1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cá cược em yêu - Thiên Mỹ Khả (update c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 16: Chuyển nhà


      Nhìn căn phòng được sắp xếp gọn gang, Bạch Mặc Như cũng thấy tâm tình khá ổn, hiểu quyết định chuyển tới sống cùng là thế nào, nhưng chấp nhận tất cả. Bởi đánh cược toàn bộ trái tim mình cho định đoạt. hối hận.


      Nhìn nhìn lại, sao vẫn thấy có điểm thiếu.


      “Đường Viễn.”- giọng lay ngồi sofa đọc báo.


      “Chuyện gì?”- ngẩng lên, tay kéo ngồi đùi.


      “Ơ…”- mặt thoáng đỏ, Bạch Mặc Như gạt tay ra- “Thế nào trong phòng em lại có giường?”


      “Giường?”- Doãn Đường Viễn khó hiểu heo mắt, mãi sau mới bật cười.


      “Em nghĩ sao vậy? Đó là phòng em làm việc thôi.”- ôm lấy , cắn lên phần ngực hở ra sau cổ áo.


      … đừng như vậy.”- tự nhiên lại làm gì vậy chứ? Đẩy ra, giọng mang chút trách mắng- “Phòng rộng như vậy đặt thêm chiếc giường vào , cần tốn thêm phòng ngủ nữa.”


      Căn nhà của rất lớn, có biết bao nhiêu phòng muốn tìm hiểu nữa. Chỉ biết cần ở mất hai phòng của .


      “Em vậy là sao?”- Doãn Đường Viễn ôm chặt lấy - “Em chính là ngủ cùng với tôi, em nghĩ tôi đưa em đến đây để cho em thuê phòng à?”


      Mặt Bạch Mặc Như thoáng tái mét, ra vào nhầm hang sói. Sao nhớ ra điều này chứ?


      “Đường Viễn, chính là mưu từ trước sao?”- giọng khủng bố hỏi , nếu , chính là dôi chớp mắt, con nếu có, vậy cũng quá trơ tráo rồi.


      “Nếu tôi , em tin, còn tôi có, phải em lại dọn ngay lập tức sao?”


      “Chính là như vậy.”- mặt Bạch Mặc Như cắt còn giọt máu nhìn Doãn Đường Viễn, chẳng lẽ đọc được suy nghĩ của ?


      mỉm cười hôn lên chóp mũi .


      “Ngoan, hôm nay tôi tạm thời tha cho em, nếu ngày mai em làm được.”


      “Coi như vẫn có tính người.”- Bạch Mặc Như lẩm bẩm.


      xấu gì tôi?”- Doãn Đường Viễn ghé vào tai cắn .


      có.”- Bạch Mặc Như khinh thường hừ lạnh- “Em nấu cơm.”


      Lúc này, Doãn Đường Viễn có điện thoại, nhìn màn hình, mang điện thoại ra ngoài nghe.


      “Thế nào? Kế hoạch ổn cả chứ?”- đầu dây bên kia thanh nhiễu loạn, chính là thứ thanh trong vũ trường.


      Doãn Đường Viễn nhìn vào trong bếp, Bạch Mặc Như nấu ăn, môi vẫn là nụ cười nhàng như gió thu. Dường như biết nhìn , cũng quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Cùng nở nụ cười với đối phương.


      quay lại, nụ cười môi cũng tắt, lạnh lùng vào điện thoại.


      “Vẫn tốt, cậu khỏi lo, thành công nửa rồi.”


      Bên kia tiếng cười đùa át cả tiếng . Họ thi nhau trêu chọc . Nhưng lại thấy tiếng của Kiều Gia Linh.


      “Kiều Gia Linh đâu? ấy tới cùng mấy người à?”


      ta uống rượu, sầu đời. Ha ha…”- Lâm Nghị Vũ cười lớn vào trong điện thoại.


      Bên kia, Kiều Gia Linh miễn cho ý kiến, nhìn chăm chú vào viên đá tan dần trong rượu.


      Vốn ban đầu để tâm chuyện cá cược này, thậm chí còn thấy khá vui, bởi năm năm họ chưa chơi trò này, nhưng khi biết đối tượng là Bạch Mặc Như, trong lòng cảm giác cực kì khó .


      Bạch Mặc Như giống người phụ nữ đó.


      Sau khi vụ cá cược này bị lộ, liệu mọi chuyện thế nào chứ?


      Doãn Đường Viễn, cậu chung quy cũng chỉ là thằng đàn ông to xác mới lớn, thành công trong nghiệp sao chứ? Vẫn là chưa từng có kinh nghiệm đương phải sao?


      Bên này, Doãn Đường Viễn qua loa vài câu rồi cúp máy, vào bên trong với Bạch Mặc Như.


      xào nấu gì đó rất chuyên tâm, dường như ngó qua đứng bên ngoài lần nào nữa.


      Tới bữa ăn, hai người ngồi bàn ăn nữa, mà mang ra sofa vừa ăn vừa xem phim hài, mấy lần hai người cười tới sóng cả nước canh ra nhà, Doãn Đường Viễn lại cúi xuống lau, cứ vậy xem tới hết phim cũng tốn đến vài phút lau nhà.


      “Viễn, có thể rửa bát ?”- Bạch Mặc Như bang quơ , Ngụy Dương Quân vừa gửi tin nhắn dự án cho , làm được ngay càng tốt. Có lẽ giờ là lúc tận dụng phòng làm việc.


      Lên phòng, vừa vừa ngoái lại nhìn Doãn Đường Viễn cho bát đĩa vào máy rửa, Bạch Mặc Như cũng thấy thỏa lòng.


      Người như biết làm việc nhà là rất hiếm đó.


      Mở cửa phòng vào, mở laptop bắt đầu làm việc. Cũng quên luôn dưới nhà có người xếp bát xếp đĩa, rồi ngồi luôn dưới đó chờ bát đĩa rửa xong.


      Màn hình điện thoại sáng, tiếng chuông điện thoại vang khắp phòng, đến khi Bạch Mặc Như nhìn đến muốn nghe, khóe môi nở nụ cười khinh khỉnh. Cũng biết quan tâm nhau .


      Nếu cho lựa chọn từ đầu, hẳn mang họ Lewis chứ phải họ Bạch này.


      Mọi chuyện, cứ vậy .


      Đêm khuya, khi vẫn làm việc cửa phòng mở ra.


      “Muộn rồi, em có nghĩ nên ngủ ?”- Doãn Đường Viễn tiến vào, ôm lấy .


      “Công việc còn chút nữa, em làm nốt .”- nắm lấy tay đặt vai mình.


      “Mau về phòng ngủ thôi, công việc có thể để mai mà.”


      Doãn Đường Viễn muốn vì công việc này nọ kẻ kia giao cho mà coi thường sức khỏe của mình. vươn tay lưu lại dữ liệu rồi tắt máy, cúi xuống bế trở về phòng.


      “Viễn… đêm nay …”- Bạch Mặc Như giãy dụa muốn xuống. Doãn Đường Viễn càng ôm chặt hơn.


      chưa qua để em phải mệt.”- khóe môi nở nụ cười tà ác, đặt lên giường, bắt đầu công cuộc khám phá cơ thể , lần thứ n.


      Về việc ngày mai, cam đoan để dậy muộn.

    2. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 17: Tình địch


      “Em có thể tự được mà.”- Bạch Mặc Như vừa vội vàng mặc quần áo, vừa vọng ra ngoài với Doãn Đường Viễn.


      tức giận mà. hôm qua chỉ lần, ai ngờ khiến mệt lử, kết cục sáng dậy bị muộn mà nhơn nhơ giường.


      “Em có thể nghỉ làm ở đó và tới làm cho tôi cũng được.”


      đùa, mới cần 24/24 giáp mặt như vậy.


      Xuống nhà, Doãn Đường Viễn tay là chùm chìa khóa xe, đợi sẵn Bạch Mặc Như trước cửa.


      “Tôi đưa em , rồi tới Doãn Tư, cũng tiện đường thôi.”- bộ dạng thản nhiên của khiến bật cười.


      Tiện đường? con đường đó là đường chiều, đưa tới Ngụy Đằng phải lên đoạn xa mới vòng lại được. Vậy mà là tiện đường sao?


      Nhưng thôi, muốn đưa làm kệ . bị muộn là lỗi ở mà.


      Lên xe, Bạch Mặc Như hai mắt díu lại. Đêm qua chính là ngủ yên, giờ muốn nằm ườn ra cả ngày. Từ bao giờ bị nuôi thành thứ thói xấu này chứ?


      “Tới nơi rồi Như.”- thấy ngủ say trong tình trạng bình yên như vậy, cũng muốn đánh thức, nhưng vì muộn làm, muốn lại giận nữa.


      Mệt mỏi mở ra hai mắt, Bạch Mặc Như thở dài.


      “Tất cả là do .”- rồi quay ra mở cửa. thế nhưng cửa thế nào cũng mở được.


      mặt ảo não quay lại.


      “Doãn Đường Viễn, lại giở trò gì? Em muộn làm rồi.”


      kéo người lại, ngụm cúi xuống hôn lên môi . chỉ kịp ư lên vài tiếng, hai tay đẩy thế nào cũng buông, cứ vậy, Doãn Đường Viễn hôn dần xuống cổ, đó mà hôn mạnh, gặm cắn, tạo thành hôn ngân đỏ rực, đối với làn da trắng nõn của tương phản lớn.


      “Viễn, làm gì…”- Bạch Mặc Như nhìn trong gương thấy dấu hôn ngân liền kêu lên.


      “Tôi đánh dấu lên em, nên nhớ, em là của tôi, chứ phải của ai khác.”- Doãn Đường Viễn giọng trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn . lời này chính là tuyên bố được có bất kì ý gì với Ngụy Dương Quân.


      Bạch Mặc Như kéo cao cổ áo sơ mi, nếu người khác thấy, biết giải thích sao chứ?


      “Được rồi.”- mỉm cười- “Em vào làm đây.”


      “Hẹn gặp lại em…”- Doãn Đường Viễn . Sau khi Bạch Mặc Như khỏi, mới tiếp- “…sau nửa tiếng nữa.”


      Nở nụ cười sâu, vòng xe rời khỏi đại sảnh Ngụy Đằng.


      “Xin lỗi, Ngụy tổng, em tới muộn.”- Bạch Mặc Như áy náy nhìn Ngụy Dương Quân, nghỉ hai ngày, hôm nay làm lại đến muộn. Bỗng nhiên thấy mình tắc trách.


      sao.”- Ngụy Dương Quân kí văn kiện Bạch Mặc Như vào, cũng cười với - “Em khỏe rồi chứ?”


      “Dạ, em đỡ nhiều rồi, cảm ơn ”- gật đầu, chuyện ngất trong buổi tiệc toàn công ty biết, còn được Doãn Đường Viễn đưa về, họ lại càng bàn tán xôn xao hơn.


      biết nên giải thích ra sao, chỉ qua loa hai người là bạn bè rồi chuồn vội, mấy chuyện bàn tán trong công ty rất đáng sợ, muốn rước mệt vào thân.


      “Tôi tưởng nếu em mệt có thể nghỉ thêm, hôm qua tôi có tới thăm em nhưng thấy em ở nhà. Hỏi chủ chung cư … họ em dọn .”


      “Em về nhi viện với các sơ.”- Bạch Mặc Như vội giải thích, muốn ai biết chuyện tới ở cùng Doãn Đường Viễn. Chuyện này khá nhạy cảm, nó hay khi ra cho người thứ ba.


      Ngụy Dương Quân gật đầu.


      “Ừm, vậy em chuẩn bị chút tài liệu, lát nữa chúng ta có dự án với Doãn Tư.”


      Bạch Mặc Như trợn tròn mắt ngạc nhiên.


      Hợp tác với Doãn Tư? Sao khi nãy nghe Doãn Đường Viễn qua điều này chứ?


      Thôi được rồi, cũng chỉ như các đối tác khác mà thôi.


      Về bàn làm việc, Bạch Mặc Như soạn ra các giấy tờ, tài liệu của dự án chúng cư cao cấp A, lúc này, có để ý tới mục.


      Tập đoàn Kim Đỉnh.


      Bạch Mặc Như hừ , cũng tham gia nữa sao? Này là có mục đích gì chứ?


      “Tổng tài.”- giọng gọi Ngụy Dương Quân làm việc ở bàn đối diện.


      “Chuyện gì vậy?”- ngẩng đầu lên nhìn .


      “Kim Đỉnh cũng tham gia dự án này sao? Em tưởng họ chỉ hợp tác với nhưng tập đoàn nửa nước ngoài thôi chứ?”


      Đây là điều Bạch Mặc Như ngạc nhiên nhất, họ lại định giở trò gì?


      Ngụy Dương Quân ậm ừ chút, giải thích.


      giờ Kim Đỉnh ngày càng sâu vào thị trường Trung Quốc, nếu chỉ hợp tác với những tập đoàn đa lĩnh vực nửa nước ngoài được hay cho lắm. Và hơi khiến các tập đoàn như chúng ta cảm thấy có cảm tình. Vậy thôi.”


      Bạch Mặc Như gật gật đầu hiểu, nhưng biết, họ còn có mục đích khác.


      Nhìn Bạch Mặc Như sau đó trầm tư, Ngụy Dương Quân cũng quay vào làm việc. biết những điều nghĩ. Kim Đỉnh cũng hẳn vì ngoại giao mà hợp tác cùng Ngụy Đằng.


      Nếu mọi chuyện cứ vậy diễn ra, xem chừng tốt.

    3. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 18: chuyện cùng đối tác


      Tám rưỡi, khi Bạch Mặc Như và Ngụy Dương Quân bàn về dự án trợ lý báo Doãn Tư tới chuyện hợp tác.


      Bạch Mặc Như thở dài trong lòng, giờ cảm thấy rắc rối, dù sao đối với Doãn Đường Viễn cũng có quan hệ, mà Ngụy Dương Quân cũng có ý với , giờ đứng trước tình thế này, cảm thấy biết phải làm sao.


      Cho tới lúc vào phòng họp, hai bên trao đổi vài vấn đề, Doãn Đường Viễn ngồi đối diện , thỉnh thoảng khi có người bên thuyết trình phía , mọi người tập trung, nhìn . Lúc cảm giác có người nhìn mình mà ngẩng mặt lên, mỉm cười.


      Có lẽ mối quan hệ này cũng phải là quá tệ. cũng phải người đàn ông tử tế.


      Ngụy Dương Quân biết, Bạch Mặc Như cùng Doãn Đường Viễn có quan hệ như thế nào. người coi công việc là quan trọng nhất như Doãn Đường Viễn lại hề để ý lấy chút vì người phụ nữ.


      Vậy là ta rất để tâm tới .


      “Đó là toàn bộ những gì chúng tôi thảo luận từ trước, lãi dự kiến bằng 15% vốn đầu tư, nếu bên Ngụy Đằng đồng ý, chúng ta lập tức kí hợp đồng.”


      15%? Bạch Mặc Như cảm thấy cực kì khó hiểu, dự án này quy mô đâu có lớn? Vậy mà lãi bên Doãn Tư chi ra cho Ngụy Đằng lại là những 15%?


      Ngụy Dương Quân nếu đồng ý, chính là kẻ ngốc.


      Ngụy Dương Quân sau khi nghe xong con số này, trong đầu cũng tránh khỏi suy nghĩ khó hiểu.


      Doãn Đường Viễn dành ra bao lâu để có được quyết định này?


      “Tôi đồng ý.”- Ngụy Dương Quân lời mà . biết tại sao Doãn Đường Viễn lại hành động như vậy. Còn phải muốn chắc chắn hợp tác sao? Bạch Mặc Như cũng là lí do mà ta muốn làm vậy.


      Sau khi kí hợp đồng, để tỏ lòng hiếu khách, bên Ngụy Đằng mời Doãn Tư ăn trưa.


      Họ ăn ở nhà hàng năm sao Nhật Đàm ở cuối dãy phố, nơi đây trang hoàng xa hoa, lộng lẫy với những chiếc đèn pha lê trải dài trần xuống. Kiến trúc nhà hàng theo lối nhà hàng phương Tây thập niên 70 càng làm nó có vẻ đẹp huyền bí hơn.


      “Như, em có thể qua đây ngồi cũng tôi được ?”- Doãn Đường Viễn kéo ra chiếc ghế bên cạnh, miệng nở nụ cười nhưng giọng lại mang nửa phần thương lượng.


      “Doãn tổng, ấy là thư kí của tôi, nên ngồi cùng tôi mới phải, phiền tới Doãn tổng.”- Ngụy Dương Quân nhìn lại Doãn Đường Viễn, hai tay nắm chặt. vẫn chưa quyết định buông tay. Doãn Đường Viễn cho dù Bạch Mặc Như cũng thể như vậy.


      “Ngụy tổng, nhầm rồi.”- Doãn Đường Viễn mỉm cười, giọng mang rét lạnh- “Tôi và Bạch Mặc Như nhau, nên đây cũng là chuyện bình thường.”


      Ý chính là, việc hai người nhau ảnh hưởng tới Ngụy Dương Quân, nên Ngụy Dương Quân có quyền can thiệp.


      “Doãn tổng, chúng ta hợp tác cũng tốt, chỉ có điều đây là công việc.”- Ngụy Dương Quân nhàng , ý chính là Doãn Đường Viễn nên phân biệt chuyện công và chuyện tư ra.


      Bạch Mặc Như ở giữa biết nên làm thế nào cho phải, đành cho qua chuyện.


      “Đường Viễn, em ngồi bên đây được rồi.”- cười gượng ngồi xuống cạnh Ngụy Dương Quân.


      muốn vì chuyện vớ vẩn mà làm hỏng đến công việc.


      khí sau đó khỏi cũng biết. Chuyện diễn biến theo chiều hướng xấu dần mỗi khi Ngụy Dương Quân tiện tay xúc cho Bạch Mặc Như thìa nấm, hay khi quan tâm mà nhắc nhở uống ít rượu chút, hoặc khi cười với chút.


      Tất cả điều đó khiến Doãn Đường Viễn lạnh người.


      Ngụy Dương Quân chính là muốn trêu tức hay là quan tâm Bạch Mặc Như ? Điều này thể biết được. Chỉ thấy, cũng cười vui vẻ. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt , lại cụp mắt xuống.


      cũng biết phải làm thế nào mới tốt.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Chương 19]- Giận dỗi- Cá cược em - Thiên Mỹ Khả

      Bạch Mặc Như nhìn mình trong gương, chút cũng muốn ra khỏi đây.

      Có lẽ cứ mãi trốn tránh tốt, phải lo về mấy thứ chuyện vớ vẩn.

      Doãn Đường Viễn nhắn tin cho , dù hai người ngồi đối diện nhau, tránh xa Ngụy Dương Quân ra chút. lại biết nên xử ra sao.

      cũng muốn mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này, vốn là mong Doãn Đường Viễn là người công tư phân minh, nhưng ngờ lại như vậy.

      “Em muốn trốn tới khi nào?”- phía sau Ngụy Dương Quân bước tới, mỉm cười với .

      Bạch Mặc Như quay lại, chỉ cách vài bước.

      “Mặc Như, em biết , tôi buông tay chừng nào còn có thể…”- dừng lại, tiến đến nắm lấy tay - “… so với quá khứ em từng trải qua, giờ đây, em xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất.”

      “Ngụy tổng…”- Bạch Mặc Như vội nơi tay ra nhưng được.

      “Như, nhìn tôi…”- nhìn vào mắt , hướng môi cúi xuống.

      “Tôi có làm phiền hai người ?”- giọng từ phía sau cất lên, Doãn Đường Viễn tới, cách hai người chỉ khoảng hơn hai mét.

      “Như, tôi nghĩ có lẽ em quên với Ngụy tổng vài điều về chúng ta phải.”

      Giọng như tức giận tới cực điểm. ràng ra bên ngoài trước, vì có điện thoại mà phải ra ban công chuyện, vào cả Ngụy Dương Quân cũng thấy đâu, đành ra ngoài thấy nguyên màn này.

      Bạch Mặc Như luống cuống biết phải làm sao. Lúc này, Doãn Đường Viễn lựa chọn nắm tay kéo khỏi Ngụy Dương Quân.

      “Ngụy tổng, có lẽ nên buông ấy hơn.”- Doãn Đường Viễn ánh mắt đầy lửa giận nhìn Ngụy Dương Quân, thấy người này bây giờ khiến vừa mắt.

      Ngụy Dương Quân lắc đầu cười, chậm rãi .

      “Đây phải chuyện buông là có thể buông, Doãn tổng buông thứ Doãn tổng thích, tôi cũng vậy.”

      “Vậy tôi hi vọng đến khi biết mình thất bại, Ngụy tổng vẫn có thể ngẩng cao đầu.”- nắm lấy tay Bạch Mặc Như kéo , còn bỏ lại câu- “Chúng tôi về trước, mong Ngụy tổng phiền.”

      kéo , hoàn toàn để ý Ngụy Dương Quân đứng lại nơi đó nhìn theo hai người.

      Vẫy vùng thế nào cũng phải trở về, chịu trói buộc ở bên người đàn ông mà chỉ biết lợi dụng.

      Khóe môi nở nụ cười mà ai nhận ra, quay người về phòng ăn.

      Xem chừng ngày mai, thư kí lại nghỉ việc.

      Lên xe, Doãn Đường Viễn duy trì lời, mà Bạch Mặc Như cũng im lặng.

      phải sợ , mà là biết phải thế nào cho phải, đẩy Ngụy Dương Quân ra.

      chỉ mặc cho tiến đến. Cũng giải thích cho Doãn Đường Viễn khi tới.

      “Như, em có nghĩ nên giải thích điều gì ?”- giọng trầm xuống, nặng nề, ánh mắt ghim sâu vào .

      Bạch Mặc Như khẽ thở dài, nhắm mắt lúc mới mở ra.

      “Em lúc đó suy nghĩ gì hết.”

      “Và em chấp nhận?”- Doãn Đường Viễn tức giận nắm lấy tay - “Em chấp nhận để ta hôn em sao?”

      Bạch Mặc Như thở dài mệt mỏi, giọng càng ngày càng .

      “Viễn, giờ em rất mệt.”

      Nghe xong câu này của , Doãn Đường Viễn gật đầu cười, trở lại ghế ngồi, đạp ga mạch về nhà .

      ai với ai câu nào. Tới nơi, mở cửa cho rồi trở lại xe luôn.

      “Đêm nay tôi về.”- rồi phóng xe thẳng.

      Bạch Mặc Như đứng đó cười khổ. Phải rồi, đây là nhà , vậy mà giận nhau đến nỗi nhà , còn muốn về. Vậy nên làm sao đây?

      Quyết định của ngày đó, có phải là vội vàng lắm ?

      Vào nhà, quẳng túi xách lên bàn, ngả xuống sofa, nhìn lên phía nghĩ ngợi.

      đâu chứ? Chuyện hôm nay rốt cục là sai sao? Tại sao lại như vậy? với lời có ảnh hưởng sao?

      Nhắm lại mắt, cũng mệt mỏi, thể trạng vốn được tốt, khi nãy cũng ăn đủ, khẳng định chỉ lát nữa thôi, dạ dày lại phản ứng.

      Nhưng kệ , dù gì cũng chỉ còn mình ở đây cho tới sáng mai. về đâu.

      Câu lạc bộ về đêm ánh đèn cùng tiếng nhạc chiếu đến từng góc , làm cho Doãn Đường Viễn muốn yên cũng thể.

      “Sao nào?”- Lâm Nghị Vũ đập đập vai bạn tốt- “Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi chúng tôi tới đây? phải là mặn nồng cùng kia sao?”

      Bình thường Doãn Đường Viễn chính là rất bận, gọi điện chuyện vài phút cũng phải xem giờ, vậy mà hôm nay lại đột nhiên gọi tới hẹn họ ra đây chơi, Lâm Nghị Vũ có điểm cảm thấy khó hiểu.

      Doãn Đường Viễn đem câu chuyện kể lại ngắn gọn, mọi người nghe xong cùng cười lớn, vận khí Bạch Mặc Như tốt, chỉ duy có Kiều Gia Linh gì, chỉ nhìn Doãn Đường Viễn thâm trầm.

      Mãi lúc sau, khi mọi người lắng xuống, mới cất lời.

      “Cậu chắc chắn muốn tiếp tục vụ cá cược sao?”

      “Đương nhiên.”- Doãn Đường Viễn lời chắc chắn, biết hành động của mình hôm nay chính là hài lòng vì Bạch Mặc Như bên người đàn ông khác, nhưng chỉ là do muốn bất kì ai động vào đồ của mình, chứ hoàn toàn phải ghen.

      Còn Kiều Gia Linh nghĩ khác, biết những gì diễn ra trong lòng Doãn Đường Viễn, chính là ghen. Nhưng nhất quyết chịu thừa nhận.

      Để xem cậu phải giữ lòng tới bao giờ.

      Đêm khuya, khi Doãn Đường Viễn vẫn trong câu lạc bộ, Bạch Mặc Như lại nằm sofa, uống những viên thuốc giảm đau để nén lại cơn đau dữ dội trong dạ dày.

      muốn nấu cơm nữa, bởi , biết làm những điều đó có ý nghĩa gì, nên cứ nhịn như vậy.

      Cơm trưa ăn đủ, tối lại ăn, đến bây giờ nửa đêm, phải mình chống chọi.

      biết, về đâu. Nhưng vẫn đợi.

      ngủ, hẳn là vì đau, trong thuốc giảm đau có thuốc ngủ, nhưng vẫn muốn chờ , dù biết về.

      Cầm điện thoại, xem tấm ảnh hai người chụp chung khi ở nhi viện. đẹp.

      hi vọng mọi điều của ngày hôm nay biến mất. Biến mất mãi mãi, để giận , cũng có vướng bận cùng Ngụy Dương Quân.

      Nhưng có lẽ, mong ước của thể thực .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Chương 20]- Bệnh viện- Cá cược em - Thiên Mỹ Khả

      Ánh sáng buổi sớm làm Bạch Mặc Như chói mắt, cố lấy tay che ánh sáng kia, nhưng tay bị cái kim cắm vào, nhìn quanh. Đây phải là nhà Doãn Đường Viễn, cũng phải phòng của .

      Đây… là bệnh viện sao?

      gian này khiến ngột ngạt, mắt khẽ nhíu lại, nhưng rồi ánh sáng chói chang đó cũng biến mất.

      “Em thấy khá hơn chưa?”- Doãn Đường Viễn ngồi xuống ghế cạnh giường.

      thế nào lại quên bị đau dạ dày chứ? Đêm qua quyết định ngủ ở ngoài, nhưng đến khi trời rạng sáng, vẫn thể nhắm mắt nổi.

      Bởi nhớ .

      Phải, đó là chuyện vô cùng vô lý. sao có thể nhớ cơ chứ?

      Nhưng vẫn quyết định về, vì lúc đó, người chợt nóng, tim cũng quặn lại, hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng thứ linh cảm đó khiến thể ngồi yên. Đành lái xe mạch trở về.

      Mở cửa, điều đầu tiên thấy là chiếc túi xách rơi dưới đất, mặt bàn là lọ thuốc giảm đau thấy uống lần bị đau dạ dày do ăn đủ bữa. Nhưng thời gian gần đây, phải dùng nữa.

      Thế mà giờ, loại thuốc giảm đau liều cao ấy, lại thấy mở, bên cạnh là cốc nước.

      Tới gần hơn nữa, thấy thân hình bé của nằm thiếp sofa, gương mặt tái nhợt, đôi tái . Đến mắt cũng nhíu lại. Dường như ngủ chút cũng yên.

      gọi vài lần cũng thấy tỉnh, sờ lên trán thấy phát sốt, người lạnh cóng, lo đến nỗi chân tay luống cuống, nhanh chóng bế lên xe tới bệnh viện cấp cứu giữa đêm khuya.

      Tới bệnh viện, bác sĩ bị đau dạ dày cấp, phải tiến hành mổ ngay, nếu rất nguy hiểm, nhìn bất tỉnh nằm giường lưu động đưa vào phòng phẫu thuật, tim đau như bị xé ra mấy mảnh, hiểu nổi tại sao khi ấy, cảm giác trong lồng ngực lại dữ dội đến vậy, chỉ biết rất lo cho .

      ngừng hỏi các bác sĩ xung quanh tình hình ca phẫu thuật. Mỗi lần có bác sĩ hay y tá từ bên trong ra lấy máu, lại lo lắng muốn phát điên.

      sợ họ những câu khiến sợ hãi. Tình hình của nguy cấp thực .

      Rốt cục nghĩ gì khi giận dữ với ? Trưa đó ăn rất ít, tối biết ăn gì, bởi nhà bếp dấu vết nào chứng tỏ có người sử dụng, và lọ thuốc giảm đau liều cao ấy chứng minh cho tất cả.

      chính là kẻ ngốc, sao có thể khiến như vậy? Chỉ biết, khi thấy cùng Ngụy Dương Quân có cử chỉ thân mật, thoải mái, thậm chí rất muốn xông lên.

      Sau ca phẫu thuật, bác sĩ tạm thời cấp cứu xong, nhưng tất cả còn phụ thuộc vào thể trạng mới có thể quyết định, hôn mê suốt cả ngày hôm sau, mãi đến sáng ngày thứ hai nằm bệnh viện, mới tỉnh.

      Thấy Bạch Mặc Như mở mắt, Doãn Đường Viễn cảm thấy vui, cả ngày hôm qua nằm mê mệt biết gì, hôm nay cuối cùng cũng tỉnh.

      “Sao em lại ở đây?”- Bạch Mặc Như yếu ớt . cảm giác như mình vừa từ cõi trở về vậy.

      Doãn Đường Viễn nắm tay , muốn chạm mạnh tới nơi truyền nước, với , ánh mắt nhìn đầy dịu dàng.

      “Đêm hôm kia tôi trở về thấy em bị ngất sofa, đưa em vào viện, bác sĩ phải tiến hành phẫu thuật gấp, nếu nguy hiểm. Nên phẫu thuật xong, em mê man đến tận bây giờ.”

      Nghe xong giải thích, Bạch Mặc Như cũng muốn đáp lại, nhưng lại biết đáp sao cho phải.

      trong chuyện kia cũng có lỗi, giờ lại cảm thấy sợ phải đối mặt .

      “Em xin lỗi.”- giọng nhìn .

      Doãn Đường Viễn thở dài, vuốt mái tóc . nhàng.

      “Tôi mới là người phải câu đó. Lẽ ra, tôi nên để em ở nhà mình.”

      Hai người ngồi đó nhìn nhau, ai biết phải gì tiếp theo, trong chuyện kia, hai người cũng rất khó xử, giờ lại đối diện nhau như vậy, chút cũng thích hợp.

      Lúc này, Bạch Mặc Như mới nhìn Doãn Đường Viễn hơn, dường như hai ngày vừa rồi cũng ăn uống đủ, nhìn hai mắt thâm quầng, người cũng có chút mệt mỏi chứ như mọi lần.

      thức để chăm , chờ tỉnh lại. Khó ai biết được, lo lắng đến thế nào khi cứ phải thấp thỏm chờ mở mắt ra.

      Tới trưa, Bạch Mặc Như thể ăn được ngay, nên thời gian sau phẫu thuật chỉ có thể truyền nước. Doãn Đường Viễn cũng nghe bác sĩ dặn dò mà vứt hết thuốc giảm đau liều cao kia , loại đó rất hại cho sức khỏe của Bạch Mặc Như cũng như chứa quá nhiều tác dụng phụ.

      “Ai… nhìn họ là hạnh phúc nha…”- hai y tá đứng ngoài cửa, ngắm cảnh tượng hạnh phúc của hai người bên trong.

      “Phải đó, hạnh phúc, nên các còn muốn đứng đây chuyện đứng cả ngày , mai lên lĩnh lương rồi vĩnh viễn khỏi đây.”- giọng lạnh băng phát ra từ phía sau, khiến hai y tá giật nảy mình quay lại.

      Vương…”- hai y tá ấp úng nhìn mặc áo đen đứng trước mặt họ.

      “Khỏi.”- Vương Tri Dao phẩy tay- “Mau làm việc tiếp .”

      Nhận được lệnh, hai y tá vội tránh , còn ở lại, khẳng định Vương tha cho họ.

      Vương Tri Dao thấy hai người vừa khỏi mỉm cười lắc đầu.

      Quả là gan bé.

      nhìn vào bên trong căn phòng, cảnh tượng cũng đẹp . chàng kia nắm lấy tay , họ cùng nhau chuyện, kia thể trạng quá kém, nếu phải có ra tay sớm, khẳng định bây giờ, tính mạng đó khó bảo toàn.

      chỉ là đau dạ dày bình thường, đó còn bị ảnh hưởng tới nội tạng xung quanh bởi dùng quá liều thuốc giảm đau.

      , nếu phải do người đàn ông kia lo lắng đến muốn điên, lại đến mòn cả gạch bệnh viện, cũng mặc cho các bác sĩ kia xử lý, nhưng vì thứ cảm giác nào đó, quyết định ra tay giúp lấy họ.

      Bạch Mặc Như sao? Có vẻ thú vị đấy… có cả người theo dõi. Xem chừng thân phận đơn giản.

      Thôi, đó dù sao là chuyện của người ta. lo làm chuyện của mình cho tốt là được.

      Nghĩ lại nghĩ, rốt cục Vương Tri Dao thân màu đen, xăm trổ đầy người tiến về phòng làm việc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :