1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Hoa rực rỡ - An Tư Nguyên(Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tác phẩm

      PHỒN HOA RỰC RỠ
      [​IMG]

      Tác giả: An Tư Nguyên

      Thể loại: Ngôn tình đô thị, duyên trời định

      Số chương: 15 + 1kết thúc

      Converter: Ngocquynh520​

      Edit: TieuKhang (DĐLQĐ)

      Poster: mèo mỡ
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Làm eBook: banglangtrang123 & @wjuliet43






      Giới thiệu:
      Edit: TieuKhang​

      Đây là câu chuyện tình nho rất đỗi bình thường, cốt truyện với nhiều tình tiết vui nhộn, cũng lắm mưu rối rắm linh tinh. đến cùng, nó vẫn hết sức bình thường, các bạn cảm thấy hứng thú hãy ghé vào xem chút ^^

      Khi tình gặp phải thực tế, chúng ta nên lựa chọn bánh bao hay là tình ? Hay đánh cuộc lần, hoặc bao gồm cả hai?


      Editor (TieuKhang): Truyện nhàng, lời văn hài hước, nữ 9 là mẫu người trầm tính, ít , nhát trai nhưng cũng hơi mê trai Nam 9 lầm lì, bá đạo, có vô số kinh nghiệm trong tình , tình trường nhưng khi gặp phải nữ 9 cũng trở nên mụ mị khó đỡ….Và hình như là….truyện này có thịt….thông báo trước để tránh những bé chưa đủ tuổi lầm đường lỡ bước…. Vì là truyện ngắn, nên tình tiết diễn ra hơi nhanh, nhưng để giải trí cũng okay Hy vọng các bạn thích ^^
      Last edited: 3/11/14
      tart_trungChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @banglangtrang123 : Nàng quăng mấy chương cho có khí , để cái văn án (mà cũng biết nội dung luôn) làm mình rất chi là tò mò tò mò :yoyo17::yoyo17::yoyo17::yoyo17::yoyo17:
      vulinh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1
      Edit: TieuKhang
      Mẹ : “Lam Lam gọi điện cho con, là có người bạn của tụi con sắp du học, con bé đó mở tiệc chia tay, kêu con đừng ru rú ở nhà nữa, chơi cho vui. Con đấy, nên tiếp xúc với nhiều người chút, đừng ăn mặc như trẻ con nữa. Bộ quần áo mấy ngày trước mẹ mua cho con để mặc phỏng vấn đâu rồi? Mặc nó ....."

      Diêu Lam chính là bạn chơi từ đến lớn với Phồn Hoa. Phụ huynh hai gia đình cũng thường qua lại làm ăn với nhau, khiến cho tình cảm càng thêm thân thiết.

      Cũng chính vì thế, Lam Lam luôn có đủ cách để đối phó với người đầy mùi “trạch” như Phồn Hoa, biết thích xã giao, bèn dứt khoát nhờ tới mẹ để thuyết phục.

      "Con có nghe mẹ hay , nghe bác Diêu gần đây Lam Lam chơi rất thân với Kiều Cẩm. Lát nữa nếu Kiều Cẩm cũng có ở đó, con được để ý tới nó, nó là thằng nhóc lưu manh, chuyện với nó bị mang thai!"

      người tên là Kiều Cẩm, là tiểu lưu manh, chuyện với ta mang thai.

      Cho đến khi Phồn Hoa ra cửa, mẹ Nhan vẫn còn ba lần năm lượt dăn dò những lời này, khiến muốn nhớ cũng khó.

      Cho nên, rất căng thẳng, mặc dù những ở độ tuổi của phải thường hay đến những nơi ca hát như KTV.

      Sau khi bước vào phòng được bao sẵn, liền cảm thấy ngột ngạt khó chịu, khép nép ngồi im lặng ở trong góc, kéo chặt áo khoác, ngồi hồi biết làm gì đành dùng việc uống nước để tránh nhàm chán.

      Trong lúc đó cũng có mấy nam sinh lạ mặt đến bắt chuyện, nhưng chưa được hai câu mất hết hứng thú mà bỏ .

      Có lẽ nhìn ra buồn chán, Diêu Lam chọn xong bài hát rồi tiến sát đến bên cạnhthân mật ôm lấy , thần thần bí bí : " lát nữa Hứa Tố cũng đến."

      "Cái....Cái gì?"Phồn Hoa nh ạy cảm đẩy ra, có vẻ rất khẩn trương.

      "Mình thề, tuyệt đối phải cố ý." Diêu Lam rất nghiêm túcgiơ tay lên ra dáng ‘Kẻ sĩ có thể chết, nhưng thể chịu oan’, "Cũng biết tên ngu ngốc nào thông báo cho cậu ta. Nhưng cậu yên tâm, mình cho cậu thuê miễn phí người đàn ông, để cậu ta tức chết!"

      "Hả?Cho thuê đàn ông?"Đây là trò xiếc gì à.

      "Đúng vậy....Đến đây đến đây, để mình giới thiệu hai người với nhau trước." xong, cười rạng rỡ ngoắc tayvới người đàn ông vừa vào phòng, "Kiều Cẩm, bên này bên này."

      Cái tên này, khiến trong đầu Phồn Hoatheo phản xạ vang lên lời cảnh báo của mẹ trước khi ra khỏi cửa.

      Nhưng cũng bởi vì lời cảnh báo được nhấn mạnh nhiều lần kia, ngược lại càng khiến chú ý tới người đàn ông tên Kiều Cẩm hơn.

      Hoàn toàn khác xa với tưởng tượng, ta nhuộm tóc màu mè, miệng ngậm thuốc lá, mặc áo quần hoa văn quằn quện, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.Trái lại....Ừm, rất nhàng khoan khoái.Áo T-shirt màu đen bình thường, quần ka ki màu xám đậm, mày đậm mắt xếch.Mái tóc lòa xòa rủ xuống che mất vẻ biếng nhác gương mặt, quả có chút lưu manh, nhưng so với "Tiểu lưu manh" trong miệng của mẹ vẫn còn khác khá xa. cách công bằng, rất đẹp trai, đẹp đến nỗi khiến cho người khác nhìn thể rời mắt được.

      Sau khi nhìn thấy Diêu Lam, ràng thở hắt ra, trong mắt có vẻ trách móc, "Có chuyện gì mà tìm gấp như vậy, còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì nữa chứ."

      "Đúng là có chuyện mà, chị em tốt của em xảy ra chuyện cũng đồng nghĩa với em gặp chuyện chứ sao."Diêu Lamdí dỏm nhăn nhăn mũi, vẻ mặt ăn vạ.

      Đợisau khi Kiều Cẩm ngồi xuống cạnh , lẻn lẻn đứng dậy vòng qua bên cạnh Phồn Hoa, cố ý để cho hai người ngồi gần nhau, ôm Phồn Hoa giải thích: "Này, giúp đỡ em chút, giúp em chăm sóc ấy tốt, thế nào là chăm sóc hiểu chứ? Bạn trai trước của cậu ấy muốn dẫn bạn tại đến ra oai với cậu ấy đấy."

      "Hử?"Tiếng hử phát ra từ cổ họng, chất giọng từ tính dễ nghe, nhưng lại lộ vẻ vui.

      Phồn Hoa cúi thấp đầu, lén lút nhìn trộm , sau khi bắt gặp ánh mắt quan sát của hoảng hốt cụp mắt xuống, gò má bất giác đỏ lên.

      "Nè, thái độ của vậy là sao hả? phải ngay cả chút việc này cũng chịu giúp chứ."

      "Em biết rất bận sao?Cố ý gọi tới, chỉ vì muốn ghán ghép làm cái chuyện vô bổ này?" nheo đôi mắt xếch lại, đôi môi dưới sống mũi cao thẳng khẽ nhếch lên, nghiêng mắt nhìn thoáng qua Phồn Hoa, trong ánh mắt giấu vẻ giễu cợt.

      Từ trước tới nay Kiều Cẩm đều có cảm tình với những nhút nhát, hơn nữa đối phương còn là người biết lo cho thân mình, chỉ biết dồn tâm tư vào việc dùng chiêu trò mánh khóe.Thay vì tìm đàn ông đến giúp mình diễn tiết mục kêu gào nhàm chán, sao ta về mà xem kỹ lại xem mình thiếu sót chỗ nào? Xemcách ăn mặc quê mùa của ta kìa, thời đại nào rồi, cònai mặc áo sơ mi ngắn tayphồng phối với quần tây ống thẳng đến KTV? Chỉ có mái tóc là coi được, đen nhánh óng ả, thế nhưng lạiquấn thành cục xấu xí đến mức thể hình dung, nhìn cực kỳ già dặn. Chướng mắt nhất là, mũi còn mang cặp kính....Làm ơn , bộ ta biết đời này có cái phát minh gọi là kính áp tròng hay sao?

      Bầu khí vô cùng lúng túng, cái nhìn đánh giá kèm theo giọng mỉa mai của khiến Phồn Hoa tự biết bản thân mình mà lui về phía sau, thay vì chờ người ta nhục nhã dè bĩu, thà tự biết điều chút, "......... bận cứ làm việc của mình , ngại quá, Lam Lam hiểu lầm rồi, tôi cầnngười chăm sóc tôi đâu....."

      "Gì chứ, Hứa Tố cậu ta....." Diêu Lam cũng chẳng thèm để tâm đến vẻ khó chịu của Kiều Cẩm, vẫn cố chấp muốn giúp Phồn Hoa xả cơn giận này.

      Chỉ là mới nghĩ trong đầu xem phải gì, bị tiếng chào hỏi trong phòng cắt đứt, "Hứa Đại Tài Tử, rốt cuộc cũng tới rồi, thiệt là ngàn tiếng hô vạn tiếng gọi mới xuất nha. Lần nào hẹn cậu ra ngoài chơi cũng vậy, đều thích ra mắt vào phút cuối."

      thanh nhạo báng khiến Phồn Hoa hốt hoảng ngẩng đầu lên, từ bản năng phái nữ, trực giác đầu tiên của phải là quan sát Hứa Tố, mà nhìn về phía chủ nhân của bàn tay ta nắm chặt trong lòng bàn tay.

      Đó là rất có nét quyến rũ, dáng người thướt tha, vô cùng xinh đẹp. Ăn mặc cũng rất thời trang, áo ba lỗ phối với hai chân thon dài mặc quần màu chì thịnh hành nay.

      Trong khi Phồn Hoa đánh giá ta,Hứa Tố cũng chào hỏi mọi người xong, ánh mắt nhạy bén nhanh chóng tìm được bạn cũ của mình giữa đám đông, “Em cũng ở đây sao, lâu gặp, oh… Em vẫn giống như xưa.”

      Vừa , ta vừa liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Phồn Hoa, khóe môi chứa nụ cười trào phúng, nghiêng người ghé sang gì đó với bên cạnh. kia nhìn về phía Phồn Hoa, hai tròng mắt đeo kính áp tròng màu tro lên vẻ khiêu khích, lúc sau, biết vì cái gì mà hai người cười sặc sụa.

      “Mình… Hay là mình trước đây…” Phồn Hoa chỉ biết làm chuyện duy nhất đó là trốn tránh.

      “Cậu…” Phẫn nộ đau xót vì biết tranh giành, đây là lời duy nhất có thể hình dung hết được tâm tình lúc này của Diêu Lam. vừa định ngăn Phồn Hoa lại cho phép bạn mình làm kẻ chạy trốn, có người vượt lên nhanh hơn bước.

      “Ngồi xuống.” Tiếng ra lệnh rất bá đạo vang lên từ miệng Kiều Cẩm ngồi cạnh Phồn Hoa.

      sững sờ, đâm lao phải theo lao, đứng cũng được, ngồi cũng xong, thân thể nửa đứng nửa ngồi, lúng túng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Giờ phút này điều nghĩ phải là Hứa Tố thấy thế nào? Có phải bỏ là lựa chọn chính xác nhất ? Mà tại sao có người ngang ngược hiểu chuyện khi tức giận cũng có thể đẹp trai như vậy.

      coi ai ra gì, thu hồi bộ dáng đáng ghét bỏ từ đầu đến chân lúc ban nãy, khóe miệng nâng lên, ý cười nhàng khiến cho cặp mắt càng thêm mê hoặc, “Ngoan, nghe lời.”

      Ba chữ ít ỏi, nhưng lại giống như câu thần chú chứa sức mạnh mê hoặc, thậm chí ngay cả Phồn Hoa cũng ảo giác cho là người đàn ông trước mặt là người quen biết trong thời gian dài. Thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn ba, bốn tuổi, sao lại có khí chất khiến người khác khỏi yên lòng? Loại khí chất này phải chỉ có những người đàn ông lớn tuổi thành công trong nghiệp mới có hay sao?

      Vẫn chìm trong cõi tiên, lon bia lạnh thấu xương từ trong tay chợt trượt vào lòng bàn tay của , lấy dũng khí nhìn thẳng , chớp mắt biết làm thế nào.

      “Uống chút, nghe cồn có thể bớt căng thẳng.”

      “Thiệt, thiệt hả?”

      “Tôi chỉ nghe , cho nên muốn bắt em làm thí nghiệm.”

      “Hì hì…” Phồn Hoa cúi đầu cười, mang theo chút lòng hiếu kỳ, nhấp ngụm bia trong tay, trong hơi thở xen lẫn mùi hương của là mùi dầu gội Hải Phi Thi.

      Đây là lần đầu tiên uống bia, vừa đắng vừa chát, ngờ tới tửu lượng của mình lại kém đến vậy, mới hớp say rồi ư? Nếu tại sao lại đỏ mặt, tim đập rộn ràng thế này?

      “Thế nào, đỡ chưa?”

      Phồn Hoa chép miệng vài cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Chẳng những giảm bớt căng thẳng, ngược lại… càng rối loạn hơn.

      “Vậy uống thêm chút nữa.” xong, như trò đùa dai, tự tay đưa bia đến miệng .

      Đầu ngón tay của rất lạnh, phủ lên đốt ngón tay của Phồn Hoa, đụng chạm rất lại mang đến hiệu quả như điện giật, cảm giác này chưa từng trải nghiệm. Vì che giấu lúng túng, nghe lời há miệng nuốt ực vài ngụm lớn.

      Hình như có chút tác dụng phải, dần dần, quên trong phòng có Hứa Tố, quên rất nhiều việc, ý thức được mà nốc hết lon này đến lon khác, uống đến phát nghiện.

      lon lại lon, hơi men dần có tác dụng, lần đầu tiên buông thả bản thân sảng khoái với men bia, khiến Phồn Hoa rất thoải mái. bắt đầu nhiều hơn, gò má đỏ hồng, lôi kéo Kiều Cẩm đủ chuyện trời nam đất bắc, nội dung hỗn loạn chẳng hạn như xe điện có đường ray.

      Lại lần nữa, đáy lòng thầm bác bỏ lời của mẹ già đại nhân, người đàn ông này tuyệt đối phải là tên nhóc lưu manh, có lực hấp dẫn hơn nhiều so với bất kỳ người đàn ông nào mà từng gặp qua.

      Nhưng cuối cùng loáng thoáng nghe thấy tiếng thầm từ bên cạnh truyền đến…

      “Quả nhiên, đời này nào mà Kiều Cẩm giải quyết được, chẳng lẽ sau đó cả hai người họ thẳng tới khách sạn?”

      “Đừng nhảm, cẩn thận mình đánh cậu đó. Phồn Hoa nhà chúng ta phải như kiểu mấy tùy tiện mà ấy hay tiếp xúc đâu!” Hình như là Lam Lam tranh cãi giúp .

      “Biết rồi biết rồi, nhìn qua giống như ngoan ngoãn nha, ràng phải kiểu Kiều Cẩm thích, chẳng lẽ vì theo đuổi cậu mà đúng là chuyện gì ta cũng sẵn sàng làm. Thành , ta cũng tệ lắm à… Cậu cân nhắc lại xem sao.”

      ấy muốn theo đuổi mình khi nào?”

      “Còn cần phải sao, người có mắt đều nhìn thấy. Nếu đàn ông có ý đồ với phụ nữ, tại sao phải đối xử tốt với người ta.”

      “Xì, cho dù là vậy nhưng loại đàn ông có tiếng xấu này mình cũng dám nghĩ tới.”

      “Đàn ông xấu cũng có tình chân chứ bộ.”

      “Vậy cũng nhất định phải là mình.”
      Last edited: 2/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2

      Xì, chỉ là tên đàn ông cặn bã, có tư cách gì để so với chứ?

      Cho dù như thế, cũng có nghĩa là bằng lòng dây dưa với chui ra từ trong cổ mộ này, cho nên biện pháp tốt nhất chính là chuốc say ta.

      tự xưng là người có đạo đức, ít nhất sau khi ta say đến bất tỉnh nhân , còn có thể săn sóc, hy sinh cái áo khoác cho ; thậm chí khi tên bạn trai trước cặn bã của ta bị chọc tức, nhắn tin tới để khởi binh vấn tội còn nhập tâm diễn kịch, gọi điện tuyên bố quyền sở hữu.

      Sau khi chấm dứt, cho rằng quan hệ dây dưa với Nhan Phồn Hoa dừng lại ở đây.

      Kết quả, có chút ngoài dự đoán của Kiều Cẩm, sáng hôm sau lại nhận được cuộc gọi của .

      “Số điện thoại ở đâu ra?” Trực giác cho Kiều Cẩm biết, này rất phiền phức, hơn nữa còn là loại phiền phức mà muốn đụng vào. Nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua, tin chắc mình rất tỉnh táo, hề cho số điện thoại, huống chi còn là số của nhà .

      “À, tôi hỏi Lam Lam…..” Bên kia điện thoại, giọng của có vẻ hoảng sợ.

      ra phiền chán với loại phụ nữ ngay cả chuyện cũng yếu ớt như tiếng muỗi kêu, giống như làm việc gì trái với lương

      tâm thế này, nhíu nhíu mày, giọng của Kiều Cẩm lộ vẻ kiên nhẫn: “Có chuyện gì sao?”

      “Muốn hỏi xem hôm này có rãnh ?”

      “Hả?” nhíu mày hừ , chẳng lẽ sức hấp dẫn của lớn đến nỗi ngay cả loại phụ nữ làm bất cứ chuyện gì cũng sợ đầu sợ đuôi thế này, cũng tiếc lấy hết dũng khí để hẹn ?

      đừng hiểu lầm, để quên áo khoác, điện thoại di động cũng để trong túi áo khoác. Buổi sáng ít người gọi điện thoại tìm , tôi bắt máy, muốn là trả lại cho sớm chút tốt hơn.”

      “Chỉ có vậy thôi?” ngẩn người, lại mâu thuẫn mà thấy khó chịu với thái độ vội vàng giải thích của .

      “Đúng vậy, nếu như rãnh, tôi đưa áo khoác cho Lam Lam, rãnh tới lấy…”

      “Để tôi đến nhà lấy.” Thái độ của Kiều Cẩm thoáng mềm chút. Có lẽ do nghĩ quá nhiều, xem ra chỉ xem như người qua đường giáp. Nghĩ như thế, lại nhớ đến ý nghĩ lúc trước của mình, nhịn được mà nở nụ cười tự giễu.

      được!”

      thanh vang lên có lực cự tuyệt, càng lúc càng khiến cho Kiều Cẩm khẳng định suy đoán lúc trước của mình. quen biết bao nhiêu bạn, cho tới bây giờ chưa có nào nôn nóng muốn phủi sạch quan hệ với như vậy. Theo ý , bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau… đúng, đúng ra là gặp mặt lần, bọn họ chỉ là người qua đường từng gặp mặt lần? Cho nên, cần phải biết nhà ?

      lát sau, thanh mềm nhũn của lại vang lên, bổ sung: “À , lát nữa tôi phải phỏng vấn…”

      “Địa chỉ công ty.”

      “Cái gì?”

      “Địa chỉ công ty tới phỏng vấn!” Kiều Cẩm kiên nhẫn lặp lại.

      Lần này rất phối hợp, nghiêm túc đọc địa chỉ, ngay cả mã bưu chính cũng quên, còn tận tâm chỉ tuyến xe buýt để đến đó… Bộ dáng ngốc nghếch, ngược lại khiến cho người ta nhịn được mà cảm thấy đây là ưu điểm.

      Trước đó hề có dũng khí gọi điện cho Kiều Cẩm, thất thần nhìn áo khoác của , tham lam ngửi mùi hương của áo khoác, mùi dầu gội Hải Phi Ti. Nghe được thanh của trái tim Phồn Hoa gần như nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng khi nhớ đến những tiếng nghị luận nghe được tối qua trước khi ngủ mê, chỉ có thể khắc chế mình.

      Cũng chính vì như thế, suốt cả cuộc điện thoại đều tập trung, chỉ luôn thầm nhắc nhở mình: thích Lam Lam, là Lam Lam.

      Cho đến khi muốn tới lấy áo khoác, mới giật mình tỉnh lại, nhớ tới lời dạy bảo ân cần của mẫu thân đại nhân, nếu để cho mẹ biết có dây dưa với “tiểu lưu manh” này, nhất định bị lột da…

      “Tới phỏng vấn?”

      thanh từ đỉnh đầu truyền tới kéo tâm hồn lơ lửng của Phồn Hoa trở lại, thần kinh của chợt căng thẳng, bỗng chốc đứng lên, kính cẩn lễ phép gật đầu liên tục, “Dạ dạ dạ”

      Buổi sáng lúc ra cửa do quá mức hoảng hốt, quên đeo mắt kính, thấy bộ dáng của người đàn ông trước mắt, theo thói quen muốn đến gần để nhìn kĩ, hoàn toàn ngờ tới động tác này đột ngột đến mức nào.

      Đối phương hiển nhiên là bị động tác bất chợt xông tới của hù dọa, theo trực giác lui về phía sau bước, thấy híp cặp mắt to trong veo như nước, mới đoán được có lẽ bị cận thị, nhịn được cười tiếng, cũng quá để ý, nhàng câu: “ theo tôi.”

      Cả quá trình phỏng vấn thuận lợi ngoài ý muốn của Phồn Hoa, đối phương chẳng những so đo chuyện hề có kinh nghiệm, lúc ra về còn khách khí tiễn ra đến tận cửa, lễ phép cầm tay , “Ngày mai nhớ tới làm đúng giờ, sau này thành đồng nghiệp, gọi tôi là Giang Nam được rồi.”

      Cái người tên Giang Nam này, lòng bàn tay ấm, Phồn Hoa bất giác thả lỏng, cười lên.

      Cho dù là từ đầu tới cuối hề thấy diện mạo của đối phương, nhưng giọng chân thành thân thiện kia, khiến cho Phồn Hoa dễ dàng nhận định đối phương là người rất dễ gần, ấn tượng đối với công ty cũng tăng lên.

      Rốt cuộc cũng nhận được công việc đầu tiên trong đời, cả người Phồn Hoa chìm đắm trong vui sướng, bộ dáng như thể để tâm đến chuyện xung quanh. chỉ thất thần cười khúc khích, nắm chặt bàn tay của người đàn ông trước mặt, ngay cả tiếng còi xe vang dài phía sau lưng, cũng thể thành công hấp dẫn được lực chú ý của .

      Ngược lại người đàn ông tên Giang Nam kia, khẽ nghiêng đầu qua, tầm mắt xẹt qua vai Phồn Hoa, nhìn về chiếc xe ngừng bấm còi bên cạnh, “Hình như bạn của đợi .”

      “Bạn?” giống như con vẹt, đờ đẫn lặp lại câu của ta.



      lát sau, mới đột ngột nhớ đến cuộc hẹn với Kiều Cẩm, lập tức lúng túng rút tay về, áy náy cười ngây ngô: “Vậy tôi về trước, ngày mai gặp lại, làm phiền rồi.”
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      tart_trung, ngocanhChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3

      Diêu Lam thường xuyên nhắc tới người bạn thân từ Nhan Phồn Hoa của mình trước mặt Kiều Cẩm, mỗi lần miêu tả hình dáng của ấy đều thêm vào câu "Kỳ thực Phồn Hoa rất xinh đẹp, chỉ là biết cách trang điểm, biết cách giao tiếp, bằng dựa vào tính cách của ấy, nhất định còn có nhiều bạn hơn em."

      Những lời này, khiến cho Kiều Cẩm ngồi trong xe nheo mắt, nhanh chóng dò xét cảnh diễn ra trước cửa tòa nhà kia, ngón tay xanh xao gõ vài cái lên vô lăng.

      xinh đẹp hay , thể kết luận, nhưng việc biết cách giao tiếp, Kiều Cẩm có thể phủ quyết hoàn toàn rồi. biết cách giao tiếp nắm chặt tay người đàn ông ở đường chịu bỏ ra? Cho dù người đàn ông kia quả là có vài phần nhan sắc, ta cũng nhất thiết phải để bộ bản chất háo sắc này ra chứ!

      Cuối cùng thậm chí còn phải nhờ người đàn ông kia nhắc nhở, mới chú ý tới xuất của , đối đãi thế này có phải chênh lệch quá nhiều rồi ?

      Kiều Cẩm hừ lạnh tiếng, nhìn chậm rãi bước từng bước về phía mình, chỉ đoạn đường ngắn ngủn, thế nhưng lại khoa trương đến mức có thể va vào ba người đường. vất vả mới đến được xe , cười cười, khom người gõ tay lên cửa sổ bên cạnh tay lái.

      khó hiểu nhíu mày, cổ mộ này ngốc đến nỗi ngay cả cửa xe cũng biết mở đấy chứ?

      Chờ Kiều Cẩm hạ kính xe xuống xong, chỉ thấy Phồn Hoa chui đầu vào, tay nắm chiếc áo khoác của , "Trả cho này, ngại quá, còn phiền phải đến đây chuyến."

      "Có ý gì?" hạ tầm mắt, nhìn vào cái áo khoác, lại chậm chạp giơ tay nhận lấy.

      "Hả?" Mặt Phồn Hoa đờ đẫn, phải đến đây để lấy áo khoác sao?

      "Lên xe." Kiều Cẩm muốn dùng giọng lạnh nhạt để tô điểm cho cơn giận của mình, đáng tiếc, hiệu quả lớn.

      "À, cần cần, tôi có thể tự mình về nhà, từ đây tàu điện về nhà rất tiện...." xua tay, cuống quýt từ chối, tuy rằng đôi mắt mĩm cười, nhưng ý muốn né tránh lại hết sức ràng.

      "Nhanh lên." Ai có hứng thú muốn biết giao thông ở đây thuận tiện đến mức nào.

      Chỉ là tiếng gầm , lại khiến cho Phồn Hoa run lên, bộ dáng sợ hãi, khiến cho sắc mặt căng chặt của bất giác buông lỏng, thậm chí còn trách cứ bản thân có phải quá hung dữ rồi ? Nhưng khi thấy nhanh chóng bước vào trong xe, liền ý thức được đối với Phồn Hoa nên như vậy, càng khách khí càng ỷ sủng mà kiêu.

      Lặng lẽ nhìn thắt dây an toàn, còn khẩn trương giơ tay nắm lấy mui xe, ngồi xe của nguy hiểm đến thế sao? Có cần bày ra biểu cảm thấy chết sờn như vậy ? nâng đuôi mày, vội lái xe, mà hứng thú nghiêng người, muốn làm dịu bầu khí lại, "Ừm, đôi mắt của rất đẹp, sau này đừng đeo kính nữa."

      " ?" Được khích lệ nên có biểu cảm gì, Phồn Hoa cũng lắm, trong trí nhớ của , ngoại trừ ba mình, Kiều Cẩm là người đầu tiên khen xinh đẹp nữ tính, cho dù lời khen đó chỉ đến bộ phận mặt.

      " trốn tôi?" Tính nhẫn nại của biến mất hoàn toàn, việc tránh né mình hoàn toàn phải do tính cách.

      như khẳng định, có ý để phản bác, nhưng Phồn Hoa vẫn cố sức lắc đầu, liều chết phủ nhận.

      "Vì sao?"

      Quả nhiên, từ đầu để ý đến câu trả lời của , trái lại tiếp tục đặt câu hỏi. Phồn Hoa nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy nên thừa dịp này để ra tốt hơn: "...... Tôi, tối hôm qua tôi nghe theo đuổi Lam Lam."

      "Cho nên sao? lo mình tôi?" Vẻ mặt căng thẳng của cũng dịu xuống, đáp án này cũng khá dễ nghe, cũng coi như là cho mặt mũi, vì thế có thể tha thứ cho những hành động lạ thường lúc trước của .

      ", phải, phải." Phồn Hoa vội vàng lắc đầu, tâm giấu kín bị trúng dễ như thế, nhưng vẫn cố chết che giấu, thậm chí còn định chôn chặc chút tình cảm vừa rụt rịch này xuống, "Chưa biết chừng sau này trở thành bạn trai của Lam Lam, đương nhiên chúng ta phải tránh bị hiềm nghi. Ừm. Tuy rằng tôi rất xấu, nhưng mà.... thế nào cũng là con , cho dù Lam Lam hiểu lầm, những người khác đồn đãi linh tinh cũng tốt."

      Về chuyện theo đuổi Lam Lam, Kiều Cẩm thừa nhận cũng phủ nhận, chỉ buồn cười nhìn bộ dáng năng lộn xộn của cổ mộ, bộ dáng ngây ngô này, khiến muốn đùa dai trêu chọc : "Nhưng mà trừ ra, ai có thể giúp tôi."

      "Hả?" Giúp , giúp thế nào, có năng lực gì để giúp chứ.

      "Hai phải là bạn bè rất thân sao? Hẳn là người hiểu Diêu Lam nhất, chắc ấy cũng rất nghe lời đúng ...."

      " muốn tôi giúp theo đuổi ấy sao?" Chuyện này có phải là quá tàn nhẫn rồi hay , quả thực chẳng khác nào tự tay giúp may áo cưới cho người khác.

      " được sao?" Trong nháy mắt, bộ dáng của trở nên đặc biệt điềm đạm đáng , biểu cảm này là " nhẫn tâm bỏ rơi để ý đến tôi như vậy sao?".

      được đồng ý! Nhan Phồn Hoa, ngàn vạn lần mày được đồng ý! Đây là tự gây nghiệt, tự chui đầu vào rọ! Sau này nhất định rất đau, thậm chí nỗi đau này còn thể ra với người khác. Bây giờ mày phải giải quyết dứt khoát, mặc kệ là sau này ta có theo đuổi Lam Lam được hay , tóm lại cứ giữ khoảng cách với ta là được rồi... giọng ngừng hét vang trong đầu Phồn Hoa, ngoài mặt có vẻ như lý trí chiếm thế thượng phong, nhưng kết quả lại....

      " Được rồi, để tôi thử xem." Lời vừa thốt ra, hoàn toàn ngược lại với suy tính của .

      Đương nhiên, đối với Kiều Cẩm mà việc theo đuổi Diêu Lam bất quá chỉ là lời đùa, thậm chí còn đoán rằng Phồn Hoa cũng chỉ thuận miệng nhận lời mà thôi.

      Cuộc sống của vẫn trôi qua như cũ, tinh thần vẫn suy sụp như trước, thỉnh thoảng cũng gặp dịp chơi với mấy nhớ nỗi tên. Mỗi ngày muộn về sớm, ép đến chính mình còn chút sức nào mới bò về nhà. Căn nhà này đối với , càng giống nhà trọ, hoặc là so với nhà trọ, càng khiến ghê tởm muốn né tránh hơn.

      Tỷ như hôm nay, vẫn ngủ đến chạng vạng mới rời được khỏi giường, quét mắt nhìn người phụ nữ trang điểm trong toilet, theo quán tính hỏi: "Mẹ, định ra ngoài à?"

      "Ừ." nhắn nhủ, dặn dò, bà chỉ nhàn nhạt trả lời.

      Kiều Cẩm cau miệng, cho dù là chuyện tập mãi thành quen, đôi lúc vẫn nổi lên chút gợn sóng. Trong ký ức của , mẹ thường xuyên đêm về, lúc còn để lại vài mẩu giấy tượng trưng, dặn dò ăn cơm cho nóng, từ sau khi trưởng thành, trình tự này cũng được lược bỏ rồi. Thỉnh thoảng, bà mang về vài người đàn ông xa lạ, kêu gọi là chú.

      thích giận chó đánh mèo, cho rằng sở dĩ cha mẹ ly hôn, chính là vì mấy người "chú" này, cho nên phàm là người đàn ông mẹ mang về nhà, bị bắt gặp, cho tới bây giờ đều có kết cục tốt.

      Hồi , những trò đùa dai được xem như phương thức phản kháng hề có ảnh hưởng nhiều, như thả sâu ghế sofa, bỏ muối vào cốc nước; sau đó, bắt đầu tìm người đến trực tiếp bao vây đánh hội đồng... Cho tới bây giờ, còn hứng thú với đống đàn ông này nữa, học được cách nhắm mắt làm ngơ.

      Suy nghĩ phiêu du bị tiếng chuông di động sofa phòng khách kéo trở về, lại nhìn mẫu thân đại nhân chăm chú ngắm nghía chính mình trong dương, hờ hững bước tới bắt điện thoại.

      "Kiều Cẩm!"

      còn chưa kịp lên tiếng trả lời, ở đầu kia điện thoại mở miệng gọi lớn. Kiều Cẩm nhíu mày, bất đắc dĩ giơ tay che tai mình lại, nhất nhanh nhận ra đó là giọng của Diêu Lam, "Sao thế?"

      " thành khai báo, đến cùng là cho Phồn Hoa uống thuốc gì? Khiến cho ấy như bị trúng tà, em cảnh báo được động vào Phồn Hoa rồi mà!"

      "Xì, nhìn giống người có hứng thú với ấy lắm sao?" nhếch miệng, bộ dáng cho là đúng.

      "Vậy ấy làm gì? Em hỏi ấy có thích nghi với công việc , ấy trả lời Kiều Cẩm tệ; em hỏi ấy có muốn ăn cơm , ấy trả lời làm ngườiyêu của Kiều Cẩm nhất định rất hạnh phúc. Trời ơi, chuyện với ấy quả cả ba câu đều rời khỏi , ấy có cần phải thành kính đến thế , tôn thờ như tín ngưỡng!”

      …” mấy tập trung, khóe miệng co rút. hề thấy cổ mộ kia có chút suy nghĩ an phận nào đối với , mà rất chuyên nghiệp muốn ghép cho Diêu Lam, thậm chí còn quảng cáo tâng bốc đến mức đó, tỏ thái độ muốn dính dáng gì đến .

      “Em mặc kệ, tóm lại nếu muốn theo đuổi ấy, em ngăn cản, nhưng ít ra cũng nên cắt đứt quan hệ với mấy đứng đắn kia , nếu bỏ được, cách xa Phồn Hoa ra chút! Xa chút! Có nghe hay ? Nếu dám làm cho ấy bị tổn thương, em xé xác !”

      thèm để ý đến lời cảnh báo điên cuồng của Diêu Lam, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

      Theo đuổi ấy? Trừ khi có bệnh!

      Còn phải đoạn tuyệt quan hệ với tất cả phụ nữ khác mới được theo đuổi? Vậy càng có bệnh!

      Còn phải dè dặt cẩn trọng thể để bị tổn thương, bằng gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta xé xác? Bệnh thần kinh!

      thanh náo loạn ngừng lại, nhưng toàn bộ thế giới cũng vì thế mà trở nên thanh tịnh, bỗng nhiên Kiều Cẩm cảm thấy phiền chán, hoặc giả thấy khó chịu khi có người được che chở tốt như vậy, giống như là toàn bộ hạnh phúc thế giới đều dành cho . Cho dù là như thế, mắc mớ gì đến ? Có lý do gì mà cầu cũng phải phối hợp.

      Kiều Cẩm vươn ngón tay ra, kiên nhẫn xoa trán, ngồi sững ghế sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn trúng cuốn sổ bàn trà. tò mò nhíu mày, tin tưởng cuốn sổ tay mang phong cách của công chúa mơ mộng này nên xuất trong nhà .

      “Mẹ, đây là cái gì?” Vừa lật xem, vừa hỏi người mẹ định ra cửa.

      “Hả…” Nghe tiếng, mẹ Kiều quay đầu nhìn lại, thành thạo mang giày cao gót, mấy để tâm trả lời: “Hôm qua có tới tìm con, con có nhà, ấy để lại vật này.”

      Dần dần, sau khi thấy trong cuốn sổ này ghi cái gì, hơi thở của Kiều Cẩm cứng lại, giống như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ.

      Nhan Phồn Hoa là ngốc, ngốc đến mức khiến Kiều Cẩm tìm được từ nào để hình dung. nghĩ tới, lại nghiêm túc như vậy, còn viết cả sổ ghi chú? Trong đây quả viết rất đầy đủ chi tiết, từ những thứ Diêu Lam thích, cho đến hôn lễ trong mơ, rồi cả tang lễ…

      Nhưng Kiều Cẩm lại chỉ chú ý đến nét chữ trong cuốn sổ, người ta thường nét chữ nết người. Chữ của rất đẹp, từng nét từng nét đều cứng cáp có lực, góc cạnh ràng, vừa mạnh mẽ lại vừa mất nét thanh tú, vì sao cùng là người lại có thể chênh lệch nhau nhiều đến vậy?

      cảm thấy người thực bỏ bùa phải là cổ mộ này mới đúng, xem mấy thứ kia xong nhất thời mất luôn hứng thú ra ngoài. Cảm giác yên tĩnh này, khiến cho người ta đột nhiên cảm thấy, có lẽ ngồi ở nhà, đâu, mình, yên tĩnh, thú vị hơn.

      Nghĩ nghĩ, Kiều Cẩm nhìn di động, những tin nhắn thúc giục đến nhanh chật đầy hộp thư.

      Trong đó phần lớn đều là của mấy người bạn quen gần đây, thừa hơi sức ứng phó, lơ đãng trả lời, lấy cớ đau bụng để thoái thác lời mời.

      lâu sau, tin nhắn thúc giục vẫn bay tới như trước, người gửi tin vẫn là những kia. Kiều Cẩm nhíu mày gạt bỏ tia hoang mang, dứt khoát gọi điện thoại qua, trong giọng còn cố gắng giả bộ ra vẻ yếu ớt. Cũng may đối phương cũng có chút quan tâm, cầu nhất định phải đến, còn dặn dò phải nghỉ ngơi cho tốt.

      Nghỉ ngơi…

      Có lẽ là cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, những ngày tháng sống bất cần đời thế này quả thực quá mệt mỏi.

      Kiều Cẩm duỗi thẳng hai chân, ngửa đầu, yên lặng dựa người vào sofa, nhớ mình lơ đãng bao lâu, đến khi lấy lại tinh thần, mới phát mẹ , cửa ngoài còn chưa đóng, có lẽ cho rằng chẳng mấy chốc cũng ra cửa. Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối xuống, ánh đèn rực rỡ tô điểm cho bóng đêm lộng lẫy.

      đứng dậy, tay tựa vào cửa sổ sát đất, quan sát cảnh đêm.

      Trọng trí nhớ cũng từng có nhóc cứ như vậy mà chui vào lòng , cùng thưởng thức phong cảnh thế này, dường như còn đây là hạnh phúc mà muốn. mà lúc này đây, từng dẫn vô số về nhà, nhưng ai nguyện ý yên tĩnh ở bên như thế. Nâng mắt, buồn cười lắc đầu lơ đãng vừa chuyển, xuyên qua ánh sáng của ngọn đèn đường áp chặt vào bóng người ở cửa ra vào…


      Nhan Phồn Hoa?
      Last edited: 9/10/14
      Chrisngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :