1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thục nữ dễ cầu - Hải Thanh Cầm Thiên Nga HOÀN đã có ebook chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      15 Mưa to

      Xuân hạ giao mùa, thời tiết có nhiều thay đổi. Mới lên đường lâu, chân trời liền nổi lên mấy tầng mây đen, sấm chớp ầm ì.

      "Trời muốn mưa sao?" Ninh nhi .

      Thiệu Chẩn nhìn sang bên kia, : "Bây giờ , nhưng về phía trước đoạn nữa sợ là khó ."

      Đường lớn nhằm hướng đông, người đường xe ngựa lui tới dứt. Ra khỏi thành mười dặm, Tiêu Vân Khanh giục ngựa lại, cười cợt : "Ninh nhi tiểu nương tử, Đại Mạo của ta mệt rồi, ngươi cho nó vào xe ngủ giấc được chứ? Nó rất ngoan."

      Thiệu Chẩn : "Ngươi cũng có xe còn gì, còn trang trí rèm vàng, ngủ chỗ này sợ xứng với bảo bối của ngươi."

      "Đại Mạo mới hai tháng tuổi, có người bên cạnh, nó buồn."

      Thiệu Chẩn "Hứ" tiếng.

      Ninh nhi vén màn xe lên, lộ ra nửa mặt, hết sức hứng thú nhìn Đại Mạo, nhưng có chút e sợ: "Nó. . . . . . Nó có cắn ?"

      "Nó tiểu lên người ngươi." Thiệu Chẩn .

      " nhăng cuội." Tiêu Vân Khanh : " Đại Mạo làm loạn." Dứt lời, cười híp mắt nhìn về phía Ninh nhi, "Đại Mạo là con báo đực, nó thích nhất là các tiểu nương tử xinh đẹp đó."

      Ninh nhi đối với cách chuyện của Tiêu Vân Khanh quen thuộc, cũng cười: "Như thế, Tiêu Lang đưa nó cho ta là được."

      Tiêu Vân Khanh ôm lấy Đại Mạo, đưa tới: "Đại Mạo, ."

      Đại Mạo nhàng linh hoạt nhảy cái, rơi xuống bên cạnh Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn liếc nó cái, lại liếc Ninh nhi cái.

      Ninh nhi kéo màn xe ra, muốn ôm nó lại dám ôm, Đại Mạo tựa như hiểu được, tự chui vào trong.

      "Nó phiền ngươi bảo ta... ta ném nó ." Thiệu Chẩn dặn dò.

      Ninh nhi đáp tiếng, chốc lát, phía sau rèm xe lại truyền đến tiếng cười trong trẻo của nàng: "Nha, lông nó mềm. . . . . . Hi hi, nó liếm ta tay. . . . . . Hi hi, biết nghe lời nha. . . . . ."

      Thiệu Chẩn nhướng mày, nhìn về phía Tiêu Vân Khanh.

      Tiêu Vân Khanh vẻ mặt rất hài lòng.

      "Đố kỵ sao? Lần sau ngươi muốn lấy lòng nữ tử, ta cho ngươi mượn Đại Mạo."

      "Đố kỵ cái gì." Thiệu Chẩn trả lời lại cách mỉa mai, "Cả ngày ôm con mèo, người biết còn tưởng ngươi là đứa còn bú sữa."

      " hiểu phong tình."

      "Ngươi hiểu phong tình, Đại Mẫu Đơn."

      "Còn hơn ngươi, vạn năm đồng nam. . . . . ."

      Ninh nhi nghe hai người kia cãi vả bên ngoài, mỉm cười. Trong lòng nàng, Đại Mạo an tĩnh nằm, Ninh nhi vuốt ve lông của nó, nó như con mèo phát ra thanh gừ gừ.

      Nàng nhớ trong nhà cậu cũng có con mèo, rất xinh đẹp, do thương nhân người Hồ từ Ba Tư mang tới.

      Nghe Thiệu Chẩn , từ Lương Châu đến Thương châu còn hơn tám trăm dặm, bọn họ nhanh, ước chừng bốn năm ngày là có thể tới.

      Sắp được gặp lại cậu, Ninh nhi trong lòng vừa mong đợi lại hơi kích động.

      Nhưng là, đến Thương châu, có lẽ phải chia tay với Thiệu Chẩn rồi. có chỗ ở cố định, bốn phương lưu lạc, muốn gặp mặt lần nữa, sợ rằng biết tới khi nào.

      Nghĩ tới những điều này, Ninh nhi có chút phiền muộn.

      Đại Mạo phát Ninh nhi vuốt ve nữa, miễn cưỡng "Meo" tiếng, rồi nhắm mắt lại.

      ***

      Tiết Đình từ nha phủ về đến nhà, còn chưa tới sảnh đường, nghe tiếng phụ thân tức giận mắng: ". . . . . . Đỗ Bình quá đáng! Ninh nhi nếu có chuyện gì, ta nhất định giết !"

      Tiết Đình kinh ngạc, nhanh chân bước lại.

      Trong sảnh đường, thấy phụ thân Tiết Kính cùng mẫu thân Vi thị đều ở đây.

      Vi thị đưa chén nước cho Tiết Kính, : "Đừng vội, cái gọi là “tung tích ”, có thể là do Kiếm Nam đường xá khó nên tin tức đứt đoạn thôi."

      "Cho dù có tung tích, tên thất phu kia cũng là kẻ đần!" Tiết Kính cả giận , "Khi muội muội qua đời, ta muốn đem Ninh nhi về nuôi dưỡng, tên thất phu lại là đại bá nên giao cho , hôm nay lại làm ra chuyện cầm thú bậc này!"

      "Phụ thân, mẫu thân." Tiết Đình kinh ngạc, hành lễ, hỏi, " xảy ra chuyện gì vậy?"

      Vi thị thở dài, : "Biểu muội Đỗ Ninh của ngươi, xảy ra chuyện ở Kiếm Châu."

      "Ninh nhi?" Tiết Đình ngẩn người, nhìn về phía phụ thân.

      Tiết Kính sắc mặt vẫn khó chịu, đưa cho lá thư.

      Tiết Đình nhận lấy đọc.

      Thư do người tên là Đỗ Bình viết tới, Tiết Đình nhìn danh tự quen quen, hồi lâu, mới nhớ ra đây là huynh trưởng của dượng Đỗ Duyệt, là bá phụ của Ninh nhi. Trong thư , Ninh nhi đầu tháng xuất giá Lãng Châu, tới Kiếm Nam gặp phải sơn tặc, đội ngũ bị cướp sạch, Ninh nhi tung tích .

      Tiết Đình thất kinh: "Mất tích sao?"

      Tiết Kính gật đầu, rơi lệ, thở dài: " trách ta, ban đầu nếu cường thế chút, đem Ninh nhi về, nào đến nỗi này. . . . . ."

      "Chàng đừng tự trách như thế." Vi thị khuyên nhủ, "Thân sơ đều có quy củ, bên kia dù sao cũng là bá phụ Ninh nhi."

      Tiết Kính lạnh nhạt : "Ta hỏi rồi, Đỗ Bình đem Ninh nhi gả tới Trử thị ở Lãng Châu, nhà họ cho năm mươi lượng hoàng kim làm sính lễ. Chú rể kia là người bệnh nhiều năm, Ninh nhi gả chính là chờ thủ tiết! gạt ta , là vì sợ ta ngăn trở, hôm nay xảy ra chuyện mới đến nhờ giúp đỡ. Cháu ta giờ chết sống ra sao cũng biết!"

      Tiết Đình nhăn mày trầm ngâm, : "Phụ thân chớ gấp, chuyện này hệ trọng, con Kiếm Nam tìm người. Vương Sĩ Nghi bạn con nhậm chức ở Kiếm Châu, nhờ giúp đỡ hẳn thuận lợi."

      "Ngươi Kiếm Nam?" Vi thị do dự, nhìn về phía Tiết Kính.

      Tiết Kính suy nghĩ chút, gật đầu: "Kiếm Châu Thứ Sử Lý Công, cùng ta cũng có tình đồng liêu, ta viết lá thư, ngươi mang nhờ ông ấy giúp đỡ."

      Tiết Đình đồng ý, cáo biệt phụ mẫu, lập tức về phòng chuẩn bị.

      ***

      Qua buổi trưa, mưa to ầm ầm trút xuống.

      Mọi người cho dù có chuẩn bị, cũng lại được với cơn mưa lớn này. may, đúng lúc này ven đường gặp miếu thổ địa, xe ngựa chạy nhanh, vội vàng chạy tới tránh mưa.

      Áo bào màu đỏ đẹp đẽ của Tiêu Vân Khanh bị mắc mưa ướt đẫm, dính vào người, trông rất nhếch nhác.

      Thiệu Chẩn nhìn thấy, khách khí chút nào cười .

      Tiêu Vân Khanh lườm Thiệu Chẩn cái, nhìn về phía Ninh nhi.

      Xiêm y của nàng cũng bị ướt, nhưng Đại Mạo được nàng ôm vẫn hoàn hảo.

      "Ninh nhi tiểu nương tử tốt." Tiêu Vân Khanh khen.

      Thiệu Chẩn để ý tới , nhìn Ninh nhi, khẽ cau mày: "Có lạnh ?"

      " lạnh." Ninh nhi , thấy Thiệu Chẩn cũng khá hơn chút nào, hỏi: "Ngươi sao?"

      Thiệu Chẩn cười lắc đầu. Mưa càng lúc càng lớn, dường như còn phải đợi rất lâu nữa mới tạnh. Thiệu Chẩn nhìn Ninh nhi, suy nghĩ chút, ra xe lấy cái áo khoác cũ tới, đưa cho Ninh nhi: "Khoác thêm vào."

      Ninh nhi : " cần."

      "Khoác ." Thiệu Chẩn cao giọng, "Xiêm áo ngươi ướt rồi, bị gió lạnh rất dễ ngã bệnh."

      Ninh nhi thể làm gì khác hơn là nhận lấy áo khoác mặc vào. Nàng liếc thấy Tiêu Vân Khanh ở bên nhìn bọn họ, cười đến ý vị sâu xa. Mặt Ninh nhi liền nóng lên.

      "Mặc kệ ." Thiệu Chẩn ở bên : " biểu muội cũng có, cả ngày chỉ có thể ôm mèo."

      "Hứ." Tiêu Vân Khanh bế Đại Mạo từ tay Ninh nhi ôm về, "Vậy cũng còn hơn ngươi." dứt lời, lại gần tai Thiệu Chẩn, nhàng , "Ít nhất có thể ôm."

      quá , Ninh nhi nghe , chỉ thấy Thiệu Chẩn đạp cước, mặt lại biến hồng đến cả hai tai.

      Mưa to ước chừng nửa canh giờ, khi đoàn người tới khách điếm, là lúc hoàng hôn.

      Thiệu Chẩn dừng xe ngựa, quay đầu lại : "Ninh nhi, xuống xe ."

      Ninh nhi nhưng có phản ứng, hồi lâu, nghe được nàng giọng : "Chẩn lang. . . . . . Ừ. . . . . . Có vải sạch ?"

      Thiệu Chẩn kinh ngạc: "Cái gì?"

      Ninh nhi cũng giải thích, ấp a ấp úng : "Ừ. . . . . . Chính là muốn ít vải sạch. . . . . ."

      Thiệu Chẩn hiểu: "Rốt cuộc làm sao? Đại Mạo tiểu vào ngươi?" Lời vừa ra miệng, cảm thấy đúng, Đại Mạo vẫn ở chỗ Tiêu Vân Khanh mà. nhíu nhíu mày, đưa tay vén rèm xe.

      Ninh nhi vội : "Ngươi đừng vào!"

      Thiệu Chẩn càng hiểu ra sao.

      "Làm sao vậy?" Tiêu Vân Khanh tới.

      " biết." Thiệu Chẩn nghi ngờ , "Nàng chịu ra ngoài, muốn vải sạch?"

      Tiêu Vân Khanh cũng kinh ngạc, chốc lát liền hiểu ra chuyện gì.

      mặt có chút tự nhiên, ho tiếng, tới cửa sổ xe .

      "Ninh nhi." , "Ngươi. . . . . . có cái đó sao? Mỗi tháng lần."

      hồi lâu, bên trong truyền ra tiếng Ninh nhi xíu cơ hồ nghe được: "Ừ."

      Tiêu Vân Khanh dở khóc dở cười.

      Thiệu Chẩn lờ mờ nhìn : "Làm sao vậy?"

      "Về sau đừng có ngươi từng làm việc ở kỹ quán nữa." Tiêu Vân Khanh khinh bỉ nhìn , " ra ta thay ngươi mất mặt."

      Quỳ thủy của Ninh nhi đến. Lần trước là trước hôm nàng xuất giá, đến hôm nay, vừa đúng tháng.

      may là phụ nhân chủ khách điếm cũng ở đây, Tiêu Vân Khanh đem việc này giao cho nàng, phụ nhân lập tức mua vải trắng mới tinh, dùng nước sôi nấu qua, hơ lửa cho khô rồi đem tới cho Ninh nhi.

      Nhìn phụ nhân ra vào phòng Ninh nhi, Thiệu Chẩn đứng ở trước cửa, rất là lúng túng.

      phải là biết nữ tử có quỳ thủy.

      Ngày trước, từng nghe mấy nương tử ở kỹ quán mịt mờ đến. Nhưng những nương tử đó ai cũng lớn tuổi hơn Ninh nhi, lại toàn là người phong trần. Thiệu Chẩn có chút buồn bực, làm sao biết được thiếu nữ chưa gả như Ninh nhi cũng có chuyện này đây?

      Chờ phụ nhân từ trong phòng ra, Thiệu Chẩn bước lên phía trước hỏi: "Nương tử, biểu muội ta như thế nào rồi?"

      Phụ nhân quan sát , cười cười: "Lang quân, chớ gấp. Chuyện này phụ nhân bọn ta mỗi tháng tới lần, là bình thường ý mà. Vị tiểu nương tử này sợ là đường bị chút phong hàn, nên bị đau bụng rồi. Thiếp để cho nàng nằm nghỉ ngơi, thiếp nấu chút canh nóng, ăn vào ngủ giấc là ổn rồi."

      Thiệu Chẩn cám ơn phụ nhân, nhìn vào trong xem chút, nhưng thấy được gì.

      gãi gãi đầu, cảm thấy về cũng yên lòng, đành đứng ở hành lang.

      Tiêu Vân Khanh mang cho Ninh nhi hai bộ quần áo, vừa tới thấy Thiệu Chẩn dựa vào cột, biết nhìn cái gì.

      như vậy còn giả bộ mình là biểu huynh, bực mình. Tiêu Vân Khanh thầm trong lòng , tới, cầm quần áo đưa cho Thiệu Chẩn.

      "Bao nhiêu tiền?" Thiệu Chẩn hỏi.

      " cần ngươi trả." Tiêu Vân Khanh , "Ta tặng nàng."

      ", bao nhiêu tiền?" Thiệu Chẩn để ý tới .

      Tiêu Vân Khanh biết tính , chu mỏ, : "1200 tiền." Thấy Thiệu Chẩn nhìn chằm chằm, vẫn hề xấu hổ, "Chớ dùng ánh mắt giết người đó nhìn ta... Ta là ta tặng, Tiêu Tam lang ta tặng y phục, lại dùng đồ rẻ sao?"

      Thiệu Chẩn tranh chấp với , từ trong bọc quần áo lấy 700 tiền cho .

      "Còn ở chỗ này ngắm gì a, biểu huynh." Hai chữ cuối được kéo dài.

      Thiệu Chẩn nhịn được: "Bớt xem vào chuyện người khác ."

      Phụ nhân bưng canh nóng tới, kinh ngạc phát Thiệu Chẩn vẫn còn ở đó.

      "Canh nóng à?" Thiệu Chẩn hỏi.

      Phụ nhân gật đầu, muốn vào cửa, Thiệu Chẩn lại bê lấy cái mâm trong tay nàng.

      "Để ta ." .

      Phụ nhân kinh ngạc nhìn , cười cười: "Lang quân, ngươi là nam tử, kinh nguyệt sạch , ngươi nên vào đâu."

      " sao." Thiệu Chẩn : "ta là biểu huynh nàng, trước khi ra ngoài từng nhận lời với trưởng bối chăm sóc nàng."

      Phụ nhân thấy kiên trì, cũng ngăn trở, để mang canh vào.

      "Thiếp chưa từng thấy biểu huynh lang quân nào tốt như vậy ." Nàng khen.

      Thiệu Chẩn cười cười, nữa, thẳng vào bên trong.

      Trong phòng yên tĩnh, Thiệu Chẩn vừa vào cửa, liền ngửi được hương vị đó.

      Hương vị mà mấy ngày qua quen thuộc, nhàn nhạt, thoang thoảng ngọt ngào, hương vị của Ninh nhi.

      Ninh nhi thoải mái, cũng ngủ. Nghe được tiếng động ở cửa, nàng mở mắt, theo ánh sáng từ cây đèn bàn nhìn ra, lại phát người vào là Thiệu Chẩn.

      Nàng giật mình nhìn : "Ngươi. . . . . ."

      "Nằm yên, chớ lộn xộn." Thiệu Chẩn xong, đặt canh lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh giường nàng,.

      Ninh nhi nhìn , vô cùng xấu hổ, do dự hồi, mở miệng : "Mẫu thân ta từng , chuyện kia. . . . . . Ừ, nam tử nên tới."

      "Hả?" Thiệu Chẩn nhìn nhìn nàng, cười tiếng, vỗ vỗ cây đao bên hông, "Đao của ta ở đây, sát khí rất nặng, cái gì tà dơ bẩn cũng sợ."

      Ninh nhi suy nghĩ chút, phản bác.

      ra trong lòng, nàng cũng hi vọng Thiệu Chẩn tới đây, bởi vì mới vừa rồi lúc thấy Thiệu Chẩn vào, nàng đột nhiên cảm thấy thoải mái rất nhiều.

      Thiệu Chẩn hỏi: "Còn đau bụng ?"

      Ninh nhi gật đầu.

      Thiệu Chẩn thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhớ tới lời của phụ nhân, bưng bát canh lên, dùng thìa múc múc, : "Uống chút ."

      Ninh nhi thấy muốn bón cho mình, đỏ mặt. Động tác này quá thân mật, nàng cảm thấy rất ngại ngùng.

      " cần ngươi bón, ta tự mình ăn." Nàng giọng .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      16 Thương châu

      "Ngươi phải đau bụng sao?" Thiệu Chẩn hỏi.

      " sao." Ninh nhi ngồi dậy, : " cũng phải tuyệt chứng gì."

      Thiệu Chẩn thấy nàng kiên trì, cũng nhiều lời, buông bát xuống, lấy cái đệm đặt ở phía sau nàng.

      Canh còn nóng, Thiệu Chẩn đặt cái bàn lên giường, Ninh nhi múc muỗng canh, nhàng thổi. Dưới ánh đèn, lông mi của nàng dài, in bóng xuống má rất dịu dàng, lại có chút rung rung, Thiệu Chẩn cảm thấy như có gì đó chạm đến tim rồi.

      Ninh nhi cúi đầu uống canh, đột nhiên cảm thấy Thiệu Chẩn quá mức an tĩnh, giương mắt nhìn .

      Ánh mắt chạm nhau, Thiệu Chẩn mỉm cười, thường ngày gương mặt nhìn có chút sắc bén, lúc này lại có vẻ hết sức ôn hòa.

      Ninh nhi cũng hơi mím môi, tiếp tục cúi đầu ăn canh. biết có phải do canh quá nóng hay , nàng cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh, mặt có chút nóng.

      "Ngày mai có muốn nghỉ ?" Thiệu Chẩn hỏi, "Nếu như ngươi cảm thấy khó chịu, chúng ta nghỉ ở đây hai ngày."

      Ninh nhi thẹn thùng, vội vàng lắc đầu: " cần, ta mỗi lần đều ngày đầu tiên đau bụng, ngày thứ hai là ổn rồi."

      Thiệu Chẩn cau mày: "Mỗi lần? Ngươi mỗi tháng đều đau bụng ngày?"

      Ninh nhi gật đầu.

      Thiệu Chẩn chậc lưỡi.

      ghét nhất đau bụng, mỗi tháng đau ngày, năm mười hai ngày, mười năm 120 ngày, năm mươi năm. . . . . . Thế khác gì mắc phải tuyệt chứng đâu.

      "Ngươi có đói ? Muốn ăn cái gì ? Ta thấy thức ăn ở đây tệ, có thịt dê, thịt gà, còn có cháo đậu nữa." có chút khẩn trương hỏi, chỉ sợ sơ xuất để Ninh nhi bị đói.

      Ninh nhi mỉm cười: "Ta lúc nãy ăn rất nhiều, no rồi."

      "Ăn chút nữa thôi." Thiệu Chẩn cau mày .

      Ninh nhi uống xong canh, cười khổ : "Ta ăn nổi nữa. . . . . ."

      Thiệu Chẩn còn cách nào đành chịu, chợt nghĩ đến y phục, lấy tới đưa cho Ninh nhi: "Đây là Vân Khanh chọn cho ngươi." chốc lại bổ sung, "Ta trả tiền."

      Ninh nhi nhìn thấy quần áo mới, mắt sáng lên.

      Nàng cầm lấy xem,thấy đều là lụa tốt, rất đẹp, vui thích muốn buông tay.

      "Hẳn là rất đắt . . . . . ." Nàng ngượng ngùng nhìn về phía Thiệu Chẩn, nàng biết, giờ trong tay có nhiều tiền.

      Đắt chết rồi. Thiệu Chẩn nghĩ thầm, nhưng nhìn Ninh nhi, lại cười cười, " đắt lắm, ngươi thích là tốt rồi."

      Ninh nhi nhìn , gì nữa.

      "Có gì sao?" Thiệu Chẩn nhìn vào mắt nàng, cảm thấy hơi khác thường, tâm khẽ giật giật.

      "Chẩn lang. . . . . ." Ninh nhi giọng , "Đưa ta đến Thương châu rồi ngươi đâu? tìm Ngũ Công tử đó sao?"

      Thiệu Chẩn gật đầu: "Ừ, ta muốn lấy vàng của ta về."

      "Sau đó sao?" Ninh nhi hỏi.

      " Trường An, nhà Tào Mậu muốn mang hàng Tây Vực, nhờ ta hộ tống."

      "Vậy. . . . . . Từ Tây Vực trở lại sao?"

      Thiệu Chẩn cười cười: "Còn chưa nghĩ tới."

      Ngươi Thương châu được chứ? Ninh nhi trong lòng thầm , nhưng ra miệng.

      "Ta cũng có thể về Thành Đô." Thiệu Chẩn .

      "Thành Đô?" mắt Ninh nhi sáng lên.

      "Ừ." Thiệu Chẩn : " Thành Đô phong cảnh nên thơ, mộ tổ phụ cũng ở đó. Ta trở về Thành Đô, mua lại nhà cũ, thêm ít đất đai. Nếu như cảm thấy ổn ở lại đó, cưới vợ thành gia." Dứt lời, nháy mắt mấy cái, "Đến lúc đó, ta nếu mập bụng to phề phệ, mang theo đám tiểu nhi Thương châu thăm ngươi, ngươi chớ nhận ra ta."

      Ninh nhi giật mình, hồi lâu, cười lên: " thế sao." Nàng cười đến rực rỡ nhưng trong lòng lại cảm thấy đắng chát hồi. Bọn họ cuối cùng tách ra, Thiệu Chẩn tương lai cùng người khác thành gia, còn mang đám tiểu nhi thăm nàng. . . . . .

      Thiệu Chẩn cũng cười, tiếng cười thấp.

      Ninh nhi tìm được cậu, bọn họ chính là người của hai thế giới rồi.

      Như vậy mai sau bọn họ mỗi người đường riêng?

      ***

      Ông trời coi như tốt bụng, ngày hôm sau có mưa, nhưng đường lầy lội, việc lại bị chậm trễ chút.

      Tám trăm dặm cũng coi là quá dài.

      Dọc theo đường , Thiệu Chẩn cùng Tiêu Vân Khanh Y vẫn như cũ pha trò cãi vã, Ninh nhi ở trong xe chơi với Đại Mạo.

      Thiệu Chẩn càng thêm cẩn thận chăm sóc Ninh nhi, nhưng hai người đều biết, cuộc sống như thế này kéo dài nữa.

      qua Dương Châu rồi Kim Châu mất hai ngày, thành Thương châu ở ngay trước mặt.

      Ninh nhi lúc còn tới nơi này, nhưng Thương châu chỉ mơ hồ trong trí nhớ. Đường cái phía Tây, ngõ An Nhạc, nàng nhớ nhất chính là phòng của nàng ở nhà cậu.

      Thiệu Chẩn hỏi đường , đánh xe đưa Ninh nhi đến ngõ An Nhạc.

      Ninh nhi nhìn ra ngoài xe, chỉ cảm thấy xa lạ, nhưng khi nàng nhìn thấy cây ngô đồng tươi tốt, còn có mái hiên đẹp đẽ sau tường, mắt nàng sáng lên, vội : "Chính là nơi này!"

      Thiệu Chẩn dừng xe, nhìn lại. Quả nhiên, trạch viện này là lớn nhất trong ngõ, cửa trước so với nhà khác cũng rộng hơn ít.

      Sau giữa trưa, trong ngõ rất an tĩnh, cửa chính sơn đen cũng đóng chặt.

      Ninh nhi kiềm chế kích động, xuống xe, có chút chần chừ nhìn Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn cũng nhìn nàng.

      Cửa kia mở ra, người thân gặp nhau, có lẽ Ninh nhi cùng người bên trong cảm động khóc lóc trận.

      Bọn họ đến đoạn đường này là điểm kết thúc, từ đây về sau mỗi người ngả.

      Thiệu Chẩn thầm hít sâu cái, cười với Ninh nhi: " gõ cửa ."

      Ninh nhi nhìn chăm chú vào gương mặt bình tĩnh của lát, nhàng gật đầu. Nàng tới trước cửa, cầm lấy vòng đập cửa gõ ba cái.

      lúc sau, cửa hông mở, người làm ra.

      nhìn Ninh nhi, lại nhìn Thiệu Chẩn chút, chắp tay hành lễ: "Lang quân nương tử, có chuyện gì sao?"

      Ninh nhi nhìn , cảm thấy hoàn toàn xa lạ, hỏi "Vị này cho hỏi, nơi này có phải nhà của Tiết Kính ?"

      "Tiết Kính?" Người nọ lắc đầu cái, "Chủ nhân nhà ta họ Bàng, nương tử tìm nhầm chỗ rồi."

      Ninh nhi ngẩn người, thể tin mở to hai mắt: "Sao lại như vậy? Nơi này ta còn nhớ, trước kia ta từng tới rồi, cậu ta Tiết Kính ở đây mà."

      Thiệu Chẩn thấy thế, cũng kinh ngạc hết sức, tiến lên phía trước : "Vậy túc hạ có biết, ở quanh đây có nhà nào chủ nhân gọi là Tiết Kính ?"

      Người nọ trầm ngâm, cười khổ : "Vị lang quân này, ngõ An Nhạc tổng cộng có 11 nhà, có nhà nào họ Tiết. Tên cậu vị nương tử này, ta cũng chưa từng nghe qua. Chủ nhân nhà ta năm ngoái mua trạch viện này, chủ nhân cũ là họ Lưu, cũng phải họ Tiết."

      Thiệu Chẩn suy nghĩ chốc, vuốt cằm : "Ta biết rồi, đa tạ."

      Người nọ chắp tay cái, lui về cửa, vào trong.

      Ninh nhi ngơ ngẩn, hốc mắt có chút ửng hồng, lẩm bẩm : "Như thế là thế nào. . . . . ."

      Thiệu Chẩn an ủi: "Chớ gấp, cậu ngươi hẳn là chuyển rồi." Dứt lời, xem xét xung quanh chút, : "trong ngõ này còn có nhiều nhà, chắc phải có người biết, chúng ta hỏi chút."

      Ninh nhi lau lau mắt, gật đầu: "Ừ."

      Thiệu Chẩn dừng xe ngựa ở chỗ trống, mang Ninh nhi vào ngõ An Nhạc.

      đến nhà xem ra cư ngụ lâu, gõ cửa, đồng bộc ra mở cửa, Thiệu Chẩn nguyên do, lúc sau, chủ nhà ra.

      "Tiết Kính Tiết đại lang a!" cười , "Có biết có biết, nhiều năm trước chuyển rồi."

      Thiệu Chẩn cùng Ninh nhi đều vui mừng: " biết chuyển đến nơi nào?"

      Người nọ cau mày: "Cái này ta lại chưa từng nghe . Đó là chuyện năm năm trước, Tiết đại lang dọn , trạch viện bán cho người trong thành, vẫn bỏ trống, năm ngoái mới có người vào ở."

      Ninh nhi nghe xong, trong lòng liền ảm đạm.

      Thiệu Chẩn nhìn bộ dáng của nàng, cảm tạ chủ nhà, mang nàng .

      "Còn có biện pháp," trở lại xe ngựa, Thiệu Chẩn : "đến quan nha tra hộ tịch, cậu ngươi chuyển đâu, nhất định được ghi vào sổ sách."

      Tinh thần Ninh nhi phấn chấn hẳn lên: "?" Chốc lát, lại nhíu nhíu mày, giọng , "Nhưng điệp văn của ta và ngươi đều là giả, ngươi từng có chuyện thể quan nha ."

      "Chuyện lớn như vậy sao có thể có chuyện. Vả lại. . . . . ." Thiệu Chẩn cười thần bí, "Ta có muốn tự mình sao?"

      ***

      " quan nha?" trong khách điếm, Tiêu Vân Khanh đút thức ăn cho Đại Mạo, nghe Thiệu Chẩn , kinh ngạc, "Ngươi hỏi thăm sao?"

      " phải hỏi thăm." Thiệu Chẩn , "Thương châu lớn như vậy, bọn ta cũng biết cậu của Ninh nhi từng thân thiết với ai, chẳng lẽ từng nhà để hỏi? Đến quan nha hỏi là dễ nhất."

      Tiêu Vân Khanh có chút tình nguyện: "Điệp văn của ta tuy là trong sạch, nhưng ta cùng trộm cướp có quan hệ chặt chẽ, cũng sợ quan nha lắm."

      "Tiêu Lang. . . . . ." Ninh nhi nhìn , lã chã chực khóc.

      Tiêu Vân Khanh vốn định trêu cợt Thiệu Chẩn chút, thấy bộ dáng này Ninh nhi giật mình.

      "Thôi thôi." khẳng khái cười tiếng, "Nếu là Ninh nhi tiểu nương tử ra lời, mỗ tự nhiên vượt lửa, qua sông!" Dứt lời, liền .

      Ninh nhi ở trong khách điếm chờ đợi, chỉ cảm thấy mỗi khắc trôi qua đều khổ sở.

      Thiệu Chẩn nhìn nàng đứng ngồi yên, an ủi: "Ngươi chớ gấp, Vân Khanh lúc nữa trở lại."

      Ninh nhi nhìn , gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hỗn loạn.

      Thiệu Chẩn hỏi: "Cậu ngươi chuyển báo cho ngươi sao?"

      Ninh nhi lắc đầu, giọng : "Lúc mẫu thân ta qua đời, cậu từng đến Thành Đô. Ông tương lai nếu ta muốn tìm ông cứ đến Thương châu là được. Tang mẫu thân hoàn tất, đại bá đem ta , tin tức của cậu chưa từng tới."

      Thiệu Chẩn trầm ngâm, : "Ngươi ở trong nhà bá phụ, mọi đều nghe lời à? Ngươi , bọn họ ngay cả xuất môn cũng cho ngươi ?"

      Ninh nhi gật đầu.

      Thiệu Chẩn cười lạnh: "E là cho dù cậu ngươi có từng gửi thư, bá phụ ngươi cũng để ngươi biết."

      Ninh nhi kinh ngạc: "Vì sao?"

      Thiệu Chẩn hỏi ngược lại: "Từ chuyện ngươi xuất giá có thể đoán được. Ngươi cảm thấy bá phụ ngươi gả ngươi cho cái ấm thuốc ở Lãng Châu kia, cậu ngươi có biết ?"

      Ninh nhi im lặng. Cậu thương nàng như vậy, nếu biết chuyện này, nhất định đồng ý.

      Ban đầu nàng chủ ý trốn , cũng chính là do có suy nghĩ này.

      Thiệu Chẩn chợt cảm thấy Ninh nhi so với mình đáng thương hơn nhiều.

      ở nhà tộc thúc chịu được, sau khi trốn còn có thể dựa vào võ công khắp nơi xông xáo, tiêu diêu tự tại. Còn Ninh nhi a, nàng trốn , nếu như tìm được người thân, biết trông cậy vào đâu.

      Nhưng vô cùng vi diệu, Thiệu Chẩn nhưng cũng khổ sở giống như Ninh nhi, ngược lại, cảm thấy có chút . . . . . . vui mừng?

      suy ngẫm tâm tình kỳ quái của mình rốt cuộc từ đâu mà đến, Tiêu Vân Khanh trở về.

      " hỏi được, hỏi được!" thần thái sáng láng.

      Ninh nhi lộ vẻ vui mừng, vội hỏi: "Cậu ta ở đâu?"

      Tiêu Vân Khanh nhìn nàng, có chút ngượng ngùng: "Sách hộ tịch viết, cậu ngươi cả nhà Tây Vực."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      17 Bình minh ( thượng )

      Trong nháy mắt, cả phòng yên lặng như tờ.

      "Tây Vực?" hồi lâu, Ninh nhi cúi đầu lặp lại, thanh có chút run rẩy.

      Tiêu Vân Khanh gật đầu, lấy ra tờ giấy, đưa cho nàng: "Đây là ta chép lại ở quan nha, ngươi xem chút."

      Ninh nhi nhận lấy, thấy phía đóng dấu của quan phủ. Giấy viết là Mùng 1 đầu xuân, triều đình phong cho Tiết Kính chức An Tây Đô Hộ Phủ Trưởng Sử, Tiết Kính cùng toàn gia rời Tây Vực.

      "Cậu ngươi nguyên ở Thương châu làm Lục , giờ nhậm chức An Tây Đô Hộ Phủ Trưởng Sử, nếu gửi thư , khẳng định khó tìm. Trong phố có nhiều thương lữ Tây Vực, nếu ngươi muốn đưa tin, ngày mai ta tìm người cho ngươi, chỉ là đường xá xa xôi, cần phải tốn chút thời gian."

      Ninh nhi lên tiếng, gật đầu, Thiệu Chẩn lại thấy từng viên nước mắt lớn từ nàng rơi xuống.

      Tiêu Vân Khanh có chút quẫn bách, nhìn về phía Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn lắc đầu với cái, Tiêu Vân Khanh thở dài, xoay người ra ngoài.

      "Ninh nhi." Thiệu Chẩn gọi.

      Ninh nhi cúi đầu, vai hơi rung rung, thanh nức nở cũng nén được nữa.

      Thiệu Chẩn thấy nàng như vậy, cũng cảm thấy đồng tình.

      Đoạn đường này của bọn họ, vốn tưởng rằng đến Thương châu là kết thúc, nào ai đoán được lại có biến cố nảy sinh.

      Thiệu Chẩn nhàng nắm hai cánh tay của nàng, quay người nàng lại.

      mặt Ninh nhi đầy nước mắt, thấm ướt cả váy: "Chẩn. . . . . . Chẩn lang. . . . . . Làm thế nào bây giờ. . . . . . Cậu ta. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."

      Thiệu Chẩn nhìn nàng khóc, tâm giống như bị cái gì bóp lại chặt.

      "Ninh nhi." hít sâu hơi, : " cậu ngươi ở Tây Vực, cũng coi như biết nơi chốn. Ngươi viết thư , viết nhiều mấy phong, ngày mai nhờ thương lữ mang Tây Vực. Sau đó ngươi cũng cần lo lắng, ta vốn định Trường An, ngươi theo ta, tìm chỗ ở, rồi lại viết thư . Đến lúc đó nếu cậu ngươi cho người tới tìm ngươi liền đơn giản. Nếu , qua hai tháng nữa, ta Tây Vực mang ngươi tìm ông ấy."

      Ninh nhi nhìn , mắt cùng mũi đều hồng hồng, lúc sau, lại nước mắt lưng tròng.

      "Nhưng ngươi. . . . . . Ngươi còn có chuyện khác. . . . . . Vả lại ngươi chăm sóc ta lâu rồi. . . . . ."

      "Vậy tính gì." Thiệu Chẩn mỉm cười: "Ta rồi ta dẫn ngươi tìm được cậu."

      Ninh nhi cắn môi, hồi lâu, rốt cuộc gật đầu.

      "Chẩn. . . . . . Chẩn lang. . . . . ." Nàng lau lau nước mắt, cảm kích , "Ngươi tốt. . . . . ."

      "Đó là đương nhiên." Thiệu Chẩn hả hê cười, "Ta là biểu huynh của ngươi, coi như là nửa thân thích đấy."

      Mặc dù Thiệu Chẩn mang theo Ninh nhi, nhưng nàng vẫn lo lắng trùng trùng.

      Đến lúc dùng bữa Thiệu Chẩn cố ý gọi cho nàng mấy thứ thường ngày nàng thích ăn, Ninh nhi vẫn cảm thấy chút khẩu vị cũng có.

      Thiệu Chẩn gì, mỗi thứ gắp chút, cho vào bát nàng.

      "Muốn khóc cũng phải ăn no mới có sức mà khóc." năng hùng hồn.

      Ninh nhi biết làm sao, chỉ đành phải từ từ ăn từng miếng từng miếng.

      Thiệu Chẩn vẫn ở bên Ninh nhi cho đến khi tâm tư nàng bình tĩnh chút ít, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, mới rời khỏi.

      "Nín khóc rồi?" Tiêu Vân Khanh ôm Đại Mạo đứng ở hành lang, thấy ra ngoài, hỏi.

      "Ừ." Thiệu Chẩn .

      " tốt, các ngươi biểu huynh biểu muội, có thể ở cùng chỗ." tâm ý sâu xa .

      Thiệu Chẩn nghiêng mắt nhìn : "Ngươi châm chọc đấy à?"

      "Ta sao dám." Tiêu Vân Khanh cười cười, "Ta tới hỏi ngươi, ngươi sau đây đâu?"

      Thiệu Chẩn trầm ngâm, : "Có chuyện muốn làm phiền ngươi."

      "Chuyện gì?"

      "Ngày mai ta muốn tìm Ngũ công tử, phải rời khỏi mấy ngày. Ngươi ở lại Thương châu, thay ta trông nom Ninh nhi."

      Tiêu Vân Khanh vui: "Ngươi cho ta là loại người nào? Bảo mẫu sao?"

      "Còn phải?" Thiệu Chẩn ngụ ý nhìn Đại Mạo.

      "Ngươi mới là bảo mẫu." Tiêu Vân Khanh trừng mắt nhìn , "Tìm Ngũ lang làm cái gì, theo ta tốt sao?"

      Thiệu Chẩn cười lạnh: " theo ngươi nhóm trùng trùng điệp điệp, người của Ngũ công tử biết ở nơi nào nhìn chằm chằm, theo ngươi mới là thất sách. Ta mình trước, che giấu được hành tung. Vả lại thủ hạ võ công xuất chúng của Trường Phong đường đều ở bên người ngươi, mấy cái thủ hạ kia của Ngũ Công tử làm khó được ta."

      Tiêu Vân Khanh trầm ngâm.

      "Ngươi biết ở đâu sao?"

      " biết." Thiệu Chẩn nghiêm túc , "Nhưng khẳng định ngươi biết."

      Tiêu Vân Khanh lườm cái.

      ***

      Ngày hôm sau, Ninh nhi ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.

      Nàng nghe được tiếng chim tước ríu rít ngoài cửa sổ, nằm giường hồi, lại nhớ đến chuyện hôm qua, nàng vẫn cảm thấy hết sức khổ sở.

      Chỉ là, còn có Chẩn lang. Nghĩ đến Thiệu Chẩn, lòng nàng an tĩnh rất nhiều.

      Ninh nhi mặc quần áo tươm tất, rửa mặt rồi ra cửa. Nàng tới phòng Thiệu Chẩn, thấy cửa phòng đóng chặt, nàng gõ tiếng, có người trả lời. Ninh nhi lại tới sảnh đường, Thiệu Chẩn cũng có ở đó. Nàng có chút kinh ngạc, bình thường, Thiệu Chẩn hình như chưa từng khiến nàng tìm được người.

      " tìm Thiệu Chẩn à?" Tiếng Tiêu Vân Khanh truyền đến.

      Ninh nhi quay lại, gật đầu: "Tiêu Lang, Chẩn lang đâu rồi?"

      Tiêu Vân Khanh cười cười, : "Ngươi còn chưa ăn sáng, đến đây ăn chút ."

      Ninh nhi từ trong lời của nghe được chút ý vị bình thường, nghi ngờ nhìn, rồi ngồi xuống bên cạnh .

      Tiêu Vân Khanh gọi người của khách điếm mang thức ăn lên, nhưng Ninh nhi động đũa.

      "Trí Chi có số việc, phải hai ngày." Khi chỉ còn hai người, Tiêu Vân Khanh giọng .

      Ninh nhi kinh ngạc, suy nghĩ lóe lên, nàng nghĩ tới lời của Thiệu Chẩn mấy ngày trước, sắc mặt tái : ". . . . . . tìm Ngũ . . . . ."

      Tiêu Vân Khanh nháy mắt cái, ý bảo nàng im lặng.

      Ninh nhi lập tức im lặng, nhìn nghi hoặc.

      Tiêu Vân Khanh gật đầu: "Ngươi biết cũng sao, nhưng đừng với người khác."

      trận rầu rĩ kéo tới, Ninh nhi sợ run hồi lâu, mắt đỏ lên: " sao với ta?"

      "Ai ai, " Tiêu Vân Khanh bất đắc dĩ , "Ngươi đừng lại khóc nữa, làm sao dám với ngươi. Ngươi vừa khóc, nơi nào cũng dám ."

      " bậy." Ninh nhi vội xoa xoa mắt.

      Tiêu Vân Khanh lắc đầu, thở dài : " cũng là vì ngươi. Hai người ngươi phải muốn Trường An a, đó là nơi tấc đất tấc vàng, làm chuyện gì mà cần đến tiền. Đường Trường An cũng gần, tiền tài xài hết, các ngươi đến Trường An chẳng lẽ ngủ ngoài đường sao."

      Ninh nhi biết , nhịn được lại lo lắng.

      "Nhưng là, Ngũ. . . . . . Người kia có ý xấu, nếu Chẩn lang sơ suất phải làm thế nào?"

      "?" Tiêu Vân Khanh cười cười, : " Ninh nhi, ngươi biết chuyện cũ của Thiệu Chẩn ? mười bảy tuổi năm ấy vào Trường Phong đường, nghĩa huynh ta từng lựa ra những người có võ công xuất sắc trong đường thi đấu với , ta và Ngũ lang cũng ở trong số đó. Ngươi đoán kết quả ra sao?"

      Ninh nhi khẩn trương nhìn , lắc đầu cái.

      "Trí Chi bị đánh đến sưng mặt sưng mũi."

      "A. . . . . ." Ninh nhi che miệng lại.

      Tiêu Vân Khanh cười cười: "Chỉ là, ta và Ngũ lang đều phải nằm giường mười ngày."

      Ninh nhi mở to hai mắt nhìn .

      Tiêu Vân Khanh nhìn Ninh nhi: "Ngươi chưa, Ngũ lang vì sao coi trọng Trí Chi như vậy? Ngũ lang vốn chịu thua kém người khác, cho nên vẫn muốn đem thu Trí Chi làm thuộc hạ. Trí Chi lần này , thắng, là Ngũ lang thắng."

      ***

      Sáng sớm, Ngũ công tử tỉnh lại cũng tính là muộn. Hạ nhân cách bình phong cho biết, Tiêu Vân Khanh đến Thương châu, ngủ đêm trong thành.

      Ngũ công tử đáp tiếng, khoác áo đứng dậy.

      giường, chăn gấm mềm mại, cánh tay ngọc của mỹ nhân gác ngang, thấy trở dậy, thấp nỉ non tiếng.

      Ngũ công tử bấm cái ngang hông nàng, tới trước cửa sổ phòng, đẩy cánh cửa ra.

      sông sóng nước lăn tăn, gió mang theo hơi nước rất mát mẻ, khiến người ta tâm tình sảng khoái.

      Đây là chiếc thuyền lớn, hai tầng, xuôi theo dòng Trường Giang, hàng hóa xếp đầy khoang thuyền. Ngũ công tử đứng ở thuyền mũi thuyền, nhìn lượt thấy sơ sót gì, môi khẽ cong lên.

      Nơi đây cách Thương châu chưa đến trăm dặm. Thiệu Chẩn đưa biểu muội đến Thương châu, tiếp đó, nên tới tìm . Mặc dù có Tiêu Vân Khanh đồng hành, nhưng tính khí của người này, Ngũ công tử biết . Đồ của người khác, rất ít mơ ước, nhưng đồ của , người khác cũng đừng mơ tưởng chiếm lấy phân hào.

      xuất bằng cách nào đây? Ngũ công tử nhìn ra sông, hăng hái tràn đầy.
      Trâu, MizukiMiho.maiyeu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      18 Bình minh ( trung )

      "Công tử, " tiếng Lương Tuấn từ ngoài cửa truyền đến, " đến giờ, có rời bến ?"

      Ngũ công tử nhìn lên bờ, người kéo thuyền tới.

      "Có gì khác thường ?" hỏi.

      "Từ hôm qua đến giờ, người hầu tra xét toàn bộ thuyền, có gì khả nghi."

      Ngũ công tử gật đầu "Rời bến."

      "Công tử phải còn đợi vị khách sao?" cánh tay mềm mại xương quàng lên vai , cánh tay của , tóc mây nửa buông, lười biếng mà quyến rũ, " đợi nữa sao?"

      Ngũ công tử nắm nắm cằm nàng, mỉm cười, "Đợi ngày đêm rồi, ta chịu được."

      Từ thuyền lớn ném ra mười mấy sợi dây thừng vừa to vừa dài, người điều khiển hô ký hiệu, những người khác liền kéo thuyền lớn từ từ rời bến.

      Người hầu đưa tới hộp đựng thức ăn, mỹ nhân lần lượt mở ra từng tầng, các loại thức ăn tinh xảo tản ra mùi thơm mê người. rót ly rượu Bồ Đào, dâng cho Ngũ công tử. Ngũ công tử nhận lấy, còn chưa nhấp môi, bất chợt thân thuyền chấn động cái, rượu đỏ sậm đổ ra áo bào mới tinh của .

      Ngũ công tử ánh mắt rét lạnh, từ cửa sổ nhìn ra, tầm nhìn bị nghiêng lệch, thấy bên ngoài.

      "Có chuyện gì vậy?" kinh ngạc hỏi,

      Ngũ công tử đáp, mở cửa, thẳng ra ngoài.

      thuyền, đám người hầu ba chân bốn cẳng kéo dây.

      "Chuyện gì vậy?" Ngũ công tử tới mũi thuyền, hỏi.

      "Công tử!" Lương Tuấn , "Mấy dây kéo thuyền bị đứt, may mà thuyền đụng phải đá ngầm, thay mới là được."

      Ngũ công tử gật đầu, nhìn về phía mấy sợi dây thừng bị đứt.

      "Mang sợi lại đây cho ta xem." .

      Lương Tuấn vâng lời, sai người hầu đem sợi dây bị đứt tới.

      Ngũ công tử nhìn kỹ chỗ đứt, thấy hơn phân nửa chỗ đứt hết sức bằng phẳng, giống như bị cắt. . . . . ."Lập tức tra xét toàn bộ thuyền, " Ngũ công tử chợt nghĩ đến cái gì, trong ánh mắt lộ ra hàn quang, "Nếu có dấu vết thích khách lẻn vào, lập tức báo lại!"

      Lương Tuấn kinh ngạc, đáp ứng tiếng, lập tức xoay người .

      Ngũ công tử khẽ nhíu mày, xem xét khắp nơi chút, rồi xoay người về phòng.

      Bên trong phòng vẫn an tĩnh, vừa vào cửa, liền cảm thấy có chút khác thường muốn lui ra ngoài nhưng kịp, cổ bị thứ đồ sắc bén mà lạnh lẽo kề vào, cửa ở sau lưng bị đóng lại, có tiếng then cửa cài vào.

      "Ô ô" nằm ở trong góc, miệng bị nhét vải, tay chân bị trói.

      Ngũ công tử nín thở, nhúc nhích.

      "Trí Chi?" hỏi.

      " phải ta còn ai?" Thiệu Chẩn toàn thân mặc bố y màu đen, từ phía sau ra, thanh thấp, nhanh chậm, "Công tử đợi người, có phải ta ?"

      Ngũ công tử tay chân cũng bị trói chặt, khóe miệng của nhếch lên, lộ ra nụ cười ngạo mạn.

      " hổ là Lục Lang năm đó nghĩa huynh nhìn trúng, " , "Ta nghiêm lệnh tra xét mà ngươi vẫn vào được."

      "Muốn ta nhét dẻ vào miệng ngươi nữa sao?" Thiệu Chẩn đem tay chân trói kỹ lại, liếc nhìn cái, "Ngươi kêu cứu cũng sao, ta giết ngươi chỉ cần chớp mắt, người vào đến nơi ta thoát rồi."

      Ngũ công tử cười lạnh, nhìn trong góc tường, : "Ta lúc trước bắt trói nữ nhân của ngươi, ngươi hôm nay tới là để trói nữ nhân của ta sao?"

      Thiệu Chẩn lạnh nhạt : " cần khích, vàng của ta đâu?"

      "Thả ta ra trước ."

      Lời vừa dứt, lưỡi đao dính vào cổ .

      Ngũ công tử bất đắc dĩ: "Ở dưới giường, trong hộp sơn."

      Thiệu Chẩn liếc cái, mở giường ra.

      Quả nhiên, có hộp sơn , nhưng hộp còn có thanh khóa đồng.

      "Chìa khóa ở dưới gối."

      Thiệu Chẩn sờ dưới gối, lấy ra chiếc chìa khóa đồng.

      cắm chìa khóa vào ổ khóa, nhưng vô luận thế nào cũng mở được, lạnh lùng nhìn về phía Ngũ công tử.

      Ngũ công tử nhìn , cười lạnh: "Ổ khóa này là mẫu thân Bích nương đặc chế, trong thiên hạ chỉ có nàng mở được."

      Thiệu Chẩn nhướng mày, nhìn về phía .

      Nàng lệ vòng quanh, khẽ rụt người lại.

      "Ngươi là Bích nương?"

      Nàng sợ hãi nhìn Thiệu Chẩn gật đầu.

      Thiệu Chẩn đặt hộp sơn cùng chìa khóa trước mặt nàng, dùng đao cắt dây trói tay, chân nàng: "Mở ra."

      Bích nương run rẩy cầm chìa khóa cắm vào ổ khóa. Nàng đưa chìa khóa vào đoạn xoay sang trái lại tiến đoạn nữa, xoay sang phải, lặp lại hai lần, "Cách" tiếng, khóa đồng mở ra.

      Bên trong hộp sơn, chính là cái bọc của Thiệu Chẩn .

      "Mở cái bọc ra." Thiệu Chẩn .

      Bích nương mở bọc ra, bên trong quả nhiên đều là vàng, Thiệu Chẩn nhìn qua lượt, đều là đồ của mình sai.

      "Lại bọc vào cho ta." đao của Thiệu Chẩn vẫn kề vào cổ Ngũ công tử. Bích nương cẩn thận từng li từng tí đem cái bọc gói kỹ, cầm lên.

      Nàng tới trước mặt Thiệu Chẩn, đưa ra.

      Thiệu Chẩn đưa tay, bất chợt, ánh sáng lạnh lóe lên, cánh tay trái đau nhức!

      tay Bích nương chẳng biết từ lúc nào cầm lưỡi dao sắc bén dài hơn tấc, đâm vào cánh tay Thiệu Chẩn. Ngũ công tử thừa lúc bị đau lui phía sau né tránh lưỡi đao, lăn mình cái, ngã mặt đất.

      "Người đâu!" Bích nương kéo miếng vải trong miệng ra, hét lớn, "Có người. . . . . ." Còn chưa kịp hét xong, nàng bị hộp sơn bay tới đập trúng gáy, hôn mê bất tỉnh.

      Thiệu Chẩn quay sang phía Ngũ công tử, Ngũ công tử sắc mặt tái nhợt, hét to "A a".

      cửa truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, Thiệu Chẩn cũng ham chiến, nhanh chóng nhặt cái bọc lên, nhảy ra khỏi cửa sổ.

      "Phanh" tiếng, cửa bị phá.

      "Công tử!" Người hầu đỡ Ngũ công tử dậy, cởi trói, Ngũ công tử đẩy người ra, vọt tới cửa sổ xem xét.

      sợi dây dài, đầu buộc vào cột buồm lơ lửng mái thuyền. Sợi dây có màu đen tuyền giống hệt màu nước sơn ở mái thuyền, rất khó phát . Thiệu Chẩn động tác linh hoạt, đu đến mũi thuyền. Người thuyền trông thấy , rối rít phản ứng, vội vàng rút đao đuổi theo.

      "Bắt lấy ! Bắn tên!" Ngũ công tử tức giận lớn tiếng thét.

      Thiệu Chẩn đứng vị trí kéo buồm, chặt đứt dây kéo buồm cuốn vào cánh tay cùng thân thể, chân dùng sức đạp vào cột buồm cái.

      Mấy mũi tên bắn ra nhưng trúng, sợi dây thừng dài đem văng ra xa mười mấy trượng.

      Ngũ công tử nhìn Thiệu Chẩn chằm chằm, theo phương hướng của , chợt thấy chiếc thuyền sơn đen ở phía dưới.

      "Chặn chiếc thuyền kia lại!" quát.

      Lương Tuấn chạy như bay đến mũi thuyền, trong tay cầm cây cung lớn.

      Nhưng khi giương cung muốn bắn, lại phát chẳng biết từ lúc nào, rất nhiều thuyền sơn đen từ bốn phương tám hướng tiến tới, cơ hồ giống nhau như đúc, người thuyền đều mặc bố y màu đen, thể biết được Thiệu Chẩn ở thuyền nào.

      Lương Tuấn tức giận, tung người nhảy đến cái thuyền ở gần.

      Người chèo thuyền thấy hung thần ác sát, giật mình hoảng sợ.

      "Bọn ngươi là người nào! Tới đây làm gì!" túm lấy người chèo thuyền hỏi.

      Người chèo thuyền sợ hãi run rẩy, : "Ta cũng biết, có vị lang quân tặng ta bộ quần áo này, bảo ta đúng thời điểm này bơi thuyền đến đây, vòng rồi trở về. . . . . . ."

      "Quan quân! Có quan quân đến!" Lúc này, có người hô lớn.

      Lương Tuấn cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, thấy đội nhân mã xuất bờ, quả nhiên là quan quân.

      "Ta nhận được tin báo, nơi này có người tụ tập ẩu đả! Các ngươi còn mau mau để binh khí xuống, đợi quan phủ tra nghiệm!" Người đứng đầu đội nhân mã lạnh lùng .

      Lương Tuấn nhìn về phía Ngũ công tử, chỉ thấy đứng ở mũi thuyền, khẽ vuốt cằm.

      Lương Tuấn bụng tức giận có chỗ phát tiết, lúc sau, "Phi" thóa mạ tiếng, hung hăng ném cây cung xuống dưới chân.

      Ngũ công tử đứng cao, mắt khẽ híp, nhìn chiếc thuyền dần dần xa.

      "Thuyền chuẩn bị chưa?" hỏi?

      " chuẩn bị tốt." Người hầu ở phía sau bẩm báo.

      Ngũ công tử mặt chút thay đổi, xoay người .

      Thuyền theo dòng nước lát được mấy dặm.

      Người chèo thuyền đứng ở mũi thuyền chèo, nhìn Thiệu Chẩn bên trong: "Lang quân, ngươi bị thương à?"

      Thiệu Chẩn xem xét vết thương cánh tay trái, cười cười: " sao." cẩn thận kéo tay áo ra, máu dính ướt mảng. Mới vừa rồi chạy trốn khẩn trương, hoàn toàn thấy đau, giờ buông lỏng xuống, mới cảm thấy rất đau, may mà thương tổn đến chỗ yếu hại. Thiệu Chẩn mở bọc thuốc, rắc lên vết thương. cảm giác đau cháy truyền đến, Thiệu Chẩn cắn răng, xé mảnh vải áo buộc chặt vết thương lại.

      Thiệu Chẩn tựa vào vách khoang thuyền, chợt nghĩ đến Ninh nhi, bên môi lộ ra nụ cười khổ. Mới vừa rồi nàng kia đáng thương mà nhìn , lại trong chớp mắt mềm lòng, đến nỗi quên cả cảnh giác.

      "Lang quân!" Tiếng người chèo thuyền lại vang lên, có chút sợ hãi, "Có con thuyền đuổi theo."

      Thiệu Chẩn giật mình, ra khỏi khoang thuyền xem. Quả nhiên, mặt sông, chiếc thuyền dương buồm đuổi theo.

      "Có thể mau hơn ?" hỏi người chèo thuyền.

      Người chèo thuyền lắc đầu: "Lang quân, thuyền của ta đây là thuyền ngày thường bắt cá thể so được với thuyền có buồm ."

      Thiệu Chẩn cau mày, nhìn bốn phía, mặt sông trống trải, có gì che chở được, trong lúc nhất thời hoàn toàn biết nên làm thế nào.

      Thuyền buồm dần dần tiến tới gần, lúc sau, có thể nhìn thấy người đứng đầu thuyền, chính là Ngũ công tử.

      Bất chợt, người chèo thuyền : "Lang quân nhìn , phía sau có con thuyền!"

      Thiệu Chẩn vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên, chiếc thuyền lớn có hai hàng mái chèo, lướt sóng mà đến.

      Ngũ công tử ngay lúc sắp đuổi kịp Thiệu Chẩn, muốn sai người bắn tên, lại nhìn thấy chiếc thuyền lớn muốn vượt qua, nhất thời sinh nghi.

      Thuyền lớn đến gần hơn chút, nhìn mũi thuyền kia đầu đứng người, áo bào màu đỏ, vai mang con báo xa-li.

      "Tiêu Vân Khanh!" Ngũ công tử mặt biến sắc, oán hận .

      Tiêu Vân Khanh đứng đón gió, nhìn lên phía trước, môi treo nụ cười nửa kiêu ngạo nửa tự mãn.

      "Đại Mạo, " với con thú vai: " sông này rất nhiều cá đấy có muốn ăn ?"

      Đại Mạo nghiêng đầu, "Meo" tiếng.

      Thiệu Chẩn thấy Tiêu Vân Khanh đến, thở phào nhõm, chợt, tiếng gọi truyền đến: "Chẩn lang!"

      Thiệu Chẩn chấn động cả người, mở to hai mắt, nhìn thấy Ninh nhi đứng bên cạnh Tiêu Vân Khanh. Khoảng cách còn xa, bộ dáng kia, giống như muốn khóc, lại giống như vui mừng.

      Tiêu Tam thất phu! Thiệu Chẩn trừng mắt với Tiêu Vân Khanh, muốn thúc giục người chèo thuyền chèo nhanh chút, "Hưu", mũi tên màu đen cắm vào ván thuyền. Người chèo thuyền sợ quá kêu to tiếng, trốn vào trong khoang thuyền.

      Ngũ công tử mặt đen lại, phân phó hạ nhân: "Bắn tên, mặc kệ sống chết." Lời vừa dứt, mũi tên cắm xuống sàn thuyền ngay trước mặt , đuôi tên còn rung rung.

      "Ngũ lang." Tiêu Vân Khanh cách hơn mười trượng, ung dung , "Nghĩa huynh trước khi qua đời, phân công mọi chuyện trong đường, ngươi phụ trách mua bán hàng hóa, ta phụ trách thích khách tử sĩ; ngươi quản văn, ta quản võ. Chuyện này là thế nào đây?"
      Trâu, MizukiMiho.maiyeu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      19 Bình minh ( hạ )

      "Thiệu Chẩn cướp thương thuyền, làm tổn thương người, đoạt tài vật của ta, Tam huynh còn muốn bao che sao?" Ngũ công tử lạnh lùng .

      Tiêu Vân Khanh cười nhạt: "Trí Chi chỉ thu hồi vật của , sao lại là cướp đoạt? Ngũ lang muốn Trí Chi quay trở về Trường Phong đường, ngươi mến tài , ta cũng hiểu. Chỉ là Ngũ lang chớ quên, ban đầu Trí Chi ở Trường Phong đường là môn hạ thích khách, lý lẽ cũng nên là ta ra tay. Chúng ta đều từng chịu ơn nghĩa huynh, Ngũ lang nên ép người quá đáng, tổn thương hòa khí mới phải." chuyện rất ôn hòa, thị vệ sau lưng xếp thành hàng, từ cao nhìn xuống, giương cung đợi bắn, mũi tên đều chỉ hướng thuyền của Ngũ công tử.

      Nhìn thấy khí thế như vậy, người thuyền Ngũ công tử đều biến sắc.

      Ngũ công tử nhìn , vẻ mặt tình bất định, hồi lâu mới : "Nếu Tam huynh như vậy, đệ sao dám nghe lệnh."

      Tiêu Vân Khanh mỉm cười: "Ngũ lang hiểu lý lẽ."

      Ngũ công tử ra lệnh cho hạ nhân quay về, thuyền thu buồm chèo .

      lúc quay đầu, Ngũ công tử hướng Tiêu Vân Khanh cười tiếng: "Tam huynh lâu về Lạc Dương, tháng trước chưởng còn tới hỏi ta, Tây Uyển có mấy con báo nuôi mập, có thể lấy da làm áo tốt rồi. "

      Nụ cười của Tiêu Vân Khanh cứng lại, thái dương phồng lên, giật giật.

      "Ngũ lang cần phí tâm, " nhìn Ngũ công tử, "Ta mấy ngày trở về."

      mặt Ngũ công tử khôi phục vẻ tự nhiên, : "Như vậy, đệ chờ nghênh đón Tam huynh về phủ." Dứt lời, liếc Thiệu Chẩn cái, thuyền xa.

      thuyền lớn đưa ra thanh gỗ dài bắc xuống thuyền , Thiệu Chẩn nhảy lên, vững vàng rơi xuống boong thuyền lớn.

      "Chẩn lang!" Ninh nhi mừng rỡ lên phía trước, nhìn cánh tay bị băng bó của , lo lắng hỏi, "Ngươi bị thương?"

      "Vết thương , sao." Thiệu Chẩn cười hì hì , giơ cái bọc trong tay ra lắc lư, "Vàng lấy lại rồi, đồ trang sức của ngươi cũng ở bên trong."

      Ninh nhi lại nhìn cánh tay , có vết máu thấm ra ngoài vải buộc, rất nhiều máu. Sắc mặt nàng trắng bệch, muốn chạm vào lại dám: "Có đau lắm ?"

      " sao!"

      "Sao lại sao, nhiều máu như vậy. . . . . ." Ninh nhi vội .

      " mà, khỏi rất nhanh!" Thiệu Chẩn nhìn đôi mắt nàng bắt đầu đỏ lên, xong, động tác khoa trương nhảy hai cái, lại đánh ra mấy quyền, "Ngươi xem, Ngũ công tử mà quay lại, ta cùng đánh trận cũng ngại!"

      Ninh nhi cười ra tiếng, xoa mắt.

      Thiệu Chẩn cúi đầu nhìn nàng, chợt có cảm giác thỏa mãn.

      bị thương, có lo lắng cho , vì mà khóc, cảm giác này. . . . . . Rất kỳ diệu, tựa như có cái gì mềm mại, ấm áp lan tràn vào trong tim.

      Bất chợt, thấy Tiêu Vân Khanh ở bên cạnh, say sưa quan sát hai người.

      Thiệu Chẩn lườm .

      " biết tốt xấu." Tiêu Vân Khanh , "Ta vừa mới cứu mạng ngươi đó."

      "Ngươi mang nàng tới làm cái gì?" Thiệu Chẩn bước về phía , vui .

      "Tìm ngươi a."

      Thiệu Chẩn rút đao.

      Tiêu Vân Khanh thở dài, cười khổ: "Ta dám mang nàng sao? Nàng biết ngươi tìm Ngũ lang, lời nào lại chịu ăn. Ta quả chịu nổi." Dứt lời, vỗ vỗ vai Thiệu Chẩn, "Lá gan nàng cũng lớn đó, biết cứu ngươi tránh được đụng đao thương, nàng vẫn nhất định . Ngươi đừng cho nàng là đóa hoa mà che chở, đến lúc chia cách với nàng, chỉ sợ ngươi chịu nổi mưa gió."

      Thiệu Chẩn ngơ ngẩn, : "Ta cho nàng là hoa , ta cho nàng là biểu muội."

      Tiêu Vân Khanh khóe miệng giật giật: "Ngươi cứ giả vờ ."

      Thuyền quay đầu ngược lại, xuôi gió xuôi dòng, cập đến bến có xe ngựa chờ sẵn. Thiệu Chẩn bị thương, dưới cái khẩn thiết của Ninh nhi, Tiêu Vân Khanh đành để xe ngựa lộng lẫy cho Thiệu Chẩn ngồi.

      "Nệm gấm bên trong ngàn tiền thước, nếu ngươi làm dính máu phải bồi thường." .

      Thiệu Chẩn lườm cái, khách khí chút nào chui vào trong xe.

      Về đến khách điếm, Tiêu Vân Khanh sai người mời Lang trung. Ninh nhi ở bên cạnh nhìn vết thương mở rộng, thấy cả máu thịt rất sợ hãi, tim đập nhanh.

      Thiệu Chẩn thấy nàng bộ muốn nhìn lại dám nhìn, rất buồn cười.

      " có gì đáng xem, nghỉ ngơi." .

      Ninh nhi lắc đầu, hỏi : "Đau lắm ?"

      "Rất đau a." Thiệu Chẩn nhe răng trợn mắt, : "đau chết rồi, tiểu nương tử mau tới cứu, tới cứu."

      Ninh nhi bất đắc dĩ cười: "Ngươi đừng lộn xộn, vết thương vỡ ra bây giờ."

      Lang trung rửa sạch vết thương của Thiệu Chẩn, lấy ra kim khâu, hơ lửa.

      Ninh nhi thấy cây kim hướng về phía vết thương của Thiệu Chẩn kinh ngạc: "Lang trung làm gì vậy?"

      "Khâu vết thương lại." Lang trung , "Khâu lại mới mau khỏi."

      Ninh nhi thấy đem kim đâm vào da thịt Thiệu Chẩn sợ đến nỗi vội vàng quay đầu . Dùng kim khâu miệng vết thương, cỡ nào đau a. . . . . . Nàng nhịn được tò mò quay sang nhìn mặt Thiệu Chẩn.

      nửa nằm ở giường, vẻ mặt bình thản, giống như Lang trung khâu mảnh vải liên can gì với vậy. Nhưng Ninh nhi có thể thấy, chân mày thỉnh thoảng chau lại, trán rịn ra mồ hôi.

      Ninh nhi đột nhiên cảm thấy đau lòng, Thiệu Chẩn bề ngoài nhìn có vẻ cái gì cũng để ý, cái gì cũng thắng được , nhưng kỳ cũng là người, có lúc cũng chỉ là gắng sức kiên cường mà chống đỡ. . . . . . Ninh nhi vươn tay, cách tay áo, nhàng cầm lấy cổ tay phải của .

      Thiệu Chẩn ngạc nhiên nhìn nàng.

      Ninh nhi ngượng ngùng, nhưng buông tay ra.

      Thiệu Chẩn mỉm cười, chuyển tay cái, ngược lại cầm lấy tay nàng.

      Lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm của nàng xuyên qua lần vải, trong lòng tựa như thổi lên làn gió , bao nhiêu đau đớn cũng biến thành hư .

      Lấy lại được vàng rồi, vốn Thiệu Chẩn muốn nhanh chóng lên đường Trường An. Nhưng bị thương, Ninh nhi muốn đợi thương thế của tốt lên mới .

      Thiệu Chẩn cảm thấy vết thương có gì đáng ngại, cùng Ninh nhi tranh luận phen, hai người đều lui bước, nghỉ ngơi ba ngày rồi .

      Tiêu Vân Khanh nghe hai người muốn nghỉ ngơi, cũng ở lại.

      " sớm làm cái gì, ở Lạc Dương còn có người chờ ta liều mạng đấy." lười biếng vuốt đầu Đại Mạo, Đại Mạo toàn lực đối phó với con cá sông, ăn cực kỳ hào hứng.

      "Ngươi nhất định phải về sao?" Thiệu Chẩn hỏi.

      " về được." Tiêu Vân Khanh thở dài, "Lục Châu, Trầm Hương, Hàm Yên, San Hô của ta vẫn còn trong tay Ngũ lang."

      Thiệu Chẩn bĩu môi.

      "Đều là tên nữ tử a." Ninh nhi giọng .

      "Ở đâu ra nữ tử, là mấy con báo." Thiệu Chẩn hừ lạnh.

      Ba ngày trôi qua nhanh lâu, Thiệu Chẩn ở trong khách điếm dưỡng thương, Ninh nhi cũng bước ra cửa, toàn tâm toàn ý viết thư cho cậu. Năm lá thư, Tiêu Vân Khanh giao cho năm người thương lữ khác nhau để đề phòng thất lạc. Nội dung trong thư khác nhau lắm, Ninh nhi viết rất dài, còn cố gắng viết đẹp, viết xong hết hai ngày. Thiệu Chẩn ở bên nhìn cũng cảm thấy mệt mỏi.

      "Cậu nhận được chứ?" Ninh nhi đem thư giao cho Tiêu Vân Khanh mong ngóng hỏi.

      "Đương nhiên có thể nhận được." Tiêu Vân Khanh tràn đầy tự tin, "Ta là người phương nào."

      "Giặc cướp." Thiệu Chẩn chen vào.

      Tiêu Vân Khanh lườm cái, đưa hai tờ điệp văn mới làm xong cho .

      Thiệu Chẩn mở ra xem, bên trong viết, và Ninh nhi đều từ huyện ở Ích châu, vẫn là biểu huynh đưa biểu muội Trường An tìm người thân nương tựa.

      "Thân thích viết trong điệp văn năm ngoái dời . Ngươi tìm kiếm hết thời gian, muốn lưu lại Trường An tìm tiếp, ba tháng thành vấn đề." Tiêu Vân Khanh xong, nháy mắt mấy cái, "Nếu cảm thấy thể chờ nữa, tới Lạc Dương . Có ta và Ngũ lang ở đấy, đảm bảo ngươi mỗi ngày đều nhàm chán."

      "Chớ tới với ta." Thiệu Chẩn tức giận, cất điệp văn .

      "Ngươi đến Trường An rồi, định làm gì?" Tiêu Vân Khanh hỏi.

      Thiệu Chẩn : "Ta còn muốn lưu lại thời gian, thể ăn ngồi rồi, phải tìm việc làm."

      Ánh mắt Tiêu Vân Khanh sáng lên: "Ta có mấy người bạn ở Trường An, muốn tìm ta đối phó kẻ thù, ngươi. . . . . ."

      Còn chưa xong, Thiệu Chẩn ngắt lời: "Ta mang theo Ninh nhi, làm sao động đến hạng người đó."

      "Vậy ngươi muốn làm cái gì?"

      Thiệu Chẩn sờ cằm: "Có lẽ tìm nhà giàu dạy võ vỡ lòng cho hài đồng . . . . . ."

      Tiêu Vân Khanh khinh bỉ nhìn : "Đồng nam, ngươi gả cho Ninh nhi thôi."

      Cách đó xa truyền đến chuỗi tiếng cười, Ninh nhi chơi với Đại Mạo rất vui vẻ, hai mắt cong lên, lấp lánh.

      Thiệu Chẩn nhìn về phía kia bên, đáy mắt cũng toát ra ý cười.

      "Trí Chi, " Tiêu Vân Khanh giọng với , "Ngươi đến Trường An, mướn cái nhà, đem Ninh nhi giống như tiểu thư khuê tú mà nuôi dưỡng."

      "Hả?" Thiệu Chẩn có chút kinh ngạc.

      Tiêu Vân Khanh ý vị sâu xa: "Trường An con em quan lại nhiều, nếu so với ngươi hẳn là hơn đứt , Ninh nhi chừng bỏ ngươi chạy theo bọn họ."

      Thiệu Chẩn làm bộ muốn đánh, Tiêu Vân Khanh cười lớn ra.

      Sắp chia tay, Ninh nhi có chút lưu luyến Tiêu Vân Khanh và Đại Mạo. Đại Mạo mấy ngày nay ở cùng nàng, hình như cũng biết Ninh nhi phải , nằm trong lòng nàng kêu "Meo meo". Tiêu Vân Khanh cam kết tương lai Đại Mạo sinh đẻ mang cho Ninh nhi con, nàng mới tiếc nuối buông nó ra.

      "Hôm nay từ biệt, biết khi nào mới gặp lại?" Lúc chia tay ngoài thành, Tiêu Vân Khanh bẻ hai cành Dương Liễu, đưa cho Ninh nhi, cho Thiệu Chẩn.

      "Gặp nhau có gì khó, " Thiệu Chẩn cong môi, "Giặc cướp chẳng nhẽ thể Trường An?"

      Tiêu Vân Khanh cười mắng: "Ngươi lời nghiêm chỉnh chết sao!"

      Hai người đều thích dài dòng, sau khi từ biệt, mỗi người ngả.

      Đường Trường An, người qua lại ít, đường bụi mù ngừng. Vẫn là Thiệu Chẩn đánh xe, Ninh nhi lo lắng thương thế của , muốn ngồi trong buồng xe, vén màn xe lên ngồi ra phía ngoài.

      Thiệu Chẩn ở Thương châu mua quần áo, mua cả cho Ninh nhi cái mạc cách.

      Nàng đội mạc cách, lụa mỏng mềm mại nhàng lay động trong gió, khiến ít người qua đường quay lại nhìn.

      "Ngồi vào trong ." Thiệu Chẩn , "Vết thương của ta sao rồi."

      Ninh nhi lắc đầu: "Ta mệt, ngồi với ngươi lúc."

      Thiệu Chẩn ép nàng, mỉm cười. Trời trong nắng ấm, mỹ nhân ở bên, nhìn phía trước, Trường An còn xa. Nhưng lại bất chợt hi vọng, đường này còn có thể xa hơn chút, nếu như vĩnh viễn hết cũng tốt . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :