[Giới Thiệu] Đức Phật và nàng

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      "Đức Phật và nàng" - Chương Xuân Di

      [​IMG]


      Thức đến 4h sáng để đọc xong Đức Phật và nàng, trong lòng dấy lên trăm ngàn cảm xúc khác nhau, thậm chí khi lên giường để ngủ vẫn nghĩ về Kumarajiva, nghĩ về Ngải Tình và hơn hết là câu chuyện tình của hai con người đấy - tình vượt thời gian, vượt thế tục để viết lên huyền thoại ở con đường tơ lụa 1650 năm trước.



      Kumarajiva là nhân vật vĩ đại, dịch giả nổi tiếng của Phật giáo.

      Ngải Tình là nghiên cứu sinh ở thời đại xuyên để tìm hiểu về lịch sử.



      ngăn cách giữa bọn họ là 1650 năm, là bức tường lịch sử cao vời vợi. Nếu như có chuyến xuyên đó, nếu như xảy ra trục trặc kĩ thuật khiến nàng trở về quá khứ sớm hơn 500 năm so với dự kiến, có lẽ chàng cũng vẫn cứ là nhân vật lịch sử, còn nàng giống như bao người khác, hoặc có thể có mối tình xuyên với vị vua chúa nào đó. Thế nhưng, Phật Tổ đưa nàng đến bên chàng như lẽ tự nhiên. Duyên phận nhiều khi kỳ lạ như vậy đấy.



      Lần đầu gặp nhau, Rajiva 13 tuổi, Ngải Tình 23 tuổi. Có lẽ trong mắt Ngải Tình, Rajiva chỉ là cậu thiếu niên thông minh, là cậu học trò dễ thương mà hề hay biết rằng mình dần dần vào lòng cậu thiếu niên khôi ngô, thông tuệ đó. Mười năm chờ đợi, chàng vẽ nàng hết bức hình này đến bức hình khác như cách để vơi nỗi nhớ chất chứa trong lòng.



      Lần thứ hai xuyên , Ngải Tình 23 tuổi còn Rajiva 23 tuổi. Hai người gặp lại nhau ở bên hồ, Rajiva trở lại!”, câu rất đỗi bình thường nhưng sâu trong đó là cả niềm vui vô bờ bến. Trong khoảng thời gian này, Ngải Tình nhận ra rằng mình thương Rajiva, muốn bỏ chạy nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể thoát nổi.



      [​IMG]



      “ Ghen tị với em trai, phạm phải giới luật đố kỵ, luôn mơ tưởng đến nàng, phạm phải giới luật tư dâm. Ở bên nàng lại khao khát được chạm vào nàng, phạm phải giới luật khát khao dục vọng. Ngải Tình, mười năm trước, mười năm qua, Rajiva luôn phá giới.”



      Mọi ân oán đời này

      Đều vô thường chóng phai

      Cõi thế nhiều khổ não

      Đời người như sương mai

      nên sợ hãi

      nên ưu phiền

      Kẻ nào lìa được chữ “Ái”

      Tâm mới được an nhiên.

      < Phật thuyết Diệu sắc vương nhân duyên kinh>

      Rajiva, lìa xa tình ái, còn ưu sầu khổ não nữa…

      Nếu quên là quên được đâu còn là ” Vì nên sợ hãi, vì nên ưu phiền nữa.”



      Trước mặt mọi người là vị đại sư, nhưng trước mặt Ngải Tình, Kumarajiva cũng chỉ là con người, cũng có “thất tình lục dục”, chẳng thể thoát nổi chữ “tình”. Tình giữa hai người thường đơn giản, nhưng liệu có được ở bên nhau lại khác. thực lúc nào cũng tàn khốc và phũ phàng, Ngải Tình vẫn phải ra để lại tình mới chớm nở và hết là để cả con tim mình ở Khâu Từ. Đọc đến đoạn Ngải Tình trở về tương lai, chắc chắn ai cũng cảm động trước hình ảnh Rajiva hướng vào phòng gọi to tên Ngải Tình, tiếng kêu như xé ruột xé gan, đau đớn đến tuyệt vọng.



      Lần thứ ba xuyên Ngải Tình 25 tuổi, Rajiva 35 tuổi . Hai người nên duyên vợ chồng, cùng nắm tay nhau du ngoạn chốn nhân gian mà bận tâm đến lời lên án của người đời. Đời người ngắn ngủi có là bao, được ở bên nhau lúc nào là hạnh phúc đấy. Họ ở bên nhau, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, vào thời điểm thống khổ của Rajiva, Ngải Tình ở bên cạnh, động viên chàng, cùng chàng gánh vác mọi chuyện. Bỗng dưng nhớ đến câu của Thương Ương Gia Thố “ Tin ta, có ngày ta cùng nàng du ngoạn hồng trần.”, nhưng rốt cuộc người làm được điều đó, cảm thấy Rajiva hạnh phúc rất nhiều so với Thương Ương Gia Thố, dù cho người cũng phải chờ đợi 20 năm để được ở bên cạnh người mình , nhưng có làm sao đâu, chỉ cần nắm tay nhau dạo chơi chốn hồng trần 20 năm hoặc hơn thế nữa cũng đáng là bao.



      Lần thứ tư, Ngải Tình bất chấp tất cả để xuyên lần cuối, thực lời hứa năm xưa. Rajiva 53 tuổi - bậc đại sư nổi tiếng. Ở trong chùa Thảo Đường đấy, bọn họ gặp lại nhau trong niềm hân hoan tột độ.

      Vợ của ta, nàng về.”

      Và lần này, Rajiva chờ đến tận 16 năm để được gặp lại người thương. Trong 16 năm đó, người lúc nào cũng đem theo tấm ảnh chụp vợ mình bên người, ngủ gối đầu lên, mỗi lúc nhớ vợ mình quay quắt lại lôi ảnh ra ngắm.



      Chờ đợi người mình , mười năm lại mười năm, đời người liệu có mấy lần mười năm để chờ? Có mấy người có thể chờ mấy chục năm trời mà vẫn thủy chung lòng?



      Mười năm có là bao, chỉ cần chuyên tâm truyền bá đạo Phật, mười năm qua rất nhanh.


      Lời nhàng tự như mây trôi, dường như đó phải mười năm mà chỉ là mười ngày. Vài lần mười năm, thời gian dài đằng đẵng khôn nguôi, cuối cùng cũng gặp được người muốn gặp. Hỏi thế gian tình ái là chi?



      Có nàng ở bên , ta cam tâm tình nguyện bị đẩy xuống tầng địa ngục sâu nhất- địa ngục vô gián.

      Nhưng ta phải hối lỗi với Phật tổ, vì trái tim ta “phá giới” theo thân xác ta rồi.


      Vượt qua 1650 năm, bọn họ nhau say đắm, gặp biết bao khó khăn vất vả nhưng cả hai vẫn buông tay nhau ra. Bốn lần Ngải Tình xuyên , thời gian được ở bên nhau của hai người họ tính lại cũng chỉ hơn bốn năm, lần dài nhất ở bên nhau là thời điểm khó khăn nhất của Kumarajiva, thậm chí phải bất chấp tính mạng nhưng nàng vẫn từ bỏ. Phải sâu nặng đến nhường nào mới có thể vượt qua gian khổ, vượt qua thời gian và vượt qua sinh tử cùng nhau? Giây phút Kumarajiva với Ngải Tình rằng " Tội cho nàng quá, mình ơi.", tôi khóc nấc lên, từ " Mình ơi" được thốt ra từ miệng vị cao tăng, vị đại sư, chỉ đơn giản là thể tình với vợ mình, mà đó là tình vượt lên định kiến xã hội, là lời thề hẹn ước “chấp thủ chi tử, du tử giai lão.” Tôi tin rằng khi Ngải Tình nghe được hai từ đó, tất cả mọi khổ đau của ấy đều được bù đắp. Giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa.Và nếu như Phật Tổ có hiển linh cũng cảm động trước tình như thế, tình toan tính, dốc hết lòng mình vì người mình , tình vượt qua thời gian và gian.



      Đọc xong truyện, gấp sách lại, hình ảnh lên trong đầu tôi phải là hình ảnh hai ông bà lão dắt tay nhau , mà là những cảnh khi hai người họ ở bên nhau rồi lại phải ly biệt. câu chuyện có kết thúc tốt đẹp nhưng lại khiến người ta phải day dứt khôn nguôi.



      Tự thẹn đa tình đoạn kiếp tu

      Nhập thiền khôn xóa bóng hình xưa

      Thế gian ai vẹn đôi đường cả

      phụ Như Lai, phụ Nàng.



      Kumarajiva- Người vẹn được cả đôi đường, phụ cả Như Lai lẫn nàng.


      Nguồn : Hà Phương
      Ha ChiOtaku Bi thích bài này.

    2. Ha Chi

      Ha Chi Active Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      125
      Đọc đoạn cảm nhận này thôi lại thấy xúc động rồi :yoyo25::yoyo25::yoyo25:
      thanh thanh thích bài này.

    3. trình tranh

      trình tranh New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      mình cũng rất rất là thích truyện này, mới đầu thấy thôi chuyện gì thầy chùa mà với đương, thời gian dài biết nó mà chẳng thèm đọc. Sau đó trời xuôi đất khiến mở ra đọc chơi 1 chút. Vậy là mê. Phải tác giả kiến thức rất rộng, diễn biến tâm lý tả rất hay,nhất là cái dằng vặt giữa của nam chính làm mình rung rẩy, chung là ai chưa đọc là phí cả 1 đời ghiền truyện đấy
      thanh thanh thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.