1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      @Huyền Vân : Sr nàng, Du thi cuối kỳ, cơ mà sáng mai nàng dậy kiểu gì cũng thấy chương mới nhé :3

    2. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chương 4
      Phan Lôi ngờ Lục Chung đưa ăn gì đó.

      Giờ là tháng năm, buổi tối trời khá mát mẻ.

      Phan Lôi khập khiễng theo sau Lục Chung.

      Dường như dáng vẻ dịu dàng quan tâm lúc nãy đều là giả, hai người cứ người trước, người lò cò phía sau, dù chân bị thương, Lục Chung cũng thèm quay lại dìu lát.

      Phan Lôi thầm nghĩ trong lòng, người đàn ông này chẳng biết ga lăng là gì sao? Gặp cảnh này, đáng ra phải đến đỡ chút chứ?

      hiểu nổi. thể hiểu nổi người đàn ông này!

      Thấy mãi vẫn chưa tới, cuối cùng Lục Chung đứng lại xoay đầu nhìn .

      Ánh mắt thâm trầm, dường như có chút vui.

      Phan Lôi cảm thấy người vui phải là mới đúng. bĩu môi, trong đầu có hàng ngàn câu oán trách, song rốt cuộc vẫn thốt ra câu yếu ớt.

      nhanh quá…Em theo kịp…”

      Lục Chung vẫn nhúc nhích, sau khi hờ hững nhìn cái mới xoay người tiếp tục về phía trước, chỉ là lần này tốc độ của hình như chậm lại ít.

      Đây cũng coi như niềm an ủi nho với Phan Lôi.

      Ít ra người này vẫn còn nghe được tiếng người.

      Tốc độ của Phan Lôi vẫn rất chậm, chậm đến mức Lục Chung gần như mất hết kiên nhẫn.

      bước nhanh đến trước mặt Phan Lôi, dưới ánh mắt kinh ngạc của , bỗng nhiên cúi thấp người, khiêng Phan Lôi lên.

      Đúng vậy, nâng mông , vác lên vai như khiêng bao cát.

      Phan Lôi thoáng giật mình, hơn nữa cũng quen, cuống quýt đấm bả vai Lục Chung cho đến khi đối phương nhịn được mới vỗ mông cái.

      Vỗ cái hình như vẫn chưa đủ, vỗ thêm mấy cái nữa, sau đó mới tiện tay sờ mông .

      Phan Lôi cắn môi, nằm sấp bờ vai rộng vững chắc của Lục Chung yên lặng nghĩ, ông chồng này của , bề ngoài là mặt than, nhưng bên trong chẳng khác nào tên lưu manh đấy.

      Tất cả mọi người đều ở dưới lầu tham gia lễ trao giải, chẳng ai chú ý tới Phan Lôi bị Lục Chung tùy tiện vác vai.

      Phan Lôi tự an ủi mình thế này dù sao cũng ít mất sức hơn nhảy tới nhảy lui như chuột túi, nên lười giày vò với Lục Chung.

      chỉ ngờ, Lục Chung được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại.

      Phan Lôi nghiêng đầu, hỏi “Sao thế?”

      Chung Phỉ Phỉ đứng ở cuối hành lang, trông thấy người đàn ông cao lớn tới, vai còn vác .

      Vốn dĩ Chung Phỉ Phỉ hiếu kỳ vậy.

      Tối nay Lục Tự đến, người đến lại là thiếu gia bị câm nhà họ Lục, nghe vị thiếu gia thất thế, nếu nhà họ Lục sao lại phái người câm đến đây trao giải cho khách quý chứ.

      Quả thực cười rụng răng.

      Chung Phỉ Phỉ cực kỳ thất vọng, cũng chẳng còn kiên nhẫn với cái lễ trao giải này nữa, nghĩ đến bên dưới nhiều người thế, thà lên đây vụng trộm lười biếng còn hơn.

      Điều ta ngờ tới là đụng phải thiếu gia bị câm trong truyền thuyết nhà họ Lục.

      ta vốn tò mò dung mạo người đàn ông này, chẳng qua lúc mở màn có nhìn thoáng qua người đàn ông chả có quyền thế ở nhà họ Lục sân khấu từ xa, ta có chút hứng thú nào.

      tuyệt đối ngờ dung mạo tên câm này lại tệ.

      Cao lớn, cường tráng, ngũ quan vô cùng tuấn, đứng ngay hành lang dài đằng đẳng, chiếc bóng đổ dài xuống mặt sàn.

      Có lẽ, trời sinh phụ nữ để bị chinh phục.

      Giây phút này, Chung Phỉ Phỉ cắn môi, nhìn cánh tay người đàn ông che chở Phan Lôi trước ngực, trong lòng thoáng đau xót, nhưng nét mặt biểu gì.

      ta chào Phan Lôi từ xa.

      Thân thiện như bạn bè thân thiết lắm.

      “Phan Lôi…nghe chân cậu bị thương à? sao chứ?”

      Phan Lôi vô cùng ngượng ngùng.

      Ở trường ai biết kết hôn.

      Chủ yếu muốn để bạn bè biết chuyện lý thú gả cho hai em nhà giàu.

      tưởng tất cả mọi người đều có mặt ở lễ trao giải rồi, đúng lúc chân cũng rất đau nên mới lợi dụng ‘quá giang xe’, ngờ lại bị Chung Phỉ Phỉ bắt gặp.

      Nhất thời Phan Lôi biết giải thích thế nào cho phải.

      Chung Phỉ Phỉ nhanh trí chuyển chủ đề, khuôn mặt xinh đẹp lên vẻ tươi cười.

      “Người nhà cậu đến đón à, vậy cũng được, cậu về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé, mai gặp nha.”

      biết Chung Phỉ Phỉ có biết thân phận của Lục Chung hay cố ý cho Phan Lôi bậc thang để xuống, chung bây giờ Phan Lôi rất cảm kích ta.

      cuống quýt đấm lên người Lục Chung giục .

      Lục Chung cũng khách sao, nâng eo nghênh ngang rời .

      Từ đầu đến cuối, thèm liếc Chung Phỉ Phỉ lấy cái.

      Chung Phỉ Phỉ đợi hai người xa mới phát môi tràn ngập mùi máu tanh. Chung Phỉ Phỉ ta được mệnh danh là hoa khôi của khoa, xung quanh ta cho tới bây giờ đâu có thiếu đàn ông, loại người nào cũng có.

      Người đàn ông bình thường sau khi thấy ta cũng nhào tới ngay lập tức.

      Song…

      Người đàn ông này, còn thèm liếc ra lần.

      Chung Phỉ Phỉ nắm chặt quả đấm, đáy lòng uể oải nổi lên chút cam tâm và tức tối.

      Bên này, Phan Lôi hoàn toàn biết lòng dạ hẹp hòi của Chung Phỉ Phỉ, vẫn bị Lục Chung vác người, thoáng thoải mái.

      “Chúng ta đâu vậy?”

      Lục Chung đặt ở ghế sau, trực tiếp lên chỗ điều khiển.

      “Này… thể cứ như thế mãi… thể chuyện… Chẳng lẽ còn thể đánh chữ?”

      Phan Lôi cũng cảm thấy tức giận.

      Mặc dù chuyện động phòng kia, đến bây giờ vẫn còn mê man, nhưng cũng coi như hoàng hoa khuê nữ, bị Lục Chung vùi dập vùi dập lại, bây giờ còn lấy , lẽ nào tính tiếp tục chiến tranh lạnh thế này à? Thậm chí còn muốn cả đời?

      Phan Lôi giơ nắm tay kháng nghị.

      Rất nhanh, kháng nghị của bị phớt lờ.

      Lục Chung đưa ăn mì thịt bò.

      Chắc là ngoài ý muốn, bằng sao Lục Chung biết thích ăn mì thịt bò ở đây nhất.

      Trước khi lễ trao giải diễn ra, và Tôn Như Ý ăn hết bát lớn, bất quá giày vò cả đêm vậy, Phan Lôi thấy đói.

      Lục Chung xuống xe, nhìn bộ dạng lại muốn vác nữa.

      Phan Lôi biến sắc, tư thế đó được thoải mái lắm, bụng đến bây giờ vẫn còn hơi đau.

      Đàn ông ôm phụ nữ có hàng ngàn vạn cách khác nhau, trong đó còn chưa đến những tư thế lãng mạn, ngọt ngào. Ví dụ như kiểu ôm công chúa, ví dụ như kiểu ôm gấu bông…

      Nhưng tại sao Lục Chung nhất định phải chọn cách vác , y như vác bao cát.

      Phan Lôi bĩu môi, tay bám lấy chỗ ngồi nhúc nhích, bày tỏ kháng nghị.

      Sau khi Lục Chung yên lặng nhìn , bèn trực tiếp cúi người, giật chiếc váy cúp ngực của xuống.

      Phan Lôi sợ hãi hét lên tiếng, tay cuống quýt che ngực mình lùi ra sau.

      Lúc này, Lục Chung trưng bản mặt nghiêm chỉnh, khoanh tay, nhìn chằm chằm nửa người lỏa lồ của Phan Lôi bằng ánh mắt u, với thâm ý hiểu nổi.

      Điều ý dường như muốn : còn mau chén tôi.

      Tưởng tượng là thứ rất đáng sợ, nhưng Lục Chung hoàn toàn có lý lẽ mới là chuyện đáng sợ hơn.

      Phan Lôi cuối cùng cũng khuất phục, giang hai tay, ngoan ngoãn nhào vào cái ôm của Lục Chung.

      Kết hôn được nửa năm, rốt cuộc Phan Lôi cũng hiểu được ít tính cách của Lục Chung.

      còn phát tính cách Lục Chung hơi cực đoan, nhưng dù sao vẫn tốt hơn chiến tranh lạnh.

      Khi ăn mì thịt bò, Phan Lôi vẫn bị giày vò như cũ, đợi đến lúc Lục Chung thanh toán, hung hăng bỏ thêm thìa ớt vào bát .

      có thể ăn cay, nhưng biết Lục Chung có ăn được .

      Nhưng Phan Lôi cũng lường cả rồi.

      Nếu ăn cay được, coi như may mắn.

      Nhưng nếu ăn được, vậy như ý .

      Lục Chung quay về quả nhiên thấy bát mì mình xuất lớp ớt, bất quá mặt chút biến hóa nào, tách đũa bắt đầu ăn.

      ăn có vẻ rất ngon miệng, khiến Phan Lôi khỏi thất vọng.

      Người đàn ông này căn bản khó chơi , chẳng có nhược điểm nào.

      Mì thịt bò Phan Lôi thích ăn nhất, cũng còn hứng thú, ăn được mấy miếng liền thôi, sau khi Lục Chung ăn hết bát đầy, thấy bất mãn để đũa xuống, trong bát vẫn còn sót lại hơn phân nửa. nghĩ cũng thèm nghĩ trực tiếp bưng bát của qua lặng lẽ ăn.

      “Này…” Đáng nhẽ Phan Lôi còn muốn đấu võ mồm với , nhưng Lục Chung ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc khiến Phan Lôi thể được gì.

      cho cùng, vẫn hiểu Lục Chung lắm.

      Bất quá từ tối nay, bắt đầu hơi hiếu kỳ về người đàn ông này.

      Lục Chung, cái người nhầm phòng lúc kết hôn, vẫn được xem là chồng , rốt cuộc sao chỉ có mình nhỉ?

      Phan Lôi hiểu Lục Chung nhiều lắm, nhưng có chuyện hiểu rất .

      Kết hôn nửa năm, trừ lúc tới tháng ra, căn bản đều muốn.

      Về mặt này Lục Chung rất kỳ quái, phải dạng phụ nữ nhiệt tình ở mặt này, thậm chí cũng ướt át, thỉnh thoảng còn vùng vẫy chống cự, nhưng đều quan tâm mà đòi hỏi.

      Hơn nữa, đêm nào cũng làm.

      Phan Lôi tò mò từ lâu rồi, sao người đàn ông này lại kiên nhẫn với chuyện đó tới vậy?

      Có dục vọng với ư, đánh chết Phan Lôi cũng tin.

      Trong quá trình, vẫn tỉnh táo, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia xưa nay chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ đắm chìm trong tình .

      Đến nỗi vẫn chưa tưng hôn .

      Có lẽ phải có lý do nào khác khiến nhất định phải thực nghĩa vụ làm chồng này chăng?

      Phan Lôi đoán ra.

      Càng khiến đoán ra là, đêm nay chân bị thương, Lục Chung tới ‘làm bậy’ nữa nhỉ?

      Nhưng Phan Lôi thất vọng rồi.

      Buổi tối, đúng 10 giờ, vẫn vào.

      Đêm nay Phan Lôi nhẫn nhịn chịu đựng như trước, ngày trước cảm thấy cả đời như vậy cũng chẳng sao.

      Nhưng hôm nay có lẽ vì lời khuyên của Tôn Như Ý, nên muốn tiếp tục thế nữa.

      Phan Lôi lắc đầu, cuống quýt rúc vào trong chăn.

      “E được mờ… Hôm nay em bị thương.”

      “…”

      Rất tốt, Lục Chung cởi áo choàng tắm.

      Lục Chung có thân hình đẹp.

      Cơ bụng tám múi hoàn mỹ, vóc người rộng dưới hẹp hoàn mỹ như vận động viên, sau khi cởi áo choàng tắm ra, nhìn cứ như thiên thần.

      Thậm chí Phan Lôi còn trông thấy cây nấm to mơ hồ ngóc đầu dậy giữa đám cỏ đen um tùm.

      “Chân… chân em đau…” Phan Lôi còn muốn tung chiêu đáng thương.

      Lục Chung bò lên giường, ném vật bảo vệ cuối cùng người ra, kéo chân từ từ trượt tới giữa hai chân .

      “Em…em rất đau…” Phan Lôi nước mắt giàn giụa, cầu thương xót cầu đồng cảm.

      Lục Chung ngừng lại, do dự lát rồi thả chân ra, khóe miệng lại nhàng cong lên.

      Lần đầu tiên Phan Lôi thấy Lục Chung cười như thế, nụ cười của người đàn ông này luôn luôn mê người, đuôi mắt cong cong, tuấn gì sánh nổi. hiểu sao mặt Phan Lôi ửng hồng, toàn thân cũng hơi ngứa ngáy, tim đập thình thịch thình thịch ngừng.

      Nhưng cảnh tượng đẹp đẽ vĩnh viễn chỉ là ảo giác. giây sau, người đàn ông kia liền dùng sức dang chân ra, sờ lên cánh hoa của , đột nhiên đưa ngón tay vào trong thăm dò.
      Last edited by a moderator: 25/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt43 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Thật sự tới h ta chẳng hiểu nổi Chung ca, cu phải để lôi tỷ tự biên tự diễn ấy chứ......nhưng vì chung ca sạch, ko to tơ tưởng đến tiểu tam, nên vẫn đc ̣ng điểm a, thanks @Vân Du, ngay nào cũng thăm hỏi nhà nàng hết, chai mặt qúa :013::013:
      Vân Du thích bài này.

    4. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Thịt đê, thịt tiếp đeeeeee:xitmau:
      biết chừng nào 2 chị mới trở nên "thân thiện" với nhau hơn:4:
      Thank nàng!
      tenguVân Du thích bài này.

    5. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Hot nha, ngay khúc :th_6::th_6: tại sao tại sao:th_109: , mới đáng sợ , biết Chung muốn gì đây:th_67::th_67: thanks @Vân Du
      Vân Du thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :