Em là ai, giấc mộng của em - Hoa Nhược Lam DROP

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoa Nhược Lam

      Hoa Nhược Lam New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Em là ai, giấc mộng của em [​IMG]

      Tác Giả: Hoa Nhược Lam
      Thể loại: đại,Bang phái,hài sủng
      Số Chương: Chưa -------------

      Giới Thiệu:
      - ngước lên nhìn bầu trời: " haizzz......Ông trời ơi sao cuộc đời con còn bi đát hơn tiểu thuyết ngôn tình thế này" Ầm...ầm....Sét từ đâu đánh đùng 1 tiếng sáng lên góc trời xa trước mắt ......................
      Đoạn 1:

      " ơi, đâu rồi?....."- chùi tay vào xoa dịu cơn sợ hãi nhận ra ko ở đây

      Đoạn 2:

      " em tự cởi hay đợi tới cởi ra?" - khóe miệng cong dàng khiến cho người ta cảm thấy người trước mặt giống như 1 con hồ ly vờn 1 con chuột .......

      ....... em sai rồi.. ......!!

      Tiếng chưa kịp hoàn chỉnh... an vị chiếc giường thân tự lúc nào.!!

      Đoạn 3:

      - ko sai...chỉ có tôi...Tôi sai rồi. sai rồi

      Ốc đảo này......chỉ là hoang đảo trong mơ mà thôi..... hihi.

      Chào mọi người.hôm nay đào cái hố này hi vọng bà con gần xa thích......!!! Hẹn gặp mọi người ở chương đầu tiên nhé♥
      Minhnguyen18ngocanh thích bài này.

    2. Hoa Nhược Lam

      Hoa Nhược Lam New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Chương 1

      Thời tiết ẩm ướt mây kéo giăng của tháng 7.

      Thời điểm tan tầm của công ty mọi người đều vội vã chạy nhanh để tránh cơn mưa kéo tới kia chỉ riêng có mình ,nhàn nhã từ từ bước ra khỏi văn phòng cùng hộp giấy to

      “Bị đuổi việc” – Lam Lam lặng lẽ ngước nhìn bầu trời.Cũng nơi này cách đây 4 năm đầy nhiệt huyết bước vào,cứ nghĩ bằng đam mê xây dựng nghiệp ai ngờ. ra đam mê cũng có thể bị thay thế bởi tiền bạc

      Nhấc điện thoại bấm dãy số quen thuộc.
      Lần thứ n cuộc gọi vẫn ai nghe


      “chết tiệt….khi cần gọi chẳng nghe máy,đúng là đồ tồi”- Lam lam mệt mõi bước tiếp.Cũng đúng thôi. là gì? mối quan hệ mập mờ.Giữa nam và nữ chẳng gì cứ lặng lẽ bên nhau mỗi ngày.Họ hơn tình bạn nhưng chẳng phải là tình . có quyền gì mà đòi hỏi đáp lại của
      --------
      Quán Bar Zone: trong những quán bar nổi tiếng của Thành phố A

      “Hạo phong…Hôm nay sao rãnh rỗi mà tới đây thăm em thế này” – Bảo Trâm thành thạo rót đều pha chế hỗn hợp rượu màu sắc ra ly

      “Trần trung đâu? gọi cho nó cả ngày mà thấy mở máy”- Hạo phong đưa tay nới lỏng cavat của mình

      “khéo đùa.. ấy ở đâu sao lại hỏi em.Đây uống .Ly cuối cùng đấy.Uống xong rồi về .em có việc phải luôn đây.” – Bảo trâm đẩy ly về phía rồi chậm rãi xoay người bước ra khỏi quầy bar.Cứ như chạy trốn cái gì đó

      “Tình đúng phiền phức” – Hạo phong mỉm cười nhàn nhạt nhìn xoay .
      Phiền phức sao?? phải cũng ở trong mớ phiền phức ấy ngần 4 năm trời sao!

      quay người uống hơi uống sạch ly rượu cũng nối bước tiếp khỏi quầy.

      Chiếc Lamborghini xám bạc lướt khi trời bắt đầu mưa.Càng lúc càng to.
      -----
      Góc ngã ba đường.Lam lam chạy nhanh để tránh cơn mưa càng to.Nước mưa càng lúc càng to áp hẳn vào mặt như té tát.khó có thể nhìn đường
      Két……Tiếng rít xe thắng mạnh lếch bánh cả đoạn.​

      “aaaaa……aaaaaaa”- Lam Lam hoảng sợ.nhìn thấy ánh sang gắt gao lao tới trong màn mưa. cảm giác mình bay…bay 1 đoạn trong màn mưa…

      “thiếu gia...có tai nạn.” – tài xế Trương lo lắng nhìn về phía sau.Cậu chủ mệt mỏi dựa vào thành ghế

      “Nhưng xe kia chạy luôn rồi.Hình như là . ngã sang đầu xe của chúng ta.Vậy phải làm sao giờ?” Ông lo lắng nhìn cậu chủ của mình.Trước giờ cậu chủ bao giờ lo tới chuyện người khác nhưng này đáng thương

      Đôi mắt quyến rũ chớp mở nhìn ra phía trước….

      “Đưa ấy lên xe tới bệnh viện”- Hạo phong nhàn nhạt mở miệng

      Tài xế Trương như được ân xá.khẩn trương mở cửa xe chạy tới bên Lam Lam.Người đầy máu xung quanh rãi rác những món đồ văng ra từ trong hộp của
      ----
      Bệnh viện Lớn nhất thành phố A

      “Cám ơn ông hợp tác cho công tác điều tra” – viên cảnh sát bắt tay ông Trương nhìn sang Hạo Phong

      Thành phố này ai biết là ai.Tổng giám Đốc Thượng Quan Hạo phong nắm trong tay chuỗi khách sạn cao cấp toàn thành phố.Ngoài ra còn là 1 trong những thành phần nắm chủ chốt trong bộ máy hoạt động ban đêm của toàn thành phố A xa hoa này

      “Xong chưa.Chúng ta thôi.Tôi mệt rồi.” – Hạo phong day day thái dương.Chỉ có ngày nghỉ mà lại bị chuyện quái quỷ làm phiền thế này.chẳng hiểu đầu óc bị rượu kia làm say hay sao mà hôm nay lại phá lệ xen vào chuyện bao đồng còn ở đây cả tối

      “Ai là người nhà bệnh nhân” – Bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng

      “Chúng tôi là người đưa ấy vào đây” – Ông Trương lên tiếng trả lời

      ấy sao.Chỉ rách ngoài da.Nhưng phần đầu có va chạm nên phải đợi tỉnh dậy để kiểm tra kĩ hơn”- bác sĩ tiếp tục

      ấy tỉnh rồi bác sĩ” – y tá từ trong phòng bước ra thong báo

      ----
      “Chào ,tôi là bác sĩ. có biết đây là đâu ?” – bác sĩ nhàng nhìn

      “……đây là đâu”- ngơ ngác nhìn 4 người trước mặt mình.Dừng lại ở người đàn ông nghiêng người nhàn nhạt ngồi ở sofa đối diện

      “Đây là bệnh viện… tên gì?”- vị bác sĩ lại tiếp tục hỏi

      “..tôi tên….tôi tên…..tên gì???” – lại ngơ ngác hỏi lại.Đầu nhức buốt khi càng lúc càng trống rỗng

      ấy có biểu của mất trí tạm thời.Trong hai vị người theo tôi ra ngoài để hoàn tất thủ tục của ấy.

      Ông trương ngơ ngác nhìn rồi lại bước theo vị bác sĩ ra ngoài

      Trong phòng chỉ còn lại 2 người bốn mắt nhìn nhau

      nhìn cái gì?” – Hạo Phong khó chịu quay nhìn

      …. biết tôi hả?” – mở to mắt nhìn . là người đầu tiên khi mở mắt ra nhìn thấy.Cảm giác rất gần rất gần

      biết. bị tai nạn.tài xế tôi đưa vào đây”- nhàn nhạt

      “………”
      “………”
      Hạo phong cầm chiếc áo vest chuẩn bị đứng lên.. có 1 bàn tay níu lại

      đừng ”- mở to mắt nhìn .Cứ như sợ biến mất

      “tại sao?”- hơi ngạc nhiên nhìn .Đôi mắt quét ra 1 tia lạnh nhạt nhìn trước mặt mình

      “tôi…tôi….” – sợ hãi lấp lửng đáp nhưng đôi tay vẫn giữ lấy tay

      “Tôi sợ…1 mình… đừng được ”- lo lắng nhìn cách mong chờ
      Ánh mắt đỏ hoe,mái tóc hơi rối ngang vai,trong bộ đồ bệnh nhân trong như bé mỏng manh dễ vỡ hoảng sợ

      Hạo phong lâu rồi cảm giác này. lâu rồi nhìn kĩ nào.Những người phụ nữ leo lên giường rồi bước xuống 1 cách vội vã.như cách đàn ông với đàn bà qua đường.Như gió tới chẳng để lại gì

      đẩy tay ra nhàng ngồi xuống mép giường.Đưa tay ra

      “Ai làm gì mà khóc?.Cứ như con mèo ướt..” – khẽ cười nhìn

      đừng được ? Tôi khóc nữa.được ?...nha” – níu lấy vạt áo ngoài của . chẳng hiểu tại sao nhưng cảm thấy than thuộc với mình, chẳng nhớ gì chỉ cảm giác được mình ở đây

      “Em chắc là mình muốn theo tôi chứ?”- Hạo phong vừa ra lại cảm thấy bản than mình bị điên hay sao.Tự dưng lại bao đồng rồi tiếp tục lại bao đồng.Nhưng này tự dưng lại muốn che chở

      “Chắc…” – gật đầu như băm tỏi trước mặt

      “Được rồi.đừng gật nữa kẻo rớt cái đầu ra bây giờ”- mỉm cười nhìn
      ----
      Ông Trương vừa mở cửa ra lại nhìn thấy 1 cảnh hoảng hốt thế này.Cậu chủ cười.Ôi mẹ ơi.Cậu ấy lại cười…Ông cảm thấy đêm nay đêm hoảng hốt.

      ấy xuất viện được chứ?” – Hạo phong quay quay nhìn ông

      “Dạ được bác sĩ ấy chỉ bị ngoài da.Còn đầu có vết bầm gây mất trí tạm thời nên sao. ấy có thể sinh hoạt bình thường.Chỉ cần để ý hoạt động của ấy bình thường để xem mức độ trí nhớ của ấy” – ông đáp hơi vì biết cậu chủ mình rất ghét lằng nhằng

      “thu xếp cho ấy.Đưa ấy về nhà” – Hạo phong đứng lên đưa tay xoa đầu

      “Nhưng cậu chủ ơi.Chúng ta tìm thấy thong tin của ấy sao biết nhà ở đâu mà đưa về” – Ông lại nhàng phòng bị đáp

      “Nhà tôi” – đứng lên bước khỏi phòng rồi nhàng đáp khi ngang qua Ông

    3. Hoa Nhược Lam

      Hoa Nhược Lam New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Chương 2​

      -Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự.Phía trước sân là dàn hoa phủ kín bức tường quanh ngôi nhà
      Kiểu thiết kế khiến có cảm giác mình như bọc trong rừng hoa hồng đỏ….!!

      “Tiểu thư,mời lối này”- Ông Trương thâm trầm nhìn .Ông hoàn toàn hiểu cậu chủ có ý gì mà lại đưa này về nhà.Ngôi nhà này chỉ có cậu chủ cùng 1 vài người làm theo giờ định kì thay ca. chung chỉ có mình cậu chủ ở khi về đêm

      Vừa bước vào nhà. ngạc nhiên khi thấy căn nhà ấm cúng.Trang hoàn đơn giản nhưng kém phần bề thế

      “Đưa ấy về phòng khách.Nhớ cho ấy những nguyên tắc sống ở đây” – Hạo phong đứng lên bước lên lầu về phòng của mình

      ra ngôi nhà này được thiết kế theo kiểu nhà gia đình do cha và mẹ tặng cho nhân ngày sinh nhật 20.Cũng lâu rồi về đây nhưng đây chính là ngôi nhà mà thích nhất

      “mời tiểu thư theo tôi” – Thím Trương nhàng nhìn .
      Vợ chồng bà làm công cho gia đình cậu chủ hơn 20 năm.Trông cậu chủ từ bé làm sao hiểu cậu chủ cho được.Cho dù rất nhiều thắc mắc bà vẫn dám lên tiếng hỏi.

      Đưa tay mở cửa phòng.căn phòng này trước giờ chưa ai ở nhưng mọi thứ vẫn rất sạch do cậu chủ rất ghét bụi bẩn..Hay trắng ra cậu chủ là người cuồng sạch chút bụi cũng cảm thấy chịu được

      “Cháu… ..”- Lam Lam ngập ngừng muốn

      “Chào tiểu thư.Cứ gọi tôi là Thím Trương.Tôi là quản gia ở đây.Có gì thắc mắc cứ hỏi” – Thím Trương nhìn dò xét

      “Cháu..Cháu có thể giúp thím được ”- Lam Lam lo lắng nhìn bà

      được.Cậu chủ mà thấy mắng tôi đấy”- Bà dừng tay khi sửa soạn giường rồi quay qua nhìn

      “Sẵn đây tôi với quy tắc ở đây luôn nhé”- bà tiếp tục

      “Thứ 1: được vào phòng cậu chủ khi cho phép của cậu chủ
      Thứ 2: được….
      Thứ 3: được….
      ………….
      ………….
      ………..thứ n: được”
      Lam Lam cảm thấy choáng váng kịp nhớ gần như cả trăm thứ được trong khi thím Trương càng càng hăng say

      “Tạm thời chỉ có nhiêu đó”- Thím Trương phủi tay hoàn tất việc dọn dẹp rồi nhìn

      “Thím ơi.Cháu thấy lúc nãy mọi người về hết rồi.Vậy cháu và thím về đâu?” – Lam Lam mơ hồ nhìn bà

      “………..à.chúng tôi chỉ làm việc theo ca.Nhưng tất cả đều được phép qua đêm ở đây.Ban đêm chỉ có cậu chủ ở nhà thôi.Tí nữa tôi cũng về.Gian nhà cho người làm nằm sát bên đây thôi.Nhưng tiểu thư ở đây là khách mà”- Bà nhìn nhàng giải thích
      --------
      Hạo phong từ phòng tắm trở ra.Mùi rượu nhàn nhạt người thay bằng mùi hương của bạc hà.

      ấy đâu?.Thím chưa về nữa à?” – Hạo phong nhìn thím trương làm đồ ăn trong bếp

      “Tôi thu xếp xong,tiểu thư tắm.Tôi thấy mọi người về sợ cậu chủ đói nên làm chút thức ăn sẵn cho cậu”- Thím Trương bưng tô cháo tổ yến để lên bàn ăn vừa bày đồ ăn vừa đáp

      “Tạm thời ấy ở đây.Gọi ấy xuống ăn.Rồi thím cũng về nghỉ .Hôm nay cũng trễ rồi”- nhìn lên đồng hồ điểm 2 giờ sáng

      -------
      “Ăn ”- đưa mắt nhìn ngập ngừng khoáy chén cháo lại chút chút nhìn lén

      “em…..Em…cám ơn ”- Lam Lam nhìn ngập ngừng

      “Từ nay em ở đây.Chỉ cần em phạm quy tắc là được.Tôi thích nhiều lần nên tôi chỉ lần em chỉ cần yên phận ở đây tới khi em nhớ lại
      .Tôi ăn xong rồi.Em ăn xong cứ để đấy.Sáng mai có người dọn”- đẩy chén cháo vừa ăn xong ra rồi xoay người về phòng
      ………
      Lam lam ngơ ngác nhìn theo. nhìn quanh căn nhà to chỉ còn 1 mình mình.Cảm giác xa lạ.. nhìn theo cho tới khi thấy
      ----
      ngày mới bắt đầu
      Biệt thự này chỉ có 6 người làm
      Vợ Chồng Thím trương,người làm vườn,và hai người làm dọn dẹp nhà,và thím đầu bếp

      Lam Lam vẫn mặc người bộ quần áo mà hôm qua tài xế Trương chuẩn bị cho bước xuống lầu
      “Thím Trương….cậu chủ đâu rồi ạ?”- bước vào bếp nhìn thấy thím trương chỉ huy nấu nướng

      “à.Tiểu thư dậy rồi à. muốn ăn gì để tôi cho người chuẩn bị. cậu chủ làm rồi”- Bà nhìn mỉm cười
      “Dạ….Thím đừng gọi con tiểu thư….Thím cứ gọi con…..à…gọi…”- Lam Lam chợt ngơ ra còn chẳng nhớ nổi tên gì

      “Sao được tiểu thư là khách của cậu chủ mà”- Bà ngạc nhiên nhìn
      -----
      Lam Lam hết nhìn đông rồi lại nhìn tây để tìm việc để làm nhưng vừa đụng vào giúp người lại từ chối người lại la hoảng lên cho giúp . cứ nhìn mọi người cho tới lúc chiều buông

      Hạo phong cho xe vào Gara bước vào nhà nhìn thấy trong sân có bong người hì hụi làm gì đó ở góc vườn

      “Giờ này chẳng phải mọi người về rồi sao”- nhìn đồng hồ tay điểm 6h nghi ngờ bước tới

      Lam Lam đào đất hì hụi đặt chậu hồng xuống mà đắp đất cách vô cùng tập trung.Dù sao cũng ngồi nhìn chú làm vườn làm suốt 3 tiếng cơ mà

      “Em làm gì ở đây”- Hạo phòng nén người nhìn cái người trước mặt mình quẹt đầy đất cách khó hiểu.Gương mặt như con mèo ăn vụng cách khó khăn

      “em…em trồng hoa”- Lam Lam khó khăn lắm mới giành được công việc này khi mọi người ra về

      “Ai cần em trồng hoa?”- Hạo Phong nghiêng người nhìn cây hoa hồng vẹo 1 bên do đất chưa đắp hết

      “Em chỉ muốn giúp.Mọi người cho em làm gì cả.Em muốn ăn ở .Em có thể giúp mà” – nhìn khẩn trương

      “Tôi cho em đến đây phải để trồng cây.Vào nhà ăn cơm”- Hạo phong quay người trở vào nhà
      Lam Lam chùi tay vào vạt váy rồi lẳng lặng bước theo
      Trong đầu vẫn còn ong ong lời thím trương Quy tắc mà nhớ nhất “ được cãi lời cậu chủ”
      ----
      Ngồi bàn ăn.Hạo phong ngạc nhiên nhìn người trước mặt.Tay chân mặt sạch nhưng bộ váy vẫn lắm lem đất mắt nhìn mũi,mũi nhìn miệng,miệng nhìn chân trước mặt

      “Tại sao chưa thay đồ? Em biết tôi ghét dơ bẩn hay sao” – Hạo phong vừa giận vừa tức cười

      “Em….chỉ là.em có đồ thay.”- rì rầm tiếng như tiếng muỗi bay đáp

      Hạo phong nhận ra bộ đồ nay y như bộ đồ hôm qua nhìn thấy .Chợt nhớ quên dặn người chuẩn bị đồ cho

      “Thay đỡ .Ngày mai tôi cho người chuẩn bị đồ cho em.Cần gì em cứ với Thím Trương.”- Hạo phong quay ra từ phòng đưa cho chiếc áo thun với quần sóc của .
      ----
      Kết thúc bữa ăn tối ngợp thở.Lam Lam thở phào.Sao cậu chủ lúc nào cũng như cái núi lửa chuẩn bị phun.khiến căng thẳng muốn xỉu mỗi lần chuyện với

      Ngoài trời cơn mưa mỗi lúc 1 lớn.Hạo phong từ thư phòng trở ra nhìn ra ngoài trời qua lớp kiếng

      “huhuhuhu…..hhuhuhu”
      Tiếng khóc ngắt quảng từ trong phòng truyền ra
      Hạo phong đưa tay mở cửa phòng khách.

      Lam lam ôm chiếc gối trắng ngồi thu lu sofa nhìn ra cửa.tiếng khóc cứ rấm rứt,đứt quảng

      “lại làm sao mà khóc?” Hạo phong bước vào phòng tới bên cạnh

      “Em gặp ác mộng.sấm sét.cái gì cũng đen thui,em tìm thấy ai, biết ai.Em sợ…” – Lam Lam nghèn nghẹn đáp trong tiếng nấc

      đưa tay lau nước mắt mặt – “ có vậy thôi cũng khóc.Đúng là con mèo mít ướt”

      “Ngủ tiếp .Chỉ là mưa to thôi.Đừng sợ.Lại giường ngủ ”- Hạo Phong đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối của .Cảm giác vừa chạm vào tóc khiến cảm thấy thích thú.Sợi tóc mảnh mềm.Càng khiến cho người khác cảm giác thích vuốt ve.Cộng them đôi đỏ to tròn ngập nước nhìn khiến muốn khi dễ vô cùng

      “aaaaa…” – Lam Lam đưa tay giữ 1 bên má.Ngơ ngác nhìn .Cậu chủ sao lại véo mặt đau thế

      “Tôi về phòng.Em ngủ .Còn để tôi nghe tiếng khóc biết tay tôi”- rút tay về rồi đứng lên nhìn
      Lam Lam ngẩn người nhìn theo người vừa ra khỏi phòng.

      “Cậu chủ giống ác bá.Nhưng cảm giác cậu chủ vuốt tóc mình thích..Haizzzz”- lam lam lắc đầu cố trấn an mình rồi mò lại giường chui vào chăn thầm mong mưa mau hết
      ngocanh thích bài này.

    4. Hoa Nhược Lam

      Hoa Nhược Lam New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Chương 3

      Lam Lam đưa tay kéo lại mái tóc rối gì gió, ngồi trong hoa viên suy tư

      “Mình phải nhanh chóng tìm việc làm thôi, thể trở thành sâu gạo cách lí tưởng thế này”- lầm bầm trong miệng .

      Ba tháng nay thường xuyên ít khi gặp cậu chủ.Ban ngày thức dậy cậu chủ làm,ban đêm ngủ cậu chủ chưa về.

      “Haizzzz…..”- Lại tiếp tục thở dài. phải muốn làm mà ra ngay cả chứng minh thư,cái tên rang còn làm sao tìm việc làm

      “Tiểu thư à! mà cứ thở dài như vậy hoài là mau già lắm đó”- Thím Trương đưa mắt nhìn .Nghe ông lão nhà bà bà mới biết được bị mất trí thậm chí cái tên cũng có khiến bà sinh thương cảm này còn trẻ như vậy mà

      “Thím ơi.! Con muốn làm..Thím có chỗ nào có thể tìm việc chỉ cho con với”- Lam Lam hi vọng nhìn bà cầu may

      “Trời.Cái này phải hỏi cậu chủ ,tôi dám tự quyết định đâu”- xong bà nhanh chóng quay vào nhà để tránh nài nỉ mà bà thể giúp
      -----
      Biệt Thự nhà Thượng Quan

      “Mẹ à.khi nào Hạo Phong về mẹ nhớ phải với nó chuyện kia nha” - Ức Quân nhìn mẹ mình nài nỉ.

      Có ai làm mẹ mà như bà cả chuyện với con trai mình cũng phải nhìn sắc mặt của nó.Trong nhà này ngoại trừ mẹ bà ai nó để vào mắt

      “Chuyện của bọn trẻ chúng nó mày bắt mẹ thế nào”- làm sao bà hiểu tính khí của thằng cháu ngoại này được.Từ ngày có chuyện đó xảy ra nó lạnh lung càng trở nên lạnh lung hơn.

      “Mẹ giúp con .Chẳng lẽ mẹ muốn thằng cháu ngoại duy nhất của mẹ gần 30 tuổi đầu mà chưa có bạn sao?Còn công ty chúng ta cần người giúp mà” – Bà cố đưa ra lí do chính đáng để lôi kéo

      “thôi đừng nửa,đợi Hạo Phong về tao cho nó tiếng,còn việc đồng ý hay tùy nó đấy”- Bà mệt mõi chóng gậy đứng lên.Đứa con này,cả đời luôn làm bà lo lắng.Bản tính nó là do bà chiều hư nên giờ bà vẫn phải chịu trách nhiệm
      ---
      Khách sạn Rob

      Buổi tiệc sang trọng mừng lễ đính hôn của Ngụy An Tổng.Ông trùm của ngành buôn bán kim cương tại thành phố A


      “Haizz.Lão Ngụy này là tài tình.Dù gì cũng 40 mấy 50 tuổi sao có thể lấy vợ chỉ đáng tuổi con ông ta thế này”- quý bà nhã nhặn đưa tay lấy ly rượu rồi thầm vào người kế bên

      “Bà khéo lo.Ông ta thiếu gì tiền để mà đắp vào cái tuổi ông ta thiếu hahah” – tiếng cười khẽ của người đàn ông trung niên đáp

      888-888

      “Này.nhất định mày tính nuốt ông ta à??”- Trần Trung đưa mắt nhìn Hạo Phong

      “Nếu vì lô đất kia tao chẳng phí thời gian đến cái địa phương màu mè này đâu”- Hạo Phong đưa tay mở cửa bước phòng

      Phòng VIP 303

      quý hóa Phong Tổng lại dành thời gian tới đây”- Ngụy An đưa tay ra chuẩn bị bắt tay

      “Vào chủ đề chính .Tôi muốn lô đất đó.Ông ra giá ”- Hạo Phong ngồi ghế nhàn nhạt nhìn lão già trước mắt mình,bàn tay xoa chiếc nhẫn ngay ngón cái

      “Ái chà.Phong Tổng sao gấp gáp thế chúng ta quen biết lâu rồi cứ từ từ ”- Ngụy An tỏ ra nhúng nhường hạ giọng.Ngược lại trong long ông mắng thầm “tên tiểu tử chết tiệt,ỷ mình có thế lực rồi tính tay cướp miếng ăn của ông à. dễ vậy đâu”

      “Kí vào đây.Ông có món quà mừng đáng giá.Còn chào tạm biệt với vợ bé của mình ”- Trần Trung quăng bản hợp đồng lên bàn rồi đứng kế bên Hạo Phong

      Ngụy An cầm bản hợp đồng đọc mà muốn lật bàn.50 Vạn? đổi ngang mảnh đất mà tất cả dân máu mặt trong thành phố A đều muốn có.Ai biết ông mất biết bao nhiêu công sức để diệt trừ hết mối đe dọa.Hèn chi trong lúc ra sức thâu tóm ông hoàn toàn nhìn ra tên này “ngư ông đắt lợi” chờ ông diệt hết bọn râu ria lại diệt mình ông.

      Tiếng gõ cửa cắt ngang

      “Ông chủ,phu nhân xảy ra chuyện rồi”- Thư kí vào tay ông

      “Mẹ nó…cậu tính chơi ngang tôi à.Cậu xử ép thế này sao được Phong tổng” – Ông tức giận rút sung chỉa vào Hạo Phong

      Đổi lại chỉ là tiếng cười “Phì..”

      “Có khả năng cứ nổ sung”- Lời vừa dứt cây sung tay Ngụy An bị cướp bởi cận vệ đứng kế bên Hạo Phong

      “Cậu giỏi lắm”- Ngụy An nghiến răng cầm bút kí vào bản hợp đồng.Nổi nhục này sau này ông nhất định đòi lại gấp trăm lần
      ---
      Quán bar Zone

      “Chúc mừng mảnh đất mới của chúng ta”- Trần Trung đưa ly rượu lên nhìn Hạo Phong.
      biết đây chỉ là cái cới .Ngày này năm nào cậu ấy chẳng say bét nhè.Chỉ có hôm nay mới cảm nhận được cậu ta có thất tình lục dục trong 364 ngày còn lại

      “hahah…Thôi uống nửa.Mày lo giải quyết của mày kìa”- Hạo Phong hếch cằm về phía xa có đám đàn ông quay cuồng bên váy đỏ bốc lửa uốn éo sàn

      “Shit….Quỷ tha ma bắt đàn bà của ông cũng dám them” – Trần Trung buông ly rượu chuẩn bị đứng lên

      “Cho quan đốt lửa cho dân thắp đèn à?...Thôi tao về.Chán rồi” – Hạo phong nhàn nhạt cầm áo khoác đứng dậy khỏi quầy
      ---
      Lam Lam nghe tiếng đá cửa mạnh dưới lầu lật đật chạy xuống

      “trời.Cậu chủ say rồi à? Cậu có sao ??”- đưa mắt nhìn người đàn ông xiêu quẹo ngồi sofa phòng khách

      Hạo Phong từ khi đứng trước cửa.Ngôi nhà từ ngoài nhìn vô được thắp sang bởi đèn vàng vô cùng ấm áp.Trước đây khi về nhà chỉ là gian tối chờ đợi.Ba tháng nay mỗi khi về nhà đều mang cho cảm giác bớt đơn độc

      “Tôi làm em thức giấc à?.”- mở mắt nhìn to mắt nhìn trong bộ đồ ngủ hình hoạt hình màu sắc

      có..Cậu chủ đợi chút để em pha trà giải rượu nha”- lật đật chạy vào bếp

      nhắm mắt thiu thiu Hạo phong cảm giác được cái gì đó lau khắp mặt khiến cảm thấy thoải mái vô cùng

      “cậu chủ dậy uống trà giải rượu .Để em lau mặt cho tỉnh nha”- Lam Lam tiếp tục nhúng khăn vào nước ấm vắt khô rồi lại lau gương mặt .Lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy khỏi cảm than “đúng là nghiệt.Đàn ông gì mà đẹp đến làm khó người ta”

      Hạo Phong mở mắt nhìn .Đôi môi đỏ lầm bầm gì đó,đôi mắt to ướt át lúc nào cũng như khóc đầy nước trong mắt,gương mặt trắng hồng khiến người ta muốn khi dễ

      “Tôi thuê em, cần gọi tôi cậu chủ.gọi tôi Hạo Phong được rồi.Tôi cũng gọi tên em”- đưa mắt nhìn chăm chỉ lau mặt cho mình

      “Nhưng mà tôi có tên?”- Lam Lam buồn bã đáp

      Hạo phong thiếu điều trợn mắt lên nhìn .Ba tháng nay hoàn toàn nhớ chưa có tên.

      “Haizzz….Tôi lại quên em mất trí nhớ.Vậy gọi [Miêu Miêu] được ”- Hạo Phong suy nghĩ rồi nhìn

      “Miêu Miêu..Sao lại là Miêu Miêu”- Lam Lam thắc mắc nhìn

      “Giống mèo con…nên gọi Miêu Miêu.”- nín cười nhìn cắn môi bất mãn.

      “sao giống A cẩu A Hoàng vậy. được được..aa..ưm…a…ưm”- bất mãn nhìn chưa kịp hết câu môi bị bịt kín lại
      Hạo Phong bất chợt kéo lại in lên môi nụ hôn.Ban đầu chỉ cảm thấy cái miệng lầm bầm bất mãn rất đáng liền nhịn được hôn .Nhưng càng hôn càng cảm thấy ngọt…

      “Nhắm mắt lại”- khẽ ngưng nhìn đôi mắt mở to trước mặt .Còn tiếp tục hôn mút…chiếc lưỡi càng lúc càng công chiếm cái miệng kia phát ra thanh rên rỉ.
      xụi lơ trong trong long .Cảm thấy mơ hồ.trong mắt như có tầng sương che phủ

      “Ngoan.Giờ ngủ .Tôi mệt rồi.Ngủ Ngon”- đứng tay đưa tay xoa mái tóc rồi chậm rãi về phòng.
      Lam Lam ngơ ngác nhìn bong lưng người đàn ông vừa . cảm thấy như mình


      ngocanh thích bài này.

    5. Hoa Nhược Lam

      Hoa Nhược Lam New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Chương 4

      “Cứ chầm chậm ấm áp dần”

      [Tổng công ty Thượng Quan]


      Văn phòng Tổng Giám Đốc
      Hạo phong chăm chú xem phần văn kiện hoàn tất của mảnh đất

      Đùng..Đùng…

      “Giờ này vẫn còn làm việc à? Mày làm tao cảm thấy lương tâm day dứt xiết đó.Hôm nay tao trốn việc mà tổng giám đốc tới tận 6h chiều vẫn còn ngồi đây” – Trần Trung đay nhiếc

      “Tùy mày.Dù sao mày cũng có gì chắc chắn mày có lương tâm cả”- Hạo Phong hững hờ đáp

      “Mày…mày..Thôi đùa nữa.Tối nay mày có dự tiệc ?”- Trần Trung ngồi sofa đối diện vừa lật tạp chí vừa

      “À..Gọi LinDa tới nhà tao”- Hạo phong khép lại tập văn kiện rồi đưa tay lấy điếu thuốc trong hộp ra
      LinDa? phải LinDa chuyên tút tát cho phái nữ chứ?- trần trung mơ hồ suy nghĩ người nào đó cầm điện thoại ung dung bấm

      “ừ…..Có người đến giúp em…..Ừ. 2 tiếng nữa tôi về đón em…”
      Điện thoại vừa cúp TRần Trung há miệng đến có thể rớt cả cằm xuống

      “mày….mày…..mày kim ốc tang kiều?”- Trần trung lắp bắp .4 năm nay phải biết Hạo Phong giao du với nào à? Toàn chỉ là “419” chỉ giải quyết nhu cầu bình thường rồi giải tán vào ngày mai sao tự dưng lại bỗng nhiên xuất nàng mà kêu linDa chuẩn bị cho thế này?

      “Phải sao? …”- Hạo Phong khóe miệng nhếch lên khi thấy thái độ này của Trần Trung.Cũng lâu lắm rồi được thấy dáng vẻ như ngày đại học của thằng bạn này .Lại thấp thoáng nhớ tới con mèo con ngơ ngốc đêm hôm qua

      ta là ai? Gặp ở đâu? Sao tao biết?”- Trần Trung hỏi hơi dài
      “Lát gặp rồi biết”- Hạo Phong đưa tay dụi tàn thuốc rồi đứng lên ra về.Bỏ lại Trần Trung phẫn uất cực độ
      ----
      Lam Lam cảm thấy bản thân mình như chịu tra tấn suốt gần 1 tiếng đồng hồ hết bị người này kéo tóc tới người kia dậm phấn thoa trét lên mặt,khiến cảm thấy như con búp bê bị quầng tới quầng lui

      “Tiểu thư.mời thay trang phục này” – LinDA đưa bộ váy màu be sữa DIOR cho .
      Lam Lam cảm thấy choáng váng.Chiếc váy 1 bên xẻ cao bên thân.Phía sau lưng lại thiết kế hở trống lưng khiến càng thể tưởng tượng khi mình mặc “mát mẻ” tới cỡ nào trong khi bây giờ ngoài trời chỉ có 8 độ

      “Cái này…cái này có nhầm lẫn chăng? Chị..chị có thể còn bộ khác ?”- Lam Lam ngại ngùng nhìn LinDa

      “Thưa tiểu thư.Đây là bộ mới nhất trong năm.Số lượng có hạn.Nếu thích chúng tôi đổi bộ khác.Mời tiểu thư chọn”- Linda chuyên nghiệp kéo hẳn dàn trang phục trước mặt
      Lam Lam cứng đồ người.Toàn bộ còn lại cũng hơn kém gì bộ cầm…thậm chí còn hở hơn.

      “dạ thôi.mặc bộ này được rồi”- Lam Lam nặng nề thay bộ DIOR

      -----
      Hạo Phong bước vào nhà đập đúng lúc Lam Lam từ lầu xuống
      Mái tóc ngang vai được uốn dợn rồi tỉ mỉ quấn lên cách đơn giản để rơi vào lọn tóc xuống vai nhưng lại khiến gương mặt trắng hồng càng thanh tao hơn.
      Chiếc váy màu be sữa càng khiến làn da của trở nên nổi bật cực kì dưới ánh đèn vàng.

      Hạo Phong hài long nhìn trước mặt mình

      thôi “- Hạo Phong đưa tay nắm lấy tay rồi lịch khoát vào tay

      Lam Lam ngồi trong xe mà gương mặt càng lúc càng đỏ…chiếc cổ trắng ngần lộ ra do mái tóc quấn cao hồng hồng lên

      “Nếu em cứ kéo như thế tôi chắc khi tới nơi chiếc váy em còn có thể toàn vẹn”- Hạo Phong nhếch môi nhìn cố gắng kéo vạt váy cách chật vật để che chiếc chân trắng ngần lộ ra dưới làn váy xẻ

      Mặt Lam Lam càng đỏ hơn khi nghe

      “ umm….a….”- Hạo phong bất ngờ hôn lên đôi môi .càng lúc càng nặng nề.chiếc lưỡi của xâm chiếm thành công cách khoái trá càng quét miệng .Chút chút lại mút lại hôn
      .Tay còn lại an phận nắm lấy tay kéo vạt váy rồi nhàng vuốt đôi chân thon dài
      15 phút trôi qua.Kích tình càng lúc càng đậm trong xe
      Đôi mắt Hạo Phong trở nên đục đỏ.Còn Lam Lam hổn hển xụi lơ mất ý thức mơ hồ bị kéo theo.

      “Ngoan.Tới nơi rồi”- đưa tay vuốt lại mái tóc rồi chùi vết son lấm lét gương mặt .Chỉnh lại quần áo của hai người.Nơi nào đó của vẫn còn khó chịu cương lên sau kích tình

      “Tối nay về phạt em sau”- Hạo Phong nhìn mỉm cười rồi nhàng mở cửa xe nắm tay xuống

      Lam Lam gương mặt hồng ửng hai má.Đôi mắt sau trận cuồng nhiệt trở nên ướt át.Khiến dung nhan càng them phần diễm lệ

      ta la ai…..”

      “Bộ váy ta là phiên bản giới hạn đó..Đẹp quá”

      “Phong tổng càng ngày càng nghiệp”
      Tiếng xầm xì xung quanh hai người càng lúc càng nhiều từ khi bước vào cửa
      Trong đó lại có đôi mắt đỏ rực khó chịu nhìn về phía hai người.Tiếng nghiến răng cách vặn vẹo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :