1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mờ Ám-Hốt Nhiên Chi Gian (69 chương+PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 15: RA Ở TRONG TIM CẬU TỪ LÂU

      Hôm nay Vu Tiệp nhận được hai cuộc điện thoại bất ngờ.

      Nhóc Trịnh về!

      Lâm Chấn Đông muốn gặp !

      cũng mình cúp điện thoại thế nào nữa. kinh ngạc bàng hoàng liên tiếp khiến đầu óc choáng váng, điều đáng ngạc nhiên hơn cả là nhóc Trịnh về nhà chưa đầy mười hôm quay lại?! Còn hẹn tối nay gặp, giọng điệu là trịnh trọng, lo lắng chất vất cậu trong điện thoại, nhưng cậu lại im lặng, bảo chỉ muốn gặp thôi.

      Cuộc điện thoại của Lâm Chấn Đông càng khiến kinh ngạc, khi biết Lâm Hữu Nam bình an vô và được thả về, thở hơi dài nhõm. Hai cậu nhóc gây họa cuối cùng cũng bị tóm cổ, sau khi chứng minh Lâm Hữu Nam liên quan đến việc, Lâm Chấn Đông nộp tiền và cảnh sát tha cậu ta về. Nghe những người bị bắt trong quán bar đêm ấy như Lâm Hữu Nam, đều phải đến trại cai nghiện thời gian, nhưng có tiền làm gì cũng được, chỉ cần nộp phạt Lâm Hữu Nam cũng vô .

      Lâm Chấn Đông cũng là việc gì, chỉ hẹn ngày mai đến nhà, bảo là muốn cảm ơn chuyện làm chứng cho con trai mình lần trước. Vu Tiệp do dự lúc rồi vẫn nhận lời.

      Vu Tiệp và Trịnh Phong hẹn nhau lúc sáu giờ tối ở Tam Duyên ngay trung tâm, đó là quán ăn Tây rất dễ thương và đặc biệt.

      Vừa vào Tam Duyên nhìn thấy từ xa nhóc Trịnh lặng lẽ ngồi ghế sô-pha gần cửa sổ, áo phông trắng sạch , quần bò ống đứng màu xanh đậm, bên cạnh còn có chiếc ba lô to tướng, lẽ nào cậu vừa xuống tàu hỏa đến đây ngay?

      Vu Tiệp nở nụ cười rạng rỡ, khẽ khàng ngồi xuống trước mặt nhóc Trịnh, đôi mắt đen nhánh kia khi nhìn thấy bóng dáng mình chờ đợi sáng bừng lên, nụ cười tươi tỉnh xuất gương mặt ủ rũ: “Cậu đến rồi à?”

      “Cậu chưa về trường?” Vẻ mệt mỏi mặt cậu khiến ai thấy cũng phải xót xa, chắc chắn cậu có tâm gì đó!

      “Chưa, vừa xuống tàu.” Cuối cùng cũng nhìn thấy , trái tim phiêu dạt dần dần yên tĩnh lại.

      “Sao bỗng dưng lại về thế?” tinh tế nhạy cảm như cậu, nhưng ràng nhìn thấy vẻ phiền muộn gương mặt cậu.

      “Đói quá, có thể gọi món ăn trước ?” Trịnh Phong đưa tay vẫy phục vụ đến.

      Vu Tiệp nữa, để mặc cậu chọn món, cậu biết khẩu vị của , lần nào ăn cùng cũng dặn dò phục vụ kỹ lưỡng phải chú ý cái này cái kia, thích ăn hơi cay, thêm hành, thích ngọt quá.

      “Dạy thêm thế nào rồi?” Gương mặt cậu nở nụ cười như đóa hoa, lặng lẽ nở bừng, trôi nổi phiêu dạt trước mắt, nhưng lại nhìn thấy vẻ ảm đạm trong đáy mắt đen nhánh của cậu.

      Vu Tiệp cười khẽ, kể cậu nghe những việc mình trải qua, đối với cậu, quen việc chia sẻ, cậu là người bạn đáng được tâm .

      Thấy hàng lông mày cậu nhíu chặt, đường nét gương mặt vì căng thẳng mà cứng đờ, khóe môi mím rất chặt, vẻ mặt dần dần thay đổi theo tường thuật của , tay nắm chặt chiếc nĩa giữa trung động đậy. Cuối cùng khi nghe kể bình an mới thở phào hơi nhõm, hàng lông mày giãn ra hẳn.

      Đối với cái đêm mà Tấn Tuyên cứu , chỉ kể lướt, khi nhìn thấy trong đôi mắt cậu thoáng vẻ kinh ngạc và vỡ lẽ, sắc mặt bỗng đỏ bừng.

      “Cũng may cậu sao!” Nhóc Trịnh thành .

      “Tôi cũng ngờ bọn trẻ con bây giờ lại thế, cậu ta mới mười bảy tuổi.” Nhớ lại mình năm mười bảy tuổi lên đại học mà lại ngây thơ thuần khiết như tờ giấy trắng, tuy mạng cũng luôn nhìn thấy những chuyện kinh thiên động địa, nhưng khi xảy ra với mình mới đột nhiên vỡ lẽ ra rằng xã hội biến tướng như thế nào!

      “Ý thức tự bảo vệ của cậu đủ.” Trịnh Phong nhìn chăm chú, lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm, nhưng cá tính càng như thế càng khiến người ta muốn bảo vệ hơn, hoàn toàn kiên cường như vẻ bề ngoài, dễ yếu lòng là nhược điểm lớn nhất của .

      “Vậy tôi có cần suy nghĩ xem có nên học Taekwondo ?” Hút ngụm lớn nước quả, Vu Tiệp cười khẽ.

      “Muốn tôi với cậu.” Giọng cậu rất , tự nhiên câu đó xong nhét miếng thịt bò vào miệng.

      Vu Tiệp ngẩn người, sau đó mỉm cười: “Tôi đùa thôi.” Nhóc Trịnh luôn là thế, mỗi lần thuận miệng đề nghị gì đó là cậu lại phụ họa theo rất nghiêm túc, chỉ cần rảnh rỗi cậu từ chối.

      “Nhưng tôi lại nghĩ thế.” Nhóc Trịnh hớp ngụm nước, liếc nhìn . Cậu cho rằng cần phải học cách tự vệ hơn, nếu cách nào bảo vệ nổi mình phải tìm người bảo vệ chứ.

      Vu Tiệp cười lắc đầu, đừng nghiêm túc như thế mà, cậu làm gì cũng nghiêm túc, và cũng chính vì tỉ mỉ nghiêm túc quá mà rất dễ bị tổn thương.

      “Sao lại trở về đột ngột thế?” Đó mới là vấn đề quan tâm nhất, vẻ vui của cậu chắc chắn là nguyên nhân cậu bỏ về sớm.

      “Tự nhiên nhớ cậu.” Nhóc trịnh dừng tay, ngước mắt dịu dàng nhìn .

      “Chỉ bịa, em hung bạo của cậu đâu? Cũng về cùng chứ?” Sao bé ấy bám theo mà lại để cậu quay lại mình thế kia.

      ấy ở nhà tôi.” Giọng điệu của cậu bình thản đến mức chút biểu cảm.

      Vu Tiệp ngẩn ngơ, ý gì thế này, Phương Vỹ Đình ở nhà cậu, còn cậu trở về mình? Họ xảy ra chuyện gì? Vu Tiệp nhướn mày lên nhìn cậu, tỏ vẻ thắc mắc.

      ấy và em tôi ở cùng nhau.” Nhóc Trịnh bỗng cười, nụ cười rất kỳ dị, mà sao Vu Tiệp lại thấy như cậu người khác, như thể chẳng chút gì liên quan đến mình.

      “Cái gì?” Cái trò gì thế này? Hai nam nữ, bây giờ vẫn còn thịnh hành chuyện em giành giật người hay sao? Sao nàng Phương Vỹ Đình lại làm thế?

      “Em trai tôi, Trịnh Long, rất thích ấy.”

      “Cậu ấy biết Phương Vỹ Đình là bạn cậu?”

      “Tôi với người nhà ấy là em .” Lần đầu đưa con về nhà, cậu biết phải giới thiệu thế nào.

      “Cậu bị thần kinh à, mà em trai cậu nhìn thấy người đẹp cũng nên ra tay cướp ngay mới phải.” Xem ra vấn đề chỉ xảy ra ở em trai cậu ấy, mà chính cậu cũng ràng mà.

      “Hai người tuổi tác bằng nhau, rất hợp.”

      Phương Vỹ Đình ở bên Trịnh Phong lúc nào cũng đòi chuyện gì đó, nhưng cậu lại thích yên tĩnh, ngồi thảnh thơi xem sách hơn. Còn khi ở bên Trịnh Long khác, chỉ cần than buồn là Trịnh Long tranh đưa chơi, dạo phố đêm, ăn vặt. Trịnh Long bỗng có ngày chạy đến trước mặt cậu, nghiêm túc rằng thích Phương Vỹ Đình rồi. Thấy Phương Vỹ Đình e dè nấp sau gốc cây gần đó, Trịnh Phong bỗng có cảm giác như được giải thoát.

      Trịnh Phong cảm thấy mình ở cạnh Phương Vỹ Đình phải vì thích, mà chỉ là đón nhận. Cậu rất cố gắng để thích ứng với nhiệt tình và hoạt bát của , nhưng lại thấy được cảm xúc trong lòng, từng nghĩ có lẽ về lâu sau mình dần có cảm giác. Cậu cũng thấy Phương Vỹ Đình cũng rất cố gắng phối hợp với mình, thử lặng lẽ yên tĩnh ở bên cạnh cậu, nhưng lâu chút lại bộc lộ bản tính , luôn là thích đùa thích cười.

      Càng ở bên nhau cách kỳ quặc như thế, Trịnh Phong càng hoài niệm tĩnh lặng ấm áp khi ở cạnh Vu Tiệp, cần ồn ào quá, cần lớn tiếng, chỉ cần ánh mắt là đủ hiểu đối phương nghĩ gì, cậu thích cái cảm giác tự nhiên và thoải mái mà họ có với nhau.

      Thấy Trịnh Long và Phương Vỹ Đình sánh vai nhau bước , trong lòng cậu bỗng rất nhớ người, chưa bao giờ nhớ đến thế. giống ly nước, giống quyển sách, lặng lẽ ở bên cậu, mỗi khi cậu vô tình ngước nhìn thấy ngay nụ cười phớt của , ra cậu quen với tồn tại của từ lâu rồi.

      Thấy vẻ mặt tức tối bất bình phê phán cậu quá ngốc nghếch, biết tranh đoạt, Trịnh Phong chỉ cười, cậu cố ý thế, cố ý để thấy mình u buồn, cố ý để bất bình thay mình, chỉ để nhìn thấy vẻ căng thẳng xuất gương mặt .

      Ăn cơm xong, hai người bước ra Tam Duyên. Sắc đêm nồng, những tinh sống về đêm bắt đầu lượn lờ, thành phố này tràn ngập sinh khí và hy vọng, nhưng cũng đầy ắp tội lỗi và lạc lõng.

      “Đêm nay cậu ở đâu?” Ký túc trường chắc chắn khóa cửa rồi, chỉ có tòa nhà ký túc là còn mở, những học sinh về quê đều tập trung ở đó.

      “Tìm bạn ở nhờ đêm.” Tóc mái dài của Trịnh Phong che khuất hàng lông mày rất đẹp.

      “Ừ.” nhún vai, con trai vẫn sướng, đến đâu cũng sống tạm bợ được, “Vậy tôi về nhé.” liếc nhìn trạm xe buýt đối diện, chiếc xe định dừng ở đó.

      “Vu Tiệp.” Trịnh Phong kéo tay từ phía sau. nghi hoặc quay lại nhìn, có chuyện gì nữa à?

      “Làm bạn của tôi nhé!” Nụ cười của Trịnh Phong như hoa đêm, nở ra trước mắt rất ràng
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 16: THẦM LẶNG TRỘM MẤT TRÁI TIM

      “Làm bạn của tôi nhé!” Nụ cười của Trịnh Phong như hoa đêm, nở ra trước mắt rất ràng.

      “Sao thế? Thất tình rồi muốn tôi thay thế à?” Cậu ấy nghĩ là gì, có thể là bạn tốt nhất của cậu, có thể cùng đau buồn, cùng vui vẻ với cậu, nhưng có nghĩa là có thể bù đắp khoảng trống trong trái tim cậu. Tình phải là lằng nhằng và thương hại!

      “Tôi nghiêm túc đấy.” Tay cậu xiết chặt, kéo lại gần hơn.

      “Vậy được, tôi cũng nghiêm túc bảo cậu biết, thể được, tôi thích con trai hơn mình!” Vu Tiệp vừa cười vừa di ngón tay vào trán cậu, cậu biết từ lâu mới phải. muốn phá hoại tình bạn của hai người, rất thích cảm giác thoải mái khi ở bên cậu, cần nhiều, cần nghĩ nhiều, chỉ cần ở bên nhau đơn giản thế thôi, lẽ nào giữa nam nữ có tình bạn, mà cứ phải dính đến tình hay sao?

      “Tuổi tác quan trọng đến thế à?” Cậu chưa bao giờ nghĩ lớn hơn mình, chỉ cố ý làm mình già , nhưng thực trong mắt cậu, chỉ là đứa trẻ trong trẻo.

      “Nhóc Trịnh, nếu cậu vui tôi có thể ở cạnh, nhưng bao gồm tình cảm. Phương Vỹ Đình biết thưởng thức cậu, có nghĩa là ai cũng thế, sau này cậu gặp người cậu mến , và ấy cũng thương cậu .” Sao cậu lại có thể suy sụp vì lần thất bại?

      “Cậu chính là kiểu tôi thích.” Trái tim cậu giờ đây thể im tiếng nữa.

      “Nếu tôi tôi thích cậu, liệu có làm cậu thất tình lần hai ?” Vu Tiệp khẽ cắn môi, nhìn cậu vẻ lo lắng, có những việc bắt buộc phải ràng.

      “Vì Tấn Tuyên kia à?” Khóe môi cậu nụ cười chua chát, cậu nhìn thấy từ lâu rằng chỉ mất kiềm chế trước mặt người, đánh người, gào thét, phẫn nộ, đều vì xuất của người đó.

      Vu Tiệp lúng túng nhìn nơi khác: “ liên quan đến ta.” Kéo Tấn Tuyên vào để làm gì? Tuy bề ngoài vẫn cứng miệng thế, nhưng trong lòng lại xuất thay đổi, và Tấn Tuyên ngoài việc quen nhau từ lúc bé ra chẳng còn quan hệ nào khác.

      “Nếu trái tim cậu ta, thế hãy đặt tôi vào đó .” Trịnh Phong nghiêng mặt, ánh mắt biết cười kia rất quyến rũ.

      Vu Tiệp hơi nheo mắt lại, dè dặt đưa tay lên sờ vào trán cậu. nóng, thế tại sao cứ năng lung tung thế nhỉ.

      “Cậu đùa tiếp , tôi phải đây!” Chỉ vì thấy tâm trạng cậu tốt nên mới hảo tâm ở cạnh cậu cả đêm, nếu vì lo lắng cậu bị thất tình rồi làm chuyện ngốc nghếch, bỏ về từ lâu rồi.

      Tại sao lúc nào cũng cách xa mọi người, chẳng lẽ muốn đương? Trong trường chưa hề thấy nhắc đến nam sinh nào, cũng thấy chàng nào chủ động làm quen, cậu cứ tưởng vì và mình ở cạnh nhau nên mới phớt lờ mọi nam sinh khác, thân mật giữa với cậu cũng có thể xem như là điều đặc biệt rồi. Nhưng, từ khi thấy chàng Tấn Tuyên kia, cậu mới hiểu, ra cũng biết tức giận, cũng mất kiềm chế, mà tất cả những chuyện đó đều do Tấn Tuyên mà ra.

      Trịnh Phong mím môi lặng lẽ nhìn Vu Tiệp, nếu thích Tấn Tuyên vì sao lại tỏ ra bực bội với ta trước mặt mọi người! Có lẽ là… Đôi mắt cậu dần mở to, tròng mắt đen nhánh lại lấp lánh trong ánh đêm… hoàn toàn hiểu trái tim mình!

      “Tôi thất tình rồi cũng thể ngang ngược tí à?” Nếu vẫn chưa trái tim mình cậu cũng được xem là lợi dụng người khác, tính ra cậu vẫn còn cơ hội mà.

      “Có ai mà ngang ngược như cậu ? Thất tình rồi tìm người thay, muốn tìm cũng phải tìm người cho đúng chứ, sợ chết được.” Vu Tiệp cốc mạnh vào trán cậu cái. bảo hôm nay cậu có vẻ kỳ quặc mà, đừng chuyện tình cảm gì trước mặt , muốn khí tự nhiên thoải mái giữa hai người bị phá hoại đâu.

      “Được thôi, tôi sai rồi, vậy có phải hôm nay tôi muốn làm gì cũng được?” Chỉ cần đến tình cảm gì cũng được ư? Cứ để ở cạnh mình, cậu tin trái tim có cảm giác gì.

      “OK, cậu muốn chơi gì cứ .” Thấy cậu cuối cùng cười, tim mới nhõm, tuy mối tình này của cậu kéo dài, nhưng thấy bạn và em trai mình ở cạnh nhau, cảm giác khó chịu ấy có lẽ rất khó chăng, biết cách an ủi, chỉ có thể ở cạnh, hy vọng cậu hồi phục nhanh hơn, vì vẫn thích nhóc Trịnh rạng rỡ như ánh nắng.

      chơi bóng rổ với tôi.” Thấy nhận lời vui vẻ, Trịnh Phong tuy ngoài mặt tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại thấy rất vui.

      “Muộn thế này rồi còn chơi ở đâu được? Vả lại tôi biết chơi.” Vu Tiệp nhìn quanh quẩn, chắc cậu định về trường chơi đấy chứ.

      “Cứ theo tôi là được.” Trịnh Phong kéo tay , sải bước tiến về phía trước, hứa hôm nay nghe lời cậu mà.

      Vu Tiệp bịt chặt hai tai, trợn tròn mắt nhìn chiếc máy ném bóng rổ trước mặt, cuối cùng hiểu ra, hóa ra cậu dắt cậu đến chơi máy ném bóng! Trong khu trò chơi rất huyên náo nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy người chen chúc.

      Trịnh Phong đổi năm mươi tệ ra đồng xu chơi game.

      “Thế nào? Có muốn thi ?” Đưa đồng xu cho , còn cậu bước đến trước chiếc máy cạnh .

      “Tôi có biết chơi đâu? Thua chắc rồi!” Vu Tiệp nhăn nhó, ràng là bắt nạt , ngoài tiết thể dục ra vốn chưa từng chơi bóng rổ bao giờ.

      “Chẳng phải cậu rất thích xem thi đấu bóng rổ à?” Nhóc Trịnh kinh ngạc nhìn , mỗi lần cậu chơi bóng, đều đến sân tham gia đội cổ vũ, còn tưởng thích xem như thế chắc hẳn cũng rất thích chơi.

      “Ai quy định thích biết chơi đâu.” Vu Tiệp lầm bầm, dựa vào máy game.

      “Tôi dạy cậu!” Trịnh Phong cười tiến lại gần, nhét hai đồng xu vào, thấy tấm ván hạ xuống, năm quả bóng rổ lần lượt lăn lại gần.

      được đâu!” Vu Tiệp hoảng hốt khua tay, cậu nhóc chết tiệt, thể lực cậu dồi dào giải phóng được, nhưng đâu có cần!

      “Thử xem!” Nhóc Trịnh đặt bóng vào tay , rồi cầm quả lên, hai tay ném vút lên như tia chớp, quả bóng vạch ra đường cong hoàn mỹ trong trung rồi chui tọt vào rổ, ném rất chính xác! Tuyệt, Vu Tiệp đờ đẫn nhìn cậu, nhóc Trịnh đẩy đẩy vai : “Ném .”

      Vu Tiệp nâng tay lên, nhắm thẳng rổ rồi ném bóng, nhưng lực ném quá mạnh khiến quả bóng va vào bảng rổ rồi bật trở lại, suýt nữa trúng vào mặt , khiến giật bắn mình tránh sang bên. Thấy bóng bay vào mình, lại nhặt quả khác, ném . Nhưng bất chấp nhắm kỹ thế nào, quả bóng chưa bao giờ rơi vào trong rổ, mà đến vành rổ cũng trúng được lần nào.

      Tức chết thôi, thấy cậu ném thế nào cũng đều rất chuẩn, cũng biết phải ném bóng vào góc của rổ. Nhưng lực ném của mạnh quá cũng yếu quá, bóng cứ bay qua bay lại mà vào rổ nổi.

      chơi nữa.” Vu Tiệp hậm hực đứng sang bên, thể nào ném vào rổ nổi, chơi suốt phút mà quả cũng vào.

      Trịnh Phong lại nhét hai xu vào máy, tiếp tục chơi.

      “Đến đây, tôi dạy cậu.” Trịnh Phong kéo đến trước máy, cầm bóng, cậu đứng sau nắm lấy tay , đưa lên quá đầu chút, tay giữ phần dưới quả bóng, tay giữ bên cạnh quả bóng, cổ tay hơi vận sức chút, bóng được ném , quả bóng đứng vành rổ, xoay xoay mấy vòng rồi chui tọt xuống. Woa, vào rồi! Vu Tiệp ngửa mặt lên cười sung sướng.

      “Dễ chứ.” Trịnh Phong hất tóc nhìn rất đẹp trai, hưởng thụ nụ cười tươi rói của .

      Trịnh Phong đứng sau lưng , cầm tay dạy ném bóng, nhìn từng quả chui tọt vào rổ, Vu Tiệp hứng chí lắc lắc vai cậu, hét lên đòi chơi tiếp.

      Vu Tiệp nhanh chóng tìm thấy cảm giác, thử tự mình ném bóng, ban đầu vẫn có vài quả bật ra, nhưng dần dần, thấy bóng chịu chui vào rổ tự tin dâng trào, cảm hứng càng tăng.

      Trịnh Phong đứng cạnh, cùng ném bóng với , thấy bóng ngừng rơi vào rổ, Vu Tiệp mỗi lúc say mê, hai người hào hứng chơi hết năm mưoi tệ tiền xu.

      Trịnh Phong cầm hai chai nước tiến lại.

      Vu Tiệp mặt đỏ hồng, mồ hôi giọt ngồi ghế, đón lấy chai nước Trịnh Phong đưa đến.

      Cậu ngồi xuống cạnh, đặt chai nước xuống mặt ghế rồi móc khăn giấy trong túi ra, rút tờ rồi khẽ lau mồ hôi rỏ xuống từ tóc, từ trán, và hai bên má .

      Vu Tiệp quay mặt vẻ thiếu tự nhiên, tay trái đưa lên định đón lấy tờ khăn giấy.

      “Im nào.” Nhóc Trịnh tránh tay , tiếp tục lau mồ hôi rất nhàng, chóp mũi cũng rịn mồ hôi, xem ra chơi vui lắm.

      Mặt Vu Tiệp nóng hực, đành để mặc cậu lau cho xong.

      “Mệt quá! Người đau nhức hết cả!” Vu Tiệp uống nước ngừng, ngày nóng nực thế này mà còn đổ hết mồ hôi, thực chẳng khác nào tắm hơi.

      “Tôi phát ra cậu còn chơi hào hứng hơn cả tôi.” Trịnh Phong hớp ngụm nước, đôi mắt cũng lóe nụ cười. Bỗng mắt cậu chớp, đưa tay kia ra nâng cằm lên, Vu Tiệp đờ đẫn, chưa đợi phản ứng, ngón tay thon dài của cậu lướt qua chóp mũi, bỗng cảm thấy mũi mình tê dại, ngưa ngứa, “Có vụn khăn giấy.” Cậu đưa tay lên, ngón tay còn dính vụn giấy trắng.

      “Vui ?” Cậu nghiêng đầu nhìn .

      Vu Tiệp thẫn thờ gật đầu, bỗng thấy quen lắm với vẻ dịu dàng ấy, cứ thấy kỳ lạ thế nào. Ánh mắt mang vẻ nghi ngại nhìn , lần thất tình này khiến cậu bị tổn thương nặng thế sao? Sao như thể tính cách cũng thay đổi thế này.

      “Lần sau lại đưa cậu đến chơi trò khác.” Trịnh Phong vui vẻ dựa vào ghế, có ở bên cạnh làm gì cũng thấy vui.

      Vu Tiệp khẽ gật đầu, bỏ , chỉ cần cậu vui cũng mặc kệ! Bạn bè, cho dù ở đâu và lúc nào, khi cậu cần đều có thể cho cậu niềm an ủi và cổ vũ to lớn nhất.

      Trịnh Phong mỉm cười nhìn Vu Tiệp, chỉ cần tình bạn, nhưng cái cậu cần chỉ là thế. Có điều, cần gấp gáp quá, chỉ cần khiến ở bên cạnh cậu có niềm tin có thể lén trộm trái tim
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 17: LẠI TRỞ VỀ LÀM GIA SƯ

      Vu Tiệp vừa vào nhà, Vu Lâm lao ra khỏi phòng, chất vất phủ đầu: “ đâu đấy? Tấn Tuyên đợi em mãi.”

      Vu Tiệp khẽ nhăn mặt, Vu Lâm lại chủ động báo biết Tấn Tuyên đến, đúng là ly kỳ .

      ấy em lấy đồ của ấy mà chưa trả, hại ngồi nhấp nhổm yên cả buổi. Sao di động cũng nghe?” Quả nhiên, nếu có chuyện tốt lành Vu Lâm chẳng biết, chỉ khi cho rằng chọc giận Tấn Tuyên mới lên giọng dạy dỗ.

      “Có lẽ là nghe thấy, em buồn ngủ lắm, tắm trước .” Vu Tiệp khoát tay, ngăn Vu Lâm tiếp tục làu bàu nữa, hôm nay chơi bóng cả buổi, cơ thể mệt rã rời, có thời gian đâu để đấu võ mồm với chị mình, nếu chị muốn trút giận vô tư , còn chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

      Sau khi tắm nước ấm thoải mái xong, giở di động ra xem, ghê , rất chi là khoa trương, những 11 cuộc gọi nhỡ, mà chỉ do người gọi, tối nay ắt hẳn ấy bị Vu Lâm làm phiền quá rồi, có nợ nần gì đâu mà sao lại vu oan trước Vu Lâm chứ.

      Nghĩ ngợi lúc, Vu Tiệp ngước nhìn đồng hồ bàn, mười giờ rưỡi rồi, hay là cứ gọi lại cho vậy, dù sao cũng chẳng ngủ sớm mà.

      “Tôi lấy đồ của bao giờ?” Xem còn dối gì được.

      “Đương nhiên là có!” Tấn Tuyên vừa nghe thấy tiếng , giọng cao vút.

      “Cái gì?” cố gắng nhớ lại, làm gì có?!

      “Buổi tối đâu?” Tấn Tuyên đáp, hỏi ngược lại.

      ra ngoài với bạn.” Trong đầu vẫn nghĩ xem món đồ rốt cuộc là gì.

      “Lại dạy thêm à?”

      .” Kỳ lạ , ghét dạy thêm đến thế ư? Hay là, yên tâm?

      “Đừng chạy lung tung, nếu ở nhà buồn bực ngày mai đưa em đăng ký lớp bồi dưỡng, học thêm chút gì đó.” Giọng nghe rất kỳ quặc, sao bỗng dưng lại trở thành bà lão hay càu nhàu thế? mà rảnh rỗi lo nghĩ cho cuộc sống của nữa à?

      cần lo.” Tưởng tượng bộ dạng bên kia đầu dây, nén được cười trộm, giống Tấn Tuyên thường ngày chút nào.

      “Tiểu Tiệp, thể cứ mỗi lần gặp chuyện đều may mắn ở cạnh em.” Giọng bỗng trở nên rất trầm, có thể nhận ra rất vẻ mặt bây giờ chắc hẳn cũng rất nặng nề.

      Vu Tiệp nhớ lại chuyện lần trước, nếu khi ấy Tấn Tuyên có mặt kịp thời quả thực cũng biết xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng nhớ lại, vẫn thấy rất sợ. bĩu môi, khẽ: “Sau này tôi chú ý.”

      “Ngoan, ở nhà .” Giọng điệu như thể dỗ dành thú cưng, có thể cảm nhận được cảm giác tay vỗ lên đầu mình, rùng mình, gớm chết được.

      “Tôi buồn ngủ rồi, thôi nhé.” Vu Tiệp cắn cắn môi, mệt chết được, ngủ thôi ngủ thôi, nghĩ gì nữa. Trước khi cúp máy bỗng sực nhớ lời Vu Lâm : “Này này, tóm lại tôi lấy đồ gì của ?”

      Trong điện thoại vẳng đến giọng nghiêm túc cực kỳ: “Lấy trái tim của .”

      Phụt, Vu Tiệp cười phì, đầu bị gì thế, bậy bạ cũng phải biết chọn người chứ: “Thần kinh!”

      “Em hại lo lắng, đến bây giờ nghĩ đến chuyện hôm đó mà vẫn thấy hổ thẹn, vì thể bảo vệ em.” Giọng bỗng xuất mũi nằng nặng.

      Vu Tiệp hơi há miệng, phải chứ, lo cho đến tận bây giờ ư? “Tấn Tuyên?”

      “Đặc biệt là, cứ nhớ đến nhiệt tình của em đêm ấy, mất ngủ hoàn toàn!” Tiếng cười cố nén sau đó phá vỡ kinh ngạc của Vu Tiệp, lửa giận bốc đến tận đỉnh đầu.

      “Câm miệng.” Nếu ở trước mặt, chắc chắn đá cho phát mạnh.

      “Bảo vệ em là trách nhiệm tuyệt đối của .” Giọng cố làm ra vẻ đứng đắn của càng khiến Vu Tiệp nổi cáu.

      Vu Tiệp nghiến răng ken két cúp máy, tức tối chui vào chăn, đấm mạnh vào đó, Tấn Tuyên chết tiệt, đồ sói háo sắc, sao lại xui xẻo để nhìn thấy hết chứ, a a a, tức quá, tức quá mất!

      Bước vào tòa nhà quen thuộc, vẫn thấy do dự, có nên đến ? Lâm Chấn Đông hẹn hôm nay đến, nhớ đến Lâm Hữu Nam là lại thấy băn khoăn, cậu bé học sinh cá biệt ấy biết còn hư hỏng đến đâu. Nhưng nếu đến rồi cứ lên xem sao vậy.

      Vu Tiệp ấn chuông cửa, lúc sau cửa mở, là dì Vương, người giúp việc của Lâm gia.

      “Chào Vu.” Dì Vương thấy liền nở nụ cười tươi đón tiếp, đó là người phụ nữ rất tốt, rất lịch , tuy đến Lâm gia nhiều, nhưng lần nào bà cũng ân cần mang trà đưa nước đến cho , và bày rất nhiều hoa quả để ăn .

      “Chào dì Vương.” Vu Tiệp vào nhà, theo bà đến thư phòng, dì Vương đứng ngoài khẽ gõ cửa: “Lâm tiên sinh, Vu đến rồi.”

      “Vào .” giọng trầm trầm, Lâm Chấn Đông.

      Vu Tiệp gật đầu với dì Vương rồi đẩy cửa vào.

      Vu, mời ngồi.” Lâm Chấn Đông ngồi chiếc sô-pha dài trong phòng, nhìn thấy tỏ vẻ vui mừng.

      “Lâm tiên sinh, chào ông.” lắm ý định hôm nay ông gọi đến là gì.

      Lâm Chấn Đông bảo dì Vương pha hai tách trà mang đến.

      Vu, lần trước rất cám ơn làm chứng cho A Nam.” Lâm Chấn Đông ngồi dựa ghế, mỉm cười.

      “Đừng khách sáo, Lâm Hữu Nam bây giờ ổn chứ?” Chắc cậu ta sao rồi.

      “Nó cũng ổn, Vu có phải vì A Nam gặp chuyện nên đến nữa?” Lâm Chấn Đông nhìn vẻ nghi ngại.

      Vu Tiệp ngẩn người, Lâm Chấn Đông biết chuyện Lâm Hữu Nam hạ thuốc , đúng thế, chắc cậu ta ra đâu. “Tôi thấy được tiện lắm.”

      “Haizzz, tôi cũng biết thằng con trai tôi rất khó dạy. Từ khi nó trở về, tôi sợ nó lại ra ngoài gây chuyện nên lại tìm gia sư cho nó, vốn định quản lý nó chặt, ngờ đâu đổi đến mấy người rồi mà nó vẫn hài lòng.” Lâm Chấn Đông ảo não lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.

      “Có lẽ học rồi ổn hơn.” Nghỉ hè nên rảnh rỗi, mới nghĩ chuyện vui chơi suốt ngày.

      Vu, có thể quay lại dạy thêm cho A Nam ?” Lâm Chấn Đông đưa tay gạt tóc ra phía sau, vài sợi tóc bạc thấp thoáng.

      Vu Tiệp đờ người, ông ta vẫn muốn dạy thêm cho Lâm Hữu Nam? Vu Tiệp chỉ biết thẫn thờ nhìn ông, phải từ chối thế nào đây?

      “Là do A Nam chủ động đề nghị.” Lâm Chấn Đông đưa tách trà đến trước mặt .

      Vu Tiệp càng kinh ngạc, Lâm Hữu Nam ư, sao lại thế được? Cậu ta còn muốn gì nữa? Lẽ nào lần trước lừa gạt vẫn chưa đủ?

      “A Nam cứ nhờ tôi mời quay lại, bảo rằng nếu dạy học hành nghiêm chỉnh.” Ánh mắt Lâm Chấn Đông cũng đầy vẻ ngờ vực, trẻ trước mặt ông có bản lĩnh gì mà có thể khiến đứa con trai ngỗ ngược của ông ngoan ngoãn nghe lời.

      “Lâm Hữu Nam, cậu ấy…” Vu Tiệp nhấp ngụm trà, mượn cớ để che giấu nỗi bàng hoàng trong lòng, nữa, Lâm Hữu Nam rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?

      đợi chút, A Nam nó ở nhà, tôi gọi nó đến.” Lâm Chấn Đông bước ra, Vu Tiệp há miệng định gọi ông lại, nhưng ông biến mất nhanh chóng.

      Lâm Hữu Nam rốt cuộc là muốn gì đây? ràng cậu ta biết mình làm gì, sao còn dám tìm , tuyệt đối mắc lừa lần thứ hai đâu.

      “Vu Tiệp.” Lâm Hữu Nam vừa nhìn thấy Vu Tiệp, đôi mắt sáng bừng, gương mặt toát ra vui mừng.

      “Gọi là Vu.” Lâm Chấn Đông khẽ vỗ vai con trai, cười giả lả nhìn Vu Tiệp.

      Vu Tiệp cười gượng gạo, ánh mắt nhìn Lâm Hữu Nam chằm chằm, nhưng lại dám tỏ ra khó chịu trước mặt Lâm Chấn Đông.

      “Bố, con muốn chuyện riêng với Vu.” Lâm Hữu Nam nhìn bố ra hiệu cho ông , Vu Tiệp thoáng thấy căng thẳng, cậu ta lại muốn gì nữa?

      Lâm Chấn Đông liếc nhìn Vu Tiệp rồi lại nhìn con trai: “Hai người trò chuyện .” rồi quay người bỏ ra ngoài.

      “Cậu lại muốn gì đây?” Vu Tiệp cau mày, trừng mắt nhìn.

      “Đừng hiểu lầm. Em mong chị quay lại dạy em.” Lâm Hữu Nam tiến đến bên . Vu Tiệp dựa ra sau cách cảnh giác, muốn cách xa cậu ta hơn. tin lời cậu tí nào.

      “Vu Tiệp, em đấy, hôm ấy chị còn đến cục cảnh sát giúp em, em thấy rất hổ thẹn.” Lâm Hữu Nam nhìn vẻ thành thực, gương mặt đầy nét hối hận.

      Vu Tiệp nghi ngờ nhìn cậu, lời cậu ta có tin được hay ?

      “Bố em , nếu em thể đậu đại học trong nước đưa em ra nước ngoài, em muốn , chị giúp em với.” Lâm Hữu Nam ngồi cạnh , van nài vẻ đau khổ.

      “Nhưng tôi…” Tim lại bắt đầu dao động, vừa muốn từ chối, nhưng đồng thời cũng thấy mềm lòng.

      “Em bảo đảm, tuyệt đối chọc chị giận nữa, cũng tuyệt đối làm hại chị.” Lâm Hữu Nam đưa tay lên trời thề thốt.

      “Em muốn học thêm à?” Cuối cùng mềm lòng chiếm thế thượng phong.

      mà, em gây họa nữa đâu!” Lâm Hữu Nam nghe bảo thế thở phào, vui vẻ , “Em bảo bố em tăng lương cho chị.”

      cần, nếu em muốn học, chị… có thể nhận lời.” Vu Tiệp hít hơi sâu, có lẽ Lâm Hữu Nam chỉ nhất thời ham chơi mới đối xử với như thế.

      “Tuyệt quá, cám ơn chị, Vu Tiệp.” Lâm Hữu Nam sung sướng nắm chặt tay , rồi lao ra cửa hét, “Bố, Vu Tiệp đồng ý rồi.”

      Lâm Chấn Đông bước vào, nở nụ cười nhìn Vu Tiệp: “ Vu, cám ơn .”

      Vu Tiệp mỉm cười, gật đầu.

      cũng hiểu tại sao mình lại đồng ý, có lẽ luôn cho rằng bản chất Lâm Hữu Nam xấu, mà cậu lại rất thông minh, nếu cố gắng đạt được thành tích tốt.

      Lâm Chấn Đông quả nhiên tăng lương cho , mà còn nhận lời buổi tối bảo lái xe đưa về. Vu Tiệp thấy như thế quá trịnh trọng, cuối cùng vẫn khéo léo từ chối.

      Công việc dạy thêm đầu tiên của Vu Tiệp lại bắt đầu.
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 18: LÂM GIA PHỨC TẠP

      Bắt đầu dạy lại cho Lâm Hữu Nam, ban đầu Vu Tiệp vẫn cảm thấy có gì đó lấn cấn, lúc nào cũng lo rằng xảy ra chuyện, nhưng ngày tháng dần trôi, Lâm Hữu Nam tỏ ra rất chịu khó nghe lời .

      “Xem ra em cũng ngốc nhỉ, từ tổ đều nhận ra hết.” Vu Tiệp cầm quyển vở, vui vẻ nhìn Lâm Hữu Nam ngồi cạnh.

      “Có là gì đâu, em còn biết nhiều hơn thế kìa.” Lâm Hữu Nam cười rất đắc ý.

      “Phải rồi, chị quên mất em có người chị từ nước ngoài về.” Nhớ đến Lâm Ngữ , người ta từ nước ngoài về kia đấy, tiếng của Lâm Hữu Nam có gì hiểu vẫn có sẵn người để hỏi mà.

      “Đừng nhắc chị ta với em.” Sắc mặt Lâm Hữu Nam thoáng sa sầm, ánh mắt chán ghét nhìn sang nơi khác.

      Vu Tiệp thắc mắc nghĩ, lần trước nhìn thấy hai chị em ở cục cảnh sát, cũng tỏ ra vô cùng xa lạ, căn bản là cả đôi bên đều ghét nhau.

      “Sao vậy? Em thích chị mình à?” Vu Tiệp cũng muốn lo nhiều, nhưng cậu lại tỏ ra thù địch với chị mình, nên có trách nhiệm nhắc nhở.

      “Chị ta là cái thá gì, em quen.” Lâm Hữu Nam ném sách , dựa người vào lưng ghế, nét mặt càng sa sầm hơn.

      “Lâm Hữu Nam, thái độ em thế là ổn, có đâu cái kiểu người nhà như vậy.” Vu Tiệp cũng tỏ ra vui.

      “Chị ta chẳng có quan hệ gì với em.” Lâm Hữu Nam bực bội quay mặt .

      “Lâm Hữu Nam?” Vu Tiệp đờ người, lẽ nào Lâm gia còn phức tạp hơn nghĩ? Trong lòng có rất nhiều lời muốn , nhưng lại chẳng biết phải thé6 nào, nên đành khẽ vỗ vỗ vai cậu để cậu nguôi giận.

      “Em luôn nghĩ rằng bên mình có rất nhiều bạn bè, nhưng, bọn nó vì tiền cũng vì muốn tìm vui, hễ xảy ra chuyện là chuồn còn nhanh hơn thỏ. Bố em ngày nào cũng chỉ biết quan tâm chuyện làm ăn của ông, có lúc nào lo nghĩ cho em đâu?” Lâm Hữu Nam hậm hực đá vào bàn cái, vi tính đặt bàn cũng rung rinh.

      “Bố muốn lo cho em, nên mới muốn đưa em ra nước ngoài, giống như cái bà kia thôi, ông cứ nghĩ là đưa con ra nước ngoài xem như thoát nợ. Mẹ em bỏ từ lúc em còn rất bé, sau này lớn rồi em mới biết, mẹ chẳng qua chỉ là người phụ nữ mà bố em tìm để sinh con cho ông thôi, và em cũng chỉ là sản vật mà họ “giao dịch” ra! Mẹ của Lâm Ngữ là vợ trước của bố em, bà ta bức mẹ em phải bỏ , nhưng rốt cuộc cũng chả có kết cuộc hay ho gì, cuối cùng cũng bị đá , hừ!”

      Vu Tiệp nhìn cậu bé lạnh lùng tàn nhẫn trước mắt, gương mặt vẫn còn khá non nớt ấy, giờ đây trở nên méo mó tái xanh vì phẫn nộ, đến huyệt thái dương cũng co giật.

      “Vậy nên, em tự hành hạ mình?” Vu Tiệp bỗng thấy cậu đáng thương, mới mười bảy tuổi, là độ tuổi thanh xuân tươi trẻ nhất, nhưng trong lòng lại chất chứa quá nhiều hận thù với cuộc sống, những việc cậu làm chỉ là mong muốn được người khác quan tâm, trong gia đình như thế này, mỗi người đều sống cho riêng mình, chỉ có vật chất bù đắp, còn về tinh thần vô cùng thiếu thốn, chẳng trách cậu nổi loạn đến độ tự hại mình hại người.

      “Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến em.” Lâm Hữu Nam lạnh lẽo nhìn .

      “Có lẽ là hoàn toàn như em nghĩ đâu. Bố em vẫn rất quan tâm em, có thể họ chỉ thiếu thông hiểu thôi.” Vu Tiệp cười khổ, khẽ vỗ vai cậu, còn trẻ như vậy, nên ôm bụng oán hận mà sống.

      “Mặc kệ, lo cho em còn tốt hơn.” Lâm Hữu Nam hừ khẽ, “Vu Tiệp, tại sao chị lại chấp nhận quay về dạy em học?” Lúc đầu cậu nghĩ là Vu Tiệp chắc chắn rất ghét cậu, mặc kệ cậu.

      “Chị mong em có thể biết là mình sai.” Vu Tiệp mỉm cười, có lẽ quá mềm lòng, có lẽ muốn nghĩ nhiều, vẫn mong cậu lên được đại học, bị bố đưa ra nước ngoài.

      Lâm Hữu Nam cứ nhìn , rồi bỗng cười lớn: “Chị có bạn trai ?”

      Vu Tiệp khẽ cau mày, hỏi cái này làm gì? Nhóc con mà học đòi lo chuyện người lớn, nhưng thực tế cũng chẳng lớn hơn Lâm Hữu Nam là bao. “ có.”

      “Cái lần trước phải?” Lâm Hữu Nam nhớ lúc còn ở cục cảnh sát, có người đàn ông luôn ở bên .

      phải, hai gia đình quen nhau thôi.” Cậu ta đến Tấn Tuyên.

      ra là thanh mai trúc mã à.” Lâm Hữu Nam cười ranh mãnh, chồm đến ngồi xuống cạnh .

      “Đừng nhảm, đọc sách .” Vu Tiệp cầm sách lên khẽ đập vào đầu cậu, chỉ cần chịu học cho tốt là được, quản nhiều việc thế để làm gì.

      “Em nhìn thấy Lâm Ngữ và thanh mai trúc mã của chị ở cạnh nhau.” Lâm Hữu Nam nhếch môi, có chuyện mới chứ.

      “Có thể… họ hẹn hò nhau.” Vu Tiệp nuốt ực cái, rồi chuyển chủ đề, “Sắp chín giờ rồi kìa, xem những câu sai trước .”

      Vu Tiệp cúi đầu, chăm chú vào quyển vở trước mặt, đừng nhắc Tấn Tuyên với , muốn ở cạnh ai cũng chả liên quan gì đến , dù sao cũng là con sói háo sắc, lăng nhăng cưa phải mà.

      Lâm Hữu Nam thấy Vu Tiệp đột nhiên trầm mặc khẽ cười thầm, cũng ngây thơ quá, mới có vài câu bị vạch trần rồi, cậu nghiêng đầu thầm vào tai : “Có cần em giúp chị cướp ta về ?”

      Vu Tiệp giật mình tránh sang bên, trừng mắt với Lâm Hữu Nam: “Đừng đoán bậy bạ, chị bảo chỉ là quen nhau từ bé thôi.”

      “Chị tưởng em là trẻ con à, lần trước ta lo lắng cho chị thế kia, chắc chỉ mong hễ nhìn thấy em là đập cho trận tơi bời ấy chứ.” Lâm Hữu Nam khoác vai Vu Tiệp, “Yên nào, em giúp chị thắng chắc.”

      Vu Tiệp đẩy cậu ra: “Lâm Hữu Nam, em còn đùa nữa là chị về đây, tự mà xem .” Vu Tiệp xong bèn đứng dậy bỏ . Trong lòng như có ngọn lửa ỉ cháy, thằng nhóc măng sữa mà lại nhiều chuyện, và Tấn Tuyên chẳng có gì cả, chẳng là gì cả.

      Lâm Hữu Nam thấy bỏ ra ngoài vội vàng đuổi theo: “Vu Tiệp, đừng mà.”

      Cậu ta túm lấy tay Vu Tiệp từ phía sau, vẻ mặt tỏ ra van nài: “Được thôi, em nữa là xong mà.”

      Cửa nhà vang lên tiếng mở khóa, hai người cùng nhìn về phía đó, Lâm Chấn Đông về ư?

      Nhưng người xuất ở cửa lại khiến họ đờ đẫn!

      Lâm Ngữ khoác tay Tấn Tuyên bước vào!
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 19: NHẢY LÊN CẮN

      Lâm Ngữ khoác tay Tấn Tuyên bước vào!

      Vu Tiệp trừng mắt nhìn Tấn Tuyên xuất bất ngờ, bỗng thấy rất nặng nề, ra chẳng rảnh rỗi phút nào!

      “Tiểu Tiệp, sao em lại ở đây?” Tấn Tuyên vừa nhìn thấy tỏ ra sửng sốt, hất tay Lâm Ngữ ra, lao đến trước mặt và nắm lấy tay .

      “Ai cần lo!” Vu Tiệp giằng tay ra, đôi mắt nén được mà liếc nhìn sau lưng , Lâm Ngữ đứng đó, sắc mặt cũng tươi tỉnh gì cho lắm, cánh tay bị Tấn Tuyên hất ra chầm chậm buông xuống cách ngượng ngùng.

      “Em còn ở cạnh nó nữa hả… sợ nó lại…” Tấn Tuyên vừa thấy Lâm Hữu Nam, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Lâm Hữu Nam còn nợ trận đòn mà!

      “Tôi đến để dạy học.” Vu Tiệp thấy mắt nảy lửa, nhưng cứ nghĩ đến chuyện muộn thế này rồi mà còn về nhà cùng Lâm Ngữ trong lòng rất khó chịu, đến được tại sao lại thể?

      “Muốn gì nào? Vu Tiệp nhận lời đến giúp tôi học.” Lâm Hữu Nam vênh cằm lên vẻ khiêu khích, liếc nhìn Tấn Tuyên cách khinh khỉnh, rồi nghiêng sang ôm lấy vai Vu Tiệp, “, chúng ta học thôi.” Rồi khoác vai vào phòng cậu.

      “Tiểu Tiệp.” Tấn Tuyên tức tối kéo dừng lại, người mất trọng tâm, lảo đảo vững nên ngã ra phía sau, đổ ập vào lòng .

      “Tuyên.” Lâm Ngữ cuối cùng cũng lên tiếng với vẻ vui.

      “Về với .” Tấn Tuyên nắm chặt tay Vu Tiệp, giật mạnh ra khỏi tay Lâm Hữu Nam.

      “Tấn Tuyên, buông ra!” Vu Tiệp cũng nổi cáu, nắm tay đau quá!

      “Nếu bây giờ em về với , gọi điện cho dì Phương ngay, kể hết cho dì nghe chuyện xảy ra.” Tấn Tuyên nén giọng, thầm bên tai với giọng uy hiếp lạnh lùng.

      Vu Tiệp mở to mắt, trừng trừng nhìn , dám ép à!

      Tấn Tuyên nheo mắt, xem có dám , Vu Tiệp cắn chặt môi dưới, xem như giỏi, thể đánh cược người nhà với được, nếu để bố mẹ biết được chuyện hôm đó, kỳ nghỉ hè này đừng hòng đâu nữa!

      Vu Tiệp cố hết sức giằng tay ra khỏi Tấn Tuyên, quay lại với Lâm Hữu Nam: “Xin lỗi, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta học tiếp, chị phải về đây.”

      Lâm Hữu Nam quan sát và Tấn Tuyên với vẻ mặt thích thú, quả nhiên, cái Tấn Tuyên này và Vu Tiệp phải chỉ có quan hệ bình thường. Liếc nhìn sang bên, thấy gương mặt tái xanh của Lâm Ngữ , cậu thầm hỉ hả trong lòng, tốt, rất tốt, lần này có trò vui rồi.

      “Vu Tiệp, mai nhớ đúng giờ nhé.”

      Lâm Hữu Nam vào phòng lấy túi của ra, nhét vào tay .

      Lâm Ngữ cuống lên: “Tuyên, bảo dạy em làm đề án kế hoạch mà?” Tại sao lần nào Tấn Tuyên nhìn thấy tên Vu Tiệp này, cũng tỏ ra mất bình tĩnh, như hoàn toàn biến thành người khác vậy.

      “Ngữ , ngày mai tính sau, bây giờ bọn phải về.” Tấn Tuyên cười vẻ hối lỗi với rồi xách túi Vu Tiệp, tay kéo Vu Tiệp ra cửa, bỏ lại hai chị em như nước với lửa đứng nhìn nhau gườm gườm trong nhà.

      Vu Tiệp vừa vào thang máy liền hất tay Tấn Tuyên ra: “ quá đáng ! Tôi làm việc.”

      “Làm việc? Làm việc gì? Dạy cái thằng hư hỏng đó à?” Tấn Tuyên sấn tới, hai tay ôm hai bên đầu , nhốt trong đôi tay , luồng nộ khí xộc thẳng vào mặt .

      Hai tay Vu Tiệp tì vào ngực , muốn đẩy ra xa chút, nhưng vẫn đè sát trước mặt nhúc nhích tí nào.

      “Cậu ấy biết sai rồi.” Cố gắng vô hiệu, Vu Tiệp đành buông thõng tay xuống, dựa vào vách thang máy.

      thế nào em cũng nghe phải ? Mà lại còn dính dáng đến cái thằng đó.” Tấn Tuyên tức muốn chết, mấy hôm nay cứ chạy đến Vu gia là để làm gì, là để muốn canh chừng , sợ lại dạy thêm, rồi gặp phải chuyện nguy hiểm, còn giỏi lắm, ngốc nghếch đến nộp mạng cho sói.

      “Cậu ấy bây giờ học rất nghiêm túc mà.” Vu Tiệp thở dài, phải giải thích thế nào mới chịu hiểu?

      “Mặc kệ, thằng nhóc đó tin được, yên tâm.” Tấn Tuyên lắc đầu mạnh, quá yếu lòng, phân biệt được tốt xấu, thế nên mới dễ trúng kế của người khác.

      “Tấn Tuyên, đến lượt quản tôi từ khi nào thế hả?” Vu Tiệp cũng nổi cáu, giơ chân lên đạp cái, lúc đó mới đau điếng lùi lại mấy bước.

      “Chuyện của em, phải lo.” Tay đẩy tới, cả người Vu Tiệp bị đè vào vách thang máy, cơ thể cũng dán chặt vào, đầu gục vào cổ khiến toàn thân nóng ran, hoảng loạn nhảy tránh sang bên, nhưng đáng tiếc, thể nào nhúc nhích được.

      “Muốn lo lo cho đám bạn của ấy, đừng làm phiền tôi.” Vu Tiệp cố gắng quay mặt , muốn chạm vào làn da , chỉ biết bắt nạt , luôn là thế, lúc được quay ra dùng sức mạnh.

      “Em vẫn muốn bị người ta chuốc thuốc mê hả? Muốn quyến rũ hấp dẫn thằng nào đó cả đêm hay sao?” Tấn Tuyên bóp cằm , ép phải ngẩng lên nhìn .

      “Bỏ tôi ra.” Vu Tiệp vừa nhớ đến đêm đó, bỗng cảm thấy cơ thể hai người dính sát vào nhau thế này đúng là kiểu hành hạ, quấn quýt đêm ấy lại ra trong đầu, vụt xuất chỉ trong tích tắc, nhưng gương mặt, cổ và tai đều dần đỏ dừ. Gương mặt tuấn tú kề sát của dường như gợi nhớ đến những hồi ức đêm ấy cách ràng.

      Đôi mắt ánh tia phẫn nộ kia dần dần phủ lớp sương tím mê đắm, chiếc mũi cao thẳng của khẽ phập phồng theo hơi thở, đôi mắt lướt qua môi, cánh mũi, mày mắt , ngón tay cái hơi thô bạo chậm rãi vuốt ve khóe môi , giọng trầm khàn rất quyến rũ vang lên bên tai như đọc thần chú.

      muốn để người khác thấy được vẻ đẹp của em!” Ánh mắt hạ xuống lướt qua khuôn ngực , giọng lúc lúc nặng của gõ vào tim và tạo ra vọng mãnh liệt, trái tim đập cuồng loạn kiềm chế được, còn cổ họng muốn thốt ra rất nhiều điều nhưng như mắc kẹt lại bên trong, tài nào nhả ra nổi!

      Đôi mắt , đôi môi , dần dần phóng lớn từng chút , Vu Tiệp căng thẳng đến mức quên cả phản ứng, trong đầu óc rối loạn chỉ toàn hình ảnh sống mũi cao cùng đôi môi gợi cảm kia cứ lướt qua trước mắt. Chính cũng giật mình bởi tiếng tim đập loạn của chính , đến nỗi lồng ngực cũng nhói đau, hơi thở cũng như thể bị lén lút cướp mất.

      Mỗi lúc gần rồi, Vu Tiệp thắt cả tim, cảm giác đôi môi nóng bỏng mềm mại của khẽ chạm vào khóe môi như cánh bướm, bỗng thanh “ding” vang lên thức tỉnh cả hai, cửa thang máy dần dần mở ra.

      Người bên ngoài đều kinh ngạc nhìn đôi nam nữ trong thang máy dính sát vào nhau trong tư thế cực kỳ mờ ám, Vu Tiệp xấu hổ đến độ chỉ muốn khoét lỗ chui xuống cho xong, gắng sức đẩy mạnh Tấn Tuyên ra, vội vàng bước ra khỏi thang máy.

      Tấn Tuyên vội vã đuổi theo: “Tiểu Tiệp.”

      Vu Tiệp phớt lờ , bỏ chạy như điên, Tấn Tuyên chết tiệt, lần nào đụng cũng y như rằng gặp chuyện xấu, hại mất mặt kinh khủng. Mặt đỏ bừng bừng, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng căm phẫn bản thân vì suýt nữa rơi vào quyến rũ của , chính là con sói háo sắc, sao vẫn chịu nhận ra mà lại còn… như thế, càng nghĩ càng giận chính mình.

      Tấn Tuyên cũng chạy đuổi theo điên cuồng, hai bước dài bằng ba bước, cuối cùng đuổi kịp.

      “Tiểu Tiệp.” Tấn Tuyên thở hổn hển nắm chặt tay , chỉ sợ hễ buông tay lại bỏ chạy.

      “Tôi ghét , ghét lắm!” Vu Tiệp giận dữ vung tay loạn xạ, đánh lên mặt, lên người . Trong lòng thấy rất giận, rất bực, đều do hại , lần nào cũng thế, chỉ muốn yên ổn, thế mà cứ phải lôi ra khỏi yên ổn đó, chọc cho tức, thích thú khi rối loạn, khiến bắt đầu thấy cực kỳ căm ghét bản thân! Điều đáng ghét nhất là, tại sao chịu để nghỉ ngơi chút nào!

      Tấn Tuyên vội giữ bừa hai tay vung loạn xạ lại, đè chặt lên ngực mình, nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của , ngay cả tai và cổ cũng đỏ lên, mèo hoang lần này đúng là giận lắm đây!

      “Tiểu Tiệp,” Tấn Tuyên bất lực đành ôm chặt lấy , ghìm mạnh hai tay lại, “Do tốt, đừng giận nữa, đừng giận nữa!”

      Bỗng nhiên, bả vai Tấn Tuyên nhói đau, Vu Tiệp dùng hết sức bình sinh cắn mạnh lên đó.

      Tấn Tuyên nhăn nhó chịu đựng, nhưng tay lại ôm chặt hơn, hề muốn buông ra.

      Vu Tiệp hồi lâu sau mới nhả, lửa giận trong lòng tan biến sau phát cắn đó, ngẩng đầu lên và rơi ngay vào đôi mắt đen của , trái tim bất giác lại đập mạnh.

      “Nguôi giận chưa.” Tấn Tuyên cau mày, ác , bả vai đau nhức quá, lần này chắc cắn mạnh lắm đây.

      “Ai bảo chọc tôi.” Vu Tiệp mấp máy môi, trừng mắt.

      Tấn Tuyên buông ra, khẽ xoa xoa vai: “ đưa em về. Nếu dì Phương lại càu nhàu cho xem.”

      Vu Tiệp thấy nhăn nhó cảm thấy hơi bất nhẫn, liệu có cắn quá mạnh , nhưng nghĩ lại , đáng đời , lần nào cũng chọc nổi điên lên mới vui. Nhưng, ánh mắt lại kìm được mà liếc nhìn vai : “Có phải là đau lắm ?”

      Tấn Tuyên lắc đầu, cười khẽ, mèo hoang là thế, khi tức giận nhảy chồm chồm lên, nhưng chỉ lúc đó mới bộc lộ vẻ đẹp tiềm tàng của mình. chưa bao giờ nghĩ đến ư? Là tại sao lại cam tâm tình nguyện để mặc cắn, ôm cả đêm cũng dám động đậy, lo lắng gặp chuyện đến nỗi đứng ngồi yên, nếu phải là tội tình gì phải thế!

      Nhưng, cho dù gì, cũng muốn tin.

      Rốt cuộc phải làm gì bây giờ? Đến khi nào mèo hoang của mới hiểu lòng đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :