1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ tâm kế - Cố Nam Yên (c19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ĐÍCH NỮ TÂM KẾ

      Nguồn : Tàng Thư Viện.

      Convert : Rich.

      Tác giả: Cố Nam Yên

      Editor: Yui Yuu

      Beta: Lyzzi


      Giới thiệu:

      Nàng là đích trưởng nữ (con của chính thất, là con lớn nhất trong gia đình) của Trấn Viễn Hầu phủ, lại ở ngày đại hôn cửa nát nhà tan.

      Bất quá, hết thảy mưu đều do người nàng tâm tâm niệm niệm thương thiết kế , làm phụ thân chết thảm ở ngoại ô, làm bào đệ phơi thây nơi hoang dã, làm mẫu thân trúng độc mà chết.

      Khi tân hôn, trượng phu ôm thứ muội của nàng ép hỏi nàng bảo tàng Diệp gia, nguyên lai, hết thảy đều là giả dối, ly rượu độc của thứ muội khiến nàng ôm nỗi hận mà chết, nàng cam lòng, nếu có thể sống lại, nàng nhất định bỏ qua những người này!

      Khi tỉnh lại, nàng trở về sáu năm trước, khi đó, hết thảy mưu vừa mới bắt đầu, hãy xem nàng như thế nào sửa lại vận mệnh, trả thù những người từng thương tổn nàng, như thế nào dắt tay phu quân của nàng bước từng bước đến nơi cao nhất.

      Phượng hoàng tái sinh , phượng vu cửu thiên.
      bornthisway011091, Xuxu, linhdiep177 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mở đầu: Thù kiếp trước (nhất)

      Vào đêm, đường lớn Khang Bình vẫn vang lên tiếng người huyên náo như trước, phần đông là tân khách tụm ba tụm năm từ Khang Bình Hầu phủ ra, xa xa nhìn lại, đèn lồng đỏ thẫm được thắp sáng trưng treo quanh Khang Bình Hầu phủ, đại môn bằng gỗ lim sơn son thiếp vàng thẳng tắp mở rộng, trước cửa là hai tòa sư tử bằng đá trang nghiêm đứng lặng , trừng đôi mắt to như chuông đồng nhìn người lại đường, cổ quàng hoa vải đỏ thẫm làm chúng thiếu vài phần nghiêm túc, hơn tí khí vui mừng cùng ôn hòa. Nguyên lai, hôm nay là ngày thế tử Khang Bình Hầu phủ thú (cưới) đích trưởng nữ Trấn Viễn Hầu phủ, trong tiền viện Hầu phủ, yến hội gồm ba mươi sáu bàn, tất cả đều là mỹ vị quý và lạ , nến đỏ chiếu sáng mọi bóng dáng, lụa đỏ giăng khắp nơi, mọi người hoặc thực hoặc giả đều vui sướng chúc mừng. Nam tử vận (mặc) thân tơ lụa đỏ thẫm, chạy ngược xuôi trong đám tân khách, làn da của trắng noãn, lông mi thô, đôi mắt lớn nhưng lại ngầm có ý tinh quang, đây đều tỏ nam tử có sức quyến rũ, có thể mê đảo các tiểu thư khuê các, ngũ quan cũng tinh xảo, nhưng khi dung hợp cùng chỗ lại phá lệ hảo xem, khóe miệng thủy chung lộ vẻ tươi cười ôn nhu, chỉ tiếc, nụ cười này đáp sâu trong đáy mắt. Lúc này, gã nam tử vận cẩm bào, hình thể chút cao lớn lặng lẽ xuyên qua đám tân khách, hướng tân lang gật đầu cái, thực hiển nhiên, nam tử này là tâm phúc của tân lang. Tân lang nhận được ám hiệu liền nhìn về phía Khang Bình hầu bị nhóm tân khách vây quanh nháy mắt ra dấu rồi về hướng gian thiên thính, mà Khang Bình hầu lăn lộn ở quan trường nhiều năm dường như có việc gì lo lắng , dù thần sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ,nhưng bước chân nhàng lại khó nén sốt ruột. Khang Bình hầu vào thiên thính, bước nhanh về phía nhi tử Quan Cốc, thần sắc khó nén hưng phấn cùng lo lắng ,“Cốc nhi, tình an bài thế nào, chắc chắn có gì sơ hở chứ?”
      Nam tử vận tơ lụa đỏ thẫm có chút tự đắc :"Phụ thân, người cứ yên tâm , hôm nay toàn bộ người của Diệp gia đều phải chết, Diệp gia bảo tàng tự nhiên liền trở thành vật trong túi của Quan gia ta. Phụ thân, chờ tới khi tân khách bắt đầu ra về, người nhất định phải giữ phụ tử Diệp gia lại, con tự mình đưa phụ tử bọn họ cùng tiến hoàng tuyền.”
      Trong mắt nam tử đều là tham lam, cùng với bạc tình, cũng giống như lời đồn trong miệng người đời thích Diệp gia đích nữ như thế nào. Khang Bình hầu lo lắng hỏi: “Kia Triệu di nương ăn cây táo, rào cây sung của Diệp gia đâu, nàng có con trai , ngươi giúp lên làm Trấn Viễn Hầu . Còn có Lưu di nương cùng nữ nhi của nàng, các nàng đều biết chuyện bảo tàng , nhổ cỏ nhổ tận gốc, gió xuân thổi qua lại sống lại a.”
      “Phụ thân yên tâm, chuyện thành các nàng người đều thể sống, chờ chúng ta có được bảo tàng, tồn tại của các nàng cũng còn quan trọng, con an bài thỏa đáng.”
      Dứt lời, phụ tử hai người liền tách ra tự an bài mọi chuyện. Mà chính giờ phút này, tân nương tử trong lòng tràn đầy vui mừng ngồi đợi ở tân phòng, biết hồi hạo kiếp (kiếp nạn) đến. lúc tân nương tử đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình , vị phụ nhân thân thể mập mạp thoáng run run ở ngoài cửa hô đứng lên: “Đại tiểu thư, tốt , phu nhân trúng độc ngất rồi!”
      Đôi tay bé trắng noãn của nữ tử từ trong hỉ bào đỏ thẫm vươn ra, mạnh mẽ nhấc khăn voan lên, chạy ra ngoài cửa “Ngươi cái gì? Ngươi nương bị làm sao vậy?”
      Chỉ thấy tân nương vận hỉ bào, cái trán nõn nà, mi như xa đại, cái mũi cao thẳng, đôi môi nhắn phấn nộn nộn, khuôn mặt kinh thế hãi tục lại được khảm đôi tròng mắt rạng rỡ sinh động. Trong phòng, hai nha hoàn vận phấn y lập tức chạy theo ra ngoài, hai nha hoàn vận lục y lại ngăn cản cho ra, hiển nhiên, hai nha hoàn lục y này đều do hảo phu quân của nàng an bài . “Lưu ma ma, rốt cuộc sao lại thế này, nương nàng làm sao vậy?”
      Tân nương tử bối rối hỏi. Phụ nhân bị gọi Lưu ma ma thấy đại tiểu thư của nàng lo lắng tiến lên cầm lấy tay nàng,móng tay dài của đôi tay bé trắng noãn kia đâm cả vào tay nàng mà hai người đều có phát ,“Phu nhân trúng độc , sau khi dùng điểm tâm do Triệu di nương đưa lên liền hộc máu hôn mê, nô tỳ tìm Triệu di nương chất vấn, cũng biết Triệu di nương mê sảng cái gì Trấn Viễn Hầu phủ rất nhanh chính là của nàng, nhi tử của nàng lập tức trở thành đương gia , nô tỳ nàng ẩu tả, nàng thế nhưng lại cho người đem nô tỳ đuổi ra, còn lão gia, thiếu gia có thể trở về hay đều biết, càng đừng tới đại tiểu thư bất quá là làm mồi nhử.”
      Lúc này, nha hoàn lục y biết tình huống ổn liền muốn mật báo, lại bị nha hoàn phấn y thông minh tinh mắt phát , cước đạp lên quần áo của nàng, đem nàng đánh ngất. nha hoàn phấn y khác gắt gao coi chừng nha hoàn lục y còn lại. Mà tân nương tử nghe xong, mặt đầy khiếp sợ, nước mắt làm mơ hồ dung nhan tuyệt thế kia, đôi mắt ngập nước thẳng tắp nhìn chằm chằm Lưu ma ma, nhưng có tiêu cự,“Đại tiểu thư, đại tiểu thư”
      Lưu ma ma lo lắng kêu lên. Nữ tử bị gọi đại tiểu thư phục hồi tinh thần lại, thào : Phụ thân, Mộ Thành ... sau đó vội vàng hô,“Hồng Thường, mau chuẩn bị ngựa, nhanh !”
      “Vâng, tiểu thư” Phấn y tỳ nữ bước nhanh . Rất nhanh, phấn y tỳ nữ liền dắt ngựa đến, nữ tử bị gọi đại tiểu thư nhảy lên ngựa, hai tay mảnh khảnh nắm trụ dây cương:“Giá! Giá!” tuấn mã hí vang, xoay vòng rồi phi vội ra ngoài. “Tiểu thư, tiểu thư, ngươi đâu...”
      Nha hoàn cùng ma ma đuổi theo hỏi, lại kinh ngạc vì thấy bóng dáng của nữ tử đâu. Nữ tử giục ngựa chạy vội đó chính là đích nữ của Trấn Viễn Hầu phủ , Diệp Mộ Linh. Giờ phút này, nàng phi ngựa như bay xuyên qua màn đêm, bầu trời đêm đen tối dần thay thế hoàng hôn thâm trầm, nữ tử cưỡng chế bất an cùng nặng nề trong lòng, dùng roi biết đoạt được lúc nào trừu (quất) tới tấp vào con ngựa dưới thân . Khuôn mặt tuyệt mỹ phủ tầng mồ hôi, làm cho người ta nhịn được phải thương tiếc. Nữ tử yên lặng cầu nguyện trong lòng: Phụ thân, Mộ Thành, các ngươi nhất định cần có việc gì. Đúng vậy, nàng suy nghĩ rất cẩn thận, nàng phải loại nữ tử có kiến thức, nàng thuở thích học binh thư, biết mưu lược, biết đo lường tính toán. Chẳng qua nàng được phụ mẫu bảo hộ rất tốt, lại bị vướng vào tình cảm thơ ngây của thiếu nữ.

      Thù kiếp trước [ nhị ]

      Nàng chạy phi ngựa như bay đến cuối đường Khang Bình, kéo trụ dây cương, biết nên hướng nào liền nghe thấy hai gã dân chúng mặc bố y chạy chậm tới, ngoài ngoại ô có chém giết, báo cho mọi người đêm nay cần ra ngoài. Nghe xong, nàng kéo đầu ngựa, nhanh chóng chạy vội hướng ngoại ô. Khi nàng tới ngoại ô, rất xa liền thấy trượng phu ôm thứ muội của nàng chỉ huy trận chém giết này, mà đối tượng bị chém giết lại là phụ thân cùng đệ đệ của nàng . Lòng của nàng giống bị xé nát, nháy mắt hận ý ngập tràn, nàng nhảy xuống ngựa chạy về hướng phu quân, lại kinh hãi thấy đệ đệ chặn đao cho phụ thân , huyết tươi nhiễm đỏ tuyết bào, trong nháy mắt nàng kịp kinh hô ra tiếng, lão già dùng đao chặt đứt đầu phụ thân nàng: “!”
      Nàng kêu thảm, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên dữ tợn, giá y đỏ thẫm có chút quỷ dị “Phụ thân, phụ thân!”
      Nữ tử nghiêng ngả, lảo đảo chạy qua. Nhưng lại bị phu quân nàng nhìn thấy, nam tử thập phần lo lắng hô “Mau, ngăn nàng lại, được thương tổn nàng”
      Nháy mắt liền có vài tên thủ hạ bắt được nàng. Nhưng vào lúc này, đệ đệ của nữ tử vừa nhìn thấy nữ tử, lại bị người phía sau dùng kiếm đâm xuyên tim, mà người nọ đúng là thủ hạ ngày thường tín nhiệm,“Trưởng tỷ, mau --”
      -- Mộ Thành, Mộ Thành -- --”
      Nháy mắt, cặp mắt vốn dịu dàng của nữ tử lại bao hàm lệ khí của cả cuộc đời nàng nhìn về phía Quan Cốc, Quan Cốc bị kinh hoảng lui về phía sau nhất bước, mặt lại nổi lên ôn hòa, thở dài :“Mộ Linh, ngươi như thế nào lại thông minh như vậy, cái ả đàn bà Triệu di nương ngu xuẩn kia biết tính toán liều lượng, thời gian, lại làm cho ngươi biết đến toàn cục. Bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi cho ta biết Diệp gia bảo tàng ở đâu, ngươi vẫn là chính thê của ta ở Khang Bình Hầu phủ , ta bảo đảm cuộc đời sau này của ngươi có gì phải lo lắng.”
      Thời điểm Quan Cốc ra lời này cũng có chú ý tới ánh mắt của nữ tử bị ôm vào trong lòng chợt lóe lên hận ý, nàng đúng là nữ nhi của Lưu di nương của Trấn Viễn Hầu phủ, Diệp Mộng Dao.
      “Quan Cốc! Ngươi hại ta cửa nát nhà tan chỉ vì muốn có Diệp gia bảo tàng! Tại sao lại là Diệp gia bảo tàng? Uổng cho ta dùng mảnh chân tình đối đãi ngươi, nguyên lai, ngươi bất quá là lợi dụng ta! Ha ha ha ha ha ha ha, ta và ngươi có thù đội trời chung, chẳng sợ hồn phi phách tán, ta tuyệt đối bỏ qua ngươi! Ta dù có biến thành quỷ cũng buông tha ngươi!--”
      Quan Cốc muốn gì đó, Diệp Mộng Dao bên cạnh lại túm túm tay áo !:
      “Thế tử, nơi này nên ở lâu, cũng tiện hỏi chuyện, trước đem nàng mang về Hầu phủ, sau đó tinh tế đề ra nghi vấn cũng chậm.”
      “Diệp Mộng Dao, ngươi cũng được chết tử tế , ngươi cấu kết ngoại nhân hại chết phụ thân cùng ca ca của mình, ngươi nhất định bị báo ứng --!”
      “Tỷ tỷ , ngươi như thế nào lại oan uổng ta , uổng phí ta vừa mới cầu tình cho ngươi, ngươi thế nhưng lại ta như vậy. Ô ô ô ...ta rất thương tâm.”
      Nhưng vào lúc này, Quan Cốc lên
      tiếng ,“Người tới, đem nàng trói đưa lên xe ngựa, mang về Hầu phủ.”
      Diệp Mộ Linh rưng rưng nhìn thi thể phụ thân cùng đệ đệ, nhớ tới mẫu thân ương ngạnh lại cực kỳ thương nàng , khỏi xiết chặt nắm tay, cắn chặt răng, thề muốn báo mối huyết hải thâm thù này. Nàng bị đưa lên chiếc xe ngựa, bị dây thừng buộc chặt, mà Quan Cốc cùng Diệp Mộng Dao lại ngồi chiếc xe khác, Diệp Mộng Dao rúc vào trong ngực Quan Cốc , ôn nhu :“Thế tử, bằng ta khuyên nhủ trưởng tỷ, để nàng sớm ra nơi giấu bảo tàng, ta với nàng dù sao cũng là tỷ muội, ta chuyện ít nhiều cũng có chút tác dụng .”
      Đầu Diệp Mộng Dao luôn cúi xuống, Quan Cốc liền xem ghen tị nồng đậm cùng tàn nhẫn trong mắt nàng. Suy tư lát, liền đáp ứng , dù sao bảo tàng to như vậy lại gần ngay trước mắt, ai có thể nóng lòng. Diệp Mộng Dao mang theo nồng đậm hận ý cùng ghen tị, vặn vẹo thân hình như rắn nước của nàng, từng bước từng bước tới xe ngựa Diệp Mộ Linh , thuận tiện hướng người hầu muốn bàn cơm canh, thấy thứ muội ghê tởm của nàng lên xe đến, Diệp Mộ Linh hai mắt thẳng tắp bắn về phía nàng (Diệp Mộng Dao)
      “Ngươi phản bội gia tộc, phản bội thân nhân, ngươi có thể có được cái gì tốt đẹp? Mất bảo hộ của gia tộc, ai có thể giúp đỡ ngươi, trong nhà cung cấp cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng ngươi, ngươi lại cấu kết ngoại nhân sát hại mọi người -- ngươi gặp báo ứng , ngươi nhất định gặp báo ứng --”
      Vốn ánh mắt Diệp Mộng Dao có chút né tránh nay lại tức giận nhìn về phía trưởng tỷ của nàng , khí thế bức người chất vấn “Gia tộc bảo hộ? Hừ, trong mắt phụ thân cho tới bây giờ cũng
      chỉ có trưởng tỷ ngươi, ăn mặc của ta
      đều là đồ thừa ngươi chọn lựa xong còn lại, thời điểm ta bị người khác khi dễ , gia tộc như thế nào bảo hộ ta. Hảo, cái này ta nhận thức , vì sao ta vất vả thương người nam nhân, ngươi đều phải theo ta tranh? Mẫu thân của ta ở nhà bị mẫu thân của ngươi chèn ép tới cũng dám lớn tiếng, ngay cả Trấn Viễn Hầu tương lai cũng là thân đệ đệ của ngươi, dựa vào cái gì mọi thứ của ngươi đều tốt hơn ta, ngươi sinh ra mỹ mạo hơn người, vì sao còn muốn tranh phu quân với ta?”
      Diệp Mộ Linh lạnh lùng nhìn về phía nàng
      “Ta biết ngươi thế nhưng lại hận
      ta đến vậy, ngày thường ngươi cùng mẫu thân của ngươi lén lút, ta cùng với mẫu thân cũng rảnh rỗi để ý tới, cũng nghĩ tới các ngươi lại ngoan độc đến mức này! Bảo tàng theo lời Quan Cốc là sao?”
      Diệp Mộng Dao khinh thường : “Hừ, này còn may nhờ hảo nha đầu Quất
      Cầm của ngươi, nghe trộm được phụ thân cùng mẫu thân của ngươi chuyện, phụ thân ngươi , Diệp gia bảo tàng do đích trưởng nữ của Diệp gia kế thừa, người có duyên mở được bảo tàng. Ta liền đem này tin tức cho Quan thế tử, thế tử, tính luôn cả ta cùng với mẫu tử Triệu di nương cùng nhau thiết kế nên cục diện này, ngươi nhất định tò mò vì sao mẫu tử Triệu di nương cũng tham dự phải , kỳ bọn họ sớm tìm thế tử làm nơi nương tựa , chỉ khi nào phụ thân cùng đệ đệ của ngươi qua đời, mới đến phiên nhi tử của Triệu di nương Diệp Triển Bằng kế thừa vị trí hầu gia , mà ta cùng với các nàng cũng đạt thành hiệp nghị, các nàng chân chính trở thành hậu thuẫn, giúp cho ta đứng vững gót chân ở Khang Bình Hầu phủ -- mà hết thảy mọi chuyện này, đều là muốn phá hủy ngươi ! Cho nên ngươi chỉ có thể chết!”
      đến thời điểm này, hai mắt Diệp Mộng Dao đỏ bừng, thấp giọng rống lên, tay run run trực tiếp cầm bầu rượu chứa hạc đỉnh hồng, bóp miệng Diệp Mộ Linh, mạnh mẽ đổ vào, bên đổ rượu bên quát to :“Vị trí chính thê chỉ có thể là của ta, chỉ có thể là của ta! Ngươi chết -- ta cần cái gì bảo tàng, ta chỉ muốn ! Ngươi chết -- tìm chết !”
      Diệp Mộ Linh giãy dụa tránh né, Diệp Mộng Dao liền thô lỗ nắm tóc nàng làm da đầu nàng đau đớn, rượu độc cay xè vừa chảy vào trong miệng của nàng, nước mắt kiềm chế được liền chảy xuống, nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt kia bao hàm là hận, là cừu hận ngập trời, cùng với cam lòng của nàng. Rất nhanh, khóe miệng của nàng tràn ra máu đỏ tươi, nàng nhìn Diệp Mộng Dao, quỷ dị nở nụ cười, “Ta bỏ qua cho ngươi! Ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp thể có được người ngươi , ta cho dù chết cũng trở thành ác mộng trọn đời ngươi! Ha ha ha ha ~”
      Ý thức trong nháy mắt liền tiêu tán , tràn ngập trong nàng là cam lòng, nếu hết thảy có thể trở về quá khứ, nếu ta có thể sống lại, ta nhất định khiến bọn họ chết được tử tế --

      (Lời của tác giả)
      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Lần đầu tiên viết văn, phát rất vất vả ~ viết tốt, hy vọng mọi người cần ném đá ta ta....

      =
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng6 others thích bài này.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Thêm bộ trọng sinh trả thù nữa nì, ta thích :063::063::063:
      lazybee thích bài này.

    4. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      hehe trọng sinh trả thù là món ruột của ta :yoyo52:

    5. Linda

      Linda New Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      16
      aaaa trong sinh trả thù, zuizui:yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :