1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      QUÂN SỦNG THIÊN KIM HẮC ĐẠO





      Tác giả: Huân Tiểu Thất

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: nhungchuoi


      Thể loại: Trùng sinh, hắc bang, quân nhân, đô thị tình duyên, HE

      Nhân vật chính: Vân Sở, Thượng Quan Triệt

      Số chương: 102 chương

      Tình trạng bản gốc: Hoàn


      Giới thiệu:

      là át chủ bài của bộ đội đặc chủng, lạnh lùng xinh đẹp vô song, nổi tiếng mạnh mẽ lại bị hãm hại!

      "" là thiên kim hắc đạo, yếu đuối vô năng, nhận giặc làm , cuối cùng chết thảm trong nhà.

      Khi biến thành "", linh hồn đổi chủ, hai mắt còn vô thần nữa, cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khí thế bức người.

      Trừng trị kẻ địch, lấy được lòng người, lật đổ sói đoạt lấy chính quyền, quyết đoán cải tạo bang phái, nổi tiếng cả hai bên hắc bạch.

      Lần đầu gặp, ra cửa quên mang theo tiền mặt, bắt lấy "cảnh sát thúc thúc" mặc quân trang, mặt dày mày dạn quấn lấy muốn giúp trả tiền cơm. Kết quả bị "cảnh sát thúc thúc" xách lên, trực tiếp đẩy vào ghế - giúp chắn hoa đào.

      Lần gặp thứ hai, với thân máu tươi, dẫm nát tướng địch dưới chân, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn cười xinh đẹp: "Dáng vẻ tệ nha, trời lạnh rồi, bản tiểu thư thiếu người làm ấm giường, người đâu, mang ."

      trèo lên giường của , dùng mọi cách quyến rũ, mỗ nam bị dục hỏa đốt thân, muốn ngừng mà được lại bị dội bằng câu: "Đại thúc, tôi vẫn là vị thành niên!"

      Thiếu nữ phúc hắc chống lại mĩ nam nghiệt, kết quả ai quyến rũ ai, ai đùa giỡn ai, ai ăn ai?

      Đoạn ngắn 1:

      đêm nọ, có vị khách quý đến thăm bang Huyễn Dạ.

      Người phụ nữ nào đó ngồi ghế nhìn khách quý cười: “Ôi, vị soái ca trước mặt sao bề ngoài lại nhìn giống với nam sủng ấm giường mới chạy trốn mấy ngày trước vậy nhỉ?"

      Người đàn ông nào đó cười xinh đẹp: "Chẳng lẽ phải là do Vân tiểu thư người nọ, vô cùng nhớ nhung mà coi tôi là ấy rồi sao?"

      Mẹ nó! ràng là cùng người lại còn giả ngu.

      Người phụ nữ nào đó vui cười: " đùa sao, chỉ là thỏ chạy trốn mà thôi, bản tiểu thư cũng thấy lạ gì."

      Con thỏ nổi giận, há mồm cắn cái vào cái miệng nhắn của người nào đó: "Chẳng lẽ Vân tiểu thư chưa từng nghe thấy câu là con thỏ nổi nóng cắn người sao?"

      Các file đính kèm:

      Last edited: 1/10/14
      thuyt, hangcao, Alice Nguyen3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Cực phẩm thiên kim hắc đạo
      Editor: nhungchuoi

      Sáng sớm, ánh mặt trời nghiêng nghiêng dừng ởcửa sổ căn phòng, bị cửa sổ ở phía trước phảnxạ lại, ánh sáng thẳng tắp dừng giường lớn trong căn phòng tràn ngập màu hồng nhạt.

      giường lớn màu hồng nhạt, màn lụa hồngnhạt treo bên, bên màn lụa hồng nhạtcó treo vài con thỏ trắng , bay nhàng theo gió.

      Đây là giường của nàng công chúa xinhđẹp, cả vật thể được màu hồng nhạt bao bọc,cảm giác ngọt ngấy khiến người ta cảm thấy có chút thoải mái.

      giường, người nằm yên bị ánh sáng khúc xạ này đánh thức. mở to mắt, vươn cặp tay khéo léo nhàng dụi dụi cặp mắt buồn ngủ, sau đó mới chậm rì rì bò dậy khỏi giường.

      Nhìn dáng vẻ của khoảng mười sáu mười bảy tuổi, người mặc duy nhất chiếc áo ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt, máu tóc quăn màu nâu đầu nằm lộn xộn vai.

      khuôn mặt hơn xinh đẹp hơn thỏ, mịn màng, trắng nõn, mềm và nhẵn nhụi giốngnhư viên ngọc đẹp nhất thế giới. đôi mắt sáng còn hơn đôi mắt thỏ, con ngươi đen láy, ánh mắt ngập nước, sáng bóngmang theo vẻ đẹp mê người. Tay bé, trắng nõn mà tinh tế, xinh xắn nhanh nhẹn, tinhxảo giống như cả thân mình xinh xắn của .

      há mồm, duỗi thắt lưng, động tác này có chút thô lỗ nhưng cũng ảnh hưởngmấy đến hình tượng mềm mại của , nhưng mà..........

      Đột nhiên xốc chăn lên, thô lỗ kéo màn ra, cặp mắt ngập nước chợt bắn ra tia sắc bén, cầm lấy cái bàn như cầm món đồ chơi,rầm cái ném lên mặt đất.

      "Ầm, binh binh bang bang......" thanh trong trẻo truyền ra từ trong phòng đánh thức mộtđám người đứng trông giữ ngoài cửa..

      Cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, thiếu nữmặc chiếc áo ngủ màu hồng nhạt với haimắt đầy tức giận lớn tiếng gọi người ngoài cửa:"Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài, bảo trai đến gặp tôi."

      Ngoài cửa có người đàn ông vẫn luôn canh giữ, tóc đầu được cắt ngắn, người mặc bộ quần áo màu đen, cúi đầu với sắc mặt lạnhnhư băng, cung kính : "Tiểu thư, hôm nay thiếu gia có chuyện quan trọng phải ra ngoài............"

      Trong đáy mắt thiếu nữ xẹt qua tia sắc bénhoàn toàn tương xứng với khuôn mặt non nớt người , sau đó khóe miệng khẽ conglên, bá đạo kêu lên: "Nếu trai có ở đây bản tiểu thư thành người lớn nhất ởđây, bản tiểu thư ở trong phòng lâu vô cùngbuồn chán, muốn ra ngoài dạo phố! Người nào muốn chết cứ cản trở !"

      Đáng chết, năm nay hai mươi lăm tuổi là át chủ bài của bộ đội đặc chủng, vậy mà lại bị tỷ muội tin tưởng nhất hãm hại mà chết, sau khi mở mắt ra biến thành dáng vẻ tại này.Nhìn nhìn lại cái này tính là gì? Mộthắc đạo đại tiểu thư mười bảy tuổi ăn hại? Bởi vì bị bạn trai mối tình đầu phản bội, thương tâmmuốn chết, sau đó tự bản thân chắp tay tặng vịtrí người thừa kế hắc đạo của bản thân cho vị trai "dịu dàng chăm sóc" kia? Sau đó tâm hồn bị tổn thương, bị " trai" nhốt trong căn nhà này được bước ra ngoài bước.

      Đùa sao, khi Vân Sở mười bảy tuổi là mộtngười lính, tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc,phải chịu đựng cuộc sống vất vả. Còn tại,lại có thể khiến trở thành thiếu nữ mười bảy tuổi có năng lực gì, còn bảo ở chỗnày chờ chết sao?

      Ba ngày, trùng sinh vào kẻ bất lực này ba ngày, bởi vì người này còn giữ lại trínhớ khi còn sống nên thể ngụy trang bản thân, thể để trai lang sói biết thay đổi, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở trong phòng làm tiểu thư, mỗi ngày ăn no rồiuống, uống no rồi ngủ, ngủ đủ khóc.

      Những ngày như vậy, chịu đủ rồi.

      Nhẩm tính thời gian, hẳn là đau khổ mà thất tình mang đến qua, chưa từng , cũng chưa ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heochạy, về chuyện thất tình, vẫn có chút hiểubiết. Tiếp theo, hẳn phải là căm uất, hẳn làmuốn phản nghịch, cho nên, sáng sớm hôm nay đứng lên bắt đầu náo loạn.

      ra, nếu phải để bản thân giả dạng cho giống với chủ nhân của thân thể này VânSở sớm đá cửa rời khỏi nơi kì quái này rồi.Chình vì người của thân thể này còn giữ lại trí nhớ của chủ nhân nên hiểu rất ràng hoàn cảnh tại của bản thân, cho nên khôngthể suy tính kĩ hơn.

      Những người ngoài cửa nhìn thấy đại tiểu thưbọn họ lại bắt đầu bộc phát tính tình đại tiểu thư, gật đầu : "Tiểu thư chờ chút, tôi hỏi thiếu gia."

      "Để tôi hỏi." Giọng của , mang theo chút cố chấp, như vậy cực kì giống đứatrẻ cáu giận. Khi Vân Sở ra, bản thân cũng cảm thấy ghê tởm.

      Cướp lấy điện thoại trong tay người đàn ông kia, nàng truyền vào điện thoại giọng dịudàng, : " trai, hu hu, ở đâu, Sở Sởmuốn dạo phố, trai cùng em đượckhông?"

      Bên kia truyền đến giọng dịu dàng có phần kiên nhẫn: "Hôm nay thế nào mà SởSở lại dậy sớm vậy? Hôm nay trai có việckhông thể cùng em, ở nhà ngoan, ngày mai trai đưa em ra ngoài chơi được ?"

      Trong lòng Vân Sở cười lạnh, người đàn ông này quả nhiên rất giỏi ngụy trang, dối trá.

      mặt vẫn là biểu cảm ủy khuất, giọng lạicàng mềm mại hơn: " trai, luôn là ngày mai, Sở Sở buồn sắp chết rồi, em mặc kệ,em muốn ra ngoài, em muốn mua kẹođường để ăn. đúng, em muốn mua kẹođường rồi hạ độc đưa cho đôi cẩu nam nữ kia ăn."

      Người đàn ông nghe thấy giọng như vậy, thở phào nhõm hơi, : "Vậy bảo VânThăng cùng với em ra ngoài được ?"

      "Vân Thăng lúc nào cũng chỉ có vẻ mặt nhưvậy, em thích, em muốn trai cùng em." Vân Sở tiếp tục cố tình gây , người đànông đầu bên kia dường như kiên nhẫnđược nữa, thẳng câu bảo chỉ cần cóngười theo là được rồi tắt máy.

      Khóe miệng Vân Sở cong lên, lộ ra nụ cười thắng lợi, nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng củaVân Thăng bên cạnh, với tay sai của trai: "Mười phút sau bản tiểu thư ra ngoài." Sau đó ầm tiếng đóng sầm cửa phòng lại.

      khác tiểu thư vô dụng chút nào, khi còn sống chính là bá đạo, ngoan độc, luôn thíchcố tình gây , hơn nữa vô cùng thích dính lấy người gọi là trai kia. Hôm nay, xem như Vân Sở phát huy nhuần nhuyễn tính tình đại tiểu thư của vị Vân tiểu thư này rồi.

      .......

      Trung tâm thành phố I, có nhà hàng trongkhách sạn Thiên Luân cao cấp, thiếu nữ mặc chiếc váy màu hồng mang theo vẻ mặt tươi cười giảo hoạt, tiêu sái bước vào khách sạn.

      Tầng hai, trong căn phòng trang nhã gầncửa sổ, gọi bàn đồ ăn đầy mĩ vị, duyêndáng bắt đầu ăn.

      Uhm, thích nhất cá nấu cải chua, sườn kho tàu, cua đồng, còn cả gà cách thủy,......

      Trước bàn đầy món ngon, thiếu nữ mườibảy tuổi, mở to miệng ăn, động tác thô lỗ, chậtvật, khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười thỏa mãn, tướng ăn này vô cùng hợpvới vẻ bề ngoài của .

      cố tình để ý đến ánh mắt của ngườikhác, ăn từng miếng từng miếng, uống từngngụm từng ngụm, ăn uống no say rồi còn rấtkhông nho nhã ợ lên tiếng.

      Lấy khăn lau miệng, lấy ra chiếc thẻ tín dụng, lớn tiếng : "Tiểu nhị, thanh toán hóađơn." Dáng vẻ cùng với vẻ mặt đầy đắc ý, rất ra dáng "thổ phỉ".

      Người phục vụ nhìn dáng vẻ của , khóe miệng khẽ giật giật, tuy nhiên vẫn tươi cười tiến lên: "Tiểu thư, nơi này chúng tôi quẹt thẻ, có thể phiền ngài đưa tiền mặt được ?"

      Nghe thấy như vậy, gương mặt nào đó vừa vênh vênh tự đắc như thổ phỉ giờ cứng lại, tiềnmặt? Đùa sao, thời đại này rồi mà ở nhà hàng cao cấp như thế này lại thể quẹt thẻ?

      Mẹ nó! Phải biết rằng, vị Vân tiểu thư này khi còn sống bao giờ mang theo tiền mặt, người có hai tấm chi phiếu và hai cái thẻ tín dụng, bình thường đều dùng hết tiền. Hơnnữa, đại tiểu thư này cũng đến nhữngnơi "cấp thấp" mà thể quẹt thẻ. Cho nên, hôm nay Vân Sở cố tình chọn nhà hàngnhìn qua khá cao cấp, thể tưởng tượngđược, vậy mà nơi này thể quẹt thẻ?

      đâu biết rằng, hôm nay lại may mắn đến ăn đúng ngày nhà hàng khai trương, nơi nàyvẫn chưa kịp trang bị thiết bị để quẹt thẻ!

      Lúc này, Vân thổ phỉ có chút buồn bực, mấy ngày nay tìm khắp trong phòng thấy duy nhấtmột cái túi màu hồng nhạt, mở ra thấy bên trong có cái ví tiền màu hồng nhạt, ba tấm thẻ nằm yên lặng bên trong, ngay cả xu tiềnmặt cũng có.

      cười gượng, : "Vị tỷ tỷ này, xem chỗnày của tôi chỉ có chi phiếu này, có thể haykhông, có thể hay ......." tại đangbày ra dáng vẻ tiểu nhân lấy lòng, đâu còn khíthế gọi "tiểu nhị" to như vừa rồi.

      Đáng tiếc, sắc mặt vị tiểu nhị tỷ tỷ này chỉ khẽ biến nhưng vẫn thản nhiên : "Tiểu thư, thậtxin lỗi, chỗ này của ngài hết tổng cộng 3800đồng, nếu như ngài có tiền mặt thỉnhtha thứ cho chúng tôi thể để ngài rời ."

      Cái gì, ba tám? Vân Sở tức đến mức cái mũi cũng lệch , cắn môi, đôi tròng mắt ngừng di chuyển.

      Cái tên mặt lạnh Vân Thăng kia theo đuôi kia bị vứt lại phía sau, buổi tối còn có việcmuốn làm nên thể để những người đó theo sau. Nhưng mà, tại có tiền, nơi này cũng thả người, chẳng lẽ ép phải gọi điện thoại kêu trai lang sói đến cứu hay sao?

      Vân Sở lắc đầu, được, tuyệt đối được, dù thế nào hôm nay cũng rất vất vảmới chuồn ra được đến đây, chuyện còn chưa làm được sao có thể trở về, như vậy chẳng phảirất thiệt sao?

      Đúng lúc này, đột nhiên người đàn ông cao lớn mặc quân trang màu xanh ra từ thangmáy, tay cầm điện thoại, lạnh lùng cái gì đó, dáng vẻ thong thả hành lang.

      Vân Sở vừa nhìn thấy quần áo người đó, nhất thời hai mắt sáng ngời, dáng vẻ tốt, quân nhân. Làm bộ đội đặc chủng, kiếp trước gặp nhiều nhất chính là quân nhân, giờ phút này gặp lại trong lòng có cảm giác thân thiết ràng.

      Nhưng mà, bộ đội đặc chủng bọn họ luôn khinh thường những quân nhân bình thường, quần áomà người đàn ông trước mắt mặc hiển nhiên phải là của bộ đội đặc chủng, hai mắt xinh đẹp của chợt di chuyển, sau đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả mặt mũi người đó cũngchưa nhìn co chân chạy đến, đồng thời ôm lấy đùi người nọ.

      "Cảnh sát thúc thúc, cảnh sát thúc thúc, cứu tôi, cứu tôi................." Giọng đáng thương tội nghiệp, ánh mắt điềm đạm đáng , rất phùhợp với thân thể này, cho dù là ai cũng cảm thấy đứa bé này rất đáng thương.

      "Cảnh sát thúc thúc" bỏ điện thoại ra, vốn dĩtâm tình cũng tốt lắm, cúi đầu,hai mắt lạnh như bằng dừng ở " nhu nhược" ôm lấy đùi bản thân.

      Giống như bộ đội đặc chủng rất khinh thườngquân nhân bình thường, còn quân nhân cũngkhông vừa mắt với cảnh sát. Cái này, mắtmũi thế nào mà nhìn thành cảnh sát rồi hả?Vậy mà có thể coi là cảnh sát?

      Cặp mắt hẹp dài lạnh lùng, chống lại đôi mắt điềm đạm đáng , hai mắt bị ánh sáng chói rọi trong đôi mắt làm lóa mắt, trong đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm, nhưng ngay lập tức tia kinh diễm này hóa thành chán ghét vàkhinh thường.

      nheo mắt lại, nhìn thiếu nữ giống hệt bạch tuộc ôm bản thân, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười: "Tiểu thư, nhận sai người rồi."

      Nhận sai người? Tôi đương nhiên biết tôi nhậnsai người, nhưng người ta muốn tìm chính là nha.

      Vân Sở nhếch miệng cười, giương mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, đến khi hai mắt nhìn thẳng được mặt ngây ngẩn cảngười.

      Ôi mẹ nó, nghiệt, rất đẹp trai! tùy tiệnnhào vào người đàn ông, vậy mà lại có thể là mỹ nam đẹp mắt.

      HẾT CHƯƠNG 1

      thuyt, honglaklhngan0401 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Lần đầu gặp gỡ Thượng Quan nghiệt
      Editor: nhungchuoi


      Từ lớn lên trong quân doanh, Vân Sở nhìn thấy nhiều nhất chính là đàn ông, đàn ông trong quân đội có đủ mọi loại: Cao lớn, khí xuất, nghiệt, thẹn thùng, tráng kiện, thô lỗ............

      Nhưng mà, từng gặp nhiều đàn ông như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy người trước mắt này.

      Gương mặt đường cong nhàng, đôi phượng mâu hẹp dài, quan trọng nhất là, con ngươi này màu nâu. cao khoảng 1m85, dáng người có chút gầy, thoạt nhìn cũng quá gầy yếu, ngược lại làm cho người ta có cảm giác rất tráng kiện. thân quân trang đơn giản, mặc ở người giống như được làm theo cầu thân thể của vậy, khiến toàn bộ khí chất người được bộc lộ ra hoàn toàn.

      Quân nhân chỉ có thể để kiểu tóc đơn giản là đầu cua hoặc cắt tóc ngắn, nhưng mà, người đàn ông này có quả đầu với tóc đen mềm mại, thậm chí trước trán còn có tóc rủ xuống ngang trán. Kiểu tóc như vậy càng tôn lên làn da vốn dĩ vô cùng trắng nõn của , khuôn mặt càng thêm nghiệt hơn, nhìn càng có nhiều khí hơn.

      Đúng vậy, người đàn ông này, có khí!

      Nhìn thấy Vân thổ phỉ ngây ngốc nhìn bản thân như vậy, mặt người đàn ông tươi cười dịu dàng hơn, tay cầm lấy gương mặt phấn nộn của cười : "Tiểu muội muội, sang bên cạnh chơi ."

      xong, tay cũng có chút nỡ rời khỏi khuôn mặt hồng hào này, cảm giác sờ vào cũng khá tốt! nghĩ như vậy.

      trẻ này thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, người mặc bộ đồ màu hồng khá buồn nôn, nhưng mặc người lại làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, dường như có thể hòa với màu hồng này vào cùng thể. Nhất là cặp mắt ngập nước kia, ràng ánh mắt có lóe lên tia sáng, có chút tương xứng với thân thể kia của .

      Tiểu muội muội? Vân Sở cười lạnh, nếu xưng hô với như vậy biến thành tiểu muội muội của lúc vậy.

      "Thúc thúc, cháu, cháu vừa mới ăn cơm nhưng quên mang tiền, thúc có thể cho cháu mượn trước được ? cần đến 9999, cũng cần 3999, cháu chỉ cần 3800 đồng, 3800 đồng mà thôi, sau đó cháu ra ngoài tìm được máy rút tiền lập tức đưa tiền trả lại cho thúc." Vân Sở nháy đôi mắt xinh đẹp, cười hì hì nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt này.

      con mẹ nó đẹp mắt, nhìn khuôn miệng mềm mỏng này của , còn đẹp mắt hơn cả phụ nữ, đừng có trách háo sắc, rất muốn cắn cái. Chính cũng biết dáng vẻ lúc này của càng thêm mê người, khuôn mặt hồng hào, đôi môi đỏ rực, mang theo hương vị mê người giống với độ tuổi của .

      Người đàn ông ho khan hai tiếng, đen mặt nhìn khó chơi này: " có lỗi, tiểu muội muội, tôi còn có việc, nếu muốn mượn tiền tìm người khác ."

      phải chịu cho tiền, mà là...............

      Hôm nay, mỗ "cảnh sát thúc thúc" quên mang ví tiền...........

      Vân Sở vất vả mới tóm được người đàn ông thoạt nhìn tệ này, cho dù thể khiến trả tiền quấn lấy lát cũng tốt, hôm nay tâm tình đại tiểu thư nàng rất tốt, mĩ nam ở phía trước đùa giỡn mới là ngu ngốc.

      "Thúc thúc, thúc là cảnh sát vì nhân dân phục vụ sao? Tại sao thúc có thể thấy chết mà cứu chứ? Thúc nhìn thấy đâu, đại tỷ tỷ kia rất dung dữ với cháu, hu hu..... Thúc thúc, thúc cho mượn tiền , cùng lắm cháu trả lại thúc 4000..........." xong, Vân Sở còn dựng đứng bốn ngón tay lên trước mặt người đàn ông, vẻ mặt đầy ủy khuất.

      Đúng lúc này, điện thoại của người đàn ông lại vang lên. kiên nhẫn cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình chút rồi kết nối.

      "A Triệt, Triệu tiểu thư chờ ở lầu lâu lắm rồi, tại sao con còn chưa đến? Mẹ cho con biết, hôm nay mặc kệ nguyên nhân là gì nhất định con phải gặp Triệu tiểu thư cho ta, nếu mẹ con chết cho con xem."

      Bên kia truyền đến giọng có phần cố chấp của mẫu thân Thượng Quan Triệt, bất đắc dĩ cắn răng: "Con biết, mẹ, đừng động tí lại đến chết, con đến khách sạn rồi, cứ như vậy ."

      Tắt điện thoại, sắc mặt Thượng Quan Triệt rất khó coi. phải chỉ là hai mươi lăm tuổi chưa có bạn thôi sao? mới 25 a, cũng phải là 35, hai vị trong nhà vội vã tìm phụ nữ cho như vậy làm cái gì chứ?

      Nhớ đến là lại cảm thấy tức giận, nhưng đồng ý được. Triệu tiểu thư này là con của Triệu thủ trưởng, thủ trưởng đại nhân người ta tự mình mai mối, cho dù muốn hai vị trong nhà cũng buông tha cho .

      Nhấc chân định rời lại phát tiểu nha đầu vẫn còn ôm lấy đùi , Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của , khóe miệng cong lên, đột nhiên lộ ra nụ cười xinh đẹp.

      : "Muốn tôi cho tiền cũng được thôi, nhưng mà phải giúp tôi việc."

      Mỗ thổ phỉ sa vào lưới, giờ phút này nào có thể cự tuyệt, lập tức gật đầu: "Thúc thúc cứ ."

      Thúc thúc......

      Mỗ cảnh sát thúc thúc hơi xấu hổ, già như vậy sao? có thể làm thúc thúc của rồi hả?

      Áp chế vui trong lòng, cười cúi xuống đến gần : " theo tôi ăn bữa cơm, đương nhiên có người thanh toán hóa đơn cho , như thế nào?"

      Có chuyện tốt như vậy sao?

      Có, có.

      Vân Sở vừa mới nghe thấy giọng bên kia truyền đến từ điện thoại , trong lòng hiểu ra là vị đại soái ca này bị buộc xem mắt, xem ra dường như có hứng thú với phụ nữ cho nên muốn kéo để chắn hoa đào cũng nên?

      thành vấn đề, đúng lúc bản tiểu thư biết đâu chơi chiều nay, vậy để giết thời gian cùng ngươi chơi đùa.

      Cứ như vậy, cảnh sát thúc thúc với người phục vụ câu: "Hóa đơn của này cứ ghi tên tôi." xong còn cười giảo hoạt: "Nga, quên chưa , tôi là bạn của tiểu thư Triệu Nhược Nghiên."

      Người phục vụ sớm bị nụ cười xinh đẹp của người đàn ông nghiệt trước mặt này mê hoặc, nghe thấy mình là khách của Triệu tiểu thư tỉnh lại ngay tức khắc, chủ nhân của khách sạn này phải là vị Triệu tiểu thư Triệu Nhược Nghiên tài hoa hơn người kia sao?

      Vân Sở mặc chiếc váy màu hồng nhạt, dáng người cao khoảng 1m6, đừng bên người Thượng Quan Triệu cao lớn có vẻ vô cùng bé bỏng, lúc từ cửa đến gian phòng ở lầu hai, bàn tay thô ráp của Thượng Quan Triệt luôn nắm chặt vào bàn tay bé của dắt .

      Cửa phòng mở ra, mỹ nữ tóc dài ngồi ngay ngắn trong phòng xuất trước mặt hai người, bọn họ với bàn tay to cầm bàn tay , mặt mang theo nụ cười ngọt ngào đồng thời cũng bước vào tầm mắt của ngồi ngay ngắn trong phòng.

      Hôm nay Triệu Nhược Nghiên mặc chiếc váy dài màu trắng, phù hợp với thời tiết đầu thu, tay áo dài cùng với thân váy dài màu trắng tôn lên khí chất của , rất hòa hợp với thời tiết mát mẻ. Mái tóc xoăn của được búi lại ngay ngắn, chỉ còn vài sợi thả xuống hai bên má, lộ ra vẻ hào phóng mà đoan trang, tao nhã của .

      Khi nhìn thấy hai người đến cửa, đầu tiên Triệu Nhược Nghiên sửng rốt, nhưng sau đó lại lộ ra nụ cười tao nhã: "Thượng Quan ca ca, đến rồi, vào trong ngồi ."

      Thượng Quan Triệt mỉm cười, gật đầu, kéo Vân Sở vào ngồi xuống đối diện với Triệu Nhược Nghiên. Vân Sở cũng hề khách khí ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Triệt, gương mặt phấn nộn mang theo nụ cười đáng . hề kiêng dè đánh giá Triệu Nhược Nghiên ở phía đối diện.

      này có gương mặt trái xoan xinh đẹp, trang điểm mà vẫn xinh đẹp động lòng người, dáng người cao hơn Vân Sở chút, khoảng 1m67, nếu đứng chung chỗ với Thượng Quan Triệt vẫn rất xứng đôi. Hơn nữa hẳn này rất có tâm cơ, nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau vào mà còn có thể lạnh nhạt như vậy, xem ra là vai ác. Hoàn tất đánh giá.

      Tuy rằng đối phương đóng vai ác nhưng Vân Sở thèm để ý, tay tiếp nhận cốc nước người phục vụ đưa đến, cứ ùng ục uống vào.

      ngoan độc này cũng có quan hệ với , đến chỉ là giúp vui mà thôi, đâu cần để ý đến ta..............

      HẾT CHƯƠNG 2
      thuyt, honglaklhngan0401 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Ngươi ác, ta ác hơn.
      Editor: nhungchuoi

      bàn cơm, khí có chút xấu hổ, đương nhiên, xấu hổ cũng chỉ là vị nào đó đến gặp mặt thiên kim tiểu thư. Còn về phần Vân đại tiểu thư lưu lạc đến đây, chút cũng khôngcó tự giác làm khách.

      Triệu tiểu thư hỏi Thượng Quan Triệu muốn uống gì, Vân đại tiểu thư cười hì hì : "Tôimuốn uống nước cam."

      Triệu tiểu thư hỏi Thượng Quan Triệu muốn ăngì, Vân đại tiểu thư rất khách khí mà gọimột vài món.

      Lúc này, dù Triệu tiểu thư tính tình có tốt đếnđâu cũng phải nhíu mày, tươi cười thân thiết hỏi: "Thượng Quan ca ca, vị này là. . . . . ."

      Thượng Quan Triệt cúi đầu, ôm lấy bả vai cônói: " thấy tôi đấy, mải chuyện với Triệutiểu thư mà quên mất giới thiệu, bạn gáitôi........."

      xong có chút sửng sốt, ách, tiểu nha đầu tên là gì nhỉ?

      Vân Sở biết người đàn ông này biết tên của bản thân, lập tức cười cười dựa vào trong lòng , thẹn thùng nhìn Triệu Nhược Nghiên: "Chào Triệu tiểu thư, tôi tên là Sở Sở, là bạn gáicủa Triệt."

      Giọng hồn nhiên, xưng hô thân mật, khuônmặt nhắn thẹn thùng, chính là dáng vẻ mốitình đầu của tiểu nha đầu. Giờ phút này hai người bọn họ thân mật dựa vào nhau, dù ai nhìn vào cũng đều cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.

      người vô cùng nghiệt, người hồn nhiên khả ái, đúng là tuyệt phối!

      Nhưng mà cảnh đẹp này vào trong mắt Triệutiểu thư phía đối diện thầm thương trộm nhớmỗ nghiệt nhiều năm, lập tức biến thành cáigai chói mắt. Trong nháy mắt tươi cười mặtcô cứng lại, sau lúc mới cười : "ThượngQuan ca ca có bạn lúc nào, tại sao khôngchịu tiếng."

      Thượng Quan Triệt cúi đầu, dịu dàng nhìn VânSở cười : " dám giấu diếm, tôi và Sở Sở ở bên nhau rất lâu, nhưng mà ấy vẫn chưa trưởng thành nên tiện tiết lộthân phận. Nhưng nhiều ngày nay gia mẫu luôn khuyên tôi đến gặp Triệu tiểu thư, vì khôngmuốn để Triệu tiểu thư hiểu làm mục đích tôiđến đây nên tôi mới dẫn theo Sở Sở cùng."

      Giọng của lạnh lùng, thanh cao giốngnhư con người vậy, trong trẻo nhưng vẫnmang theo trong đó vài tia khí.

      Sắc mặt Triệu Nhược Nghiên khẽ biến, nhưng vì vấn đề bối rối này mà vẫn lễ phép tiếp tục trò chuyện với Thượng Quan Triệu, trực tiếpcoi Vân Sở là khí.

      lần nữa Vân Sở phải bội phục vị Triệu tiểuthư này, người ta là có bạn , ý bảo cần tiếp tục dây dưa với người ta, da mặt cũng đủ dày , hề còn chút e lệ nào.

      Vân Sở cũng mặc kệ hai người kia, đều là ngườixa lạ, có hứng thú xen vào chuyện của bọn họ, nhưng mà, trước đó ăn rấtno rồi, tại nhìn bàn đồ ăn toàn những món thích trước mặt này lại thể ăn tiếp,trong lòng chỉ còn biết kêu khổ.

      vất vả đợi hai người bọn họ ăn xong,dường như Thượng Quan Triệt cũng nhận ra Vân Sở rất bình tĩnh, kéo tìm cớ rời .

      Ra khỏi khách sạn Thiên Luân, Vân Sở rời khỏi tay Thượng Quan Triệt, cười : "Đa tạ thúcthúc chiêu đãi, cháu giúp đỡ xong rồi, cháucòn có việc thể tiếp tục cùng nữa."

      xong, nhìn sắc trời chút, còn sớm, chuẩn bị dạo phố, muốn mua vài bộ quần áovề, trong phòng tất cả đều là màu hồng nhạt, màu sắc này nhìn là cảm thấy buồn nôn.

      Nhưng mà, mới được hai bước bị người ta kéo lại.

      Cảnh sát thúc thúc Thượng Quan Triệu kéo tay lại cười gian ác: "Chỉ sợ thể để như ý, thân ái, phát là có người nhìn chằm chằm chúng ta sao?"

      Vân Sở chớp chớp mắt, liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy bên trong khách sạn có mấy ánh mắt nhìn bọn họ.

      Chắc là vị Triệu tiểu thư kia tin quan hệcủa bọn họ cho nên tìm người theo dõi bọn họ. là nhàm chán, nếu thích tên yêunghiệt này phóng ngựa đuổi theo phải tốt hơn sao? Chơi trò đùa giỡn kiểu này có hay ho gì?

      Vân Sở kiên nhẫn bĩu môi: "Tôi theo là được chứ gì. Nhưng tôi có điều kiện."

      ""

      "Buổi tối đưa tôi đến chỗ." muốn đến nơi này tìm người, nhưng mà, thân thể này củacô thể đến được nơi đó, muốn tìm có chút khó khăn, vậy cứ dứt khoát lợidụng vị cảnh sát thúc thúc này .

      Thượng Quan Triệt gật đầu, coi như đồng ý.

      Vì thế, cứ như vậy mà lên nhầm thuyền giặc,a đúng, là xe giặc, theo vị cảnh sát thúc thúc kia rời khỏi đây.

      Vì biểu tương thân tương ái của bọn họ, đại nam nhân như Thượng Quan Triệt lại đưa dạo phố, còn vô cùng chăm sóc đưa mua quần áo, thích cái gì mua cho cái đó.

      Hai mắt Vân Sở sáng lên, nghĩ đến việc mua này mua nọ mà cần tốn tiền của bản thân, lập tức khách khí lấy toàn bộ đồ được treo ở phía ngoài rồi bảo tiểu thư thu ngân giúp gói lại.

      Nhưng thiên hạ làm gì có cơm trưa miễn phí, khi Vân đại tiểu thư đắc ý vì có thể tiết kiệm tiền gương mặt dịu dàng của ThượngQuan Triệt xuất nụ cười giảo hoạt, cúiđầu dựa vào bên tai , đôi môi đào sáng bóng, giọng như mang theo từ tính, êm tai. Nhưng câu này lại vô cùng chói tai.

      : "Thân ái, tôi quên cho biết, hôm nay tôi ra cửa quên mang ví tiền rồi."

      Khuôn mặt nhắn, tinh xảo, phấn nộn củaVân Sở xụ xuống, trừng mắt, dùng ánh mắtlên án Thượng Quan Triệt, lại nhìn thấy hai lúm đồng tiền như hoa nở , quả nhiên làcố ý đùa giỡn .

      cắn răng với Thượng Quan Triệt câu: "Xem như lợi hại!" Nhưng lại lặng lẽbổ sung thêm câu ở trong lòng, ngươi ác, ta ác hơn.

      Xoay người, khuôn mặt xinh đẹp của lậptức lộ ra nụ cười hồn nhiên: "Haiz, tiểu thư, ngại quá, tôi nhìn chỗ quần áo này........Uhm,thân ái nhà tôi thích màu đen, cái nàykhông cần."

      "A, con chó nhà tôi ghét nhất quần áo lông xù, cái này cần."

      "Còn có cái này, đây là cái gì? Dường như giống khăn lau, cần, cần."

      "Cái này cũng cần.........khôngcần..........."

      Rất nhanh, đống quần áo xa xỉ này bị Vân đại tiểu thư ném sang bên, cuối cùng để lạihai cái váy tương đối vừa lòng, cười : "Uhm,hai cái này còn tạm được, lấy cái này ."

      Người phục vụ nhìn đống quần áo mình mang ra lại bị từng cái từng cái mà bỏ qua, tức giận đến mức mặt mũi cũng tái , nhưng vẫn thể bảo trì nụ cười xinh đẹp, với Vânđại tiểu thư: "Tốt, tiểu thư chờ chút, tổngcộng là........."

      Cầm trong tay hai cái váy, Vân Sở đắc ý tiêu saiđi ra khỏi cửa hàng quần áo, phía sau ThượngQuan Triệt mặt dài ra, gương mặt nghiệt lúc này lạnh như băng.

      này ràng là cố ý, đáng chết! đếnđây với , chọn nhiều quần áo như vậy rồi lại kén cá chọn canh cần nữa, khôngcảm thấy có gì dọa người nhưng khiến mất hết mặt mũi rồi.

      Tuy rằng những người biết Thượng Quan thiếugia nhiều lắm, nhưng mà, từ khi sinhra đây là lần đầu tiên lại bị đám người phục vụ dùng ánh mắt xem diễn này nhìn , hận thể tìm được cái lỗ nào để chui vào.

      này, trả thù bản thân thanh toán hóa đơn cho sao?

      Thượng Quan Triệt nhìn trước mặt đangnhảy tung răng, tức giận đến mức thiếu chút nữabốc khói đỉnh đầu. Mà đầu sỏ gây nênchuyện này còn ngại chưa đủ bối rối còn cố tình quay đầu cười với : "Thân ái, xem, tôi tiệt kiệm được nhiều tiềnnha........"

      "Đáng chết!" Cuối cùng người nào đó thể nhịn được nữa, bước nhanh đến, đồng thời bắtlấy bả vai , che lại cái miệng nhắn đanglải nhải của , trương lên bộ mặt đen sì nhét vào trong xe.

      Trong xe Limousine, Vân Sở nhìn vẻ mặt cực kì khó coi của người đàn ông bên cạnh, cười nhưmột tên trộm, vươn móng vuốt ra nhéo lên mặt : "Ai ui, soái ca làm gì mà phải đau khổ thế, nào, cười lên cho con nhóc này nhìn cái nào."

      Thượng Quan Triệt quay đầu, nhìn nhỏđang đắc ý bên cạnh, đến gần , dừng lại trướcmặt khoảng 2cm, cười xinh đẹp: "Sau khi nở nụ cười đâu?"

      Mỗ nữ vô sỉ nở nụ cười: "Sau khi nở nụ cười thìđưa tôi đến nơi tôi muốn ."

      há mồm, hương thơm nhàn nhạt phả lên mặt Thượng Quan Triệt, thơm ngát mê người,đôi môi mê người, ở trước mặt đột nhiên có chút chân .

      HẾT CHƯƠNG 3

      Chương 4: Đùa giỡn lão nương, muốn chết.
      Editor: nhungchuoi

      Đêm đến, thành phố như đám mây ngũ sắc, phản ánh xa hoa của thành phố.

      Đám mây ngũ sắc này cùng với ánh đèn đườnglấp lánh, những tấm biển hiệu to lớn đều làm đẹp hơn cho thành phố này, giống như về đêmthành phố được trang điểm khác , tựa như mộtgiai nhân vậy, vô cùng động lòng người.

      Đứng dưới ánh đèn neon lấp lánh của chợ đêm, Vân Sở dùng cặp mắt xinh đẹp kia đánh giá tẩmbiển lấp lánh đầu.

      "Câu lạc bộ Đào Nguyên" trong truyền thuyết làcâu lạc bộ xa hoa nhất thành phố I, bên trong cóđầy đủ mọi thứ, có gian phòng tao nhã yên tĩnh, tình thơ ý họa, giống như thế ngoại đào nguyên.Cũng có người thích ồn ào, ồn ào ở đại sảnh rồi đến cả trong phòng, nơi đó có nhạc nóngbỏng nhất, vũ công mê người nhất, tiểu thư xinhđẹp nhất..........

      Nhưng, cho dù chỗ này có xa hoa đến thế nào,cao cấp đến thế nào thiếu nữ vị thành niên mười bảy tuổi thể tùy tiện ra vào.

      Nhưng mà, Vân Sở là ai chứ? Chính là lão đạinổi tiếng nhất đầy phong thái nhất của bang Huyễn Dạ, khụ khụ, được rồi, cái chức lão đại mấy tháng trước còn, tại là người thừa kế duy nhất của bang Huyễn Dạ.Nhưng mà, người ngoài đều thiên kim đại tiểu thư bang Huyễn Dạ là kẻ vô dụng, yếu đuối vô năng, bắt nạt kẻ yếu, ngang ngược, vô nhân tính, bá đạo và cũng là con hổ giấy.

      Trước mặt người khác, là thiên kim tiểu thư, người duy nhất có quyền thừa kế bang HuyễnDạ. Ở phía sau, sủng vật bên cạnh đứa con trai được phụ thân nhận nuôi từ ,người trai này bảo hướng đông, hướng tây.

      Cứ như vậy làm kẻ ăn chơi trác táng, hơn nữa lại vô cùng ham chơi, cho nên, ở câu lạcbộ Đào Nguyên này cũng là hội viên,ngày thường có việc gì kéo đám bạn bè xấu đến đây làm loạn. là kháchquen ở đây, muốn vào đương nhiên hề khó.

      Vân Sở thay chiếc váy đen ngắn bằng tơtằm, váy kiểu rộng rãi, sau thắt lưng còn có mộtcái nơ bướm, khiến thân thể bé bỏng của càng trở nên nổi bật, xinh đẹp động lòng người.

      lắc lắc mái tóc xoăn xinh đẹp của mình, sauđó tươi cười như hoa nhấc chân bước vào bêntrong câu lạc bộ Đào Nguyên.

      Người trong câu lạc bộ nhận ra vị đại tiểu thưnày, hôm nay thấy chỉ đến mình, vừavào đến cửa phục vụ hỏi: "Vân tiểu thư, hôm nay chỉ đến mình thôi sao? Đường thiếu đâu?"

      Nghe thấy vấn đề người phục vụ này hỏi, khóe miệng Vân Sở khẽ nhếch lên, tươi cười vô cùng xán lạn: "Hôm nay tâm tình bản tiểu thư rất tốt, soái ca, có muốn uống hai chén với tôi hay ?"

      Đường thiếu? phải là cái tên đàn ôngtrước kia bỏ sao? đúng, phải là tên đàn ông bỏ thân thể này của ...... tên tiểu bạch kiểm như vậy, chút hứng thú nào.

      Phục vụ nghe vậy, cười gượng, cuống quít tìm lý do trong thời gian làm việc thể rời vịtrí để từ chối. nhớ lúc mới đến, vị Vân đạitiểu thư này dường như bị Đường thiếu bỏ, giờ phút này lại cố tình hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, biết Vân tiểu thư có trực tiếp xửanh tại chỗ nữa?

      Vân Sở cũng tức giận, cho rằng mọichuyện cũng xảy ra, cười hì hì tiêu sái vào.

      chọn gian phòng tao nhã tên Đào Nguyên, vào là thấy khắp căn phòng là những bông hoađào xinh đẹp, ngọn đèn lờ mờ càng khiến cănphòng thêm tao nhã, liếc mắt nhìn xung quanh thấy căn phòng này bố trí rất đơn giản, khác gì phía ngoài đại sảnh của quán bar. Nhưng cũng cũng kiểu mà sâukhấu ở nơi này có đàn piano, bàn đều được trải khăn trải bàn trắng noãn, ở trung tâm còn có dòng suối nho , nước trong suối chảyróc rách, bên còn thả vài cánh hoa đào.

      Tao nhã, rất khác biệt, có phong cách riêng, Vân Sở rất thích nơi này. Ở giữa thànhphố ồn ào mà còn có thể có nơi yên tĩnh như này, quả hương vị rất khác.

      Vân Sở ngồi xuống trước quầy bar, gọi ly Kê Vĩ Tửu, từ từ uống.

      đến đây để tìm người, hoặc chính xáchơn là chờ người.

      Trong trí nhớ của thân thể này, trước khi phụ thân chết dường như dự đoán được có mộtngày trai Vân Cảnh của gây bất lợicho , cho nên mới lén lút cho bímật, nếu ngày xảy ra chuyện gì đó hãy đến câu lạc bộ Đào Nguyên vào phòng Đào Nguyên tìm người. Cụ thể là người nào biết, nhưng trước khi chết lão già có chỉ cần đến đây, ngồi trước sân khấu gị ly Kê Vĩ Tửu đối phương hiểu .

      Nhưng mà, uống gần hết ly Kê Vĩ Tửu này rồi, người muốn gặp sao còn chưa xuất ?Chẳng lẽ đến đúng lúc sao? Hay là lão giàđáng chết đó đùa giỡn ?

      ra, nếu đổi lại là Vân đại tiểuthư, cho dù có bị trai Vân Cảnh tra tấn chếtđi sống lại chỉ sợ cũng muốn đến đây tìm người. ra nha đầu này rất ngu xuẩn, Vân Sở cảm thấy, Vân đại tiểu thư này chính làchết vì ngu.

      cả ngày cười hì hì với Vân Cảnh, cho đólà người tốt, ước gì mỗi ngày đều được dính bên người ta, nhưng lại biết người ta là muốn nhắm đến ngai vàng của lão đại bangHuyễn Dạ, đối xử tốt với đơn giản chỉ vì ngốc, dễ bị lừa gạt mà thôi.

      Lại gọi thêm ly nữa, vẫn có động tĩnh gì, cặp mắt xinh đẹp của Vân Sở có chút kiên nhẫn nhìn bốn phía xung quanh, có chútphiền chán, có chút bất an.

      Tuy rằng tại là thiên kim tiểu thư bangHuyễn Dạ, nhưng cũng chỉ là con rối, mà Vân Cảnh kia lại là con sói, dã tâm bừng bừng, từ lúc trước khi cha chết thu mua được khá nhiều người, tại khi cha vừa chết bang Huyễn Dạ này chính là thiên hạ của Vân Cảnh rồi. ta vội xử lý kẻ vướng bận là có lẽ là vì vẫn còn chút tác dụngcũng nên?

      ra Vân Sở là người rất lười, nếu gặp phải chuyện phiền toái như vậy khôngthèm để ý đến. Nhưng mà, tại sốnglại trong thân thể này, là nhân vậtkhông thể thiếu trong trận phong ba này, chuyệncô muốn đếm xỉa đến là chuyện hoàn toàn có khả năng.

      làm thôi, làm làm đến cùng, kiếp trước Vân Sở là bộ đội đặc chủng, là át chủ bài của bộ đội đặc chủng, thân thủ cao cường, suy nghĩ khôn khéo, như vậy tại lại trở thành thiên kim hắc đạo, nhưng cũng hoàn toàn có thể tỏa sáng rực rỡ ra xung quanh.

      Nhưng mà, tại ở thế yếu, nếu muốnđứng lên cần mượn sức mạnh của người khác, ví dụ như, vị Kê Vĩ Tửu thần bí này..........Hôm này đến là để xác nhận xem vị "Kê Vĩ Tửu" này sau này có thể giúp đỡ hay ...........

      Tuy nhiên, cho dù kết quả như thế nào bangHuyễn Dạ này, Vân Sở chắc chắn muốn có rồi.

      Sống hai đời, biết đạo lý, muốn đứngtrên cao phải có khả năng nhìn xa trông rộng, chỉ cần vị trí đủ cao mà còn cần tàinăng để tự bảo vệ bản thân mình.

      Kiếp trước, hoàn toàn màng đến danh lợi, tranh cướp chút danh lợi có thể có,khi danh lợi tự tìm đến cửa lại còn ngốcnghếch chấp tay dâng cho chị em tốt nhất, kết quả ra sao? Chị em tốt nhất dễ dàng cho mộtdao, cho , chỉ cần Vân Sở còn sống mộtngày vị trí kia của ta vĩnh viễn thể ngồi yên, cho nên, Vân Sở chắc chắn phải chết.

      Lòng người dễ thay đổi, đau khổ là gạt người, nhưng chính điều này cũng khiến cho Vân Sở khắc sâu thêm điều, muốn sinh tồnthì phải đủ độc ác. Thế giới này là thế giới mà cá lớn nuốt cá bé, tiến lên cũng bịngười ta đánh lùi, nhượng bộ kẻ địch tiến được bước lại muốn thêm bước.

      Nếu đến rồi cứ bình tĩnh mà tiếp nhận, giờ chuyện trở thành thiên kim bang Huyễn Dạ là chuyện thể thay đổi, vậy để đến khai sáng khoảng trời mới thuộc về bản thân .

      Ngay khi Vân Sở suy nghĩ vô cùng nhậptâm đột nhiên người rót rượu trước quầy nhét vào tờ giấy. Vân Sở ngẩn người, vui sướng cầm tờ giấy ra toilet, nhưng chỉ vài phút sau, tức giận chạy vù vù ra, thẳng ra cửa câu lạc bộ Đào Nguyên.

      bao lâu, từ cửa truyền đến tiếng thở phì phì cùng với tiếng rống giận dữ: "Đùa giỡn lãonương sao, muốn chết!"

      . . . . . .

      tầng cao nhất của câu lạc bộ Đào Nguyên, trong căn phòng rộng rãi xa hoa sáng ngời, người đàn ông cao gầy tay cầm cái ly, trong ly có chứa chất lỏng màu đỏ trongsuốt.

      gương mặt còn dễ nhìn hơn cả phụnữ, xinh đẹp, rất khác biệt..... chỉ ngồi yên tĩnh ở chỗ kia, dưới ánh sáng của đèn có thểnhìn thấy thân hình cao lớn của , ngườitoát ra hơi thở uy nghiêm vô hình, giậnmà uy.

      Nhìn qua camera theo dõi, nhìn thấy trẻ mặc chiếc váy ngắn màu đen nổi giận đùng đùng rời khỏi, nhíu mày, khóe miệngkhẽ cong lên, nâng chiếc ly lên nhấp ngụm,rồi sau đó nở nụ cười xinh đẹp. Gương mặt vốn dĩ vô cùng xinh đẹp, giờ phút này với chiếc áo sơmi màu tím càng khiến cho vẻ đẹp của thêm động lòng người.

      búng tay cái, với người đàn ông màu đồ đen xuất đứng phía sau : " điều tra lai lịch của ta, để xem này biết mật hiệu hay là đánh bậy đánh bạ."

      "Vâng" Người đàn ông phía sau thấp giọng đáp.

      Người đàn ông mặc áo tím lè lưỡi, nhángliếm đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười dị, giọng có chút khàn khàn, nghe êm tai giống nhưâm thanh phát ra từ đàn piano vậy.

      : "Tiểu nha đầu này cũng đáng , mặc kệ là ai tôi nghĩ chúng ta còn có thể gặp lại........."

      HẾT CHƯƠNG 4
      PhongVy, thuythonglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Huynh muội so chiêu.
      Editor: nhungchuoi


      Vẫn bị căn phòng màu hồng nhạt này bao vây, Vân Sở nâng cằm lên, ngồi ở trước giường nhìn cây cối lay động theo gió phía ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn bã.

      Nhớ đến ngày hôm đó lăn lăn lại ngày mà có chút thu hoạch nào, cảm thấy có chút phiền chán.

      vất vả mới chạy ra được nơi quỷ quái này, rồi ném được mấy cái đuôi , tìm được cái nơi gọi là Đào Nguyên kia, sau đó cho rằng ra được mật hiệu thần kỳ đó có kết quả, kết quả đâu?

      Trong lòng bàn tay vẫn còn cầm lấy tờ giấy đó, Vân Sở cúi đầu, nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa mặt, chỉ cảm thấy càng giận dữ hỡn, tay hơi dùng sức biến tờ giấy thành cục xíu, "đông" tiếng ném vào thùng rác.

      nghĩ, lão già chết tiệt đó nhất định là đào hố rồi, có việc gì sao lại bảo đến chỗ đó tìm người, kết quả ở đâu? Người ta chỉ đưa ra tờ giấy, giấy viết: uống rượu xong, hôm nay tiếp khách.

      Dựa vào cái gì mà uống rượu xong mà hôm nay gặp khách? Rượu uống xong càng phải được gặp khách chứ? Cố ý đùa giỡn mà thôi!

      Vân Sở mãi cũng hiểu, rốt cuộc người đó làm cái quỷ gì, hoặc là lão già kia đùa giỡn sao?

      đâu có biết rằng, sở dĩ ngày đó vấp phải trắc trở hoàn toàn là bởi vì buổi chiều đắc tội với người nào đó, người nào đó mang thù cho nên nhân cơ hội chỉnh chút.

      Từ ngoài trở về cũng hơn tuần, tuần này, trai Vân Cảnh của cho bất kì đâu. Bởi vì lần trước ném mấy cái đuôi đó rồi chạy lung tung ở bên ngoài ngày mới chịu trở về, Vân Cảnh lo lắng làm chuyện gì bất lợi cho ta cho nên dứt khoát cho ra khỏi cửa.

      Lười biếng nằm phơi nắng, hai con ngươi Vân Sở xoay vòng, gương mặt phấn nộn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đứng dậy, ra cửa, Vân Thăng ở cửa nhìn thấy , định mở miệng lại nghe thấy : "Tôi biết muốn gì, thiếu gia dặn dò, bên ngoài nguy hiểm, tiểu thư thể chạy loạn có đúng hay ? Yên tâm , tôi chỉ tìm trai thôi mà, phải hôm nay ấy rảnh hay sao?"

      Dứt lời, Vân Sở quanh minh chính đại ra khỏi phòng, bày ra khuôn mặt hạnh phúc tươi cười đến lầu ba, nơi ở của Vân Cảnh.

      Vân Cảnh là con nuôi mà cha Vân Sở Vân Ngạo Thiên nhận nuôi, lớn hơn Vân Sở sáu tuổi, từ theo bên người Vân Ngạo Thiên, hoàn toàn do Vân Ngạo Thiên bồi dưỡng thành.

      Tính cách của ta luôn tao nhã, mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, bởi vì là con nuôi của Vân gia nên từ sau khi Vân Sở được sinh ra toàn bộ Vân gia đều xoay quanh Vân Sở, Vân Cảnh cũng đương nhiên bị xem hơn. Nhưng mà ta hề để ý, ta cưng chiều em này, giống như cưng chiều mà toàn bộ Vân gia dành cho .

      Rất nhiều người cảm thấy, Vân Cảnh rất hào phóng, rất hiểu chuyện, biết báo ơn. Nhưng lại biết đây chỉ con người trước mặt người khác, con người đằng sau chính là tên cầm thú.

      ta thiết kế hại chết Vân Ngạo Thiên, người nhận nuôi và luôn coi như con ruột mà đối xử. Sau khi Vân Ngạo Thiên chết ta lại vô cùng đau lòng nhốt Vân Sở lại, là vì muốn bảo vệ , để kẻ thù của cha tìm được cái gì đó.

      Rồi lợi dụng cái tên gọi là bạn trai của Vân Sở, để khiến nhận phải nhiều đả kích, cuối cùng khi còn chưa gượng dậy nổi nhân cơ hội đó Vân Cảnh cho thêm đao, vì thế, Vân Sở chết .

      Điều đáng tiếc là Vân Sở ngu xuẩn kia chết lại khiến Vân Sở thông minh lanh lợi sống lại. Vân Cảnh có tính toán kĩ càng đến đâu cũng thể ngờ được em vô dụng của đột nhiên còn vô dụng nữa, hơn nữa còn chuẩn bị bắt đầu xử lý người trai là đây.

      Vừa lên đến nơi cao giọng gọi to: " trai, trai, ở đâu vậy?"

      Vân Cảnh ở trong thư phòng xử lý công tác nghe thấy giọng của Vân Sở, hơi nhíu mày, có chút vui.

      Gần đây bận rất nhiều việc, việc cần phải làm còn rất nhiều, hơn nữa, chán ghét Vân Sở, chán chét kẻ vừa sinh ra nhận được hào quang vạn trượng, cần làm cái gì mà cũng là thiên kim tiểu thư có được tất cả. Nhưng mà, còn có tác dụng với , bây giờ còn chưa thể đắc tội với ...........

      Vân Cảnh thở dài, day day cái trán có chút đau, đứng dậy, còn chưa kịp ra khỏi thư phòng thấy bóng dáng màu hồng nhạt thoáng cái nhào vào trong lòng .

      " trai, cuối cùng em cũng bắt được , mấy ngày nay vội vàng làm cái gì vậy, vì sao đưa Sở Sở chơi nữa." Giọng nũng nịu, hoàn toàn mang theo hương vị làm nũng.

      Nhưng mà, cặp mắt ngập nước của lại di chuyển nhanh như chớp, nhìn đến nơi Vân Cảnh vừa ra, vụng trộm nhìn căn phòng này vài lần.

      Trong đáy mắt người đàn ông chợt lóe lên chán ghét, nhưng từ đầu đến cuối mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, tay sờ sờ lên mái tóc bông xù của , ngồi xuống ghế: "Sở Sở ngoan, gần đây trai bận tương đối nhiều chuyện, mấy ngày này thể cùng em có phải rất buồn chán rồi ?"

      Vân Sở gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, đúng vậy, trai, tên hỗn đản Đường thiếu cần em, chẳng lẽ cũng cần em rồi hả? trai, , bất kể có ai rời khỏi Sở Sở cũng rời mà." dùng cặp mắt điềm đạm đáng nhìn Vân Cảnh, như thế thuyết phục mới là lạ.

      Vân Cảnh hơi nhíu mày, nhìn thiếu nữ bé bỏng trong lòng, đột nhiên cảm thấy cảm giác có chút khó hiểu. ràng vẫn là gương mặt non nớt này, vẫn là giọng ngọt ngấy này, vẫn là đôi mắt đáng thương này nhưng lại cảm thấy dường như thay đổi ở chỗ nào đó.

      Cảm giác này cũng kì quái, làm sao lên được, chỉ cho là bản thân quá đa nghi, cười cười : "Đồ ngốc, làm sao trai có thể cần em, Sở Sở vĩnh viễn là bảo bối của trai."

      Vân Sở nghe thấy như thế thiếu chút nữa nôn ra.

      Nhìn chút người đàn ông này quả có thể làm diễn viên, lời có bao nhiêu tình cảm sâu đậm, động lòng người nha. Cũng khó trách chủ nhân thân thể này bị cái miệng khéo léo và cái túi da này thu thập hoàn toàn.

      Vân Sở mặc kệ người đàn ông bên cạnh chuyện tào lao, cặp mắt ngắm nghía khắp nơi trong phòng, cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở máy tính bàn , len lén nhìn thoáng qua văn bản máy tính, đó viết chuyện hợp tác với Đường gia.

      Vân Sở cười lạnh, sau đó tự nhiên vung hai tay lên, "bùm bùm" bàn phím laptop truyền đến loạt tiếng vang.

      Cặp ngón tay thon dài tinh tế của vô tình hữu ý đảo qua bàn phím, đảo lộn văn bản trong máy tính, sau đó tay lại xoay thêm vòng nữa, trực tiếp ném số văn bản này vào thùng rác, sau đó biết ngón tay ấn xuống chỗ nào mà máy tính bắt đầu tối dần rồi đen sì luôn......

      Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, khi vừa nâng cánh tay lên phá xong máy tính của Vân Cảnh rồi.

      Còn khi Vân Cảnh phục hồi lại tinh thần, Vân Cảnh muốn ngăn cản nhưng kịp, nhìn bản thảo của bản thân biến thành màu đen, những nội dung bên trong biến mất toàn bộ, tay nắm chặt chuột, sắc mặt xanh mét.

      Còn tên đầu sỏ cố tình gây chuyện nào đấy hồn nhiên nhìn , rụt rè hỏi: " trai, sao vậy? Sao đột nhiên máy tính của lại đen sì thế này? A, em biết rồi, có phải là do nguồn điện phải ?"

      Vân Cảnh nhìn thiếu nữ có vẻ rất hồn nhiên vô tư bên cạnh này, đáy mắt lên tia độc ác.

      ra tay sao? Vừa rồi còn kể lại ràng chuyện mấy ngày hôm trước dạo phố gặp cướp cho nghe, vui vẻ đến mức khoa chân múa tay, nghe cũng có chút tập trung, thế quái nào mà nàng vung có vài cái mà đột nhiên máy tính của lại xảy ra chuyện rồi hả?

      Vân Cảnh nhìn đứa em này lớn lên, nếu có khả năng này có đánh chết cũng tin, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi...... thở dài, cuối cùng với Vân Sở câu: " sao, còn sớm nữa, Sở Sở về phòng nghỉ ngơi , trai còn có việc phải làm."

      HẾT CHƯƠNG 5
      Chương 6: quả bóng màu hồng lăn đến.
      Editor: nhungchuoi

      "Ha ha ha ha, ha ha. . . . . ." Trở lại phòng, mình Vân Sở vụng trộm cười phá lên.

      Quá buồn cười, nhớ đến lúc buổi sáng thuận tay xóa bỏ tài liệu máy tính Vân Cảnh, nhìn biểu cảm giống như ăn phải phân của Vân Cảnh là thể nhịn cười được.

      là ai chứ? Là át chủ bài của bộ đội đặc chủng, trắng ra chính là loại lính đặc công, cái am hiểu nhất là gì? Tất nhiên là tận dụng mọi thứ, tùy thời điểm tùy chỗ mà ra tay với kẻ địch.

      đoán được trong lòng Vân Cảnh nghi ngờ mình cho nên đuổi ra khỏi thư phòng, còn nhân cơ hội ở trong thư phòng mà gắn cái máy camera mini vào, đồng thời thuận tay xóa rất nhiều tài liệu trong máy tính Vân Cảnh.

      biết số tài liệu này có quan trọng với Vân Cảnh hay , nhưng mặc kệ như thế nào, có thể nhìn thấy gương mặt ngàn năm đổi của Vân Cảnh đột nhiên biến sắc cũng coi như đáng giá.

      Vân Cảnh đúng ? Cứ chờ xem, có Vân Sở ở đây, nhất định khiến ta từ từ nguyên hình, muốn lấy địa vị của sao? có cửa đâu! Muốn tính kế với sao? Muốn chết!

      Vân Sở ngồi trước bàn trà trong phòng, vừa uống trà vừa mở di động ra xem, xem xét tình hình mà máy camera mini ghi lại trong vài ngày qua.

      Trải qua phân tích, phát nơi kỳ lạ.

      Đó là góc ở trong sân, gần với nhà kính trồng hoa, cứ đến thời gian ăn cơm có vài người mang theo cặp lồng cơm ra vào. Tần suất ra vào cũng cao lắm, ngày ba đến bốn lượt, nhưng mỗi lần đều rất cẩn thận, cặp lồng cơm được đựng trong chiếc túi nilon lớn, nếu phải mấy ngày trước khi ra cửa Vân Sở cẩn thận va chạm với người mang theo túi to cũng biết trong đó có cặp lồng cơm.

      tại nhìn vào trong cái sân rất lớn, vô cùng xa hoa. Có chút cảm giác cổ kính, nhất là vườn hoa xinh đẹp này, quả bên trong dường như rất giống với Ngự hoa viên trong Hoàng cung cổ đại, loại hoa cỏ gì cũng có.

      Khi còn sống, Vân đại tiểu thư rất thích hoa hoa cỏ cỏ, cho nên, Vân lão đại làm riêng cho vườn hoa lớn như này. Nhưng mà, từ sau khi Vân lão đại trở lại, Vân Sở lại bị Vân Cảnh nhốt lại, dường như thể ra khỏi cửa, đương nhiên cũng thể qua vườn hoa này.

      Vân Sở nghiên cứu nhiều lần vài cái video clip này, cắn môi và cho ra kết luận: vườn hoa đó hẳn giam giữ người nào đó.

      Nằm ở giường, ánh mắt xinh đẹp di chuyển nhanh như chớp. Vân Sở nhớ ra khi Vân đại tiểu thư còn sống dường như bên người còn có hai sát thủ vô cùng lợi hại. người là vào năm tám tuổi quá lương thiện nên nhặt người đàn ông từ bên ngoài về, lớn hơn ba tuổi, hình như đứa trẻ đó là trẻ mồ côi, có tên, đặt cho cái tên là Vân Hàn.

      Công phu của Vân Hàn cũng được tự tay Vân Ngạo Thiên chỉ dạy, thậm chí vì để Vân Hàn có thể thời thời khắc khắc bảo vệ con bảo bối của ông mà ông còn tiến hành rất nhiều huấn luyện, trong bang Huyễn Dạ cũng được coi như là nhân vật rất lợi hại.

      Còn có người tên là Mộc Ngân, là trẻ mồ côi mà Vân Ngạo Thiên nhận nuôi, Mộc Ngân và Vân Sở khá giống nhau, các lớn lên cùng nhau. Nhưng giống nhau ở chỗ là từ Mộc Ngân bắt đầu tiếp nhận đủ loại huấn luyện sát thủ, còn Vân Sở sống phóng túng mỗi ngày.

      Tuy nhiên, Mộc Ngân là người rất dễ thương, suy nghĩ tương đối đơn giản, ngoại trừ huấn luyện thích nhất là ăn uống, nhìn thấy ăn là hai mắt sáng lên.

      Làm sát thủ mà lại có nhược điểm trí mạng như vậy, cho nên, lúc này khi Vân Cảnh muốn đối phó với Vân Sở rất dễ dàng tách Mộc Ngân ra.

      Nghĩ đến đây, Vân Sở hiểu , người bị nhốt trong vườn hoa kia chỉ sợ là Vân Hàn và Mộc Ngân.

      Vân Hàn và Mộc Ngân là sát thủ mà Vân Ngạo Thiên bồi dưỡng, đương nhiên cần nghi ngờ năng lực của bọn họ, hơn nữa bọn họ tuyệt đối hai lòng với Vân Sở, Vân Cảnh hẳn tạm thời làm gì bọn họ.

      Nếu như đoán nhầm nếu Vân Cảnh muốn hoàn toàn cướp lấy vị trí người kế vị bang Huyễn Dạ vẫn còn phải cố gắng rất nhiều, tại là lúc cần người, nên nhất định nghĩ cách thu phục hai người này. Còn tại Vân Sở phải nghĩ cách cứu hai người này ra, như vậy trong trận chiến sau này mới có phần thắng.

      Hạ quyết tâm, Vân Sở quyết tâm sáng sớm ngày mai phải đến vườn hoa xem thực hư như thế nào.

      Ngày thứ hai, thời tiết rất tốt, khí cuối thu sảng khoái, gió lạnh thổi hiu hiu, trời trong nắng ấm. Vân Sở rời giường sau khi khi ăn xong bữa sáng nghênh ngang vào vườn hòa, lâu chưa thăm những khóm hoa quý của mình, cho phép ai theo .

      Vân Thăng là người Vân Cảnh phái đến giám sát Vân Sở mọi lúc mọi nơi, nhìn thấy Vân Sở chạy vào vườn hòa, lập tức báo tin cho Vân Cảnh, sau đó luôn luôn theo phía sau Vân Sở, xem có phải định giở trò gì hay .

      Vân Sở biết những người này yên tâm, nhất định có người theo phía sau, cho nên hôm nay định làm cái gì cả.

      Nhưng mà, sau hôm ấy, Vân đại tiểu thư tự tạo cho mình thói quen tốt là sau mỗi bữa sáng tản bộ trong vườn hoa, mỗi ngày ít nhất nửa tiếng, rất kiên trì.

      Nửa tháng sau, đừng là Vân Thăng, ngay cả Vân Cảnh cũng quen với thói quen này của Vân Sở, tập mãi cũng thành thói quen, hề để ý kĩ nữa. Còn Vân Sở trong lúc tản bộ thăm dò ràng cấu trúc của vườn hoa, để sau đó thừa dịp đám người xung quanh lơi là ra tay.

      Hôm nay được nghênh đón trận mưa đầu tiên của mùa thu, Vân đại tiểu thư vẫn khăng khăng muốn tản bộ, mặc chiếc váy màu hồng, cầm cái ô màu hồng nhạt nên lại có chút khó khăn trong vườn hoa.

      đường gập ghềnh, vất vả mới dạo xong vòng quanh cái vườn hoa to như này. Đám người Vân Thăng ở phía sau vì che ô cho đại tiểu thư mà bị nước mưa xối thẳng lên người, thấy rốt cuộc đại tiểu thư cũng hết vòng, tất cả đều thở dài nhõm hơi, cầu xin đại tiểu thư nhanh trở về, đừng để cảm lạnh.

      Vân đại tiểu thư cố tình tức giận trừng mắt liếc nhìn đám người phía sau cái, tức giận : "Các ngươi ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Bản tiểu thư thích bộ trong mưa, các ngươi khó chịu qua bên kia ."

      xong rồi nhanh về phía trước vài bước, sau đó đột nhiên, trượt chân...............

      "A --!" Vân Sở hét tiếng chói tai, thân thể đập mạnh vào cánh cửa sắt đóng chặt kia.

      Trùng hợp vào lúc này, người đàn ông đưa bữa sáng cho người trong phòng mang theo cặp lồng cơm ra, vừa mới mở cửa ra thấy Vân đại tiểu thư lao vào, sợ đến mức vội vàng tránh sang bên, sau đó..........

      "Phanh. . . . . ." tiếng, thân thể Vân đại tiểu thư giống như quả bóng cao su lăn vào trong cánh cửa kia, nhanh như chớp lăn vào tận cùng bên trong phòng, ngay phía trước phòng "phạm nhân" quan trọng nhất của thiếu gia bọn họ rồi dừng lại..........

      vội vã đứng lên mà giữ nguyên tư thế nằm rạp mặt đất, đôi mắt liên tục đánh giá xung quanh.

      Đột nhiên, trong căn phòng phía bên phải truyền ra giọng có phần lạnh lùng, là giọng của đàn ông: "Ai đó!"

      Tiếp theo, trong căn phòng phía bên trái cũng truyền ra giọng có phần phiền chán, lúc này là giọng phụ nữ: "Vân Hàn, xú tiểu tử ầm ĩ cái gì? phải chỉ là quả bóng lăn vào thôi sao?"

      xong, đột nhiên giọng của thay đổi: "Ơ, quả bóng màu hồng sao?"

      Sau đó, từ căn phòng phía bên phải truyền đến trận hút khí, hồng nhạt, hồng nhạt......... nhớ đến đứa bé hồng hào kia, lập tức kích động chạy đến trước cửa, thăm dò thử gọi câu: "Tiểu thư?"

      HẾT CHƯƠNG 6
      thuythonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :