1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng:yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Bí mật a, Bạch tử Sơ luôn là số:yoyo12::yoyo12:

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      đọc mà cứ thấy mơ mơ hồ hồ đánh tiếp tục hóng để hiểu vậy...........:yoyo20::yoyo20::yoyo30::yoyo20::yoyo20:
      thank nàng:yoyo57::yoyo57::yoyo57::yoyo57:

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      @quỳnhpinky , để dân tình có thể hiểu được nội dung vấn đề, ta cố gắng, chăm chỉ up truyện hằng ngày vậy!
      Mizuki thích bài này.

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Quà cho tối cuối tuần này nhé các tình nhé!
      đùi gà thứ 19: Bị nữ nhân đùi gà coi trọng

      “Có thể tìm được người?” thanh trầm ổn vang lên từ trong phòng, phá nát đêm yên lặng.

      Hô hấp của Tô Thanh Nhan trầm xuống, bộ pháp vì câu mà dừng lại. nàng là lần đầu tiên nghe thấy tiếng của thừa tướng, nhưng cảm giác tiếng kia như cố ý làm giả, có chút giọng mũi. Nàng đột nhiên thấy có hứng thú với vị thừa tướng này, khoé miệng cong lên, liền thay đổi tư thế, từ khe hở nóc nhà vụng trộm nhìn xuống.

      “Bẩm thừa tướng, vẫn chưa.” thanh khác truyền đến, nếu Tô Thanh Nhan đoán ai, người này chính là chủ nhân của Nhạc phủ – Nhạc Phúc Đức.

      “Hừ, với tiền tài, vật chất của ngươi như thế mà vẫn chưa tìm được? Vô dụng!” thừa tướng phẫn nộ .

      Mà Nhạc Phúc Đức đối với tức giận của thừa tướng cũng chỉ dám khom lưng cúi đầu, cung kính : “Dạ dạ dạ, thừa tướng giáo huấn phải, thần vô dụng, đáng đánh, đáng đánh.” Vừa , vừa giơ tay lên vả vào miệng, được vài cái, Nhạc Phúc Đức lại tiếp tục : “Nhiều ngày rồi, thần cho người điều tra, muốn tìm cho ngài kết quả hài lòng.”

      cần,” thanh của thừa tướng lại vang lên, “ cần ngươi phái người tìm nữa, ngươi hãy liên hệ với người của Tố các, bảo họ tìm.”

      Tô Thanh Nhan nghe vậy, rùng mình cái, đến tột cùng, người bọn họ muốn tìm là ai, sao lại cần tìm tổ chức sát thủ tìm?

      Nhạc Phúc Đức dường như cũng nghi hoặc, khó hiểu, chần chờ : “Cái này, thừa tướng, nghe Tố các chính là tổ chức sát thủ giang hồ, thừa tướng cho họ tìm người, chẳng lẽ muốn bọn họ…” nâng tay lên làm động tác cắt đầu, nhưng mà thừa tướng lại phất tay áo lên.

      “Hừ, ngươi biết gì cả, Tố các có thể lớn mạnh như vậy, do có ít thế lực chống đỡ, huống hồ là tổ chức sát thủ, nếu có tin tức tốt sao có thể giết người đây? Với chuyện tìm tin mà , chỉ sợ ai có thể bằng Tố các. Cho nên, ngày mai ngươi tìm biện pháp liên hệ với bọn họ , thương lượng với các chủ Tố các, bất luận cần bao nhiêu ngân lượng, cũng phải để các chủ tự mình tiếp nhận vụ này.”

      “Cái này…” Nhạc Phúc Đức nghe vậy lại do dự, “Nghe các chủ của Tố các bao giờ lộ diện, ta sợ…”

      “Sợ gì?” thừa tướng tức giận, “Có tiền chả nhẽ lại sợ chịu ra mặt sao? Còn chưa tìm được người ta còn chưa yên lòng, phải để các chủ tự mình nhận, ta mới an tâm được.”

      Tuy biết thừa tướng muốn nàng tìm gì, nhưng nghe thế, Tô Thanh Nhan cũng khỏi trào phúng tiếng, cho cùng là lo người khác làm việc tốt, cách khác là uy hiếp nàng. Nếu nàng nhận, bên ngoài có lời đồn Tố các các nàng lấy tiền làm, mà nếu nhận, nàng mà hoàn thành nhiệm vụ, như vậy lời đồn là các chủ Tố các cũng thể hoàn thành nhiệm vụ, còn có ai nhờ đến Tố các các nàng nữa. Kể từ đo, ảnh hưởng đến địa vị của Tố các giang hồ, lại ảnh hưởng đến cả các thuộc hạ nữa. Quả nhiên là rất độc nha, khiến nàng nhận được.

      Tô Thanh Nhan khinh bỉ nghĩ, nàng gặp qua nhiều người, thừa tướng có chủ ý gì, chả nhẽ nàng lai biết. Nhưng, khẽ nhếch khoé môi, lộ ra ý cười khó hiểu, nàng trà trộn trong giang hồ bao lâu, ngày thường đối với thuộc hạ của mình cũng còn cảnh giác nhiều, cho nên chưa từng tên của mình ra, càng cho bọn họ thấy dung nhân thực của mình, cho nên, nếu quả thấy nàng ra mặt, đó đều là thuộc hạ nàng ra mặt, thể đó là nàng. Nhưng là,…

      Nàng bỗng nghĩ đến Giáo chủ thần bí của Lưu Quang giáo kia, tức lại cảm thấy lo sợ, nàng lại cảm thấy mình với Giáo chủ kia trời sinh đối đầu, từ lần đầu tiên chạm mặt, nàng vẫn chưa tung ra tin tức nàng muốn đến Lưu Quang giáo, nhưng vừa vặn lại chạm mặt Giáo chủ đứng đó đợi nàng, sau khi nàng che giấu thân phận trà trộn vào, lại lần nữa bị Giáo chủ nhận ra. Người có thể vạch trần ra mọi nguỵ trang của mình như vậy, nàng nên cảm thấy Giáo chủ có ác ý với mình chăng, bằng , nàng biết nên đối mặt thế nào với kẻ địch đáng sợ như vậy.

      Lại , thừa tướng này đến rốt cuộc là muốn tìm ai, sao lại thần bí đến thế, Tô Thanh Nhan dừng chút, đem tầm mắt chuyển về hai con người phía dưới kia.

      biết trong khi Tô Thanh Nhan hoảng hốt bọn họ chuyện gì, cuối cùng Nhạc Phúc Đức hỏi thừa tướng câu: “Xin hỏi thừa tướng, sau khi tìm được người xử thế nào?”

      thừa tướng chép môi, đáp: “ cần quan tâm ta xử lý thế nào, ngươi chỉ cần đưa tiền cho các chủ Tố các, để tự mình tìm người cho ta là được. Nhớ , cần là người sống! Nhưng nhấn mạnh với bọn họ, là kẻ ngốc còn sống.”

      Tô Thanh Nhan nghe vậy, trong lòng đổ khí lạnh, theo như thừa tướng , đó là người ngốc còn sống. Đến tột cùng người này là ai? Vì sao lại cần Tố các bọn họ giải quyết? Thừa tướng có mục đích gì? Càng lúc, nàng càng thấy có hứng thú với việc của bọn họ, ánh mắt toả ra hưng phấn, ước gì bọn họ thêm chút nữa.

      Nhưng mà, Nhạc Phúc Đức dường như hiểu, hỏi thêm nữa, ngược lại, lại ngồi tấn gẫu với thừa tướng, chắc vì thân phận bọn họ cách nhau quá xa, cho nên, vừa vài câu, thừa tướng kiên nhẫn cáo từ.

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, trong lòng thầm tức giận, vì sao bọn họ thêm nữa? Thấy thừa tướng chuẩn bị , lại thấy trong phòng truyền đến thanh quen thuộc của con , nhàng lại dễ nghe, mà lại cực quen thuộc luôn.

      “Cha, thừa tướng đại nhân.”

      Tô Thanh Nhan nghe thanh này, lại cúi đầu nhìn người vừa đến, liền ngẩn cả người, đây phải là nữ nhân đùi gà đó sao? Nhưng, bên cạnh nàng lại thấy Bạch Tử Sơ, Bạch Tử Sơ đâu rồi?

      Thấy con đến, Nhạc Phúc Đức cao hứng dẫn đến giới thiệu với thừa tướng, nhưng thừa tướng hiển nhiên có hứng thú với nữ nhân đùi gà, tuỳ ý thêm hai ba câu, rồi cáo từ lần nữa. Nhạc Phúc Đức cũng là người khôn khéo, hiểu được cái gì nhanh cũng tốt, liền vội vàng đưa con , muốn tiễn thừa tướng ra khỏi cửa. Nhưng thừa tướng lại lạnh giọng cự tuyệt, Nhạc Phúc Đức dám miễn cưỡng, liền phái người dẫn thừa tướng ra.

      Tô Thanh Nhan nhìn thừa tướng kia thêm lần nữa, thầm ghi nhớ gương mặt trong lòng, sau đó lại chú đến tình hình trong phòng. Dù sao Bạch Tử Sơ cũng là do nữ nhân đùi gà này mang về, này cũng chỉ nàng ta biết Bạch Tử Sơ ở đâu.

      bao lâu, trong phòng liền truyền đến tiếng trách của Nhạc Phúc Đức: “Ai nha, con a, sao con biết giữ cơ hội vậy, con cũng biết người vừa rồi là thừa tướng nha, nếu con có thể lọt vào mắt xanh của họ, về sau cái gì cũng tốt nha, cho dù làm tiểu thiếp cũng tốt nha.”

      Da đầu Tô Thanh Nhan run lên, nữ nhân đùi gà kia đủ tuổi làm thiếp thừa tướng? Cả người nàng cũng run rẩy, trước đến thân phận và tuổi tác chệnh lệch, chỉ cần đến dáng người của nữ nhân đùi gà kia, đem toàn bộ xương cốt của thừa tướng vỡ vụn chứ?

      Nhưng, hình như nữ nhân đùi gà cũng tự hiểu được, cười : “Cha, bộ dáng con xứng với thừa tướng đại nhân, nhưng, cha, hôm nay con nhặt được tiểu tử đẹp trai, con thích chàng, cha làm chủ , cho con được cưới .”

      Tiểu tử đẹp trai… Tô Thanh Nhan sửng sốt, phải là Bạch Tử Sơ chứ? Cưới …Tô Thanh Nhan nhịn được mà giật giật mắt, Bạch Tử Sơ này, lại có nhiều người muốn cưới thế sao? đến, nếu phải có khế ước trong tay, chỉ sợ nàng lập tức hưu , đem rửa sạch rồi bưng đến giường nữ nhân đùi gà kia, cũng đỡ việc mỗi ngày bị chọc giận.

      Nhạc Phúc Đức nghe thế, nhưng lại phản đối, lại bảo con dẫn gặp người.

      Tô Thanh Nhan hoàn toàn ngẩn người, đến tột cùng đây là cặp cha con thế nào, có thể tuỳ tiện lấy người ta? được, nàng phải nhanh đuổi theo, bằng tướng công đùi gà nhà nàng bị người khác đoạt mất. Tuy , Bạch Tử Sơ với nàng phải là tình , nhưng dù sao lâu ngày ở chung, tình cảm tỷ đệ vẫn là có, còn nữa Bạch Tử Sơ rất đơn thuần, nếu bị người hại, nàng thực có lỗi với Giáo chủ.

      Nhưng, chứng minh, đơn thuần cũng có chỗ tốt, nhìn , người ta đánh chủ ý đến , mà sao, ở trong phòng ôm hai cái đùi gà lớn, ngủ say như chết.

      Tô Thanh Nhan theo bước chân hai người kia, nhảy đến mái nhà khuê phòng nữ nhân đùi gà kia, nhấc viên ngói lên, liền thấy nam nhân ngốc nghếch kia ôm đùi gà ngủ ngon.

      Nhạc Phúc Đức qua, thấy gương mặt Bạch Tử Sơ, hai mắt toả sán, cười hề hề với con : “ tồi, tồi!”

      Tô Thanh Nhan nhịn được lại giật giật mắt lần nữa, còn tồi tồi nữa, là chọn đồ ăn sao? Nhưng, tình hình cấp bách tại chính là phải nghĩ cách mang Bạch Tử Sơ ra ngoài.

      Nhưng cái nam nhân này, ngủ rất là say, gọi tỉnh ngay, nàng nên mang như thế nào đây?

      Nhìn quanh bốn phía, Tô Thanh Nhan phát giác đây là khuê phòng tiểu thư, có thị vệ rất nhiều, qua thời điểm giao ca, muốn mang Bạch Tử Sơ ra ngoài, là khó khăn.

      Tô Thanh Nhan hơi nhếch môi, phát cái cây lớn ở gần đó, phát nó có thể thông ra ngoài Nhạc phủ, nhưng lại có chút khoảng cách với khuê phòng này, với khinh công của nàng, người nhảy lên có vấn đề gì, nhưng nếu có thêm Bạch Tử Sơ, có chút khó khăn.

      Mặc kệ, Tô Thanh Nhan thở dài, đâm lao phải theo lao, nếu được, cứ thế mà xông vào, thống khoái mà mang Bạch Tử Sơ , chỉ là… Nàng nghĩ nghĩ, biết Bạch Tử Sơ còn nhớ phải trộm tiền giúp nàng hay nữa.

      Suy nghĩ đường chạy trốn xong, Tô Thanh Nhan cúi đầu, muốn nhìn tình huống bên dưới, nhưng nàng lại bị tình hình bên trong doạ sợ.

      Chỉ thấy Nhạc Phúc Đức , trong phòng chỉ còn lại hai người Bạch Tử Sơ và nữ nhân đùi gà.

      Lúc này, nữ nhân đùi gà ngồi trước giường, ái muội nhìn chằm chằm Bạch Tử Sơ, nhìn nhìn lại thấy nghiện, liền bắt đầu tà ác giơ tay ra sờ sờ mặt Bạch Tử Sơ, gần đến, này gần đến rồi đấy… Tô Thanh Nhan uất hận trừng mắt, trong lòng hung tợn : Bạch Tử Sơ, ngươi dám để nàng chạm vào xem!

      biết là có phải tiếng tim đập của Tô Thanh Nhan hiệu quả hay là Bạch Tử Sơ cố ý, khi mà ma trảo của nữ nhân đùi gà sắp chạm vào má , bỗng nhiên xoay người cái, chẹp chẹp miệng, bàn tay kia liền thất bại. Nữ nhân đùi gà sửng sốt, lại chưa từ bỏ ý định, tiếp tục sờ soạng, mà dường như Bạch Tử Sơ tỉnh táo, tránh vài lần, lại chạm vài lần, vài lần giơ tay mà chạm vào được, khiến cho nữ nhân đùi gà phát giận, trực tiếp leo lên giường, muốn sờ sờ vào mông Bạch Tử Sơ…

      Ngao – tiếng vang đột nhiên từ trong phòng truyền ra, vang dội giữa đêm, khi mà Tô Thanh Nhan còn ngây ngốc xem Bạch Tử Sơ đối phó thế nào, liền nghe được tiếng tru này, nàng trừng mắt nhìn, lại ngưng mắt nhìn, lập tức cả kinh.
      gaubonganvung, fujjko, Neavah Redneval5 others thích bài này.

    5. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Chào cuối tuần, 2 chương các nàng nhé!
      Đùi gà thứ 20: đùi gà còn có thể doạ người

      Chỉ thấy nữ nhân đùi gà kia bị ngã dưới mặt đất, hai mắt ngơ ngác, miệng sùi bọt mép, mà Bạch Tử Sơ lại nằm tren giường, đùi gà trong tay.

      Khoé miệng Tô Thanh Nhan giật giật, ra tiếng tru vừa rồi là của nữ nhân đùi gà kia, mà công phu đùi gà của Bạch Tử Sơ cũng là lợi hại.

      Nhưng, Tô Thanh Nhan dù thấy Bạch Tử Sơ có võ công, nhưng lại phát Bạch Tử Sơ che dấu thực lực thường nha. Thí dụ như khi có người muốn công kích , kết quả lại biến thành như vậy. Nếu như nữ nhân đùi gàkia muốn ăn đùi gà của , tưởng tượng được hậu quả của việc này a.

      Tô Thanh Nhan đành lòng mà che mặt lại nhìn, lại phát xung quanh có thị vệ nào vọt đến, ngược lại khi nghe thấy thanh tru lên đó, đều tự hiểu mà tản ra, đều nghĩ là bọn Bạch Tử Sơ ở trong làm chuyện đó…

      Cơ hội lớn như thế làm sao có thể bỏ qua, Tô Thanh Nhan nhân dịp nữ nhân đùi gà hôn mê bất tỉnh, vội xoay người nhảy xuống, vọt vào trong phòng.

      Lúc này, Bạch Tử Sơ còn mơ màng ngái ngủ, liếm liếm đùi gà trong tay, lại chép chép miệng vài cái.

      Tô Thanh Nhan rón rén, lén lút vào trong nhà, nhàng bước , tận mắt trông thấy lực sát thương của Bạch Tử Sơ, nhất thời do dự, liệu có nên đánh thức hay . Nếu chưa tỉnh, lại đánh cho mình rơi vào kết cục như nữ nhân đùi gà khốn.

      Nhưng hôm nay, hiếm khi có thị vệ, cơ hội thể mất, cho nên, nàng đánh phải nuốt nước miếng, tiến lên thử vỗ vỗ vào tay Bạch Tử Sơ. Nhưng khi mà nàng định chạy đến chỗ Bạch Tử Sơ, lại thấy Bạch Tử Sơ rất nhanh dang hai tay ra ôm lấy nàng, đem đầu mình cọ cọ vào ngực nàng, thào : “A, ra là vị đùi gà Tô Tiểu Nhan nha.”

      Khoé miệng Tô Thanh Nhan giật giật, nhìn có công kích, đơn giản dẫn . được vài bước, nghĩ thế nào, lại quay lại, ném Bạch Tử Sơ sang bên, bản thân mình tìm kiếm thứ đáng giá trong phòng. Mà Bạch Tử Sơ bị nàng lạnh lùng ném , cảm thấy thoải mái, liền giương ánh mắt bất mãn : “Ngô, lạnh.”

      Nhưng mà Tô Thanh Nhan còn mãi tìm kiếm trộm này nọ, sao có rảnh rỗi để ý đến , vì thế, Bạch Tử Sơ bắt đầu bất mãn hô to: “A – ta rất lạnh a -”

      Ban đêm yên tĩnh, thanh thê lương này quanh quẩn ở Nhạc phủ như tiếng sói tru. Vừa qua vài giây thấy có tiếng luỵch uỵch vang lên, vài cái đèn đuốc chạy chạy, thân thể Tô Thanh Nhan run lên, oán hận trừng mắt nhìn Bạch Tử Sơ, trái phải tìm cái tủ quần áo, trốn vào đó. Mà thanh khủng bố này doạ sợ đến cả Nhạc Phúc Đức, do dự nửa ngày ở cửa, biết có nên vào hay .

      “Con , con !” Nhạc Phúc Đức suy nghĩ hồi, nhàng gõ cửa, chần chờ .

      Nữ nhân đùi gà còn hôn mê, đương nhiên thể trả lời. Mà Bạch Tử Sơ bị đẩy mấy cái, toàn thân tỉnh, co rúm người lại, mơ màng xoa xoa mắt ngồi dậy: “Ai ôi, lạnh quá!”

      Mà Nhạc Phúc Đức ở bên ngoài nghe thấy thanh nam nhân xa lạ, trố mắt lát, nghĩ hồi mới nghĩ ra đây là thanh của “con rể” tương lai của , liền vui vẻ : “Hắc, con rể, con ta đâu?”

      Bạch Tử Sơ lắc đầu, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, cũng để ý đến người gọi “con rể” ở bên ngoài kia, cứ ngây ngốc ngẩn người, biết suy nghĩ cái gì.

      Mãi có người đáp lại, Nhạc Phúc Đức cảm thấy thích hợp, nghĩ nghĩ, vẫn là nhàng đẩy cửa vào. Mắt vừa chạm vào phòng rơi vào người nữ nhân đùi gà chật vật nằm giữa sàn nhà, sợ đến mức muốn vọt vào ngay lập tức.

      Nhưng mà trước mắt nhoáng lên cái bóng trắng, nam nhân vọt lên trước, bò lên người , “Oa, đùi gà lớn a--”

      Bạch Tử Sơ từ sau lưng leo lên người Nhạc Phúc Đức, còn chưa tỉnh ngủ , từ từ nhắm hai mắt lại ngửi tới ngửi lui, sờ đông sờ tây, sờ đến mức Nhạc Phúc Đức phải dùng sức mà hất ra ngoài. Nhưng công phu đeo bám của Bạch Tử Sơ cực lợi hại, sờ soạng nửa ngày, lại thấy gì, cuối cùng, đành thất vọng ngừng tay, nhảy xuống dưới, thào : “Ai, ra phải là đùi gà, vui a!”

      Lẫn trong tiếng của mình, dấu vết đưa tay nhanh chóng cất thứ gì đó vào lòng, lại làm bộ như hết sức bình thường, chớp chớp hai mắt vô tội. Mà Nhạc Phúc Đức bận rộn nhào đến chỗ con nằm, còn chỗ tủ quần áo Tô Thanh Nhan trốn lại nằm ở sau lưng Bạch Tử Sơ, cho nên hai người họ hề phát ra động tác của Bạch Tử Sơ.

      Lúc này, Tô Thanh Nhan nấp trong tủ quần áo lại gấp đến đổ mồ hôi, đùi gà Bạch Tử Sơ chết tiệt, đem người dẫn vào, bảo nàng lát nữa làm sao mang ra ngoài được?

      Nhưng Bạch Tử Sơ có nghe được tiếng oán giận của nàng, sờ sờ xuống bụng mình, hờn giận nhíu mi : “Nga, đói, ta muốn ăn đùi gà!”

      “Ăn cái gì mà ăn!” Nhìn con nhà mình biến thành bộ dáng như vậy, Nhạc Phúc Đức liền hướng về phía Bạch Tử Sơ: “Con ta sao lại thành thế này?” Nhạc Phúc Đức ỷ mình có tiền có thế, có thể cả vú lấp miệng em, nghĩ đến Bạch Tử Sơ là tiểu tử thấy người sang bắt quàng làm họ, nên thái đội đối với Bạch Tử Sơ tốt.

      Bạch Tử Sơ nghiêng đầu, nhìn trái phải hồi, lại chỉ vào mũi mình, hỏi: “Ngươi hỏi ta?”

      thừa, hỏi ngươi hỏi ai?” Nhạc Phúc Đức tức giận .

      “Nga,” ngón tay Bạch Tử Sơ vung lên, “Ta nghĩ ngươi hỏi…” thân thể vừa chuyển, liền chuyển đến chỗ Tô Thanh Nhan nấp, khiến Tô Thanh Nhan sợ đến mức lòng lộp bộp, phải tiểu tử này muốn tố giác nàng ra đấy chứ?

      Nhưng ngón tay của Bạch Tử Sơ dừng ở giữa trung, lắc lư trái phải, đông tây cả nửa này, : “Hỏi quỷ!”

      “Bậy bạ! Quỷ cái đầu ngươi! Ta hỏi ngươi!” Nhạc Phúc Đức vội ôm con lên, nhưng mà con quá nặng, bế cả nửa ngày mà thể nâng lên, quýnh lên, liền hướng về phía Bạch Tử Sơ gầm lên tiếng: “Ngươi mau lại đây, giúp ta con ta lên.”

      Bạch Tử Sơ lại để ý đến , biết nhìn thấy cái gì, chỉ chỉ vào khí, còn thào : “A, ngươi gì? Ừ, ta biết, ngươi ngươi bị Nhạc Phúc Đức giết chết ném vào giếng sao? A!!!” Đột nhiên rống lớn tiếng, Nhạc Phúc Đức hoảng sợ, đúng lúc này, trận gió lạnh thổi qua, thổi tắt mọi ánh nến trong phòng, ngay lập tức cả phòng tối đen, chỉ còn lại ánh trăng sáng đầu.

      Cảnh tượng bỗng nhiên quỷ dị, da đầu Nhạc Phúc Đức bỗng run lẩy bẩy, mời vừa rồi, theo lời Bạch Tử Sơ , vì sao lại có cảm giác khủng khiếp a!

      Lúc này, Bạch Tử Sơ đột nhiên chuyển người, hai mắt trống rỗng hề có tiêu cự, dưới ánh trăng, sắc mặt trắng bệch , bỗng dưng, nâng hai tay lên, cứng ngắc đến chỗ Nhạc Phúc Đức, môi mím chặt, nhưng lại có thanh lạnh lẽo phát ra từ người : “Nhạc Phúc Đức, ngươi giết cả nhà ta, ta muốn ngươi đền mạng!” Lời vừa , Nhạc Phúc Đức bị doạ đến run người, cả người co rút, kinh ngạc nhìn Bạch Tử Sơ.

      Lúc này, ngữ điệu lại biến đổi, người Bạch Tử Sơ lại phát ra thanh nữ tử u oán: “Nhạc Phúc Đức, ta có tâm giúp ngươi giết chết Chúc công tử, vốn tưởng có thể thoát khỏi khổ ải, nhưng ngươi lại đối đãi với ta thế nào? Phu nhân ngươi đối đãi ta thế nào? Ha ha ha ha ha, hôm nay, ta muốn ngươi chế, để báo thù!”

      luồng hơi lạnh từ sống lưng Nhạc Phúc Đức chậm rãi bò lên, nghe thanh nữ nhân quen thuộc, bị doạ đến cả người chết đứng, hô hấp đình trệ, chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình kịch liệt đập.

      Dưới ánh trăng, Bạch Tử Sơ thân áo trắng, tựa như bị quỷ nhập, khủng bố vô cùng. tiếp tục đến phía Nhạc Phúc Đức, bước chân nhanh chậm, hai tay như quỷ, đầu ngón tay ngừng chuyển động, nhìn rất là quỷ dị, khiến cho Nhạc Phúc Đức sinh ra loại ảo giác sắp bị bàn tay kia bóp chết.

      Đột nhiên Bạch Tử Sơ dừng lại, cứng ngắc quay đầu nhìn vòng, biết nhìn cái gì. Lòng Nhạc Phúc Đức càng ngày càng lạnh, vô tận sợ hãi mà phục hồi tinh thần, nhân cơ hội này, muốn ôm con trốn , nhưng nửa ngày trời di chuyển, cũng chỉ có thể di chuyển được chút. Lúc này, Bạch Tử Sơ hề báo trước mà vọt lên trước, bóp cổ Nhạc Phúc Đức hô to: “Nhạc Phúc Đức! Cả nhà chúng ta vì chậm nộp thuế mà bị ngươi đánh chết, ta báo thù báo thù a! Ta bóp chết ngươi tên gian thương này, bóp chết tên dám cấu kết với quan gia mưu hại tài sản cùng tính mệnh nhân dân! A a a a a a a a a!!!!!”

      “A a a a a!” Nhạc Phúc Đức cũng sợ hãi rống lên, khiến cho các thị vệ xung quanh đều tập trung lại, bọn họ nhất tề xong vào, khẩn trương hô: “Lão gia!”

      “Mau…Mau đem …” Nhạc Phúc Đức hé mắt ra, chỉ vào Bạch Tử Sơ vẫn còn nắm cổ .

      Thị vệ vội xông lên giữ lấy Bạch Tử Sơ, nhưng Bạch Tử Sơ lúc này đột nhiên hiểu làm sao, mông hất cái, hai chân đá cái, đều đánh lùi mấy người kia. Tay nắm cổ lại nắm càng chặt, nhìn hai gò má đỏ lên, khiến động tác càng thêm mạnh, trong miệng lại phát ra thanh quỷ dị vô thường.

      Nhưng, khi sắp xảy ra tai nạn chết người, đột nhiên dừng lại, chậm rãi buông tay, thào : “Thừa tướng , thể giết ngươi, nếu ngươi mà chết, ai thay bán mạng, giết, giết, đợi khi lợi dụng ngươi xong…” đột nhiên dừng lại, cười nụ cười nham hiểm, sau đó quay người, lại giương nanh múa vuốt trước mặt Nhạc Phúc Đức rống lên: “Lại giết ngươi, ha ha ha!!!”

      “Mẹ ơi!” Nhạc Phúc Đức bị bộ dáng này của doạ sợ đến mức tè ra quần, cũng biết là nên, nhưng vấn cố ôm con đùi gà của mình lên: “Chạy mau!”

      Trong nháy mắt, tiếng gió thổi qua, trong phòng tối như mực, chỉ còn lại Bạch Tử Sơ cùng người vẫn ở trong tủ quần áo có phản ứng – Tô Thanh Nhan, lại nhìn ra bên ngoài, còn thanh nào, ngay cả bóng người cũng thấy.

      Màn quỷ dị này, Tô Thanh Nhan suy nghĩ, phải là Bạch Tử Sơ bị quỷ nhập chứ? Khẽ nhúc nhích người, sau khi thấy xung quanh còn ai, nàng liền bước ra khỏi tủ quần áo, đến sau lưng người cúi đầu kia, vỗ vỗ lưng : “Thôi, đừng giả vờ nữa, mọi người rồi!”

      Hả? nhúc nhích, lại vỗ vỗ, vẫn có động tĩnh, kia…

      Đột nhiên, Bạch Tử Sơ quay đầu lại, giơ móng vuốt ra, ôm lấy Tô Thanh Nhan rống lên: “Tô Tiểu Nhan, ta muốn đùi gà!”

      Hai mắt Tô Thanh Nhan đồng thời co rút lại, thân mình cứng đờ, có động tác nào cả.

      Bạch Tử Sơ nghĩ hoặc nhìn chằm chằm Tô Thanh Nhan lúc lâu, cuối cùng, tính đưa tay ra vỗ vỗ Tô Thanh Nhan, cái vỗ, nàng liền ngã xuống đất, dĩ nhiên là bị doạ đến hôn mê bất tỉnh rồi…
      gaubonganvung, fujjko, Neavah Redneval6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :