1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thục nữ dễ cầu - Hải Thanh Cầm Thiên Nga HOÀN đã có ebook chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139

      THỤC NỮ DỄ CẦU

      [​IMG]

      Tác giả: Hải Thanh Cầm Thiên Nga

      Converter: NgocQuynh520

      Editor: Sương Mai

      Bối cảnh: Thời Tùy Đường

      Độ dài: 64 chương

      Nam chính: sạch thể sạch hơn

      Nữ chính: thục nữ tiêu chuẩn (nhưng mà nàng đương cũng rất mạnh dạn nha, nam chính đòi ôm là cho ôm, đòi hôn cũng cho hôn luôn, nàng chỉ sợ có... chửa thôi)





      Giới thiệu:

      Tác giả viết văn án nha các nàng. Thế nên ta vào đề luôn đây. Tốc độ dám hứa trước vì công việc sắp thay đổi chưa biết thế nào, nhưng ta cố gắng phục vụ các nàng, he he... Hy vọng các nàng thích truyện này, ta chưa đọc nhiều, nhưng thích cách hành văn của tác giả, hi hi..

      Trích đoạn 1:

      Ninh Nhi kinh ngạc, sau lát, dùng ngón tay sờ sờ môi mình: "Chẩn lang. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi là hôn môi ta sao?"

      Thiệu Chẩn cười : "Ừ."

      Ninh Nhi lã chã chực khóc, gấp gáp : "Nhưng. . . . . . Nhưng mang thai đấy!"​
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      mylien1961, Quan Tiểu Yến, Mizuki7 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Mùa xuân

      Tháng ba chính là tiết xuân, trời ấm lại. Thời tiết mấy ngày liền rất dễ chịu, trời xanh mây.

      Bên trong thành, đường phố cũng náo nhiệt, đám phụ nữ ngồi chỗ phơi nắng làm việc, thỉnh thoảng có người bán hàng rong qua, kéo theo mấy đứa léo nhéo chạy ở phía sau.

      hồi tiếng kèn sáo xôn xao chợt truyền đến khiến mọi người tò mò quay đầu nhìn. Chỉ thấy bên kia cầu đá, chiếc xe trâu trang trí ngũ sắc sặc sỡ chậm rãi đến, tiền hô hậu ủng rầm rộ, người theo xiêm áo hoa lệ, rất náo nhiệt.

      "Chuyện vui nhà nào thế nhỉ? khí thế." người phụ nữ .

      "Bà biết sao? Hôm nay nhà Đỗ đại lang ở phía nam thành gả con đấy."

      "Gả con á? Nhưng Đỗ đại lang phải chỉ có hai đứa con trai sao, ở đâu ra con ?"

      "Chậc, bà quên rồi, hai năm trước Đỗ Nhị Lang ở Thành Đô mất, con của ông ta tới Bề thành ở với đại bá."

      "Ồ!" Người kia bừng tỉnh hiểu ra, " như vậy đúng ra là gả con của Đỗ Nhị Lang? Hai năm qua cũng gặp qua nàng, đúng là nuôi sâu ở trong khuê phòng."

      "Đó là dĩ nhiên. Đỗ gia bây giờ tuy được như trước nhưng vẫn là nhà quan lại, Đỗ tiên công cùng Đỗ nhị lang đều làm quan. Hôm nay, Đỗ tiểu nương gả nhà họ Chử ở Lãng Châu, nghe cũng là quan lại."

      Người kia gật đầu: "Đúng là môn đăng hộ đối. . . . . ."

      "Cái gì mà môn đăng hộ đối." người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh lắc đầu , "Các bà biết cái gì. Tôi nghe , chú rể ở Lãng Châu kia là con bệnh chỉ còn lại hơi tàn, cha mẹ nghe thầy bói mới muốn cho kết hôn lấy dâu xung hỉ đấy."

      Mọi người ngạc nhiên.

      Người đó tiếp tục : "Nếu các bà bảo tại sao nhà họ ở Lãng Châu lại ngàn dặm xa xôi chạy tới Bề thành cưới vợ? Đỗ đại lang ham bài bạc, trong nhà của cải cũng dần mất hết, thấy nhà kia ra sính lễ phong phú, liền đem cháu gả ." xong, bà lắc đầu, " tạo nghiệp . . . . . ."

      Đám phụ nữ quay mặt nhìn nhau.

      Lúc này, đội ngũ rước dâu tới, đám phụ nữ nhìn kỹ, quả nhiên, trong đám người đông đúc vui vẻ này hoàn toàn có chú rể, chỉ có trưởng bối độ tuổi trung niên ở phía trước xe dâu.

      " đúng là. . . . . ."

      Chờ đội ngũ kia qua, vẻ tò mò mặt đám phụ nữ biến thành đồng tình, rối rít than thở.

      ***

      Ninh nhi ngồi ở trong xe trâu, phía ngoài ồn ào, ầm ĩ, đầu gối bị xe trâu rung lắc tê dại, khó chịu xê dịch hai chân.

      Nàng canh năm phải dậy, rửa mặt mặc quần áo. Tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, hai người phụ nữ trong tộc phải trái đè nàng lại, dùng dây buộc tóc cho nàng, đau đến chảy nước mắt.

      "Chớ khóc, khóc cái gì." Đại bá mẫu Thôi thị trong tay cầm trâm cài dài gần tấc, cười híp mắt , "Nhà bên kia ở Lãng Châu là đại gia tộc, thúc bá có vài vị làm quan trong kinh. Phu quân cháu là cháu đích tôn, cháu gả chính là hưởng phúc đấy." xong, nàng đem trâm cài cắm vào búi tóc Ninh nhi, : "Trâm cài này là tổ mẫu của cháu truyền xuống, đại bá của cháu luyến tiếc cháu, mới cho cháu làm đồ cưới."

      Đây chính là tổ mẫu cho ta. Ninh nhi nhủ thầm trong lòng, cúi đầu .

      Thôi thị thấy nàng thuận theo, rất hài lòng, để bọn tỳ nữ tô son điểm phấn, chưng diện cho nàng.

      Đội ngũ rước dâu từ Lãng Châu đúng giờ liền tới, trong nhà họ Đỗ mảnh vui mừng. Đỗ đại bá bụng bự béo phệ, mặt mày hồng hào; hai đứa con trai cũng khó được khi ăn mặc chỉnh tề, xe trâu mới đến, liền kêu la muốn ngăn xe đòi hồng bao.

      Ninh nhi đầu đội khăn trùm, sau khi làm lễ xong, bị dìu lên xe. Khi màn xe buông xuống, nàng nhìn thấy căn nhà ở hai năm biến mất trước mắt, trong lòng như được giải thoát.

      Xe trâu lắc la lắc lư đường, phía ngoài xe đào kép mệt mỏi thổi kèn sáo nữa, Ninh nhi nghe được người đánh xe hét lên, ra khỏi thành rồi. Nàng sờ sờ ngang hông, món đồ nàng giấu ở đó vẫn bình yên vô , may là xiêm áo đủ rộng rãi.

      ***
      Hai bên đường cái ruộng đồng tươi tốt, người đường mệt mỏi dừng ở lều cỏ nghỉ chân.

      "Chỗ này là ranh giới, phía trước là Nam Sơn rồi." người uống miếng nước, lắc đầu .

      "Đúng nha, núi cao rừng rậm, cũng biết khi nào mới hết!" Người còn lại dùng tay áo quạt gió.

      "Hai vị, nghe giọng là người Trung Nguyên ." Chủ nhân lều cỏ xách theo bình trà cười , "Chúng ta ở chỗ này, hướng đông là Nam Sơn, hướng Bắc ra Lũng Sơn. Phía trước đều là núi cao,Cát tiên nhân hai vị nghe qua chứ, ngài từng tới đây hái thuốc. . . . . ."

      "Ông chủ cửa hàng đúng là điêu ngoa." Sau lưng lão chủ nhà cỏ có hai đại hán mặc áo đuôi ngắn ngồi, người mặt nhọn, người râu quai nón. Đại Hán râu quai nón la ầm lên, "Ngươi, rượu pha nhiều nước như vậy, cái gì mà Cát tiên nhân nếu uống phải rượu của ngươi, sợ là bao giờ thèm đến nơi này nữa!"

      "Biến !" Lão chủ nhà cỏ quay đầu lại tức giận , "Đây là rượu chính ta cất, làm sao có trộn nước!"

      Mọi người đều cười.

      người : "Lão chủ, ta nghe trong núi này có sơn tặc?"

      "Sơn tặc a, là những năm trước đây phía đông bị nạn lụt người bị nạn đến núi làm giặc cỏ, quan phủ tiêu diệt rất nhiều, giờ chỉ còn lại ít, xuất xuất . Hai vị nếu lo lắng, đến thôn phía trước ở nhờ hai ngày, đường này thường có quan quân qua, đến lúc đó hai vị theo đoạn đường cũng tốt."

      Lời vừa mới dứt, loạt tiếng lộc cộc đường lớn truyền đến. Mọi người nhìn ra thấy sáu bảy người quanh chiếc xe trâu, tiếng chuông xe leng keng. Phía trước xe có thanh niên khí vũ hiên ngang cưỡi bạch mã, mặc cẩm bào màu thiên thanh, rất có quý khí.

      Mọi người trong lều cỏ thấy bọn họ, liền im lặng, có người tinh mắt nhìn đến túi da cá cùng bội đao bên hông .

      "Còn trẻ như vậy có túi da cá, là con em quý tộc trong kinh ." Có người tấm tắc .

      "Ừ, đao kia cũng là đao tốt."

      Người khác nhìn theo, chỉ thấy người kia đeo đao thon dài, chuôi đao bọc da cá mập, ngoài ra, cũng trang sức quý giá nào.

      "Cũng có gì đặc biệt, Trường An có rất nhiều đao da cá mập mà." .

      Người nọ lắc đầu, cười : "Ngươi chưa từng đầu quân nên nhìn ra, đó phải đao để trang trí đâu, sát khí rất nặng."

      Đoàn người qua lều cỏ mùi thơm từ xe trâu theo gió bay tới, người thanh niên nhàn nhạt liếc mắt vào trong lều cỏ cái. Mọi người trong lều cỏ mới thấy mặt người đó, mày kiếm mắt sáng, phong thái tuấn dật.

      "Nhà quyền quý ở kinh thành cũng du ngoạn tới nơi này sao?" Đợi đoàn xe rời , mọi người tiếp tục nghị luận.

      "Nhà quyền quý ở kinh thành tính là gì, " lão chủ nhà cỏ vừa rót rượu vừa hả hê , "Cát tiên nhân cũng tới đây."

      Trong lều cỏ tiếng chuyện lại bắt đầu ồn ã lên, hai đại hán áo đuôi ngắn ngồi ở phía sau cũng uống rượu nữa, đem mũ cỏ đội lên đầu, lưu lại vài đồng tiền, lặng yên rời khỏi.

      ***

      Đường núi gập ghềnh, bánh xe gỗ lăn đá phát ra thanh thô ráp khó nghe.

      Bên trong xe dùng quạt lụa che nửa mặt, đưa ra ngón tay ngọc nhàng đẩy ra góc rèm.

      Phía trước, bóng dáng người thanh niên tuấn cưỡi bạch mã rất mê người.

      "Nương tử, " quản ở bên cạnh xe yên tâm , "Người này gặp ở giữa đường, biết thân phận, để dẫn đường chỉ sợ ổn."

      "Có gì ổn." , "Điền Lang là người nhà quan."

      "Mặc dù như thế, nhưng tên tùy tùng cũng có, tiểu nhân cảm giác. . . . . ."

      "Được rồi, " ngắt lời , "Điền Lang rồi, tới Kiến Nam thăm bạn, vội vàng lên đường, cho nên mang tùy tùng. Vả lại Điền Lang đường giữ đúng lễ nghĩa, lời ăn tiếng cũng sai sót, có điểm nào giống kẻ xấu? Ngươi đừng trách lầm ."

      Quản thấy nàng cứ mở miệng là "Điền Lang", trong lòng biết phản đối nữa cũng vô dụng, chỉ đành im lặng.

      Đường trong núi tối dần, đường chỉ còn lại đoàn xe của bọn họ, bốn phía rừng cây rậm rạp, có bóng người khác.

      tới khe núi, Điền Lang đề nghị nghỉ ngơi. Mọi người nửa ngày cũng cảm thấy mệt nhọc, liền đến bên đường dừng bước uống nước.

      từ xe bước xuống, vẫn dùng quạt lụa che nửa mặt, liếc về phía người thanh niên đứng bên cạnh ngựa ngắm nhìn phong cảnh núi rừng phía xa, cất bước về phía .

      "Nhờ Điền Lang đường trông nom, thiếp cảm tạ." chân thành hành lễ .

      Điền Lang hoàn lễ; "Cùng đường với nhau, vốn là việc nên làm, nương tử cần cảm ơn."

      mỉm cười, rồi lại cau mày, khẽ thở dài: "Điền Lang có điều biết, thiếp từ Miên châu lên kinh, dọc đường nghe người ta nơi đây hung hiểm, vốn rất sợ hãi, vì dì thiếp bệnh nặng, thực đành lòng để nàng trông mong vô ích. May nhờ đường gặp được Điền Lang, nếu đến nay biết ra sao rồi."

      Điền Lang nhìn , phía sau quạt lụa là cái má phấn hồng, đôi mắt đen lẳng lặng đưa tình.

      "Nương tử khách khí." Điền Lang nhàng .

      thẹn thùng cúi đầu, tiếp tục hỏi: "Cho thiếp hỏi, nghe khẩu Điền Lang, là người kinh thành sao?"

      "Gia đình vốn ở Trường An."

      "Như thế, " hỏi, " biết Điền Lang giữ chức vụ gì?"

      "Nương tử thấy túi da cá này ?" Điền Lang chợt nhe răng cười tiếng, đem túi da cá bên hông cởi xuống, tao nhã lễ phép ở trước mặt mở ra, "Nương tử mời xem, là trống ."

      ngẩn người.

      "Lão Thất!" Lúc này, cách đó xa đột nhiên truyền đến tiếng hô, "Hàng có đủ ?"

      Điền Lang hướng bên kia ngoắc tay, "Đủ!"

      Chỉ nghe tiếng huýt gió, mười mấy đại hán che mặt từ trong rừng nhảy ra. Đám người nghỉ ngơi bị bất ngờ cả kinh biến sắc, mấy người nhà biết võ công vội vàng cầm đao côn lên.

      "Ngươi. . . . . ." tỉnh ngộ, nhìn Điền Lang vẫn nở nụ cười, hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.

      "Giặc cướp nộp mạng!" người người nhà tráng kiện gầm lên, tay giơ đao hướng Điền Lang đánh tới.

      Điền Lang mặt đổi sắc, cũng rút đao, đợi đao kia đến gần, thân thể nhàng tránh , người nhà chưa kịp thu thế đột nhiên trúng đá bay lên, cả người bị quật ngã mặt đất.

      Đợi thu thập xong, tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng trách mắng ở trong sơn cốc hỗn độn, bọn sơn tặc kiểm đếm tài vật xe trâu, vui rạo rực.

      "Cực khổ." Hán tử râu quai nón mặc áo đuôi ngắn vốn họ Cảnh, đứng hàng thứ hai thường gọi là Cảnh Nhị, lấy mũ cỏ đầu xuống, cười hì hì với Điền Lang.

      "Nhị huynh." Điền Lang cũng cười, hướng ôm quyền.

      Cảnh Nhị quay xem tài vật, mở ra cái rương con, lấy chuỗi dây chuyền ở phía đem ra nhìn.

      " tệ, là Hợp Phổ châu thượng đẳng." rất tự tin khả năng định giá của chính mình.

      "Cảnh gia muốn cũng được!" Có người hét lên, "Trước tiên tìm phu nhân !"

      Bọn sơn tặc liền cười ầm lên.

      "Phu nhân cũng khó!" Hán tử mặt nhọn vốn họ Ngô đứng hàng thứ ba quan sát ngã mặt đất, cười đến đắm đuối, "Có sẵn phu nhân ở đây rồi."

      Mọi người cười to phụ họa.

      đáng thương vừa mới tỉnh lại, nghe như thế, lại hôn mê bất tỉnh.

      Cảnh Nhị cười mắng: "Lão Tam ngươi câm miệng! Còn các ngươi nữa trẻ ranh, reo hò chó gì!" xong, ánh mắt lại nhịn được lại nhìn về phía .

      "Cảnh gia!" Lại có người , "Những người này làm thế nào?"

      Cảnh Nhị hé mắt liếc đám người nhà mặt xám như tro tàn: "Cái gì mà làm thế nào, giết, ném xuống hốc núi."

      "Giết?" Điền Lang xoay đầu lại, nhanh chậm cởi nút áo bào, "Trước khi ra ngoài, huynh trưởng dặn dò, chỉ lấy tài vật giết người."

      " giết?" Ngô Tam kêu la: "Chẳng lẽ để cho bọn họ báo quan?"

      Điền Lang gì, chỉ dùng ánh mắt kiên định nhìn Cảnh Nhị.

      Cảnh Nhị mỉm cười: "Như Lão Thất , thả bọn họ." Dứt lời, liếc đất cái, nuốt nước bọt, "Chỉ là chuyện này. . . . . ."

      "Lúc trước cũng bàn bạc rồi, bắt người." Điền Lang tiếp.

      Cảnh Nhị bị dùng câu chặn lại, ánh mắt có chút tức giận cam lòng, vung tay lên, "Đem hàng mang , trở về núi!"

      Mọi người ồn ào mang vác tài vật, biến vào rừng.
      Mizuki, Phan Hong Hanh, DangThuy3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Giấy nợ

      Trở lại sơn trại, thủ lĩnh Trương Tín ngồi ghế chủ tọa giữa sảnh đường.

      Trương Tín chiều cao chưa đủ năm thước, thân hình to con, Cảnh Nhị sớm bỏ khăn che mặt, rối rít tiến lên ôm quyền hành lễ, miệng "Huynh trưởng" .

      " trở lại?" Trương Tín xem hòm xiểng tài vật bọn sơn tặc mang tới, cười cười, "A, ít!"

      "Chắc hẳn rồi!" Cảnh Nhị hả hê , "Huynh trưởng nhìn chút đồ ta mang về!" Dứt lời, đem hòm xiểng mở ra, chỉ thấy tất cả đều tràn đầy tơ lụa châu báu, làm người xem thấy thèm.

      " tệ, " Trương Tín gật đầu cười , "Lãng Châu Chử thị quả nhiên danh bất hư truyền, đồ trang sức mang theo so với tiểu phú gia vẫn là hơn nhiều."

      Mọi người cười to, cả sảnh đường tiếng hò hét ầm ĩ.

      Trương Tín nhìn về phía Điền Lang đứng ở bên, tán thưởng vỗ vỗ đầu vai , "Là lão Thất thông minh, hôm nay ghi nhớ công đầu!"

      Lời này ra, có người tán thưởng, trầm trồ khen ngợi, Cảnh Nhị lại có vẻ hài lòng.

      "Huynh trưởng, Nhị huynh mang bọn ta đường theo sát, hàng cũng là Nhị huynh chặn lại." Có người hét lên.

      "Đúng là bọn ta mai phục hồi lâu, luận công lao cũng kém !"

      Trương Tín cau mày, lướt mắt đảo qua khắp sảnh, mọi người liền im lặng.

      Điền Lang hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh nhạt.

      "Hả?" Trương Tín vẻ mặt vui mừng hay tức giận, "Lão Tam phục? Ngươi chút."

      Ngô tam mới vừa rồi kêu lớn tiếng nhất, nghe được lời này khỏi cứng đờ. liếc Cảnh Nhị cái, mỉm cười, ồm ồm : "Cũng phải là phục, nhưng lão Thất chỉ là mặc cẩm bào cởi ngựa lúc lắc vòng. . . . . ."

      "Lúc lắc vòng?" Trương Tín cười tiếng, "Coi như lúc lắc vòng, cho ngươi làm ngươi có làm được sao? Lần trước cũng biết là người nào cũng mặc y phục như vậy vào lầu xanh trong thành, còn chưa vào đến cửa bị chủ chứa đánh ra ngoài."

      Bọn sơn tặc cười ầm cả lên.

      Ngô Tam ngượng ngùng đỏ mặt, lại cứng đầu cứng cổ la ầm lên, "Coi như mặc quần áo đẹp mắt chút, nhưng người cướp tài vật là huynh đệ bọn ta, lão Thất đao cũng sờ tới lần!"

      "Lão Tam lời này của ngươi quả thực chó má!" Vương Tứ sau lưng Trương Tín : "Lão Thất trong thành thăm dò mấy ngày, lại tự ra tay mang người dẫn tới, các ngươi cướp cái cứt!"

      Mọi người nghị luận ầm ĩ, tranh luận dứt.

      "Ồn ào cái gì thế! Im miệng!" Trương Tín mặt có chút khó coi, liếc về phía Cảnh Nhị bên cạnh: "Lão Nhị, hôm nay là ngươi dẫn đầu rời núi, chuyện với ngươi."

      Cảnh Nhị nhìn Điền Lang cái, cười cười: "Các huynh đệ đều có công lao, toàn bộ đều nghe huynh trưởng phân phó."

      Trương Tín nhìn về phía Điền Lang vẫn lên tiếng: "Lão Thất, ý của ngươi thế nào?"

      Điền Lang nhếch miệng lên: "Ta đương nhiên cũng nghe huynh trưởng."

      Trương Tín trầm ngâm, quay đầu lại với Vương Tứ: "Nếu như thế, vẫn theo quy củ cũ, ba phần làm của chung, còn lại chia đều."

      Vương Tứ đồng ý, định chuyện tiếp, bên ngoài bỗng nhiên có người thở hồng hộc chạy vào, vẻ mặt hưng phấn, "Huynh trưởng. . . . . . Người! Người bị bọn ta cướp đến!"

      Mọi người ngạc nhiên.

      "Nữ. . . . . . Nữ nhân!" Người nọ vừa lau mồ hôi mặt, hai mắt sáng lên, " dâu!"

      Ninh nhi khẩn trương núp ở góc tường, trong tay nắm chặt trâm cài, trong lòng thầm nữ giới, mắt nhìn chằm chằm hai gã sơn tặc trước mặt.

      Khăn trùm đầu của nàng rơi mất, tóc rối loạn, phấn trang điểm mặt cũng bị mồ hôi làm trôi rồi, hai con mắt to đẫm nước mắt.

      "Tiểu nương tử, đừng khóc nha." sơn tặc cười cợt tiến lên, muốn đưa tay sờ mặt nàng.

      "Đừng tới đây!" Ninh nhi cao giọng , đâm trâm cài về phía trước.

      "Ơ, vẫn còn hung hăng!" Gã sơn tặc rút tay về, thiếu chút nữa bị đâm trúng.

      Ninh nhi cắn môi, suýt khóc ra tiếng, trong lòng hối tiếc cực kỳ. Nàng vốn định đợi khi xe rước dâu qua núi này xuống xe, mượn rừng cây chạy trốn. Nhưng đội ngũ mới vào núi, bị sơn tặc đánh cướp. Đào kép cùng đám người đón dâu thấy tình thế ổn, lập tức kinh hoảng chạy trốn, nàng quần áo rườm ra, lại bất tiện, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.

      Nghĩ tới mới vừa rồi bị sơn tặc vác lên vai mang vào, nàng nghĩ muốn chết.

      Mẫu thân từng với nàng, đối với quan trọng nhất chính là trinh tiết. Cha nàng là Ích châu tư hộ, là người làm quan, làm nữ nhi thể để xảy chuyện đứng đắn, khiến cha mẹ hổ thẹn. . . . . . Nghĩ tới những thứ này, Ninh Nhi nhịn được nữa, nước mắt ào ào chảy xuống.

      Ô ô ô. . . . . . Mẫu thân. . . . . .

      Ô ô ô. . . . . . Phụ thân. . . . . .

      ". . . . . ."

      Hai tên sơn tặc nhìn nhau.

      "Thế là thế nào?" người mờ mịt hỏi.

      Tên còn lại vò đầu: " biết. . . . . . Ai ai, đừng khóc. . . . . . Ai. . . . . ."

      "Chuyện gì xảy ra?" Lúc này, thanh thô lỗ vang lên, hai tên sơn tặc quay đầu lại, thấy mấy vị thủ lĩnh sơn trại đều tới, vội vàng đứng sang bên.

      Ninh Nhi ngẩng đầu, thấy mấy hán tử lôi thôi tới, càng thêm sợ hãi, sống lưng tưởng như dính chặt vào tường. Nhưng thoáng cái, nàng đột nhiên phát ra khuôn mặt quen thuộc xuất trong đám đó, ngẩn người.

      Nàng nháy mắt mấy cái, dùng tay áo xoa mắt chút.

      "A, quả tiểu mỹ nhân!" Hai con mắt Ngô Tam tỏa sáng, định tới gần phía trước nhìn cho kỹ, lại thấy nàng nhìn về bên, "Chẩn lang. . . . . ."

      Ninh nhi khẽ run, chỉ vào Điền Lang, "Ngươi là Chẩn lang sao?"

      Mọi người đều bị bất ngờ, theo ngón tay của nàng, ánh mắt tụ tập khuôn mặt cứng đờ của Điền Lang.

      Điền Lang nhìn bọn họ, lại nhìn Ninh nhi chút, vẽ mặt vẫn u mê: "Ta. . . . . ."

      "Điền lão thất, nàng là người quen của ngươi?" người .

      "Điền lão thất?" Ninh nhi mờ mịt nhìn Điền Lang, "Ngươi phải là họ. . . . . ." còn chưa dứt lời, đầu của nàng bị Điền Lang ôm chặt trong ngực.

      "Biểu muội!" Tiếng của Điền Lang có chút kích động, " ra là ngươi a! Biểu muội!"

      Bọn sơn tặc: ". . . . . ."

      ***

      Thời tiết mùa xuân, gió trong núi vẫn mang theo chút lạnh, qua khe hở nhà gỗ xuyên thấu vào.

      Ninh nhi ngồi chiếc giường đơn sơ tò mò nhìn bốn phía, ngoài chiếc bàn dài ở phía ngoài, đồ vật ít ỏi, vật bày biện lớn nhất cũng chỉ là chiếc rương gỗ nằm trong góc nhà.

      "Ngươi phải là Thiệu Chẩn sao?" Ninh nhi hết sợ, hướng người đứng ngoài cửa hỏi, "Sao bọn họ gọi ngươi là Điền Thất? Còn là tên vị thuốc, Điền Thất. . . . . ."

      " phải Điền Thất." Điền Lang, , Thiệu Chẩn nhìn ra ngoài cửa chút, xác định có người nghe lén, mới khép cửa lại. quay đầu, nhìn Ninh nhi, ngồi ở giường gỗ, hồ nghi lại phiền não.

      bàn dài trước giường bày cơm canh, có thịt có rau, Ninh nhi đói bụng ngày, nước miếng sớm đầy khoang miệng.

      " ai nhìn, xuống ăn cơm ." Thiệu Chẩn nhìn thấy ánh mắt nàng, câu toạc ra.

      Ninh nhi nghe được lời này, do dự chút, rồi cầm chén đũa lên, cúi đầu ăn.

      Thiệu Chẩn ngồi xuống giường gỗ, tay sờ cằm quan sát này, từ đầu nhìn xuống chân, lại từ chân nhìn lên đầu.

      Ninh nhi bị nhìn chăm chú được tự nhiên, dừng đũa.

      "Ta nhìn là việc của ta, ngươi cứ ăn ." Thiệu Chẩn .

      Ninh nhi nghe lời, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

      "Ngươi rốt cuộc là ai?" hồi lâu, Thiệu Chẩn nghi ngờ , "Chúng ta trước đây có quen biết sao?"

      "Ngươi nhận ra ta?" Ninh nhi ngẩng đầu.

      "Có chút quen mặt, để ta nghĩ chút. . . . . ." Thiệu Chẩn nghiêm túc nhăn mày, "Liễu Hương ở phố Lưu Ly, Lạc Dương? Ừ. . . . . . giống. Hồng Vũ ở Hoa Tê quán, Dương Châu? Cũng đúng, ngươi trẻ tuổi hơn. . . . . . Tiểu Thanh ở ngõ Bạch Đồng, Lợi Châu. . . . . . Còn a hoàn ở Tùy Châu? đúng ? Vĩnh Châu? Định Châu? Tần Châu? Trường An?"

      Ninh nhi: ". . . . . ."

      ". . . . . . A đúng rồi, " Mắt Thiệu Chẩn chợt sáng lên, vỗ đầu cái, "Ngươi là người Kiếm Nam, là Ngưng Thúy ở Xuân Hương quán, Vạn An!"

      Mặt Ninh nhi đỏ hồng lên: "Xuân Hương quán, Vạn An? Đó phải là lầu xanh sao. . . . . ."

      " đúng à?" Thiệu Chẩn càng thêm nghi ngờ.

      "Ngươi nhớ ta?" Ninh nhi tủi thân nhìn , nước mắt vòng quanh muốn khóc.

      Thiệu Chẩn tức cười, muốn nữa, lại thấy Ninh nhi quay mặt .

      "Ngươi. . . . . . Ngươi quay lưng lại, cho nhìn." Nàng đỏ mặt .

      Thiệu Chẩn như lọt vào biển sương mù, theo lời nàng quay lưng lại. Chỉ nghe loạt tiếng sột soạt, Thiệu Chẩn nhịn được len lén quay đầu lại, thấy Ninh nhi cúi người tìm tòi trong cái váy rườm rà, biết làm gì.

      hồi lâu, nàng rốt cuộc ngẩng đầu lên thở dài, tay cầm cái bao vải.

      Thiệu Chẩn: ". . . . . ."

      "Quay lại đây." Ninh nhi đặt bao đồ lên giường, nhàng .

      Thiệu Chẩn làm bộ quay người lại, thấy nàng mở bao vải ra, bên trong có vài món đồ: vài thứ đồ trang sức nho , tiền đồng, mấy miếng lương khô , kim khâu, đá lửa. . . . . . Còn có miếng giấy cũ.

      "Nhìn cái này ." Ninh nhi đem tờ giấy mở ra trước mặt , "Ngươi còn nhớ ?"

      Ánh mắt Thiệu Chẩn rơi tờ giấy, chợt sững lại.

      Tờ giấy ố vàng, nhưng chữ viết vẫn ràng, cứng cáp mà quen thuộc: Thiệu Văn Hiển người Lạc Dương, năm Vĩnh Huy thứ bốn chính nguyệt lập khế. Vay Đỗ tư hộ 5000 văn tiền, điểm chỉ chứng nhận. Thiệu Văn Hiển.

      Phía ba chữ "Thiệu Văn Hiển ", là dấu tay màu đỏ.

      " ra là ngươi, là nữ nhi của Đỗ tư hộ." Thiệu Chẩn nhìn hồi lâu, bừng tỉnh hiểu ra.

      "Ngươi nhớ ra rồi." Ninh nhi vui mừng .

      Thiệu Chẩn dùng sức nhớ lại: "Ngươi tên là Đỗ. . . . . ."

      "Đỗ Ninh." Nàng , "Ngươi trước kia tới nhà của ta, cũng theo mẫu thân ta gọi ta là Ninh nhi."

      Thiệu Chẩn nhướng nhướng mày, từ chối cho ý kiến.

      Thiệu Chẩn nguyên quán Lạc Dương, trong nhà từ tiền triều nhiều đời nhập ngũ. Thiệu thị võ công xuất chúng, tổ tiên Thiệu Chẩn từng làm quan tới chức Vệ Úy. Đáng tiếc sau này, Thiệu thị quan vận tốt, chỉ có phụ thân Thiệu Chẩn có chức Đô Úy, khi Thiệu Chẩn mười tuổi, theo quân chinh phạt Đột Quyết rồi trở lại nữa. Mẫu thân Thiệu Chẩn mất sớm, sau khi phụ thân qua đời, Thiệu Chẩn thành nhi. Vì vậy, tổ phụ liền đón về Thành Đô.

      Tổ phụ Thiệu Chẩn, Thiệu Văn Hiển nhập ngũ cả đời, về già ở Thành Đô nhận chức quan Tư Mã nhàn tản. thích nhiều, chỉ có võ công cùng uống rượu. Đối với võ công, luôn cầu nghiêm khắc, Thiệu Chẩn kể từ khi theo , mỗi ngày trời chưa sáng phải dậy luyện võ, chưa từng gián đoạn; đối với rượu, quý như mạng, trong nhà tiền còn lại chủ yếu chi để mua rượu, cuối cùng say rượu ngã vào đầm nước mà chết.

      Phụ thân Ninh nhi là Đỗ Duyệt, là Ích châu tư hộ, đối với tổ phụ Thiệu Chẩn rất kính trọng. Hai nhà cách nhau xa, Đỗ Duyệt có rượu ngon, thường đưa chút sang cho Thiệu gia; tổ phụ Thiệu Chẩn cũng thường thường qua phủ cùng Đỗ Duyệt đánh cờ.

      Thiệu Chẩn có lúc theo tổ phụ sang Đỗ gia, nhớ Đỗ Duyệt có nữ nhi, nhưng nhớ bộ dáng nàng.

      Chỉ là, giấy nợ tay nàng, Thiệu Chẩn nhìn liền biết.

      Đó là thời điểm năm trước khi tổ phụ qua đời, trận mưa đá làm hỏng phòng ốc Thiệu gia. Tổ phụ hàng năm đều đem tiền tiêu vào rượu hết, phòng ốc lâu sửa chữa có chút cũ nát, cũng mặc kệ. Nhưng lần này, thể sửa, thực lâm vào túng quẫn. Đỗ Duyệt trượng nghĩa đem 5000 văn tiền đưa đến Thiệu gia, nhưng tổ phụ Thiệu Chẩn kiên quyết chịu nhận , liền lập giấy nợ này.

      Thiệu Chẩn nhớ, năm đó tổ phụ rất cảm kích Đỗ Duyệt, còn quyết chí kiêng rượu khoảng thời gian, muốn sớm trả lại số tiền này.

      Đáng tiếc, còn chưa tới năm, mất.

      "Khi đó phụ thân ta muốn đem giấy nợ này đốt," Ninh nhi đem giấy nợ gấp lại, cất vào trong bao quần áo, "Mẫu thân ta cho, mượn chính là mượn, sau này để lại cho ta."

      "Ừ." Thiệu Chẩn đáp tiếng, "Bây giờ làm sao?"

      Ninh nhi nhìn , hai mắt mong đợi: "Nợ của cha con phải trả, ngươi nếu thừa nhận, trả tiền lại thôi."

      ra là nghĩ tới cái này.

      Thiệu Chẩn tự nhiên ôm ngực nhìn nàng, cười như cười.
      mylien1961, Mizuki, Phan Hong Hanh3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Xuống núi

      "Ý tứ Thất đệ là muốn Ký Châu sao?" Giữa Nghị Đường, Trương Tín nghe Thiệu Chẩn xong, lông mày nhăn tít, mắt đảo lòng vòng.

      "Chính thế." Thiệu Chẩn hướng Trương Tín , vẻ mặt khẩn thiết, " Dì dượng tiểu đệ tuổi tác cao, biểu muội rời nhà lâu, đành lòng làm trưởng bối đau lòng, đặc biệt xin rời núi, hộ tống biểu muội trở về Ký Châu."

      Trương Tín gật đầu, trong khoảnh khắc thở dài : " ngờ lại xảy ra tình này. Bọn ta làm giặc cướp, cứu được biểu muội lão Thất." chậm rãi vuốt râu, ánh mắt quét qua Ninh nhi đứng ở phía sau Thiệu Chẩn, mỉm cười , "Vị tiểu nương tử này, là người Ký Châu?"

      Ninh nhi thấy trùm thổ phỉ nhìn mình chằm chằm, khỏi căng thẳng.

      "Chính là, thiếp. . . . . . Ừ, thiếp nhà ở Ký Châu." Ninh nhi cúi đầu nhìn mũi chân, giọng .

      Trước khi tới Nghị Đường, Thiệu Chẩn cùng nàng lập ước pháp tam chương. Đầu tiên, bọn họ là chị em họ; tiếp theo, vô luận gì nàng cũng được lộ ra vẻ kinh ngạc, lại càng cho phép phản bác; cuối cùng, vô luận xảy ra chuyện gì nàng đều phải đứng sau lưng .

      Thiệu Chẩn , chỉ cần nàng làm theo, là có thể mang nàng xuống núi, rời khỏi bọn sơn tặc.

      trước mặt mọi người quanh co kể chuyện xưa.

      Ninh nhi là biểu muội Thiệu Chẩn, vốn cùng phụ mẫu ở tại Ký Châu. năm trước, nhân Tết Nguyên Tiêu nàng theo phụ mẫu xem đèn, bị bọn buôn người bắt cóc, bán sang Kiếm Nam. Năm đó nhà họ tìm kiếm có kết quả, dì Thiệu Chẩn vì vậy bệnh nặng trận. Thiệu Chẩn mặc dù cùng biểu muội nhiều năm gặp, nhận được tin tức cũng nóng lòng như lửa đốt, nhưng lại tha hương, mọi ràng buộc, giúp được gì. ngờ, 1 năm sau, lại ở nơi hoang dã Nam Sơn này gặp được biểu muội.

      "Chuyện này. . . . . . Đây phải dựng chuyện sao?" Ban đầu nghe Thiệu Chẩn , Ninh nhi còn do dự.

      Thiệu Chẩn đáp, nhàn nhạt liếc nàng cái: "Ngươi có muốn xuống núi ?"

      Ninh nhi thức thời câm miệng.

      Chuyện xưa này nghe ra rất chu toàn, Ninh nhi vốn tính toán trốn, phía dưới váy còn có đồ cất dấu. Kỳ lạ là Thiệu Chẩn vẫn nhớ mẫu thân Ninh nhi là người Ký Châu, cho nên giọng của Ninh nhi có hơi giống khẩu Ký Châu. . . . . .

      "Huynh trưởng, " Vương Tứ đứng sau lưng Trương Tín : "Lão Thất lòng cưu mang biểu muội, tình thâm nghĩa trọng, huynh trưởng tác thành cho thôi."

      Phía dưới Cảnh Nhị cùng Ngô Tam nhiều lần nhìn nhau, Cảnh Nhị lớn tiếng , "Lão Tứ đúng, huynh trưởng, lão Thất tâm ý như thế, để cho !"

      "Nên như thế." Trương Tín cười cười, nhìn về phía Thiệu Chẩn, hòa nhã , "Huynh đệ chúng ta chiếm núi mà sống, chỉ bằng hai chữ ‘ân nghĩa’ này. Hôm nay ngươi muốn cứu giúp biểu muội, ta làm huynh trưởng làm sao lại đồng ý."

      Thiệu Chẩn nghiêm nghị, hướng vái chào: "Đa tạ huynh trưởng thành toàn."

      Trương Tín khoát tay chặn lại, : "Ta với ngươi là huynh đệ, cái gì mà thành toàn hay thành toàn. Lão Thất sắp xếp công chuyện núi cho xong, thừa dịp mấy ngày này thời tiết tốt, lên đường !"

      Thiệu Chẩn mỉm cười, lại bái tạ.

      Chuyện thuận lợi ngoài dự liệu, Ninh nhi theo Thiệu Chẩn từ Nghị Đường trở về, cũng cảm thấy nhàng hẳn.

      Nàng nghe theo Thiệu Chẩn phân phó, đợi ở trong phòng, từ khe cửa nhìn ra thấy Thiệu Chẩn ở bên ngoài tới lui, gặp gỡ người này người nọ. Ánh nắng gắt, đưa lưng về phía này, thân hình so với bộ dáng ngày trước trong trí nhớ của nàng cao lớn hơn rất nhiều.

      Ninh nhi nhớ khi còn bé, chính mình cũng giống như bây giờ núp ở sau cửa sổ nhìn lén Thiệu Tư Mã mang theo cháu của tới. Thiệu Tư Mã là người kỳ quái, cùng phụ thân ở trong sân uống rượu đánh cờ, lại bắt tôn tử ở bên vừa luyện quyền vừa luyện đao, còn thỉnh thoảng đột nhiên quát lớn tiếng hoặc là dứt khoát đứng dậy chỉnh sửa tư thế của .

      Ninh nhi bị thanh Thiệu Tư Mã hù sợ, lại thấy tôn tử bị đánh vào mông, nàng thương cảm, cảm thấy Thiệu Tư Mã là người đáng sợ. Phụ thân nghe vậy cười ha ha, con nhà võ đều phải nghiêm khắc luyện tập.

      Thiệu Chẩn giờ rèn luyện bản lĩnh được đến mức nào, Ninh nhi biết. Chỉ là, mới vừa rồi ở đại đường nàng nhìn bình tĩnh bịa chuyện xưa, ứng đối cả đám sơn tặc hung thần ác sát, Ninh nhi quả bội phục sát đất.

      Đúng là mẫu thân thông minh, giữ lại giấy nợ này! Trong lòng nàng thầm cảm thấy may mắn nghĩ.

      Thiệu Chẩn đẩy cửa vào, liếc nhìn Ninh nhi ngồi ở bên cạnh giường, may may vá vá.

      "Y phục của ai đấy?" ném bọc quần áo trong tay lên giường, cảm thấy y phục trong tay Ninh nhi nhìn quen mắt.

      "Ngươi." Ninh nhi xong, cắn đứt đầu sợi chỉ, đưa y phục trong tay lên cho nhìn, cười híp mắt " sửa tốt lắm, ngươi. . . . . ."

      Nàng còn chưa dứt lời, y phục trong tay bị đoạt .

      Thiệu Chẩn xem kỹ chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, trầm mặt xuống.

      "Ngươi vá lại rồi hả?" cầm cái áo dưới sờ nắn, trừng mắt nhìn về phía Ninh nhi, "Vết rách ở tay áo, còn có vết rách ngang hông, ngươi đều vá lại rồi hả ?"

      "Đúng nha." Ninh nhi nhìn , "Áo của người khắp nơi đều sút chỉ, rách như vậy cũng khâu lại chút."

      Thiệu Chẩn chỉ cảm thấy gân xanh trán mơ hồ nảy lên.

      "Mẹ ngươi dạy ngươi, thể tự tiện động vào đồ vật của người khác sao?" lạnh lùng .

      " dạy, " Ninh nhi mở to đôi mắt trong suốt nhìn , "Nhưng ngươi là biểu huynh của ta, mẫu thân phải đối đãi thân thích như đối đãi người nhà."

      Thiệu Chẩn: ". . . . . ."

      Ninh nhi: "Đây là ngươi ."

      Thiệu Chẩn im lặng, phiền não gãi gãi đầu.

      Ninh nhi nhìn sắc mặt , cảm thấy mình chọc mất hứng, nhưng lại nghĩ ra mình làm gì đúng. "Ngươi. . . . . ." Nàng do dự chút, "Ngươi muốn ta vá y phục bị rách của ngươi?"

      "Đó phải là rách." Thiệu Chẩn lạnh lùng .

      Ninh nhi sửng sốt: " phải rách? Vậy là cái gì?"

      " cần ngươi quan tâm." Thiệu Chẩn tức giận đem áo khoác vo thành cục, ném vào rương quần áo, "Về sau đừng đụng vào đồ của ta."

      Ninh nhi cắn cắn môi, vẫn lên tiếng.

      Thiệu Chẩn cũng để ý nàng, ngồi xuống giường, đem bọc quần áo mới ném xuống mở ra.

      Ninh nhi liếc nhìn, thấy vật màu trắng, màu vàng, đều là kim ngân.

      Ninh nhi sửng sốt.

      "Nhìn cái gì, muốn?" Thiệu Chẩn mắt cũng giương, chậm rãi hỏi.

      Ninh nhi liền vội vàng lắc đầu.

      Thiệu Chẩn nhếch nhếch khóe miệng, đem kim ngân sắp xếp, bao lâu gói kỹ bọc quần áo.

      "Khi nào lên đường?" Sau lát, Ninh nhi hỏi.

      "Ngày mai." Thiệu Chẩn .

      "Nha." Ninh nhi nghe như thế, nhướng lông mày lên.

      Thiệu Chẩn nhìn nàng bộ dạng mở cờ trong bụng, cảm thấy hơi mệt mỏi. để nguyên quần áo nằm xuống giường, cởi trường đao ôm vào ngực, nhắm mắt lại.

      Trời tờ mờ sáng, cửa trại mở rộng, Trương Tín dẫn chúng thủ lĩnh đạo tặc mang rượu tới đưa tiễn, nhìn Thiệu Chẩn : "Lão Thất, lần này từ biệt, biết lúc nào mới gặp lại."

      Thiệu Chẩn mỉm cười: "Đợi tiểu đệ đem biểu muội đưa về Ký Châu, dàn xếp tốt, nhất định về núi."

      Trương Tín gật đầu: " lời định." Dứt lời, để cho thủ hạ đưa rượu tới, mỗi người chén, ngửa đầu uống.

      chiếc xe ngựa đứng ở bên đường, mọi người rối rít cùng Thiệu Chẩn từ biệt, Vương Tứ nhìn Ninh nhi cúi đầu lên xe, lấy cùi chỏ huých Thiệu Chẩn.

      "Lão Thất, " ý vị sâu xa, "Ngươi năm nay hai mươi mốt rồi."

      Thiệu Chẩn nhìn : "Ừ."

      Vương Tứ sờ cằm: "Cũng nên cưới vợ rồi. Như thế nào? Ta thấy biểu muội này tệ, hai ngày này các ngươi cùng phòng, có từng. . . . . . Hả?" nhếch miệng cười, hướng xe ngựa bên kia nháy mắt.

      " nhăng cuội gì đó!" Thiệu Chẩn hiểu được, cười mắng, "Đó là biểu muội của ta, ở nhà có hôn ước. Ta hôm qua mang vách ngăn vào phòng, ngươi nhìn thấy?"

      "Vậy sao?" Vương Tứ mặt tiếc nuối, lắc đầu, "Đáng tiếc, nếu biểu muội ngươi có thể theo ngươi, lần này ở lại Ký Châu trở về cũng được."

      Thiệu Chẩn cười cười, vỗ vỗ bờ vai của : "Bảo trọng." Dứt lời, để ly rượu xuống, hướng xe ngựa tới.

      ***

      Trời còn chưa sáng hẳn, đường núi nhiều khúc cong lại gập ghềnh, xe có chút khổ cực. Thiệu Chẩn đánh xe cũng rất lành nghề, tay kéo dây cương, tay cầm roi, xe ngựa cũng coi như thuận lợi.

      Ninh nhi nhìn cây cối um tùm ngoài cửa xe, trong ngực ôm bọc hành lý, chỉ cảm thấy mấy ngày nay trôi qua như trong mộng.

      Trong xe, bao y phục lớn của Thiệu Chẩn đặt ở góc, tròn vo. Ninh nhi biết, bên trong trừ y phục, còn có kim ngân mang về ngày hôm qua.

      "Ngươi sợ ta trộm vàng bạc của ngươi sao?" Lúc lên xe, Ninh nhi đột ngột hỏi Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn lơ đễnh: "Cái túi này mười cân bảy lạng, lúc xuống xe ta cân lại."

      Ninh nhi: ". . . . . ."

      suy nghĩ lung tung, xe ngựa chợt chậm lại, Ninh nhi nghe thấy tiếng người chuyện phía trước truyền đến.

      Xe ngựa dừng lại, Thiệu Chẩn kéo dây cương, lạnh lùng nhìn những người cản đường trước mặt.

      "Lão Thất." Ngô Tam cười, lộ ra hàm răng vàng khè, chắp tay cái, "Huynh đệ ở tại đây chờ đợi lâu."

      "Tam huynh, đây là ý gì?" Thiệu Chẩn ngồi xe, ánh mắt dấu vết quét qua chung quanh, nhiều, chỉ khoảng năm ba người.

      " có ý gì, " Ngô Tam nắm thanh đại đao, chậm rãi lên phía trước, "Ta nghĩ, lão Thất lần này biết khi nào mới gặp lại, đặc biệt tới đưa đoạn đường."

      "Hả?" Thiệu Chẩn cười cười, "Đa tạ Tam huynh, lúc nãy ở cửa núi ta thấy Tam huynh, còn tưởng rằng Tam huynh tới."

      ". . . . . . Chẩn lang, xảy ra chuyện gì?" Lúc này, cách xe màn xe, thanh Ninh nhi truyền đến.

      Thiệu Chẩn giọng : " có gì, đợi ở xe ."

      "Ơ, tiểu mỹ nhân sợ." Ngô Tam cười bỉ ổi, "Chẩn lang? Hừ, cái gì biểu muội, hôm đó nghe nàng gọi ngươi như vậy ta cảm thấy đúng! Như thế nào? Hai ngày này rất thoải mái sao?"

      Mấy người chung quanh cười ầm lên.

      Ninh nhi ở trong xe vừa xấu hổ lại sợ, Thiệu Chẩn nhìn bọn họ, mặt chút thay đổi: "Tam huynh muốn thế nào?"

      "Chính là đến bàn bạc chút." Ngô Tam nắm đại đao trong tay, thổi thổi lưỡi đao, "Lão Thất, ngươi lên núi muộn nhất, hôm qua huynh trưởng lại chia cho ngươi ít kim ngân, có thể có huynh đệ phục đấy. Hôm nay ngươi xuống núi liền phải người trong sơn trại, quy củ nơi này ngươi biết, qua đường cần phải trả tiền."

      " ra là như vậy." Thiệu Chẩn cười lạnh, "Ta muốn trả sao?" Dứt lời, thân hình nhảy cái, "Lên " rút đao ra khỏi vỏ.

      Kể từ lên núi làm cướp, Thiệu Chẩn mặc dù mỗi ngày đem đao đeo ở bên người, nhưng mà chỉ như để trang trí, ngày hôm nay rút đao khỏi vỏ hẳn là lần đầu. Bọn sơn tặc thấy lưỡi đao sắc bén, ánh lạnh như tuyết, hẳn từng giết người, nhìn cái cũng biết là bảo đao thượng thừa.

      Ngô Tam đỏ mắt, nuốt nước bọt, hét lớn: "Lên!" Dứt lời, cùng mấy người kia vọt lên, vung đao bổ tới.

      Thiệu Chẩn bình tĩnh đề khí, xoay đao nghênh địch, trái chém phải đâm.

      Ninh nhi nghe được tiếng chém giết bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết, cũng biết là của người. Nàng cả người máu như ngừng chảy, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại dám ra ngoài nhìn, gấp đến độ mặt tràn đầy nước mắt.

      Đột nhiên, xe ngựa bị đụng phải.

      Ninh nhi hét rầm lên.

      lúc sau, chỉ nghe bên ngoài tiếng kêu thảm, sau đó, đột nhiên an tĩnh.

      Ninh nhi trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy hô hấp cũng có.

      "Ninh nhi." Bên ngoài truyền đến tiếng thở của Thiệu Chẩn, "Có sao ?"

      Ninh nhi nghe được thanh của , mừng như nghe được tiếng thần tiên, nước mắt tràn mi mà ra. ". . . . . . sao." Nàng vội vàng , "Chẩn lang, ngươi. . . . . ."

      "Ta sao." Thiệu Chẩn : "Đợi ở bên trong, đừng ra ."

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Đường ai nấy

      Ninh nhi chỉ cảm thấy nhịp tim chưa từng đập nhanh như vậy, nàng vội vã đem màn xe vén lên. Bên ngoài xe, Thiệu Chẩn, áo nhuộm máu khoảng lớn, khom lưng kéo cái gì, tiếp theo, nàng nhìn thấy mặt đất người nằm máu dầm dề.

      Ninh nhi sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, che miệng.

      "Lão Thất!" Đột nhiên, tiếng rống to truyền đến, Ninh nhi cả người cứng đờ.

      Người tới là Vương Tứ.

      dẫn vài người chạy tới, thấy trước xe ngựa ngổn ngang thi thể, lại nhìn áo bào nhuốn máu của Thiệu Chẩn, cả kinh nên lời.

      "Ngô Tam muốn giết người cướp của." Thiệu Chẩn tay nắm chuôi đao, ngắn gọn .

      Mọi người đem thi thể dọn dẹp, Vương Tứ liếc mắt nhìn tử trạng khó coi của Ngô Tam, thở dài, "Ta trong trại thấy Ngô Tam, lại nghe người sáng sớm đem người xuống núi, liền đoán được có ý xấu. ngờ lại hiểm ác đến mức này, cướp của huynh đệ trong nhà mà cũng làm được."

      " cũng phải chỉ muốn cướp tiền." Thiệu Chẩn bình tĩnh , dùng vải bố cẩn thận lau đao: "Huynh trưởng hôm qua đem núi ta quản phân cho Ngô Tam, được chỗ tốt, tự nhiên muốn ta trở lại."

      Vương Tứ giật mình nhìn : "Ngươi là. . . . . ."

      Thiệu Chẩn cười nhạt: "Tứ huynh, huynh trưởng cùng Nhị huynh bằng mặt bằng lòng, ngươi cũng biết. Ngô Tam là cánh tay phải của Nhị huynh, huynh trưởng lúc đem núi của ta chia cho Ngô Tam hẳn nghĩ tới hôm nay."

      Vương Tứ nghe lời này, nhăn đầu lông mày.

      Thiệu Chẩn đem đao thu vào trong vỏ, quay đầu nhìn sang xe ngựa. Ngựa kéo xe gặm cỏ ven đường, buồng xe nhúc nhích, người bên trong biết là ngủ thiếp hay làm sao.

      "Tứ huynh, " quay lại Vương Tứ cười cười, "Ta còn phải lên đường, chuyện Ngô Tam phiền ngươi tiếng với huynh trưởng."

      Vương Tứ sảng khoái mà gật đầu: "Được."

      Thiệu Chẩn vỗ vỗ đầu vai , ngồi vào chỗ đánh xe.

      "Lão Thất, " Vương Tứ bỗng nhiên , "Ngươi vẫn muốn quay lại sao?"

      Thiệu Chẩn nhìn về phía , cười cười, nhưng trả lời. quát tiếng, giơ roi, đánh xe chạy .

      Xe ngựa tiếp tục lên đường, tâm tình Ninh nhi lại ổn chút nào.

      Tiếng đánh nhau vẫn còn bên tai, hình ảnh thi thể đất, Ninh nhi làm thế nào cũng bỏ được khỏi đầu. Gió núi thổi vào trong xe, mồ hôi lạnh toàn thân bị gió thổi tán, Ninh nhi "Ắt xì" hắt hơi cái.

      "Cảm lạnh rồi hả ?" Thiệu Chẩn ở bên ngoài hỏi.

      " phải." Ninh nhi hít hít mũi.

      "Trong bao đồ của ta có áo khoác dầy đấy." Thiệu Chẩn .

      Ninh nhi trong lòng muốn cần, nhưng cảm thấy mình thực lạnh, suy nghĩ chút, nghe lời mở bọc quần áo của Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn đánh xe, nghe trong buồng xe thanh, mới quay đầu lại, liền thấy màn xe vén lên, Ninh nhi chui ra.

      người nàng khoác áo khoác đỏ thẫm mới vá hôm qua, áo rộng lại dài, tay áo rơi ván xe.

      "Ra ngoài làm cái gì?" Thiệu Chẩn nhìn nàng, "Sợ?"

      " phải." Ninh nhi bị câu trúng, có chút nóng mặt, ngập ngừng phủ nhận, "Ừ. . . . . . Hóng mát."

      Thiệu Chẩn nhướng nhướng mày, quay đầu tiếp tục đánh xe.

      Ninh nhi ôm đầu gối ngồi ở phía sau , dựa vào thành xe.

      "Còn bao lâu mới tới chân núi?" Nàng hỏi.

      "Chưa tới nửa canh giờ nữa." Thiệu Chẩn : "Cách chân núi mười dặm theo hướng Bắc, là địa giới Lợi Châu rồi." xong, nhìn Ninh nhi cái, "Ngươi phải là muốn Thương Châu tìm cậu sao? Đến Lợi Châu theo đường lớn, xe ngựa từ từ, năm sáu ngày là đến."

      "Ừ." đến Thương châu tìm cậu, Ninh nhi an lòng chút.

      Người thân thích của Ninh nhi nhiều lắm. Bên phụ thân chỉ có đại bá, nhưng đại bá muốn gả nàng Lãng châu, nàng trở về, bên mẫu thân có mấy người huynh muội, Nhị cữu phụ ngày trước thương nàng nhất. Ninh nhi biết Nhị cữu phụ ở Thương châu làm quan, thời điểm định đào hôn liền nghĩ tìm .

      "Chẩn lang, ngươi còn trở về làm sơn tặc sao?" Ninh nhi nhìn về phía núi rừng mênh mông lùi lại phía sau, đột nhiên hỏi.

      "Hẳn ." Thiệu Chẩn trả lời.

      Ninh nhi ngờ sảng khoái ra, sửng sốt chút: "Vì sao? Ngươi sợ còn có người muốn giết ngươi?"

      Thiệu Chẩn đáp, lại chỉ chỉ đỉnh núi in lên trời, "Ngươi cảm thấy núi này lớn ?"

      "Lớn." Ninh nhi gật đầu.

      Thiệu Chẩn : "Ta cũng cảm thấy lớn, nơi này khi thịnh vượng nhất tụ tập đến hơn vạn người, vào nhà cướp của, quan binh mấy châu đều sợ."

      "Lợi hại như vậy?" Ninh nhi mở to hai mắt, "Sau đó sao?"

      "Khi đó sơn tặc phần lớn là lưu dân thiên tai, vào rừng làm giặc cướp là vì bất đắc dĩ. Vả lại nơi đây tính là giàu có đông đúc, dựa vào đánh cướp cũng nuôi nổi ngần đó người, mười mấy sơn trại, tranh đoạt chém giết, lại thêm quan phủ vây quét, cuối cùng chỉ còn lại chừng trăm người sơn trại."

      Ninh nhi suy nghĩ chút: "Sau đó ngươi làm Điền Thất?"

      Thiệu Chẩn làm như nghe thấy lời nàng, tiếp tục , "Bây giờ thiên hạ yên ổn, quan binh các nơi càng tích cực diệt trừ phiến loạn, làm sơn tặc phải thể nào lâu dài." xong, tự giễu cười cười, "Hơn nữa, mấy trùm thổ phỉ đều có tư tâm."

      Ninh nhi nhìn , có vẻ đăm chiêu.

      Dưới ánh mặt trời, đón gió núi, mắt khẽ nheo lại, lông mày như núi cùng con mắt đen rất đẹp.

      "Chẩn lang, " sau lát, Ninh nhi , "Ngươi ra sớm muốn rời ? Nếu như gặp ta, ngươi cũng xuống núi, đúng ?"

      "Hả?" Thiệu Chẩn ngoài ý muốn liếc nàng cái, cười cười, quát tiếng đánh roi ra, điều khiển xe tránh qua khối đá lớn, lên con đường lớn hơn.

      Thiệu Chẩn sai, sau nửa canh giờ, xe ngựa tới vùng đất bằng phẳng. Tiếp tục về phía trước hơn mười dặm, lúc mặt trời lên đến giữa trời, xe ngựa vào huyện ấp.

      Đúng ngày họp chợ, tiểu thương cùng người dân ở cửa thành ra ra vào vào.

      Thiệu Chẩn đem xe ngựa dừng cạnh cửa thành, nhảy xuống, gõ gõ ván xe: " ra , đến nơi rồi."

      Chốc lát, Ninh nhi vén rèm xe nhô đầu ra. Nàng, hai gò má hồng hồng, mờ mịt nhìn bốn phía, xoa xoa ánh mắt nhập nhèm.

      " ngủ?" Thiệu Chẩn đem dây cương buộc vào thân cây, vươn tay vào trong buồng xe lấy ra bọc quần áo của .

      "Đây là nơi nào?" Ninh nhi hỏi.

      "Lô huyện." Thiệu Chẩn vừa trả lời vừa cân nhắc bọc quần áo, cảm thấy thiếu cân lượng, với Ninh nhi, "Ta nha."

      "?" Ninh nhi lờ mờ.

      "Ngươi quên những gì chúng ta núi rồi sao?" Thiệu Chẩn làm bộ dáng đương nhiên, "Ngươi trừ khoản nợ, ta dẫn ngươi xuống núi, hôm nay ta thực lời hứa rồi."

      " đúng!" Ninh nhi lắc đầu : "Xuống núi là xuống núi, trả nợ là trả nợ, ngươi đem tiền trả ta."

      "Hả?" Thiệu Chẩn giảo hoạt cười tiếng: "Ta nhưng đồng ý dùng tiền trả. A, đúng rồi," giống như nhớ tới cái gì, từ trong ngực móc ra tờ giấy cũ, giơ lên trước mặt Ninh nhi, "Nếu vẫn còn nợ, sao giấy nợ này lại ở tay ta."

      Ninh nhi trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng vội vàng mở túi y phục của mình. Quả nhiên, giấy nợ nàng nhét xuống dưới cùng cánh mà bay.

      "Ngươi chừng nào . . . . . . Ngươi trả cho ta!" Nàng gấp đến độ đỏ mặt, vươn tay đoạt. ngờ, Thiệu Chẩn nhàng tránh , nàng chụp hụt.

      Lúc này, dây cương xe ngựa biết từ lúc nào bị buông lỏng, xe ngựa đột nhiên chồm lên.

      "Ôi!" Ninh nhi ngồi vững, ngã vào trong xe.

      đường người đến người , xe ngựa đột nhiên lao ra giữa đường, khiến người đường rối rít né tránh.

      "Nha! Hù chết người!"

      "Uy uy! biết đánh xe hay sao? !"

      ". . . . . . Xe ngựa, xe ngựa!" tiểu đồng nằm vai mẫu thân, chỉ vào Ninh nhi tay chân luống cuống cười khanh khách .

      "Khuyên ngươi câu!" Thiệu Chẩn dùng tay làm loa lớn tiếng kêu, "Về sau gặp sơn tặc, đừng cả tin như vậy!"

      "Ngươi. . . . . ." Ninh nhi để ý để ý đến , cố sức kéo xe ngựa, quay đầu lại, Thiệu Chẩn cũng xa. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, hướng về phía bóng lưng của dậm chân: "Làm sao ngươi như vậy. . . . . . Ngươi trở lại!"

      Nhưng Thiệu Chẩn chỉ chừa cho nàng bóng lưng thể đuổi kịp, thanh mơ hồ truyền đến: "Áo khoác cho ngươi, giữ lấy!"

      ***

      Cách Lô huyện xa là Lợi châu, Tào Mậu trong thành mở khách điếm , mỗi ngày lác đác vài khách trọ, rất nhàn nhã.

      Sau giữa trưa ánh mặt trời từ cửa chiếu vào, Tào Mậu cúi đầu xem sổ sách bàn, đột nhiên liếc thấy có bóng người vào .

      "Dùng bữa hay ở. . . . . ." kéo điệu ngẩng đầu, đợi thấy người tới liền ngẩn người.

      "Ở trọ." Thiệu Chẩn tới, ném bao đồ lên bàn, “bịch” thanh nặng trĩu vang lên.

      "Được ít." Tào Mậu trong đôi mắt sáng loáng vừa động, để sổ sách xuống, cười cười.

      Thiệu Chẩn ngồi xuống chiếu, kéo kéo cổ áo ướt mồ hôi: "Nóng chết , có nước ?"

      Tào Mậu đem cái chén rót đầy nước, đưa tới trước mặt .

      Thiệu Chẩn chút khách khí, ngửa đầu nuốt xuống.

      Tào Mậu xoa xoa tay, ghé về phía trước giọng hỏi: "Được bao nhiêu?"

      Thiệu Chẩn hướng bọc quần áo hơi hất cằm.

      Tào Mậu vội đóng cửa, thể chờ đợi mở túi y phục ra. Thấy bên trong tràn đầy kim ngân, nuốt nước miếng cái.

      "Kim Ngân, đồ trang sức châu báu, mười cân bảy lạng, ngươi cân lại ." Thiệu Chẩn : "Đổi thành hoàng kim."

      Tào Mậu gật đầu, bưng đèn tới, lấy ra cái cân, từng vật từng vật cân lên, lại giám định từng món .

      " tệ." Sau khi xem xong, Tào Mậu mỉm cười , mắt đảo lòng vòng: "Năm mươi lượng."

      "Sáu mươi."

      Tào Mậu : "Cái người này, đồ này ta còn phải nhờ nơi khác bán, tiền phí cũng ít, hơn nữa, đồ của ngươi chất lượng cũng phải là thượng thừa. . . . . ."

      Thiệu Chẩn nhanh chậm : "Hôm nay chợ hạt trân châu lớn bằng mắt cá cũng có giá 500 tiền trở lên, đồ này so ra thứ nào cũng lớn hơn. Ta 60 lượng, phí cũng tính cho ngươi rồi."

      Tào Mậu chút cử động: "55 lượng."

      "58 lượng."

      "56 lượng rưỡi."

      Thiệu Chẩn cười lạnh, đem bọc quần áo thu hồi.

      "57 lượng!" Tào Mậu biết người này là làm, vội vàng , "Ta và ngươi đều lui bước, hơn được đâu!"

      Thiệu Chẩn buông tay ra, nhìn Tào Mậu gói bọc y phục lại đem .

      "Nhiều tiền như vậy mang người cũng tiện." Tào Mậu viết khế ước, cam lòng hỏi, "Ta biết có người muốn bán đất đai, ngươi mua trạch viện, cưới phụ nhân, có cái gì tốt?"

      Thiệu Chẩn cà lơ phất phơ cười: "Ta lang thang quen, chịu nổi phúc phận này. Đúng rồi, lấy nửa lượng đổi thành tiền đồng."

      Tào Mậu lắc đầu, khuyên nữa, vào trong phòng lấy tiền.
      mylien1961, Mizuki, Phan Hong Hanh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :