Chương 8: Cử hành hôn lễ (2)
Edit: quacauphale
"Bác , bác tỉnh táo chút. Chớ làm bừa!" Lương Ý sợ đến nhắm hai mắt lại, nghĩ thầm lần này chết chắc.
Hồi lâu, đau nhức trong dự tính cũng đến như Lương Ý nghĩ, cho đến lúc gương mặt bị người ta vỗ , mới dám len lén mở con mắt ra, "Ah? Con sao?" Cúi đầu ngắm nhìn tay mình, dưới cổ tay ràng xuất cái chén nhỡ, dòng máu chảy ra từ giữa tay chảy hết vào bên trong.
Mẹ Sở đặt chén nhỡ xuống, đưa dao nắm chặt ở trong tay cho quản gia đỡ Sở Du tay, cũng đẩy chén nhỡ tới trước mặt ông ta. "Tiểu Ý, xong rồi." Bà móc ra chút thuốc bột, thoa đều miệng vết thương.
"A Quản, tốc độ nhanh chút. Giờ lành sắp tới." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hơi nóng nảy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem tranh vẽ lớn tường sau lưng.
Quản gia lập tức nâng tay Sở Du lên, vén ống tay áo lên, dùng dao quẹt , nhưng cổ tay Sở Du bị cắt cũng chảy ra máu tươi như mong đợi, chỉ có vết máu màu đỏ sậm.
" có máu." Quản gia bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhướng mày, đoạt lấy dao từ trong tay ông ta, bảo ông ta, "Cầm chén lên, mau!" Tiếp, ông ta nhanh chóng xé áo trước ngực Sở Du, tìm vị trí tim quẹt cho phát, máu tươi sềnh sệch nhất thời trào ra.
Quản gia lập tức để chén ở trước vết thương, đón máu tươi vào trong bát.
"Những người bệnh thần kinh này, ngay cả người chết cũng tha!" Trong lòng Lương Ý vẫn còn sợ hãi khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt.
Mẹ Sở thấy Lương Ý , bất mãn : "Tiểu Ý, chớ bậy."
Lương Ý nhìn chằm chằm mẹ Sở, quát bà, "Đây là di thể con trai bác, sao bác có thể khoan dung cho những kẻ đối xử với di thể con trai bác như thế?"
"Tiểu Ý, chúng ta làm như vậy là có nguyên nhân." Mẹ Sở nghiêm nghị phản bác Lương Ý.
"Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Người chết rồi, các người nên chôn cất cậu ấy, mà phải mò mẫm giày vò ở chỗ này." Lương Ý tức giận bất bình giận dữ mắng mỏ mẹ Sở.
"Phu nhân, thiếu gia uống, thứ còn dư lại hãy cho thiếu phu nhân uống hết." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn biết đưa chén máu hai người cho mẹ Sở từ khi nào.
Lương Ý nhìn chằm chằm cái chén nhỡ mẹ Sở nhận lấy, tức giận lập tức tiêu giảm, khó khăn nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh trán có chỗ xuống. Giọng cứng ngắc với mẹ Sở: "Bác , vừa nãy thái độ của con tốt. Bác tha thứ cho con. Cái chén này, uống, được ?" Dứt lời, còn kéo ra nụ cười "ngọt ngào", tỏ vẻ áy náy.
Mẹ Sở cúi đầu nhìn chén nhỡ trong tay, chậm rãi tới trước mặt Lương Ý, dịu dàng , "Tiểu Ý, cái này thể được. Đây là phần của nghi thức nên thể bỏ bớt, ngoan ngoãn uống cạn nó ." xong, bà cạy miệng Lương Ý ra, cầm chén máu tươi trong tay đổ toàn bộ vào trong miệng .
Trong cổ họng lan tràn vị ngai ngái, Lương Ý ngừng nôn ọe, liều mạng muốn nhổ thứ vừa nuốt xuống ra.
"Thiếu phu nhân, đừng vội nuốt nó xuống bụng. A, đúng rồi, ở trong máu, tôi còn cho ít thi thể Du do tự tôi điều chế." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đắc ý với Lương Ý.
"Cái người biến thái này! Nôn. . . . . ." Lại là trận nôn ọe.
Mẹ Sở mím môi, chân mày khẽ nhăn, "Đại sư, phải trước đó chỉ cần uống máu là tốt sao? Tại sao còn phải thêm. . . . . . Thi thể Du."
"Phu nhân, thấy cây nến ở bốn góc tường chứ? Trong bốn cây nến cũng chứa thành phần thi thể Du, hơn nữa đều gia công luyện chế từ cùng thi thể Du mà thành, cây nến cháy tỏa ra mùi thơm đặc biệt, loại mùi thơm này có thể tăng uy lực lên gấp bội trong nghi thức làm phép, đồng thời còn có thể khiến phu nhân và thiếu gia sinh ra gắn kết đặc biệt."
"Gắn kết đặc biệt gì?" Mẹ Sở nghi ngờ hỏi.
Lúc nàychiều dài chừng 40 mét, rộng khoảng 30 mét.
bức tường đá đó có khắc con quái thú chỉ có cái đầu lâu cùng miệng mà có thân thể. Trong miệng quái thú còn chìa ra răng nanh bén nhọn, kỹ thuật chạm trổ trông rất sống động, dường như khiến người nhìn cảm thấy chỉ giây nữa thôi quái thú lao ra khỏi bức tường, bước sang thế giới bên này.
"Thao Thiết. . . . . ." Lương Ý vô thức gọi ra tên của cự thú được khắc tường.
"Thiếu phu nhân hiểu biết!"
Sau lưng có tiếng bước chân chậm rãi cùng giọng quen thuộc khiến Lương Ý giật mình xoay người lại, quả nhiên, "Bệnh thần kinh? !"
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nghe thấy Lương Ý "gọi" mình nhíu mày cái, sau đó liếc mắt sang vị quản gia nhà họ Sở cùng, chậm rãi : "Thiếu phu nhân, mắng chửi người khác như vậy hay đâu!"
"Chuyện này là sao? Sao ông ta lại ở chỗ này?" Lương Ý chất vấn mẹ Sở đứng bên cạnh.
Mẹ Sở bình tĩnh mở miệng, "Tiểu Ý, ông ấy là người chủ hôn!"
"Người chủ hôn? phải ông ta bị bệnh thần kinh sao? Mọi người lại để người bị bệnh thần kinh làm chủ hôn? Đầu óc có vấn đề sao?" Lương Ý lớn tiếng gầm lên.
Mẹ Sở liếc nhìn quản gia, quản gia lập tức tiến lên phía trước, "Thiếu phu nhân. Hôn lễ sắp cử hành rồi, xin đừng bận tâm đến những chuyện này."
"Chuyện ? Đây là chuyện ? Chuyện cái đầu ông ấy! Rốt cuộc mấy người có ý đồ gì?" Lương Ý hoàn toàn mất khống chế.
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn hơi nheo mắt lại, tới trước mặt Lương Ý, cầm cái chai giống như bình hồ lô , nhàng giơ qua giơ lại trước mắt .
Lương Ý vốn muốn xoay người rời đột nhiên trong nháy mắt chân tay cứ như bị buộc vào mấy chục tấn sắt, nặng nề vô cùng, có cách nào cử động được. Trong lòng kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi : "Ông làm gì?"
"Thiếu phu nhân, nghi thức sắp được tiến hành rồi. còn muốn chạy đâu?" Khóe miệng người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn khẽ cong lên, cất bình vào trong túi, phất phất tay. lúc sau, người đàn ông tráng kiện có nước da sẫm màu khó xác định được tuổi nghiêm mặt mang di thể của Sở Du ra, đặt ở bên phải Lương Ý.
Lương Ý nhìn gương mặt tinh xảo nhưng trắng bệch của Sở Du, sắc mặt rất khó coi.
Lúc này Sở Du mặc bộ tây trang màu đen phẳng phiu, trước ngực cài đóa hoa hồng bạch. Tóc được chải gọn gàng về phía sau, biết có phải do dao động trong quá trình di chuyển hay , có vài sợi tóc rủ xuống trán cậu.
"Quản gia A, đỡ di thể của thiếu gia dậy ." Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn lên tiếng phân phó quản gia.
Nghe vậy, người đàn ông vừa nãy đưa thi thể của Sở Du ra lập tức lui xuống bước, còn ông quản gia tới, đỡ di thể cứng ngắc của Sở Du dậy.
"Tốt lắm, bắt đầu nghi thức thôi!" Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn xong, cầm thanh dài giống như khúc xương được đẽo thành con dao từ phiến đá lên. Ở mũi dao có vết màu đỏ giống như máu, dưới dao treo mảnh huyết ngọc hình tròn.
"Thiếu phu nhân, đưa tay cho tôi!"
"Ông định làm gì hả? Cút ngay!" Lương Ý hết sức hoảng sợ hét lớn.
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn cũng chẳng để ý, chỉ trực tiếp đưa tay qua, cầm bàn tay nặng như chì của lên. Đúng lúc ông ta chuẩn bị dùng con dao cắt vào tay đột nhiên lại ngẩng đầu lên, buông tay xuống, bất đắc dĩ mở miệng, "Sở thiếu gia, tôi chỉ chạm thử vào tay của ấy thôi, cậu có cần phải hung dữ với tôi như vậy ? Hơn nữa, nếu cậu cho tôi đụng vào ấy làm sao có thể tiến hành nghi thức được đây?"
Trái tim Lương Ý như ngừng đập, giống như bị ai đó bóp chặt, cực kỳ khó chịu.
Mà mẹ Sở đứng bên cạnh lại vô cùng vui mừng: "Đại sư, tiểu Du đến rồi sao?"
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn thở dài tiếng, : "Sau khi thiếu phu nhân đến, cậu ấy vẫn luôn ở đây." Dừng lại chút, ông ta cau mày, nhìn về phía di thể bên cạnh Lương Ý thương lượng, "Nếu cậu thích tôi chạm vào ấy để cho mẹ cậu làm việc này, có được ?"
"Tôi làm?" Mẹ Sở có chút lúng túng hỏi lại.
"Sở thiếu gia muốn tôi chạm vào thiếu phu nhân, vậy phải trông cậy vào bà thôi, phu nhân." Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn đem con dao đưa cho Mẹ Sở.
Chuyện phát triển đến tình huống này, Lương Ý cảm thấy trán mình đổ ra ít mồ hôi lạnh. cố gắng trấn tĩnh khuyên giải mẹ Sở, "Bác , ông ta là kẻ xấu, ông ta lừa bác đấy. thế giới này căn bản có ma quỷ gì hết."
Mẹ Sở nhìn di thể của Sở Du cái, quay đầu lại với Lương Ý: "Tiểu Ý, đừng sợ. có việc gì đâu, rất nhanh thôi!" Dứt lời, bà giơ cao con dao lên. . . . . .
Last edited by a moderator: 5/10/14