Chương 8
Diêu Thủy Tinh ở thời điểm trước sinh nhật mười tám tuổi, kết hôn.
có hôn lễ sang trọng, có khách khứa náo nhiệt, chỉ có hai người công chứng vô cùng đơn giản, ra khỏi cổng tòa án, thành Hạ phu nhân.
Mang theo hành lý đơn giản, dọn vào nhà trọ nho của , ở nơi nào đó mà có vô số thời gian ngọt ngào của bọn họ, ngay cả sinh mạng trong bụng cũng là được hình thành ở nơi này. Trong nháy mắt đó, mặt Diêu Thủy Tinh có nhõm sáng lạng hiếm thấy.
Như vậy, có phải tất cả giống như truyện cổ tích hay , từ đó hoàng tử và công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ?
thực là, tươi đẹp đến đâu, tình oanh oanh liệt liệt đến đâu nữa, vẫn phải quay trở lại trong hôn nhân để chấp nhận kiểm tra.
Nhưng vừa mới bắt đầu, bọn họ vô cùng, vô cùng ngọt ngào.
Tất cả vẫn y như trước đây, đợi tan học, sau đó cùng đoạn đường, tài xế riêng của Diêu Thủy Tinh chỉ cung kính đợi ở đầu đường, đưa đến công ty. vẫn rất bận rộn, trường học và công ty hai bên đều phải lo.
Nhưng tất cả cũng giống nhau hết. Mỗi buổi sáng, thức dậy bên cạnh , ở bên sau khi hết triệu chứng nôn vào buổi sáng, thương tiếc cho cái hôn, bưng bữa ăn sáng tự tay chuẩn bị tới, kiên nhẫn dụ dỗ vợ tâm trạng tốt ăn hết, như vậy tâm trạng của khỏi tốt hơn rất nhiều. Dù cho sai khẩu vị, chỉ cần làm, đều ăn.
Buổi tối có thể nằm ở trong ngực , dịu dàng vuốt ve cùng và ấm áp ôm trong ngực, ngay cả mơ cũng thấy trở nên ngọt ngào.
Kết hôn là hai người trầm lặng, hai người người nào quấy rầy thế giới của nhau. cảm thấy hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, dường như, bọn họ có thể mãi mãi bước tiếp như vậy, mãi cho đến năm tháng cuối cùng
Nhưng lại ngờ lần đầu tiên cãi vả của hai người lại đến dễ dàng, hề có dấu hiệu trước như vậy.
Vào giữa hè, nhiệt độ ở lầu sáu của bọn họ rất bất thường. có máy điều hòa nhiệt độ, cơ thể cục cưng trong lòng lại đặc biệt nhạy cảm, ban ngày mệt đến mức muốn chết, nhưng buổi tối làm sao cũng ngủ được, chút xíu nóng cũng chịu nổi.
Hạ Viễn Hàng ôm vợ trong ngực, vuốt ve làn da nóng rực của , đau lòng dứt, "Bảo bối, ngày mai chúng ta mua máy điều hòa." Ban đầu chỉ có mình, về nhà chỉ nằm ngủ,hoàn toàn quan tâm đến những thứ này. Nhưng bây giờ có vợ , thế giới của giống như trước nữa. nỡ để chịu chút khổ cực nào.
Nhưng ngày hôm sau lúc cố ý về nhà trước, ngay khi mở cửa trong nháy mắt đó tâm liền nguội lạnh.
Cái nhà này, vẫn là gian như vậy nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt. Toàn bộ dụng cụ đều thay đổi, sàn nhà láng bóng, đủ đồ điện đại, thậm chí ngay cả ghế sa lon cũng đổi thành ghế sofa da bò xa hoa.
"Hạ tiên sinh." đô thị điển hình ăn mặc thời thượng, đứng trong phòng khách nhà , thấy vào, lễ độ mỉm cười:"Toàn bộ đều bố trí xong theo dặn dò của tiểu thư, nếu ngài có chỗ nào hài lòng, xin cho tôi biết, tôi sửa đổi."
biết , là trợ lý riêng của Diêu Thủy Tinh.
Tháng sáu, ngày nóng, nhưng tim của lại như hóa băng.
Mãi cho đến khi người trợ lý đó rồi, vẫn đứng ở nơi đó, nắng chiều buông, đêm tối bao phủ, vẫn mở đèn.
Lúc Diêu Thủy Tinh mở cửa phòng còn tưởng rằng chưa về nhà, bật đèn điện sau đó thấy đứng trong phòng khách, có chút chút hoảng sợ.
"Về sao bật đèn?" thả tài liệu trong tay vào cái giá, họp tròn hai tiếng làm cảm thấy quá mệt mỏi.
"Diêu Thủy Tinh." cúi đầu mở miệng, giọng mang theo vài phần khàn khàn kỳ dị: "Những thứ này, là cái gì?"
nhìn vòng quanh nhà rực rỡ hẳn lên, còn có máy điều hòa thoải mái, coi như hài lòng đối với hiệu suất của trợ lý. "Máy điều hòa, nhân tiện đổi hết toàn bộ đồ dùng cũ." quan tâm chút tiền lẻ như vậy, chất lượng cuộc sống quan trọng hơn.
"Hôm qua , mua, đúng ?" Giọng của căng thẳng, giống như lò xo bị đè nén đến cực hạn.
" tại em mua xong rồi." nhịn được cau mày, "Dù sao cũng như nhau."
"Sao lại là như nhau?"
"Hạ Viễn Hàng, bây giờ em mết đến sắp chết rồi, muốn đứng ở đây tranh cãi loại chuyện nhàm chán này với ."
"Nhàm chán?" ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh giống như con dao sắc, "Chà đạp tự ái người đàn ông, theo ý em lại là chuyện nhàm chán?"
Móng tay của bấm vào lòng bàn tay, lạnh như băng : "Tùy gì."
"Nếu như em muốn đồ dùng cao cấp,muốn đồ điện đắt tiền, em cần gì phải lựa chọn ?" từng bước từng bước ép tới, " chỉ có căn phòng thuê này, bên trong chỉ có những thứ cũ rách gì đó, phải trước kia em sớm biết sao?"
"Rốt cuộc ở đây buồn bực cái gì?" chỉ chỉ bốn phía, "Toàn bộ ở đây đều là tiền lời sinh ra, cũng hao phí phần tiền nào, có gì cần để ý sao?"
"Nhưng rất để ý." cười lạnh, chỉ vào máy điều hòa có chứng nhận nhãn hiệu cao cấp, "Hạ Viễn Hàng chính là làm việc cả năm cũng mua được cái máy như vậy. Sao, em phát mình tiếp nhận nổi phương thức sống bình dân thấp kém vậy cho nên dứt khoát lấy tiền của mình ra ngoài mua? Dù sao Diêu Thủy Tinh em là nàng nhà giàu, chút tiền lẻ này đối với em mà là chín trâu mất sợi lông nên sao cả?"
Gương mặt của dưới ánh đèn thành mảng trắng như tuyết, "Tiền của tôi, đều là tự mình kiếm từng đồng từng hào về."
"Đó là tiền của !" tay gạt khăn trải bàn tinh sảo trải bàn ăn, " bảo tôi sống ở nơi này, dùng bát ăn cơm mua, ngay cả khăn giấy dùng lau tay cũng là Diêu Thủy Tinh dùng tiền mua. , khinh thường tôi như vậy?"
"Hạ Viễn Hàng!"
"Tương lai sau này, sau khi đứa bé của chúng ta ra đời, cho nó biết, mỗi viên gạch đất nó đều là dùng tiền của mẹ nó mua, bởi vì, cha của nó hoàn toàn mua nổi sàn nhà nhập khẩu. . . . . ."
"Câm miệng, câm miệng!"
"Tôi cho biết, trước kia phương thức sống của như thế nào tôi muốn biết, nhưng bây giờ gả cho tôi phải theo phương thức sống của tôi."
"Có ý gì?"
"Ý chính là, ngày mai trước khi tôi trở lại, muốn phải nhìn những thứ gì đó thuộc về phòng này nữa. Tôi nghĩ cái người trợ lý thông minh đó của nhất định có thể dọn dẹp sạch nơi này."
"Nếu như tôi làm?"
"Vậy , tôi ngại tự thân ra tay."
Tiếng ầm lớn, chợt cửa chính bị đóng lại, rốt cuộc phòng khách khôi phục yên tĩnh lần nữa. Diêu Thủy Tinh hít hơi sâu, nén cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo từ bụng, từng bước từng bước tới ngồi xuống ghế sa lon mềm mại, cả người run rẩy.
Từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Hạ Viễn Hàng nổi giận với , hơn nữa còn là thực nổi giận. ra cho đến giờ vẫn hiểu, tại sao lại nổi giận nhiều như vậy, chỉ chuyện rất . Thực tế, chuyện cũng chẳng có gì. muốn mua máy máy điều hòa, liền mua máy điều hòa, nhân tiện thay đổi đồ dùng cũ để cho bọn họ có thể sống thoải mái hơn thôi, cái này có gì đúng, tức giận cái gì?
Hay là, hôn nhân ra là như vậy, dù có tốt nữa cũng chỉ là lúc mới bắt đầu, sau đó có phải đều là khổ sở như vậy hay ?
Tính cách Diêu Thủy Tinh, ra so với bất kỳ ai đều quật cường hơn.
Cải vả kịch liệt như thế qua, ngày hôm sau vẫn bình tĩnh học, đến công ty như thường. Dường như hoàn toàn có chuyện gì, cho nên ở khi về nhà nhìn thấy căn phòng được xử lý sạch sắc mặt của vẫn hết sức bình tĩnh.
Trong nhà vẫn rất mát mẻ thoải mái, mặc dù cái máy điều hòa đắt tiền kia bị Hạ Viễn Hàng vứt bỏ nhưng vẫn mua được cái máy dùng tốt giá vừa phải. Giận dữ, tức giận hơn nữa, cũng nỡ để cơ thể thoải mái.
Diêu Thủy Tinh làm như tồn tại, thẳng đến phòng tắm rửa. Ngủ, phải là nên thấy may mắn chứ, bởi vì nở xử lý sạch cả chiếc giường lớn tràn đầy ngọt ngào của hai người bọn họ nên tối nay còn có thể có nơi để ngủ.
Lần đầu tiên, bọn họ đưa lưng về phía nhau nằm giường, đều là người lạnh lùng, chỉ có lúc đối mặt với đối phương như vầy, nhưng bây giờ ngay cả điều duy nhất như vậy cũng có, cải vả kịch liệt qua dĩ nhiên là chiến tranh lạnh.
chưa từng với bất kỳ người nào, dù là bạn tốt nhất của mình cũng thể ra, với mẹ với tính cách của càng thể nào. thể để mẹ lo lắng cho . Kiên quyết như vậy, tiếc suy tính thủ đoạn mới ép được cha ký tên đồng ý, lại trong thời gian kết hôn chưa tới 1 tháng có cãi vả như thế, như thế nào cũng thể ra miệng. Những chuyện này chỉ có thể để trong lòng, mỗi ngày cố gắng làm việc, để cho mình bận rộn chút, hi vọng có thể quên di loại phiền não này.
Bọn họ đều nhàn nhã, Hạ Viễn Hàng làm việc, mỗi đêm bận đến mười giờ mới có thể về nhà, mà càng thoải mái. Công trình khách sạn nghỉ mát ở miền Nam bước vào giai đoạn
quan trọng nhất, hạng mục này từ khi mới bắt đầu vẫn đều do phụ trách, cũng là thử thách Diêu Dật Châu cho , cần phải khiến nó mười phân vẹn mười. Như vậy hai người, cả ngày trừ buổi sáng, có thể ngay cả mặt mũi nhau cũng nhìn thấy. Tình huống như vậy, đối với bọn họ mà , có phải nhõm hơn rất nhiều hay ?
Cơ thể mệt mỏi còn có khổ sở trong lòng, khiến buổi sáng sau khi rời giường chợt choáng váng đầu, sau đó yếu ớt ngã xuống.
Tỉnh lại lần nữa, bàn tay yếu được bọc trong đôi tay vô cùng ấm áp, vô cùng bền chắc. Loại nhiệt độ quen thuộc đó làm còn chưa mở mắt mạnh mẽ muốn rút ra.
“Thủy Tinh, bảo bối.” Hạ Viễn Hàng nắm chặt tay , để giãy giụa, cúi đầu hôn lên trán . “Chúng ta nên tranh cãi lại nữa, có được ?”
nhắm chặt hai mắt, để ý tới.
“Kể từ khi sau ngày đó, tâm tình mỗi ngày đều tốt.” Đưa tay, vuốt tóc rơi hai bên má . “ thừa nhận ngày đó tính khí vô cùng xấu, nhận lỗi với em. Em nên tức giận nữa, cục cưng của chúng ta cũng vui.” Tay của phủ đến bụng , cách chăn trắng như tuyết dịu dàng ôm.
mở mắt. “Cục cưng…..”
“Xuỵt, nên kích động, cục cưng sao.” đè bả vai của lại, ngăn cản rời giường. “Bác sĩ chỉ là cảm xúc tốt, dẫn tới thai nhi yên, hơn nữa gần đây em mệt mỏi quá độ nhưng bây giờ làm các biện pháp an toàn, chớ lo lắng.”
Lúc này lòng của mới bình tĩnh lại, nếu như vì cẩn thận mà làm hại tới cục cưng, như thế nào cũng tha thứ của mình. Gần đây để mặc cho mình đắm chìm trong cảm xúc như vậy, quan tâm cục cưng, phải là người mẹ tốt.
“ xin lỗi, bảo bối.” hôn mắt , vẻ mặt dịu dàng. “Ngày đó nên lớn tiếng hét lên như thế với em, nhất định em rất khó chịu?”
lạnh lùng trừng , lời nào.
“Sáng nay, đột nhiên em té xỉu, chưa từng sợ hãi như vậy. Nếu như mất em, biết mình nên làm gì mới đúng. Thủy Tinh, vĩnh viễn được làm sợ như thế nữa, biết ?” Ký ức u ám từng có, trong khắc kia như thủy triều xông tới, cảm thấy sợ hãi. Diêu Thủy Tinh là người thể mất trong cuộc đời này, nếu như có chuyện gì, biết mình có thể nổi điên .
Quan tâm như vậy, như vậy, tại sao lại tổn thương như vậy?
Trong lòng khổ sở đau xót, nhìn trong mắt , thấy được thống khổ sâu đậm, cũng rất khổ sở chứ? Sắc mặt của , rất yếu ớt. Có thể còn bi thảm hơn so với bệnh nhân như . ra biết, quan tâm cũng giống như quan tâm đến vậy. vô dụng, đột nhiên thể tức giận được nữa, chỉ nghĩ đến điểm tốt của , dịu dàng của . Đưa tay, xoa gương mặt . “Dù cho thế nào nữa.”
cười, dịu dàng trong mắt có thể say chết người. “Em rất đẹp.” cái hôn in lên môi của .
Bọn họ phát , cải vã tuyệt tình như vậy qua, nụ hôn thế này lại có thể làm cho họ sung sướng đến toàn thân run rẩy. Lưỡi hai người cọ xát kịch liệt, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan.” cố gắng khống chế mình, dời tay khỏi ngực . “Bác sĩ ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút, hử?”
vùi mặt vào trong ngực , yên tĩnh mà nhàng, thời gian có cãi vả thoải mái khiến người ta phát run.
“Thủy Tinh!”
“Hả?”
“Chờ em xuất viện, chúng ta mua đồ dùng!” Nhà chỉ có bốn bức tường, bọn họ lại có thể chiến tranh lạnh ở đó trong đó trọn tuần, người khác biết được có thể cười đến chết.
“……Được.”
lời nào trả tiền, bởi vì, trong lòng nhau đều biết .
Có bãi mìn, thể giẫm vào, chàng trai giống như Hạ Viễn Hàng, thường ngày có cưng chiều nữa cũng có ranh giới cuối cùng của mình. Tựa như, trong lòng vô cùng ràng, lời xin lỗi cũng chỉ vì ngày đó cãi vả làm cho vui, nhưng đối với chuyện vứt hết đồ dùng mua, hề có lời xin lỗi nào.
chợt nhớ tới Diêu Dật Châu từng câu với : “Chàng trai này, trong lòng toàn bộ đều là u ám, con khẳng định mình đủ ấm áp?”
Cùng vì những lời này, cố tình mạnh mẽ muốn chứng minh, và có thể nhau, dù trong lòng đau khổ hơn nữa cũng về nhà tìm kiếm an ủi, bởi vì biết, muốn an ủi, nơi đó có.
Trong sinh hoạt có chiến tranh lạnh, cuộc sống đích thực trôi qua suông sẻ hơn rất nhiều.
Nhưng rất nhiều chuyện đều lặng lẽ thay đổi, tỷ như, lúc mới nhau, mỗi ngày bọn họ chỉ có thời gian ngắn ngủi để chung đụng, nắm bắt thời gian nhau còn kịp, hoàn toàn có tâm tư để ý tới thứ khác, nhưng bây giờ sinh hoạt cùng chung chỗ, lại phát khác biệt giữa bọn họ phải chỉ là hai điểm.
Hạ Viễn Hàng đối với rất tốt, cưng chiều , , chút xíu chuyện cũng nỡ để làm. Cơm là nấu, quần áo là giặt, toàn bộ việc nhà đều do làm. ở nhà chỉ có duy nhất việc phải làm, là nghỉ ngơi tốt.
Cho nên khi bọn họ ở nhà vào chủ nhật, có thể thường xuyên thấy đều là Hạ Viễn Hàng mặc tạp dề lo trong lo ngoài, còn Diêu Thủy Tinh chỉ cần thoải mái ngồi ghế sa lon, dùng PDA của xử lý công việc là được rồi. Khó trách Hướng Phù Nhã và Nghê Bối Bối từ sau lần đến nhà , liền hô to hình tượng Hạ Viễn Hàng lãnh khốc hoàn toàn bị phá hủy
Dù sao, người con trai muốn che chở chu toàn cho vợ của mình, muốn lãnh khốc, có thể lãnh khốc đến mức nào?
" ngờ cậu lại là người kết hôn sớm nhất trong ba người chúng ta." Hướng Phù Nhã uống nước cam thơm ngon, thõa mãn trực tiếp ngả người vào trong ghế sofa. có cách nào, phụ nữ mang thai có quyền lười, ai có thể phản đối.
"Ừ." cúi đầu trả lời, loại chuyện như vậy có gì để hả hê.
"Thủy Tinh, hai người còn trẻ vậy, kết hôn gấp gáp thế làm gì?" Nghê Bối Bối cầm lấy quả táo được cắt thành từng miếng từng miếng gặm. Chậc chậc chậc, nhìn ra, người u ám như Hạ Viễn Hàng lại có thể làm việc nhà vô cùng tốt. Nhìn quả táo được cắt giống như tác phẩm nghệ thuật này, cũng nhẫn tâm gặm vào! "Chẳng lẽ giống như mấy người ngu ngốc, dẫn bóng chạy trước sao?" Liếc mắt nhìn cái người ngu ngốc thỏa mãn.
vậy, bảo sao đây? Ánh mắt Diêu Thủy Tinh chớp chớp, vẫn cách nào mở miệng.
Mà cái người bị gọi là ngu ngốc đó cũng phục kháng nghị: "Chuyện này liên quan gì tới tớ? Đều là do cái tên Quan Thần cực kỳ đáng ghét kia. . . . . ."
"Mang thai cũng phải là chuyện của người." Nghê Bối Bối nhìn bụng của ấy, "Cậu cũng đừng cậu đơn thuần cho rằng, mang thai chỉ có đàn ông mới có thể làm, là cậu bị hãm hại."
Rất tốt, có thể cần lên tiếng nữa, lời Diêu Thủy Tinh sắp sửa ra lập tức thu lại. Chuyện mang thai chỉ sợ thích hợp công bố vào lúc này.
"Ai, các cậu tốt rồi. Qua hết nghỉ hè là có thể trực tiếp lên đại học, chỉ có tớ bi thảm phải làm thiếu phụ luống tuổi có chồng." Hướng Phù Nhã buồn bực liều mạng rót nước trái cây, ưmh, hương vị nước trái cây tầm thường, Hạ Viễn Hàng là quá đẹp trai, xuất sắc rồi.
"Nếu như nét mặt cậu buồn bã hơn chút sợ là chúng tớ tin rồi." Nghê Bối Bối hề khách khí vạch trần lời người khác.
"Là mà!"
Hạ Viễn Hàng từ phòng bếp ra, cầm áo khoác giắt ở bên lên, xoay người với Diêu Thủy Tinh: " làm, cơm cũng làm xong rồi, lúc ăn hâm lại được, nhớ phải cẩn thận kẻo nóng."
Hai tiếng nhịn cười đồng thời vang lên, Hạ Viễn Hàng trực tiếp bỏ qua như nghe thấy, hôn cái lên trán vợ, "Buổi tối gặp."
Mãi cho đến lâu, tiếng cười của Hướng Phù Nhã và Nghê Bối Bối cũng chưa dừng lại, vừa cười vừa : "Thủy Tinh, cậu đúng là đúng là có kĩ thuật thuần hóa chồng nha!"
"Dáng vẻ Hạ Viễn Hàng làm việc nhà vẫn còn đẹp trai như vậy, là có công lý."
"Thủy Tinh, hai người rất hạnh phúc đó!"
Đẹp trai ? Cho tới giờ cũng chưa từng cảm thấy diện mạo đẹp trai, trong mắt chỉ thấy kì lạ. Hạnh phúc sao? Có lẽ trong mắt người khác, bọn họ là hạnh phúc, có điều hạnh phúc chân chính mãi mãi cách tưởng tượng khoảng thời gian rất dài.
Trong cuộc sống, luôn luôn tràn đầy mâu thuẫn.
*****
"Hạ Viễn Hàng." Sắc mặt của đặc biệt tái nhợt, che miệng, nghiêm nghị : " bẩn quá, khó ngửi chết mất, mau tắm !"
Hạ Viễn Hàng nằm giường, mệt mỏi đến nhúc nhích cũng muốn nhúc nhích. Mấy ngày nay mỗi ngày tay đều ngừng cử động, càng ngừng bận rộn, tháo dỡ thay đổi linh kiện. Xem như thể lực tốt hơn nữa cũng cảm thấy mệt mỏi. muốn để dành tiền, bởi vì tương lai đến lúc cục cưng sinh ra, sữa bột, tã đều phải dùng tới tiền. Quan trọng là thể để cho vợ mình và đứa ở trong hoàn cảnh như vậy. Cho dù gần đây chú Tiền liều đến nguy hiểm tính mạng nhưng liều được, còn là người có gì vướng bận nữa, có gia đình.
Dù gia đình này làm mỏi mệt mỏi cả ngày nữa cũng cảm thấy đáng giá, có điều nếu như có thể để cho ngủ giấc thoải mái cảm thấy hạnh phúc hơn chút.
"Vợ, ngủ dậy tắm, ngoan." kéo cái chăn được xếp chỉnh tề qua, muốn vùi đầu ngủ giấc.
" được!" Diêu Thủy Tinh tay kéo chăn ra, ném mặt đất, " tắm ngay bây giờ! Còn nữa, từ bên ngoài về, tắm tắm, quần áo cũng thay nằm dài giường, tại cả ga giường và chăn cũng phải thay để giặt rồi, nhanh lên chút!"
"Vợ, chồng em rất mệt mỏi, xin em hãy ngoan chút." Ngay cả sức mở mắt cũng có huống chi còn muốn làm việc? Chuyện trọng đại gì cũng để tỉnh ngủ rồi hãy !
Nhìn mệt mỏi khuôn mặt , rất muốn làm vợ biết quan tâm, để cho ngủ, nhưng nhìn thế nào cũng nhìn được. "Hạ Viễn Hàng." Đưa tay chọc chọc bờ vai của , cứng rắn, người đàn ông này, dáng dấp sao lại rắn chắc như vậy?
". . . . . . Ưmh?"
"Chúng ta thuê người giúp việc theo giờ được ?" Có người giúp tay cũng cần khổ cực như vậy, vừa phải lo toan trong nhà lại phải làm việc ở xưởng. Mặc dù, cho đến giờ vẫn biết công việc như vậy có tiền đồ gì đáng .
Hạ Viễn Hàng giống như là bị nước đá dội tỉnh, mở to mắt, đứng dậy, tốc độ cực kỳ nhanh kéo vỏ chăn giường, ga giường, cả bao gối cũng tháo ra, ném toàn bộ vào trong máy giặt sau đó mở cửa phòng tắm ra, vào, đóng cửa.
Làm ra loạt động tác tới 5 phút, quả là được huấn luyện nghiêm chỉnh mà!
Nhưng sắc mặt của là vô cùng, vô cùng tệ, cho nên trong khoảnh khắc đó tâm trạng Diêu Thủy Tinh cũng trở nên tốt.
Last edited by a moderator: 22/1/15