1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      MINH HÔN CÁI ĐẦU Á!

      [​IMG]

      Tác giả: Mị Tinh Nhân
      Thể loại: Kinh dị
      Độ dài: 78 chương
      Editor: quacauphale + tiểu an nhi
      Bìa: tâm tít tắp



      Giới thiệu:​

      Lương Ý nhận được thông báo về dự tang lễ của hot boy thời trung học, nhưng sau khi tang lễ kết thúc lại mất tích cách bí . Ba ngày sau, trong thành phố xảy ra vụ án giết người băm thây. . . . . .

      Giới thiệu vắn tắt: tham gia tang lễ dẫn tới bi kịch. (Lời của tác giả: Đừng hiểu lầm, nữ chính là đó nhưng có chết)

      Về phần nam chính, ta là người bị bệnh thần kinh cố chấp, thỉnh thoảng mới phát bệnh chút. (Lời của tác giả: Còn phát bệnh như thế nào mời các bạn tham khảo hình ảnh của Mã giáo chủ * ha)

      Truyện này có điều gì vui vẻ, chỉ miêu tả những cảnh đẫm máu kinh dị, cẩn thận khi quyết định đọc!

      * Chú thích: Mã giáo chủ mà tác giả nhắc đến là nam diễn viên Mã Cảnh Đào (Steve Ma) của Đài Loan, còn được gọi là “Giáo chủ thét gào” do thường xuyên có cảnh gào to hét lớn kích động phim, bất kể là vui hay buồn.

      * Giải thích về tên truyện: Minh hôn là tục lệ mà trai kết hôn sau khi chết, đó là tục lệ dựa cơ sở tin vào tồn tại của “thế giới bên kia” (他界). Tập tục này phổ biến ở Trung Quốc và số vùng khác thế giới. Riêng dân tộc Hán ở Đông Á và Trung Quốc thường gọi là “minh hôn”, và cũng gọi là “minh phối”, “quỷ hôn” , “u hôn”, “ hôn”, “thú cốt thi” (lấy thi hài), “thú quỷ thê” (lấy vợ quỷ), “tang thú phụ” (chết rồi lấy vợ), “phối cốt”, “quỷ môi”..
      Last edited by a moderator: 19/6/15
      linhdiep17, Snow, Phan Hong Hanh2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Thông báo lễ tang


      "Tiểu Ý, điện thoại di động của con kêu này, mau nghe điện thoại."

      Mẹ Lương cầm điện thoại di động chạy thở hồng hộc từ lầu đến lầu ba, thân thể mập mạp bởi vì vừa vận động dữ dội mà người lấm tấm tầng mồ hôi mỏng, áo hơi ẩm ướt. Trong miệng còn ngừng nhắc nhắc lại: "Lúc trước dặn ném loạn di động, đợi nếu có việc gấp xem con làm thế nào."

      "Mẹ, phải cú điện thoại thôi à, xem mẹ chạy kìa. Con có thể có chuyện gấp gì, con mẹ việc làm, cũng phải là kẻ cướp." Lương Ý bĩu môi, từ bàn trà rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho mẹ Lương, sau đó mới chậm rãi nghe điện thoại.

      "Cái con nhóc này!" Mẹ Lương nhướng mày, bất mãn giọng thầm.

      "A lô! Hinh Hinh, gọi điện thoại tìm tớ có chuyện gì ?"

      "Tiểu Ý, ngày mai cậu có rảnh ?"

      Lương Ý cẩn thận nghĩ lại chương trình trong ngày mai, sau đó hồi đáp: "Có, sao vậy?"

      "Sở Du, qua đời. Bạn, có chứ?"

      Ở trong điện thoại giọng A Hinh yếu ớt đối với Lương Ý mà thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, cơ hồ có thể đem chém "ngũ mã phanh thây" cũng quá đáng.

      Ngón tay Lương Ý cầm điện thoại di động chặt lại lỏng, lỏng lại chặt, lặp lại mấy lần như thế, cho đến khi tiếng hỏi đầu bên kia điện thoại vang lên lần nữa, mới phục hồi tinh thần.

      "Tớ biết rồi, ngày mai tớ ." Trán dường như hơi đau, Lương Ý nhàng vuốt vuốt trán sau đó tiếp: "Hinh Hinh, có chuyện gì, tớ cúp trước, ngày mai tớ đến nhà bạn đón bạn."

      "Tớ biết rồi."

      bên điện thoại hình như truyền đến tiếng thở dài nặng nề.

      Sau khi Lương Ý cúp điện thoại ném ghế sa lon, nhúc nhích, ngơ ngác tựa như pho tượng Phật bằng gỗ.

      "Con nhóc chết tiệt kia, bày ra bộ mặt xúi quẩy như cha chết làm gì?" Mẹ Lương mập mạp nhìn chằm chằm Lương Ý, từ bàn trà cầm quả táo chậm rãi gọt vỏ.

      "Mẹ là rủa mình để tang chồng sao?" Ngồi ở ghế sa lon dùng gối đầu che mặt mình, Lương Ý có chút mệt mỏi phản bác.

      "Con tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!"

      "Mẹ, mẹ xem số mạng của con người có phải từ khi sinh ra được định trước rồi hay ?" Lương Ý vô lực hỏi.

      Mẹ Lương nhìn sang Lương Ý cuộn chăn bông thành đoàn, "Thế nào, lo việc làm, đổi làm Triết học gia rồi hả?"

      "Mẹ, mẹ mò gì thế! Con nghiêm túc." Lương Ý đột nhiên ngồi dậy từ ghế salon, trừng mắt liếc mẹ Lương. "Con có bạn học trung học bỗng qua đời. Năm đó là hot boy trường chúng con đấy. Còn có tên tuổi, ngờ còn trẻ như vậy ra , đáng tiếc."

      "Chẳng lẽ con thầm mến người ta à?" Mẹ Lương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lướt qua Lương Ý, sau đó lại nhạo báng: "Thôi , con vừa lùn vừa xấu xí, người ta nhìn con chướng mắt, con có thầm mến cũng còn quan hệ."

      Lương Ý tức giận bất bình nhìn mẹ Lương, cắn chặt môi dưới. "Mẹ! cái gì đó?"

      " gì cũng còn quan hệ, ngày mai hãy tiễn đưa người ta đoạn đường, dù sao cũng học cùng nhau 3 năm." Mẹ Lương đem trái táo gọt xong chia làm hai nửa, nửa đưa cho Lương Ý.

      Lương Ý cắn miếng táo, cảm giác trán lại bắt đầu đau đớn lâm râm rồi. "Mẹ, hai ngày nay con luôn mơ thấy ác mộng, luôn nằm mơ thấy bị quỷ đuổi theo. tại cái trán lại bắt đầu đau rồi."

      "Con quỷ nào có thưởng thức như vậy lại coi trọng con hả? là nghiệp chướng, phải là trong mộng quá tối, thấy dáng vẻ mới đuổi theo con chứ. Nếu thấy , tuyệt đối đuổi theo."

      Lương Ý còn chưa kịp nuốt miếng táo vào bị lời "an ủi" tráng lệ của mẹ Lương làm cho cắm ở trong cổ họng.

      "Khụ khụ khụ. . . . . ."

      Mẹ Lương bĩu môi, rót ly nước đưa cho Lương Ý, Lương Ý uống hơi cạn sạch, rốt cuộc mạnh mẽ nuốt xuống miếng táo trong cổ họng.

      "Mẹ phải xuống nấu cơm, nửa giờ sau tự động cút xuống lầu ăn cơm cho mẹ. Đừng để mẹ lên kêu con đấy."

      "Biết ạ."

      Sương mù, bốn phía đều là sương mù dày đặc, liếc mắt nhìn qua, đập vào mi mắt trừ khí trầm lặng màu xám tro ra, tất cả đều trống .

      Lương Ý mờ mịt biết làm sao đứng ở trong sương mù, tứ chi giống như bị khối băng lạnh lẽo bao trùm lên, cách nào nhúc nhích, thần kinh đầu ngón tay ở giữa có lẽ cứng đơ, gió lạnh chạm mặt phất qua, đưa tới hồi lạnh cóng, người nổi đầy da gà. Tim đập với tần số nhanh chừng gấp đôi so với trước kia, hơn nữa càng nhảy càng có khuynh hướng nhanh.

      Theo bản năng muốn hô cứu mạng, nhưng phát giác mình căn bản có cách nào phát ra thanh, cho dù là chút tiếng vang.

      "Tới đây. . . . . ."

      Giữa lúc có lúc thanh mang theo oán hận thê lương bỗng nhiên nổi lên trong sương mù tuyệt đối yên tĩnh này, giữa sương mù màu xám tro bỗng nhiên xuất bàn tay trắng bệch thon dài, lòng bàn tay thon dài trắng bệch, giống như là màu sắc vách tường khiến cho Lương Ý kinh hãi thôi. Mí mắt ngừng run rẩy, tròng mắt thậm chí dám nhìn thẳng vào lòng bàn tay trắng bệch kia.

      Trong giây lát, tay phải ban đầu vốn cứng ngắc cách nào nhúc nhích thế nhưng chợt bị khống chế từ từ giơ lên, đem lòng bàn tay chính mình bỏ vào trong lòng bàn tay lớn hơn mình gấp đôi kia.

      Lạnh quá! Đôi tay này, sao lạnh như vậy? ! Tựa như khối băng? !

      Lương Ý còn kịp cảm thán, sau khắc vô số rơm rạ chạy như điên ở trong lòng của lên đầu. Chân như bị sợi tơ chế tựa như tượng gỗ, bắt đầu nện bước chân vô cùng nặng nề di chuyển hướng "lòng bàn tay" phía trước.

      Nó rốt cuộc muốn mang mình đâu? Lần này đuổi theo à?

      Lương Ý cảm giác mình sắp điên rồi, cảm giác thân thể bị khống chế còn kinh khủng hơn so với cảm giác hai ngày trước bị quỷ đuổi.

      Phía trước vẫn mờ mịt như cũ, bước chân của Lương Ý nhất định duy trì tốc độ, biết mình bao lâu, cảm giác lâu lại giống như vừa mới bắt đầu bao lâu. Chợt, cảm thấy phía trước thả chậm tốc độ, có tiếng bước chân, chỉ loáng thoáng cảm thấy sức lực tay lôi kéo mình bắt đầu từ từ chậm lại.

      Lương Ý cố gắng giãy dụa cái cổ cứng ngắc, ý đồ dời tầm mắt mình , muốn nhìn ràng hoàn cảnh chung quanh, biết có phải cảm giác của sai hay , bốn phía dầy đặc sương mù màu xám dường như có dấu hiệu tiêu tan, rốt cuộc có thể thấy mặt đất, mặt đất như là chiếc gương khổng lồ, chiếu hình bóng ra ngoài, ràng có thể đáng giá chung quanh có thứ gì, trăng sáng treo cao giữa trung, sương mù dày đặc màu xám tro che hơn nửa mặt trăng tròn, chỉ còn lại hình trăng lưỡi liềm.

      Khi ý thức được ngẩng đầu nhìn hướng phía trước, phát "người" ban đầu chỉ có thể nhìn thấy lòng bàn tay lúc này có thể thấy đủ nửa cánh tay, cổ tay cài cút áo sơ mi ở dưới ánh trăng lóng lánh ra ánh sáng màu ố vàng. Có thể thấy được mơ hồ nốt ruồi đen lòng bàn tay đối phương.

      "Gâu gâu —— Gâu gâu —— Gâu gâu ——"

      hồi tiếng chó sủa dồn dập khiến Lương Ý thu suy nghĩ lại. Sương mù dày đặc xung quanh tản , kinh hoảng ngắm nhìn bốn phía, mặt đất giống như gương lấy làm trung tâm nứt vỡ vụn ra, bàn tay lôi kéo chợt bgâu ra, té vào trong bóng tối sâu thấy đáy. . . . . .

      "A ——"

      Lương Ý mồ hôi đầy người thức tỉnh từ giường.

      "Gâu gâu —— Gâu gâu ——"

      Đa Đa đứng ở đầu giường chợt nhảy lên giường, ngồi ở bụng Lương Ý, mắt to cảnh giác chăm chú nhìn .

      "Đa Đa, mau xuống, mày muốn mạng mẹ mày à?"

      Lương Ý nhe răng trợn mắt mà đem đứa con Đa Đa nhà mình chuyển qua bên giường, xoa xoa bụng mình.

      Đa Đa ở bên nhìn chăm chú vào tiểu Ý, thỉnh thoảng nghiêng đầu ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía, giống như giây kế tiếp có thứ gì chạy vào.

      "Đa Đa, mày 50 cân*, mày thể giống như khi còn bé nhảy lên bụng tao, mày đè chết mẹ mày." Dừng chút, Lương Ý nghiêm túc nhìn chằm chằm Đa Đa tròn mặt to: "Đa Đa, ngày mai tao dẫn mày vận động, mày quá béo rồi."

      *1 cân ở Trung Quốc = 0,5 kg ở Việt Nam.

      Đa Đa nghe lời Lương Ý , ngước đầu lên, sau đó "gâu" tiếng, nhảy xuống giường, "hứ" tiếng, chậm rãi lắc lắc cái mông mập ra khỏi phòng.

      "Tiểu tử chết tiệt, chảnh gì chứ, sớm muộn gì cũng cắt tintin* của mày.

      *Tintin: chỉ "của quý" của chó.
      linhdiep17, SnowChris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 2: Bị bắt

      Edit: tiểu an nhi


      "Tiểu Ý, hơn nửa đêm qua sao Đa Đa lại sủa ầm ĩ lên vậy?" Mẹ Lương bày đầy đủ bữa sáng lên mặt bàn rồi thuận miệng hỏi.

      Lương Ý ngồi ở ghế vuốt vuốt sống mũi, múc thêm chén cháo nữa mới trả lời, " có gì đâu mẹ, chắc là đói bụng thôi. Mẹ cũng thấy nó mập như thế này, đói chút cũng chịu được rồi."

      "Gâu!" Đa Đa đứng ở ghế, hai chân trước đặt mặt bàn, bất mãn kháng nghị.

      Mẹ Lương trừng mắt liếc Lương Ý, " bừa gì đấy, tối hôm qua Đa Đa ăn hết bàn cơm mới ngủ. Sao có thể đói bụng được?" Bà vừa vừa vuốt vuốt đầu Đa Đa ngồi bên cạnh, phản bác , "Đa Đa mập đâu nha."

      "Gâu!" Lần này tiếng sủa của Đa Đa hết sức hài lòng.

      Lương Ý trợn trắng mắt, "Mẹ, nó 50 cân, mập lắm rồi. Bác sỹ thú y , tốt nhất nên khống chế cân nặng của nó chút. Lúc trước chẳng phải mẹ bảo được cho nó ăn khuya hay sao? Thế mà bây giờ mẹ lại để nó ăn?"

      "Được được được." Mẹ Lương múc chén cháo đầy, đặt ở trước mặt Đa Đa. Đa Đa lập tức vục vào ăn như hổ đói.

      "Mẹ, hôm nay con ra ngoài, cần phải phần cơm cho con đâu."

      Mẹ Lương gật đầu cái, chợt nhớ ra điều gì đó lại : "Tiểu Ý, phải Hinh Hinh nhờ con mua mỹ phẩm dưỡng da ở Hongkong sao? Con nhớ mang qua đó luôn nhé. tới lúc quên lại trách mẹ nhắc nhở."

      "Con biết rồi ạ." Lương Ý tùy tiện ăn vài miếng cháo, liền bước lên lầu.

      Mẹ Lương nhìn chằm chằm bóng dáng Lương Ý rời hồi lâu, mãi đến khi còn nhìn thấy cầu thang nữa mới cúi xuống với Đa Đa: "Đa Đa, vẫn muốn ăn nữa hả? Nhanh lên, con bé mà xuống được ăn nữa đâu."

      "Gâu!"

      Đa Đa hưng phấn nhìn Mẹ Lương, cái đuôi phía sau vui vẻ vẫy liên hồi. Mẹ Lương nhàng cười tiếng, nhanh chóng múc bát cháo to cho nó tiếp tục chiến đấu.

      lát sau, "Đa Đa, ăn no chưa? Mẹ của mày xuống ngay bây giờ đấy, bà dẫn mày tản bộ nhé. được để con bé biết được mày lại ăn thêm, nếu con bé cho mày ăn khuya nữa đâu, chưa?"

      "Gâu!"

      Đa Đa như giờ là tốt nhất, vừa có phúc tướng lại vừa đáng , mập cái gì mà mập chứ!

      Mẹ Lương hết sức hài lòng vuốt đầu Đa Đa cưng chiều.

      Đa Đa chậm rãi nhảy xuống khỏi ghế. Dù sao nó cũng chỉ là “mập giả” mà thôi, phải cẩn thận chút.

      ————

      Lương Ý vừa bước xuống lầu, điện thoại trong túi liền vang lên, móc điện thoại ra, nhìn cái tên hiển thị màn hình, là Hinh Hinh.

      Vừa nhấn nút nghe máy thấy giọng khàn khàn của Hinh Hinh truyền tới, "Tiểu Ý? Hôm nay mình được rồi. Mình hơi sốt, phải gặp bác sĩ xem thế nào. mình bạn sao chứ?"

      " sao, ở số 33 đường Khôn Ninh phải ?"

      "Ừ."

      "Được rồi, mà bạn khám bệnh xong nhớ nghỉ ngơi cho tốt đấy."

      Sau khi cúp điện thoại, Lương Ý bộ tới trạm xe buýt chờ xe.

      "Số 33 đường Khôn Ninh, vẫn là địa chỉ này. Cũng mười năm rồi, biết có thay đổi nhiều lắm ? Thôi sao, đến lúc đó tìm thấy gọi điện hỏi Hinh Hinh là được."

      Đứng lẩm nhẩm nhắc nhắc lại hồi xe buýt cũng đến. Sau khi lên xe, Lương Ý tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi trò chơi. Theo như nhớ cũng phải qua mười trạm đợi xe buýt nên chắc cũng khá lâu.

      Sau khi chơi vài ván cờ, Lương Ý ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh bên ngoài chút. Lúc này hình ảnh các cao ốc san sát nhau thay thế bằng hàng cây đại thụ dọc ven đường, khí cũng trở nên an tĩnh thanh u hơn.

      Cũng sắp đến nơi rồi, trạm dừng chân tiếp theo phải.

      Sau khi xuống xe, dựa theo trí nhớ, Lương Ý hết mấy con đường, rốt cuộc mới tìm được tòa biệt thự sang trọng đứng sừng sững ở giữa sườn núi.

      "Xem ra tìm sai rồi."

      tới trước cổng lớn của biệt thự, Lương Ý nhìn thấy ít xe limousine đỗ ở bên ngoài, cùng phơi nắng với mấy cây vừng trồng xung quanh. Người nào cũng mặc lễ phục hoặc tây trang màu đen, chỉ có mình mặc chiếc váy dài màu trắng. Khi qua Lương Ý, mọi người còn thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn . Ánh mắt kia giống như ... trong ổ Phượng Hoàng lấy đâu ra con gà đất thế này.

      Lương Ý có chút lúng túng, cúi đầu nhìn váy của mình, cảm thán, "Đây chính là va chạm giữa văn hóa Phương Đông và văn hoá Phương Tây trong truyền thuyết sao?"

      " , xin hỏi là. . . . . ."

      người đàn ông trung niên bước ra trước cửa biệt thự, thân tây trang, vẻ mặt lạnh lùng, tóc mai hoa râm, ánh mắt giống như chim ưng sắc bén, tác phong nghiêm túc mà ưu nhã, có thể thấy được ông tuyệt đối phải người đàn ông trung niên bình thường.

      "Tôi. . . . . . tôi tới đây tham dự lễ tang, cậu ấy là bạn học cũ của tôi."

      Lương Ý dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, thể làm gì khác hơn là lúng ta lúng túng nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, giọng trả lời.

      "Xin hỏi tên gì?"

      "Lương Ý."

      Lương Ý ngẩng đầu trả lời, người đàn ông trung niên nghe vậy, lập tức xoay người, tay phải làm ra tư thế mời.

      " Lương, tôi là quản gia của nhà họ Sở, cảm ơn đến. chỉ cần thẳng về phía trước là tới đại sảnh. Thứ lỗi cho tôi có thời gian tự mình dẫn được." Quản gia áy náy khẽ cúi đầu.

      Lương Ý khoát khoát tay, cười : " sao, tôi tự mình được rồi."

      "Vậy tôi trước." Dứt lời, quản gia đứng thẳng, ngẩng cao đầu nhanh chóng rời .

      Lương Ý cũng nhấc chân bước thẳng vào đại sảnh.

      Phía trước đại sảnh đặt cỗ quan tài lớn màu đen, hai bên xếp hàng loạt ghế dựa tạo thành lối ở giữa, bên phải là hàng hoa phúng viếng dài. Đám đông chật ních khiến người ta có cảm giác bị chèn ép. Người đứng niệm bên cạnh quan tài là người phụ nữ chừng hơn 30 tuổi xinh đẹp, có chút tiều tụy.

      Lương Ý nhận ra bà, bà chính là mẹ của Sở Du. có ấn tượng sâu sắc với bà như vậy là vì có lần bà đến họp phụ huynh cho Sở Du. Bởi vì ngoại hình hết sức xinh đẹp, tuyệt đối giống như phụ nữ gần 40 tuổi, hành động ưu nhã lại có phong cách; nên lần họp phụ huynh năm đó của bà có thể là tạo ra chấn động vang dội. Về sau, việc này trở thành trong những kiện lớn nhất hàng năm của trường trung học. Thế mà 10 năm trôi qua, bộ dáng của bà vẫn có thay đổi gì đáng kể.

      " , có muốn xếp hàng ?"

      thanh niên trẻ tuổi đứng sau Lương Ý cau mày, dường như có chút vui đối với hành động "cản đường" của .

      Cảm thấy bốn phía phóng tới ánh mắt kỳ quái thăm dò, Lương Ý lập tức gật đầu cái, sau đó lúng túng cúi đầu.

      Rất nhanh đến phiên tặng hoa, Lương Ý nhận bông hoa hồng bạch từ tay người chuẩn bị, bước tới phía trước quan tài, dừng chút nhìn gương mặt của cậu bạn 10 năm chưa từng gặp lại này.

      So với 10 năm trước, diện mạo của cậu ta giờ càng thêm dễ nhìn, ngũ quan cũng nét, thành thục hơn. Tóc đen chỉnh tề chải ra sau đầu, lộ ra vầng trán thông minh. Bộ dạng của Sở Du vẫn còn linh hoạt như vậy, khiến người ta có cảm giác như chỉ giây sau cậu ta mở mắt ra.

      Cắn cắn môi dưới, đem cành hoa hồng trong tay nhàng đặt vào ngực Sở Du, Lương Ý quay sang bên trái, tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống.

      Hơn ba tiếng sau, nghi thức lễ tang cũng gần như hoàn tất, nhìn ra ngoài cửa sổ chút, tới hoàng hôn rồi. Những người tới tham dự tang lễ cũng bắt đầu lục tục rời .

      Cũng đến giờ phải về nhà. Lương Ý nhìn lướt qua mẹ Sở, đứng lên tới trước mặt bà chuẩn bị xin phép ra về.

      "Bác , mong bác bớt đau buồn."

      Mẹ Sở mắt phượng dài tinh tế nhìn kỹ Lương Ý lúc lâu, bị bà nhìn như vậy có chút được tự nhiên.

      "Bác nghe quản gia A cháu là bạn học cũ của tiểu Du?"

      "Dạ?" Quản gia A?

      "Chính là người đàn ông cháu gặp ngoài cửa biệt thự đó."

      Ồ! Lương Ý bừng tỉnh hiểu ra.

      "Cháu có thời gian ?" Mẹ Sở nhàng hỏi .

      Lương Ý nghe vậy ngẩn ra, nhìn bầu trời bên ngoài chút, suy tư hồi rồi gật đầu.

      " ra cũng có chuyện gì, bác chỉ muốn hỏi cháu những chuyện về tiểu Du khi còn học trung học mà thôi. Thằng bé vẫn luôn luôn độc, chia sẻ tâm với ai bao giờ. Trước kia do quá bận rộn với việc làm ăn mà bác quan tâm nhiều tới nó. vất vả mới có chút thời gian vậy mà tại nó. . . . . ." Mẹ Sở xong nước mắt cũng thi nhau chảy xuống .

      Lương Ý nhìn thấy bà khóc tay chân lập tức luống cuống, vội vàng an ủi, "Bác , bác đừng như vậy mà. Có lẽ Sở Du cũng muốn nhìn thấy bác đau khổ thế này đâu."

      Mẹ Sở dùng khăn tay lau nước mắt, cười khổ tiếng, "Chúng ta đến thư phòng ."

      "Vâng."

      Trong thư phòng.

      "Tiểu Ý? Bác có thể gọi cháu như vậy ?"

      "Có thể ạ, bác ." Lương Ý thuận theo trả lời.

      Mẹ Sở bưng ly trà đưa cho Lương Ý, cám ơn rồi vươn tay ra nhận lấy.

      "Lúc trước tiểu Du ở trường học như thế nào?" Mẹ Sở cẩn thận hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lương Ý, vẻ mặt có chút căng thẳng.

      "Trước kia cháu ngồi trước cậu ấy, chẳng qua vì cậu ấy thích chuyện nên hai chúng cháu cũng tính là quá quen thuộc. Nhưng cậu ấy nghe giảng thực rất nghiêm túc, mỗi lần học mắt chỉ nhìn thẳng lên bảng cho đến khi kết thúc buổi học." Nhớ lại những chuyện trước kia, trong đầu Lương Ý thoáng lên khuôn mặt tuấn đó, trong lòng có hơi phiền muộn.

      Mẹ Sở nhấp ngụm trà, ngẩng đầu lên hỏi: "Còn nữa ?"

      "Dạ. . . . . . lúc trước cậu ấy được rất nhiều bạn nữ để ý, ngày nào lớp cháu cũng có rất nhiều hoa si chạy tới nhìn mặt cậu ấy." Dừng chút, Lương Ý cảm thấy có hơi khát nước, cầm ly trà lên chuẩn bị uống ngụm.

      Mẹ Sở khẽ cười tiếng, ánh mắt động, ngón tay mân mê vuốt ve vòng quanh miệng ly trà.

      "Nhiều bạn nữ thích nó như vậy, còn cháu sao?"

      "Ling đing đing reng reng reng. . . . . ."

      "Xin lỗi bác , cháu nhận điện thoại trước ạ." Lương Ý nhanh chóng đặt ly trà xuống bàn sách, lấy điện thoại di động ra nghe.

      lúc lâu sau, cúp điện thoại, áy náy với Mẹ Sở: "Bác , ngại quá, cháu có việc cần phải về."

      Mẹ Sở ngẩn ra, có phần yên lòng, "Được rồi. Cháu về làm chuyện của cháu ."

      "Bác , khi nào bác có thời gian chúng ta lại gặp, được ạ?"

      "Ừ. Bác tiễn cháu ra ngoài." Mẹ Sở dịu dàng trả lời.

      Lương Ý lắc đầu cái, "Cháu tự ra ngoài được rồi. Bác , hẹn gặp lại!"

      "Được, hẹn gặp lại!"

      "Cốc cốc!"

      Cửa khe khẽ mở ra, Hinh Hinh sắc mặt tái nhợt xuất trước mặt Lương Ý.

      " Hi!"

      Thấy Lương Ý vẫn còn ở đây, Hinh Hinh có chút kinh ngạc.

      "Làm sao bạn. . . . . ."

      "Bọn họ là gia đình giàu có nên thực rất nhiều nghi thức, sau đó mình ở lại chuyện với mẹ của Sở Du thêm lát nữa. ngờ trời tối nhanh như vậy." Lương Ý cười hì hì móc ra hộp quà tặng được đóng gói đẹp đẽ đưa cho Hinh Hinh.

      Hinh Hinh do dự nhận lấy hộp quà tặng, "Đây là. . . . . ."

      "Đây là mỹ phẩm lần trước bạn nhờ mình mua ở Hongkong đó. Đúng rồi, sức khỏe của bạn khá hơn chút nào chưa?"

      Vẻ mặt Hinh Hinh thoáng cứng ngắc, dừng lúc lâu mới : "Khá hơn rồi, vào uống chén nước ."

      Lương Ý lắc đầu, "Mình phải về. Na Na tìm mình!"

      "Vậy sao. . . . . ." Hinh Hinh yên lòng giọng đáp lại, sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu lên cười tiếng: "Vậy bạn nhanh gặp bạn ấy ."

      Lương Ý nhìn gương mặt tái nhợt của Hinh Hinh, có chút lo lắng, "Hinh Hinh, bạn ổn chứ?"

      "Ừ. Tốt hơn nhiều rồi. Bạn mau gặp Na Na , nếu tới trễ bạn ấy nhất định tức giận đó."

      Chần chừ nhìn chằm chằm Hinh Hinh lúc lâu, Lương Ý mới gật đầu, "Được rồi! Mình trước."

      "Ừ." Hinh Hinh cười nặng nề đáp lại.

      Đeo tai nghe lên, Lương Ý nhàng ngâm nga theo bài hát nghe, chậm rãi đường phố vắng vẻ. Bất chợt, đôi tay lớn vòng qua cổ , nhanh chóng bịt kín miệng lại. luồng khí kích thích trong nháy mắt xộc thẳng vào mũi, Lương Ý ra sức giãy giụa dần dần mất sức lực, đến cuối cùng vô lực bất tỉnh. Điện thoại cùng tai nghe vì giằng co lôi kéo hồi mà rơi xuống mặt đường. . . . . .

      "Tiểu Khánh, ăn khuya !"

      người đàn ông đường thuận chân đá cái, "Bốp!" Nghe được tiếng động, ta cúi đầu xuống xem xét, "A? Điện thoại di động? Sao ở đây lại có điện thoại di động?" Quay đầu nhìn xung quanh lát, cười hì hì vài tiếng, rồi vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên, " mặt đất nhặt được báu vật, hỏi trời hỏi đất lấy được ."

      Sau khi người đàn ông qua được bao lâu trong con hẻm bên cạnh có cái bóng bị kéo dài, gió lướt qua, lùm cây phát ra tiếng xào xạc. . . . . .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Chuyện cũ hồi còn trẻ

      Ánh nắng chiều chiếu rọi vào xe đạp cũ kỹ mà đơn sơ trong bãi đậu, lá cây úa vàng đuổi theo gió tung bay, cho nền xi măng cứng rắn rậm rạp chằng chịt phô màu vàng kim. Bởi vì cách thời gian tan học qua hơn nửa giờ, lúc này bãi đậu xe đạp trống rỗng, chỉ còn lại hai chiếc xe đạp độc ở lại tại chỗ.

      "Na Na, mình mới ngồi xe đạp mới xong, cảm giác kia, tựa như ngồi chạy băng băng vậy." Lương Ý hướng về phía Lưu Na khoe khoang xe ô tô mới của mình.

      "Xí!" Lưu Na châm chọc liếc Lương Ý cái, tiếp nhìn xe đạp mới tinh đơn độc rồi : "Xe bạn chạy băng băng chở mình về nhà ."

      Lương Ý hài lòng lắm đối với biểu của Lưu Na, trị giá xe đạp mới mang tới niềm kiêu hãnh ở cái nhìn coi thường của bạn giảm thẳng xuống. "Na Na, bạn đố kỵ mình có xe mới."

      "Đừng nhảm, mau chở mình !" Lưu Na ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp, vỗ vỗ chỗ ngồi phía trước xe, ý bảo Lương Ý mau ngồi lên.

      Lương Ý chép chép miệng, kiêu ngạo ngửa đầu hừ lạnh, ngồi lên.

      Đạp chừng mấy bước đường, Lương Ý cảm giác mình đạp vô cùng nặng nhọc, "Na Na, có phải bạn. . . . . . nặng thêm hay ?"

      "Bạn mắng mình mập?" Giọng của Lưu Na hung ác.

      Lương Ý buông cái tay ra, lau tầng mồ hôi mỏng trán mình, "Na Na, mình . Còn nữa, cậu cảm thấy xe đạp này giống như có tiếng gì đó ư?"

      Lưu Na nghe cẩn thận lát, còn giống như có chuyện như vậy.

      Lương Ý vô cùng cố gắng đạp về phía trước, nhưng cặp chân kia đạp tựa như bị tảng đá lớn mấy chục cân đè ép, dù dùng sức thế nào cũng chỉ có thể di động chút, xe còn phát ra tiếng "kẹt kẹt, kẹt kẹt". Tốc độ này tựa như ốc sên, bộ cũng nhanh hơn hai đạp xe.

      Lương Ý mệt mỏi mồ hôi ra đầy người, lại phát trước mắt họ cũng chỉ cách chỗ để xe 20 mét và dời đến cổng trường học.

      Lưu Na thấy thế cũng phải là biện pháp, thể làm gì khác hơn là kêu Lương Ý dừng lại, kiểm tra xe. Quả nhiên, mới vừa dừng lại nhìn, liền phát hai lốp xe xẹp lép, chỉ còn lại hai bánh xe.

      "Khỉ , ông đây cũng chỉ đạp hai bánh xe chở người hơn 90 cân*. . . . . ." Ở ánh mắt uy hiếp của Lưu Na, Lương Ý cứng rắn mà đem mấy lời cắm ở trong cổ họng nuốt vào.

      *1 cân = ½ kg

      Nhút nhát nhìn Lưu Na lúc lâu, Lương Ý mang theo tiếng khóc nức nở uất ức hỏi, " tại chúng ta làm thế nào đây? Mình có tiền sửa xe. Hôm nay toàn bộ tiền lẻ mình đều dùng mua đồ ăn vặt. Sau khi trở về, mẹ mình nhất định trừng trị mình." có lẽ nhìn thấy hình ảnh mẹ Lương cầm chổi lông gà trong tay đuổi theo mình chạy khắp phòng.

      Chợt, Lưu Na kéo kéo ống tay áo Lương Ý, "Này, đứng ở cửa trường học phải chính là bạn nam Sở Du ngồi ở phía sau bạn à?" Vậy mà, lúc này Lương Ý vẫn còn trong tấm hình bị mẹ Lương cầm chổi lông gà đuổi đánh, căn bản cũng có lưu ý xem Lưu Na cái gì.

      Lưu Na bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là kéo Lương Ý ăn năn hối hận qua, tới trước mặt Sở Du đứng ở cổng trường học.

      Sở Du đứng ở cổng cả người thoạt nhìn như bức tranh, ngũ quan trắng nõn mà tuấn tú bị trời chiều chiếu dát lên tầng màu vàng kim nhàn nhạt, tóc đen cắt ngắn nhàng lắc lư ở trong gió, bóng dáng bị kéo dài sau lưng, đồng phục học sinh màu trắng mặc áo sơ mi ở người trông tuấn, phía dưới lông mi có nốt ruồi như như , hoàn mỹ mà hấp dẫn.

      "Bạn học Sở, bạn đợi tài xế nhà bạn à?" Lưu Na cười nịnh hót hỏi.

      Tầm mắt Sở Du tỉnh bơ đảo vòng mặt Lưu Na, sau đó lại đem ánh mắt chuyển dời đến mặt Lương Ý đứng ở bên cạnh Lưu Na giả bộ như người trong suốt, con mắt dao động.

      Lương Ý cảm thấy rất lúng túng, hai tháng trước Sở Du đổi chỗ ngẫu nhiên đổi đến phía sau , mặc dù để ý, nhưng đãi ngộ này được toàn thể nữ sinh điên cuồng khát vọng, vậy mà kể từ khi đổi chỗ đến giờ chưa từng câu với , cảm thấy, cũng rất ghét mình, cho nên khinh thường với mình. Cho nên cho tới nay đều tránh , tránh khỏi để cho cảm thấy chướng mắt, mà bây giờ Na Na cư nhiên kéo đến trước mặt . . . . . .

      Nửa giờ trôi qua, Sở Du vẫn trả lời Lưu Na, Lưu Na hơi cảm thấy vui, "Bạn học Sở, bạn có thể lễ phép chút được . Mình chuyện với bạn đó!"

      Sở Du đứng ở đối diện Lương Ý nghe vậy nhướng mày, "Có chuyện gì sao?" Nhìn lướt qua chiếc xe đơn độc đỗ ở cổng chính xong, lại liếc nhìn Lưu Na, mí mắt nửa buông xuống, che chút ảo não mang theo ở trong mắt.

      Lưu Na đảo con ngươi vòng, khẽ cười : "Bạn học Sở, xe đạp của chúng tớ bị hỏng, có thể đưa chúng tớ về nhà được ?"

      Sở Du mím chặt cánh môi, gì, bộ việc liên quan đến mình, Lưu Na có chút nóng nảy, dù sao tại sắp đến 6 giờ, còn nhanh về người trong nhà mắng. đẩy Lương Ý cái, ra hiệu Lương Ý mở miệng.

      mặt Lương Ý thoáng qua tia bối rối, muốn với ấy, nhưng nhìn mắt Lưu Na lộ hung ác, thể làm gì khác hơn là đem lời mình định nuốt xuống.

      Nhắm mắt, Lương Ý thể làm gì khác hơn là gượng gạo mở miệng, "Bạn học Sở, bạn học cùng lớp với chúng tớ, hãy giúp chúng tớ mà."

      Sở Du gì, chỉ nhìn Lương Ý.

      Lương Ý thở dài trong lòng, xem ra được, vẫn tự mình về nhà thôi! Chỉ là bạn kia chán ghét mình, làm sao giúp chúng mình đây. Xe đạp của tôi, lần này chết chắc. . . . . .

      " thôi!"

      Thời điểm Lương Ý còn chưa kịp phản ứng, Sở Du nện bước chân dài tới cửa xe hơi màu đen dừng bên cạnh cổng, tựa hồ đợi các .

      Lưu Na thấy thế, cực kỳ hưng phấn, lôi kéo Lương Ý nhanh chóng chạy vội tới trước xe hơi. Lương Ý thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn chiếc xe bị chính mình cùng Lưu Na "vứt bỏ".

      "Ngày mai sửa xong cho bạn." Sở Du nhàn nhạt nhìn cái, bỏ lại câu rồi ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe sau đó nhắm mắt lại bắt đầu giả vờ ngủ say.

      Lỗ tai của hình như đỏ lên, biết có phải bởi vì đứng ở cổng trường chờ xe quá lâu hay . Lương Ý nghĩ thầm.

      Khác với Lương Ý câu nệ, Lưu Na vừa mới lên xe vô cùng hưng phấn quan sát bên trong xe hơi, cũng có dư thừa suy nghĩ Lương Ý hay ở cùng Sở Du.

      "Thiếu gia, lái xe." Tài xế mở miệng nhắc nhở.

      "Ừ." Vẫn có mở mắt.

      Lái xe mới bắt đầu lái nhanh tới phía trước.

      Lương ý lúng túng ngồi ở giữa nên có chút nhàm chán, bắt đầu len lén dùng đuôi mắt quan sát khuông mặt Sở Du làm cho nữ sinh trong trường thần hồn điên đảo, vào lúc nhìn chằm chằm người ta đến mức có chút quên mình, cặp mắt xinh đẹp kia chợt mở ra, tầm mắt vô cùng tinh chuẩn đối mặt cùng tầm mắt Lương Ý. Hô hấp của Lương Ý cứng lại, vội vàng cúi đầu, gương mặt ửng hồng.

      Mẹ ơi, thế nào đột nhiên mở mắt, làm mình sợ muốn chết!

      Vậy mà cúi đầu xuống lại nhìn thấy người bên cạnh khẽ nâng khóe môi lên. . . . . .

      —————————

      Ngồi ở ghế sa lon ánh mắt mẹ Lương chớp nhìn chằm chằm điện thoại đặt ở bàn trà, mắt hơi ửng đỏ, Đa Đa ngồi ở bên cạnh mẹ Lương thỉnh thoảng phát ra tiếng "ăng ẳng" an ủi mẹ Lương.

      "Đa Đa. . . . . ." Mẹ Lương đưa tay sờ sờ Đa Đa, len lén lau nước mắt bên khóe mắt. Hai bên tóc mai màu xám tro giờ phút này biến thành trắng như tuyết, đáy mắt màu đen sâu.

      "Reng reng reng. . . . . ."

      Điện thoại di động kêu lên, mẹ Lương lập tức nhận điện thoại. Gấp gáp hỏi, "Như thế nào? Bên đồn cảnh sát thế nào?"

      "Bọn họ bây giờ còn chưa đến 24 giờ, thể lập án. đây là quy định!"

      "Còn phải đợi 24 giờ? Bọn họ chính là muốn quan tâm! Lần trước xảy ra án mất tích cũng bởi vì bọn họ phải chờ 24 giờ, bé kia mới bị chết!" Mẹ Lương cầm điện thoại lớn tiếng giận dữ mắng mỏ, ngón tay run rẩy bởi bản thân bất lực.

      "Mẹ, trước bình tĩnh chút. Con mới vừa gọi điện thoại cho Na Na, Na Na đến bốt cảnh sát, Na Na rất nhanh tới đây. Mẹ nghỉ ngơi trước . Chớ để thân thể mệt chết."

      "Mẹ biết , nhưng là, nhưng vừa nghĩ tới tiểu Ý liền. . . . . . Tiểu Tư, mẹ có cách nào bình tĩnh lại." Mẹ Lương vừa giọng, nước mắt ròng ròng, vừa lau nước mắt, thân thể càng ngừng run rẩy.

      "Mẹ, con biết . Nhưng mẹ có bộ dạng này, tiểu Ý còn chưa có trở lại, mẹ mệt mỏi suy sụp mình. Na Na tới, con cúp điện thoại trước."

      "Ừ. Mẹ biết rồi." Mẹ Lương rưng rưng cúp điện thoại, ôm Đa Đa khóc.
      linhdiep17, Kem Đá, Snow2 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @banglangtrang123 : Hay quá Lăng ơi, vừa ghê ghê vừa tình cảm :062::062::062::062:cổ vũ nàng post tiếp chương mới :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:

    6. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Chuẩn bị hôn lễ

      Đầu là đau!

      Lương Ý cau mày nằm ở giường, theo bản năng vươn tay từ trong chăn vuốt vuốt cái trán, đợi cảm thấy cái trán bớt đau mới chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu ra. Giọi vào tầm mắt chính là đèn treo thủy tinh hoa lệ cùng với cửa phòng có hoa văn thêu màu rám nắng. Chính lúc cảm thấy kỳ quái, bên cạnh lại vang lên thanh quen thuộc mà dịu dàng.

      "Con tỉnh?"

      Lương Ý giật mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên mẹ Sở đứng ở trước đầu giường, trong tay còn cầm chiếc khăn lông trắng như tuyết.

      "Dì à, chuyện này. . . . . ." Lương Ý nhanh chóng ngồi dậy từ giường, qua loa ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh, phát giác mình nằm ở trong hoàn cảnh xa lạ, trái tim khẽ kinh hoảng.

      Vào lúc mình suy nghĩ lung tung, mẹ Sở đứng ở trước đầu giường bước chân đến trước mặt, đem khăn lông cầm trong tay cho Lương Ý, "Lau mặt rồi hãy ."

      nhớ mình ràng đường đến nhà Na Na, nhưng ở đường chợt có người. . . . . .

      Nghĩ đến đây, Lương Ý nhận lấy khăn mặt, chỉ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn mẹ Lương.

      "Đừng sợ, dì thương tổn con đâu."

      Mẹ Sở thấy chịu nhận lấy khăn lông trong tay mình, cũng cáu giận, ngược lại gấp khăn lông, tiến tới trước mặt nhàng lau chùi mặt cho .

      Lương Ý đẩy tay mẹ Sở ra, cố gắng bình tĩnh, hỏi. "Dì ơi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Mẹ Sở liếc mắt nhìn tay bị đẩy ra, sau đó lẳng lặng đem khăn lông đặt ở bàn trang điểm cạnh mép giường, ngồi xuống mép giường ngay cạnh Lương Ý, đưa tay dùng đầu ngón tay đem tóc dài xốc xếch trán vén ra sau tai .

      Lần này Lương Ý đẩy bà ra, cắn môi dưới, hỏi, "Dì, là dì làm ư?"

      Mẹ Sở mờ mịt nhìn cái, sau đó tròng mắt lại khôi phục trong sáng ban đầu, "Con là chuyện con đến nhà dì sao?"

      Lương Ý nghe vậy, tròng mắt nhíu lại, hất mặt, cắn răng , "Dì, con phải về nhà."

      "Tiểu Ý, con thích tiểu Du à?"

      Mẹ Sở chợt hỏi câu khiến Lương Ý tràn đầy nghi ngờ, "Dì, dì đột nhiên hỏi như thế là có ý gì?"

      Mẹ Sở cười nhạt, đứng lên, tới trước bàn trang điểm từ trong ngăn kéo lấy ra lá thư đưa cho Lương Ý, Lương Ý có chút . "Tiểu Ý, mở ra xem thử ."

      Lương Ý hơi do dự, đem lá thư mở ra, lấy đồ vật bên trong ra.

      Trong lá thư chính là xấp hình dày, hơn nữa toàn bộ đều lấy làm trung tâm, hình ảnh hằng ngày của , góc độ ánh sáng lấy tốt vô cùng, đủ để sánh ngang những tác phẩm chụp ảnh dự thi. Trong tấm ảnh có Đa Đa, chụp lúc dắt Đa Đa ra ngoài tản bộ, cũng có tấm hình buổi tối ra ngoài mua đồ ăn vặt, còn có vài tấm lúc cùng Na Na còn có Hinh Hinh ra ngoài dạo chơi.

      "Những hình này. . . . . ." kinh hoảng ngẩng đầu lên nhìn mẹ Lương.

      "Toàn bộ những hình này đều là 3 tháng trước tiểu Du thuê thám tử tư chụp, còn chưa kịp chỉnh sửa lại, tiểu Du qua đời." Mẹ Sở chán nản nhìn hình trong tay , "Thằng bé rất thích con, , là . . . . . ."

      Lương Ý kinh ngạc, nhìn chằm chằm hình trong tay lâu cũng thốt nên lời, chưa tỉnh táo lại từ thực, Sở Du " thể nào" .

      "Tiểu Ý, con tiểu Du nhà dì ?"

      Thích ? Lương Ý biết,có lẽ 10 năm trước là có cảm tình, dù sao, người xinh đẹp như vậy, bé vào tuổi dậy , vì sao có thể nhìn. Nhưng đến thích, biết năm đó mình có từng thích hay , năm đó vẫn chỉ là bé hồ đồ, sao phân cái gì là cảm tình, cái gì là thích ! Hơn nữa qua 10 năm, bộ dáng mơ hồ ở trong trí nhớ của , nếu phải tang lễ lần này, có lẽ quên hoàn toàn ở trong ký ức.

      "Trước kia, con biết. Còn bây giờ. . . . . ." Lương Ý lắc đầu phiền muộn, thở dài, ngẩng đầu nhìn mẹ Sở, " ra tại chúng ta đàm luận những thứ này cũng còn ý nghĩa, phải sao?"

      Mẹ Sở nghe Lương Ý vậy, mặt vốn bình tĩnh trong nháy mắt trở nên vô cùng kích động, bà đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Lương Ý, dùng sức to lớn, gần như khiến Lương Ý cảm giác xương cánh tay mình cũng sắp bị bóp nát.

      "Làm sao có thể có ý nghĩa? Con có biết thời điểm thằng bé chết trong tay còn cầm hình của con hay ? Làm sao con có thể thản nhiên có ý nghĩa gì hả? Làm sao con có thể đối xử với thằng bé như vậy?" Mẹ Sở gầm to, giờ phút này mặt mày đáng sợ giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, tầm mắt giống như rắn độc nham hiểm quấn chặt vòng quanh .

      "Dì —— dì buông tay , tay con là đau!" Lương Ý muốn tránh né, lại phát tay mẹ Sở tựa như dính vào giữa hai cánh tay , căn bản tránh được.

      "Phu nhân!"

      Cửa phòng biết bị mở ra từ lúc nào, người đàn ông trung niên mặc quần áo Tây kêu lên tiếng, vọt vào, dùng sức kéo tay mẹ Sở.

      Lương Ý nhận ra ông ấy, ông ấy chính là người đàn ông trung niên gặp khi tham gia tang lễ, quản gia nhà họ Sở.

      "Phu nhân, bà bấm cánh tay ra máu ứ đọng đấy." Quản gia nhìn Lương Ý cái, cúi đầu, dịu dàng trấn an bà, " ấy còn phải mặc áo cưới nữa mà!"

      "Đúng, áo cưới, áo cưới, phải mặc áo cưới." Ánh mắt mẹ Sở rời rạc, cả người xụi lơ người quản gia, càng ngừng lầm bầm lầu bầu, cả người tựa như kẻ điên.

      Lương Ý vừa nghe đến hai chữ áo cưới, lập tức có loại dự cảm chẳng lành.

      "Áo cưới gì? Các người có ý gì?"

      Giọng quản gia cương quyết, : "Thiếu phu nhân, xin hãy nghỉ ngơi . Tối mai phải cử hành hôn lễ, làm ơn phải giữ vững trạng thái tốt nhất đến ngày mai." Mới vừa xong, liền dắt tay mẹ Sở chuẩn bị rời .

      Lương Ý bước bước dài vọt tới trước mặt quản gia cùng mẹ Sở, đưa đôi tay ra ngăn cản bọn họ, "Các người cho con! Rốt cuộc là hôn lễ nào? !"

      Quản gia nhìn chằm chằm Lương Ý hồi lâu, đột nhiên mở miệng, "Trang điểm cho thiếu phu nhân."

      Vừa dứt lời, cửa lập tức xuất hai thiếu nữ mặc đồng phục, mặt chút thay đổi. Quản gia tiếp tục dắt mẹ Sở rời , Lương Ý cho, lại bị hai thiếu nữ túm lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời .

      "Buông tay! Các người buông tay cho tôi!"

      Trước bàn ăn để bàn bữa ăn tối chuyên dụng cho Đa Đa, Đa Đa ngồi ở ghế, móng trước đặt ở trước bàn ăn, đầu tựa vào bàn, ngơ ngác nhìn qua thức ăn trước mắt, bộ dạng u sầu.

      Lương Tư mới vừa xuống, thấy bộ dáng Đa Đa, lên phía trước sờ sờ đầu nó.

      "Đa Đa, sao ăn cơm à?"

      Đa Đa nghe vậy ngẩng đầu lên, phờ phạc nhìn bà rồi lại tựa đầu ở bàn cơm, phát ra tiếng thở dài nặng nề.

      "Là muốn mẹ sao?"

      "Gâu!" Tiếp theo đó là thanh nức nở.

      Lương Tư kéo cái ghế bên cạnh Đa Đa ra, dịu dàng an ủi, "Đa Đa, con ăn xong cơm tối mẹ trở về đấy."

      "Gâu!" Lần này thanh có chút nghẹn ngào.

      Lương Tư thở dài bất đắc dĩ, bên cảnh sát căn bản cũng kết quả, mẹ lo lắng quá độ đến ngã bệnh, tại ngay cả Đa Đa cũng chịu ăn.

      Ngay lúc Lương Tư khổ não, cửa chợt vang lên hồi thanh huyên náo, thân thể bà cứng đờ, nhịp tim nhất thời ngừng nhịp, theo bản năng bắt lấy dao gọt trái cây bàn.

      Mà Đa Đa ngồi ở bên cạnh Lương Tư lập tức nhe răng trợn mắt xù lông, nhảy xuống cái ghế, vọt tới cửa.

      "Đa Đa! Đừng !"

      Lương Tư nhìn thấy Đa Đa chạy ra ngoài, suy nghĩ nhiều, thể làm gì khác hơn là cầm dao gọt trái cây xông ra theo.

      "Gâu gâu —— Gâu gâu ——"

      Đa Đa cố gắng bày ra bộ hung thần ác sát, điên cuồng sủa to, càng ngừng gấp gáp trái phải ở trước ngưỡng cửa, tựa hồ tìm kiếm thời cơ tốt nhất cho kẻ địch đả kích trí mạng.

      "Đa Đa!"

      Lương Tư run rẩy tới cửa, lấy điện thoại di động ra vội vàng bấm 110.

      Còn chưa bấm xong 110, cửa chính đột nhiên mở ra, Lương Tư hít vào hơi, trong lòng ngừng trông mong điện thoại di động mau mau chuyển.

      Đa Đa cũng nhào tới khi thấy cánh cửa mở ra. . . . . .
      Last edited: 27/9/14
      linhdiep17, Kem Đá, Snow2 others thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :