1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bóng sói hú - Ngã Nguyện Thừa Phong (Hoàn 70/70) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      @minhcho : theo nhu cầu người đọc mà biết sao giờ. :yoyo49::yoyo49::yoyo49:
      553322, Chó ĐiênOrchidsPham thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      @eloite ầy nàng ko nhắc là ta cũng quên luôn vụ này đấy, nhưng mà tuần trước ta bận nên chắc cũng chỉ vượt tí ti thôi :yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      tutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 29.7
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Tôi theo bà ta bước qua hành lang dài trải đầy thảm đỏ, tới trước cánh cửa khắc hoa, bà ta nhàng đẩy cửa ra, “La Rochelle tiểu thư, Liễu tiểu thư đến rồi.”

      Bà ta cung kính thông báo, hướng về phía tôi giơ tay mời vào, tôi phát tôi vào gian phòng rộng khoảng trăm mét vuông, trần nhà có ba chiếc đèn treo thủy tinh cực lớn, trong lò sưởi rộng vào tường có những đốm lửa tỏa ra nhiệt độ ấm áp, tôi nhìn ấy tao nhã đứng dậy khỏi chiếc ghế cao bọc nhung, toàn thân ấy được bao bọc trong bộ váy màu lam, hỗ trợ cho dáng người lung linh xinh đẹp của ấy, cái mũi hoàn mỹ, đôi môi ôn nhu như hai cánh hoa, thân hình duyên dáng. Nhưng hấp dẫn ánh mắt người khác nhất vẫn là ánh mắt của ấy, con ngươi màu lam sáng lạn trong suốt! Người phụ nữ này khiến cho người khác phải kinh ngạc vì vẻ diễm lệ của mình!

      mặt ấy nở rộ nụ cười lóa mắt: “Xin chào, Liễu Tiểu thư.”

      Tôi nhịn được mà đáp lại ấy nụ cười thân thiết, xinh đẹp chỉ gây sát thương cho đàn ông, đẹp đến mức nào đó cũng có thể mê hoặc cả phụ nữ! “La Rochelle tiểu thư, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta phải than thở sợ hãi!” Tôi ca ngợi từ đáy lòng.

      Con ngươi màu lam của ấy càng ra ánh sáng mê người, “ cảm ơn còn có thể như vậy.” Nụ cười của ấy càng sâu hơn, “ thực tế, từ sau khi tôi lên sân khấu biểu diễn kịch mà quên lời thoại lúc tôi học trung học năm ba đến giờ, tôi chưa bao giờ cảm giác được hồi hộp như vậy!”

      Hài hước lại xinh đẹp, trí tuệ lại hào phóng, tôi có nên cảm thán ánh mắt tốt của Phí Như Phong hay ? Hay là nên trở về thu dọn đồ đạc mà chạy ngay lập tức? Chuyện tối thiểu mà tôi có thể biết bây giời là, Phí Như Phong cưới nàng tuyệt đối phải chỉ vì lí do kinh doanh.

      “La Rochelle tiểu thư tiếng Trung lưu loát.” Tôi bắt đầu hướng câu chuyện về phía , thông minh như ấy, khinh suất mà đưa tôi đến đây tự rước lấy nhục. Hoặc là muốn dựa vào lần gặp gỡ này, lộ ra chút manh mối gì đó để tôi biết khó mà lui cũng biết chừng. Nhưng mà tôi chờ mong xem dưới đáy hòm của Phí Như Phong cất giấu bí mật gì!

      “Tôi từ khi học tiểu học đam mê mọi thứ về phương Đông, tôi học tiếng Trung, học làm đồ ăn Trung Quốc, học cách phá giải hết thảy vật thần bí của Đông Phương!” Hai mắt ấy lòe lòe tỏa sáng. suy nghĩ xâm nhập vào óc tôi: “Thuật thôi miên là do phá giải?” Ánh mắt lợi hại của tôi đánh giá ấy.

      Nàng rũ xuống, gật đầu bất đắc dĩ, “Chỉ sợ là đúng vậy, Liễu tiểu thư dùng cũng chỉ là túy mộng thôi miên, là thôi miên sơ cấp nhất trong các loại thôi miên thuật mà thôi, đối với những người có chút hiểu biết về thôi miên thuật đều có thể dễ dàng nhận ra! Khi Phong tới sinh nhật của ta, ta lập tức phát ánh mắt tơ máu cực nhạt, hơn nữa chưa bao giờ uống trà, nhưng lần đó mỗi ngày lại uống ly trà hoa lan, nếu uống hoàn toàn thể tập trung tinh thần được.”

      Tôi cho trà hoa lan chỉ dùng để duy trì thôi miên mà thôi, trước khi thôi miên bị giải trừ, chỉ cần uống ngày tinh thần tan rã. Mà chỉ cần tiếp tục uống trà sau khi trở về tôi vẫn có thể tiếp tục sử dụng thuật thôi miên để quên tôi .

      Nhưng ngàn vạn tính toán của tôi cũng tính nổi là ở Châu Âu lại cất giấu cao thủ.

      “Liễu tiểu thư.” La Rochelle cắt ngang trầm tư của tôi, “ biết , vì loại bỏ thuật thôi miên của mà Phong khổ sở ít!”

      Tôi biết, người có ý chí kém chút chìm vào ảo giác vĩnh viễn, thể tỉnh dậy được!

      chỉ như vậy, A Phong,” La Rochelle dừng chút, ấy phân biệt đúng sai : “Phong có giấc mơ, khi chìm vào ảo giác trở nên điên cuồng, mỗi ngày chúng tôi đều phải khóa bằng dây xích sắt!”

      Tôi hơi khiếp sợ!

      “Liễu tiểu thư cũng thể nào tưởng tượng được Phong bị khóa trong dây xích sắt thế nào phải ?” Tôi có thể nghe được oán hận của ấy giành cho tôi, “Mỗi ngày Phong đều giằng co những sợi xích đó đến mức chảy máu loang lổ, dường như mỗi giây mỗi phút tôi đều muốn quên đoạn trí nhớ đó hơn, nhưng kiên trì, chỉ cần tỉnh táo chút, gằn lên từng tiếng với tôi rằng, muốn bất cứ trí nhớ nào của biến mất, cần phải nhớ , lúc đó, ánh mắt rất khủng khiếp!” La Rochelle hơi kinh hãi mà vuốt vuốt yết hầu “Tôi từng lo lắng kết cục của thê thảm, nhưng may mà vẫn ở đây, mất cọng tóc nào!”

      lầm rồi.” Tôi lẳng lặng ” Tôi thê thảm, vô cùng thê thảm!”

      La Rochelle lắc đầu, tôi cũng cãi lại, ở góc độ giống nhau, quan điểm dĩ nhiên cũng giống nhau, huống chi tình huống giữa chúng tôi hôm nay…

      “La Rochelle tiểu thư và Phí Như Phong là thanh mai trúc mã?” Nghe giọng điệu của ấy khi về , quen thuộc giống như biết nhau rất nhiều năm rồi, tôi thử ấy.

      “Từ lâu nghe Liễu tiểu thư vô cùng thông minh, tôi biết muốn bàn chuyện gì với phương pháp hiệu quả nhất chính là thẳng .” Giọng điệu của ấy trở nên thận trọng hơn “Ba người chúng tôi là tôi, A Phong, Giang Nặc lớn lên với nhau từ bé, ba gia đình chúng tôi có quan hệ với nhau rất lâu rồi, mà vì số nguyên nhân lúc 12 tuổi A Phong tới New York tới ở nhà tôi, thời điểm đó chuyện nhiều, là tôi vẫn theo trò chuyện, Phong thích yên lặng, cũng thích nửa đêm tỉnh lại mà có ai bên cạnh, tôi liền ngủ bên giường mỗi ngày, ngừng hát cho nghe, khi đó tôi mới 8 tuổi, suýt chút nữa là bị hỏng dây thanh quản mà bị câm.”

      Lời của ấy giống như đấm vào ngực tôi cú, tạo ra cơn đau thấu tim! Từ lâu tôi biết cuộc sống con người có rất nhiều điều thể biết trước hay được!

      La Rochelle vẫn êm tai: “Khi tôi 11 tuổi, Phong 15 tuổi, mặc cái áo lông màu đỏ thẫm, bế con chó đến làm quà sinh nhật cho tôi,” giọng của ấy ngọt ngào mềm : “ mang vẻ mặt thân sĩ nghiêm túc với tôi rằng : “Lộ Tây, sau này em lớn lên nhất định phải là tuyệt thế mỹ nữ, bởi vì vợ của Phí Như Phong tôi thể là người phụ nữ xấu xí được!” Từ ngày đó trở , lòng tôi thể thấy được bất cứ người đàn ông nào khác!

      La Rochelle dùng quá khứ thể thay đổi, khi có tôi tham gia mà cho tôi thấy ấy là thể thay thế được, ấy cho tôi biết rằng trong kịch bản này, tôi những thể trở thành diễn viên chính mà ngay cả người phối hợp diễn cũng đủ tư cách, tôi cùng lắm chỉ là khách qua đường, là nét vẽ tô điểm thêm cho vở kịch này mà thôi, tôi gần như muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.

      Tôi dùng toàn bộ sức lực của mình để giữ cho bản thân được hành động lỗ mãng.

      Tôi mở miệng ra, phát yết hầu của mình nghẹn lại, đau đến mức nốt nước miếng cũng khó khăn, “La Rochelle tiểu thư” Giọng của tôi khô nứt “Phí Như Phong và tôi cùng lắm chỉ là chút duyên phận trước khi kết hôn với La Rochelle tiểu thư mà thôi, là vấn đề về quá khứ, giống như chủ quyền của Hongkong vậy, mặc dù có dấu rất nhiều sóng gió nhưng đến đúng thời điểm đứng lại vững vàng, La Rochelle tiểu thư có thể yên tâm!”

      Đau là tôi đau, nhưng tôi chưa đánh mất chút lý trí cuối cùng, đúng vậy, quá khứ của thể thay thế được, nhưng chuyện của tôi và cũng nhất định là bị xóa sạch! Tôi biến mất trong cuộc sống của Phí Như Phong nhưng điều kiện đầu tiên là phải tới lúc đó, muốn đôi mắt Phí Như Phong chỉ có , cũng phải có năng lực đó mới được!

      Trong phòng im lặng lau, La Rochelle sâu kín : “Liễu tiểu thư, tôi chờ hôn lễ với Phong 15 năm, mỗi khi tôi nhìn thấy dịu dàng ngọt ngào trong mắt Phong mỗi lúc nhớ về , tôi rất đau lòng, nhưng tôi biết, loại đau đớn này so với việc rời khỏi A Phong chẳng đáng phần vạn, tôi khẳng định!”

      quyết tuyệt, khăng khăng mực, loại thần thái liều chết và dứt khoát bao phủ toàn thân ấy, phóng ra lực rung động khó hiểu! Lời này tuyệt đối có thể đem ra mà giáo dục người dân, tuyệt đối có thể làm cho bất cứ người phụ nữ nào xấu hổ, lùi bước!

      Móng tay tôi đâm vào trong thịt, mười đầu ngón tay giấu trong lòng bàn tay đều đau đớn như bị tôi trong lửa, tôi biết La Rochelle dùng thủ đoạn cao minh nhất, ép tôi biết khó mà lùi, ấy dùng tình lớn đến thể vượt qua, khăng khăng mực để ép tôi rời mang theo chút ảo tưởng nào, hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của ấy và Phí Như Phong! Tôi biết, nhưng tôi hoàn toàn thể chống đỡ. Tôi còn có thể tranh giành sao? Tôi còn có thể tranh giành sao? Tôi còn có chỗ để mà tranh giành sao? Tim đau như bị dao cắt!

      Quá khứ của Phí Như Phong, La Rochelle chiếm trọn, sức nặng của ấy đủ để khiến tôi còn lựa chọn nào khác!

      Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, trong phòng hoàn toàn ảm đạm.

      Chiết tiệt, chỉ có người đàn ông kia, mưu toan có được cả hai người phụ nữ, cái ý nghĩ này phải bị tru diệt!

      La Rochelle nhìn tôi đảo mắt: “ nhất định cũng tưởng tượng được là, Giang Nặc là ân nhân cứu mạng của Phong, khi A Phong 13 tuổi, mình chạy lên núi bị lạc đường, lúc đó là mùa đông, là Giang Nặc tìm suốt ba ngày ba đêm, người đầy vết thương cõng xuống núi, vì thế mà Giang Nặc phải nằm giường hết kỳ nghỉ!”

      Sóng dữ từng đợt, từng đợt đánh tới, giống như bão tuyết cuồn cuộn, bị bao trùm trong đó, lạnh lẽo đến tận xương, tôi bị bao phủ, thể thở nổi, tiếp theo tôi chết vì thể hít thở.

      Có thể để ngươi đem trái tim cho , nhất định từng ở cùng người khác, nếu đây là cơ hội duy nhất để mình có được hạnh phúc, vì sao muốn bỏ cuộc?

      Thử lần vì chính mình, Liễu Đình!

      Giới hạn cuối cùng là đừng bao giờ dễ dàng giam giữ bản thân cả đời, nếu đến cuối cùng vẫn được như ý muốn, đừng ngại ngần gì cả, đó cũng là tội chiến mà bại.

      Tôi ngã ngồi ghế, tôi hướng đến vực sâu đáy mà rơi xuống!

      “Liễu tiểu thư, Liễu tiểu thư.” ấy ở bên tai ngừng gọi tôi, tôi tự mình sa lưới, cứng rắn kéo mình trở về thực tế.

      “Quan hệ của tôi và Phí Như Phong cũng chỉ là quan hệ trao đổi, tôi rời khỏi , nhất định là vậy!” Tôi nghe thấy giọng rời rạc của mình.

      “Hợp đồng kia chỉ là thứ rỗng tuếch, đó chẳng qua chỉ là Phong cam tâm tình nguyện chơi cùng …”

      “Đối với đúng là vậy, nhưng đối với Phí Thị gia tộc, thậm chí là bây giờ cũng phải như vậy! Hợp đồng đó có liên quan đến mặt mũi các người, liên quan đến danh dự gia tộc! Các người cũng muốn hợp đồng này bị công bố ra ngoài khiến cả xã hội thượng lưu chê cười chứ?” Hai đại gia tộc tuyệt đối cho phép loại chuyện này xảy ra, mà tôi thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành!

      mặt La Rochelle lên vẻ thương hại thản nhiên: Phong sớm đoán được bước này của , bút và con dấu đóng lên bản hợp đồng đó đều dùng loại mực đặc biệt, tồn tại lâu nhất là 6 tháng, nó bây giờ chỉ là trang giấy trắng mà thôi!”

      Quanh tôi là mảnh trắng xóa! Tôi liều chết cắn môi, giãy dụa đem ngụm máu tươi trào ra khỏi lồng ngực mà nuốt xuống.

      “Liễu tiểu thư, bình tĩnh chút, tôi vô tình làm tổn thương rồi!”

      Tôi chạm vào đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của ấy, rùng mình mạnh, trong nháy mắt tỉnh lại từ trong đau đớn, “! cố ý! Từ lúc bắt đầu biết tôi, nhẫn đến hôm nay, là vì giờ phút này! Đây là cuộc chiến bảo vệ chuẩn bị từ lâu, vốn muốn tôi bị thương triệt để, hoàn toàn knockout tôi!”

      ấy im lặng.

      Tôi đẩy tay ấy ra, ấy đương nhiên thừa nhận, càng lưu lại sơ hở trong lời cho tôi, toàn bộ bộ dáng của ấy đều là thành khẩn đối đãi, có thiện ý chung sống hòa bình, là chính bản thân tôi mua dây buộc mình, đồng ý, ta có thể làm gì? Lần gặp này, cần biết kết quả ra sao, ấy đều có thể hoàn mỹ trình bày cho Phí Như Phong đạo lý công bằng, còn lại chỉ là tôi và Phí Như Phong tự chém giết đấu đá làm bị thương nhau mà thôi, ấy chỉ cần nhìn, chờ, chờ thời cơ vừa đến thu dọn lại sông núi là xong!

      ấy tránh lui mà nghênh đón ánh mắt của tôi, tôi cố làm cho mình đứng thẳng, “Tôi hận , La Rochelle tiểu thư, vì tổn thương chịu cũng chẳng ít hơn tôi! ai lại hận người phụ nữ toàn lực phản kích để bảo vệ quyền lợi của chính mình cả! Mà tôi thể thừa nhận! Trận đánh này đánh rất hoàn mỹ!”

      Tôi tiêu sái thẳng lưng ra khỏi phòng của ấy, tôi đứng bên ngoài biệt thự, đau đớn như trăm ngàn cây kim đâm vào đầu, vào mặt tôi, tôi hoảng hốt dọc theo ngã tư đường xuống! bóng người quen thuộc vội vàng tới chỗ tôi, “Đừng nữa!” giữ chặt cánh tay tôi, bàn tay hơi lạnh yên lặng sờ trán tôi, nhàng mềm mại lau mồ hôi lạnh đó, tôi hơi quay đầu, lại khiến cho mình mê muội, tôi ngồi xổm xuống, có loại cảm giác muốn đứng lên nữa, cuộc sống này sao lại mệt mỏi như vậy!

      ngã tư đường tràn ngập người lại, chỉ là khách qua đường trong cuộc sống này, tội gì phải vì luyện được đôi mắt hỏa nhãn kim tinh mà đem mình đồng da sắt chôn vùi chứ!

    5. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      biết có phải tại ta đọc lướt nhanh quá hay mà có vẻ là ta hiểu lắm nội dung cuộc đối thoại của 2 chị:03:
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :