1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi yêu nhân dân tệ - Trùng Tiền Hữu Điểu (44C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Tôi nhân dân tệ
      [​IMG]
      [​IMG]

      Tác giả: Trùng Tiền Hữu Điểu
      Thể loại: hài, sủng, HE
      Editor: pé Đơ.
      Số chương: 44C
      Nguồn: XXX
      [​IMG]

      Giới thiệu:

      Đây là câu chuyện về tấn công và phản công.

      * Phiên bản thô tục:

      Mặc cho nàng dâu cúi đầu xoan xoắn ngón tay thưa thưa dạ dạ : “ đồng ý với em có được ?”

      Lông mày của Ngôn đại nhân vẫn hướng cao: “Vì sao phải đồng ý với em?”

      đồng ý với em, em rất rất vui vẻ!” Nàng dâu níu quần áo của Ngôn đại nhân, vội vàng .

      Ngôn đại nhân nâng cằm của nàng dâu lên, xấu xa : “ là thương nhân, nên em phải khiến vui vẻ trước, mới có thể làm em vui vẻ.”

      Nghe vậy, gương mặt nhắn của nàng dâu lập tức đỏ bừng, mặc cho Ngôn đại nhân giày xéo chà đạp.

      * Phiên bản con buôn:

      Nhân dân tệ: em ?

      Máy kiểm tiền:….

      Nhân dân tệ:….mau em!

      Máy kiểm tiền: …RMB (RMB:nhân dân tệ_Đơn vị tiền tệ Trung Quốc).

      Nhân dân tệ:…. nhân dân tệ! hay là em?!

      Máy kiểm tiền:…. cả hai.

      Nhân dân tệ giận dữ: chỉ có thể chọn !

      Máy kiểm tiền: Ngoan, đừng so đo với thứ tầm thường như thế, hơn nữa nhân dân tệ còn liên lục mất giá.

      Hai tay Nhân dân tệ siết chặt thành nắm đấm, vô cùng kích động chờ đợi khích lệ của người ….nhưng trải qua thử thách của năm tháng, lại càng càng xinh đẹp như hoa, khéo hiểu lòng người, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!

      Máy kiểm tiền ho khan vài tiếng: ….mặc dù em đáng đồng, nhưng vẫn vứt bỏ em.

      Nhân dân tệ giận dữ, nhưng những lời tiếp theo lại khiến lâng lâng tận chín tầng mây.

      “Bởi vì em chính là----nhân dân tệ của .”

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      tart_trung, Trinhsnow, Prunus Ngọc2 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 1

      Mười tám năm nay, trong mắt người lớn tôi là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, trong mắt thầy giáo là học sinh lễ phép dịu dàng ít , trong mắt bạn học là nữ sinh trầm lặng điềm tĩnh, nhưng ở trong mắt người, tôi lại bị xé mất cái áo văn minh, lộ ra bản chất cầm thú |||_|||. Người này chính là đồng đảng của tôi, Liễu Lam Lam.

      Liễu Lam Lam , cho dù là ai chỉ cần ở dưới ‘hỏa nhãn kim tinh’ sáng rực như tia X quang của ấy cũng lộ nguyên hình. Mà nguyên hình của tôi chính là kẻ bại hoại, lưu manh giả danh trí thức trong ngoài đồng nhất, xấu xa đến tận xương tủy nhưng có chết vẫn chịu thừa nhận, mà làm việc kích động nghĩ đến hậu quà, chỉ số IQ bẩm sinh chưa phát triển, càng ngày càng lười nhác khờ khạo…..những lời ở tôi kiên quyết thừa nhận, Phật thể đề cao chí khí của người khác mà hạ uy phong của bản thân.

      So (vì thế), cố bắt đầu.

      Lần đầu tiên tôi gặp Ngôn Siêu Kế là ở phòng giáo vụ của trường học. Vì sao tôi ở đó ư? Bởi vì tôi đánh nhau. kiện này khiến cho nhiều thầy giáo hoảng hốt đến rơi vỡ mắt kính, bởi vì bình thường tôi coi như cũng là nữ sinh lễ phép dịu dàng ít , gần ba năm qua ở trường trung học này căn bản có làm chuyện gì khiến thầy giáo bận tâm. Ai ngờ lúc sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học lại lòi ra cố như vậy? Cho nên các thầy giáo khăng khăng cho rằng đây là vấn đề của đương khác.

      “Ngôn Tô Kính! Mỗi ngày em gây chuyện còn chưa đủ? Bây giờ còn bắt nạt cả nữ sinh! Em, em có muốn hoàn toàn xéo khỏi cái trường này !” Giáo viên chủ nhiệm giận dữ trừng mắt nhìn cậu thiếu niên nhuộm tóc năm màu sáu sắc.

      “Con mẹ nó, ông đây có bắt nạt ta! Ông đây xem thường việc bắt nạn con !” Cậu thiếu niên căm giận mắng. gương mặt trắng ngần có vài vết bần bầm tím, hơn nữa lại nằm ngay gần viền mắt.

      “Là đàn ông phải dám làm dám chịu, Ngôn Tô Kính rốt cuộc em có phải đàn ông !” Giáo sư Giáp căm giận bất bình.

      “Ông đây là đàn ông—-“

      “Tốt, cậu ta thừa nhận cậu ta bắt nạt bạn học.” Giáo sư Ất quyết đoán khẳng định. _ _!

      “Mẹ nó! Ông đây có, ta đánh ông đây thành ra thế này, các người còn tôi bắt nạt ta?! Con mắt của các người bị đại bác nổ tung rồi phải !” Ngôn Tô Kính bị tức giận đến muốn trực tiếp bóp chết đám người ngu si ở trước mặt, ánh mắt phẫn nộ bắn về phía tôi lặng lẽ cúi đầu.

      Tôi cảm nhận được ánh mắt tràn ngập phẫn hận của Ngôn Tô Kính, ngẩng phắt đầu lên dùng ngón tay ra hiệu với , ngón tay cái chốc xuống.

      Hừ, tên ngu ngốc* này, thích trừng trừng , dù sao mắt của cũng phải Tiểu Lý Phi Đao, đến đến .

      (*Nguyên văn là xỏa 13: kiểu viết lóng của các bạn Trung, nghĩa là xỏa B ám chỉ đối phương là kẻ ngốc.)

      đầu Ngôn Tô Kính quả thực có thể bốc khói rồi. Trong con ngươi màu đỏ tươi của viết mấy chữ: xong đởi, xong đời rồi!

      Ha ha ha, đúng là buồn cười, tôi thấy người sắp xong đời là mới đúng.

      “Ngôn Tô Kính! Thu cái ánh mắt trắng trợn của em lại mau, có thầy giáo ở đây em còn muốn bắt nạt người ta! Em đúng là coi ai ra gì mà, bây giờ em lập tức lập tức gọi phụ huynh đến trường!”

      Xong đời rồi nhá~Đây là tình huống ‘có trăm miệng cũng biện bạch được’ trong truyền thuyết sao? A..haha…

      “Con mẹ nó, đám ngu đần.” Ngôn Tô Kính cúi đầu mắng câu, ra ngoài gọi điện thoại cho chú của mình.

      “Xin hỏi Thầy, em có thể chưa?” Tôi khéo léo hỏi thầy.

      “A, Minh Bích à em chờ chút được , để cho phụ huynh của Ngôn Tô Kính đến đây, em có thể làm chứng cho thầy chứ?”

      “Dạ được, thưa thầy.”

      Mặc dù ngoài miệng đồng ý với thầy giáco, nhưng trong lòng lại thầm rầu rĩ. Tôi chứng minh cái gì đây, Ngôn Tô Kính thực bị tôi đánh thành như vậy, hơn nữa có phụ huynh nào đau lòng con cái của mình chứ. Nhưng mà tôi ngờ Giáo sư lại có thể đứng về phía tôi, xem Ngôn Tô Kính quả nhiên là tên bại hoại ”phân người phân chim bả đậu hủ”. Lại dám ức hiếp vợ Liễu Lam Lam nhà tôi, đùa giỡn với tình cảm của vợ tôi, tội này phải phạt. Cho nên tôi chỉ thay trời hành đạo, tính là làm xằng làm bậy. Tôi thầm cổ vũ mình, cho mình thêm chút dũng khí để đối mặt với phụ huynh của Ngôn Tô Kính.

      “Chú của em đến ngay.” xong, Ngôn Tô Kính liền hung dữ trợn mắt nhìn tôi.

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mắt phải của tôi lại ngừng giật.

      Đây là dấu hiệu gì? Trái phúc phải họa—-f***, là tai họa! vậy nơi này nên ở lâu, phải lập tức rời .

      “Giáo sư em nhớ ra rồi! Mẹ em bảo em hôm nay tan học phải về nhà ngay, có việc gấp.” mặt tôi ghi “Mau để em .”

      sao, bây giờ tôi gọi điện thoại cho mẹ em.” Giáo sư Ất rất là am hiểu lòng người móc từ trong túi áo trước ngực ra chiếc điện thoại di động Nokia lỗi thời nguyên thủy nhất, hí mắt bắt đầu tìm kiếm cách thức liên lạc của nhà tôi.

      phải chứ? cuộc điện thoại còn gì nữa, còn trực tiếp làm bại lộ sao. Đến lúc đó chắc chắn các thầy cảm thấy nữ sinh này thích dối, mà nữ sinh thích dối chắc chắn phải đứa trẻ ngoan, mà đứa trẻ ngoan đánh nhau với đứa trẻ hư, tiếp theo liên tưởng đến mức độ chân thực của việc lần này…. được được tuyệt đối được!

      “Thầy ơi thầy ơi! Đừng gọi.” tôi kích động la lớn, nhào lên nắm lấy ngón tay cái sắp ấn xuống nút gọi của giáo sư.

      Các thầy lập tức nghi hoặc nhìn tôi.

      Đúng là tự đập đá vào chân mà, tôi cười ngây ngô vài tiếng mà trong lòng phiền muộn vô kể: “Thầy ơi…mẹ em biết chuyện em đánh nhau mất….mặc dù em có đánh ta, nhưng chỉ cần em có liên quan chút xíu, về nhà em bị mẹ em đánh chết, đó! Mẹ em rất ghét đánh nhau…”

      ra là thế, các thầy hiểu ngay, gật gật đầu. Đồng thời Ngôn Tô Kính cũng tỏ vẻ hiểu?

      Tôi nheo mắt lại, tên này hiểu hiểu cái bíp (từ từ cấm trẻ em :))], ta muốn làm gì đây….

      Lúc này, cửa đột ngột bị đẩy ra.

      “Xin chào mọi người.” giọng hùng hồn vang lên, thu hút chú ý của mọi người, bao gồm cả tôi.

      Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen, bộ âu phục càng tôn lên dáng người cao gầy của ta. Dưới mái tóc đen dài nửa phân là gương mặt cương nghị lạnh lùng nụ cười. Cặp mắt kính nằm gọn sống mũi cao thẳng che khuất vẻ xa cách nhàn nhạt trong con ngươi tối đen trong suốt: “Xin hỏi có phải Tô Kính lại gây thêm phiền phức gì cho mọi người .”

      “Đâu có đâu có, là chúng tôi gây thêm phiền toái cho ngài, khiến ngài phải đặc biệt chuyến.” Các thầy cười ha hả.

      ta mấp máy đôi môi mỏng, khiến người ta nhìn ra vui giận: “Đúng là tôi phải đặc biệt đến chuyến.” Ý là: các người thực rất phiền toái.

      Các thầy 囧, đây ràng là lời xã giao thôi mà, sao lại thẳng thừng như vậy chứ.

      Yên lặng như tờ, khí trường hạ xuống đến mức thấp nhất. Xem ra khí thế của người này chỉ mạnh mẽ bình thường.

      ta yên lặng quan sát những người xunh quanh lượt, ánh mắt dừng lại người tôi thêm giây, cuối cùng rơi vào mặt thằng cháu nhà mình, hơi nhíu mày.

      Cực phẩm, đúng là cực phẩm nha.

      Khoảnh khắc nhìn thấy Ngôn Siêu Kế, trong đầu tôi chỉ còn lại hai chữ này, sau đó rơi vào trong giấc mơ viển vông vô hạn, cách nào tự kiềm chế.

      Nếu chàng cực phẩm này là của tôi tốt biết bao à nha à nha. Nhìn cánh tay dài kia tựa như có thể ôm lấy nhiều tôi, nhìn đôi chân dài kia tựa như có thể đá ngã ngàn ngàn vạn vạn tôi, là dài….

      Tích tắc tích tắc….thởi gian hồng hộc chạy qua, đám lão quạ lão chim vẫn nghẹn ngào.

      Trong mắt ta lộ vẻ mất kiên nhân: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Lúc này chúng quạ chim mới nhao nhao tỉnh ngộ rồi lại ai dám lên tiếng.

      Thấy thế, Ngôn Tô Kính lập tức kêu oan: “Chú, bọn họ xử oan, bảo con bắt nạt con bé kia!”

      “Vậy con có bắt nạt à.” ta liếc tôi cái, khiến trái tim tôi lỡ nhịp.

      “Bắt nạt cái bíp, bộ dạng đáng buồn thê thê thảm thảm này của con đều do con bé đó ban cho đấy! Làm sao lại trở thành con bắt nạt ta được, chú phải phân xử cho con.”

      Nghe vậy, khóe môi ta như có như khẽ nhếch lên: “Vậy sao.”

      “Đúng vậy đấy đúng vậy đấy đúng vậy đấy đúng vậy đấy….” Ngôn Tô Kính lặp lại như chuỗi tuần hoàn vô hạn.

      ta lạnh lùng trợn mắt liếc Ngôn Tô Kính, giọng Ngôn Tô Kính lập tức im bặt, ngay cả cái rắm cũng dám thả.

      phải như thế, đứng tin lời cậu ta …….đám thầy hò hét torng lòng.

      Ngôn Siêu Kế thong thả dạo bước đến trước mặt tôi.

      Các thầy hò hét trong lòng: Trò Nhậm Minh Bích, cơ hội cá mặn trở mình của em đến rồi đây! Nhất định phải nắm chắc, rửa sạch oan ức cho bản thân !

      ………………..

      Tôi cúi đầu, như nữ sinh bé bỏng thẹn thùng, nhưng đâu ai biết trong đầu óc tôi mơ tưởng viển vong về vài hình ảnh bỉ ổi như sau.

      Tôi dùng móng vuốt nâng gương mặt xinh đẹp của lên, cười ha ha dâm đãng, sau đó chu miệng để lại nước bọt làn môi mềm mại của mỹ nhân.

      Tôi đẩy mỹ nhân ngã xuống đất, xé sạch quần áo của mỹ nhân, cười nham hiểm hô hô, rồi sau đó như Sói đói khát bổ nhào vào Cừu…

      “Em cười gì?”

      “Em lôi chú của Ngôn Tô Kính ra #@%$…..”

      Lời này vừa thốt ra.

      Mọi người đều khiếp sợ há to miệng, dám tin nhìn về phía tôi.

      ta dường như hề tức giận, ngược lại rất thích thú tiếp tục hỏi tôi đó là ý gì!

      “Nghĩa là ấy người của em!” Dứt lời, tôi hả hê ngẩng đầu lên nhìn mọi người.

      giây, hai giây, ba giây…

      Nụ cười khóe môi của tôi cứng đờ, đờ đẫn nhìn giật mình kinh ngạc tràn ngập trong mắt ta.

      “Bây giờ tôi mới biết—-“ Ngôn Siêu Kế cười như cười với tôi, chậm rãi : “ ra tôi là người của em.”

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 2:

      Lung la lung lay về đến nhà, tôi vẫn chìm sâu trong nỗi ân hận bị kích, cho đến ngay cả sắc mặt u ám khác thường mẹ già tôi cũng chú ý đến.

      “Con, về, rồi.” giọng mẹ già như truyền đến từ địa ngục.

      Tôi vừa định trả lời, ngước mắt lại bị gương mặt hung dữ của mẹ già làm hoảng sợ: “Mẹ…mẹ sao…sao vậy…?” Chẳng lẻ phẩu thuật thẫm mĩ thất bại rồi hả? phẩu thuật thẩm mĩ thất bại có thể sửa lại mà, thất bại nữa lại sửa, còn thất bại còn sửa….mãi cho đến khi thành công thôi! Nhưng mà cũng cần nhìn con thân thân thân thân ái như vậy….buổi tối bị dọa tè ra giường….

      “Con vẫn còn biết mẹ là mẹ của con? Ha ha ha..”

      Tôi hoảng sợ nhìn gương mặt của mẹ già bởi vì cười ha hả mà vặn vẹo, cơ thể bắt đầu run rẩy, chẳng lẻ mẹ đa biết….

      Bỗng dưng mẹ già ngừng cười, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, nhìn chằm chằm đến nổi tôi dựng tóc gáy: “Biết mình phạm lỗi chưa?”

      F***! Xem ra thực tên khốn nạn nào tố cáo tôi rồi! Ngôn Tô Kính, nha chính là đồ ‘hỗn cầu bì cầu thí cầu’ (bồn cầu chứa hỗn hợp phân _ _!tạm dịch là thế bạn nào biết chỉ mình nhé)!

      “Dạ biết, dạ biết!” tôi luôn miệng vâng vâng. Trong lòng tiếp tục ngầm oán thầm Ngôn Tô Kính. Tiểu nhân đê tiện! cư nhiên đâm thọc, lớn tuổi rồi cũng biết xấu hổ, phải chỉ đùa giỡn với chú của ta chút xíu ngôn ngữ thôi sao, đến mức phải hãm hại tôi thế này ư, mặt người dạ thú! bằng cầm thú! bằng heo cho! Cả phân bọ cũng bằng! =…=

      .”

      “Con nên…đánh nhau.”

      “Còn có?”

      “Còn có? Tôi nghi hoặc lúc, ngay sau đó vẻ mặt căm phẫn. F***! Ngôn Tô Kính cả cái đó chứ?

      “Con cho rằng bảo Giáo sư đừng cho mẹ chuyện con đánh nhau, là có thể ‘man thiên quá hải’ (lừa dối, giấu diềm) được sao?” Trong ánh mắt mẹ già nhìn tôi tràn ngập khinh thường.

      Cũng may cũng may, tôi thầm thở dài nhỏm hơi, cười lấy lòng : “Chính là…con còn phải sợ mẹ lo lắng mà.” nếu như bị mẹ biết tôi ra những lời hùng tráng ‘Kinh Thiên Địa Khiếp Thần Sâu’ như vậy với chú của Ngôn Tô Kính, chắc chắn thể lột da của tôi.

      “Dẹp chuyện đó , đối với hình phạt do con đánh nhau, mẹ quyết định xong.”

      Hình phạt….quả nhiên. Nhớ đến lần trước đánh nhau với Cổn Tài nhà bên cạnh, kết quả bị mẹ già nhốt ngoài cửa ba ngày ba đêm, ngày ngày đêm đêm cùng tên Cổn Tài kia đưa mắt nhìn nhau, nó ăn gì tôi ăn cái đó, nó ngủ gì tôi cũng ngủ cái đó…..quả so với ăn mày còn thảm hơn! Ách, đúng vậy, vị Cổn Tài này chính là con dog, soil yellow dog (chó đốm vàng).

      Hình phạt lần này là cái gì…thôi! Cùng lắm tôi lang thang đường phố, ăn gió nằm sương, chính thức gia nhập Cái Bang!

      “Con đến làm việc vặt ở nhà đối phương, thời hạn tháng.”

      Hả? làm việc vặt? ha, tôi nghe nhầm ư?

      “Con có nghe lầm, hơn nữa hôm nay liền cút cho mẹ.”

      Mụ nội nó! Bây giờ tôi hoàn toàn có thể khẳng định, tôi là nhặt được! thử hỏi, đời này có cha mẹ nào lại đối xử với con cái của chính mình như vậy aaaaa, lại bảo tôi vào trong nhà kẻ thù đội trời chung làm việc vặt!!! đó còn bằng để tôi đập vào tường!

      Nếu mà đập vào tường đau, tôi nhất định chút do dự nghênh tường mà đập, nhưng mà đập vào tưởng là đau đớn lại được sống, mà lại tôi sợ đau càng quý trọng mạng sống, cho nên lúc này tôi đứng ở—-trước cửa nhà họ Ngôn.

      Hôm nay rốt cuộc thấy được khu nhà cao cấp trong truyền thuyết, so với hình ảnh trong phim chỉ có hơn chứ kém nha. lại, nhà của Ngôn Tô Kính đúng là có nhiều tiền sao? mượn cái cửa lớn này mà , biết so với cửa nhà tôi lớn gấp mấy trăm lớn. (_ _!)

      So ra, tôi chính là kẻ nghèo hèn từ đầu đến đuôi à nha. Quá tức giận, là làm cho người ta tức giận, là khiến người Địa Cầu tức giận rồi!

      Thả tay xuống nhấn chuông cửa. tôi quyết định cho kẻ địch xem thường, kiên quyết cho kẻ địch cơ hội chê cười tối! muốn để tôi cúi đầu nhận thua nộp vũ khí đầu hàng, có cửa đâu. Tôi là có phẩm chất, rất rất phẩm chất, bất kì ai so phẩm chất với tôi đều kém hơn.

      Tôi cực kì khinh thường hướng về phía cửa “Ha- hừ” ngụm, cực kì tự nhiên kéo hành lý xoay người rời .

      Trong quán cà phê.

      Tôi ngồi an ổn tại chỗ, hai tay đặt đầu gối ngừng xoắn lại xoắn, vẻ mặt bi phẫn.

      Quả nhiên con người đúng là nên làm chuyện xấu, đặc biệt là tôi. giây trước vừa làm chuyện xấu, giây sau báo ứng đến rồi.


      Lúc ấy, khi hừ xong nhà của Ngôn Tô Kính trong là tôi vui sướng biết bao nhiêu, cảm giác so với XXOO còn sướng hơn! Nhưng lúc tôi vừa xoay người, tức khắc lệ rơi đầy mặt.


      người đàn ông từ trong chiếc xe bảnh bao ló đầu ra, vẻ mặt thích thú khác hẳn nhìn tôi.


      Người đàn ông này là—chú của Ngôn Tô Kính.


      1, 2, 3…. Tôi 囧 rồi, lập tức quay lại chỗ phỉ nhổ nước bọt lau mạnh mẽ.

      cầm ly nước lên thong thả uống ngụm, đặt xuống, liếc nhìn tôi cái.

      “…. xin lỗi.”

      “49.”

      “Tôi đây lặp lại lần nữa, 50 lần, liền tha thứ cho tôi được ?” Tôi đáng thương tội nghiệp nhìn ta.

      Môi mỏng khẽ mở, giọng điệu lười biếng: “Vì sao?”

      F***, đàn ông gì mọn như vậy a, tính toan chi li. Quả nhiên, là chú của Ngôn Tô Kính cũng có gì tốt, phải người nhà vào cùng cửa!

      tha thứ?” tôi nheo mắt lại, giọng mang theo chút lưu manh hỏi.

      ta có trả lời, chỉ là hơi hơi nhếch môi, dường như trong mắt lên chút ý cười.

      Tôi nổi giận, bởi vì trong mắt tôi, vẻ mặt của ta chắc chắn là cười nhạo tôi!

      cho biết, tha thứ cũng được, tha thứ cũng được, dù sao chị đây sống nhiều năm tim phổi như vậy, hẳn tha thứ hay tha thứ của người khác mà ăn ngủ yên!”

      Lúc này đến lượt ta nheo mắt lại, vẻ mặt mang theo nét nghiêm nghị, đôi con ngươi sắc bén càn quét người tôi.

      Tôi bị ta nhìn đến dựng tóc gáy, khỏi vỗ mạnh cái bàn, cho mình thêm can đảm.

      Khí thế, ở loại trường hợp nghiêm túc này khí thế là tuyệt đối thể để đối phương áp đảo!

      Nhưng, mọi người trong quán cà phê lại dồn dập ném cho tôi ánh mắt khinh bỉ kì quái, mà sắc mặt ta xanh mét.

      Tôi rầu rĩ, này sai lầm rồi sao? phải ta nên bị khí thế mạnh mẽ của tôi làm khiếp sợ sao, chẳng lẻ sức lực chưa đủ? Nghĩ đến có lẻ đúng như vậy, sức lực chưa đủ!

      Bỗng dưng, tôi dũng cảm bốn mắt giao nhau với ta, 0,1 giây…0,2 giây…0,3 giây….má ơi, là ánh mắt đáng sợ!

      Đối mặt đến giây, tôi bắt đầu sụp đổ, da đầu tê dại.

      , thể chịu thua! Tôi nhéo mạnh đùi mình cái.

      Nhìn thấy động tác mờ ám của tôi, trong mắt ta lướt nhanh qua tia cười nhạo.

      , tôi nhịn được, tôi muốn tiếp tục kéo dài cách đối xử phải của con người này.

      Tôi hít hơi sâu, tụ khí ở đan điền(vùng dưới rốn) |||_|||, tích tụ công lực toàn thân, vỗ mạnh lên bàn!

      ……

      Haha! ta ngây ngẩn cả người! ta bị tôi dọa sợ rồi!

      chứng minh chưởng trước đó quả sức lực đủ, tôi bây giờ chính là sử dụng toàn bộ sức mạnh, còn sợ trấn áp được cái dạng người nhoi này! Tôi thầm đắc ý nghĩ, nhưng mà, tay của tôi—-con mẹ nó, muốn đứt! ôi mẹ của tôi, đau chết mất…

      Đây chính là cảm giác đau mà vui sướng trong truyền thuyết .

      …..

      Thực ra chỉ Ngôn Siêu Kế sửng sốt, tất cả mọi người trong quán cà phê đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn kẻ điên kia hung bạo vỗ vỡ cái mặt bàn.

      Chợt có thứ gì đó nhàng đến gần tôi, sức lực nghiêm túc như là sợ chọc giận ta, kết cục đáng thương như cái bàn.

      “Vị này…Phiền…phiền ngài đừng…lớn tiếng ồn ào…” Nhân viên phục vụ run run rẩy rẩy chỉ vào bảng cấm ở phía sau lưng tôi, lắp bắp : “Ngoài ra….ngài đập vỡ bàn ăn…là đặc biệt dặt mua từ nước Đức…trị giá năm vạn…phiền ngài lát nữa thanh toán…”

      Sửng sốt, tôi hoa hoa lệ lệ sửng sốt.

      Phụt ha ha—

      Ngôn Siêu Kế thể kiềm nén cười to ra tiếng.

      Tôi 囧, suy bại cuối đầu. năm vạn? tôi lấy đâu ra năm vạn a a. Bây giờ tôi là bé lọ lem bị mẹ nuôi ác độc đuổi ra khỏi nhà, có Bạch Mã hoàng tử đến nghĩ cách giúp tôi, chỉ có thể đối diện với người đàn ông như ‘bà đồng già’(bà tám) cười ha hả coi tôi như trò cười.

      Cuối cùng tiếng cười cũng ngừng, mặt ta vẫn mang theo ý cười, đứng lên với tôi.

      “Tôi phải .”

      ?! Sao có thể rôi tôi làm sao bây giờ! Ai giúp tôi đến tiền! cho dù giúp tôi đến tiền…cũng phải cho tôi mượn tiền bồi thường nha!

      Tôi nghĩ lúc này trong mắt tôi nhất định tràn ngập tuyệt vọng, hai mắt trừng lớn nhìn ta nhắc chân, tao nhã bước ra bước đầu tiên.

      Tôi bằng bất cứ giá nào—“ thể !”

      “À? Vì sao tôi thể ?”

      Tôi gấp gáp giống như con kiến bò chảo nóng muốn tìm từ ngữ, đúng rồi!

      “Bởi vì là dẫn tôi đến đây, tôi đánh hư cái bàn cũng có nữa trách nhiêm!”

      ta vuốt cằm như có điều suy nghĩ: “ vậy, hình như cũng có chút hợp lý.”

      ừ ừ, tôi vội vàng gật gật đầu, phải có chút hợp lí, mà lá cực kí hợp lí!

      ta cười đến vô hại: “Nhưng tôi có bảo đập cái bàn!”

      Nghe vậy, tôi hoảng sợ nhìn ta, vội vàng muốn mở miệng gì đó, lại nghe thấy ta : “Nhưng mà thấy có phần đáng như vậy, tồi thay bồi thường….”

      Tôi liền vô cùng kích động, định xông tới hô to ‘vạn tuế’. Xem ra nhà họ Ngôn cũng tồn tại người tốt…..quá cảm—-

      nửa.”

      Hả?

      Hai cánh tay dang ra dừng lại giữa trung, miệng tôi mở lớn, đầu óc trống rỗng. Ai có thể cho tôi biết, ‘ nửa’ này là có ý gì?

      Nhìn thấu nghi vấn của tôi, ta cười tít mắt : “ sai chứ, đánh hư cái bàn có nửa trách nhiệm là của tôi, tôi đây bồi thường nửa.”

      F***, thế giới này làm sao có tồn tại loại sinh vật cực kì độc ác giống thế này?

      Tôi muốn thu lại câu trước đó, nhà họ Ngôn tồn tại người tốt, người trước mắt này lại càng là tên Đại Ác Nhân, cho tôi cục kẹo, sau đó lại hung hăng tát tôi cái!

      Quả nhiên cánh rừng lớn chẳng nhửng chim gì cũng có, còn có ‘điểu nhân’ (tiếng chữi)! tại nên làm cái gì bây giờ, cứ như vậy mà để tên cầm thú này trở về? nhưng mà tôi cam tâm a a, tôi muốn vì có tiền mà bị đánh hội đồng nha nha, tôi muốn vì có tiền mà bị bắt lại nha nha…..

      Hay là…có thể giả vờ đáng thương để lừa gạt cảm thông của người này…Ừ! sai, Phật thế giới có người hoàn toàn là tốt, cũng có người hoàn toàn là xầu.(Phật: lời nầy phải xuất phát từ miệng bổn tọa) |||_|||.

      đẹp trai, có thể xem như có nghe thấy ‘ nửa’ trong lời của em ?” Tôi nước mắt lưng tròng cắn ngón tay.

      “Ngôn Siêu Kế.”

      Nghiệm Sao Cơ(máy kiểm tiền)*…..Há? tôi sửng sốt hồi, mới nhận ra ta đến tên của ta, vội vàng lấy lòng : “Nghiệm ca, tên của ngài quả rất hay rất khỏe rất mạnh mẽ! vừa nghe là biết ngài là người đại phú đại quý, cuộc sống định sẵn tiền tài như nước…ngài có thể thương xót thương cảm cho em , em bị mẹ đuổi ra khỏi cửa nhà, bây giờ người đồng lẻ loi mình, hic hic…” Tôi lấy hai tay che mặt, che mặt khóc nức nở.

      *Nghiêm sa cơ và Ngôn Siêu Kế phát giống nhau…khó trách bạn ý nghe nhầm.

      ra tôi khinh bỉ. Nghiêm Sao Cơ, hừ! là cái tên thô tục quê mùa ngột ngạt, so với tầm thường của tôi hoàn toàn gấp ngàn vạn lần. Hạ Ha, Nghiêm Sao Cơ, tôi quyết định thay ánh trăng cười nhạo , vĩnh vĩnh viễn viễn cười nhạo .

      Đương nhiên nếu cứu giúp tôi, tôi vĩnh vĩnh viễn viễn biết ơn .

      “A?”

      Thấy dáng vẻ cảm thấy hứng thú của ta, tôi thầm kích động, bắt đầu nổi lên hứng thú chuẩn bị thâm mắm thêm muối bản thân mình vô cùng đáng thương, vô cùng thê thảm, vô cùng bi thương….nhất định phải chiếm được cảm thông của ta! nhất định phải!

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 3:

      Hóa ra có nhận được có mất , mọi người phải nhớ kĩ đây là chân lý muôn thuở thay đổi.

      Tôi giống như con chó mất chủ, à…, phải là hổ lạc giữa biển bị chó khinh. Mặc dù kỉ thuật diễn xuất tỉ mỉ đặc sắc của tôi chiếm được cảm thông của ta, nhưng mà Nghiêm Sao Cơ cực kì ác độc này lại muốn tôi đến nhà ta lám bảo mẫu…xin hỏi điều kiện cắt đất chịu thua như vậy và mục đích tôi bị đuổi có khác gì nhau?

      So (vì vậy _ _!), tôi cương quyết…….chấp nhận, ai bảo tôi là tầng lớp nhân dân lao động bị bóc lột….

      Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trôi nhanh, tôi khỏi đau thương. Vì sao thế giới lạnh lẽo như vậy, vì sao tôi lại thảm thương như vậy, vì sao tôi đây ở độ tuổi như gấm như hoa lại phải chịu đưng cuộc sống đen tối như này…


      Nghe xong từng chữ như ngọc tôi dồn hết tâm sức trình bày, biểu cảm mặt của Nghiệm Sao Cơ tuấn dường như gọi là vô cùng đồng cảm.

      “Hóa ra, em bị người mẹ ‘vô tình’ như vậy đuổi ra khỏi nhà.”

      Tôi đặc biệt gật đầu nặng nề, lấy tay áo lau nước mắt lấp lánh ở khóe mắt….ạch, hình như có, bất đắc dĩ tôi chỉ có thể lấy tay áo lau nước mũi.

      ta him híp mắt, giọng trầm thấp: “Này, là tay áo của tôi.”

      Đồ mọn! tay áo của cũng là tay áo, tay áo của tôi cũng là tay áo, nếu đều là tay áo vì sao phải phân chia tôi, chẳng lẻ biết cái gì gọi là thấu hiểu đạo lí sao!

      thấy tôi rất đáng thương rất thê thảm sao?” Lau sạch nước mũi, tôi ngước mắt nhìn ta.

      Khóe môi ta kéo ra: “Có lẻ.”

      Có lẻ? đây là cảm thấy rằng tôi đáng thương, tôi hỏi tiếp: “Vậy định giúp tôi sao? Cứu mạng người hơn xây bảy tầng tháp mà!”

      “Tôi thấy em sống tự do hơn so với heo.”

      F***! Tên điểu nhân này, cư nhiên so sánh tôi với heo, thứ thấp hèn như heo làm sao có thể so bì với tôi, muốn so cũng phải lấy thứ gì đó cao cấp chút chứ, ví như khủng long tuyệt chùng hiếm có (_ _! Há há). Nhưng bây giờ phải lúc tôi tranh giành là heo hay khủng long: “ phải giúp tôi, nếu ngày mai tôi nhảy lầu và chính là hung thủ giết người!”

      “Được.”

      , chứ?”

      cần ngày mai, bây giờ em liền .”

      F***! Cái tên khốn này, chẳng những có chút lòng thương cảm nào, mà ngay cả lương tâm cũng bị chó tha. Đối với sinh vật đại gian đại ác cứng đầu như thế này, tôi chỉ có thể xuất ra tuyệt chiêu sau cùng thôi. Mặc dù tuyệt chiêu này tôi chưa từng dùng thử với người =..=, nhưng tôi nghĩ uy lực của nó hẳn là vô hạn….

      “Nếu giúp tôi, ngày này năm sau chính là ngày kỉ niệm bị cưỡng bức!” xong, tôi rất đắc ý liếc mắt nhìn ta, sợ rồi sao sợ rồi sao, sợ nhanh chóng đồng ý với bổn đại gia, nếu làm bổn đại gia tức giận ……..

      Sắc mặt Nghiệm Sao Cơ hết trắng rồi đỏ hết đen lại xanh…

      Tôi mà, kể cả người bình thường cũng thể đỡ nổi chiêu này, trừ khi phải người. Tôi thầm tiếp tục quan sát vẻ mặt biến sắc của ta. nhưng mà…nhìn dáng vẻ thẹn thùng đó của ta, tôi khỏi liên tưởng đến—-chẳng lẻ ta vẫn là ‘xử nam’ (@@ nam trong trắng)! chậc chậc chậc, nhìn bộ dạng đống tuổi của ta, lại vẫn còn ‘xử’! quả so với khủng long còn khủng long hơn nha..

      “Tôi đồng ý với em.” ta làm ra vẻ bình tĩnh mà , nhưng mà vẫn bị ‘hỏa nhãn kim tinh’ của tôi liếc cái là nhìn thấu, tôi biết trong lòng lúc này rất sợ hãi!

      Vớ vẩn, còn làm ra vẻ bình tĩnh làm xá gì. Người bình thường nếu biết mình bị XXOO ai kinh hoàng sợ hãi, huống chi lại còn bị khủng long như tôi XXOO, kết quả này chỉ là sống bằng chết, chính là chết bằng sống!

      “Em muốn đến nhà Tô Kính, vậy đến nhà tôi.” ta dừng chút lại : “Tôi là chú của Tô Kính, đến nhà tôi giúp việc cũng đồng nghĩa với đến nhà Tô Kính giúp việc, như thế tháng sau là em có thể về nhà rồi.”

      cho rằng tôi dốt sao, nhà phải là nhà Ngôn Tô Kính à!” Tôi đặc biệt khinh thường nhìn ta.

      Hỏi tôi vì sao dám khinh thường ta? bởi vì tôi kiên quyết tin tưởng, ta sợ tình huống tôi có thể đem ta XXOO, nếu ta sợ tôi, tôi cần sợ ta nữa! cho nên có phải tôi rất thông minh nha, ….

      “Tôi sống chung với người trong nhà.”

      Tôi đặc biệt kinh ngạc, đặc biệt kích động, đặc biệt đồng tình nhìn ta: “Hóa ra cũng bị người trong nhà đuổi ra ngoài à!”

      ta mím môi, có trả lời tôi.

      Tôi hiểu , đàn ông đều có cái gọi là lòng tự trọng. Vì cái gọi là lòng tự trọng, bọn họ có thể cần ăn cần mặc cần tiền cần phụ nữ…..cho nên tôi cực kì hiểu lòng người mà có tiếp tục truy hỏi ta nguyên nhân kết quả, nhưng mà chắc hẳn là nguyên nhân cũng thua kém gì tôi đâu.

      “Vậy tôi đến nhà làm gì?”

      ta cân nhắc rất lâu, chậm rãi : “Nữ giúp việc.”

      ———***************.com——–

      Nũ giúp việc, đại danh từ của Qbasan (@@ phụ nữ lấy chồng rồi phải). Tôi, Nhậm Minh Bích, từ hôm nay trở , chính thức trở thành Obasan, đây là chuyện tình bi thảm biết bao nhiêu!

      quá bi thảm, làm cho người ta cảm thông, khiến người Địa Cầu người Sao Hỏa người Mặt Trăng cảm thông….

      Đột nhiên vang lên bên tai tôi:

      “Mỗi tháng tôi trả lương cho em.”

      Vô dụng, tôi đối với cuộc sống cảm thấy rất tuyệt vọng, ngay cả có tỉnh cho tôi toàn bộ Thế….Lương, tiền lương?!

      Oa—-đôi mắt sáng của tôi mở to, vui mừng mà nhìn ta: “, vậy sao?”

      Thoáng chốc, hình tượng của ở trong mắt tôi trở nên vô cùng rực rỡ, chói mắt vô cùng, nhưng ở trong lòng tôi thôi, hừ hừ!

      ta hừ tiếng xem như trả lời.

      “Được…..mẹ ?” Tôi vâng vâng dạ dạ giọng hỏi.

      ta hơi nghiên đầu, nhìn tôi khó hiểu, trong ánh mắt hẹp dài mang theo nghi hoặc.

      thể nào, ngay cả How much ta cũng biết! ha ha, Nghiêm Sao Cơ nhất định chưa từng học qua tiếng ! Lại thêm phát có ích có thể chế nhạo ta, thực là quá tốt. Tôi thể đợi được tước tước muốn thử: “You are pig.”

      Xe bất chợt dừng lại.

      Tôi thắt dây an toàn suýt chút nữa đập đầu vào kính, khó khăn ổn định mình, trống ngực lại bắt đầu đập dồn dập, tôi thầm mắng lớn trách mình ngu dốt, dù sao cũng phải điều ra ràng tình hình của kẻ địch, lỡ như ta biết sao, vậy phải tôi tự tìm đường chết à…..

      ta xoay đầu , lạnh lùng nhìn tôi: “ có ý gì?”

      Trống ngực ổn định trở lại, tôi khỏi cười vui vẻ, vỗ vỗ bã vai ta, vốn muốn định nịnh nọt đầu óc giọt của ta, đáng tiếc có cái gan gấu đó: “Tôi khen rất đẹp trai mà.”

      “You are dog.”

      Mặt ta hoàn toàn đen xuống.

      Tôi bị ánh mắt u ám của ta dọa, vội vàng : “Tôi khen xinh đẹp! có cười nhạo hiểu tiếng ….” Lúc đầu tôi còn nghĩ đến câu: bằng heo chó, tuy ta hiểu tiếng , nhưng nhìn nét mặt thẹn quá hóa giận của ta, tôi chợt thấy lạnh cả người.

      “Cảm, ơn, em, khen, ngợi.” ta nghiếng răng nghiếng lợi.

      có chi có chi, có muốn tôi dạy tiếng cho .” Tôi thuận miệng hỏi.

      Vì sao thuận miệng ư, bởi vì tôi biết, ta nhất định đồng ý, bởi vì người cần sĩ diện cây cần vỏ mà, mà người có tiền lại đặc biệt cần loại vỏ này.

      Quả nhiên giọng điệu của lạnh như băng: “ cần.”

      Tôi ha ha cười mỉa mai vài tiếng: “Vậy sau này tôi dùng tiếng khen ngợi , cũng đừng trách tôi dạy đấy.”

      ta gì hừ lạnh tiếng, khởi động xe, nhanh chóng lao về phía trước.

      Tôi vội vàng thắt dây an toàn lên, cũng ngập miệng gì thêm. Mọi người phải nhờ kĩ: thể kích động người thẹn quá hóa giận nha…

      Xe dừng lại ở nơi.

      Tôi uể oải liếc nhìn ngoài cửa sổ cái. Sau đó con ngươi của tôi từ nhất mở to đến lớn nhất, tiếp theo đó tôi tỉnh táo, tiếp theo đó nữa tôi cà lăm: “Đây, đây là nhà của ?”

      ta có trả lời câu hỏi của tôi, trực tiếp xuống xe, dùng hạnh động cho tôi biết.

      Oa, người bị đuổi ra khỏi nhà lại có thể ở nơi cao cấp như vậy, biệt thự tư nhân nha.

      Tôi vôi vàng xách hành lý đuổi theo ta, miệng kêu to: “Nghiệm Sao Cơ, Nghiệm Sao Cơ—- chờ tôi với.”

      ta chợt ngừng bước.

      Sau đó xảy ra kỳ tích, mọi người đoán chút xem là gì nào? Có phải là tôi dừng bước chân, nên đầu đập vào lưng ta?

      Bingo! Sai rồi nha, phải tôi với mọi người, tình tiết tầm thương như vậy làm sao có thể diễn ra người tôi chứ, thực ra

      Tôi cực kì nhanh chóng dừng bước, nhưng mà hành lý trong tay tôi lại dừng lại….nó bay vào trung bằng độ cong duyên dáng, sau đó tự do rơi xuống với tư thế đẹp mắt 360 độ……rầm!

      Nó dập vào Nghiệm Sao Cơ.

      “Nhậm-Minh-Bích.” Tiếng gầm giận dữ vang lên.

      Tôi sợ hãi từ từ bước lùi về sau, giọng : “Tôi, tôi ở đây.”

      “Rốt cuộc muốn làm gì!”

      “Tôi, tôi có cố ý…là hành lý! Hành lý có mưu đồ quấy rồi , muốn XXOO …”
      yui_9xmal thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 4:

      thận trọng theo sau lưng Nghiệm Sao Cơ, chỉ sợ ta tức giận liền tiêu diệt tôi. Nhưng mà…

      Hố hố hố! nơi này trang hoàng khí thế quá nha, tinh xảo xa hoa đến nổi cả cục gạch ở nơi này tôi cũng mua nổi T-T…. là dọa quỷ mà….bởi vì người bị dọa chết rồi nên chỉ có thể dọa quỷ _ _!.

      Len lén nhìn Nghiêm Sao Cơ cái, sắc mặt của ta u ám gần như dọa được quỷ. Tôi rụt vai, xua tan ý nghĩ tham quan ‘khuê phòng’ của ta. Ôi, hành lý à hành lý, mày là làm ít điều ác nha, tự mình đánh ta còn làm liên lụy đến người vô tội như tao à, sao tôi lại xui xẻo như thế này a.

      hết hành lang dài, ta đứng lại trước căn phòng nào đó, lạnh lùng mở miệng nhìn tôi: “Đây chính là phòng của em.”

      Hình như có cơn gió lạnh thổi qua……..rất lạnh rất lạnh nha.

      Tôi cười lấy lòng, mừng hí hửng bước lên trước, duỗi thẳng cái cổ quan sát phía trong phòng…

      ạch, là căn phòng đơn giản….ngoại trừ cái giường và cái bàn ra cái gì cũng có, ngay cả gương cũng có! Này này này, sao có thể như vậy chứ!

      ta nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ của tôi, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo: “Em có vấn đề gì sao?”

      .” Lắc đầu mạnh mẽ, tôi làm sao dám tôi có, tôi cũng phải là sống nữa.

      Trong giây lát, tôi liền nghĩ đến vấn đề vô cùng nghiêm trọng, cả căn biệt thự lớn như vậy, phải chỉ có mình tôi dọn dẹp chứ?! Dọn dẹp trong trong ngoài ngoài lần, đoán chứng hai ba bốn ngày cũng dùng đủ…..tôi kinh hãi hỏi ta: “ở dây, ở đây có ai khác ?”

      ta mất kiên nhẫn nhìn tôi: “.”

      “Vậy chỉ có…tôi và ?!”

      ta càng mất kiên nhẫn hơn nhìn tôi, từ mặt ta tôi biết đáp án—- có! Đây chính là , tôi trải qua mỗi ngày mệt sống mệt chết của cuộc đời nữ giúp việc……! ! Ai mau đến đánh thức tôi, đây nhất định là cơn ác mộng…

      “Em bắt đầu công việc từ ngày mai.” Đây là giọng của ác quỷ.

      “Nhưng mà…”

      ta nhíu mày nhìn chằm chằm tôi.

      Tôi mắc nghẹn, nghẹn ngào hồi lâu mới nén ra: “Ngày mai…phải học.”

      Nghe được câu của tôi, lông mày của ta mới thả lỏng chút: “Lát nữa tôi đưa em lịch làm việc.”

      Tôi bi ai nằm lăn qua lăn lại ở giường, vô cùng đau buồn lặng lẽ rơi nước mắt.

      Cuộc đời của tôi sao có thể xảy ra chuyện cực kì tàn nhẫn như vậy, thực là buồn bực, thực là làm người ta buồn bực, thực là khiến người Địa Cầu buồn bực mà!

      Là ai khiến tôi thê thảm như thế này? Tôi phải liều mạng với nó! sai, chính là con rùa khốn kiếp Ngôn Tô Kính! Đùa giỡn với tình cảm của vợ tôi, sau đó tôi mới có thể mình ta tính sổ, sau đó nữa ta tìm chú của ta đến đối phó tôi, sau đó nữa ta lại mưu đâm thọc sau lưng tôi, sau đó nữa tôi bị mẹ già vô tình đuổi ra khỏi nhà, sau đó nữa là ở trước cửa nhà Ngôn Tô Kính nhổ nước bọt, sau đó nữa là bị chủ nợ tại là Nghiệm Sao Cơ bắt gian tại trận (_ _! Ko phải giường)….làm cho bây giờ tôi sắp….sắp trở thành nữ giúp việc mệt sống mệt chết…T-T tôi tôi tôi….tôi muốn sống nữa!

      Cốc cốc—-

      có để ý đến tiếng gõ cửa, bởi vì tôi ở giữa đau buồn đau thương đau xót, nên nghe thấy ‘ngàn tiếng gọi, vạn tiếng kêu’ của người khác.

      Tôi hít hơi sâu, xem cái gối như hai chú cháu của nhà họ Ngôn mà liều mạng đập vào: “Là các người bắt tay ăn hiếp chèn ép tôi, tôi đánh chết các người đánh chết các người….đánh OO của , đánh XX của , bắt đầu từ bây giờ các người chính là hai thái giám ….”

      “Em có muốn kiểm chứng xem tôi có phải là thái giám hay ?” giọng u u từ sau lưng tôi truyền đến.

      chính là thái giám, cả nhà chính là thái giám!” Tôi tiếp tục đánh đánh danh, há—xem tôi giáng Thập Bát Chưởng xuống đây! .

      Phía sau có vô số dao nhọn vô hình phóng về phía tôi.

      Hình như sau lưng tôi có người? vừa nãy ta còn thêm câu kiểm chứng thái giám gì đó….dừng động tác đấm đá cái gối vô nghĩa trong tay lại, tôi 囧 rồi.

      dám quay đầu, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt còn lạnh hơn cả Bắc Băng Dương kia, tôi lập tức run rẩy liên tục.

      “Quay qua đây.”

      Tôi vẫn nhúc nhích, can đảm xem như nghe thấy lời ta, nhưng thục tế ….tôi thừa nhận, được rồi, tôi rất hèn nhát….ông trời, vì sao ông toàn để tôi lâm vào tình cảnh xấu hổ như vậy chứ.

      “Có gan xấu lại có gan thừa nhận.”

      Mặc dù có nhìn thấy vẻ mặt của ta, nhưng tôi có thể nghe được khinh bỉ xem thường miệt thị coi thường từ trong lời lạnh lẽo của ta. Tôi lại cảm thán ông trời, vì sao toàn để tôi lâm vào tình cảnh thê lương như vậy.

      Đột nhiên có quyển sách đập vào trước mặt tôi. Tôi đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẻ ta muốn dùng quyển sách này đập chết tôi?

      Hung khí! Đây là hung khí ta muốn mưu sát tôi!

      “Đây là nội dung công việc của em.”

      Sách? Công việc? nội dung?

      Tôi hoảng sợ cứng đơ mà xoay đầu: “Ngài, ngài đùa với tiểu nhân sao?”

      cười bí hiểm, biểu cảm của gương mặt đó chỗ nào là lên—Đúng vậy.

      Mặt tôi như đưa đám, tay run rẩy cầm nổi ‘lịch công tác’ như nặng ngàn cân này. Suy nghĩ lâu, tôi quyết định tôi phải phản kháng, trước khi bị cưỡng bức cũng phải có hành động!

      “Tôi còn là vị thành niên đấy, được phép ngược đãi lao động trẻ em, đó là phạm pháp!”

      “Phạm pháp? Ha ha-“

      ta giống như nghe được chuyện cười vậy, cười loạn xạ, cười mê mẩn, cười điên cuồng. sau đó đột nhiên thu hồi nụ cười, tàn ác giơ nấm đấm lên, tức giận : “Ông đây là vương pháp! Em thêm câu nhảm nhí nữa…ông đây liền chém em…” xong, ta như làm ảo thuật vậy từ sau lưng lấy ra con dao, giơ cao trước mắt tôi, tàn nhẫn chém xuống—

      “A—Đừng mà—“

      Tôi hoảng sợ từ giường ngồi dậy, vội vàng sờ sờ cổ mình—-cũng may, vẫn còn vẫn còn!

      ngờ Nghiệm Sao Cơ ở trong mơ lại khủng bố như vậy, như là địa chủ tàn ác bóc lột nông dân. chừng giấc mơ này chính là dự báo trước…

      Cốc cốc—

      Cửa! tôi sợ hãi nhìn về phía cửa, tựa như người phía sau cánh cửa đó còn đáng sợ hơn cả ma quỷ quái.

      Hắc giọng cái, tôi làm ra vẻ bình tĩnh: “Ai đó! Tôi ngủ!”

      Tiếng gõ cửa dừng lại, hồi im lặng.

      Trái tim tôi nất lên đến tận cổ họng, thầm cầu nguyện ta mau chóng bỏ . Thiên linh linh Địa linh linh, ưm ưm ưm—- ma quỷ quái, mau biến!

      Ngay lúc tôi cho rằng cuối cùng ta cũng bỏ , ta lại .

      “Tôi biết em ngủ.”

      “Tôi ngủ rồi tôi ngủ rồi, có gì để ngày mai hãy !” Dứt lời, tôi lại phát ra vài tiếng ‘oa oa’ như con heo.

      nữa, tôi cũng có trả lời, chỉ là ‘oa oa’ vài tiếng. Dù sao mặc cho bây giờ ta có gì, tôi cũng chỉ ‘oa oa’ trả lời! nghĩ rằng ta cũng cách bắt tôi.

      Ngay lúc tôi cho rằng ta bỏ cuộc nửa chừng, ta lại .

      “Những cái khác tôi nhiều, em nên nhớ kĩ nếu để tơi nghe thấy ba chữ ‘Nghiệm Sao Cơ’ lần nữa….” Tạm dừng lại, mới tiếp: “Đừng mơ tôi cho em phân tiền.”

      “Oa oa oa~!!!”

      Lấy tiền uy hiếp tôi? Đại gia tôi là loại người tiền như mạng sao? oa oa—cực kì bất hạnh….tôi chính là vậy! vì vậy đừng mơ cho tôi phân tiền!

      Hôm sau.

      Tôi quen giường, đêm đầu tiên ngủ tại nhà của Ngôn Siêu Kế đặc biệt say sưa, cho nên quá bảy giờ tôi vẫn còn chìm trong mộng.

      “Oa oa~” Tôi vỗ vỗ “Vật thể quấy rầy giấc ngủ tuyệt đẹp của tôi.

      “Vật thể ” thấy tôi ngủ nướng như vậy, trực tiếp nắm lấy cái mũi của tôi: “Bảy giờ rồi, nên rời giường thôi.”

      Cái mũi đột nhiên cách nào hít thở được, mi mắt tôi rung rung…sau đó tôi há hốc miệng…. …phù phù….

      Dường như “Vật thể ngờ tôi còn có chiêu này, sau khi ngẩn người hơi nhếch môi.

      Tôi dùng miệng ho hấp, đột nhiên cả miệng cũng dùng được nữa rồi. bởi vì có thứ gì đó vừa trơn tuột lại vừa ấm áp trượt vào torng miệng tôi, cùng tôi tranh giành khí. đáng giận, tôi dùng sức cắn mạnh ‘con cá chạch’ đó.

      khí quay lại, tôi cũng tỉnh táo rồi. Xoa xoa ánh mắt khô khốc, trước mắt tôi có bóng dáng ràng, nhìn kĩ lại—-

      Hù! Cư nhiên là Ngôn Siêu Kế!

      Sao ta, sao ta có thể vào trong này? Còn nữa, sao ta lại che miệng?

      Tôi trừng mắt nhìn ta, ta cũng trừng mắt nhìn tôi, hơn nữa là căm phẫn trừng mắt nhìn tôi! Lạ nha, ta vào khuê phòng của tôi mà còn có lý do tức giận? đạo lý gì thế?

      làm sao vào đây?” tôi nhớ ràng hôm qua khóa cửa rồi mà. chẳng lẻ ta là đệ tử sau cùng của Mao Sơn đạo sĩ, cho nên có ‘thuật xuyên tường’.

      quơ quơ cái gì đó tay—-cái chìa khóa.

      trán tôi có vô số vạch đen, hỏi vấn đề của kẻ ngu ngốc: “Sao có chìa khóa của phòng tôi?”

      ta lại khinh bỉ tôi.

      Tôi quên, đây là địa bàn của ta. Cho nên phòng của tôi chính là phòng của ta, ta có chìa khóa là chuyện cực kì bình thường.

      “Bảy giờ lẻ năm phút.” ta đôt nhiên mở miệng, chẳng qua là ngữ điệu chuyện có hơi kì lạ, giống như đầu lưỡi trở nên ngắn lại vậy.

      Bảy giờ lẻ năm phút! Ôi mẹ ơi, muộn tới nơi rồi!

      Tôi lập tức bay từ giường lên—- chính xác là từ giường lăn xuống, với tư thế quá tao nhã, quá duyên dáng nằm sấp sàn nhà.

      “Quái thú.”

      Tôi đau đến răng môi tê dại, trong mắt tràn đầy nghi vấn nhìn phía ta. Quái thú gì hả? tôi là quái thú ư?

      mới là quái thú, cả nhà đều là quái thú!”

      ta ý vị sâu xa : “Quần lót.”

      Sửng sốt mười giây, tôi mới phản ứng được, lập tức giống như có sấm sét giữa trời quang.

      ta ta ta, ta là quần lót của tôi! ta ta, ta thấy quần lót của tôi rồi! oh my god god god god!

      …..

      Sáng sớm xảy ra kiện quần lót khiến tôi đỏ mặt đến mang tai ngẩng đầu được. liên tục dám nhìn Ngôn Siêu Kế, cũng dám chuyện với ta…vì vậy cả bữa sáng ta đưa cho tôi ăn tôi cũng có để ý là ai làm?
      snowbell, yui_9xmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :