1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giang Nam Nhu Nương Tử

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      “Vô Ngôn, ta phải là Túy Tuyết của năm năm trước, khi gặp được trượng phu nạp thiếp liền yếu đuối, lùi bước, muốn ồn ào tự sát,” Nàng ngước đôi mắt trong veo nhìn Triệu Vô Ngôn. “Những lời của ngươi lúc trước ta lãnh ngộ nhiều. Nếu chính mình muốn đứng lên, bất luận kẻ nào đến đỡ cũng có tác dụng. Nhưng nếu người muốn tự lập tự cường, cho dù mọi người khắp thiên hạ muốn đàn áp, cũng được.”

      “Túy Tuyết......” Triệu Vô Ngôn dương như vì vui mừng quá mà suýt phát khóc.

      “Uống ly trà trước , rồi từ từ ta kể cho ngươi nghe chuyện mấy năm nay ta làm.”

      Năm năm trước Vô Ngôn phen hết lời làm nàng giác ngộ rất sâu, lập tức nàng quyết tâm, tuyệt đối cần phải dùng chính sức lực của chính bản thân mình để đứng lên. Hôm nay Doãn Đông Tinh nạp thiếp nàng liền tự sát, sau này nếu lại nạp thứ hai, thiếp thứ ba, nàng như thế nào?

      May mắn nàng sớm hết hy vọng bởi vì cách năm sau, lại nạp thiếp thứ hai Lí Loan, và năm kia thiếp thứ ba Lâm Tú Nhi cũng vào cửa. Năm nay biết là vị tiểu thư nhà nào muốn vào nhà nữa đây?”

      May mắn Doãn Đông Tinh xem như nam nhân có ý thức trách nhiệm, định kỳ cấp Di Thấm viện mọi thứ cần dùng, trong viện lão mẹ phụ trách thức ăn, bốn mùa cũng đều phái sư phó phụ trách may mặc đên Di Thấm viện giúp nàng may bộ đồ mới, cũng để nàng bị đói bị lạnh.

      như vậy, Doãn Đông Tinh này coi như là còn có chút tình nghĩa.”

      “Vô Ngôn, ta dùng tánh mạng đổi lây cuộc hôn nhân này, đây là nợ ta trả. Nếu ngay cả điểm này cũng làm được, có nhân tính.” Nguyễn Túy Tuyết tinh tế .

      Áo cơm cần phải lo, nàng liền bắt đầu nghĩ biện pháp đọc sách biết chữ. Nàng muốn Hạ Hà thông báo với bên ngoài bởi vì Doãn Đông Tinh nạp thiếp, thể xác và tinh thần bị thương, gặp bất luận kẻ nào, cũng cho bất luận kẻ nào tiếp cận Di Thấm viện. Nàng muốn Hạ Hà ra ngoài mua ít sách dạy chữ vỡ lòng, chính mình mặt dưỡng thương, mặt học biết chữ, ở trong này mấy năm nàng thông làu khá nhiều chữ và biết mọi chuyện hơn.

      Thân thể tốt hơn chút, nàng vụng trộm cải trang thành thư sinh, đến lớp học bên ngoài trường, len lén Dự thính”. Mỗi khi nàng gặp được nghe từ ngữ hiểu, liền đợi sau khi các học trò tan học, gặp số đệ tử để hỏi cho thông, thuận tiện mang thêm ít sách cần thiết trở về. Dần dần, nàng nhận được mặt chữ càng ngày càng nhiều.

      Gặp phải khi thời tiết lạnh, nàng đứng phát run ở bên cạnh tường. Khi trời nóng, bị mặt trời chói chan phơi nắng ngất , miệng khô lưỡi khô. nhiều lần nghĩ muốn buông tay, nhưng khi nhớ đến lời của Triệu Vô Ngôn : “ đời này hề có chuyện thể làm được, nhưng chuyện cũng hề đơn giản dễ làm.”

      Nếu gặp phải suy sụp liền lùi bước, vậy chuyện gì cũng làm được. Cho nên cho dù nàng bị lạnh đến tê cứng cả đầu óc, cho dù chân đứng cảm giác, cho dù nàng bị phơi nắng đến đầu váng mắt hoa, nàng vẫn là kiên trì bỏ sót buổi học nào. Ba năm sau, nàng có thể ngâm thơ đối chữ.

      Nhưng mà càng về sau nàng càng cảm thấy lối dạy của các danh nhân thời xưa khá cứng ngắc, nên nàng đến khách sạn, tửu lâu, nghe những người kể chuyện xưa tích cũ ở các trà đình hay tửu quán, sau đó sưu tầm những truyện này về nhà xem; Dần dần, kiến thức nàng rộng rãi, cũng chậm rãi có ý nghĩ của riêng mình.

      “Vô Ngôn, nếu đem quá trình ta tự học biết chữ viết thành sách, chỉ sợ nữ tử khắp thiên hạ đều phải rơi nước mắt -- đương nhiên, điều kiện đầu tiên là các nàng ta phải biết chữ để đọc.” Nguyễn Túy Tuyết lời này được thoải mái, nhưng bên trong lại chứa biết bao tâm chua xót.

      Biết chữ đọc sách, nàng dần dần có ý nghĩ của chính mình, cái nhìn, suy tư về chuyện phải tự lập như thế nào. Doãn gia trang tuy rằng nghiệp lớn mạnh, Doãn Đông Tinh cũng làm tròn trách nhiệm của trượng phu, nhưng nàng có sinh đứa con trai hay nào cho , Doãn gia cần thiết phải chiếu cố nàng cả đời.

      Nàng phải vì chính mình chuẩn bị cho tuổi già về sau, tránh sau này khi tuổi xế chiều mà phải nhìn sắc mặt của những đứa con của mấy thị thiếp sau khi lớn lên. Tuy rằng mấy vị thiếp kia cũng chưa có mụn con nào, Doãn Đông Tinh đến bây giờ vẫn ao ước.

      Con người khi hiểu mọi chuyện đương nhiên ý tưởng sâu xa hẳn lên. Nàng chính là ví dụ.

      Nhưng nàng có thể làm cái gì? Giống như Tô Thải Tần buôn bán sao? được, nàng có nhiều tiền như vậy, cá tính cũng thích hợp cùng người giao tế.

      Nàng hiểu được chính mình cần loại giàu có đại phú nghề nghiệp đắt tiền, nàng chỉ cần kinh doanh cửa hiệu, có kế sinh nhai, chuẩn bị sẳn cho tuổi xế chiều của mình mãn nguyện rồi, dã tâm của nàng cũng lớn.

      Nhưng chuyện thế gian thường thường là vô tình trồng liễu, liễu xanh um.

      Nàng từ bị giáo huấn quan niệm chính là giúp chồng dạy con, làm thê tử mềm mại ôn nhu, mẫu thân nghiêm khắc, cho nên công phu thêu thùa của nàng khá tốt. Mà ngoài thêu thùa, trù nghệ của nàng cũng rất giỏi, đây đều là chuẩn bị làm hiền thê lương mẫu cũng là chuyện duy nhất mà Nguyễn gia đồng ý cho nàng làm.

      Thêu thùa đương nhiên cũng thu về cho nàng chút ít bạc, nhưng thu vào quá ít; Cho nên nàng hay dùng sở trường khác của mình-- Trù nghệ, tự xây dựng nên khoảng trời riêng cho chính mình.

      “Đúng rồi, Túy Tuyết, ngươi làm thức ăn ngon lắm a, ta cũng lâu chưa ăn thức ăn mà ngươi nấu!” Triệu Vô Ngôn chỉ nghĩ đến, cơ hồ nước miếng muốn rót xuống.

      “Vô Ngôn, vừa mới ăn no ngươi liền đói bụng? sợ phá hư dáng vóc sao? , Ta mang ngươi đến Diệp Vân lâu ăn ngọ thiện .”

      “Diệp Vân lâu? được! Vệ Đình Long chỗ đó rất đông người. Đến phiên chúng ta gọi món ăn, chỉ sợ là buổi tối.” Triệu Vô Ngôn có thể cần ăn mỹ thực, nhưng nàng sợ nhất là chờ đợi. Thời gian lâu, khẩu vị của nàng cũng mất dần theo.

      “Ngươi yên tâm, chúng ta cần chờ. Chủ của Diệp Vân lâu hôm nay nghỉ ngơi ngày, chuyên môn chiêu đãi ngươi vị khách quý này.”

      “Nhưng là Vệ Đình Long Diệp Vân lâu người nào kiêu ngạo quá tiếp, ngay cả tướng quân như cũng phải xếp hàng gọi món ăn đâu! Ta nghĩ Diệp Vân lâu vì chúng ta mà tiếp tục kinh doanh ngày.” Triệu Vô Ngôn muốn làm bạn tốt khó xử.

      “Ta có thể là có thể.” Nguyễn Túy Tuyết mỉm cười nhìn bạn tốt.

      “Vì sao?” Triệu Vô Ngôn nhìn bộ dáng Nguyễn Túy Tuyết tự tin tràn đầy, cảm thấy có kỳ quái.

      “Bởi vì ta chính là lâu chủ của Diệp Vân lâu!”

      Cái gì?!

      Triệu Vô Ngôn hé ra cái miệng nhắn mở to, mãi đến khi nàng nằm ở giường phòng khách, còn quên khép miệng lại.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta; Edit: Bé Vivy
      darkorange;']Beta: Nàng Quinn
      darkpic: Quảng Hằng
      <span id="yui_3_2_0_5_1310344289763168" style="color: dark font-family: Arial; font-size: medium;']Trích: đoạn bức xúc của bé vivy: ^ ^!!
      Cho em vài câu nha, vì truyện chưa post nên em chả bít gào thét với ai: Doãn ca đáng chết, em muốn băm băm băm chặt chặt chặt ca ra, hết ba vợ bốn nàng hầu lại tới khổ nhục kế, grừ...grừ...còn cùng Tuyết tỷ diễn cảnh 18+ đầu độc trẻ (là em đây!!!), vậy còn khó edit, ca ra đây cho em chém chém chém coi...phù...Thanks ss nghe em lảm nhảm, giờ em edit tiếp đây, chương 5 I'm coming ^^~


      Cách ngày, Diệp Vân lâu ra thiếp bố cáo, bởi vì muốn tiếp đãi khách quý là thần y Triệu Vô Ngôn, nên ngừng kinh doanh ngày.

      Khắp cả kinh thành, ai ai cũng hỏi nhau xem Triệu Vô Ngôn là thần thánh phương nào, mà lại có thể làm cho Diệp Vân lâu lại phá lệ lại đóng cửa ngày vì nàng mà nấu cơm.

      "Vô Ngôn, danh tiếng của cũng nổi bật nha, lại có thể làm cho Diệp Vân lâu phá lệ. Tại hạ là bội phục bội phục."

      Vệ Đình Long được mời đến làm người tiếp khách. Sáng sớm nghe Diệp Vân lâu mời tới làm khách, còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm. Xem ra hôm nay được hưởng phúc của Triệu Vô Ngôn, mấy ai được độc hưởng đồ ăn danh tiếng của lâu.

      "Vệ tướng quân, hôm nay mời ngươi đến, nghe vấn đề này nhất định phải giữ bí mật." Triệu Vô Ngôn dặn dò lần nữa.

      "Vô Ngôn, Vệ tướng quân chọn được món ăn chưa?" Nguyễn Tuý Tuyết hỏi.

      "Cứ tuỳ ý , cần phiền toái."

      "Đúng đúng ! Vô Ngôn phải. Dù sao những món đó bất kể là món nào cũng đều ngon như nhau, túy ý chuẩn bị là được rồi.” Vệ Đình Long vội vàng phụ họa, nếu lát nữa nàng cũng quăng cho ánh mắt ràng.

      "Kia...Vậy mang lên đĩa thịt bò thăn, gà nhồi thịt, tôm chiên, cá nướng, thêm canh bao tử cá trích và thịt đông. Vô Ngôn, ngươi cảm thấy như vậy thế nào?"

      Triệu Vô Ngôn nghe thấy đống tên đồ ăn đầu liền choáng váng. Dù sao nàng cũng kén chọn, liền gật đầu.

      "Nguyễn nương, có món cá trích đông lạnh ? Món này ăn tốt lắm."

      đến đây nước miếng Vệ Đình Long đều nhanh chảy xuống.

      Triệu Vô Ngôn liếc mắt nhìn cái.

      Nguyễn Tuý Tuyết cười : "Vệ tướng quân, cá trích đông lạnh mùa hạ mới có, bây giờ trời lạnh, vào đầu thu nên món ăn này có. Chờ mùa hè sang năm, nếu ngươi muốn ăn, ta làm nhiều chút, sai Hạ Hà đưa qua phủ tướng quân."

      " sao? Nguyễn nương, ngươi quả chính là thần tiên hạ phàm, tâm địa tốt quá! giống như Vô Ngôn..." Vệ Đình Long liếc nhìn Triệu Vô Ngôn cái.

      "Ta làm sao? Tâm ta tốt sao? Lẽ ra ta quả nên tâm địa tốt, thấy ngươi chết mà cứu. Có phải hay a? Vệ đại tướng quân." Giọng Triệu Vô Ngôn sắc nhọn.

      " . Vô Ngôn, ngươi là tốt nhất, cùng với Nguyễn nương đều là tiên tử hạ phàm! Ha ha ha." Vệ Đình Long cười khan vài tiếng, che dấu xấu hổ của chính mình.

      Trong lúc hai người đấu võ mồm Nguyễn Tuý Tuyết vào trong phòng bếp, đích thân nấu nướng.

      Chỉ chốc lát sau, thức ăn nóng hầm hập được bưng lên, Hạ Hà cùng vị hôn phu Hà Quan Nguyệt từ từ hầu hạ đám người Triệu Vô Ngôn; Nguyễn Tuý Tuyết cũng rảnh tay ngồi xuống, ba người cùng nhau dùng bữa.

      "Hạ Hà, ngươi cũng ngồi xuống cùng dùng bữa ." Triệu Vô Ngôn nhiệt tình mời Hạ Hà ở phía sau.

      " được. Hôm nay Triệu đại phu là khách quý của lâu, ta cùng Hà nhi hầu hạ các vị tốt, hi vọng các vị ăn vui vẻ, thoải mái ra về." Hà Quan Nguyệt đứng bên người Hạ Hà .

      "Vị này là..." Triệu Vô Ngôn đánh giá chút người chuyện. Ưm, tướng mạo đoan trang, lời khôn khéo, giống như người làm thuê.

      "Vô Ngôn, vị này chính là phu quân của Hạ Hà, Hà Quan Nguyệt, cũng là tổng quản Diệp Vân lâu. danh nghĩa là người làm công của ta, nhưng ta xem như người làm, cũng giống như xem Hạ Hà là tỳ nữ. Nhưng hai người này luôn giữ nghiêm chừng mực chủ tớ, ta biết mời bọn họ ngồi xuống cùng dùng bữa bao nhiêu lần, đến bây giờ còn chưa có lần nào thành công." Nguyễn Tuý Tuyết giải thích rang.

      "Quan Nguyệt cùng Hà nhi dám quên đại ân của phu nhân. Chúng ta chỉ hi vọng phu nhân thân mình khoẻ mạnh an khang, như vậy chúng ta rất cao hứng." Hà Quan Nguyệt cung kính .

      "Vô Ngôn, ngươi xem ." Nguyễn Tuý Tuyết chuyển cho Triệu Vô Ngôn ánh mắt biểu đành chịu.

      "Phu nhân, Triệu đại phu, tướng quân, các ngài nhanh chóng dùng bữa , đồ ăn lạnh, hương vị ngon." Ba người nhấc đũa, Nguyễn Tuý Tuyết gắp khối thịt kho cho Triệu Vô Ngôn, Vệ Đình Long tự gắp chút thịt bò thăn.

      Triệu Vô Ngôn chậm rãi ăn, lâu ra lời, cuối cùng chờ đến khi nàng có thể , nghe loạt câu từ cảm than.

      "Trời a! đời sao lại có món ăn ngon như vậy! Hương thơm xông vào mũi! Vừa mát lại vừa mềm……Túy Tuyết, ngươi làm ta rất sùng bái!"

      Đình Long ở bên hạnh phúc ra lời, đôi mắt chớp chớp giống cầu vồng, cảm giác hạnh phúc thẳng tiến vào trong tâm...Nguyễn Tuý Tuyết đối với phản ứng của hai người thành thói quen, bởi vì có ít người ăn đồ ăn của Diệp Vân lâu mà cảm động rơi lệ.

      "Thích cứ ăn nhiều chút." Nguyễn Tuý Tuyết lại gắp thêm ít thịt bỏ vào bát của Triệu Vô Ngôn.

      "Tuý Tuyết, món này gọi tên là gì a? Ăn ngon."

      "Món này tên là thịt đông, chủ yếu được làm từ thịt lợn mà thành, là món ăn rất được hoan nghênh. Từng có thư sinh sau khi ăn món này, cảm động đề thơ ở tường -- này, ngay mặt tường."

      Triệu Vô Ngôn ngẩng đầu nhìn bút tích rồng bay phượng múa ở tường --

      Phong cảnh vô hạn sổ kim tiêu,

      Càng kinh giang thịt để ăn thiêu,

      ngấy vi tô mùi tràn đầy,

      Đỏ bừng nộn đông lạnh thuỷ tinh hào.

      "Vô Ngôn, ta cho ngươi biết, đồ ăn Diệp Vân lâu nổi tiếng khắp kinh thành. Lấy món thịt bò thăn mà , thịt bò thái rất , vừa mềm lại vừa thơm, cực kì mĩ vị." Vệ Đình Long lại gắp thêm ngụm thịt bò.

      "Đúng, đúng, đúng, ngươi sành ăn hơn cả." Triệu Vô Ngôn tức giận . Nàng đối với đồ ăn mấy chú ý, như Vệ Đình Long là ẩm thực gia.

      Nguyễn Tuý Tuyết nhìn hai người đấu võ mồm, cảm thấy thú vị, hé môi cười.

      "Đúng rồi, Tuý Tuyết, ngươi cũng là lâu chủ Diệp Vân lâu, vì sao chỉ vào ngày và ngày mười lăm mới vào bếp?" Triệu Vô Ngôn nhớ tới chuyện mà Vệ Đình Long qua.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Bé Vi vy
      Beta: Nàng Quinn

      Tình ơi!!! Cho ta xin lỗi nhé cứ vô tâm làm buồn bạn hoài có cách nhìn ai!!!


      "Năm năm trước, Doãn Đông Tinh nạp thiếp, trong mắt hạ nhân Doãn gia trang ta
      xem như thất sủng, còn có lão mẹ dạy ta phải sùng Phật, vào ngày , mười lăm phải niệm Phật, nhắc nhắc lại với ta, nữ nhân thất sủng phải cam chịu số phận.”
      Nguyễn Tuý Tuyết tiếp tục: "Ta mới mười tám tuổi, dạy ta chấp nhận số mệnh, ta
      cam lòng. Hơn nữa sùng Phật rất tiêu cực, ta muốn khai sáng sinh mệnh chính mình! Sau này nghĩ lại, chủ ý này cũng sai, ngày , mười lăm niệm Phật, bất luận kẻ nào cũng được đến Di Thấm viện, như vậy hành động của ta càng tự do, cho nên ta chỉ có vào ngày , mười lăm mới ở trong lâu làm đầu bếp."

      "Ngày thường sao?"

      "Ngày thường là do tổng quản quan Nguyệt làm đầu bếp. Tài nghệ nấu ăn của
      tệ, các ngươi xem Hạ Hà trổ mã thành mỹ nhân, cũng đều là Quan Nguyệt
      dưỡng ra."

      Hạ Hà mặt đỏ lên, cúi đầu, "Quan Nguyệt làm sao khéo tay hơn phu nhân."

      Vị hôn phu bên người mỉm cười nhìn nàng.

      "Tay nếu khéo, ngươi thích sao? Hà nha đầu!" Nguyễn Tuý Tuyết giễu cợt nha hoàn bên người.

      "Tiểu thư--"

      Hạ Hà mặt đỏ bừng.

      "Tuý Tuyết, chuyện của Hạ Hà cùng Quan Nguyệt hình như rất đặc sắc." Triệu Vô
      Ngôn nhìn ra được hai người này phải tuỳ tiện đến được với nhau.

      "Chuyện này đến dài. Hạ Hà của chúng ta --"

      "Phu nhân, ngài mà , sau này Hạ Hà để ý ngài, cũng coi sóc
      Diệp Vân lâu!" Mặt Hạ Hà sắp bị thiêu cháy.

      "Vậy được, Hà nha đầu trông coi Diệp Vân lâu, Quan Nguyệt bãi
      công. Đúng hay a? Quan Nguyệt." Nguyễn Tuý Tuyết bỡn cợt nhìn nhìn Hà Quan Nguyệt.

      "Phu nhân, ngài đại nhân đại lượng,nếu Hà nhi ..." Hà Quan Nguyệt thoáng nhìn qua vẻ mặt đỏ bừng của thê tử.

      "Được rồi, được rồi, phá các ngươi nữa." Cuối cùng Nguyễn Tuý Tuyết
      cũng ngừng.

      Lúc này Vệ Đình Long ăn hết phân nữa món tôm chiên, Triệu Vô Ngôn ăn
      canh bao tử cá trích mà Nguyễn Tuý Tuyết múc cho nàng, chỉ cảm thấy thức ăn
      thuỷ sản mỹ vị, kích thích đầu lưỡi, khó trách Vệ Đình Long nếu ăn đồ
      ăn của Diệp Vân lâu, đảm bảo nàng muốn rời khỏi kinh thành. Nàng tại còn có loại cảm giác này.

      Sau khi ba người dùng bữa xong, Vệ Đình Long đề nghị đến chơi các thắng cảnh ở
      kinh thành, ra vẻ nịnh nọt,nhiệt tình cống hiến.
      Triệu Vô Ngôn cũng ý kiến, nhưng Nguyễn Tuý Tuyết bày ra bộ dạng tiểu hài tử muốn du lịch, vẻ mặt rất hưng phấn.

      Vì thế ba người du ngoạn Pháp Nguyên tự ở kinh thành , Thập Phương Phổ Giác tự, Chân Giác tự, Giới Đài tự, mỗi khi đến ngôi chùa miếu, ba người đều
      thành kính cúng bái. Khi Vệ Đình Long dẫn dắt Nguyễn Tuý Tuyết vào trong tự tham quan, Triệu Vô Ngôn ra ngoài tự xem bệnh cho người nghèo khổ và ăn mày, đem dược tuỳ thân của mình phân phát cho họ. Cứ như vậy, ngày liền trôi qua rất nhanh.

      Chạng vạng, xe ngựa hoa lệ của phủ tướng quân đưa Nguyễn Tuý Tuyết về Doãn gia trang, Vệ Đình Long sống chết cứng rắn muốn Triệu Vô Ngôn đến phủ tướng quân làm khách, Nguyễn Tuý Tuyết ở bên cổ vũ. Hai người kẻ tung người hứng làm Triệu Vô Ngôn đành phải chấp nhận đề nghị của Vệ Đình Long, đến phủ tướng quân làm khách, còn Nguyễn Tuý Tuyết mình trở lại Di Thấm viện.

      Rửa mặt chải đầu xong, Nguyễn Tuý Tuyết thay quần áo rộng thùng thình, nằm giường nghỉ tạm chút, lát sau tỉnh lại, bên đọc sách bên dùng bữa
      tối.

      Nàng nằm giường, mái tóc rối tung xõa gối, mái tóc đen dài sáng bóng, mặt nở nụ cười ngọt ngào hài lòng. Hôm nay nàng gặp lại bạn tốt của mình, làm sao nàng cao hứng cho được! Hơn nữa bên người nàng ấy lại có vị tướng quân tuấn mĩ theo đuổi...Vô Ngôn, rượu mừng hẳn là sắp tới!

      Phiếm môi đỏ tươi mỉm cười, Nguyễn Tuý Tuyết ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.

      *   *   *

      Từ trong Thiên Hạo cư của Doãn gia trang truyền đến từng trận tiếng kêu phóng túng.

      Khi vào cửa làm thiếp, Lâm Tú Nhi mới mười sáu tuổi, là tam thiếp tuổi nhất.
      Nhìn thấy nàng ở dưới thân rỉ phóng túng, trong đầu khỏi lên hình ảnh năm đó Nguyễn Tuý Tuyết cũng là mười sáu tuổi gả cho làm vợ.

      Năm đó Nguyễn Tuý Tuyết tựa như chồi non mùa xuân, tươi mát mơn mởn, tinh tế xinh đẹp. ở hoa viên Nguyễn gia, vừa nhìn thấy nàng, tâm như bị người khác hung hăng đánh quyền, đau đến thở nổi. Nàng hút hồn , chiếm lấy tim , muốn nàng!

      bắt đầu mãnh liệt theo đuổi nàng. Khi đêm dài yên tĩnh cũng là lúc thăm dò giai nhân. Nguyễn Tuý Tuyết là thiên kim nhà giàu điển hình, từ đến lớn đều được bảo hộ chặt chẽ, có cơ hội cùng người khác phái tiếp xúc. Đôí mặt với theo đuổi của , nàng liền nhanh chóng ái mộ , phải là quyết lấy chồng.
      Nguyễn phụ biết chuyện hai người, nghiêm khắc phản đối, chịu đem nữ nhi
      bảo bối gả cho người môn đăng hộ đối như . Sau này, vì Nguyễn Tuý
      Tuyết dùng cái chết uy hiếp, cuối cùng khiến cho cha mẹ nhượng bộ, đáp ứng hôn
      của hai người. Năm đó, đối với việc có thể gả cho làm vợ nàng vôcùng
      cao hứng, nhận định cả đời chỉ duy nhất mình nàng --

      vĩnh viễn quên được vẻ mặt của nàng khi nàng nghe muốn nạp thiếp, đó là loại vẻ mặt bị chính người mình phản bội, phảng phất như chính mình dùng tánh mạng đổi lấy mãi mãi bên nhau, tuy nhiên lại phải đời đời kiếp kiếp, mà là ngắn ngủi như thế!

      quên được vẻ mặt này của nàng!

      quên được gương mặt rơi lệ kia củaTuý Tuyết ...

      Mỗi khi đêm dài xuất ở trong mộng của lệ rơi!

      Vì sao muốn nạp thiếp? hành tẩu giang hồ nhiều năm, người nào làm chủ
      đại gia đại nghiệp mà phải ba vợ bốn nàng hầu! Người khác kích động,
      đường đường là đương gia Doãn gia trang lại có đến thiếp thất
      khiến người chê cười. Người biết gì còn tường có chứng e ngại thê tử!
      (Vivy: chứng sợ vợ phải hem nhỉ?)

      Khi đó còn trẻ hiếu thắng, chịu nổi lời khiêu khích cùng mê hoặc
      của người khác, tiếp nhận nữ tử mà bằng hữu giới thiệu là Hàn Phượng Cẩm. Hàn
      Phượng Cẩm bộ dạng xinh đẹp rực rỡ, mạnh vì gạo bạo vì tiền, nàng ở bên người
      chưa nổi danh tiến hành cùng lúc liền giúp bên trong trang tiếp vài bút đại
      sinh ý, làm cho đối với nàng vài phần kính trọng.

      lananhtran51, Hale205Lemonade thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      magenta;Edit: Bé Vivy

      darkorange;Beta: Nàng  Quinn


      Người bên ngoài đều cấp cho Hàn Phuong Phượng Cẩm danh phận, bất
      quá chính là làm thiếp, thế nào còn cần chính thất đồng ý! Hơn nữa bên người
      bằng hữu xác thực thê thiếp thành đàn, chính thê cũng câu, bởi vậy
      cũng có ý định nạp thiếp trong đầu.
      Nguyễn Tuý Tuyết sau khi biết khóc nháo cả ngày, làm tâm phiền ý loạn,
      bước vào Di Thấm viện. Hơn nữa Hàn Phượng Cẩm biết ý hầu hạ, liền rất nhanh
      quyết định muốn cho Hàn Phượng Cẩm vào cửa làm thiếp.
      nghĩ tới vào đêm cưới Hàn Phượng Cẩm, Tuý Tuyết liền cát cổ tay, làm
      kinh sợ thôi. May mắn là cứu về được, nếu nàng cứ như vậy chết , chẳng
      phải việc vui vừa xong liền làm tang sao, quả làm điên đầu, cho nên
      giận dữ!

      Sau khi Hàn Phượng Cẩm vào cửa, cực lực giúp xử lí trang vụ, tích cực tham
      gia kinh doanh Doãn gia tiêu cục, giống Tuý Tuyết khắp nơi lấy làm
      trung tâm. Dần dần, cảm thấy mình cùng Hàn Phượng Cẩm là bạn kinh doanh,
      phải quan hệ vợ chồng. muốn quay đầu tìm Tuý Tuyết, nhưng nàng cự
      tuyệt, cho ngoài cửa, câu cũng cùng , cực kỳ buồn khổ.

      Sau này nữ nhi của bằng hữu giang hồ là Lí Loan thấy bộ dạng suất khí,
      thân cường thể kiện, tự nguyện vào cửa làm thiếp, vì thế có thêm thiếp thứ
      hai.

      Lí Loan vào cửa, Hàn Phượng Cẩm nóng lòng bảo vệ địa vị của mình, đối với mọi
      vụ của đều muốn tham gia, làm cho bực bội thôi. Lí Loan tự nhận so
      với Hàn Phượng Cẩm còn thương , cho rằng mục đích của Hàn Phượng Cẩm là sản
      nghiệp Doãn gia, nàng chính là chung tình với , đối Hàn Phượng Cẩm dật vu
      ngôn biểu*, hai nàng thuỷ hoả bất dung, ở thế khó xử, càng thêm trong tâm
      tưởng niệm Tuý Tuyết.


      *dật vu ngôn biểu: vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù
      chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được.


      Hai năm trước, ở lần ngẫu nhiên có dịp trông thấy Lâm Tú Nhi. Lâm Tú Nhi
      tuy rằng có vẻ xinh đẹp của Tuý Tuyết, nhưng ánh mắt lại có khí chất của
      Tuý Tuyết năm mười sáu tuổi. Trong lúc tưởng nhớ nàng, lại thể gặp mặt, rốt cuộc
      nạp Lâm Tú Nhi làm thiếp, lấy loại tình cảm tương tư an ủi chính mình. Khi Lâm
      Tú Nhi mới vào cửa, cơ hồ đều qua đêm ở chỗ nàng, khiến cho Lí Loan ghen,
      hướng khóc nháo ngớt, bám chết buông, cứng
      rắn muốn đến chỗ nàng qua đêm.

      thực bực mình đến chết!

      tuổi trẻ háo thắng, có thâm tư thục lự (suy nghĩ kỹ càng), sai
      rồi! Nhưng sai lầm khi tuổi trẻ này lại phải dùng cả đời để hoàn lại!

      là từng bước sai, từng bước sai. Nạp thiếp như thế nào, người khác
      khen ngợi hay tôn thờ sùng bái ? có! Bọn họ vẫn như trước, vẫn những lời xã
      giao ngoài mặt, mà cũng bởi vì những thiếp này mà phiền phức bực mình, còn bởi vậy...

      Còn bởi vậy mà mất người nhất kiếp này!

      Tuý Tuyết! Tuý Tuyết! Tuý Tuyết của ta...

      Thân thể mềm nhuyễn dưới thân bị đâm sâu vào, ánh mắt mơ hồ mông lung,mồ
      hôi đầm đìa, kiều nhuyễn vô lực.

      tê rống tiếng, gục bầu ngực non mềm ấm áp phu ra mầm móng ấm nóng từ chỗ sâu nhất của ,thân thể vô lực bao trùm

      nhuyễn ngọc dưới thân, miệng lẩm bẩm kêu :"Tuý Tuyết...
      Tuý Tuyết của ta..."



      Hết chương 3.

       
      lananhtran51, Hale205Lemonade thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Q uảng Hằng

      darkorange;']Chương 4.1
      Đêm dài tĩnh lặng, tĩnh đến mức tiếng người hít thở đều ràng có thể nghe.

      Doãn Đông Tinh vô thanh vô tức đứng ở bên giường nhìn dung nhan Nguyễn Túy Tuyết ngủ ngọt ngào. Năm năm thấy, nàng đẹp hơn! Trong trí nhớ của mặt nàng là tràn đầy nước mặt, khuôn mặt ưu sầu, nghĩ đến năm năm nay nàng đều là như vậy. Nàng cho tiến vào Di Thấm viện, cũng dám dùng sức mạnh, sợ nhìn thấy nàng khóc sưng đỏ hai mắt.

      Hai năm trước, kinh sư Lí Đại Hộ coi trọng nha hoàn Hạ Hà bên người của nàng, muốn nạp Hạ Hà làm thiếp; vốn định nhân cơ hội này đến Di Thấm viện gặp nàng, nhưng nghe lão mẹ cập tổng quản nàng phi thường mất hứng, vì thế liền đuổi Lí Đại Hộ , từ nay về sau có người đề cập đến việc này.

      Năm năm nay, tuy rằng ở vật chất cũng bạc đãi nàng, nhưng biết nàng muốn phải cuộc sống cơm no áo ấm, mà là phần suốt đời thiếu tình cảm, mà ...... Phụ bạc nàng!

      Hôm nay vừa gặp, Túy Tuyết cũng có sống trong cảnh tiều tụy đơn như tưởng tượng, ngược lại, nàng đẹp hơn, bề ngoài của nàng vốn liền thoát tục xinh đẹp, nhưng nàng tại cả người giống như có ánh hào quang quang mang vây quanh nàng, từ trong tâm nàng phát ra sức thu hút mị hoặc khiến nàng càng thêm nhiếp hồn mê người, nhất cử nhất động đều khiến người thể dời ánh mắt.

      Từ sau khi tái kiến nàng , trái tim của như muốn nổ tung ra,kinh ngạc, hối hận, xấu hổ,cảm xúc xấu hổ lập tức bộc phát ra đến, làm biết làm sao. Nhưng ràng biết kiện, phải là --

      Nàng đối hết hy vọng!

      Túy Tuyết vào đại sảnh sau hoàn toàn nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn bạn tốt Triệu Vô Ngôn của nàng , nàng muốn xem như người xa lạ!

      từ ngày hôm đó bắt đầu muốn tìm cơ hội cùng nàng chuyện, cho lão mẹ và lão bộc đại bá cho phu nhân mấy ngày nay cho phép bất luận kẻ nào nhập viện, bao gồm lão mẹ, bởi vì nàng có bằng hữu tới chơi.

      mấy ngày nay đều qua đêm trong ở phòng Lâm Tú Nhi, đối nàng kích tình, ngừng cầu, dường như muốn đem nàng làm như thế thân của Túy Tuyết -- đúng vậy, là đem nàng cho rằng là thế thân của Túy Tuyết, lúc trước nạp nàng làm thiếp chính là bởi vì nhìn thấy có chút điểm giống nàng.

      Nhưng tối nay, ràng biết, mặc kệ bất luận kẻ nào đều thay thế được nàng, nữ nhân kia, nữ nhân vì mà thương tích đầy mình --

      Túy Tuyết!

      người Lâm Tú Nhi phát tiết xong, cảm thấy trong nội tâm vô cùng trống rỗng. muốn Túy Tuyết, cần bất luận kẻ nào! Từ khi gặp lại nàng về sau, ý tưởng này ngừng ở trong lòng mở rộng.

      Nhưng còn có mặt mũi gặp nàng sao? Năm đó thề chỉ mình nàng , tại lại nạp ba thiếp......

      Nhưng chịu nổi tương tư khổ ải trong nội tâm, muốn gặp nàng!

      Mấy ngày nay, ý tưởng này cơ hồ bao phủ lấy , làm cho thở nổi.

      rốt cục vào tối nay lặng yên tiến vào Di Thấm viện. Thừa dịp ánh trăng sáng ngời, dưới bóng cây đại thụ còn làm bàn đu dây, có vẻ thơ mộng dạt dào.

      vô thanh vô tức tiến vào mai hiên, lẳng lặng đứng ở bên giường si ngốc nhìn nàng, trong lòng suy nghĩ mênh mông mãnh liệt, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng ngây dại!

      Vô cùng hy vọng thời gian dừng lại như thế này, chỉ có hai người bọn họ, hề có những người khác......

      Nguyễn Túy Tuyết lông mi dài giật mình, nàng chuyển thân thay đổi tư thế, đưa gương mặt cười nằm nghiên hướng về đúng nơi Doãn Đông Tinh đứng.

      Doãn Đông Tinh thương nhìn nàng. da thịt trong trắng phấn hồng mềm mại thơm ngát lồ lộ dưới ánh trăng, khóe môi đào khẽ nhếch lên ,dung nhan tuyệt sắc kia , vốn đều thuộc về , là a! Tiếc rằng bởi vì chính mình sai lầm mà mất tất cả….

      Đại chưởng tự giác xoa nhè lên gương mặt hồng hào của nàng, đúng lúc đó,Nguyễn Túy Tuyết bừng tỉnh dây.

      “Ai?! Là ai ở đàng kia?” Thanh của nàng sắc bén.

      Chưa từng có người vào nửa đêm xâm nhập mai hiên, Nguyễn Túy Tuyết lần này cả kinh phải là .

      “Tuyết nhi, phải sợ. Là ta, Đông Tinh.” Doãn Đông Tinh nhanh chóng lên tiếng, cũng lùi tay mình về.

      “Đông Tinh?” Nguyễn Túy Tuyết càng kinh ngạc.

      “Đúng vậy.” Doãn Đông Tinh trong bóng đêm gật gật đầu.





      QH: À Thông Páo với pà kon nha, Cháp sau có H...O...T.... Nên QH đăng Cảnh báo trước để các bạn chuẩn bị mua máu dự trữ, ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :