1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Yêu hơn cả bằng trái tim - Thiên Mỹ Khả (update c22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 12: Giúp bạn, chuẩn bị trở về


      rồi sao?”- Nam Cung Tư Nghị ngồi nhìn vào màn hình vi tính, các con số trước mặt cứ nhảy múa sau khi nghe được cái thông tin kia.


      “Vâng, chính xác là như vậy.”- Lam Vũ Bằng thở dài não nề- “ tôi hiểu tại sao cậu phải tân tân khổ khổ vì người như ta.”


      Nam Cung Tư Nghị chính mình cũng hiểu được, là phụ nữ, lại còn giả trai, tính tình ngang bướng, lại thêm cái tính thích trêu ghẹo phụ nữ, vậy mà vẫn kìm được mà suốt ngày nhớ tới .


      Giờ lại nghe thông tin trốn đâu đó, cũng biết được ở nơi nào, chỉ hay là ở trong nước.


      Cả thế giới này ở đâu cơ chứ?


      Cung Dương Á Miên nhìn ngó ngang dọc căn phòng của Triệu Mạn Di, khỏi uất hận ngút trời.


      “Tập đoàn của cậu là tập đoàn gia đình, vậy mà đãi ngộ tốt, Thiên Kì là tập đoàn gia tộc, mà họ đùn đẩy nhau, bắt tôi- nữ nhân làm tổng tài. ủy khuất cho tôi.”


      “Phòng làm việc của tôi phải chỗ khóc tang của nhà cậu, giờ ở yên đây, làm gì làm. Ba mươi phút nữa tôi trở về.”- Triệu Mạn Di trước khi còn để lại câu- “Nếu Diêu Giai Mẫn có tới, cậu được trêu chọc con bé.”


      “Được rồi được rồi, tôi có phải sắc lang đâu mà suốt ngày cậu tôi trêu hoa ghẹo nguyệt.”- xong, nhìn lên thấy Triệu Mạn Di đâu.


      “Quả là đáng sợ.”- Vũ Bảo Lĩnh khóc thầm.


      “Phải, trần đời tôi chính là sợ ấy nhất.”- Cung Dương Á Miên nhét miếng bánh vào miệng.


      Sau khi Triệu Mạn Di khỏi, Cung Dương Á Miên lại ngồi thở dài nghĩ đến lúc ở Âu Dương thị.


      Phía bên kia bàn là Cố Hạo Thần, thi thoảng lại nhìn sang bên , ánh mắt mang nặng hàn khí, có nửa điểm như nhìn người bình thường, mà là nhìn tình địch.


      Tan họp, Cung Dương Á Miên linh cảm có chuyện xảy ra, nghĩ lại thấy giỏi.


      “Cung Dương tổng.”


      Cung Dương Á Miên quay lại, môi là nụ cười thể vặn vẹo hơn.


      “Cố tổng tìm tôi sao?”


      “Cung khó khăn lắm để tìm được cậu.”- Cố Hạo Thần tiến đến- “Bữa tiệc của Âu Dương thị, mong cậu và bạn cùng tới.”- khi đến hai chữ “bạn ” này, mặt càng thống khổ hơn.


      “Đó là điều đương nhiên.”- Cung Dương Á Miên nở nụ cười mê hoặc, rồi nhanh chóng quay , đỡ cho khuôn mặt đẹp bị Cố Hạo Thần vô tình đánh hỏng.


      Giờ an toàn ngồi trong phòng làm việc của bạn thân, cd cmar thấy còn gì tuyệt hơn.


      “Vũ Bảo Lĩnh, xem, hợp tác phi trường A này liệu có thể ?”


      “Với nguồn vốn Triệu tổng xuất ra cùng với thế lực bên chúng ta đó là chuyện vô cùng dễ dàng mà.”- hỏi thừa sao? Vũ Bảo Lĩnh nhìn màn hình điện thoại có tin nhắn đến, lau vội mồ hôi trán. Vội bấm bấm mấy chữ rồi thu hồi.


      Làm tay trong thực chất phải dễ, cái cặp mắt cú vọ kia thỉnh thoảng lại găm vào khiến khó lòng mà bình tĩnh được.


      có chuyện gì mà run vậy? Trong này lạnh sao?”- Cung Dương Á Miên quan tâm nhìn trợ lý.


      Vũ Bảo Lĩnh lắc đầu nguầy nguậy.


      “Tôi sao hết, chỉ là mới tới đây, khí hậu được quen cho lắm.


      Cung Dương Á Miên gật gật vài cái, ánh mắt vẫn hoài nghi nhìn .


      Ngồi thêm lát nữa Triệu Mạn Di về, nhìn vẻ mặt căng thẳng, biết có chuyện chẳng vui vẻ gì.


      “Triệu Mạn Di, tôi ngờ cậu lại có nhiều rượu quý như vậy a…”- Cung Dương Á Miên cầm chai Rémy Martin khua khua- “Quả là hảo hạng a… cậu vẫn như vậy, vẫn thích Hennessy như trước a.”- lúc này tốt nhất nên tỏ ra để ý chút, Triệu Mạn Di nghi ngờ .


      “Bớt nhiều lời, kiểu rào trước đón sau của cậu tôi còn lạ gì. Mau xem.”- Triệu Mạn Di ngồi xuống sofa, rót cốc nước lọc.


      Cung Dương Á Miên thấy trêu đùa thích hợp lấy ra vài giấy tờ từ buổi gặp lúc nãy. Quả là Triệu Mạn Di vẫn độc, có thể tinh tường như vậy.


      Triệu Mạn Di đọc những thứ đó, càng đọc sắc mặt càng tối.


      “Dự tiệc?”


      “Phải, là dự tiệc.”- Bên Âu Dương thị mở tiệc vào tối mai, Cung Dương Á Miên muốn Triệu Mạn Di cùng, vì trót hứa với “ai đó”.


      Triệu Mạn Di đặt thiệp mời lên bàn, ra tủ kính rót ly rượu.


      “Dự tiệc sao? Cậu cứ , với tôi làm gì?”


      Cung Dương Á Miên mím môi, cầm thiệp mời bị ruồng bỏ phe phẩy vài cái.


      “Chính là muốn cậu cùng nha.”- lí do kia kia đành, mà đưa Triệu Mạn Di cùng cũng rất mát mặt đó, trông thân hình xinh đẹp, khuôn mặt, ánh mắt quyến rũ chết người nữa chứ.


      “Tôi .”- nếu là tiệc Âu Dương thị mời, chẳng phải Cố Hạo Thần cũng hay sao? mới muốn gặp . việc giờ rắc rối lắm rồi.


      cùng tôi có gì tốt?”- Cung Dương Á Miên nghiêng đầu- “Cậu nghĩ cậu trốn tránh được mãi sao Di? Cậu tránh được chỉ vài lần thôi. Cậu nghĩ cậu tài giỏi đến nỗi làm cho ta tưởng cậu bốc hơi à?”


      Cung Dương Á Miên có phần giận, muốn Triệu Mạn Di cứ tiếp tục như vậy, có gì mà dám thừa nhận chứ? À mà sao mỗi lần nghĩ tới chuyện đương là lại tự sờ lên môi mình thế nhỉ?


      “Di, nghe tôi, cùng tôi. Coi đó chỉ như bữa tiệc bình thường thôi.”


      Triệu Mạn Di uống chút rượu.


      Trầm mặc lúc, bấm điện cho Dương Nhậm Vũ.


      “Chuẩn bị đồ tối mai dự tiệc với tôi.”- mặt lạnh quay sang Cung Dương Á Miên- “Còn cậu, nếu phải bạn của tôi chỉ cần nửa đoạn văn vừa rồi của cậu cũng đủ để tôi cho cậu tập nhảy dù từ tầng ba mươi sáu này rồi.”


      xong, để ý đến Cung Dương Á Miên mà ngồi làm việc tiếp.


      Vũ Bảo Lĩnh cùng Cung Dương Á Miên nhìn nhau, quả Triệu Mạn Di vẫn là tảng băng vạn năm tan.


      Bữa tiệc Âu Dương thị mở ra, là để mời các chủ tịch các tập đoàn đến vì mục đích gặp gỡ, cùng hợp tác, coi như là vì kinh doanh, nhưng vài bộ phận lại đến vì muốn xem náo nhiệt, phần vì Âu Dương tổng và Bạch tổng trước đó kết giao, phần vì nghe hai em Cố gia cũng tới dự.


      Cung Dương Á Miên sau hồi nịt chỗ nọ, hít vào chỗ kia người căng cứng cùng Triệu Mạn Di dự tiệc.


      Bước vào Âu Dương gia, Cung Dương Á Miên sau khi thấy Cố Hạo Thần đứng cùng Âu Dương Đại An lôi Triệu Mạn Di hướng bọn họ tới.


      “Âu Dương tổng, Cố tổng, xin chào.”


      “Cung Dương tổng, chào cậu.”- Nhìn người “đàn ông” trước mắt, Âu Dương Đại An mỉm cười, lại thấy màn chiến tranh qua ánh mắt rời . Đây lại phải chuyện nên lo. Bạch Nhã Hiểu Nhi còn chờ.


      Thấy khí căng thẳng, Âu Dương Đại An lại lẩn trước, Cung Dương Á Miên đành mở lời.


      “Cố tổng hôm nay là tới đây mình, mang theo bạn sao?”


      Cố Hạo Thần mỉm cười nhàng, nhìn Triệu Mạn Di đầy ý.


      “Đó là còn phải xem Cung Dương tổng có chịu buông ra thứ mình thích ?”


      Cung Dương Á Miên cười lớn.


      “Cố tổng, nếu là dự án phi trường kia, chỉ sợ là thể a…”


      “Vậy còn thứ khác sao?”- cười, xem chừng là Cung Dương tổng muốn buông rồi.


      “Đó còn là xem thứ nào chứ.”- nâng ly rượu lên- “Có những thứ cần cũng có, mà lại có những thứ có nhưng lại cần.”


      Cố Hạo Thần cười khổ, nhìn Triệu Mạn Di, ánh mắt lóe lên tia bi thương.


      “Vậy tôi gọi là gì? Tôi có người đó, nhưng chỉ là đoạn thời gian, bất chợt, người đó lại biến mất mà biết lí do vì sao. Tôi cần người đó trở lại, bất quá, người đó lại cần tôi.”


      Cung Dương Á Miên á khẩu, ngờ Cố Hạo Thần lại trực tiếp ra như vậy, có lẽ giờ là thời điểm tốt để rút quân an toàn rồi.


      “Di a… xem ra em và Cố tổng là có quen biết, ít nhiều chuyện chút, tôi ra đây lát rồi quay lại.”


      biết ở lại đây là an toàn, nên ra ngoài kia chút, chắc có điều gì hay ho hơn.


      góc khuất, trợ lý Vũ Bảo Lĩnh cầm chiếc điện thoại cái gì đó, ánh mắt dõi theo tổng tài tôn quý.


      “Tổng tài, vẫy vùng mấy ngày là đủ rồi, nên về thôi.”
      @Avehil

    2. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 13: Trớ trêu


      “Sao còn có cả chuyện đó nữa?”- Cung Dương Á Miên ngủ yên lành Vũ Bảo Lĩnh gọi điện tới, ngày mai phải về ngay, bởi có cuộc hợp tác cần gặp mặt.


      “Nhưng phải tôi cũng kí kết hợp đồng đây sao?”- cha mẹ là. ràng là ở Đài Bắc để kí hợp đồng phi trường A, sao toàn kiếm cớ lôi về vậy?


      “Tổng tài, dù sao cũng kí xong hợp đồng rồi, cũng ở đây thêm mấy ngày rồi, cũng phải về thôi chứ. Hợp tác cũng sắp tiến hành rồi, đâu phải lo nữa?”


      Vũ Bảo Lĩnh nghĩ ra ngàn lí do để đưa về, nhất định phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình chứ. lấy cớ hợp tác với Âu Dương thị để ở lại, biết thừa thực chất là muốn chốn chạy người kia.


      Cung Dương Á Miên bên này, bực tức cấu xé cái gối giường Triệu Mạn Di. Giờ cắm rễ ở phòng làm việc hạng sang này, hề muốn về chút nào.


      Thở dài não nề, thều thào.


      “Vậy được, mai về.”


      Đầu dây bên kia, Vũ Bảo Lĩnh cười đến độ cả hàm muốn rơi ra. Vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi a.


      Nếu có từ để miêu tả tâm trạng của Cung Dương Á Miên lúc này chỉ có hai chữ: “Khốn khổ”


      sai, mới bước chân ra khỏi phi cơ, có mấy cánh tay to lớn “xách” lấy mang xuống.


      sai, chính là xách lấy mang xuống như mang con mèo vậy. ngó qua người “xách” và mấy người bên cạnh thấy họ thân đen xì, đích xác là vệ sĩ nhà .


      Vũ Bảo Lĩnh phía sau cái gì đó mà cha mẹ tức giận vì lựa thời cơ mà trốn việc nên cho người tới “bắt” gấp.


      Kiếp trước làm gì nên tội cơ chứ?


      Sau hồi phản kháng có tác dụng, cũng bị ném gọn vào trong xe.


      “Tiểu thư, xin lỗi nhưng chúng tôi còn cách nào khác.”- vệ sĩ cúi đàu xuống với .


      Cung Dương Á Miên mặt xịu xuống, khi nãy chính là thân con trai, vậy mà họ lại xách như vậy, nếu lên mặt báo, mặt mũi của Cung Dương gia tộc vứt đâu? Mà , phải là mặt mũi của mới đúng.


      Suy nghĩ lại suy nghĩ, rồi cũng về tới nhà, cha mẹ mặt đằng đằng sát khí.


      “Ngươi cũng giỏi, trốn biệt tích như vậy.”- cha gầm lên, đặt tach trà cạch xuống mặt bàn.


      Cung Dương Á Miên nhăn mặt ngồi xuống sofa, trong lúc lâm vào thế bí, đột nhiên nghĩ ra.


      “Cha.”- ngẩng mặt lên, giọng pha chút cười cợt- “Con về Đài Bắc giúp Triệu Mạn Di.”


      “Sao?”- lúc này cả hai vợ chồng nhìn nhau rồi quay sang , mắt trợn tròn- “Con giúp Triệu Mạn Di?”


      “Phải a…”- Cung Dương Á Miên biết mình gãi đúng chỗ ngứa của hai vị lão nhân này. Cha mẹ chính là rất thích Triệu Mạn Di, khi hai người mới thân họ còn trêu Triệu Mạn Di mai sau về làm dâu nhà họ. Mà làm dâu nhà họ chính là… lấy .


      Thôi… Cung Dương Á Miên lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ đến chuyện ngày xưa rất dọa người.


      khí sau đó khỏi cũng biết, cha mẹ quên tồn tại của mà gọi về cho cha mẹ Triệu Mạn Di chuyện này nọ, tranh thủ lẩn lên phòng, nghe hợp đồng của nơi kia chuyển đến.


      Theo lịch, ngày mai tới nhà hành X để gặp và bàn về dự án, nhìn bên trong tài liệu có nhắc đến Nhật Đằng, mới nhàng thở ra.


      Nghĩ tới mới nhớ, mấy hôm nay ở Đài Bắc, lại càng hay nhớ tới Nam Cung Tư Nghị, tuy biết có vấn đề về giới tính ( :)) ) nhưng vẫn kìm được mà nghĩ tới .


      Ôi… cái đầu của . muốn ngủ mà, giờ cũng là gần đêm, phải tranh thủ ngủ , mai sáng sớm phải rồi.


      Hôm sau.


      xui xẻo.”- Cung Dương Á Miên bực bội gắt lên, sao hôm nay thất thố như vậy chứ? Khi để đổ rượu vang lên người.


      Đứng trong phòng vệ sinh của nhà hàng, nãy giờ tiêu tốn hết bao nhiêu khăn giấy, lau mãi vẫn hết được màu đỏ chói lọi này.


      “Á… biến thái.”- tiếng kêu thất thanh truyền từ phía sau, giật mình quay lại, vừa mở cửa phòng vệ sinh đằng sau hét lên nhìn .


      “Biến thái?”- Cung Dương Á Miên nghiêng đầu tự hỏi, trong này có biến thái sao? Chợt nhìn mình trong gương, lại nhìn đo, lại đoạn nhìn lên tấm biển treo tường.


      Đây là vệ sinh nữ. mặt chảy ra hàng mồ hôi lạnh, chính là kẻ biến thái từ miệng kia.


      kia vì tức giận mà đẩy ra ngoài, ai ngờ, lại bị va vào người nào đó ngang qua.


      “Ôi xin lỗi.”- quay lại, nhìn là ai mặt lại càng đen hơn.


      thế nhưng bị coi là kẻ biến thái trước mặt người này.


      thế nhưng gặp Nam Cung Tư Nghị ở cái nơi thể tế nhị hơn trong hoàn cảnh thể trớ trêu hơn này.


      kia tức giận bỏ , để lại Nam Cung Tư Nghị cùng Cung Dương Á Miên mặt đối mặt.


      “Nam Cung tổng…”- Cung Dương Á Miên khó khăn thốt lên ba chữ.


      Nam Cung Tư Nghị trong bụng vừa muốn cười vừa muốn im lặng xem giải thích thế nào. Nhưng cũng hiểu.


      Nhìn vệt màu đỏ trước ngực hẳn là rượu vang, có lẽ muốn vào phòng vệ sinh để làm sạch, nhưng lại theo thói quen vào nhầm vệ sinh nữ nên xảy ra cơ này.


      Cung Dương Á Miên cảm thấy nên giải thích, liền ra mạch, vừa vừa quan sát vẻ mặt biến đổi của Nam Cung Tư Nghị.


      Nghe xong, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm, Nam Cung Tư Nghị mở lời.


      “Tôi nghĩ tôi có cách giúp cậu.”


      Theo cách của Nam Cung Tư Nghị, Cung Dương Á Miên cùng vào phòng vệ sinh nam, cởi áo của , để lấy rượu trắng đổ lên cho trung hòa, rồi sau đó tẩy trừ giúp .


      Cung Dương Á Miên nghĩ sao cũng thấy có chút mờ ám, nhưng bộ dạng thế này, ra ngoài là điều thể, nên nén đau thương cùng vào phòng vệ sinh nam đối diện.


      Nam Cung Tư Nghị lấy rượu vang, môi lại là nụ cười đến đáng sợ.


      Tới đây dùng cơm, ngờ lại thấy trợ lý của , ta kể cho về cái cố đó, vốn nghĩ vào vệ sinh nam để tẩy trừ nên định vào trêu vài câu, ai ngờ lại quên mất mình là con trai mà tiến vào vệ sinh nữ, rồi bị người ta đuổi ra va phải .


      Chuyện này cũng thú vị .


      Cầm chai vang trắng cùng ít nước tẩy mang vào phòng vệ sinh, mới thấy trong này cực kì vắng vẻ.


      “Á Miên, cậu ở đâu?”


      “Tôi đây.”- Cung Dương Á Miên thò đầu từ trong buồng vệ sinh ngó ra.


      Nam Cung Tư Nghị cười khục tiếng.


      “Mau ra đây, tôi đâu có làm gì cậu?”- có lẽ nhớ đến cái ngày bị cưỡng hôn, nên giờ lại cảm thấy ngượng, còn , sớm muốn trêu chết được.


      Cung Dương Á Miên rủa thầm, ta có muốn làm lại với sao?


      “Thôi được, cậu cứ trong đó , cởi áo ra đưa cho tôi.”


      “Hả?”- Cung Dương Á Miên ngớ người ra- “Sao lại cởi áo?”


      “Vậy nếu cậu tự ra đây, để tôi đổ rượu trắng cùng thuốc tẩy trực tiếp lên người cậu vậy.”- Nam Cung Tư Nghị thản nhiên , cam đoan dám.


      “Này.”- Cung Dương Á Miên nhăn mặt- “ mờ ám.”- xong câu này mới muốn vả vào mặt mình. Cái gì mà mờ ám chứ? ra chính mới là mờ ám.


      Nam Cung Tư Nghị coi như nghe thấy, chỉ chìa tay lên chỗ hổng phía buồng vệ sinh đnag đứng.


      “Mau đưa đây.”


      Lúc này, Cung Dương Á Miên mới sột soạt cởi áo. Công đoạn cũng khó khăn .


      Chừng nào còn trong cái lốt này, còn khổ.


      “Bao giờ xong?”- thoáng thấy Nam Cung Tư Nghị tẩy tẩy áo, giọng hỏi.


      “Chỉ lát là xong.”- ngừng chút, Nam Cung Tư Nghị chợt cười- “Cùng là đàn ông con trai, cậu ngại cái gì mà ra đây?”


      đùa, ra đó để thấy nịt ngực sao? Vả lại nơi đây bất cứ lúc nào cũng có người vào, mới ngu ngốc như vậy.


      “Tôi quen cởi áo trước mặt người khác.”- Cung Dương Á Miên lầm bầm.


      “Xong rồi đây, như mới.”- Nam Cung Tư Nghị đưa áo cho qua chỗ ban nãy- “Cậu xem được chưa?”


      “Oa… ổn rồi, cảm ơn .”


      Cung Dương Á Miên sau khi mặc vào bước ra. Hai người đột nhiên chạm mặt ở nơi cửa buồng.


      Nam Cung Tư Nghị cứ đứng trước mắt , nhìn mà nở nụ cười nhàng, tuy chỉ là cười nhưng cũng đủ khiến nổi gai ốc.


      giam giữa cánh cửa và vòng tay . nhàng cúi xuống.


      Lúc này, Cung Dương Á Miên tạo thành phản ứng, nhanh chóng lẩn khỏi vòng tay .


      “Này này, Nam Cung tổng.”- ra- “Tôi có việc trước, gặp sau.”


      xong, lấy tốc độ ánh sáng rời khỏi nơi này, để lại Nam Cung Tư Nghị vẫn đứng trong phòng.


      theo bóng dáng rời , môi lại nở nụ cười ngày càng sâu.


      “Muốn trốn? Tôi đuổi em đến cùng.”

    3. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 14: Cung Dương tổng bị quấy rối


      Mới sáng sớm, khi mới tới công ty, Cung Dương Á Miên nhận được điện báo hai ngày nữa Thiên Kì và Nhật Đằng có hợp tác.


      Kì lạ, ràng chưa từng nghe qua và bên đó có hợp tác riêng, tuy trước có dự án bên New York nhưng là mấy tập đoàn với nhau, còn bây giờ đùng cái nhận được bản fax hai ngày nữa có hợp tác. Chợt thấy ổn, dụi mắt xem có vấn đề gì .


      Nhưng , mắt rất tốt.


      “Tổng tài, cà phê của .”- thư kí Lily gõ cửa rồi bước vào.


      “Ơn Chúa, tôi chờ cả nửa tiếng mới có cốc cà phê này.”- sáng giờ hai mắt cứ díu lại, cầm lấy cốc cà phê bàn uống chút- “Tôi phải uống cà phê mới tỉnh táo được.”


      “Hoặc …”- Lily cất giọng quyến rũ, bước tới sau lưng Cung Dương Á Miên.


      có điểm giật mình, vội quay lại.


      Lily cúi thấp xuống, mùi hương nước hoa thoang thoảng vờn xung quanh, ta quàng tay đặt lên vai Cung Dương Á Miên.


      “Cung Dương tổng.”- giọng quyến rũ rơi vào tai Cung Dương Á Miên làm nổi hết da gà- “Có muốn vui vẻ chút ?”


      Từ lâu Lily nghe tin đồn Cung Dương Á Miên chiếm được trái tim nhiều , nhưng chưa thấy có tiếng qua lại cùng ai, nên nghĩ có lẽ mình có cơ hội. tự tin với vẻ ngoài của mình dễ dàng đánh đổ Cung Dương tổng.


      “Lily…”- Cung Dương Á Miên kéo Lily ra phía trước- “ giờ làm việc, thể như vậy.”


      “Tại sao?”- Lily nũng nịu chồm tới ôm lấy Cung Dương Á Miên- “Tổng tài… chẳng lẽ em đủ quyến rũ sao?”- ta sán tới, bộ ngực vĩ đại kia cứ chạm tới chạm lui người Cung Dương Á Miên. Lily thậm chí còn cởi tung ra hai cúc áo trước ngực.


      Cung Dương Á Miên phải công nhận Lily rất xinh đẹp, thân hình cùng khuôn mặt thể chê vào đâu được. khi trước tuyển ấy cũng phần vì vậy, bởi công việc thư kí này ngoài học vấn còn cần cả có vẻ ngoài ưa nhìn nữa. Bởi nó còn liên quan tới ngoại giao.


      Thế nhưng đến hôm nay thấy sợ hãi tột độ, phải dẫn về con sói đấy chứ?


      Mà bây giờ, biết phải làm thế nào nữa.


      Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ.


      “Tổng tài, có người muốn gặp .”


      Là Vũ Bảo Lĩnh.


      Thế nhưng Lily chịu buông, ta cứ bám chặt lấy Cung Dương Á Miên.


      “Tổng tài, mau muốn gặp .”- phải tốn công lắm mới tiến được đến bước này, lại bỏ sao?


      “Tôi…”- Cung Dương Á Miên quẫn bách chẳng biết thế nào cửa đẩy vào.


      “Nam Cung Tư Nghị…”- xong bốn chữ này, Cung Dương Á Miên im bặt.


      Tại sao ta toàn xuất đúng lúc như vậy?


      Lily thấy có người đột nhiên vào vội đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi luống cuống ra.


      Sau khi Lily rời khỏi, gian chợt trở nên cực kì u.


      Nam Cung Tư Nghị đứng cạnh cửa kính ngắm nhìn thành phố Las Vegas, thực chất là muốn Cung Dương Á Miên hoàn hồn lại sau vụ ban nãy.


      vốn định qua đây mời ăn, nhưng ngờ lại chứng kiến cảnh tượng bị thư kí kia quấy rối.


      biết làm thế nào, thấy biểu cảm khuôn mặt , cũng biết rất sợ hãi, thế nhưng nếu nổi giận lại càng chứng tỏ với có cảm giác với người đồng giới.


      Tốt nhất là nên im lặng.


      “Danh dự của tôi…”- Cung Dương Á Miên thầm kêu gào thảm thiết trong lòng, bị coi thành dạng gì rồi.


      “Nam Cung tổng, tất cả như nghĩ đâu. Tôi… tôi có thích ta…”- Cung Dương Á Miên lắp bắp giải thích.


      Nam Cung Tư Nghị quay lại nhún vai nhìn .


      “Đó cũng thể trách, cậu cần giải thích, đối với đàn ông con trai việc đó chẳng có gì lạ cả.”


      Mặt Cung Dương Á Miên càng biến hóa thần kì hơn.


      “Tôi thích phụ nữ.”- đứng thẳng dậy, mặt vênh lên- “Các người là có bệnh sao? Tôi thích phụ nữ, tôi chính là thích, được ?”


      “À…”- Nam Cung Tư Nghị gật đầu- “Ra vậy, cậu đối với phụ nữ có hứng thú.”- ngồi xuống sofa ngay cạnh- “Đừng lo, tôi có kì thị cậu, đời này rất nhiều người như vậy.”


      Cung Dương Á Miên nghe xong, nheo mắt khó hiểu, lại vừa ngu ngốc cái gì rồi.


      Hai mắt mở to, lắp bắp càng tệ hại.


      “Nam Cung Tư Nghị, lại hiểu lầm tôi… tôi… tôi lại có thích đàn ông…”


      Thôi rồi, chính là bị cái mồm này hại chết.


      thấy quá quẫn bách, đành lòng trêu chọc thêm, đành tiến đến nắm lấy bả vai ấn ngồi xuống.


      “Đủ rồi, giờ chúng ta chuyện về dự án.”


      Lúc này, mặt Cung Dương Á Miên mới giãn ra, thở phào nhõm, cầu cho tất cả những điều vừa rồi Nam Cung Tư Nghị quên nhanh nhanh.


      “Cậu nghĩ nếu chúng ta góp mỗi bên 40% vốn và thêm vào 20% vốn bên ngoài sao? Dự án phi trường này chúng ta đặt lại Hongkong, có tập đoàn cũng muốn hợp tác cùng chúng ta.”- Nam Cung Tư Nghị loạt, trong khi Cung Dương Á Miên cứ ngơ ngẩn nhìn .


      Hai mắt dính chặt môi . Cái đôi môi này cướp nụ hôn đầu của . muốn đòi lại nha…


      Nam Cung Tư Nghị thấy cứ nhìn mình mãi có điểm khó hiểu.


      thở ra, lấy tay véo má lay lay.


      “Tập trung vào.”


      Cung Dương Á Miên bừng tỉnh.


      Hai người tiếp tục bàn về hợp tác. Chỉ tiếc tiểu não của Cung Dương Á Miên khi tập trung vào việc gì chỉ nghĩ được về việc, còn Nam Cung Tư Nghị, vẫn nhớ lúc nhìn chằm chằm vào môi mình.


      chờ khi nào chịu nổi mới thôi.

      m� tl�� �`lign:justify;tab-stops:272.25pt'>


      “Nam Cung tổng…”- Cung Dương Á Miên khó khăn thốt lên ba chữ.


      Nam Cung Tư Nghị trong bụng vừa muốn cười vừa muốn im lặng xem giải thích thế nào. Nhưng cũng hiểu.


      Nhìn vệt màu đỏ trước ngực hẳn là rượu vang, có lẽ muốn vào phòng vệ sinh để làm sạch, nhưng lại theo thói quen vào nhầm vệ sinh nữ nên xảy ra cơ này.


      Cung Dương Á Miên cảm thấy nên giải thích, liền ra mạch, vừa vừa quan sát vẻ mặt biến đổi của Nam Cung Tư Nghị.


      Nghe xong, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm, Nam Cung Tư Nghị mở lời.


      “Tôi nghĩ tôi có cách giúp cậu.”


      Theo cách của Nam Cung Tư Nghị, Cung Dương Á Miên cùng vào phòng vệ sinh nam, cởi áo của , để lấy rượu trắng đổ lên cho trung hòa, rồi sau đó tẩy trừ giúp .


      Cung Dương Á Miên nghĩ sao cũng thấy có chút mờ ám, nhưng bộ dạng thế này, ra ngoài là điều thể, nên nén đau thương cùng vào phòng vệ sinh nam đối diện.


      Nam Cung Tư Nghị lấy rượu vang, môi lại là nụ cười đến đáng sợ.


      Tới đây dùng cơm, ngờ lại thấy trợ lý của , ta kể cho về cái cố đó, vốn nghĩ vào vệ sinh nam để tẩy trừ nên định vào trêu vài câu, ai ngờ lại quên mất mình là con trai mà tiến vào vệ sinh nữ, rồi bị người ta đuổi ra va phải .


      Chuyện này cũng thú vị .


      Cầm chai vang trắng cùng ít nước tẩy mang vào phòng vệ sinh, mới thấy trong này cực kì vắng vẻ.


      “Á Miên, cậu ở đâu?”


      “Tôi đây.”- Cung Dương Á Miên thò đầu từ trong buồng vệ sinh ngó ra.


      Nam Cung Tư Nghị cười khục tiếng.


      “Mau ra đây, tôi đâu có làm gì cậu?”- có lẽ nhớ đến cái ngày bị cưỡng hôn, nên giờ lại cảm thấy ngượng, còn , sớm muốn trêu chết được.


      Cung Dương Á Miên rủa thầm, ta có muốn làm lại với sao?


      “Thôi được, cậu cứ trong đó , cởi áo ra đưa cho tôi.”


      “Hả?”- Cung Dương Á Miên ngớ người ra- “Sao lại cởi áo?”


      “Vậy nếu cậu tự ra đây, để tôi đổ rượu trắng cùng thuốc tẩy trực tiếp lên người cậu vậy.”- Nam Cung Tư Nghị thản nhiên , cam đoan dám.


      “Này.”- Cung Dương Á Miên nhăn mặt- “ mờ ám.”- xong câu này mới muốn vả vào mặt mình. Cái gì mà mờ ám chứ? ra chính mới là mờ ám.


      Nam Cung Tư Nghị coi như nghe thấy, chỉ chìa tay lên chỗ hổng phía buồng vệ sinh đnag đứng.


      “Mau đưa đây.”


      Lúc này, Cung Dương Á Miên mới sột soạt cởi áo. Công đoạn cũng khó khăn .


      Chừng nào còn trong cái lốt này, còn khổ.


      “Bao giờ xong?”- thoáng thấy Nam Cung Tư Nghị tẩy tẩy áo, giọng hỏi.


      “Chỉ lát là xong.”- ngừng chút, Nam Cung Tư Nghị chợt cười- “Cùng là đàn ông con trai, cậu ngại cái gì mà ra đây?”


      đùa, ra đó để thấy nịt ngực sao? Vả lại nơi đây bất cứ lúc nào cũng có người vào, mới ngu ngốc như vậy.


      “Tôi quen cởi áo trước mặt người khác.”- Cung Dương Á Miên lầm bầm.


      “Xong rồi đây, như mới.”- Nam Cung Tư Nghị đưa áo cho qua chỗ ban nãy- “Cậu xem được chưa?”


      “Oa… ổn rồi, cảm ơn .”


      Cung Dương Á Miên sau khi mặc vào bước ra. Hai người đột nhiên chạm mặt ở nơi cửa buồng.


      Nam Cung Tư Nghị cứ đứng trước mắt , nhìn mà nở nụ cười nhàng, tuy chỉ là cười nhưng cũng đủ khiến nổi gai ốc.


      giam giữa cánh cửa và vòng tay . nhàng cúi xuống.


      Lúc này, Cung Dương Á Miên tạo thành phản ứng, nhanh chóng lẩn khỏi vòng tay .


      “Này này, Nam Cung tổng.”- ra- “Tôi có việc trước, gặp sau.”


      xong, lấy tốc độ ánh sáng rời khỏi nơi này, để lại Nam Cung Tư Nghị vẫn đứng trong phòng.


      theo bóng dáng rời , môi lại nở nụ cười ngày càng sâu.


      “Muốn trốn? Tôi đuổi em đến cùng.”

    4. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 14: Cung Dương tổng bị quấy rối


      Mới sáng sớm, khi mới tới công ty, Cung Dương Á Miên nhận được điện báo hai ngày nữa Thiên Kì và Nhật Đằng có hợp tác.


      Kì lạ, ràng chưa từng nghe qua và bên đó có hợp tác riêng, tuy trước có dự án bên New York nhưng là mấy tập đoàn với nhau, còn bây giờ đùng cái nhận được bản fax hai ngày nữa có hợp tác. Chợt thấy ổn, dụi mắt xem có vấn đề gì .


      Nhưng , mắt rất tốt.


      “Tổng tài, cà phê của .”- thư kí Lily gõ cửa rồi bước vào.


      “Ơn Chúa, tôi chờ cả nửa tiếng mới có cốc cà phê này.”- sáng giờ hai mắt cứ díu lại, cầm lấy cốc cà phê bàn uống chút- “Tôi phải uống cà phê mới tỉnh táo được.”


      “Hoặc …”- Lily cất giọng quyến rũ, bước tới sau lưng Cung Dương Á Miên.


      có điểm giật mình, vội quay lại.


      Lily cúi thấp xuống, mùi hương nước hoa thoang thoảng vờn xung quanh, ta quàng tay đặt lên vai Cung Dương Á Miên.


      “Cung Dương tổng.”- giọng quyến rũ rơi vào tai Cung Dương Á Miên làm nổi hết da gà- “Có muốn vui vẻ chút ?”


      Từ lâu Lily nghe tin đồn Cung Dương Á Miên chiếm được trái tim nhiều , nhưng chưa thấy có tiếng qua lại cùng ai, nên nghĩ có lẽ mình có cơ hội. tự tin với vẻ ngoài của mình dễ dàng đánh đổ Cung Dương tổng.


      “Lily…”- Cung Dương Á Miên kéo Lily ra phía trước- “ giờ làm việc, thể như vậy.”


      “Tại sao?”- Lily nũng nịu chồm tới ôm lấy Cung Dương Á Miên- “Tổng tài… chẳng lẽ em đủ quyến rũ sao?”- ta sán tới, bộ ngực vĩ đại kia cứ chạm tới chạm lui người Cung Dương Á Miên. Lily thậm chí còn cởi tung ra hai cúc áo trước ngực.


      Cung Dương Á Miên phải công nhận Lily rất xinh đẹp, thân hình cùng khuôn mặt thể chê vào đâu được. khi trước tuyển ấy cũng phần vì vậy, bởi công việc thư kí này ngoài học vấn còn cần cả có vẻ ngoài ưa nhìn nữa. Bởi nó còn liên quan tới ngoại giao.


      Thế nhưng đến hôm nay thấy sợ hãi tột độ, phải dẫn về con sói đấy chứ?


      Mà bây giờ, biết phải làm thế nào nữa.


      Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ.


      “Tổng tài, có người muốn gặp .”


      Là Vũ Bảo Lĩnh.


      Thế nhưng Lily chịu buông, ta cứ bám chặt lấy Cung Dương Á Miên.


      “Tổng tài, mau muốn gặp .”- phải tốn công lắm mới tiến được đến bước này, lại bỏ sao?


      “Tôi…”- Cung Dương Á Miên quẫn bách chẳng biết thế nào cửa đẩy vào.


      “Nam Cung Tư Nghị…”- xong bốn chữ này, Cung Dương Á Miên im bặt.


      Tại sao ta toàn xuất đúng lúc như vậy?


      Lily thấy có người đột nhiên vào vội đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi luống cuống ra.


      Sau khi Lily rời khỏi, gian chợt trở nên cực kì u.


      Nam Cung Tư Nghị đứng cạnh cửa kính ngắm nhìn thành phố Las Vegas, thực chất là muốn Cung Dương Á Miên hoàn hồn lại sau vụ ban nãy.


      vốn định qua đây mời ăn, nhưng ngờ lại chứng kiến cảnh tượng bị thư kí kia quấy rối.


      biết làm thế nào, thấy biểu cảm khuôn mặt , cũng biết rất sợ hãi, thế nhưng nếu nổi giận lại càng chứng tỏ với có cảm giác với người đồng giới.


      Tốt nhất là nên im lặng.


      “Danh dự của tôi…”- Cung Dương Á Miên thầm kêu gào thảm thiết trong lòng, bị coi thành dạng gì rồi.


      “Nam Cung tổng, tất cả như nghĩ đâu. Tôi… tôi có thích ta…”- Cung Dương Á Miên lắp bắp giải thích.


      Nam Cung Tư Nghị quay lại nhún vai nhìn .


      “Đó cũng thể trách, cậu cần giải thích, đối với đàn ông con trai việc đó chẳng có gì lạ cả.”


      Mặt Cung Dương Á Miên càng biến hóa thần kì hơn.


      “Tôi thích phụ nữ.”- đứng thẳng dậy, mặt vênh lên- “Các người là có bệnh sao? Tôi thích phụ nữ, tôi chính là thích, được ?”


      “À…”- Nam Cung Tư Nghị gật đầu- “Ra vậy, cậu đối với phụ nữ có hứng thú.”- ngồi xuống sofa ngay cạnh- “Đừng lo, tôi có kì thị cậu, đời này rất nhiều người như vậy.”


      Cung Dương Á Miên nghe xong, nheo mắt khó hiểu, lại vừa ngu ngốc cái gì rồi.


      Hai mắt mở to, lắp bắp càng tệ hại.


      “Nam Cung Tư Nghị, lại hiểu lầm tôi… tôi… tôi lại có thích đàn ông…”


      Thôi rồi, chính là bị cái mồm này hại chết.


      thấy quá quẫn bách, đành lòng trêu chọc thêm, đành tiến đến nắm lấy bả vai ấn ngồi xuống.


      “Đủ rồi, giờ chúng ta chuyện về dự án.”


      Lúc này, mặt Cung Dương Á Miên mới giãn ra, thở phào nhõm, cầu cho tất cả những điều vừa rồi Nam Cung Tư Nghị quên nhanh nhanh.


      “Cậu nghĩ nếu chúng ta góp mỗi bên 40% vốn và thêm vào 20% vốn bên ngoài sao? Dự án phi trường này chúng ta đặt lại Hongkong, có tập đoàn cũng muốn hợp tác cùng chúng ta.”- Nam Cung Tư Nghị loạt, trong khi Cung Dương Á Miên cứ ngơ ngẩn nhìn .


      Hai mắt dính chặt môi . Cái đôi môi này cướp nụ hôn đầu của . muốn đòi lại nha…


      Nam Cung Tư Nghị thấy cứ nhìn mình mãi có điểm khó hiểu.


      thở ra, lấy tay véo má lay lay.


      “Tập trung vào.”


      Cung Dương Á Miên bừng tỉnh.


      Hai người tiếp tục bàn về hợp tác. Chỉ tiếc tiểu não của Cung Dương Á Miên khi tập trung vào việc gì chỉ nghĩ được về việc, còn Nam Cung Tư Nghị, vẫn nhớ lúc nhìn chằm chằm vào môi mình.


      chờ khi nào chịu nổi mới thôi.

      m� tl�� �`lign:justify;tab-stops:272.25pt'>


      “Nam Cung tổng…”- Cung Dương Á Miên khó khăn thốt lên ba chữ.


      Nam Cung Tư Nghị trong bụng vừa muốn cười vừa muốn im lặng xem giải thích thế nào. Nhưng cũng hiểu.


      Nhìn vệt màu đỏ trước ngực hẳn là rượu vang, có lẽ muốn vào phòng vệ sinh để làm sạch, nhưng lại theo thói quen vào nhầm vệ sinh nữ nên xảy ra cơ này.


      Cung Dương Á Miên cảm thấy nên giải thích, liền ra mạch, vừa vừa quan sát vẻ mặt biến đổi của Nam Cung Tư Nghị.


      Nghe xong, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm, Nam Cung Tư Nghị mở lời.


      “Tôi nghĩ tôi có cách giúp cậu.”


      Theo cách của Nam Cung Tư Nghị, Cung Dương Á Miên cùng vào phòng vệ sinh nam, cởi áo của , để lấy rượu trắng đổ lên cho trung hòa, rồi sau đó tẩy trừ giúp .


      Cung Dương Á Miên nghĩ sao cũng thấy có chút mờ ám, nhưng bộ dạng thế này, ra ngoài là điều thể, nên nén đau thương cùng vào phòng vệ sinh nam đối diện.


      Nam Cung Tư Nghị lấy rượu vang, môi lại là nụ cười đến đáng sợ.


      Tới đây dùng cơm, ngờ lại thấy trợ lý của , ta kể cho về cái cố đó, vốn nghĩ vào vệ sinh nam để tẩy trừ nên định vào trêu vài câu, ai ngờ lại quên mất mình là con trai mà tiến vào vệ sinh nữ, rồi bị người ta đuổi ra va phải .


      Chuyện này cũng thú vị .


      Cầm chai vang trắng cùng ít nước tẩy mang vào phòng vệ sinh, mới thấy trong này cực kì vắng vẻ.


      “Á Miên, cậu ở đâu?”


      “Tôi đây.”- Cung Dương Á Miên thò đầu từ trong buồng vệ sinh ngó ra.


      Nam Cung Tư Nghị cười khục tiếng.


      “Mau ra đây, tôi đâu có làm gì cậu?”- có lẽ nhớ đến cái ngày bị cưỡng hôn, nên giờ lại cảm thấy ngượng, còn , sớm muốn trêu chết được.


      Cung Dương Á Miên rủa thầm, ta có muốn làm lại với sao?


      “Thôi được, cậu cứ trong đó , cởi áo ra đưa cho tôi.”


      “Hả?”- Cung Dương Á Miên ngớ người ra- “Sao lại cởi áo?”


      “Vậy nếu cậu tự ra đây, để tôi đổ rượu trắng cùng thuốc tẩy trực tiếp lên người cậu vậy.”- Nam Cung Tư Nghị thản nhiên , cam đoan dám.


      “Này.”- Cung Dương Á Miên nhăn mặt- “ mờ ám.”- xong câu này mới muốn vả vào mặt mình. Cái gì mà mờ ám chứ? ra chính mới là mờ ám.


      Nam Cung Tư Nghị coi như nghe thấy, chỉ chìa tay lên chỗ hổng phía buồng vệ sinh đnag đứng.


      “Mau đưa đây.”


      Lúc này, Cung Dương Á Miên mới sột soạt cởi áo. Công đoạn cũng khó khăn .


      Chừng nào còn trong cái lốt này, còn khổ.


      “Bao giờ xong?”- thoáng thấy Nam Cung Tư Nghị tẩy tẩy áo, giọng hỏi.


      “Chỉ lát là xong.”- ngừng chút, Nam Cung Tư Nghị chợt cười- “Cùng là đàn ông con trai, cậu ngại cái gì mà ra đây?”


      đùa, ra đó để thấy nịt ngực sao? Vả lại nơi đây bất cứ lúc nào cũng có người vào, mới ngu ngốc như vậy.


      “Tôi quen cởi áo trước mặt người khác.”- Cung Dương Á Miên lầm bầm.


      “Xong rồi đây, như mới.”- Nam Cung Tư Nghị đưa áo cho qua chỗ ban nãy- “Cậu xem được chưa?”


      “Oa… ổn rồi, cảm ơn .”


      Cung Dương Á Miên sau khi mặc vào bước ra. Hai người đột nhiên chạm mặt ở nơi cửa buồng.


      Nam Cung Tư Nghị cứ đứng trước mắt , nhìn mà nở nụ cười nhàng, tuy chỉ là cười nhưng cũng đủ khiến nổi gai ốc.


      giam giữa cánh cửa và vòng tay . nhàng cúi xuống.


      Lúc này, Cung Dương Á Miên tạo thành phản ứng, nhanh chóng lẩn khỏi vòng tay .


      “Này này, Nam Cung tổng.”- ra- “Tôi có việc trước, gặp sau.”


      xong, lấy tốc độ ánh sáng rời khỏi nơi này, để lại Nam Cung Tư Nghị vẫn đứng trong phòng.


      theo bóng dáng rời , môi lại nở nụ cười ngày càng sâu.


      “Muốn trốn? Tôi đuổi em đến cùng.”

    5. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 15: Cung Dương tổng đòi nợ


      “Này…”- bàn công việc, Cung Dương Á Miên đột nhiên gọi Nam Cung Tư Nghị. Khiến đọc dở về dự án phải dừng lại.


      Quay sang nhìn , thấy trước mặt ánh mắt mù mờ.


      Phải, chính là mù mờ, mắt hướng về phía , nhưng cách nhìn cứ ngơ ngẩn, miệng còn hơi hé, lộ ra cái lưỡi hồng xinh.


      nghiêng đầu nhìn .


      “Cậu là nhìn cái gì?”


      Cung Dương Á Miên chợt ngồi thẳng dậy, trong đầu muôn vàn ý nghĩ ngăn được ra những câu kia. Nếu ra, thực thành con ngốc, , thằng điên mới đúng. Thế nhưng…


      “Nam Cung Tư Nghị, nếu ai lấy của cái gì, có muốn họ trả lại ?”


      “Đương nhiên rồi.”- Nam Cung Tư Nghị như thể là chuyện bình thường, gật đầu- “Của tôi, ai cướp nhất định tôi phải đòi họ trả lại.”


      tuy hiểu hàm ý trong câu của là gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ muốn chưng cầu ý kiến của .


      Cung Dương Á Miên kêu gào trong lòng, thôi rồi, nhất định là con ngốc rồi, phải kìm nén ra câu kia…


      “Tôi muốn lấy lại nụ hôn đầu của tôi.”


      Im lặng…


      Thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở của hai người, nghe được cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực .


      Nam Cung Tư Nghị chưa từng nghĩ đến trường hợp này, chính là muốn lấy lại nụ hôn kia sao?


      Giờ có thể nhận xét Cung Dương tổng tài Thiên Kỳ là 100% ngu ngốc.


      Cười trộm trong lòng chứ dám biểu ra bên ngoài, xem ra này dần dần lọt bẫy của ai đó mà tình cờ lại ngang qua. Vậy là phải hưởng thôi.


      Nam Cung Tư Nghị ho tiếng rồi nghiêm túc nhìn Cung Dương Á Miên.


      “Vậy… mau tới .”


      Cung Dương Á Miên đột nhiên cười nham hiểm. chờ cái giờ phút này lâu rồi, tuy vừa rồi ân hận nhưng giờ lại có cái khoái cảm được trả thù.


      đứng dậy tiến về phía rồi cúi xuống. Môi hồng của mới chạm lên môi , bị ôm lấy, giam giữ trong vòng tay ấm áp.


      luồn lưỡi vào bên trong miệng , chạm tới chiếc lưỡi đinh hương đáng của , dây dưa lúc lâu. ngọt ngào, môi hồng cũng thơm mùi kẹo như vậy.


      Tay ôm chặt eo , cũng vòng tay qua cổ , nhàng kéo xuống.


      “Ưm…”- thanh nữ tính dễ nghe vừa phát ra, Cung Dương Á Miên nhận ra mình cỡ nào ngu ngốc.


      Nhưng… bây giờ làm sao dừng lại đây?


      “Hơ…”- rời môi . hình như quên phải thở bằng mũi phải.


      Khi nhìn lên, thấy mỉm cười dịu dàng nhìn mình.


      Này là hơi quá rồi.


      Liệu có phải phát ra cái gì rồi ?


      “Đòi nợ xong rồi, giờ cậu muốn làm gì nữa?”- Nam Cung Tư Nghị nhàng hỏi, thanh có chút mềm mại, ghé xuống thấtp nữa để nhìn kĩ .


      Gương mặt đỏ lên, môi hồng nhuận cũng thoáng có chút sưng, hai mắt long lanh nhìn , tựa hồ biết làm gì tiếp theo.


      “Tôi…”- Cung Dương Á Miên được chữ liền im bặt.


      “Á Miên, ta đây, có việc gấp.”- cửa đột ngột mở ra lần nữa. và người bước vào ai nguy hiểm hơn chính là cha .


      Hai người trong tình trạng thể gần hơn. vẫn ôm sát eo , ngước nhìn , hai tay vẫn ngăn trước ngực .


      “Ơ…”- cha đứng đờ ra lúc. Rồi đột nhiên miệng tươi- “ sao, việc gấp này chúng ta tự giải quyết được rồi… ha hả…”- rồi ông lui ra, “thuận tay” đóng cửa lại.


      Cái gì vừa diễn ra vậy?


      Cung Dương Á Miên tự hỏi, rồi nhìn lại hoàn cảnh của hai người.


      Thảm, thực thảm.


      lung túng gỡ tay ra, mặt bần thần về chỗ ngồi, yên ổn ghế, bắt đầu khóc rống lên.


      Đời khi nào vướng phải mấy cái này chứ?


      “Nam Cung Tư Nghị… hại chết tôi…”- Cung Dương Á Miên rền rĩ, muốn thế này, từ khi nào tệ hại vậy chứ?


      Nhất định là do Nam Cung Tư Nghị, bỏ bùa


      Phải, nhất định là vậy rồi.


      “Nam Cung Tư Nghị, , có phải bỏ bùa tôi ?”- Cung Dương Á Miên nức nở.


      nghe xong câu này, hàng lông mày nhíu lại với nhau.


      “Cậu gì? Bỏ bùa?”- lắc đầu cười khó hiểu- “Xưa nay tôi chưa từng nghĩ tới chuyện huyễn hoặc như vậy đấy.”


      đứng dậy, ra chỗ , dùng hết sức ra ngoài cửa.


      , ngay… tôi muốn nhìn thấy nữa.”- giờ này chỉ muốn ở mình, muốn thấy ai nữa.


      Bị đẩy ra ngoài, đến khi cánh cửa sập lại, Nam Cung Tư Nghị thất thần vài giây, rồi nở nụ cười bí hiểm rời khỏi. Vừa , trong đầu lại có những suy nghĩ xuất .


      Em nghĩ chỉ mình em mất nụ hôn đầu sao? Tôi cũng để nụ hôn đầu vào môi em, hôm nay em cũng là người lấy nụ hôn thứ hai của tôi. có phần hơi ấm ức sờ lên môi mình.


      Cung Dương Á Miên, em dám đẩy tôi ra ngoài, được lắm. Tôi và em lại thêm món nợ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :