1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thay đổi - Bố Đinh Lưu Ly (Trọng sinh) (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. suna2304

      suna2304 Active Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      75
      hiểu vì nguyên nhân nào mà vương phi thay đổi như vậy? Khó nghĩ quá. Tiếp tục chờ chương mới.
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Ở chung.

      Tỉnh lại sau khi hôn mê nàng trở lại Sương Mai điện, vừa mở mắt thấy gương mặt bánh bao của Kim Lan.

      Thấy Quân Mẫn Tâm tỉnh lại, đôi mắt thủy hạnh như trẻ nhất thời sáng lên, cất giọng trong veo vỗ tay cười : “Công chúa, người rốt cuộc cũng tỉnh! Trần công tử vội vã ôm người về hù chết nô tỳ, còn tưởng người gặp phải thích khách! Công chúa, người trước chớ lộn xộn, tới ăn chút cháo !”

      Cháo còn chưa đưa đến khóe miệng, Quân Mẫn Tâm nhớ tới Vân Hoàn chết, dạ dày liền sôi trào, vội vàng ngăn cản Kim Lan múc chén cháo, “ọe” tiếng nằm ở bên giường nôn đến trời đất mù mịt, mật đắng cũng muốn nôn ra ngoài, vừa nôn xong liền ghé vào đầu giường ôm ngực thở dốc, mơ hồ có cảm giác đau đớn.

      Kim Lan bị dọa sợ tới mức ngay cả chén cháo cũng bị rơi vỡ, cháo trắng trong suốt mặt thảm thêu hoa mềm mại vẽ thành những bông mai trắng. Nàng ta cũng ngại bẩn, vừa dùng tay áo lau vết bẩn nơi khóe miệng Quân Mẫn Tâm vừa kêu khóc hét lớn:

      “Mộc Cẩn! Mộc Cẩn, nhanh gọi thái y! Công chúa nôn rất nhiều, tỷ nhanh gọi thái y tới!”

      Mộc Cẩn ở ngoài cửa nghe vậy cuống quít chạy vào phòng, trong tay còn cầm cái khăn lông khô. Thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng cũng giật mình, nhưng ngay lập tức khôi phục tỉnh táo, ném khăn lông qua bên :

      “Đừng hoảng hốt, ta lập tức tìm thái y.” xong, nàng ta vén váy hoa chạy ra ngoài.

      Lão thái y chẩn mạch xong, chỉ cảm thấy tâm mạch Quân Mẫn Tâm khi khi dồn dập, cũng giống như bệnh cấp tính. lúc sau cũng có kết luận gì, chỉ cho là bị kinh sợ hù dọa, để lại mấy phương thuốc an thần sau đó liền cáo lui.

      Quân Mẫn Tâm uống thuốc, mơ màng ngủ.

      Trong mộng cảnh đều là hình ảnh u máu chảy đầm đìa, kiếp trước chết, kiếp này đau, tới tới lui lui dây dưa quấn quanh, như tơ nhện, như kén tằm, đè nén trói buộc làm Quân Mẫn Tâm thể hít thở. Kiếp trước nàng khẩn cầu Lạc Trường An, Lạc Trường An giết nàng. Mà kiếp này Vân Hoàn khẩn cầu nàng, nàng lại bức tử nàng ta.

      Từng đoạn ngắn hỗn loạn lộn xộn chồng chất lên nhau kéo tới. nàng đột nhiên mơ thấy bản thân mình trở thành Lạc Trường An. Bên trong Lạc Hà cốc, hoa đỗ quyên đỏ say lòng người, nàng mơ thấy nàng đứng ở vị trí của Lạc Trường An, trơ mắt nhìn bản thân mình kiếp trước máu tươi đầm đìa ngã xuống đáy cốc sâu thẳm.

      Nửa đêm tỉnh giấc, vô cùng sợ hãi. Mồ hôi nhễ nhại, nàng tìm kiếm khắp nơi mới phát Mộc Cẩn ngủ say dưới chân giường, nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn thể an tâm, nhất định đánh thức Mộc Cẩn thức cùng với mình mới hơi yên lòng.

      Mộc Cẩn săn sóc vì nàng mà thắp phòng đầy ánh nến, sáng như ban ngày, ánh sáng ấm áp cuối cùng cũng làm Quân Mẫn Tâm yên lòng. Nằm ở giường thêu suy nghĩ chút, nàng hỏi:

      “Trong thời gian ta hôn mê, có ai tới ?”

      “Vương Gia vừa nghe người gặp chuyện may liền vội vàng chạy tới, bữa tối lại cùng Tướng quân đến xem lần nữa, dặn dò chúng nô tỳ cẩn thận chăm sóc công chúa.”

      Mộc Cẩn gẩy gẩy chậu than hoa, bên dung nhan trầm tĩnh xinh đẹp được ánh nến dát lên tầng ánh sáng vàng nhạt: “Nhất là Trần công tử, trong thời gian người bất tỉnh vô cùng nóng nảy, ngừng hỏi thái y khi nào người mới tỉnh, tỉnh lại phải chú ý những gì, vẫn đợi đến canh giờ giao phiên mới rời . Vừa mới giờ tý giao phiên công tử tới đây lần, sau khi giúp người dịch tốt góc chăn mới chân tay rời .”

      cảm giác ấm áp trào lên trong lòng, Quân Mẫn Tâm có thể tưởng tượng trong đôi mắt màu xanh của Trần Tịch tràn đầy ôn nhu và ân cần, đôi môi mỏng hình dáng đẹp đẽ nhất định là nhấp , mang theo vài phần bình tĩnh kiên nghị. Liền cười :

      “A Tịch khi còn có săn sóc người khác như vậy đâu, cả ngày công chúa dài Điện hạ ngắn, bộ dạng nghiêm trang, ít , vô cùng vui, giống như tiểu đại nhân.”

      Mộc Cẩn “xì” cười tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền , ôm lấy chăn mềm ghé vào đầu giường Quân Mẫn Tâm cười trong chốc lát, mới chợt : “Đúng rồi, Vương phi cũng tới xem người.”

      Quân Mẫn Tâm sững sờ, : “Mẫu thân cũng tới?”

      Mộc Cẩn gật đầu cái: “Đại khái vào giờ dậu, gió lạnh nổi lên, nô tỳ đóng cửa lại nhìn thấy Vương phi đứng mình ở cửa điện, lẳng lặng nhìn vào bên trong. Nô tỳ thấy đôi mắt Vương phi có chút ửng hồng, biết là Vương phi để tâm người, liền chạy tới thỉnh an Vương phi. Cũng biết vì sao, Vương phi vừa thấy nô tỳ liền xoay người rời . Nô tỳ cảm thấy buồn bực, như thế nào lại chịu vào phòng chứ? Đứng ngoài gió lạnh, rất lạnh a!”

      Mộc Cẩn còn chưa xong, vành mắt Quân Mẫn Tâm sớm hồng.

      Cứ thế vô tri vô giác vượt qua ngày, thân thể vẫn có chuyển biến tốt, sắc mặt càng tái nhợt. Sáng ngày thứ hai, Tĩnh Vương và Trần Tịch tranh thủ chút thời gian tới thăm nàng.

      Tĩnh Vương vẫn thân áo bào tím quan phục như cũ, đai lưng mặc ngọc, tử kim quan trâm bạch ngọc, áo bào vừa người khi cử động lay động theo gió, dung nhan vẫn như những năm trước đẹp như ngọc thô chưa mài dũa.

      Trần Tịch vừa vặn từ chỗ Tĩnh Vương học văn lại đây, vì vậy thân thường phục màu xanh, càng lộ ra đôi mắt màu lam xinh đẹp, con ngươi thâm thúy lay động lòng người, bên eo mạnh mẽ buộc dãi gấm đen, đường viền tay áo màu đen, khí bừng bừng mà phô trương, ngược lại có phong độ của vị nho tướng.

      Quân Mẫn Tâm sắc mặt mệt mỏi Tĩnh Vương ngồi ở đầu giường chạm vào trán nàng, lo lắng : “Thân thể khá hơn chưa?"

      Nàng gắng gượng nở nụ cười, trong suốt tái nhợt làm cho người khác đau lòng : “Nhờ phúc của phụ thân, uống thuốc thái y kê đơn thoải mái hơn chút."

      Nhân lúc dâng trà, Kim Lan có tâm bảo vệ chủ nhân thoáng cái mở miệng, bĩu môi, mặt bánh bao nhíu lại càng giống bánh bao:

      “Công chúa người lại dối! Vương gia ngài biết, công chúa bị kinh sợ hù dọa, ban đêm gặp ác mộng ngừng, lúc nào có thể an tâm. Mặc dù nô tỳ và Mộc Cẩn tỷ tỷ thắp phòng đầy nến thay nhau bầu bạn, công chúa vẫn thể an tâm ngủ lấy nửa khắc! phải gặp ác mộng cũng là bị sợ nên tỉnh, các biện pháp an thần đều có tác dụng, nên làm như nào mới tốt?”

      Vốn muốn khiến phụ thân và Trần Tịch lo lắng, bất đắc dĩ bị vạch trần trước mặt mọi người, Quân Mẫn Tâm vừa thẹn vừa tức, con ngươi đen nhánh yếu ớt trừng Kim Lan cái, vô lực : “Ai cho ngươi nhiều, nên vả miệng!”

      Tĩnh Vương đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nữ nhi, ôn thanh : "Mẫn Nhi, vô luận Khương hoàng tước bỏ chư hầu hay . Tĩnh quốc cũng thể mất. Mảnh đất này từng đứng vững vàng truyền qua mấy đời Quân gia chúng ta, phụ thân phải trong chừng cơ nghiệp cuối cùng này của bà nội con, ta và con thân là hậu duệ Quân gia, thể thua, cũng thua được."

      Quân Mẫn Tâm nghi ngờ nhìn về phía phụ thân, ông đột nhiên ra những lời này là có dụng ý gì.

      “Bởi vì khi chúng ta thua, chính là chút tôn nghiêm cuối cùng của Quân gia thua..."

      Đôi mắt hẹp dài màu tím của Tĩnh Vương trong chốc lát tĩnh mịch như hồ sâu, ánh sáng nhộn nhạo lạnh thấu xương, ông tiếp: “Cơ nghiệp Tĩnh quốc sớm hay muộn cũng truyền tới tay con, lúc này ngại cho con biết, Tĩnh quốc là nơi an bình nhất, là phụ thân lấy được từng tấc từng tấc từ trong tay Khương quốc và Hồ tặc, trong đó thiếu chiến tranh hỗn loạn, thiếu máu chảy tử vong, ngàn ngàn vạn vạn xương trắng u hồn đều do ta – người đứng đầu nước chấp nhận và gánh vác… Nhưng Mẫn Nhi, con phải nhớ kĩ, vì để bảo vệ mình và vinh hiển mà dính vào máu tươi, trăm họ khoan dung cho con.”

      Giống như đánh đòn cảnh cáo, Quân Mẫn Tâm trong thoáng chốc chỉ cảm thấy lời ôn hòa của Tĩnh vương giống như hàng nghìn sấm sét nổ ở bên tai, giọng quanh quẩn lâu.

      Hiểu được lời lần này của Tĩnh Vương là có dụng ý, nàng cúi đầu nội tâm dâng lên ngàn tầng sóng lớn: phàm những kẻ mạnh đứng đỉnh thế giới, người nào chỉ trong nháy mắt cười diệt vạn quân, người nào chưa từng hai tay dính máu! Quân Mẫn Tâm a Quân Mẫn Tâm, ngươi khiết đảm, ngươi mềm yếu, ngươi ăn năn hối hận, nếu như việc ngày hôm nay cũng thể vượt qua, tương lai như thế nào đối mặt với hưng vong thiên hạ! Như thế nào phụ ông trời cho ngươi hai cuộc sống!

      Tĩnh Vương đứng dậy, thay nàng đắp kín chăn. Nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối trở lại thăm con." Dứt lời, cẩn thận dặn dò Kim Lan Mộc Cẩn mấy câu, lúc này mới xoay người rời .

      Đôi môi Trần Tịch khẽ động, hình như muốn gì đó, nhưng cuối cùng chỉ kịp ném tới ánh mắt lo lắng, liền theo Tĩnh Vương vội vàng rời

      Quân Mẫn Tâm trong lòng biết , cuối năm luôn có nhiều chuyện vụn vặt cần xử lý, người người bận rộn chân chạm đất. Đáng trách bản thân lúc này lại xảy ra vấn đề, thể giúp được gì.

      Thở dài tiếng, nàng lại ngủ được, Quân Mẫn Tâm lấy ra vật xinh đẹp lạnh lẽo từ dưới gối, chuôi ngà voi, khảm đá khổng tước màu xanh u tối, bao kiếm điêu khắc hoa tơ vàng, lưỡi đao lạnh lẽo hàn - chính là đoản kiếm hôm đó lấy được từ trong tay Liễu Vương phi.

      Ánh sáng lạnh lẽo từ thân đao chiếu lên đôi mắt, Quân Mẫn Tâm cầm đỏan đao lâu mới thở dài: mẫu thân, thực vẫn còn là của ta ư...

      Gần tối, Trần Tịch mình tới Sương Mai điện.

      Mẫn Tâm ngồi ở đầu giường chỉnh dây cung đàn tỳ bà, thấy Trần Tịch mang theo chăn đệm bước vào Sương Mai điện, kinh ngạc : “A Tịch, huynh làm gì vậy?”

      Trần Tịch mang chăn đệm tới phòng bên cạnh ném cái, cúi đầu vỗ vỗ ống tay áo, hai sợi tóc xoăn rũ xuống che đôi mắt , chỉ nghe thanh mang theo nụ cười khẽ truyền đến:

      "Mấy ngày này ta ở sau tẩm điện làm nhiệm vụ, ngày đêm bảo vệ an toàn của công chúa."

      - Hết chương 12 -
      Last edited: 30/9/14
      minhminhle, linhdiep17, nguyen yen linh8 others thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hự hự, a Tịch dễ thương quá thui :ex10::ex10::ex10:

    4. suna2304

      suna2304 Active Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      75
      Càng đọc não càng xoắn, mệt não quá!!!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Lục lạc.

      Trần Tịch cười : “Mấy ngày này ta ở Sương Mai điện làm nhiệm vụ, ngày đêm bảo vệ công chúa an toàn.”

      Quân Mẫn Tâm sửng sốt hồi lâu, lại nhịn được khẽ nhếch khóe môi: “Cũng chỉ là bệnh vài ngày, cần phải làm như vậy? Kim Lan, đến dọn dẹp phòng bên cạnh ổn thoả!”

      Bên ngoài thanh thanh thúy “vâng” tiếng, Trần Tịch vội chặn lại : “ cần cần! Rất sạch , tư ta trải ra được.”

      Hai tiểu nha hoàn đứng ở cửa nhìn nhau, hé miệng buồn cười ra ngoài.

      Phòng bên hơn, bên trong có bộ bàn ghế và cái giường lót ván cứng, bàn để ngọn đèn dầu, cách phòng ngủ Quân Mẫn Tâm chỉ bức rèm cộng thêm song cửa sổ dán giấy hoa lớn. Trước kia là chỗ ở của hai nha hoàn thân cận, nhưng mấy ngày gần đây trời lạnh, Mộc Cẩn Kim Lan đến ngủ dưới chân giường của nàng, thuận tiện ban đêm thức dậy xem xét than lửa.

      Sắp xếp tốt chăn nệm, đặt y phục xếp chỉnh tề ở đầu giường, Trần Tịch đốt ngọn đèn dầu, tia sáng màu cam hắt bóng lên giấy cửa, tạo thành hình ảnh xinh đẹp.

      Mũi Trần Tịch trời sinh rất đẹp, giống như nụ hoa nở trong gió tuyết…Quân Mẫn Tâm thất thần nghĩ.

      Bên trong, giọng của thiếu niên truyền tới: “Khi còn , mẹ ta thường với ta: cây trúc vốn vô tâm, vô tâm vô thương, vô thương tức chí cường, đời chưa từng có điểm yếu.” (“vô thương” là bị thương, “chí” ở đây là nhất, có nghĩa mạnh mẽ nhất, gì sánh được)

      Vô tâm thương, vô thương là chí cường…

      Quân Mẫn Tâm nhẩm trong lòng mấy lần, chợt hiểu. Nàng cười tiếng, : “Mẫu thân A Tịch chắc hẳn cũng là nữ nhân tài cao hiểu rộng.”

      Sau cửa sổ giấy, hình bóng Trần Tịch giống như gật đầu cái, thanh nhàn nhạt: “Bà vốn xuất thân dòng dõi thư hương, theo phụ thân vào biên thành nhậm chức đúng lúc gặp chiến loạn, bị người Hồ bắt , ở Bắc Địa nhận hết khi nhục, năm ấy ta tám tuổi, liền bệnh mất.”

      Quân Mẫn Tâm trầm mặc, đây là lần đầu tiên Trần Tịch nhắc tới mẫu thân, mặc dù chỉ đôi câu vài lời, nhưng lại chứa quyến luyến và đơn dứt.

      lát sau Trần Tịch từ phòng trong ra, lấy ra món đồ chơi màu xanh đen, khi rung động phát ra thanh leng keng đưa cho Quân Mẫn Tâm, : “ đường tìm rất lâu, mới từ thương đội tìm được cái này.” dấu vết sờ sờ sống mũi thẳng tắp, dường như có chút mất tự nhiên: “Ở quê hương chúng ta, đây là linh vật tiêu tai hưởng phúc, treo góc phòng có thể trừ tà an thần.”

      Quân Mẫn Tâm sững sờ nhận lấy, phát đó là cái lục lạc làm bằng đồng đen, lớn bằng lòng bàn tay, có móc treo, quanh thân khắc vòng chữ cổ xưa. Bên trong lục lạc có cây gậy đồng rung động leng keng, gậy đồng mảnh bùa gấp màu vàng.

      “Đây là cái gì?” Quân Mẫn Tâm kiềm chế được tò mò, gỡ lá bùa xuống mở ra nhìn, chỉ thấy phía viết đầy ký tự chằng chịt đỏ tươi của dị tộc, uốn lượn như rồng bay chạy như rắn phi dương bạt hổ, nhìn kỹ, ra là chữ viết người Hồ.

      Trần Tịch vượt lên cướp lấy lá bùa vàng, lỗ tai hơi đỏ lên, vội : “Phù bình an, rất linh nghiệm…Ta giúp muội treo dưới mái hiên.”

      xong, liền cầm lục lạc vọt người phi lên, lúc chạm đất, lục lạc ngay ngắn treo dưới mái hiên, gió vừa thổi liền phát ra thanh trong trẻo linh thiêng, mang theo bão cát thê lương thuộc về sa mạc, phảng phất có tiếng Phạn truyền đến từ đám mây.

      “A Tịch.” Quân Mẫn Tâm cười ngoắc ngoắc tay với , thiếu niên bước tới thản nhiên ngồi ở bên cạnh.

      “A Tịch…” Quân Mẫn Tâm vươn tay từ trong chăn ra, ôm lấy cánh tay cơ bắp cân xứng của , phát ra tiếng than thỏa mãn.

      Phía sau nàng, tóc dài đen nhánh uốn lượn như bóng đêm đơn, phủ kín giường.

      Trần Tịch cứng đờ ngồi xuống, lúc quay đầu sang khóe miệng lại hàm chứa ý cười.

      nhàng : “Mẫn Nhi đừng sợ, ta thay muội gác đêm.”

      Tâm, biết vì sao lại đau đớn. Trí nhớ ngược dòng trở về kiếp trước. Khi đó ở Lạc Hà cốc, đối diện nguy hiểm và tử vong, cũng dịu dàng an ủi như vậy…

      “Mẫn Nhi đừng khóc, chờ muội…thành thân xong, huynh đưa muội về nhà.”

      “Đừng sợ. Mẫn Nhi, ôm eo của ta.”

      “Ta nàng.”

      Trần Tịch luôn là người đứng sau nàng lặng lẽ bảo vệ nàng, mà nàng từng có mắt tròng, thẳng đến khi mất mới hiểu phải quý trọng. Quân Mẫn Tâm nhắm mắt lại, tâm tư phức tạp.

      Nàng tám tuổi theo Tĩnh Vương học tập chữ viết người Hồ, ý nguyện viết lá bùa trong lục lạc, kỳ nàng vừa nhìn hiểu:

      “Tất cả nghiệt nghiệp đều liên quan tới công chúa, Trần Tịch nguyện giảm thọ để tiêu tan tội lỗi, bảo hộ công chúa phúc thọ kéo dài.”

      thà bị giảm tuổi thọ của mình cũng muốn bảo hộ Quân Mẫn Tâm đời bình an!

      cho nước mắt rơi xuống, lông mi run rẩy sớm ướt. Khẽ cắn chặt răng, thiếu nữ cũng thầm thề: từ nay về sau, ta Quân Mẫn Tâm nguyện ý cùng Trần Tịch đồng phúc cộng nan, đồng sinh cộng tử, nếu ngày có được thiên hạ, nhất định cùng Trần Tịch phân chia!

      Dưới ánh nến, lục lạc lay động.

      Nhắc tới cũng kì quái, kể từ sau đêm đó, Quân Mẫn Tâm còn gặp ác mộng nữa, hàng đêm ngon giấc.

      Mười ngày sau, cơ thể và tinh thần Quân Mẫn Tâm khỏe hẳn, Tĩnh quốc cũng nghênh đón trận bão tuyết đầu tiên của năm.

      Gần tới cuối năm, nhiều chuyện bộn bề, Trần Tịch sớm còn làm nhiệm vụ trong Sương Mai điện nữa, trở lại giúp Quân Nhàn xử lý quân vụ. Quân Mẫn Tâm bên này cũng nhàn rỗi, Tĩnh quốc cuối năm đều tiến cống cho Khương quốc, chỉ là hai vạn lượng bạc kếch xù này suýt nữa khiến nàng và Cố Cầm Thư tính nát bàn tính, càng cần nhắc tới những thứ vải vóc, ngựa, trâu bò, ngô…kèm theo, đều phải kiểm kê từng thứ mới có thể an tâm.

      vất vả phái sứ thần kiểm kê vận chuyển cống phẩm và tiền bạc tới hoàng đô Khương quốc, chưa kịp thở ngụm nghe mật báo từ phía Nam khẩn cấp truyền tới trong cung:

      Cừu Sơ Chiếu và Cửu hoàng tử Lạc Trường An phụng mệnh Khương hoàng tới Tĩnh quốc thị sát, nay đến Nam Quan, bảy ngày sau tới ở Tĩnh cung.

      Nghe được tin tức, bàn tay bưng trà Quân Mẫn Tâm run lên bần bật, thiếu chút nữa làm đổ vỡ ly trà hoa lài mỏng màu xanh!

      Theo trí nhớ kiếp trước, Cừu Sơ Chiếu và Lạc Trường An phải đầu mùa xuân năm sau mới đến sao, sao đột nhiên lại tới trước bốn tháng? Chẳng lẽ bởi bản thân sống lại, lịch sử cũng thay đổi theo?

      Rối loạn, rối loạn..Quân Mẫn Tâm nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ: nếu là tới kiểm tra quốc khố cần phải lo lắng, sổ sách giả sớm làm xong, chỉ cần Cố Cầm Thư phải mật thám Cừu Sơ Chiếu cho dù có hỏa nhãn kim tinh cũng thể nhìn ra sổ sách trong tay là giả. Vấn đề là Tĩnh quốc mấy năm gần đây thầm chiêu binh mãi mã, vượt qua giới hạn quy định “binh lực các nước chư hầu được vượt qua tám vạn” của Hoàng đế. Trong tay Quân Nhàn có ba ngàn quân tinh nhuệ và bốn vạn tân binh còn chưa kịp che giấu.

      Trong lúc nghị , Tĩnh Vương hiếm khi nhíu mày. Suy nghĩ lâu, Quân Mẫn Tâm đưa ra kế sách: trước mang bốn vạn tân binh gia nhập khắp nơi, đợi phong thanh vừa qua lại tập trung về, tuy là hạ sách nhưng được cái có thể dùng tốc độ nhanh nhất che giấu đội ngũ lớn như vậy.

      Nghe Quân Mẫn Tâm xong, hai đầu lông mày Tĩnh Vương dần dần xoắn lại vào nhau, giọng : “Hành động lần này quá mức nguy hiểm, lòng quân bị giải tán, khi thu hồi lại có khó khăn. Huống chi hơn bốn vạn người bỗng nhiên gia nhập khắp nơi, Cừu Sơ Chiếu có khả năng phát .”

      “…Là nữ nhi sơ sót.” Quân Mẫn Tâm bừng tỉnh, lông mày mất mát hạ thấp, giọng điệu cũng mang theo vài phần ủ rũ.

      Quân Nhàn bưng ly trà ô mai, khí định thần nhàn nhấp ngụm, liếc nhìn hai người cau chặt mày, nụ cười thoáng : “ vội vội, biện pháp vẫn còn nhiều khó khăn.”

      Quân Mẫn Tâm quả muốn hộc máu, lửa cháy đến trước mắt, thế nào tiểu thúc vẫn là bộ dáng bất cần đời như vậy? Tức ưu tư hỏi:

      “Tiểu thúc có biện pháp?”

      Quân Nhàn đặt ly trà xuống, đứng dậy qua lại mấy vòng, mới chậm rãi : “Vào mùa thu mùa đông, người Hồ có nhu cầu cấp bách về lương thực để sống qua mùa, nhất định vượt biên gây rối cướp lương thực, chúng ta có thể viện cớ này mang bốn vạn quân tới biên quan, vừa có thể kháng địch lại vừa có thể tránh thoát tin đồn lần này. Tĩnh quốc và Khương quốc gắn bó khăng khít, Hoàng đế hẳn đồng ý. Chẳng qua nhân số tân binh cần báo ít chút, lúc nửa đêm bí mật từ cửa Bắc lên đường, nếu quá mức rêu rao sinh nghi.”

      Nghe vậy, Tĩnh Vương khỏi giương mi cười, tinh thần vô cùng phấn chấn: “Ám độ trần thương, đây là kế sách hòn đá ném hai con chim!”

      Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên: “Tiểu thúc, sao người sớm!”

      Quân Nhàn rất vô tội buông lỏng tay: “Các người có hỏi ta sớm a.”

      Nghe vậy, trong lòng Quân Mẫn Tâm hung hăng phun búng máu…

      Tĩnh Vương : “Việc này nên chậm trễ. Quân Nhàn, đệ tạm làm tiên phong, lập tức tổ chức quân đội lên đường!”

      Quân Nhàn chậm chạp : “Ca, đừng vội. Vừa nãy trước khi ra cửa đệ phân phó tiểu đồ nhi làm, lúc này Trần Tịch nhất định mang theo bốn vạn tân binh ở thao trường chờ huynh hạ lệnh!”

      Tĩnh Vương ngẩn ra sau đó cười : “Thế nào, chẳng lẽ lần này do Trần Tịch lãnh binh? còn trẻ chưa từng ra chiến trường, chung quy vẫn là yên lòng.”

      “Nam nhân a, vẫn phải luôn luôn tôi luyện mới có thể thành thục! An tâm an tâm, đồ đệ đệ dạy dỗ hẳn quá kém.”

      Quân Nhàn hì hì cười tiếng, từ ống tay áo lấy ra dây vải hoa văn màu đen, cột mái tóc dài màu xám bạc xinh đẹp thành đuôi ngựa cao, gương mặt tuấn nhã nhất thời trở nên khí bừng bừng.

      “Về phần đệ.” Đôi mắt hồ ly đen như mực khẽ híp lại, ông cười : “Còn có chuyện quan trọng hơn cần làm!”
      - Hết chương 13 -
      minhminhle, Tôm Thỏ, linhdiep176 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :