1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phan Lâm

      Phan Lâm New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      ủng hộ editor :038: mà hình như "chỉ phúc trùng" là con đỉa hả bạn :09(1):mình chỉ đoán zậy thoy k đúng đừng ném đá e nha :034:

    2. Huyền Vân

      Huyền Vân Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      28
      :yoyo17::yoyo17::yoyo17: mới vài chương mà thấy hay rồi, haiz...hi vọng ko đầu voi đuôi chuột.
      ủng hộ nàng nha:th_41::th_28::th_28:

    3. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      truyện này mới vô là đã hoa lệ như vậy rồi....vương phi khí thế mạnh mẽ tự tin mười phần chữa bệnh cho phu quân mình nha:038::038::038:chương sau biết có nói rõ mối thù của thất vương gia nhỉ?nữ chính sau này có báo thù thượng thư phủ ta....tò mò quá tks nàg nhìu:012::012::012:...cung chúc hố mới nhiều khách nhảy hố nhá

    4. anhdao

      anhdao New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      đọc rất hay, hai chị nhân vật chính rất thẳng thắn, rất mạnh mẽ, hóng quá

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: ĐỘC NHẤT LÀ LÒNG DẠ PHỤ NỮ.

      Editor : Cáo + Lưu Nguyệt

      Xuyên vào Đại Yến quốc, quốc gia tồn tại trong lịch sử cũng tới nửa tháng , Nhạc Sở Nhân mấy lần vào ban đêm ngủ ảo tưởng ngày hôm sau khả năng mình tỉnh lại chiếc giường lớn mềm mại của chính mình . Nhưng vô số lần đả kích đều chứng minh nàng chỉ do nằm mơ, xem ra, nàng ở đây chết già.

      Bất quá hết thảy hoàn hảo, tối thiểu nàng phải bên đường tiểu dân, vì đồ ăn bôn ba. Làm cái ma ốm 'Vương phi' kia, cuộc sống an nhàn hết thảy đều có gì trở ngại.

      Hơn nữa, nàng tại ở trong vương phủ đương nhiên cũng có ít địa vị , hầu hết mọi người đều biết nàng tự mình giúp Phong Duyên Thương giải độc, phàm là nhìn thấy nàng gia nhân đều khách khách khí khí.


      Lạc Sương Các được nàng chỉnh sửa lại, ngoại trừ phòng nàng và Đinh Đương ở, các phòng khác đều dùng để đựng các loại thảo dược. Phong Duyên Thương vậy mà tin người, nàng giúp giải độc, cung cấp cho nàng các loại thảo dược.

      Về sau liên tục mỗi ngày đều có thảo dược đưa tới, cho dù là thảo dược có mang kịch, Phong Duyên Thương cho tới bây giờ cũng hỏi nàng dùng vài thứ kia có ích lợi gì.

      Các loại hoa hoa cỏ cỏ trong viện đều bị nhổ mang ra ngoài, toàn bộ đất cát lần nữa lại được phô bày. Ban ngày Nhạc Sở Nhân liền ở trong sân nghiên cứu thứ nàng nhất: độc!

      Tuy rằng thời đại này có điểm lạc hậu , nhưng lại đầy đủ hết các loại thảm thực vật quý hiếm, điểm ấy làm cho nàng rất là vui sướng.

      Lò luyện dược chuyển tới Lạc Sương Các mấy ngày trước là đồ cổ đại, lấy dược thủy ra có chút phiền phức. Cần có vài thứ để lấy ra độ tinh khiết nhưng đủ, Nhạc Sở Nhân thích liền trực tiếp đổ , nguyên bản góc tường nơi đó mọc ít hoa cỏ đều bị nàng độc chết.

      Có mấy cái thị vệ ở Vương phủ đối với nàng tín nhiệm, nhìn đám hoa cỏ kia sau màn khói đen trong nháy mắt hóa thành hư vô, sau đó sắc mặt mỗi người đều khác nhau, sau lần đó ít có người nào dám nhìn nàng bằng thái độ vô lễ, khiến cho Nhạc Sở Nhân cười thầm.

      Mở rộng cửa trong phòng, cái giá dựa tường đựng bừa bãi các loại chai lọ, đủ kích thước, mặt dán nhãn, viết ký hiệu ai cũng xem hiểu , cho nên gian phòng này ít có người nào dám vào.

      Nhạc Sở Nhân cầm cái bình sứ màu trắng , đeo cái bao tay, đem bình sứ đổ chất lỏng vào khay rửa bút, sau đó dùng cài nhíp bằng trúc do chính nàng thiết kế đem phúc trùng đen tuyền bỏ vào khay.Phúc trùng lập tức giãy dụa vặn vẹo, thoạt nhìn vô cùng thống khổ.

      Bất quá nàng thấy tỉnh lại, đem 5 phúc trùng còn sót lại đều bỏ vào , khắc* trôi qua , ba con vẫn nhúc nhích dĩ nhiên chết, mặt khác ba con thực ương ngạnh còn sống.
      * khắc = 15 phút nha .

      "Tốt lắm, vật kiên cường."

      Nhạc Sở Nhân mặt lộ ra vẻ vui mừng, động tác ôn nhu đem ba phúc trùng may mắn kia ra.

      "Đinh đương, lại đây!"

      Nàng mở miệng gọi, bất quá nửa phần chung*, Đinh Đương xuất ở cửa.

      (*Nửa phần chung theo ta hiểu có lẽ là mấy giây sau hoặc là cái gì đó mờ ta biết *cười* -Cáo)

      "Đem thứ này đến góc tường đổ ."

      Dùng tiểu chung rượu chứa ba phúc trùng kia, Nhạc Sở Nhân cởi cái bao tay chuẩn bị rời .

      Đinh đương có chút sợ hãi , cẩn thận cầm lấy khay rửa bút, nhìn vào bên trong có thi thể của ba phúc trùng , nước miếng muốn phun ra lại nuốt vào.

      "Vương phi, chất lỏng màu lục cũng là độc ?"

      "Uh, có việc gì. Ngươi đừng chạm vào, đối với ngươi có gì thương tổn."

      Nhạc Sở Nhân thoải mái , tay nâng tiểu chung rượu, tay cầm cuộn ngân châm ,rồi bước nhanh ra ngoài.

      Đinh đương sắc mặt lộ vẻ khổ sở, giơ khay rửa bút khoảng cách rất xa chính mình, đến góc tường đem đổ chất lỏng ra ngoài, mắt thấy cỗ khói lượn lờ dâng lên. Đinh đương rất nhanh lui về phía sau vài bước, nhìn góc tường còn lại mấy bông hoa nháy mắt hóa thành tro, trái tim kinh hoàng.

      Mấy ngày nay nàng cũng làm thế nào hiểu được, Nhạc Sở Nhân khi nào chế tác các loại độc gì đó , đánh giá tùy tùy tiện liền giống nhau, có thể đem con trâu độc chết, huống chi người!

      Cước bộ nhàng ở hành lang gấp khúc, đường gặp mấy hộ vệ, họ tránh lui sang bên nhường đường cho nàng. Hơn nữa nàng lúc này trong tay mang cái này nọ, ai dám coi khinh.

      Ba ngày trước, năm người hộ vệ theo bên người Phong Duyên Thương, Nghiêm Thanh bởi vì giúp Nhạc Sở Nhân khuân vác ít loại độc thảo, câu ‘dụng độc quang minh chính đại phải đại trượng phu’ , Nhạc Sở Nhân nghe xong sau cười tủm tỉm bàn tay vỗ vỗ bờ vai của , sau đó Nghiêm Thanh bắt đầu kìm được nước mũi chảy. Như thế nào kiềm cũng kiềm được, uống thuốc rồi sau nước mũi chảy càng nghiêm trọng hơn, như dòng suối chảy ngừng.

      hộ vệ võ công thượng thừa cứ như vậy thua Nhạc Sở Nhân, nàng chỉ là vỗ cái mà thôi . Cả ba ngày này, Nghiêm Thanh lau nước mũi lau đến độ cái mũi đều muốn rớt tầng da, nhưng nước mũi vẫn chứ chảy như cũ. Mọi người đều nhìn đồng tình, về sau tất cả mọi người cố ý hay vô tình dều giữ khoảng cách với Nhạc Sở Nhân xa chút, đặc biệt là tay nàng.

      Khóe môi cười cười thẳng đến Nhã An đường, nhiều ngày Nhạc Sở Nhân ăn ngon hơn nhiều lắm, hơn nữa tự giúp chính mình châm cứu. Tiểu thân thể này đẫy đà ít. Kỳ trước kia Nhạc Sở Nhân là tiểu mỹ nhân, chính là bị ngược đãi rất thảm, giống như cái quỷ chết đói. Tròng mắt coi như có thể rớt ra bất cứ lúc nào , sườn cần sờ cũng có thể thấy có bao nhiêu cái xương. ( Hình như quá khoa trương nhỉ? >___<)

      Hơn nữa theo Đinh Đương , Nhạc Sở Nhân này năm nay mới 15 tuổi, làm cho nàng vừa nghe là có chút tức giận. Tốt nhất đừng để cho nàng xem đến cái kia gì mà thượng thư đại nhân, nếu thế nào cũng phải giáo huấn cho 1 lần khó quên .

      Nhảy xuống hành lang dài rải đá vụn, liếc mắt cái liền nhìn thấy bên ngoài Nhã An đường có năm sáu người hộ vệ đứng. Mấy hộ vệ này bình thường đều đứng ở trong viện của Nhã An đường , hôm nay như thế nào đều chạy chạy ra ngoài này?

      Thả chậm cước bộ qua , thanh chuyện trong viện liền truyền vào lỗ tai. Hộ vệ đứng ở bên ngoài thấy được Nhạc Sở Nhân, có chút cúi đầu ý bảo ai cũng chuyện.

      "Bên trong là ai ?"

      đến bên người hộ vệ quen thuộc nhất, Nhạc Sở Nhân giọng hỏi.

      Hộ vệ kia vóc người cao lớn, cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân :

      “ Bẩm vương phi, là An công công."

      "Công công? Thái giám?"

      Vừa nghe là thái giám, Nhạc Sở Nhân khỏi kéo dài lỗ tai, quả nhiên, thanh có chút sắc nhọn.

      "Vâng"

      Thanh bị ép tới nhất, xem ra đối với An công công kia bọn họ đều có chút kiêng kị .

      "Đến làm gì?"

      Nghe giọng điệu An công công kia chuyện cực kỳ kiêu ngạo, Phong Duyên Thương ôn hòa trả lời, Nhạc Sở Nhân đột nhiên có chút tức giận.

      vương gia mà ngay cả thái giám đều dám khi dễ.

      " Phụng mệnh Hoàng hậu nương nương mang theo ngự y cấp vương gia chẩn bệnh."

      Hộ vệ mặt chút thay đổi, Nhạc Sở Nhân tinh mắt nhìn đến vẻ mặt của , tiến thêm vài bước hỏi:

      " Mẫu hậu của Phong Duyên Thương ?"

      Hộ vệ khóe mắt run rẩy, lắc đầu:

      " phải, là mẹ đẻ thái tử."

      Cái này Nhạc Sở Nhân hiểu được , này hoàng hậu nương nương phải hảo ý a. Phong Duyên Thương lại phải con của nàng, nàng phái người đến quan tâm, hơn nữa thái độ của cái An công công kia , ràng *cáo chúc tết gà* có hảo tâm a!

      Nghe An công công kia xong Hoàng hậu nương nương như thế nào quan tâm Thất vương gia, nghe được thanh chói tai đó, Nhạc Sở Nhân liên tục hừ lạnh.

      Đảo mắt quanh, khóe miệng Nhạc Sở Nhân cong lên nở nụ cười sáng lạn , đưa tay cầm ngân châm cùng tiểu chung rượu đặt vào trong tay hộ vệ , sau đó từ bên hông lấy ra lọ thuốc cỡ ngón tay cái nhanh tiêu sái tiến vào cổng vòm Nhã An đường.

      Vài hộ vệ đều thấy được động tác của nàng, đoán được nàng muốn làm gì, vốn định ngăn trở, nhưng cuối cùng cũng ai mở miệng.

      "Vương gia, thần thiếp đến đây!"

      Nhạc Sở Nhân từng bước tiêu sái vào, đập vào mắt nàng là thân áo xanh, vẻ mặt trắng nõn đầy người kiêu căng đứng ở trong sân , bộ dạng như vậy cần đoán cũng biết chính là cái An công công kia.

      bên còn có hai nam nhân trung niên vai khoác cái hòm thuốc , đây hẳn là ngự y gì đó?!

      thân áo dài nguyệt sắc, Phong Duyên Thương đứng ở đối diện An công công , bộ mặt tuấn dật như ngọc, toàn thân cao thấp lộ ra hơi thở ôn hòa, đúng là Phong Duyên Thương.

      Nhìn đến Nhạc Sở Nhân, có chút ngạc nhiên nào, đối với nàng cùng dĩ vãng bộ dáng bất đồng cũng tỏ vẻ gì, thực tự nhiên vươn tay, mỉm cười :

      "Vương phi, tới gặp An công công."

      Bước bình thường tiêu sái đến bên người Phong Duyên Thương cầm lấy tay , sau đó quay đầu nhìn về phía An công công kia, cảm thấy chán ghét, mặt lại lộ ra nét mặt tươi cười như hoa:

      "An công công thân nho nhã bất phàm, tiểu nữ chưa từng gặp qua ai được như người”

      Nghe nịnh hót như thế, An công công cũng cười cười, có chút khom người:

      "Vương phi quá khen, nô tài gặp qua vương phi."

      "Ai u, ngài khả đừng khách khí. Ai chẳng biết địa vị của An công công ở bên người hoàng hậu nương nương , tiểu nữ sao dám nhận !"

      Vội vàng qua đỡ cánh tay An công công , ngón cái tay phải xẹt qua thắt lưng .

      "Vương gia cùng vương phi đúng là trai tài sắc ông trời tác hợp cho. Nô tài được lúc rồi, giờ phải trở về phụng mệnh. Nương nương nếu biết vương gia bệnh tình chuyển biến tốt, như vậy cao hứng ."

      mặn nhạt xong, mang theo hai ngự y bước nhanh rời .

      "Nàng động tay động chân ?"

      An công công rời , Phong Duyên Thương có chút cúi mắt nhìn đến vẻ mặt đắc ý của Nhạc Sở Nhân cười .

      Nhạc Sở Nhân cười khanh khách hai tiếng, theo sau là 1 giọng hiểm :
      "Làm cho nửa tháng liên tục ngừng phóng thối thí, quần lót băng nở hoa nhi."
      ( CÁO: Câu này ý muốn là làm cho cái An công công kia thả bom B52 ấy ạ !!! các bác cứ nghĩ theo nghĩ đen ấy __ Nguyệt: hì hì, Nguyệt Nguyệt cũng ko pjt dịch sao, mọi người cứ hiểu như Cáo viết nhé? ^-^)

      Chương 5: HẾT GIẬN
      Phong Duyên Thương khóe miệng cứng đờ, nhìn Nhạc Sở Nhân cười ngừng lại được, cuối cùng cũng lắc đầu cười khẽ:
      "Độc của Vương phi quả nhiên giống người thường."

      "Dĩ nhiên, lần sau lại nhìn thấy , nếu vẫn là bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời, ta cho nếm thử thứ khác."

      Quay đầu nhìn bộ dáng Phong Duyên Thương ôn hòa tia lực công kích, nàng thầm than cũng khó trách người ta khi dễ , bộ dạng đúng là để người ta khi dễ mà.

      "An công công là người hoàng hậu rất tín nhiệm , câu có thể làm cho người ta có vô số kiểu chết, vẫn là cần chọc tốt hơn."

      Phong Duyên Thương giọng điệu mềm , đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Sở Nhân , hảo ý .

      "Hừ, ngươi càng như thế này bọn họ lại càng khi dễ ngươi."

      Nhạc Sở Nhân khẽ quát, có cái gọi là nhân kính ta thước ta kính nhân trượng. Bọn họ đều lòng đến xem chết hay chưa, còn phải tôn kính bọn họ?

      "Bọn họ cũng có khi dễ bổn vương."
      Phong Duyên Thương nháy mắt nhìn nàng, tựa hồ thực thích xem biểu tình nàng thay đổi sắc mặt.

      "Vậy ngươi cái gì dạng mới là khi dễ ngươi? Chờ đến lúc ngươi vong mạng? Ngươi a, bộ dạng dễ khi dễ, tốt nhất chính mình tự rèn luyện chút. Lần sau ngươi thấy bọn họ liền phụng phịu, ai đối với ngươi bất kính liền đá cái bàn, hù chết bọn họ."

      Nhạc Sở Nhân giống như giáo huấn con , vừa ra cổng vòm đem vật gì đó đặt ở chỗ hộ vệ cầm đến.

      "Bổn vương cho tới bây giờ chưa từng chú ý qua điều này, vương phi giáo huấn rất đúng."

      Nhìn chăm chú vào Nhạc Sở Nhân vào, Phong Duyên Thương hai tay chắp sau lưng, ánh mắt tràn đầy ý cười phụ họa.

      "Quên , nhiều năm qua ngươi vẫn như vậy, thình lình muốn ngươi đổi bản mặt hù dọa người e là học cũng được. có việc gì, chỉ cần ta ở trong này ngày, xem ai vừa mắt ta liền giúp ngươi hả giận."

      Tiêu sái bước vào gian phòng, Nhạc Sở Nhân hào khí vạn trượng .

      Phong Duyên Thương thong dong tao nhã theo phía sau nàng:

      "Như thế phải cảm ơn vương phi ."

      " đến chuyện này nữa! Ngươi đến nhuyễn tháp ngồi , ta hôm nay muốn dùng phúc trùng giúp ngươi hút độc."

      Kéo ghế dựa đến trước nhuyễn tháp, nàng chỉ huy Phong Duyên Thương đến nhuyễn tháp ngồi xuống.

      Phong Duyên Thương nghe lời ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân ngồi đối diện với , sau đó buông cuốn trấn, nhấc lên mắt tiệp liếc cái:

      "Đem ống tay áo cuồn lên !"

      Phong Duyên Thương nghe lời làm theo, đem ống tay áo cuốn tới khuỷu tay.

      Rút ra cây cốt châm, Nhạc Sở Nhân nắm lấy cánh tay Phong Duyên Thương.Bỗng nhận ra tay thực rắn chắc, hai mắt khỏi nhìn nhiều chút.

      "Cơ bắp thiếu, tuy rằng ngươi rất gầy , nhưng thực rắn chắc, cũng trách được ngươi có thể kiên trì nhiều năm như vậy."

      Nhéo nhéo hai cái, cơ bắp cân xứng, màu da trắng nõn, khớp xương tay cũng thực thon dài. Người này bộ dạng dễ nhìn, những thứ khác cũng đều xem rất tốt .

      "Đúng vậy, vì có thể sống sót, có thể làm gì bổn vương đều làm ."

      Phong Duyên Thương thản nhiên . Ánh mắt Nhạc Sở Nhân có chút dao động. Nàng thích người kiên cường, vì có thể sống sót có thể ăn đủ loại khổ, nàng chẳng lẽ chưa từng trải qua?

      Dùng cốt châm rất nhanh đâm ở cổ tay chút, Nhạc Sở Nhân chọn cái phúc trùng đặt ở miệng vết thương. Phúc trùng đen tuyền ngọ ngoạy vài cái, sau đó tại vết thương bắt đầu hút máu, thân thể rất nhanh liền béo lên.

      Thủ pháp rất nhanh đem cây kim châm cứu đâm ở vị trí cổ tay ba tấc. Dưới da đoọt nhiên xuất hiên đường chỉ màu đen chuyển động rất nhanh.

      Ở cánh tay còn lại cũng lặp lại như vậy, thủ pháp của Nhạc Sở Nhân thuần thục lại nhanh chóng, hơn nữa vô cùng tập trung làm việc, đôi môi phấn hồng khẽ mím lại, khiến người ta dễ dàng thấy được nàng đối với việc này rất để tâm.

      Phong Duyên Thương vẫn nhìn nàng, sâu trong con ngươi có chút nhộn nhạo, chút tìm tòi nghiên cứu.

      Ngũ nữ nhi của Nhạc Chí Châu là cái cái dạng gì sớm biết, hơn nữa ở ngày đại hôn, Nhạc Sở Nhân còn thừa dịp mọi người để ý mà nhảy hồ tự sát. Nhưng là đem tin tức trước kia so sánh cùng người trước mắt này hoàn toàn đối lập chút cũng giống, làm cho rất nghi hoặc.

      Nhạc Sở Nhân nhìn chằm chằm vào phúc trùng ngừng hút máu, rất nhanh phúc trùng bành trướng lên, cuối cùng dường như uống được nữa, thân mình uốn éo rời khỏi miệng vết thương, Nhạc Sở Nhân duỗi tay ra tiếp lấy nó, sau đó thực thần kỳ đem chú sâu béo kia biến thành hình cầu, sau đó vẫn nhúc nhích .

      "Làm sao vậy?"

      Phong Duyên Thương cũng thấy được, ngạc nhiên hỏi.

      Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn , cong môi cười, khuôn mặt nhắn bỗng trở nên xinh đẹp vô song:

      "Đem này làm cho người ta ăn sau ngày tất đổ máu mà chết."

      Phong Duyên Thương con ngươi dừng chút:

      " ngoan độc."

      Nhưng là số độc đó đều từ thân thể ra ngoài , chẳng phải là thành độc nhân?

      "Đừng suy nghĩ lung tung. Độc trong thân thể ngươi có ác liệt như vậy. Ta nuôi mấy con này bằng mười loại thảo dược chứa kịch độc, mấy chục con chỉ sống sót ba con này. Cái này tặng cho ngươi , ngày sau cho kẻ thù của ngươi nếm thử."

      Ném viên đan hoàn đó lên bàn, Nhạc Sở Nhân đem phúc trùng còn lại tiếp được, giống như cái trước, trong lòng bàn tay nàng lăn vòng biến thành khối cầu.

      Nhổ kim châm cứu, theo lỗ kim châm, máu đen chảy ra, Phong Duyên Thương lại ngửi thấy được cái loại hương vị này. Mấy ngày nay Nhạc Sở Nhân mỗi ngày châm cứu cho , đều nôn ra máu có hương vị gay mũi này.

      "Ngươi đừng có gấp, này độc ở trong thân thể ngươi hai mươi mấy năm, có khả năng nhanh như vậy liền loại bỏ sạch . Bất quá ngươi từ nay về sau hoàn toàn giống người bình thường, đau cũng toàn thân vô lực, lại càng đột nhiên té xỉu."

      Dùng cốt châm đùa nghịch chung rượu còn lại cái phúc trùng, Nhạc Sở Nhân thoải mái .

      Buông ống tay áo xuống, Phong Duyên Thương quay đầu nhìn nàng, khóe môi tràn ra ý cười mềm khiến cho đôi mắt phượng càng thêm ba phần mị hoặc:

      "Hết thảy cảm ơn vương phi ."

      "Uh, ngươi hẳn phải nhớ đại ân đại đức của ta , bằng ngươi sớm bỏ mạng . Đúng rồi, Phong Duyên Thương, nghe ngày thành thân chúng ta cùng té xỉu bị đưa vào động phòng ? Ngươi có biết ta té xỉu ở đâu ?"

      Nhạc Sở Nhân nhớ tới chuyện này, ngồi xuống nhuyễn tháp vừa đùa nghịch chung rượu chứa phúc trùng vừa mở to hai mắt nhìn hỏi.

      Phong Duyên Thương con ngươi lóe lên, nhàng trả lời:

      "Đúng vậy, vương phi hôn mê ở trong kiệu hoa."

      Dứt lời, chăm chú nhìn sắc mặt của nàng hề chớp mắt.

      Nhạc Sở Nhân ánh mắt đảo qua:

      "Kiệu hoa kia giờ ở đâu?"

      Nếu là ở trong kiệu hoa hôn mê , như vậy nàng có thể là ở trong kiệu hoa kia xuyên qua mà đến . Có lẽ có thể thử xem tại trong kiệu hoa kia ngất xỉu biết đâu lại có thể trở về?!

      "Tất cả chi phí trong hôn lễ đều do Thượng Sử phủ chuẩn bị, tại đương nhiên là ở trong cung."

      Nhìn đôi mắt nàng linh động đảo quanh khẳng định là suy tính chuyện gì.

      "Ở trong hoàng cung?"

      Hoàng cung a, Nhạc Sở Nhân có chút tò mò, cũng biết hoàng cung nơi này có bộ dáng gì?

      "Đúng vậy."

      Khẳng định nàng suy tính chuyện gì đó, Phong Duyên Thương khóe môi giơ lên hứng thú nhìn nàng.

      "Vậy ngươi chừng nào có thể vào cung? Hoặc là có thể hay mang theo ta ?"

      Đuôi mắt cong lên Nhạc Sở Nhân hướng liếc mắt đưa tình đối diện với ánh mắt Phong Duyên Thương tràn ngập ý cười.

      "Dĩ nhiên có thể. Chúng ta căn bản sau đại hôn phải tiến cung, nhưng phụ hoàng biết bổn vương thân thể khoẻ, cho nên đặc xá miễn thi lễ. Bằng đợi đến ngày phụ hoàng thanh nhàn, chúng ta lại tiến cung?"

      thanh ôn hòa như nước, lại mượt mà ấm áp như ngọc, Nhạc Sở Nhân thực thích nghe thanh .

      "Tốt, ngươi nhớ kỹ chuyện này là được, đừng quên mang ta xem kiệu hoa."

      Đứng lên cầm này nọ rời , bộ pháp nhàng.

      Sau khi Nhạc Sở Nhân được lúc lâu,Phong Duyên Thương dựa vào nhuyễn tháp lạnh lùng mở miệng:

      "Chiêm Tề."


      Vài giây sau, bóng người từ ngoài cửa vào :

      "Vương gia."

      " xem Thượng Sử phủ, cẩn thận kiểm tra chút cho bổn vương ,đại hôn ngày ấy kiệu hoa vương phi ngồi có vấn đề gì. Nhất định phải trong trong ngoài ngoài cẩn thận kiểm tra ràng."

      Phong Duyên Thương mặt mày ôn nhuận, nhưng đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta nhìn vào tự chủ phải kính sợ.

      "Dạ."
      Chiêm Tề chắp tay, ngay sau đó bóng người nháy mắt biến mất, giống như cho tới bây giờ chưa từng xuất .

      "Kiệu hoa?"

      Ngón tay gõ gõ chiếc kỷ trà, Phong Duyên Thương chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ biết Nhạc Sở Nhân rốt cuộc có chủ ý gì.
      Aliren, vu ngoc lanlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :