1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 171: Chia phòng ngủ


      Tiếu Đồng chưa bao giờ ngờ tới, có ngày cảm thấy hối hận vì để Văn mẹ trở về chăm sóc Văn Mân như vậy.

      Muốn ở nhà chăm sóc Văn Mân cho đến lúc sinh đẻ la chuyện thể, cho nên lúc Văn mẹ nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về chăm sóc con , cảm thấy rất yên tâm.

      Nhưng mà, cũng thể có chuyện mẹ vợ vừa mới đến ở ngày đầu tiên, bị đuổi ra khỏi phòng ngủ thế này nha?

      “Mẹ, con và Văn Mân đều là người lớn cả rồi, mẹ yên tâm , chúng con biết chừng mực, làm chuyện tốt gì đâu.”

      Mặc dù Tiếu Đồng tự nhận da mặt mình đủ dày, nhưng khi những lời như vậy với mẹ vợ vẫn cảm thấy khá lúng túng. Nhưng mà cũng được, nếu như , phải tiếp tục chạy đến thư phòng mà ngủ rồi.

      làm cũng được, Tiếu Đồng nha ~~, phải mẹ tin con, là đàn ông có đôi khi bị kích động thể dùng lý trí để khống chế được, cho dù con có thể khống chế được, nhưng mà chỉ cần cản thận trở mình cái lại đè trúng đứa bé phải làm sao bây giờ? Giai đoạn này thân thể đứa bé còn rất yếu ớt, chỉ cần bị thương chút cũng có thể tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.”

      “Mẹ ~~ Tiếu Đồng nằm ngủ rất ngay ngắn, trở mình lung tung đây.” Trong lòng Văn Mân cũng muốn bị tách ra với Tiếu Đồng, cho nên Văn mẹ vừa xong cúi đầu, đỏ mặt, giọng giải thích câu.

      “Nhóc ~~, các con phải hiểu chuyện, nhẫn nại thêm chút , cũng chỉ có bảy tám tháng, gắng nhịn chút là mọi chuyện qua rồi.

      “Mẹ ~, đưa bé cũng được ba tháng, thai nhi cũng khá ổn định rồi, có chuyện gì đâu.” Người nào đó vẫn muốn buông tha cho quyền lợi của mình.

      được là được, các con đừng nữa, có thêm nữa mẹ cũng đồng ý được.” Văn mẹ kiên quyết bác bỏ ý kiến của Tiếu Đồng, sau khi xong mới cảm thấy mình phản ứng hơi quá, sau khi kiềm hãm giọng điệu của mình lại mới nhàng khuyên nhủ: “Tiếu Đồng, trước khi về nước mẹ cam đoan với với mẹ con rồi, ba mẹ con tạm thời chưa về được, mẹ phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc thai nhi, để xaye ra bất kỳ sơ sót nào được.”

      Văn Mân còn muốn thêm vài câu, đây là thời đại nào rồi mà còn giữ cái quy tắc của thời nảo thời nào kia nữa. Mọi người sớm có kiến thức về chuyện mang thai, sau thời gian ba tháng đầu tiên có chút nguy hiểm thời gian còn lại có thể sinh hoạt bình thường rồi, tại sao còn phải làm chuyện vô bổ như vậy. và Tiếu Đồng vẫn là vợ chồng mới cưới, sao lại có thể bắt họ phải chia phòng ngủ chứ.

      Nhưng khi vừa nhìn thấy ánh mắt của cha mình liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhân tiện đưa tay kéo kéo ống tay áo của Tiếu Đồng bên cạnh, ý bảo bây giờ đừng thêm gì nữa.

      hiểu rất cha mình, vẻ mặt ấy, còn có cái nháy mắt của ông ràng là ám chỉ điều gì đó, đằng sau cầu của mẹ nhất định còn có tình, cho nên mặc dù vui nhưng hy vọng mình trong lúc vô tình hiểu chuyện lại đắc tội với mẹ mình.

      “Hai đứa phải nghe lời, biết ? Trước khi đứa trẻ được an toàn sinh ra, những chuyện khác đều quan trọng, tại, muốn làm việc gì trước tiên cũng phải chú trọng đến an toàn của đứa bé.”

      Văn mẹ thấy hai người đều im lặng phản đối, dù tình nguyện nhưng cũng đồng ý với bà rồi, trong lòng mới thở dài nhõm hơi. Sau khi dặn dò hai vợ chồng thêm lần nữa mới yên tâm vào phòng bếp, bà muốn hầm canh gà cho con bồi bổ sức khỏe.
      Last edited: 9/10/14
      milktruyenkyfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 172: Chuyện cũ của Văn mẹ 1


      Nhìn bóng dáng Văn mẹ biến mất hoàn toàn ở cửa, ba Văn mới đứng dậy, đưa tay vuốt vuốt vạt áo của mình, lúc ngẩng đầu lên nét mặt ông vẫn hờ hững như cũ, nhìn về phía Văn Mân cùng Tiếu Đồng liếc mắt cái, ý bảo hai vợ chồng theo đến thư phòng.

      Văn Mân sờ sờ mũi, liếc mắt nhìn về phía phòng bếp xem thử mẹ mình làm cái gì, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng cười xấu hổ, cảm thấy cha mẹ mình đúng là chuyện bé xé ra to rồi.

      thôi, chúng ta thử nghe xem ba gì trước .”

      “Ừ.”

      Văn mân mặc kệ Tiếu Đồng gõ vài cái lên đầu mình, theo bước vào thư phòng. Vừa tới cửa, hai người nhận được ánh mắt đầy ý cười của ba Văn.

      “Ngồi , uống trà với ba lát.”

      Ba Văn vội vàng giải thích lý do kêu bọn họ tới thư phòng mà chậm rãi bày ra bộ ấm trà tinh xảo đặt lên chiếc bàn gỗ.

      Tính cách của Văn Mân vốn hơi nóng nảy, hơn nữa những cầu mẹ đưa ra còn có chút quá đáng, ngay cả khi phải là thời khoa học chưa tiến bộ như thời cổ đại, cha mẹ người ta cũng quản lý đến chuyện phòng ngủ của con mình. Mẹ của đúng là quan tâm quá nhiều, và Tiếu Đồng phải là con nít, làm viêc gì cũng biết cân nhắc đúng sai.

      Nhưng vừa mới há miệng còn chưa kịp lời nào liền cảm giác được bàn tay Tiếu Đồng nắm tay càng siết chặt. ngẩng đầu nhìn , lại thấy cũng nhìn lại lắc lắc đầu.

      “Uống thử , xem hương vị của loại trà này như thế nào?”

      Động tác thành thạo như vậy, chỉ lát chuẩn bị xong ba chén trà, đem hai chén đặt tới trước mặt hai người bọn họ.

      VĂn mân còn cách nào khác, nếu bỏ lỡ thời cơ mở miệng chuyện tốt nhất đành tiếp nhận chén trà, uống trước rồi chuyện sau cũng được.

      Trà này có hương vị khác với những loại bình thường, trong quá trình pha trà hề ngửi thấy mùi hương tỏa ra, đến lúc cầm lên đặt trước chóp mũi ngửi ngửi lát cũng chỉ ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, cho đến khi thử uống vào ngụm mới từ từ cảm nhận được hương vị mát lạnh tỏa ra từ bốn phía. Đợi đến lúc uống hết ngụm trà cuối cùng mới cảm nhận được hương vị đậm đà lưu lại nơi khóe miệng.

      “Ba, đây là loại trà gì vậy? Hương vị của nó sao giống với mấy loại trà trong nhà mình.”

      Khát vọng đối với mỹ thực vốn ăn sâu vào trong tủy của Văn Mân, cho nên sau khi thưởng thức chén trà này, khát vọng ấy cũng bị khơi dậy, đến nỗi ngay cả những chuyện muốn hỏi trước đó cũng ném lại sau đầu.

      “Đây là loại trà tự nhiên, ba và mẹ con tìm được lúc đến thăm người dân trong bộ lạc, bọn họ gọi nó là lá trà, được họ dùng thay kem và bàn chải đánh răng. Sau mỗi lần ăn cơm, chúng ta liền ăn thử lá trà này, thấy hương vị của nó rất được nên mới mang về ít. Con cũng thích sao?”

      “Vâng, hương vị lá trà thực thanh mát, giống với các loại trà bán thị trường, hương vị rất thơm, nhưng lại khiến người ta có được cảm giác hơi dân dã.”

      “Ừ, thích là tốt rồi, nếu con thích, ba giữ lại cho con, con tại thể uống nhiều, chờ sinh đứa bé xong rồi con rồi lại lấy ra uống.”

      Nhắc đến đứa bé, Văn Mân lúc này mới chợt nhớ lại mục đích ban đầu khi bước vào phòng.

      “Ba, vừa rồi ba cũng giúp con thuyết phục mẹ con, đâu có ai giống như mẹ vậy, con và Tiếu Đồng là vợ chồng, làm gì có chuyện bắt hai người ngủ riêng chỉ vì mang thai đâu, chuyện này mẹ đúng là đạo lý rồi.”

      Nghe con ra oán hận trong lòng, ba Văn chỉ cúi đầu, chậm rãi uống cạn chén trà rồi ngồi đó trầm ngâm nửa ngày.

      “Con , chuyện này cũng thể trách mẹ con được, là vì trong lòng bà ấy còn có khúc mắc.”

      “Khúc mắc!?” Văn Mân hới nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu, ngay sau đó đột nhiên giống như ý thức được chuyện gì: “Ba! Chắc phải là ~~”

      “Đúng vậy, mọi chuyện đúng như con nghĩ.”

      Nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm rối rắm, sao chưa bao giờ biết đến chuyện này, trong lòng cả kinh, tay cũng tự chủ mà run lên.

      Nhìn thấy dáng vẻ này của Văn Mân, trong lòng Tiếu Đồng thầm thở dài tiếng. Vừa rồi lúc ở phòng khách, cảm thấy được có thể Văn mẹ từng trải qua chuyện gì đó, cho nên lúc tới thư phòng mới ngăn cản Văn Mân lên tiếng hỏi trước.
      Last edited: 9/10/14
      milktruyenkyfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 173: Chuyện cũ của Văn mẹ 2

      “Nhóc.”

      Ba Văn liếc mắt nhìn người con rể ngồi bên cạnh con mình, muốn đầu đuôi mọi chuyện nhưng vừa mở miệng gọi tiếng “nhóc” xong lại biết nên tiếp thế nào.

      “Ba ~, nếu ba cảm thấy khó cần ra đâu ạ, con nghĩ là bây giờ con hiểu được tâm trạng của mẹ khi những lời đó rồi.”

      Nhìn thấy hàng tóc mái hai bên của cha bạc trắng từ lúc nào, còn có vành mắt cũng nếp nhăn, Văn Mân chỉ cảm thấy trong lòng mình chua xót.

      Chuyện này, hình như từng nghe thấy lần, đó là lúc còn rất .

      nhớ , trước đây ba mẹ vẫn thường dẫn đến nhà bà ngoại chúc tết, trong lần tình cờ, nhìn thấy bà ngoại nắm lấy bàn tay của mẹ rồi thở dài.

      “Ai ~~ chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, nếu có thể hãy quên , con cứ nhỡ mãi như vậy đối với với đứa bé kia cũng tốt. Hãy để cho đứa bé yên tâm tìm gia đình khá giả khác, bây giờ con cũng có con rồi, cứ chăm sóc tốt cho con bé là được.”

      Khi đó còn nên hiểu được những lời của bà là có ý gì. nhớ những lời đó chẳng qua là vì trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của mẹ như vậy. Hơn nữa, trong lời của bà ngoại còn nhắc đến nữa, nếu chắc cũng chẳng thèm để ý.

      Sau đó, cũng biết là do mải chơi đùa cùng với đám chị em bên nhà bà ngoại vui quá nên quên hay là do bản năng của cảm thấy nên hỏi lại. Dù sao, sau đó, cũng chưa từng hỏi lại mẹ xem những lời đó của bà ngoại là có ý gì.

      Bây giờ đột nhiên nhớ lại, cũng thấy có điểm kỳ lạ. Chuyện xảy ra lâu như vậy mà vẫn còn nhớ được, thậm chí ngay cả lời của bà và vẻ mặt của mẹ lúc ấy cũng nhớ rất .

      “Ai ~~, chuyện quá khứ cũng trôi qua rất lâu rồi, có gì là được. ra, trước khi có con, ba mẹ cũng từng có đứa con khác, tính thời gian, đứa bé ấy cũng được năm tháng rồi. Lúc đó, mẹ con thương tâm đến nỗi gần như cũng muốn chết theo, cho nên, giờ thấy con mang thai, bà ấy mới khẩn trương như vậy.”

      “Ba ~ đưa bé ấy phải là ~~”

      “Con bé này, suy nghĩ cái gì vậy?”

      Lời của Văn Mân tuy còn bỏ lửng, nhưng nhìn vào vẻ mặt mất tự nhiên của là ông có thể đoán được trong lòng nghĩ cái gì.

      “Lúc đó ba mẹ cũng ngoài hai mươi tuổi, sao lại biết mấy chuyện đó, đứa bé kia mất là chuyện ngoài ý muốn. Tối hôm đó, cũng biết là trong lúc ngủ mẹ con tự rơi xuống hay là do tư thế ngủ của ba quá kém nên mới đẩy bà ấy rơi xuống, dù sao, đợi đến lúc hai người chúng ta tỉnh táo lại chuyện xảy ra rồi.”

      “Chỉ…chỉ vì như vậy mà mất ?” Văn Mân trợn tròn mắt, dám tin hỏi lại, khoảng cách giữa giường tới sàn nhà cũng cao lắm nha, dù có rơi xuống cũng ảnh hưởng quá nhiều mới đúng, hơn nữa, đứa bé kia cũng được năm tháng rồi, sao lại yếu ớt như vậy chứ.

      “Mọi chuyện đúng là như vậy, lúc bị đau mà tỉnh lại, bà ấy nằm úp sấp, cách khác, lúc ngã xuống phần bụng bị va chạm trước. Hơn nữa, chỗ chúng ta ở lúc đó cách xa bệnh viện đến nửa giờ chạy xe, lúc đưa đến được trễ rồi.”

      Lúc ra khỏi thư phòng, quanh quẩn trong đầu Văn Mân vẫn là câu hỏi, sao có thể dễ dàng mất như vậy? vẫn nghĩ đứa con trong bụng, chỉ cần qua được ba tháng đầu là có nguy hiểm nữa rồi.

      Hơn nữa, trước đây cũng từng ngủ chung với ba mẹ rồi, nhớ hai người bọn họ đều có thói quen lộn xộn khi nằm ngủ, mọi chuyện sao có thể đúng lúc như vậy đây?
      Last edited by a moderator: 29/9/14
      milktruyenkyfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 174: Hy vọng


      Nhìn thấy vẻ mặt Văn Mân ngừng biến hóa, trong lòng chỉ biết thở dài hơi. Chẳng trách mẹ vợ lo lắng đủ điều như vậy, hóa ra bà từng trải qua chuyện đó.

      cúi đầu liếc nhìn chiếc bụng vẫn chưa gồ lên của vợ mình, bàn tay nắm chặt tay càng siết chặt thêm vài phần.

      chưa từng nghĩ tới, trẻ con chính là sinh vật yếu ớt như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới, sau này còn có thể phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.

      “Tiếu Đồng, có phải chúng ta quá hời hợt rồi , thiếu suy nghĩ.”

      Nghe được Văn Mân như vậy, Tiếu Đồng dĩ nhiên hiểu trong lòng nghĩ cái gì, là muốn làm theo chỉ thị của mẹ vợ đại nhân.

      Sau khi nhàng đóng cửa phòng lại, Tiếu Đồng mới ôm Văn Mân ngồi xuống cạnh giường.

      “Nếu em sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên để ở bên cạnh em mọi lúc mọi nơi mới đúng, hai người cùng chú ý dù sao vẫn chu đáo hơn người.”

      “Nhưng mà, nếu hai người chuyện ngoài ý muốn cũng nhiều hơn phải sao? Chuyện của mẹ em năm đó, ra cũng được nguyên nhân là do ba hay do mẹ được.”

      Ý của Tiếu Đồng, Văn mân cũng hiểu được, chỉ là, nỗi lo lắng của cũng phải có cơ sở.

      ở bên cạnh em cũng yên tâm được. Nếu em lo lắng buổi tối nằm ngủ may bị rớt xuống giường như vậy, chúng ta có thể thay đổi vị trí, đặt nó sát vào chân tường là được rồi, em ngủ trong còn ngủ bên ngoài, như vậy cần lo lắng bị rớt xuống giường nữa.”

      Nghe thấy đề nghị của Tiếu Đồng, ánh mắt của Văn Mân chợt sáng. Quả nhiên, phương án này so với cách chia phòng của mẹ có vẻ tốt hơn nhiều.

      “Đợi lát nữa vào siêu thị mua vài cuộn băng dán, đem mấy chỗ có hơi bén nhọn và góc cạnh bàn dán lại hết, sàn nhà cũng đổi sang dùng thảm dày hơn chút, như vậy an toàn hơn.”

      Văn Mân dựa vào trong ngực Tiếu Đồng, nghe liệt kê loạt vấn đề cần có biện pháp bảo vệ, mỗi câu lại gật đầu cái, những lo lắng trong lòng cũng từ từ giảm xuống.

      Hóa ra, kiếp trước, sở dĩ cha mẹ thể tha thứ cho hành động tự ý phá thai của là vì lý do như vậy. Bọn họ từng mất đứa con, trải qua cảm giác đau đớn thống khổ đến cùng cực khi mất máu thịt của mình, cho nên mới thể tha thứ ích kỷ của bản thân mà tự tay sát hại đứa con của mình. Việc mà làm ở kiếp trước, quả khiến ba mẹ trải qua đau đớn này thêm lần nữa.

      “Tiếu Đồng, rất thích trẻ con đúng ?” Văn Mân đột nhiên muốn biết tâm trạng của Tiếu Đồng năm đó sau khi biết được sẩy thai. Lúc đó, trong đầu chỉ có suy nghĩ duy nhất là muốn ly hôn, cho nên việc phá thai cũng khiến hối hận hay buồn bã. Nhưng mà, đợi cảm thấy vui sướng vì được ly hôn, những chuyện đau lòng lại liên tiếp xảy ra sau đó.

      Thời gain ấy, ngay cả thương tâm của mình cũng xem huống chi là Tiếu Đồng. Bây giờ nghĩ lại, cũng biết lúc ấy sao có thể điên cuồng như vậy, điên cuồng đến mức chỉ vì người đàn ông chẳng ra gì mà bằng lòng vứt bỏ cả cha mẹ lẫn chồng con của mình.

      “Tâm hồn trẻ con là thuần khiết nhất, chúng xuất cách sạch , có khái niệm đúng sai. Điều duy nhất chúng ta cần làm chính là thương và dạy dỗ đứa bé làm cách nào đối mặt với thế giới. Chúng là niềm hy vọng của tương lai, dù thế giới này có dơ bẩn đến đâu, miễn là đứa trẻ được sinh ra vẫn còn hy vọng vào thế giới sạch .”

      “…Đứa bé cũng là niềm hy vọng của gia đình đúng ? Cho dù quan hệ vợ chồng hòa thuận thế nào nữa, chỉ cần có đứa trẻ có hy vọng được tốt hơn, đúng ?”

      Nghe Tiếu Đồng đến hai từ hy vọng, vành mắt của Văn Mân cũng đỏ lên. Năm đó, có phải cũng đem đứa trẻ trở thành hy vọng duy nhất của bọn họ. Nhưng mà cuối cùng lại tự tay bóp chết hy vọng ấy, cho nên mới nản lòng rồi chấp nhận lý hôn.

      “Đúng là hy vọng, nhưng nếu quan hệ vợ chồng bất hòa, thích hợp để sinh con, đối với đứa trẻ ấy công bằng. Dĩ nhiên, nếu như là có thai ngoài ý muốn, vậy hãy biết quý trọng sinh mệnh mà sinh ra đứa trẻ ấy.”
      Last edited: 9/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 175: Khương Bạch San trở lại 1

      Lúc Văn Mân nhận được điện thoại của Khương Bạch San bụng lộ ra rồi.

      Hôm đó, cùng Văn mẹ vừa làm kiểm tra thai kỳ trở về nhà, mới bước tới cửa nghe được tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.

      “Ai gọi tới cũng đúng lúc, chúng ta vừa mới về tới nhà đổ chuông rồi.” Văn mẹ đứng ở cửa vừa than thầm vừa buông túi xách, nhanh chóng bước lại phía sô pha vẫn quên ngoảnh đầu lại dặn dò câu: “Nhóc, con chậm lại chút, phải cẩn thận, biết ?”

      Văn Mân trợn tròn mắt vẫn cố gắng kìm nén xúc động gật gật đầu, mẹ vẫn nhưu cũ, việc gì cũng cẩn trọng quá mức. Cũng may là cuối cùng và Tiếu Đồng cực lực phân giải mới bảo trì được quyền lợi ngủ chung, nếu lúc này Tiếu Đồng còn biết ấm ức đến mức nào.

      Tiếu Đồng còn có tâm tư đùa giỡn với mấy câu, cái gì mà vừa cưới vợ về bị nghẹn đến thành hòa thượng ròi.

      Nghe mấy lời này, vừa tức giận lại thấy buồn cười. bất quá nghĩ lại thấy cũng hiểu được phần nào. Bọn họ vốn ở thời kỳ tân hôn, chỉ có mình Tiếu Đồng là xử nam mới khai trại bao lâu mà chính có lúc cũng muốn. Chẳng qua là, nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, hai người hẹn mà cùng lựa chọn nhẫn nại, dù sao cũng chỉ chịu đựng thêm nửa năm nữa thôi. Mặc dù theo như bình thường, chỉ cần chú ý ba tháng đầu và ba tháng cuối của thai kỳ làm gì, thời gian còn lại cẩn thận chút vẫn là có thể.

      Điều khiến Văn Mân hài lòng chính là, mặc dù Tiếu Đồng thỉnh thoảng giả vờ oán hận vài câu nhưng chuyện này cũng rất phối hợp, cũng bày ra mấy cái lý luận khoa học để tranh luận thêm gì.

      Văn Mân mải suy nghĩ tới tận đâu, đột nhiên bị giọng của Văn mẹ cắt đứt.

      “Nhóc, là điện thoại của con, ấy là bạn của con, gọi là Khương Bạch San phải.” Văn mẹ bịt lại ống nghe điện thoại, xoay người giọng với câu.

      Nghe thấy tên này, Văn Mân xoay người ngồi xuống sô pha, động tác hơi khựng lại chút nhưng lập tức khôi phục lại bình thường.

      Từ lần trước lúc Khương Bạch San cùng với chồng New York hưởng tuần trăng mật, sau đó hai người cũng chưa liên lạc lại với nhau. Trong khoảng thời gian này cũng bận rộn lo lắng chuyện đứa trẻ cho nên nghĩ tới Khương Bạch San nữa.

      “Bạch San.”

      “Văn Mân, cuối cùng cũng có thời gian gọi điện cho chị rồi, chị biết thời gian này em bận rộn đến mức nào đâu. Chị xem, sao lại có người lãnh đạo như vậy, mới được nghỉ phép có vài ngày, tôi vừa từ Mỹ trở về bị bắt làm khổ sai, bận rộn đến mấy tháng liền.”

      Giọng điệu ồn ào oán trách quen thuộc khiến cho khóe miệng Văn Mân cũng cong lên.

      “Người lãnh đạo ra gì kia phải trùng hợp chính là họ Tiếu .”

      “Còn phải sao, chị cũng nên vài lời công đạo nha, có ai thong dong tự tại hưởng thụ hạnh phúc lại ép cấp dưới của mình làm việc như khổ sai cả, đúng , đúng ?”

      Câu oán hận nửa nửa vui này, giọng vui vẻ lạc quan khiến cho người nghe khỏi vui mừng.

      “Chuyện này cũng thể trách tôi được, tôi lần đầu mang thai nên Tiếu Đồng mới lo lắng như vậy. Thời gian trước ấy nghỉ phép tương đối nhiều, bất quá sau này vậy nữa. Bây giờ có mẹ ở nhà lo lắng giúp tôi rồi, Tiếu Đồng cũng có thể yên tâm bắt tay vào công việc.”

      “A! Chị có thai rồi?” Sau tiếng thét kinh hãi, bên kia điện thoại tạm dừng vài giây, lập tức ồn ào trở lại: “Chức mừng, chúc mừng, sao chị sớm với tôi chút? Tôi cũng vui mừng thay chị, bất quá, bây giờ ra cũng muộn, ha ha. Chúc mừng chị , Văn Mân! Chị sắp được làm mẹ rồi.”

      Mặc dù giọng của Khương Bạch San vẫn vui vẻ ngọt ngào như cũ nhưng trực giác nhạy bén của Văn Mân nhận ra trong đó có vài tia mất mác. lập tức hiểu ra đó là chuyện gì, sau khi điều chỉnh lại ho hấp của mình mới đắn đo hỏi lại: “ thế nào? Có làm điều trị ?”
      Last edited: 9/10/14
      milktruyenky, Andrenahuyendo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :