1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27.1 : Trời mưa mập mờ
      Editor: Băng

      Kể từ khi Diệp Khung với những lời , Diệp Chi gặp Kỷ Lâm nữa. Quyết định vạch quan hệ với , cũng ở trước mặt lung lay, bớt mấy phần lúng túng.

      Nhưng bởi vậy, mỗi ngày có Kỷ Lâm chọc cười, Diệp Chi lại cảm thấy thoải mái, lòng cũng cảm thấy trống trải.

      Nhưng Diệp Khung biết vì sao cứ cách hai ba ngày lại về nhà lần. Hơn nữa thời gian này ở công ty rất bận, thời gian biểu kín bưng, làm cho Diệp Chi chẳng những có thời gian suy nghĩ cẩn thận cảm xúc thất thường của mình, thậm chí ngay cả bình luận của độc giả cũng kịp nhìn.

      Hôm nay cảm xúc bỗng dâng trào, lên mạng, mở bình luận độc giả rồi bắt đầu đọc.

      Mặc dù thời gian này viết truyện chậm, nhưng độc giả vẫn trước sau như rất nhiệt tình, tốc độ bình luận cũng có giảm.

      Diệp Chi đọc mà trong lòng vui sướng, từ bình luận đầu tiên bắt đầu từ từ đọc xuống, có thúc giục nhanh hơn, có thảo luận nội dung tiếp theo, thậm chí còn có người thổ lộ với . Diệp Chi cười cười, định tắt websites, chợt liếc xuống mấy bình luận phía dưới, định thần nhìn lại nhất thời liền sửng sờ.

      Mộc Hữu Chi: Viết đoạn tình cảm sao lại cứng ngắc như vậy. Tác giả chưa từng đương sao? *Cười* Hay là tác giả tìm người đàn ông tốt nào đó chuyện đương trước .

      Lầu 1: Mẹ nó. Người này ai vậy? Thích đọc đọc, thích đọc lượn. Ngươi là ai mà dám công kích lớn tiếng như vậy ?

      Lầu 2: Cho lầu like. Ha ha, Kỳ Tử đại nhân
      viết đoạn tình cảm cứng ngắc chỗ này. Ta đọc đoạn tình cảm đều rơi nước mắt.

      Lầu 3: Giải thích xem, cứng ngắc chỗ nào ? Ta thấy cứng ngắc, xem như chưa từng nghe thấy lời ngươi … hứ

      Lầu 4: …….

      Đoạn tình cảm mình xử lý cứng ngắc lắm sao? Diệp Chi cau mày, đọc kỹ chương ngay chỗ bình luận lần nữa, có vấn đề. Vì chương này mà đặc biệt rạp chiếu phim xem bộ phim tình cảm, nghiền ngẫm cảm xúc của từng nhân vật.

      nhìn chằm chằm màn hình mấy vi tính, có chút nghi ngờ. Mình quả chưa từng , người này cũng có thể nhìn ra sao ? Chẳng lẽ độc giả này là Hỏa Nhãn Kim Tinh hay sao?

      Xem ra mình viết có vấn đề. Diệp Chi suy tư lát, đánh mấy chữ dưới phần bình luận đó: cảm ơn bạn góp ý, mình cố gắng nhiều hơn. Suy nghĩ lát, lại thêm câu: hiểu biết thực tế cũng rất tốt, mình suy nghĩ kỹ.

      Bình luận xong Diệp Chi liền đóng vvebsites, nhắn tin cho Mạnh Trường Thụy: Trường Thụy, chương em mới đăng đọc chưa?

      Sau mấy giây bên kia đáp lại: Đọc rồi, thế nào?

      Diệp Chi: cảm thấy đoạn tình cảm em viết thế nào? rất cứng ngắc sao?

      Mạnh Trương Thụy: có, cảm thấy viết tốt hơn so với trước kia nhiều, sao vậy?

      Diệp Chi: Có ?

      Mạnh Trương Thụy: . .

      Diệp Chi: Trương Thụy, qua chưa?

      Mạnh Trương Thụy: .... có.

      Quả nhiên có, Diệp Chi ném điện thoại di động ra, buồn bực xoa tóc, ra văn chương của mình có vấn đề, chỉ có người từng mới có thể nhìn ra.

      Chẳng lẽ nên tìm người đàn ông sao ? Ánh mắt Diệp Chi rơi vào tin nhắn mới của Mạnh Trương Thụy, khẽ lóe lên cái.

      Trước đó chơi với Mạnh Trường Thụy chuẩn bị đồng ý cầu của , lại bị Kỷ Lâm thổ lộ làm khuấy đảo nên thất bại.

      Bây giờ suy nghĩ lại nếu lúc đó quyết định đồng ý sao? Người Diệp Chi chợt đổ mồ hồi lạnh. với Mạnh Trường Thụy xác có tình cảm đặc biệt gì, nếu cứ qua loa đồng ý như vậy, đến lúc đó chừng gây ra chuyện tốt, may là... may là....

      Diệp Chi thở thào nhõm, uống hơi cạn sạch ly cà phê lạnh. Nhưng đến Kỷ Lâm……. mấy ngày nay có động tĩnh gì…. Thôi vốn mình muốn như thế này mà.

      Ở trong võ đường, đám sinh viên nghiêm túc luyện tập để chuẩn bị khảo hạch sắp đến, bọn họ vừa định ngồi ở ghế dài nghe huấn luyện viên Kỷ “ngao” tiếng nhảy lên, ôm máy tính hưng phấn nhưng biết vì sao.

      "Huấn luyện viên KỶ bị sao vậy? Mấy ngày trước buồn bực lắm mà, hôm nay rốt cuộc sao lại như vậy?" sinh viên nữ lặng lẽ đứng bên cạnh sinh viên nữ khác .

      “Đoán chừng mấy ngày trước bị vợ bắt ngủ ghế sa lon, hôm nay được đặc xá. Huấn luyện viên của chúng ta là người đàn ông chính trực, cho nên…..Cậu hiểu chứ.” sinh viên nữ khác nhìn bạn mình đá lông nheo, ý tứ cần cũng biết.

      “Hoá ra là như vậy .” Sinh viên nữ kia hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Kỷ Lâm, “Huấn luyện viên Kỷ của chúng ta quả nhiên là ngườ đàn ông tốt.”

      Kỷ Lâm lúc này kích động lắm rồi, Diệp Chi thế nhưng lại trả lời bình luận của . đọc nhiều bình luận như vậy, ai cũng trả lời chỉ trả lời bình luận của . Hơn nữa còn cố gắng đương. Quả nhiên là tâm ý tương thông.

      Ngao ngao ngao. Đợi mấy ngày rốt cuộc cơ hội tới. Kỷ Lâm để máy tính xuống chạy như điên về nhà thay quần áo, vứt lại toàn bộ học viên cho Bạch Kỳ rồi lái xe tới công ty của Diệp Chi, vừa đúng lúc Diệp Chi mới vừa ra khỏi công ty nên chạm thẳng vào nhau.

      “Chi Chi tới đón em về nhà.” Bộ mặt Kỷ Lâm vô cùng ân cần.

      “Éc…. cần.” đột nhiên đến làm Diệp Chi sợ hết hồn, phản ứng cự tuyệt ngay lập tức, trong tay nắm đồng tiền quơ quơ trước mắt Kỷ Lâm, “Tôi xe buýt, tiền cũng chuẩn bị rồi.”

      Kỷ Lâm da mặt rất dày, ràng nghe được ý tứ trong lời của Diệp Chi, nhưng làm bộ như nghe thấy cầm đồng xu trong tay của Diệp Chi, rồi nhét vào trong túi áo của . "Giữ lại để lần sau dùng.”

      xong, thấy Diệp Chi còn muốn , Kỷ Lâm ngẩng đầu chỉ chỉ bầu trời. "Em xem, tiếng sấm to như vậy, nữa mưa ngay đó.”

      Tin dự báo thời tiết hôm nay báo có mưa, Diệp Chi lại có bệnh là hay quên, lúc ăn điểm tâm ràng nhớ mang theo cây dù, nhưng ra cửa phát ra mình quên.

      Lúc này nghe Kỷ Lâm như thế mới phát giác mây đen cuồn cuộn bầu trời, khí trầm muộn, nhìn có lẽ mưa to. Chỉ có thể xuống bậc thang, miễn cưỡng nhìn Kỷ Lâm cười tiếng. “Làm phiền rồi.”
      Last edited: 25/9/14
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27.2 : Trời mưa mập mờ
      Editor: Băng

      phiền, phiền….” Kỷ Lâm vội vàng chạy lại mở cửa xe cho Diệp Chi vô cùng niềm nở . Nếu như mình cứ theo đuổi mạnh mẽ như vậy đoán chừng ấy dao động.

      Chuyện tốt lành có mà chuyện xấu nhiều, hai người mới được nửa đường mưa to như trút nước.

      Trong nháy mắt bầu trời tối đen như mực, tiếng sấm ầm ầm dứt, những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi mui xe phát ra thanh lộp bộp khiến người nghe kinh hãi. Tầm nhìn giảm xuống mức thấp nhất, thỉnh thoảng còn có tia chớp xẹt qua bầu trời, vô cùng kinh người.

      Cần gại nước phía trước theo kịp tốc độ rơi của hạt mưa, tiếp nữa chỉ sợ gặp nguy hiểm.

      Thời tiết quái quỷ này Kỷ Lâm mắng trong lòng câu, mở miệng với Diệp Chi: “ tìm chỗ đậu xe, thời tiết này có cách nào lái xe được. “Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, dám lơi là giây phút nào cả.

      “Ừ.” Diệp Chi đáp tiếng, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay may nhờ có ta tới, nếu chỉ sợ mình ngay cả về nhà cũng về được.

      Vận khí của hai người cũng tệ, vừa vặn bên đường có sân rộng có thể dừng xe nhưng những chủ xe đường đều hướng về bên đó. Kỷ Lâm thầm đổi hướng khác, rốt cuộc tìm được khoảng sân tương đối lớn, từ từ lái xe tiến vào.

      Nhưng tiếp theo cũng biết làm thế nào, mưa này biết lúc nào có thể ngừng, cũng thể ngồi mãi bên trong xe, phải tìm nơi nào trú mưa, sau đó nghĩ chuyện khác.

      Nhưng làm thế nào ra ngoài? Tại sao vừa mới chạy được đoạn đường lại mưa lớn vậy? sao nhưng Diệp Chi có lẽ hơi khó nghĩ.

      Nghĩ tới đây Kỷ Lâm quay đầu nhìn Diệp Chi lại vừa vặn đối mặt với ánh mắt của .

      “Tôi sao.” Diệp Chi nhìn cười an ủi, tiếng, “Ven đường có nhiều cửa hàng như vậy, chạy nhanh vào chỗ trú mưa cũng có vấn đề gì.”

      cuối tháng 8, mưa to cuốn bớt cái nóng, mang đến ít khí lạnh trong ngày hè oi ả, ánh mắt Kỷ Lâm nhìn thân thể gầy của Diệp Chi hồi. Trong lòng có chút nỡ, gầy như vậy, dầm mưa vòng có thể bị cảm hay ?

      Quay đầu nhìn ghế ngồi sau xe, có cái gì để che cho hoặc quần áo cho thay khi ướt. Trong lòng hơi bực mình, về sau nhất định phải để bộ quần áo để phòng khi cần.

      Kỷ Lâm thở dài, nhìn Diệp Chi rồi cởi áo khoác của mình ra nhét vào ngực , câu, “Dùng để che đầu.” Rồi nhanh chóng xuống xe, vòng qua bên này mở cửa xe cho Diệp Chi, Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng, chợt cúi xuống chỗ ngồi bế lên, đem áo khoác của mình che kín cho cực kì chặt chẽ, rồi mới chạy nhanh vào cửa hàng nào đó.

      “Khụ khụ…” Diệp Chi muốn với Kỷ Lâm vài câu, nhưng vừa mở miệng bị mưa như trút nước rơi vào miệng bị sặc ho khan vài cái, chỉ có thể im lặng ôm cổ của Kỷ Lâm chặt, vùi mặt vào bộ ngực của .

      Tốc độ của Kỷ Lâm rất nhanh, mấy phút sau vào hiệu may, vừa vặn chưa đến thời gian đóng cửa, trong cửa tiệm này rất đông người, tất cả đều là vào tránh mưa.

      Người bên ngoài chạy vô đều ướt sũng, rất may đây là của tiệm bán quần áo nên có quần áo khô để thay.

      Diệp Chi vừa được Kỷ Lâm đặt xuống từ trong lồng ngực, đợi đứng vững, Kỷ Lâm chạy tới trước giá treo lấy hai bộ quần áo, đưa bộ kín đáo cho Diệp Chi, “Nhanh thay đồ ngay để khỏi bị cảm, trả tiền.”

      “Nhưng…”

      “Đừng do dự, người tới ngày càng nhiều, lát đông quá phòng thử quần áo vào được nữa.” Kỷ Lâm đẩy Diệp Chi ra, móc bóp từ trong túi quần trả tiền.

      Vừa lúc đó, nhân viên phục vụ tới, nhìn mấy bộ quần áo rồi nhanh chóng tính tiền, chỉ chỉ phòng thử quần áo trống cuối cùng, “ chị mau thay , xíu nữa lại có nhóm người tới nữa đó.”

      xong, tay đẩy Kỷ Lâm, cái tay khác đẩy Diệp Chi, bộ dáng kia dường như muốn đem hai người nhét vào chung phòng thử quần áo.

      “Này.” Diệp Chi bước chân vào phỏng thử quần áo, nhìn phía sau Kỷ Lâm, mặt quẫn bách đỏ bừng lên “Chúng tôi phải…”

      Lời còn chưa hết, bỗng ‘Xoẹt’ tiếng, cửa tiệm bị đẩy ra, có đám người ướt sung từ bên ngoài vào, Diệp Chi với Kỷ Lâm mới nghe thanh này, theo bản năng nhìn lại.

      Phục vụ viên kia thừa cơ hội này, đẩy mạnh hai người vào trong phòng thử áo, ở bên ngoài dùng sức to vào bên trong: “Hai chị lề mề chậm chạp, bên ngoài còn có rất nhiều người xếp hàng, nhanh thay . Thay xong để người khác còn dùng nữa.”

      Dừng lát rồi tiếng lẩm bẩm thêm, “ ràng là vợ chồng, lúc này lại giả vờ thuần khiết, là…”

      Diệp Chi với Kỷ Lâm cũng nghe được thầm. Trong phòng thử quần áo bé, hai người nghiêm mặt bắt đầu thay đồ nhưng để cho thân thể của mình đụng phải đối phương. Ánh đèn sáng ngời ở đầu, trong phòng thử áo yên tĩnh chỉ còn lại thanh nước người ngừng rơi xuống đất. Ánh mắt của Diệp Chi với Kỷ Lâm cẩn thận đụng nhau trung, đầu tiên là sững sờ, sau đó đỏ mặt nhếch nhác quay đầu ra chỗ khác.
      Last edited: 2/10/14
      tart_trung, thư hồJan Bùi thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28.1 : Tiến dần từng bước
      Editor: Băng

      Hôm nay Diệp Chi mặc cái váy liền màu trắng làm bằng tơ tằm dài tới đầu gối, bên hông dùng đai lưng to màu đen khảm đá lấp lánh buộc vòng quanh cái eo mềm mại mảnh khảnh, nhìn vừa tôn dáng vừa xinh đẹp.

      Tơ tằm vừa mỏng lại , mùa hè mặc vô cùng mát. Diệp Chi rất thích cái váy này, nên tần số mặc nó cũng nhiều hơn so với những bộ đồ khác, nhưng mắc mưa cũng tốt lắm.

      Tơ tằm tuy hai lớp nhưng vẫn rất mỏng, mưa to như vậy làm ướt đẫm hết, vải dán chặt ở người, ngay cả áo lót bên trong cũng lộ ra ngoài, nửa che nửa đậy, nửa kín nửa hở, cực kỳ mê người.

      Kỷ Lâm cẩn thận liếc Diệp Chi cái, lập tức hốt hoảng dời mắt , gian như vậy, người mình thích lại ăn mặc như vậy, nếu có phản ứng mới là có vấn đề.

      Hai người lúng túng, xấu hổ, sững sờ đứng ở trong phòng thử quần áo, giống như hai cây cọc gỗ câu cũng .

      Nữ nhân viên ở bên ngoài nghe bên trong còn chưa có động tĩnh, giận dữ “Aizzz… các ngươi nhanh lên có được ? Ta đây rất bận, nếu thay ra cho người khác vào.”

      Đầu năm nay làm ăn cũng đâu có dễ dàng, vất vả mới kiếm được cơ hội lớn này, bỏ qua mới là người ngu. ta mới vừa rồi cũng len lén đem bảng giảm giá giấu .

      “Khụ khụ, em thay trước .” Thân thể Kỷ Lâm áp sát vách tường, nhắm mắt lại nhìn Diệp Chi, câu.

      Quần áo ướt sũng người chẳng những khó chịu mà còn lạnh. Nhưng sao có thể thay quần áo trước mặt Kỷ Lâm được. thà rằng cứ như vậy về nhà, chứ quyết thay.

      Mặt của Diệp Chi đỏ lên, giọng lại vừa vừa , như mèo nhìn Kỷ Lâm , “Tôi...tôi thay, thay , tôi ra ngoài chờ .”

      xong câu, muốn đẩy cửa ra ngoài. Nhưng bước chân còn chưa có ra bị Kỷ Lâm đè bả vai xuống.

      “Thay . thay lỡ bị cảm tốt.” giương mắt
      Nhìn lên vách tường, bỗng nhiên thò tay tắt đèn phòng thay quần áo “Như vậy thể thấy được, em mau thay .”

      Trong gian hẹp đột nhiên tối hù, cảm xúc càng thêm mạnh mẽ. Tuy nhìn thấy, nhưng tâm lý mới là cản trở, ở trước mặt người đàn ông có tình cảm đặc biệt đối với mình thay quần áo, Diệp Chi tự gan của còn chưa có lớn như vậy.

      Nhưng chưa cự tuyệt lần nữa, Kỷ Lâm lại mở miệng : “Bây giờ chúng ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc cùng thay quần áo, hoặc đều thay quần áo.

      Tại sao thể có người thay? Diệp Chi còn chưa hỏi câu đó, Kỷ Lâm đoán được ý của , tiếp tục : “Người bán hàng kia nghĩ chúng ta là vợ chồng, nếu ra ngoài ta khẳng định cho là muốn thay quần áo, vì để kiếm lời nhiều nên để cho bước vào lần nữa.”

      Dừng lát, thấy Diệp Chi lên tiếng, thanh trở nên đáng thương “Chi Chi, mặc quần áo ướt sung rất khó chịu, em để cho cứ như vậy ra ngoài, đúng ? Đúng ?” đến câu cuối cùng bắt đầu nũng nịu.

      “Nhưng…”

      Hơn nữa mỗi ngày còn dạy Hoàn Tử, nếu bị cảm, chừng lây cho Hoàn Tử.”

      Những lời nặng nề này đánh trực tiếp vào trong lòng Diệp Chi, khẽ cau lông mày lại, nếu Kỷ Lâm bị cảm mình cũng cho Hoàn Tử học Taekwondo, Hoàn Tử chắc chắn bị liên lụy, mà mình nhất định phải ngăn chặn tất cả cơ hội khiến con trai bị bệnh…

      Gương mặt của Diệp Chi nóng bỏng, hôm nay chẳng lẽ phải ở chỗ này thay quần áo hay sao? đúng, có thể ra ngoài. cần ở trước mặt Kỷ Lâm thay quần áo, cũng cần nhìn thay quần áo.

      Nhưng chưa kịp hành đồng, bên tai truyền đến tiếng cởi quần áo sột soạt. Trong lòng Diệp Chi cả kinh lùi về phía sau bước, “ làm gì?”

      “Cởi quần áo.” Kỷ Lâm hết sức đương nhiên, “Quần áo ướt mặc rất khó chịu.”

      Diệp Chi nuốt nước miêng, “ có thể nhìn thấy để thay đồ sao?”

      “Có thể lần mò.” Kỷ Lâm thành trả lời “Rất dễ. Nếu có thể dạy cho em lần mò? Đưa tay của em cho .” xong bắt lấy tay Diệp Chi.

      cần.” Đầu ngón tay chạm nhau, Diệp Chi kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng hất tay của Kỷ Lâm ra, biết nhìn thấy nhưng ánh mắt vẫn nhắm chặt, “ thay nhanh lên.”

      Người này, thế nào lại biết xấu hổ. Diệp Chi cắn môi, đỉnh đầu suýt nữa bốc khói. Lúc này lại thể mở cửa ra ngoài, đúng là…

      “Tốt lắm, tốt lắm, nên gấp, cởi quần lót.”

      “… mặc quần lót?” Diệp Chi bỗng lời trong lòng ra ngoài, sau khi xong, quả hận thể cắn rơi đầu lưỡi của mình.

      “Ướt nên mặc.” Có lẽ vào hoàn cảnh này nên Kỷ Lâm xấu hổ trước kia sớm chạy mất dạng, trả lời rất thoải mái.

      “…” Diệp Chi giựt giựt khóe miệng, người này đúng là tác phong phóng khoáng.

      “Tốt lắm, thay xong, tới em đó.” Kỷ Lâm lục lọi bộ quần áo rồi đưa cho Diệp Chi, “Nhìn thẳng về phía trước, chỉ em cách lần mò.” Dừng lát, thêm câu, “ bảo đảm có nhìn trộm, em thay nhanh .”

      Diệp Chi nhận lấy quần áo từ tay thẹn thùng, đầu ngón tay đều phát run, người này làm sao lại có thể da mặt dày như thế chứ…

      Diệp Chi hít hơi sâu, ép buộc mình chấp nhận thực tế, trong lòng định thần chứng phút rồi mới run rẩy lên tiếng : “ cho mở mắt.”

      “Được… Được, bảo đảm mở mắt.” Kỳ Lâm gật đầu như bằm tỏi. Trong lòng hồi hộp, Chi Chi chịu ở trước mặt thay quần áo, điều này lên điều gì? tin tưởng mình.

      Mình tuyệt đối phụ tin tưởng của . Mặc dù… Trong lòng ra muốn phụ

      Tay Diệp Chi run run tháo đai lưng, dùng răng cắn áo lót khô ráo ngăn trước ngực, hai tay nắm cổ của ám đầm, cong cánh tay lên nhanh cởi áo đầm ra. Nhanh chóng mặc áo sơ mi, lúc này mới thở phào nhõm, đưa tay sờ quần.

      Sờ soạng mấy lần cũng có sờ thấy, chỉ có thể nhờ Kỷ Lâm giúp đỡ, “Quần đâu?”

      “Nơi này.” Kỷ Lâm ân cần đưa quần cho , dừng lát, chợt nhăn nhó : “Chi Chi… Quần áo ướt sung hết rồi, cởi ra . Khụ khụ… Mặc tốt.”

      Đại não Diệp Chi oanh tiếng, trong nháy mắt hiểu trong lời Kỷ Lâm hàm ý tứ gì. Người này thế nhưng lại muốn mình…

      mắc cỡ thiếu chút nữa tìm cái lỗ để chui vào, đầu óc nóng lên, trực tiếp đưa tay đẩy Kỷ Lâm, tức giận : “ tránh ra.”
      Last edited: 2/10/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28.2 : Tiến dần từng bước

      cố trút hết buồn bực trong lòng rồi lại quên lúc này hai người ở trong phòng thử quần áo hẹp, đẩy Kỷ Lâm hề nhúc nhích, ngược lại tay trượt cái ngã vào trong ngực Kỷ Lâm.

      Áo sơmi dài tay, cổ áo lại rộng lần này ngã liền lộ ra cả bờ vai mượt mà. Mà tay Kỷ Lâm vừa đúng lúc nắm bả vai Diệp Chi.

      ra… ra, em mặc quần xong liền ra.” Giọng Kỷ Lâm giấu được nụ cười, giống như con mèo trộm thịt, “Mặc dù muốn ôm em nhiều hơn chút, nhưng đoán chừng nhân viên phục vụ phía ngoài đồng ý.”

      xong, bàn tay ở vai xoa xoa mấy cái.

      “Buông ra.” ‘Bộp’ tiếng, Diệp Chi đánh rơi tay Kỷ Lâm ra, lui về phía sau bước sửa sang lại quần áo, bất chấp mọi thứ vội vàng cúi người xuống mặc quần lên.

      Xác định người mình ăn mặc chỉnh tề rồi, mới kéo cửa phòng thử quần áo trước bước ra ngoài.

      “Hai người là lề mề.” Nhân viên phục vụ oán trách câu, “Aizzz… làm sao lại tắt đèn như vậy ?” ta đứng bên ngoài giơ tay mở đèn lên, nhìn Kỷ Lâm sững sờ đứng tại chỗ có phản ứng, “Quý khách, có thể ra ngoài được ? Những người bên ngoài chờ lâu rồi.”

      “A…Được.” Kỷ Lâm bây giờ mới định thần lại, bước chân ra khỏi phòng thử quần áo, nhưng mặt vẫn còn hơi ngơ ngác.

      Mới vừa nãy sờ vai của Diệp Chi, đầu ngón tay của giống như chạm thấy vùng được mịn màng, giống như là vết sẹo. . . . . . Nhưng chỉ mới chạm được chút. Sau đó vụng trộm sờ sờ lại nhiều lần, nhưng tìm được chỗ đó.

      Chẳng lẽ là cảm giác của mình sai lầm? Hay là mình sờ trúng phụ kiện của áo?

      Trái tim Kỷ Lâm đập bịch bịch, căn bản dám nghĩ đến khả năng cực kỳ bé đó, chỉ có thể cố đè nén kích động ngừng dâng trào trong lòng xuống, giả bộ bình tĩnh tới trước mặt Diệp Chi.

      Diệp Chi để ý tới , nhìn trái nhìn phải nhưng nhìn mặt của .

      “Chi Chi” Giọng Kỷ Lâm khô khốc, trong lòng bàn tay cũng chảy rất nhiều mồ hôi. Cách vài giây sau mới khó khăn phun ra câu “Em.. Bả vai của em có vết sẹo sao?”

      Làm sao biết? Diệp Chi vừa định hỏi nghe Kỷ Lâm câu kế tiếp, “... mới vừa sờ thấy.”

      Diệp Chi nghẹn lời, thiếu chút nữa xông lên cho gương mặt tuấn tú của Kỷ Lâm cái tát.

      có.” Có cũng cho biết.

      có sao? Nhưng ràng sờ. . . . . .”

      có chính là có.” Diệp Chi nâng cằm lên nhìn Kỷ Lâm khiêu khích “Tôi lừa có ích lợi gì, ha ha, vai tôi tại sao có thể có sẹo được chứ. Tuyệt đối có.”

      “Ừ.” Kỷ Lâm thất vọng cúi đầu, xem ra mình nhầm lẫn, nghĩ trùng hợp vậy đâu rồi mà.

      Ở ngoài mưa vẫn còn to, mưa lất phất đường. Tiếng mưa ào ào và tiếng sấm ầm ầm vang vọng ở bên tai. Diệp Chi với Kỷ Lâm đứng ở góc, cũng khép mắt lại vẻ mặt khác nhau.

      Mưa to ước chừng hai giờ, Diệp Chi với Kỷ Lâm cũng ở trong cửa hàng may mặc đợi hai giờ. Lúc ngừng mưa, những người trong cửa hàng nhảy cẫng lên hoan hô rồi chen lấn nhau ra cửa.

      Tâm tình tốt chỉ vừa mới duy trì mấy giây biến mất hầu như còn, thình lình xảy ra mưa to làm tình huống hỏng bét hết. Lối bộ vô cùng ẩm ướt còn những hầm thoát nước xung quanh cũng bật tung nắp, càng khoa trương hơn là cầu phía trước quảng trường sập, nguyên phần phía nam sập xuống rồi, phía dưới lại đè chiếc xe hàng lớn. Đoán chừng ngày mai được lên trang nhất Nhật báo.

      Kỷ Lâm

      lái xe thận trọng trong đêm đen, dám tăng tốc độ, tốc độ nhanh như rùa vất vả mới lái đến lầu dưới nhà Diệp Chi.

      “Lúc trở về cẩn thận chút.” Diệp Chi xuống xe nhìn vào bên trong dặn dò, dừng lát rồi tăng thêm câu “Về đến nhà gởi tin nhắn cho tôi.”

      Kỷ Lâm gật đầu nhìn Diệp Chi cười cười rồi nổ máy đạp ga... nhưng xe lại có phản ứng.

      phải lúc này lại hết xăng chứ? Khóe miệng Kỷ Lâm giựt giựt, mấy ngày trước trong bình xăng cũng còn nhiều, nhưng đổ thêm nghĩ tới bây giờ. . . . . .

      tin nên đạp chân thêm vài cái, chiếc Land Rover màu đen chỉ vọt tới trước vài mét rồi có phản ứng.

      Quả nhiên là hết xăng, Kỷ Lâm nện cho tay lái cái khóc ra nước mắt. Lần này quả là xấu mặt mà.

      “Thế nào?” Diệp Chi phát có gì ổn, gõ cửa sổ xe hỏi.

      “Chi Chi, xe hết xăng.” Gương mặt Kỷ Lâm đau khổ, “Nhưng may là đưa em về đến nhà.”

      Trong lòng Diệp Chi cảm thấy ấm áp, ngừng vài giây rồi quay mặt, “ theo tôi lên lầu , tôi xem tôi có ở nhà , nếu tôi ở nhà, có thể lấy xe của tôi .”

      Cơ hội tốt như vậy Kỷ Lâm tại sao có thể bỏ qua được. mặt lập tức từ u ám chuyển sang tươi cười đẩy cửa xe ra bước xuống xe, tốc độ lên lầu rất nhanh giống như chỉ sợ Diệp Chi đổi ý.

      Ba Diệp với mẹ Diệp nhìn thấy Kỷ Lâm hết sức kinh ngạc, nghe Diệp Chi nguyên nhân xong liếc mắt nhìn nhau, tiếc nuối : “ con hôm nay có ở nhà.”

      Vận khí này. . . . . . Kỷ Lâm thở dài nhìn sang Diệp Chi “Thôi, để xe ở nhà em rồi gọi taxi về nhà.”

      “Cái gì mà gọi taxi.” Mẹ Diệp từ ghế salon đứng lên, hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Chi, “Mưa còn chưa dứt người nào dám ra đường, Kỷ Lâm, cậu nghe lời dì , cậu ở nhà của dì ngủ đêm .”

      “Mẹ.” Diệp Chi vội vàng mở miệng ngăn cản.

      “Con câm miệng.” Mẹ Diệp rầy la Diệp Chi “Tiểu Kỷ đưa con trở về nhà dễ dàng sao ? Ở lại đêm thế nào ?” Quay sang Kỷ Lâm lập tức đổi lại khuôn mặt hòa ái “Tốt lắm, nghe lời dì tối nay ở lại đây. Tối nay ra đường quá nguy hiểm, dì cũng thể để cậu về.”

      “Nhưng trong nhà có phòng trống.” Diệp Chi giọng lầm bầm câu.

      Vừa lúc đó Hoàn Tử bị lơ là rất lâu giọng chen vào câu, “Mẹ, giường của con rất lớn.”

      Còn bị con trai bán đứng. Diệp Chi khóc ra nước mắt. Đứa này ăn cây táo rào cây sung.

      Mọi lý do đều dùng hết cũng thể ngăn cản việc Kỷ Lâm ngủ lại tối nay. Diệp Chi cắn cắn môi đón nhận thực tế.

      Kỷ Lâm toét miệng cười vui vẻ. Cùng Hoàn Tử mắt to trừng mắt , tiếng động khích lệ: Hoàn Tử. Làm tốt lắm, sau khi huấn luyện viên trở về nhất định có phần thưởng cho cháu. Được !!!

      Hoàn Tử: Tối nay có thể còn có sấm đánh. . . . . . Nam tử hán thể để cho mẹ ôm, trước hết mượn huấn luyện viên Kỷ dùng chút.

      Bọn họ bên này vội vàng dọn dẹp phòng, mà ở trong bệnh viện cách đó xa, Diệp Khung thăm thủ hạ bị trọng thương, muốn rời khỏi bệnh viện gặp được người đỡ vách tường từ từ về phía trước, Triệu Thanh Uyển.

      có thân hình thon thả, diện mạo thanh lệ dịu dàng rất xinh đẹp. Nhưng sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, hai chân run lên, nhìn cái có thể biết ở bệnh viện làm cái gì.

      Nhưng lại kiên trì về phía trước, dù mỗi lần chỉ bước được bước nhưng có dừng lại.

      Ánh mắt Diệp Khung bị hấp dẫn, ma sai quỷ khiến thế nào lại tới trước mặt Triệu Thanh Uyển, “Có cần tôi giúp tay ?”

      Triệu Thanh Uyển nhìn cái “ cần.”

      “Bạn trai đâu?”

      “Chạy trốn.”

      “Bạn bè đâu?”

      có.” Triệu Thanh Uyển cười lạnh. Người này là khó hiểu, nhìn giống người tốt, ngờ lại tốt bụng như vậy.

      “Tôi đỡ ra khỏi bệnh viện.” Diệp Khung vươn tay đỡ Triệu Thanh Uyển lại thêm câu “Chỉ tiện tay mà thôi.”

      có bất kỳ người nào có thể dựa vào, bất cứ việc gì đều chỉ có thể dựa vào bản thân. Diệp Khung nhìn trước mắt bỗng nhớ đến mình, kể từ khi ông bà qua đời mình cũng như vậy, có người nào để dựa vào. Cha mẹ tuy phải cố ý bỏ , nhưng bị vứt bỏ sáu năm, tâm lý của có ảnh hưởng rất lớn, cũng có cách nào đối với bọn họ thân mật hơn.

      Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Khung. hồi lâu sau nở cười “Cũng tốt, làm phiền rồi.”

      “Đừng khách sáo.” Gương mặt Diệp Khung lạnh lùng tiến lên bước, dễ dàng bế Triệu Thanh Uyển lên.

      Bên ngoài mưa to ngớt, sắc trời tối tăm, ban đêm so với bình thường tới sớm hơn nhiều, cơn mưa to trong ngày hè cơ hồ làm cho người ta thở nổi.
      Last edited: 2/10/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29.1 : Ngủ chung
      Editor: Băng

      Phàm là đàn ông trong xương đều có chủ nghĩa đàn ông, nhìn thấy nhu nhược tâm lý ít nhiều cũng có ý nâng niu bảo vệ.

      Diệp Khung quanh năm ở giang hồ, đương nhiên có tính tình đau xót người khác nhưng bỗng nhiên Triệu Thanh Uyển xuất gợi lên thương trong lòng mà thôi.

      trời sinh cố chấp mà quật cường luôn tuân theo lẽ thường. Đại đa số đàn ông đều thích ngây thơ nhà lành, Diệp Khung cố tình thích loại quả cảm kiên cường, hai.

      Năm nay Diệp Khung ba mươi hai tuổi, nghề nghiệp phải là tốt nhưng tướng mạo của rất được, những mê mẫn khuôn mặt này của đếm xuể. Diệp Khung phải Kỷ Lâm, trong đầu cũng có đạo đức khuôn mẫu. Đối với phụ nữ cự tuyệt, chỉ cần xinh đẹp ngủ là được.

      Nhìn lại ngay cả tên của người ta cũng nhớ được, qua nhiều năm đau lòng, rơi lệ, thậm chí nạo thai sợ rằng tay cũng đếm hết, vậy mà lại buồn quan tâm.

      Lòng của Diệp Khung cứng rắn lạnh lẽo rồi lại rỗng tuếch, cái gì cũng chứa nổi. Vậy mà hôm nay, bóng dáng Triệu Thanh Uyển mặt mày trắng bệch vịn tường từng bước về phía trước, trong lúc lơ đãng xâm nhập trong mắt của đánh tới trái tim .

      Nhất là đó ngẩng đầu ưỡn ngực, đối mặt với mình chút yếu thế, bình tĩnh sắc bén, chút cũng vì tình huống trước mắt của bản thân mà rơi vào thế hạ phong.

      Diệp Khung dừng xe ở nơi Triệu Thanh Uyển chỉ, những tia sáng kỳ dị liên tiếp rơi vào mắt.

      “Cám ơn, đến nhà tôi rồi.” Triệu Thanh Uyển tháo dây an toàn ra, mở cửa xuống xe.

      Nhưng chân trước mới


      vừa xoải ra khỏi xe cổ tay bị Diệp Khung bắt được. Giọng đàn ông trầm thấp ở trong bóng đêm đen càng nghe có vẻ êm tai, trừ lạnh lẽo mang tới chút kích thích “Tên của cùng số điện thoại.”

      Triệu Thanh Uyển quay đầu lại sắc mặt vốn tốt ở dưới ánh đèn càng lộ vẻ bi thương, muốn theo đuổi tôi?”

      Diệp Khung cười “Tôi cho là đoán được.”

      Ánh mắt Triệu Thanh Uyển ngưng lại, ngờ ta lại thừa nhận ngay lập tức như vậy. Giương mắt nhìn lại, đáy mắt người đàn ông này đen nhánh thâm thúy hẳn là nghiêm túc.

      Dừng lát rồi thấp giọng : “Triệu Thanh Uyển, điện thoại là. . . . . .”

      Diệp Khung nghiêm túc lưu số điện thoại của Triệu Thanh Uyển vào di động, còn gọi qua điện thoại xác nhận lại lần nữa rồi mới hài lòng cất điện thoại di động vào túi. Nhìn ngắm xung quanh để nhớ vị trí nhà rồi mới lái xe .

      Ở nhà họ Diệp.

      Kỷ Lâm mặt dày mày dạn đứng ngay ở cửa sống chết cho Hoàn Tử đóng cửa phòng tắm.

      “Hoàn Tử, huấn luyện viên giúp cháu tắm.” Con ngươi của Kỷ Lâm hẹp dài ở dưới ánh đèn sáng có vẻ rất trong sáng lóe ra mong đợi.

      Gào khóc đòi tắm cho Hoàn Tử. Hoàn Tử ướt nhẹp nhất định rất đáng . Làm thế nào? tại rất muốn đem đứa trẻ đặt trong bồn tắm.

      Hoàn Tử bị huấn luyện viên Kỷ nhiệt tình đứng ở cửa hù sợ, từ trước đến giờ khuôn mặt nhắn luôn lạnh lẽo tại có chút sững sờ, bộ dáng huấn luyện viên như vậy giống như muốn bán mình đổi tiền uống rượu.

      “Hoàn Tử, cháu nghe huấn luyện viên .” Kỷ Lâm lách mình chen vào phòng tắm ‘rắc rắc’ tiếng đóng cửa lại, từng bước đến gần đứa “Mẹ là con , Hoàn Tử thể cùng con tắm, nhưng chúng ta đều là con trai dĩ nhiên có thể cùng nhau tắm rửa.”

      Dừng lát, lại hỏi: “Cháu nhà tắm công cộng bao giờ chưa? Đó là nơi có nhiều người cùng tắm với nhau.”

      Hoàn Tử ngây ngốc lắc đầu, chưa từng và cũng biết nhà tắm công cộng là gì.

      “Cháu xem, cháu chưa từng cùng tắm với những người khác vậy tính là đàn ông. Hôm nay huấn luyện viên với cháu cùng nhau tắm, chính là để cho cháu biến thành người đàn ông chân chính.” tay Kỷ Lâm ôm lấy Hoàn Tử bế lên, nhanh chóng cởi hết quần áo của đứa ra rồi nhàng bỏ vào bồn tắm ấm áp, khóe miệng nhếch lên cao, “Cháu nên cảm tạ huấn luyện viên.”

      lại tràng nhưng Hoàn Tử ra cũng hiểu gì, chỉ mê mê tỉnh tỉnh cảm thấy huấn luyện viên Kỷ với mình cùng nhau tắm rửa để biến mình thành người đàn ông chân chính, nên mình phải cảm tạ huấn luyện viên.

      Hoàn Tử mấp máy môi có chút ngượng ngùng, huấn luyện viên Kỷ đối với mình tốt. Mình bây giờ nên đồng ý chú ấy làm ba mới của mình mới đúng.

      “Cám ơn huấn luyện viên.”

      “Đừng khách sáo.” Kỷ Lâm được tiện nghi còn ra vẻ, lúc chuyện cởi hết quần áo của mình ra, chân dài duỗi thẳng bước vào trong bồn tắm, đem Hoàn Tử ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó chờ đợi tắm ôm vào trong ngực mình, xoa nắn nhàng cho ướt tóc đứa mới cầm dầu gội đầu lên dịu dàng : “Nhắm mắt, nếu cay mắt cháu.”

      Hoàn Tử nghe lời nhắm mắt lại trưng ra khuôn mặt nhắn mặc cho Kỷ Lâm lấy dầu gội xoa lên đầu cậu.

      biết nghe lời, Kỷ Lâm hung hăng hôn cái lên gương mặt trơn mềm của đứa , vừa nhàng xoa tóc cho cậu vừa : “Mấy ngày nay chú Mạnh kia có tới tìm mẹ cháu hay ?”

      Lúc chưa mở miệng cảm thấy gì vừa mở miệng cảm thấy giọng mình có chút chua xót, ngay cả Kỷ Lâm cũng sợ hết hồn, may Hoàn Tử còn nên nghe ra được cái gì.

      biết, mẹ bận nên ở nhà.” Hoàn Tử suy nghĩ lát rồi trả lời rất nghiêm túc.

      Ngón tay của Kỷ Lâm dừng lại, “Này Hoàn Tử cho huấn luyện viên biết, cháu có muốn chú Mạnh làm ba mới của cháu ?”

      Hoàn Tử nhắm mắt chặt, trả lời chút do dự “ muốn.”

      Kỷ Lâm nghe vậy cười tít mắt, giọng cũng nhàng hơn “Nhắm mắt lại nữa nhé, huấn luyện viên bắt đầu xả nước xối bọt đây.”

      Nhìn đứa trẻ mím môi nhíu chặt khuôn mặt nhắn, bộ dáng vô cùng đáng , trong mắt Kỷ Lâm nụ cười lại sâu hơn. Mở vòi hoa sen ra thận trọng xối sạch bọt xà bông cho Hoàn Tử.

      “Tốt lắm.” Kỷ Lâm sờ sờ mái tóc đen mềm mại đầu Hoàn Tử ý bảo cậu mở mắt rồi mới xoa sữa tắm lên người cậu.

      Trong miệng còn lẩm bẩm “Cháu xem Hoàn Tử, huấn luyện viên mỗi ngày dạy Taekwondo cho cháu, cháu phải đứng về phía huấn luyện viên biết ?”

      “……” Hoàn Tử nghe hiểu.

      “Chú Mạnh đó.” Kỷ Lâm tiến tới bên tai Hoàn Tử xúi giục đứa “Cháu thể để cho chú đó đem mẹ giành mất, phải kiên quyết ngăn chặn mẹ với chú đó cùng nhau ra ngoài, vừa thấy tình huống bất thường lập tức thông báo huấn luyện viên.”
      Last edited: 2/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.