1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu vương phi điêu ngoa kiêu ngạo - Kim Lũ Minh (107/107)- Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 8 : Cùng đường.

      Tuy nam tử lạnh lùng cao quý cảm thấy bài xích đối với việc Bảo Lam đột ngột xông tới, nhưng tuyệt đối đến mức thân mật như thế, liền muốn vung tay Bảo Lam ra, Bảo Lam nhìn ra ý đồ của nam tử liền giồng như bạch tuột, hai tay gắt gao ôm chặt cánh tay của , nam tử động người cái liền từ bỏ, dù sao cũng rất muốn biết rốt cuộc Bảo Lam tính toán chuyện gì!

      tiếng "Tướng công, chàng tới rồi!" của Bảo Lam đối với Trương Phú Quý mà giống như là tát vào mặt ta ở trước mặt mọi người, chỉ thấy hai mắt Trương Phú Quý bốc lửa, hận thể ăn nuốt sống Bảo Lam cùng nam tử mà Bảo Lam kéo tay.

      "Ngươi tiện nhân này, lại dám trêu đùa ta! Người tới, bắt lại cho ta!" Trương Phú Quý hổn hển hét.

      "Trương công tử nên tức giận a...tuy ta có tướng công, nhưng nếu người ta phát ra ngươi tốt hơn so với , người ta vẫn có thể vứt bỏ , tắm rửa sạch chạy thẳng tới chỗ ngươi a" Tiểu nữ tử Bảo Lam co được dãn được, vì để cho da thịt chịu khổ,vội vàng hóa giải oán hận của Trương Phú Quý.

      Nam tử lạnh lùng liền đen mặt! Ngươi đây là ta còn tốt bằng tên phế vật này hả? Ngươi chờ, ta cho ngươi tự mình biết chút xem ta có tốt hay !

      Bảo Lam liền có cảm giác sau gáy lạnh run, biết bị tên gian ác nào đó nhớ đến rồi!

      Mà Trương Phú Quý vừa nghe Bảo Lam mình tốt hơn so với nam tử kia, lòng hư vinh được thỏa mãn, lại bảo bọn họ dừng tay.

      Bảo Lam vừa thấy có hi vọng, tiếp tục : "Ngươi cũng biết a... lúc trước chính là tiểu tử nghèo, nếu có cha ta nhìn ra là người có tài, vẫn còn ở trong căn nhà mẫu ba phân đất đấy! May mắn có nhà ta giúp đỡ, mới có thể thi đậu trạng nguyên, mới có thể tới thành Mạc Cao làm thành chủ, ngươi xem chỉ là thành chủ của thành Mạc Cao, sao có thể so sánh với con của trưởng trấn đến cả thái tử cũng để vào mắt như ngươi chứ!"

      Bảo Lam đặc biệt chậm rãi đọc "thành chủ" và " con của trưởng trấn" rất cao!

      Nghe nàng tướng công của nàng là thành chủ, suy nghĩ của mọi người đều giống nhau.

      Đứng đầu ngọn gió chính là Trương Phú Quý, vừa nghe thành chủ thành Mạc Cao, lòng của liền lạnh mảng lớn, đây chính là thành chủ a, ngay cả cha của mình trấn trưởng nho , chọc phải cả nhà mình cũng đủ nhét kẻ răng của thành chủ, càng tới cướp nương tử của ! Vậy phải là muốn chết sao?

      Những người xem náo nhiệt vừa nghe thành chủ đến vội vàng cung kính, cẩn thận nhớ lại vừa rồi mình có sai gì làm cho thành chủ mất hứng hay , vừa rồi ra vẻ cười nhạo thành chủ phu nhân, lúc này bị chém đầu chứ?

      Mặt khác, đám người bên cạnh nam tử bị Bảo Lam kéo tay lộ ra vẻ mặt khinh thường "Ở trước mặt công tử, thành chủ là cái rắm!"

      Nam tử bị gọi "thành chủ" liền hừ chữ!

      Mỹ nữ hay cái gì cũng đáng , mạng mới đáng để quan tâm!

      Trương Phú Quý vội vàng giải thích: "Hiểu lầm hiểu lầm, toàn bộ đều là hiểu lầm! Tiểu nhân chỉ là muốn mời các vị ghé qua phủ ngồi xuống chút, cũng có ý nghĩ xấu xa gì xin phu nhân đừng trách!"

      "Ta trách a, chẳng qua người ta rất thưởng thức Trương công tử tuấn tú lịch , thanh niên tài trí, học cao tám dốc, tài trí năm xe!"

      Mồ hôi! Bảo Lam buột miệng, là ‘tài trí hơn người, học xa trông rộng’ có được hay ?

      "! ! ! Tuyệt đối có!" Trương Phú Quý thực hận thể chặt đầu lưỡi của mình , có việc gì lại ngạo mạn khoe khoang như vậy làm gì!

      "Trương công tử cần khiêm tốn như vậy!" Bảo Lam đùa đến rất vui vẻ!

      "Đây tuyệt đối phải khiêm tốn a a a! Là , có a!" Trương Phú Quý muốn khóc, vì sao bình thường khoác lác ai tin, hôm nay lời cũng ai tin?

      Lúc này, nam tử vẫn lên tiếng cuối cùng cũng chuyện: "Đủ rồi!"

      Có người chính là có loại khí thế này, câu còn hơn ngàn vạn lời của người khác!

      Giọng trầm thấp có lực liền chui vào trong lòng Bảo Lam, từ đó nẩy mầm mọc rễ nở hoa kết quả, càng ngày càng thể cứu vãn!

      "!" Chỉ chữ, lại làm cho ai có thể có khả năng kháng cự!

      Bảo Lam vừa thấy bọn họ vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Thạch Thiên, lại phát hai mắt Thạch Thiên xám xịt, Bảo Lam nguyên do thể lên tiếng: "Nhị ca, chúng ta thôi!" xong liền liền quay đầu lại vội vàng theo bọn ra ngoài.

      Chờ sau khi đám người bọn ra khỏi thành, Bảo Lam nhanh chóng buông tay nam tử ra và lời cảm tạ.

      "Xin chào, ta gọi là Bảo Lam, Bảo của bảo bối, Lam của xanh lam, biết công tử họ gì?"

      "Băng Phong!" Băng Phong nhìn tay trái rơi xuống, trong lòng dâng lên tia mất mác.

      "Băng Tịch, ta chính là đệ đệ của huynh ấy a....Chào ngươi, rất hân hạnh được biết ngươi a...! Ngươi là quá cơ trí, vừa rồi ta rất sùng bái ngươi a. Làm sao ngươi nghĩ ra được như vậy a?" thiếu niên cao quý khác rất nhiệt tình mà giới thiệu chính mình.

      "Đâu có đâu có, ngươi cần khen ta a!" Bảo Lam được khen ngợi mà ngượng ngùng.

      "Đây là nhị ca ta, Thạch Thiên, oa? Tiểu Bích đâu?" Cuối cùng Bảo Lam cũng nhớ tới Tiểu Bích bị quên lãng.

      Lúc này, Thạch Thiên cẩn thận mở miệng : "Nàng cùng với người nhà về nhà trước, ta bọn họ chuyển tới nơi ở tốt để tránh bị Trương Phú Quý trả thù, Tiểu Bích về trước xử lý chút, giải quyết xong mọi việc tới Thánh Kinh tìm chúng ta."

      "Nàng ấy chỉ có mình làm sao tìm được chỗ tốt? Hay là nhị ca trở về giúp bọn họ ! Huynh lợi hại như vậy có thể giúp bọn họ tìm được chỗ ở tốt! Chúng ta gặp lại ở Thánh Kinh, huynh có được hay ?" Bảo Lam ra đề nghị.

      "Vậy muội làm sao bây giờ? Ta lo lắng mình muội lên đường. " Thạch Thiên phản ứng cự tuyệt theo bản năng, muốn tách ra với Bảo Lam.

      "Nếu nương cũng Thánh Kinh, có thể cùng đường với chúng ta, chúng ta có thể làm bạn cùng, chúng ta nhiều người như vậy nhất định bảo vệ ngươi tốt!" Đây là Băng Tịch lên tiếng.

      "Các ngươi cũng đến đó sao? Vậy vừa đúng lúc a! Nhị ca, bây giờ huynh yên tâm rồi chứ?" Bảo Lam vui vẻ .

      Vốn là Thạch Thiên muốn cự tuyệt, nhưng ra cũng lo lắng mình Tiểu Bích như vậy nên chỉ có thể làm như thế. Nhưng vẫn cẩn thận hỏi: " biết nhà của công tử ở đâu? Trong nhà làm nghề gì?"

      "Nhà ta là. . ."

      "Buôn bán, ngươi cầm miếng ngọc bội này đến tửu lâu Nhất Phẩm là có thể tìm ta!" Đây là Băng Phong , tiếp theo ném ngọc bội bên eo cho Thạch Thiên.

      Thạch Thiên nhìn kỹ, đây đúng là ký hiệu của tửu lâu Nhất Phẩm vì thế an tâm. Lúc gần rời khỏi vẫn còn quên dặn dò: "Bảo Lam, mình muội tuyệt đối được gây họa, phải nghe theo lời bọn họ ta nhanh chóng hợp mặt với muội . Băng công tử, muội muội này của ta được nuông chiều từ nên tính tình tùy hứng điêu ngoa nếu có đắc tội mong công tử thứ lỗi!"

      "Muội đâu có a? ra người ta rất ngoan a..." Bảo Lam vừa nghe bậy, hài lòng hờn dỗi trợn mắt nhìn .

      Thạch Thiên kiềm chế muốn trong lòng, cuối cùng liếc mắt nhìn Bảo Lam cái rồi xoay ngời rời khỏi.

      Bảo Lam cùng đoàn người bọn họ chậm rãi bước . Bởi vì có Bảo Lam xinh đẹp gia nhập, đoạn đường này đúng là ngừng có trò cười. Trong đó Băng Tịch mười tám tuổi và Bảo Lam rất hợp nhau, tuổi tác xấp xỉ nên rất nhanh liền xưng huynh gọi đệ, Băng Phong vẫn duy trì truyền thống tốt đẹp im lặng là vàng, chỉ là khi nhìn mọi người đùa giỡn khóe mắt cũng thoát khỏi có chút ý cười.

      Gần sập tối, mọi người quyết định dựng trại bên bờ sông.

      "Băng Tịch!"

      "Gọi ta là Tịch, nếu liền gọi ta là Tịch ca ca, ta bao nhiêu lần rồi hả ? Sao ngươi ngốc như vậy a?" Băng Tịch làm bộ gõ gõ cái đầu của Bảo Lam.

      "A a a, chán ghét ngươi nhất a, đầu óc ta thông minh như vậy cũng sắp bị ngươi gõ thành ngu ngốc a!" Bảo Lam ôm đầu phản kháng với Băng Tích!

      Băng Tịch chuyển cho Bảo Lam ánh mắt xem thường.

      "Ta này Tịch, ngươi có thể bắt cá ? Chúng ta bỏ qua thứ cứng cứng này, chúng ta ăn mặn , sao hả?"

      Hấp dẫn, ràng là hấp dẫn!

      "Được a được a! mau mau!" Hai người gió có mưa liền nhảy lên , để lại mình Băng lão đại ngẩn người nhìn bóng lưng bọn họ.

      ( gió có mưa : vừa mới có ý nghĩ hành động ngay)

      "Nhị công tử, người xem là mấy thứ này chúng tôi ăn được, hay là phiền người chút bắt mấy con cá về?" Thuộc hạ Trảm Sát khéo léo tìm cái cớ rất hợp lý cho chủ nhân, mấy người khác cũng duỗi thẳng lỗ tai nghe Băng lão đại trả lời.

      Băng Phong vừa nghe cái cớ này rất tốt, liền đứng dậy nhàng theo hai người Bảo Lam và Băng Tịch.

      Viện cớ được gọi là viện cớ, chính là cho dù nghe qua nó có vẻ hợp lý như thế nào, cũng cách nào trở thành lý do!
      Aliren, ChrisPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 9 : Tranh giành cá nướng.

      "Nhị ca, huynh cũng tới rồi!" Lúc Băng Tịch để chân vào giữa hồ nước chơi đùa đến vui vẻ cùng Bảo Lam lại nhìn thấy người phía sau, khỏi chấn động!

      "Ừm, bọn Trảm Sát rảnh, ta liền đến bắt mấy con cá." Băng Phong được tự nhiên giải thích, ngờ giải thích chính là che dấu, che dấu chính là nha!

      Bảo Lam nhìn thấy Băng Phong như vậy cảm thấy đặc biệt thích đùa, khỏi nổi lên ý nghĩ trêu chọc Băng Phong.

      "Phong lão đại, ngươi mau nhìn, con cá này lớn a! Ngươi nhanh bắt lấy nó a a a!" Bảo Lam khoa trương thét chói tai !

      Băng Phong vừa nghe liền tập trung tinh thần, xăn tay áo lên, cúi người xuống, lù lù bất động vững như Thái Sơn. Chỉ thấy con ‘cá lớn’ bơi qua bơi lại bên chân Băng Phong, mỗi khi tiếp sát, "A a a! Nhanh bắt lấy nó a!" nghênh đón tiếng thét chói tai của Bảo Lam, Ngư Nhi hoảng sợ liền bỏ chạy xa! Lúc bắt đầu Băng Tịch còn hổn hển muốn Bảo Lam gây ồn ào ngậm miệng lại, sau khi tới tới lui lui vài lần, Băng Tịch thông minh liền biết Bảo Lam cố ý cũng nổi lên ý nghĩ náo loạn trêu đùa, lại càng bởi vì muốn nhìn chút nhị ca vẫn luôn áp chế mình làm sao để đối mặt với tình huống quẫn bách này, cho nên cũng lui ra cùng hét với Bảo Lam.

      Vì thế bên cạnh dòng suối ra tình huống : ‘hai người gây ’ ngươi tiếng ta tiếng làm cho Ngư Nhi vừa mới tiếp sát liền bị dọa chạy xa. là cá lớn cá xung quanh đều trốn nha!

      Thông minh như Băng Phong làm sao có thể nhìn ra Bảo Lam và Băng Tịch cố ý, nhưng nhìn thấy hai người vui vẻ, nhất là đệ đệ mình thương từ nhưng vẫn độc, cười đến chân thành như vậy, cười đến vui vẻ như vậy, chính mình cũng rất vui vẻ ! Lúc này khỏi lại nhìn Bảo Lam đứng bên cười đến tim phổi, nữ tử này, để cho nàng theo quả nhiên là đúng đắn! Chỉ cần nàng tạo thành nguy hại với đoàn người bọn họ, tùy hứng như vậy là có thể cho phép !

      Đối với người ngoài đó là nam nhân lạnh lùng thậm chí là hung ác, nhưng trong lòng cũng có rất dung túng người thương, ngoài lạnh trong nóng! Chính là như vậy, mới làm cho đám người Trảm Sát sống chết theo!

      Ba người cứ chơi đùa như vậy lúc sau, cơ bản là thu hoạch được gì!

      "Buổi tối chúng ta liền ăn màn thầu cứng !" Hiếm thấy Băng Phong cũng mở miệng vui đùa, vẻ mặt vô tội!

      Để cho nam tử luôn luôn lãnh khốc lộ ra vẻ mặt đau khổ khó xử như vậy, làm cho trong long của Bảo Lam và Băng Tịch cảm thấy tội lỗi lớn, giống như mình làm chuyện tội ác tày trời gì đó! Tốt, nhìn bọn họ nổi lên cảm giác tội lỗi, mục đích Băng Phong đạt được, khóe miệng thoáng cong gần như là nhận ra được. thể , Bảo Lam và Băng Tịch tuyệt đối ý thức được Băng Phong phúc hắc gian xảo.

      "Phong lão đại, ngươi bắt cá nhanh , chúng ta bảo đảm ‘nhắc nhở’ ngươi nửa ! Phong lão đại, ngươi nắm giữ quyền sống chết của nhiều người như vậy a! Chúng ta đều giao mạng cho ngươi a! Ta tuyệt đối tin tưởng thực lực của ngươi a! Lão đại ngươi nhất định thể để cho chúng ta đói bụng a a a a a!" Bảo Lam phát huy co được dãn được đến mức tận cùng rồi ! Khẩn trương ra sức lấy lòng!

      Băng Tịch vừa thấy tình huống này, cũng bắt đầu học bộ dáng của Bảo Lam, giọng mà phụ họa còn cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của Băng Phong, chỉ cần sắc mặt Băng Phong vừa có biến đổi liền chuẩn bị ngậm miệng.

      Băng Phong thu toàn bộ biểu tình này vào mắt trong lòng hơi hơi rung động: chẳng lẽ mình quá nghiêm khắc với đệ đê rồi sao? biết từ lúc nào mà tiểu đệ đệ thân cận thương từ lại dám làm càn trước mặt mình? biết bắt đầu từ lúc nào mà tiểu đệ đệ bị té ngã chút liền khóc nhè kia còn tìm mình an ủi nửa rồi? biết bắt đầu từ lúc nào tiểu đệ đệ ghét nhất là mình kia lại ăn cơm mình rồi hả biết bắt đầu từ lúc nào tiểu đệ đệ ngừng che giấu tâm học được nhíu mày rồi?

      Ài! Tự thấy mình làm ca ca có chút tròn bổn phận a!

      Băng Phong ý thức được điểm ấy , lời mà dung túng Băng Tịch ồn ào, rốt cục tiếng ồn ào của Băng Tịch cũng càng lúc càng lớn."Nhị ca, đệ muốn ăn con cá lớn!" , "Nhị ca, huynh phải nướng cá cho đệ a!" , "Nhị ca, đệ thích nhất là huynh bắt cá!" Càng càng hưng phấn, đến cuối cùng tiến sát lại trước mặt Băng Phong, chỉ còn thiếu đong đưa cái đuôi lên để cầu thương cảm a!

      Băng Phong ngầm đồng ý tất cả chuyện này, cảm giác được tin tưởng làm cho cũng cực kỳ vui vẻ, vì thế nâng tay hạ xuống, mấy con cá lớn liền nằm trong tay, qua lúc sau trong giỏ trúc nho liền tràn đầy, Bảo Lam đứng bên cạnh nhìn bằng hai mắt lấp lánh sùng bái!

      Rất nhanh, ba người liền mang theo chiến lợi phẩm trở về !

      Trảm Sát vừa thấy điệu bộ này, vội vã giương giọng: "Đêm nay có lộc ăn rồi! Nhanh chóng nhóm lửa, nhanh chuẩn bị nguyên liệu xử lý!" Mấy người này vừa nghe, dừng công việc trong tay lại phối hợp với ba vị chủ nhân xử lý mấy con cá này.

      "Chủ tử, các ngài nghỉ ngơi, lát liền có ngay!" Đây là người lạnh lùng nhất thông minh nhất Trảm Bạch mở miệng.

      " cần, tự ta làm! Tịch, đệ chờ lát có ngay" Băng Phong còn nhớ phải tự tay nướng cá đưa cho đệ đệ mình!

      "Ách? Nhị ca, huynh là nướng cá cho đệ sao?" Ánh mắt Băng Tịch mở to, phía sau con ngươi cũng giấu được sung sướng , ca ca còn nhớ nha, tốt!

      "Phong lão đại, ta cũng muốn, ta muốn ăn ba con cá lớn! Bỏ vào cho ta thêm chút muối, cuối cùng là thêm ít ớt!" Bảo Lam nhanh chóng tranh thủ phúc lợi cho mình.

      "Mặc kệ, tự mình nàng nướng!"

      "Ta liền tự mình nướng, ta liền ăn của ngươi!"

      "Liền cho!"

      "Ngươi phải cho, nhất định phải cho!"

      "Dựa vào cái gì?"

      "Nếu ta đốc thúc ngươi, ngươi bắt được nhiều như vậy sao?" Đương nhiên năng lực đổi trắng thay đen của người nào đó là có thể khinh thường a!

      Nghe xong, hai huynh đệ Băng Phong và Băng Tịch đồng thời nổi lên ba đường hắc tuyến, đứa này cũng biết chữ 'ăn ngay ’ viết như thế nào sao? !

      Bảo Lam dùng ánh mắt tiểu bạch thỏ trợn to, biết!

      "Chờ!" Băng Phong rất bực tức .

      "A... Vậy!"

      Được rồi, hiệp thứ nhất, Bảo Lam toàn thắng!

      Mấy người tùy tùng lại ngổn ngang trong gió, đây là thế nào vậy ? Từ trước tới giờ chủ tử ở trước mặt bọn họ chưa từng động tay a? Hơn nửa, nướng cá cho Băng Tịch chủ tử liền thôi , lại còn nướng cá cho Bảo Lam mới quen biết ngày, mới ngày a! Bọn theo chủ tử nhiều năm như vậy cũng chưa nếm qua a! công bằng a! Chủ tử quả nhiên bị hấp dẫn rồi !

      Bất quá, bọn chỉ dám ngẫm nghĩ ở trong lòng thôi, tuyệt đối có can đảm ra, bọn còn muốn nhìn thấy mắt trời ngày mai!

      lúc sau, mùi thơm cá nướng liền tràn ngập xung quanh sông , mắt thấy Phong lão đại nướng xong con cá thử nhất, con sâu thèm ăn Bảo Lam và Băng Tịch sớm là nóng lòng muốn thử, chỉ chờ Băng Phong ra lệnh tiếng liền tranh đoạt!

      Băng Phong đa mưu túc trí trực tiếp đưa cá vào trong tay Băng Tịch, Bảo Lam trơ mắt nhìn cá rơi ngay vào tay Băng Tịch miệng đặc biệt mở to, giật mình cái rốt cục phục hồi tinh thần lại, lúc này cướp đoạt đợi lúc nào!

      Ngay sau đó, bàn tay lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai liền đoạt lấy cá nướng vẫn còn mùi thơm, lăn lộn cái liền bỏ chạy vài bước.

      "A a a a a! Lam Lam, ngươi bại hoại! Đưa cá cho ta!" xong cũng chạy tới hướng Bảo lam.

      Bảo Lam vội vã nhét cá vào miệng, mặn mặn , cay cay, thơm thơm, thỏa mãn mà nhấp nhấp miệng!

      Vài người bên cạnh lửa trại nhìn hai người truy đuổi đùa giỡn, cũng đều cười đến thỏa mãn.

      Băng Phong nhìn thấy cá mình nướng được hoan nghênh như vậy, lại càng bành trướng kịch liệt chủ nghĩa đại nam tử!

      Chỉ là, con cá mặn mặn này, con cá cay cay này là vì ai mà nướng đây? Là cố ý hay là ngẫu nhiên, chỉ sợ đương cũng thể biết!

      ~~~

      Ai ghé qua cho ta cái thanks để có động lực nhé mấy nàng !!! :hixhix:
      Aliren, Chris, susu 1 thành viên khác thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 10 : Vấn đề xoắn xuýt.

      Sau khi ăn cơm chiều xong, chỗ nghĩ ngơi chính là vấn đề khó khăn . Tổng cộng dựng lên ba lều trại, trước kia cũng chỉ có Băng Phong và Băng Tịch ở lều, còn bốn người Trảm Sát, Trảm Đoạt, Trảm Bạch cùng Trảm Mạc ở lều. Vì bảo đảm an toàn cho Băng Phong và Băng Tịch, vào ban đêm mỗi người thay nhau tuần tra.

      Bây giờ có thêm Bảo Lam, vốn là người tuần tra ban đêm còn lại sáu người khác có thể ngủ, nhưng vấn đề chính là, Bảo Lam cùng ngủ với ai? Theo lý thuyết, ba hộ vệ vừa lúc có chỗ trống, nhưng Bảo Lam là nữ hài tử, hơn nửa thân phận còn tầm thường tất nhiên là thể cùng ngủ với ba người bọn . Nhưng mà, nếu làm như vậy, giữa Băng Phong và Băng Tịch người ra ngoài nhường lại vị trí cho Bảo Lam vào lều chủ, vậy cũng ổn, dù sao thân phận của hai vị chủ tử cũng cao quý, có thể để cho nữ tử có lai lịch này tùy tiện chiếm lấy lều chủ.

      Vậy cuối cùng nên làm cái gì bây giờ?

      Vì an toàn của chủ tử, Trảm Bạch thân là quân sư nên mở miệng : "Nếu Bảo nương ghét bỏ, liền cùng ở với tại hạ !"

      Lời này vừa Băng Phong cùng Băng Tịch liền phản đối, nhất là Băng Tịch có quan hệ tốt nhất với Bảo Lam, tự nhiên là thể trơ mắt nhìn Bảo Lam cùng ngủ với nam nhân khác, cho dù thị vệ thân cận nhất!

      "Ta thấy, hay là Lam Lam cùng lều với ta , dù sao hai ta quen thuộc nhất. Ngươi đúng , Lam Lam?"

      " thể!"

      " thể!"

      Lúc này liền cùng vang lên mấy tiếng . Huynh đệ Trảm thị là tuyệt đối lo lắng Tịch chủ tử và Lam Lam ở cùng chỗ, nếu Tịch chủ tử xảy ra bất luận vấn đề gì, dựa vào tính cách của Phong chủ tử mấy người bọn họ cũng cần phải sống nửa!

      Mà giọng xen vào kia là đến từ Băng Phong, cũng biết vì sao mình muốn xen vào việc của người khác, ra đối Bảo Lam là đề phòng, chỉ đơn giản là muốn để cho Bảo Lam thân cận quá với bất cứ nam nhân nào, nhất là ban đêm gió lớn, nam quả nữ, chỉ là nghĩ cũng liền cảm thấy khó chịu!

      Nghe được tiếng phản đối nhất trí, Băng Tịch bất mãn than thở với ca ca mình sùng bái: "Vì sao được a?"

      Băng Phong muốn thừa nhận cũng thể thừa nhận lực khống chế của mình chịu được khiêu chiến của nữ tử nho , vì thế vội vàng lấy cớ: "Võ công của đệ quá yếu, nếu ban đêm nàng có cái gì mờ ám, ngươi ứng phó được!"

      "Này này này! Phong lão đại, ngươi có ý gì hả? Ngươi là ngươi lo lắng nửa đêm ta ám sát các ngươi sao? Ngươi cũng quá phân phải trái rồi? Ngươi có chứng cớ gì xấu ta như vậy hả? Ngươi , hôm nay ngươi ra nguyên do vì sao, ta để yên cho ngươi!" Bảo Lam nghe được có người nghi ngờ nhân phẩm của nàng như vậy, thím có thể nhìn, thúc thể nhịn!

      " chứng cớ, chỉ là lo lắng! thể có lòng phòng bị người khác!" Băng Phong chẳng muốn giải thích.

      "Ngươi ngươi ngươi! Hơi quá đáng!" Bảo Lam rất tức giận! Nếu Băng Phong ra lý do, Bảo Lam dựa vào miệng lưỡi ăn ba tấc đối thủ có thể lật ngược lại, nhưng câu chứng cớ của Băng Phong làm cho vũ khí của Bảo Lam vô ích! Cái này cực kỳ nội thương a!

      "Đệ tin tưởng Lam Lam hại đệ a!" Băng Tịch cũng giúp Bảo Lam giải vây.

      "Cứ quyết định như vậy!"

      "Vậy Bảo Lam phải làm sao? Dù sao cũng thể để cho nàng ở ngoài chứ?" Băng Tịch bắt đầu lo lắng cho Bảo Lam.

      "Nếu như vậy , thuộc hạ và Trảm Mạc cùng trực đêm, như vậy lều trại có ai rồi!" Trảm Đoạt ra đề nghị tốt, nhưng như vậy phải là người nào đó đạt được mục đích sao? Vì thế người nào đó lại liền mở miệng.

      " được, các ngươi phải giữ vững tinh thần và sức lực tốt, nếu khi có chuyện xảy ra cách nào ứng phó!" Băng Phong vừa xong, bốn huynh đệ Trảm thị cảm động suýt chút nữa lệ nóng doanh tròng a, chủ tử, người thực quan tâm chúng ta a! ngờ Băng Phong lại như vậy.

      "Tịch vào trong lều của Trảm Đoạt , tối nay nàng cùng ta ngủ cái lều!"

      Băng Phong giải quyết dứt khoát, cho ai xía vào!

      xong, đợi những người khác có bất cứ dị nghị gì liền thong thả bước về lều!

      Vì thế, Bảo Lam cứ như vậy mà bị Băng Phong lừa gạt vào trong lều, ngoại trừ Băng Tịch có chút bất mãn tất cả đều vui vẻ.

      "Ta muốn quy ước với ngươi ba điều, ngươi được phép động tay động chân, cho phép vượt qua ranh giới, cho phép ngáy ngủ!" Bảo Lam vội vàng lo nghĩ cho mình, dù sao Phong lão đại này cũng khó đối phó a!

      "Nàng cũng nhìn thân thể khô teo của mình xem, giống như cây đâu que, ta có hứng thú!" So sánh lời ác độc, Băng Phong cũng là người nhường ai .

      Bảo Lam vừa nghe cây đâu que khô teo, lập tức bốc lửa, ra sức ưỡn hếch bộ ngực đầy đặn của mình, ngẩng đầu lên mà : "Trợn to ánh mắt của ngươi nhìn kỹ xem, chỗ nào của bản nương khô teo rồi hả ? Bản nương rất đầy đủ có được hay ?" Đương nhiên nếu phải thấp hơn Băng Phong đầu càng khí thế hơn!

      Băng Phong cúi đầu nhìn bộ ngực của Bảo Lam chút, bình tĩnh mà : "Nàng là quyến rũ ta sao?"

      "Má!" Bảo Lam bùng nổ tục rồi !

      Nam nữ đánh trận đấu đơn, kết thúc Bảo Lam thảm bại!

      Cuối cùng hai người vẫn theo quy củ nằm xuống ngủ. Vốn cho rằng bên người có thêm nam tử xa lạ khó có thể vào giấc ngủ, nhưng lại ngủ được rất an ổn, đêm nằm mơ.

      Bầu trời giữa núi thay đổi bất thường, khắc trước trời đêm vẫn còn trong sáng, ngay sau đó liền mưa to như trút nước rồi. May mắn, vài vị này đều cũng có kinh nghiệm từng trải, dựng lều trại lên bãi đất, cho nên cũng có ảnh hưởng gì.

      Chẳng qua, nhiệt độ khí trong núi lại đột nhiên liền thấp hơn rất nhiều. Hơi lạnh ngừng xâm nhập vào thân thể Bảo Lam, khỏi cuộn mình thành đoàn, cuối cùng có cảm giác nhiệt độ ấm áp liền theo bản năng nhanh chóng sáp lại gần, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

      Băng Phong nhìn thấy toàn bộ quá trình nở rộ nụ cười sâu, đêm tối ngăn được hai tròng mắt sáng ngời, đôi con ngươi giống như dạ minh châu tốt nhất, chiếu sáng gian hẹp này. Tóc dài như mực buộc cao lên, buông xuống cần cổ lại tăng thêm chút mị hoặc. Mày kiếm dày rậm, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng nhạt chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của chúa trời. Thân thể thon dài, hai chân thẳng tắp, chứa đầy sức lực, toàn thân là trường bào màu den, ở trong đêm tối ban đêm càng phát ra mị, càng phát ra huênh hoang, càng phát ra mê người!

      Băng Phong cúi đầu nhìn người trong lồng ngực mình, vẻ mặt thỏa mãn khi ngủ như con mèo , trong lòng nảy lên thỏa mãn nồng đậm, chính là tốt đẹp như vậy, chính là muốn ngừng lại như vậy, chính là mở to mắt chuyên chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đêm ngủ!

      Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, khí núi càng thêm tươi mát. Sau khi Bảo Lam mở to mắt, nhìn thấy bóng người trong lều, liền vội vàng đứng dậy ra ngoài tìm đoàn người.

      "Bảo Lam nương đêm qua ngủ ngon giấc ?" Đây là Trảm Bạch vừa chuẩn bị thức ăn vừa hỏi.

      "Rất ngon a! Bạch đại ca, sao cái này đều ẩm ướt rồi hả ?"

      Bảo Lam con heo lười!

      tiếng đại ca làm lòng hư vinh của Trảm Bạch rất thỏa mãn , "Ha ha, đây là đêm qua trời mưa xuống vẫn còn ướt đấy! Xem ra Bảo Lam nương là ngủ ngon nha!"

      "Bạch đại ca, ngươi cười nhạo ta! Bọn họ đâu?" Bảo Lam cười xinh đẹp còn hơn khí tươi mát!

      "Bọn họ đều ở bên bờ sông rửa mặt. Ngươi cũng , lát có thức ăn rồi!"

      "Vậy Bạch đại ca liền vất vả a!" xong, Bảo Lam nhàng chạy !

      Tìm được bọn họ bên bờ sông, Bảo Lam liền chào hỏi mọi người, "Chào Đoạt đại ca! Chào Sát đại ca! Chào Mạc đại ca!"

      Ba người vô cùng vui vẻ, nhanh chóng trả lời: "Chào buổi sáng, Lam Lam nương!"

      "Lam Lam, chúng ta đâu! Sao ngươi chào hỏi ta?" Băng Tịch tính trẻ con hỏi.

      "Các ngươi phải rất tốt sap! Ta cần hỏi cũng biết!" Bảo Lam cho ánh mắt xem thường.

      "Nhìn mấy người bọn càng tốt hơn!" Băng Tịch bất mãn ra .

      Mấy người Trảm thị ca vừa nghe trâu bò đánh nhau vạ đến ruồi muỗi, liếc mắt nhìn nhau lời, vội vàng chuồn mất rồi.

      Nhưng mà bọn cho rằng chuồn mất liền có chuyện gì có thể đặc biệt rất sai rồi ! người phúc hắc nào đó sớm ghi nhớ việc sáng nay vào trong lòng rồi, Sau ngày này, mỗi ngày của bọn đều gặp tai họa rồi !





      ☆, Chương 11 : Ông gà bà vịt.

      Sáng sớm, lại bắt đầu ngày tốt đẹp!

      Sau khi đoàn người ăn bữa sáng xong thoải mái lên đường.

      Bảo Lam là nhân vật mấu chốt điều hòa khí lại bắt đầu sức hấp dẫn.

      Bảo Lam hỏi vấn đề làm cho nàng nghi ngờ rất lâu: "Phong lão đại, ta có thể hỏi huynh chuyện ? Nhìn các người giống như là người thiếu tiền, vì sao thuê xe ngựa hoặc là ngựa cưỡi chứ?"

      "Chúng ta rất nghèo!" Băng Phong trợn mắt lời bịa đặt!

      "Thôi ! Trước khi dối trước mặt ta nên đánh bản nháp tốt, chưa có truyện cười nào nhạt nhẽo như vậy, vẫn nên ít là tốt hơn, nếu ta cho là hynh sỉ nhục IQ cao của ta!" Vài ngày mà da mặt của Bảo Lam tăng lên ít a!

      Tập thể mấy vị hộ vệ mặc niệm : Bảo nương, người biết hai chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào sao?

      "Nàng nổi cứ việc thẳng, cần quanh co lòng vòng như vậy!" Băng Phong buông tha bất cứ cơ hội nào để đả kích Bảo Lam a!

      "Bản nương mà nổi sao? Huynh đùa truyện thế kỷ gì thế? Võ công của bản nương luyện mấy năm nay cũng phải là luyện suông!" Bảo Lam chán ghét !

      "Lam Lam, ý này của ngươi là võ công của ngươi tệ! biết khi hai ta tranh đấu thế nào? Chúng ta đánh trận !" Đây là gió có mưa, hài tử này lại bắt đầu rồi !

      "Ta khi dễ tiểu hài tử!" Bảo Lam khoát tay kết thúc chuyện này, giống như là người lớn! Lại quên rằng người nào đó mới chính là tiểu hài tử!

      "Lam Lam, năm nay ta cũng mười tám tuổi rồi, ta còn lớn hơn ngươi hai tuổi đấy!" Vừa nghe bị so hơn Bảo Lam, Băng Tịch vội vàng tranh lấy thể diện cho mình!

      "Tư tưởng trong lòng ta lớn hơn ngươi! Hiểu hay ?"

      " hiểu!" Rất đắc ý, cực kỳ kiêu ngạo!

      "Sao ta lại cảm giác là ông gà bà vịt nhỉ!" xong ra vẻ thở dài lắc đầu, bộ dáng đáng này làm cho mấy vị khác khỏi cười ra tiếng.

      Băng Tịch cũng là người lọc lõi*, cũng học theo Bảo Lam bộ dáng thở dài lắc đầu: " ra ngươi chính là gà sao? So cái này, thực là ta bằng ngươi!"

      *lọc lõi : người có kinh nghiệm nhưng láu lĩnh

      A a a a a! Ai có thể cho ta biết vì sao ta phải chịu đựng tên tiểu tử xoa tròn nặn bẹp hay , sao có thể thay đổi sắc mặt mà ra những lời này a? nhàng như gió nhạt nhòe như mây, giống như thức ăn hôm nay tệ!

      Quả nhiên, mây trôi đơn giản cái gì đó cũng đáng a!

      Đương nhiên bàn về khả năng phản công, Bảo Lam cũng là cho phép mình thua, dùng tôn nghiêm của mình liều mạng!

      "Sao ngươi biết ta cầm tinh con gà chứ? Ta còn rất thích ăn trứng chim a...! Ta với ngươi, trứng chim chính là thứ tốt, chẳng những có thể tẩm bổ dưỡng nhan, còn có công hiệu làm thận khỏe mạnh đấy! Hơn nữa đối với nam nhân vận động lại càng có hiệu quả, bảo đảm ban đêm dư thừa tinh lực!"

      Tập thể nhóm đại nam nhân ở đây đều im lặng, sao tiểu nha đầu này có thể loại chuyện thô tục này trước mặt nhiều đại nam nhân như vậy chứ! Nàng làm cho đoàn đại nam nhân bị cấm dục quá lâu này làm sao mà chịu nổi, làm sao mà chịu nổi!

      Nhưng mà, xoắn xuýt lại lén lút nhớ kỹ những lời Bảo Lam , trứng chim có công hiệu này sao? Ừm, trở về phải từ từ thử xem!

      Đương nhiên Bảo Lam biết mình vô tâm mấy câu này lại nảy sinh ảnh hưởng lớn như vậy a!

      Hơn nửa lại cống hiến ra nghiệp trứng chim lớn cho Thánh Kinh, sớm biết rằng mình quảng cáo có thể đáng giá như vậy, nhất định Bảo Lam ngồi chờ chết , nhất định đưa tay hướng tới những người bán trứng chim kia -- cầu chi phí lời !

      ngờ Bảo nương là người mê tiền!

      Cái tiết mục hát đệm này rất nhanh liền qua , lực chú ý của Bảo Lam cũng thành công bị dời .

      Nếu Băng Phong phải giải thích như thế nào với Bảo Lam mình làm như vậy là để tránh truy sát chứ?

      Chính cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, nhất định là ta thể tưởng được mình bỏ qua những cái hang núi bên đường nhìn như an toàn, đổi thành đường đường chính chính lại đường lớn rộng rãi! ta càng nghĩ tới ta tỉ mỉ bày ra cạm bẫy căn bản người để ý, mà trạm gác đường lớn lại vì mấy ngày qua có động tĩnh lại càng thả lỏng cảnh giác, vậy mới để cho sáu người bọn họ dễ dàng địa vượt qua lần lại lần chướng ngại ở dọc đường!

      Cơ hội luôn luôn xem trọng người có chuẩn bị!

      Mà đối với ‘’ mà , cơ hội chỉ có lần, bỏ lỡ chính là hết hy vọng!

      Rồng lớn vào biển, chỗ nước cạn sao có thể cản trở?

      Mãnh hổ về rừng, ruộng núi sao có thể vừa mắt?

      Cao thủ so chiêu, chiêu đủ để định thắng bại!

      Cứ như vậy lại trải qua ngày chơi đùa, cười , đánh nhau, ồn ào, cuối cùng nhóm bảy người cũng đến trấn gần Thánh Kinh, ở trong này, tất cả hộ vệ người ngựa đều mỗi người vào vị trí riêng của mình, sau khi hóa giải nguy hiểm, mấy người cũng sốt ruột gấp gáp lên đường nửa.

      Bên trong quán trọ, cho dù muốn nhưng Bảo Lam cũng phải lời chia tay rồi.

      "Nhờ có vài vị chăm sóc, đoạn đường này Lam Lam rất vui vẻ, nhưng mà thiên hạ có bữa tiệc nào tàn, ngày mai sau khi vào thành, chúng ta liền phải tách biệt, đêm nay chúng ta thoải mái uống mấy chén !" Bảo Lam khi khái giơ ly rượu lên, uống hơi cạn sạch.

      Lời này xong mấy người đều có chút thương cảm, dọc theo đường , Bảo Lam bướng bỉnh hoạt bát giành được niềm vui của mọi người, chợt nghe phải tách biệt, muốn là tất nhiên, nhưng mà thân phận trở ngại có khác, tất nhiên là thể áp đặt giữ lại .

      "Lam Lam, ngươi tới Thánh Kinh có tính toán gì ? Nếu chỉ là dạo chơi, ngược lại ta có thể cho ngươi chỗ dừng chân!" Băng Tịch biết thân phận mình thể thêm nữa cái gì rồi.

      " dối gạt các vị đại ca, ta là đến đây để tìm kiếm Băng Tinh Lệ !" Bảo Lam thẳng thắn thành khẩn ra , bởi vì tin tưởng.

      Nhưng mà vừa Băng Tinh Lệ xong, sáu người ngồi cùng lộ ra vẻ mặt phòng bị, chẳng qua là thoáng qua trong giây lát, Bảo Lam cũng có chú ý thôi.

      " biết nàng tìm Băng Tinh Lệ làm cái gì? Theo ta được biết, đây chính là quốc bảo của Băng Phách quốc, hơn nửa cũng biến mất khỏi giang hồ từ lâu!" Băng Phong bình tĩnh hỏi, nghe qua có chút ổn nào.

      "Phong lão đại có điều biết, cha của ta bị thương nặng đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, cần phải tìm Băng Tinh Lệ mới có cơ hội chữa khỏi."

      " biết sau khi vào thành làm sao có thể tìm nàng? Đệ dệ của ta có thể tìm nàng dạo chơi!" Băng Phong ngăn chặn Trảm Bạch muốn mở miệng , nhiều năm ăn ý như vậy làm sao Băng Phong lại biết Trảm Bạch là muốn hỏi hoàn cảnh của Bảo Lam chứ? Chẳng qua, trực tiếp hỏi có chút đường đột!

      "Đúng vậy Lam Lam, đem cho ta biết địa chỉ, ta có thời gian tìm ngươi." Băng Tịch hưng phấn mở miệng, nhị ca khá tốt đúng lúc nhắc nhở, bằng mình liền quên chuyện quan trọng như vậy rồi. Tuy ở Thánh Kinh tìm người phải việc khó, nhưng mà như vậy có vẻ có lễ phép , nhị ca là chu đáo!

      "Ngươi có thể tới Thiên Địa tiêu cục tìm ta! . . . Ta có người thân làm việc ở đó, có thể đưa chỗ ở của ta cho ngươi!" Bảo Lam ý thức được bậy lại bổ sung câu, nhưng mà cái này có vẻ giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa ở trước mặt lão hồ ly này. Chẳng qua là nhìn bọn cũng có nghi ngờ cái gì, Bảo Lam lén lút thở phào nhõm!

      Nhưng mà Bảo Lam sớm khai báo bản thân và gia đình ràng rồi !

      Mấy người tiếp tục uống rượu đưa tiễn Bảo Lam, chỉ chốc lát Bảo Lam liền say khướt, đợi Bảo Lam gục sấp xuống Băng Phong ôm nàng trở về phòng , Băng Phong, Băng Tịch cùng bốn huynh đệ Trảm thị khôi phục bộ dáng tinh thần dồi dào, làm sao còn có chút men say nào!

      Im lặng lúc lâu, chỉ có Băng Tịch do dự cẩn thận mở miệng : "Nhị ca, toàn bộ chuyện này liên quan đến Bảo Lam, nên vì cha của nàng mà giận chó đánh mèo lên Lam Lam được ?"
      Aliren, ChrisPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 12 : Đấu tranh vùng vẫy

      Cuộc thảo luận liên quan đến tính mạng của Bảo Lam mọi người bắt đầu kết thúc trong im lặng !

      Có chút thể nên lời, huynh đệ Trảm thị băn khoăn, Băng Phong cùng Băng Tịch suy xét, nhất là trong tình huống hỉnh ảnh của Bảo Lam đối với mọi người là vô cùng tốt, những người có thói quen giết chóc này cũng cách nào chữ "Giết" ra khỏi miệng, chỉ có im lặng chính là tốt nhất cho Bảo Lam, về phần Băng Phong quyết định như thế nào, cũng thể biết được!

      Đêm nay, mây đen vây kín bầu trời, ngay cả trăng sáng cũng nhẫn tâm nhìn hình ảnh tàn nhẫn này mà trốn vào mây đen!

      Quá trình chờ đợi kết quả là vừa đau khổ vừa dày vò, gần như mọi người đều cách nào vào giấc ngủ, sáng sớm ngày mai nhìn thấy Bảo Lam vui vẻ hay là. . . , rốt cuộc số phận của Bảo Lam như thế nào? Băng Phong có thể ra hay ? Có thể có cái gì ngoài ý muốn hay ? Có lẽ tất cả mọi người đều chờ mong xảy ra ngoài ý muốn, chỉ có ngoài ý muốn mới chính là câu trả lời tốt nhất cho Băng Phong và Băng Tịch!

      Nhưng mà, cường đại như Băng Phong cho phép xảy ra ngoài ý muốn sao? Từ ngoài ý muốn này có thể dính dáng tới Băng Phong sao?

      Nghĩ tới đây, nét mặt mọi người -- nặng nề!

      ra Băng Phong cũng muốn!

      Tuy trong mắt Bảo Lam Băng Phong là nam nhân lạnh lùng nghiêm túc, chỉ là Băng Tịch cùng bốn huynh đệ Trảm thị theo Băng Phong mấy năm lại cảm giác được ràng Băng Phong thay đổi! Trảm Bạch rất đúng, hai ngày này Phong chủ tử cười còn nhiều hơn mười năm qua!

      Hơn nửa, bọn cũng phải là người vô ý, làm sao có thể cảm giác được phần kiềm chế của Băng Phong khi ở cùng Bảo Lam! Kiềm chế lạnh lùng của mình để dọa Bảo Lam! Kiềm chế bản tính thích sạch của mình cho phép Bảo Lam cùng ngủ! Kiềm chế lối suy nghĩ trước sau như của mình, suy nghĩ càng thêm có tính người! Như vậy Băng Phong chỉ có tàn khốc mà còn có lòng tốt lại càng hoàn mỹ hơn, hơn nửa là Bảo Lam sáng tạo ra phần hoàn mỹ này!

      Băng Phong, ở ngã tư đường ngươi lựa chọn như thế nào?

      Băng Phong cũng có ở lại phòng mình bao lâu, còn có chuyện quan trong hơn cần làm!

      Đẩy cửa ra, nhìn thấy Bảo Lam xinh đẹp ngủ say, trái tim Băng Phong liền mềm nhũng! Cố gắng bước tới bên giường, nhìn khuôn mặt nhắn vì uống rượu mà đỏ rực tươi cười thỏa mãn, giơ tay lên nhưng cũng cách nào tàn nhẫn ra tay được, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn nhìn, cứ như vậy mà ngơ ngác giơ tay, cứ như vậy mà ngon giấc

      Bảo Lam uống say khướt làm cho toàn thân nóng lên, muốn thoát khỏi cho nên ưm tiếng, Băng Phong còn trong bộ dáng ngẩn người liền bừng tỉnh, nét mặt lliền luống cuống, giống như bị người ta phát chính là hung thủ, mặc dù là có ra tay!

      Cuối cùng Băng Phong vẫn thể cứ ngây ngốc nhìn Bảo Lam, liền đưa tay giúp nàng cởi áo khoác, Bảo Lam giống như vừa tìm được nguồn mát lạnh, hay tay liền gắt gao ôm lấy buông tay, vẻ mặt thỏa mãn!

      Đối mặt với loại tình huống này, Băng Phong lại càng thể ra tay a, muốn hung hăng mà ôm nàng, làm nơi che mưa chắn gió cho nàng!

      Thôi thôi! Dù sao đêm này vẫn là rất dài, cũng phải là chốc lát, để cho nàng hưởng thụ khí tưới mới nhiều chút ! Băng Phong dung túng tìm cái cơ hợp lý cho mình, sau đó cùng nằm ở bên người Bảo Lam, tay dài duỗi ra ôm nàng vào trong lòng, hưởng thụ bộ dáng ngon bình thản của Bao Lam khi ngủ ở trong ngực !

      Nào ngờ, đêm dài lắm mộng!

      Lại qua mấy canh giờ, mặt trời bắt đầu nổi lên bầu trời, nếu Băng Phong ra tay có cơ hôi nửa, hạ quyết tâm hoàn toàn chặt đứt tình cảm nhi nữ của chính mình, hai tròng mắt đột nhiên trở nên tàn ác, cánh tay phải còn ôm nàng, tay trái lại vươn ra hai móng sắc bén mạnh mẽ như chim ưng , chiêu phải trúng con mồi!

      Gần! Gần! Càng gần!

      khóa cổ lại, lại tiếp tục chút là có thể kết thúc!

      ra lần này Băng Phong đặc biệt hi vọng chính mình đột nhiên bị đánh ngất xỉu, đặc biệt hi vọng Băng Tịch tới đẩy mình ra, đặc biệt hi vọng sư huynh của nàng có thể tới đúng lúc ngăn cản mình, cho dù là bất luận là xảy ra khả năng gì, Băng Phong nhất định lập ngừng tay trái của mình lại!

      Chẳng qua trong lúc mấu chốt, ai, chỉ có mình và Bảo Lam!

      Băng Phong chưa bao giờ giống căm ghét mình như lúc này, vừa căm ghét bản thân yếu đuối, vừa căm ghét bản thân tàn nhẫn!

      Nếu có thể tàn nhẫn chút, bàn tay này cũng cảm thấy nặng ngàn cân, chỉ cần nghĩ đến từ bây giờ đời này liền có tồn tại người tên là Bảo Lam, trái tim này cũng sắp ngạt thở rồi ! Đau! Rất đau!

      Nếu có thể yếu đuối chút, tranh đoạt danh lợi, cướp đoạt thiên hạ làm lãng tử thong dong , nhất định cùng Bảo Lam phiêu bạc chân trời, mặt nước dâng lên 3000, ngăn trở thuyền nhanh!

      Đúng vậy! Đúng vậy! cách nào vứt bỏ xưng bá thiên hạ, cũng cách nào vứt bỏ Bảo Lam, chỉ có để mình mình vùng vẫy dày vò trong hoàn cảnh khó khăn này!

      Băng Phong sống hai mươi năm chưa bao giờ gặp qua tình huống này!

      ra, sao lại muốn lấy mạng Bảo Lam chứ? sớm thành thói quen giết chóc, lòng mình sớm vô cảm từng chút theo danh tiếng, đồng thời cũng bị ánh sáng phỉ nhổ!

      Lòng mình lạnh buốt gặp Bảo Lam ở quán rượu, liền khát vọng ánh mặt trời đến, liền khát vọng thân thiết, gần gũi hơn!

      biết trái tim đối với Bảo Lam như thế, từ lúc bắt đầu liền bố trí phòng về tốt bao nhiêu? Nhưng mà chưa bao giờ làm theo!

      còn người có thể đùa với mình, còn người cãi nhau với mình, còn người có thể làm lòng mình thoải mái ! Sau này cũng chỉ có mình mình quanh quẩn trong bóng đêm!

      Cuối cùng là chính mình đưa tang cho mình!

      Ngay lúc Băng Phong chuẩn bị chiêu lấy mạng,

      "Phong!" tiếng gọi theo bản năng, hoàn toàn dập nát tiếng lòng buộc chặt của Băng Phong, cứ như vậy mà bàn tay này dừng lại, tàn ác cũng giảm hơn phân nửa !

      Bảo Lam biết mạng của mình treo lơ lững trở mình lật qua lật lại, tiếp tục thỏa mãn ngủ!

      Bảo Lam! Nàng ta phải làm như thế nào mới tốt?

      Nguyên nhân Băng Phong có thể thành thạo trong ngươi lừa ta gạt, chính bởi vì -- đủ tàn ác!

      Xưa nay muốn làm được việc lớn, thể câu nệ việc !

      Bàn tay lại tích tụ sức mạnh, chuẩn bị tấn công!

      lúc nguy hiểm, "Nhị ca, được!" Băng Tịch nhìn thấy vùng vẫy trong mắt Băng Phong đột nhiên lên tiếng, ngăn động tác lại, bảo vệ mạng của Bảo Lam!

      ra, người đành lòng nhất chỉ sợ là Băng Tịch thôi!

      Khi mới gặp hoạt bát, sau đó đó xảo quyệt, khuôn mặt tươi cười khi đó sớm chinh phục Băng Tịch rồi !

      Từ độc là bằng hữu tốt nhất của Băng Tịch, mặc dù có Băng Phong che chở, bản thân chịu khi dễ gì, nhưng mà Băng Phong luôn luôn bận rộn! Mỗi ngày phải chờ tới đêm khuya, mới có thể gặp mặt ca ca của mình, hai câu liền lại phải ngủ, ở trong mắt Băng Phong, mình vĩnh viễn là hài tử lớn cần phải bảo vệ, Băng Phong cũng là cố gắng đem tốt nhất cho Băng Tịch, nhưng mà lòng tự trọng của Băng Tịch bị tổn thương nghiêm trọng! Mình cần phải là bồi thường vật chất, mà là khẳng định từ ca ca, cho nên luyện công gấp bội, học tập gấp bội, cố gắng gấp bội, là hi vọng có thể cùng ca ca chia sẻ chút, để cho ca ca nghỉ ngơi nhiều chút! Nhưng mà Băng Phong vẫn bận rộn như vậy, thậm chí càng bận rộn hơn!

      Đem toàn bộ độc giấu vào bên trong, bởi vì, muốn để cho ca ca lại tiếp tục làm vỡ nát lòng mình nửa!

      Cho nên càng quý trọng Bảo Lam vừa đánh vừa mắng hơn, càng quý trọng Bảo Lam tin tưởng đối , càng quý trọng Bảo Lam vì thân phận mà quan tâm chính mình!

      Cho nên, sau ba canh giờ đấu tranh ở trong phòng , liền quyết định, nếu bây giờ Bảo Lam vẫn còn thở, mình nguyện ý khiêu chiến cứu Bảo Lam!

      "Nhị ca, được, nên làm như vậy có được ? Chúng ta làm liên lụy tới người vô tôi!" Băng Tịch khẩn cầu.

      "Giao cho đệ, tự lo liệu !"

      Băng Phong để lại câu, liền vội vã ra khỏi phòng, ra vẻ bình tỉnh nhưng đổi lại chân chạy trói chết. . .
      AlirenChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mỗi coment, thanks của các bạn đều là động lực với mình. Cảm ơn các bạn ủng hộ ^^

      ☆, Chương 13 : Kịch giả tình

      Dường như thời tiết hôm nay đặc biệt sáng sủa, nhiệt độ khí đầu tháng sáu cũng đặc biệt làm sảng khoái lòng người!

      Bảo Lam vừa tỉnh ngủ, mở cửa sổ ra nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, hít hơi sâu, hai tay thả lỏng tự nhiên, duỗi thắt lưng, toàn bộ đều rất tốt!

      Bảo Lam vẫn biết tối hôm qua mình trải qua biến đổi bất ngờ như thế nào, cái mạng này tiêu hao rất nhiều sức lực mới giữ đượci!

      Sau khi Bảo Lam rửa mặt chải đầu xong, hào hứng gọi mấy người Băng Phong và Băng Tịch cùng ăn cơm, nhưng mà, sau khi biết được bọn họ trả phòng từ sáng sớm, Bảo Lam nhịn được giọng oán thầm, "Sao lại như vậy, cũng tiếng liền , là! Thôi, có lẽ bọn họ có việc gấp, lần này liền tha cho bọn họ! nghĩ nửa, vẫn là mau chóng vào thành tốt hơn!"

      Cứ như vậy, mình Bảo Lam liền đón ánh mặt trời vào thành!

      Bảo Lam đến trước phân đường ở Thánh Kinh của Thiên Địa tiêu cục, gặp qua đường chủ phân đường Triệu Vũ, sau khi mục đích mình tới đây, Triệu đường chủ cũng là tích cực phối hợp hành động của Bảo Lam, dù sao, mọi người vẫn rất thương vị tiểu công chúa Thiên Địa tiêu cục này.

      "Triệu thúc thúc, theo ý của thúc, chúng ta nên nên tìm kiếm Băng Tinh Lệ này như thế nào?" Bảo Lam khiêm tốn xin vị Triệu Vũ hơn bốn mươi tuổi có khả năng dũng mãnh chỉ dạy!

      "Theo ta thấy, vật này rất quan trọng, khả năng ở trong cung là rất to lớn! Dù sao này cũng được xem là quốc bảo! Nếu như vậy, nhiệm vụ trước mắt là tìm cách tiến cung!" Triệu Vũ hổ là nhân vật làm mưa làm gió ở nơi Thánh Kinh hỗn tạp này, đối với mọi chuyện đều nắm chắc rất chuẩn xác.

      "Vậy làm sao để tiến cung?" Bảo Lam ngại học hỏi kẻ dưới hỏi ý của Triệu Vũ!

      " tại vẫn chưa xác định được tình hình, mạnh mẽ xông vào quá nguy hiểm, tuyệt đối thể thực được ! Nếu như vậy cũng chỉ có thể dùng trí!" Triệu Vũ sờ sờ râu, sâu xa .

      "A...? vậy là Triệu thúc thúc tính trước kỹ càng rồi sao?" Nhìn vẻ mặt tự tin của Triệu Vũ, Bảo Lam khẩn trương vuốt mông ngựa.

      "Ta nghe tháng bảy lịch năm nay có thái tử cùng vài vị hoàng tử tới chỗ của thái phó để học tập văn hóa, chúng ta có thể phái người trà trộn vào phủ thái phó, nếu có thể thân thiết cùng thái tử hoặc là vài vị hoàng tử, vậy chuyện tiến cung tự nhiên khó!" tới chỗ này mặt Bảo Lam lộ ra ý cười.

      "Nhưng mà. . ."

      "Nhưng mà cái gì, thúc mau nha?" Bảo Lam chịu nổi nhất là người nửa, là có thể người ta gấp chết!

      "Nhưng, phái ai , đây chính là điều mấu chốt! thể làm người khác quá chú ý lại cần phải bắt lấy thời cơ, vậy cũng phải là nhân vật đơn giản!"

      Lời này vừa ra, mặt Triệu Vũ là vẻ mặt ngưng trọng, nếu quyết định sai lầm, sai bước chính là thua cả ván cờ a!

      "Đương nhiên là ta !" Bảo Lam kiên định lên tiếng!

      "Đại tiểu thư, chuyện này thể được! Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy làm sao ta ăn với chương môn đây?" Triệu Vũ tuyệt đối phản đối cái đề nghị này! Chuyện này quá nguy hiểm , phải bất đắc dĩ tuyệt đối thể để cho tiểu thư gặp nguy hiểm !

      "Chuyện này liền quyết định như vậy, còn ai làm chuyện này thích hợp hơn ta! Huống chi, ta tới từ núi Thiên Yết, cũng ai biết lai lịch của ta, đối với hành động lần này rất thuận tiện!" Bảo Lam kiên định liếc mắt cái, cho xen vào!

      Cứ như thế, chuyện này được quyết định như vậy, nhưng mà, làm thế nào mới có thể trà trộn vào phủ thái phó chứ?

      Quá trực tiếp nhất định bị thái phó dè dặt hoài nghi , quá kín đáo chỉ sợ thể đạt được mục đích, nên làm ở mức độ nào mới có thể nắm chắc chứ?

      Sau khi trải qua điều tra, hai người phát dường như thái phó là người khe hở, người này làm việc cẩn thận, tính tình cũng được xưng là tứ diện , gần như cách nào ra tay từ người ông ta. Nhưng phu nhân của ông ta tính cách dịu dàng, lòng dạ tốt bụng, quan trọng hơn là ... Tình cảm của hai người vô cùng tốt, cho nên, thái phó phu nhân liền trở thành điểm ra tay của Bảo Lam.

      Sau khi trải qua nhiều lần quyết định của Bảo Lam và Triệu Vũ, cứ như vậy mở ra màn kế hoạch " mưu" !

      Bây giờ mọi chuyền đều sẵn sàng, chỉ chờ gió đông liền hành động!

      Lại là ngày trời trong nắng ấm, loại ngày này ra ngoài dạo chơi là thích hợp nhất, đương nhiên cũng có rất nhiều gia đình lựa chọn làm mối hôn nhân.

      Thái Phó phu nhân dẫn theo hai nha hoàn, ngồi cỗ kiệu chậm rãi xuất phát từ cửa chính phủ thái phó. Trải qua ngày ở bên ngoài, lúc chạng vạng tối, đoàn người của thái phó phu nhân đến vùng ngoại thành, đột nhiên có đám lưu manh xông ra ngăn cản cổ kiệu!

      Lần này phu nhân sợ ngây người! Bảo Lam lại càng sợ ngây người!

      Bọn cướp này từ đâu tới a a a?

      "Bọn cướp" chân chính chúng ta vẫn chưa lên sân khấu a!

      Nhưng mà, nếu trời cũng giúp ta, Bảo Lam ta đây cũng khách khí , đành để cho bọn cướp các ngươi chịu oan ức a!

      "Các ngươi, mấy tên lưu manh này còn mau tránh ra! biết đây là cỗ kiệu của thái phó đại nhân sao? Dám chặn đường, ta thấy các ngươi đây là muốn sống nửa!" Mấy tên kiệu phu bình thường ỷ mạnh hiếp yếu thành quen, cho là đám cướp này dám làm gì, cho nên rất càn rỡ!

      "Thái phó sao? Cho dù ngăn cản cỗ kiệu là thái phó! Lão tử đây cũng xem thường kẻ đó!" Mấy tên cướp vừa nghe kiệu phu miệt thị cũng giận dữ!

      "Các ngươi dám. . . Dám động thử xem, đại nhân chúng ta . . . bỏ qua cho các ngươi!" ràng lộ ra khí thế đủ rồi !

      "Được a, vậy xem trước chút là ai bỏ qua cho ai! Các huynh đệ, lên!"

      Sau khi kiệu phu cùng bọn chúng đàm phán thất bại, bọn cướp này bắt đầu ra tay rồi !

      Mắt thấy xảy ra cảnh này Bảo Lam lại cười đến sáng lạn a! Đánh nhau xong, chỉ sợ các ngươi đánh đến đứng dậy được!

      là trời cũng giúp ta a!

      Hai bên đánh nhau tới phút, đám người kiệu phu ồn ào liền bị thua , lúc này thái phó phu nhân bị ép ra từ trong kiệu, muốn chạy trốn, ai ngờ đối phương người đông thế mạnh, rất nhanh bị bọn chúng bắt được, rất nhanh cướp sạch những thứ đáng gía trong tay phu nhân!

      "Đại ca, nữ nhân kia làm sao bây giờ?"

      "Van xin các ngươi thả ta , các ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều cho các ngươi, chỉ cần tổn thương ta, thế nào cũng được!" Phu nhân gặp nạn lớn cũng chẳng quan tâm đến khí chất gì, mặt mũi gì, chỉ có mạng sống mới chính là đạo lý vững vàng!

      " được, thả nàng trở về, chúng ta nhất định phải chết, thái phó kia cũng dễ chọc, thể để lại sơ hở!" Vẫn là tên cướp dẫn đầu lòng dạ độc ác.

      "Vậy làm sao bây giờ?"

      "Nhổ cỏ tận gốc, nhất định để lại tai họa! Vậy phóng lao phải theo lao, giết!"

      xong, liền lấy ra chủy thủ từ bên hông, chuẩn bị kết thúc!

      Bảo Lam xem náo nhiệt vừa ý, ngươi thể giết nha! Ta còn phải trông cậy vào nàng đấy!

      ở khoảnh khắc chỉ mành treo chuông , "Dừng tay!" Bảo Lam đá cái về hướng tên cướp dẫn đầu! Che chở phu nhân ở sau người, "Có Bảo Lam ta ở đây, ai cũng được đụng đến sợi tóc của nàng!"

      Thái phó phu nhân mới dạo qua vòng từ quỷ môn quan trở về, lập tức thiên ân vạn tạ đối với Bảo Lam a, chỉ cần có thể bình an trở về, nhất định phải cám ơn nha đầu kia tốt!

      "Xú nha đầu, ta xem ngươi đây là muốn chết! Ta tiễn ngươi đoạn đường!" xong, mấy tên cướp liền như ong vỡ tổ nhào lên!

      Bảo Lam có vẻ rất vất vả vừa ứng phó với mấy tên này lại thể làm mình bị thương , chỉ là bị chút vết thương , chỉ là lúc sau, đội quan binh đến gần, mắt thấy vào giọt máu, Bảo Lam ra sức cái, liền vọt tới tên cướp nâng gậy trong cánh tay lên, "xoàng" tiếng, gậy cùng đầu tiếp xúc thân mật cái!

      " nương nương, nghìn vạn lần ngươi được có chuyện gì a!" Phu nhân liền hét lớn rồi !

      Lần này là lo lắng, ngàn vạn lần được xuyên qua lần nửa a!

      Đây là ý nghĩ duy nhất, Bảo Lam liền té xĩu!
      AlirenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :