay trong tay nha hoàn, ra vẻ từ ái :
      “Sờ thử xem, có phải cũng mát mẻ .”
      Diệp Mộng Dao vui mừng gật gật đầu
      “Đúng nha, hơn nữa còn rất mềm mại a, khó trách làn da tỷ tỷ tốt như vậy.”
      Diệp Mộ Linh lại nhìn mấy xấp vải trước mặt nàng, vẫn như cũ là loại vải tốt nhất, tuy là so với băng ti (mình cũng biết đây là loại vải gì nên để nguyên văn) kém chút, nhưng băng ti dù sao cũng là loại vải chỉ có thể ngộ thể cầu, làm sao có thể dễ dàng có được, mấy xấp vải này màu sắc cũng phá lệ xinh đẹp, có loại vải bên lấp lánh thủy quang, còn có mấy xấp vải thêu tơ vàng cùng chỉ bạc mặt, đồng dạng đều vô cùng xa xỉ. Nhưng mấy xấp vải phía sau kém hơn rất nhiều, toàn là loại vải bình thường có chất lượng tốt nhất, mấy điếm kinh doanh vải vóc bình thường đều có bán, bất quá giá cả sang quý hơn chút thôi. Diệp Mộ Linh nhìn thấy bộ dáng hứng thú đến mệt mỏi của nàng liền tinh tế dò hỏi:
      “Dao nhi muội muội dường như rất thích mấy xấp vải băng ti và thiên tàm ti kia a”
      Diệp Mộng Dao nghĩ đến chính mình giả trang đơn thuần đáng có tác dụng khỏi cười đến ngọt ngào. Đôi mắt vốn tròn to cũng cười híp lại thành hai đường chỉ, nhưng lại quên làm bộ như cẩn thận :
      “Đúng vậy, tỷ tỷ, muội có thể xa xa nhìn xem .”
      Diệp Mộ Linh cười cười ôn hòa,
      “Đương nhiên có thể a, đồ tốt đương nhiên mọi người đều thích a.”
      Nhất thời Diệp Mộng Dao vui tới mức đuôi lông mày đều dựng lên, nhưng ngờ, Diệp Mộ Linh trong nháy mắt lại hắt bồn nước lạnh vào mặt nàng,
      “Nguyên lai muội muội cũng thích, chờ có cơ hội tỷ tỷ nhất định mẫu thân thu xếp cho muội muội nhìn xem, muội muội chọn được xấp vải nào rồi, muội muội cũng nên may thêm cho vài bộ y phục mới.”
      Mặt Diệp Mộng Dao nhất thời cứng lại: Cái gì? Mấy xấp vải này cư nhiên đưa cho nàng! Nàng vừa rồi diễn trò lâu như vậy chẳng phải uổng phí hoàn toàn sao --
      vậy còn muốn chờ có cơ hội? Kia là muốn chờ tới ngày nào tháng nào năm nào a, cái này ràng là cùng nàng đánh thái cực (đánh trống lảng, đẩy vấn đề khỏi vòng thảo luận) -- Diệp Mộ Linh như thế nào lại giống như nương hình dung a, phải nàng ta tính tình lạnh nhạt, đối với vấn đề chi phí ăn mặc có hứng thú sao? Mà Lưu thị vốn đứng bên cực kỳ tự hào nhìn nữ nhi của mình, cũng giống như ăn phải ruồi bọ, sắc mặt dị thường phức tạp lại mang theo dò xét nhìn Diệp Mộ Linh, đại tiểu thư, nữ nhi của chính thất Đường thị như thế nào lại giống dĩ vãng dễ lừa gạt? Đây hẳn là do Đường thị ở sau lưng bày mưu tính kế --
      Nhưng mục đích là gì đâu - chẳng lẽ muốn cảnh cáo các nàng phải an phận thủ thường? Cuối cùng, ba vị di nương đều chỉ phải chọn mấy xấp vải bình thường có chút tốt, hai vị thứ xuất tiểu thư đều được xấp gấm tứ xuyên nhan sắc tươi sáng cùng mấy xấp sa y, di nương rốt cuộc vẫn là nửa nô tài, cũng như thứ xuất tiểu thư được coi là chủ tử đứng đắn. Mấy vị tiểu thư, di nương được phân vải xong liền tự động quay về viện chính mình. Diệp Mộ Linh sâu nhìn Lưu thị cùng Diệp Mộng Dao, hai người kia ra cũng có chút tâm kế, Lưu thị có thể ở dưới tầm mắt của mẫu thân tiêu dao lâu như vậy nhất định phải có chút năng lực, mà Triệu thị chắc chắn đần độn như vẻ ngoài của mình, còn có Khâu di nương luôn thần bí rốt cuộc là có bí mật gì? Xem ra đại viện Hầu phủ tĩnh lặng như vẻ ngoài của nó --
      Mặc dù lúc mọi chuyện xảy ra còn cách khoảng thời gian, nhưng nàng vẫn muốn sớm an bài mọi thứ hoàn hảo --
      Diệp Mộng Dao trở lại Ngọc Bích viện, tức giận ném mấy món điểm tâm tinh xảo bàn xuống đất:
      “Nương, phải ngươi tiện nhân kia dễ đắn đo sao, như thế nào mà cả ngày hôm nay ta ăn khép nép lâu như vậy, nàng thế nhưng ngay cả xấp vải cũng chịu cho ta!”
      đến đây, cặp mắt to thơ ngây kia lộ ra nồng đậm ghen tị, dựa vào cái gì nàng giả trang khéo léo lại chiếm được thích của phụ thân, dựa vào cái gì chi phí ăn mặc của nàng thấp hơn chỉ phần so với nàng ta!

      =====
      Chương 4; 12/10/2014; 21h00
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Cứu người

      Trong Lưu Sa viện

      Dưới gốc hai cây cổ thụ trăm năm, có vị nữ tử vận thân áo trắng thêu chỉ bạc nằm chiếc ghế dài tinh xảo , nữ tử nằm tránh vừa vặn trong bóng mát của cổ thụ, mái tóc dài được chải gọn mà chỉ dùng cây trâm bạch ngọc cố định. tay nữ tử cầm quyển [ sách luận ] che khuất khuôn mặt nhắn. Nữ tử kia đúng là Diệp Mộ Linh, mấy ngày nay nhàn rỗi đến vô , vài vị di nương đều có vẻ an phận, nhưng nàng vẫn suy tư về đối sách, làm thế nào có thể tiên hạ thủ vi cường, trước khi các nàng còn chưa có hành động gì liền nắm được toàn cục trong tay.
      Sau khi tinh tế phân tích qua cục diện, đại khái nàng định hình được kế hoạch, lo trước khỏi họa. Tuy nhiên, bảo tàng Diệp gia vẫn còn là điều bí nàng chưa biết, nhưng tại nàng cũng có cách nào cho người điều tra, chỉ có thể đem nghi vấn này chôn sâu trong lòng. Nhân lúc nhàn hạ nàng lại tiếp tục nghiên cứu mưu kế binh pháp xưa nay nàng thích nhất, khi rảnh rỗi bình luận vài câu thơ, dù sao ở rất nhiều thời điểm đích nữ Hầu phủ là đại biểu cho thể diện của cả Hầu phủ.
      Nhưng nàng cũng tìm thời cơ ra phủ, càng sớm càng tốt vì còn rất nhiều chuyện cần phải an bài. Từ sau khi sống lại, mỗi lần nàng nhắm mắt lại thấy hình ảnh phụ thân cùng đệ đệ chết thảm, vì lí do đó nàng lại càng thiếu ngủ trầm trọng, này cũng giải thích cho tính tình tốt mấy ngày gần đây. Đêm hôm nay, Diệp Mộ Linh vừa mới chuẩn bị ngủ Ngân Châu lại cuống quít chạy vào, nhìn thấy chung quanh người, liền lo lắng :
      “Tiểu thư, tốt , mới vừa rồi ta cùng Kim Châu ngang qua góc tường , đột nhiên có hắc y nhân cả người dính đầy máu bắt lấy Kim Châu, cầu chúng ta phải tìm cho địa phương bí để vào ở. Tiểu thư - ”
      thanh của Ngân Châu dẫn theo tiếng khóc nức nở, rốt cuộc cũng là đứa mười mười hai tuổi, tình liên quan đến người thân của mình, sao có thể hoảng loạn cho được, Diệp Mộ Linh trấn an, vỗ vỗ vai Ngân Châu ,
      “Chớ khóc, Kim Châu rất trí tuệ, có việc gì đâu, mau dẫn ta xem -”
      “Nhưng là -- nhưng là tiểu thư, bằng ta kêu vài thị vệ trước nhìn xem”
      Ngân Châu biết phải làm sao, mặc kệ như thế nào nàng cũng thể đem tiểu thư đặt vào trong hiểm cảnh a. Dường như xem thấu được ý tưởng của nàng , Diệp Mộ Linh bất đắc dĩ an ủi :
      “ Nha đầu ngươi, như thế nào lại ngớ ngẩn vậy, nếu dẫn người theo Kim Châu mới mất mạng, bắt Kim Châu, đơn giản là muốn tìm nơi thân để chữa thương, thương tổn chúng ta. Đừng kéo dài thời gian nữa, mau dẫn ta
      Ngân Châu nghe xong cảm thấy tiểu thư rất có đạo lý, cũng do dự nữa, mở cửa ngoài, mang theo tiểu thư nhà nàng xuyên qua hành lang gấp khúc, bước nhanh đến góc tường lúc nãy. gần đến góc tường, chỉ thấy trong hàng cây cao gần thước được tu bổ chỉnh tề giấu kín hắc y nhân, lưng hắc y nhân dựa vào thân cây, cả thân mình đều trong bóng đêm, người có rất nhiều miệng vết thương to khác nhau, có hai nơi cực kỳ nghiêm trọng, chỗ ở đùi, mơ hồ có thể bạch cốt lộ ra, chỗ khác ở lưng, máu tươi chảy giọt ngừng, dùng bàn tay gắt gao che khớp xương ở phần eo, tay còn lại cầm đao đặt cái cổ mảnh khảnh của Kim Châu, tuy rằng mặt được che , nhưng trong đôi mắt màu rám nắng lại tràn ngập cảnh giác cùng khí thế hung ác, bất quá, xem ra cũng chỉ là giãy dụa thôi.
      Hắc y nhân gặp Ngân Châu mang đến vị nữ tử tuyệt sắc, y phục ngân bạch khỏi sửng sốt, phải vì mỹ mạo kia mà là vì khí chất lạnh như băng, cùng với cặp mắt lạnh nhạt, lạnh nhạt khi nhìn , nhưng rất nhanh liền hồi phục tinh thần, gian nan với Diệp Mộ Linh:
      “Phòng ở chuẩn bị tốt sao?”
      Vừa tay vừa xiết chặt tay nắm của thanh đao đặt cổ Kim Châu. Nghe thanh này, người tựa hồ có chút tuổi tác, Diệp Mộ Linh cũng trả lời lập tức. Hắc y nhân khỏi lo lắng, tiểu nha đầu sao lại khó đối phó như vậy, nếu phải lão tử bị người phản bội, còn bị hạ dược, sao phải cùng ba cái tiểu nha đầu lừa đảo chuyện. Diệp Mộ Linh đột nhiên nở nụ cười thản nhiên ,
      “Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc chống đỡ được bao lâu nữa, bằng ngươi đáp ứng ta ba điều kiện, ta liền giúp ngươi an bài chỗ ở, tìm người mua thuốc cho ngươi.”
      Hắc y nhân khỏi sửng sốt
      “Chẳng lẽ ngươi sợ ta giết nàng?”
      Diệp Mộ Linh lại cười:
      cái nha hoàn mà thôi, chớ phải ngươi nghĩ ta cái nha hoàn mà chịu để ngươi uy hiếp ?”
      Hắc y nhân nghĩ nghĩ, lại khỏi tức giận mà nhìn về phía Ngân Châu, vốn muốn bắt người uy hiếp, để người còn lại giúp tìm chỗ chữa thương, lại nghĩ nha hoàn này về còn mang đến cái tiểu thư khó chơi, ai dám nghĩ đường đường là Tà tôn lại biến thành cái bộ dáng này, còn có chuyện nào vô đạo đức hơn chuyện này?
      Diệp Mộ Linh lại hợp thời mở miệng:
      “Nếu nhanh quyết định, chỉ sợ ngươi chống đỡ được lâu, nếu kẻ thù của ngươi đuổi tới, chuyện này quan hệ tới chúng ta .”
      Lúc hắc y nhân nghe tới hai chữ kẻ thù ánh mắt liền bắn ra tinh quang, uổng cho đối đãi với chúng như thân tôn tử (cháu ruột), thế mà bọn phản đồ ấy lại bày mưu hại , tuyệt cho chúng tận hưởng hết tôn vinh của , bằng đáp ứng điều kiện của tiểu nha đầu này, chắc hẳn nàng cũng đề ra điều kiện gì quá đáng. Nghĩ thế, liền gật đầu chấp nhận:
      “Hảo, ta đáp ứng ngươi ba điều kiện, ngươi phải giúp ta núp, hảo hảo dưỡng thương.”
      “Hảo”
      Diệp Mộ Linh gật đầu ứng hạ. Hắc y nhân buông Kim Châu ra, Kim Châu, Ngân Châu lập tức đến nâng đứng lên, Ngân Châu dường như có chút phục xốc mặt nạ che mặt của lên, lại kinh ngạc hô
      “Nha, sao lại là lão gia gia râu bạc”
      Hắc y nhân có chút đỏ mặt xoay về hướng khác. Diệp Mộ Linh suy tư lát liền phân phó Kim Châu Ngân Châu đem an trí bên cạnh phòng hai nàng trong Lưu Sa viện, sau đó phân phó
      “Các ngươi hảo hảo chiếu cố , ghi nhớ thương thế của rồi phân ra tìm vài đại phu khai dược (cho đơn thuốc), lại đến mấy dược điếm (tiệm bán thuốc) khác nhau mua dược, nếu người trong phủ có hỏi liền gia gia các ngươi khoẻ”
      Lão hắc y nhân cúi đầu híp mắt, tiểu nha đầu chín mươi tuổi này cũng tầm thường a, tâm tư kín đáo, lên kế hoạch chu toàn, là nhân tài có thể đào tạo. Diệp Mộ Linh có chút đăm chiêu về Lưu Sa viện, vừa vừa suy đoán thân phận lão nhân này, lại khỏi cảm thấy trong tay có người dùng, ý tưởng ra phủ mua người của nàng càng thêm gấp gáp. hồi nhạc đệm nho liền trôi qua như vậy, chính Diệp Mộ Linh cũng nghĩ tới, lão nhân vô tình cứu được này lại có tác dụng trọng yếu đối với trưởng thành của nàng, mà giữa các nàng cũng thành lập loại thân tình siêu việt giữa thầy trò --
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng4 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Bộ thự (trù tính, sắp xếp, an bài)

      Dưới chăm sóc của Kim Châu Ngân Châu, thương thế của hắc y nhân dần dần tốt lên, sau ba mươi sáu canh giờ, nội lực của liền bắt đầu khôi phục , nghĩ tới khốn khiếp kia cư nhiên lại hạ độc tán công với , người luyện võ kiêng kị nhất loại độc này, kẻ nội lực thấp, khi trúng độc nội lực hoàn toàn biến mất, mà người có võ công cao cường ắt phải tu luyện ba tới năm năm mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.
      Kim Châu Ngân Châu nhận nhiệm vụ chăm sóc cuộc sống thường ngày cho lão nhân thú vị này cũng dần dần cảm thấy thích , tuy rằng thời điểm ban đầu Kim Châu vẫn bị trừng mắt dọa sợ, nhưng sau thời gian tiếp xúc nàng cảm thấy đây là ̀ lão quái nhân thú vị, Ngân Châu cũng thường xuyên chọc cho tức giận tới mức râu tóc dựng ngược, nhưng lại chưa từng bị động thủ dạy dỗ. Cũng dần dần thừa nhận lão gia gia là lạ này, thời điểm Ngân Châu đổi dược thường thường nhìn thân đầy thương tích của , liền nổi giận giáo huấn , mà mỗi khi như vậy lại lấy câu:
      “Ta đường đường là Tà tôn....”
      Làm Ngân Châu phải bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Các nàng biết Tà tôn giang hồ cực kỳ nổi danh, là chính cũng là tà, ai nguyện ý chủ động trêu chọc , chỉ vì võ công của sâu lường, mà còn do có ngũ đại hộ pháp dưới trướng, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Kim tinh thông sát phạt, Mộc tinh thông bày trận, Thủy tinh thông ám khí, Hỏa tinh thông y độc, Thổ tinh thông tình báo. Năm người này đều có sở trường riêng, ai ngốc đến mức chủ động trêu chọc mấy đệ tử do Tà tôn huấn luyện ra.
      Sau khi Diệp Mộ Linh tân tân khổ khổ điều tra ra tình huống của Tà tôn liền khỏi thầm suy tư, cứu lão nhân này rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây, bởi vì có lời đồn đãi, đoạn thời gian trước Tô Châu được Tà tôn đối đãi như thân tôn tử cư nhiên liên hợp với thủ hạ Thủy phản bội Tà tôn, đưa là vào chỗ chết, mà bốn vị hộ pháp khác lại có tin tức. Mắt thấy thương thế Tà tôn tốt lên, Diệp Mộ Linh rốt cục nhịn được đăng môn bái phỏng.
      “Ngươi ngươi là Tà tôn?”
      Diệp Mộ Linh thẳng vào vấn đề hỏi lão nhân râu bạc vẻ mặt kiêu ngạo gật gật đầu.
      “Vậy rất tốt, hôm nay ta tới là để thương thảo với ngươi về ba điều kiện kia.”
      Tà tôn tò mò, tiểu nương mười tuổi có thể cùng cái điều kiện gì, liền dùng vẻ mặt tò mò :
      “Ta đường đường là Tà tôn tự nhiên giữ lời, ngươi cứu ta, ngươi cứ việc đề ra điều kiện.”
      Diệp Mộ Linh vừa lòng gật gật đầu:
      “Thứ nhất, ta cần bốn vị hộ pháp của ngươi làm việc cho ta năm năm, đương nhiên, nếu ngươi cần, ta tất nhiên có thể phái bọn họ đến trợ giúp ngươi tay.”
      xong liền bắt đầu quan sát sắc mặt Tà tôn. Chỉ thấy khóe mắt Tà tôn co rúm, làm như thập phần đành lòng, Diệp Mộ Linh nhịn được nhíu nhíu mày liễu. Lão nhân sau khi rối rắm đoạn thời gian liền đau lòng cùng Diệp Mộ Linh cò kè mặc cả:
      “Ba năm!”
      “Thành giao!”
      Diệp Mộ Linh sảng khoái đáp ứng:
      “Thứ hai, ta muốn bốn vị hộ pháp của ngươi giúp ta huấn luyện thủ hạ, ngươi cũng theo giúp đỡ. Đương nhiên, ta biết võ công tâm pháp của Tà môn truyền cho ngoại nhân, ta có thể cho phép bọn họ trở thành môn hạ của ngươi .”
      Lão nhân râu bạc thiếu chút nữa là kích động nhảy dựng lên:
      “Cái gì, còn muốn võ công tâm pháp của Tà môn ta! Còn muốn ta giúp ngươi huấn luyện thủ hạ! Nha đầu ngươi quá kiêu ngạo !”
      “Ta cũng cầu tinh túy tuyệt mật của tà môn, nhưng thủ hạ dưới tay ta có người nào dùng được, đều là vì tình thế ép buộc, cho nên đây phải là điều kiện, chỉ đơn thuần là mời ngươi tương trợ.”
      Lời của Diệp Mộ Linh cực kỳ thành khẩn, hai tròng mắt trong suốt nhìn về phía Tà tôn. Lão nhân lại rối rắm, nhưng khi nhìn hai mắt thành khẩn của Diệp Mộ Linh, lại khỏi có vài phần động dung, nữ tử này phải vật trong ao, ngày nào đó chắc chắn Nhất Phi Trùng Thiên ( bước lên trời), nếu lúc này trợ lực cho nàng, tương lai có lẽ có thu hoạch tưởng được. Nghĩ vậy liền gật gật đầu, Tà tôn tuy có nhiều điều cố kỵ,nhưng cho tới bây giờ làm việc đều rất tùy ý, nếu tiểu nha đầu này lọt vào mắt , nhất định thể buông tha, nếu tương lai nàng có thành tựu, cho cùng cũng có vài phần mặt mũi, nghĩ đến đây liền mở miệng cầu
      “Ta có thể đáp ứng, nhưng ta muốn ngươi làm đồ đệ của ta.”
      Diệp Mộ Linh khỏi sửng sốt, làm đồ đệ của ? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc chính mình tập võ, bất quá khi nhớ tới màn phụ thân cùng đệ đệ bị người giết, nhớ tới chính mình vô lực phản kháng, móng tay khỏi cắm sâu vào da thịt, mê mang lát sau liền kiên định nhìn về phía Tà tôn, thành tâm kêu tiếng
      “Sư phụ!”
      Kiếp này, cho dù nàng thể trở thành cao thủ võ công cao cường, nhưng cũng có thể tự thoát thân mà phải bị người khác quản chế, tuy rằng mọi nữ tử đều được cầu phải đoan trang thanh lịch, nhưng nếu mạng sống cũng còn còn gì đến mấy thứ khác.
      Tà tôn cười meo meo gật gật đầu (nhớ tới nụ cười khi tính kế người khác của Triển Chiêu quá), bàn tay chỉ có da bọc xương lưu loát vuốt chòm râu tuyết trắng, hướng Diệp Mộ Linh
      “Ngươi cũng nhận thức ta làm sư phụ, kia có cái gì cần cứ việc ra là được, cần tới điều kiện hay điều kiện, ta viết cho ngươi phong thư, ngươi đến cuối phố tây, cầm khối ngọc bội này tới tiệm rèn Kim thị nằm ở góc sáng sủa, đem thư và ngọc bội giao cho Kim Thạch (nguyên văn là đem tín giao cho Kim Thạch, theo mình nghĩ 'tín' này vừa là thư, vừa là tín vật), xem xong đáp ứng cầu của ngươi.”
      Diệp Mộ Linh thành tâm hướng Tà tôn dập đầu cái, nếu Tà tôn tận tâm tận lực dạy nàng, vô luận có mục đích hay có mục đích nàng đều phải cảm tạ , bởi vì điều dạy nàng trở thành lợi thế giúp nàng trụ vững, sống tốt.
      Tiếp theo, Diệp Mộ Linh liền ly khai, trở lại viện tử của mình, bắt đầu phác thảo lần nữa những mối quan hệ rắc rối phức tạp cùng ích lợi nhận được, điều bất đồng là lần này, nàng đem lợi thế của mình gia tăng rất nhiều, điều giống nhau là thời gian vẫn gấp gáp như cũ, năm năm, vô luận là võ công hay những thứ khác đều phải hoàn thành trong năm năm.
      Bất quá Diệp Mộ Linh rất thỏa mãn, nàng phải muốn làm võ lâm cao thủ, nàng muốn chính là những người nàng để ý có thể ở sinh tồn trong cuộc đấu tranh ở Hầu phủ, có thể trở thành trợ lực cho nàng báo thù . Cho nên, tuy rằng thời gian chỉ có năm năm, nhưng cũng đủ để nha hoàn của nàng giỏi hơn người thường, huống chi, nàng còn có an bài khác --
      Ban đêm, trăng sáng treo cao. Diệp Mộ Linh đứng lặng yên bên cửa sổ nhìn ánh trăng sáng tỏ, yên tĩnh gì có thể dao động, thời điểm Hồng Thường bước vào liền thấy được màn này, áo trắng như tuyết, váy bay như mây, cước bộ khỏi chậm lại,
      “Tiểu thư, đêm khuya, nên sớm ngủ.”
      Diệp Mộ Linh khẽ động khuôn mặt tuyệt mỹ có chút mệt mỏi :
      “Ngủ , ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm đâu --”
      Xem ra những ngày đơn thuần, rành thế bảo giờ trở lại nữa ...

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Mới biết được bộ thự mới là chính xác , cư nhiên lại bố trí sai lầm ... Ân, bài này phân nửa là điền văn, hôm nay đề cập tình tiết giang hồ bất quá là bước đệm thôi~
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :