1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Người Chồng Tuyệt Vời

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 2

      Edit: Ái Ái

      #ff9900; Beta: Quảng Hằng


      Song thân hai nhà Lôi Đào biết các vãn bối có tin vui, bốn người tám mắt thiếu chút nữa hốc mắt rơi xuống.

                  "Tại sao lại là Đào Lục Nhân? Lúc  trước có nghe các con cùng nhau kết giao a!" Lôi Trường Minh  thanh phát run , hưng phấn đến run rẩy.

                  Buổi tối Lôi Diễm đột nhiên cầu ông cùng thê tử cùng nhau đến Đào gia uống trà, ông vốn dĩ còn suy nghĩ đứa này như thế nào đột nhiên có nhã hứng như vậy? Dù sao chính mình nhàn rỗi cũng có việc gì, liền cùng thê tử hộ tống đứa con đến  Đào gia, nghĩ tới mới ngồi xuống lâu, đứa con cùng Đào Lục Nhân liền cho ông bất ngờ lớn đến thế .

                  Bỏ qua bên chuyện giao tình của ông cùng lão Đào  , nha đầu Đào Lục Nhân kia ông chính là thích từ lâu, quan trọng  chính là ông có con , nên đem Đào Lục Nhân trở thành đứa con thương.

                  nay đứa con bảo bối thế nhưng muốn kết hôn với Đào Lục Nhân?

                  Ông phải là mơ chứ?

                  Đó chính là thân càng thêm thân  việc tốt trời ban a!

                  "Lôi bá, bác cũng phải biết cảm tình con cùng Lôi Diễm  vẫn đều tốt lắm, chúng con muốn kết hôn, bác có cần thiết phải kinh ngạc như vậy ?" Nghiêng mắt nhìn Lôi Diễm, Đào Lục Nhân đến bên người Lôi Trường Minh làm nũng, "Hay là bác thích con làm con dâu của bác a?"

                  "Tại sao lại thích chứ?" Lôi Trường Minh  vui vẻ toàn bộ viết ở mặt, nhanh miệng đứng dậy  , "Bác vui vẻ vô cùng a!"

                  "Là như vậy sao? Vậy bác rốt cuộc có đồng ý hôn của con cùng Lôi Diễm  hay ?" dựa vào  Lôi Trường Minh, giống như con   làm nũng với  phụ thân vậy.

      "Đồng ý, đương nhiên đồng ý." Lôi Trường Minh liên thanh đồng ý, nhưng vừa quay đầu nhìn đến bạn tốt Đào Kính Thăng, hơi liền lại nuốt trở về."Nhưng mà phải xem ba ba của con đồng ý hay mới được, lão Đào, ông thấy chuyện này. . . . . ."

                  Đào Kính Thăng câu  liếc  mắt  nhìn Đào Lục Nhân.

                  Thân là phụ thân, ông ước chừng cũng hiểu   tâm tư của con , nha đầu kia từ dính chặt vào Lôi Diễm, tám năm qua bồi dưỡng ít tình cảm.

                  Nhưng chuyện này vô cùng kỳ hoặc, lúc trước tuy rằng con cùng Lôi Diễm giao hảo, cũng chưa từng nghe hai người có tình cảm lưu luyến, tại lại đột nhiên phải kết hôn, người làm lão ba như ông có thể  nào nghi ngờ?

                  Nhưng là nhìn đến bộ dáng vui vẻ kiên định của con , ông còn có thể cái gì đây?

                  Thân là phụ thân, tâm nguyện lớn nhất đương nhiên là hy vọng con  cuộc sống hạnh phúc.

                  Nếu Đào Lục Nhân muốn lập gia đình, Lôi Diễm quả là người tốt nhất có thể chọn, thằng bé này trầm ổn, hướng nội, có lẽ có thể ngăn chặn nha đầu hoang dã bị ông làm hư này. Thôi được, con cái có phúc của con , nếu con có ý muốn gả cho Lôi Diễm, ông tìm ra lý do để phản đối, liền thuận theo tâm ý của con gây trở ngại

      "Chỉ cần tình cảm của các con  đủ kiên định, ta ý kiến." Đào Kính Thăng thầm than tiếng, là có con khó a!"Nhưng ta cần phải dùng từ may trước, hôn nhân phải trò đùa, ta cũng cho phép các con dễ dàng ly hôn."

      Đào Lục Nhân cùng Lôi Diễm đều tự cảm thấy giật mình, hẹn mà gặp cùng  nhau liếc mắt cái.

      Đào Kính Thăng hổ là người từng trải, nên khó để đoán được cuộc hôn nhân này có phần mờ ám, mới có thể ngay từ đầu lên phần ngoại lệ ? Làm dâu mới như ngậm Hoàng liên(*) giả câm điếc, có khổ nên lời. (Vị thuốc bắc rất đắng)

      lại, cũng thể nào ngay bây giờ chính miệng thừa nhận, đây quả là bí mật của hai người, nếu kết cục tuyệt đối thực thảm, siêu thảm!

                  "Đương nhiên a ba, có ai nguyện ý li hôn đâu?". Nụ cười cứng ngắc, Đào Lục Nhân cố gắng biểu tự nhiên."Hơn nữa tại bàn  việc kết hôn nha, người ta còn chưa có lấy chồng, ba liền trù người ta xui xẻo, chán ghét quá !"

                  "Lôi Diễm, cậu chứ?" để ý tới con   làm nũng, đôi mắt Đào Kính Thăng sắc bén  nhìn chằm chằm Lôi Diễm nãy giờ câu nào. 

                  Lôi Diễm cả người cứng lại, thành khẩn  nhìn Đào Kính Thăng."Đào thúc, con đối xử với Đào Lục Nhân tốt."

      Mặc kệ ! Bước đầu có đến nửa  đạo lý, nếu tiếp nhận kế hoạch Đào Lục Nhân của rồi, bây giờ cũng phải lúc để đổi ý, kế tiếp cũng chỉ có thể tiếp tục làm theo kế hoạch, sau này hãy tính!

      "Được, tôi tin tưởng vào cháu vậy." Đào Kính Thăng gật đầu, cuối cùng lộ ra nụ  cười an tâm  yếu ớt.

                  "Như vậy lão Lôi này, chúng ta kế tiếp có phải nên tính toán, làm sao giúp hai đứa trẻ chuẩn bị hôn lễ này hay ?"

                  "Đó là đương nhiên, đương nhiên!" Lôi Trường Minh vội vàng phụ họa.

                  Cứ như vậy, bốn vị trưởng bối nhiệt tình bàn về chi tiết hôn lễ, Lôi Diễm cùng Đào Lục Nhân cứ như vây mà bị gạt sang bên, hai người đều làm ra vẻ nhăn mặt , cùng chí hướng rón rén rời khỏi đại sảnh của Đào gia ——

                  "Trời ạ! Làm tôi sợ muốn chết!" Đào Lục Nhân vừa chạy ra cửa chính, miệng ngừng ."Tư chất của lão ba tôi cùng quỷ giống nhau, tôi thực bội phục như thế nào có thể chút còn sợ  cùng ông chuyện?"

                  "Tôi từng trải qua kin h nghiệm “dạy bảo chấn động” của , nên còn có chuyện gì có thể cho tôi sợ hãi." Lôi Diễm bất đắc dĩ, hết thảy nguyên nhân gây ra đều là , còn dám sợ?"Huống hồ, tôi luôn dối xử với rất tốt, nên tôi cũng đâu dối với Đào thúc."

                  "Là , đối với tôi tốt lắm, chỉ là suy nghĩ của tôi lỗ mãng  mà thôi." Đào Lục Nhân xoay người lộ vẻ thất vọng, quên mượn cơ hội câu.

       

                  "Đó cũng là vì muốn tốt cho thôi." Lôi Diễm nhếch môi cười yếu ớt, chút cảm giác tội lỗi đều có.

                  "Được, được, được, tôi hiểu được làm  tất cả đều là vì tốt cho tôi , có thể được chưa?" ảo não  lẩm bẩm .

                  "Tình nguyện  chút , Đào Lục Nhân."   ý cười mở rộng, cầm lấy bàn tay mềm mại của .

      Hai người lửng thững đến gần công viên, đêm mùa hè có tiếng ve  chít chít, thời tiết oi bức làm cho những người khác đều ở nhà hưởng thụ máy điều hòa, công viên lớn cũng có nhiều người lắm, đèn đường chiếu xuống làm cái bóng của Lôi Diễm trở nên cao lớn.

                  "Khoan, Lôi Diễm." Ở ghế đá ngồi xuống, Đào Lục Nhân phút chốc nếu có chút đăm chiêu  gọi .

                  "Sao?" đáp , theo ở bên người ngồi xuống.

                  " có trách tôi đưa ra chủ ý này hay ?" Cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay của mình, ngữ khí của có chút bất an.

                  Từ khi đáp ứng cùng chuẩn bị cho cuộc hôn nhân giả này, vẫn bị trạng thái hưng phấn vây quanh, mỗi giờ mỗi phút đều nghĩ đến cuộc sống vợ chồng cùng như thế nào, cho đến lúc bị lão ba chất vấn khi nãy, mới ý thức được vô cùng có khả năng là tình nguyện .

                  Dù sao buổi tối hôm đó có điểm quá mạnh bạo, truy đuổi quấy nhiễu dồn ép , hoàn toàn chỉ có mình tình nguyện.

                  " tại mới hỏi câu này, phải là quá muộn rồi sao?" Lôi Diễm nhướng mi, buồn cười  dò xét ." đến nước này , phải muốn  bỏ cuộc đó chứ?"

                  Loại tình này có khả năng bỏ cuộc , trừ phi hai người bọn họ có chuẩn bị tâm lý bị lột da phơi nắng .

                  " phải như vậy, chủ ý là tôi nghĩ ra , tôi đâu có thể nào bỏ cuộc." Ôi, càng trong lòng lại càng áy náy, tay bất an  xoắn lại vặn vẹo ."Tôi chỉ là cảm thấy, kế hoạch này có thể tìm khác hợp tác, vì sao nhất định phải là tôi."

                  Lôi Diễm sửng sốt, chăm chú nhìn ."Đào Lục Nhân, tại là tự ti phải ?"

                  "A! Trong từ điển của tôi có hai chữ ‘tự ti’." Ngẩng đầu trừng mắt nhìn tuấn nhan của dưới ánh trăng, tăng thêm phần mông lung  kỳ diệu trong bầu khí." có thể tìm người hấp dẫn hơn tôi, gia thế tốt hơn làm đối tượng hợp tác, nếu làm như vậy áp lực của lớn như vậy."

                  Vừa mới nhìn thấy màn chất vấn của lão ba với , làm ít kinh ngạc, hôm nay nếu đổi lại đóng vai của Lôi Diễm, nếu vậy  áp lực tâm lý nhất định rất lớn, cho nên khỏi vì ích kỉ của mình mà tự trách.

                  Thương nên làm điều tốt nhất cho , nhưng tại xem mình mang lại cho cái gì.

       

                  Áp lực, áp lực rất lớn, muốn thể áp chế bản thân mình .

       

                  "Ừm, hừ." Lôi Diễm khẽ hừ tiếng, tưởng tượng  uể oải như vậy."Mặc kệ đối tượng là ai, đều có áp lực, chỉ là mặt  áp lực bất đồng mà thôi."

       

                  nhìn  , chờ tiếp tục .

       

                  "Tôi đương nhiên có thể quen biết cùng ta làm giao dịch, nhưng ai biết ta có thể đổi ý hay , chờ nguy cơ được  giải quyết xong lại  ?" Dùng sức kéo lại gần, tại hai người bọn họ chính là cùng ngồi chiếc thuyền, ai cũng được bỏ cuộc."Cho nên là tốt nhất , ít nhất chúng ta có gì giấu nhau, có vấn đề về phương diện này  ."

                  " nghĩ như vậy?". Trong lòng có chút rung động, tuy rằng chỉ kéo lại gần chút, nhưng vai của vẫn cảm giác được nhiệt độ cơ thể và mùi hương của còn sót lại  .

                  "Đương nhiên." Lôi Diễm khẽ cười, tiếng cười đột nhiên bị cơn gió nhẽ hòa tan."Bằng tôi đáp ứng cái kế hoạch điên rồ của ."

                    cam đoan làm cho tảng đá lớn trong lòng Đào Lục Nhân rơi xuống đất, rốt cục thả lỏng tâm tình  cười khẽ đứng lên theo .

                  Điên cuồng?

                  Là rất điên cuồng, nhưng đời người là vậy, ngẫu nhiên điên cuồng lần cũng sao?

                  Nếu điên cuồng có thể có được hạnh phúc, cứ thử điên cuồng lần!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Edit: Ái Ái

      #ff9900; Beta: Quảng Hằng

      CHƯƠNG 3

        
      <img class="alignnone size-full wp-image-7489" title="0054" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/0054.jpg" width="590" height="442" />
           

      "Lôi Diễm?" Đào Lục Nhân đợi lâu, đợi đến nghĩ đến Lôi Diễm muốn ngủ, khi mở ra mắt, chỉ thấy   ngẩn người mắt ngây ngốc

        nhìn chằm chằm miệng mình.

       

                  "Sao?" đột nhiên bừng tỉnh, vẻ mặt xấu hổ  thanh  thanh yết hầu."Ách, nên đứng lên chuẩn bị chút, chúng ta phải trở về."

       

                  "Ác." thất vọng  cúi đầu, theo lời đứng dậy bắt đầu sửa sang lại hành lý.

       

                  Vốn dĩ nghĩ đến chế tạo cơ hội cho , có lẽ hiểu ý vượn ý mã  hôn , nghĩ tới vẫn là thất bại .

       

                  chứng minh, Lôi Diễm đối chút" hứng thú" đều có, chút. . . . . . Đều có ——

       

                  Trong  từ điển Đào Lục Nhân  có hai chữ "Từ bỏ", nếu bởi việc ở tân phòng của khách sạn thất bại, có thể đánh mất ý niệm chinh phục Lôi Diễm  trong đầu Đào Thi Lục Nhân, vậy   gọi là  Đào Lục Nhân .

       

                  Vì thế bắt đầu tiến hành kế hoạch câu dẫn Lôi Diễm  .

       

                  Muốn việc được thành công, cần phải vạch ra kế sách hoàn mỹ, bởi vậy tìm đến bằng hữu tốt nhất Trần Trăn Trăn bồi cùng mua"Vũ khí" .

       

                  Hai người hẹn gặp mặt ở quán cà phê ở khu náo nhiệt, sau khi gặp đều tự gọi cho mình li cà phê, liền ngồi vào chỗ ngồi chuyện phiếm.

       

                  "Cái gì? Cậu cũng lấy chồng như vậy?" Trần Trăn Trăn biết được về cuộc hôn nhân của , kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống.

       

                  nghe qua rất nhiều cuộc hôn nhân kiểu cũ như thế, chính là chưa từng nghe qua Lục Nhân lại làm như vậy.

       

                  hiểu, như vậy mà Thi Lục Nhân cũng nguyện ý? rất tiện nghi cho nam nhân kia.

       

                  "Đó! Tại sao lại lấy chồng?" Đào Lục Nhân thêm đường vào li cà phê mới đưa tới, cầm muỗng nhàng quấy."Tớ chính là thích ấy thôi! Có cơ hội này đương nhiên phải gả."

       

                  đương nhiên khẩn trương nắm lấy thời cơ tốt, bằng liền mất cơ hội .

       

                  Trần Trăn Trăn gì  trừng mắt nhìn .". . . . . . Cậu khờ nha!"

       

                  " đâu?" Đào Lục Nhân hỏi lại, khóe miệng giơ lên tự tin  cười yếu ớt."Tình là đáng giá chờ đợi ."

       

                  Trần Trăn Trăn dám tin  trừng mắt nhìn Thi Lục Nhân, đột nhiên phát người Lục Nhân giống như có ánh sang tình vây quanh  , lóe sáng làm cho gần như muốn mờ mắt.

       

                  Gặp quỷ ! Tình của các trẻ đều như thế sao?

       

                  cũng bị tình vây quanh a! Tại sao lại có dáng vẻ xinh đẹp như Lục Nhân. Lão thiên gia là rất công bằng .

       

                  "Vậy cậu thể chờ được a! Cậu ngây ngốc  như vậy liền gả cho ấy, làm sao có thể biết được chyện này về sau có thể phát triển như cậu mong muốn?" Trăn Trăn vẫn là cảm thấy làm như vậy rất mạo hiểm .

       

                  " thử làm sao biết được kết quả?" Con người cần phải có quá trình thực hành, có tinh thần hi sinh chịu đựng, đội mũ sắt về phía trước a!"Phải biết nắm bắt cơ hội. Có lẽ cơ hội thành công   cao, nhưng ít ra thử qua  a!" lạc quan cười .

       

                  "Tớ là chịu thua cậu ." Trần Trăn Trăn đảo cặp mắt trắng dã, hề thêm cái gì."Tuy rằng biết kết quả như thế nào, nhưng tớ vẫn là chân thành chúc phúc cho cậu có thể hạnh phúc."

       

                  "A, hổ là bạn tốt nhất của tớ."

       

                  Lục Nhân chậm rãi thưởng thức hương vị  cà phê, vừa cùng Trăn Trăn việc nhà, hai cái ngay tại quán cà phê thảo luận chuyện cười đùa, hàn huyên nửa giờ sau mới tính tiền rời .

       

                  " tại cậu muốn đâu?" Ra khỏi quán cà phê, Trần Trăn Trăn thấy thời gian còn sớm, liền hỏi ý kiến Lục Nhân  .

       

                  "Quay lại mua chút vật chế tạo lãng mạn  a!" Lục Nhân đương nhiên  đáp lại.

       

                  "A?" Cái gì cùng cái gì a?"Cái gì tên là vật chế tạo lãng mạn  ?"

       

                  "Như là tinh dầu nè, đèn và vân vân, khí có chút mờ ảo, cậu biết là thực lãng mạn sao?" Trong mắt Lục Nhân toát ra ngập tràn tình cảm.

       

                  chính là có tìm tư liệu  trước!

       

                  Sách báo có viết rất nhiều về các loại đồ chơi thú tính gì đó, có chút làm cho   mặt đỏ tim đập khi  xem, tự nhận có cái dũng khí để thử qua, cho nên tốt nhất ban đầu nên dùng cách đơn giản chút.

       

                  chừng đơn giản  có thể có hiệu quả, vậy cần dùng các chiêu thức mị hoặc là chính mình mặt đỏ tim đập, bị con đà điểu trong lòng mình thuyết phục.

       

                  "Tốt nhất là có tác dụng!" Trần Trăn Trăn có chút đồng tình.

       

                  "Ai a a, cậu có thái độ gì vậy ?" có ý tốt liếc Trăn Trăn cái, Thi Lục Nhân hất cằm lên, lấy biểu khoan dung của chính mình để thể tự tin cùng quyết tâm."Tớ chỉ muốn nghiên cứu , tin tưởng tớ chút được ?"

       

                  Nhìn thấy bạn tốt của mình hưng phấn như thế, Trần Trăn Trăn còn có thể cái gì đây? Đành phải bồi cùng nhau mua!

       

                  Cái gọi là vật lãng mạn gì đó, hôm sau, Đào Thi Lục Nhân theo vị hôn phu Lôi Diễm ở tại Lôi gia đại trạch, cũng được lão ba  sau khi đồng ý, tạm thời đem chức vụ kế toán ở công ty của lão ba tạm nghỉ lương, lý do là muốn hưởng cuộc sống sau hôn nhân, kì thực là muốn đem tất cả  tâm tư đều đặt ở người lão công Lôi Diễm, chuyên tâm  hấp dẫn làm chú ý  .

       

                  Đào Lục Nhân cũng bài xích cùng trưởng bối ở cùng chỗ, nhất là Lôi Trường Minh cùng Du Ngọc Mai xem như con , cơ hồ có khó khăn thích ứng.

       

                  Hơn nữa cùng cha mẹ chồng ở chungcòn có cái tuyệt hảo là tốt chỗđiểm rất tuyệt vời,  vì sợ ba mẹ nghi ngờ, cho nên thể cùng nànd phân phòng ngủ, bởi vậy có nhiều cơ hội hơn để có thể tiến hành kế hoạch của .

       

                  Tuy rằng dụ dỗ Lôi Diễm phải là thủ đoạn rất quang minh chính đại  , nhưng nếu quỷ kế của có thể thực được, mặc dù Lôi Diễm chính là mê luyến thân thể của đều sao cả, ít nhất trong lòng có thể cho giữ lấy vị trí cho nho , nhoi.

       

                  Dã tâm của lớn, chỉ tâm nguyện nho đó có thể làm cho cảm thấy mãn nguyện rồi, cầu của nhiều lắm.

       

                  Mọi chuyện tạm gác sang bên, liền thừa dịp Lôi Diễm sắp về đến nhà, bắt đầu bố trí lại phòng của chính mình cùng Lôi Diễm  .

       

                  để ở hai bên tủ đầu giường  trái phải là hai ngọn nến, nghe nhân viên cửa hang , để trái phải hai bên như thế, có thể xúc tiến từ trường vợ chồng đồng tâm  , hơn nữakhi đốt nến lên cảm giác trong phòng ấm áp hơn, có loại lãng mạn  FU ác!

                  Sau đó ở trong phòng xịt ít tinh dầu thơm, làm cho trong phòng tràn ngập hương thơm của huân y thảo ( lavender), thở sâu, cực kỳ vừa lòng.

                  Huân y thảo có thể tiêu trừ cảm giác mệt mỏi, Lôi Diễm công tác cả ngày nhất định mệt chết , dùng ít huân y thảo trong khí có thể tiêu trừ mỏi mệt của   , làm cho có được hoàn cảnh tốt cho giấc ngủ.

                  Đây là mới nghĩ ra phương thức này, chỉ mong có thể cảm nhận được dụng tâm của , hi!

                  Bố trí tốt hồi, ra khỏi phòng, đến nhà bếp giúp  Du Ngọc Mai chuẩn bị bữa tối, sau đó lâu Lôi Diễm liền tan tầm trở về .

                  " nấu  cái gì? Thơm quá." Lôi Diễm vừa vào cửa, mùi thơm của đồ ăn xông vào mũi, bất giác thốt ra.

                  " về rồi?" Đào Lục Nhân vừa mới bưng thức ăn đến nhà ăn, vừa thấy người trong lòng bước vào, lập tức vui mừng vội vã chạy đến, nhiệt tình  tiến lên tiếp đón." Lập tức có thể ăn cơm ngay, có muốn tắm rửa trước rồi mới ăn hay ?"

       

                  " muốn tắm rửa trước." Bên ngoài thời tiết rất nóng, kiên nhẫn  cởi bỏ  cà- vạt cổ, cả người vì  thời tiết khô nóng mà cảm thấy phiền toái thôi.

       

                  "Cũng tốt, thời tiết quá nóng , vất vả cho !" gật đầu, đưa tay tiếp nhận   cặp xách đựng công văn cùng cà vạt của , cũng quên  dặn dò: "Nhưng mà có lẽ nên tắm nhanh chút, đừng để cho ba mẹ chờ lâu lắm."

       

                  "Ừm." Phát hành động ôn nhu của , trong lòng bất giác nổi lên luồng hơi nóng.

       

                  Tuy rằng ba mẹ đợi cũng sao, nhưng từ bị lão ba huấn luyện làm người nối nghiệp, cho dù quá trình huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt, thậm chí trình độ vượt qua khả năng chịu đựng với tuổi của lúc bấy giờ, lão ba cũng cho phép than vãn 1 tiếng, bởi vậy anhcó  thói quen được nuôi dưỡng và làm việc theo mệnh lệnh của cha mẹ, tìm cơ hội giảm bớt quở trách.

       

                  Ba mẹ chăm sóc biểu bằng cách trách cứ cùng đốc thúc xúc tiến học tập, đối với cuộc sống hằng ngày lại cầu độc lập tự chủ, lấy việc tự thân cố gắng nhờ vả người khác, làm cho trong trí nhớ của , ba mẹ rất ít có những cử chỉ hay biểu thương.

       

                  Sau khi lớn lên lúc tình hình có được cải thiện, hơn nữa sau khi   kế thừa nghiệp công ty, khi bất đồng ý kiến có thể cùng lão ba tranh luận, cũng có thể làm theo ý nguyện của chính mình.

       

                  Nhưng Lục Nhân cùng ba mẹ   lại giống với, rất giống nhau.

       

                  Giống tại, cầm lấy túi đựng văn kiện của , giúp lấy cà- vạt, đây là việc trước đây chưa từng có người giúp làm , nhưng Lục Nhân lại làm, còn làm  thực tự nhiên thuận tay, làm cho có chút cảm động.

                  Đương nhiên phải tự thể làm, nhưng Lục Nhân chủ động  giúp làm như thế, cảm giác giống như đó là chuyện đương nhiên, giống như cho tới nay vẫn làm như vậy vì , ấm áp cùng cảm động rất nhanh xuất trong lòng .

       

                  "Em trở lại nhà bếp giúp mẹ, nhớ tắm rửa nhanh chút!" khẽ cười ngọt ngào, lại câu, liền nhanh nhẹn đến hướng phòng bếp.

       

                  tới phòng rồi nhất định có thể phát làm chút việc thay đổi, biết thích hay là  chấn động? yên lặng nghĩ, dọc theo đường nhịn được cười trộm.

       
      QTNZ, Ngkenguyen, Khủng Long2 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Kỳ Doanh (Min)
      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      <img class="alignnone size-full wp-image-9740" title="4b96aa98g9f480f31760d690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/4b96aa98g9f480f31760d690.jpeg" alt="" width="481" height="680" />


      Mở cửa phòng, Lôi Diễm quả nhiên rất nhanh liền phát phòng có thay đổi.
      Trong phòng bật đèn, nhưng lại lộ ra ánh sáng ấm áp, hơn nữa trong phòng lại có mùi hương nhàn nhạt nhàng mà khoan khoái, cả căn phòng ràng trở nên khác trước.
      Phòng của tại sao lại thay đổi….. Duy nhất có thể, chỉ có vợ mới cưới của Đào Lục Nhân.
      Lục Nhân vì sao lại đem phòng biến thành như vậy?
      Là bản năng của vốn quấy phá? Hay là cố ý chuẩn bị như vậy?
      Lông mày nhăn lại đường thẳng tắp, nghĩ ra vì sao lại làm như vậy.
      Nhưng việc này cũng làm bối rối lâu lắm, dù sao kia giống với đại nam nhân thô lỗ này, tâm tư luôn tinh tế hơn chút, có lẽ ấy cảm thấy thích căn phòng như vậy, liền tuỳ thôi.
      lơ đễnh cởi quần áo, vào phòng tắm tắm rửa, tẩy mệt mỏi đầy người sau đó lại nhớ tới căn phòng, thần thanh khí sảng thay quần áo ở nhà sạch , mới bước ra khỏi phòng.
      “Tắm xong rồi sao? Mau tới ăn cơm , tất cả mọi người đều đợi a!” Vừa ra khỏi phòng, liền thấy Thi Lục Nhân lên, nắm lấy tay lôi kéo về phía bàn ăn. 
      “Lớn như vậy rồi, còn để cho vợ tiếp đón, con biết ngượng sao?” Lôi Trường Minh dĩ nhiên ngồi trước bàn ăn, thấy Thi Lục Nhân săn sóc như vậy, nhịn được mắng đứa con câu.
      “Ông sao lại như vậy? Hai con cảm tình tốt ông cũng ghen sao?” Du Ngọc Mai trợn mắt nhìn chồng cái, sau đó vội vàng gọi con ngồi vào bàn ăn. “Mau ngồi xuống , giờ trong nhà có thêm Thi Lục Nhân , ăn cơm náo nhiệt hơn, cảm giác đặc biệt ngon a.”
      “Mẹ, nào có khoa trương như vậy?” Thi Lục Nhân cười ,
      “Có rồi có rồi, mẹ con đều đúng.” Lôi Trường Minh phụ hoạ, đối với đứa con dâu này cực kì vừa lòng. “A Diễm cũng may là cưới được con, bằng đến bây giờ sắp ba mươi lăm vẫn còn đơn mình.”
      “Ba, điều kiện A Diễm tốt như vậy, sợ cưới được vợ a!” Lục Nhân cầm lấy bát đũa, cũng giúp ông xã chuyện.
      “Là có con chê nó, người giống như A Diễm mang lại niềm vui cho phụ nữ, cũng rất khó kết giao với họ, càng miễn bàn có thể lấy được vợ yểu điệu như con.” Lôi Trường Minh cũng biết khuyết điểm của con mình, nhịn được lại con câu. “Đây là phúc khí của nó, đúng , A Diễm?”  
      “Đúng, là phúc khí của con.” Lôi Diễm thầm xem thường trong lòng, muốn cũng lão cha so đo.
      Đúng vậy, là phúc khí tốt mới có thể có được hồng phấn tri kỉ như  Lục Nhân, nguyện ý lấy hạnh phúc của bản thân giúp giải quyết khó khăn, nhưng khôg phải tất cả đều từ ba mà ra sao? Hại đối với Lục Nhân áy náy thôi.
      Cái gọi nợ tiền dễ trả, nhưn g nợ tình khó đáp lại, cũng biết nên làm thế nào mới trả đủ ân tình với Thi Lục Nhân mới tốt.
      “Con nghe xem, ngay cả A Diễn cũng cám thấy như vậy.” Lôi Trường Minh vui vẻ, hiếm khi hai cha con cùng quan điểm, ông cười càng vui vẻ.
      “A, sao lại những lời này? Mẹ thấy ra nên nhắc nhở các con, nếu kết hôn, có phải là nên sinh đứa nhanh chút hay ? Bằng chờ đứa lớn lên, A Diễm thành ông cụ bảy mươi tám mươi tuổi rồi.” Du Ngọc Mai cũng phải quan tâm chuyện như vậy, bà muốn chính là tương lai về sau.
      Lôi Diễm và Lục Nhân cùng đồng thời sửng sốt, giống như hẹn trước cùng quay sang nhìn nhau cái, sau đó Lục Nhân nhìn thấy mặt Lôi Diễm là hơi bất đắc dĩ cùng cười khổ xin lỗi, tâm tình vốn dĩ có chút thẹn thùng nháy mắt nguội lạnh.
      Khi Du Ngọc Mai bọn họ cần sinh đứa , trong lòng còn thầm vui mừng, nghĩ rằng có lẽ Lôi Diễm bởi vì lo lắng như vậy cùng phát triểu quan hệ vợ chồng bình thường cũng nên, nhưng là khi nhìn thấy Lôi Diễm cười khổ, biết tất cả chỉ là chính mình si tâm vọng tưởng.
      Đối với cầu của mẹ , nhất định cảm thấy thực bối rối? Bằng lộ ra nụ cười như vậy, cho dù là cười, nhưng lại như khóc……
      “Làm sao vậy? Vẻ mặt đó của các con là sao?” Lôi Trường Minh cũng cùng vợ trao đổi ánh mắt, hiểu làm sao nhìn chằm chằm hai đứa trẻ. “Mẹ con có sai cái gì sao?”
      , mẹ sai cái gì.” Lôi Diễm lắc đầu, dám nhiều hơn, chỉ sợ khiến cho cha mẹ nghi ngờ.
      “Nếu cái gì sai, vậy sắp xếp ngày nghỉ , mang Lục Nhân ra nước ngoài giải sầu, coi như là hưởng tuần trăng mật !” Lôi Trường Minh , ăn ngụm cơm, vừa ăn vừa dặn dò.
      “Ách………” Lôi Diễm thiếu chút nữa bị đồ ăn trong miệng làm cho nghẹn, cố gắng thanh thanh yết hầu.
      “Ba, A Diễm còn bận công tác, sao đâu!” Lục Nhân hoàn toàn dẹp bỏ ý muốn trong đầu mình, vội vàng thay chuyện.
      Thôi , nếu có ý kia, thay vì tiếp tục làm cho công công bà bà(cha mẹ chồng) sốt ruột, bằng để hỗ trợ xin tha thứ, tránh làm cho bối rối thêm.
      muốn dùng chính khả năng của mình để có được trái tim , nếu là dựa vào áp lực từ phía người lớn mà đạt được mục đích, cảm thấy chính mình cực kì vô dụng.
      Lôi Diễm cứng đờ, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn cái.
      này, rất hiểu , ngay cả hơi chút chần chờ, đều có thể phát ra do dự, hổ là người hiểu nhất. 
      Hơn nữa thời kì tân hôn các đều phải là chờ mong hưởng tuần trăng mật sao? Tuy rằng hôn nhân của bọn họ là giả, là diễn trò, nhưng khó ở chỗ chút cũng chờ đợi được trải qua tuần trăng mật lãng mãn trong truyền thuyết sao?
      được! Cái gì cũng có thể bỏ, nhưng tuần trăng mật tuyệt đối thể.” Người đầu tiên phản đối là Du Ngọc Mai. “Cả đời chỉ có lần hưởng tuần trăng mật như vậy, làm sao có thể ?”
      “Ách…….” Ngay cả mẹ chồng cũng như vậy, lúc này Đào Thi Lục Nhân cũng gì nữa, chỉ cúi đầu yên lặng ăn cơm.
      “Con biết rồi, con thu xếp ngày nghỉ.” Thấy Thi Lục Nhân bị ba mẹ ép buộc như vậy, Lôi Diễm băn khoăn chút, thầm than hơi sau đó quyết định mang Thi Lục Nhân hưởng tuần trăng mật giả.
      Dù sao lâu rồi cũng chưa nghỉ ngơi, vậy nên hảo hảo sắp xếp thời gian nghỉ ngơi chút, khi như vậy. ra ngước ngoài chút cũng chẳng có trở ngại gì.
      ?” Thi Lục Nhân choáng váng, hoàn toàn dự đóan được thế nhưng lại đáp ứng.
      “Ăn cơm , chúng ra lên kế hoạch thời gian.” nhàng nở nụ cười yết ớt với .  
      Oa liệt! Nụ cười này của là có ý gì? Nếu muốn cùng phát triển quan hệ như vậy, rồi lại đồng ý an bài ngày nghỉ hưởng tuần trăng mật, đây rốt cuộc là ý gì?
      Đào Lục Nhân đoán nổi tâm tư của Lôi Diễm, lúc này cũng phải lúc hỏi , chỉ đành buồn ở trong lòng, tính tối nay sau khi về phòng phải hỏi lại ràng.
      vất vả đợi cho cha mẹ chồng đều trở về phòng nghỉ ngơi, dọn dẹp bát đĩa xong, trở lại trong phòng thấy Lôi Diễm ngồi giường xem báo cáo của công ty.
      “Em nghĩ đồng ý chuyện hưởng tuần trăng mật chứ.” ngồi bên mép giường, giọng hỏi ra nghi vấn chôn trong lòng hai giờ.
      “Vì sao lại ?” nhướng mày, tầm mắt chuyển từ báo cáo đến gương mặt của . “Diễn kịch phải diễn chân mới có thể thuyết phục người xem, nếu chúng ta chỉ diễn nửa, đủ sức thuyết phục, có nhiều người nghi ngờ.”
      “Ác.” ra trong lòng tính toán như vậy, rốt cục cũng hiểu, vừa đúng ý trong lòng nhưng cũng có chút thất vọng .
      Ban đầu nghĩ là có chút ý tới bố trí tỉ mỉ của , tiện đà phát dụng tâm của , nghĩ tới hoàn toàn phải như vậy, hoàn tòan là suy nghĩ quá nhiều.
       
       “Sao vậy? Có nơi nào em đặc biệt muốn ?” chú ý tới thất vọng chợt loé trong mắt rồi biến mất, bất giác theo bản năng hỏi lại. “Hawai, Hoa Kì hay là Hy Lạp?
      nhếch môi cười, nhàng lắc đầu. “Em chẳng có nơi nào đặc biệt muốn , quyết định chỗ nào cũng được, em có ý kiến.”
      Mơ hồ phát có hứng thú, quan tâm hỏi lại: “Lục Nhân, em vui sao?”
      "A? ạ! Em phải vui." thở sâu điều chỉnh lại tinh thần, thừa nhận mình quả thực thất vọng.
      " vậy sao? Nhưng lại nhìn thấy em là bộ có tinh thần." hồ nghi  nhìn chằm chằm vào mặt , hiển nhiên tin tưởng lí do thoát thác của cho lắm.
      "Làm gì có! Em còn có tinh thần đem phòng sửa sang lại như vậy, làm sao có thể có tinh thần chứ?"
      oán thán dụng tâm của mình chút cũng thấy, mang oán thán của mình .
      biết là em nghịc ngợm mà.” Lông mày giãn ra, cười khẽ ra tiếng. “Con vẫn là con , luôn luôn đem phòng biến thành tràn ngập mùi hương.”
      ". . . . . ." còn gì để .
      “Ngoại trừ cảm thấy thơm tho ra, chẳng lẽ cảm thấy gì khác nữa sao?” Ít nhất phải cảm thấy chút lãng mạn chứ?  
      tràn đầy hy vọng hỏi.
      "Cảm giác gì?" ngửi ngửi mùi hương thơm mát trong phòng, ngửi vài lần, nở nụ cười . “ có a! Em thích là tốt rồi.”
      Lục Nhân hoàn toàn thất vọng rồi, kế hoạch hương thơm lãng mạn của hiển nhiên thất bại hoàn toàn.
      ban đầu thực chờ mong Lôi Diễm chú ý tới bầu khí lãng mạn xây dựng, tiện đà thúc giục khứu giác và thị giác, làm cho cảm nhận được dụng tâm của , có lẽ thực cảm động ôm cái… v..v, sau đó có thể làm cho bầu khí tiếp tục nóng lên……

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Min & Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-9767" title="36" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/36.jpg" alt="" width="590" height="442" />

      " đừng thức quá muộn, em ngủ trước." Quả nhiên vẫn đủ, còn phải cố gắng hơn nữa mới được.

      "Ừ, em mệt mỏi ngủ sớm chút, ngủ ngon." vuốt cằm, quên lễ phép    câu ngủ ngon.

      Nằm giường cũng ngủ được, Lục Nhân trở mình liên tục, mắt nhìn chằm chằm mặt tường.

      Lôi Diễm là người đàn ông tốt, có khuyết điểm gì làm cho người ta chịu nổi, nếu hỏi đối với hài lòng ở đâu, có lẽ, chính là rất có tình thú…… Đàn ông như vậy rất đáng a!

      Chưa đến tuần sau, hai vợ chồng Lôi Diễm và Lục Nhân tâm tình vui vẻ đáp máy bay Hi Lạp hưởng tuần trăng mật.

      Từ sân bay Đào viên xuất phát, rồi chuyển máy bay ở Bang-kok, thời gian dừng lại ở Bang-kok tuy rằng nhiều, nhưng cũng thấy những con người có màu da, tóc và cả màu mắt khác mình, dĩ nhiên cũng cảm nhận được chút bầu khí nhiệt tình.

      Sau khi bay đến Hy Lạp, ban đầu là ở khách gian điều chỉnh đồng hồ, sau đó khoảng đến giữa trưa, hai người chính thức tiến hành cuộc dạo chơi tuần trăng mật của mình,

      Hy Lạp có rất nhiều di tích lịch sử, mà được xưng là nền văn minh phát triển sớm nhất, lại thờ phụng thần Apollo là trung tâm, bởi vậy, khu đền thờ nổi tiếng ở Delphi là địa điểm đầu tiên trong tuần trăng mật của bọn họ.

      " khiến cho người ta kinh ngạc!" Ở ngoài thần điện cao ngất, đứng trước pho tượng lớn, Đào Lục Nhân nhất thời sinh ra cảm xúc như trở về thời xa xưa: “Kiến trúc của pho tượng này qua mấy ngàn năm, thế nhưng còn có thể bảo vệ nguyên vẹn như vậy, là rất thần kỳ !"

      "Quả là thực thần kỳ, mỗi cây cột đều khắc dáu vết của lịch sử; chỉ có thể kiến trúc thời đó thực rất giỏi." Lôi Diễm cũng thốt lên giống , còn lấy máy ảnh chụp lại.

      Ngày hè ở Hy Lạp rất nóng, nhưng cũng bởi vì đây là đất nước giáp biển, mùa hè khô hanh, mùa đông lại có tuyết rơi, bởi vậy tuy rằng mặt trời rất lớn, những cũng vừa nóng vừa ẩm như Đài loan,tràn đầy cảm giảm mát mẻ thư giãn, hoàn toàn thoải mái.

      Sau khi thăm thần điện xong, bọn họ tới bãi biển, trời cùng biển đều màu xanh, cảnh vật xinh đẹp làm cho Lục Nhân hưng phấn cầm lấy tay Lôi Diễm vừa vừa nhảy, hai người cứ như vậy dạo chơi đùa nghịch bờ cát, mãi đến khi mặt trời lặn với ánh chiều tà rực rỡ họ mới trở lại khách sạn.

      “Em có thích chuyến ngày hôm này ?” Bữa tối tại khách sạn được làm theo kiểu Tây Âu nhiệt đới, hai vợ chồng mang theo tâm trạng sung sướng cùng ăn, Lôi Diễm vừa ăn vừa hỏi ý kiến của .

      “Thích a! Nơi này là đẹp vô cùng!” Tuy rằng rất nóng, nhưng vào khách sạn có điều hoà, hơn nữa tất cả cảnh đẹp trước giờ đều chưa từng thấy qua, đương nhiên thực vui vẻ.

      “Em cũng thú vị, chú Đào cũng phải cho phép em ra nước ngoài chơi, vì sao em tự tìm thời gian rảnh rỗi mà nhỉ?” cũng phải có quỹ nuôi, du lịch đối với hẳn phải là chuyện rất khó khăn mới đúng.

      "Aiz, đừng quên, trước khi kết hôn em cũng có công việc nha, làm gì có thời gian mà chạy loạn khắp nơi?” Tiếng của Lục Nhân mang theo cười nhạo, mặc dù gia cảnh của tồi, nhưng luôn cố gắng bằng sức lực của mình, đây mới là ý nghĩa cuộc sống của .

      “Đúng đúng đúng, em thiếu chút nữa quên!” Lôi Diễm xấu hổ  cười ha ha.

      là, việc kinh doanh khôn khéo, các việc khác hoàn toàn để tâm.” trở mặt trợn mắt, chút cũng khách khí lườm .

      “Sao lại thế được? cho rằng chuyện gì đều làm được rất tốt.” tự mình kiêu hãnh.

      “Con người này……. Da mặt quá dày.” tức giận lườm cái.

      -------------------

      "Cáp. . . . . ." Có lẽ đến Hy Lạp hoan toàn có áp lực công việc, cho nên tâm tình của có cảm giác tù túng như ở Đài Loan, ở đây, bừa bãi  cười to, hoàn toàn thèm để ý ánh mắt những người khác.

      Thi Lục Nhân chưa từng gặp qua bộ dáng thả lỏng của như thế, khỏi vui vẻ  cảm thấy được lần chuyễn lữ hành tuần trăng mật lần này là quá chính xác! Tuy rằng bọn họ trong lúc này vẫn chưa có tiến triển gì lớn lao, nhưng ít ra tâm tình của tốt lắm, như vậy là đủ rồi.

      Lòng của nguyện chính là đơn giản như vậy, chỉ cần khoái hoạt, cũng vui vẻ theo.

      " Lục Nhân? Là Đào Lục Nhân phải ?" Xoay mình, có người gọi tên ở phía sau.

      Thi Lục Nhân cùng Lôi Diễm đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy người đàn oongcao lớn đứng ở cách đó xa, trực tiếp gọi tên của Lục Nhân.

      "A!" Thi Lục Nhân đầu tiên là có chút do dự, nhưng rất nhanh liền nhận ra đối phương, kinh hỉ đứng bật dậy từ ghế "H ọc trưởng? Sao lại ở Hy Lạp vậy?"

      " có chút chuyện ở đây, nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được em Lâm Lợi Dương bước nhanh đến, ở nơi đất khách lại gặp được bạn đồng cũ làm cảm thấy hưng phấn.

      "Vậy à? Ngồi !" Đào Lục Nhân nhiệt tình  tiếp đón , cũng hào phóng  giúp giới thiệu với Lôi Diễm."Vị này chính là chồng của em, Lôi Diễm, có lẽ chưa từng gặp ấy.”

      Học trưởng cũng xuất ở hôn lễ của , bởi vậy thấy phong thái tuấn bạt mê người của .

      "A? Em kết hôn sao?" Lâm Lợi Dương đẩy ghế dựa ra ngồi xuống, động tác cứ mãi nhìn chăm chú vào Lôi Diễm, trong mắt toát ra chút ánh sáng khác thường."Chuyện khi nào?"

      thực tế, nam nhân thích các , chẳng qua, vừa mới chia tay với người bạn đồng tính, bởi vậy mới có thể nhận cầu của công ty, đến Hy Lạp công tác, nghĩ rằng xuất ngoại giải sầu có lẽ có thể thay đổi tâm tình, thậm chí gặp gỡ cuộc tình mới chăng, nghĩ tới liền ngoài ý muốn  gặp gỡ Đào Lục Nhân.

      Chồng của Đào Lục Nhân bộ dạng tuấn tú, ngũ quan lập thể lại suất khí, dáng người cũng là nhất đẳng, nam nhân như vậy làm cho thực tâm động, nhưng lại cưới Lục Nhân, quá đáng tiếc a!

      Lôi Diễm vừa định mở miệng, hơi hơi cảm thấy chút khác thường, bất động thanh sắc khi thấy Lâm Lợi Dương nhìn xuống hạ thân của mình, giả vờ như phát ánh mắt của đối phương lộ vẻ kỳ quái.

      Người kia tại sao lại nhìn như vậy? lẽ. . . . . . ta thích Lục Nhân sao?

      Nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy hơi bực mình, hiểu vì lý do gì, chỉ là cảm giác ngực quá thoải mái.

      Gặp quỷ ! Lục Nhân nếu có người theo đuổi, với đó là chuyện tốt, dù sao chỉ cần Lục Nhân cùng đối phương có thể chấm trúng nhau, có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân giả vờ này, khôi phục tự do, cho nên hẳn là vui vẻ mới đúng, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu?

      Xem ra phải tìm thời gian hảo hảo  nghiên cứu chút.
      Khủng LongHuệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-9820" title="[wallcoo]_book_cover_man_b558" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/wallcoo_book_cover_man_b558.jpg" alt="" width="590" height="442" />

      "Nửa tháng trước ạ!" Lục Nhân hoàn toàn phát ánh mắt phân cao thấp kì lạ của hai người đàn ông trong lúc này, chỉ hất mực sung sướng thông báo với học trưởng hôn lễ của mình: “Đáng tiếc có mặt, có lẽ lúc đó đến Hy Lạp phải ?”

      "Ừm, đến gần tháng rồi." ta đến đây cùng với người khách bàn việc kinh doanh, cho nên hay Lục Nhân kết hôn, làm ta cảm thấy tức tối muốn bóp cổ tay mãi thôi. “Xin lỗi vì tham gia hôn lễ của em, khi quay về Đài Loan gửi quà mừng!”

      ta càng nhìn Lôi Diễm càng ưng ý, nếu là có thể cùng kết giao hoặc cùng đêm tình, biết tốt đến mức nào….

      " cần đâu! Khách sáo như vậy làm gì?" Lục Nhân cười to, nghĩ rằng ta giỡn.

      Lôi Diễm im lặng  dùng cơm, thầm  chú ý  Thi Lục Nhân cùng Lâm Lợi Dương  đùa giỡn qua lại, rốt cuộc câu. . . . . .

      Mấy ngày kế tiếp, Lôi Diễm cùng Thi Lục Nhân cùng ngắm những cảnh đẹp nhất ở đát nước Hy Lạp, hoàn toàn đắm mình trong bầu khí cổ xưa có chút thần bí lại mang chút lãng mạn  dị quốc của Hy Lạp.

      Đây là những ngày nghỉ siêu giá trị, hai người vẫn giống như trước kia, cùng ăn uống đùa giỡn, chia xẻ  tâm tình cùng quan điểm lẫn nhau  , cũng làm cho Lôi Diễm phát ra những đặc điểm mà trước kia chưa từng chú ý đến.

      Lục Nhân biết rất nhiều, là rất sâu sắc, hoàn toàn phải loại thiên kim đại tiểu thư , hơn nữa tất cả những cảm nhận và sở thích của gần như giống hoàn toàn, hai người chuyện trời đất, nửa điểm trở ngại đều có, nhưng lại cảm thấy được có điểm được hoàn mỹ.

      Bởi vì học trưởng Lâm Lợi Dương của Lục Nhân luôn thừa dịp rảnh rỗi trong công việc chay đến tìm Lục Nhân, chỉ cần Lâm Lợi Dương vừa xuất , lực chú ý của Lục Nhân  phân tán, thể hoàn toàn tập trung ở người , làm cho trong lòng cảm giác dễ chịu gì cho lắm.

      người đàn ông bình thường, nên có cảm giác chiếm hữu như thế này đối với em của mình, nhưng Lâm Lợi Dương vừa xuất , có loại cảm giác như Lục Nhân bị cướp , ngay cả hành trình đều trở nên thú vị rất nhiều.

      Tại sao lại có loại cảm giác này chứ?

      phải bị bệnh chứ? Bị sức nóng nhiệt tình như hỏa ở Hy Lạp làm cho sốt cao đột ngột sao?

      Mỗi đêm, sau khi Lục Nhân ngủ, luôn lẳng lặng nhìn ngắm nét mặt say ngủ của , suy nghĩ xem mình rốt cuộc bị bệnh gì? Nếu tại sao lại có cảm giác chiếm hữu kì lạ với ?

      Đối với Lâm Lợi Dương, cảm thấy có gì hay, hơn nữa có loại cảm giác rất kỳ quái  —— Tuy rằng tên kia tìm chính là Lục Nhân, nhưng thường lơ đãng  phát Lâm Lợi Dương trộm nhìn , mà cái loại ánh mắt này làm cho quá thoải mái. . . . . . , là rất thoải mái, tựa hồ như so sánh cái gì.

      Hơn nữa mỗi khi tên kia lấy đồ, hoặc lơ đãng cùng gần nhau, luôn cố ý vô tình  chạm vào , có khi thậm chí cố ý sát vào người ! Hai người đàn ông mà dính sát vào nhau như thế quái dị, nhưng lại muốn để cho Lục Nhân tới gần Lâm Lợi Dương, bởi vậy mấy ngày nay thường thường vì thế phiền toái thôi.

      Đêm cuối cùng của chuyến , vẫn ngẩn người nhìn ngắm gương mặt say ngủ của như cũ, , đột nhiên chiếc điện thoại ở đầu giường rung lên, vội vàng nhảy dựng lên, cầm lấy di động, nhanh chóng bước ra ngoài phòng khách.

      May mắn sau khi tắm rửa xong có chuyển chế độ báo rung, nếu chuông điện thoại reo lên, sợ quấy rầy giấc ngủ của Lục Nhân rồi!

      " Lôi Diễm nghe." Đến phòng khách nghe máy, theo thói quen xưng tên mình ra.

      "Lão Đại, ngày mai trở lại, tuần trăng mật vui vẻ ?" Đầu bên kia truyền đến thanh khàn khàn  của thư kí Triệu Đông Khang, nghe ra dường như có chút mệt mỏi.

      "Cậu là sợ tớ vui đến quên cả trời đất, quên trở về làm sao? là giờ nào mà còn gọi điện thoại đến?" tò mò  lẩm bẩm câu.

      "Ách. . . . . ." Triệu Đông Khang dừng lại, xem thanh cố ý đè thấp  ."Lão Đại, cơn tức lớn như vậy, lẽ tớ phá hủy chuyện tốt gì rồi chứ?"

      "Phá hư cái đầu của cậu á!" Lôi Diễm tức giận khẽ nguyền rủa, ngã người vào ghế sô pha: “Cậu phải biết bí mật hôn nhan của tớ và Lục Nhân, cậu nghĩ tớ có thể làm gì?”

      "Có lẽ Lục Nhân tiểu thư  muốn cậu làm gì với ấy sao?”

      "Cậu cái gì?" Lôi Diễm nghe lắm.

      có việc gì sao lại như thế chứ? tại là chuyện cách nhau 8000km nha, thầm trong miệng như thế, chỉ có thiên tài mới nghe được.

      " a, tớ chưa cái gì." Vì sợ lão bản vui, Triệu Đông Khang cảm thấy bản thân đừng nên nhảm xen vào tốt hơn, tốt nhất nên bảo vệ an toàn của mình. “Tớ chỉ cảm thấy dường như cậu tức hơi nhiều chút, xảy ra chuyện gì?"

      " phải chuyện quan trọng. . . . . ." Lôi Diễm thở hắt ra, khỏi bắt đầu oán giận lên."Cậu biết ? Chúng tớ đến đây vậy mà còn gặp được học trưởng gì đó của Lục Nhân, càng tức hơn là tên đó , hở chút là chạy đến tham dự chuyến của chúng tớ, cảm giác chướng mắt cực kỳ!"

      "Tha hương gặp bạn cố tri, khó tránh khỏi nhiệt tình  chút, như vậy cậu cũng cao hứng sao?" Triệu Đông Khang nhướng mày, ở đầu điện thoại kia mơ hồ ngửi được chút mùi dấm chua, mà được thổi từ hướng Hy Lạp ấy chứ, cảm giác. . . . . . chua a! buồn cười  chế nhạo câu.

      "Cũng phải mất hứng lạp, chính là hiểu  sao có chút được thoải mái." Lôi Diễm cùng Triệu Đông Khang có tình bạn từ thuở còn là học sinh, cho nên muốn giấu diếm với bạn thân nhất của mình, hòn toàn hiểu nổi bản thân mình giờ nữa.

      "Cảm thấy buồn bực, nhìn thấy đối phương xuất muốn chuyện?" Triệu Đông Khang may mắn tại trò chuyện qua điện thoại nên Lôi Diễm nhìn thấy miệng ta cong lên nụ cười quỷ quyệt.

      "Đúng, sao cậu biết?" Lôi Diễm ngẩn người, kinh dị  trợn to hai tròng mắt.

      "Biết, tại sao lại biết chứ?" Ai yo, là tốt, lão bản cuối cùng có chút thông suốt , mà , lạc quan này."Đây là kinh nghiệm cơ bản mà."

      "Cái gì cùng cái gì? Cậu cho ràng." Lôi Diễm là càng nghe càng mơ hồ, đầu đều quay mòng mòng .

      "Điện thoại quốc tế rất tốn tiền, khi câu về tớ cho cậu biết.” Triệu Đông Khang buồn cười đến mức ruột đều thắt lại đau nha!

      "Triệu Đông Khang!" Phí điện thoại là do công ty trả, làm ra vẻ tiết kiệm làm gì? Lôi Diễm tức giận hét lên cảnh cáo.

      "Tớ phải nhắc nhở cậu, sáng sớm ngày mốt, bên Tôn tổng tài có làm lễ khởi công trung tâm giải trí mới, mời cậu đến tham dự lễ động thổ, tớ thấy cậu có thể đến dự nên đồng ý thay cho cậu rồi, đừng quên đến công ty sớm chút nhé!” Đây mới là lý do chủ yếu mà hôm nay gọi đến.

      "Tớ hỏi  phảichuyện  này!" Lôi Diễm ảo não gầm .

      "Ác." Triệu Đông Khang hiểu nên kéo dài cuối. Ai yo, trâu có dắt đến Bắc Kinh vẫn là trâu, nên hảo tâm nhắc nhở chút mới được. “Còn nữa, chỉ còn vài giờ khi cậu trở về Đài Loan, tốt nhất trước hết  cậu hãy nghĩ thử xem, Lục Nhân tiểu thư tại sao lại muốn gả cho cậu.”

      "Cái gì . . . . . Uy! Triệu Đông Khang?" Lôi Diễm còn muốn hỏi lại cho ràng chút, ngờ Triệu Đông Khang tắt máy , chỉ nghe thấy từ di động truyền đến thanh đô đô."Chết tiệt Triệu Đông Khang!"

      khẽ rủa tiếng, nhấn nút gọi lại, phát ta tắt máy, mày cau chặt, tâm tình càng thêm ảo não —— Triệu Đông Khang  lá gan càng lúc càng lớn , trở về nhất định phải lột da ta.
      Ngkenguyen, Khủng LongHuệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :