1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan (Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Thông báo chung vui cùng bà con . Lời Tuyên Ngôn Của Hoạn Quan được tác giả bên Trung hoàn thành , số chương là 82 chương .Bây giờ mọi người có thể yên tâm nhảy hố :ex10::ex10::ex10::ex10::ex10::ex10:
      lyly, Ngọc Tuyết, caoduong3 others thích bài này.

    2. Nhi Đặng

      Nhi Đặng Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      506
      Hoàn thành rồi sao..ao..ao...ao...ao?:ex10::ex10::ex10:
      Ôi, lo lắng bấy lâu nay đc giải tỏa:042: Mềnh chỉ sợ tác giả drop thui à:063:
      Ngọc TuyếtTử Trúc thích bài này.

    3. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      :yoyo57: lúc nhận bộ này cũng sợ bị drop lắm ấy chứ , vừa làm vừa lo nơm nớp :yoyo65:
      Ngọc Tuyết thích bài này.

    4. chị ba bì

      chị ba bì Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      162
      ca ca dễ thương quá, thương muội muội dễ sợ lun ah
      Ngọc Tuyết thích bài này.

    5. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      Bạn vừa học vừa post cho các bạn đấy nhóa.. :yoyo45::yoyo45:

      CHƯƠNG 29

      ràng người chuyện ngay trước mắt, nhưng câu kia, Tần Thúc cảm thấy như vang lên từ phía trời xa, phiêu phiêu dật nghe mơ hồ. Tần Thúc thậm chí hoài nghi câu kia là do mình tưởng tượng mà ra. Vì thế có chút giật mình nhìn về phía Liễu Thanh Dong đậm ý cười cùng Dương Tố Như, chần chờ mà nghi hoặc hỏi .
      "Vừa rồi...ý Quốc cữu gia là?"
      Liễu Thanh Dong bộ dáng tuấn tú, hành động lại nhất quán nho nhã. Nghe Tần Thúc hỏi, lắc đầu bật cười, tỏ vẻ thực hòa ái dễ gần, chút để ý lại .
      " Năm đó khi Thanh Đường mười ba tuổi,những người có ý muốn cùng Liễu gia kết thân nối dài dứt, tìm đủ mọi phương pháp đến bái phỏng Liễu gia. Những người đó đủ loại xuất thân, quan gia công tử, hoàng thương thế gia, dòng dõi thư hương đọc đủ thứ thi thư ,rất nhiều công tử chào đón hầu như đều là ta tiếp đón .
      "Lúc ấy Thanh Đường nổi danh là thi họa song tuyệt , lại có lá bài là Liễu Gia, có thể là " nhà có nữ bách gia cầu" .
      Khi đó ta liền hỏi Thanh Đường, nàng phải lựa chọn thế nào. Liễu Thanh Dong bên tinh tế , bên kêu Tần Thúc ngồi xuống, còn tự tay rót cho ly trà.
      Tần Thúc mới vừa nãy nghe câu kia, chừng hồn phách còn có chút mơ hồ, cũng tạm thời quên tôn ti lễ phép, ngồi xuống tiếp tục nghe , trong lòng bàn tay bị nhét ly trà xanh.
      " Thanh Đường lúc ấy cười với ta, tuyển người nào cũng giống nhau cả, bởi bọn họ muốn là nữ nhi thơ vẽ song toàn của Liễu gia, mà thực tế nàng là tiểu nương bất hảo cố chấp, chừng người ta cưới bao lâu lại đuổi gấp về nhà."
      Liễu Thanh Dong từ từ uống ngụm trà.
      " Rồi sau đó ta liền , nàng phải sợ bị đuổi về, mà là ghét bỏ những người đó chưa đủ tốt."
      " Nàng đúng lý hợp tình gật đầu với ta, bọn họ giả bộ ôn nhu làm cho người ta được tự nhiên. Mặc kệ đối phương có thân phận gì, nàng phải gả cho người thực tâm đối tốt với nàng, khiến nàng mỗi ngày đều cười vui vẻ, nếu gả, ở nhà để ca ca cùng phụ thân nuôi."
      " Nha đầu Thanh Đường kia bình thường luôn tươi cười, nhưng khi có chuyện gì rất khó kiềm chế. Ta thực biết đời này có người khiến mỗi ngày của nàng đều trở nên vui vẻ, liền cùng nàng đánh cược, nếu nàng tìm được người nọ, đem đến trước mặt ta, ta liền...."
      Liễu Thanh Dong ngữ khí vừa chuyển, có chút đau đớn kịch liệt .
      " Ta liền đem toàn bộ tiền riêng của mình cho nàng."
      Tần Thúc biết mình nên có phản ứng gì, trong đầu loạn thành đống, hồi lâu mới để ý
      "Thái hậu nương nương đem đến trước mặt quốc cữu nên là người Thái hậu nương nương muốn gả."
      Nhưng vừa kết luận xong, lại càng dám tin, ưu điểm gì cũng có, cái gì cũng chưa làm cho Thái hậu nương nương, chỉ làm nàng vui vẻ mà ngược lại luôn khiến nàng tức giận, hơn nữa, thân thể như vậy, làm sao có thế......làm sao có thể đảm đương được chữ "Gả" kia.
      Thái hậu nương hay đùa? Nhưng vừa rồi Thái hậu nương nương cùng quốc cữu nhìn qua giống như giỡn. Nhưng giỡn, nương nương vì sao lại coi trọng . Tựa như câu đố khó giải, bất kể như thế nào cũng có lời giải.
      Tần Thúc nghe xong liền sửng sờ ở nơi đó, Liễu Thanh Dong vẫn tư thế lặng lẽ uống trà, đồng thời đưa mắt đánh giá từ xuống dưới, sau đó giọng với Dương Tố Thư bình tĩnh ngồi uống trà bên cạnh.
      " Nhìn như vậy, hiển nhiên là vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào, Thanh Đường đúng là tùy hứng, cũng qua với liền đem người ném tới trước mặt ta."
      "Bản thân Thanh Đường khó mà mở lời, cho nên muốn ca ca ngươi đem sức làm chút việc dù sao nàng cũng là nương trong khuê phòng."
      Dương Tố Như mặt như quan ngọc, cười đến gió xuân ấm áp.
      "Nàng cũng có lúc xấu hổ?."
      Liễu Thanh Dong xong, để ý thấy Dương Tố Thư cười, khuôn mặt tuấn tú cũng lên nét cười .
      " Xem Tố Thư ngươi cười bộ dáng phong lưu công tử như vậy, chẳng lẽ có tính toán gì với vị này, Nếu thực như vậy, cẩn thận lại khiến Thanh Đường nổi giận đấy."
      Trong bộ dạng nam tử, Dương Tố Thư thèm để ý , tự mình .
      " cho cùng, nếu sau này phải do Thanh Đường đột nhiên nhận được ý chỉ vào cung, người mà nàng gả chính là ta."
      Lời này của Dương Tố Thư vừa ra, chỉ có Tần Thúc tâm hồn ngao du bốn bể nháy mắt tinh thần tỉnh táo trợn mắt nhìn về phía nàng, ngay cả Liễu Thanh Dong cũng run lên, thiếu chút nữa cẩn thận làm rớt chén trà tay.
      "Tần Thúc, Thanh Đường chắc tình huống của ta cho ngươi ."
      Dương Tố Thư khẳng định, Tần Thúc cũng đáp lại ràng.
      " Thái hậu nương nương xác thực có đề cập đến chuyện của Dương đại nhân."
      " Thân phận của ta là thế thân ca ca mất, đến chết cũng thể lập gia đình, càng thể đón dâu làm chậm trễ cuộc đời của nương vô tội. Thanh Đường khi đó bị làm phiền bởi những mối tới cửa cầu hôn, liền lén cùng ta thương lượng, trực tiếp gả cho ta, đồng thời cùng giải quyết vấn đề của hai chúng ta."
      Dương Tố Thư lúc chuyện, con ngươi đen láy sạch vẫn nhìn Tần Thúc.
      Tần thúc nghe lời này, từ lúc biết được Dương thái y là nữ tử, trong lòng chưa từng thấy ghen tị bây giờ lại bắt đầu nhen nhóm. Lúc này bất chấp đối phương có phải nữ tử hay , chỉ cần nghĩ đến Thái hậu nương từng muốn gả cho người này, liền thấy ê ẩm lan tràn trong lòng .
      Thời điểm người, ngay cả việc nàng thích đóa hoa, cũng ghen tị với đóa hoa kia đoạt ánh mắt của nàng.
      "Biết ta là nử tử còn để ý như vậy có thể thấy ngươi thực thích Thanh Đường, vậy là tốt rồi, chỉ cần ngươi thích Thanh Đường giống như bây giờ, nàng càng ngày càng thích ngươi hơn. Thanh Đường là người ôn nhu, ngươi cho nàng bao nhiêu, nàng nhất định trả lại ngươi nhiều hơn, với lại nàng cũng thường giỡn. Cho dù tại ngươi tin, nhưng thời gian sau này tin tưởng nàng."
      Dương Tố Thư thân là thầy thuốc, rất biết quan sát sắc mặt, sớm nhìn ra vấn đề của Tần Thúc, bởi vậy ánh mắt nàng càng thêm ôn nhu, nhìn khuôn mặt biểu tình của Tần Thúc, giống như tỷ tỷ ôn hòa dạy dỗ đệ đệ:
      "Ta thấy ngươi rất nhiều lần, cũng phát việc. Tần Thúc, ta muốn cho ngươi biết, hãy tin tưởng bản thân mình nhiều hơn, cũng hãy tin tưởng vào Thanh Đường. Nàng tùy ý đối tốt với ai, mà khi đối tốt với người nào, càng tốt hơn. Vừa rồi ta thấy ngươi khẩn trương quá mức, mặc kệ vấn đề quan hệ của các ngươi như thế nào, nhưng cùng Thanh Đường ở chung đều là vậy. Ta có thể đoán được suy nghĩ của ngươi, đơn giản là thân phận của bản thân ngươi cùng Thanh Đường, Nhưng nàng thèm để ý, vậy ngươi cũng nên tập thói quen để ý ."
      "Thanh Đường muốn từ miệng chúng ta truyền đạt lại cho ngươi, ngươi hiểu chưa?" Dương Tố Thư đến đây càng nhàng ôn hòa, ánh mắt lại sáng ngời, rất dễ cuốn hút người khác, cho dù Tần Thúc đối với nàng có chút địch ý cũng tự giác nghe vào tai. Hiểu được dụng ý của nàng, Tần Thúc trong lòng khỏi xấu hổ vì từng có tâm tư u ám như vậy.
      Lần đầu tiên sau khi vào Liễu phủ thả lỏng tâm tình, đứng lên thi lễ với Dương Tố Thư cùng Liễu Thanh Dong.
      "Tần Thúc hiểu, đa tạ hai vị chỉ điểm."
      Từ lúc biết đến Liễu phủ, ngay lập tức cảm thấy khẩn trương, khẩn trương khi thấy Thái hậu nương nương thích, chú ý mọi người, sợ bọn họ có cái nhìn tốt đối với sắc mặt trầm của . Lại sợ Thái hậu nương nương khi đề cập đến việc này, người thân bạn bè của nàng đồng ý, khiến Thái hậu nương nương khó xử, nhưng hết là sợ thân phận cùng tất cả làm nàng mất mặt.
      Có lẽ còn có chột dạ, cảm thấy mình xứng với Thái hậu nương nương, nhưng lại thể cự tuyệt, đứng gần Thái hậu nương nương như vậy, tựa như hủy hoại bức danh họa, tại nhìn đến những chất chứa trong lòng của những người này, cảm giác thực tự nhiên.
      Nhưng thực may mắn, gặp đươc hai người trí tuệ khai sáng cho , Tần Thúc hiểu được bọn họ thể có ý kiến đối với thân phận hoạn quan này, nhưng bởi quá quan tâm cùng trân trọng Thái hậu nương, chỉ hy vọng nàng cảm thấy vui vẻ, hy vọng có người giống bọn họ, để ý nương nương, mỗi ngày điều ở bên nàng, cho nên bọn họ mới để ý thân phận của .
      Thái độ ôn hòa như vậy, so với tưởng tượng của tốt hơn rất nhiều, Tần Thúc nghĩ đến những lời của Dương thái y, lập tức nhớ lại đôi găng tay Thái hậu nương nương làm cho , bỗng nhiên trong lòng thể tin cùng xác định điều tiêu biến. Tâm như vô số cây sinh trưởng trong khe đá, từ từ bắt rễ sâu vào trong lòng đất.
      Nếu Thái hậu nương nương muốn, dù hi sinh mạng này cũng theo tâm ý của bản thân khiến nàng vui vẻ, làm mọi điều nàng muốn. Có người , làm nô tài trong cung ai ai cũng sợ chết, bởi vì những người có lá gan lớn ở trong cung thường sống nổi. Nô tài trong cung, đặc biệt là thái giám bọn họ, tính mạng khác gì cỏ dại ve đường, bản năng nhát gan sợ chết khiến mỗi bước của họ điều phải cẩn thận chặt chẽ.
      Tần Thúc tự cảm thấy bản thân chính là phận nô tài bình thường, cũng nhát gan, bởi đem Thái hậu nương nương đặt trong lòng lâu như vậy cũng dám ra. cũng sợ chết, nhưng bây giờ, biết được tâm tư Thái hậu nương nương, cái gì cũng sợ.
      "Theo ý Thanh Đường là muốn chúng ta đến khuyên bảo sao ."
      Liễu Thanh Dong im lặng nghe trong chốc lát, vỗ tay cái cười , lập tức trừng mắt liếc Dương Tố Thư cái .
      " Gả cho ngươi? Hai tiểu nha đầu các ngươi nghĩ kì lạ! Nếu để phụ thân biết, liền phạt các ngươi chép phạt trăm lần binh pháp."
      "Năm đó phụ thân sai ta tiếp các công tử thiếu gia, liền trốn bên vụng trộm xem, còn có lần, vì thử công tử, tự mình mang theo đám thân vệ hù dọa người ta. Hai nương các ngươi, ai vừa lòng. Sau này phụ thân đem người bị dọa chạy quay trở lại , Dù cho Thanh Đường bị triệu cũng vào cung, phụ thân bị khủng hoảng kinh sợ cũng cho nàng lập gia thất, lại càng muốn là gả cho ngươi, tiểu tử giả mạo."
      Dương Tố Thư tùy ý nhắc tới, bản thân lại cười nhưng , quả nhiên là lạnh nhạt như gió.
      Liễu Thanh Dong thấy nàng có phản ứng, cảm thấy nhàm chán bèn đem ánh mắt lần nữa dán lên người im lặng là Tần Thúc.
      "Tần Thúc, ngươi có muốn nghe chuyện trước đây của Thanh Đường ?"
      Thấy Tần Thúc này dám kề cận muội muội nhà mình, tiếng hai tiếng đều là Thái hậu nương nương, chính là vì hiểu biết còn quá ít, nhưng khi biết được những chuyện cũ ngốc nghếch kia có lẽ khoảng cách cũng được kéo lại. Liễu Thanh Dong tìm cho mình lý do quang minh chính đại để bán đứng muội muội.
      Chuyện trước đây của Thái hậu nương nương?, Tần Thúc thể ngăn cản dụ hoặc này, yên lặng nhấc ấm trà châm thêm trà cho Quốc cữu gia, tỏ vẻ mình thực hứng thú.
      " Khụ khụ, vậy trước tiên đến chuyện , đó là lúc nàng bảy tuổi. Ta so với nàng lớn hơn năm tuổi, khi đó mười hai, có ngày nàng ầm ĩ muốn ta dẫn dạo phố, bất đắc dĩ, ta phải mang vài người theo nàng. Ai biết nàng muốn dạo phố mà là Phật Vân tự . biết từ nơi nào nàng nghe Hoàng hậu nương nương, cũng chính là đại tỷ tỷ của chúng ta đến Vân tự dâng hương. Đại tỷ mới tiến cung năm, nhà chúng ta có nữ quyến, mang Thanh Đường tiến cung thăm nàng cũng tốt, năm gặp, Thanh Đường hẳn là rất nhớ đại tỷ, mới nghĩ vụng trộm đến nhìn nàng, ta chú ý lúc bị lạc mất, tìm đến Vân tự mới biết được dự tính ban đầu của nàng là đến đây."
      " Vốn cũng có gì, Hoàng hậu ở bên trong dâng hương, xung quanh đều phái quan binh canh gác, tiểu nương như nàng đương nhiên thể vào được. Ta nghĩ nàng nhiều nhất cũng chỉ ở bên ngoài dạo bị lạc đến Vân tự thể trở về, nhưng thời điểm ta tìm thấy, nàng mặt xám mày tro ngồi dưới đất khóc nức nở."
      Dường như nhớ lại khi đó, đầu tiểu nương khăn tóc tán loạn, mặt dính đầy bụi bặm, chỗ trắng chỗ đen, Liễu Thanh Dong phúc hậu cười ra tiếng.
      " Tần Thúc, ngươi có thể tưởng tượng được tại sao nàng lại như vậy?"
      "Theo lời quan binh bắt nàng, phía sau cửa Vân tự, bên ngoài tường nàng tìm thấy cái chuồng chó, liền chuẩn bị chui vào. Nhưng vì trước đây tham ăn, cả người đều tròn xoe, chui đến nửa eo bị mắc kẹt, nàng liền giãy dụa, sau đó vừa vặn bị quan binh tuần tra nghe thấy, người ta nhìn thấy nơi nàng bị kẹt cũng có cách, lại thể khiến nàng bị thương, chỉ có thể đục tường, đem chuồng chó kia đục thành cái lỗ lớn, mới lôi được nàng ra."
      "Nàng tự biết mình có bao nhiêu dọa người, như thế nào cũng chịu mình là tiểu thư Liễu gia, muội muội của Hoàng hậu nương nương. Quan binh kia còn muốn hỏi tội, nàng liền nổi tật xấu, dắt cổ họng ngồi bệt dưới đất khóc, bên vừa khóc vừa người ta khi dễ tiểu nương nàng. Tóc rối hết phân nủa, trang phục người là bụi bặm, giầy cũng rớt, ánh mắt khóc đến sưng lên, giống như con mèo ...."
      Tâm tình kích động nghe tích vĩ đại năm xưa của Thái hậu, Tần Thúc bên cảm thấy thần kỳ, bên cảm thấy sâu trong nội tâm có cái gì đó sụp đổ .
      " đến việc này, là bạn của Thanh Đường, ta cũng biết ít, vậy cũng đến góp vui ." Dương Tố Thư chậm rì rì buông chén, cũng bắt đầu tham gia tố giác bạn tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :