1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Nàng muốn chọc ta tức giận sao?
      Editor: ChiMy


      Cửa nhàng bị đẩy ra, hai nha hoàn vào. Sở Thanh Linh nhìn hai nha hoàn qua hành lễ, cẩn thận giúp nàng mặc quần áo, hầu hạ nàng rửa mặt. Càng cẩn thận chải tóc cho nàng, sợ làm nàng đau.

      “Vương gia đâu?” Sở Thanh Linh nhìn nha hoàn bưng điểm tâm rồi hỏi. Sở Thanh Linh nhìn chút, tổng cộng có bốn nha hoàn hầu hạ ở đây.

      “Hồi bẩm Vương phi, Vương gia vào cung. Vương phi có dặn dò gì cứ với bọn nô tỳ”. Dẫn đầu là nha hoàn múc cháo cung kính với Sở Thanh Linh.

      “Ta muốn về nhà cũng được sao?” Sở Thanh Linh bĩu môi đưa ra cầu.

      Mấy người nha hoàn nhìn nhau, vẻ mặt khó xử: “Vương phi, đây phải là việc bọn nô tỳ có thể làm chủ . Vương gia chỉ dặn dò bọn nô tỳ hầu hạ Vương phi tốt.”

      “Được rồi ~~” Sở Thanh Linh bất đắc dĩ xua tay để các nàng khó xử nữa, nhưng trong lòng có chút phiền não. Tối hôm qua quá mệt mỏi, quên với mình muốn về nhà. Dường như cũng muốn để mình trở về, muốn làm gì đây? Giam mình ở trong này làm gì? Sáng sớm phải hoàng cung, nhất định Nhiếp Chính Vương có rất nhiều chuyện chính phải xử lý.

      Dùng cơm xong, Sở Thanh Linh bất đắc dĩ tựa ở bên cửa sổ đọc sách do Đông Phương Thiểu Tư phái người đưa tới. Trong đó Sở Thanh Linh cảm thấy hứng thú với quyển thiên độc thủ thư, bên trong về đủ loại độc dược, trình bày rất ràng, chế tác vật liệu cũng rất chi tiết.

      Cả ngày Sở Thanh Linh đều đọc sách, đánh đàn, ngày trôi qua, vất vả lắm mới đợi đến buổi tối.

      “Giờ cũng sắp về rồi nhỉ?” Sở Thanh Linh nhìn trời hơi tối, thầm. Vốn định tìm thử trong vườn có chỗ nào tường thấp nhảy ra rồi về luôn, thế nhưng suy nghĩ vẫn nên chào hỏi Đông Phương Thiểu Tư tiếng để đưa mình trở về.

      “Muốn ta trở về sao?” Trước mắt Sở Thanh Linh chợt tối sầm, kèm theo thanh lành lạnh, ánh mắt bị đôi tay bưng kín.

      “Thiểu Tư.” Trong lòng Sở Thanh Linh buồn cười, nhiều người, lớn như vậy mà tính còn trẻ con. Vươn tay bắt lấy tay của Đông Phương Thiểu Tư, Sở Thanh Linh quay người sang, chống lại con ngươi xinh đẹp mỉm cười của Đông Phương Thiểu Tư.

      “Hôm nay làm gì? Có nhớ ta hay ?” Đông Phương Thiểu Tư cười kéo tay Sở Thanh Linh qua.

      “Đọc sách, đánh đàn.” Sở Thanh Linh thành trả lời, dừng chút tiếp tục , “Ta muốn về nhà, Thiểu Tư.” Ngày hôm nay, đúng là Sở Thanh Linh cảm thấy rất buồn chán. Chỉ có thể đọc sách, đánh đàn mình, ai chuyện với nàng. Bọn nha hoàn đều im lặng, chỉ có khi Sở Thanh Linh mở miệng các nàng mới trả lời tiếng. Tuyệt đối câu dư thừa nào với Sở Thanh Linh. Vì thế cho dù có bốn nha hoàn ở bên cạnh, Sở Thanh Linh vẫn cảm giác chỉ có mình mình ở trong vườn. Sở Thanh Linh biết, đây có phải là kết quả do Đông Phương Thiểu Tư dặn dò ? cho phép hạ nhân quá câu với nàng.

      đói bụng chưa? Chúng ta ăn cơm trước có được hay ?” Dường như Đông Phương Thiểu Tư nghe thấy cầu của Sở Thanh Linh, kéo tay Sở Thanh Linh, ôm nàng vào trong lòng, giọng thào ở bên tai Sở Thanh Linh , “Hôm nay ta làm gì cũng nghĩ đến nàng. Nàng đúng là tiểu tinh.”

      Bên tai Sở Thanh Linh nóng lên, sắc mặt cũng tự nhiên. Sao tự nhiên lại những lời này. ChiMy-DđLQĐ

      “Ngươi được chuyển đề tài, ta ta muốn về nhà.” Sở Thanh Linh nhíu mày, kịp phản ứng trước khi Đông Phương Thiểu Tư lại đổi đề tài.

      “Ta đói bụng, chúng ta ăn cơm trước có được hay ?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn thấy con ngươi của Sở Thanh Linh nổi lên hơi nước, nhìn Sở Thanh Linh hơi nhíu mày. Lại dùng chiêu này với nàng, hừ! Sở Thanh Linh lắc đầu kiên quyết : “Ta phải về nhà.”

      “Nơi này chính là nhà của nàng. Nàng về đâu?” Đông Phương Thiểu Tư vẫn như trước nhanh chậm , kéo Sở Thanh Linh ngồi ở trước bàn. Sở Thanh Linh muốn giãy tay ra, Đông Phương Thiểu Tư lại gia tăng sức lực, kéo nàng ngồi xuống trước bàn.

      “Ta phải về gặp cha mẹ ta và đệ đệ của ta, bọn họ lo lắng cho ta.” Sở Thanh Linh kiên trì , nàng muốn Đông Phương Thiểu Tư để mình trở về nhà.

      “Ta cũng lo lắng cho nàng, ta cũng muốn mỗi ngày nhìn thấy nàng mà.” Đông Phương Thiểu Tư , Sở Thanh Linh chú ý, trong giọng của Đông Phương Thiểu Tư chứa tia lạnh lùng.

      “Cái đó giống.” Sở Thanh Linh có chút ảo não, “Ta muốn về.”
      được.” Đông Phương Thiểu Tư thẳng thắn ra đáp án rồi thêm gì nữa, cũng nhìn Sở Thanh Linh, mà nhìn cơm nước bàn, cầm đũa lên.

      Sở Thanh Linh thở gấp, bưng bát lên tránh thức ăn mà Đông Phương Thiểu Tư muốn gắp đến trong bát của nàng. Chiếc đũa của Đông Phương Thiểu Tư dừng lại ở giữa trung, có rút về.

      “Vì sao? Ta về nhà mình cũng được sao?” Sở Thanh Linh có chút giận, sao nam nhân trước mắt lại phân phải trái như vậy?

      “Ta , đây là nhà của nàng.” Giọng của Đông Phương Thiểu Tư nghiêm túc, nhìn chiếc đũa giơ cao trong tay mình, lại nhìn Sở Thanh Linh bưng bát, vẫn rút đôi đũa về, vẫn duy trì động tác này.

      Trong lòng Sở Thanh Linh thở dài, đưa chén qua, Đông Phương Thiểu Tư đặt thức ăn vào trong bát của Sở Thanh Linh rồi mới rút đôi đũa của mình về. Càng nhìn Sở Thanh Linh càng bất đắc dĩ.

      “Ta phải về nhà, ta phải về nhà.” Sở Thanh Linh quật cường tái diễn câu lần nữa, bắt nàng đợi ở chỗ này sớm muộn gì nàng cũng phát điên, mỗi ngày có ai chuyện với mình, chỉ có thể ngồi mình ở trong cái vườn to như vậy đọc sách đánh đàn, đây có khác gì nuôi chó? !

      Đông Phương Thiểu Tư gì, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi dậy lên tầng sương. Sở Thanh Linh cũng gì, chút sợ hãi chống lại ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư, tiếp tục ràng từng chữ: “Ta phải về nhà!”

      “Đây chính là nhà của nàng, sau này được những câu bốc đồng như vậy với ta!” Đông Phương Thiểu Tư cũng chậm rãi , giọng lạnh lẽo làm cho lòng người kinh sợ. Nha hoàn đứng ở phía sau hai người đều muốn cúi đầu thấp, cũng dám thở mạnh. Lần đầu tiên thấy có người dám chuyện với Vương gia như vậy, chưa từng thấy qua nữ tử nào dám chống lại Vương gia. Trong lòng mọi người đều thầm đổ mồ hôi lạnh vì Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh buông bát đũa xuống, cắn môi tiếp tục : “Ở đây là nhà của ta, ta phải về nhà!”

      Trong phòng tĩnh lạnh giống như chết, ánh mắt Đông Phương Thiểu Tư lạnh lẽo, cũng buông đũa trong tay xuống. Sở Thanh Linh trừng mắt nhìn Đông Phương Thiểu Tư, lùi bước trước ánh mắt lạnh lẽo mang theo tia tức giận của .

      “Nàng muốn chọc ta tức giận sao?” Đông Phương Thiểu Tư lạnh giọng, chậm rãi ra mấy chữ, Sở Thanh Linh nhíu mày, gì.

      Mà bọn nha hoàn trong phòng nuốt ngụm nước bọt, Vương gia tức giận, hậu quả kia…

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Nàng muốn chọc ta tức giận sao?
      Editor: ChiMy



      Cửa nhàng bị đẩy ra, hai nha hoàn vào. Sở Thanh Linh nhìn hai nha hoàn qua hành lễ, cẩn thận giúp nàng mặc quần áo, hầu hạ nàng rửa mặt. Càng cẩn thận chải tóc cho nàng, sợ làm nàng đau.

      “Vương gia đâu?” Sở Thanh Linh nhìn nha hoàn bưng điểm tâm rồi hỏi. Sở Thanh Linh nhìn chút, tổng cộng có bốn nha hoàn hầu hạ ở đây.

      “Hồi bẩm Vương phi, Vương gia vào cung. Vương phi có dặn dò gì cứ với bọn nô tỳ”. Dẫn đầu là nha hoàn múc cháo cung kính với Sở Thanh Linh.

      “Ta muốn về nhà cũng được sao?” Sở Thanh Linh bĩu môi đưa ra cầu.

      Mấy người nha hoàn nhìn nhau, vẻ mặt khó xử: “Vương phi, đây phải là việc bọn nô tỳ có thể làm chủ . Vương gia chỉ dặn dò bọn nô tỳ hầu hạ Vương phi tốt.”

      “Được rồi ~~” Sở Thanh Linh bất đắc dĩ xua tay để các nàng khó xử nữa, nhưng trong lòng có chút phiền não. Tối hôm qua quá mệt mỏi, quên với mình muốn về nhà. Dường như cũng muốn để mình trở về, muốn làm gì đây? Giam mình ở trong này làm gì? Sáng sớm phải hoàng cung, nhất định Nhiếp Chính Vương có rất nhiều chuyện chính phải xử lý.

      Dùng cơm xong, Sở Thanh Linh bất đắc dĩ tựa ở bên cửa sổ đọc sách do Đông Phương Thiểu Tư phái người đưa tới. Trong đó Sở Thanh Linh cảm thấy hứng thú với quyển thiên độc thủ thư, bên trong về đủ loại độc dược, trình bày rất ràng, chế tác vật liệu cũng rất chi tiết.

      Cả ngày Sở Thanh Linh đều đọc sách, đánh đàn, ngày trôi qua, vất vả lắm mới đợi đến buổi tối.

      “Giờ cũng sắp về rồi nhỉ?” Sở Thanh Linh nhìn trời hơi tối, thầm. Vốn định tìm thử trong vườn có chỗ nào tường thấp nhảy ra rồi về luôn, thế nhưng suy nghĩ vẫn nên chào hỏi Đông Phương Thiểu Tư tiếng để đưa mình trở về.

      “Muốn ta trở về sao?” Trước mắt Sở Thanh Linh chợt tối sầm, kèm theo thanh lành lạnh, ánh mắt bị đôi tay bưng kín.

      “Thiểu Tư.” Trong lòng Sở Thanh Linh buồn cười, nhiều người, lớn như vậy mà tính còn trẻ con. Vươn tay bắt lấy tay của Đông Phương Thiểu Tư, Sở Thanh Linh quay người sang, chống lại con ngươi xinh đẹp mỉm cười của Đông Phương Thiểu Tư.

      “Hôm nay làm gì? Có nhớ ta hay ?” Đông Phương Thiểu Tư cười kéo tay Sở Thanh Linh qua.

      “Đọc sách, đánh đàn.” Sở Thanh Linh thành trả lời, dừng chút tiếp tục , “Ta muốn về nhà, Thiểu Tư.” Ngày hôm nay, đúng là Sở Thanh Linh cảm thấy rất buồn chán. Chỉ có thể đọc sách, đánh đàn mình, ai chuyện với nàng. Bọn nha hoàn đều im lặng, chỉ có khi Sở Thanh Linh mở miệng các nàng mới trả lời tiếng. Tuyệt đối câu dư thừa nào với Sở Thanh Linh. Vì thế cho dù có bốn nha hoàn ở bên cạnh, Sở Thanh Linh vẫn cảm giác chỉ có mình mình ở trong vườn. Sở Thanh Linh biết, đây có phải là kết quả do Đông Phương Thiểu Tư dặn dò ? cho phép hạ nhân quá câu với nàng.

      đói bụng chưa? Chúng ta ăn cơm trước có được hay ?” Dường như Đông Phương Thiểu Tư nghe thấy cầu của Sở Thanh Linh, kéo tay Sở Thanh Linh, ôm nàng vào trong lòng, giọng thào ở bên tai Sở Thanh Linh , “Hôm nay ta làm gì cũng nghĩ đến nàng. Nàng đúng là tiểu tinh.”

      Bên tai Sở Thanh Linh nóng lên, sắc mặt cũng tự nhiên. Sao tự nhiên lại những lời này.

      “Ngươi được chuyển đề tài, ta ta muốn về nhà.” Sở Thanh Linh nhíu mày, kịp phản ứng trước khi Đông Phương Thiểu Tư lại đổi đề tài.

      “Ta đói bụng, chúng ta ăn cơm trước có được hay ?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn thấy con ngươi của Sở Thanh Linh nổi lên hơi nước, nhìn Sở Thanh Linh hơi nhíu mày. Lại dùng chiêu này với nàng, hừ! Sở Thanh Linh lắc đầu kiên quyết : “Ta phải về nhà.”

      “Nơi này chính là nhà của nàng. Nàng về đâu?” Đông Phương Thiểu Tư vẫn như trước nhanh chậm , kéo Sở Thanh Linh ngồi ở trước bàn. Sở Thanh Linh muốn giãy tay ra, Đông Phương Thiểu Tư lại gia tăng sức lực, kéo nàng ngồi xuống trước bàn.

      “Ta phải về gặp cha mẹ ta và đệ đệ của ta, bọn họ lo lắng cho ta.” Sở Thanh Linh kiên trì , nàng muốn Đông Phương Thiểu Tư để mình trở về nhà.

      “Ta cũng lo lắng cho nàng, ta cũng muốn mỗi ngày nhìn thấy nàng mà.” Đông Phương Thiểu Tư , Sở Thanh Linh chú ý, trong giọng của Đông Phương Thiểu Tư chứa tia lạnh lùng.

      “Cái đó giống.” Sở Thanh Linh có chút ảo não, “Ta muốn về.”
      được.” Đông Phương Thiểu Tư thẳng thắn ra đáp án rồi thêm gì nữa, cũng nhìn Sở Thanh Linh, mà nhìn cơm nước bàn, cầm đũa lên.

      Sở Thanh Linh thở gấp, bưng bát lên tránh thức ăn mà Đông Phương Thiểu Tư muốn gắp đến trong bát của nàng. Chiếc đũa của Đông Phương Thiểu Tư dừng lại ở giữa trung, có rút về.

      “Vì sao? Ta về nhà mình cũng được sao?” Sở Thanh Linh có chút giận, sao nam nhân trước mắt lại phân phải trái như vậy?

      “Ta , đây là nhà của nàng.” Giọng của Đông Phương Thiểu Tư nghiêm túc, nhìn chiếc đũa giơ cao trong tay mình, lại nhìn Sở Thanh Linh bưng bát, vẫn rút đôi đũa về, vẫn duy trì động tác này.

      Trong lòng Sở Thanh Linh thở dài, đưa chén qua, Đông Phương Thiểu Tư đặt thức ăn vào trong bát của Sở Thanh Linh rồi mới rút đôi đũa của mình về. Càng nhìn Sở Thanh Linh càng bất đắc dĩ.

      “Ta phải về nhà, ta phải về nhà.” Sở Thanh Linh quật cường tái diễn câu lần nữa, bắt nàng đợi ở chỗ này sớm muộn gì nàng cũng phát điên, mỗi ngày có ai chuyện với mình, chỉ có thể ngồi mình ở trong cái vườn to như vậy đọc sách đánh đàn, đây có khác gì nuôi chó? !

      Đông Phương Thiểu Tư gì, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi dậy lên tầng sương. Sở Thanh Linh cũng gì, chút sợ hãi chống lại ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư, tiếp tục ràng từng chữ: “Ta phải về nhà!”

      “Đây chính là nhà của nàng, sau này được những câu bốc đồng như vậy với ta!” Đông Phương Thiểu Tư cũng chậm rãi , giọng lạnh lẽo làm cho lòng người kinh sợ. Nha hoàn đứng ở phía sau hai người đều muốn cúi đầu thấp, cũng dám thở mạnh. Lần đầu tiên thấy có người dám chuyện với Vương gia như vậy, chưa từng thấy qua nữ tử nào dám chống lại Vương gia. Trong lòng mọi người đều thầm đổ mồ hôi lạnh vì Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh buông bát đũa xuống, cắn môi tiếp tục : “Ở đây là nhà của ta, ta phải về nhà!”

      Trong phòng tĩnh lạnh giống như chết, ánh mắt Đông Phương Thiểu Tư lạnh lẽo, cũng buông đũa trong tay xuống. Sở Thanh Linh trừng mắt nhìn Đông Phương Thiểu Tư, lùi bước trước ánh mắt lạnh lẽo mang theo tia tức giận của .

      “Nàng muốn chọc ta tức giận sao?” Đông Phương Thiểu Tư lạnh giọng, chậm rãi ra mấy chữ, Sở Thanh Linh nhíu mày, gì.

      Mà bọn nha hoàn trong phòng nuốt ngụm nước bọt, Vương gia tức giận, hậu quả kia…
      Phan Hong HanhChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Bốc đồng mê sảng
      Editor: ChiMy

      mặt Đông Phương Thiểu Tư lên tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn Sở Thanh Linh, chậm rãi : “Sau này, nên những câu bốc đồng mê sảng như vậy nữa.”

      Sở Thanh Linh tức giận nhăn mày lại, rất muốn tát cái đánh chết nam nhân ở trước mắt. Cái gì gọi là bốc đồng mê sảng? ! Lúc nào ở đây biến thành nhà mình rồi? Nhà mình phải ở đây, mình cũng phải người nhà của Đông Phương Thiểu Tư! Rốt cuộc là ai chuyện bốc đồng mê sảng đây?

      “Được rồi, ngoan nào, ăn cơm trước.” Đông Phương Thiểu Tư ưu nhã đưa đũa đến miệng của mình, mỉm cười nhìn Sở Thanh Linh.

      Trong phòng bọn nha hoàn nhìn thấy Vương gia cười, trong lòng đều thở phào nhõm. nghĩ tới Vương gia tức giận, đơn giản như thế liền lắng lửa giận xuống. Hi vọng Vương phi nên chọc Vương gia tức giận nữa, liên luỵ đến các nàng thảm rồi.

      “Ta ăn, ngươi đồng ý cho ta trở về nhà ta ăn. Còn nữa, ta đồng ý làm Vương phi của ngươi.” Mặt Sở Thanh Linh lạnh lùng, nghiêm túc . Tất cả đều do tự ý quyết định, hề hỏi qua ý kiến của nàng. Quá mức bá đạo!

      Đông Phương Thiểu Tư chậm rãi buông chiếc đũa trong tay xuống, lời lẳng lặng nhìn Sở Thanh Linh, nhàng phất phất tay, ý bảo nha hoàn phía sau dọn dẹp cơm nước bàn. Bầu khí trong phòng lạnh xuống, yên tĩnh tới đáng sợ. Bọn nha hoàn nơm nớp lo sợ nhanh chóng dọn dẹp cơm nước rồi lui ra ngoài. Trong lòng càng sợ hãi, Vương phi thảm rồi. Vương gia rất ít khi tức giận, thế nhưng khi giận lên, hậu quả kia thực ai chịu nổi. Bọn họ có chút thương hại nhìn Sở Thanh Linh, nhưng cũng có ai dám đứng lại, vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại. Để lại chỗ cho hai người giằng co bên trong phòng.

      “Nàng là phi tử của ta, nhất định phải thích ta.” Đông Phương Thiểu Tư đứng lên, từ từ đến gần Sở Thanh Linh. Ánh mắt sáng quắc làm cho Sở Thanh Linh biết làm sao bây giờ.

      “Ta ~~ cho tới bây giờ ta chưa hề đồng ý làm phi tử của ngươi.” Sở Thanh Linh đối mặt với Đông Phương Thiểu Tư, từng bước ép sát mình, có chút bối rối, thế nhưng vẫn kiên trì ý kiến của mình. muốn nhanh như vậy phát triển quan hệ với Đông Phương Thiểu Tư!

      Đông Phương Thiểu Tư hề thừa, vươn tay kéo Sở Thanh Linh vào trong lòng, mạnh mẽ hôn lên môi của nàng. môi Sở Thanh Linh thình lình cảm nhận được cảm giác mềm mại, trong lòng nàng hoảng loạn, vươn tay đẩy Đông Phương Thiểu Tư ra. Đông Phương Thiểu Tư chút sứt mẻ, hôn càng mạnh hơn, sức lực tay càng lớn. Làm cho Sở Thanh Linh thở nổi.

      “Buông ~~~ ưm ~~ buông ta ra!” Sở Thanh Linh hé môi dùng sức cắn xuống. Nam nhân trước mắt xa lạ, xa lạ. Theo Sở Thanh Linh cắn xuống, mùi máu tươi tràn ngập giữa môi hai người. Đông Phương Thiểu Tư vẫn dời môi, vẫn hôn Sở Thanh Linh sâu như trước. Mà tay chậm rãi xoa sau lưng Sở Thanh Linh .

      “Ưm… Đừng để… Tức giận…” Sở Thanh Linh càng cảm giác khó thở, ăn hàm hồ. Ngay lúc Sở Thanh Linh cảm giác mình sắp hít thở thông, rốt cuộc Đông Phương Thiểu Tư cũng dời khỏi môi nàng. Sở Thanh Linh thở phì phò, mắt đầy hơi nước nhìn nam nhân ở trước mắt. ràng gương mặt tuyệt mĩ kia đầy tức giận, môi đỏ sẫm máu nhưng vẫn mang loại vẻ đẹp khiếp người.

      “Nếu như hôm nay phải nàng có nguyệt , bây giờ ta muốn nàng.” Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư lên ngọn lửa cuồng loạn, vẫn chăm chú ôm chặt Sở Thanh Linh vào trong ngực.

      “Tại sao ngươi có thể bá đạo như vậy? !” Sở Thanh Linh nhíu mày tức giận trách cứ, thân thể càng an phận dùng dằng muốn thoát khỏi ngực của . Trong lòng càng tức giận hơn, sao lại có bộ dáng này?” Thả ta về nhà, ngươi là Vương gia có thể bá đạo như vậy sao?”

      “Chuyện này liên quan tới việc ta là Vương gia.” Sắc mặt Đông Phương Thiểu Tư trầm xuống. Nàng phải biết, chính chưa từng bày ra dáng vẻ Vương gia ở trước mặt nàng! tại nàng còn như vậy.

      “Vậy tại sao thả ta trở về nhà? Cho dù cưới ta ngươi cũng phải cho kiệu khiêng ta từ nhà ta tới đây! Vì sao cho ta trở về? Vì sao cho ta ra khỏi phủ này, ngươi tính giam giữ ta sao? Giam bao lâu? Cả đời? !” Sở Thanh Linh hơi nổi giận, sao có thể ích kỷ như vậy, suy nghĩ tới cảm nhận của nàng.

      “Đúng, cả đời cho nàng rời khỏi ta.” Đông Phương Thiểu Tư trả lời như đinh đóng cột, vững vàng giam cầm Sở Thanh Linh trong lòng. Trong mắt đều là điên cuồng chấp nhất, Sở Thanh Linh kinh hãi. Bởi vì Sở Thanh Linh nhìn ra Đông Phương Thiểu Tư phải chơi, nghiêm túc! Bị giam trong vườn trúc cả đời như vậy? ! thể! Tuyệt đối thể! ! !

      “Ngươi biến thái!” Sở Thanh Linh hết sức tức giận đẩy Đông Phương Thiểu Tư ra lui về sau.

      “Nàng luôn có biện pháp chọc ta tức giận.” mặt Đông Phương Thiểu Tư chậm rãi tràn ngập khí lạnh, từng bước tới gần Sở Thanh Linh. Làm cho lòng Sở Thanh Linh dâng lên từng đợt bất an.

      “Ngươi có quyền nhốt ta!” Sở Thanh Linh chống lại con ngươi băng lãnh của Đông Phương Thiểu Tư, cố lấy hết can đảm .

      Đông Phương Thiểu Tư cười lạnh lui ra phía sau ngồi xuống, ngón tay thon dài nhàng gõ gõ lên mặt bàn, nhìn vẻ mặt oán giận của Sở Thanh Linh chậm rãi : “Sở Thiên Lăng, vốn là đồ đệ của Y Tiên, về sau gặp được nữ tử mà bản thân ngưỡng mộ trong lòng là Đoan Ngọc, quyết định mai danh tích sống qua ngày. Tận lực giấu giếm y thuật. biết nếu người giang hồ biết vốn là tiểu đồ đệ của Y Tiên như thế nào nhỉ?”

      Giọng lạnh lẽo chậm rãi truyền tới, lại đánh mạnh vào đáy lòng của Sở Thanh Linh. Vì sao chính mình cũng biết chuyện này, mà Đông Phương Thiểu Tư lại biết nhiều như vậy? Điều duy nhất mình biết là cha tận lực che giấu y thuật, gặp được những căn bệnh vướng tay chân đều bảo người ta đến y quán lớn khác. Mình chưa bao giờ biết cha vốn là đệ tử của Y Tiên nổi danh giang hồ. Cha giấu giếm y thuật chính là muốn sống cuộc sống bình lặng qua ngày. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, biết cha gặp phiền phức thế nào. Y Tiên phải gặp ai cũng cứu, vì thế rất nhiều người tìm tới đồ đệ của Y Tiên xin chữa bệnh. dám nghĩ đến nếu như thân phận của cha bại lộ hậu quả phiền phức thế nào. tại Đông Phương Thiểu Tư lại còn ra như vậy, lấy chuyện này để uy hiếp mình sao?

      “Ngươi uy hiếp ta?” Trong mắt Sở Thanh Linh có chút tin tưởng, nam nhân ở trước mắt uy hiếp mình? !

      có, ta chỉ để cho nàng biết ít bí mật.” Đông Phương Thiểu Tư cười xán lạn, trong mắt còn lạnh lùng khi nãy, vẫy tay với Sở Thanh Linh, “Đến đây, sau này nên chọc ta tức giận. Ngoan ~~ “

      Sở Thanh Linh cắn môi, do dự, chống lại con ngươi lấp lánh ý cười của Đông Phương Thiểu Tư, cuối cùng bước về phía Đông Phương Thiểu Tư. Tới bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư, Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười ôm chầm lấy Sở Thanh Linh để cho nàng ngồi ở đùi của mình.

      “Môi của ta đau quá.” Đông Phương Thiểu Tư xoay người Sở Thanh Linh lại, chống lại đôi mắt của nàng, có chút ủy khuất , “Thổi giúp ta chút.”

      Sở Thanh Linh nhìn nam nhân ở trước mắt, mới vừa rồi còn giống như ác ma ngoan độc, tại lại giống như đứa thuần khiết. Rốt cuộc đâu mới là con người của , hay tất cả đều đúng?

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: An ủi
      Editor: ChiMy

      Sở Thanh Linh nhìn nam nhân ở trước mắt, mới vừa rồi còn giống như ác ma ngoan độc, tại lại giống như đứa thuần khiết. Rốt cuộc người nào mới là chân , hay tất cả đều đúng?

      Đông Phương Thiểu Tư ở trước mắt cười ôn nhu, dường như người vừa uy hiếp nàng lúc nãy chỉ là ảo giác của Sở Thanh Linh mà thôi, mọi chuyện giống như giấc mơ kì lạ. Thậm chí, dường như căn bản chưa từng xảy ra. Trong lòng Sở Thanh Linh phát run trận, rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện mà ngay cả nàng còn biết. Lúc này chỉ mới lấy thân phận mà cha muốn người khác biết để uy hiếp mình. Tiếp theo sao? Trong lòng Sở Thanh Linh lạnh lẽo. Đông Phương Thiểu Tư, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?

      “Vừa rồi nàng chưa ăn cơm, đói bụng rồi sao?” Tay Đông Phương Thiểu Tư nhàng khẽ vuốt lên bụng của Sở Thanh Linh, thấp giọng hỏi. Trong giọng tràn đầy thân thiết.

      Sở Thanh Linh vốn định lắc đầu mình đói, vừa mới xảy ra chuyện như vậy còn ăn uống được mới là lạ. Nhưng lúc nhìn vào đôi mắt thâm thuý của Đông Phương Thiểu Tư, Sở Thanh Linh vẫn khẽ gật đầu.

      “Ừ, ta cũng đói bụng, chúng ta ra ngoài ăn .” Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh cười, “Thế nhưng, có phải nàng nên an ủi ta chút hay , môi của ta còn rất đau đấy.” Đông Phương Thiểu Tư dứt lời, nhắm nghiền hai mắt, kề sát mặt mình vào Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh nhăn mày lại, rũ mắt xuống, cắn cắn môi, nhìn khuôn mặt ngây thơ tuyệt mỹ trước mắt này, trong lòng nàng càng phức tạp. Ai mà nghĩ đến, gương mặt ngây thơ này lại tà ác như vậy . lát sau, Sở Thanh Linh cúi đầu, nhàng ấn xuống ở môi Đông Phương Thiểu Tư nụ hôn, vừa hôn xong lập tức rời khỏi.

      Đông Phương Thiểu Tư mở mắt ra, trong con ngươi thâm thúy là nụ cười thản nhiên và thỏa mãn. Đứng dậy kéo Sở Thanh Linh ra ngoài: “Hai ngày này ta có thời gian ở cùng nàng, bây giờ ra ngoài với nàng chút.” Dứt lời, dặn dò hạ nhân chuẩn bị xe ngựa tới Kim Phúc Lâu. Sở Thanh Linh nhìn bóng lưng của Đông Phương Thiểu Tư ở phía trước, nhìn lại ngoài trời hoàn toàn tối, trong lòng khỏi thở dài. Bây giờ ra ngoài chút? Có thể thấy cái gì?

      Kim Phúc Lâu, tửu lâu lớn nhất trong kinh thành, chỗ ngồi tốt bên trong đều dành cho quan to quý nhân trong kinh thành. Sở Thanh Linh chỉ biết điều đó, nàng chưa từng qua địa phương đó. Trong xe ngựa, Sở Thanh Linh được lời, yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư, buổi tối ngoài đường có chút vắng vẻ, thỉnh thoảng có xe ngựa chạy ngang qua. Đông Phương Thiểu Tư vẫn nắm tay Sở Thanh Linh, đầu nhàng tựa ở vai của Sở Thanh Linh nhắm mắt lại dưỡng thần.

      Tới cửa Kim Phúc Lâu, tiểu nhị canh giữ ở cửa sớm nhận ra đây là xe ngựa của Nhiếp Chính Vương, bởi vì mui xe ngựa có khắc hoa văn Kỳ Lân, ở kinh thành người nào dám dùng, chỉ có Nhiếp Chính Vương mới có thể dùng. Tiểu nhị cung kính mời Đông Phương Thiểu Tư vào trong tửu lâu. Trong lòng có chút kinh ngạc nhìn nữ tử ở bên cạnh Nhiếp Chính Vương, càng kinh ngạc khi thấy Nhiếp Chính Vương có thái độ vô cùng thân thiết với nàng ta.

      qua đại sảnh, trực tiếp lên phòng lầu ba. Đông Phương Thiểu Tư chọn vài món ăn rồi ra lệnh tất cả mọi người lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.

      “Qua đây ngồi”. Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh ngồi cách xa , nhíu mày có chút bất mãn. Sở Thanh Linh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư, lúc này Đông Phương Thiểu Tư mới lộ ra bộ dáng tươi cười.

      Sau khi món ăn được dọn ra hết, Đông Phương Thiểu Tư để lại người hầu hạ, cho toàn bộ lui xuống.

      “Món này mùi vị rất được, nếm thử .” Đông Phương Thiểu Tư rất hưng phấn gắp thức ăn cho Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh nhìn bàn đầy thức ăn ăn vô. Đông Phương Thiểu Tư lại hoàn toàn chưa phát ra, ngừng gắp thức ăn cho Sở Thanh Linh, thẳng đến khi chén của nàng đầy thức ăn mới ngừng tay.

      “Nếm thử .” Cõi lòng của Đông Phương Thiểu Tư đầy chờ mong mỉm cười nhìn Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh cầm đũa chậm rãi ăn.

      “Thế nào?” Đông Phương Thiểu Tư mở to mắt, hi vọng nhìn Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh gật gật đầu, gì.

      “Ta cũng muốn ăn.” Đông Phương Thiểu Tư nhìn thức ăn bàn rồi với Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh ngạc nhiên, đây là ý gì? Muốn mình gắp thức ăn cho ? Sao tính lại trẻ con như thế? Bất đắc dĩ làm theo, Sở Thanh Linh học bộ dáng vừa rồi của Đông Phương Thiểu Tư, gắp thức ăn cho .

      Bữa tiệc cơm này, Đông Phương Thiểu Tư ăn rất ngon, Sở Thanh Linh ăn lại thấy vô vị. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhàng, Đông Phương Thiểu Tư còn chưa kịp chuyện, cửa bị đẩy ra. Hé ra chính là khuôn mặt tuấn tú giảo hoạt tươi cười, mắt mở to nhìn Sở Thanh Linh. Ai vậy? Sở Thanh Linh ngạc nhiên nhìn nam tử trẻ tuổi ở cửa, dám làm càn ở trước mặt Đông Phương Thiểu Tư như vậy, người này là ai?

      “Lãnh Ngự Phong, ta thấy ngươi muốn sống nữa rồi!” Đông Phương Thiểu Tư lạnh giọng quát người ở của, “Ta cho phép ngươi vào sao?”

      “Trời ạ, Thiếu Tư đại nhân, bây giờ phải là thời gian vào triều, là thời gian nghỉ ngơi mà, đừng vô tình như vậy nha.” Lãnh Ngự Phong vẫn cười đùa tiến vào, càng hiếu kỳ đánh giá Sở Thanh Linh. Dùng ngón chân cũng muốn biết, nữ tử này có phải là phi tử mà Đông Phương Thiểu Tư muốn kết hôn. Bởi vì bên cạnh chưa bao giờ có nữ nhân, càng miễn bàn tới chuyện mang nữ nhân tới đây ăn cơm. Cảm giác khi nhìn thấy nàng ta chính là yên tĩnh mỹ lệ và khí chất linh hoạt kỳ ảo. Thế nhưng biết có phải là ảo giác của mình hay , mi giữa của nàng ta lại có luồng nhàn nhạt đau thương và bất đắc dĩ.

      Trong thời gian Lãnh Ngự Phong quan sát Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh cũng đánh giá Thừa Tướng trẻ tuổi nổi tiếng ở kinh thành này. tạo cho người khác cảm giác mờ ảo phóng đãng kiềm chế được.

      “Ta cũng chưa ăn cơm. A, các ngươi đều ăn xong rồi à, còn nhiều món ăn như vậy, lãng phí mà.” Lãnh Ngự Phong chút khách khí ngồi xuống.

      “Tự về phòng ngươi mà ăn.” Đương nhiên Đông Phương Thiểu Tư biết ở chỗ này Lãnh Ngự Phong cũng có phòng riêng của mình, thế là đuổi người.

      , con cọp mẹ kia chờ ta ở đó.” Lãnh Ngự Phong có chút ảo não, cũng biết là người nào mật báo, bị thiên kim của Tả thừa tướng biết hôm nay mình tới đây ăn, kết quả vừa mới vào cửa bị tiểu nhị lặng lẽ báo cáo là nàng ta chờ mình ở trong phòng. Đùa giỡn cái gì, mình có thể chui đầu vào lưới sao? Đương nhiên là đến phòng của Đông Phương Thiểu Tư dùng cơm, kết quả ngoài ý muốn phát hôm nay cư nhiên dẫn theo người tới đây ăn.

      “Vị này chính là Vương phi, gặp qua Vương phi.” Lãnh Ngự Phong vẫn nhìn Sở Thanh Linh gì, mở miệng chào hỏi trước.

      Lúc này, sắc mặt Đông Phương Thiểu Tư mới hòa hoãn xuống, thản nhiên : “Đúng, nàng chính là phi tử duy nhất của ta, Sở Thanh Linh. Thanh Linh, đây là thừa tướng Lãnh Ngự Phong.”

      “Gặp qua thừa tướng đại nhân.” Sở Thanh Linh cũng nhàn nhạt chào hỏi. Đối với việc Đông Phương Thiểu Tư bá đạo xưng nàng là phi tử của , Sở Thanh Linh còn sức lực cãi lại nữa. Cũng muốn phản bác ở trước mặt người khác, bởi vì nàng biết làm như vậy có hậu quả gì.

      “Ôi trời, đừng khách khí như thế. Gọi ta là Ngự Phong được rồi, tẩu tử.” Lãnh Ngự Phong tùy tiện tìm bát đũa trong tủ bên cạnh chuẩn bị ngồi ăn.

      Mặt Đông Phương Thiểu Tư lạnh xuống: “Ngươi từ từ ăn, ăn xong mau cút.” Dứt lời, Đông Phương Thiểu Tư đứng dậy, kéo tay Sở Thanh Linh qua, cho Sở Thanh Linh bất kỳ lời nào, vội vàng lôi kéo nàng ra cửa. Để lại Lãnh Ngự Phong mình sững sờ trong phòng.

      phải chứ, sao ngay cả làm quen cũng cho? Sao cứ như muốn nhìn thấy ta vậy?” Khóe miệng Lãnh Ngự Phong co rút, trong lòng cảm thán Đông Phương Thiểu Tư quá bá đạo. bảo bối kia, cho nàng ta nhiều với mình câu.

      Lắc đầu, Lãnh Ngự Phong giơ đũa lên ăn cơm tiếp.

      Mà ở hành lang Đông Phương Thiểu Tư kéo tay Sở Thanh Linh nhanh chóng rời khỏi. Cửa phòng bên cạnh chợt mở ra, nữ tử toàn thân y phục màu đỏ xuất . Nữ tử cả kinh, nhìn thấy ràng là Đông Phương Thiểu Tư, vội hành lễ: “Gặp qua Nhiếp Chính Vương.”

      Trong lòng Đông Phương Thiểu Tư khó chịu, thấy ràng người đến là ai, khóe miệng lên nụ cười nhạt, quăng lại câu: “Người ngươi muốn tìm ở trong phòng của bổn vương.”

      Hồng y nữ tử vui mừng : “Đa tạ nhiếp chính vương.” Dứt lời, chạy nhanh về phía phòng của Đông Phương Thiểu Tư.

      Sở Thanh Linh nhìn thấy hết thảy, khóe miệng co quắp. Từ lúc vừa đến đây tới bây giờ, có nghĩ đến người Hữu thừa tướng trốn tránh lại là hồng y nữ tử này. Bây giờ chuyện Đông Phương Thiểu Tư làm, là bán đứng Lãnh Ngự Phong sao? Theo thái độ của hai người, hẳn là quan hệ rất tốt. tại Đông Phương Thiểu Tư như vậy… Là vì sao?

      , về nhà.” Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư có ý cười, kéo tay Sở Thanh Linh xuống lầu thang.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Kinh hỉ
      Editor: ChiMy

      Sở Thanh Linh nghe thấy phòng ở phía sau truyền đến thanh , nhìn lại bóng lưng Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng đổ mồ hôi.

      Mà ở trong phòng Lãnh Ngự Phong càng kêu than ngớt, sớm biết Đông Phương Thiểu Tư coi trọng bảo bối kia, cho dù bị đánh chết mình cũng nhiều với nàng ta. Tên keo kiệt, bá đạo, tàn ác! Lãnh Ngự Phong vẫn khóc thét ở trong lòng. Nhưng mà ở sâu trong lòng lại dâng lên nỗi bất an. Bởi vì biết , kia là tử huyệt duy nhất của Đông Phương Thiểu Tư! ! !

      Lên xe ngựa, Đông Phương Thiểu Tư liền ôm Sở Thanh Linh ngồi ở đùi mình, cắn lấy vành tai của nàng, cúi đầu : “Sau này, cho phép của ta, nàng được chuyện với nam nhân khác.”

      Sở Thanh Linh nghe như thế, trong lòng tức giận, tránh môi của ra: “Sao ngươi lại như vậy, chẳng lẽ sau này đồng ý của ngươi ta thể chuyện với cha và đệ đệ của ta sao sao?”

      “Đó là ngoại lệ. Ta là nam nhân khác.” Đông Phương Thiểu Tư chăm chú ôm Sở Thanh Linh vào trong ngực.

      “Bằng hữu của ngươi cũng thể sao?” Đương nhiên ý của Sở Thanh Linh là chỉ Lãnh Ngự Phong.

      cho phép của ta nàng cũng được chuyện với Ngự Phong!” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh tiếng, e rằng xưng bằng hữu của cũng chỉ có Lãnh Ngự Phong. Nhưng cho dù như thế cũng thể lôi kéo làm quen với bảo bối của .

      Sở Thanh Linh cũng hừ lạnh tiếng thêm gì nữa. Nhưng trong lòng thầm, cái đồ nam nhân bá đạo mà biến thái!

      “Thức ăn hôm nay hợp hợp khẩu vị à?” Đông Phương Thiểu Tư ôn nhu hỏi Sở Thanh Linh.
      “Ta muốn ăn thịt kho tàu do mẹ ta làm.” Sở Thanh Linh trả lời
      .
      Đông Phương Thiểu Tư trầm mặc, gì. Trong lòng Sở Thanh Linh thở dài, quả nhiên, mỗi lần tới mấy vấn đề này Đông Phương Thiểu Tư lại lảng tránh. Nếu cứ như vậy biết làm sao đây? Vì sao cho nàng trở về nhà? để cho nàng gặp lại người nhà. Rốt cuộc lúc nào mới chịu thả nàng?

      Đông Phương Thiểu Tư xốc rèm cửa sổ lên nhìn bên đường yên tĩnh, bỗng nhiên câu: “Dời lại mấy ngày thành thân, ta chuẩn bị giá y đệ nhất thiên hạ cho nàng.”

      Sở Thanh Linh ngạc nhiên, giá y đệ nhất thiên hạ, nghe đồn chính là Vô Song giá y? có mấy người từng thấy qua, nhưng mà người thấy qua đều chìm đắm trong mỹ lệ của nó, có ngôn ngữ nào có thể hình dung. Nghe giá y đó là do thế gia dệt thành, mất ba năm mới làm xong. Sau khi làm xong được quyền quý mua , mà sau đó lâu nhà quyền quý kia bị diệt môn, giá y cũng biến mất theo đó. tại Đông Phương Thiểu Tư lại muốn chuẩn bị bộ giá y đó cho mình, nàng có thể kinh ngạc hay sao?

      “Vô Song giá y?” Sở Thanh Linh nhàng lên tiếng hỏi.

      sai, được vận chuyển ở đường, mấy ngày nữa tới. Đương nhiên tân nương của ta phải được ăn mặc xinh đẹp nhất.” Đông Phương Thiểu Tư gật đầu rồi cười rộ lên.

      Trong lòng Sở Thanh Linh gợn sóng, Đông Phương Thiểu Tư, rốt cuộc ngươi là người như thế nào? thấy, thực nhìn thấu.

      Trở về vườn trúc trong Vương phủ, Đông Phương Thiểu Tư như trước theo Sở Thanh Linh trở về phòng. Cái gì cũng , rửa mặt xong lại đẩy Sở Thanh Linh lên giường ôm nàng ngủ say. Sở Thanh Linh nghe tiếng hít thở đều đặn ở sau lưng, thế nào cũng ngủ được. Trở thành phi tử của nam nhân này, kết cục định sao? hoàn toàn suy nghĩ cảm giác của nàng, cứ quyết định theo ý mình.

      Sáng sớm, Sở Thanh Linh mơ hồ cảm giác được có cái gì đó ẩm ướt mềm mại ở trán của nàng, bên tai tựa hồ vang lên giọng dịu dàng của Đông Phương Thiểu Tư, ngủ tiếp gì gì đó. Sở Thanh Linh xoay người lại ngủ tiếp.

      Cũng biết qua bao lâu, bên tai Sở Thanh Linh vang lên giọng quen thuộc.

      “Linh nhi, rời giường, Linh nhi ~~~ “

      Khóe miệng Sở Thanh Linh lên ý cười, giọng của nương, là giọng của nương. Giấc mơ này đẹp.

      “Linh nhi, mau đứng lên.” Chợt mặt nàng ngứa

      mau đứng lên.” Chợt mặt nàng ngứa ngứa, Sở Thanh Linh tỉnh lại. phải là mơ! Đây là phương pháp mà nương thường xuyên dùng để gọi nàng thức dậy!

      “Nương! Nương! ! !” Sở Thanh Linh mở mắt ra ngồi bật dậy, mừng rỡ khi thấy Đoan Ngọc ngồi ở bên giường! Đoan Ngọc mỉm cười nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt tràn đầy thương.

      Sở Thanh Linh hung hăng ôm Đoan Ngọc, nước mắt nhịn được trượt ra khỏi viền mắt.

      “Linh nhi, ngoan, đừng khóc.” Đoan Ngọc nhàng vỗ phía sau lưng của Sở Thanh Linh, giọng an ủi.

      “Nương, con nhớ nương, cũng nhớ cha và đệ đệ.” Sở Thanh Linh có chút ủy khuất, bỗng nhiên lại nhớ tới vấn đề, sao nương xuất ở đây?

      “Chúng ta cũng nhớ con, rất lo lắng cho con. May mắn con có việc gì.” Đoan Ngọc ôn nhu lau nước mắt cho Sở Thanh Linh.

      “Nương, sao nương lại tới đây?” Sở Thanh Linh vừa khóc vừa cười .

      “Là Nhiếp Chính vương phái người tới đón ta, con muốn ăn thịt kho tàu do ta làm”. Đoan Ngọc cũng hiểu, “Vì sao Nhiếp Chính vương mang con đến Vương phủ, chỉ phái người đến cho chúng ta biết con ở trong Vương phủ tốt lắm, chúng ta nên lo lắng. Ngoài ra gì nhiều. Làm Hiên nhi sốt ruột muốn chết.”

      Sắc mặt Sở Thanh Linh ảm đạm xuống, phải với nương sao đây. Nếu như cho nương biết mọi chuyện, biết nương lo lắng thành bộ dáng gì nữa.

      , muốn con làm phi tử của .” Sở Thanh Linh hiểu thể gạt được chuyện này, đến lúc đó cả thiên hạ đều biết.

      “Cái gì? !” Đoan Ngọc kinh hãi, trong mắt càng hiểu. Hoàn toàn biết lúc nào nữ nhi quen biết Nhiếp Chính vương, sao Nhiếp Chính vương lại coi trọng con của mình .

      “Ở bên ngoài con gặp qua lần, lúc ấy biết chính là Nhiếp Chính vương, nên con chuyện với .” Sở Thanh Linh hời hợt , “ thú con.”

      “Chỉ vừa chuyện thú ngươi? !” Đoan Ngọc nghi ngờ nhìn Sở Thanh Linh, tuy rằng bà hiểu con của bà dối lừa gạt bà, nhưng chuyện chung thân đại của Nhiếp Chính Vương cũng quá kỳ quái!

      “Vâng. Con rất khỏe , nương đừng lo lắng . Cha và đệ đệ có khoẻ ? Nương cũng nên lo lắng, nương xem phải là con rất tốt sao?” Sở Thanh Linh khoái trá xuống giường, đứng lên xoay vòng.

      “Vậy con thích sao? Nguyện ý gả cho sao? có thể lấy trắc phi và rất nhiều tiểu thiếp?” Chợt mặt Đoan Ngọc trầm xuống, đương nhiên đây chính điều mà nữ nhân quan tâm nhất.

      Sở Thanh Linh ngẩng đầu lên cười: “Nương yên tâm. qua chỉ thú mình con.”

      Đoan Ngọc hơi yên tâm, thế nhưng vẫn bỏ qua vấn đề này: “Vậy Linh nhi, con thích sao? Nguyện ý gả cho sao?”

      “Thích, nguyện ý.” Ngoài miệng Sở Thanh Linh đáp ứng rất nhanh, chỉ có chính nàng mới hiểu được trong lòng của mình phức tạp như thế nào.

      Lúc này Đoan Ngọc mới hoàn toàn yên lòng, cười vươn tay sờ sờ đầu của Sở Thanh Linh: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Linh nhi hạnh phúc là tốt rồi. Bất quá sao bỗng nhiên con lại muốn ăn thịt kho tàu nương làm? Muốn ăn trở về được sao?” Ở trong lòng Đoan Ngọc, nữ nhi bảo bối của mình gả cho ai đều thành vấn đề, vấn đề duy nhất chính là hai người nhau là được.

      Sở Thanh Linh cười cười dám , chỉ là thản nhiên : “Gần đây Vương gia có thời gian, muốn đợi đến khi có thời gian cùng trở về với con.”

      “Cũng đúng, Nhiếp Chính vương rất bận rộn. Nha đầu ngốc, mau dậy , nhìn con kìa, còn chưa rửa mặt nữa.” Đoan Ngọc thương nhéo mũi của Sở Thanh Linh.

      “Dạ, lập tức rửa mặt đây.” Sở Thanh Linh gật gật đầu, cầm lấy y phục ở bên cạnh mặc vào lung tung. Đoan Ngọc lắc đầu trách móc, giúp nàng mặc y phục tỉ mỉ rồi mới thở dài: “ lớn mà còn như vậy.”

      Sở Thanh Linh cười rộ lên, cũng phản bác.

      Tới trưa, mẹ và con giống như hết chuyện. Sở Thanh Linh lôi kéo Đoan Ngọc hỏi lung tung này kia, hỏi hết tình huống trong nhà.

      “Hôm nay Hiên nhi cũng muốn theo tới đây, thế nhưng người tới đón chỉ mời ta, lúc này Hiên nhi mới thôi, lúc này đoán chừng còn ở nhà giận dỗi đây.” Đoan Ngọc ôn nhu cười nhìn Sở Thanh Linh trước mắt.

      mặt Sở Thanh Linh toàn là ý cười. Dù sao cũng nghĩ tới Đông Phương Thiểu Tư phái người đón mẫu thân của nàng qua đây. Tuy rằng nha hoàn vừa , chỉ có thể óe tới buổi trưa rồi đưa nương trở về, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Rốt cuộc cũng nhìn thấy người mà nàng muốn thấy.

      “Nương chăm sóc chính mình cho tốt, Mặc Hiên ngoan ngoãn nghe lời.” Sở Thanh Linh nắm tay Đoan Ngọc, dịu dàng cười. Mà trong lòng nàng đều là bất đắc dĩ. Đến khi nào mới có thể gặp mặt nữa đây? Đến khi nào mình mới có thể trở về đây? Nàng hoàn toàn biết.
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      Alice Lai, người qua đườngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :