Chương 2: Thời gian là thuốc độc tốt nhất (2)
Edit : Kem
Lập tức buông tay.
Hừng hực lùi về phía sau hai bước chân, lúc này gương mặy còn có chút đỏ ửng như nung như nấu. Tôn Bàn Tử ở phía sau lại cố tính phát ra tiếng có chút ý tốt gì, tôi nhất thời thẹn quá hóa giận, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tôn Bàn Tử.
Tôn Bàn Tử lập tứcchỉ chỉ vào người tôi:“Trưởng trấn người xem ấy còn lườm nguýt ta!”
Trưởng trấn tức giận đến độ môi bắt đầu run run, ngón tay lần lượt chỉ qua đám học trò, cuối cùng ngón tay dừng lại đầu tôi, trừng mắt:“Còn mau mau mà xin lỗi!”
Tôi vừa giọng vừa :“ xin lỗi.”
Trưởng trấn vốn tiếng phổ thông tốt bởi vì tức giận mà càng đặc biệt khó nghe:“Trò xin lỗi mà nhìn ta làm gì! Nhìn vị này ca ca này để xin lỗi!! Cúi đầu xin lỗi! Nhanh lên chút!”
“.....” Tôi nhất thời tình nguyện, dung ánh mắt cũng trưởng trấn trao đôi thương lượng“Tại sao còn muốn tôi cúi đầu xin lỗi? cúi đầu chỉ thôi có được ?”
--Tuy nhiên đó cũng chỉ là những suy nghĩ giấu ở trong lòng mà dám ra, nơi này nếu chỉ có mình tối và vị ca ca này tôi cũng liền cúi đầu nhận lỗi, nhưng là tại phía sau tôi còn sáu bạn học khác, người bắt tôi lần này cúi đầu xin lỗi, người bảo mặt của tôi sau này biết giấu đâu ?
Nhưng mà trưởng trấn hiển nhiên có ý muốn hiểu ý của tôi. Đôi mắt của người bởi vì lớn tuổi mà trở nên đục ngầu, tính tình nóng nảy nhưng luôn đặc biệt rất sống động,chínnh bởi vậy tôi thể làm gì khác ngoài xoay sang nghe biểu đạt lời hết sức chân thành:“Thể diện của toàn trấn cũng vì hành động của trò mà mất hết? Người lúc này mà trò va phải với chúng ta chính là khách quý! Toàn bộ sách giáo, khoa văn phòng phẩm ,quần áo tất cả đều là người ta đem tới! những vậy lần này đến còn đem theo mười vạn đồng tiền! Còn có cấp đâu! Nếu bởi trò lần này vô lễ làm làm hỏng việc của trường, thầy cũng để yên như vậy đâu!”
Tôi :“......”
Giằng co mười mấy giây, tôi liền nặng nề quay lại , cúi người xuống ba mươi độ ung dung cười mà thanh tiếng,cũng tình nguyện khom người chào.Đưa mắt liếc xung quanh vòng lại tình nguyện nhị cúi đầu. Lại nhìn liếc mắt cái nhìn về phía trưởng trấn, nghĩ tiếp tục cúi xuống, nhưng mà trưởng trấn so với tôi còn muốn tức giận hơn:” Trò xem xem , liếc mắt cái mới cúi đầu cái bao giớ mới ! Trò cho là tôi ăn dưa muối với cơm thế nào! Mau cúi đầu ba cái nhanh lên cho tôi!”
Tôi bất đắc dĩ đến đỉnh điểm, muốn cúi đầu xin lỗi, trước mắt nhân bỗng nhiên vang lên tiếng cười.
chậm rãi mở miệng, rang là tiếng phổ thông, giọng đàn ông trầm thấp. Nghe gọng lại tương đương lới trêu chọc:“Tốt lắm, vợ chồng thành hôn mới muốn cúi đầu ba lần , bé chính là làm dơ chút quần áo, liền tính lấy thân báo đáp sao?”
Trong khoảnh khắc , toàn trường chìm trong khí im lặng mặt khác mấy bạn học tuổi bật ra tiếng cười lớn ồn ào
Mặt của tôi trong nháy mắt đỏ bừng.
Tôi quả thực chán ghét vị ca ca này. Nếu có ta tôi còn có quyền tối uy tự mình định đoạt. Cho tới bây giờ , trước mặt các bạn học tôi luôn luôn có khí thế. Vậy mà thời điểm này lại ngậm miệng cứng lưỡi nửa ngày , cuối cùng chỉ thẹn quá mà giận hét lớn:“...... Tôi mới nghĩ gả cho đâu!”
Những lời này ở lúc tôi kết hôn , từng bị người nào đó chút lưu tình mà cười nhạo rất nhiều lần. Nhưng mà tại cái thời điểm kia, như vậy mà câu của tôi khiến trưởng trấn hung hằng lườm . Tôi lần này tuyệt đối nhận sai, hung hăng quay đầu sang hướng khác Trưởng trấn lại hung hăng trừng tôi cái, quay đầu lên tiếng :“A! Cố tiên sinh, người cần chấp vặt đứa này!”
Cố Diễn Chi thuận miệng “Ừ” tiếng, ánh mắt lại tựa như nhìn về phía tôi. Trưởng trấn còn :“Đứa này tên là Đỗ Oản, năm trước bé mới mười tuổi, cha mẹ liền may mắn qua đời trong trận động đất. Cha Đỗ Oản trước là thầy thuốc trong trấn, đều khắp nới khám bệnh cho mọi người, thôn kia bị ngăn cách bơi hải dãy núi lớn, ít nhất hai ngày hai đêm mới có thể đến bệnh viện.Nếu bị cảm ốm đều là cha bé chữa bệnh. Đỗ Tư Thành, cũng chính là cha bé, trước kia vẫn chính là cùng chúng tôi dạy học ở đây, ở chỗ này dạy học mười mấy năm , rất nhiều đứa đều là thầy ấy dạy dỗ, ngay cả ta nhận thức cái đầu chữ tiên là người dạy cho , đúng là người tốt . Năm trước xảy ra động đất h nếu phải vì cứu mấy bạn , còn có cơ hội chạy ra ngoài, đều là lo lắng cứu mấy đứa , cuối cùng phòng học sụp xuống...... Ai lưu tâm đứa trẻ năm ăn cơm bao nhiều nhà , bộ quần áo cũng là người ta vá cho......”
những lời này tại thời điểm, ta đứng thẳng tắp, nhịn xuống trong mắt lấp lánh nước mắt, khóc ra tiếng.
Năm trước sau khi xảy ra động đất, trưởng trấn tự mình vì cha ta mà xây phần mộ. Năm nay ngày giỗ, người mang tôi tảo mộ, với tôi có thẻ tự hào nếu bất cứ người nào “Đỗ Tư Thành là cha của Đỗ Oản”, cha dù qua đời nhưng tôi vẫn luôn mang theo ánh hào quang của người. Đây là cha để lại cho tôi cả đời vinh quang. Cho nên mỗi lần nhắc đến , mặc kệ là thương tâm nhưng tôi vẫn rất tự hào t phải thẳng lưng, thể khóc, càng thể quên.
Trưởng trấn vừa , bên nháy ra hiệu cho tôi. Trong lòng tôi nghẹn hơi rồi rời , vẫn ra rất xa, Yến Yến còn quay lại xem
Ta :“Bạn nhìn cái gì?”
Yến Yến thở ra hơi, giọng :“Trời ạ.”
Bên cạnh cái khác nữ hài tử gật gật đầu, :“Đúng vậy.”
Rất nhanh mọi người mà ngay cả Tôn Bàn Tử đều bắt đầu hướng mắt đến bắt đầu cảm khái:“Đúng ?”
Gương mặt ta bắt đầu u ám:“ Moi người đều cảm thán đúng a!”
Yến Yến :“Bạn biết là vừa rồi chàng kiabộ dạng đặc biệt đẹp trai hay sao?”
Ta :“ biết ”
Tôn Bàn Tử ở bên đáp lời:“Hơn nữa vừa thấy nhận ra nét đặc biệt rồi, quả thực quá hoàn hảo, cùng chàng vừa rồi so sánh với chúng ta quả thực chính là thấp bí đao hay sao?
Ta hung hăng trừng :“Ngươi mới thấp bí đao! Ngươi cũng nhìn xem chính ngươi kia trương bí đao mặt! Ngươi có biết thấp bí đao chính là bộ dạng ngốc nghếch hay !”
Nếu những lúc bình thường, câu khiêu khích này vừa thốt lên xong, Tôn Bàn Tử nhất định muốn nhảy dựng lên mà muốn mắng ta . Gia đình Tôn Bàn Tử cũng xem như giàu có trong trấn , chính bởi vậy mà rất ngông nghênh xem thườnng người khác. Tôi sở dĩ có thể thành đứa đứng đầu, chính là bởi vì ở trước mặt bạn khác dám lớn tiếng với Bàn Tử, sau đó coi đây là trung tâm cuối cùng mới dạt được địa vị kia
Nhưng mà hôm nay Tôn Bàn Tử căn bản để ý tới ta, hãy còn ở bên kia dào dạt đắc ý khoe ra:“Hơn nữa các ngươi thấy chiếc ô tô đỗ ở trưởng ? Người kia còn dẫn theo lái xe lại đây, hơn nữa nghe thấy trưởng trấn , vừa ra tay chính là mười vạn, mười vạn khối a, khẳng định đặc biệt có tiền !”
Sau bữa chiều, thôn trại lý dần dần sáng lên ngọn đèn. Nơi này nguồn điện thực ổn định, như là mùa đông khe suối trong vắt, khi đứt khi nối,, thường xuyên khô cạn.Nhưng mà nếu cùng năm trước so sánh với tại, tốt lên biết bao nhiêu lần. Sau hi xảy ra động đất có người , những người may mắn sống sót trong trận động đất ấy, đều là nhớ những người mất mà sống tốt lên rất nhiều. Thời điểm những lời này có theo kính sợ. Những lời này khi đó tôi hiểu, nhiều năm sau mới rốt cục hiểu được.
Khi đó để ý quá, động đất sau của chúng ta thôn trấn, tất cả so với trước kia giàu có rất nhiều. . Ví như là vấn đề điện về đến thôn xóm, giống như là các dãy núi lớn dã được phân chia, hay thời gian điện về thôn xóm chậm suốt buốn năm trời. Đối với chúng tôi ở đây , năm sau động đất đều tiếp khởi. Thậm chí lúc ấy bởi vì rất mới mẻ, tôi cùng Yến Yến còn cùng nhau làm chuyện vô cùng ngu xuẩn. Len lén lấy que diêm điểm thủy tinh phao, kết quả bị Tôn Bàn Tử theo ngoài cửa sổ nhìn thấy, hung hăng cười nhạo trận.
Sauk hi ăn xong cơm chiều, vốn có việc gì để làm.Hôm nay vốn Cố Diễn Chi ở lại trong nhà trưởng trấn, nhưng chính là khách quý ,tôi tự mình cũng rất biết chuyện chỉ ở phòng bên ngoài dạo chơi. Đêm đó , bầu trời đấy sao ánh trăng cũng lên rất dịu dàng ,rất mỏng manh, giống bong hoa lê. Lại có hai ba chú đom đóm nhào vào bụi cỏ non. Ban đêm trời lanh, trong núi khí lại càng lạnh xuyên thấu lưng. Tôi dạo chơi biết bao lâu, liền ôm vai ngồi xuống bên triền núi . lâu sau lại nghe được phía sau có người gọi tên , là nghe ràng tiếng phổ thông:“Đỗ Oản.”
Tôi hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại. Cố Diễn Chi đứng ở cách đó xa, vẫn mặc bên ngoài áo gió lúc sáng , bên trong áo sơmi sáng màu. Tôi cẩn thận híp híp mắt , cảm thấy chắc chắn thay áo khác, bởi vì vạt áo sơmi lúc nãy rang phẳng phiu tỉ mỉ.
nhìn xem sắc trời, mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi. Sau đó lại hướng phía tôi, vẫy tay cười cười:“Lại ngây ngốc cái gì đó? Lại đây.”
Tôi ngửa đầu nhìn . vốn rất cao, khi đó tôi còn chưa cao đến ngực . Lúc này ánh nắng chiều cuối ngày rủ người , làm dáng người ấy lại càng cao ngất.
Tôi vẫn còn điểm chán nản Cố Diễn Chi, vì thế :“Tôi mới qua đó.”
Cố Diễn Chi hơi hơi nhếch khóe miệng, như là cười cười chút, sau đó lại bước chân tới ,ngồi ở bệnh cạnh tôi
Sau đó đầu cởi bỏ áo khoác gió, động tác nhanh chậm. Tôi hướng bên cạnh lùi xuống từng bước, thực cảnh giác :“ muốn làm gì?”
tựa hồ cảm thấy buồn cười, nửa dừng lại, hỏi lại tôi:“Em cảm thấy tôi muốn làm cái gì?”
Tôi :“Tôi với chuyện a, cần lại đây.”
“Thế muốn qua em định làm sao bây giờ?”
Tôi hung tợn :“Vậy tối hôm nay ngủ trong phòng tôi nhét muỗi!”
Cố Diễn Chi lại là thổi phù tiếng cười ra, áo gió muốn bị cởi ở trong tay. Tôi cảnh giác trừng mắt với , lâu thấy hai tay mở ra, áo gió trong chớp mắt ở người tôi.
Bả vai nhất thời ấm áp lên rất nhiều. Nghe ở bên cười :“Còn muốn dạo nhét muỗi?”
Tôi lại lần nữa vì câu của mà đỏ bừng mặt. Chỉ hy vọng trời tối, ạm có thể thấy lắm. lâu nghe thuận miệng hỏi:“Ngươi đọc vài năm cấp ?”
“...... Ba năm cấp.” Tôi ác thanh ác khí,“Làm sao?”
“Thích đọc sách sao?”
“...... Thích. sao?”
vẫn là nghĩ đến bộ dáng:“Thế thích học toán học hay là ngữ văn đây?”
cứ như vậy mặn nhạt hỏi tôi rất nhiều vấn đề. Bắt đầu từ việc đọc sách, mặt sau còn hỏi đến mẹ của tôi, mẹ là người như thế nào?,lại hỏi cuộc sống mấy năm nay của tôi như thế nào. Này nếu là đôi trưởng thành nam nữ chuyện này đều có thể hiểu nhầm là tìm hiểu nhau. Lại khi đó tình cảnh ràng là đêm trăng tròn , hai người có huyết thống quan hệ thậm chí có thể là người xa lạ nam nữ ngồi cùng với nhau ở nơi đồi núi hoang tàn vắng vẻ, bé vị thành niên và người con trai trưởng thành, khí lại vô cùng ôn hòa, dần dần khiến cho tôi nghĩ đến câu chuyện nhiều năm trước kia cái gì vụ án chỉnh tề ngay ngắn. Nhất thời lạnh cái run run, thanh đều bị hơi lạnh dày đặc :“ hỏi nhiều như vậy muốn làm cái gì?”
Cố Diễn Chi như là đối với phản ứng của tối sớm có đoán trước. Nghe xong, cúi đầu,từ trong túi quần lấy ra mấy viên kẹo sau đó để vào trong lòng bàn tay trước mặt tôi,ôn hòa nhã nhặn hỏi:“Ăn kẹo ?”
Tôi:“......”
Tôi nhìn kẹo trước mặt , tính cách chịu khuất phục cùng với tự ái bắt đầu giao chiến.Vấn đề vừa rồi sơm quên mất. Nghẹn lâu, rốt cục đem tầm mắt theo mấy viên kẹo trở lại gương mặt của , mặt chút thay đổi câu“Tôi mới thèm ăn đâu”, Cố Diễn Chi như là đột nhiên nghĩ tới cái gì,, tay lấy trong túi bên kia , lần lượt để trước mặt tôi:“Hay là muốn ăn chocolate?”
Tôi:“......”
Giằng co 1 phút sau, mặt chút thay đổi , tôi rụt rè vươn tay, sau đó nhanh chóng lấy tay biên chocolate. Tôi biết nó đặt biệt thơm ngon. Hơn nữa nhớ mãi quên. Trước kia được văn có nửa viên. Vẫn là trằn trọc đến từ Tôn Bàn Tử nơi đó.
Mở giấy bạc lấy viên kẹo vào miệng, tuyệt với hương vị so với trong tưởng tượng còn muốn đặc biệt ngọt ngào. Ăn xong ,Diễn Chi còn hỏi tôi hương vị như thế nào, tai chọn cằm, ra vẻ miễn cưỡng tiếp nhận giọng :“...... Vẫn còn sao.”
cười tiếng. Sau đó, nhàng bâng quơ , giống như thèm để ý đến chuyện cũ“Đỗ Oản, em có nghĩ là theo ra bên ngoài núi lớn ??”
Last edited by a moderator: 30/7/14
12789, lyly và quỳnhpinky thích bài này.