thanh thanh ,@LạcLạc , @ Trần , @Tiểu tinh , @Mun , @cuncon ,@vulinh , @người qua đường, và cac dong môn khac nhé, ta co quên ai nhac dum ta hihihi Hắn lại cúi đầu hôn đôi môi mềm mại, lần này phải hôn như chuồn chuồn lướt nước mà trực tiếp dùng đầu lưỡi cạy mở răng của nàng, di chuyển trong miệng nàng.Hoa Đề Lộ biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết trừng to mắt, để nam nhân kia tùy ý càn quét môi mình, khuôn mặt nhỏ hồng như trứng tôm nấu chín, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui. , được, còn tiếp tục như vậy, sẽ thể nào khống chế được, thế nhưng. . . . .Suy nghĩ và hành động của nàng thống nhất, tay nhỏ bé chẳng những đẩy hắn ra, còn nắm lấy vạt áo hắn, giống như chỉ cần buông lỏng, thân thể nàng liền biến thành bùn nhão. Bọn họ thể như vậy được! Hắn rõ ràng đối với nàng như với muội muội, làm sao lại có hành động khinh bạc như vậy? Trong khi đầu óc của nàng còn hỗn loạn, bàn tay to của hắn đã dao động trước ngực nàng, muốn thăm dò cơ thể nàng. “A. . . . .” Cuối cùng nàng vẫn muốn phản kháng, mở to mắt trừng hắn. Còn hắn chỉ mỉm cười mê người, đóa hoa nhỏ đáng so với tưởng tượng của hắn càng tươi ngọt hơn, một cái hôn đã đủ để thõa mãn hắn rồi. “ thể như vậy. . . . .” Nàng vô lực thở hổn hển. “Lộ Nhi. . . . .” Hắn vì nàng mà mê muội thật sâu, giống như điệp luyến hoa, đã có cách nào thoát khỏi nàng. “Ta nàng.” ?! Hoa Đề Lộ kinh ngạc nhìn hắn, đầu như nổ tung, căn bản kịp suy nghĩ. Nàng vẫn cho là Hoàng Phủ Phong Vân và nàng chỉ là tình huynh muội, vì sao hắn đột nhiên nói nàng?! “Muội. . . . . Muội phải phi tần trong hậu cung của huynh, muội là Hoa Đề Lộ. . . .” Nàng sợ hắn bị choáng đầu, mắt nhìn rõ mới nhận lầm người. “Ta biết, nàng là bảo bối Hoa Đề Lộ của ta.” Lưỡi lửa nóng của hắn lướt qua môi mềm của nàng. Hoa Đề Lộ nhíu mày, rõ vì sao sự tình lại phát triển đến mức này, nhưng nàng cũng thể phủ nhận, nàng kỳ thực chán ghét bị hắn đụng chạm. . . . .Chẳng lẽ nàng lại là nữ nhân dâm loạn đến thế? A a a —— Nàng gào thét trong lòng, đồng thời Hoàng Phủ Phong Vân cũng đè nàng xuống ghế quý phi, đôi mắt mê người nhìn nàng chăm chú. “Ta chờ đến bây giờ đã quá lâu.” Trước khi hành động, giải thích với nàng, nếu nàng chán ghét hắn, ít nhất thân thể sẽ có phản ứng. Nếu nàng chán ghét hắn, vậy thì ăn nàng trước, che chở nàng cả đời dưới đôi cánh của hắn —— đúng vậy, hắn là một nam nhân ích kỷ. “Có ý gì?” Đầu óc nàng rối loạn, căn bản biết hàm ý trong lời hắn. “Lộ Nhi, ta muốn nàng.” Hắn từng bước một xâm phạm nàng, nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của nàng, khóe môi hiện lên nụ cười tuấn. nghĩ Lộ Nhi khôn khéo của hắn cũng có mặt làm người ta trìu mến như vậy. . . . Môi Hoàng Phủ Phong Vân lướt qua ̉ Hoa Đề Lộ, phun nhiệt da thịt non mềm của nàng, khiến da thịt trắng nõn ửng hồng, giống như bông hoa hồng tươi đẹp. “, được. . . . .” Giọng nói của nàng trong trẻo nhẹ nhàng, hoàn toàn có sức thuyết phục. “Vì sao được?” Bàn tay to của hắn đặt eo nàng. “Huynh, huynh. . . . . .” Nàng thể nghĩ ngợi được gì, trực giác cho rằng đây là chuyện bất thường. “Ta thích nàng, ta nàng.” Lý do này đủ để nàng trở thành nữ nhân của hắn, hắn tin rằng bé con quật cường này cũng có cảm giác với hắn. Nghe vậy, Hoa Đề Lộ lại ngây ngẩn. nghĩ rằng tình cảm giữa bọn họ lại thành thế này. Hoàng Phủ Phong Vân đè lên thân thể mềm mại của nàng, cởi bỏ thắt lưng của nàng, thứ nam tính đè bụng nàng. Nhìn thấy vẻ sợ sệt của nàng, hắn nhịn được cười khẽ. “Huynh, huynh là hoàng thượng, muội, muội phải là phi tần trong hậu cung của huynh. . . . . Muội , có nghĩa vụ cùng huynh. . . . .” Mồm miệng của nàng trở nên linh hoạt, giống như chính nàng cũng xác ̣nh rõ tình cảm của mình với nam tử trước mặt. “Nàng chán ghét ta chạm vào nàng sao?” Hoàng Phủ Phong Vân nghiêm túc hỏi, hề chớp mắt nhìn nàng. Hắn muốn bắt buộc đóa hoa nhỏ của hắn, nhưng hắn chắc chắn nàng hề ghét hắn. Hoa Đề Lộ mím môi, nghe đáp án thành thật trong lòng mình —— chán ghét. Tại sao có thể như vậy? Mặt nàng đỏ như quả táo, biết nên trả lời hắn thế nào. Thấy nàng im lặng thật lâu, chậm chạp chịu đáp lại, bàn tay to của Hoàng Phủ Phong Vân ́ ý tiến vào trong vạt áo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve một bên ngực nàng. “A. . . . .” Nàng sợ hãi kêu nhỏ, muốn tránh động tác của hắn, lại bị hắn đè chặt ở dưới. “ nghĩ bộ ngực của nàng lại mềm mại như vậy.” Hắn nheo mắt cười, vuốt ve lên xuống. “Thì ra nàng đã trưởng thành.” Hoa Đề Lộ xấu hổ cắn chặt môi, hắn chỉ bóp nhẹ, thân thể của nàng đã giống như sắp tan chảy. . . . . Tuy rằng còn cách một tầng áo lót, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm tay hắn, khiến cho nàng xấu hổ rụt người lại. Nhưng nàng càng trốn, hắn càng cảm thấy đáng , cũng càng muốn trêu đùa nàng. “Hoàng, hoàng thượng. . . . . .” Chỉ có lúc này, nàng mới gọi hắn một tiếng hoàng thượng. “Nàng bình thường cũng gọi ta như vậy.” Nhìn thấy con mèo ngang ngược biến thành dê con nghe lời, hắn cảm thấy vô cùng thú vị, bàn tay to tiến tới cởi quần áo nàng. Cái yếm màu hồng lập tức lộ ra, bởi vì cả người nàng căng thẳng, có thể nhìn thấy hai nụ hoa loáng thoáng. “Hoàng Phủ Phong Vân!” Nàng vừa tức vừa thẹn kêu. “ được làm vậy. . . . .” Nhưng lúc này hắn đã hóa thành mãnh thú thể khống chế, đói khát muốn cắn nuốt nàng. Hắn hôn lên nụ hoa cách cái yếm của nàng, đôi môi nhẹ mân quả dâu nhỏ mình chưa từng động chạm. “A. . . . .” Nàng nhíu mày, thanh bởi vì thở dốc mà có vẻ kiều mị. “ thể làm vậy, Hoa Nhi và Đóa Nhi vẫn ở bên ngoài. . . . .” Nàng trăm phương nghìn kế muốn đánh gãy tà niệm của hắn, hi vọng có thể ngăn lại màn kích tình mê đắm này. “ có lệnh của ta, các nàng sẽ xông vào.” Hắn đã sớm bố trí hết thảy, nô tỳ bên ngoài phải có lệnh của hắn mới được tiến vào. “A. . . . Vân. . . . .” Thanh êm ái của nàng thấm vào lòng hắn, hắn dùng một bàn tay khác vén váy nàng lên, tham lam tiến vào trong quần lót, ngón tay dài ngừng qua lại, đè nhẹ lên hoa hạch của nàng. Thân thể của nàng vì bị đụng chạm mà run nhẹ, còn sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, dần dần dâng lên phía nàng. Thật ra, nàng chán ghét bị hắn đụng chạm, thậm chí thể thừa nhận, đụng chạm của hắn còn khiến nàng thấy khoái cảm. . . . . Lúc này, hắn cởi dây yếm ra, môi ấn ̉ nàng, đầu lưỡi thăm dò hướng đến xương quai xanh. “Đừng. . . . .” Nàng vô lực cản trở, lời nói vào tai hắn tựa như mèo con làm nũng, giống như muốn hắn ngừng tay. “Nàng thật thơm.” Trước đây rất lâu hắn đã muốn làm như vậy, nhưng sợ sẽ dọa nàng, mới luôn nhẫn nhịn dục vọng của mình. Năm năm đau khổ đè nén là quá đủ. Hiện giờ hắn muốn thỏa mãn mọi đòi hỏi trong lòng. Đầu lưỡi như lửa nóng di chuyển đến trước ngực nàng, môi mút nhẹ chỗ hồng đã gồ lên, bàn tay to đặt giữa đùi nàng tìm kiếm hoa hạch mẫn cảm đã xuất ra xuân thủy. “Ưm. . . . .” Nàng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng bản năng lại áp chế nó, tự chủ chờ mong sự tình phát sinh kế tiếp. Bàn tay to của hắn nâng nhũ mịn của nàng, hưởng thụ xúc cảm trong lòng bàn tay, vỗ về chơi đùa, đầu lưỡi ngừng khiêu khích hai nụ hoa, vắng vẻ một bên nào cả. Bàn tay còn lại mân mê hoa hạch ở thân dưới của nàng, ngừng kích thích, khiến mật hoa càng chảy càng nhiều, gần như đã thấm ướt quần lót của nàng. “A. . . . .” Nàng thở hổn hển ngừng, bật ra rên rỉ kiều mị. Đó là thanh êm tai nhất hắn từng nghe, kích thích mạnh mẽ dục vọng dưới hông hắn. “Nhìn xem, nàng ướt thật nhanh. . . . .” Hắn vừa nói vừa cởi quần lót của nàng ra, tách ra cặp đùi xinh đẹp, khiến nhị hoa ướt sũng tiếp xúc với khí lạnh lẽo. “, được. . . . .” Hoa Đề Lộ ra sức lắc đầu, hai tay bám chặt lấy lưng hắn. “Vân, thể. . . . .” “Ta cam đoan nàng sẽ thích.” Hoàng Phủ Phong Vân cởi bỏ quần áo của nàng, đầu lưỡi vào miệng nàng, ngăn lại lời cự tuyệt. Bàn tay chạm vào nhị hoa ướt sũng, vươn vào giữa khe hở hẹp chơi đùa thịt mềm trơn ẩm. “Ưm. . . . . Nơi đó, nơi đó được. . . . .” Nàng thì thào nói, quay mặt tránh nụ hôn của hắn. “Vậy phải thế nào mới được?” Hắn cười khẽ, bàn tay to ngừng di chuyển nơi thịt mềm, ngừng kích thích hoa hạch nhỏ mẫn cảm. “A. . . . .” Nàng ưỡn người, những nơi hắn vuốt ve khiến nàng ngứa ngáy chịu được. “Nàng thật mẫn cảm, ta chỉ chạm nhẹ vào nàng, nàng đã ướt.” Trong tay Hoàng Phủ Phong Vân đã đầy mật dịch, mùi thơm nhẹ thuộc về nàng bay vào mũi, gợi lên dục vọng của hắn, làm hắn xoa bóp càng nhanh, ma sát thịt mềm tiết ra dịch trơn của nàng. “Vân. . . . .” Tiếng thở dốc của nàng càng lúc càng lớn, thân hình trần trụi tiến sát hắn, tìm kiếm an ủi. “Nàng xem, cơ thể của nàng khoái lạc.” Hắn ́ ý thổi khí bên tai nàng. “Muốn ta nhanh thêm hay ? Nàng càng lúc càng hưng phấn rồi. . . . .” “Ừm. . . . .” Nàng có cách nào cự tuyệt, ngón tay hắn mang đến vui thích khiến nàng khó kháng cự được. Ngón tay hắn nhẹ nhàng xoay quanh hoa huyệt, nhưng trượt vào con đường bên trong, nàng lần đầu nếm thử trái cấm, hắn muốn từ từ chiếm đoạt nàng. Hắn tăng thêm lực ấn vào hoa hạch, khiến khoái cảm của nàng càng ngày càng tăng, bắt đầu lan tràn khắp cơ thể. “, . . . . .” Tiếng kêu của nàng càng lúc càng kịch liệt, thân thể cũng đong đưa dữ dội. Cuối cùng, một cảm giác ê ẩm tê dại ở giữa hai chân nàng chợt tràn ra —— “A. . . . . .” Đầu nàng trống rỗng, toàn thân như có dòng điện, giữa hai chân như có từng cơn co rút. Cao trào lần đầu trong đời, khiến nàng ngừng run rẩy, cửa huyệt cũng chảy ra nhiều mật hoa, thấm ướt bàn tay to của hắn. . . . . Hoàng Phủ Phong Vân ôm lấy thân thể mềm mại xương của nàng, nhìn nàng đổ mồ hôi đầm ̀a trong lòng mình, bộ dáng hổn hển kiều khiến hắn thương tiếc thôi, nhưng tiếp theo mới là màn diễn chân chính ——Ý muốn chiếm giữ nàng, phải là chuyện một, hai ngày. Chỉ vì thương nàng, cưng chiều nàng năm năm, luôn nỡ làm nàng rơi lệ, dù nàng khẽ nhíu mày, hắn cũng cảm thấy đau lòng thôi, cho nên mới đè nén bản thân. . . . . Lúc này, thấy nàng đã đạt tới cao trào, hắn mới đặt nàng lên ghế quý phi, bắt đầu cởi áo, phóng thích vật to lớn đã sớm căng chặt. Hắn tách đùi nàng ra, để nụ hoa trần trụi hiện ngay trước mắt, chỉ thấy dịch hoa óng ánh thấm ướt bụi cỏ màu đen, thịt mềm đầy mê hoặc. Nam căn nhắm vào hoa tâm, nhẹ nhàng di chuyển bên ngoài, để trước cửa huyệt của nàng, khiến nàng có phần thoải mái, nhưng sự ma sát này lại đem đến từng đợt ngứa ngáy cho nàng. “Vân. . . . .” Nàng nhịn được run run, muốn biệt dị vật vừa nóng vừa cứng kia là gì. “Xuỵt.” Hoàng Phủ Phong Vân muốn nàng quá căng thẳng. “Đó là bảo bối giúp nàng khoái hoạt hơn.” Hắn nâng chân nàng vòng qua eo mình, nam căn to lớn bắt đầu dò xét miệng hoa huyệt, một hồi sau mới xâm nhập vào trong. “Vân!” Nàng thét chói tai kinh ngạc, hắn nhét cái gì vào trong người nàng vậy?! “Đừng sợ.” Hắn vỗ về nàng. “Ta cam đoan nàng sẽ rất thích.” Hắn chậm rãi đẩy vật to lớn vào hang nhỏ ẩm ướt, nàng non nớt biết đáp lại thế nào, để vật tho tô của hắn căng chật trong vách hoa yếu ớt, dần dần sâu vào cơ thể nàng. . . . . Theo sự xâm nhập của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, đau đớn muốn đẩy hắn ra. “Đau quá. . . . .” Hoa Đề Lộ oán trách nhìn hắn, mặc dù có dịch hoa ẩm ướt làm trơn, nhưng con đường nhỏ hẹp vẫn đau đớn. Hắn di chuyển eo, rút ra đâm vào trong con đường chật hẹp, muốn để nàng thích ứng dần dần với lửa nóng thân mật. “Đau quá, đau quá ——” Nàng lắc đầu, muốn đẩy hắn ra, nhưng vật cứng nóng như lửa kia vẫn tàn sát bừa bãi trong người nàng. Lúc này, hắn đột nhiên đẩy mạnh nam căn về phía trước, xuyên vào chỗ sâu nhất hoa tâm, nàng đau đớn ưỡn người, hai tay ôm chặt ̉ hắn. Nước mắt chảy ròng má phấn, hắn nhìn thấy bỗng đau lòng. “Đừng khóc, đừng khóc. . . . .” Hắn hôn lên nước mắt của nàng, dịu dàng an ủi, hi vọng có thể giảm bớt đau đớn cho nàng. “Nhịn thêm một chút là được.” Hắn dám tăng tốc độ, chỉ có thể đợi nàng thích ứng với lửa nóng của mình. “Đau quá a. . . . .” Nàng khóc như trẻ con, nhưng bởi vì hắn di chuyển liên tục mà dần tiếp nhận cảm giác này. “Ngừng lại có được ?” “ được.” Hoàng Phủ Phong Vân nhìn biểu cảm đáng thương tội nghiệp của nàng, tuy đau lòng nhưng thể bỏ phí cơ hội tốt như vậy. Hơn nữa khi con đường mềm mại ôm ấp sắt nóng của hắn, hắn giống như ở mây, muốn buông tha nàng dễ dàng như vậy. “A. . . . .” Nàng thở mạnh vì kinh ngạc, khi hắn bắt đầu dùng lực va chạm hoa tâm của nàng, cả người giống như sắp phát điên, con đường non mềm bởi vì hắn rút ra đâm vào mà co rút, hai chân trắng nõn vòng chặt eo hắn. “Thật chặt, đẹp quá. . . . .” Hắn cúi đầu nhìn chỗ ái ân của hai người, nam căn dính máu trinh, mật dịch động tình lẫn lộn, khắp nơi tràn ngập hơi thở hoan ái ngọt ngấy. “A. . . . A. . . . .” Nàng cầm lòng rên rỉ thành tiếng, tóc dài xõa tung. “Vân. . . . A a. . . . . Vân. . . . .” Nghe nàng một lần lại một lần gọi tên của hắn, động tác của hắn càng thêm kịch liệt, hắn lật ngược thân thể mềm mại kia, tách bắp đùi nàng, để vật to lớn của mình lại tiến sâu vào hoa tâm. Theo sự va chạm mạnh mẽ của hắn, ̉nh nam căn nhuốm màu đỏ sậm, càng lúc càng vùng lên, sưng to, đã sắp kề cận giới hạn bùng nổ —— “Lộ Nhi, Lộ Nhi. . . . .” Hắn thét lên tên nàng, có cách nào ức chế ngọn sóng sắc dục. Sau khi hét lên, hắn nắm chặt mông trắng của nàng, mạnh mẽ tiến sâu vào hoa tâm, khoái cảm dâng trào tràn đến, làm cả người hắn ngừng run rẩy, ̉nh lớn bắn ra dịch trắng đậm đặc, tưới đầy hồ hoa của nàng. . . . .
tip máu nhé.... Uhm...” Túc Tử Nguyệt trừng lớn mắt, nhìn tất cả kháng nghị đều bị nụ hôn của nuốt vào trong, nàng ngừng giãy giụa, càng giãy giụa lại càng bị thân thể tráng kiện của khóa chặt. Ít trừng phạt, ít thô bạo, mà thay vào đó là thương tiếc của Viêm Hoàng, đầu lưỡi nhàng vuốt ve môi nàng, dụ dỗ nàng mở ra để xâm nhập. Có lẽ do bất ngờ dịu dàng làm nàng bị mê hoặc, Túc Tử Nguyệt có chút si ngốc hấp thu hơi thở đặc biệt của , lưỡi cố ý dây dưa, triền miên với cái lưỡi thơm mát của nàng. Túc Tử Nguyệt bị hôn có chút vô lực, chỗ nương tựa chỉ có thể dựa lên người , tay bé chậm rãi còn giãy giụa nữa, nàng có cảm giác trời đất như xoay chuyển, nàng có chút hôn mê. Viêm Hoàng dĩ nhiên cảm nhận được nàng thuận theo, chậm rãi nở nụ cười hài lòng, ôm lấy thân thể xinh đẹp của nàng về giường. Môi lưỡi của vẫn buông tha mà nhấm nháp môi nàng, bởi vì môi nàng thực ngọt. nhàng đặt nàng ở giường, môi theo môi, cằm, cổ của nàng uốn lượn xuống, bàn tay chẳng biết lúc nào sớm vuốt ve ở phần đẫy đà trước ngực. Nụ hôn nóng rực dừng lại ở trước ngực nàng, hai tay vẫn nắm lấy đôi gò bồng, nhàng vuốt ve, tà ác hôn liếm, đảo quanh nụ hoa màu hồng phấn sớm bị làm cho căng cứng. Nóng quá, làm gì nàng ? Tất cả suy nghĩ của nàng, đều bị môi và lưỡi của trêu chọc. Như trêu đùa đủ, Viêm Hoàng há miệng ngậm nụ hồng nở rộ kia, ra sức mút. “Ách...” cả người Túc Tử Nguyệt khẽ run, hai tay bắt lấy cái đầu cúi của để đẩy ra, rồi lại vô lực than . Viêm Hoàng thay phiên hôn liếm hai vú của nàng, mạnh mẽ tách hai chân khép chặt của nàng ra, tay lặng lẽ tiến vào giữa hai chân nàng. “Đừng...” Cảm nhận được ý đồ bất chính của , thân thể Túc Tử Nguyệt đột nhiên căng thẳng, giùng giằng khép hai chân lại, lần trước thực đau, lần này nàng sợ chịu được nữa. “Suỵt, có việc gì”. Viêm Hoàng ngẩng đầu lên hôn nàng, bàn tay vẫn khí phách hiên ngang chiếm đóng nơi tư mật của nàng, nhàng vỗ về nơi u huyệt còn khô khốc của nàng, lần này vội, nên từ từ thương nàng. “Uhm, đừng...” Túc Tử Nguyệt vẫn sợ hãi kháng cự, sợ làm đau nàng lần nữa. nhàng khơi lên sóng tình trong nàng, ngón tay thon dài của nhàng xoa, nhàng trêu đùa tiểu hạch, làm cả người nàng có rung động lớn hơn. “ đau chứ ?” biết nàng thích, cười tà khẽ hỏi. “A......”. Cảm giác kỳ quái, nàng cảm thấy đầu óc mình sắp hôn mê rồi. Cảm nhận được sóng triều trong cơ thể nàng ngày càng dâng cao, ngón tay thon dài của Viêm Hoàng càng thêm làm càn mà xoa nắn lấy u cốc chặt chẽ của nàng, dần dần giữa đùi nàng dính đầy mật dịch, thấy nàng mềm mại, đột nhiên lặng lẽ xuyên qua, làm nàng thét tiếng chói tai. “A, ngươi làm cái gì? Đừng....”. lại muốn khi dễ nàng sao? “Suỵt, có chuyện gì, làm nàng đau nữa đâu”. Viêm Hoàng hôn lên tráng nàng, dụ dỗ nàng tiếp nhận chính mình. Túc Tử Nguyệt trợn to hai mắt có chút ướt át, ngắm nhìn đôi mắt màu tím tuyệt đẹp của . Hạ thể của nàng bị xâm chiếm, ngón tay thon dài từ từ đùa bỡn trong cơ thể nàng, nàng nguyên tưởng rằng rất đau, nhưng lần này lại có, hơn nữa thân thể càng lúc càng nóng, dòng khí kì lạ từ giữa hai đùi nàng lan truyền ra khắp cơ thể. “ đau đúng ?” Viêm Hoàng nhìn nàng đỏ mặt, nở nụ cười nhạt. Túc Tử Nguyệt si mê gật đầu, nàng cảm thấy trong cơ thể có dòng khí nóng rực mạnh mẽ xâm nhập làm nàng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, thân thể càng lúc càng nóng, mà tại mỗi nơi cơ thể nàng được ngón tay hăn chạm đến như được châm lên mồi lửa, làm người ta nóng ran chịu nổi. “ kì quái... ta làm sao vậy?” Vẻ mặt Túc Tử Nguyệt lúc này vô cùng đáng . Viêm Hoàng nhìn chăm chú vào gương mặt hề sợ hãi của nàng, càng điên cuồng muốn chiếm lấy nàng, nhưng lần này phải chầm chậm, nữ nhân ngốc nghếch này bị dọa sợ đến hai lần rồi, lần này muốn cho nàng những trải nghiệm tuyệt vời nhất. “Thích ?” Viêm Hoàng mặc cho mồi hôi lạnh từ trán rơi xuống người nàng. “Ta.....Ừ....” Túc Tử Nguyệt bất lực gật đầu. Viêm Hoàng rất hài lòng với câu trả lời của nàng, khẽ nâng thân thể lên. “Ngoan, ta cho nàng cảm giác tuyệt hơn, trước hãy mở chân nàng ra”. Giọng trầm thấp dụ dỗ nàng. “Hả?” Túc Tử Nguyệt mê muội nghe theo lời , tự nhiên lắm mở chân ra. “Ngoan.” Viêm Hoàng tán dương hôn lên đôi môi đỏ xinh của nàng, đứng dậy cởi ra những ràng buộc còn sót lại người, mới dán lên thân thể trần trụi, mềm mại của nàng lần nữa. Cơ thể kiên cường của dán cơ thể nhu nhược của nàng, nhiệt độ da thịt thân mật tiếp xúc, càng làm khí thêm huyền ảo, Túc Tử Nguyệt suy nghĩ, nàng hiểu, tại sao lần này cảm giác lại khác lần trước nhiều đến như vậy.... Viêm Hoàng chậm rãi trượt người xuống, nụ hôn nóng bỏng trượt dài đường đến bụng, lưỡi chậm rãi liếm hôn làm thân thể nàng càng thêm nóng, rồi sau đó đột nhiên tách hai chân nàng ra, để cho nơi tư mật của nàng ra hoàn toàn trước mắt . “A......” Chú ý đến hành động của , toàn thân Túc Tử Nguyệt đỏ bừng, vồi vàng muốn khép chân lại để che kín nơi cấm địa. Viêm Hoàng dễ dàng ngăn được cản trở của nàng, tầm mắt nóng bỏng nhìn chăm chú hoa cốc xinh đẹp kia, dục vọng làm càng thêm ngứa ngáy khó chịu. “Đừng xem...” Túc Tử Nguyệt vô lực thở gấp. “Suỵt, ta muốn nếm nàng, ngoan.” Viêm Hoàng để ý đến lời cầu xin của nàng, cúi đầu xuống mà thưởng thức hương vị ngọt ngào giữa hai chân nàng. Lưỡi chạm vào hoa hạch mẫn cảm của nàng, liếm liếm nhiều lần mới ngậm vào, hung hăng bú mút, vùi sâu tay vào trong cơ thể nàng. “Đừng như vậy...” Túc Tử Nguyệt thở gấp muốn đẩy ra, lại bị cỗ hưng phấn trong cơ thể lay động, làm nàng luyến tiếc muốn giữ lại mà chịu hình phạt ngọt ngào này. Của nàng chặt chẽ bao lấy ngón tay , Viêm Hoàng nhịn được cho thêm ngón tay vào trong cở thể nàng thăm dò. “Uhm...” Túc Tử Nguyệt khó nhịn ngẩng đầu khẽ thở, hạ thể ngừng hút vào ngón tay dài, mong đợi càng thâm nhập. Viêm Hoàng gia tăng tốc độ rút ra đâm vào trong cơ thể nàng, cảm thụ nàng chặt mà ấm áp, trong con mắt màu tím chứa đầy lửa dục vọng, tay lại tiếp tục trong cơ thể nàng mà giở trò, lực đạo khi nặng khi kích thích giác quan của nàng triệt để. “A... Đừng....” Túc Tử Nguyệt khó chịu uhm tiếng, nàng cảm thấy toàn thân mình như muốn nổ tung, lại nàng càng thể chịu đựng thêm nữa. để ý đến cự tuyệt của nàng, ngón tay của tà ác hơn, co lại, thăm dò, cố ý làm tuôn chảy thủy dịch bên trong như sóng triều. Cảm nhận được thân thể nàng mãnh liệt run rẫy, càng thêm dùng sức đâm vào cái..... “A...Đừng....” Túc Tử Nguyệt khó chịu uhm tiếng, nàng cảm thấy toàn thân mình như muốn nổ tung, lại nàng càng thể chịu đựng thêm nữa. để ý đến cự tuyệt của nàng, ngón tay của tà ác hơn, co lại, thăm dò, cố ý làm tuôn chảy thủy dịch bên trong như sóng triều. Cảm nhận được thân thể nàng mãnh liệt run rẫy, càng thêm dùng sức đâm vào cái..... “A....a...” Túc Tử Nguyệt rốt cục chịu nổi mà hét lên, toàn thân phát run như lá rụng, khoái cảm trước nay chưa tùng có từ trong cơ thể nàng lan ra, như muốn bao phủ lấy nàng. Mà Viêm Hoàng chưa rút lui, ngón tay thon dài vẫn luôn chôn chặt trong cơ thể nàng, theo lúc nàng co rút mãnh liệt mà thêm kéo dài đâm chọc. “Đừng...” Túc Tử Nguyệt khóc khẽ như rên, nàng chịu nổi khoài cảm xa lạ như vậy, giãy giụa thân thể, muốn thoát khỏi thân thể khô nóng của người kia. Nhưng nàng càng giãy giụa càng hấp thụ ngón tay của , làm Viêm Hoàng giọng gào thét. “Đáng chết, nàng quyến rũ ta sao?” sớm căng cứng chịu nổi rồi, mà nàng lại biết chết sống là gì muốn vuốt râu hùm, cơn nóng rực của phải được giải thoát thôi. “Cái gì..?” Nàng còn chưa kịp hiểu lời hai chân nàng bị lực lớn kéo ra, rồi sau đó thứ mạnh mẽ nóng rực xỏ xuyên qua nàng, sâu đến tận trong hoa tâm. “A....” Đột nhiên thâm nhập làm cho Túc Tử Nguyệt vội vàng thở dốc. “Đau ?” Viêm Hoàng dám động trong cơ thể nàng, mồ hôi từ cơ thể xuống khuôn mặt kiềm diễm của nàng. Là ảo giác của nàng sao? Trong giọng của dường như... có chút thương tiếc? Túc Tử Nguyệt mở mắt ra nhìn , trong đôi mắt màu tím xinh đẹp của , thấy được lửa dục nồng đậm, còn có... còn có chút thương . Nam nhân này vẫn còn có chút lương tâm, Túc Tử Nguyệt lắc đầu khẽ nở nụ cười. “ đau.” Viêm Hoàng chăm chú nhìn Túc Tử Nguyệt, lúc này nở nụ cười lúm đồng tiền, động tình khẽ cuồi đầu hôn lên đôi môi của nàng. Thứ nóng rực của nhàng hoạt động trong cơ thể nàng, rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào chỗ chặt chẽ của nàng, đưa đến là từng tiếng ngâm khẽ của nàng. Cảm giác nàng hoàn toàn tiếp nhận, bắt đầu luật động, lần lượt tăng nhanh, lần lượt đụng chạm càng thêm ra sức mà công chiếm nơi tư mật của nàng. Viêm Hoàng động tình thấp giọng gào thét, hoa huyệt của nàng như tơ nhung, chặt chẽ, gắt gao bao lấy thứ nóng lớn của , làm cho khó nhịn mà mạnh mẽ đoạt lấy nàng cho đến khi cả hai cùng đạt đến cao trào....