Tôi biết đến với câu chuyện đẫm máu và nước mắt này qua lời giới thiệu của người bạn, nhưng phải nửa năm sau tôi mới đọc nó. Đó là câu chuyện rất dài, kể về tình và hận thù, về dục vọng chiếm đoạt và tự do, về tình thân rồi tình bạn. Đến khi gấp cuốn sách lại, vẫn thấy ngỡ ngàng thể chịu đựng nổi.
Đọc đến mấy chục chương đầu, tôi cho rằng Tuyệt sắc khuynh thành giống như bao câu chuyện hận thù khác, ban đầu nam chính tiếp cận nữ chính, khiến nữ chính mình rồi phá hủy mọi thứ của ấy, sau đó thông qua kỳ tích nào đó mà hai người lại có thể quên quá khứ để ở bên nhau. Nhưng mọi việc đều ngoặt sang lối rẽ khác ngay khi tôi cho rằng câu chuyện bị dừng ở ngõ cụt. Và đây mới thực là lúc bi kịch bắt đầu, cánh cửa này khép vào, mở ra lối mới, chỉ là con người có thể bước con đường đó được hay .
Truyện kể rằng có người con , vô cùng xinh đẹp và thuần khiết, lại phải gánh chịu những tội ác kể hết bằng lời. chỉ là vô tội, nhưng lại bị cuốn vào cuộc chiến đẫm máu của thù hận, bị xé nát trong dục vọng tình , rồi cuối cùng tự hành hạ chính bản thân mình để có thể kết thúc. câu chuyện buồn, rất buồn về số phận của người con hồng nhan nhưng bạc mệnh, mang trong mình mệnh thất sát, khắc tất cả người thân, và khắc cả chính mình.
Lục Vị Hi, Vị Hi – nhìn thấy mặt trời, có lẽ ngay từ cái tên cho thấy cuộc đời u ám và bi thương. từ bé là đứa con được thừa nhận, là kết quả của ông bố giàu có với người mà ông ta “sâu sắc”. Hàng ngày chịu đựng nỗi sợ hãi khi bị nhấn chìm vào trong nước, nhưng lại bị buộc phải mở mắt ra nhìn, mà những kẻ có thú vui cao quý đó lại chính là trai, chị mình. Biến cố xảy ra, bị đuổi khỏi Lục gia, lại tìm được nơi thực được gọi là nhà, nhi viện, nơi quen biết, gặp gỡ được người chị em tốt, Mạc Như Phi. Bước ra ngoài đời từ cánh cửa nhi viện, cảm nhận ràng méo mó đáng sợ của thế giới của đồng tiền và dục vọng nơi sống, thế nhưng chưa bao giờ đánh mất “chi sơ” của mình. Đó là điều khiến tôi nể phục, cực kỳ nể phục.
Nguyễn Thiệu Nam
Lục Vị Hi trao trọn trái tim và tin tưởng cho người đàn ông, Nguyễn Thiệu Nam - mối tình đầu của , chìm đắm trong tình nồng nhiệt, quyến luyến hàng đêm, để rồi bi ai nhận ra tất cả chỉ là lừa dối. Bảy năm trước, bố hại bố táng gia bại sản, hại cùng mẹ phải bỏ chạy ra nước ngoài, chịu bao cơ cực nơi đất khách. Bảy năm sau, trở về trong ánh hào quang chói lọi, như tên đồ tề nhắm sẵn dao vào ông bố cũng như những người thân trong gia đình , thậm chí cả nữa. Nguyễn Thiệu Nam khiến cho tưởng rằng cũng có tình cảm với mình, thậm chí cả chiếm hữu thể kiềm chế. thay trả thù người trai trước đây từng khiến sống dở chết dở. Thậm chí còn vì tha cho hai đứa em, đồng ý cho chúng nước ngoài học tập, mọi tài sản của bố đều giao cho xử lý. Đọc đến đây, tôi cho rằng, làm vậy là đúng. Dù sao những đứa trẻ đó có tội. Oan có đầu, nợ có chủ, nên tìm kiếm khoái hoạt của thù hận ấy qua sinh mạng người liên quan. Chỉ là, có những kẻ khi nhìn thấy máu của kẻ thù lại càng hưng phấn muốn nhiều thêm nữa.
đồng ý tha cho hai đứa trẻ, chỉ trong đêm xuất hai các xác trước cửa Lục gia. để tiếp nhận tài sản của bố mình, rồi lại lừa chuyển hết sang tên ngay khi tin tưởng nhất. ghen tuông đến mất lý trí khi nhìn thấy cùng kẻ khác, nhưng lại tàn nhẫn với rằng “Em có đáng ?”. Thế đấy, sau đêm mất liên lạc, chờ đợi là tàn nhẫn từ người đàn ông mới cách đây lâu vẫn còn thâm tình với mình. À, cử người theo dõi danh nghĩa bảo vệ , nhưng khi trai gọi điện uy hiếp, thản nhiên đổ thêm dầu vào lửa, chuốc cho tội danh có, để phải chịu đựng hành hạ đến mức chết sống lại, và cái giá phải trả là đứa con của . hận gia đình , vẫn biết. hận cả , cũng biết, cho dù chỉ là người vô tội, đứa con bị vứt bỏ trong căn nhà thối nát ấy. Nhưng lại ngờ, lại có thể tuyệt tình đến mức đáng sợ như vậy. Trong khi chịu đựng từng phút lăng trì thống khổ bị kìm kéo ra từng chiếc móng tay, bị đâm vào cổ họng đến thể , người tận hưởng từng giây phút sảng khoái với rượu ngon và người đẹp.
Có hai từ dùng để chỉ loại người có tình cảm: “vô tình” và “tuyệt tình”. Khác nhau giữa hai chữ “vô” và “tuyệt” ở chỗ, người vô tình ngay từ đầu tạo ra bất cứ ảo tưởng nào cho đối phương, lạnh lùng xa cách. Còn người tuyệt tình, ta khiến bạn rơi vào ảo giác của hạnh phúc, từng chút từng chút đắp lên người bạn những lớp áo ấm áp, cho đến khi bạn hoàn toàn chìm đắm, ta xé rách toàn bộ những lớp áo đó cách tàn nhẫn, khiến bạn lạnh run người, mà ta lại hề có cảm giác gì. Kẻ tuyệt tình, luôn đáng sợ hơn người vô tình.
Và Nguyễn Thiệu Nam là người như thế. ta có Vị Hi ? Có. Nếu , ta thể sơ suất mà vài lần đánh mất lý trí cưỡng ép đến vậy. Nếu , ta cũng ra sức loại bỏ những chướng ngại ngăn cản giữa hai người, khiến hết lần này tới lần khác lại rơi vào vòng tay . Nếu , ta cũng cần phải bức điên chính mình, hàng ngày đối diện với dày vò từ người con đó, để rồi cuối cùng vẫn tự kết liễu chính mình để được giải thoát và được tha thứ.
Nhưng tình ấy quá cố chấp, quá bệnh hoạn, quá tàn nhẫn. Vì thể buông bỏ hận thù trong lòng, ta dẫm đạp lên tình cảm của như chiếc rẻ rách. Đến khi dành tình cảm cho người khác, Nguyễn Thiệu Nam lại ngấm ngấm phá hoại khiến họ thể ở bên nhau. tự sát để đến với người mình , ta bằng mọi giá kéo trở về, dù biết còn sống cũng chỉ là đau khổ, thế nhưng vẫn chịu buông tay.
“Tiếng kêu đau khổ của em, nghe thấy. Nhưng còn nhớ ? Mùa hè năm đó, chúng ta cùng lắng nghe tiếng gió thổi.”
Chàng thanh niên trong sạch của bảy năm trước nay còn, mang theo mối tình đầu thơ ngây, trong sáng ấy thể trở lại…
Lăng Lạc Xuyên
Nếu Nguyễn Thiệu Nam là ánh mặt trời đỏ máu lúc hoàng hôn, Lăng Lạc Xuyên bước vào trái tim với ánh nắng thanh bình của bình minh, của niềm tin và hy vọng. Ban đầu là bạn tốt của Nguyễn Thiệu Nam, cũng là kẻ đồng phạm đẩy vào hố bùn bẩn thỉu, hôi thối. từng khoanh tay đứng nhìn vẫy vùng trong đống bùn nhơ nhớp, thậm chí còn góp sức đẩy lún càng sâu thêm. Nhưng rồi giống như định mệnh, lại Vị Hi, người con với đôi mắt trong suốt vướng bụi cùng nụ cười như ánh nắng mặt trời. Nếu như Nguyễn Thiệu Nam theo cách chiếm đoạt, giam giữ, Lạc Xuyên nhẫn nại bước từng bước để tới gần , thậm chí còn có lúc cầu xin hèn mọn. biết có bóng ma của quá khứ, nên kiên trì chờ đợi cùng bước ra để cùng sánh bước bên . có quá nhiều thời gian dành cho cặp đôi này, nhưng những chi tiết dù chỉ là rất thôi cũng khiến mình thấy cảm động. Ví dụ như khi lựa chọn tin dù biết ở bên là lòng hay chỉ là lợi dụng. Hay như khi gần như mất tất cả lý trí vẫn để ý đến cảm nhận của mà dừng lại mọi cảm giác của chính mình.
Chỉ là, dù có được trái tim Lục Vị Hi, thắng được Thiệu Nam, Lạc Xuyên vẫn thua bởi chính bản thân mình. đủ hiểu , đúng hơn là vì những gì xảy ra khiến dám tìm đằng sau những gì được nhìn thấy, được kể lại. Thiệu Nam đúng. Khi nghe người khác tự tay giết em mình, Lạc Xuyên chịu đối diện mà trốn tránh, còn Thiệu Nam vẫn tìm kiếm và biết được bí mật. Khi biết ở cùng nhà với Trì Mạch, biết tình cảm dành cho người đó hề ít, Lạc Xuyên coi như mắt điếc tai ngơ, còn Thiệu Nam lại hiểu Trì Mạch với Như Phi mới là đôi . Thế nên khi Vị Hi quỳ xuống trước Lạc Xuyên vì Trì Mạch, mới vì hiểu lầm mà đánh mất , khiến tình của họ thể tồn tại. Thiệu Nam thua vì quá vị kỷ, còn Lạc Xuyên, thua bởi niềm tin yếu ớt của chính mình.
Điểm sáng lớn nhất trong câu chuyện u ám này, có lẽ là tình bạn của Như Phi với Vị Hi, hay tình thể mà Trì Mạch vẫn dành cho người con cách vô vọng. Trong cái xã hội con người ngừng chém giết lẫn nhau, ngay cả người thân còn thể tin được chứ gì người cùng dòng máu. Ấy thế nhưng Như Phi vẫn luôn bảo vệ Vị Hi như gà mẹ che chở con mình. chịu lên giường với những kẻ có tiền muốn mua vui, nhưng lại sẵn sàng đặt bản thân lên thớt để giữ lấy trong trắng cho bạn mình. biết mình thấp cổ bé họng phải nhún nhường kẻ khác, nhưng vẫn dám lên tiếng chửi bới khi thấy có người động đến Vị Hi. Nếu rằng Vị Hi có người thực lòng quan tâm chút vụ lợi, đó chỉ có thể là này.
Trì Mạch, lớn lên trong nhi viện, từng với Vị Hi rằng sống trong thế giới của đồng tiền và dục vọng này, cho dù đứng bên cũng thể bảo vệ được, chỉ có mới bảo vệ được chính mình. Thế nhưng người con trai đó vì mà tiếc nhảy vào nơi nguy hiểm, dùng an nguy của bản thân mình đổi lấy tiền chữa bệnh cho . Trì Mạch Vị Hi, nhưng thể , đến khi thể giấu được nữa, dùng nụ hôn để bày tỏ nỗi lòng, nhưng hề ràng buộc . Trì Mạch ở bên Như Phi chỉ để kiếm tìm mùi hương bên người Vị Hi, nhưng may mắn là cuối cùng cũng có thể đáp lại tình của Như Phi, người con tốt đẹp ấy cũng bỏ lỡ hạnh phúc như bạn mình. chờ đợi trong im lặng của , cuối cùng cũng có được viên mãn.
Ban đầu tôi ghét tất cả các nhân vật chính trong câu chuyện này, từ Lục Vị Hi đến Lăng Lạc Xuyên và cả Nguyễn Thiệu Nam nữa. Nhưng khi đóng quyển sách lại, tôi lại thấy họ đều rất đáng thương. ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, cũng như những biến cố mình phải trải qua. Như Thiệu Nam, trưởng thành sau biến cố kinh hoàng, trở nên tàn nhẫn hơn ai hết, nếu có thể dừng lại đúng lúc con đường trả thù, đánh mất tình của Vị Hi. Như Lạc Xuyên, sống sót sau việc bố sẵn sàng hy sinh để bảo toàn lực lượng của mình, đánh mất niềm tin với những người khác, nhưng đủ tin tưởng, khiến cho mối tình đẹp đẽ phải ra trong bụi tàn. Hay như Lục Vị Hi, là người chịu nhiều oan ức, thiệt thòi nhất, chọn giữ lại cho mình thuần khiết nhiễm vẩn đục, rồi sau cùng cũng học theo người mang mặt nạ để hành hạ người khác, cũng để giải thoát chính mình.
kết thúc HE, nhưng với tôi có lẽ là GE rồi. Với tất cả những gì họ trải qua, hạnh phúc bên nhau là điều thể có được nữa. Vị Hi và Thiệu Nam đều quá mệt mỏi để có thể tiếp tục tự hành hạ mình, họ có thể giải thoát. Chỉ thương cho Lạc Xuyên, mình còn sống với đôi chân lành lặn mà gặm nhấm nỗi bi thương, chờ đợi người con bao giờ trở lại.
Vũ Lạc Xuyên Hạ, Bạch Lộ Vị Hi - Mưa rơi xuống đồng bằng, sương sớm còn chưa tan…