1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sói tài gái sắc - Phúc Tiểu Thanh (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      SÓI TÀI SẮC
      [​IMG]



      Tác giả: Phúc Tiểu Thanh
      Thể loại: đại
      Số chương: 66
      Editors: Thiên Kết, nhuandong, BB[O]
      Converter: ngocquynh520






      GIỚI THIỆU:

      Tôi có ông chủ cực kỳ khó tính, mỗi ngày niềm vui lớn nhất của ta chính là cần phân biệt thời gian cũng như cần phân biệt địa điểm mà chọc ghẹo tôi. Nhưng có ai biết được, ra ta chính là trai cùng cha lẫn cùng mẹ với tôi.

      Tôi có vị hôn phu lòng dạ sâu xa lường được, niềm vui mỗi ngày của ta chính là đem theo nụ cười mỉa mai đón tôi tan sở. Sau đó, đến trước mặt cha mẹ diễn cảnh vợ chồng son ân ái cùng tôi.

      Trong nhà tôi còn nuôi bé trai ngây thơ thiếu thốn tình cảm của mẹ, nguyện vọng cả đời của chính là leo lên giường của tôi. Mỗi đêm, giống như là ‘chúc ngủ ngon’ lại hỏi ta câu: “Em, nghĩ tới gả cho tôi sao?”

      Mà tôi, chính là người phụ nữ có bộ ngực lớn trong truyền thuyết, nhưng chắc chắn phải là loại bình hoa di động. Mục đích sống của tôi chính là tự tin ưỡn bộ ngực cup C mà mọi người luôn ngưỡng mộ ra nhưng tuyệt đối để người khác gọi mình là bình hoa di động.
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 1:

      Editor: Thiên Kết

      Đây đúng là cuộc thẩm vấn hoang đường nhất trong gần mười năm qua ở Du Lâm.

      Ông chủ lớn của giới kinh doanh là Lâm GiaThịnh, tố cáo con trai độc nhất của mình là Lâm Duệ có ý đồ gây thương tích cho con riêngcủa vợ hai.

      Mà người bị hại danh nghĩa cùng với mẹ của người bị hại lại khẳng định là hề có chuyện này.
      Toàn án nhân dân trung cấp Du Lâm mở cuộcthẩm vấn lần hai---

      “Yên lặng.” Đôi với tiếng bàn tán ngày càng lớn, thẩm phán trưởng thể lêntiếng.

      Ông thay xoay đầu về phía Lâm Gia Thịnh:“Nguyên cáo, ông cùng bị cáo Lâm Duệ cóquan hệ như thế nào?”

      Lâm Gia Thịnh đè nén tức giận trong lòng : “Nó là con trai của tôi.”

      “Ông cùng với người bị hại Tô San có quan hệ như thế nào?”

      Mắt ông ấy nhìn về phía chỗ ngồi của nhân chứng, Hạ Tâm Di, do dự chút rồi : “Tô San là con riêng vợ hai của tôi.”

      cách khác, bị hại với ông có quan hệ máu mủ đúng ?”

      “………..Đúng vậy.”

      Khán phòng to lớn ngập tràn tiếng bàn luận xôn xao của các nhà báo, trong mắt họ khỏihiện lên những tia hưng phấn.

      Hôm nay Lâm Gia Thịnh bởi vì con riêng của vợhai mà đem con ruột của mình kiện lên tòa án,tin tức này rung động cỡ nào nha.

      Trang nhất các báo ngày mai nên viết cái gì nhỉ?

      <Vì muốn có được nụ cười của người đẹp, ông trùm giới kinh doanh từ ngại từ bỏhuyết thống>, <Con trai, con riêng của vợ hai, ai quan trọng hơn?>, <Tình cảm phụ nữ tronghào môn vô cùng mập mờ, còn đangchìm trong sương mù.> từng cái tựa đề đều làmcho người đọc cảm thấy tò mò, những suy nghĩtốt xấu lẫn lộn được những nhà báo kia sắpxếp trong đầu.

      “Yên lặng” Thẩm phán trưởng lần nữa kiên nhẫn mà lên tiếng, đợi đến khi tòa ányên tĩnh trở lại mới tiếp tục hỏi: “Lâm GiaThịnh, ông tố cáo Lâm Duệ cố ý gây thương tích, ông có chứng cứ ?”

      “Tôi rồi, tôi cùng với vợ tận mắt nhìnthấy tên nghịch tử đó đem Tô San dìm trong hồbơi.” Ông ấy dường như có chút mất kiềm chế mà đứng lên, vỗ mặt bàn quát: “Nếu như phải đúng lúc tôi với vợ qua có lẽ con bé chết chìm. có hiểu hay ?”

      “Xin nguyên cáo bình tĩnh chút.” Thẩm phán trưởng cau mày . Ngay sau đó cảnh vệliền qua phía Lâm Gia Thịnh, nhưng họ ngại địa vị xã hội của ông ta mà dám ép buộc.

      Thẩm phán trưởng nhìn về phía chỗ ngồi củanhân chứng, đó là người bị hại trong truyềnthuyết: Tô San. Cảm xúc của lúc này thoải mái giống như dạo chơi, ánh mắt hào hứng quan sát xung quanh, mặt mày vui vẻ.

      Thần phán trưởng yên lặng trong lòng giây.Đây rốt cuộc có phải là người nhà ?

      “Tô San, có đồng ý với những gì nguyên cáo hay ?”

      “Rốt cuộc cũng tới lượt tôi được ?” Tô San đứng lên làm bộ mặt tươi cười mà : “ ra những lời này tôi rất nhiều lần rồi nhưng vì hợp tác với các vị nên tôi ngạinói thêm lần nữa.”

      “Tôi cùng trai, mặc dù tôi chỉ là đứa bé theo mẹ tái giá mà đến nhà ấy ở chung nhưng giữa chúng tôi chung sống rất hòa thuận.”

      “Hôm ấy, tôi nhờ ấy giúp tôi luyện tập nínthở mà thôi. Bởi vì sắp tới tôi có cuộc thi bơi,mà tôi lại muốn đạt được thành tích cao.”

      buông cánh tay xuống, cả khuôn mặt đềutoát lên vẻ vô tội: “Chỉ là nghĩ tới lúc mẹ tôi cùng chú Lâm đột nhiên trở về, vì vậy mớicó trận náo loạn như bây giờ.”

      “Con láo.” Khuôn mặt Lâm Gia Thịnhdường như vặn vẹo , ông ta rất muốnđánh cho Tô San cái cho tỉnh ra.

      Cảnh vệ thấy thế liền hết hồn, vội vàng xông lêngiữ ông ấy lại.

      “San San, rốt cuộc là con sợ cái gì hả?”Ông ta kìm nén cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo liếcnhìn cảnh vệ xung quanh, cắn răng với TôSan: “Con cùng với tên nghiệp chướng Lâm Duệ kia có quan hệ tốt? Con quên mất khi còn bé nó đánh con như thế nào, phải ?”

      Tô San cũng them nhìn Lâm Gia Thịnhmột cái, ngược lại ngẩng đầy nhìn về phíaThẩm phán trưởng thoải mái : “Thẩm phán trưởng, bồi thẩm đoàn, các người cũng thấycha dượng tôi bởi vì quá mẹ thôi cho nên rấtcố chấp mà bảo vệ tôi.”

      “Tôi tin tưởng ở phiên tòa thẩm vấn lần trước,các vị cũng biết trai tôi, cũng hiểu tình hình.”

      mỉm cười nhìn về phía Lâm Duệ, ngẩng đầu lên giống như tất cả các em hãnh diệnvề trai của mình, ràng từng chữ:“ trai tôi là người thanh niên vô cùng ưu tú. Từ nhân phẩm lẫn học vấn của anhấy rất tốt, tính tình kín đáo, trầm ổn, tạiđang học năm nhất đại học, rất được bạn bètrong trường quý.”

      “Từ đến lớn ấy có rất nhiều bằng khen và cúp, lại chưa hề có gây gổ đánh nhau.”

      người như thế làm sao mà đánh em mình được, huống chi là dìm nước tôi? ấy có động cơ gì sao?”

      Thẩm phán là đúng nhưng toàn bộ những người ở bên trong tòa án đều hết sứcđồng ý gật đầu cái.

      Chỉ có Lâm Gia Thịnh vẫn ngồi ở chỗ nguyêncáo, tay đột nhiên hơi nắm lại, quả dở khóc dở cười.

      Được rồi, kẻ đánh người thành học vấn nhân phẩm ưu tú, người cứu người lại trở thành hoangtưởng, cho dù có đổi trắng thay đen cũng khôngcần phải làm quá như vậy chứ?

      Đột nhiên trong mắt ông ấy dường như lên cái gì đó, buông nắm tay ra quay qua nhìn Tô San bằng ánh mắt phức tạp.

      Động cơ, đương nhiên Lâm Duệ có nhưng màLâm Gia Thịnh lại thể ra. Chỉ là ông nghĩ tới tính toán của nha đầu kia.

      Cho tới nay, Tô San luôn dùng bộ dạng ngốcnghếch, xuất trước mặt mọi người. Ông ấylại nghĩ tới, nha đầu này lại có thể cứng cỏi như vậy, cũng có thể coi là……..mạnh mẽ.

      Ai, thôi thôi, trong lòng Lâm Gia Thịnh khẽ thởdài.

      Con cháu tất có phúc của con cháu, nếu như nha đầu này ngốc, con bé nhất định sẽhiểu là mình làm cái gì, cũng nên tự chịu trách nhiệm được rồi.

      Thẩm phán trưởng thấy Lâm Gia Thịnh im lặng, lại hỏi nhân chứng khác--- mẹ của Tô San, cũng chính là mẹ kế của Lâm Duệ.

      Mà đáp án của Hạ Tâm Di so với Tô San cũngkhông khác biệt bao nhiêu.

      Thẩm phán trưởng khẽ thở dài hơi, cái vụ án phiền toái này tới đây có thể kết thúc.

      Ông ta quay đầu lại hỏi Lâm Duệ: “Bị cáo, đối với lời khai của hai nhân chứng có gì cầnphải nữa ?”

      Vừa hỏi, tay của ông ta theo bản năng chạm vào cuốn sổ, chuẩn bị kết án.

      Theo như ông ta, bất luận chân tướng lànhư thế nào, chỉ cần đầu óc Lâm Duệ cóvấn đề, muốn phá hỏng có thể mau chóng thoát tội.

      Yên lặng.

      Nằm ngoài dự tính của mọi người, Lâm Duệ im lặng cúi đầu thấp, lời nào.

      Thanh niên trẻ tuổi Lâm Duệ tay mang còng, mấy ngày nay được rửa mặt, trênkhóe miệng lại có vết rách xem ra ta có chút chật vật, nhưng cũng thể ảnh hưởngđến khí thế ưu nhã tản ra người.

      “Bị cáo, mời trả lời vấn đề vừa nãy.” Thẩm phán trưởng cau mày.

      ‘Chết cũng hối cải.’ Lâm Gia Thịnh trợn mắt nhìn Lâm Duệ cái rồi chửi thầm trong lòng.

      Thái độ ông chỉ tiếc rèn sắt thành thép, ông quay mặt qua nhát mắt với luật sư.

      Luật sư ngừng kêu khổ, nhưng vẫn khôngthể đứng lên: “Thưa quý tòa, tôi có lờimuốn .”

      Giúp đỡ lão gia đối phó tiếu gia, đời nàycòn có cái gì gọi là xui xẻo hơn sao?

      Ông chủ của ta phải lòng muốncon trai của mình mang tội mưu sát ngồi tù, chẳng qua là ông ta muốn dạy dỗ chút mà thôi. Vì vậy việc mình phải làm chính là làm rốiloạn, đem kết quả của bản án kéo dài về sau này.

      Khi được đồng ý của Thẩm phán trưởng, luật sư lấy ra xấp bệnh án.

      “Đây là bệnh án của Tô San tiểu thư. Cho dù bị cáo là vô ý hay cố ý, ta cũng tạo ra thương tổn cho Tô San tiểu thư, hi vọng tòa án có thể cho cái phán quyết công bằng.”

      “Thẩm phán trưởng, tôi cũng có lời muốn .”Tô San giơ tay.

      Sau khi được cho phép, đảo mắt nhìn về phíaluật sư hỏi hơi: “Luật sư Tần, ông có emtrau hay em ? Có bao giờ cùng chơiđùa với họ chưa? Có từng để cho họ bị thương ởđâu chưa?”

      “Hả? Cái gì?” Luật sư Tần hiểu , lời nóinày của Tô San là có ý nghĩa gì.

      Tô San cười mỉa mai, đôi môi đỏ mọng khẽ héra, gằn từng chữ mà hỏi: “Nếu như có, vậy mẹ ông để cho ông chịu tiền cấp cứu hay cho ông vào tù?”

      “Được.” Phía dưới ồn ào lên khoảng, bạn học của Lâm Duệ kích động đứng lên vỗ tay, bọn họ hận thể đứng dậy mà reo hò.

      Lâm Duệ nhìn tới ngón tay út của bàn tay tráithì hơi hơi run lên chút.

      ta chậm rãi mở bàn tay ra, mờ mịt nhìn vàolòng bàn tay mình. Bàn tay lạnh lẽo hề có chút hơi ấm. Làm cho ta có cảm giác bảnthân mình vùng đất xa xôi hẻo lánh.

      Mọi thứ đều có, sống, thậm chí có cả khí. Lâm Duệ cảm thấy hít thở khó khăn, cố gắng thở dốc ra cái.

      Nơi này giống như là vực thẳm, ta chỉ cònnghe thấy tiếng của Tô San vang vọng bên tai mình.

      nghĩ tới, nha đầu khờ khạo kia trong lúc tức giận lại có thể vì ta mà ranhững lời khắc nghiệt như thế,

      Nhưng, tại vì sao chứ?

      Chẳng lẽ bởi vì trước giờ ta vẫn ức hiếp, coithường thậm chí là mấy ngày hôm trước suýt lỡ tay giết ?

      Lâm Duệ chau lông mày, đầu nghiêng về bênphải, vô cùng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này,giống như đây là đề tài nghiên cứu thâmsâu.

      “Yên lặng.” Thẩm phán trưởng nổi gân xanh trán. Ông ta càng ngày càng cảm thấy phiêntòa này giống như trò đùa lớn nhất trongnăm nay ở Du Lâm.

      “Bác bỏ lời trình bảy của luật sư bên nguyêncáo.” Ông ta khoát tay, giọng cũng mang chút bình tĩnh, lần nữa hướng về phía Lâm Duệ lặp lại câu hỏi của mình.

      “Bị cáo, lời của hai người nhân chứng lúc nãy, có thừa nhận ?”

      Lâm Duệ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ nhếch lên, sương mù tản ra trong mắt, giốngnhư bị cách ly bởi tầng ngăn cách, cănbản ta nghe được lời này.

      Gương mặt ta biểu gì liếc nhìn Thẩm phán trưởng rồi lại cúi xuống.
      Tô San trước khi Thẩm phán trưởng nổi giận vội vàng giơ tay : “Xin quý tòa cho phép tôi chuyện với trai mấy câu.”

      Thẩm phán trưởng tỏ vẻ vui nhưng vẫngật đầu cái.

      Tô San rời khỏi ghế của nhân chứng tới bêncạnh ghế của bị cáo, cầm tay của Lâm Duệ lên, ánh mắt chân thành tha thiết.

      , làm sao vậy? Tại sao lại đemsự ra? Chẳng lẽ muốn ngồi tù?”

      ? Lâm Duệ ngẩn người ra, ta chợtcảm thấy có chút buồn cười. Ánh mắt của TôSan như vậy làm cho ta cũng cảm giác nhưmình đúng là người vô tội .

      Nhưng là, hình ảnh ta đem Tô San dìm vàonước vẫn tồn tại rang trong đầu óc, ta thể nào lừa gạt mình xem như đó là mộtgiấc mộng.

      Tô San thấy Lâm Duệ có phản ứng gì lại dùng tay tận lực kéo kéo cánh tay của ta. Thân thể gầy yếu của người thanh niên này vì thế mà cũng đong đưa, giống như bụi trúc sắp đổ gãy. Làm cho những người đến tòa án đều cảm thấy lo lắng.

      “Em hiểu rồi, hồi này chú Lâm làm cho đau lòng, nhưng cũng nên tự giận bản thân mình. còn có em và mẹ nữa mà.”

      thương em cả đời, để choem có cuộc sống buồn lo. Những lời này đều quên sao?”

      Giọng Tô San nghẹn ngào, rưng rưng, vẻ mặtkhổ sở. Quả thực làm cho người nghe đau lòng, rơi lệ.

      có mấy người phụ nữ trung niên lặng lẽ lau nước mắt.

      Cảm nhận được tình cảm hào môn sâu đậm cỡ nào, tình cảm em vô cùng sâu sắc. Đây có thể xem là khuôn mẫu của xã hội.

      Tô San diễn hết sức tỉ mỉ, khiến cho Lâm Duệkhông tự giác mà nhếch khóe miệng lên, bởi vìkhông cẩn thận mà chạm vào vết thương nên nụcười có chút vặn vẹo.

      ta chậm rãi cúi đầu chỉ dùng lượng đểmột mình Tô San nghe được mà giọng hỏi: “Tôi có những lời như vậy sao?”

      Nét mặt Tô San trở nên đau khổ, sau đó dùngtay che miệng nhàng : “Sau này cũng được mà.”

      Lâm Duệ nhìn Tô San lúc lâu rồi ràngtừng chữ: “ nhất định phải hối hận, nhấtđịnh hối hận.”

      Dừng lại chút, ta liền ngồi dậy, mặtđã xuất nụ cười hoàn mỹ.

      “Quý tòa, tôi hoàn toàn đồng ý với lời củaem .”

      Thẩm phán trưởng tuyên bố kết thúc phiên tòa,bị cáo phán vô tội được thả ra, người đến xem vô cùng xúc động vỗ tay, la hét ầm ỹ.

      Lâm Duệ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà cao, giống như đoán trước được tương lai củamình.

      Nửa đời sau của ta đại khái là đều dùng để trả nợ rồi.

      ta muốn tuân theo cái cam kết mà mìnhchưa bao giờ ra--- thương, bảo vệ Tô San đời vui vẻ, vô lo.

      [Cuối cùng cũng có chương 1, hy vọng mọi người ủng hộ nhiệt tình cho nhóm của mình *cúi đầu*]
      yui_9x, Phan Hong Hanhwindlove_9693 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 Mập mờ làm cho người ta lệ rơi đầy mặt

      Ban đầu trận kia làm cho Thẩm phán mở rộng tầm mắt, oanh oanh liệt liệt mở màn, kết thúc lại nhàng lặng lẽ.

      phố có vô số lời đồn đãi.

      Có người , tòa có nhà hòa thuận, cũng chỉ là hồi nở hoa, cuối cùng Lâm Duệ cùng ở chung chỗ với mẹ kế, bị đưa ra khỏi nước.

      Cũng có người , dù sao cũng là máu mủ tình thâm, sau đó Lâm Gia Thịnh hối hận ban đầu đối xử như vậy với Lâm Duệ, cho nên trong cơn giận giữ, đem Tô San sung quân ở vùi núi sâu, khi trở về cả người đầy thương tổn.

      Đối mặt với nghị luận ầm ĩ ở bên ngoài, nhà họ Lâm lại có thái độ an tĩnh khác thường. Qua thời gian dài, mọi người liền chuyển tầm mắt sang chuyện khác.

      Mà tòa án sơ thẩm kia cũng bị treo luôn, tinh quái, cũng bình tĩnh sau chuyện này, lần nữa biến trở về thành Liễu Nguyên bề ngoài bình hoa vô vị tẻ nhạt, làm cho người chung quanh cũng dần dàn chú ý tới nữa.

      Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, chỉ chớp mắt, là bốn năm.

      Bốn năm, từ thanh niên trẻ trung lớn lên thành người đàn ông thành thục.

      Bốn năm, cũng làm cho thiếu nữ ngây thơ lột xác thành người phụ nữ kiều duyên dáng quyến rũ.

      Bốn năm, càng làm cho tâm động lúc ban đầu biến thành nhớ nhung cùng đau đớn sâu tận xương tủy…

      ***

      Lậm thị lần nữa bị chú ý, cũng bởi vì thái tử gia Lâm Duệ về nước, tiếp nhân chức CEO của công ty gia tộc.

      đuổicha của mình lên chức của thái thượng hoàng, trong ba tháng ngắn ngủi, dùng thủ đoạn sấm chớp, nhanh chóng thu phục nguyên lão trong công ty, ở bên ngoài thâu tóm nhân tài mới xuất . Tuổi còn trẻ, thủ đoạn cay độc, người trong nghề khi nghe tới , khỏi biến sắc.

      trong khi bên ngoài tán thưởng đẳng cấp làm việc của Lâm Duệ cao, hoặc là phê phán làm việc quá mức tàn nhẫn, tóm lại là có nhiều cách , nhân vật trong lời bàn tán của mọi người Lâm Duệ tiên sinh, khép lại phần văn kiện cấp bách cuối cùng cần xử lý, thở phào hơi.

      Liếc nhìn Trương Tử Nam theo từ khi xuất ngoại, Lâm Duệ khép hờ mắt, buông bút máy Dupont trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi: “ ấy đâu?”

      Câu hỏi đầu đuôi, nhưng Trương Tử Nam lập tức hiểu.

      Nực cười, nếu là chút tâm tư của lão bản cũng đoán được, làm sao có thể có vị trí ngày hôm nay?

      “Tô San tiểu thư dưới mệnh lệnh của chủ tịch, tới công ty. tại ở tầng mười chờ phỏng vấn.” cung kính .

      “Phỏng vấn?” Sắc mặt Lâm Duệ có chút biến hóa nào, nhưng Trương Tử Nam nhạy cảm nhận ra bất ngờ, liền vội vàng khom người giải thích: “Đây là Tô San tiểu thư kiên trì cầu!”

      mặt của thoáng qua tia rối rắm, do dự : “Tiểu thư , muốn làm từ cơ sở làm lên, cạnh tranh công bằng.”

      “Từ cơ sở làm lên, cạnh trang công bằng?” Lâm Duệ nghiền ngẫm mấy chữ này, ngay sau đó cúi đầu cười. Này đúng là do nha đầu kia .

      rồi, Lâm Gia Thịnh làm sao có thể để khuê nữ bảo bối của ông chịu uất ức. Cho tới nay, là con ruột, mà lại luôn đảm đương nhân vật bé lọ lem.

      Đứng lên, sắc mặt Lâm Duệ phảng phất vui sướng: “Vậy chúng ta… cũng tầng mười ba thị sát tình huống cấp cơ sở thôi!” Dứt lời, liền dẫn đầu ra ngoài.

      Bước chân của nhanh chậm, nhưng biết tại sao, Trương Tử Nam lại nhìn ra ở trong đó có chút vội vàng.

      Đến cho cùng bao nhiêu năm chưa từng thấy qua Lâm Duệ như vậy?

      Từ bốn năm trước, gần như bị trục xuất ra khỏi nước chịu lưu đày ở nước , Lâm Duệ liền thay đổi thành người máy. Có thể lão luyện ưu tú hoàn thành gần như tất cả những nhiệm vụ thể hoàn thành.

      Sau vinh quang và vinh dự, ai chú ý tới, Lâm Duệ bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cũng có người nhớ tới, Lâm Duệ năm nay mới chỉ có 25 tuổi, còn là lứa tuổi nên thoải mái hưởng thụ.

      Đại khái, chỉ có Tô San, mới có thể kích động chút tính tình trẻ con của lão bản ra mà thôi. Trương Tử Nam than thở.

      Chỉ có, Tô San.

      “Tử Nam.” Bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục vui của Lâm Duệ.

      “Oh, tới đây!” Trương Tử Nam vội vàng thu lại suy nghĩ, đáp tiếng, bước nhanh ra ngoài.

      ***

      ----Đại sảnh phỏng vấn tầng mười ba-----

      Nhìn lượt những sinh viên từ các trường đại học nổi danh, nghiên cứu sinh, thậm chí có cả tiến sĩ đắc chí vừa lòng tới, mặt mày xam tro ra, trong lòng Tô San khỏi có chút khẩn trương.

      Mà loại khẩn trương này, lại trực tiếp biểu tay của , oh , phải là tay của Tô Yên bên cạnh.

      Tô Yên, Tô San, tên nghe giống như hai chị em, mà thực tế, tình cảm hai người cũng thân như chị em vậy.

      Có nghe hơn hai năm trước, sân bay Tương Bắc có cố rơi máy bay ?

      sai, hai nương này chính là hai trong số tám người sống sót trong cố đó. Đây chính là tình bạn sinh tử!

      Nhìn chằm chằm hình dáng mỹ lệ của dấu móng tay tay, Tô Yên yên lặng ngửa đầu, lệ rơi đầy mặt.

      Nha nha cái phi, đồng ý tới bồi người chị em này tham gia phỏng vấn, quả nhiên là sai lầm lớn nhất năm nay của !

      thể nhịn được nữa đẩy tay Tô San ra, Tô Yên cắn rằng nghiến lợi giảm thấp thanh : “Cậu thả lỏng cho mình ngay, có cái lông gì? Nếu thực nơi này muốn cậu, cậu hãy cùng mình trở về thành phố Đồng. Cậu trọn chúng công tô yên nào, liền cho cậu vào làm, được ?”

      Tô San ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Yên.

      Chung sống lâu như vậy, rất ràng, Tô Yên phải là người dễ dàng phóng đại lời , nhưng chính bởi vì thế, mới kinh ngạc hơn.

      sớm biết, Tô Yên ở thành phố Đồng có thế lực, hay là , biết ít người có thếlực, nhưng mà phải tới, lại có khí thế đến trình độ này.

      “Người tiếp theo, số 15 Tô San!”

      Tô San hồn du mây, chợt nghe thấy tiếng gọi như vậy ở tiền sảnh, cả người lập tức giật mình cái, có chứt cứng ngắc đứng lên.

      Tô Yên ở sau lưng giọng nắm tay : “Cố gắng lên!”

      Tô San gật đầu cái, vẻ mặt có biểu cảm.

      Vốn điều này có thể rất tàn khốc, nhưng cố tình quay đầu lại đui vào trong lại thuận tay thuận chân, động tác máy móc như cọc gỗ…

      Tô Yên che mặt, ở trong lòng kêu thầm tiếng, đành lòng nhìn lại.

      Cũng trong nháy mắt đó, liền bỏ lỡ, Tô San hít sâu hơi, hơi dừng bước chân sau, mặt mỉm cười lễ nghi như tiểu thư hoàn mỹ.

      Vậy mà, khi được dẫn tới chỗ ngồi chỉ định xong, chỉ nghe mấy vấn đề, mỉm cười của Tô San mơ hồ có khuynh hướng tan vỡ.

      Khóe miệng của khẽ giật giật.

      phải là nơi này tuyển dụng trợ lý đạo diễn sao? Tại sao lại muốn kể cuộc đời của Tô Sĩ Bỉ Á? Hai người này có quan hệ gì sao???

      Mọi người đều biết, A.E cũng chính là công ty gia tộc Lâm thị, chủ yếu bao gồm ba lĩnh vực - sở hữu đất đai, châu báu, điện ảnh và truyền hình quảng cáo.

      Bởi vì phúc lợi của công ty rất tốt, chức vị hút hàng, nhiều nhân tài đều muốn gia nhập công ty liên minh, tìm khắp cũng có phương pháp.

      Cho nên A.E lúc này chỉ muốn tuyển phụ tá đạo diễn tạm thời cũng có nhiều người nộp đơn như vậy. ra phần lớn trong lòng mọi người đều có chủ ý, đơn giản chính là muốn dùng công việc này làm cây cầu, về sau chuyển tới những ngành khác.

      Ai ngờ, cây cầu này cũng phải dễ dàng đạp lên đó như vậy.

      Lại hỏi chút vấn đề về phương diện tài chính, Tô San thủy chung hì hục hì hục, người phụ trách giơ tay lên nhìn đồng hồ, khỏi có chút nhịn được.

      “Được rồi, tiểu thư có thể trở về chờ tin tức.”

      Tô San thầm ở trong lòng thủ thế f*ck, ủ rủ cúi đầu ra ngoài.

      Thấy Tô San ra, Tô Yên vội vàng nghênh đón, mặt lộ vẻ quan tâm rồi lại sợ chỉ tăng thêm áp lực cho .

      “… Như thế nào?”

      Tô San biết nhất định mình bị loại, ngược lại rất rộng lượng.

      buông tay cười : “Còn như thế nào nữa? Ứng tuyển trợ lý đạo diễn, lại muốn trước tiên mình hiểu kinh tế tài chính, giám khảo lỗi thời, thiên về bưng trá rót nước, cộng thêm tố dưỡng văn học giàu có. Căn bản bọn họ phải muốn nhân viên, mà là mèo máy Doraemon.”

      Tô Yên nhìn bộ dạng Tô San giống như bị đả kích quân lính tan rã, cũng hạ giọng điệu, vỗ bả vai của an ủi: “Ai, coi như hết! Cậu chưa nghe qua sao? Hôm nay người lễ tân cũng phải có phong cách đoan trang và kiên định chịu đựng, tích cực trong công việc, và tuân thủ cương vị, ngoại ngữ nghe đọc viết phải ổn, ngôn ngữ trong kịch bản lịch trình cũng phải chuyên nghiệp, làm việc phải uyển chuyển, có kinh nghiệm công tác nhưng số tuổi thể lớn…”

      Vốn lòng Tô San tràn đầy buồn bực, ngược lại bị Tô Yên phô trương đấu võ mồm làm cho vui vẻ.

      “Được rồi được rồi, tài ăn của cậu làm MC đáng tiếc.” kéo tay Tô Yên: “ thôi, chúng ta xuống lầu!”

      “Cậu chờ kết quả à?”

      Tô San khoát tay chặn lại, rất hào phóng mà : “Chờ gì nữa, nhất định là được!”

      Hai cười đùa xuống lầu, mới vừa tới cửa chính, điện thoại của Tô San đột nhiên vang lên.

      “Tôi là Tô San, xin hỏi ngài là?” vội vàng nhận điện thoại, lễ phép hỏi.

      Chốc lát sau, Tô San vẻ mặt cổ quái cup điện thoại, Tô Yên tò mò: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Là điện thoại của người ở bộ phận nhân .”

      Tô Yên hưng phấn nắm lấy tay của : “Cậu trúng tuyển?”

      phải, gọi tất cả mọi người trở lại, phỏng vấn lại lần nữa.” Tô San đáp.

      “Hả… Sặc?” Tô Yên cũng ngơ ngác chút. Mấy chục người đấy, họ cho là học sinh tiểu học hay sao?

      ***

      Chờ Tô San trở lại phỏng vấn, lập tức hiểu, tại sao lại có lần phỏng vấn quỷ dị thứ hai này.

      Người phụ trách chính ngồi ở vị trí trung tâm, viết thành CEO cao nhất của A.E - Lâm Duệ tiên sinh.

      yên lặng cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, căn bản là có thể tiên đoán được.

      Lâm Duệ chậm rãi chuyển tầm mắt, ở trong ánh mắt thẹn thùng hoặc sùng bái của đám sắc nữ mặt đổi sắc, đợi đến khi tìm được bóng dáng Tô San thở phào hơi quan sát nữa.

      Nhìn cái người hận tìm được lỗ để chui xuống kia, Lâm Duệ ngờ cảm thấy tâm tình của mình khá hơn, ngay cả thanh cũng nhàng ít.

      “Hôm nay tôi chỉ hỏi vấn đề.” Khóe miệng của dè dặt cười, trong lúc mọi người mong đợi mà khẩn trương nhìn chăm chú, động tác giống như được quay chậm, từ từ mở miệng.

      “Đó chính là – tôi dị ứng với loại trái cây nào?”

      Mọi người: ………

      [​IMG]
      Last edited: 2/10/14
      Anhdva, B.Cat, Phan Hong Hanh3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 3: CÁI NHÌN PHONG TÌNH

      Kết quả trúng tuyển khỏi cần cũng biết, Tô San và những sinh viên cao trung tài giỏi khác hết sức mù mịt.

      ra cũng biết trong trường hợp này, khi trả lời câu hỏi đó mang lại cho rất nhiều phiền toái, nhưng vẫn đành lòng cự tuyệt lòng tốt của Lâm Duệ.

      Dù rằng phương pháp làm việc của hơi thiếu suy xét.

      Chuyện nên làm cũng làm xong, Lâm Duệ còn thời gian để ở lại nữa. đứng lên, hề do dự, nhìn thẳng chớp mắt về phía Tô San rồi thẳng.

      Mọi người xung quanh cũng tự động lùi về sau mấy bước để tạo thành lối cho Lâm Duệ.

      đến trước mặt Tô San rồi bình tĩnh nhìn . Ánh mắt người đàn ông nóng rực nhưng tuyệt đối chăm chú.

      Ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt tuấn, dáng người cao lớn, thậm chí từ người còn tản ra xa cách nhưng tất cả đều là nét hấp dẫn trí mạng của Lâm Duệ.

      Những người phụ nữ có mặt ở đây vô thức đỏ mặt, họ đều có cảm giác ánh mắt ấy dừng lại người mình.

      Chỉ có Tô San là được tự nhiên. cúi gằm xuống, ho vài tiếng để phá vỡ bầu khí gượng gạo.

      - Chuyện đó… Lâm tổng có gì muốn phân phó ?

      Lâm Duệ hơi nhếch miệng lên, dù gì nhưng trông vẫn hết sức phong lưu.

      Trước mặt bao nhiêu người, chậm rãi nâng tay lên cầm chiếc khăn lụa màu xanh cổ Tô San ra.

      - ! – Tô San ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt hơi ảo não.

      - Đừng nhúc nhích! – Lâm Duệ vẫn hết sức thong thả. Năm ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt cổ Tô San, chỉ trong nháy mắt thắt được nút caravat.

      Lâm Duệ lùi ra sau vài bước nhìn chiếc khăn lụa rồi nở nụ cười hài lòng.

      - Ngoại hình của em thích hợp với kiểu thắt caravat, như vậy có thể trung hòa khí chất của em!

      Tất cả mọi người ở đây có ai hiểu ý tứ trong câu của chứ?

      Tổng giám đốc ràng có ý này rất diêm dúa lòe loẹt cho nên cần phải thêm thắt điều gì đó lịch hơn chút để át .

      Tô San chịu nổi những ánh mắt dán vào người mình, hung hăng trợn mắt nhìn , ý muốn hãy mau ra ngoài.

      Cái người này, hồi khó hiểu, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, sao ra nước ngoài trở về biến thành người như thế này rồi?

      là… chẳng đáng gì cả!

      Đôi mắt giận dữ trừng lên của khiến Lâm Duệ bật cười. Nụ cười của rất tươi như làm tan lớp bông tuyết trắng xóa, xua cao cao tại thượng, nụ cười dạt dào ý xuân, bình dị và gần gũi.

      Bao lâu rồi chưa thấy như vyaaj?

      Đại khái là khoảng hơn bốn năm?

      Đúng là, khuôn mặt này từ đến lớn vẫn giống nhau, chẳng biết quý trọng thời gian gì cả.

      Lâm Duệ thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng rồi lại cao hứng trở lại.

      Dù sao giờ cũng về nước, sau này còn rất nhiều thời gian để ngắm , ngắm tỉ mỉ…

      Lâm Duệ ra ngoài với tâm trạng cực kì tốt, khi lướt qua Tô Yên ở ngoài cửa, đột nhiên dừng bước.

      đánh giá này lượt từ xuống dưới rồi khoanh hai tay vào nhau, hỏi: “ cũng nhận lời mời nên mới đến đây à?”

      - Hả? … - Tô San theo bản năng mở miệng , nhưng còn chưa kịp xong bị Tô Yên cướp lời trước.

      - Sao lại thế được chứ! – Tô Yên nở nụ cười nịnh nọt, khom người với Lâm Duệ. Đôi mắt khéo léo vụt qua tia sáng khác lạ rồi kích động lên tiếng – Tôi ngưỡng mộ A.E từ lâu lắm rồi!

      Đương nhiên, thể đến chuyện của Tô San, JQ của hai người khiến người khác ngưỡng mộ.

      có ánh mắt sáng lấp lánh, giọng cũng hay, lại hết sức nhiệt tình khiến Lâm Duệ hơi nhíu mày lại. Nhưng nghĩ đến Tô San, có bạn đến cùng làm với cũng tốt nên tạm cho qua.

      - Vậy cũng đến làm ! – Vẻ mặt Lâm Duệ có phần lạnh nhạt – Làm trợ lý cho Tô San.

      Trợ lý của trợ lý đạo diễn? Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Duệ thấy ra khỏi cửa.

      Trương Tử Nam cũng chào Tô San tiếng rồi vội đuổi theo.

      ***

      Bởi vì mệnh lệnh của Lâm Duệ nên Tô San và Tô Yên quay về nữa mà lập tức đến tầng 21.

      Trong phim trường, lần đầu tiên Tô San cảm kích Lâm Duệ vì để Tô Yên cùng làm với , nếu biết những ngày tháng sau này của thế nào.

      Những người phụ nữ đều dùng ánh mắt khinh thường đánh giá , còn mấy người đàn ông vô tình ngang qua đều dùng ánh mắt như ngắm con gấu trúc để quan sát . Câu chuyện hôm phỏng vấn của lưu truyền rộng rãi rồi!

      Tô San thể cảm thán, tin tức lại lan truyền nhanh như vậy, đúng là hổ danh ngành quảng cáo.

      Nhân vật trung tâm của tầng 21 nghi ngờ gì nữa chính là đạo diễn nổi tiếng của A.E – Trần gia.

      Trần gia rất có tiếng trong giới đạo diễn, tiếp nhận vô số những bài quảng cáo nổi danh, tuổi trẻ nhưng đoạt được vô số giải thưởng. người như vậy khó tránh khỏi tính tình kêu ngạo và cổ quái.

      Nhưng chính vì loại tính tình này lại hợp ý với Lâm Gia Thịnh nên đãi ngộ của Trần gia rất tốt. Cũng chính vì nguyên nhân này nên dù mới nhậm chức nhưng Lâm Duệ vẫn phải gặp ta, coi như nể mặt nhau.

      Bề ngoài trông Trần gia có nét nữ tính nhưng khi vào cửa vẫn tràn đầy khí thế.

      - trợ lý mới đến chưa? – ta nhìn vòng, tự động coi Tô San là nhân vật tiểu tốt nên bỏ qua.

      A Phỉ vui sướng khi người khác gặp họa, chỉ vào Tô San: “Đạo diễn Trần, chính là ấy”.

      Trần gia lại nhìn Tô San, đánh giá từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu, ánh mắt càng ngày càng mở to. Cuối cùng, ta mới hỏi: “… chính là trợ lý mới của tôi?”

      Tô San rụt cổ lại, bước từng bước rồi thấp giọng : “Vâng, chính là…”

      - Trời ơi! Đùa cái gì vậy? – Trần gia nghiến răng nghiến lợi – Lâm Duệ đùa tôi sao? ta trả thù chuyện lần trước tôi nghe theo ý của ta à? ta lấy việc công báo thù cho việc riêng mà! Tôi tìm ta tính sổ!

      ta gào lên rồi hùng hùng hổ hổ ra ngoài.

      Tô San hoảng sợ, túm lấy cánh tay Trần gia: “Đừng, đạo diễn Trần hãy bình tĩnh lại , thể dựa vào ấn tượng lần gặp mặt đầu tiên mà khẳng định ngay được! Tốt xấu gì cũng phải kiểm tra trong hai ngày chứ…”

      - Tránh ra! Tránh ra! – Trần gia như tránh vi khuẩn, đẩy ra rồi thầm – Sao lại gặp ngay người vừa gặp ôm lấy người khác rồi! biết sau này làm việc chung có bị ta ôm riết nữa…

      Giọng của ta lớn lắm nhưng vẫn khiến cho những người trong studio nghe được.

      Ánh mắt Tô San tối sầm, lửa giận ngày càng bùng lên nhưng mặt vẫn có biểu gì, chỉ yên lặng xem Trần gia.

      Trần gia cũng nhận ra câu vừa rồi của mình hơi quá đáng, có lẽ này cũng đến nỗi nào.

      Nghĩ như vậy, ta dằn lại bản thân rồi bắt đầu đánh giá Tô San.

      Trần gia ngồi thoải mái chiếc ghế sofa nhưng dù ghế có thoải mái thế nào ta cũng ngồi lâu.

      Sau khi hỏi mấy câu hỏi, Trần gia giậm chân, ngón trỏ thon dài như muốn chọc vào mũi Tô San.

      - Này, là cái cọc gỗ à?

      - ! – Tô San thành lắc đầu.

      - phải cọc gỗ mà sao hỏi gì cũng biết ? đúng là &(*^#(*& - ta phun ra tràng tiếng , tiếng pháp và cả tiếng đức, tất nhiên toàn là mấy câu mắng chửi.

      Đợi khi Trần gia mắng xong, A Phỉ mới dè dặt tiến lên, lai lịch của Tô San cho đạo diễn Trần.

      - Cái gì? Sao cơ? – ta cắn chặt răng lại, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận – ta cho rằng phòng của chúng ta là trạm thu hồi phế liệu à?

      - Đạo diễn Trần đứng nóng giận! – A Phỉ thấp giọng khuyên nhủ - Toàn bộ công ty này đều của Lâm gia, tổng giám đốc cho chúng ta miếng cơm chúng ta còn biết làm thế nào nữa? Cùng lắm đợi lát nữa với ngài ấy muốn đổi trợ lý là được.

      ta miệt thị lườm Tô San cái rồi tiếp: “Hà tất phải vì người như vậy mà gây khó dễ cho tổng giám đốc chứ!”

      Trần gia thở phì phò, nghĩ nghĩ lát thấy cũng có lý.

      ta tức giận hỏi Tô San: “Vậy tên là gì? Cái này đừng bảo cũng biết!”

      - Tôi tên là Tô San! – Tô San đàng hoàng đáp lời.

      - Tô San? – Trần gia hơi thất thần rồi lập tức nở nụ cười trào phúng – Đây phải là nghệ danh đấy chứ? – Đúng là tự coi mình là nhân vật cao cấp, còn dám dùng nghệ danh.

      Tô San nở nụ cười nhàn nhạt rồi khẽ cười, câu đầy ý tứ: “ vậy là vậy!”

      Trần gia sa sầm mặt mày.

      Lời của Tô San mới nghe có vẻ cung kính nhưng ngẫm lại giống như... có phần khó chịu.

      - Thôi được rồi! – Mãi sau ta cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, thèm so đo với .

      ta tùy ý chỉ vào chỗ rồi : “Chỗ này là chỗ làm việc của , đừng có lung tung”.

      - Vâng! – Tô San cúi thấp người xuống, mỉm cười đáp. Sau đó, kéo Tô Yên, cố tình bước từng bước về phía ta vừa chỉ.

      Hừ! Gà chính là gà! Nhìn tư thế đứng của Tô San, Trần gia khinh thường bĩu môi.

      ta xoay người lại, về phía sân khấu, nhưng vừa được vài bước thấy có gì đó đúng.

      Nếu Tô San là gà, vậy người ra lệnh cho gà là ta được gọi là gì?

      Tú bà, hay là khách làng chơi?

      - A! Tô San! – Trần gia hét lên tiếng phần nộ chói tai.

      Tầng 21 náo nhiệt từ đây.
      B.Catwindlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 4: Đừng khinh người quá đáng.

      Editor: Thiên Kết

      ngày bận rộn trôi qua rất nhanh. Đợi đến giờ tan làm, tất cả mọi người lại nghẹn họng trân trối nhìn Tô San cùng với Trần Gia Kỳ gây gổ ầm ỹ.

      Mà Tô Yên hài lòng với lần phán đoán này—sinh vật đơn bào, luôn rất dễ chuyện cùng với nhau.

      Tô San lúc đầu rất đau lòng, tại sao lại có người thích bị người khác ngược đãi như thế chứ?

      Bất quá sau này cũng hiểu, đại khái sau mỗi lần bị ngược đãi đều có cảm giác thấy vui vẻ……..

      Trần Gia Kỳ kia cũng tồn tại lâu ở trong đầu , rất nhanh sau đó, bị quấn vào rắc rối khác rồi.

      Rốt cuộc là có nên gọi điện thoại cho Lâm Duệ hay ? Bây giò là sáu giờ rồi, biết ấy xong việc chưa?

      “Ông---“ Điện thoại chợt rung lên, màn hình lên của Lân Duệ, Tô San kinh ngạc, thiếu chút nữa làm đổ ly trà sữa bên cạnh.

      luống cuống chân tay nhận điện thoại: “Alo, xong việc rồi?”

      Đầu kia im lặng lúc, rồi mới vang lên giọng cảm xúc của Lâm Duệ.

      “Em biết là ?”

      “Dĩ nhiên rồi, hắc hắc.” Tô San cười gượng mấy tiếng: “ về nước cũng được ba tháng, dù là bạn bè bình thường cũng biết số điện thoại trong nước của rồi.”

      “Đúng vậy, ba tháng nay nhận được rất nhiều điện thoại của bạn bè.” Lời mang ý nghĩa sâu xa.

      Tô San im lặng. ngốc, hiểu ý của Lâm Duệ.

      danh nghĩa là em của Lâm Duệ, trai về nước, theo lý nên gọi điện thoại hỏi thăm tiếng.

      phải là muốn gọi cuộc điện thoại này, chỉ là tình thế của hai người vốn có chút khó xử. Gọi điện cũng biết nên cái gì.

      Nghe tiếng hít thở quen thuộc, tâm thần Lâm Duệ cũng có chút hoảng hốt.

      cùng với Tô San sống chung mái nhà mười năm. bé dễ thương này, từ lúc nào lại thể phai mờ trong trí nhớ của .

      thích , nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn căm ghét khinh thường tình cảm của chính mình. nên biết, Tô San rất có thể là con riêng của cha , làm sao có thể có ý nghĩ xấu xa với em ruột của mình?

      Được rồi, cho dù Tô San với có quan hệ máu mủ, nhưng mẹ của cũng là hung thủ gián tiếp gây ra cái chết của mẹ , làm sao có thể thích được.

      Tại vì suy nghĩ mâu thuẫn lâu ngày bị đè nén ở trong lòng, Lâm Duệ rốt cuộc nhất thời mất chế, đẩy vào trong hồ bơi.

      Ai ngờ, ý trời trêu người, lúc làm việc xấu xa, chợt giật mình, cái gì mà em ruột, cái gì mà con của hung thủ hại mẹ, tất cả chỉ là phán đoán sai sót của mình .

      ân hận xót xa đến gần như suy sụp, chỉ muốn được tù để tìm kiếm giải thoát.

      Kỳ lạ………Tô San lại lần nữa xuất .

      Vì muốn cứu khỏi tội danh mưu sát, gỡ bỏ lớp ngụy trang ngốc nghếch của ngày xưa, đứng ở chỗ của nhân chứng, mạnh mẽ mà .

      vô tội và được phóng thích, lại bị đưa ra nước ngoài, thế nhưng đó, thời gian cùng với khoảng cách địa lý cũng thể nào xóa nhòa hình bóng của .

      buông tay, tuyệt đối .

      Lâm Duệ nhắm mắt lại, cất lên giọng ôn hòa.

      “San San, em ở đâu?”

      Giọng của Lâm Duệ đột nhiên thay đổi trở nên ấm áp như vậy làm cho Tô San có chút sững sờ, mất vài giây mới kịp phản ứng: “À, em ở phòng ăn của nhân viên.”

      “Ăn cơm chưa?”

      “Chưa ăn.” Tôn San cười cười: “Ở chỗ này ăn cho tiện, đỡ tốn công về nhà nấu nướng.”

      Lâm Duệ biết hai năm trước Tô San dọn ra ngoài ở, mà tại chính bản thân cũng ỏ bên ngoài, nên cũng hỏi nhiều, chỉ : “Vậy tốt, xuống cùng ăn với em.”

      “Hả?” Tô San cuống quýt lắc đầu, ngay sau đó liền nhớ ra là Lâm Duệ có nhìn thấy, liền lên tiếng từ chối: “Đừng, đừng, ở đây có rất nhiều đồng nghiệp đấy.”

      Lâm Duệ nhíu mày: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn được ?”

      Tô San liếc nhìn Tô Yên ngồi đối diện: “Nhưng………bạn em cũng ở đây.”

      Tô Yên nãy giờ ngồi dỏng lỗ tai lên thám thính, nghe thấy như vậy, lập tức vung tay lên: “ sao, sao, có hẹn cứ , đừng để ý đến mình.”

      Bởi vì được khuyến khích của Tô Yên cùng với dụ dỗ của Lâm Duệ, Tô San cứ như vậy mà lên thuyền giặc. đúng, là xe của giặc.

      Ngồi vào chiếc Land Rover, chiếc xe chậm rãi chạy . Tô San tự chủ mà quay đầu qua, lặng lẽ quan sát Lâm Duệ ở bên cạnh.

      cao gầy, đường cong khuôn mặt hồi xưa hình như cũng trở nên góc cạnh hơn rồi.

      Mấy năm nay sống mình, chắc hẳn cũng trải qua rất nhiều vất vả rồi……
      “Em nhìn cái gì vậy?” Lâm Duệ lợi dụng lúc đèn đỏ, đột nhiên quay đầu qua, nhìn thẳng vào tầm mắt của Tô San.

      có gì, có gì.” Tôn San liền quay đầu về. Nhìn lén quả nhiên bị bắt tại trận, khỏi có chút ngượng ngùng.

      “À, đúng rồi sao lại đổi xe?” cười ha hả : “Buổi chiều phải lái chiếc xe màu trắng sao? Xe kia rất đẹp mắt.”

      “Màu trắng?” Lâm Duệ nhớ lại, hỏi : “Bentley?”

      Tô San sờ sờ lỗ tai, vẻ mặt nghi hoặc, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ bởi vì hành động này làm cho thành mấy phần trẻ con, đáng .

      “Em lắm. biết, em am hiểu về xe mà.” thành đáp.

      “Cái đó chính là Bentley.” Lâm Duệ cười. Nụ cười này làm cho cả khuôn mặt của trở nên nhu hòa rất nhiều. Tầng sương mỏng xung quanh người cũng nhạt ít.

      “Nếu phải là người có tiền, ai dám Bentley?” hỏi: “Sao vậy? Em thích chiếc xe kia?”

      “Ừ.” Hai mắt Tô San tỏa sáng: “Cảm giác giống như chiếc xe hồi trước thầy giáo Vương dạy em chạy xe, rất đẹp.”

      Bàn tay cầm lái của Lâm Duệ, mất tự nhiên mà run lên cái.

      Thầy giáo Vương? Chiếc xe………..QQ* màu vàng?

      Lâm Duệ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
      “Có phải trong mắt em tất cả những cái xe có bốn bánh đều giống như nhau?”

      Nghe Lâm Duệ lời chế nhạo, Tô San nghiêng đầu suy nghĩ chút, dùng bộ dáng phớt lờ đáp: “Chúng đều là xe. Lâm Duệ tiên sinh, kỳ thị là tốt.”

      Lâm Duệ bật cười.

      Lâm Duệ công tử cố thể vẻ thân thiện, quan hệ của hai người rang kéo lại gần ít. Cho nên, khi Tô San theo Lâm Duệ vào quán ăn Nam Hồ biết trời cao đất rộng mà đùa với rồi.

      nghĩ tới, dẫn em tới đây. Hơn bốn năm ăn bò bít tết, chợt tới ăn bún gạo, có phải hệ tiêu hóa của được tốt?”

      Lâm Duệ có lên tiếng, chỉ cười giống như cười giương đôi mắt xếch xinh đẹp lên, Tô San cảm thấy sợ liền im lặng lập tức.

      , cảm giác của Tô San với Lâm Duệ rất phức tạp.

      Nhiều nhất trong đó tất nhiên là sợ hãi.

      Lúc còn , khí rất nặng, tính tình hung dữ nhưng lại có bộ dạng rất đẹp. Thỉnh thoảng gặp vào ban đêm, nhìn rất giống ma cà rồng. Chỉ cần nhe răng nanh ra là người khác còn hài cốt.

      Vậy mà khi ở chung, liền ở chung tới mười năm, ở chung riết thành thói quen.

      Trong lúc như này, bị mắng mấy câu xem như còn là , thỉnh thoảng có thể còn bị ăn vài cái đánh.

      Cho đến…………bốn năm trước………..

      Ngày hôm ấy, Lâm Duệ dùng khuôn mặt ngọt ngào gọi . Tô San lúc ấy ngây ngốc, trái tim kích động cũng muốn nhảy ra ngoài. Trong đầu này chỉ có suy nghĩ---đưa tay ra xua tan mây mù để thấy ánh trăng.

      Chỉ tiếc, cuộc sống phải là phim, Tô San chưa bao giờ là may mắn, mà lúc này xuất trước mặt phải là là nam chính tỉnh ngộ nhận thức được sai lầm của mình, mà chính mà ‘ma quỷ’ biến hình trong đêm trăng tròn.

      Giật mình cái, hồ bơi lạnh lẽo, cảm giác hít thở thông, còn có tiếng nghiên răng ken két của người con trai chết ’, từng chữ từng chữ lọt vào trong đầu . Bể tan tành giống như thủy tinh, từng mảnh nhàng vào da thịt , làm cho đau nhưng lại thể thoát.

      Tô San chợt nhắm mắt lại, giống như theo đuổi cái gì đó, cố gắng dùng sức lắc đầu cái, mở mắt là nhìn thấy Lâm Duệ nhìn mình với ánh mắt tò mò.

      Ánh mắt sáng ngời kia, cùng với cặp mắt tràn đầy thù hận của năm đó rất giống nhau. Tô San giật mình cái, mặt ra vẻ hoản sợ, lùi về sau bước, nhưng đợi lùi đến bước thứ hai, cánh tay liền duỗi ra, nắm chặt lấy tay . Năm ngón tay đan xen vào nhau, hề có khe hở nào.

      kịp để phản kháng, bị dắt vào gian phòng bao.

      Sau hồi trời đất quay cuồng, cánh cửa bị đóng lại. Tô San cũng bị đặt xuống chỗ ngồi.

      Trong mắt Lâm Duệ thoáng lên ý cười, hai tay chống lấy hai bên Tô San, cúi đầu tiến sát lại , nhưng cũng có ý để cho rời .

      bàn tay như có như chạm vào gò má trơn bóng của Tô San, giống như tất cả những người thế giới vậy, động tác thể thương cưng chiều, nhưng giọng lại cố tình mang chút quan tâm.

      “Em suy nghĩ gì vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như thế?”

      Lòng bàn tay Lâm Duệ rất ấm, nhưng đầu những ngón tay lại rất lạnh. Cảm giác này giống hệt như lưỡi rắn, Tô San cảm thấy dịu dàng, ngược lại làm cho cảm thấy hoảng sợ.

      Trong mũi là mùi hương nước hoax a lạ của đàn ông. Mùi hương đó bao quanh , quanh . Muốn trốn cũng thoát, chỉ còn biết đắm chìm trong đó.

      “Mặc kệ , …. buông em ra.” Tô San cố hết sức la lên. Nhưng lại thể nào lớn được, giọng của giống như tiếng mỗi vo ve, hề có chút uy hiếp nào.

      Lâm Duệ vẫn nhúc nhích.

      Thân thể cứng ngắc, hoàn toàn có thể cảm nhận được.

      Ánh mắt tối sầm lại.

      Đây là ý gì?

      Khẩn trương? Sợ? Còn là……..chán ghét?

      Hai chữ đó xẹt qua đầu, làm cho sắc mặt Lâm Duệ vốn có thay đổi nhưng đáy mắt cũng lên từng đợt song ngầm mãnh liệt.

      để ý tới cảnh cáo của tô San, ngược lại giống như muốn khiêu khích , chậm rãi đem khuôn mặt tiến sát về phía Tô San.

      Tô San khỏi co rúm người lại.

      Ánh mắt Lâm Duệ mang theo tia ánh sáng kỳ dị. Hấp dẫn, nguy hiểm, làm cho dám nhìn thẳng. Hơi thở nặng nề của phả lên làn da , khiến cho Tô San run rẩy.

      Trong lòng hò hét loạn cả lên, là mừng hay còn là căm hận.

      chỉ biết. phía trước cái động có quang cảnh đẹp đẽ, muốn hấp dẫn nhảy vào. Nhưng chỉ cần tiến thêm bước nữa, cái chờ đợi là thịt nát xương tan.

      , muốn.

      Giống như là bản năng, Tô San đột nhiên giơ tay lên, khuôn mặt ra vẻ hung dữ, cả người đều tản ra hơi thở cảnh giác.

      khắc kia, Lâm Duệ cho là Tô San cho mình cái tát.

      Nhưng mà có.

      chỉ đẩy cánh tay Lâm Duệ, từ bên trong chui ra.

      Đứng dựa lưng vào vách tường, Tô San thở hổn hển, khóe mắt lóe lên ánh sáng đề phòng.

      “Lâm Duệ, …… đừng có ăn hiết người quá đáng.”

      Lâm Duệ cúi đầu nhìn cánh tay buông xuống của mình, chậm rãi xoay người, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc nhìn , gì.

      Gò má được chạm chổ tinh tế. Môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lẽo làm cho người khác nhìn thấy.

      Trong nhất thời, cả gian phòng chỉ có thể nghe thấy hơi thở của hai người.

      *QQ: là hãng xe bình dân ở Trung Quốc.
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      Nữ Lâmwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :