1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thục nữ dễ cầu - Hải Thanh Cầm Thiên Nga HOÀN đã có ebook chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Gặp lại


      Thiệu Chẩn ở trong khách điếm dàn xếp xong, muốn ngủ giấc, ngờ, nằm ở giường xoay xoay lại vẫn ngủ được .

      trở dậy, muốn tắm, lúc cởi quần áo, chợt thấy tờ giấy rơi từ trong vạt áo ra. Thiệu Chẩn nhìn chằm chằm rồi nhặt lên.

      Đó là giấy nợ của Ninh nhi. Mặt giấy ố vàng, tên tổ phụ tuy viết rất , nhưng bút tích lại cứng cáp có lực, giống hệt trong trí nhớ của . . . . . . Thiệu Chẩn nhìn tờ giấy, nhàng vuốt ve, nhớ lại những hồi ức năm đó.

      ra Thiệu Chẩn đem giấy nợ trộm , cũng phải vì muốn quỵt nợ, mà là muốn lưu giữ chút kỷ niệm về tổ phụ mà thôi. Nhiều năm như vậy, đây chính là thứ duy nhất lưu lại chữ viết của tổ phụ mà có được.

      Về phần Ninh nhi. Vứt bỏ nàng, tự có lý lẽ của .

      Thứ nhất, Ninh nhi muốn Thương châu, mà muốn Kinh Thành, con đường của hai người vốn về hai hướng. Thứ hai, mình bươn trải nhiều năm, thân mình tự do tự tại, đột nhiên muốn chăm sóc , quả thực là chuyện cười. Thứ ba, Ninh nhi thực ra là đào hôn trốn , mình theo nàng, bị người ta phát ngộ nhận làm gian phu quyến rũ con nhà lành bỏ trốn coi như là chuyện , để nàng dính dáng đến chuyện làm sơn tặc mới chính là chỗ chết.

      Về phần cố nhân hay cố nhân, Thiệu Chẩn luôn luôn cho rằng có khả năng đến đâu làm đến đó, có thể giúp đỡ, thể giúp cũng sao. Xe ngựa kia rất đắt nha, bán có thể được nửa lượng vàng. để xe ngựa lại cho Ninh nhi, lại chỉ đường cho nàng, như vậy còn chưa đủ sao?

      Nhưng đến cũng kỳ quái, Thiệu Chẩn mặc dù nhàng bỏ rơi Ninh nhi, thế nhưng lại hề có cảm giác vui sướng. Hơn nữa đường tới đây, có chút tâm thần yên, hình như cảm thấy mình vô trách nhiệm sao đó.

      ". . . . . . Ngươi nhớ ra ta?" nhìn giấy nợ, nhớ tới lời của Ninh nhi.

      nhớ, ra cũng nhớ. Thiệu Chẩn cố gắng hồi tưởng lại, hồi đó mình ở nhà Đỗ tư hộ thường xuyên nhìn thấy con ông ấy. Chỉ là ngày đó quá xa xôi, bé tuổi còn rất , bỗng dưng nhìn thấy Ninh nhi trưởng thành, Thiệu Chẩn có hơi mơ hồ. Cộng thêm khi đó núi lòng tìm cách rời , cũng để ý chuyện khác nhiều. . . . . .

      ". . . . . . Chẩn, theo ta sang nhà Đỗ tư hộ chút. . . . . ." Tiếng tổ phụ như còn ở bên tai.

      ". . . . . . Chẩn lang tới. . . . . ." Nụ cười của Đỗ tư hộ, hình như cũng chưa từng quên lãng.

      Thiệu Chẩn nhìn tờ giấy cũ, có chút mất hồn.

      Cái đó. . . . . . Nếu như mình đem Ninh nhi đưa đến Thương châu, hình như cũng có gì phiền, cùng lắm . . . . . .

      Thôi thôi, mình cũng lo được, đâu để ý được người khác!

      Thiệu Chẩn vừa nghĩ như vậy, sức mạnh tràn đầy, xua đuổi những tạp niệm kia, nghĩ nhiều nữa. đem giấy nợ cất , tính ra cửa hóng mát chút, mua thêm cái áo khoác mới.

      Đúng ngày họp chợ, mặt trời chưa lặn, trong chợ vẫn còn người qua lại mua bán. Thiệu Chẩn mua bọc hạnh đào, vừa vừa ăn, muốn tìm cửa hàng bán y phục còn mở cửa.

      "Thời buổi này tốt lắm sao, ngay cả tiểu nương tử bán hàng cũng da mịn thịt mềm, còn ngồi xe ngựa."

      Có hai người đường trò chuyện.

      "Nhìn quần áo người, giống như dâu. . . . . ."

      dâu? Thiệu Chẩn còn chưa hiểu, chợt thấy phía trước, giữa đám thương nhân còn buôn bán, chiếc xe ngựa đứng, nhìn cực kỳ quen mắt. Mà khi thấy người đứng trước xe ngựa, miệng Thiệu Chẩn nhai hột đào liền dừng lại, mở lớn bất động.

      Ninh nhi sau khi hiểu ra mình bị Thiệu Chẩn bỏ rơi, cũng khổ sở lâu.

      Coi như tên sơn tặc Thiệu Chẩn này còn có lương tâm, để lại cho nàng chiếc xe ngựa. Ninh nhi từ khi rời khỏi Bề thành, tính toán Thương châu tìm cậu, hôm nay có thêm chiếc xe ngựa, thể tính là chuyện xấu. Vừa nghĩ như thế, tâm tình của nàng liền khá lên ít.

      Nhưng là, nếu muốn an toàn đến Thương châu tìm cậu, cũng cần tính toán kỹ, tiền người Ninh nhi đủ. Lô huyện quá , nàng sợ thua thiệt, ở Châu Phủ hỏi thăm sau đó chạy tới Long châu bán đồ trang sức lấy tiền.

      May mà người có lương khô, sau hai canh giờ xe ngựa, Ninh nhi rốt cuộc đến Long châu trước lúc hoàng hôn.

      Nàng lấy tất cả đồ trang sức đem ra bán, trâm cài tổ mẫu cho cũng ở trong số này. Chẳng còn cách nào khác, nàng lúc trước nghe qua, Thương châu cách nơi này đến hai nghìn dặm. Ninh nhi chưa từng xa nhà mình, đường dài ngoài trăm dặm cảm thấy mờ mịt, hai nghìn dặm này. . . . . . Nàng nghĩ đổi được càng nhiều tiền càng tốt.

      "Cái trâm cài này bán bao nhiêu tiền?" người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao tới hỏi giá.

      "Hai ngàn văn tiền." Ninh nhi . Nàng hiểu chuyện tiền nong lắm, cái giá này là nàng tự mình định ra, nếu là bình thường, hai ngàn văn tiền ở trong mắt nàng cũng phải đáng bao nhiêu.

      Người đó nhìn trâm cài, mắt lộ ra ánh sáng.

      "Hai ngàn văn tiền quá đắt." mặc cả, "800 văn tiền."

      Thiệu Chẩn nghiêng đầu, muốn mượn đội ngựa thô qua đường che chắn lẳng lặng qua. Nghe những lời này, nhịn được lén liếc trộm cái.

      Ninh nhi cầm trâm cài trong tay, dưới ánh sáng rực rỡ cuối ngày, xinh đẹp thuần khiết làm ánh mắt Thiệu Chẩn rời được.

      800 văn tiền? Thiệu Chẩn đáy lòng mắng thầm, sao cướp luôn ?

      " được, quá ít. . . . . ." tiếng Ninh nhi truyền đến, Thiệu Chẩn thoáng an tâm.

      "Ta đây đấy, " người nọ năng hùng hồn, "Cái trâm này cũ rồi, nhìn , còn có vết cắt. . . . . . Chất lượng cũng phải là tốt, giống như lúc làm bị trộn thêm đồng vào?"

      Trộn lẫn đồng ông nhà ngươi ý. Thiệu Chẩn trong lòng hừ lạnh, lời này chỉ lừa được trẻ con ba tuổi. . . . . .

      Lúc này, Ninh nhi lại : "Cái này, ừ, vậy 1000 văn tiền . . . . . ."

      Thiệu Chẩn cảm thấy cơn buồn bực xông vào tim.

      Người trung niên thấy Ninh nhi đồng ý, mặt biến sắc, nhưng trong lòng mừng như điên. Lúc mới nhìn thấy nàng, đoán đây chính là cái người hiểu việc đời, ngờ quả nhiên chiếm được món lợi lớn.

      vui mừng phân phó tôi tớ lấy tiền đổi lấy trâm cài, đột nhiên, cái tay đưa qua, đem trâm cài thu trở về.

      Người trung niên kinh ngạc, lại thấy là người trẻ tuổi, mỉm cười nhìn , ánh mắt sắc bén.

      "Vị công đài này," , "1000 văn tiền mua trâm cài bằng vàng, sợ người khác ngươi khi dễ đàn bà, trẻ con sao?"

      Ninh nhi thấy Thiệu Chẩn đột nhiên xuất , sững sờ, mở to hai mắt: "Ngươi. . . . . ."

      Lời vừa ra miệng, lại bị Thiệu Chẩn trừng cái: " qua ngươi bao nhiêu lần, có muốn dùng tiền cũng thể trộm loạn đồ nữ trang trong nhà bán, mẫu thân phát tha cho ngươi!"

      Người trung niên bị bất ngờ, kinh ngạc chút, cũng cam tâm, vội la lên: "Ngươi là người phương nào? Trâm cài đồng ý bán, sao lại tới làm loạn!"

      "Ta là huynh trưởng của nàng!" Thiệu Chẩn ngẩng đầu cười lạnh, "Cái gì đồng ý, nàng đưa ngươi trâm chưa? Ngươi trả nàng tiền chưa? 1000 văn tiền mà đòi mua trâm cài nửa lượng nhà ta, ta để mặc cho ngươi lừa gạt chắc! Nếu như phục, theo ta tới quan phủ phân xử!"

      Người kia liền biến sắc, phẫn nộ phẩy tay áo bỏ .

      Ninh nhi nghe được lời Thiệu Chẩn, đại khái hiểu ra chuyện gì. Nhưng nàng hiểu, Thiệu Chẩn rời , tại sao lại xuất ở nơi này?

      Thiệu Chẩn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Ninh nhi.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi vẫn theo ta?" Nàng hỏi.

      Thiệu Chẩn sắc mặt đông cứng chút, lập tức : "Chớ suy nghĩ nhiều, ta theo ngươi làm cái gì, trùng hợp gặp thôi."

      "Nha." Ninh nhi nghĩ cũng có thể như thế lắm, cúi đầu dọn dẹp mấy đồ vật.

      Thiệu Chẩn có chút kinh ngạc: "Ngươi bán nữa?"

      "Ừ, chợ tan rồi, thể bán nữa."

      Thiệu Chẩn muốn cái gì, lại im lặng.

      "Ngươi, " quay đầu nhìn bốn phía, mới trở lại hỏi, "Ngươi ở khách điếm nào?"

      Ninh nhi lắc đầu cái: " ở khách điếm, ta có tiền."

      Thiệu Chẩn kinh ngạc: "Ngươi ở khách điếm ở nơi nào?"

      " xe ngựa." Ninh nhi xong, sờ sờ đầu ngựa, kéo dây cương ngồi lên xe, "Ta ra khỏi thành , ngày mai trở lại."

      Thiệu Chẩn sững sờ, đáp nổi tiếng, nhìn nàng rời , chính mình lại nhấc bước được.

      Tất cả đều ngờ, Ninh nhi gặp lại , thế nhưng dây dưa, ồn ào, bình tĩnh nhàng khoan khoái khiến vô cùng kinh ngạc.

      phiền đến ta càng tốt, tiếp tục mua áo khoác thôi. thầm nhủ.

      Nhưng Thiệu Chẩn xoay người, ánh mắt vẫn nhìn chiếc xe ngựa kia.

      Là nàng tự , liên quan đến ngươi.

      Thiệu Chẩn đành quay đầu lại, hướng cửa hàng y phục cất bước, nhưng mới được mấy bước, lại dừng. Oan nghiệt! Thiệu Chẩn nhắm mắt thở dài, mắng tiếng, xoay người đuổi theo xe ngựa.

      Con ngựa kéo xe rất nghe lời, Ninh nhi lái xe kém cỏi, nó cũng loạn.

      đội ngựa thồ chậm rãi ở phía trước, Ninh nhi tính toán vượt lên, lại nghe thấy tiếng Thiệu Chẩn truyền đến: ". . . . . . Đỗ Ninh! Ninh nhi!"

      Nàng kinh ngạc quay đầu lại, thấy Thiệu Chẩn từ phía sau chạy tới.

      "Tối nay ở trong thành!" Thiệu Chẩn xong, nắm lấy dây cương trong tay nàng, người cũng ngồi lên xe.

      Ninh nhi mở to hai mắt: "Ta có tiền."

      "Ta trả."

      Ninh nhi nhìn chốc, lại giằng lấy dây cương, tiếp tục cho xe ngựa chạy về cửa thành.

      " cần ngươi trả." Nàng , "Mẫu thân ta , thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác."

      Thiệu Chẩn nhìn nàng chằm chằm, vừa bực mình vừa buồn cười: "Cái gì vô duyên vô cớ nhận ân huệ, bây giờ là lúc nào? Ngươi mình ở ngoài thành nghỉ đêm, gặp phải trộm cướp hay dã thú làm thế nào?"

      Ninh nhi cắn cắn môi. rất đúng, ra trong lòng nàng cũng sợ cực kì.

      Thiệu Chẩn nhìn nàng do dự, chờ nàng đồng ý, đem dây cương kéo trở về. Nhưng Ninh nhi lại nắm chặt lấy, đẩy tay ra, cho lấy được.

      "Ta muốn ở trong thành, cũng theo ngươi." Nàng .

      Thiệu Chẩn hiểu: "Vì sao?"

      "Hôm qua ngươi vứt bỏ ta, ai biết hôm nay ngươi lại làm gì?"

      ra là vì cái này, Thiệu Chẩn ngượng ngập.

      Vẻ mặt Ninh nhi rất nghiêm túc, giống kiểu cách giận dỗi.

      "Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay." Thiệu Chẩn vừa tìm từ vừa cười , "Ta là biểu huynh của ngươi a, biểu huynh phải chăm sóc biểu muội, ha ha. . . . . ."

      "Ta phải là biểu muội của ngươi." Ninh nhi nghiêm mặt, "Đó là ngươi láo gạt người."

      Thiệu Chẩn vội : "Ngươi với ta là người quen cũ, tha hương gặp cố nhân, giúp tay cũng là việc nên làm."

      "Ta mà ngươi cũng biết ta là ai." Ninh nhi dùng sức đẩy xuống xe, "Là ngươi gặp phải sơn tặc thể dạ tin tưởng!"

      "Ta nợ ngươi tiền!" Thiệu Chẩn còn cách nào, phiền não lớn tiếng , "Ta còn nợ ngươi 5000 văn tiền, là vì trả tiền cho ngươi được chưa!"

      Ninh nhi sửng sốt, nhìn .

      " chứ?" Nàng hỏi.

      Thiệu Chẩn trong lòng lại thầm mắng oan nghiệt, cứng rắn : "!" Dứt lời, đoạt lấy dây cương, đánh xe khách điếm.
      laula, mylien1961, Mizuki2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Điệp văn

      Tào Mậu nhìn thấy Thiệu Chẩn mang theo trở lại, rất kinh ngạc. Mà khi nhìn xiêm áo dâu người Ninh nhi, liền quay sang nhìn Thiệu Chẩn với ánh mắt gian xảo.

      "Biểu muội của ta." Thiệu Chẩn biết suy nghĩ cái gì, ngay vào trọng điểm, "Cho ta thêm gian phòng."

      "Được rồi!" Tào Mậu đáp lờ,i cũng ngừng nhìn Ninh nhi, dùng loại vẻ mặt " nghĩ tới a" rất hiếu kỳ liếc mắt với Thiệu Chẩn .

      Thiệu Chẩn thèm để mắt tới , mang Ninh nhi về phòng.

      Bôn ba cả ngày, rốt cuộc có phòng ốc nghỉ ngơi, Ninh nhi xem xét khắp nơi, mới hỏi Thiệu Chẩn: "Ngươi ở chỗ nào?"

      "Ở cách vách." Thiệu Chẩn nhìn nhìn nàng, "Ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta kiếm đồ ăn cho ngươi." Dứt lời, đợi nàng trả lời liền xoay người rời .

      Đến sảnh ngoài, với Tào Mậu: "Bên ngoài có chiếc xe ngựa, thay ta chăm sóc cho tốt."

      " giỏi." Tào Mậu lại gần hạ thấp giọng, "Ở đâu ra tiểu mỹ nhân đó?"

      " phải rồi sao, là biểu muội ta." Thiệu Chẩn lạnh nhạt , nhìn quanh, xác nhận có người khác, mới : "Ngươi phải có cách làm được điệp văn sao, giúp ta tay, ta muốn đưa nàng Thương châu, là làm nhanh cho ta."

      Tào Mậu ngạc nhiên: "Đưa nàng Thương châu? là biểu muội?"

      "Dĩ nhiên." Thiệu Chẩn ngẩng đầu, "Ta bao giờ dối ngươi chưa."

      "Tin ngươi mới là chuyện lạ." Tào Mậu hừ , "Tiểu nương tử ngoan ngoãn khéo léo, thấy thế nào cũng thể có biểu huynh như ngươi."

      Thiệu Chẩn nhịn được: "Ngươi làm hay làm?"

      Tào Mậu nghiêm nghị: "Mỗi tấm 1000 văn tiền, mặc cả."

      Thiệu Chẩn chân mày nhướng lên, cắn răng : "Đồng ý."

      Tào Mậu mặt mày hớn hở, lại vỗ vỗ bờ vai : "Cần gì lấy thêm gian phòng, biểu huynh biểu muội ngủ chỗ càng tốt a."

      Thiệu Chẩn lườm cái: "Là biểu muội ta đấy, nàng gặp khó khăn."

      "Phải, phải, " Tào Mậu gật đầu, " Thiệu lang thương hương tiếc ngọc nổi tiếng khắp nơi, thể để mỹ nhân gặp rủi ro."

      "Ta róc xương lóc thịt ngươi!" Thiệu Chẩn rốt cuộc nhịn được, nhảy dựng lên bóp cổ .

      Tào Mậu vội vàng xin tha, cười mờ ám chạy .

      ***

      Ninh nhi muốn giấu đồ trang sức trong người, cũng chỉ có cái váy dâu là đủ rộng rãi, cho nên vẫn chưa từng thay ra. tại, khách điếm này khá rộng rãi, nàng lòng vòng trong phòng, phát phía dưới giường có thể giấu đồ, liền đem tài vật nhét vào. Như vậy, nàng rốt cuộc có thể đem bộ y phục dâu vướng tay vướng chân này thay ra.

      Mở bọc quần áo, nàng thấy áo khoác của Thiệu Chẩn vẫn còn ở bên trong, suy nghĩ chút, liền cầm nó ra ngoài.

      Thiệu Chẩn ở tiền sảnh uống trà, nhìn thấy Ninh nhi mặc váy bố ra, khỏi sáng mắt lên.

      Nàng búi tóc hai bên, mặc dù ăn mặc mộc mạc, vẫn là thiếu nữ mười sáu, xinh đẹp mơn mởn.

      Thiệu Chẩn nhìn nàng, lại nhớ chuyện trước kia. Thành Đô, sau giữa trưa, rất yên tĩnh, ánh sáng mặt trời chiếu cây Tử Đằng nhà Đỗ tư hộ. Cây Tử Đằng nở đầy hoa như thác nước, còn dưới tàng cây, núp sau lưng Đỗ tư hộ là bóng người bé.

      Thiệu Chẩn vẻ mặt bình thường, gật đầu với Ninh nhi cái, bảo Tào Mậu mang đồ ăn tới, ngồi xuống bàn cùng với nàng.

      "Áo khoác của ngươi, trả lại cho ngươi." Ninh nhi đưa áo khoác cho .

      Thiệu Chẩn nhìn chút, : " cần trả, ngươi cứ giữ lại ."

      "Vì sao?" Ninh nhi hỏi.

      "Vật cho rồi ta lấy lại." Thiệu Chẩn có vài phần hào khí, "Mà ngươi cũng có quần áo ấm, đường khó tránh khỏi mưa gió, coi như cho ngươi cái mà chống đỡ."

      Ninh nhi nhìn , có chút do dự, nhưng vẫn tiếng cám ơn nhận lấy.

      Cơm canh tính là ngon, nhưng Ninh nhi hai ngày qua chỉ dùng lương khô lót dạ, ăn cực kỳ ngon miệng. Chỉ là, nàng phát Thiệu Chẩn cứ nhìn mình, rất tự nhiên, ăn vài miếng rồi dò xét nhìn .

      "Ngươi phải Thương châu tìm cậu ngươi, đúng ?" Thiệu Chẩn cảm thấy nên ràng, hắng giọng cái, biết còn hỏi.

      Ninh nhi gật đầu: "Ừ."

      "Ta đưa ngươi ." Thiệu Chẩn .

      Đúng như dự đoán của , nhìn Ninh nhi trợn tròn hai mắt, giải thích, "Ta còn nợ ngươi tiền, tiền đường ta xuất ra, đem ngươi đến Thương châu coi như hết nợ."

      Ninh nhi nhìn , trong đầu tính toán nhanh.

      Thiệu Chẩn mặc dù lúc trước bỏ rơi mình, nhưng khi gặp lại, ra tay tương trợ. Thương châu xa như vậy, cộng thêm tình cảnh trước mắt, nếu có người nguyện ý cùng, xác thực quá tốt rồi.

      "Nhưng ngươi đem giấy nợ lấy lại rồi." Ninh nhi .

      Thiệu Chẩn do dự chút, từ trong ngực lấy giấy nợ ra. Ninh nhi nhìn, kinh ngạc phát giấy nợ được bọc trong lớp vải.

      "Trả cho ngươi." Thiệu Chẩn đưa cho nàng.

      Ninh nhi nhận lấy nhìn kỹ, giấy nợ hoàn hảo, nếp gấp mới cũng có.

      "Ngươi cất , đợi khi xong việc, phải trả cho ta." Thiệu Chẩn dừng chút, bổ sung, "Ta muốn giữ."

      Thế ta trả luôn cho rồi. Ninh nhi thầm trong lòng, nhịn được hỏi: "Sao ngươi xé nó ?"

      Thiệu Chẩn kiên nhẫn: "Hỏi cái này làm gì, cứ làm theo lời ta là được."

      Ninh nhi ánh mắt giấu được nghi hoặc, đem giấy nợ cất xong, cúi đầu ăn tiếp.

      Thiệu Chẩn biết thế nào, gãi gãi đầu, đứng dậy rời . Mới vài bước, lại lộn trở lại.

      "Này. . . . . . Ngươi gọi ta là gì?"

      Ninh nhi hiểu, ngơ ngác lát, : "Chẩn lang."

      "Sai rồi." Thiệu Chẩn cúi người giọng, "Lúc trước với ngươi cái gì?"

      Ninh nhi nhìn , chỉ thấy đôi môi khẽ cong lên, đôi mắt nhìn khuôn mặt mơ hồ của nàng, chợt tỉnh ra: "Biểu huynh"

      Mặt Thiệu Chẩn biểu lộ hài lòng: "Như vậy mới đúng, biểu muội." Dứt lời, nghênh ngang rời .

      ***

      Tào Mậu làm việc rất lưu loát, qua hai ngày, quả nhiên mang điệp văn tới.

      Thiệu Chẩn xem tỉ mỉ, cảm thấy có gì sai sót, sảng khoái trả tiền.

      "Ngươi gần đây rảnh rỗi nhỉ?" Tào Mậu vừa đếm tiền vừa hỏi.

      "Có chuyện gì sao?" Thiệu Chẩn .

      Tào Mậu : "Nhà ta buôn bán tơ lụa ở phía Bắc Trường Thành, muốn vận chuyển từ Trường An về Tây Châu, tìm người giỏi võ làm hộ vệ, ta liền nhớ tới ngươi." rồi cười cười, "Như thế nào? xông pha đại mạc Tây Vực phen. Mỗi ngày 500 văn tiền, hơn tháng, so với các công việc khác tiền kiếm được khá hơn nhiều."

      Thiệu Chẩn nghe, nhíu mày.

      với Tào Mậu quen biết nhiều năm.

      Nhà Tào Mậu là đại phú thương buôn bán tơ lụa ở kinh đô và vùng lân cận. là con thứ, tính ưa nhàn tản, thích buôn bán lớn, lại có sở thích thu thập, trao đổi vàng ngọc, cho vay tiền, vì vậy mượn cửa hàng nhà mình, khắp nơi buôn bán với đủ hạng người. Thiệu Chẩn võ nghệ cao cường, từng giúp đại ân, hai người giao tình tệ.

      "Nhiều nhiều," Thiệu Chẩn : "nhưng trước hết ta phải đưa biểu muội đến Thương châu ."

      Tào Mậu "Hứ" tiếng, , "Chuyến này vào thu là đấy, ngươi nhớ trở về cho kịp, chớ bị mỹ nhân mê hoặc."

      Thiệu Chẩn cười khổ, ra cửa.

      Trước xe ngựa, Ninh nhi cho ngựa ăn cỏ khô, sờ sờ đầu nó, vẻ mặt tò mò mà nhu hòa.

      Thiệu Chẩn nhìn nàng, buồn bực gãi gãi gáy.

      Mặc dù chính cũng biết mình lăn lộn nhiều năm, danh tiết hủy bại, nhưng ngờ ngay cả tên gian thương Tào Mậu này cũng dám khi dễ. Thiệu Chẩn coi như nhân phẩm hơi thiếu, nhưng ăn mặc tề chỉnh cũng đường đường đấng nam nhi, sao lại thể có mỹ nhân biểu muội ngoan ngoãn khéo léo chứ. . . . . .

      ***

      đường, vẫn giống hôm xuống núi, Thiệu Chẩn đánh xe ngựa, Ninh nhi ngồi ở trong xe, thỉnh thoảng có tiếng roi vun vút, xe ngựa đường theo hướng đông tới.

      Ra khỏi Long châu gặp bến phà, Ninh nhi trông thấy thủ vệ đứng coi giữ, mặt tái . Điệp văn của nàng ghi nàng gả Lãng châu, phải Thương châu.

      Khi rời khỏi Bề thành, Ninh nhi lòng chạy trốn, chỉ nghĩ tìm chỗ trốn tránh, sau đó nghĩ biện pháp nhắn tin cho cậu cầu cứu. Nhưng hôm nay, nàng muốn vượt qua kiểm soát, chỉ sợ thủ vệ bến phà lấy cớ điệp văn phù hợp mà giữ lại, như vậy chuyện Thương Châu coi như hỏng bét rồi.

      Nghe , tra ra điệp văn đúng bị định tội . . . . . . Ninh nhi lo lắng gần chết, Thiệu Chẩn cũng quan tâm, bảo nàng cần sợ.

      "Nhớ gọi ta là biểu huynh đừng lỡ miệng ổn thôi, chuyện khác cứ để ta." vừa đánh xe vừa .

      Đến bến phà, quả nhiên, thủ vệ cầm lấy điệp văn trong tay Thiệu Chẩn, thẩm tra hồi lâu.

      "Lý Chẩn, Hồ Ninh." quan sát Thiệu Chẩn cùng Ninh nhi, "Hai người ngươi là biểu huynh muội?"

      Ninh nhi trong lòng sợ hãi, dám nhìn thẳng vào mắt thủ vệ. Thiệu Chẩn lại mười phần trấn định: "Chính thế."

      "Ngươi đưa nàng Thương châu nương tựa thúc bá?"

      "Phải"

      "Sao nhờ trưởng bối đưa ? Cũng mang người hầu?"

      "Trưởng bối đều cao tuổi, thể đường xa." Thiệu Chẩn , "Thân thích nhà ta đều là người nghèo khó, có người hầu. Xe ngựa cũng mượn, biên lai mượn đồ ở đây."

      Ninh nhi kinh ngạc nhìn Thiệu Chẩn móc ra biên lai mượn đồ, đưa cho thủ vệ, nghĩ thầm quả nhiên là giặc cướp chuyên nghiệp, trang phục và đạo cụ đều đầy đủ.

      Thủ vệ nhận lấy nhìn chút, lại hỏi: "Thân thích nhà ngươi ở Thương châu tên họ là gì?"

      "Hồ Hiển."

      Thủ vệ lại nhìn chút, ở thời điểm Ninh nhi cảm thấy lưng đổ mồ hôi lạnh, đóng dấu, giao trả cho Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn nhận lấy cám ơn, quay về phía Ninh nhi nhướng nhướng lông mày.

      Ninh nhi cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, mặc dù vẫn lo lắng, nhưng mặt lại kìm được mỉm cười. Nàng mới ngồi vào xe, đột nhiên, thanh truyền đến: "Từ từ ."

      Ninh nhi cảm thấy tim như ngừng đập.

      Quay đầu nhìn lại, nàng thấy thủ vệ khác tới, nhìn nhìn bên hông Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn biết chân tướng, nở ra nụ cười lấy lòng.

      "Đao này tệ, từng được dùng chiến trường phải ?" Người đó hỏi.

      Thiệu Chẩn : "Gia phụ từng nhận chức Đô Úy, hơn mười năm trước chinh phạt Đột Quyết."

      Vẻ mặt thủ vệ có thêm chút tôn trọng: " ra là con cháu nhà hùng."

      Thiệu Chẩn vội : " dám."

      "Mỗ vốn lòng binh khí, biết lang quân có bán đao này ?"

      Thiệu Chẩn ngạc nhiên.

      Tim Ninh nhi như đánh trống, người dán vào vách xe nhúc nhích. Người này muốn mua đao của Thiệu Chẩn? Nếu Thiệu Chẩn đồng ý. . . . . .

      "Đao này là di vật của gia phụ, xin lỗi thể bán." Thiệu Chẩn nhanh chậm trả lời.

      "Thế ... Đành vậy." Người thủ vệ tiếc nuối cười cười, phất tay để bọn họ qua.
      laula, mylien1961, Phan Hong Hanh2 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Thương nhân người Hồ

      Cho đến lúc xe ngựa cách xa bến phà dặm, Ninh nhi mới cảm giác được trái tim yên tĩnh trở lại. Nàng vén màn che trước xe lên, nhìn xung quanh chút, rồi chui ra ngoài.

      Thiệu Chẩn đánh xe, kinh ngạc: "Ra ngoài làm gì?"

      "Lý chẩn, Hồ Ninh, Hồ Hiển, " Ninh nhi nhớ tới mấy cái tên này, "Là ngươi chuẩn bị tốt từ trước rồi?"

      "Đương nhiên." Thiệu Chẩn nhìn phía trước, "Điệp văn có viết đấy."

      Ninh nhi tò mò : "Cho ta xem chút được ?"

      Thiệu Chẩn cầm dây cương tay, tay kia lấy điệp văn cho nàng.

      Ninh Nhi cầm tờ giấy, hơi dài, điệp văn của hai người bọn họ được dính thành . Họ (tên) cùng đường dĩ nhiên đều giả. Bản lãnh của Thiệu Chẩn, Ninh nhi từng thấy dưới chân núi ở Kiếm Nam, lúc này nàng càng thêm bội phục thôi.

      "Đao của ngươi là Thiệu Tư Mã truyền xuống à?" Nàng hỏi.

      "Ừ."

      Ninh nhi nhìn thanh đao, dưới ánh mặt trời, chuôi đao bị mài đến nhẵn bóng. Ninh nhi ngày trước từng thấy Thiệu Tư Mã đao, món binh khí sắc bén như vậy, ở trong tay ông múa đến nước chảy mây trôi rất đẹp mắt. Thiệu Chẩn sử dụng nó, nhất định cũng tồi . . . . . . Ninh nhi nghĩ đến màn chém giết lúc xuống núi, tận mắt thấy thanh đao này đoạt tính mạng người ta, mặc dù sợ, nhưng cũng là Thiệu Chẩn bảo vệ nàng.

      Nàng còn nhớ tình cảnh năm đó, Thiệu Tư Mã cùng phụ thân đánh cờ, Thiệu Chẩn đứng tấn ở bên, thỉnh thoảng bị Thiệu Tư Mã xách lên điều chỉnh tư thế. Mẫu thân ngồi ở bên cửa thêu hoa, trước bàn , Ninh nhi thích chí ngồi ăn hương cao. . . . . .

      Thiệu Chẩn chợt phát Ninh nhi , quay đầu, lại thấy nàng dựa vào vách xe, tâm trí biết trôi đến nơi nào, như suy nghĩ điều gì. Khuôn mặt nàng trắng noãn có son phấn, dưới ánh mặt trời, lộ ra vẻ tươi hồng mơn mởn khiến Thiệu Chẩn nhớ tới cây hoa đào trong sân ngôi nhà cũ ở Thành Đô.

      " nghĩ cái gì thế?" Thiệu Chẩn nhịn được hỏi.

      "Chẩn lang, " Ninh nhi do dự chút rồi , "Khi tổ phụ ngươi qua đời, phụ thân ta từng muốn thu dưỡng ngươi."

      Thiệu Chẩn sững sờ chốc lát, gật đầu cái: "Ừ, ta biết."

      "Nhưng ngươi Trường An."

      "Ở Trường An ta có tộc thúc."

      Ninh nhi hiểu, muốn tìm từ: "Vậy ngươi vì sao. . . . . . Ừ, vì sao lại ở Kiếm Nam?"

      Thiệu Chẩn cười khổ: "Bọn họ thích ta."

      Ninh nhi trầm mặc hồi lâu, giọng : "Giống ta, bá phụ, bá mẫu cũng thích ta."

      Thiệu Chẩn quay đầu lại, gặp được ánh mắt đồng cảm, thương xót của nàng, khỏi mỉm cười.

      Mình mười sáu tuổi phiêu bạt giang hồ, ăn gió nằm sương cũng coi như tiêu diêu tự tại, thế mà lại bị trói gà chặt thương cảm.

      "Ta rời nhà là vì muốn tự mình kiếm sống, cũng đến nỗi quá khó khăn." gãi gãi đầu, cố gắng làm giọng có vẻ dửng dưng, "Ngươi cũng nên nản chí, ngươi phải đến Thương châu tìm cậu sao? Đến được Thương châu là tốt rồi."

      Ninh nhi gật đầu cái: "Ừ." Chốc lát, lại mỉm cười nhìn , tự đáy lòng cảm phục , "Chẩn lang, ngươi lợi hại."

      Thiệu Chẩn cười cười, trong lòng vui sướng, hướng nàng nhướng mày lên, nghiêm mặt : "Lại sai rồi, phải gọi là biểu huynh."

      Bầu trời có tầng mây mỏng, mặt trời cũng quá chói trang. Thiệu Chẩn dừng ở ven đường mua mũ cỏ. đội mũ cỏ, ngồi trước xe ngựa có mấy phần dáng vẻ phu xe. Mũ cỏ làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của , hiển nhiên so với phu xe bình thường bắt mắt hơn nhiều. Lúc dừng lại nghỉ chân ở ven đường, Ninh nhi nhìn cùng phụ nhân bán lương thực trẻ tuổi vừa vừa cười, cứ như quen thân lắm.

      "Còn chưa tới mười dặm nữa có thành trấn, bọn ta có thể tìm khách điếm nghỉ ngơi." Thiệu Chẩn đưa hai cái bánh nướng cho nàng.

      Ninh nhi gật đầu cám ơn xong liền ăn luôn.

      hồi tiếng cười truyền đến, nàng quay đầu nhìn thấy là đội thương lữ.

      Ninh nhi kể từ rời khỏi Thành Đô, lâu chưa nhìn thấy đại đội thương lữ. Nàng bị bá mẫu quản giáo nghiêm khắc, ở Bề thành hai năm, ra cổng trước bước tới cổng sau. Ngày còn ở nhà, nàng thường theo phụ thân ra phố, ngắm phố phường náo nhiệt, niềm vui đó về sau chỉ còn trong mộng.

      Nàng tò mò nhìn đội ngũ thương lữ, có ngựa, có bò, có lạc đà, xe chất đầy hàng hóa, biết họ muốn đâu. Người theo cũng rất thú vị, chừng hơn hai mươi người, có cả người Hồ, mắt sâu, râu quai nón, hết sức kỳ dị.

      người Hồ trẻ tuổi, vừa lúc điều chỉnh dây cương phát Ninh nhi nhìn, liền cười với nàng cái, đôi mắt màu hổ phách của giống như thấm đẫm ánh mặt trời, vô cùng đẹp.

      Ninh nhi ngẩn người, ngượng ngùng quay đầu . chốc, nàng lại trộm nhìn sang, chàng thanh niên người Hồ vẫn còn nhìn nàng, tươi cười rực rỡ.

      Ninh nhi có chút nóng mặt, cảm thấy bị mạo phạm, cũng cười cười với .

      Chàng thanh niên người Hồ thấy Ninh nhi mình ngồi dưới tàng cây, dáng vẻ xinh đẹp, quả là ngày thường hiếm thấy, liền mạnh dạn tới, muốn cùng mỹ nhân trò chuyện. Những người khác trong đội thương lữ nhìn thấy, liếc nhìn nhau cười, mấy người trẻ tuổi còn huýt sáo tiếng.

      Ninh nhi thấy tới ngơ ngẩn.

      Chàng thanh niên người Hồ cũng xấu hổ, dừng lại cách nàng hai bước, khom lưng thi lễ với nàng.

      Đó là kiểu thi lễ của người Hồ, Ninh nhi có chút bối rối, biết làm sao, mặt ửng đỏ, cũng đứng dậy đáp lễ.

      "Ta là Mễ Bồ Nguyên." dùng thứ tiếng Hán lưu loát .

      Tên của là lạ, Ninh nhi lại có chút khó xử. Mẫu thân từng dạy, khuê danh của nữ tử phải hết sức giữ gìn, thể dễ dàng với người xa lạ. Hơn nữa Thiệu Chẩn từng dặn nàng, tên họ phải giống với tên họ trong điệp văn mới được. Nàng do dự chút, : "Thiếp là Hồ Thị ở Ích châu."

      "Ích châu?" Mễ Bồ Nguyên : "Bọn ta mới tới từ Thành Đô ."

      Ninh nhi nghe được lời này, nhất thời hưng phấn hẳn.

      "Thành Đô?" Hai mắt nàng sáng lên hỏi, "Ngươi ở Thành Đô?"

      " phải ở Thành Đô." Mễ Bồ Nguyên cười cười, "Ta theo bá phụ buôn bán, chỉ ở Thành Đô chơi mấy ngày."

      Ninh nhi hiểu ra, lại hỏi: "Ngươi ở Thành Đô, những đâu? Phố Cẩm Quan? Núi Vũ Đảm? Cầu Thất Tinh?"

      "Còn tới cả Tán Hoa Lâu, Cầm Đài nữa." Mễ Bồ Nguyên vui vẻ, "A, ở phố Cẩm Quan có cây bạch quả cổ thụ, vừa cao vừa lớn, bóng cây che hết nửa bên phố."

      Ninh nhi cao hứng cười: "Đúng nha, cây bạch quả đó mấy trăm tuổi rồi, người Thành Đô gọi nó lão trượng cây!"

      Mễ Bồ Nguyên nhìn nàng, mỉn cười, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng giống như mắt mèo.

      "Này Tiểu Lang quân, tiểu nương tử kia là phụ nhân của ngươi à?" Phụ nhân bán lương thực hỏi Thiệu Chẩn.

      "Hả?" Thiệu Chẩn chọn mấy khối bánh, tính toán để ăn đường, " phải, là biểu muội."

      Phụ nhân cảm thán: " tốt a, thiếp khi còn bé cũng thường được phụ huynh mang ra ngoài, nhìn ngắm xung quanh, nhưng từ khi lấy chồng còn được xa nữa."

      Thiệu Chẩn cười cười: "Vậy sao?"

      Nàng cũng phải là ta mang theo ra ngoài. nghĩ thầm, nhịn được quay đầu lại, chợt thấy Ninh nhi cùng người chuyện, vẻ mặt vui vẻ bừng bừng, liền sửng sốt chút.

      "Biểu muội ngươi là đẹp mắt, trong veo như nước." Phụ nhân khen.

      Thiệu Chẩn trả lời, nhanh chóng trả tiền rồi rời .

      "Ngươi là người Thành Đô à?" Mễ Bồ Nguyên tò mò hỏi, "Bọn ta khi ở Thành Đô ở ngõ Trúc Lạp, chủ nhà cũng họ Hồ. . . . . ."

      "Thành Đô rất lớn , biết ngươi là ngõ Đại Trúc Lạp ở Thành Đông hay là ngõ Tiểu Trúc Lạp ở Thành Tây?"
      thanh từ phía sau truyền đến, nhanh chậm, Mễ Bồ Nguyên giật mình, quay đầu lại, thấy là thanh niên người Hán tới.

      Thiệu Chẩn nhìn , ánh mắt lạnh lùng, đem dưới quét lần, lúc sau, lại như có chuyện gì quay sang Ninh nhi, đưa bao bố trong tay cho nàng: "Cất , là lương ăn đường."

      Ninh nhi chuyện vui vẻ, bị Thiệu Chẩn cắt đứt, chỉ đành hướng Mễ Bồ Nguyên cười cười: "Ta chút quay lại." Dứt lời, đem bao bố cất vào xe ngựa.

      Nàng rồi, Thiệu Chẩn cũng , cởi dây thừng buộc ngựa cành cây.

      "Lên xe rồi ." .

      Ninh nhi sững sờ, khỏi nhìn về phía Mễ Bồ Nguyên bên kia, cũng vẻ mặt kinh ngạc.

      Nàng cảm thấy nên từ giã : "Ta. . . . . ."

      "Nhanh lên xe, muộn rồi, tối nay muốn ngủ giữa đường à?" Thiệu Chẩn thúc giục, xong, vén áo ngồi vào trước xe, cầm roi.

      Ninh nhi còn cách nào, đành phải lên xe, vẫy vẫy tay với Mễ Bồ Nguyên tỏ vẻ xin lỗi.

      Trong đám thương lữ những người sáng suốt nhìn ra đều nở nụ cười, có người hướng Mễ Bồ Nguyên : "Bồ Nguyên Hồ nhân lang, nàng kia có Hán lang quân rồi, ngươi đừng có nằm mơ á!"

      Mễ Bồ Nguyên mỉm cười, nhìn xe Ninh nhi xa, gãi gãi đầu.

      Mặt trời lên tới đỉnh đầu, gió thổi nhè .

      Thiệu Chẩn vội vàng đánh xe đoạn, đột nhiên cảm thấy buồng xe sau lưng an tĩnh khác thường, quay đầu lại vén màn xe lên, Ninh nhi lại tựa vách xe, biết nghĩ cái gì.

      phải vì gã người Hồ kia ? Thiệu Chẩn thầm nghĩ. Tuy mình đúng là cố ý quấy rối chuyện tốt của người khác, nhưng cảm thấy mình sai. Người Hồ đó lai lịch, lại còn là thương nhân, nếu Đỗ tư hộ cùng phu nhân còn sống, người đó đừng mơ tưởng đến gần nàng. Hơn nữa, người Hồ có cái gì tốt, mũi quá cao, mắt quá sâu, tóc vừa vàng lại vừa xoăn, Ninh nhi muốn tìm chồng cũng thể tìm người như vậy.

      Thiệu Chẩn đột nhiên cảm thấy mình là người tốt hiếm thấy, chỉ nghiêm túc hoàn trả khoản nợ cho Đỗ tư hộ, còn quan tâm nữ nhi của ông, lo lắng cả chuyện kết giao của nàng, triều đình nên lập cho cái đền thờ mới đúng. . . . . .

      "Chẩn lang, " lúc này, Ninh nhi bỗng nhiên , "Vị Mễ lang mới vừa rồi qua Thành Đô đấy."

      "Hả?" Thiệu Chẩn quay đầu lại nhìn nhìn nàng, " sao?"

      "Ta rất nhớ Thành Đô." Ninh nhi giọng , "Chẩn lang, ngươi xem Thành Đô bây giờ ra sao?"

      "Đến đó rồi biết, phải sao?." Thiệu Chẩn cười cười.

      Ninh nhi nhớ lại chuyện ngày trước, ánh mắt rơm rớm: "Thành Đô là tốt nhất. Ta còn nhớ có lần, phụ thân ta cùng tổ phụ ngươi mang theo ta và ngươi núi Thanh Thành. ngang qua khe núi, phụ thân ta còn mang ta nhặt đá cuội, tổ phụ ngươi thấy cũng mang ngươi nhặt, sau đó ta chọn ba viên rất đẹp mang về nhà, ngươi còn tặng ta viên nữa."

      Thiệu Chẩn: ". . . . . ."

      rất bội phục trí nhớ của Ninh nhi, chuyện lâu như vậy, Thiệu Chẩn suy nghĩ nát óc, cũng chỉ nhớ được mơ hồ.

      "Ngươi ở nhà đại bá, tốt như ở Thành Đô à?" Thiệu Chẩn hỏi.

      "Ừ." Ninh nhi , dừng chút, bổ sung, "Đại bá mẫu cho ta ra cửa, ta mỗi ngày đều ở trong nhà, chỉ có thể nghĩ những chuyện trước kia."

      Thiệu Chẩn biết tình cảnh ăn nhờ ở đậu, : "Ngươi đến Thương châu tìm được cậu, xin cậu cho ngươi thăm mộ cha mẹ, như vậy, ngươi có thể ở lại Thành Đô vài ngày."

      "Phải đấy." Ninh nhi nghe được lời này, cảm thấy rất có lý, chuyển buồn thành vui.

      Thiệu Chẩn vận số tốt. nghĩ muốn sớm tới thành trấn, hỏi thăm đường gần, ngờ lại phải đường vòng xa, lúc vào thành, mặt trời xuống núi.

      Đây là tòa thành , chỉ có khách điếm bình dân cho người đường nghỉ trọ.

      "Ông chủ, cho hai gian phòng." Thiệu Chẩn xách bao lớn bao , vừa vào cửa .

      "Vị lang quân này, tệ xá chỉ còn dư gian phòng thôi."

      " gian?" Thiệu Chẩn kinh ngạc.

      "Hôm nay đông khách, chỉ còn gian cuối cùng."

      " gian. . . . . . gian ở thế nào?" Ninh nhi cảm thấy khó xử.

      Thiệu Chẩn cũng do dự, lúc này, bên ngoài lại có người tới hỏi: "Ông chủ, còn phòng ?"

      Ông chủ khách điếm muốn trả lời, Thiệu Chẩn vội : " gian gian, hai người chúng ta cùng ở." Dứt lời, sải bước vào bên trong.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Lương Châu

      Gian phòng cuối cùng, chỉ nằm ở vị trí hẻo lánh mà còn rộng rãi.

      Ninh nhi đứng ở cửa nhìn vào, bên trong chỉ có chiếc giường, cái bàn và chiếc bình phong đơn sơ.

      ". . . . . ." Nàng quẫn bách đứng ở cửa, ngần ngại vào.

      Thiệu Chẩn lại rất tự nhiên, đem bao lớn bao vào phòng, để ở bàn.

      "Cũng coi như tệ." , "Chỉ ở đêm cũng sao."

      Ninh nhi nhìn : "Nhưng. . . . . . Ta với ngươi thể ở chung phòng."

      Thiệu Chẩn nhìn nàng: "Vì sao?"

      "Nam nữ khác biệt."

      Thiệu Chẩn xem thường: " núi ngươi cùng ta ở chung phòng, khi đó sao ?"

      Ninh nhi đỏ mặt: "Khi đó ngươi dùng vách ngăn ra mà."

      "Chỗ này có bình phong." Thiệu Chẩn chỉ vào góc tường.

      "Bình phong giống!" Ninh nhi vừa xấu hổ vừa vội, nhìn chằm chằm, mắt hơi đỏ lên.

      Thiệu Chẩn cười rộ lên.

      "Ngươi từng đọc sách gì rồi?" ngồi xuống giường, "Nữ giới?"

      Ninh nhi nghi ngờ nhìn : "Ừ."

      "Nữ giới do ai viết?"

      "Ban Chiêu."

      "Ngươi có biết Ban Chiêu là ai ?"

      Ninh nhi ngẩn người: "Ban Chiêu. . . . . . Ừ, chính là Ban Chiêu nha, là Ban Cố muội muội."

      Thiệu Chẩn khóe môi nâng lên, thở dài: "Ngươi quả nhiên biết."

      "Cái gì?"

      "Ban Chiêu lúc cỡ bằng tuổi ngươi, thích chàng trai rất giỏi thơ phú lại tuấn, để ý người nhà phản đối cùng chàng bỏ trốn. Nhưng bao lâu, nàng có mới nới cũ, quẳng người đó bên, trở về nhà. Lúc đó danh tiết nàng tổn hại, người nhà rầu rĩ, vừa vặn Hoàng đế muốn cùng Hung Nô hòa thân, Ban Chiêu liền hòa thân. Nàng ở Hung Nô mấy năm, sinh ba đứa hài tử. Về sau, huynh trưởng nàng là Ban Cố tấn công Hung Nô, đón nàng trở về. Hoàng đế ban thưởng lớn, đem Ban Chiêu gả cho Tào Thế Thúc, hai người ân ái đến già."

      Ninh nhi: ". . . . . ."

      Nàng nhìn đăm đăm: " vậy sao?"

      "Đương nhiên là ." Thiệu Chẩn nhướng mày, nghiêm túc , "Nàng gả cho Tào Thế Thúc rất hạnh phúc, lại sợ người khác chỉ trích phụ đức, liền viết ‘nữ giới’ che giấu tai mắt người khác. Sách này chính là để cho tiểu nữ tử như ngươi đọc, làm các ngươi ngoan ngoãn ở trong nhà, biết ?"

      Ninh nhi cảm thấy có chỗ đúng, nhưng đúng chỗ nào.

      "Như ta qua, trong sách Nữ giới cũng hề gì nam nữ thể cùng phòng. Hơn nữa ngươi xem, Ban Cố cứu Ban Chiêu, đời đáng dựa vào nhất chỉ có thân thích."

      "Ngươi cũng phải là thân thích của ta."

      "Thế nào phải, ta là biểu huynh của ngươi."

      "Cái đó . . . . . ."

      "Hả?" Thiệu Chẩn điều chỉnh sắc mặt, cảnh cáo nhìn nàng.

      Ninh nhi cắn cắn môi, quyết định tử thủ: "Dù sao. . . . . . Dù sao ta và ngươi thể ở cùng phòng qua đêm!"

      Thiệu Chẩn nhìn đôi mắt nàng phiếm hồng, vui vẻ cười rộ lên.

      Ninh nhi ngẩn người, chợt ý thức được mình bị đùa bỡn, lông mày cau lại, muốn chuyện, lại thấy đứng dậy về phía mình .

      Động tác của rất nhanh, Ninh nhi giật mình, vội phòng bị lui về phía sau, lưng dán vào vách tường.

      Nhưng Thiệu Chẩn cũng tới quá gần, chỉ hơi gật đầu: "Ta ra ngoài xem có gì ăn , ngươi nghỉ ngơi , chốt cửa cẩn thận."

      rồi vượt qua nàng.

      Ninh nhi nháy nháy mắt.

      "Biết chưa?" Thiệu Chẩn hỏi,

      Ninh nhi hai mắt ngấn nước, hiểu trố mắt, chỉ kịp gật đầu cái.

      "Ngoan." Thiệu Chẩn khóe môi cong lên, tiếp tục bước .

      Hoàng hôn sắp tắt, mặt trời chỉ còn lại chút xíu, ánh sáng dần dần biến mất, làm đám mây nhiễm thành sắc tím.

      Thiệu Chẩn đường ăn lương khô, lúc này cũng đói.

      theo thói quen vòng, bốn phía dò thăm ràng, phân phó chủ khách điếm làm đồ ăn rồi ra ngoài. đường phố rất vắng vẻ, khói bếp từ các nhà bay lên, giống như sương mù, khiến khí dường như mơ hồ.

      Thiệu Chẩn xung quanh xem xét lần, thấy gì khác thường.

      Góc đường có vị lão trượng vội vàng bán mận trước khi trời tối, Thiệu Chẩn nhìn trái cây màu sắc hấp dẫn, tới hỏi giá. khom lưng chọn lựa, bất chợt cảm thấy sau lưng có cái gì, theo bản năng quay đầu lại.

      Đường phố trống rỗng, chỉ có làn khói mỏng giữa trời chiều phiêu đãng.

      Ảo giác sao?

      Thiệu Chẩn nghi ngờ nhìn xung quanh hồi, lưu lại nữa, trả tiền rồi .

      Ninh nhi ở trong phòng sắp xếp đồ đạc..., thấy Thiệu Chẩn mua rất nhiều mận mang về, ánh mắt sáng lên.

      Thiệu Chẩn thấy ánh mắt nàng, đem mận đưa hết cho nàng: "Bây giờ được ăn nhiều, phải ăn cơm trước ."

      Ninh nhi vội vàng gật đầu, vui sướng nhận lấy.

      Sảnh trước khách điếm bày mấy cái bàn , chính là chỗ dùng bữa. Khhi Thiệu Chẩn cùng Ninh nhi đến, thấy ngồi khá đông người.

      Đồ ăn đều là những thức tầm thường, hai người đường ngày, khẩu vị cũng kém.

      ". . . . . . Thế đạo này, đường cũng khó a!" người ngồi lân cận thở dài , "Ta nghe , lại có thương lữ bị sơn tặc cướp, mất hết cả tiền vốn."

      "Công Thai là sơn tặc Kiếm Nam à?"

      Những lời nhạy cảm này tự động lọt vào tai, Ninh nhi ngơ ngẩn dừng đũa.

      "Chính thế." Người kia .

      "Nghe sơn tặc ở đó rất hung hãn, ít thương lữ bắc thượng và người đường thà vòng rất xa cũng chịu qua đó."

      "Bọn họ ngông cuồng cũng còn bao lâu nữa." ông lão : "triều đình hôm nay bình định xong Đột Quyết, Phân Thần, chuyện dọn dẹp nạn trộm cướp chỉ là nay mai . . . . ."

      Ninh nhi nghe những lời này, cơ hồ dám thở mạnh, khỏi nhìn về phía Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn vẫn bình tĩnh ăn canh, giường như nghe thấy.

      "Chẩn lang, bọn họ triều đình trừ sơn tặc, là sao?" Trở lại phòng, Ninh nhi nhịn được, giọng hỏi.

      "Hả?" Thiệu Chẩn cầm lên quả mận vừa mới rửa, cắn miếng, "Ngươi sợ?"

      " phải ta, là ngươi." Ninh nhi nghi ngờ nhìn , "Ngươi sợ sao?"

      "Có rất sợ." Thiệu Chẩn : "Triều đình trừ phiến loạn, là chuyện ta sớm dự liệu. Chỉ là những người đó ngày ngày làm cướp, xuống núi cũng biết làm gì. Ta lúc đầu vào rừng làm cướp, chẳng qua là tùy cơ ứng biến, tên tuổi xuất thân đều là giả, cho dù có người muốn truy nã, cũng bắt được ta, trừ phi. . . . . ." thanh của kéo dài, nhìn về phía Ninh nhi.

      Ninh nhi ngẩn ra: "Hả?"

      "Ngươi mật báo."

      Ninh nhi vội : "Ta mật báo!"

      "Xuỵt!" Thiệu Chẩn trợn mắt.

      Ninh nhi vội vàng che miệng, cẩn thận nghe hồi, bốn phía yên tĩnh, hình như có ai. Lại quay nhìn Thiệu Chẩn, cười như cười, Ninh nhi chợt hiểu mình lại bị trêu.

      Thiệu Chẩn đón ánh mắt Ninh nhi trừng tới, vẻ mặt tự nhiên.

      "Ninh nhi, " cầm lên quả mận khác, hứng thú hỏi, "Ngươi cảm thấy sơn tặc là người xấu sao?"

      Ninh nhi gật đầu cái: "Phải sơn tặc cướp tiền tài của người ta, cho dù giết người, cũng là làm ác."

      "Vậy ta sao?"

      "Ngươi. . . . . ." Ninh nhi suy nghĩ chút, lắc đầu cái: "Ngươi phải."

      "Vì sao?"

      "Ngươi giúp ta."

      Thiệu Chẩn xem thường: "Ta rồi, giúp ngươi là trả nợ. Như ngươi , ta hôm nay giúp ngươi, là người tốt, nếu ta ngày mai ta đem ngươi bỏ lại đường, ta là người xấu thôi."

      Ninh nhi bị phản bác, nghĩ chốc lát, thể làm gì khác hơn là : "Ừ. . . . . . Coi như ngươi phải là người tốt, nhưng cũng độc ác giống bọn họ."

      Thiệu Chẩn nhìn nàng, càng cảm thấy buồn bực.

      Tin tưởng là người tốt mà lại khó khăn như thế sao. . . . . . cảm thấy mận trong miệng càng ăn càng chua, đem nửa quả còn trong tay ném ra ngoài cửa sổ.

      Thiệu Chẩn duỗi người cái, đứng dậy, đến góc nhà lấy chiếu, lại ôm lấy bộ chăn đệm, ra ngoài.

      "Ngươi làm gì vậy?" Ninh nhi kinh ngạc hỏi.

      "Ngủ a, muộn rồi." Thiệu Chẩn .

      Mặt Ninh nhi thoáng đỏ bừng, nhìn trải chiếu trước cửa, đem đệm trải lên.

      Người ở phòng bên cạnh đứng ở cửa, tò mò nhìn sang bên này.

      Ninh nhi cảm thấy có lỗi, giọng : "Ngươi ban đêm ngủ bên ngoài sao?"

      "Hả?" Thiệu Chẩn cười mập mờ, "Vậy ta nên ngủ bên trong sao?"

      Ninh nhi liền vội vàng lắc đầu.

      Thiệu Chẩn biết Ninh nhi lại tái phát tật xấu vô rối rắm, bất đắc dĩ nhàng đẩy nàng vào trong phòng, đóng cửa lại: "Ban đêm nếu như ngươi muốn ra ngoài, cẩn thận chút, đừng đá phải ta."

      Ninh nhi đáp tiếng, nghe lời cài then cửa, cắn môi vào bên trong, bao lâu, nàng lại quay ra.

      "Chẩn lang." Nàng tới trước cửa ngồi xuống, giọng .

      lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng Thiệu Chẩn đáp lại: "Hả?"

      "Lúc nãy ta sai rồi, ngươi là người tốt."

      Thiệu Chẩn ngẩn người, vì câu bị trễ này cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng trong lòng có chút hơi ấm áp. Chốc lát, lại nghe Ninh nhi tiếp tục : "Ngươi giống như biểu huynh của ta."

      Thiệu Chẩn: ". . . . . ."

      "Vì sao lại giống biểu huynh?" hỏi.

      "Biểu huynh nhà cậu ta." Ninh nhi vui sướng , "Ngươi từng gặp chưa? cũng là người rất tốt, cũng từng ở Thành Đô."

      Thiệu Chẩn trầm mặc chốc lát, : "chưa từng gặp qua." Dứt lời, nhàng hít hơi, lại , "Ngày mai còn phải sớm, nhanh ngủ ."

      Ninh nhi đáp tiếng, ngoan ngoãn thổi tắt đèn, cởi áo khoác, nằm lên giường.

      Nàng nhắm mắt lại, cho dù trong phòng tối đen như mực, lại hề cảm thấy sợ. cửa then cài, ngoài cửa Thiệu Chẩn nằm, Ninh nhi có cảm giác yên ổn, an toàn lâu chưa thấy, tựa như rất lâu trước kia nàng còn ở nhà ở Thành Đô.

      Phụ thân đúng, người nhà Thiệu Tư Mã đều là người tốt. Trong lòng nàng xong, dần dần vào giấc mộng, môi còn cong lên nụ cười .

      Sáng hôm sau, Ninh nhi dậy rất sớm, nhưng khi nàng mở cửa thấy Thiệu Chẩn đâu, chỉ có chăn nệm được gấp chỉnh tề, để ở bên.

      " dậy rồi?" Thiệu Chẩn từ bên kia hành lang tới, nhìn qua tinh thần rất tốt.

      Ninh nhi đáp tiếng, dụi mắt: "Sao lại dậy sớm như thế?"

      "Ngươi biết phải ?" Thiệu Chẩn vừa cầm lên chăn nệm vừa hỏi.

      "Biết cái gì?"

      Thiệu Chẩn nháy mắt mấy cái: "Mỗi vị khách tỉnh dậy vào giờ Mão, khách điếm tặng chén cháo thịt băm."

      Ninh nhi hơi động lòng, nhìn .

      Thiệu Chẩn cũng nhìn nàng, ánh mắt chân thành.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi lại điêu!" Ninh nhi tỉnh táo lại.

      Thiệu Chẩn cười ha ha: "Nhanh rửa mặt, ăn sáng xong lên đường." Dứt lời, nhàng bước qua Ninh nhi, tự dọn dẹp đồ đạc.

      Lúc hai người lên đường, mặt trời còn chưa lên.

      Gió sớm nhu hòa, Thiệu Chẩn đánh xe ra khỏi thành, đường thuận lợi.

      Đường từ tây sang đông, Thiệu Chẩn qua hai ba lần, cũng coi là quen thuộc. Ra khỏi địa giới Lợi châu, liền chạy thẳng tới Lương Châu.

      đường ba bốn ngày, cũng mệt mỏi. Thiệu Chẩn giảng giải cho Ninh nhi những chuyện phong thổ lý thú, chỉ điểm danh sơn, Ninh nhi mới nghe lần đầu, hào hứng bừng bừng.

      "Đáng tiếc phải vội, ta trước đây từng từ Lạc Dương du lãm đến Kiếm Nam, phong cảnh đẹp cực kì." Thiệu Chẩn nhìn cảnh sắc bên đường, tựa như ở trở về thời điểm đó.

      Ninh nhi ngừng hâm mộ: " mình ngươi à?"

      Thiệu Chẩn cười nhạt: "Có lúc mình, có lúc phải."

      Ninh nhi tò mò, còn muốn hỏi nữa, Thiệu Chẩn chỉ về đằng trước: "Nhìn , tới phủ Lương Châu rồi."

      Ninh nhi nhìn theo, thấy phía trước con đường, hai hàng cây liễu cành lá tươi tốt đổ xuống như thác nước, tòa thành nguy nga vắt ngang.

      Thiệu Chẩn quay đầu lại, cười với nàng: "Lương Châu là danh thành nổi tiếng phương, ta dẫn ngươi tới ở khách điếm đẹp nhất ở đây."

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9

      Thiệu Chẩn sai.

      Vào thành Lương Châu, đúng giữa trưa, Ninh nhi nhìn qua rèm xe thấy dòng người xe ngựa qua lại dứt. Ninh nhi cảm thấy nơi này mặc dù so ra thua kém Thành Đô, nhưng cũng là thành trấn phồn hoa đứng thứ hai, khỏi có chút hưng phấn.

      Xe ngựa về phía trước, xuyên qua phố phường nhốn nháo, đem đám người huyên náo để lại phía sau. Đường phố dần dần an tĩnh, nhà cửa hai bên cũng càng ngày càng đẹp đẽ.

      An Nhàn quán nằm sát quan dịch Lương Châu, là khách điếm tốt nhất trong thành.

      Lương Châu nằm con đường trọng yếu từ bắc xuống nam, thiếu người phú quý lui tới, An Nhàn quán mặc dù giá cả đắt đỏ, lại vẫn giống như khách điếm Vân Lai, bọn người hầu loay hoay đón khách xuể.

      Chưởng chào hỏi mấy vị tân khách, Thiệu Chẩn mang theo Ninh nhi vào, : "Ông chủ, cho hai gian phòng."

      Chưởng quay đầu lại, thấy hai người, khí vũ hiên ngang, mảnh khảnh xinh đẹp, lại diện mạo trẻ tuổi, lại ăn mặc bình thường, hơn nữa sau lưng cũng có người hầu. Chưởng xem xong hai người, ánh mắt chuyển cái, trong lòng có kết luận, hướng người hầu bên cạnh nháy mắt.

      Người bình thường ở ở nổi An Nhàn quán, người hầu xem cách ăn mặc của bọn họ, cũng hiểu mấy phần, vẻ mặt khách khí đem hai người ngăn lại.

      "Lang quân nương tử, " chắp tay cái, "Nghỉ lại hay là dùng bữa?"

      "Nghỉ lại." Thiệu Chẩn .

      Người hầu muốn tiếp, chợt thấy tay trầm xuống, có thêm xâu tiền .

      "Hai gian phòng, " Thiệu Chẩn vẻ mặt nhàn nhạt, nhanh chậm, "Ta muốn ở lầu hai Tây viện, phòng có thể trông thấy hậu viên."

      An Nhàn quán rất lớn, có mấy viện liền nhau.

      Người hầu mở cửa phòng, Ninh nhi đứng ở cửa sổ, thấy hậu viên liễu xanh, đào hồng, núi giả ao nước chen nhau, quả vừa lòng.

      "Đẹp ?" Thiệu Chẩn rất là tự đắc.

      Ninh nhi gật đầu mạnh, chốc lát, nhớ tới mới vừa rồi cho tiền người hầu, giọng : "Khách điếm này rất đắt à?"

      Thiệu Chẩn quan tâm cười tiếng: "Ở chỉ có ngày, ngay cả hoàng cung, chỉ cần người dám ra giá, biểu huynh ta cũng ở được."

      Ninh nhi cũng cười.

      Thiệu Chẩn trở lại chốn cũ, tâm tình rất tốt, : "Trời còn sớm, ta dẫn ngươi ra phố dạo chút, như thế nào?"

      Ninh nhi cầu còn được, nhưng lại ngó ngó bao quần áo của mình, có chút khó khăn: "Tiền tài của ta, cũng mang sao?"

      Thiệu Chẩn biết mấy cái kia của nàng, chút đồ trang sức cũ, mấy đồng tiền, đáng giá nhất cũng chỉ là cái trâm vàng kia. Vậy cũng là tiền tài. . . . . . nghĩ thầm.

      "Mang ." Thiệu Chẩn , từ trong bao quần áo của chính mình lấy ra cái túi da , đưa cho Ninh nhi, "Cất vào bên trong, mang theo bên mình là được."

      Phố phường Lương Châu mặc dù lớn bằng ở Thành Đô, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt.

      Mỗi đường phố đều tụ tập thứ hàng hóa, đường Sơn Nam bán đồ sơn mài, đường Kiếm Nam bán vải gấm, đường Giang Nam bán trà, đường Hà Bắc bán đồ sứ. . . . . . Ninh nhi nhiều năm chưa từng được dạo như vậy, ở mỗi con đường nhìn qua xem lại, vô cùng hăng hái.

      phố có đủ loại người, Thiệu Chẩn ngang hông đeo đao, ở nơi này cũng làm người khác chú ý. Mặc dù vậy, vẫn đội mũ cỏ, đem vành mũ ép tới thấp, theo phía sau Ninh nhi.

      Từ tiệm ăn bay tới mùi thơm mê người, hai người đều cảm thấy thèm ăn, Thiệu Chẩn liền dẫn Ninh nhi ăn bữa ngon lành, lúc ra, tay còn cầm theo hai bao mứt hoa quả.

      ". . . . . . Tối nay bọn ta cùng Trương huynh đến ngõ Chu Hạng ăn cơm, biết Công Thai cùng ?" Bên cạnh, hai người chào hỏi, Ninh nhi nghe được người như vậy.

      "Chu Hạng?" Nàng hỏi Thiệu Chẩn, "Chu Hạng là nơi nào, có đồ ăn ngon sao?"

      Thiệu Chẩn liếc nhìn nàng cái, ánh mắt cười như cười.

      " có gì ngon, " lạnh nhạt , "Là nơi nam nhân lui tới."

      Ninh nhi nháy nháy mắt, chợt thấy người bán hàng rong bán con dế bằng trúc, vui mừng tới.

      "Biểu huynh, cái này!" Ninh nhi cầm trong tay con con dế trúc, phía dưới còn buộc dây lụa mảnh, kéo cái, lại có tiếng kêu giống hệt dế .

      Thiệu Chẩn mỉm cười, hỏi người bán hàng rong: "Bao nhiêu tiền?"

      Người bán hàng rong cười : "Ba văn tiền."

      Thiệu Chẩn muốn trả tiền, Ninh nhi lại kéo tay áo của .

      "Chỉ xem chút thôi." Nàng ngượng ngùng đem con dế trúc trả lại cho người bán hàng, rồi lôi kéo Thiệu Chẩn .

      "Sao mua?" Thiệu Chẩn hiểu.

      "Ta còn muốn mua xiêm áo, mua con dế này, đủ tiền." Ninh nhi đỏ mặt .

      Thiệu Chẩn : "Ta mua cho ngươi."

      " cần ngươi mua." Ninh nhi ánh mắt nghiêm túc, "Ngươi dùng tiền lộ phí, ăn ở trả nợ, những thứ khác cần ngươi bỏ tiền."

      Thiệu Chẩn tức cười.

      nhìn bóng lưng hăng hái của Ninh nhi, biết thần kỳ này lấy những nguyên tắc cứng nhắc kia ở đâu ra. An Nhàn quán ở đêm đủ mua mấy trăm con dế trúc, nàng thoải mái ở, ra cửa lại nhất định thay tiết kiệm ba văn tiền mua con dế trúc.

      Cửa hàng bán quần áo ít, Ninh nhi mấy chỗ, ở nơi giá cả vừa phải tỉ mỉ chọn lựa.

      Thiệu Chẩn theo nhàm chán, vừa đúng mình cũng muốn sửa sang lại bản thân, liền cũng vào xem xét.

      Trong cửa hàng y phục rất nhiều, Ninh nhi cầm cái áo ngắn màu xanh, vân trắng, cùng cái áo ngắn màu hồng thêu hoa cân nhắc.

      do dự, nàng chợt cảm thấy ngang hông bị đụng cái liền kinh hãi. nam tử cao gầy nhanh chóng lách ra ngoài, trong tay cầm túi tiền của nàng.

      "A. . . . . . Ăn trộm!" Ninh nhi la lớn, vội vàng đuổi theo.

      Thiệu Chẩn ở phòng trong nghe được tiếng nàng, lập tức vọt ra .

      Ninh nhi chạy ra bên ngoài. Rất nhiều người chân tướng, dừng lại quan sát.

      Thiệu Chẩn bị chặn kín, hô to: "Nước sôi! Nhường đường!" Người phía trước kinh hãi, vội vàng tránh ra, Thiệu Chẩn linh hoạt chạy nhanh ra ngoài.

      Ninh nhi đuổi đường, khắp nơi đều là người, thấy bóng dáng tên trộm đâu nữa.

      Nàng sốt ruột, phía trước lại nổi lên trận xôn xao.

      Tên trộm vốn là muốn mượn đám người che chở chạy trốn, ngờ, cái tay nắm lấy cổ từ phía sau, theo quán tính xoay vòng tại chỗ.

      Trong ngực trống rỗng, thanh niên đội mũ cỏ lạnh lùng nhìn , trong tay cầm túi tiền mới vừa trộm được.

      Tên trộm thẹn quá hóa giận, căm hận : "Muốn chết à!" Dứt lời, nắm đấm vung tới.

      Thiệu Chẩn chút hoang mang, lách người, cùi chỏ đánh xuống, tên trộm bị đau kêu lên, ngã xuống đất.

      Ngần này bản lĩnh cũng dám ở trước mặt ta vênh váo. Thiệu Chẩn khinh miệt liếc cái, muốn bỏ , lại phát chung quanh ba bốn tên mặt mũi hung ác, trong tay đều cầm đao.

      "Giết !" Tên trộm mặt xám mày tro đứng lên, nhổ lên đất bãi nước miếng.

      Thiệu Chẩn thấy kia mấy người đánh tới, biến sắc, gỡ đao ngang hông xuống.

      Mọi người cho là muốn rút đao, nhưng cũng thấy đao rút ra khỏi vỏ.

      Thiệu Chẩn nắm đao, trái ngăn, phải đánh, thân pháp lưu loát. Mấy tên trộm mặc dù hung hãn, lại chỉ biết chém loạn, qua mấy hiệp, cao thấp liền phân . Thiệu Chẩn quyền cước phát ra tiếng gió, từng quyền đều nghe tiếng va chạm da thịt, lúc sau, bọn tặc nhân chẳng những thể tổn thương , ngược lại kẻ nào cũng bị thương.

      "Chết !" tên lửa giận cháy mi, nhằm chỗ sơ hở, vung đao chém tới.

      Tim Ninh nhi cơ hồ ngừng đập: "Coi chừng!"

      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy Thiệu Chẩn đá lên cước, người nọ ngã ngửa mặt đất, ôm cánh tay lăn lộn kêu khóc. Mấy tên còn lại thất sắc, thấy đánh lại Thiệu Chẩn, cũng ham chiến, đỡ đồng bạn bỏ .

      "Giỏi!" Người vây xem rối rít vỗ tay ủng hộ, có người hướng Thiệu Chẩn hô, "Tráng sĩ!"

      "Biểu. . . . . . Biểu huynh!" Ninh nhi bị sợ đến đôi mắt hồng hồng, vội chạy đến trước người , nhìn xem có bị thương .

      " sao chứ?" Thiệu Chẩn đưa trả túi tiền cho nàng, cây đao treo trở về ngang hông.

      Ninh nhi biết nên khóc hay nên cười, ra lời, chỉ có thể lắc đầu cái.

      Thiệu Chẩn đưa mắt hướng quanh mình nhìn vòng, trầm giọng : "." Dứt lời, nắm cánh tay của nàng, mang nàng rời .

      Cách đó xa chỗ lầu cao, thanh mềm mại của ca kỹ hợp với tiếng đàn tỳ bà, chậm rãi quanh quẩn, so với thanh ồn ào phố chợ giống như hai thế giới.

      "Thấy ?" Sau tấm bình phong, thanh vang lên trầm mà khàn, phân biệt được vui buồn.

      "Thấy ." Người kia đáp, "Chính là Thiệu Chẩn."

      Người sau tấm bình phong của trả lời, tựa hồ trầm tư.

      "Chủ nhân, có muốn bắt tới ?"

      "Bắt? cần." Người nọ giọng cười tiếng, "Muốn gặp , ta tự có biện pháp."

      Thiệu Chẩn mang theo Ninh nhi, rời đám người, chui vào hẻm yên tĩnh.

      "Chẩn lang. . . . . ." rất nhanh, Ninh nhi phải khổ cực đuổi theo, hiểu hỏi, "Vì sao đường cái?"

      " đường cái chừng gặp phải đồng bọn của bọn chúng." Thiệu Chẩn cũng quay đầu lại, vừa , ánh mắt nhạy bén vừa nhìn bốn phía.

      Mới vừa rồi trong lúc đánh nhau, vô tình liếc thấy gương mặt.

      Người nọ núp ở đám người vây xem phía sau, tuy chỉ cái chớp mắt, Thiệu Chẩn trong lòng lại giật mình.

      cũng xác định, bởi vì Lương Châu thuộc phạm vi thế lực của người đó. Nhưng Thiệu Chẩn vẫn cảm thấy cẩn thận là hơn.

      Tâm tư trĩu nặng. Hai năm trôi qua rồi, vốn cho là coi như thể vận đổi sao rời, ít nhất cũng có thể an ổn khoảng thời gian, nếu như bây giờ bị để mắt tới. . . . . . Nghĩ tới, tay nắm đao khỏi nắm chặt.

      Bọn họ vốn bộ ra ngoài, An Nhàn quán ở thành Bắc, hai người đoạn dài rốt cuộc mới trở lại.

      Y phục mua được, Ninh nhi có chút tức giận, nhưng nghĩ đến có thể toàn thân bình yên tránh khỏi những tên hung thần ác sát kia, lại cảm thấy may mắn.

      biết vì sao a, nàng cảm thấyThiệu Chẩn sau khi đánh lui bọn trộm, hình như cũng vui mừng.

      Cho đến khi trở lại khách điếm, cũng vẫn kiệm lời, hình như có tâm .

      "Biểu huynh thoải mái à?" Ninh nhi nhịn được hỏi.

      Thiệu Chẩn thấy vẻ mặt ân cần của nàng, cười : " sao, chỉ là hơi mệt chút thôi."

      Bọn họ ra ngoài nữa, ở trong An Nhàn quán cả đêm, quả vô cùng thoải mái.

      Hôm sau, Ninh nhi theo thường lệ bị Thiệu Chẩn sáng sớm gọi dậy, dụi mắt, đứng lên.

      Mây trời có chút dày, mặt trời hình như có ý định ra, thời tiết cũng rất mát mẻ. Đồ ăn trong An Nhàn quán quá đắt, Thiệu Chẩn tính toán vào phố mua ít bánh, làm lương khô đường.

      Đồ ăn Lương Châu vang danh bốn phương, Thiệu Chẩn chọn chỗ cửa hàng đông người, ngừng xe, để Ninh nhi đợi ở xe, tự mình mua bánh.

      Rất đông người, Thiệu Chẩn chờ, chợt cảm thấy có người nhìn mình.

      giương mắt, người người cưỡi ngựa đứng cách ba bốn bước bên ngoài cửa hàng nhìn , khóe môi khẽ nâng lên.

      Thiệu Chẩn bình tĩnh, ánh mắt sắc bén.

      "Biểu huynh!" Lúc này, tiếng Ninh nhi kinh ngạc mà sợ hãi truyền đến. Thiệu Chẩn nhìn lại, cả kinh. Chỉ thấy người đánh xe ngựa chạy , Ninh nhi trong xe kêu hai tiếng, cũng thấy thanh gì nữa.

      "Ninh nhi!" Thiệu Chẩn cướp đường chạy như điên, nhưng xe ngựa rất nhanh, bỏ lại đằng sau.

      Tiếng vó ngựa từ phía sau bức tới, Thiệu Chẩn lắc mình cái, đồng thời rút đao ra khỏi vỏ, "Keng" tiếng đao kích va chạm.

      Người nọ nhưng chỉ là đáp lại chiêu, đợi Thiệu Chẩn phản kích, mất.

      Trong gió sớm, chỉ còn lại thanh của nhanh chậm: "Vườn mai ở ngoại ô Tây Nam bên ngoài thành mười lăm dặm, muốn liền tới."
      Trâu, MizukiPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :